Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh Full
|
|
-Chắc con cũng đã gặp con bé Sam rồi nhỉ? Nó sẽ là vợ tương lai của con đấy! Cuối năm nay sẽ thực hiện hôn lễ, trong thời gian đó 2 đứa hãy cố gắng mà vun đắp tình cảm đi!
-Hết rồi phải không? Tôi đi đây!
Giờ đây tôi cũng chẳng còn tâm trí để mà tức giận với sự sắp xếp này nữa. Bất chợt một người con gái trở về, người con gái mà khi xưa tôi chờ đợi, lại có khuôn mặt giống người con gái mà tôi đã đánh mất. Mọi chuyện quá rắc rối, như một mớ hỗn độn khó tháo rời. Hình ảnh của em cứ mãi hiện về tâm trí tôi!
Tôi sẽ không kết hôn với ai cả, bản thân tôi là của Bảo Nhi thôi! ---------------------------------
|
Chap 95
Từ cái ngày mà Bảo Nhi không còn nữa, đã mấy lần Phong hỏi Quân nơi cất Nhi để được gặp lại. Nhưng Quân không chịu, Quân nói rằng Phong không xứng đáng để được đi thăm Nhi điều đó làm cho Phong cảm thấy đau đớn và nhớ Nhi hơn bao giờ hết
* * *
Phong đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Từ lúc chuyển qua Mĩ, cậu đã được ông Trần giao phó cho cậu công ty mẹ bên Mĩ. Phong chấp nhận vì cậu nghĩ rằng việc tiếp nhận công ty sẽ làm giảm đi thời gian rảnh rỗi và cậu sẽ không cảm thấy cô đơn nữa!
Cộc….. cộc….
-Vào đi!
-Chào giám đốc, em là đối tác mới của anh! Từ nay chắc có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau nhiều đấy!
Sam bước vào, trên tay cầm theo bản hợp đồng, gương mặt cười tươi rạng rỡ. Phong thoáng chốc sững sờ, cậu lại nhớ đến Nhi. Tự lắc đầu để xua đi mọi thứ, nhận lấy bản hợp đồng từ Sam, lật lật vài trang để xem sơ qua. Nhìn là cậu biết rằng bản hợp đồng này đã thông qua tổng giám đốc- tức là ba cậu rồi, lấy con dấu đóng vào bản hợp đồng, rồi để nó qua một bên
-Xong rồi!
Sam chậm rãi cầm bản hợp đồng lên xem rồi nhỏ khẽ cười
-Vậy là từ nay chúng ta đã trờ thành đối tác rồi nhé! Em có thể mời đối tác của mình một bữa trưa không nhỉ?
-Được thôi!
Lời nói chợt thốt ra, Phong bất giác đồng ý, cậu cũng không biết tại sao nữa! Có thể do gương mặt kia làm cho cậu không thể từ chối chăng? Hay vì cậu đã từng yêu người con gái này
* * *
Xuống nhà hàng đối diện công ty, Phong ngồi im để cho Sam gọi món
-Cho em 2 phần cơm hải sản nhé!
Sam chỉ gọi 2 phần, nếu là nó, Bảo Nhi sẽ gọi cả đống với gương mặt cười tươi như chọc tức người khác. Kí ức lại dồn về trong hắn
-Anh có vẻ trầm lặng hơn trước nhỉ?
Phong vẫn không nói, cậu chỉ nhìn xung quanh nhà hàng. Qua đến Mĩ nhưng cậu vẫn bị đám con gái đeo bám. Đến lúc mặc bộ ves lịch lãm trông cậu ra dáng một quí ông thì hút luôn những người phụ nữ khác.
Mặc cho Sam cứ luyên thuyên và cố gắng lôi kéo ánh mắt của cậu về hướng mình và nhỏ đã thành công
-Lúc ở Việt Nam, chắc có nhiều chuyện xảy ra với anh lắm nhỉ! Vì vốn dĩ lúc đầu anh không có ý định sang Mĩ mà, điều gì đã khiến anh trở về đây chăng? Chẳng phải anh Duy đã nói anh vẫn luôn chờ em sao?
-Duy đã nói gì?
-Cũng chẳng có gì nhiều, em chỉ vừa gặp anh ấy mới đây thôi, lúc biết em thì anh ấy nói rằng khi trước anh cứ mong được gặp lại em! Hì, lúc gặp anh em không nghĩ là anh lại nhớ em đến vậy! Anh làm em hơi bất ngờ đấy!
Chị phục vụ mang thức ăn ra và cúi đầu như phong cách của nhà hàng
-Chúc quý khách ngon miệng!
Sam không nói nữa, nhỏ chăm chú vào phần ăn của mình. Phong cũng chậm rãi dùng món, thỉnh thoảng lại nhìn Sam, cậu đang kiếm tìm hình bóng của Nhi ở Sam. Chợt thấy nhỏ hất mấy sợi rong biển qua một bên…
-Sao em không ăn?
-Em bị dị ứng, anh không nhớ sao?
Phong chợt nhớ ra, phải rồi Sam bị dị ứng với rong biển, Nhi cũng bị dị ứng với rong biển. Lúc trước nhìn Nhi thì lại nhớ đến Sam, bây giờ nhìn Sam thì lại nhớ đến Nhi. Mọi thứ cứ muốn rối tung lên làm Phong cảm thấy mệt mỏi.
-Anh mệt sao?
-Không có gì! Tôi no rồi!
Nói rồi Phong đứng lên và bỏ đi, để lại Sam một nỗi buồn dâng trào “Phong à! Hãy quên Bảo Nhi đi! Bảo Nhi đã là quá khứ rồi!”
* * *
-Mày gọi tao đến đây có chuyện gì vậy?
Duy bước đến ngồi đối diện với Phong. Bây giờ Duy cũng đã trở thành cậu chủ của tập đoàn nhà mình rồi, Long cũng vậy cả hai đều đang định cư ở Mĩ, tuy vậy nhưng Mi, Lam vẫn ở Việt Nam vì họ chưa họ được giao phó công ty ở đó.
Tay lật lật tập hồ sơ mà thư kí vừa đưa, Phong khẽ nhíu mày nhìn Duy tỏ vẻ khó chịu
-Mày đã gặp Sam?
-Ừ! Một sự thật trờ trêu nhỉ, Sam mang khuôn mặt của Nhi và cũng là người trước kia mày yêu……. Mới đầu tao cũng bất ngờ lắm, nhưng tao nghĩ kĩ rồi, mày hãy quên Nhi đi, Nhi đã không còn nữa. Nếu mày cứ ấp ủ như vậy mãi thì cũng chẳng được gì đâu. Hãy thử yêu Sam!
Phong im lặng, mọi người đều đang muốn cậu thay đổi, làm sao có thể như vậy được. Làm sao Phong có thể quên đi Nhi để yêu một người con gái khác mà cuối cùng vẫn mang hình bóng của Nhi thôi. Nếu như vậy thì chẳng phải là cậu sẽ làm đau luôn cả Sam sao? Không! Sam là người con gái tốt! Phong không thể làm tổn thương thêm Sam được nữa!
-Dạo này công ty của mày sao rồi?- Phong lãng sang một vấn đề khác
-Vẫn tốt! Chắc có lẽ tao sẽ về Việt Nam một chuyến!!
-Làm gì?
-Tao nhớ Lam!
Lại một khoảng lặng nữa, Duy vẫn còn Lam để nhớ, vẫn có thể gặp nếu muốn, trong khi đó Phong nhớ Nhi, nhưng chỉ có thể là nỗi nhớ mà thôi, mãi mãi không thể gặp lại Nhi được. Duy hiểu điều đó, cậu lãng sang vấn đề khác
-Mày đã ăn trưa chưa?
-Rồi…. cùng với Sam!
-Vậy thôi, tao có việc phải đi trước đây!
Duy bước ra khỏi và đóng cửa. Phong không còn tâm trí làm việc nữa, cậu quyết định đi dạo để thư giản. Để tìm một khoảng lặng và nhớ đến người con gái đó!
Bước đi chậm rãi, không khí ở Mĩ khác với Việt Nam, ở đây đang là mùa hè nhưng vẫn lạnh. Tìm một nơi để có thể dừng chân thư giãn, Phong chọn quán mang tên Relax… một nơi để thư giãn
Chợt! Nhìn qua cửa kính, Phong nhận ra một dáng người quen thuộc. Là Sam, Sam đang ngồi cùng Quân và cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng Phong không vào, cậu đứng nhìn Sam, Sam cười, nu cười hồn nhiên đầy sức sống như bản sao của Nhi. Phong cảm thấy nhớ Nhi da diết, liệu cậu có nên ích kỷ lấy Sam làm hình bóng của Nhi chăng?
|
Chap 96
Sam bước ra cùng Quân, chợt thấy Phong nhỏ khựng lại vài giây rồi lại nở nụ cười. Tiến tới chỗ Phong, nhỏ bắt đầu giới thiệu
-Chào anh, anh cũng thích đến đây à! Chắc anh cũng biết Quân rồi nhĩ, Duy đã giới thiệu Quân cho em!
Phong không nói gì, cậu chỉ khẽ liếc nhìn Quân, có chút cảm giác khó chịu nhưng Phong không biết tại sao hay Phong cảm thấy Quân lại muốn cướp đi Sam từ cậu.
Mệt mỏi, Phong đến đây để tìm một nơi thư giãn nhưng cuối cùng cậu lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Quay đầu bước đi, cậu không muốn dính vào Quân hay phải gặp ngươi con gái đó nữa.
Sam vội chạy theo, nhỏ vừa bước vừa quay lại vẫy tay tạm biệt Quân. Sam cứ tò tò theo sau, lại cố tìm cách bắt chuyện với Phong
-Anh đi đâu vậy?
-………..
-Anh về nhà hả?
-………..
-Em đi cùng anh có được không?
-………...
-…. Này! Anh đang khinh tôi đấy hả……
Khó chịu vì bị Phong lơ đi một cách quá đáng, Sam quát lên tức tối. Phong chợt khựng lại vài giây, trái tim hơi thắt lại, cậu quay qua nhìn Sam. Mặt nhỏ chợt biến sắc quay đi, lí nhí trong miệng
-Em xin lỗi…
Phong vẫn nhìn nhỏ… “Anh đang khinh tôi đấy hả!”… Bảo Nhi từng nói với hắn câu này, kí ức ngày hôm đó lại trở về.
Thấy Phong đứng im nhìn chằm chằm vào mình, Sam ngơ ngác, nhỏ huơ tay gọi
-Này…Em xin lỗi…. Anh làm sao vậy? Này
Phong chợt giật mình, cậu lại bước đi về phía trước. Phong phải rủ bỏ hình ảnh của Sam ra khỏi đầu mình, cậu không muốn vì nhớ Nhi mà tìm đến Sam
Sam vẫn không bỏ cuộc, nhỏ vẫn chạy theo Phong và tiếp tục luyên thuyên.
Đi đến chỗ để xe, Phong mở cửa rồi quay qua nhìn Sam ra lệnh
-Cô hãy về đi!
Sam giả vờ không nghe thấy, nhỏ thản nhiên mở cửa và ngồi vào trong thắt dây an toàn. Lôi luôn chiếc máy nghe nhạc ra đeo vào
-Này, làm gì vậy? Tôi đã nói là cô về đi mà! Này!
Sam lẩm bẩm theo bài hát mà nhỏ chẳng thèm để ý gì đến lời nói của Phong. Đứng nhìn cái vẻ cứng đầu của Sam vài giây rồi Phong ngồi luôn vào vô lăng và lên ga.
-Nhà cô ở đâu?
Đưa tay tháo tai nghe xuống, nhỏ quay qua nhìn Phong hớn hở
-Nhà em ấy à? Ở số 5 Fen Ditton (San nói đại á nha, hông biết đúng hem)
-Chịu lên tiếng rồi à?
Nhỏ cười hì hì rồi lại nói không ngừng. Phong khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi trong suốt 2 năm qua
* * *
Phong dừng xe trước ngôi biệt thự lớn. Đây là nhà Sam, nó lớn khoảng ngôi biệt thự của cậu ở Việt Nam. Nhưng nó không lạnh lẽo như nhà của hắn, đứng bên ngoài có thể thấy bóng nhiều người tới lui bên trong
-Tới rồi, vào nhà đi!
-Hay anh vào nhà em chơi một chút đi!
-Tôi không thích!
-Vào nhà chơi một chút thôi! Đi mà…..
Sam cố gắng lôi kéo Phong, nhỏ cứ lè nhè bên tai nhưng Phong vẫn không xoay chuyển. Nhỏ mở cửa, chạy ra chắn ngay đầu xe của Phong, miệng thách thức
-Anh không chịu vào thì đừng hòng ra khỏi đây!!
Phong mặc kệ, cậu đưa tay vặn chiếc chìa khóa và khởi động máy. Sam vẫn cứng đầu, nhỏ bặm môi, nhìn Phong với vẻ thách thức. Phong giữ nguyên cần gạt, cậu muốn xem xem Sam gan lì cỡ nào.
Chiếc xe lên ga, kêu lên từng hồi vì đang bị kìm ***. Sam trợn mắt, không lẽ Phong định cho nhỏ nhập viện thật sao? Nhếch môi cười, Phong đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cần gạt. Sam nhắm mắt, nhỏ nhất quyết không chịu nhích chân.
Brừm……
|
Cốp!
-Đồ cứng đầu! Vào đi!
Phong cảm thấy Sam có vẻ đáng yêu, Sam có thứ gì đó làm cho cậu cảm thấy không giống như những cô tiểu thư khác, nhưng cậu chỉ có thể xem như Sam là em gái thôi! Phong khẽ cười bước đi trước vào trong, để lại Sam đứng ôm đầu vì ăn trọn cái cốc đầu của Phong.
* * *
-Chào cô chủ! Chào cậu!
Những người giúp việc lớn tuổi cúi đầu chào Sam theo phép tắt. Nhỏ nhăn mặt đi đến chỗ họ
-Cháu đã nói với mọi người rồi, mọi người không cần phải chào cháu như vậy mà!
-Nhưng đó là qui tắc mà cô chủ- một người giúp việc già lên tiếng với vẻ tôn kính
-Cháu chẳng thích qui tắc đó tí nào…. Hay lúc có mẹ cháu thì mọi người hãy làm theo qui tắc, còn không thì thôi nhé. Nếu mọi người mà không nghe nữa là cháu không nói chuyện với mọi người luôn đấy!
Họ khẽ cúi đầu đồng ý rồi lui xuống tiếp tục công việc của mình. Sam cười tít mắt, Phong nhìn nhỏ, Sam có vẻ tôn trọng mọi người và cũng chẳng giống tiểu thư tí nào nếu như không xét về cách nói chuyện.
-Mọi người ở đây nói tiếng việt sao?
-Họ đều là người của gia đình em ở Việt Nam qua đây để cho gia đình cảm thấy giống như là…. có đồng hương ấy mà!
Rồi Phong không nói gì, chỉ đừng nhìn xung quanh, quả thật ngôi nhà ở đây được trang trí theo phong cách như ở Việt Nam, mọi thứ mang cho ta cảm giác gần gũi.
Thấy Phong im lặng hồi lâu, Sam chạy đến đến lôi cậu lên phòng nhỏ, mặt tươi cười hớn hở. Sam gọi chị giúp việc mang lên cho nhỏ một ly sữa cùng một ly nước cam, mang lên đặt ly sữa trước mặt Phong, nhỏ ra lệnh
-Anh mau uống đi!
-Tại sao?
-Không phải lúc nãy anh định vào quán Relax để giải khát sao? Chưa uống gì mà anh đã bỏ đi rồi, vậy nên uống đi!
-Tại sao lại là sữa?
-Ờ…… ườm….. Sữa tốt cho da! Hì hì
Cầm ly sữa lên dốc cạn, Phong lại nhìn xung quanh…. Chợt, đi đến phía tủ kính được đặt ngay gốc phòng, Phong nhìn Sam ngạc nhiên, vội hỏi
-Ở đâu cô có thứ này?
-Ờ….. Chị tặng cho em!
-Cô có chị?
-Ừ! Em có chị
Phong chợt hụt hẫng, cậu mong muốn câu trả lời khác, nhưng làm sao có thể được, cậu không nên cô níu kéo làm gì.
Sam thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy Phong chỉ vào con thỏ bông ở tủ nếu không nhanh chóng nghĩ đến chị mình thì chắc là lộ rồi.
Chậm rãi bước đến chỗ tủ sách, nhìn sơ qua một lượt hầu như toàn truyện là truyện. Sam có vẻ là đứa con gái hâm mộ manga, khắp phòng toàn là thú bông và ảnh các nhân vật hoạt hình. Phong đưa tay vơ đại một cuốn sách trên kệ, nó nhìn giống như một cuốn nhật kí. Chưa kịp lật ra thì đã bị Sam giật lấy, chưa kịp lên tiếng thì nhỏ liền nói
-Cái này anh không xem được, là đồ riêng tư!
Dứt câu nhỏ liền chạy đi bỏ luôn vào trong tủ khóa lại. Phong khẽ nắm chặt tay, từ lúc đến đây cậu càng nhớ về Nhi thêm việc Sam cứ lượn lờ trước mặt làm cậu không tài nào tỉnh táo được, cậu muốn ôm chặt lấy nhỏ. Nhưng bây giờ cậu lại đang cố gắng kìm hã-m tình yêu của mình.
-Ở đây không còn gì nữa phải không? Vậy thì tôi đi đây!
-Ừ, ở nhà đúng là chán thật, vậy chúng ta đi chơi đi!
Phong không thể nào tách Sam ra được, nhỏ cứ bám riết lấy Phong. Bị Phong lơ đi thì nhỏ lại giận quát lên, lúc đó Phong mới chịu lên tiếng. Cứ như vậy dần dần Phong nói nhiều hơn
Nhỏ đòi Phong chở đi khắp nơi, hết đi chơi mệt rồi lại đi ăn. Nhỏ chạy tứ lung tung làm Phong đi theo thôi cũng đổ mồ hôi. Cũng may là nhỏ biết mệt nên dừng lại tại công viên, nhỏ ngồi xuống chiếc ghế đá, quay qua nhìn Phong nũng nịu
-Em khát nước, anh mua giúp em chai nước đi!
-Cô tự mua đi!
-Anh không mua thì ở lại đây em về một mình đấy!
Sam vừa nói vừa cầm chiếc chìa khóa xe của Phong lên ve vẩy trước mặt. Phong cũng không biết là nhỏ chộp được nó từ bao giờ. Đành chịu thua đứng lên đi mua!
Ở nước ngoài khác với Việt Nam, hầu như chỗ nào cũng có đặt máy bán hàng tự động. Cho đồng xu vào trong máy, Phong chọn cho nhỏ một lon nước cam và lấy cho mình một lon pepsi. Cầm lon nước trở về, Phong muốn được nhìn thấy gương mặt hớn hở của nhỏ khi nhận được lon nước.
Chợt thấy nhỏ bị vây lại bởi 5,6 tên côn đồ to con gấp đôi nhỏ. Phong vội chạy đến để giúp nhỏ, nhưng bước chân cậu chậm lại, có vẻ như Phong không cần ra tay vì Sam đang ra các đòn rất nhẹ nhàng mà mấy tên côn đồ lại dần nằm lăn lộn trên đất.
Hạ xong cả đám nhỏ lại phủi tay cười hả dạ. Phong chỉ biết lắc đầu, đưa lon nước cho nhỏ
-Cô biết võ à? Cô giỏi đấy!
-Chứ sao! Đừng tưởng em chân yếu tay mềm nhé! Mấy tên này chả là gì cả, quánh cho chừa cái thói chọc phá con gái nhà lành!
Khui lon nước ra uống rồi nhỏ lại hí hửng bước đi, miệng cười tươi rói! Phong cười, cậu cảm thấy tim mình có vẻ trở lại như trước, đập rộn ràng hơn. Chợt nụ cười tắt ngấm, cậu không thể yêu Sam được! Cậu không cho phép bản thân mình yêu Sam!
|
Chap 97: Người con gái của quá khứ, hiện tại và tương lai
Kể từ ngày hôm đó, hôm nào Sam cũng bám theo Phong làm cho cậu cực kì khó chịu. Chỉ vì lệnh của ba mình chứ nếu không thì Phong đã hất Sam đi không thương tiếc rồi.
Tuy vậy nhưng từ lúc có Sam ở bên Phong lại cảm thấy thoải mái hơn, mặc dù trong tim Phong vẫn đang cố gắng tạo khoảng cách với Sam.
Rè…… rè…….
Chiếc điện thoại nằm trên bàn rung liên hồi, Phong với tay lấy, là ba cậu gọi. Phong bắt máy, như mọi khi, cậu chỉ im lặng chờ bên kia nói mục đích gọi đến
-Con mau đến đây đi, ba có chuyện cần nói!
-Ở đâu?
-Nhà hàng Palace đi!
Phong tắt máy, cậu ngồi dậy choàng chiếc áo ves vào. Mệt mỏi thật, vừa trở về chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị gọi đi. Không biết ông ấy lại có chuyện gì, chắc hẳn không phải là cuộc họp hay kí một bản hợp đồng nào đó vì bây giờ đang là 6h tối, mong rằng không phải là điều mà cậu đang nghĩ!
* * *
Để chiếc xe cho người bảo vệ, cậu bước vào trong. Nhà hàng vắng vẻ, chắc có lẽ là đã được ông Trần bao trọn. Một người phục vụ dẫn Phong lên tầng trên. Đúng như cậu đoán, ở đây có mặt của Sam, và hai người lớn. Chắc hẳn là mẹ của nhỏ và Phong đã biết mục đích ông ấy gọi cậu đến đây
Mọi người đã ngồi vào bàn, ông Trần cầm ly rượu lên cười nói
-Hôm nay chúng ta có mặt ở đây là để chúc mừng chúng ta từ nay đã trở thành đối tác của nhau, mong rằng chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác giúp tập đoàn lớn mạnh!!
Ông Trần vừa dứt lời, ba mẹ của Nhi cũng vui vẻ nâng ly nhấp một ngụm. Chỉ có Sam là cúi mặt xuống đất, nhỏ có vẻ khó chịu và không muốn ở đây
-Và ngoài chuyện đó thì chắc còn chuyện khác nữa phải không ông Trần? - Mẹ Sam lên tiếng, bà có vẻ đang trông chờ điều này hơn
-Phải, ngoài ta chúng ta còn tác hợp cho bọn trẻ nữa! Chúng ta sẽ trở thành xui gia của nhau! Hai đứa đã yêu nhau từ nhỏ, vậy thì còn gì tốt hơn nữa đúng không!
Họ đều gật đầu đồng ý và cười vui vẻ, riêng Sam và Phong thì sắc mặt không được tốt, cả hai im lặng mà không lên tiếng vì biết rằng đây là việc người lớn đã sắp đặt, khó mà từ chối được!
-Vậy thì như đã thống nhất, cuối tuần này sẽ là ngày lành tháng tốt để tiến hành hôn lễ cho hai đứa, đúng không? Thật là một ngày đáng mừng!
Cả bữa tiệc hôm đó chỉ có tiếng cười nói của những người sắp đặt, đối với Sam, nhỏ cảm thấy không gian ở đây thật khó chịu, nhỏ cảm thấy có lỗi với Phong. Trong khi đó thì Phong chỉ im lặng mà thôi
* * *
-Anh hẹn em ra đây có chuyện gì à?
Sam bước đến trước mặt Phong, bữa tiệc vừa tàn Phong đã gọi nhỏ ra đây. Chần chứ một lúc rồi Phong mới lên tiếng
-Tôi không muốn tiến hành hôn lễ này!
Sam hơi thất vọng, mặc dù biết rằng Phong sẽ nói câu này nhưng nhỏ vẫn mong rằng Phong đã chấp nhận con người của nhỏ. Im lặng vài giây, nhỏ ngước lên nhìn Phong
-Tại sao anh không muốn tiến hành hôn lễ? Anh không yêu em sao?
-Tôi không muốn yêu ai cả
-Tại sao?
-Đơn giản vì tôi không thích và tôi không muốn thực hiện hôn lễ này, hãy tìm cách hủy hôn lễ hoặc hôm đó sẽ không có sự xuất hiện của chú rễ
-……….- Sam mím chặt môi, nhỏ nhìn Phong như cầu khẩn- Hãy cho em thời gian, nếu em vẫn không thể làm anh yêu em, thì em sẽ là người hủy hôn!
-Được thôi, từ bây giờ đến hôn lễ là 1 tuần, cô có một tuần để làm điều đó. Nhưng đừng cố gắng, chỉ thêm thất vọng mà thôi!
Sam gật đầu, nhỏ quay lưng đi khẽ gạt đi giọt nước còn đọng lại ở khóe mắt. Nhỏ đang đau, nhỏ đau không phải vì bị Phong từ chối mà nhỏ đau vì Phong vẫn sống trong quá khứ.
Ngồi lên xe, ông tài xế nhìn Sam, ông rất thương nhỏ, ông xem nhỏ như con của mình vậy. Từ lúc gặp lại Sam, ông lúc nào cũng âm thầm đi theo để bảo vệ cho nhỏ, để nhỏ không bị lạc mất như lúc trước nữa
-Cháu đang buồn sao?
-Dạ! Cháu cảm thấy có lỗi với một người, mình chuyện đã đi quá giới hạn, liệu có thể thay đổi được không bác?
-Còn tùy đó là chuyện gì nữa cháu à! Nếu chàu thấy vẫn có thể quay lại được, thì nên quay lại. Còn nếu đã nhất quyết đi tiếp, thì nên giữ vững quyết định của mình!
-Cháu hiểu rồi!.... Bác đưa cháu đến gặp Quân nhé!
Ông khẽ gật đầu cười nhẹ, đưa nhỏ đến nhà Quân. Lúc buồn nhỏ đều tìm đến Quân để tâm sự và có lẽ bây giờ cũng như vậy!
|