Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta
|
|
NHỊ TIỂU THƯ EM SẼ THUỘC VỀ TA Tác giả: Song Tử Chương 118: Ngoại Truyện Tyđs Phần 18: Anh Nợ Em Ads Tất cả mọi người tập trung phía trước sân, trời u ám giống hệt như tâm trạng nơi này. Con gái giương súng vào đầu mẹ mà nhắm, lại vô cùng đau đớn khi biết người mình hy sinh bản thân lừa gạt người cô yêu chỉ là lợi dụng mà thôi. Tố Tố không còn biết phải tin tưởng vào người nào, vì ngay cả mẹ của cô cũng không quan tâm đến mạng sống do bà tạo ra.
Tố Tố nhìn sang phía Tuấn Khôi, Minh Trí đang đứng mà muốn xác nhận lại một sự thật cô đã bị che giấu.
- Bác trai, người nói cho con biết con có phải con gái người hay không? - Tố Tố nắm chặt khẩu súng trên tay không dời khỏi vị trí cũ.
- Trần Minh Trí này không nói hai lời, lại càng không ăn xong chùi mép không nhận trách nhiệm. Con không phải con gái ta, điều này có thể chắc chắn. - Minh Trí nhìn Tố Tố mà nói, ánh mắt kiên quyết.
- Như vậy thì thật là tốt, con tin người. - Tố Tố khẽ mỉm cười trong nước mắt, ánh mắt lạc qua phía Tuấn Khôi. - Như vậy tình yêu của em dành cho anh là không hề sai trái. Tuấn Khôi, em rất vui.
- Tố Tố, giao bà ta cho baba anh. Em đừng lại chuyện dại dột. - Tuấn Khôi đáp.
- Từ bé, em lớn lên chỉ biết mỗi có một mình bà ấy. Bà ấy luôn giáo huấn em thật khắc khe, học võ, bắn súng rồi lại học cách giết người bằng cách ra tay cùng với những tên phản bội tổ chức. Bàn tay của em dính đầy máu, em học cách trở thành một khuê các, sống giả tạo với bản thân trở thành một cô gái ngây thơ trước mặt anh. Tuấn Khôi, anh biết không em chính là người lấy đi tài liệu trong máy của anh về cuộc đấu thầu kia. Vì bà ấy muốn chia cách anh và Phạm gia, và em cũng muốn anh và cô gái tên Rose kia hiểu nhầm. Em không xứng đáng với Tuấn Khôi, không xứng đáng với những gì anh dành cho em. - Tố Tố đau đớn nói, cược đời cô chính là do mẹ ruột mình huỷ hoại.
Tuấn Khôi nghe những lời của Tố Tố thì kinh ngạc, một cô gái nhỏ bé với cái vẻ đáng yê ngây thơ kia lại chính là một sát thủ chuyên nghiệp hay sao. Tuấn Khôi bất động không biết đối đáp thế nào, chuyện này quá sức tưởng tượng của anh.
- Tố Uyên, cô đã trốn được ngục tù. Vì sao không cùng con gái sống một cuộc sống an bình lại huỷ hoại cuộc đời con gái mình. - Minh Trí khẽ nhíu mày.
- Không phải vì phúc của các người sao, tôi hận các người đã đẩy tôi vào đường cùng. - Tố Uyên căm phẫn nói.
- Chính cô đã giết Pi, cô phải nhận lấy hậu quả. - Rin lên tiếng, cái chết của Pi suốt đời cô không thể quên được.
- Haha, xem ra giết chết con đó cũng thật đáng, vì đã làm cho mày đau lòng đến tận hôm nay. - Tố Uyên cười lớn.
Thiên Bảo im lặng từ đầu đến bây giờ tường tận mọi chuyện, thì r người đàn bà này chính là người giết chết mẹ của Rose sao. Thật quá nham hiểm, nhưng hiện tại có dượng Minh Trí nơi này anh không thể tự ý hành động, nếu không thì một phát súng bắn chết bà ta.
Tố Tố quay đầu lại nhìn Tuấn Khôi vẫn im lặng thì vo cùng đau lòng, có lẽ sau khi biết được sự thật về cô. Tuấn Khôi sẽ ghê tỡm con người của cô, Tố Tố miên man suy nghĩ bị Tố Uyên đoạt súng trong tay, sau đó lật ngược tình thế ôm con gái ruột mà uy hiếp đối phương.
- Tố Tố. - Tuấn Khôi cả kinh khi nhìn thấy Tố Tố trong vòng vây.
- Mẹ, mẹ bắn chết con đi. Con không muốn sống nữa. - Tố Tố buông xui.
Tố Uyên nhoẻn cười đẩy Tố Tố về phía bọn đàn em đang đứng phía sau. Đưa súng thẳng về phía Tuấn Khôi ( Tuấn Khôi đứng ở vị trí gần bà ta nhất) nói:
- Nếu mày không muốn thấy nó chết tại đây, mau bước tới.
- Mang sống này, là do Tố Tố cứu tôi. Hôm nay, xem như trao đổi mạng tôi để lấy mạng cô ấy. - Tuấn Khôi nhìn sang Tố Tố. - Xem như chúng ta không ai nợ ai, em sau này nhất định phải sống tốt.
Tuấn Khôi tiến tới phía Tố Uyên. Minh Trí không phản ứng điều gì còn Rin thì ra sức ngăn cản nhưng bị Minh Trí ôm lại.
- Hãy để con trai em, giải quyết nỗi lòng của mình. Nó và con bé Tố Tố kia chỉ là ơn nghĩa cứu mạng, có lẽ chưa hề có tình yêu.
Tố Uyên đưa súng vào đầu Tuấn Khôi, cò súng đã được lên từ trước.
- Mẹ, đừng chìm sâu vào thù hận nữa. Đừng giết anh ấy. - Tố Tố bị người của Tố Uyên giữ lại thét lớn.
- Đã quá muộn để quay lại. - Tố Uyên cười lớn.
Đùng…. một tiếng súng nổ lớn. Máu tràn lan khắp sân, một người ngã xuống.
Tuấn Khôi đang đón chờ cái chết dưới tay Tố Uyên thì nghe tiếng súng, tưởng chừng sẽ nhanh chóng đi gặp tử thần nhưng người bị bắn không phải là anh. Tuấn Khổi mở mắt ra, nhìn thấy Tố Tố đang nằm trên vũng máu tươi.
- Tố Tố, vì sao… ai bắn cô ấy. - Tuấn Khôi ôm lấy Tố Tố kinh ngạc.
Tố Uyên hoảng hốt, không ngờ sau những gì mình làm với con bé, con bé đã đở cho mình một phát đạn. Nhưng… chỉ vì bọn người chết tiệt này, mà con gái cô đã hy sinh.
Trần Hậu từ phía xa, nhìn thấy tình thế ép buộc liền sùng súng nhắm mà nhắm bắn vào Tố Uyên để cứu nguy Tuấn Khôi. Không ngờ Tố Tố từ phía xa nhìn thấy được liền dùng hết sức lực đẩy bọn đàn em mà chạy đến đỡ đạn cho mẹ mình.
- Tuấn Khôi, em xin lỗi. - Tố Tố dùng đôi bàn tay đầy máu sờ lên gương mặt Tuấn Khôi.
- Đừng nói nữa, anh sẽ đưa em đến bệnh viện. - Tuấn Khôi đỡ lấy Tố Tố.
Bỗng nhiên anh bị Tố Tố kéo ngã xuống, dùng thân mình che chắn.
Đùng…. lại một phát đạn nữa nổ lớn… khiến những người xung quanh đang chú ý đến Tố Tố không đề phòng. Tố Uyên dùng súng trên tay, tiếp tục muốn lấy mạng Tuấn Khôi vì cho rằng chính anh là nguyên nhân khiến con gái cô ta hy sinh như vậy. Nào ngờ phát đạn kia lại bị chính con gái cô lãnh trọn vì bảo vệ cho người Tố Tố yêu.
- Tố Tố, vì sao lại làm như vậy. - Tuấn Khôi ôm Tố Tố trong tay, vì sao cô gái này lại không màn nguy hiểm mà cứu anh.
- Anh… anh nhất định phải nợ em, mãi mãi phải nợ em. Tuấn Khôi, mẹ em không phải là người xấu, anh hãy nương tay với bà ấy. - Tố Tố nằm trên đôi tay đầy máu của Tuấn Khôi, cố gắng nói.
- Chính là bà ta đã khiến em như vậy. Anh nhất định trả thù cho em.
- Đừng mà, coi như em xin anh. Dù sao bà ấy cũng là người sinh ra em, nếu không yêu thương thì ngay từ khi biết có em bà đã bỏ em rồi. Em phải cảm tạ vì bà đã sinh ra em, nuôi em khôn lớn để gặp anh và yêu anh, dù em biết trái tim anh không thuộc về em.
- Anh xin lỗi…
- Cô ấy là một cô gái tốt, em tin cô ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. - Tố Tố cố gắng mỉm cười, sau đó buông xui mọi thứ mà ềm đềm ra đi.
- Tố Tố………. - Tuấn Khôi ôm xác Tố Tố vào lòng, thương xót một cô gái tốt nhưng sinh ra trong môi trường chỉ mang toàn thù hận.
Tố Uyên sau khi bắn Tuấn Khôi nhưng viên đạn lại ghim vào lưng Tố Tố thì bị Thiên Bảo nhanh chóng khống chế. Mọi người không ai nói gì, im lặng thương xót cho cô gái xấu số.
Rin chợt nhớ đến cảnh tượng Pi bị Tố Uyên bắn chết Pi, trong lòng dâng lên cảm xúc vô cùng xúc động, lại nhìn thấy vết máu loang liền ngất đi.
Trời bỗng dưng đổ cơn mưa, rất lớn. Một chàng trai vẫn ngồi dưới nền đất kia ôm xác lạnh của cô gái yếu mềm. Nước mưa xoá tan đi vệt máu loang dưới nền, mọi người nhìn thấy cảnh tượng mà đau lòng thương xót.
Tố Uyên một lần nữa được giao cho công an giải quyết, mọi giấu vết xoá hết vì đó là nguyện vọng của Tố Tố, chỉ tố giác Tố Uyên vì là tù nhân vượt ngục. Minh Trí cho người chôn cất Tố Tố tại nơi chôn cất người trong dòng họ Trần, như một sự thương xót cho cô gái đáng thương.
|
Khép lại câu chuyện về Tố Tố, sự ra đi của Rose cũng mang lại sự u ám trong nhà họ Phạm. Rose chính là cô con gái duy nhất của Ken, sự ra đi của Rose khiến Ken không còn suy nghĩ đến việc công ty cũng như việc ăn uống. Tuy đã có tuổi nhưng lúc trước nhìn Ken lúc nào cũng phong độ đẹp đẽ, chỉ sau vài ngày xuống tinh thần đã khiến gương mặt hóc hác và già hẳn đi, trên đầu lại xuất hiện tóc điểm bạc.
Tuấn Khôi sau khi biết tin Rose gặp nạn trên chuyến bay thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ Rose lại ra đi như vậy.
Thiên Bảo lái xe đến biệt thự Trần gia. Sau bao nhiêu việc đả xảy ra, lần này anh phải nói rõ về việc của Rose.
- Chúng ta cần nói chuyện. - Thiên Bảo đứng thẳng lưng, ánh mắt đanh lại nhìn Tuấn Khôi nói.
- Có chuyện gì sao? - Tuấn Khôi nhìn Thiên Bảo nói.
- Chính vì mày mà Rose ra đi như vậy, mày con dửng dưng sao? - Thiên Bảo lao tới nắm lấy cổ áo Tuấn Khôi mà mắng chửi.
Tuấn Khôi hiểu những gì Thiên Bảo nói, mặc cho anh ta giận dữ.
- Vì sao cô ấy lại yêu mày chứ, vì sao lại vì mày mà đau lòng đến mức muốn trốn chạy. Thằng khốn kiếp, đáng ra mày mới chính là người phải chết đi. - Thiên Bảo tức giận tung một cú đấm đến Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi không né cú đấm đó mặc dù anh dư sức phản đòn, nhưng có quá nhiều thứ đang xảy ra xung quanh anh. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về cô gái tên Rose kia, lần đó tại văn phòng tổng giám nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia liền muốn ôm hôn, muốn chiếm lấy nhưng vì trách nhiệm với Tố Tố nên luôn kiềm chế bản thân trước Rose. Anh luôn cố tình làm Rose căm ghét mình, tránh xa mình để không muốn suy nghĩ về cô nữa. Nhưng cuối cùng lại không thể kìm chế bản thân mà hôn cô, nụ hôn ngọt ngào trên bờ môi mềm kia khiến tim anh rung động. Chỉ là, anh không muốn làm việc có lỗi với Tố Tố.
Tuấn Khôi đứng lên, dùng tay lau máu trên khoé môi còn động lại. Tuấn Khôi không nói gì, để một mình Thiên Bảo đứng đó mà bỏ ra ngoài. Tuấn Khôi không biết mình đi đâu, lên xe lái vút đi trong gió, anh muốn vứt hết mọi suy nghĩ trong đầu mình, quá nhiều sự đau khổ chất chứa trong lòng, vừa mất đi Tố Tố như một em gái thương yêu lại biết tin mất đi cô gái khiến trái tim rung động. Tất cả bọn họ, hai người bọn họ đều vì anh mà ra đi.
Kéttttttttttt……………….. Ầm………… Tiếng thắng xe vang lên một góc đường, cộng thêm tiếng va chạm của những thanh sắt choá lửa khiến mọi người sửng sốt.
Trên chiếc xe hơi màu đen kia, một thanh niên đã bất tỉnh nằm gục trên xe….
**********************
Thiên Bảo sau bao nhiêu việc mệt mỏi lại không muốn quay về nhà, anh lái xe thẳng đến căn chung cư nơi mà Anh Thư đang sống, cũng không biết vì sao mình lại tìm đến nơi này.
Cánh cửa mở ra, Anh Thư nhìn thấy vè mệt mỏi trên gương mặt Thiên Bào.
- Anh đến trễ vậy? - Anh Thư mỉm cười.
- Tôi không thể về nhà mình vào giờ này sao? - Thiên Bảo đáp sau đó đi thằng vào nhà. - Hôm nay cô có thể về nhà. - Nói với người quản lý đang sống chung với Anh Thư.
Người quản lý liền nhanh chòng rời đi, dù sao người nâng đỡ cho Anh Thư chính là Thiên Bảo, cô nào đâu dám cải lời.
- Anh có chuyện không vui sao? - Anh Thư đi tới nói.
- Cô biết uống rượu hay không? - Thiên Bảo hỏi.
Anh Thư nghe vậy, đi tới quầy bar lấy một chai rượu cùng hay ly đến đặt lên bàn trước mặt Thiên Bảo mà nói.
- Nếu anh buồn muốn uống rượu, tôi sẽ cùng anh uống.
Anh Thư rót vào hai ly, sau đó cùng nhau uống. Không biết họ cứ thế im lặng uống bao nhiêu ly.
- Cô biết không, yêu một người dù biết người đó không có tình cảm với mình thật sự rất khó chịu. - Thiên Bảo nhìn ly rượu nói, sau đó uống cạn.
Anh Thư nhoẻn miệng cười đáp:
- Tôi biết chứ, tôi đang ở trong giai đoạn đó đây.
- Cô yêu tôi sao? - Thiên Bảo thấm men say mà nói, anh biết rõ cô gái này yêu anh nhưng thật sự với Anh Thư này Thiên Bảo chưa xác định được. - Đừng yêu tôi, sẽ rất khổ sở vì hiện tại suy nghĩ của tôi không có cô.
- Tôi biết, tôi sẽ cố gắng dừng lại. - Anh Thư lắc đầu nói.
- Haha, tốt. Chúng ta cùng uống.
Hai người lại tiếp tục uống cho đến khi cạn chai. Thiên Bảo say khước, nhìn Anh Thư mà thấy hình bóng của Rose xinh đẹp trước mắt. Thiên Bảo đứng lên đi về phía bóng hình của Rose mà ôm lấy, đặt trên đôi môi kia nụ hôn thật sâu và nhẹ nhàng.
Anh Thư cũng thấm mem say, Thiên Bảo lại chỉ động hôn cô như vậy khiến cô có chút kinh ngạc, nhưng anh chính là người cô yêu nên Anh Thư đáp trả lại nụ hôn kia bằng tất cà cuồng nhiệt.
Thiên Bảo đưa Anh Thứ tiến vào phòng ngủ của mình. Dùng tay cởi bỏ lớp áo trên người cô, đôi bàn tay tham lam thám hiểm khắp thân thể Anh Thư. Đôi môi ngọt ngào kia vẫn đáp trả bằng bao nhiêu tình yêu say mê. Thiên Bảo mở đôi mắt mình ra, nhìn bóng hình trước mặt khẽ nói:” Rose, anh yêu em.”
Anh Thư tuy có mem say nhưng nghe rõ những gì Thiên Bảo nói. Tự tôn trong lòng dâng lên cao ngất, Anh Thư ra sức đẩy Thiên Bảo ra khỏi người.
- Bốp. - Anh Thư tát Thiên Bảo một cú bằng tất cả sức lực cuả một người đang bị xúc phạm nghiêm trọng.
Thiên Bảo ngẩn người, lúc này mới nhận ra người trước mắt là Anh Thư. Không ngờ trong lúc thấm mem say, lại hành động như vậy với cô gái này. Thiên Bảo khẽ nói:” Xin lỗi, tôi quá say rồi.” - Nói xong liền muốn bỏ đi.
- Đừng đi! - Anh Thư dùng chăn che bờ vai trần.
- Không lẽ cô lại muốn chúng ta tiếp tục. - Thiên Bảo quay lại hỏi.
- Anh biết rõ tôi rất sợ ở một mình mà, làm ơn đừng đi. - Anh Thư sợ hãi nói.
Thiên Bảo đi tới phía Anh Thư, càng lại gần cô hơn. Gương mặt sát gần gương mặt khẽ nói:” Đàn ông say rượu mà gần một tiểu mỹ nữ, tôi khôn dám chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra nha.
|
NHỊ TIỂU THƯ EM SẼ THUỘC VỀ TA Tác giả: Song Tử Chương 119: Ngoại Truyện: Tyđs Phần19 Ads Anh Thư dùng mềm trên giường kéo che lại bờ vai trắng mịn của mình, ánh mắt rụt rè nhìn Thiên Bảo, một phần lo lắng anh bỏ đi nhưng một phần sợ anh ở lại nơi này làm chuyện xằng bậy.
- Nếu anh muốn đi, hãy đợi chị quản lý quay lại đi. - Anh Thư nói.
- Giờ này cô còn muốn bắt người ta đến sao, hay chúng ta tiếp tục nhé. - Thiên Bảo chọc ghẹo. - Lần này tôi sẽ không gọi nhầm tên nữa.
Anh Thư biết Thiên Bảo lại giở trò trêu chọc mình, lần này cô nhẹ nhàng mỉm cười từ từ kéo chiếc mềm tụt xuông phiá dưới từ từ khoe ra làn da trắng phía trong.
- Đến đây. - Anh Thư dùng ánh mắt tà mị mà nói.
Thiên Bảo không dùng lại trò trêu đùa của mình từ từ đi lại gần phía Anh Thư hơn, hiện tại Anh Thư đang nằm ngọn phía dưới còn Thiên Bảo dùng tay chống đỡ thân mình phía trên. Hai gương mặt đối diện nhau nhìn nhau với hai ý nghĩ hệt nhau, xem ai lỳ hơn ai.
- Xem ra cô cũng thật là quyến rũ nha. - Thiên Bảo nhìn bơ vai của Anh Thư nói, sau đó dùng ngón trỏ của mình động vào từ bờ vai xuống bàn tay cô.
Anh Thư chợt rùng mình, nhưng cô không muốn chịu thua:” Tất nhiên rồi, giờ anh mới nhận ra sao?”
Thiên Bảo nhoẻn miệng cười, gương mặt ngày càng lại gần gương mặt Anh Thư hơn, tưởng chừng như đôi môi cả hai người dính vào nhau. Anh Thư tròn mắt hơi sợ, Thiên Bảo càng nhìn càng tự trong lòng lại muốn hôn cô thật.
- Thịch… - Trái tim Thiên Bảo bỗng đập mạnh…
Thiên Bảo bật dậy khỏi người Anh Thư, cảm thấy thật là kì lạ. Cảm giác này thật là khó hiểu, anh chưa từng có khi ở cùng Rose hay khi đóng những cánh thân mật với các bạn diễn khác. Anh Thư ngạc nhiên nhìn Thiên Bảo, nhìn thấy nét mặt ngây ra của anh liển khó hiểu.
- Quản lý sẽ tới nhanh, tôi đi trước. - Thiên Bảo không để Anh Thư lên tiếng liền rời khỏi phòng.
- Anh đi đâu giờ này chứ. - Anh Thư nói theo.
- Không cần quan tâm đến tôi. - Thiên Bảo không nhìn lại mà đáp.
- Nhưng… - Anh Thư chưa kịp nói hết câu thì Thiên Bảo đã bỏ ra khỏi cửa.
Anh Thư nhìn xung quanh chỉ một mình mình. Nỗi sợ hãi dâng tràn lên, cô vội ngồi xuống gục mặt không muốn nhìn xung quanh nữa. Một cô gái đang run rẩy sợ hãi, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh thuởu xưa.
Thiên Bảo đi được nữa đường thì biết mình vội ra ngoài lại quên mang theo khoá xe nên đành quay lại. Anh bỗng nhiên cảm giác sợ gặp cô gái kia, sợ cảm giác đó lại quay lại. Thiên Bảo chần chừ phái trước cửa, sau đó quyết định gọi của nhưng hình như cánh cửa không khoá chỉ đóng hờ lại. Thiên Bảo đi vào bên trong, nhìn thấy Anh Thư đang rung rẩy ngồi gục dưới đất liền vội chạy tới đỡ cô.
- Anh Thư, cô làm sao vậy.
Anh Thư nghe tiếng Thiên Bảo, đôi mắt đỏ ửng mộng nước nhìn về phía anh. Như gặp được cứu tin, cô không suy nghĩ vội lao đến phía Thiên Bảo mà ôm lấy khóc lớn.
- Tôi sợ lắm, đừng đi mà.
Thiên Bảo nhớ lại chuyện Linda nói lúc trước, gặp Anh Thư ngất xĩu một mình trong nhà liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thiên Bảo đưa đôi tay lên lưng cô xoa xoa mà nói.
- Xin lỗi, xin lỗi. Đáng ra tôi không nên bỏ cô một mình.
Anh Thư hoảng sợ đến khóc mãi không ngừng trong lòng Thiên Bảo, đến khi mệt nhoài mà ngủ đi. Thiên Bảo vỗ về cô như một đứa trẻ sau đó bế cô vào bên trong phòng đặt Anh Thư trên giường. Thiên Bảo nhìn nét mặt đáng yêu của cô gái trước mắt, bàn tay không tự chủ mà đưa lên bờ má cô. Thiên Bảo lắc đầu khẽ nói:” Nếu như chúng ta gặp nhau sớm hơn, có lẽ tim anh có em.”
*********************
Toàn thể RoYal đều chấn động bởi tin Tuấn Khôi gây tai nạn và nhập viện vào đêm qua, thật may là ngoài anh ra không ai bị thương nặng trong việc vừa rồi.
- Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi. - Minh Trí đứng phía trước phòng phẫu thuật của Tuấn Khôi, chuyện lần này đã đi quá xa tầm kiểm soát của anh.
- Trần tổng, ngài phải hết sức bình tĩnh. Thiếu gia lần này rất nguy kịch, xem ra khó có thể qua khỏi. - Vị bác sĩ già lắc đầu xót xa.
- Mong ông cố gắng, thằng bé không thể chết được. - Minh Trí nặng trĩu nói.
- Chúng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức, nhưng qua khỏi hay không chỉ mong vào vận số của cậu ấy.
- Cám ơn bác sĩ. - Minh Trí hướng mắt về phía cửa mà nói.
Minh Trí đi vào phòng bệnh của Tuấn Khôi, vết thương cũ chưa hồi phục nay lại gặp nạn khiến thân thể cường tráng ngày nào trở nên ốm yếu, đôi môi trắng bệt như một xác không hồn. Nếu như ngày đó Minh Trí không bắt Tuấn Khôi đi tìm Rose thì mọi chuyện có thể sẽ khác đi. Chưa bao giờ Minh Trí lại ân hận về quyết định của mình như hôm nay, có lẽ chính bản thân anh lại hại con trai của mình. Nhìn cái vẻ mặt thấm nhoài mệt mỏi trên giường bệnh của Tuấn Khôi, Minh Trí lắc đầu quay mặt đi không muốn thêm thương tâm nào nữa.
Rose mất tích trong chuyến bay, họ không tìm thấy thi thể của cô và một vài người trên chuyến bay kia. Tuấn Khôi vì thương tích quá nặng không thể tỉnh lại, tim vẫn đập nhưng có vẻ như bản thân anh không còn ý chí muốn sống, anh không muốn tình lại.
1 tháng sau….
Trước phiên tòa xét xử Tố Uyên và một số đồng bọn. Tố Uyên muốn gặp Minh Trí một lần và yêu cầu đó được thông báo tới Minh Trí. Do dự nhưng rồi Minh Trí vẫn lái xe đến khu biệt giam mà gặp mặt Tố Uyên, vì trong lời nhắn của cô có chút bất thường:” Không đến anh sẽ hối hận mãi mãi.”
Trong căn phòng chỉ có hai người, Minh Trí đưa ánh mắt dò xét nhìn người phụ nữ trước mắt mình.
- Cô muốn nói điều gì? - Minh Trí mở lời.
- Tất nhiên anh đã đến nơi này thì anh biết chắc rằng điều đó có lợi cho anh.
- Không nên dài dòng.
- Nếu anh có thể đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật thật sự rất có ích cho cô vợ yêu quý của anh. Nghe nói hiện tại cô ta vì quá sock mà bị bệnh trầm cảm sao?
- Chuyện gì mà liên quan đến Rin. - Minh Trí tỏ ra ngạc nhiên, người phụ nữ này thật sự có bí mật gì sao?
- Anh hứa hãy đưa tôi ra khỏi nơi này, tôi sẽ nói. - Tố Uyên mỉm cười nói.
- Được, nếu điều cô nói thật sự có giá trị trao đổi. - Minh Trí nhíu mày.
- Lời Trần tổng nói, nhất định phải giữ lấy. - Tố Uyên nói xong, khẽ đưa môi mình lại gần tai của Minh Trí thì thầm.
Minh Trí nghe xong, trong lòng có chút mừng rỡ nhưng lại vô cùng tức giận.
- Cô quả thật rất nham hiểm, nhưng điều này quả thật rất có giá trị. - Minh Trí nhìn Tố Uyên mà nói.
- Vậy chuyện tôi đề nghị có xứng được trao đổi.
- Hiện tại, Rose đang ở nơi nào? - Minh Trí rặn hỏi.
- Anh nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc sao, nếu anh đưa tôi ra khỏi nơi này tôi sẽ nói ra nơi con bé đang ở. Còn bằng không, mãi mãi đừng hòng tìm ra.
- Được, cho tôi 3 ngày. Tôi sẽ đưa cô ra khỏi nơi này.
- Đừng hòng giở trò, không có tôi anh không thể tìm ra nó đâu.
Minh Trí ra về, tin này nếu như Rin biết có thể sẽ vui hơn. Vì những chuyện xảy ra, Rin trở nên buồn bã ít nói chuyện đi, đã từ lâu trên miệng không còn xuất hiện nụ cười như trước kia. Minh Trí đi vào bên trong biệt thự Trần gia, thấy Rin đang ngồi trước cửa sổ nhìn r bên ngoài với nét mặt buồn rượi như thường ngày. Con trai không tỉnh lại, con gái nuôi thì chết không thể tìm thấy thi thể. Quá nhiều chuyện khiến Rin đau lòng không chịu đựng nỗi.
- Rin, anh mang về cho em một tin tốt. - Minh Trí từ phía sau ôm lấy Rin mà nói.
Rin vẫn im lặng, đối với cô không còn tồn tại niềm vui nữa, mọi thứ hạnh phúc bên cô cứ ra đi mãi mãi.
- Rose vẫn còn sống, con bé chưa chết. - Minh Trí thỏ thẻ vào tai cô.
Rin nghe thoáng qua, nhưng rồi những lời nói kia đi vào bên trong não, dây thần kinh nhận thức được những gì Minh Trí nói. Rin khẽ vội quay lưng lại nhìn sâu vào mắt Minh Trí.
- Anh vừa nói gì? - Rin không tin những gì mình vừa nghe.
- Rose vẫn còn sống. - Minh Trí mỉm cười nói lại một lần nữa.
Rin bỗng mở to mắt, đôi môi bỗng cười lên, nụ cười đã lâu không hiện trên môi.
- Hiện tại con bé đang ở đâu, em muốn gặp Rose. - Rin vội nói.
- Hiện tại anh chưa tìm ra con bé, chỉ biết chắc rằng con bé vẫn còn sống, con bé đã rời khỏi máy bay trước khi nó cất cánh.
|
- Vì sao lại không thể tìm thấy.- Rin nhíu mày hỏi/
Minh Trí mỉm cười, dùng tay căng lại cặp chân mày trên đôi mắt cô mà nói,
- Anh hứa sẽ tìm thấy con bé nhanh nhất có thể, chỉ còn Rose còn sống dù lật tung cả thế giới này anh cũng sẽ mang con bé về cho em. - Minh Trí nhẹ nhàng nói.
- Anh nhất định phải tìm con bé về, em rất nhớ Rose. - Rin dựa vào lòng ngực Minh Trí mà nói.
Minh Trí đặt Rin đã ngủ trong lòng mình, có lẽ cô ấy quá mệt mỏi sau những việc xảy ra. Dù sao cũng biết được một tin vui rằng Rose vẫn còn sống, Rin ngủ trong lòng Minh Trí như an tâm và tin tưởng vào người chồng tài ba của mình
Minh Trí tập hợp cả hai băng nhóm mạnh nhất của mình và Trần Hậu. Lần này phải tìm cho ra Rose trước 3 ngày mà Tố Uyên nói, cô ta phải trả giá cho những gì mình làm. Đưa cô ta ra khỏi nơi đó là chuyện đơn giản đối với Trần gia nhưng Minh Trí không muốn cô ta tiếp tục giở trò hãm hại Rin nữa.
- Thiếu gia, chúng ta không hề biết một chút thông tin nào về cô ta cả. Muốn tìm ra Rose quả thật không dễ dàng. - Trần Hậu lắc đầu nói, mọi thông tin về Tố Uyên đều là thông tin ảo.
- Vì vậy nên tôi mới tập trung nhiều người như vậy. Anh nói xem năm đó ai đưa cô ta ra khỏi trại giam, còn Tố Tố là con của ai? - Minh Trí nói.
- Không phải con bé là con của Thiếu gia sao? - Trần Hậu hỏi ngược lại.
- Cậu xem tôi là kẻ không dám thừa nhận con gái sao? Tố Tố không phải con gái của tôi, đó là điều chắc chắn.
- Vậy có thể cha của Tố Tố đã bao bọc mẹ con cô ta. Nhưng ai lại có thể làm được điều đó, năm đó Trương Luật có quan hệ tình cảm với cô ta, không lẽ….
- Trương Luật là ai? - Minh Trí hỏi.
- Là người đàn ông năm đó bị Tố Uyên đánh thuốc rôi dựng cảnh cùng với Rin. Người đàn ông đó chính là người tình của cô ta.
- Vậy cậu mau điều tra xem hiện tại hắn đang ở đâu? - Minh Trí vội nói. - Không loại trừ khả năng chính hắn đang giữ Rose, vì chỉ có kẻ đằng sau Tố Uyên mới có thể giúp cô ta.
- Tôi đã điều tra rồi. Hiện tại hắn ta đang ẩn danh sau một công ty sản xuất đá quý. Xem ra năm đó có nhiều việc đằng sau mà chúng ta không hề hay biết.
- Tiếp tục theo dõi đi….- Minh Trí đang nói thì điện thoại gọi tới, nhìn số của bệnh viện liền nghe máy.
- Trần tổng, thiếu gia có chuyện rồi. - Người chăm sóc Tuấn Khôi noi.
- Mau nói đi. - Minh Trí lo lắng.
- Hiện tại nhịp tim của thiếu gia đang giảm dần, các bác sĩ đang vào bên trong xem xét, tôi liền gọi cho cậu.
Minh Trí nhanh chóng cúp máy, vội lên xe lao đi. Mọi thứ đang tiến triển tốt, hôm qua các bác sĩ còn nói Tuấn Khôi hiện đang có trại thái hồi phục vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện này.
*****************************
Tuấn Khôi đi lạc trong một khoảng màu đen tối, đi mãi đi mãi mà không có điển dừng. Sau đó mọi thứ trở nên trắn toát rồi chuyển thành một màu xám xịt.
- Anh. - Một giọng nói từ phía sau gọi tới.
- Tố Tố. - Tuấn Khôi quay lại nhìn thấy Tố Tố đang đứng từ phía sau gọi mình.
- Anh, em rất nhớ anh. - Tố Tố mìm cười nói. - Đến với em…
Tuấn Khôi bước một bước đi về phía Tố Tố liền nghe thêm một giọng nói khác
- Tuấn Khôi, anh đừng bước tới đó.
Tuấn Khôi quay đầu lại nhìn thấy Rose phía sau anh nói.
- Mau đến với em. - Tố Tố lại nói.
- Quayy về cùng Rose đi. - Rose nói.
Tuấn Khôi nhìn hai cô gái trước mắt. Phân vân không biết phải đi về phía người nào.
|
NHỊ TIỂU THƯ EM SẼ THUỘC VỀ TA Tác giả: Song Tử Chương 120: Ngoại Truyện Tyđs Phần 20: Kế Hoạch Đen Tối. Ads - Tuấn Khôi, không phải anh đã hứa sẽ cưới em sao. Hãy đi về phía em. - Tố Tố nói về phía Tuấn Khôi.
- Em mới chính là người anh luôn yêu thương. Từ bé chúng ta đã bên cạnh nhau, anh đã hứa sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em mà. - Rose đưa đôi mắt tròn, nước mắt khẽ rơi.
Tuấn khôi một lần nữa hết nhìn Tố Tố lại nhìn về phía Rose, cả hai người con gái này đều khiến anh cảm thấy đau lòng nếu như mất đi một trong hai. Khi cả hai đều bỏ anh mà đi, Tuấn Khôi cũng không còn muốn tỉnh lại,nhưng có lẽ đây chính là quyết định cuối cùng giữa hai sự lựa chọn, ra đi mãi mãi hoặc tỉnh lại mà đối diện đau thương.
Tuấn Khôi nhìn về phía Tố Tố rồi đi về phía cô mặc cho Rose gọi tên anh trong đau đớn.
- Em biết anh sẽ chọn em mà. - Tố Tố mỉm cười khi nhìn thấy người đàn ông kia đang hướng về phía cô.
- Tố Tố, anh xin lỗi vì đã không thể chăm sóc em tốt như lời đã hứa. Nhưng anh nhận ra người anh yêu là cô gái kia, người anh muốn trọn đời bên cạnh là cô ấy. Anh sẽ đi về phía cô ấy, anh không thể đứng im khi nước mắt Rose rơi...
- Vậy em thì sao, anh không yêu em sao?
- Anh yêu cô ấy, tim anh hướng về Rose. - Anh nói xong, quay lưng bước đi về phía Rose. Nhìn nụ cười của cô gái khiến lòng anh có cảm giác vô cùng an tâm. - Rose, anh sẽ giữ lời hứa kia... sẽ luôn bên cạnh chăm sóc em.
Tuấn Khôi vừa bước một bước đến gần phía Rose thì hình ảnh mang nụ cười kia liền tan biến, anh nhìn về phía Tố Tố thì cô cũng đã tan biến từ khi nào.
Tuấn Khôi chạy về phía Rose mà níu giữ thì chỉ thấy một khoảng không gian mờ mịt, không gian lại chuyển sang một màu đen kịt, Tuấn Khôi không còn có thể nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe.thấy tiếng ồn ào của máy móc, tiếng người nói bên tai không thể nghe rõ, đầu anh đau nhức muốn nổ tung nhưng trong thâm tâm muốn đi tìm kiếm Rose giữa một màn tối khó chịu.
- Bác sĩ,nhịp tim của bệnh nhân đã tăng lên đột ngột. - Một y tá nhìn điện tim hoảng hốt.
- chuyện gì đang xảy ra chứ vừa rồi tim đập rất yếu, hiện tại lại tăng quá mức. - Bác sĩ đang cấp cứu khẩn cấp bối rối.
- Mau cho bệnh nhân thở đều lại, báo động tình trạng nguy hiểm.
Bác sĩ nhanh chóng điều chỉnh ông thở của Tuấn Khôi. Nếu tim anh cứ đập quá nhanh như vậy sẽ dẫn đến tình trạng nguy hiểm khôn lường.
****
Trong màu đen tối kia, một người đàn ông đi tìm người anh yêu thương nhất nhưng có phải cô đã đi xa rồi, rời khỏi cuộc đời anh không một lời từ biệt. Có phải chính vì anh, vì một người đàn ông không xứng đáng với tình yêu thuần khiết kia mà cô không thể ở bên cạnh anh nữa. Tuấn Khôi đau lòng đến mức chỉ muốn đi theo cô, chợt bên tai lại nghe tiếng kêu thê lương của Rin, người mẹ hiền mà anh kính trọng nhất. Ra đi bỏ lại mẹ Rin, liệu mẹ anh có thể vượt qua nỗi đau cùng cực, vừa mất đứa con gái nuôi vừa mất đi người con trai duy nhất.
- Tuấn Khôi, không được phép nghịch ngợm, mau vào trong nhà ngủ trưa cùng bà. - Hình ảnh ngày xưa tái hiện lại trong đầu anh, những ngày bé thơ cơ cực nhưng vô cùng vui vẻ.
- Tuấn Khôi, baba mang về cho con rất nhiều đồ chơi nè, mau lại đây. - Hình ảnh Minh Trí xuất hiện, một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
***
- Bác sĩ, nhịp tim đã ổn định trở lại.
- Thật không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, chúng ta như không thể can thiệp vào nhịp tim của bệnh nhân được.
- Được rồi, tình trạng nguy hiểm đã qua rồi. Nhưng xem ra chưa thể chắc chắn được, phải căn dặn người nhà túc trực theo dõi.
Minh Trí đứng trước giường bệnh của Tuấn Khôi, nhìn con trai vẫn còn đang trong cơn hôn mê sâu thì khẽ nói:” Mau tỉnh lại cho ta, ta sẽ mang Rose về lại cho con.” - Sau đó liền căn dặn người làm phải túc trực kĩ lưỡng rồi bỏ ra ngoài, chuyện quan trong hiện tại là tìm ra Rose.
Trương Luật đến thăm Tố Uyên trong phòng giam, nghe tin Tố Tố đã chết thì vô cùng đau long, dù sao cũng chính là con gái mình mặc dù hai cha con chưa bao giờ nhận nhau.
- Vì sao Tố Tố lại chết, không phải em nói kế hoạch rất hoàn hảo sao? - Trương Luật tức giận nói.
- Chính là người nhà họ Trần giết chết con bé rồi dùng tiền bưng bít lại, còn việc em giao cho anh, anh đã chuẩn bị xong chưa? - Tố Uyên khẽ hỏi nhỏ.
- Chết tiệt, vì sao lại xảy ra chuyện đó. - Trương Luật nói như muốn giết người.
- Chuyện rất là dài dòng, lần này nếu anh giúp em xem như có thể trả thù. - Tố Uyên biết mình sắp dẫn dụ được TRương Luật thì mừng thầm.
- Mọi thứ em nói trước đây anh đã chuẩn bị xong, nhưng kế hoạch thế nào? - Trương Luật hỏi
Tố Uyên khẽ ghé miệng mình vào tai Trương Luật mà nói, Trương Luật nghe xong liền tỏ ra kinh ngạc rồi lại gật gù.
- Tố Uyên, mục đích của em là trả thù hay là cái gia sản kia? - Trương Luật tỏ ra không hài lòng.
- Anh thử nghĩ xem, nếu gia sản Trần gia thuộc về chúng ta. Không phải lúc đó chúng ta muốn làm điều gì cũng được, chúng sống hay chết là do ta quyết. - Tố Uyên đáp,
- Nhưng con bé kia không liên quan gì đến thù hận, lấy mạng của con bé có phải chúng ta quá tàn nhẫn. - TRương Luật là giang hồ một phương nhưng nghĩ đến kế hoạch kia vẫn xem ra quá ác đốc.
Tố Uyên nhoẻn miệng cười, ánh mắt thâm sâu nhìn Trương Luật mà khẽ nói:” Vì kế hoạch của chúng ta, phải biết tàn nhẫn không nương tay, em tin tưởng anh Trương Luật.”
- Khi nào thì chúng ta bắt đầu. - Trương Luật nói.
- Ngày mai hãy đưa con bé xuất hiện, khéo một chút giống như chúng cướp về được sẽ không bị nghi ngờ. - Tố Uyên đáp.
- Trần Minh Trí là kẻ gian manh, chỉ sợ khó lòng qua mặt đước hắn.
- Anh yêu yên tâm, hiện tại con trai thì bất tỉnh, vợ hắn thì trầm cảm. Nay tìm được con gái giống như nhặt được vàng, hắn ta sẽ không thề nghi ngờ. - Tố Uyên cười đáp.
Trương Luật ra về với những kế sách trong đầu, bắt đầu nhưng kế hoạch mà người tình của mình đã đưa ra, tàn ác và nhẫn tâm chính là lời nhận xét về kế hoạch này.
Trương Luật lái xe trên đường thì phát hiện ra kẻ bám đuôi, biết chắc rằng người của Minh Trí đã đánh mùi ra được mà tìm đến hắn. Nhưng hiện tại chưa phải lúc để người của Minh Trí đi theo hắn, Trương Luật lách xe cắt đuôi một cách hoàn hảo sau đó lái xe nhanh vào một khu rừng cách thành phố khá xa.
Hắn xuống xe dưới một căn nhà gỗ nhỏ nằm sâu bên trong khu rừng kia, bên ngoài hai tên canh gác cúi đâu chào Trương Luật. Trương Luật mở cách cửa gỗ ra, ánh sáng lùa vào ngôi nhà tối đen, cô gái nhỏ nhắn bên trong nhìn thấy ánh sáng liền hướng mắt ra nhìn nhưng hai mắt nhoè đi vì bị ánh sáng đột ngột trong khi ở trong bóng đêm quá lâu.
- Ông là ai? - Rose sợ hãi nói.
- Đến mang cô đi. - Trương Luật nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hiền lành kia liền không nỡ nhưng lại nghĩ đến Tố Tố cũng bị chính người Trần gia giết chết, hắn giết chết con bé này là để trả thù cho con gái.
- Ông muốn đưa tôi đi đâu, tôi muốn về nhà. Xin ông thả tôi ra đi, tôi không có thù hận gì với các người mà. - Rose khẽ rơi nước mắt.
Trương Luật không đáp lời, ra lệnh cho bọn đàn em mang Rose ra ngoài.
- Xử lí cho gọn vào, rõ chưa. - Trương Luật thì thầm vào tai 2 tên đàn em.
- Dạ thưa đại ca.
Trương Luật quay đầu ra xe, giao lại Rose cho hai bọn chúng xữ lí. Quả thật ra tay với một đứa trẻ trạc tuổi con gái mình, quả thật không thể nào tự mình ra tay.
Đợi Trương Luật lái xe đi, cả hai tên gớm giếc kia nhìn Rose như vớ được vàng. Một cô gái xinh đẹp với nước da trắng nõn, mái tóc dài xoã ra tuy hới rối nhưng vô cùng xinh đẹp.
- Dù sao nó cũng phải chết, chúng ta phải hưởng trước. - Một tên nói.
- Haha, ý mày thậ khớp với ý tao.
Cả hai tên cười ghê tỡm.
Rose hoảng sợ, trên người bị trói chặt không thể nào chống cự được nếu như bọn chúng muốn đụng vào cô. Dù có chết cũng phải chết trong sạch, không thể để tấm thân trong trắng này bị bọn côn đồ xâm hại.
- Em gái, chiều bọn anh nhé. - Một tên đi tới, dùng tay sờ vào bờ vai của Rose.
Rose khẽ rùng mình, sau đó dùng hết mọi bình tĩnh mà khẽ nói.
- Tôi bị trói thế này rất là không thoải mái, các người cũng thật bất tiện nha.
- Cởi trói để mày bỏ trốn sao?
- Haha, tôi chỉ là một đứa con gái chân yếu tay mềm, các người lại có 2 người là đàn ông khoẻ mạnh. Tôi cũng chẳng thể trốn thoát, vì sao phải bỏ công vô ích. Dù sao cũng phải chết, không phải nên hưởng thụ trước khi chết sao?
|