Mỹ Nhân Ngư Ngốc Nghếch Của Tôi
|
|
"Thật nhất định phải nói rõ với Chân Nhân sao?"
"Hiện tại tốt nhất là nói ra chân tướng, nếu không sau này Chân Nhân tự mình phát hiện thì sẽ chịu đả kích không nhỏ."
Lam Đình Nhân cân nhắc suy nghĩ lời nói của Bội Ny, phát giác được ngoài việc đem sự thật nói ra thì không còn biện pháp nào tốt hơn.
=============================
"Quyết định hợp tác cùng xí nghiệp Phong Hoa?"
"Đúng vậy." Dịch Thương Duệ bình tĩnh trả lời.
"Dịch tiên sinh, vì sao lại đột nhiên thay đổi quyết định muốn cùng hợp tác với xí nghiệp Phong Hoa? Xí nghiệp Đại Khánh không phải đề ra nhiều hạng mục điều kiện có lợi hơn cho ta so với Phong Hoa sao?" Dựa vào những hiểu biết của anh, Dịch tiên sinh vốn là người làm việc quyết đoán, hơn nữa không có khả năng chọn lựa hợp tác với một công ty đưa ra ít điều lợi cho phía mình như thế.
Rốt cuộc sao lại thế này? Việc hợp tác với Đại Khánh không phải đã gần như ngã ngũ* rồi sao? (*ngã ngũ : được quyết định)
"Bởi vì mỹ nhân ngư nhà tôi đã thỉnh cầu, tôi không muốn cô ấy phải van xin lần nữa." Tuy rằng anh vốn không thích đan xen lẫn lộn giữa công việc và tình cảm, nhưng lần này ngoại lệ, anh đã quyết định sẽ vì cô làm như vậy.
Lam Đình Nhân sau đó đã giải thích với anh, cô không phải van xin vì Lục Học Hanh mà là vì Trịnh Xảo Lệ nên mới đi tìm anh. Nghe cô nói ra lý do, thoáng nghĩ anh cũng biết được đó là khổ nhục kế của Lục Học Hanh, đơn thuần như cô mới không hiểu được ý đồ của anh ta nên ngây ngô chạy đến nhờ vả anh.
Tuy rằng anh đã nói cho cô biết là cô ngây thơ bị người khác lừa gạt, nhưng cô vẫn ngốc nghếch trả lời rằng cho dù bị lợi dụng, cô vẫn muốn giúp Trịnh Xảo Lệ, bởi vì cô rất sợ lời Lục Học Hanh nói là sự thật.
Chỉ có loại đồ đần như cô mới bị lừa như thế, đầu vẫn nhìn thẳng như người khác mà không có chút chuyển biến khôn lên tí nào.
Mặc dù có hơi bực bội khi cô vì tên kia mà làm thuyết khách, nhưng khi đối diện với nét mặt van xin nhờ vả của cô, anh lại do dự, nếu là trước kia thì anh nhất định sẽ lập tức từ chối, lần này đối tượng lại là cô, anh thật không thể nào tức giận nổi.
Chỉ có thể tự an ủi, anh chỉ thích nhìn cô cười, không thích nhìn vẻ mặt chán nản của cô, anh đã quyết định muốn cô làm bạn gái mình, cho nên nhất định sẽ chỉ làm những chuyện khiến cô vui vẻ.
Đơn giản chỉ vì Lam Đình Nhân nhờ cậy nên Dịch tiên sinh liền quyết định hợp tác với Phong Hoa? Sức ảnh hưởng của Lam Đình Nhân thật là điều ngoài tưởng tượng của Trương Quang Khải, xem ra Dịch tiên sinh đối với Lam tiểu thư không chỉ là nghiêm túc, mà thật sự đặc biệt quan tâm chú trọng.
"Tuy rằng tôi quyết định hợp tác với xí nghiệp Phong Hoa, nhưng tôi không muốn phải gặp lại cái tên Lục Học Hanh kia, cho nên mọi việc tất cả đều giao lại cho anh xử lý."
"Dạ, tôi đã biết, tôi sẽ tiến hành kí kết cùng Lục quản lý của xí nghiệp Phong Hoa."
Dặn dò công việc xong xuôi, Dịch Thương Duệ vẫn không yên lòng, ngón tay cứ nhịp nhịp trên mặt bàn, động tác khác lạ này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trương Quang Khải.
"Dịch tiên sinh, hình như ngài có điều gì phiền muộn?"
|
"Thật sao?" Biểu hiện của anh rõ ràng vậy sao? "Tôi quyết định chính thức hẹn hò với mỹ nhân ngư."
"Cô ấy không đồng ý sao?"
"Đúng vậy." Trên mặt Dịch Thương Duệ xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ, "Trong ngày hôm nay cô ấy sẽ cho tôi câu trả lời cuối cùng." Nhiều lần anh thật không chờ nổi, muốn lập tức điện thoại trực tiếp hỏi rõ cô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế tôn trọng chờ đợi quyết định của cô.
"Bởi vì quan hệ tới Lam Chân Nhân sao?"
"Đúng vậy." Anh không phủ nhận, "Mỹ nhân ngư nói cô ấy sẽ đem chuyện chúng tôi nói với em gái mình, nhưng mà tôi nghĩ chắc cô ấy không thể nói gì đâu." Tuy rằng quen biết cô chỉ mới được khoảng hai tuần, nhưng cô vô cùng đơn thuần dễ dàng nhìn thấu, anh đoán được cô nhất định không thể nói ra, không mở miệng nổi, đây cũng là nguyên nhân khiến anh ưu phiền trong lòng.
Tuy rằng biết được cô sợ làm tổn thương em gái mình, nhưng anh vẫn hi vọng cô có thể đặt nhiều tình cảm hơn đối với anh.
"Kì thật tôi cảm nhận được tình cảm của Chân Nhân đối với tôi chỉ là một loại sùng bái mà thôi." Giống như đối với thần tượng vậy, bởi vậy anh mới không để ý chuyện cô bé thích mình, thật hy vọng mỹ nhân ngư ngốc nghếch của anh cũng nhìn ra được điều này, "Nếu không giải quyết được vấn đề em gái của cô ấy, xác định được rõ mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, thì không có cách khiến cô ấy cùng theo tôi trở về Mỹ."
"Dịch tiên sinh, ngài muốn đem Lam tiểu thư cùng trở về Mỹ sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà có lẽ đó chỉ là ước muốn cá nhân của tôi." Nếu có thể, đương nhiên anh hi vọng cô có thể cùng anh trở về bên đó, bởi vì không có cô khiến anh luôn cảm thấy phập phồng, tâm trạng nóng nảy lo âu, nếu trở về một mình chẳng khác nào anh chỉ mang một thân xác trống rỗng trở về, tâm tư tình cảm đều gởi lại Đài Loan này.
Dịch tiên sinh và Lam tiểu thư không phải đã phát triển quá nhanh rồi chứ! Nhưng mà cẩn thẫn suy xét lại, thì cũng không có gì đáng kinh ngạc, bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, Dịch tiên sinh đã thích cô ấy rồi.
Đây là lần đầu tiên anh thấy được bộ dạng khốn khổ vì tình của Dịch tiên sinh, thì ra mặc kệ có ở thương trường hô phong hoán vũ, lợi hại đến cỡ nào, cuối cùng cũng không thể qua nổi ải mỹ nhân.
Có người từng nói phụ nữ là sinh vật đáng sợ nhất trên đời này, quả thật không sai mà.
"Dịch tiên sinh, ngài có muốn tôi giúp đỡ không?"
"Không cần, anh cứ đi làm chuyện của mình đi." Anh cũng chỉ có thể ngồi chờ đến tối mai để nhận câu trả lời của cô.
===========================
Trương Quang Khải trở lại văn phòng là vừa lúc chuông điện thoại vang lên.
Là Lam Chân Nhân gọi tới, cô muốn hỏi khi nào bọn họ trở lại Mỹ, hy vọng trước khi họ rời đi có cơ hội mời anh Dịch ăn một bữa.
"Cuối tuần sau sẽ trở lại Mỹ, nếu như lộ trình đã định không bị thay đổi." Cái anh gọi là lộ trình thay đổi chính là chuyện tình cảm của Dịch tiên sinh.
"Cuối tuần sau? Nhanh vậy ư?" Mấy ngày nay, anh Dịch lúc nào cũng bề bộn với công việc, "Anh Trương, vậy tối nay tôi có thể tới khách sạn mời anh Dịch đi ăn được không? Tôi thật sự rất muốn cảm ơn anh ấy."
Trương Quang Khải liền hiểu được ý nghĩ của cô, "Tất nhiên là được, nhưng mà khi đến khách sạn, cô nên gọi trước cho tôi một tiếng."
|
"Tôi đã biết, cám ơn anh, anh Trương." Dù sao vẫn còn thiếu anh Dịch một ân tình, bởi vậy lần này Lam Chân Nhân thật muốn dành thời gian mời anh Dịch một bữa mà không phải đợi đến lần sau, bởi vì lần sau đó không biết phải chờ đợi bao lâu nữa.
Trước khi cúp điện thoại xuống, Lam Chân Nhân chợt nhớ ra một chuyện, "Anh Trương, tôi muốn hỏi anh, có phải anh Dịch đã có người trong lòng rồi không?"
Mấy ngày nay cô luôn nghĩ tới mấy vấn đề mà anh Trương đã hỏi, anh ta hỏi như vậy, có phải ý muốn ám chỉ anh Dịch đã có người trong lòng?
"Đúng, bọn họ chỉ mới quen biết nhau gần đây thôi." Nhìn thấy sếp của mình khốn khổ vì tình, Trương Quang Khải vẫn là muốn xắn tay giúp đỡ, vì thế anh nghĩ cần lộ ra một ít chuyện để Chân Nhân đoán biết được.
"Gần đây? Không lẽ họ quen biết nhau sau khi anh ấy đến Đài Loan?" Bởi vì lúc bọn họ mới tới Đài Loan, anh Trương từng nói qua trước mắt anh Dịch không có hẹn hò với ai cả, cũng không yêu thích bất kì người nào.
"Đúng vậy."
"Thật không nghĩ tới anh Dịch đến Đài Loan lại quen biết được người trung ý, anh ấy và đối phương thật là có duyên phận nha."
"Cô không ghen tị sao?"
"Ghen tị đương nhiên là có rồi." Cô không hề phủ nhận, "Nhưng mà chỉ là một chút thôi, đại khái là khoảng 10%, còn lại 90%, tôi thật tâm chúc anh Dịch và bạn gái anh ấy được hạnh phúc bên nhau."
"Cô phải nhớ kĩ những lời mình nói hôm nay."
"Vì sao phải nhớ kĩ? Anh Trương, không lẽ anh nghĩ tôi nói với anh chỉ là nói suông thôi sao?"
"Có một ngày cô sẽ rõ mọi chuyện."
========================
Lam Đình Nhân đứng trước cửa phòng Dịch Thương Duệ, cảm thấy việc bấm chuông cửa thật rất nặng nề.
Bởi vì cô còn chưa đem chuyện giữa bọn họ nói cho Chân Nhân biết.
Tuy rằng Bội Ny cũng khuyên cô nên nói ra, nhưng mà cô không mở miệng được, mãi cho đến trước giờ tan sở, cô cũng không đủ can đảm gọi điện thoại cho Chân Nhân.
Sở dĩ hôm nay vẫn đến tìm anh là do lời hứa ngày hôm trước, kỳ thật trong lòng cô vẫn chưa có được câu trả lời chính xác, có phải cô đừng nên đến đây hay không?
Suy nghĩ một hồi lâu, cô quyết định hôm khác sẽ tới tìm anh, vì thế chân lùi về sau vài bước, không ngờ lại đụng trúng một cô phục vụ phòng đang đẩy một xe thức ăn tới.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Người phục vụ cũng hoảng sợ, vì cô không ngờ vị khách nãy giờ đứng bất động lại đột nhiên lùi lại trúng phải xe đẩy của cô đang đi tới, tuy rằng cô đã cố gắng kiềm giữ lại chiếc xe, nhưng một chén canh bắp vẫn bị nghiêng ngả và hất đổ hết vào người vị khách kia.
"Tôi, tôi không sao."
"Nhanh thay quần áo khác ra đi." Tuy rằng chén canh kia không thể làm bỏng người, nhưng nó cũng rất nóng.
|
Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Nghe được ngoài hành lang có tiếng vang ồn ào, Dịch Thương Duệ liền mở cửa ra xem thử, kết quả nhìn thấy được khắp người Lam Đình Nhân dính phải nước của chén canh bắp bắn tung tóe.
Không còn cách nào khác cô đành phải đi vào phòng của anh, cởi bỏ bộ quần áo dơ ra, tắm rửa lại sạch sẽ, rồi mặc tạm chiếc áo ngủ vào.
Nữ phục vụ kia nhận lấy quần áo của cô đem đi giặt tẩy, cũng thông báo với khách sạn đem lên một bộ y phục phụ nữ, để cho cô mặc tạm vào.
Vừa nhìn thấy bộ dạng gợi cảm mặc áo ngủ của Đình Nhân, Dịch Thương Duệ mê muội đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô từ phía sau, "Em thật biết cách dụ dỗ người khác nha."
Mấy lời tình cảm anh nói chỉ bình thường nhưng cũng đủ khiến cô đỏ mặt.
"Không phải nói hôm nay sẽ cho anh đáp án sao, vậy câu trả lời của em là gì?"
"Chuyện này.... Em....."
"Ân?" Anh nhẹ nhàng gặm nhấm vành tai của cô.
"Em... còn chưa nói cho Chân Nhân biết, em có thể xin anh thêm hai ngày nữa được không?"
Tuy rằng đã sớm đoán được đáp án của cô sẽ là như thế, nhưng Dịch Thương Duệ vẫn không kiềm được tức giận, "Cho dù anh có cho em thêm hai ngày nữa, thì em cũng không nói được ra lời đúng không?"
Lam Đình Nhân xấu hổ. Có thể như vậy thật.
"Cho dù có cho em thêm hai ngày nữa, thì em cũng không nói được gì cả, tốt hơn hết vẫn để cho anh nói."
"Không được, vẫn nên là do em nói...."
Lúc này tiếng chuông ngoài cửa phòng chợt vang lên, cắt ngang lời của cô, tưởng rằng nữ phục vụ kia đưa quần áo tới, bởi vậy cô đẩy anh ra, đi ra mở cửa phòng, kết quả khi cửa phòng vừa hé mở, sau khi thấy người đứng trước mặt, cả người cô ngây dại thẫn thờ.
"Chân... Chân Nhân?"
Nhìn thấy chị gái mình ra mở cửa, Lam Chân Nhân cũng thật kinh hoàng, huống chi chị gái còn đang mặc áo ngủ của khách sạn... "Chị, sao chị lại ở chỗ này, đây không phải là phòng của anh Dịch sao?"
"Chị..." Sắc mặt Lam Đình Nhân tái xanh lại.
Nghe được không phải giọng nói của nữ phục vụ, Dịch Thương Duệ liền bước ra phía trước, nhìn thấy Lam Chân Nhân.
Nhìn thấy anh, Lam Chân Nhân mới xác định được đây đúng là phòng của anh, nhưng tại sao chị gái cô lại ở nơi này? Lại còn mặc áo ngủ nữa, nhìn sơ qua một lần đã biết quan hệ giữa bọn họ không phải tầm thường...
Không lẽ người anh Dịch qua lại chính là chị cô?
|
Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của em gái, Lam Đình Nhân cũng thật sợ hãi, "Chân Nhân, em nghe chị nói, kì thật...."
Hộp cơm trên tay Lam Chân Nhân rớt xuống đất, cô xoay người bỏ chạy ngay lập tức.
"Chân Nhân, em chờ một chút..." Cô vội vàng chạy đuổi theo, nhưng Chân Nhân đã chạy tọt vào thang máy, nhìn lại quần áo trên người mình, cô chỉ đành trở lại phòng, "Dịch Thương Duệ, anh mau đuổi theo Chân Nhân đi."
"Tại sao anh phải đuổi theo cô ấy?" Dịch Thương Duệ vẫn không hề nhúc nhích.
"Bởi vì Chân Nhân đã biết chuyện giữa em và anh..." Cô luống cuống, biểu hiện vừa rồi của Chân Nhân giống như đã bị kinh hãi rất lớn, cô chỉ sợ con bé sẽ xảy ra chuyện.
"Biết thật đúng lúc, chẳng phải trước sau cũng sẽ biết sao?"
"Nhưng mà nó...."
"Em không cần phải lo lắng, cô ấy đã lớn như vậy rồi, sẽ tự mình hiểu được." Tuy nói như vậy có chỗ tàn nhẫn với cô bé, nhưng cô bé đã trưởng thành, không thể lúc nào cũng lo lắng như hồi nhỏ.
"Không phải như vậy, Chân Nhân thích anh đó." Nhớ tới bộ dáng khiếp sợ của em gái lúc nãy, cô cảm thấy thật khổ sở, chỉ muốn bật khóc.
"Cô ấy thích anh thì sao, chẳng lẽ em không thích anh sao?" Anh hỏi lại.
"Em...." Lòng của cô hoảng loạn, "Nhưng mà... Con bé thích anh."
Nghe thấy câu trả lời của cô, Dịch Thương Duệ thật sự tức giận, ý của cô dường như muốn đem anh tặng cho em gái mình, tuyệt nhiên không bận tâm đến cảm giác của anh, và dường như cũng không quan tâm đến tình cảm thật sự của bản thân dành cho anh, "Anh đã nói cô ấy thích anh là chuyện của cô ấy, chẳng lẽ em gái em muốn thì em lập tức đem anh tặng cho cô ấy, em thật muốn làm vậy sao?"
"Em sẽ." Thầm nghĩ đến nét mặt tổn thương của em gái, Lam Đình Nhân khóc lóc nói.
"Cái gì?" Mặt anh nổi gân xanh, hung hăng nắm chặt lấy tay cô, "Lam Đình Nhân, em có giỏi thì nói lại lần nữa xem!"
"Nếu thực Chân Nhân muốn em đem anh tặng cho nó, em sẽ làm như vậy."
"Em!" Anh tức giận ném mạnh tay cô ra, "Thì ra anh ở trong lòng em không có chút trọng lượng nào, đối với em, anh chỉ là một món đồ chơi sao?"
"Em..." Cô không có xem anh là món đồ chơi.
"Lam Đình Nhân, lời nói của em thật biết làm người khác tổn thương."
|