Trường Học Phù Thủy
|
|
CHƯƠNG X: RỪNG CẤM (P.2)
Thời gian tích tắc trôi qua, gió rít trên từng tán lá cây, tạo âm thanh xào xạc vừa âm u vừa rùng rợn, tô chát thêm cho khung cảnh về khuya của rừng rú, trăng tròn sáng vành vạch, nổi bật giữa bầu trời đêm. Co rúm như con nhộng, Nami lùi dần ra sau, tới khi lưng đã chạm đá, cũng là lúc con báo vồ đến. Cô hoảng sợ ngồi thụp xuống, đưa hai tay ôm lấy đầu, chiếc mũ áo choàng rơi ra, để lộ hình xăm trăng khuyết sáng lấp lánh.
Bỗng...
Phừng...
Lửa cháy lóe lên, nhằm vào con báo lao tới. Như các nhà thám hiểm thường nói, thú hoang sợ nhất là lửa, con báo đen kia cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Nó bắn ra xa, cong đuôi chạy mất hút. Nami hé mắt, hướng nhìn bên ngoài, chẳng có cái gì ở đấy cả. Con báo đen xấu xí, hung tợn đó đi đâu rồi nhỉ?
- Này, cô làm phù thủy cái kiểu gì thế? Có mỗi con báo mà cũng không giải quyết được. Xém nữa, cô đã trở thành phù thủy đầu tiên bị báo ăn thịt rồi đấy.
Giật nảy mình ngoảnh mặt ra sau, Nami chết sững khi thấy Riuzo làu bàu bên cạnh, chiếc sơ mi không rõ màu phất phơ cùng mái tóc trong gió, bàn tay trái vẫn còn khói nóng phả ra. Cô rung rinh khuôn mặt, không biết mình nên khóc hay nên cười. Lại là Riuzo, cậu ta luôn xuất hiện kịp thời, cứu cô thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc hết lần này đến này khác. Còn cô, lúc nào cũng liều lĩnh đâm đầu vô nguy hiểm, mặc kệ người ta khuyên can, nhưng nếu cô không làm liều, thì sao có thể tìm ra sức mạnh cô cần kiếm. Hôm nay cô không chết, chứng tỏ ông trời vẫn chưa muốn cô chết, vì vậy, cô sẽ không bỏ cuộc. Để mặc Riuzo trách móc một mình, Nami đứng dậy, kéo mũ lên đội kín gương mặt rồi từ từ tiến sâu vô rừng. Có thể ngoài này vẫn chưa đủ điều kiện thuận lợi để năng lượng mộc - thổ trong cô bộc phát.
Thấy cô vô hồn bước đi, Riuzo chạy theo nắm lấy cổ tay cô.
- Còn muốn chết sao? - Cậu ta gằn giọng nói.
Nami dùng lực gặt phăng tay cậu, song tiếp tục sải chân về phía lòng rừng. Riuzo cắn môi vò đầu, các đường gân ngày một nổi lên, biểu hiện cho sự tức giận mà phải kìm nén. Cậu thật sự hết khuyên nổi cô rồi, cô giống một con cua bướng bỉnh, chỉ bò ngang chứ không bò dọc, sự lì lợm của cô dường như đã chạm vào dây thần kinh kiên nhẫn và kiềm chế ở cậu. Cậu đang phát điên lên vì cô.
Không muốn đi, nhưng cũng không thể bỏ mặc Nami một mình, Riuzo đá mạnh vào thân cây, khiến nó nứt toác một đường, rồi hướng lối cô, đi thẳng. (Giận cá chém thớt, tội nghiệp cái cây)
*** Đừng thắc mắc tại sao Riuzo lại xuất hiện kịp thời để cứu Nami. Từ khi cô bị sức mạnh của mình khống chế, cậu đã rất lo lắng và sợ chuyện này sẽ tái diễn lần nữa. Cho nên, Riuzo cả ngày luôn túc trực hai tư trên hai tư bên quả cầu tiên tri, quan sát từng nhất cử nhất động của Nami, ngặt một nỗi, lúc một giờ sáng, cô đột nhiên biến mất khỏi phòng, cậu đã dùng ra đa phép thuật tìm kiếm dưới đất, xem cô có độn thổ không, nhưng kết quả, chẳng có dấu hiệu nào của việc phù thủy dùng phép độn. Suy nghĩ một chập, Riuzo chợt nhớ đến nơi cô hay tới nhất, chính là khu rừng nguyên sinh ở ngoại ô thành phố, vừa kịp đến thì thấy cô gặp nguy hiểm. Cậu chỉ mới rời mắt một chút thôi mà cô đã ra nông nỗi ấy, thử hỏi ngày tháng sau này cậu sống ra sao khi phải chú ý cô hằng giờ đồng hồ. Cậu không thể yêu cô, nhưng cậu vẫn muốn bảo vệ cô, bảo vệ người con gái đầu tiên làm trái tim cậu rung động.
Theo bóng Nanami, Riuzo nhìn cô đứng trên mỏm đá rộng, khuôn mặt bị chiếc mũ che khuất, không để lộ cảm xúc, hay thực tế hơn là giờ, cô hoàn toàn không có cảm giác, nỗi sợ hãi ban nãy như một cơn gió thoáng qua, chẳng để lại cho cô một chút dư vị gì cả. Cô ngang nhiên dang rộng vòng tay đón từng trận cuồng phong nhẹ, khẽ táp lên cơ thể mình, tạo một khoái cảm thoải mái kì lạ.
Gió đêm mát quá.
Nami biết, Riuzo đang nhìn cô, nhưng cô lại không có dũng khí nhìn cậu. Cô cảm thấy có gì đó nhức nhối trong tim, tội lỗi khi ở bên Tooya, có phải cô đã phản bội anh? Có phải cô đã hết "yêu" anh rồi không?
Ngắm chiếc nhẫn bạc trên cổ lấp lánh dưới ánh trăng, Nami dựt phăng nó ra, vứt mạnh xuống đất, như một lời tuyên bố, "tao ghét chủ nhân của mày, và tao cũng ghét mày". Đột nhiên cô thấy hối hận vì hành động đó, nhưng cô không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên. Nó không thuộc về cô, cả chủ nhân của nó cũng không đáng để cô đau khổ.
Sau cái cây cách chỗ Nami đứng chừng năm mét, Riuzo chứng kiến mọi chuyện, tim cậu như vỡ ra, tan nát thành từng mảnh vụn, rơi rớt vào không khí và bị gió cuốn bay. Cậu ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt vô hồn lạnh lẽo không chút tình người. Cô thực hận cậu vậy sao? Cái hành động phũ phàng của cô như bịch muối ớt, chà sát lên vết thương lòng đang âm ỉ rỉ máu trong cậu. Cô vô cảm, tuyệt tình là thế, nhưng sao cậu vẫn không rũ bỏ được cô ra khỏi tâm trí, nhắm mắt lại nhìn thấy cô, cô cười, cậu cũng cười, cô khóc, cậu hôn cô. Riuzo biết cô bị dị ứng với bờ môi cậu, nhưng chẳng hiểu sao, kể từ vụ yêu nữ Siren, cậu lại yêu đôi môi nhỏ hồng của cô tới vậy, ngay cả khuôn mặt tức giận đỏ bừng ở cô, cậu cũng rất thích, và nó khiến cậu "nghiện" nơi đôi môi ấy. Mặc dù đã nhiều lần tự nhủ bản thân, Tooya là bạn trai cô ấy, mày không được làm như vậy. Nhưng rồi sao? Càng ngày, cậu càng không thể khống chế tình cảm mình dành cho cô, dù biết đó là sự phản bội đối với Tooya, và cả đối với công chúa. Giờ thì tất cả đã chấm dứt, câu hỏi cho tình cảm đơn phương của cậu đã có lời giải đáp.
Nami không hề thích cậu. Và cậu không có quyền trách cứ cô vì điều này. Tổn thương chồng chéo đau khổ, Riuzo quay lưng, sống mũi bỗng cay sốc, cậu búng tay và cơ thể biến mất giữa không khí.
Nami bắt đầu tập trung toàn bộ trí lực vào hai thuộc tố, cây và đất. Cô đọc thần chú y như trong sách ngài Gonta tặng, tăng cường khả năng xung lực vào cây, những nhành lá dần khẽ nhúc nhích, Nami gắng duỗi thẳng tay, miệng không ngừng lẩm bẩm bùa chú, mồ hôi vã khắp người cô, ướt nhẹp chiếc áo pull trắng. Nỗ lực của cô được đền đáp một cách hậu hĩnh, các nhành lá đua nhau vươn ra, chúng kết thành mọi hình dạng Nami ra lệnh, cô duy trì tư thể tay trái, tách não bộ làm hai, tiếp tục điều khiển đất. Một chút dao động từ các viên đá khiến cô cố gắng hơn, cả cây và đất đang bị cô thao túng.
Bất chợt ...
Một nhành cây vượt tầm kiểm soát, nhằm vào cô đâm thẳng. Nami hoảng hốt, bất ngờ dừng câu thần chú.
Xoẹt...
Cành cây ấy sượt qua mặt cô, đẩy cô ngã mạnh xuống đất, ê ẩm và choáng váng. Nami cựa mình ngồi dậy, nhìn đám cành lá lỉa chỉa trước mặt, nếu không đọc hết câu thần chú, thực vật bị điều khiển sẽ giữ nguyên trạng thái khi đang vận động, may mà cô chưa kích hoạt năng lực đất, nếu không, chỗ này ít nhiều cũng phải lở loét, sạc lở cho coi, như vậy khu rừng sẽ được lên tin hot mang tựa đề "Trận động đất giữa lòng rừng", và hung thủ dĩ nhiên bị vu khống cho ông trời.
Tựa lưng vào phiến đá lớn, Nami thở dồn đưa tay quẹt má, một giọt máu tràn xuống cằm cô, nhỏ tóc tách. Có lẽ cô bị thương khi cành cây điên kia sượt qua. Thật nguy hiểm. Ngửa mặt lên trời, Nami cực nhọc hớp từng ngụm không khí, cơ thể cô kiệt sức vì sử dụng quá giới hạn năng lượng cho phép. Cô nheo mắt bởi ánh kim loại lấp lóa dưới trăng sáng, màu bạch kim tỏa ra từ chiếc nhẫn long lanh tráng lệ, làm nổi lên dòng chữ nhỏ trong lòng nhẫn. "Tsutoshi Riuzo" là tên cậu ta, và... còn một hàng chữ nữa phía mép nhẫn rất khó nhìn. Sự nhạy bén của phù thủy khiến cô đọc rõ được dòng chữ ấy. Là "Libra Angela The Fence". Một cái tên vô cùng dài nhưng rất đẹp. Thì ra là nhẫn đính hôn. Cô nên trả lại cho cậu. Vì nó không thuộc về cô.
Quyết định về nhà sau vài phút nghỉ ngơi, Nami dùng chút sức lực cuối cùng, thực hiện phép dịch chuyển không gian xa.
"Bóc" một tiếng, cơ thể cô bỗng tan biến, và bốc hơi bay đi.
|
CHƯƠNG X: RỪNG CẤM (P.3)
Nami bắt đầu cảm thấy chóng mặt với vụ tìm kiếm cái tên Rừng Cấm. Không hề có bất kỳ thông tin nào liên quan tới nó. Kì thực cô rất muốn nhờ... Riuzo. Nhưng tình trạng hiện giờ của cô, thật tình cô không muốn gặp cậu.
Một tháng trôi đi, năng lực thổ - mộc của cô tiến bộ rất nhiều, cả ngày cô đều khóa chặt cửa phòng, không một ai trong nhà quan tâm đến cô nên việc cô dịch chuyển không gian cũng chẳng ai phát hiện. Tám tuần luyện tập kết thúc, Nami hoàn tất bài học Plant - Land. Bước ra từ nhà tắm, Nami dùng khăn lông lau khô tóc, chiếc Pijama khoe ra cặp đùi trắng nõn của cô. Mở laptop, Nami nâng cốc sữa, nhấp một ngụm, rồi vừa vuốt ve Bé Yêu, vừa search google. Kết quả vẫn như mọi ngày, chẳng có thứ cô cần tìm trên mạng. Chán nản, Nami nằm kềnh xuống nệm, vắt tay trên trán, nhìn lên trần nhà suy tư. Đột nhiên cô nhớ tới cuốn sách cấm, đã hơn hai tháng nay cô chưa chạm vào nó. Bật dậy khỏi giường, Nami vào ngăn tủ, hóa giải kết giới bảo về, song mang ra một quyển sách vàng óng ánh tuyệt đẹp, chỉ có điều, sợi xích bạc giờ đã bị đứt bởi bàn tay Riuzo và Nami. Cô khẽ lật từng trang thật cẩn thận.
Trang 250...
"Rừng cấm và những sinh vật huyền bí" Chính xác là nó, thì ra là khu rừng thuộc sở hữu của phù thủy, thảo nào không có bất cứ thông tin gì trên mạng là phải rồi.
Bắt đầu tiến sâu vào nội dung trang sách, Nami nghiền ngẫm đưa tay xoa cằm, như một thói quen khi căng não suy nghĩ về một việc gì đó.
Theo "Hoàng kim gia tộc", Rừng Cấm là một khu rừng huyền bí, nằm đối diện với cổng phụ hướng Tây của trường Witchcraft, chứa đựng vô số điều bí ẩn và nguy hiểm, và cấm tuyệt các học viên béng mảng đến gần.
"Thì ra, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. " Nami mỉm cười đắc thắng, có vẻ vị trí khu rừng dễ kiếm hơn cô tưởng tượng. Uống một ít sữa, cô tiếp tục chăm chú, tập trung vào nội dung trong sách.
Những sinh vật kì quái trú ngụ tại rừng gồm khoảng hàng trăm con, theo ghi chép có, bộ lạc nhân mã, là quái vật nửa người nửa ngựa, có thể gọi là bán yêu. Ma sói, Nami từng thấy nhân vật này trong rất nhiều bộ phim kinh dị nước ngoài, nhưng không ngờ, chúng có thật, ôi lạy chúa tôi. Kế tiếp là vong mã, một giống ngựa địa ngục, chỉ có thể nhìn thấy bởi những người đã chứng kiến và chấp nhận cái chết. Ngoài ra còn một số sinh vật nhỏ hơn như thằn lằn ăn thịt người, ong hút máu, vân vân. Nghe thật khiếp đảm, như vậy chẳng khác gì dòng sông tử thần, những kẻ vào đó,đi chín người về một người, thậm chí là không bao giờ trở lại nữa. Đọc đến đây, da gà da cóc Nami bỗng dựng cả lên, liệu trong đấy, có báo đen không nhỉ? Chắc chắn là có, không khéo, nó còn kinh khủng hơn con báo trong rừng ở ngoại ô Tokyo ấy chứ.
"Nami ơi là Nami, mày đang đánh cược tính mạng với tử thần đấy" Vuốt mặt đầy đau khổ, cô gập sách thả mình xuống nệm, nụ cười đắc thắng khi nãy tắt ngấm. Chú dơi tím được đà rúc rúc vô người Nami, cô sờ bộ lông mềm mại của nó, khẽ thở dài.
Phả làm sao đây?
Hai mảnh sứ này phải mau trở về với cội nguồn, mặc dù không biết, vì sao chúng lại ở trong tay hai vị hộ pháp kia, nhưng xem ra, nhiệm vụ lần này của cô sẽ không hề đoen giản, có khi còn hiểm hóc hơn vụ yêu nữ Siren, Nami cần lên dây cót tinh thần, ngày mai cô phải trở lại trường phù thủy Witchcraft.
Nói là làm, sáng sớm hôm sau, Nami chuẩn bị tất cả hành lí, thông báo cho cha việc ở trường có chuyện gấp rồi lặng lẽ rời khỏi biệt thự Hagasawa trong niềm vui sướng lẫn sự mừng rỡ của mọi người ở, kể cả mẹ con Kiyomi. Nhưng có một vấn đề nhi nhỏ về phương tiện di chuyển, nó không thể dịch chuyển không gian ở phạm vi quá xa. Vậy, nó sẽ đi bằng cái gì?
Dự định ban đầu của cô là bắt xe khách ra ngoại ô thành phố, chưa bao giờ cô thấy mình ngốc nghếch như lúc này. Bắt xe khách ư? Thà dịch chuyển không gian còn nhanh hơn đấy. Đôi khi bộ não cô vẫn đọng lại một chút thói quen của con người, mà bạn biết đó, thói quen là một tật xấu khó bỏ, và có thể gây nguy hiểm cho ta nếu đấy là một thói quen xấu.
Ngoại ô hoang vắng không một bóng người qua lại. Nami mệt mỏi ngồi phịch xuống tảng đá bên đường, lấy nước ra uống. Cô đã đi một đoạn đường khá dài nhưng lại không hề thấy dạng bất kỳ một chiếc xe nào. Giữa trưa, nắng hè thêm gay gắt, chiếc áo thun đen cô mặc ướt đẫm mồ hôi, quần bò bó sát khiến bước đi của cô thêm khó chịu, tóc tai bết nhè khắp mặt và tai, đôi môi hồng hào nay đã nhợt nhạt khô nứt. Hành trình về trường thật gian nan vất vả, cô nhủ thầm trong lòng, sau đó kéo vali đi tiếp. Chú dơi trong ngăn túi nhỏ rúc rích đòi ra ngoài, Nami quệt mồ hôi, rồi đặt nó lên vai. Bất chợt, con dơi vỗ cánh bay lượn trên trời cao, cô đưa ta che mắt, tránh ánh nắng mặt trời, nói lớn.
- Bé Yêu, mau xuống đây.
Con dơi phớt lờ giọng điệu Nami, chao qua đảo lại mấy vòng trên trời và...
Phừng...
Phạch... phạch... phạch...
Cơ thể chú dơi hóa thành khổng lồ, cái đuôi màu tím ngúng ngẩy trên không, màng cánh căng rộng, cả mình to lớn như một chú rồng tiền sử. Nami há mồm trợn mắt. Bé Yêu của cô đi đâu mất rồi? Con quái vật phiên bản lớn y đúc Bé Yêu kia là ai? Chưa kịp để cô định thần, con dơi khổng lồ hạ cánh, vẫn cái bản năng cũ, nó rúc đầu vào người Nami, chỉ có điều, cái đầu này to hơn "một chút" ( gấp mấy trăm này cái đầu cũ đó chị hai). Với động tác quen thuộc này, Nami nhận ra ngay thú cưng, cô mỉm cười, vuốt ve bộ lông y như chiếc nệm lớn của chú. Bé Yêu ư ử nhìn Nami, ánh mắt đỏ lòm của nó khiến cô hơi sợ hãi, bất chợt, dơi tím càm toàn bộ hành lý Nami, vứt lên thân, mặc kệ cô còn đang ú ớ, nó gặm vào áo cô thảy luôn lên trên. Nami hoảng hốt khua tay chân loạn xạ, "bịch" một cái, cô đã nằm trên thân Bé Yêu, chìm đắm trong đám lông tơ mềm mại, thoải mái. Con dơi bắt đầu cất cánh, bây giờ thì Nami đã hiểu, nó muốn làm gì. Cô túm chặt lông nó, lướt gió bay đi, ngụp lặn trong đám mây trắng, tung bay giữa bầu trời xanh. Cười nhẹ, Nami đưa tay ga8x gãi đôi má to đùng của dơi, nó ngoảnh lại híp mắt tận hưởng, cô bỗng nhiên bật cười thành tiếng, cho dù to lớn hay bé nhỏ, chú dơi vẫn là Bé Yêu thích được chiều chuộng của cô. Ngoan. Rất ngoan.
*** Giữa chiều mát mẻ, Nami đáp xuống tại sân vận động ở trường, Bé Yêu hóa nhỏ, rồi lại nhảy lên vai cô ngồi. Đang trong kì nghỉ hè, sân trường chỉ lác đác vài học viên không về nhà. Cô kéo hành lí lên kí túc xá cũ, tắm gội sạch sẽ lớp bụi đường, thay ra bộ quần áo mới, đơn giản vẫn là quần legging bó đùi thoải mái cùng áo thun cỡ rộng, cô đi dép san đan tối màu, tóc cột cao và khoác áo choàng phù thủy của trường. Người duy nhất cô quen còn ở lại trường Witchcraft là Honso, nghe Ayane nói, cậu ta ngồi thiền ở phòng kí túc xá trong vòng ba tháng hè, mỗi ngày ba bát cơm, ăn xong lại thiền tiếp, chỉ ngủ ngồi chứ không ngủ nằm. Thật bái phục sự chịu đựng của Honso, một năm học đã mệt gần chết, hè lại ngồi một chỗ khoanh chân nhắm mắt, trông cậu ta cứ như ông cụ non ý, không biết nhàm chán là gì.
Dẹp qua suy nghĩ về Honso, Nami búng tay biến ra bìa khu rừng đối diện cổng phụ hướng Tây như lời sách cấm ghi chép. Đúng thật là có khu rừng, được giăng kết giới chằng chịt, bên trong âm u lạnh lẽo, bốn bề tỏa ra tử khí, cây cối ủ tủ chẳng khác gì cây ma trong phim kinh dị. Nom cô tịch và đáng sợ muôn phần mới nhìn sơ mà đã hồn siêu phách tán, thử hỏi nếu bước vào đấy, hậu quả sẽ ra sao? Có toàn mạng trở về, hay lại chết mất xác trong đó.
Đang miên man ngẫm nghĩ, bỗng hai mảnh sứ bên túi áo choàng cô phát sáng. Nami thò tay lấy ra, đung đưa qua lại trước mặt. Bất chợt ...
Xoẹt...
Một dãy dây leo đen bắn ra từ phía rừng, Nami phản xạ nhanh bật nhảy vọt lên. Kế tiếp dây leo đó, một loạt dây leo khác lao vào tấn công cô dữ dội. Nami thoáng kinh hãi, nhét hai mảnh sứ vô túi rồi tập hợp linh khí mộc - thổ, tạo màng ngăn bảo vệ quanh người. Đám dây leo ma quái thi nhau đập mạnh vào lớp màng bảo vệ mỏng manh của cô. Nhận thấy tình hình ngày càng xấu đi, Nami phẩy tay đọc thần chú.
- Land Power... Fighting!
Mặt đất rung chấn, từ lớp thịt đệm nâu sẫm trồi lên, hóa thành lưỡi cưa đất, chặt đứt vô số sợi dây, nhưng chúng không hề hấn gì mà còn phản công hung bạo hơn nữa. Và rồi...
Choang...
Tấm kính bảo vệ vỡ tan, kết giới cô tạo bị phá hủy, Nami qui tụ sức mạnh ánh sáng, đánh không ngừng nghỉ, hết chặt dây này song cắt dây khác. Đám leo ma quái tiếp tục túa ra, lao vào cô tới tấp. Sức tàn lực kiệt, Nami thở dốc, tay tận dụng tối đa sức mạnh đánh trả. Một dây leo trườn dài dưới đất, quấn lấy chân cô quật ngã, Nami choáng váng mặt mày xây xẩm, tiếp đó hàng loạt leo cuốn lại phun ra, thắt chặt tay, bụng, ngực và cổ Nami, cô bị chúng trói giữ, đầu óc mơ màng như muốn lịm đi, ý trí sinh tồn cạn kiệt, tắt dần, và mụ mị quay cuồng. Nami chính thức rơi vào thế bị động, không tấn công cũng không phản kháng, cô phì phì khó nhọc thở, những vết thương trên người từ từ chảy máu xối xả. Từ phía trên, một dây leo đen xì nhọn hoắt nhằm bụng cô đâm xuống. Nai nhắm mắt, phó mặc số phận cho ông trời định đoạt. Và...
Phừng....
Một tia sáng lóe lên giữa bầu trời. Nami cố gắng mở rộng đồng tử, người cô đau buốt, thần trí mộng mị.
"Ai đó... cứu tôi... Riuzo... cứu..u..tôi"
Tks m.n nhiu nhiu nk. Ôi, hạnh phúc gê..
|
CHƯƠNG X: RỪNG CẤM (P.4)
Phừng...
Một tia sáng lóe lên giữa bầu trời. Nami cố gắng mở rộng đồng tử, người cô đau buốt, thần trí mộng mị.
"Ai đó... cứu tôi... Riuzo... cứu..u..tôi"
Và đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi cô ngất lịm
*** Chính điện vương quốc pháp thuật, Suria nhàn nhã vuốt ve bộ lông bóng bẩy của con quạ đen kịt, dáng ngồi uy nghi, phệ diễm, cả người toát ra mùi tử khí chết chóc. Liếc đôi mắt sắc bén hình lưỡi dao xuống người con trai quì gối phía dưới, mụ cất giọng trầm đục.
- Nói.
Chàng trai tóc bạch kim kính cẩn lên tiếng, chiếc áo choàng đen quết dài trên đất, để lộ bộ đồ quí tộc nhạt màu.
- Thưa pháp sư, ông ta tên Otto Hagasawa, hiện là chủ tịch tập đoàn liên minh ngân hàng quốc tế, con gái là Kiyomi Hagasawa, mười chín tuổi, đang là sinh viên đại học Tokyo.
- Con gái ư? - Suria bỗng bật dậy, nhíu mày gian xảo nhìn ra khung cửa. Cuối cùng cũng tìm được cháu, "cháu gái yêu quí". Cay độc ngẫm nghĩ, mụ cất tiếng cười tàn ác.
Yashida hơi ngẩng đầu, tiếp tục nói.
- Cô gái này vô cùng hư hỏng, thích tiệc tùng và chơi thâu đêm. Hầu hết việc học hành đều nhờ vào tiền của cha.
Suria bất giác ngừng cười, trong đầu lóe lên một kế hoạch vừa có thể lấy được vương miện pha lê, vừa giết được mầm móng tai họa. Mụ phất tay ra cây quyền trượng, hóa thân thành người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, không nhìn Yashida phán.
- Yashida, ban lệnh của ta xuống quần thần, hoàng tử sẽ nắm quyền hoàng điện trong thời gian ta đi du ngoạn.
Chàng trai tóc bạch kim cả kinh ngước mặt. Bà ta muốn xuất tùng di giá, chưa bao giờ Suria phải đích thân ra tay, đối thủ lần này, quả không tầm thường. Có nên báo với hoàng tử không nhỉ? Có lẽ nên giữ im lặng vẫn hơn.
- Thần tuân lệnh, thưa pháp sư.
***
Mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, Nami đưa tay đập nhẹ vô cái đầu đau như búa bổ. Rốt cuộc, cô còn sống hay đã chết? Nơi này, là thiên đàng hay địa ngục?
Róc..c...c..
Vắt sạch chiếc khăn lông, Honso treo gọn lên dây phơi rồi bê chậu nước bẩn ra ngoài. Phải nói thế nào nhỉ? Trong phòng cậu đứng bây giờ tồn tại một cô gái xinh rất rất rất và vô cùng đẹp, đôi mi rậm cong dài cuốn hút, hai gò má mịn màng hơi ửng, bờ môi nhỏ nhắn mím chặt và cả nét mặt khi ngủ cũng cực kì mộng mị. Mặc dù cậu không ưng ý gì cô, nhưng vì Riuzo và vì thân phận bí ẩn, Honso đành cắn răng cứu cô. Vừa rồi nếu cậu không sử dụng sức mạnh của thầy phù thủy tu luyện suốt mấy kì nghỉ hè, thì có biến thành tiên cậu cũng chưa chắc cứu được cô. Nami này thật liều mạng, dám một mình luẩn quẩn ở khu vực cấm, may mà tình cờ cậu đi dạo thư giãn qua đấy, thấy cô bị vây hãm bởi đám dây leo ma thuật, mới ra tay kịp thời.
Nami ngồi dậy khỏi giường, khắp người loang lỗ vết thương. Chúng được băng bó cẩn thận, băng gạc trắng muốt, kĩ thuật sơ cứu cũng rất chuyên nghiệp, người cứu cô...
- Tỉnh rồi sao? - Honso bước vào từ cửa chính, chiếc áo sơ mi dài tay xăn đến quá khủy, quần âu xám tôn lên dáng người khẳng khiu, quyến rũ của cậu, đặc biệt là đôi mắt tím che đậy cảm cảm xúc cực kỳ giỏi.
Không để ý lắm tới Honso, Nami nhìn chung quanh phòng, các bức tường treo đầy tranh trung cổ Châu Âu, giá sách bám bụi lâu ngày dày đặc, và cả chiếc bàn Ayane tự tạo hồi học kì hai năm ngoái. Đây là phòng của cô, và cô đang ở trong đấy, bên cạnh một chàng trai đa tính cách và có sở thích ngồi thiền hết hè. Với chiếc gương nhỏ ở đầu giường, Nami soi mặt vô đó. Thật không thể tưởng tượng, trán và má cô đều bị dán băng cá nhân, dưới cổ còn có dấu hằn đỏ. Đám dây leo chết tiệt, đáng lẽ cô không nên lại gần khu rừng, nó nguy hiểm hơn cô nghĩ rất nhiều, chỉ mới đứng bên ngoài, trước lớp kết giới của nhà trường, chúng đã xuyên thủng và tấn công cô dữ dội, thử hỏi nếu cô vào trong đấy, chẳng khác gì nộp mạng cho tử thần. Nhiệm vụ cô Mộc - Thổ giao, nằm ngoài khả năng thực hiện của cô. Cô không thể trả lại kí ức cho rừng, chúng sẽ giết cô nếu cô quay lại đó.
- Có cháo yến mạch và sữa tươi trên bàn. Hộp y tế trên kệ tủ, mỗi ngày thay băng ba lần, nên sử dụng nước ấm rửa vết thương. - Nói đoạn, Honso thả tay áo, vặn nắm đấm cửa toan đi về.
Nami đặt gương gọi với.
- H..Honso...
Chàng trai mắt tím quay lại nhìn cô, khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm. Nami thoáng rùng mình, trông cậu ta như vậy thực đáng sợ.
- C..cảm ơn. - Cô lí nhí trong họng.
Honso không nói gì thêm. Cậu hững hờ mở cửa đi thẳng. Đối diện với cô gái này luôn khiến cậu hoang mang, cảm giác cơ thể cô ta toát ra một vẻ quí phái cao ngạo mà những người bình thường không có, nó bao phủ lấy cậu, buộc cậu phải coi cô như chủ nhân, mặc dù không biết nguyên nhân của cảm giác này xuất phát từ đâu, nhưng cậu vẫn phải cảnh giác cao độ.
Ngày ngày trôi qua, Nami không gặp lại Honso nữa, các vết thương trên người cũng dần dần hồi phục rất nhanh. Hằng giờ cô đều đến nhà kính trong trường, học cách điều khiển các thực vật kì lạ, thao trúng đất làm theo suy nghĩ.
Một tuần lướt đi phẳng lặng như nước, Nami đặt hai mảnh sứ lên giường, quan sát một cách tỉ mỉ. Chúng rất đẹp, kí ức Rừng Cấm, lũ dây leo đột kích cô khi cô lấy ra hai mảnh sứ này, thứ chúng cần là mảnh sứ. Cô phải làm gì bây giờ? Có ai tốt bụng cho cô một lời khuyên không? Haiz... cô lại bí tắc, muốn cô vào Rừng Cấm, mục đích là trả đồ, nhưng... liệu còn ý gì khác không nhỉ? Theo kinh nghiệm rút ra từ bài học Thủy, công việc mà các hộ pháp nhờ cô giúp đều mang đến cho cô một nguồn năng lượng mới, chúng mạnh hơn, lớn hơn. Tuy sức mạnh mộc - thổ đã hoàn thành, nhưng cô chưa dung hòa được chúng làm một, và đó là bài tập khó nhất trong bài học này - dung hòa mộc - thổ trong cô. Ngồi không cũng chẳng được tích sự gì, Nami thay quần áo, kéo mũ choàng đội kín mặt, song hướng cổng phía Tây đi tới. Lần cuối cùng cô muốn thử, một sống hai chết, cái mạng cô năm lần bảy lượt được cứu, cô không tin vào may mắn, nhưng cô tin vận mệnh, cô nhất định sẽ sống sót trở về. Hè sắp kết thúc rồi, bài tập hè cũng nên hoàn thành thôi.
Cô không muốn là một học sinh lười biếng. Kí ức của rừng, cô tuyệt đối không bỏ cuộc.
(Tối nay t/g ngủ sớm nên post hơi ít, mai sẽ cố gắng post bù nk.)
|
CHƯƠNG X: RỪNG CẤM (P.5)
Bế quan bí thuật là loại phép thuật có khả năng giúp ta tàng hình trong khoảng thời gian ngắn, vì nằm trong danh sách phép thuật nâng cao nên rất ít người học được bộ môn này. Nami đã trích suốt một tuần ròng rã để nghiên cứu nó, sau khi xem hơn cả chục quyển sách pháp thuật và với lòng kiên trì bền bỉ, cuối cùng cô cũng luyện thành bế quan bí thuật, tiếc là, năng lực của cô chỉ cho phép tàng hình khoảng mười lăm phút. Nhưng không sao, có vẫn hơn không.
Xuất phát từ năm rưỡi sáng, Nami men theo lối cổng phụ phía Tây bước đi, cô mặc một chiếc quần bó giãn, áo cánh dơi rộng và áo choàng chụp mũ che kín mặt, phần vạt áo choàng quét xuống đất, kéo lê một đoạn đường dài. Dựa vào chùm sáng nhỏ nhoi trên tay, cô đi rất từ từ. Tiến sâu vào khu rừng, nhịp thở cô chậm lại, nhỏ hơn và tim đập nhanh hơn, hay nói chính xác là cô ngừng luôn hoạt động hô hấp.
Rừng Cấm tờ mờ sáng, mây đen phủ kín không khí, ô xi loãng dần, dây leo chằng chịt lót dưới nền đất bốc mùi chướng khí, những rễ cây to vươn cao bằng tán, mang sắc nâu sẫm như máu khô ứa đọng. Vừa đi, Nami vừa nhìn giáo dác chung quanh, tiếng kêu của mấy con chim nơi đây hòa tấu thành một bản nhạc kinh dị đậm chất rừng ma, khiến khu rừng tăng thêm vẻ tĩnh mịch, âm u và cô quạnh.
Thời gian tích tắc trôi qua, sải chân Nami càng rộng, càng nhanh, tim cô run rẩy trong lồng ngực, tưởng chừng như muốn rớt ra ngoài. Hít thật sâu, cô lấy lại bình tĩnh, tự nhủ với bản thân, cái tâm phải tĩnh thì chuyện mới thành.
Kéc.ccccccc....
Một con kéc đen bay xà đến gần Nami, nó há mỏ cất thanh âm hung tợn. Nami thề có chúa, nếu cô không ở lãnh địa tử thần này, đảm bảo cô sẽ nhúng nước sôi và vặt trụi lông con chim ngu ngốc ấy.
Với tốc độ tối đa của một phù thủy ánh sáng, Nami mau chóng vào được lòng rừng. Cô cẩn thận quan sát mọi vật, trước mặt cô là một tảng đá khổng lồ hình vòm cung, ở trên trạm trổ rất nhiều hoa văn kì lạ, hai bên mép đá là hai chiếc lỗ nhỏ, trông chúng có vẻ khớp với hai mảnh sứ. Không ngờ mọi việc lại tiến triển thuận lợi như vậy, cô nhẹ nhàng đi tới chỗ tảng đá, móc trong túi áo ra hai đồ vật lấp lánh tuyệt đẹp, sau đó tra chúng vào hai cái lỗ. Vừa khít. Nami mỉm cười hài lòng. Bỗng, tảng đá rung chuyển dữ dội, tứ bề phát ra ánh hào quang chói mắt. Nami kinh hãi chạy ra xa, cô không dám tin vào mắt mình, tảng đá to đùng vừa nãy nay đã nứt toác, chúng tách làm hai hướng trái ngược nhau, rừng cây chợt nổi trận cuồng phong, trong gió tanh tưởi một mùi máu khó chịu. Nheo mắt tránh bụi, cô kéo áo choàng che mặt, từng cơn vũ bão hung hãn táp mạnh vào cơ thể cô, Nami lùi xa trung tâm lòng rừng cấm, cơ mắt linh hoạt tìm lối về trường. Đám cây quái dị thức giấc, phép thuật Nami hết thời gian, cả người cô hiện ra giữa muôn vàn cây cỏ sinh vật kì dị. Nami nuốt nước bọt, mọi dây thần kinh cảm giác dường như chết lặng, cô đang giỡn mặt với tử thần và lần này ông ta, không muốn để cô chạy thoát.
*** Sau một tuần truy tìm tung tích Nami ở Tokyo, Riuzo quyết định về trường khi nghe bà chị hờ của cô nói cô đã trở lại trường Witchcraft. Có vẻ như cô thật sự muốn trốn tránh cậu. Vậy thì được thôi, cậu cũng không thèm quan tâm cô nữa.
Ném phịch hành lí vô góc tường, Riuzo mệt mỏi nằm bẹp trên giường, chẳng cần để ý tới tên bạn cùng phòng dở hơi đang ngồi thiền trước mặt. Nhưng hình như cậu ta không được thoải mái, các nếp nhăn trên trán rúm vào nhau, mồ hôi từ từ nhỏ giọt, hơi thở ngày một gấp gáp. Bỗng, cậu mở bừng mắt, ôm chặt lấy ngực hồng hộc hô hấp.
Thấy thằng bạn là lạ, Riuzo bật ngồi dậy, nghiêng đầu hỏi han.
- Cậu không khỏe sao?
- Ừ. - Honso gật gật, gắng gượng đứng lên. Không hiểu sao vừa rồi cậu lại thấy cô gái ấy trong đầu. Quá trình tu luyện của một thầy phù thủy rất hiếm khi bị ảo ảnh xâm nhập, nhưng khung cảnh Nami xuất hiện lúc nãy hình như... chết tiệt, là Rừng Cấm. Cô ta lại chán sống nữa rồi.
Quay sang Riuzo, Honso cực nhọc nói.
- Cô ta lại ra đấy.
Riuzo ngu ngơ không hiểu Honso nói cái gì.
- Là Rừng Cấm ấy. Nami ở trong đó. - Cắn răng, Honso tiếp tục nói.
Riuzo sững sờ toàn tập, các cơ quan nội tạng như ngưng trì hoạt động, hai bên tai cứ lùng bùng tiếng Honso. Nami ở Rừng Cấm? Vào giờ này sao? Cô ta đúng là kẻ điếc không sợ súng. Bưng tâm trạng thấp thỏm lo âu, như miếng cá nằm trên chảo dầu nóng, Riuzo với áo choàng, khoác ngoài áo len tối màu cùng quần âu đen, cậu phóng như bay đến khu rừng đối diện cổng phụ hướng Tây. Honso không thể bỏ mặc Riuzo, cậu gắng chịu đựng, cưỡi chổi bay theo. Linh khí Nami khiến sức mạnh Honso bị gián đoạn, gây ra hiện trạng đứt mạch trong tu luyện, tổn hại đến cơ thể cậu không nặng. Nhưng, tại sao cô ta có thể... trong khi người duy nhất thực hiện được khả năng này chỉ có chủ nhân tương lai của cậu - công chúa Libra.
Kết giới bảo vệ rừng rất dày, nếu là học viên tầm thường thì khó mà phá vỡ, nhưng Riuzo cậu, thừa sức giải quyết cái màng ngăn vớ vẩn đấy. Riuzo thuận lợi vô sâu trong rừng dưới sự trợ giúp của Honso từ phía sau. Những dây leo và mấy sinh vật nguy hiểm đều bị hai cậu xử lý một cách gọn lẹ.
Mười lăm phút ngắn ngủi, Riuzo đã tiến tới lòng rừng, Honso còn đang bận chiến đấu với mấy con nhện tám mắt. Toàn thây tiến lên, Riuzo và Honso trợn mắt nhìn hoang cảnh trước mặt. Cây cối đổ ngã, mặt đất nứt lở, tảng đá khổng lồ phát sáng và Nami đang nằm yên dưới đất gần chân đá, khắp người loang lổ máu tanh.
Lòng Riuzo quặn thắt, cậu đã để Nami gặp nguy hiểm, cậu không bảo vệ được cô, chỉ vì hành động nhỏ nhặt của cô mà cậu lại bỏ mặc cô một mình. Cậu thật vô dụng, bây giờ cô ở đó, như một cái xác không hồn, cơ thể nhầy nhụa vết thương, có lẽ cô đã chiến đấu hết sức lực.
- Nanamiiiiiii.... - Gân cổ gọi lớn tên cô, Riuzo toan chạy lại chỗ Nami nằm, nhưng Honso tuyệt đối giữ chặt lấy cậu.
- Điện hạ, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, Nami không thể sống nổi nữa rồi. - Honso gào lên, tia tím trong mắt lay chuyển hỗn loạn, như cậu vừa phát hiện ra chuyện gì đó tồi tệ.
Riuzo gặt phăng tay Honso quát thét.
- Nami không thể chết được. Cô ấy còn sống, Nami chưa chết.
Mây đen bắt đầu kéo đến, cuồng phong nổi lên dữ dội. Bên trong thính giác, Nami nghe thấy nhoang nhoáng có ai đang gọi tên cô. Gắng sức mở mắt, hình ảnh Riuzo lồng lộn dội vào đôi đồng tử khép hờ của cô, hình như là ảo giác, đúng rồi, nhất định là ảo giác. Nami rất mệt, cô đã sử dụng hết năng lượng chiến đấu, bật cây nhổ đất, giết thú vật, cô đều đã cố gắng, nhưng chúng đông quá, cô không đánh lại được, và bị chúng dập cho một trận te tua thế này đây. Bây giờ thì hạnh phúc lắm, trước khi chết còn có thể ngắm Riuzo, mặc dù chỉ là hoang tưởng trong cơn mê man, nhưng với cô, thế là mãn nguyện rồi.
Honso hết khuyên nổi Riuzo, đành cùng cậu triệu hồi linh khí, sẵn sàng xông pha, cứu Nami ra khỏi khu rừng chết chóc. Bỗng...
Đoàng...
Một tiếng sấm trấn động thiên địa, chĩa vào vị trí chính giữa hai tảng đá đánh xuống, chao đảo mọi vật trong rừng, bắn lên một chùm khói trắng đục ngầu. Riuzo nhanh chóng định thần, chạy lại chỗ Nami lay mạnh.
- Nami... Nami... tỉnh lại đi... Nami..
Bất chợt, Honso từ xa hét lớn.
- Cẩn thận, Riuzo điện hạ. - Lời cậu vừa dứt, cả cơ thể Riuzo bị thứ gì đó quật văng ra xa. Honso hoảng hốt đỡ cậu dậy. Riuzo lấy tay đập nhẹ đầu, lắc mạnh. Cậu hơi hoa mắt. Trấn tĩnh đầu óc, cảnh tượng trước mặt hai cậu vô cùng kinh khủng. Đó là một con rồng khổng lồ. Nó ngẩng cái cổ dài ngoằng, nhìn xuống Nami dưới chân, hai mắt sáng bừng khi thấy con mồi béo bở đang nằm trên "đĩa". Nó thè lưỡi lấp liếm quanh mũi. Riuzo đứng dậy tụ quả cầu lửa, chiếc quyền trượng phát huy hết uy lực, nhằm vào con rồng lao tới.
Phừng... khói bụi xộc lên, tạo một màn trắng xóa. Con rồng chẳng hề hấn gì, dùng đuôi hất Riuzo và Honso đập mạnh vào cây. Cả hai tê liệt không nhúc nhích nổi.
Chiếc mỏ con rồng cúi xuống dần. Nami vẫn vất động... nó há to miệng...
Và....
|
CHƯƠNG X: RỪNG CẤM (P.6)
Phừng... khói bụi xộc lên, tạo một màn trắng xóa. Con rồng chẳng hề hấn gì, dùng đuôi hất Riuzo và Honso đập mạnh vào cây. Cả hai tê liệt không nhúc nhích nổi.
Chiếc mỏ con rồng cúi xuống dần. Nami vẫn vất động... nó há to miệng...
Và....
Phập...phập...phập....
Rầm...
Từ trên bầu trời cao, đáp xuống thêm một con quái vật khổng lồ màu tím, hai mắt đỏ lừ, cùng đôi cánh có màng mỏng. Nó nhe hàm răng sắc nhọn gầm gừ với con rồng, như kiểu đang giành dật một miếng mồi ngon là Nanami.
Riuzo vuốt mặt tuyệt vọng. Rốt cuộc đây là nơi khỉ gió nào mà lắm quái vật thế này. Đã vậy, cậu và Honso đứng tần ngần một chỗ thì không sớ rớ, mà cứ đi tăm tia Nami nằm bẹp dưới kia.
Con vật lông tím gào lên thét ra lửa, sau đó mau chóng dùng đuôi lập kết giới xung quanh Nami. Con rồng không chịu thua, liền co chân đạp mạnh vào bụng đối thủ, cuộc chiến giữa những kẻ khổng lồ kéo dài cả tiếng. Riuzo lo lắng nhìn Nami, cây quyền trượng bỗng chốc phát sáng. Honso xoa cằm quan sát trận đấu một cách nhàn nhã, khóe mắt hơi hơi nheo lại tỏ vẻ nghi ngờ. Đúng vậy, cậu biết con vật màu tím kia đang cố bảo vệ Nami khỏi nguy hiểm, nó dùng đuôi làm màng ngăn, ngăn chặn các mối nguy hại từ phía ngoài, không để chúng đánh lén cô khi nó chiến đấu.
Phừng... con vật lông lá màu tím ấy lại phun lửa dữ dội, nó nhanh trí dùng đầu húc vô bụng đối phương khiến con rồng ngã nhào. Cùng lúc đấy Riuzo xoay tròn cây quyền trượng trên không, bắn một luồng ánh sáng cực mạnh về phía... con vật màu tím.
Honso cả kinh hét lớn ngăn cản, nhưng đã quá muộn. Con vật bảo vệ Nami ngã xuống, con rồng vực dậy hả hê nhìn kẻ thù. Tình thế bị đảo ngược, Honso lắc đầu ngán ngẩm, hy vọng sống sót cuối cùng của cô đã bị Riuzo vô tình dập tắt. Linh khí sức mạnh Riuzo đã cạn kiệt, ngay cả Honso cũng không còn sức chiến đấu. Cả ba bây giờ chỉ có một con đường phía trước, đó là... cái chết.
*** Trước cổng biệt thự Hagasawa, một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc quí phái, đang nhã nhặn bấm chuông, khuôn mặt bà toát lên vẻ mưu mô sắc sảo, đôi mắt đậm viền marcara đầy ma lực, sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ đậm màu máu, quyến rũ và cuốn hút vô cùng.
Một chị giúp việc lớn tuổi nhanh nhảu chạy ra mở cổng, người phụ nữ nhoẻn miệng cười mộng mị, chị giúp việc sững sờ vài giây, sau đó thì bị giọng nói trong trẻo của bà ta kéo về thực tại.
- Tôi muốn gặp cô Kiyomi Hagasawa.
- D...dạ? ..À.., mời vào.
Đi theo bóng lưng cô người làm, người phụ nữ lạ bất giác nở nụ cười tà độc.
Kiyomi, rất vui được gặp lại cháu, cháu gái yêu quí của ta.
*** Khu rừng âm u vẳng lặng. Tiếng kéc kêu thảm thiết kéo dài trong khoảng không cô tịch. Trời bắt đầu lác đác mưa bay, thân thể Nami mềm nhũn, Riuzo tàn tạ, Honso đuối sức và Bé Yêu bẹp dúm. Con rồng khè cái lưỡi dài ngoằng, khụt khịt chiếc mũi ngửi ngửi Nami. Nó ngoạm cả người cô nàng vào miệng, nuốt tuột xuống bụng.
Riuzo nắm chặt mắt đau khổ. Là cậu, chính cậu đã hại chết Nami, tất cả lỗi lầm đều do cậu gây ra, cậu không thể để cô chết một cách oan uổng như vậy. Chống quyền trượng đứng lên, cơ thể Riuzo hừng hực hỏa khí, đồng tử cháy bùng ngọn lửa, chỉ cần ai nhìn vào sẽ hóa thành tro bụi. Honso ngước mặt kinh ngạc, chưa bao giờ cậu chứng kiến điện hạ nổi giận, nguồn năng lượng của Riuzo thực sự rất mãnh liệt.
Hiên ngang như một dũng sĩ diệt rồng, Riuzo phất tay, nộ khí tập trung vào pháp bảo, hút sức mạnh từ lòng đất, nhằm vào con rồng khổng lồ bắn tới, hàng ngàn giáo lửa nhọn hoắt xiên qua chân, bụng và đuôi rồng, nó gào thét khua hai chi trước, kết hợp đuôi sau phản đòn. Riuzo có thể tránh được sự tấn công trực diện, nhưng đằng sau lại bị đuôi rồng quật trúng, người cậu bật mạnh vô tảng đá, pháp bảo văng ra xa. Honso bất lực nhìn Riuzo nằm gọn trước mũi rồng. Có lẽ số phận của ba người sẽ kết thúc từ đây.
Hy vọng vụt tắt. Tuyệt vọng bao trùm. Riuzo gắng gượng chống tay, nhưng cậu không thể đứng dậy, xương cốt cậu như rời ra từng khúc. Xin lỗi Nami, cậu không trả thù được cho cô. Cậu thật bất tài, thật vô dụng.
Mọi chuyện tưởng chừng như đã chấm hết. Bỗng, cơ thể con rồng phát sáng, phía thân dưới trương phình dị dạng. Con rồng lăn quay ra đất, gầm gừ man dại, nó vung đuôi loạn xạ, cái đầu chà mạnh xuống đất, lồng lộn và quằn quại.
Honso ôm ngực, Riuzo trợn mắt. Con rồng bị sao thế nhỉ? Thân thể nó đang sáng lên, tứ chi co thắt, đồng tử giãn rộng.
Xoẹt ...
Rạch một vết cứa giữa bụng, Nami hồng hộc thở, chiếc đũa thần long lanh tỏa sáng, dính đầy máu đen của rồng. Cô dùng chút sức tàn chui ra khỏi bụng nó, lê lết đến bên Riuzo, rồi khụy xuống ngất lịm trên người cậu. Con rồng đổ xuống, tan biến thành vô số hạt bụi nhỏ, tung bay trong không khí, hai nửa đá gắn hai mảnh sứ hợp lại làm một, sáng lóe lên trên bầu trời đen tối. Khu rừng bỗng chốc bừng tỉnh, cây cỏ vạn vật rưới màu xanh mướt, chim muông thú vật nhướn mình đón nắng mai. Honso tỉnh dậy, mình mẩy lem luốc bùn đất, cậu chạy tới Riuzo, lay mạnh điện hạ. Chú dơi Nami nuôi hóa lại thành Bé Yêu phiên bản nhỏ, ư hử đau đớn dưới chân đá.
Riuzo mở mắt, lồng ngực bỗng nặng trịch. Cậu gắng ngẩng đầu ngồi dậy, thân hình nhỏ nhắn của Nami đang nằm gọn trong lòng cậu. Riuzo bất giác mỉm cười, người con gái này, sau hàng loạt nguy hiểm cận kề vẫn có thể nằm ngủ ngon lành, đúng là huyền thoại của mọi học viên trường Witchcraft.
Sau cơn giông trời lại có nắng. Kí ức của rừng bị niêm phong bởi con rồng canh gác, người kích hoạt mảnh ghép Rừng Cấm cũng chính là vật tế cho rồng thiêng, nếu người đó giết được con rồng, kí ức của rừng sẽ được giải phóng, còn nếu ngược lại, kí ức ấy sẽ mãi mãi bị chôn vùi và con rồng sẽ thức tỉnh, mang đến tai họa cho thế giới loài người. Mộc và Thổ tin chắc, người duy nhất giết được con rồng đấy chỉ có nữ hoàng tương lai của bọn họ - công chúa Libra.
Và họ đã làm chính xác. Nàng quả thực là vị nữ vương uy quyền, nắm chắc trọng trách giải thoát cho vương quốc pháp thuật.
Lời tiên tri ấy... đã bắt đầu hiệu nghiệm.
|