Nơi Ấy Có Anh
|
|
Quang Khải điên cuồng hành hạ cô, muốn cô thuộc về anh ta, những dấu vết Lâm Phong để lại bị anh ta thay thế bằng dấu vết của mình.
Ngân Hằng nằm trên giường mở mắt nhìn lên trần nhà, trần nhà vẫn là nơi quen thuộc với cô mỗi khi giật mình tỉnh giấc. Chỉ khác là tâm trạng của cô lúc này khác hoàn toàn với những lần khác. Lúc trước là nỗi đau âm ỉ bị bao bọc bởi nỗi cô đơn. Còn bây giờ bao quanh cô là sự đau đớn tột cùng, thân xác cô đầy một sự dơ bẩn đáng kinh tởm.
Cô muốn nhấc người lên, cũng không đủ sức, cơ thể mỏi rả rời. Xung quanh cô đã chìm vào im lặng đáng sợ, thật may mắn, Quang Khải đã rời đi.
Cô lẩm nhẩm hát bài hát “Lời Cuối Cho Tình Yêu Đầu”, bài hát mà cô thường hay hát mỗi khi cô giật ình tỉnh giấc, hình ảnh Lâm Phong lại ùa vào trong ký ức cô.
Sáng sớm em tỉnh giấc nhẹ nhàng người đầu tiên em nghĩ về anh Cứ thế em nhìn xung quanh căn phòng ở đâu em cũng thấy anh người ơi Tưởng rằng mình hạnh phúc thật nhiều vì em biết em vẫn còn yêu Em vẫn mong dù không có anh bên cạnh Từng ngày qua em sống trong hy vọng Chỉ còn đây nỗi nhớ, còn nhiều điều vu vơ Có lẽ anh đã xa em nhưng em vẫn chờ Dù rằng không thể nói mình còn nhớ anh thật nhiều Bao ngày qua chắc anh không hiểu Tình yêu còn lại bao nhiêu Vẫn còn giữ trong tim biết bao điều chưa nói Chỉ em và một mình em, vẫn còn yêu anh như lúc ban đầu
Sau đó Ngân Hằng nở một nụ cười, một nụ cười kèm theo giọt nước mắt. Đưa tay cố gạt đi giọt nước mắt của mình, từ nay cô sẽ không còn khóc nữa, không khóc vì bất kì ai, không khóc vì người đàn ông nào nữa.
Quang Khải đi uống rượu, sau khi thỏa mãn dục vọng con người ta bắt đầu hối hận, anh ta hối hận vô cùng. Không đủ dũng khí đối mặt với Ngân Hằng, anh mặc đồ xong liền chạy thẳng đến quán bar và kêu liền hai chai rượu mạnh. Quang Khải muốn uống cho say để tự trách bản thân mình, bao lâu nay vì sao anh chờ đợi cô lâu như thế mà chưa từng đòi hỏi sự đáp trả ở cô. Cô cứ tưởng rằng anh cao thượng, thật ra Quang Khải hiểu rõ, anh không thể khiến cô hạnh phúc tròn vẹn được.
Cuối cùng, anh lại làm tổn thương chính cô, nói những lời khó nghe nhất khiến cô đau đớn. Nhưng bởi vì anh đã ghen. Không có bất cứ người đàn ông nào có thể chấp nhận người phụ nữ của mình chỉ tơ tưởng ghi nhớ bóng hình một gười đàn ông khác. Lâm Phong là mối tình đầu của Ngân Hằng, mà người ta thường bảo tình đầu là tình khó quên, cho nên anh có thể hiểu được Ngân Hằng. Anh đã chấp nhận chờ đợi cô có thể quên đi mối tình đầu của mình. Nhưng khó lòng có thể chấp nhận cô cùng cậu ta bên nhau như thế. Nhưng nếu cố chấp giữ lấy cô thì sao, chỉ sợ là….
Quang Khải biết một khi Ngân Hằng làm vợ anh, cô sẽ chung thủy suốt đời, sẽ cắt đứt bóng hình của Lâm Phong. Anh cũng tự tin mình có thể khiến Ngân Hằng hạnh phúc , chỉ có điều anh không thể cho cô thứ cô muốn được.
Nhưng nếu cô không đòi hỏi quá nhiều thì sao? Quang Khải tự hỏi lòng mình, anh nhận ra là mình đã yêu Ngân Hằng rồi, người con gái xa xưa cũng đã phai nhạt, chỉ có mỗi Ngân Hằng.
Quang Khải liền tính tiền trở về nhà, anh muốn xin lỗi Ngân Hằng, muốn nói cô biết mình cần cô đến thế nào. Khi Quang Khải đến nhà Ngân Hằng, anh nữa say nữa tình đập mạnh cửa nhưng chờ mãi chẳng có ai ra mở. Quang Khải cảm thấy trong lòng bất ổn, anh vội dùng chìa khóa của mình mở cửa vào. Khi cánh cửa mở ra, mọi thứ gần như nguyên vẹn, nhưng anh lại cảm thấy thiếu mất thừ gì. Tìm kiếm khắp nơi đều không thấy cho đến khi anh bắt gặp một tờ giấy . “ Quang Khải!
Khi anh đọc được tờ giấy này có lẽ em đã rời đi thật xa rồi. Em xin lỗi anh. Em không hề trách anh về sự việc vừa qua, em có thể hiểu cảm nhận của anh. Không có người đàn ông nào có đủ rộng lượng tha thứ cho sự phản bội. Quang Khải, em cứ nghĩ mình có đủ tự tin để bên anh đến trọn đời, có thể quên đi được Lâm Phong. Chỉ đàng tiếc em làm không được, em không thể quên anh ấy. Được ở trong vòng tay anh ấy là niềm hạnh phúc nhất đời của em. Cho nên em xin lỗi anh. Xin lỗi vì đã phụ tấm chân tình của anh.
Cám ơn anh đã chăm sóc cho em bao ngày tháng qua. Em chẳng thể làm gì để đền ơn anh, hổ thẹn ra đi. D(iều em có thể làm được cho anh là, giúp anh thoát được vụ kiện tụng lần này.
Có người cố ý phá hoại, *** hại anh. Em mong anh bình tĩnh tìm ra kẻ đó để không còn gặp cảnh tương tự. Điều cuối cùng em muốn nói: Xin hãy tha lỗi cho sự ra đi của em. Đừng tìm em làm gì Ngân Hằng”
Quang Khải đọc xong lá thư, anh ta vò nát nó trong bàn tay mình
Quang Khải lập tức gọi điện cho cho Ngân Hằng, nhưng điện thoại cô không liên lạc được. Gọi điện thoại đến nhà Bảo Trâm thì hay tin Ngân Hằng đã dẫn Gia Bảo rời đi rồi, trên tay con thu dọn hành lí giống như đi xa. Quang Khải vô cùng hoảng hốt, vội vàng đi tìm đến những nơi cô có thể đến những điều không tìm được, Quang Khải bèn gọi điện cho Bảo Trâm hỏi thử.
- Không có, em không gặp Ngân Hằng. Có chuyện gì xảy ra à – Bảo Trâm lo lắng hỏi Quang Khải qua điện thoại, hôm nay cô cùng với Bảo Duy tìm Lâm Phong để kể rõ mọi chuyện.
- Cô ấy….- Quang Khải định nói rõ thì nghe tiếng Bảo Duy gọi :” Phong, bên này nè”, anh ta ngừng bặt không nói tiếp, trong lòng trào lên ngọn lửa hận, biết đâu Ngân Hằng đã dọn đến nhà Lâm Phong, bèn ghiến răng hỏi Bảo Trâm – Em đang ở đâu?
- Em….- Bảo Trâm ngập ngừng không dám nói.
- Ngân Hằng có chuyện rồi, mau nói em ở đâu để anh tới gặp – Quang Khải bèn thục giục. Nghe Ngân Hằng xảy ra chuyện, Bảo Trâm vội nói địa chỉ mình đang ở, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên còn dặn dò :
- Anh đến rồi thì gọi điện thoại em ra ngay.
Quang Khải không đáp, có địa chỉ rồi, anh lên xe chạy đi ngay, cũng may quán đó khá gần chô anh ta đứng. Lâm Phong đến ngồi xuống trước mặt Bảo Duy cười chào, nói vui vài câu thì Bảo Trâm đi đến, Bảo Duy liền hỏi:
- Ai vậy?
- Một người bạn thôi – Bảo Trâm cười ngượng đáp rồi nhìn Lâm Phong khẽ gật đầu chào, cô vẫn còn cảm thấy ngượng vì đã từng **** mắng Lâm Phong thậm tệ, nhưng Lâm Phong dường như không để ý đến điều đó vẫn vui vẻ cười đùa hỏi:
- Hôm nay không phải kêu mình ra đây để phát thiệp đấy chứ. Mình nhất định sẽ đi món quà to.
- Tụi này vẫn chưa đâu. Mình hiện nay khá bận rộn, để khi nào thời gian rỗi thì tính tới – Bảo Duy ôm lấy Bảo Trâm âu yếm đáp lời Lâm Phong.
- Đời bác sĩ cứu người hoài không hết, bây giờ vẫn là bác sĩ mới mà bận như vậy rồi, sau này càng khó mà có thời gian rảnh nha. Lúc đó chỉ sợ Bảo Trâm sẽ đá cậu cho mà xem – Lâm Phong trêu.
Bảo Duy cười cười nắm lấy tay Bảo Trâm giơ lên khoe chiếc nhẫn đính hôn ra đáp:
- Mình biết vậy nên mua dây trói chặt lại rồi đây này.
- Xí…nếu anh mà không giành thời gian cho em, em nhất định sẽ đá anh tìm người đàn ông khác ngay – Bảo Trâm bĩu môi nói trong lời nói chứa đựng sự yêu thương.
- Trời ơi, bao nhiêu thời gian rỗi của anh, em đều lấy đi rồi còn gì – Bảo Duy giả vờ than thở.
Lâm Phong nhìn hai người họ âu yếm nhau mà buồn bã, nhưng cậu vẫn cố gượng cười. Bảo Duy bỗng nhớ ra điều gì bèn hỏi. - À, mà hôm trước, lúc Gia Bảo bị bệnh, chẳng phải cậu đến bệnh viện có chuyện gì mà đúng không? - Chẳng có gì đâu, chỉ là đau bao tử mà thôi – Lâm Phong bèn giấu diếm đáp.
- Ừ, phải ráng ăn uống đầy đủ đúng giờ……- Bảo Duy gật đầu dặn dò một tràng.
Bảo Trâm bên cạnh nhìn Lâm Phong cười khúc khích ra dấu bảo: Lại mắc bệnh nghề nghiệp nữa rồi.
Cả ba đang trò chuyện vui vẻ, cuối cùng Bảo Trâm ra hiệu cho Bảo Duy nói, Bảo Duy bèn hắng giọng nhìn Lâm Phong nói lớn:
- Thật ra mình tìm cậu để nói rõ một chuyện đã lâu giấu kín.
Bảo Duy còn đang lựa lời kể sao cho rõ ràng nhất thì từ sau lưng họ, Quang Khải hầm hầm bước vào. Anh ta không nói không rằng đấm Lâm phong một đấm rồi gào lên:
- Ngân Hằng đâu.
Mọi người đều sửng sốt nhìn về phía họ, hai người đàn ông ăn bận vô cùng lịch sự lại đánh nhau ngay công cộng như thế. Bảo Duy phản ứng mau lẹ, vội đừng bật dậy chụp lấy Tay Quang khải giữ anh ta lại trước khi anh ta giáng cú đấm tiếp theo.
- Anh Khải, có gì từ từ nói – Bảo Trâm cũng đứng dậy khuyên can.
- Hỏi tên này, hắn ta giấu Ngân Hằng ở đâu – Quang khải tức giận chỉ tay vào mặt Lâm Phong bảo.
- Nực cười – Lâm Phong ngồi thẳng dậy nheo mắt nhìn Quang Khải , đưa tay chùi vệt máu vừa té ra trước miệng – Cô ấy chẳng phải là vợ chưa cưới của anh hay sao, vì sao lại đến đây hỏi tôi. Loại phụ nữ đó với tôi không hề liên can với nhau.
“ Loại phụ nữ đó”, Quang Khải, Bảo Duy, cùng bảo Trâm bị mấy từ này mà tức giận cả ba đều quay nhìn Lâm Phong trách móc.
- Đêm qua chẳng phải cậu và cô ấy đã….- Quang Khải khàn giọng hỏi.
- Vậy thì sao, đó chẳng qua là trao đổi thôi. Một dạng tiền trao tráo múc mà thôi. Chẳng phải phụ nữ là loại người chỉ cần có tiền là mua được hay sao. Cô ta chấp nhận dùng thân xác trao đổi để cứu anh khỏi đống lộn xôn kia, tôi thì hứng thú muốn làm cái thứ gọi là tinh một đêm với cô ấy mà thôi. Chẳng phải cô ấy gặp anh cũng là bán thân xác mình hay sao. Loại con gái đó tôi tuyệt đối không giữ bên mình. Anh đừng làm mất vợ chưa cưới của mình rồi cứ chạy đến đây tìm tôi.
- Cậu…..- Quang Khải tức giận vô cùng nói không nên lời. Cuối cùng Quang Khải quyết định không thèm chấp với loại người như Lâm Phong nữa.
Giật tay ra khỏi tay Bảo Duy quyết định đi tìm Ngân Hằng, còn hơn ở đây đôi co. Nhưng chỉ đi vài bước, Quang Khải quay người lại nhìn Lâm phong thật lâu bằng ánh mắt khinh thường:
- Để tôi nói cho cậu biết. Cho tới đêm hôm qua, tôi chưa từng chạm vào cô ấy. Cậu cho rằng người con gái mình yêu là hạng người nào. Nếu cô ấy là loại người mà cậu nghĩ, liệu cậu có yêu cô ấy cho đến bây giờ suốt mấy năm không quên được hay không? Cậu cho rằng mình là kẻ đáng thương trong cuộc tình này, vậy cô ấy thì sao? Vì sao suốt 6 năm ở bên cạnh tôi như thế, cô ấy chỉ nhận được một chức danh hảo là vợ sắp cưới của tôi thôi. Thật sự là chỉ cần cô ấy đồng ý tôi nhất định sẽ yêu thương cô ấy suốt đời, đáng tiếc trong lòng cô ấy chỉ có duy nhất một người con trai.
- Anh nói như vậy là sao? – Lâm Phong đứng bật dậy nhìn Quang Khải hỏi, lòng cậu như có hàng ngàn con ong chích nhức nhối khó chịu.
- Cậu tự mình động não đi – Quang Khải cười khinh khi đáp, sau đó thở dài – Đêm hôm qua tôi nhất thời kích động khi biết cô ấy và cậu ở chung nhau, cho nên tôi đã….
- Anh đã làm gì – Bảo Trâm từ nãy giờ kích động vì nghe Lâm phong nói những lời phỉ báng Ngân hằng, giờ Quang khải lại nói thế, cô không thể không lên tiếng – Có phải anh đã làm nhục cô ấy rồi hay không? – Bảo Trâm tức giận xấn tới nắm lấy áo của Quang Khải chất vấn .
Quang Khải quay mặt đi che dấu sự hối hận của mình, Bảo Trâm choáng voáng xuýt té xuống đất, cô yếu ớt nói: - Cho nên bây giờ Ngân Hằng mới dẫn Gia Bảo bỏ đi đúng hay không?
Quang khải vẫn không đáp, thái độ quá rõ ràng khiến Bảo Trâm phẫn nộ, kêu gầm lên lao vào đánh Quang Khải:
- Anh là một thằng khốn , đồ cầm thú ….
- Cả anh nữa Lâm Phong, anh cũng xấu xa chẳng khác nào anh ta. Cả hai ngườ đều không xứng đáng có được Ngân Hằng.
Bảo Trâm tức giận bỏ đi , cô vội vàng đi tìm Ngân Hằng. Quang khải cũng vội vã đi theo cô.
Lâm Phong ngã phịch xuống ghế cậu ngồi, lời Quang khải giống như một liều thuốc tê khiến cậu tê liệt không còn khả năng cử động nào cả.
Bảo Duy mới ngồi xuống bàn, nốc cạn ly rượu dưới bàn thở dài nhìn Lâm Phong nói:
- Hôm nay mình hẹn cậu ra đây là muốn kể rõ sự thật của 7 năm trước.
|
Lâm Phong gần như không tin vào tai mình khi nghe Bảo Duy kể lại mọi chuyện của năm đó. Cậu lắc đầu tỏ vẻ không chấp nhận được sự thật vừa nghe. Mặt cậu trở nên trắng bệch lại, đôi mắt bỗng nhiên vụt tắt ánh sáng, cả người như một trận bão tuyết quét qua, run rẩy.
Hóa ra sự thật năm xưa là như vậy, hóa ra khi cậu cho mình là kẻ đáng thương, thì Ngân Hằng đã chịu tổn thương gấp mấy lần cậu. Cảm giác trong lòng như có hàng ngàn con kiến đang bò cắn xé tim cậu, một cảm giác đơn đớn không thể nào diễn tả thành lời. Trong khi Ngân hằng phải chịu đựng trong khổ sở như thế, mà cậu lại còn nhẫn tâm đối xử với cô ấy như thế: trà đạp, khinh rẻ thậm chí nhục mạ cô.
- Tại sao không cho mình biết ngay từ đầu chứ? Tại sao không kể sớm cho mình – Lâm Phong siết chặt cổ áo của Bảo Duy hét lớn trong phẫn nộ.
- Mình cũng coi như vừa mới hiểu ra mọi chuyện mà thôi. Trước đây chưa từng hỏi cậu vì cũng hiểu con người không phải ai cũng dám đối mặt với cuộc sống. Cậu trốn chạy cũng là điều dễ hiểu. Lúc đó chỉ tội cho Ngân Hằng. Sau này khi biết mọi chuyện, Ngân Hằng lại không cho mình nói ra, bởi cô ấy thà để cậu hận mình rồi quên đi cuộc tình này còn hơn là cả hai đau khổ vì yêu mà không thể ở bên nhau.
Lâm Phong buông thỏng hai tay xuống, hóa ra tình yêu của Ngân Hằng dành cho cậu vô cùng cao đẹp đến như thế. Vậy mà cậu lại hiểu lầm tình yêu của cô để bây giờ cô….
Lâm Phong nghĩ đến đây, cậu cảm thấy cổ họng ghẹn đắng, nuốt vào khó khăn vô cùng. Thật may là Ngân Hằng mang theo Gia Bảo rời đi, vậy thì cô sẽ khôgng làm những điều khờ dại rồi. Bây giờ điều cần làm nhiều nhất là đi tìm Ngân Hằng.
- Giúp mình, cầu xin cậu Bảo Duy, giúp mình tìm ra cô ấy. Chẳng phải Gia Bảo bị bệnh hay sao? Cô ấy chắc chắn sẽ tìm cậu lần nữa.
- Chưa chắc đâu. Phong, mình chỉ là bác sĩ mới ra trường thôi, so với những bác sĩ nhiều kinh nghiệm thì không bằng một góc đâu. Ngân Hằng đã quyết ra đi mà không lời nhắn nhủ, có lẽ sẽ không tìm ai trong bọn mình nữa đâu – Bảo Duy âu sầu nói.
- Mình nhất định sẽ đi tìm cô ấy, nhất định tìm cho ra cô ấy. Dù có phải cầu xin mình cũng mong cô ấy tha thứ cho mình.
- Không được. Con không thể đi được, bây giờ là thời khắc quan trọng mà chúng ta chờ đợi đã từ lâu – Ba nuôi Minh Nhật lên tiếng ngăn cản cậu khi Minh Nhật đòi đi tìm Ngân Hằng – Thằng Phong đã vứt bỏ mọi thứ để đi tìm con bé đó rồi, đây chính là cơ hội cho con nắm bắt. Chúng ta đã chuẩn bị kế hoạch này nhiều năm rồi, sắp thành công rồi, chỉ còn chút xíu nữa là thành công. Ngay lúc này con không thể rời bỏ.
Minh Nhật khựng lại khi nghe ba mình nói, lòng cậu bối rối vô cùng, kế hoạch mà họ sắp đặt chỉ còn chút nữa là thành công rồi, bây giờ nếu cậu bỏ đi thì mọi thứ lại phải chờ đợi thêm bao nhiêu lâu nữa.
- Nghe lời ba, Ngân Hằng tạm thời không sao đâu. Đợi khi chúng ta lấy được công ty rồi đi tìm con bé cũng chưa muộn – Ba nuôi Minh Nhật vỗ vỗ vai cậu khuyên lơn. Minh Nhật dằn lòng gật đầu nghe lời ông nói.
Vì Lâm Phong quyết định bỏ qua không truy cứu cho Quang Khải, cậu cũng đến gặp ba yêu cầu để công việc phụ trách giám sát công trình cho người khác khiến cho nhiều cổ đông tức giận. Ông Hòang Nam đành giao cho Minh Nhật phụ trách, dù sao Minh Nhật cũng là con trai ông, để cậu phụ trách ông yên tâm hơn người ngoài.
Minh Nhật nhờ vậy, nhanh chóng làm quen với các cổ đông còn sót lại chưa bị họ mua chuộc, làm cho họ đứng về phía mình. Ba nuôi của Minh Nhật cũng lợi dụng một số quen hệ trước đây của mình, cùng họ bày ra âm mưu từng bước nắm lấy vị trí của ông Hoàng Nam. Kế hoạch âm thầm diễn ra một cách không ai hay biết. Thật nhanh chóng, ông ta làm cho mọi cổ đông đứng về phe mình. Chẳng những vậy, ông ta còn lợi dụng bà Kim Lương, lấy luôn công ty của bà. Đây là một đòn đánh mạnh vào mặt của bà ta.
Khi ông Hoàng Nam biết chuyện, ông đã tức giận tìm Minh Nhật, ông tát thẳng vào mặt Minh Nhật mắng:
- Mày thật là đồ bất hiếu. Dám cấu kết với người ngoài để *** hại ba mày à.
Minh Nhật bị một cái tát, khóe miệng lập tức có mùi máu, cậu cười gằn đưa tay xoa má mình rồi nhìn ông Hoàng nam cười lớn.
- Ba…haha…ông xứng sao.
Ông Hoàng nam giật mình khi thấy thái độ của Minh Nhật, từ trước đến nay, cậu luôn nhất mực nghe lời, không ngờ hôm nay lại dùng thái độ này tỏ vẻ như thế. Ông đờ người nhìn con trai.
- Ông xem tôi là con trai ông từ khi nào? Nhưng rất tiếc, tôi chưa từng xem ông là ba của tôi.
- Mày….- Ông Hoàng Nam tức giận nhìn Minh Nhật.
- Tôi nói cho ông biết, tôi chờ ngày này đã lâu lắm rồi – Minh Nhật vừa nói vừa dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn ông ta – Tôi hận ông đã sinh tôi ra rồi vứt bỏ, tôi hận ông *** hại ba nuôi của tôi vào tù khiến mẹ tôi khổ sở mà chết. Ông ấy mới xứng làm ba của tôi, còn ông thì không. Tôi chấp nhận gọi ông là ba chỉ vì tôi chờ đợi ngày này, ngày có thể thấy ông thất bại thảm hại. Chỉ cần đếnngày họp cổ đông thì chiếc ghế của ông sẽ bị người khác thay thế ngay lập tức.
- Mày….- Ông Hoàng Nam kích động nói không nên lời nhìn đứa con trai của mình , so với Lâm phong, ông thương Minh Nhật có hơn chứ không kém, vậy mà đứa con này lại nhìn ông bằng ánh mắt oán hận như thế, kích động khiến người ông huyết áp ông tăng cao, hơi thở dồn dập từ từ ngã xuống.
Lâm phong được bà Ngọc lan gọi điện thoại nói về tình hình công ty, cậu vội vàng trở về cùng bà Ngọc Lan đến công ty ngay lập tức. Hai người vừa vào đã nhìn thấy ông Hoàng Nam ngã xuống đất vội vàng lao đến đỡ lấy ông. Ba Ngọc lan hoảng hốt gọi:
- Ông à, ông à.
- Ba …ba…- Lâm Phong cũng lay lay ông Hoàng nam, cậu tức giận quay mặt nhìn Minh Nhật muốn lao đến đánh cho cậu ta một trận.
- Mau đưa ba con đi cấp cứu. Mau lên – Ba Ngọc Lan nhìn Lâm Phong thúc giục. Lâm phong đành rời mắt khỏi Minh Nhật vội vàng cõng ba mình lên lưng rồi đi nhanh ra ngoài, bà Ngọc Lan cũng theo sau họ. Bỏ mặt Minh Nhật còn đứng lại đó một mình. Cậu đưa mắt nhìn theo ba người họ, trong lòng đột nhiên thấy đau đớn khó chịu. Vì sao cậu lại thấy như vậy, đáng lí ra cậu phải vui sướng vì đã trả được thù rồi chứ. Nhưng vì sao lòng cậu trở nên hoang mang như thế.
Mấy năm nay, ông Hoàng nam luôn lo lắng, hản han cậu rất nhiều. Đôi khi rảnh rỗi, ông ta thường rủ cậu đi đó đi đây mỗi khi bay qua mỹ thăm cậu và Lâm Phong. Cậu luôn cho rằng vì Lâm Phong không chịu đi nên ông ta mới tìm cậu. Nhưng lại thấy ánh mắt của ông ta nhìn cậu rất ấm áp, chẳng khác nào của ngưới cha yêu thương nhìn con. Ba nuôi cậu từ khi cậu còn nhỏ đã ở trong tù, sau này mới được thả ra, hai người chìm vào trả thù, cho nên cậu cho rằng, ba nuôi mình chưa có cơ hội thể hiện tình cảm đó với cậu mà thôi.
Khi thấy ông Hoàng nam ngã xuống, lòng cậu thấy lo lắng sợ hãi vô cùng, đột nhiên sợ ông xảy ra chuyện, sợ ông sẽ rời xa cậu, cậu sẽ mãi mãi không nhìn thấy ánh mắt ấm áp của ông nữa. Chẳng lẽ cậu trả thù là sai rồi hay sao?
Minh Nhật thở dài, cậu lái xe về nhà ba nuôi cậu ở, bởi vì cậu không còn có thể về cái nhà kia được nữa rồi. Vừa mới nằm xuống sofa một lát, Minh Nhật đã nghe tiếng khóc gào của bà Kim Lương:
- Lão già khốn khiếp kia, ông mau ra đây cho tôi. Ông là đồ khốn mà, ông là đồ thất đức. Ông là đó chó má.
Minh Nhật liền mở cửa bước ra ngoài, bà Kim Lương vừa nhìn thấy cậu thì túm lấy gào thét.
- Tên khốn kia đâu. Ba nuôi của cậu ở đâu hả. Bảo hắn ra đây gặp tôi.
Minh Nhật vốn không ưa gì bà ta nên đẩy mạnh bà ta ra, lạnh lùng hỏi:
- Bà tìm ba tôi làm gì?
- Ông ta đã lừa tôi, ông ta bảo sẽ giúp tôi phát triển công ty, nào ngờ ông ta lại cướp trắng công ty của tôi như thế. Khiến con gái tôi uất ức mà tự sát.
- Bà nói cái gì? Ngân Quỳnh, cô ấy làm sao? – Minh nhật kinh hoàng quay người chộp lấy tay bà ta hỏi.
- Nó biết ba cậu đã lấy mất công ty, nên nó đã cắt cổ tay tự sát rồi – bà Kim Lương khóc nức nở – Đó là công ty của chồng tôi, là công ty ông ấy khổ tâm gầy dựng. Tôi cho dù có ghét bỏ Ngân hằng, nhưng cũng không muốn bán công ty đi, cố sống cố chết cũng quyết giữ lấy nó mà không bán cho ai hết. Vậy mà ông ta lại nỡ cướp đoạt trắn trợn như thế. Còn khiến Ngân Quỳnh tự sát, cậu nói xem sau này tôi phải thế nào chứ. Ông ta ở đâu, tên khốn đó ở đâu, tôi phải giết hắn ta, huhu. - Ngân Quỳnh cô ấy ra sao rồi?
- Tôi kịp thời phát hiện cho nên đã đưa nó vào bệnh viện rồi, nhưng tinh thần nó không ổn định, nó không ngừng tự trách bản thân nó, huhu – Bà Kim Lương bưng mặt khóc Minh Nhật không nói không rằng chạy vội đi
Bệnh viện vào buổi ban trưa có phần buồn chán hơn rất nhiều, thậm chí nó yên tĩnh vô cùng bởi bệnh nhân đã chìm vào giấc ngủ. Minh Nhật hộc tốc bước vào bệnh viện đền quầy hướng dẫn hỏi thăm phòng bệnh của Ngân Quỳnh. Cô y tá sau khi nhìn cậu với ánh mắt hàm ý cũng nói số phòng của Ngân Quỳnh cho cậu.
Trên đường đến phòng bệnh, lòng Minh Nhật thấy khó thở vô cùng. Tất cả đều là lỗi tại cậu, là do cậu lợi dụng Ngân Quỳnh để phá hỏng công trình khiến các cổ đông nổi giận, mới nghe theo lời xúi giục của cậu và ba nuôi cậu. Để kế hoạch trả thù của họ thành công.
Chính ba nuôi cậu xúi giục Ngân Quỳnh tìm cách lén lút giấu đi một phần bản thiết kế chi tiết của công trình, rồi đưa ra bản sai lệch khiến công trình bị sập, tất cả mọi thiệt hại đều đổ lên Quang Khải, cho rằng khi Quang Khải thất thế thì sẽ không thể khống chế Ngân Hằng, bắt cô ở bên anh ta nữa. Điều không ngờ là làm ba công nhân thiết chút nữa là thiệt mạng, Ngân Quỳnh gần như tự trách bản thân rất nhiều. Bây giờ Ngân Quỳnh lại bị cướp mất công ty như thế dẫn đến việc cô quẫn trí mà tự tử. Tất cả đều là tại cậu và ba nuôi cậu, vậy mà Ngân Quỳnh lại phải chịu đựng thay.
Minh Nhật đẩy nhẹ cửa phòng bệnh , cậu nhẹ nhàng bước chân vào. Ngân Quỳnh đang ngồi trên giường, tay cô đang truyền nước, một bên cổ tay được băng bó cẩn thận, gương mặt cô tái mét, đầu tóc rũ rượi. Nhìn cô như một kẻ tâm thần miệng không ngừng lẩm nhẩm điều gì đó.
Minh Nhật chưa từng nhìn thấy một Ngân Quỳnh như thế, trước giờ cô luôn là một cô gái xinh xắn dịu dàng hay e thẹn, hay đỏ mặt xấu hổ mỗi khi chạm vào ánh nhìn của cậu, vậy mà giờ đây….
Minh Nhật đau lòng bước đến gần cô, tay cậu đưa lên vuốt mái tóc của cô cho thẳng lại, không ngờ hành động nhẹ nhàng của cậu cũng khiến Ngân Quỳnh giật mình sợ hãi, cô thu người lại, hoảng loạn hét lên:
|
- Không mà, tôi không muốn đâu. Tôi không cố ý đâu. Ông ta nói với tôi, ông ta tính toán kỹ lưỡng rồi, sẽ không ảnh hưởng gì hết. Ông ta gạt tôi, ông ta gạt tôi…huhu….Ông ta còn lấy mất công ty của tôi….con xin lỗi ba…con xin lỗi ba, con có lỗi với ba và chị rất nhiều. Con có lỗi với tất cả mọi người, huhu….Chị Ngân Hằng bị Lâm Phong cưỡng bức, rồi lại bị Quang Khải cưỡng hiếp đến nỗi phải bỏ đi mất.
- Ngân Quỳnh là anh đây – Minh Nhật đau lòng khôn xiết, cậu nắm chặt lấy vai của Ngân Quỳnh siết chặt rồi gọi thức tỉnh cô.
Ngân Quỳnh bị siết chặt, cô không còn nói nhảm nữa, ngẩng đầu nhìn Minh Nhật bằng đôi mắt vô hồn ngơ ngác, giống như đang nhìn một người xa lạ. Minh Nhật đau đớn, một cô gái đang yên đang lành lại bị cậu làm cho ra bộ dạng này, cậu choàng tay ôm lấy Ngân Quỳnh miệng thều thào:
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi.
Minh Nhật khẽ vuốt tóc Ngân Quỳnh, cậu nhắm mắt lại trong lòng tự hỏi, bản thân cậu trả thù là đúng hay là sai. Đã có quá nhiều người bị hại trong công cuộc trả thù của cậu. Cả Ngân Hằng và Ngân Quỳnh đều cùng lúc bị hại bởi cậu. Rõ ràng cậu muốn bảo vệ Ngân Hằng, cuối cùng cô lại bị chính tay cậu hại thảm thương bị người ta lần lượt làm nhục như thế.
Ông Hoàng Nam đang nằm dưỡng bệnh trên giường, Lâm phong phải quay lại công ty để thu xếp công việc, bà Ngọc lan vì sợ ba chồng biết được tình hình rối ren của công ty lúc này mà lại kích động nên vội vã quay về nhà chăm sóc ông. Cánh cửa bật mở khiến ông mở mắt, người bước vào chính là ba nuôi của Minh Nhật, ông Nhật Tuyên.
- Ông còn mặt mũi nào đến đây à – Ông Hoàng Nam bực tức cố gắng ngồi dậy.
- Tôi đến để nhìn xem bộ dạng thảm hại của ông như thế nào – Ba nuôi Minh Nhật cười nhạt đáp.
- Ông….
- Thế nào, ông không ngờ mình cũng có ngày này đúng không ? – Ba nuôi Minh Nhật nhếch môi cười đắc ý vô cùng, ông ta kéo một chiếc ghế đến gần giường của ông Hoàng Nam giương giương ngồi xuống.
- Nhật Tuyên, tôi có chỗ nào không phải với anh chứ, vì sao lãi đối xử với tôi như vậy – Ông Hoàng Nam nhìn ba nuôi Minh Nhật cố gắng dồn nén sự tức giận hỏi.
- Chính các người đã đưa tôi vào tù mà còn dám nói không có lỗi với tôi sao – Ông Nhật Tuyên gầm lên.
- Là chính anh tự chuốc lấy còn trách ai nữa cơ chứ – Ông hoàng nam bất lực đáp.
- Tôi tự chuốc lấy ư, đó chẳng qua là tôi muốn lấy những thứ mình đáng có mà thôi. Tôi làm trâu làm ngựa cho nhà các người như vậy, vậy mà ông lại quyến rũ người yêu của tôi làm cô ấy mang thai, cho nên cái tôi lấy được là thứ xứng đáng thuộc về tôi mà thôi.
- Anh cho rằng anh làm điều đúng hay sao. Năm xưa, vì vợ tôi sức khỏe yếu, e là không thể sinh đẻ được nữa, trong khi tôi là con trai duy nhất trong nhà không thể không có người thừa kế. Tôi cho anh là bạn thân để tâm sự, chính anh chuốc rượu tôi và bạn gái anh rồi đưa chúng tôi cùng vào khách sạn, anh tưởng tôi không biết hay sao. Chính từ lần đó mà cô ấy đã mang thai, tôi đã bù đắp cho hai người rất nhiều tiền và yêu cầu cô ấy phá bỏ bởi vì tôi yêu vợ của mình. Anh chính là muốn dùng đứa bé để sau này uy hiếp moi tiền tôi cho nên mới đồng ý với cô ấy giữ lại cái thai. Nhưng khi anh biết tôi không đá động gì đến đứa con, anh liền chuyển đổi mục tiêu, lợi dụng sự tin tưởng của ba tôi mà tham ô của công cuối cùng bị phát giác và bị bắt vào tù, khiến cô ấy vì lo lắng chạy vạy cứu anh mà kiệt sức chết. Anh còn trách ai được cơ chứ.
- Cho là như vậy thì sao? Còn Minh Nhật? Các người cũng phụ bỏ thằng bé, khiến cho nó căm giận các người và thực hiện kế hoạch báo thù này.
- Tôi thừa nhận, tôi có lỗi với Minh Nhật. Nhưng năm xưa, tôi đã đến gặp cô ấy, chính cô ấy bảo với tôi rằng đứa bé không phải là con tôi mà là con anh, cho nên bao năm nay tôi mới không để ý đến. Bây giờ tôi đã biết nó là con của tôi, tôi đã hết lòng bù đắp cho nó tất cả. Chỉ vì một kẻ tham vọng như anh, che dấu sai lầm của bản thân, đỗ hết trách nhiệm cho người khác, lôi kéo thằng bé vào con đường tội lỗi . Vậy mà thằng bé luôn hết mực kính trọng anh, anh không thấy là mình đã phụ tấm lòng của nó hay sao.
- Haha, phụ lòng ư. Tôi không ngại nói cho cậu biết, tôi rất ghét thằng nhóc. Tôi hận nó vì nó có dòng máu của các người, rất nhiều lần tôi muốn làm cho nó chết đi, chỉ tiếc rằng mạng nó quá tốt mà thôi.
- Anh…- Ông Hoàng Nam không ngờ ông Nhật Tuyên lại dám nói ra những lời như thế , trợn mắt kinh hoàng nhìn gã đàn ông đê hèn kia.
- Tôi lừa gạt nó giống như tôi từng lừa gạt các người vậy. Minh Nhật rất là tin tôi, nó cứ tưởng trên thế gian này, người thương nó nhất chính là tôi, chứ không phải các người. Cho nên lần này họp cổ đông, nó sẽ đem số cổ phần mà các người cho nó chuyển sang cho tôi. Những cổ đông khác cũng nhất trí ủng hộ tôi lên làm chủ tịch, các người nên chuẩn bị tinh thần là vừa, haha…..
Ông Nhật Tuyên vừa về đến nhà đã nhìn thấy Minh Nhật uống rượu trong phòng khách, nét mặt cậu sầu thảm vô cùng.
- Con trai, con sao vậy – Ông Nhật Tuyên tỏ vẻ thương yêu hỏi Minh Nhật.
- Ba…ba có biết Ngân Quỳnh đã tử tự hay không? – Minh Nhật nói giọng ngà ngà say.
- Có, ba có nghe nói, ba cũng thấy tiếc vì điều đó – Ông giả vờ buồn bã đáp.
- Vì sao vậy ba, công ty nhà họ Lâm không đủ hay sao mà ba còn cướp đi công ty của người khác như thế chứ?
- Minh Nhật, ba cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Con cũng biết để mua chuộc các cổ đông khác, mua lại cổ phần của họ, chúng ta cần phải có tiền. Muốn như vậy chúng ta cần người tài trợ giúp đỡ cho chúng ta. Con còn nhớ tên Hào chứ. Ba của hắn ta, ông giám đốc ngân hàng, chính là người tài trợ vốn lớn nhật của chúng ta. Chính ông ta yêu cầu phải chiếm luôn công ty nhà Ngân Hằng, để thay con trai ông ta trả thù rửa hận.
- Ba…tên Hào là do ba sai người đánh hắn tàn phế kia mà – Minh Nhật quay phắt lại chất vấn.
- Ba biết điều đó chứ. Minh Nhật, con nghe lời ba nói, chỉ cần hôm họp cổ đông, chúng ta có thể lấy được đề cử từ tay các lão già kia, công ty của bọn họ thuộc về chúng ta rồi. Chúng ta không còn lo sợ gì tay dám đốc đó, ba sẽ đá hắn đi ngay, sau đó trả lại công ty cho nhà Ngân Hằng có được không. Minh Nhật buồn rầu gật đầu.
- Chờ ba đi tắm rồi hai cha con mình ra nhà hàng ăn mừng.
Minh Nhật nhìn theo bóng dáng ông Nhật Tuyên, ánh mắt cậu vô cùng lạnh lẽo. ( Víp Truyện Chấm Prồ - Đơn giản là chia sẻ ) Phần kết
Cuối cùng cũng đến ngày họp cổ đông, ông Hoàng nam dù bị bệnh vẫn cố gắng đi đến tham gia buổi họp. Lâm Phong dìu ba mình đi đến buổi họp, Lâm Tịnh với tư cách là một cổ đông cùng với chồng cô cũng đến tham sự. Bà Ngọc lan cùng ba chồng cũng đến. Trước đây, gia đình họ đều là cổ đông lớn, có tiếng nói vô cùng quan trọng, nhưng hiện tại, cổ đông đang mất dần lòng tin đối với họ.
Trong cuộc mọi người gay gắt chỉ trích Lâm Phong đã không trông coi cẩn thận để bên phía nhà thầu làm hư hại dẫn đến việc chậm trễ công trình của họ. lại còn không truy cứu trách nhiệm với người đứng đầu bên đó. Lâm Phong đợi mọi người nói xong hết mới bình tĩnh đứng lên trình bày.
- Các vị, đầu tiên tôi xin thừa nhận hết tất cả những sai lầm vừa qua về sự cố của công trình. Nhưng tôi có đôi điều muốn phân bày ngay tại đây. Các thiết kế và kế hoạch xây dựng đều đã được trình bày rõ ràng trước các vị và đã được các vị thông qua, công trình cứ theo hướng đó mà làm. Nhiệm vụ của tọi là xem xét tiến độ của công trình, thúc đẩy để nhanh chóng hoàn thành công trình một cách mau lẹ. Nhưng vấn đề xây dựng là thuộc về bên nhà thầu, chúng ta cũng có ký kết hợp đồng nghiêm ngặt với họ, bắt họ hoàn toàn chịu trách nhiệm với công trình này, nếu có gì sai sót, họ sẽ phải bồi thường cho chúng ta. Sự cố lần này đúng lý phải truy cứu bên kia, nhưng tôi lại bỏ qua. Bởi vì tôi nghĩ thay vì cứu truy cứu làm rùm beng lên mọi việc ảnh hưởng đến lợi ích sau này khi hoàn thành công trình thì chúng ta đi khắc phục sự cố vừa xảy ra còn hay hơn. Phía bên kia, tổng giám đốc Quang khải đã hứa sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa đền bù thỏa đáng cho ba công nhân bị tai nạn kia và nhanh chóng tăng cường lực lượng để hoàn thành công trình cho chúng ta, vì vậy, tôi đang đợi xem tổng giám đốc Khải có thể khắc phụ mọi thứ như đã hứa hay không. Nếu không chúng ta gửi đơn kiện cũng không muộn.
- Nhưng dù có nói thế nào cũng cho thấy là do cậu quản lý quá lỏng lẻo nên mới xảy ra chuyện này – Ông Nhật Tuyên đứng bật dậy tuyên bố đồn hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Phong – Tôi đề nghĩ cách chức kỷ luật cậu ta. Tất cả cổ đông bị ông ta mua chuộc cũng gật đầu tán thành theo lời nói của ông ta.
- Thật là quá đáng, các người lấy tư cách gì chứ? – Ông nội Lâm Phong tức giận đứng bật dậy đập bàn nói.
- Đúng vậy, Lâm Phong đã bàn giao lại công trình rồi, hiện tại Minh Nhật đang tiếp nhận. Vì sao lại cách chức cậu ấy chứ – Lâm Tịnh phẫn nộ nói.
Trong cuộc họp, người nói một câu rồi cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng ông Nhật Tuyên đứng lên bảo:
- Chúng ta cứ tiến hành bầu chủ tịch mới đi. Sau đó để người đó quyết định .
- Được đó, tiến hành bầu chọn thôi.
- Các người không thể làm như vậy được, chức vụ này lâu nay là do chồng tôi đứng ra đảm nhiệm, ông ấy không làm sai gì để các người đòi bầu chọn lại, các người đừng có vô duyên cớ như thế – Bà Ngọc Lan mất hình tượng thường ngày của mình, mà lên tiếng giận dữ phản đối. Đối với bà, chồng và con mới là quan trọng – Quan trọng là hơn nữa số cổ phần của công ty đều thuộc về gia đình tôi.
- Không đến phiên bà phản đối, số cổ phần của gia đình bà hiện nay đúng là có nhiều hơn các cổ đông ở đây. Nhưng có một người vẫn chưa đến, chúng ta cứ trông chờ vào quyết định của cậu ấy xem ai sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty này – Ông Nhật Tuyên hùng hồn tuyên bố. Xưa nay người đứng đầu luôn là người có số cổ phần cao nhất trong công ty, nhưng sau này đã thay đổi, người có số cổ phần không dưới 10% và được đa số cổ đông tán thành, số cổ phần của toàn bộ người tán thành cao hơn số cổ phần của người không tán thành, thì người đó có khả năng đương nhiệm.
Mọi người đều hồi hộp chờ đợi Minh Nhật đến và đưa ra quyết định của mình. Chỉ vài phút sau, Minh Nhật đã mở cửa bước vào.
- Minh Nhật, chúng tôi hiện đang bầu chủ tịch mới, chỉ còn chờ lá phiếu quyết định của cậu nữa thôi.
Minh Nhật chậm rãi gật đầu rồi đến đầu bàn đứng kế bên ông Nhật Tuyên, ông ta vui mừng vô vai cậu gật đầu. Minh Nhật không nói không rằng quay đầu nhìn về phía ông nội, ba, bà Ngọc Lan, Lâm Tịnh, Lâm Phong , nhìn thấy ánh mắt bất lực của họ, cậu quét mắt đi nhìn các vị cổ đông khác.
- Các vị , trước khi đưa ra phiếu bầu của mình, tôi muốn cho các vị nghe một đoạn hội thoại dưới đây .
Sau đó, cậu rút điện thoại ra bắt đầu phát phần ghi âm của mình. Ông Nhật Tuyên chau mày nhìn Minh Nhật, khó hiểu vì sao cậu còn bày trò này nữa mà không mau chóng tiến hành bỏ phiếu bầu chọn ông ta đi.
Nhưng từng lời nói trong đoạn ghi âm khiến ông ta tái mét, nhất là lời ông ta nói những cổ đông là những lão già, sau này sẽ hất chân đá họ ra….những cổ đông đều nhìn ông Nhật Tuyên căm phẫn, ông Nhật Tuyên tức giận nhìn Minh Nhật, cậu quay mặt không thèm nhìn ông ta.
Lúc đi thăm Ngân Quỳnh về, cậu muốn ghé sang xem ông Hoàng Nam ra sao rồi, dù sao ông ấy cũng là ba của cậu, không ngờ vô tình nghe thấy được những lời ông Nhật Tuyên đã nói. Cuối cùng thì cậu đã biết mình sai lầm đến cỡ nào. Cho nên cậu không thể để cái lão già đê tiện này tiếp tục lừa dối mọi người nữa. Cậu cố ý khơi chuyện rồi ghi âm lại mọi lời lão ta nói.
- Giờ đây tôi xin công bố lá phiếu bầu chọn của tôi . Tôi bầu cho ông Lâm Hoàng Nam làm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty ta.
Ông Hoàng nam lập tức đứng dậy chỉ tay vào ông Nhật Tuyên hét lớn:
- Tống cổ ông ta ra khỏi đây cho tôi.
Lập tức có hai người bảo vệ xông vào kéo ông Nhật Tuyên lôi ra ngoài mặc kệ ông ta vùng quẫy la hét thé nào đi nữa. Ông nội Lâm Phong đứng dậy nhìn con trai nói:
- Chúc mừng con, chiếc ghế chủ tịch lại về tay con
Tất cả mọi người đều đang xấu hổ vì nghe lời xúi giục của ông Nhật Tuyên, thấy Lâm Phong đứng lên vỗ tay trước cũng vỗ tay theo. Sau đó lục tục chúc mừng ông. Sau khi mọi người đi ra hết, Minh Nhật cúi đầu không dám ngẩng lên đối diện với người nhà của mình.
Ông Hoàng nam đứng trước mặt Minh Nhật nhìn cậu với ánh mắt vui mừng, Minh Nhật áy náy nói:
- Con xin lỗi ba. Xin mọi người hãy tha lỗi cho con
Ông Hoàng Nam ôm Minh Nhật thắm thiết, giọng ghẹn ngào nói:
- Chúng ta là gia đình mà. Không ai trách con đâu.
Lâm Phong cũng choàng tay ôm Minh Nhật, cậu không thích Minh Nhật lắm, nhưng chưa bao giờ cậu ghét. Nhưng giờ đây cậu coi Minh Nhật thật sự là anh trai mình.
Đột nhiên Lâm Phong khụy người ngã xuống trong lòng Minh Nhật. tất cả mọi người kinh hãi hét lên gọi tên cậu.
|
Đã 4 tháng rồi, Lâm Phong vẫn chưa tìm được Ngân Hằng, cậu lại ngã bệnh khiến mọi người trong nhà lo lắng không ngừng. Cậu không biết bản thân có còn sống được bao lâu nữa. Bác sĩ bảo cần phẩu thuật điều trị lần nữa. Bảo Duy hay tin đã đến mắng cậu xối xả:
- Cái thằng này, lần trước đến bệnh viện là vì căn bệnh đúng không? Vì sao lại giấu chứ.
- Nói ra thì được lợi ích gì, chỉ khiến mọi người lo lắng nhiều hơn – Lâm Phong buồn bã cười ngượng đáp.
- Nếu cậu nói biết đâu Ngân Hằng sẽ….- Bảo Duy bỏ lỡ câu nói của mình.
- Vẫn chưa có tin tức gì của Ngân Hằng cả – Sơn Hải thở dài nói.
Minh Nhật và mọi người cũng đều đến thăm cậu, Minh Nhật đã đứng lên nói với ba mình:
- Con xin trả lại hết số cổ phần mà ba đã cho con. Vị trí này, sau này hãy trao lại cho Lâm Phong.
- Không đâu. Vị trí này em không thể nhận được. – Lâm Phong lên tiếng phản đối.
- Vì sao ? Rồi cậu sẽ khỏe lại thôi mà.
Lâm Phong buồn rầu lắc đầu.
- Chỉ cần hứa với em, nếu tìm ra Ngân Hằng, hãy chăm sóc cô ấy thay em.
- Anh không thể nhận lời em được. Anh có lỗi với Ngân Quỳnh, khiến cô ấy ra nông nỗi này, anh muốn chăm sóc cô ấy suốt đời, cho đến khi cô ấy bình phục. Em hãy tìm Ngân hằng, mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Dù cho những ngày tháng sau này không còn bao nhiêu đi chăng nữa.
Lâm Phong trầm mặc không đáp, cậu không biết, liệu mình có qua khỏi hay không? Chỉ sợ lúc đó lại gây cho cô thêm một nỗi đau, làm sao có thể mang hạnh phúc cho cô được.
- Có lẽ đã tìm ra chỗ của Ngân Hằng – Quang Khải đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng bệnh, theo sau anh ta là Ngọc Liên, cô bị Quang Khải lôi đi thở hổn hển nói:
- Lúc trước chị ấy có nhờ em mua giùm một mảnh đất. Chị ấy đã thiết kế một căn nhà, tuy xé bỏ bản thiết kế rồi, nhưng có hôm em đi ngang qua đó thấy người ta đã xây dựng rồi. Nếu theo đúng thiết kế, có lẽ căn nhà đã hoàn thành rồi. Lâm Phong trầm mặc, cúi đầu suy nghĩ, cậu lưỡng lựu không biết có nên đi hay không.
- Đi đi…chỉ có cậu mới mang lại hạnh phúc cho cô ấy mà thôi – Quang Khải nhìn Lâm Phong thúc giục. Lâm Phong nhìn Quang Khải rồi nhìn lần lượt từng người, ai cũng nhìn cậu đầy hy vọng và mong đợi.
- Đó là ở đâu?
Lâm Phong đứng trên mảnh đất quen thuộc mà hai người từng đến đây chơi, từng ước ao có được. Không ngờ cô lại thực hiện được rồi. Lâm Phong đứng nhìn căn nhà không khác gì bản thiết kế mà cậu đang giữ. Có một cánh cổng màu xanh, xung quanh có nhiều cây hoa đẹp, bên phải có một vườn rau, còn có một bóng người đang nhặt rau ở đó.
Lòng xúc động không ngừng, bóng hình cậu nhớ điên cuồng, tìm kiếm biết bao nhiêu lâu cuối cùng cũng đã gặp được. - Ngân Hằng – Lâm Phong gọi khẽ khi đẩy cổng bước vào.
Ngân Hằng giật mình, quay đầu nhìn thấy Lâm Phong thì hốt hoảng đứng dậy, hai người nhìn nhau thật lâu, sau đó Ngân Hằng cắn chặt môi quay người bỏ chạy, Lâm Phong nhìn thấy phần bụng cô đã nhô cao.
Ngân Hằng vào nhà đóng chặt cửa nhà, tim không ngừng rung lên, tay ôm lấy cái bụng của mình. Cô bật khóc, thật ra cô vừa hận vừa nhớ cậu vô cùng. Khi cô phát hiện mình có thai, cô bàng hoàng lo lắng, không biết cái thai này là của ai, Lâm Phong hay Quang Khải, cô không ngừng cầu mong cho đứabé là con Lâm Phong, nhưng cũng sợ hãi khi dứa bé là con Quang Khải, nhưng cô lại không nỡ bỏ đứa bé.
- Ngân Hằng, xin em, hãy mở cửa ra đi. Anh biết mình đã hiểu lầm em rất nhiều, xin em hãy tha thứ cho anh, hãy trở về bên cạnh anh có được hay không.
- Anh đi đi, tôi không muốn gặp mặt anh nữa.
- Em biết không, ngày nào anh cũng đi tìm em, ngày nào cũng gọi tên em và không ngừng tự trách mình. Anh hận bản thân vô cùng, vì đã làm em đau khổ. Xin em hãy để anh chuộc mọi lỗi lầm có được hay không?
- Quá muộn rồi , đã không còn có thể nữa rồi – Ngân hằng cắn răng kiềm chế tiếng khóc của mình, cô rất sợ đứa bé này là của Quang Khải.
- Chỉ cần em cho anh cơ hội – Lâm Phong bật khóc đập cửa nói – Anh nhất định sẽ bù đắp cho em, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, cùng nhau thực hiện ước mơ có được hay không.
- Em không thể, anh về đi. Tôi đã có con với người khác rồi.
- Mặc kệ đứa bé là con của anh hay con của ai khác, anh không quan tâm đến điều đó, chỉ cần nó là con của em. Chỉ cần em trở về , anh sẽ chăm sóc em và con của em, sẽ xem nó như con đẻ của mình. Trở về đi có được hay không? Anh….- Lâm Phong cảm thấy choáng voáng, cơ thể đang mất dần sức sống….
Ngân Hằng bổng thấy bên ngoài im lặng, sau dó cô nghe một tiếng ngã phịch xuống đất, lo lắng, cô từ từ mở mắt đã thấy Lâm Phong ngã xuốn đất, cô hoảng hốt vội vàng đưa cậu đi bệnh viện.
Bác sĩ lập tức tiến hành phẫu thuật không chần chừ nữa. Mọi người đều lo lắng chạy đến.
- Cậu ấy biết bản thân bị bệnh, nên vừa muốn ở bên Hằng vừa lo lắng sợ hãi nếu phải rời xa Hằng – Bảo Duy đứng im lặng phía sau Ngân Hằng khẽ khàng nói – Cậu ấy có lẽ vì sợ rằng bản thân không thể sống được bao lâu nữa, cho nên mới muốn được ở bên cạnh Hằng thêm chút nữa. Mấy tháng nay cậu ấy đi tìm Hằng không lo điều trị khiến bệnh nặng thêm. Ngân Hằng lặng người bước đến bên cạnh Lâm Phong, cô đưa tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của Lâm Phong, lát sau cô nắm tay Lâm Phong áp vào mặt mình nhẹ nhàng nói:
- Phong! Là em đây. Anh có nghe tiếng của em không? Anh có biết vì sao em chọn nơi ấy sau khi ra đi hay không. Bởi vì Nơi ấy có anh, có nụ cười , có hình bóng của anh. Em vẫn không quên hẹn ước cùng nhau được già đi của chúng ta, anh có còn nhớ không. Mau tỉnh dậy thực hiện lời hứa với em đi. Anh đã bảo sẽ cùng em xây một ngôi nhà nhỏ, em đã xây rồi. Em cũng đã làm tất cả rồi. Bây giờ tới lượt anh thực hiện những điều còn lại. Anh mau tỉnh lại kết hôn cùng em, đời này kiếp này phải ở bên cạnh em không xa rời. Anh phải cùng em dạy con chúng ta nên người, chiều chiều nắm tay con chúng ta đi dạo mát, kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích, và kể cho con nghe, ba mẹ nó gặp nhau thế nào, yêu nhau ra sao……Anh mau tỉnh lại đi, đừng bỏ mặc em một mình, hay anh cho rằng đứa bé trong bụng em không phải con anh cho nên anh không muốn tỉnh lại – Ngân hằng thều thào rơi nước mắt , nước mắt cô chảy ướt nhòe trên đôi mắt, chảy vào lòng bàn tay cậu.
Quang Khải vừa đến, anh im lặng cùng mọi người lắng nghe lời tâm tình của Ngân Hằng mà đau lòng rơi nước mắt. Mọi người không ai cầm được nước mắt trước tình yêu đầy gian truân của hai người họ. Khi Quang Khải nghe Ngân Hằng nói đến đứa bé trong bụng, anh ta quay mặt nhìn Ngân hằng, phát hiện quả thật cô đang mang thai, lòng ngực anh ta có chút nhói đau, nhưng anh hiểu nỗi đau của anh không bằng nỗi đau mà hai người họ cùng trải qua. Cho nên bí mật anh luôn giấu trong lòng, hôm nay quyết định nói ra hết.
- Ngân hằng, thật ra anh…..
Ngân Hằng lau nước mắt quay đầu nhìn Quang Khải nói:
- Quang Khải, em xin lỗi.
- Đừng xin lỗi. Đáng lí anh phải nói điều này từ lâu rồi mới đúng. Thật ra bao lâu nay anh vẫn giấu kín một chuyện với em, anh rất sợ em biết sự thật. Bao năm qua, anh không dám ngỏ lời với em, không hẳn là vì trong lòng anh còn nhớ đến cô ấy, mà là vì anh sợ không thể đem cho em niềm hạnh phúc tròn vẹn được. Thật ra anh bị vô sinh Ngân Hằng sửng sốt chớp mắt nhìn Quang Khải, anh cười bảo:
- Cho nên đứa con đó là của em và Lâm Phong. Anh mong em và cậu ấy mãi mãi được hạnh phúc.
Ngân hằng gật đầu nhìn Quang Khải cảm kích, sau đó cô nắm lấy tay Lâm Phong vui sướng reo lên:
- Lâm Phong, enh nghe rõ chưa. Đứa bé trong bụng em là con của anh, con của chúng ta. Anh mau tỉnh dậy đi, em và con đều cần anh, anh không thể bỏ mặc hai mẹ con em không lo được.
Ngân Hằng siết chặt tay Lâm Phong cầu xin cậu mau tỉnh lại….một ngón tay của Lâm Phong bỗng nhúc nhích, máy đó nhịp tim vang lên một tiếng bíp….
Hết
|
Cuộc sống bình yên Buổi chiều mát mẻ, mặt trời tuy chưa xuống núi nhưng ánh nắng không hề gay gắt, dưới một mảnh vườn nhỏ có hai bóng hình một lớn, một nhỏ đang ngồi …..nhổ cỏ. - Ba, con mỏi chân quá hà, mình nghỉ chút nha ba – Giọng một cậu nhóc nhỏ mếu máo nhìn người đàn ông còn khá trẻ bên cạnh mình. Người ba ngó dáo dát về hướng ngôi nhà có màu xanh êm dịu kia rồi gật đầu nói nhỏ: - Ừ, con lại ghế ngồi một chút đi. Ba trông chừng mẹ cho . Thằng bé vui mừng nhảy cẩng lên vỗ tay: - Hoan hô, được nghỉ rồi. Con cám ơn ba. - Đừng la lớn, mẹ con nghe được, lại phạt cha con mình nữa thì khổ – Người cha đưa tay ra dấu cho đứa con nhỏ giọng, rồi đưa mắt nhìn vào nhà, thấy cánh cửa nhà vẫn khép chặt thì thở phào, vội vàng nhanh tay nhanh chân nhổ đám cỏ đang lấn lướt mấy luống rau xanh của nhà họ. - Ba ơi, con đói bụng – Đứa bé lại lần nữa mếu máo kêu lên. - Uống nước đỡ đi con, lát nữa mẹ hết giận rồi vào ăn cơm – Người ba dỗ dành con trai. - Con uống cả ba ly nước luôn rồi nhưng vẫn thấy đói – Thằng bé xụ mặt buồn xo đáp. - Hay là con cứ giả vờ bị đau bụng đi, ba bế con vào, con cứ khóc ầm lên, mẹ thế nào cũng xót con mà tha thứ cho hai cha con mình – Người cha bất đắc dĩ phải dạy con mình nói dối để được tha thứ. Đứa con ngoan ngoãn gật đầu ( cái thằng này, bình thường không chịu ngoan, xúi dại thì lại ngoan ngoãn làm theo) Người cha lập tức phủi tay bế con trai vào nhà kêu vợ: - Bà xã, em mau xem xem, con mình bị đau bụng rồi nè. Nó cứ ôm bụng suốt. Ngân Hằng khẽ đặt con dao sắc thịt xuống bàn, chậm rãi rửa tay sạch sẽ sau đó sờ trán con trai, rồi hỏi: - Con đau ở đâu? - Đau nhiều nơi lắm – Thằng bé cố giả đau nói: - Chỗ này có đau không? – Ngân Hằng sờ nắn phần bụng của thằng bé hỏi. - Dạ đau lắm. - Chỗ này thì sao…. - Dạ đau…. - Còn chỗ này…. - Cũng đau ạ. - Không được rồi. Mẹ nghĩ con bệnh rất nặng, cần đến bác sĩ lấy cây kim to chích thuốc thôi – Ngân Hằng lắc đầu bảo. Thằng bé nghe xong thì tái mặt, nó nhìn ba nó từ nãy giờ không không dám lên tiếng. Mếu máo kêu nhỏ một tiếng: - Ba, con không muốn đi bệnh viện đâu ba. - Lâm Thiên Phong, con đứng lên cho mẹ – Ngân Hằng bỗng đập mạnh lên bàn quát lớn. Lâm Phong và con trai lập tức đứng lên, cả hai cha con không dám hé răng một lời. - Anh đứng tránh ra, để em nói chuyện với con. Tội dạy con nói dối, em sẽ xử lý sau. - Bà xã, anh biết lỗi rồi, tại anh thấy con trai bị mệt quá nên mới…. – Lâm Phong ảo não nói. - Thiên Phong. Nói cho mẹ biết , mẹ phạt con là đúng hay sai. - Dạ đúng. - Nói xem, con phạm phải tội gì đáng bị phạt hả? - Con đem sâu đến lớp hù các bạn nữ. - Tại sao con làm vậy? Thiên Phong quay đầu nhìn ba mình, Ngân hằng cũng trừng mắt nhìn Lâm Phong. Lâm Phong vội vã thanh minh ngay. - Không phải anh xúi con làm bậy đâu. - Ba bảo không được bán đứng bạn bè – Thiên Phong cúi đầu đáp. Lâm Phong vội vàng đến bên con trai bảo: - Con trai à, đều mà bạn con dạy là điều xấu, con không nên học theo, mau nói ra đi nếu không mẹ con sẽ giận đó. - Là chú Sơn Hải và chú Bảo Duy ạ – Thiên Phong liền đáp. Lâm Phong liền ho sù sụ, thầm than trời, biết thế không xúi Thiên Phong nói ra làm gì. Đúng như Lâm Phong dự đoán, Ngân Hằng lập tức gọi điện thoại cho hai cô bạn thân của mình. Lát sau, Lâm Phong nhận được điện thoại trách mắng của hai người bạn: - Tại sao ông không quản lí vợ mình cho chặt hả, có biết tụi này đều bị vợ phạt rồi hay không hả. - Chấp nhận đi – Lâm Phong cũng gào đáp trả – Mình cũng đang chịu phạt đây nè. Đúng là con dại cái mang mà. - Đúng là mũi dại lái chịu đòn – Bảo Duy cũng than thở. Cúp máy, Lâm Phong cùng Thiên Phong lò mò đến gần vợ, mỗi người một bên. Người lay kẻ lắc tay Ngân hằng gọi khẽ: - Bà xã…. - Mẹ…. - Đừng giận nữa mà, bà xã. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của con mà, em tha thứ cho hai cha con anh đi, lần sau anh sẽ không bao che cho con như vậy nữa đâu. - Còn có lần sau – Ngân hằng lườm mắt hoi. - Không có, tuyệt đối không có lần sau. Anh xin thề – Lâm Phong đưa ba ngón tay lên thề. - Được rồi. Hai cha con mau lên tắm rửa cho sạch sẽ đi, lát nữa mọi người sẽ đến bây giờ – Ngân Hằng nhìn thấy bộ dạng hối lỗi của hai cha con cũng muốn bật cười bèn nói. - Tuân lệnh bà xã. - Tuân lệnh mẹ. Ngân hằng nhìn theo bóng dáng hai cha con khẽ cười, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cũng may khi Lâm Phong tỉnh lại, phẩu thuật xem như loại bỏ hoàn toàn nguy hiểm. Mọi đau khổ đã qua, họ bắt đầu cuộc sống mới. Đang mãi suy nghĩ, tiếng chuông cửa reo lên. Ngân Hằng vội vàng ra mở cửa, tất cả mọi người bên nhà Lâm Phong đều kéo đến cười rạng rỡ chào cô. Ngân Hằng vui mừng cháo đáp lại đoàn người vừa đến. Có ông nội, ba mẹ Lâm Phong, vợ chồng con cái chị Lâm Tịnh, và cả vợ chồng Minh Nhật và Ngân Quỳnh, cùng bà Kim Lương. Ngân Quỳnh cũng vừa mang thai đứa con đầu tiên của họ. Từ lúc thần trí Ngân Quỳnh không tỉnh táo, Minh Nhật áy náy nên quyết tâm chăm sóc cho cô cho đến khi ỉnh lại, hai người cuối cùng cũng đã phát sinh tình yêu. Ngân Quỳnh cuối cùng cũng chờ đợi được tình yêu của mình. - Chị, Gia Bảo đâu. - Nó đang trên lầu học bài – Ngân Hằng mĩm cười chỉ tay lên lầu đáp. - Để dì lên xem nó thế nào. Cái thằng cứ tối ngày chúi đầu vào học – Bà Kim Lương bèn nói, xong thì đi thẳng lên tìm Gia Bảo. Ngân Quỳnh và Ngân Hằng nhìn theo bà Kim Lương, hai chị em bỗng bật cười. Bà Kim Lương từ lúc Ngân Quỳnh tự tử rồi bị bệnh đến giờ, luôn cho rằng mình làm ác nên con gái gặp quả báo, từ đó ăn chay niệm phật tích đức, mong cho con gái mau lành bệnh. Lấy lại công ty, bà lập tức để Ngân Hằng đứng tên, nhưng cô từ chối, bà đành chuyển sang cho Gia Bảo. Lát sau mọi người đều lục tục kéo đến, ai cũng con đàn cháu đống cả, tay bế tay bồng. Nhưng điều bất ngờ nhất là Quang Khải lại tay trong tay với cô bé Ngọc Liên kia. Từ lúc Ngân hằng rời đi, Ngọc Liên phải thay cô đảm nhiệm nhiều thứ, tối ngày gọi điện oán trách Quang Khải, vậy mà….nhưng Ngân Hằng vui vì Quang Khải tìm được một nửa của mình, anh là người tốt, anh xứng đáng có được hạnh phúc. Ngôi nhà nhỏ của Ngân hằng chẳng mấy chốc đã xôn xao cả lên tiếng cười tiếng khóc. Sau đó mọi người kéo ra vườn làm tiệc. Ngân Hằng bê đồ ăn đi ra, cô nhìn thấy mọi người nói chuyện với nhau thật vui vẻ. Lòng cô bất giác hạnh phúc khôn xiết. Nhìn lại những quảng thời gian đầy nước mắt của mình, Ngân Hằng khẽ mĩm cười hạnh phúc, giờ đây mọi thứ đã trôi qua hết rồi. Lâm Phong trng nhà bước ra, thấy vợ đứng lặng nhìn mọi người, cậu hiểu cô nghĩ gì, bèn đến choàng tay ôm lấy eo cô. Ngân Hằng ngã đầu vào vai Lâm Phong, khẽ cảm nhận sự bình yên của cuộc sống.
|