Hotgirls Siêu Quậy
|
|
Chương 22.9
Những tên ham hố cứ nhắm mắt nhắm mũi lao lên như những con thiêu thân. Đối với họ, chỉ cần giết được một kẻ trước mặt thì coi như càng gần với chiến thắng, nhưng đối với những kẻ thông minh, lánh mặt để những thằng ngu đần chém giết lẫn nhau rồi sau cùng lại bước ra nhận giải vì vẫn còn đứng vững. Những kẻ như thế mới mong có chút cơ hội để ngồi lên “Chiếc ghế vàng”. Một tên cầm thanh ...mã tấu dài và to lao đến trước mặt Vi vô cùng hùng hổ. Hắn ta cứ ngỡ một đứa con gái thì chẳng biết làm gì ngoài giặt giũ, nấu cơm (Nhầm to! Kêu chị ấy đánh nhau còn được, kêu chị ấy nấu ăn giặt đồ thì chẳng khác gì đại hoạ! >.<) nên một phát là xong. Ai ngờ khi giơ thanh mã tấu lên và chuẩn bị giáng xuống người nhỏ thì bị chặn lại. Vi một tay cầm kiếm chống xuống đất, tay còn lại cầm một thanh kiếm khác đưa lên đầu đỡ đòn. Lực cả hai tay của hắn ta chỉ cần một cánh tay, nhỏ đã chặn được chẳng một chút khó khăn. - Phải cố gắng nhiều đấy! – Nhỏ cười mỉa, từ tốn nói. Ngay sau đó, Vi hất tay tên đó ra và… “Xoẹt” Lưỡi kiếm của Vi đã đi ngang đôi chân tên ngu ngốc ấy một cách ngọt xớt không chút khó khăn. Tên đó ôm chân nằm lăn ra đất, máu bắt đầu chảy, chảy như sông dưới chân nhỏ và lưỡi kiếm máu vẫn chưa khô. Xoay người, lại thêm một tên khác được nhỏ ột đường sâu ngay chân và ngã xuống rên la đau đớn. Dường như, trong đôi mắt ấy không hề ánh lên chút sợ hãi nào, cũng chẳng nhìn ra được nỗi đau đớn của những con người trước mặt, cũng không còn long lanh như sự vốn có của nó. Trong đôi mắt ấy, chỉ còn lại mùi vị của máu, sự lạnh lùng đến ghê rợn và tàn nhẫn đến khó tin. Dù biết như thế là có tội nhưng…mãi mãi chẳng thể làm khác! Trang đứng nhìn những kẻ đang bao vây xung quanh mình bằng ánh mắt không thể nào bình thản hơn được nữa. Chỉ cần một cái vung tay nhẹ nhàng, những tên ngu đần ấy lập tức ngã xuống mà chưa biết chuyện gì đã xảy ra. - Một liều thuốc mê thôi mà? Sao yếu thế? – Trang nhăn mặt. Đối với cô, liều lượng này còn là quá nhẹ. Suốt ngày ở trong một căn phòng chứa đầy hoá chất, Trang đã nhanh chóng bị miễn nhiễm với những thứ vô dụng này. Có thể nói, muốn đánh thuốc mê thì đánh chứ đừng bao giờ dùng thứ ấy với cô vì Trang chưa kịp ngủ thì kẻ đánh thuốc mê ấy đã bất tỉnh nhân sự từ lâu. Thảo Anh giương khẩu súng ngắn lên mà nhắm. Một phát súng vang lên là có cả chục người ngã xuống mà chẳng thể động đậy. Khá hài lòng trước những gì trước mặt, quả là không uổng công Thảo Anh ngồi hai ngày liền trong phòng để thiết kế khẩu súng ấy, kèm theo đó là loại đạn được tẩm thuốc tê JZ-094 mới nhất của Trang. Có thể nói, thứ vũ khí này ngoài cô nàng ra thì không còn ai khác sở hữu
|
Chương 22.10
“Pằng” Một viên đạn phát ra từ sau lưng khiến Thảo Anh hơi hoảng hồn nên phán ứng hơi chậm. Nghiêng người nhưng không kịp, viên đạn ấy xé toạt không khí gắm vào cánh tay phải của Thảo Anh. - Ư… - Thảo Anh hơi nhăn mặt, tay còn lại bịt miệng vết thương, ánh mắt lạnh tanh như muốn giết chết kẻ đã làm việc này. - Áaaa… - Tên cầm súng đứng sau lưng Thảo Anh ngã xuống cùng lúc với mùi máu t...anh đang bốc lên. Sau lưng hắn là mảng áo ướt đẫm máu tươi đỏ thẫm. - Ổn không? – Nó cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu nhìn vết thương của Thảo Anh mà hỏi. - Được. Đạn trúng tay phải…một lũ ngu ngốc! – Thảo Anh cười, vẻ mặt như chẳng có chút đau đớn nào cả. - Chảy máu…nhiều quá! Cẩn thận đừng để mất máu. – Nó nhíu mày nhìn vết thương. - Không sao. Chỉ là một phát đạn, cũng chẳng chết được. Chỉ có điều, chỉ còn lại tay trái cũng tốt hơn. – Thảo Anh cười rồi đẩy nó ra, ý bảo nó cứ đi làm việc của mình, cô nàng dư sức tiếp tục cuộc chơi tối nay. Nó nhìn Thảo Anh chăm chú một lúc nữa thì mới chịu chú ý đến những thứ xung quanh khi có tên định đánh lén mình. Một cú đá xoáy cực đẹp mắt được nó thực hiện ngoạn mục cùng với một nhát chém không thương tiết vào chân hắn ta. Đánh lén sao? Chọn nhầm đối tượng rồi! Thảo Anh vẫn sung sức, dù bị đạn bắn vào tay phải nhưng chỉ với mới một mình tay trái, cô nàng vẫn có thể hạ gục từng tên ngu ngốc. Cũng phải thôi, cái danh Đông ma nữ đâu chỉ để chưng tủ kính? Một phát đạn đã là gì chứ? Có thể đối thủ không ai biết nhưng một khi đã là người của tổ chức sát thủ D.E.A.T.H, không ai là không biết đến tài thiện xạ của Vanessa – Đông ma nữ, chỉ cần cầm súng một tay cũng có thể bách phát bách trúng. Chưa kể đến việc cô nàng cầm súng bằng tay trái bắn còn chuẩn xác và nguy hiểm hơn tay phải rất nhiều lần. Không phải do thuận tay trái mà là do tập luyện với tay trái từ lâu. Gần đó, có một ánh mắt đầy lo lắng lẫn yêu thương cứ liên tục dõi theo cô nàng. Thiên đứng ngoài vòng của cuộc chiến nhưng không ngừng dõi theo hai hình bóng nhỏ nhắn – người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời anh và báu vật của cả dòng họ Kiwasato. Lúc Thảo Anh vừa bị bắn, trong mắt anh mọi thứ như chết lặng đi. Anh cố gắng để có thể chạy tới bên cô nàng ngay lập tức nhưng Ropez đã ngăn lại. Lúc đó, Thiên đã tính gạt luôn cả bàn tay của chị để có thể chạy tới nhưng mà…ánh mắt ấy khiến anh phải ngừng lại. Ánh mắt giận dữ lẫn kiên quyết của Ropez khiến anh không thể làm khác. Đây là nhiệm vụ của D.E.A.T.H, anh biết chứ. Mà hễ là nhiệm vụ của D.E.A.T.H thì trong bất cứ hoàn cảnh nào, mệnh lệnh là không thể cãi. Ở cái tổ chức ấy, anh mãi mãi không thể nào đôi co với thầy, với Tứ ma nữ và người cuối cùng là Bướm Đêm! Trước giờ, Thiên là người không biết đến thất bại và số người đánh thắng được anh chỉ nằm trên đầu ngón tay: thầy, Tứ ma nữ và cuối cùng là Ropez. Có thể nói, danh phận và khả năng, trí thông minh cùng sắc đẹp của Ropez chỉ xếp sau Tứ ma nữ nhưng lại hơn hàng vạn con người. Lúc đó, Thiên biết, ánh mắt ấy chính là thay lời ra lệnh cho anh đứng im. Nhiệm vụ lúc này của Tứ ma nữ, anh không được quyền xen vào bởi…Bắc ma nữ đã ra lệnh cách đây một năm rằng: “Chưa tìm người thay thế hai hậu vệ còn lại, Tứ hộ vệ không bao giờ được hành động”. Cắn răng, anh chỉ còn cách làm theo hoặc Thảo Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu anh làm trái lời Bắc ma nữ. Bất kì ai không tuân theo nó, chưa cần để nó ra tay, ba người còn lại đã khiến kẻ đó không còn một cơ hội để thay đổi những gì mình đã làm. Nó – trong lòng những người còn lại chiếm giữ một vị trí quan trọng hơn tất thảy. Kể cả nếu nó có phản đối việc của Thảo Anh và Thiên thì tất nhiên, cho đến suốt cuộc đời dù yêu đến thế nào, Thảo Anh cũng không dám tiến tới. Nó đối với Thảo Anh nhiều lúc còn quan trọng hơn cả Thiên. …
|
Chương 22.11
Nó thẳng tay chém từng tên không biết lượng sức mình, cứ thích lao vào một cách ngu ngốc. Tâm trạng nó trước đó quả thật là đang rất nặng nề. Đúng như những gì Vi đã nói, nó càng đánh càng mạnh tay, con quỷ thật sự trong nó đang trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Không biết vì sao nhưng máu khiến nó cảm thấy như bớt phần nào đó. Như kiểu máu sẽ gột rửa hết những điều gì sạch sẽ nhất vướn lại t...rên đôi cánh đen huyền của ác quỷ, sẽ khiến những thứ đẹp đẽ đó không còn chạm được tới ác quỷ. Mặc dù đã rất kiềm chế nhưng nó vẫn không thể nào khống chế nỗi cơn khát máu của bản thân. Những uất hận đối với hắn mà nó phải kiềm nén, hiện tại đang được nó lôi ra để hành hình những tên xấu số phải đối mặt với nó. Những đường kiếm sắc bén không theo bất cứ quy luật nào làm đối phương không biết đường tránh. Nó bây giờ cứ như một con thú hoang không ai có thể ngăn cản. Trang nhìn thấy nó trong tình trạng này thì bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ánh mắt đang ngày càng tối dần của nó cho thấy sự kiềm nén sắp đi quá giới hạn cho phép của bản thân. Chính lúc chạm tới giới hạn, tất cả những gì bị kiềm hãm sẽ bung ra. Đến lúc đó thì không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo! - Vanessa, Ellie! Con Venus! – Trang gọi to. (Vì tụi nó không gọi tên kia được, sợ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường nên bây giờ, tạm thời Cat sẽ gọi bằng tên tiếng Anh! *-*). - Hở? – Vanessa giật mình quay sang nhìn nó. Cảnh tưởng nó chém mất đôi chân của tên đang nằm dưới đất đập vào mắt cô nàng. - Venus…đang mất dần kiểm soát! – Ellie hốt hoảng. - Không phải chứ? – Vanessa giật mình hoảng sợ. Ngay sau lời khẳng định của Ellie, cả nhỏ, Trang và Thảo Anh đều chạy về phía nó nhanh nhất có thể. Bất kì ai ngáng đường đi của họ lúc này không phải chỉ là bị thương mà là chết! Nó một khi đã mất kiểm soát thì khó có ai có thể kéo nó về lại như lúc đầu. Kể cả cho dù là người thân mà đi ngăn cản nó lúc này cũng có thể bị nó xuống tay. - Đừng mà! – Ellie chạy tới nhanh nhất, bỏ hai thanh kiếm xuống rồi ôm chặt nó từ đằng sau. - Bỏ ra! – Nó gằn từng tiếng. - Dừng…dừng lại đi! Bình tĩnh… - Ellie cố gắng trấn an nó. - Tao đã bảo bỏ ra! Điếc à? – Nó quát lớn. Jersey và Vanessa chạy tới, cô gắng hạ gục những tên xung quanh để Ellie có thể tìm cách nhốt lại con quỷ sắp tỉnh dậy trong nó. Trong lòng cả ba không khỏi dấy lên một cảm xúc kì lạ. - Làm ơn…xin đấy…bình tĩnh… - Mày buông tao ra! – Nó vùng vẫy mà quên rằng, trên tay mình dăng cầm thanh kiếm. Không may, thanh kiếm hướng tới trước người Ellie. “Pặc” Từng giọt máu đỏ rớt xuống nến đất ẩm thấp đầy mùi tanh. Ánh mắt Ellie lúc này có cái gì đó rất khó diễn tả, vừa đau xót, vừa kìm nén. Lưỡi kiếm của nó hiện giờ đang nằm trong tay nhỏ. Lúc thanh kiếm tới trước mặt, nhỏ không ngần ngại lấy bàn tay cầm lưỡi kiếm lại để bảo vệ bản thân và bây giờ…từ tay nhỏ, máu chảy ra rất nhiều! - Mày… - Nó sững sờ trước hành động của Ellie. - Bình tĩnh được chưa? Đừng như thế nữa… - Ellie buông thanh kiếm ra, không quan tâm đến vết thương mà nhìn nó đầy lo lắng. - Ellie…tay mày…chảy máu rồi… - Nó bàng hoàng chỉ vào bản tay nhỏ. - Hử…vết thương nhỏ thôi…mày tỉnh là tao mừng rồi! Đừng như thế nữa. – Ellie khẽ liếc qua tay mình một cái rồi lại khuyên nó. - Nhưng mà… - Nó đang tính nói gì đó nhưng Ellie lại cắt ngang: - Đừng mất kiểm soát một cách ngu ngốc thế. Nếu như vậy thì đó không còn là Kiwasato Venus mà tao biết. - …Xin lỗi… - Nó mím môi. - Đừng xin lỗi tao. Hãy đấu theo đúng cách của mày ấy. – Ellie đưa thanh kiếm tới trước mặt nó. - Vậy còn mày? Tay bị thương rồi thì biết làm sao? – Nó ái ngại. - Tay phải bị thương thì còn tay trái. Lo gì? Vanessa vẫn có thể bắn súng bằng tay không thuận thì với tao, dùng kiếm bằng tay trái cũng chẳng khó. Mày đang lo thừa đó. – Ellie trấn an nó, khiến nó tin bằng cách tay trái cầm kiếm chém ngay chân của thằng đứng sau đang định đánh lén nhỏ. - Cầm giùm tao thanh kiếm này luôn nhá. Tay phải thương rồi, không cầm được. – Ellie lấy thanh kiếm còn lại của mình đưa nó rồi nhanh chóng lẫn đi vào đám người xung quanh đó. Nhỏ không thể đứng trước mặt nó thêm được nữa, bởi nhỏ hiểu, càng thấy vết thương trên tay Ellie, Venus sẽ day dứt và không thể tập trung được. - Xin lỗi mày…Ellie… - Nó cắn môi rồi lại tiếp tục lao vào cuộc chiến.
|
Chương 22.12
Cứ như thế, cuộc chiến kéo dài gần ba giờ đồng hồ cho đến khi trên bãi đất đầy ắp những con người nằm rên la trong đau đớn. Ropez cho người vào đem những kẻ bị thương tới viện cấp cứu trước khi quá trễ. Có thể nói, bệnh viện tối nay sẽ gặp tình trạng quá tải đây! Killing và Monster là hai bang còn lại duy nhất trong cuộc đấu này. Mặc dù không bị gì nặng nhưng cũng không thể tránh những... vết thương ngoài ý muốn. - Jersey. Chị đưa Vanessa vào băng bó đi. – Nó nói. - Nhưng cuộc đấu chưa kết thúc? – Jersey nhìn nó. - Không…xong rồi! Và giờ là đến trận đấu của em với Ellie… - Nó lắc đầu. Phải, bây giờ chỉ cần nó và nhỏ đấu với hắn và Khánh. Ai thắng thì giữ “Chiếc ghế vàng”, đồng thời để xác định lại thực lực của hai người đó cho chức vị hộ vệ sắp tới của mình. - Ổn không? Ellie đang bị thương… - Jersey lo lắng. - Nam ma nữ…vốn không phải là hư danh! – Nó nói thầm vào tai Jersey. - … - Jersey không nói nữa, chỉ nhìn nó một lúc rồi khẽ gật đầu dìu Vanessa vào trong băng bó. Bên phía đối diện, Minh, hắn và Khánh đang nhìn tụi nó chằm chặp. Minh đang chờ chỉ thị của nó. Minh vốn biết ngay từ đầu…đây là nhiệm vụ của D.E.A.T.H. Mà là nhiệm của của D.E.A.T.H thì bất khả kháng với mọi mệnh lệnh từ nó! - David… nhiệm vụ của anh xong rồi. Lui đi… - Nó hất mặt về phía Minh. - Cẩn thận! – Nhìn nó gật đầu, Minh quay sang nhìn hai thằng bạn, nói khích lệ. Thật sự, cho dù Vi có bị thương đi chăng nữa thì Minh không không chắc Khánh có thắng Vi được không bởi anh biết, bản thân anh cũng không vượt qua nổi cô em gái của mình. - Này…đi đâu vậy? – Khánh kéo Minh lại. - Nhiệm vụ kết thúc…anh hết việc rồi. Vào chăm sóc Vanessa hộ em! – Vi phẩy tay ý đuổi Minh đi. - Hừ…anh chưa kịp chạm tới con bé thì Killer (Thiên) đã lo xong hết rồi. – Minh cười nhẹ. - Vậy thì vào trong lo cho Jersey. Nhờ cả vào anh. – Vi nói rồi quay mặt đi thẳng về phía chỗ nó. - Khánh này…cẩn thận nhé! Đừng bao giờ nương tay chỉ vì nó là Bảo Vi. Mày nên phân biệt rõ một điều: Bảo Vi không hề tồn tại ở đây, con người trước mặt mày lúc này là Ellie của Tứ ma nữ! Không xuống tay đồng nghĩa với từ…CHẾT! – Minh nhếch môi rồi chạy vào trong lo cho cô “vợ” bé nhỏ của mình. Hắn ở gần đó nghe thấy thì ngay lập tức cùng với Khánh quay đầu lại nhìn hai cô gái dáng vẻ mỏng manh đứng dưới trời đen ấy. Sự lạnh lẽo và khô khốc khiến những kẻ dù máu lạnh như cả hai tên cũng phải rung mình lấy một cái. Khánh bật hợt nhìn thấy vết thương trên tay Ellie. Sâu và nó đang chảy khá nhiều máu! Ban nãy lo hạ từng tên một, cũng vì vị trí cả hai cách khá xa nhau nên Khánh không thể nào quan sát mãi Ellie được nên đến lúc này mới phát hiện ra vết thương của nhỏ. Khánh vội vàng lao tới chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn đầy máu tươi kia, lo lắng hỏi: - Em bị sao vậy? Sao lại để bị… - Khánh đang hỏi han thì Ellie ngay lập tức giật phắt tay lại, gương mặt lanh tanh không chút cảm xúc. - Không cần lo. Đấu đi! – Nhỏ chẳng thèm để ý phản ứng trên gương mặt Khánh, ngoảnh mặt bước đi. Nhưng ngay sau đó, Khánh đã chụp cánh tay nhỏ lại. Thật sự thái độ này của Ellie khiến tên này chẳng thể nào hiểu nổi. Dù trước mặt là người con gái mình yêu nhưng cái cảm nhận hoàn toàn khác xa! - Em sao vậy? – Khánh hỏi. - Không sao cả. David (Minh) chưa nhắc anh à? Tôi lúc này…là Ellie chứ không-phải-là-Bảo-Vi! – Nhỏ cười khẩy rồi nói nhỏ vào tai Khánh, xong thì hất tay tên này ra rồi bước thẳng, tuyệt nhiên không thèm quan tâm tới sự sững sờ của Khánh.
|
Chương 22.13
Bước đi được vài bước, Ellie lúc này mới thật sự cảm nhận được sự đau rất ở bàn tay mình. Đưa nó lên nhìn chăm chú một lúc, nhỏ lại lắc đầu rồi bỏ mặc vết thương. Dù gì cũng chỉ là một vết thương nhỏ ngay tay. Bao nhiêu năm dấn thân làm sát thủ, cái chết luôn rình rập lại chẳng làm gì được Ellie thì một chút thế này có là gì? Nhỏ bước lại gần nó, khẽ ra hiệu là đã có thể bắt đầu trận c...hiến. - Kun đấu với Ellie nhé! Tôi tiếp Trent. – Nó gất đầu nhìn Ellie rồi hất mặt về phía bọn hắn. - Nhưng Ellie…cô ấy bị thương! – Kun (Khánh) lên tiếng đầy phẫn nộ. - Đỡ này. – Ellie cầm cây kiếm Nhật của mình thảy tới chỗ Kun làm tên đó hơi bất ngờ, cũng may là phản ứng nhanh nên chụp kịp. - Em…tính làm gì? Em đang bị thương đấy. Đừng tiếp tục nữa. – Kun cố gắng khuyên can nhỏ. - Không cần anh lo. Ra đòn trước đi! Bằng không, anh không sống sót ra khỏi đây được đâu! – Vi lấy thanh kiếm từ tay nó rồi chĩa thẳng vào mặt Kun bằng tay trái. - Em… - Kun sững sờ. - Ra tay đi! – Ellie hét lên như ra lệnh. Không còn cách nào khác, trước tiếng hét của nhỏ, Kun đành phải cầm thanh kiếm lao vào đấu chọi với chính người mình yêu thương. Đáng tiếc, vì tâm lý cứ ngỡ nhỏ bị thương nên Kun cũng chỉ ra tay nhẹ nhàng, ai ngờ khi thanh kiếm trên tay Kun đang lao về phía cánh tay của Ellie, nhỏ đã nhanh chóng lách người tránh được. Không một chút do dự hay kiêng nể, Ellie nhanh chóng đâm thanh kiếm về phía lưỡi liếm của Kun, khéo léo hất thanh kiếm ra khỏi tay tên này một cách quá đơn giản khiến Kun hơi bất ngờ. Cách Ellie cầm thanh kiếm và sử dụng nó bằng tay trái một cách thành thạo làm Kun không thể ngờ được. Trước giờ, cậu cứ ngỡ rằng nhỏ chỉ thuận tay phải nên chắc chắn, việc cầm kiếm tay trái sẽ vô cùng khó khăn. Không ngờ kĩ thuật của Ellie lại đến mức có thể sử dụng kiếm bằng cả hai cánh tay. Điều này hoàn toàn khó khăn và gần như không thể vì tập luyện với tay không thuận đòi hỏi sự kiên nhẫn và chăm chỉ luyện tập nhiều. Ellie không hề do dự chĩa thẳng đầu kiếm đến trước mặt Kun. Nhỏ biết cậu cố tình nhường vì cánh tay đang chảy máu kia nhưng những điều đó hoàn toàn vô nghĩa, hoàn toàn không cần thiết! - Đừng tỏ vẻ thương hại người khác. Tôi không cần thứ ấy! – Ellie rắn giọng nói. - Nhưng em đang bị thương. Hoạt động nhiều có thể khiến nó chảy máu nhiều hơn đấy. – Kun chán nản, tìm cách khuyên nhỏ. - Hừ…để tôi nói cho anh biết một điều. Luật của Tứ ma nữ…một khi đang làm nhiệm vụ thì phải hoàn thành cho dù có hi sinh cả mạng sống của mình. Vậy thì vết thương này có đáng là bao? – Ellie bỏ thanh kiếm xuống, bước lại nói nhỏ với Kun. - Nhiệm vụ? – Kun nhắc lại, ánh mắt có gì đó khá phức tạp. - Phải…là xác định lại thực lực của hai kẻ mà Bắc ma nữ đề cử cho chức vụ hộ vệ. Và một trong hai người được đề cử…là anh! – Ellie nói, giọng vô cùng nhỏ chỉ để hai người nghe. Ánh mắt như đang khiêu khích người đối diện. - Anh? – Kun nhắc lại. - Phải…vì vậy đừng làm tôi thất vọng. Tôi rất mong anh có thể vượt qua bài thử thách này. Chức vụ đó…không phải mấy ai cũng có thể bước đến. Con đường anh đang đi là dễ dàng nhất rồi. - Nhưng… - Kun vẫn lo, cậu đưa mắt nhìn về phía bàn tay trái của nhỏ. - Tôi đã bảo không cần lo. Anh càng dây dưa chỉ càng khiến tôi tốn thêm thời gian và mất nhiều máu hơn mà thôi. Chiến đấu bằng tất cả những gì anh được học và chứng minh cho tôi thấy rằng, anh hoàn toàn phù hợp cho chức vụ đó! Hay anh không đủ khả năng? – Ellie nhìn chằm chằm. - …Được! Bắt đầu đi! – Kun nhìn nhỏ một hồi rồi gật đầu. Thay vì thuyết phục không được thì hãy nhanh chóng kết thúc nó! - Ok…đây là cơ hội cuối cùng của anh. – Nhỏ nhếch môi cười. Chiêu khích tướng luôn là biện pháp hữu hiệu trong trường hợp thế này. Cả hai cầm kiếm nhìn rồi lao vào nhau. Cuộc đấu đó, có lẽ là cuộc đấu khó khăn nhất trong cuộc đời cả hai. …
|