Boss Đen Tối Đừng Hòng Chạy
|
|
Từ Mỹ Lệ lóng ngóng không biết đường nào mà lần, cố ý nhìn chữ kí rồng bay phượng múa ở dòng cuối cùng trang cuối cùng một lúc, xác định hai chữ “Tiêu Dật” không phải do người khác giả mạo rồi mới tò mò hỏi, “ Lúc thế này, lúc thế khác, tóm lại là sao vậy?” Em Lâm chớp đôi mắt to, chắc chắn xung quanh không có ai rồi mới hạ giọng thì thào,” Trưởng phòng Từ, chị không hiểu ư? Em đoán là Tiêu Đại boss và Nặc Nặc cãi nhau, Tiêu Đại boss ấm ức nên mới không chịu ký tên phê duyệt ấy mà”. Hai người thì thầm với nhau, mọi việc đã rõ. … Thế nhưng cùng lúc ấy, Nặc Nặc cũng đang trò chuyện bằng QQ với Mạc Tử Uyên. Nặc Nặc vô vị: Tử Uyên sư huynh, thật sự rất cám ơn anh. Mạc Tử Uyên: không cần. Ngón tay gõ chữ của Nặc Nặc khựng lại, nước mắt đầm đìa: Tử Uyên sư huynh hình như càng trở nên xa cách hơn trước nữa rồi >O< Được thôi, cô thừa nhận là cô đã sai, rõ ràng đã làm bộ làm tịch là người tốt, thế mà còn bắt người ta giúp mình, chạy đến tìm Tiêu Đại boss ký tên cho thông báo chuyển chính thức của mình. Nhưng cô cũng bó tay rồi, sau khi từ chối lời cầu hôn, không cần nghĩ bằng ngón chân cũng biết Tiêu Đại boss rất kinh khủng, rất dã man. Lúc này thì kẻ gây họa là cô không nên xuất hiện là tốt nhất. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, Nặc Nặc đã vì công việc này mà bỏ rơi cả Tiêu Đại boss, làm gì có chuyện bỏ cuộc giữa chừng? Thỏ trắng nghĩ đi nghĩ lại, vừa muốn Tiêu Đại boss ký tên, vừa không muốn anh nổi giận thì chỉ có một cách duy nhất- xấu hổ nhìn màn hình, Nặc Nặc lại gõ lách cách một hàng chữ để không khí dịu lại. Nặc Nặc vô vị: Vậy… Lúc anh bảo Tiêu Đại boss ký tên, anh ấy có nói gì không ạ? Gửi đi rất lâu rất lâu rồi, bên kia mới hồi âm, vẫn là hai chữ lạnh lẽo. Mạc Tử Uyên: Không có. Không có. Không có. Không có… Trong tích tắc, Nặc Nặc thấy trời đất xoay vần, trong đầu chỉ có hai chữ này đang bay tứ tung. Không cần Mạc Tử Uyên miêu tả, cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh ấy, Mạc Tử Uyên đưa thông báo chuyển chính thức đến trước mặt Tiêu Đại boss, người ấy sa sầm mặt, nhẫn nhịn, sau đó, ký tên!!! Quen Tiêu Dật lâu rồi, Nặc Nặc và Tiểu Tuấn đều có chung một nhận thức: Tiêu Đại boss càng không vui càng tức giận thì ngoài mặt càng tỏ ra nhẫn nhịn, ánh mắt sâu thẳm. Nhưng Tiêu Đại boss càng như vậy thì càng đáng sợ!!! Chẳng phải đã có một danh nhân từng nói,” Không bùng phát trong im lặng, mà diệt vong trong im lặng” đó sao? Sự tĩnh lặng trước cơn bão mới khiến thỏ trắng rùng mình ớn lạnh, hơn nữa cô cũng biết rõ mình đang ở vào hoàn cảnh nào, người đang “ bùng phát trong im lặng” là Tiêu Đại boss, còn cô ư, sẽ là “ diệt vong trong im lặng”. Mẹ ơi, cứu con với!!!{{{(>_<)}}} Sao con lại thần kinh mà đắc tội với Tiêu Đại boss thế này? Nặc Nặc đang đau khổ muốn đập đầu vào tường thì Mạc Tử Uyên đã đánh một hàng chữ mới. Mạc Tử Uyên: Em định sau này thế nào? Nặc Nặc vô vị: Hử? Mạc Tử Uyên: Có sự PR của Phì Long, có lẽ không đến ba ngày thì cả công ty đều biết quan hệ của em và Tiêu Dật. Nặc Nặc vô vị: … Mạc Tử Uyên: Hơn nữa với sự hiểu biết của anh về Tiêu Dật, cho dù nhất thời em có cách để thành nhân viên chính thức, thì cậu ấy cũng sẽ có cách buộc em thôi việc. Lần này ngày cả việc đánh dấu câu tỉnh lược mà Nặc Nặc cũng không còn sức. Đầu óc đang kêu ùng ùng, sấm dội liên tục. Trong lòng cô chỉ còn lại một suy nghĩ: Toi rồi! Toi thật rồi! Tiêu Đại boss chắc chắn không phải người buông tha dễ dàng, bây giờ cô không chỉ từ chối sắc đẹp dâng đến tận miệng mình vì công việc, mà tương lai sau này vẫn sẽ bị Tiêu Đại boss quét ra khỏi cửa, chuyện này có khác biệt gì với việc bán phu nhân và lại rút lui quân sĩ đâu? CHƯƠNG 13: CHIẾN TRANH LẠNH Tiêu Đại boss anh đáng yêu quá!
Nặc Nặc run rẩy sợ hãi chờ đợi Tiêu Đại boss đến xử lý mình, kết quả cả cuối tuần cùng chẳng thấy gì, Nặc Nặc cứ hết lần này đến lần khác cố lấy can đảm gọi điện cho Tiêu Dật mà không thành. Mỗi đêm trước khi ngủ cô đều tự an ủi, ngày mai, ngày mai nhất định sẽ liên lạc với anh. Cứ ngày mai rồi ngày mai nữa, cho đến thứ tư mà Tiêu Đại boss vẫn không thèm đếm xỉa đến Nặc Nặc. Thỏ trắng cuối cùng không kìm nổi, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Liệu có thể… Tiêu Đại boss lần này giận quá nên bị tổn thương, bỏ mình thật rồi? Hoặc là… anh thấy bị từ hôn thật quá mất mặt, đợi mình đến xin lỗi? Hôm ấy hình như mình đã quá giận dữ, nếu mình ngọt nhạt đến dỗ dành anh… Không được, tuyệt đối không được! Nặc Nặc cắn răng, chuyện ấy cô không có gì sai, là do Tiêu Đại boss tự quyết định. Anh ta quá là gia trưởng. Nếu cô chủ động xin lỗi trước, Tiêu Đại boss sau này càng chẳng coi ai ra gì nữa! Thỏ trắng nghĩ tới nghĩ lui, chủ động tìm Tiêu Dật cũng không được, mà đợi anh liên lạc cũng không xong, cứ do dự mãi rồi quyết định đến tìm em Lâm hỏi dò tin tức trước. Thỏ trắng nhân lúc nghĩ trưa đã giả vờ kéo em Lâm sang một bên, vòng vo tam quốc một lúc lâu rồi mới hỏi khéo,” Dạo này công việc các cậu có bận không?” Em Lâm phì cười thành tiếng, bóp cằm nhìn trời,” Tớ và Hoa Hoa gần đây rất ổn, cũng không bận lắm”.
|
Thỏ trắng thất vọng “ồ” lên một tiếng rồi lại hỏi dò, “Ơ… thế ngoài cậu và Hoa Hoa ra…?” Em Lâm biết rõ Nặc Nặc muốn hỏi ai nhưng vẫn làm ra vẻ hoang mang, “Ủa? Nặc Nặc cậu hỏi “các cậu” chẳng phải là tớ và Hoa Hoa à? Còn có ai nữa?” =_= Em Lâm và Nặc Nặc tiếp xúc đã lâu, lại có tình bạn cách mạng khi cùng phục vụ tiết mục đưa cơm cho boss, thực ra đã thân lắm rồi. Thấy Nặc Nặc đỏ mặt, em Lâm nhướn mày huých vào cô,” Được rồi, không chọc cậu nữa, biết cậu muốn hỏi Tiêu tổng, nhưng trước khi trả lời, cậu bắt buộc phải nói thật một việc”. Nặc Nặc chớp mắt,” Việc gì?” “ Có phải cậu cãi nhau với Tiêu tổng không?” “Ưm… “Nặc Nặc yên lặng nhìn trời xanh, mức độ đó có gọi là cãi nhau không? Hai người họ không mặt đỏ tía tai, nhưng hình như sự việc còn nghiêm trọng hơncar cãi nhau. Em Lâm thấy Nặc Nặc im lặng thì máu nhiều chuyện càng bốc lên, cuối cùng lắc vai Nặc Nặc,” Nói mau, nói mau đi” Nặc Nặc gãi đầu,” Cứ cho là thế đi” Em Lâm tỏ ra không hài lòng với câu trả lời đó, đang định hỏi nữa thì nghe thỏ trắng nói,” Vậy tóm lại Tiêu Đại boss gần đây làm gì thế?” Tại sao không đến tìm cô? Câu đó Nặc Nặc ngượng ngùng nên không dám hỏi. Em Lâm thấy không moi được tin tức gì thì thất vọng rũ vai, khoanh tay bảo,” Thực ra bọn mình cũng không biết Tiêu tổng mấy hôm nay đi đâu, hỏi các lãnh đạo cấp cao cũng ra vẻ bí mật lắm. Tớ còn định thăm hỏi tí tin tức từ cậu, haizzz…” Thỏ trắng tính toán cuối cùng bị tính toán lại, ủ rũ suýt nữa thì ngất đi, khó khăn lắm mới hoàn hồn nghe em Lâm bình tĩnh phân tích,” Ừ, theo cậu nói thì Tiêu Đại boss chắc chắn là trong lúc giận dữ…” Nặc Nặc dỏng tai,” Trong lúc giận dữ thì làm gì?” “Trong lúc giận dữ bỏ nhà ra đi!!!” Nghe em Lâm phân tích chắc như đinh đóng cột, Nặc Nặc sụp đổ hoàn toàn. Tuy không tin lắm vào sự phân tích của em Lâm nhưng Nặc Nặc vẫn đứng ngồi không yên vì chuyện Tiêu Đại boss mất tích ba ngày. Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu cô là liệu Tiêu Đại boss có xảy ra chuyện gì không? Nghĩ như thế thỏ trắng không thể ngồi yên bất chấp sĩ diện, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Đại boss. Điện thoại vừa reo được một tí thì bên kia đã nghe máy. Nhưng chỉ một chữ “alo” đơn giản mà Nặc Nặc đã thấy nổi da gà. Rõ ràng không phải là giọng của Tiêu Đại boss… điện thoại di động của Tiêu Đại boss trước nay không rời người, bây giờ người di động rồi, còn có một giọng nam lạ nghe máy… Một loạt suy nghĩ xuất hiện trong đầu Nặc Nặc, nhưng càng là thế thì Nặc Nặc càng không tìm ra đầu mối, nắm điện thoại trong tay mà vả cả mồ hôi, bên kia đã lại “ alo” với giọng nóng nảy. Nặc Nặc nuốt nước bọt mới tìm lại được giọng mình, “ Xin hỏi… Tiêu Dật có ở đó không?” Người bên kia khựng lại rồi mới cao giọng,” Tiêu Dật à? Nó vừa vào phòng mổ?” Nghe câu đó, tim thỏ trắng tích tắc nhảy lên tận cổ họng, cô nhảy bật lên khỏi chỗ ngồi. Quả nhiên, quả nhiên là Tiêu Đại boss có chuyện rồi, cô biết ngay là anh không phải là người nhỏ mọn hẹp hòi, sao có thể mấy ngày liền không liên lạc với cô được. Nặc Nặc run lẩy bẩy,” Vậy anh ấy ở bệnh viện số mấy? Cháu đến đó ngay” “ Không sao, không sao, Tiểu Dật nói là bị thương nhẹ thôi, không cần ai đến thăm” Nặc Nặc thẫn thờ, hình như… có gì đó không đúng, Tiêu Đại boss thứ năm tuần trước đã mất tích, nếu xảy ra việc thật sao hôm nay mới mổ? Hơn nữa nghe người kia nói, cảm giác hình như Tiêu Đại boss trước khi mổ vẫn rất tỉnh táo, còn dặn dò là chuyện nhỏ nữa? Nặc Nặc hít một hơi thật sâu, nhắc nhở mình bình tĩnh rồi mới hỏi,” Ơ… xin hỏi bác là…?” “ Tôi là bố của Tiểu Dật,cô là ai thế? Ôi trời, già rồi nên vô tích sự, không đeo kính lão nên không nhìn rõ tên trên điện thoại di động”. Thỏ trắng mở to mắt, kinh ngạc vô cùng, người nghe máy lại là … là ông Tiêu? Nặc Nặc cảm giác cú điện thoại này đã khiến mình chết mất bao nhiêu tế bào thần kinh, vật vã hồi lâu mới dùng giọng ngọt ngào, vẫy đuôi nói,” Cháu chào bác Tiêu, cháu là Nặc Nặc”. “ Ồ ồ, là Nặc Nặc à…” Nặc Nặc hơi căng thẳng,” Bác Tiêu, Tiêu Đại boss sao thế ạ? Sao lại phải mổ ạ?” “ Không cần lo, nó đến phòng mổ cắt chỉ”. (O_O) Nói thế nghĩa là, đã không còn nguy hiểm? Mà mới mấy ngày đã cắt chỉ, chắc không bị thương nặng nhỉ? Bác ơi, bác không thể nói hết một lần hay sao? Đang định hỏi ông Tiêu xem địa chỉ bệnh viện thế nào thì thỏ trắng nghe văng vẳng một giọng nam trầm quen thuộc. Giọng trầm và nghiêm túc,” Bố đang làm gì thế?” “ Không… không có gì…” Ông Tiêu ho một tiếng như hơi căng thẳng,” Lúc nãy con ra ngoài, có người gọi điện đến”. … Trong tích tắc có âm thanh hơi nhiễu, rồi điện thoại như đã đổi chủ. Giây sau, cô nge Tiêu Đại boss gọi với vẻ hơi gấp gáp,” Nặc Nặc”. Nặc Nặc im lặng rồi nói ngay,” Tiêu Đại boss anh không cần nói gì cả, báo em biết địa chỉ bệnh viện, em đến ngay!” Khi Nặc Nặc đến bệnh viện thì ông Tiêu đã đứng đợi ở cổng. Thỏ trắng cận thị nhẹ, nhưng kiên quyết không đeo kính hay kính áp tròng, khi tới cổng bệnh viện đã thấp thoáng từ xa một bóng áo trắng vẫy tay với mình, đang nghi ngờ mình đâu có quen bác sĩ nào trong đây thì đến gần, cô mới nhìn rõ và kêu lên: “Bác Tiêu!”
|
Phải, sao cô lại quên rằng cha mẹ Tiêu Đại boss đều là bác sĩ, ông Tiêu lại là giáo sư Tiêu của đại học y khoa, nếu Tiêu Đại boss vào bệnh viện thì chắc chắn phải vào bệnh viện nơi họ làm việc rồi. Có nghĩa là, sau này, trong thời gian trước khi Tiêu Dật xuất viện, cô đến chăm sóc Tiêu Đại boss mang canh nóng v.v… các chi tiết đó đều bị theo dõi dưới con mắt bố mẹ chồng tương lai. Nặc Nặc toát mồ hôi đầm đìa, lập tức ngoan ngoãn, “ Bác Tiêu sao lại ra đây đón cháu ạ, như thế cháu ngại lắm”. Giáo sư Tiêu đẩy gọng kính, lắc đầu,” Bác ra để kể cháu nghe sự tình” Thì ra, mấy hôm nay Tiêu Đại boss mất tích là vì xảy ra tai nạn xe. Nguyên nhân là đã đến ngày Tiểu Tuấn đến báo danh ở trường đại học, cả nhà lái xe đưa cậu bé đến sân bay, giữa đường thì gặp chuyện. Nặc Nặc thấy tim thắt lại,” Vậy Tiểu Tuấn và bác gái không sao chứ ạ?” Giáo sư Tiêu cố ý giấu con trai mà nói cho mình nghe, liệu có phải… Thỏ trắng đang nghĩ vẩn vơ thì ông Tiêu đã lắc đầu phủ định viễn cảnh kinh hoàng mà Nặc Nặc đang nghĩ,” Không sao, ngoài Tiêu Dật lái xe bị thương nhẹ, đầu bị va đập phải vào bệnh viện theo dõi vài hôm thì ba người còn lại đều không sao” Nặc Nặc thở phào, ông Tiêu nói tiếp,” Vợ bác không yên tâm về Tiểu Tuấn nên cũng bay đến Bắc Kinh với nó rồi” “Thế thì tốt quá” Nặc Nặc gật gù,” Chỉ cần bình an là phúc rồi”. Nhưng cũng đâu phải chuyện gì khuất tất mà tại sao ông Tiêu cứ phải lén nói với mình nhỉ? Ông Tiêu thấy Nặc Nặc nhìn mình vẻ nghi ngại thì như đoán ra được tâm tư của cô, nhìn quanh quất, ho một tiếng rồi mới kéo Nặc Nặc ra góc tường,” Nặc Nặc, quan trọng không phải là tai nạn, mà là nguyên nhân xảy ra tai nạn”. “Hả?” Giáo sư Tiêu trầm tư một lúc, cặp kính lấp lánh ánh sáng, rồi thì thầm,” Thằng bé Tiêu Dật xưa nay luôn chín chắn nội tâm, hai bác rất yên tâm về nó, Tiểu Tuấn gần như là hoàn toàn do nó chăm sóc, nhưng chưa bao giờ bác thấy nó căng thẳng như thế…” Thỏ trắng nghe mà ù ù cạc cạc, đang định hỏi thì ông Tiêu đã thuật lại toàn bộ câu chuyện. Hôm ấy trên đường đưa Tiểu Tuấn đến trường thì đã xảy ra tai nạn thật. Lúc đó Tiêu Đại boss kiêm tài xế lái xe, ông bà Tiêu ngồi phía sau đang vui vẻ trò chuyện, Tiểu Tuấn ngồi ghế phụ thấy nhàm chán quán nên lục lọi đồ lôi ra một quyển sách từ ngăn đựng trong xe của ông anh. Đang định mở xem thế nào thì Tiêu Dật hét lên một tiếng, lông mày dựng ngược cả lên, lao đến cướp lại, khiến Tiểu Tuấn giật bắn mình đánh rơi sách, cùi chỏ của Tiêu Dật huých vào vô lăng, chiếc xe chệch ra khỏi đường, đâm thẳng vào gốc cây to bên đường… Nặc Nặc há mồm trợn mắt, suýt nữa thì tròng mắt cũng rơi xuống. Người chín chắn như Tiêu Đại boss lại phạm lỗi sơ đẳng như thế, hơn nữa lại trong tình huống cả nhà ở trên xe. Còn nhớ ban đầu anh còn nhấn mạnh trong cuộc họp rằng khi lái xe yêu cầu phải cẩn thận, không thể lơ đãng chút nào được. “ Rốt cuộc là sách gì mà quan trọng thế?” Nghe câu đó, ông Tiêu nhíu mày, giọng điệu cũng có vẻ nặng nề hơn, “ Vì không biết nên mới lo lắng, Tiểu Tuấn cũng nói lúc đó chuyện xảy ra quá đột ngột, nó cũng chưa kịp nhìn rõ bìa sách”. “Tiêu Đại boss bây giờ đang nằm trong bệnh viện, chúng ta nhân lúc anh ấy không biết thì lên xe tìm thử là được?” Ông Tiêu càng tỏ vẻ lo âu, nghiến răng kích động,” Vấn đề là ở đây! Nặc Nặc, cháu không biết đâu, lúc ấy xảy ra tai nạn, mọi người cuống lên đưa Tiêu Dật lên xe cấp cứu, phản ứng đầu tiên của nó lại là giấu quyển sách vào trong túi áo” Nặc Nặc hoàn toàn không hiểu là cái gì, cơ mật kinh doanh? Tài liệu tiền bạc của công ty? Không thể. Với cá tính của Tiêu Đại boss, nếu Tiểu Tuấn mò thấy tài liệu quan trọng của công ty, nhiều nhất thì anh cũng chỉ nhìn thẳng và nói gọn một câu,” Bỏ xuống, đó là tài liệu công ty”. Chỉ một câu thôi thì đã có thể khiến cô và Tiểu Tuấn run bần bật rồi, sách gì mà khiến Tiêu Đại boss lại vô thức cướp lại thế? Thật là… kỳ lạ quá! Giáo sư Tiêu thấy thỏ trắng sờ cằm ra chiều nghĩ ngợi thì đã bắt đầu nấc nghẹn,” Nặc Nặc, cháu bảo xem Tiêu Dật nó có phạm tội gì không? Chẳng hạn trốn thuế gì đó, hoặc phái gián điệp đi cướp cơ mật kinh doanh của đối thủ? Ôi, bác và bà nhà ngoài chơi với dao mổ ra thì chẳng biết gì hết, hai bác cứ hỏi tại sao Tiêu Dật mới mở công ty mấy năm mà lại làm ăn tốt thế, nhất định là… nhất định là đã sử dụng mánh khóe bất hợp pháp rồi…”
Nặc Nặc à, trí tưởng tượng của ông Tiêu quả thật là rất phong phú, không viết tiểu thuyết đúng là lãng phí quá.>O< Công ty sáng chế Kiêu Dực đã ra đời một game RPG đầu tiên từ lâu, khi ấy lượng tiêu thụ vẫn không tốt lắm, rất nhiều game thủ không biết công ty vô danh tiểu tốt này, thì Nặc Nặc đã hân hạnh chơi game đầu tiên do Tiêu Đại boss tài năng chế tạo ra. Phông nền tuyệt đẹp, nhưng nhân vật cá tính, tình tiết game hấp dẫn… Ngay cả NPC cho cả rót xì dầu cũng có câu chuyện riêng của nó, tuyệt đối không xuất hiện nhưng đoạn nói chuyện vớ vẩn kiểu,” Hôm nay trời rất đẹp, bảo hai cô con gái lấy chăn ra phơi”, mỗi một thành phố hay thị trấn đều có thế giới quan và những câu chuyện riêng của nó, khi chơi game rất suôn sẻ thuận lợi, tuy không thể nói là thập toàn thập mỹ, nhưng lúc đó Nặc Nặc đã nghĩ, một Kiêu Dực nhỏ bé thế này, một người sáng chế game thế này đúng là có một không hai. Một tấm lòng như thế, một tài năng như thế, nhất định không thể cam tâm bị chìm lấp trong đám người, quả nhiên mấy năm sau, khi công ty Kiêu Dực đã nổi tiếng như cồn, Nặc Nặc đã nhìn thấy Tiêu Dật thiên tài trong văn phòng tổng giám đốc. Lúc ấy mà bảo là nhân viên quèn căng thẳng khi gặp Đại boss thì chưa đúng, thà nói đó là tâm trạng thấp thỏm hồi hộp khi fan gặp thần tượng thì đúng hơn? Nhớ đến cảnh gặp gỡ tình cờ lần đầu tiên, Nặc Nặc khẽ nở nụ cười dịu dàng, nắm tay ông Tiêu, cô kiên quyết lắc đầu,” Tiêu Đại boss không thế đâu bác ạ”. Rất lâu rồi, trước khi gặp Tiêu Đại boss, Nặc Nặc đã biết người ấy nhất định là người thẳng thắn thành thật. Cô tin Tiêu Dật. Ông Tiêu vẫn băn khoăn,” Nhưng cháu không thấy Tiêu Dật rất kỳ quặc à? Lần này gặp tai nạn không những không báo cho ai trong công ty biết, mà thậm chí đến cháu cũng không”.
|
Nặc Nặc đảo đảo cặp mắt vẻ gian xảo,” Đúng là quái lạ thật, chuyện này để chúng ta nghĩ cách xem quyển sách kia là gì”. Tuy trên đường nghe ông Tiêu nói Tiêu Đại boss chỉ bị thương nhẹ, nhưng khi Nặc Nặc gặp Tiêu Dật, trái tim nhỏ bé vẫn đập loạn nhịp một lúc. Đầu quấn băng, khóe môi bầm xanh, chân trái cũng bị băng kín, thỏ trắng không kìm được nỗi thương tâm cho vật sở hữu tương lai của mình: Thế này mà bị gọi là thương nhẹ à!!! Hơn nữa điều khiến thỏ trắng tức tối nhất là ông Tiêu rõ ràng đã nói, Tiêu Đại boss bị chấn động nhẹ ở phần đầu, tuy là nhẹ nhưng vẫn cần yên tĩnh dưỡng thương nhưng khi cô và ông Tiêu vào phòng, chú Hải trưởng tổ hạng mục đang ngồi nghiêm chỉnh cạnh Tiêu Đại boss, mà anh thì đang nhíu mày, tay cầm n tập tài liệu chăm chú xem xét. Kiểu này vết thương nhẹ cũng thành nặng mất! Cấp trên trong công ty quá đáng thật! Không có Tiêu Đại boss, công ty sẽ không thể hoạt động hay sao? Thấy thỏ trắng và ông Tiêu vào, chú Hải bình thản gật đầu, xem như là chào hỏi. Nặc Nặc lại tỏ ra không vui, “ Tiêu Dật, anh chưa bình phục sao lại xem tài liệu?” Tiêu Đại boss thấy Nặc Nặc đến cũng không tỏ ra xúc động như tưởng tượng, chỉ nhìn một cái rồi liếc đi nơi khác, dường như vẫn đang giận chuyện bị từ hôn. Không khí có vẻ ngượng ngập, Tiêu Đại boss trầm tư một lúc mới nói,” Có một số tài liệu gấp cần xử lý”. Nặc Nặc im lặng, vẻ uất ức. Được thôi, cô thừa nhận từ hôn cũng là lỗi của cô, nhưng một bàn tay vỗ không kêu, Tiêu Đại boss anh cũng sai mà! Anh ngang ngược như thế, gia thế như thế, lúc ấy nếu em gật đầu nhận lời thì sau này làm sao sống được? Người khác đều nói không đánh người chạy lại, bây giờ vừa nghe tin anh vào viện, em đã vẫy đuôi chạy đến đây, dù anh không vui đến mấy thì trước mặt người ngoài cũng phải cho em chút sĩ diện chứ? Thỏ trắng càng nghĩ càng buồn, tròng mắt đã đỏ hoe. Ông Tiêu đứng cạnh thấy bất mãn nên lên tiếng trách,” Tiểu Dật con…” Chưa nói xong, chú Hải bỗng lên tiếng cắt ngang,” Hứa Nặc, lúc chú ra khỏi công ty, Lan Tuấn Ngạn đang chạy khắp nơi tìm cháu đấy”. Nặc Nặc cứng người, chưa kịp hiểu ý chú Hải thì đã nghe ông nói điểm quan trọng nhất,” Còn nữa, bên phòng nhân sự vẫn chưa nhận được giấy xin nghỉ phép nào của cháu cả, bây giờ bị xem là….” Khựng lại, chú Hải thốt ra hai chữ chính xác không lẫn vào đâu được,” Trốn việc” Bất thình lình, Nặc Nặc chỉ thấy đầu óc sôi lên sùng sục. Sao mình lại xui xẻo thế chứ? Lại còn chạm mặt với chú Hải chuyên phụ trách chấm công nữa chứ, khác nào tự tìm đến cái chết? Không sai, vừa nghe tin Tiêu Đại boss vào viện là đã choáng rồi, chưa kịp xin nghỉ đẽ chạy đến đây, nhưng là đến thăm sếp thì cũng có thể khai ân chứ nhỉ? Thỏ trắng tỏ vẻ đáng thương nhìn Tiêu Đại boss cầu cứu. Nhưng người ta chẳng cho cô cơ hội nhìn thẳng vào nhau nữa. Quá bất lực, Nặc Nặc nghiến răng,” Cháu nghe nói Tiêu tổng bệnh, nhất thời cuống quá…” Chưa nói xong thì chú Hải lại phản bác vẻ rất nghiêm túc,” Điều lệ thứ mười bảy, mục một đã quy định, nếu có việc gấp mà không kịp xin nghỉ , có thể báo trước với trưởng nhóm hạng mục hoặc người sáng chế hạng mục trực thuộc, được phê chuẩn rồi có thể nghỉ. Đồng chí Nặc Nặc, có gấp đến mấy, thì sớm hay trễ có một giây cũng là bác sĩ cứu bệnh nhân, trong tình huống đó tại sao không xin phép?” “…” Trán Nặc Nặc đang rỏ từng giọt mồ hôi lạnh. Chú Hải không những là bậc trưởng bối lớn tuổi nhất công ty, mà cũng là tầng lớp lãnh đạo… khó chịu nhất, vì chưa bao giờ dính đến việc tư , các huynh đệ đều ngầm gọi ông là “chú Bao”(Bao của Bao Công). Cũng chính vì chú Hải chí công vô tư nên Tiêu Đại boss mới yên tâm giao phòng kế hoạch cho ông phụ trách. Nhưng trong tình huống này, Tiêu Đại boss, anh nói giúp em một câu sẽ chết hả??? Nặc Nặc bị chú Hải ép vào đường cùng, đành cúi đầu nhận tội,” Xin lỗi, lần sau…” “Không có lần sau, điều thứ mười bảy mục một đã quy định, người trốn việc vô cớ hai lần trở lên sẽ bị đuổi việc không lý do. Nặc Nặc, tuy cháu và Tiêu tổng có quan hệ tốt nhưng nếu có lần sau thật, chú vẫn sẽ làm theo quy định”. Nặc Nặc gật đầu như gà mổ thóc,” Cháu nhớ rồi!” {{{(>_<)}}} Không chỉ nhớ quy định công ty, mà nhớ luôn vẻ tuyệt tình và tàn nhẫn của Tiêu Đại boss anh nữa đó!!! Hứ hứ, Tiêu Đại boss anh ác thật, nhưng em cũng phải báo để anh biết, phụ nữ thù rất dai đó!!! Khó khăn lắm mới tới lúc chú Hải làm xong việc và rời khỏi bệnh viện, tâm trạng lần đầu đi thăm bệnh nhân của Nặc Nặc cũng tan biến, cô liếc nhìn ông Tiêu vẻ cam chịu rồi bẻ ngón tay nói,” bác Tiêu, nếu đã không việc gì thì cháu xin phép về trước”. Ông Tiêu thấy thế càng cuống hơn, Tiểu Dật nhà ông IQ cao nhưng EQ thấp, tướng mạo đường đường, công việc ổn định, thế mà gần ba mươi năm mới đưa được bạn gái về nhà lần đầu, nếu cô bé này bỏ chạy mất thì ông phải đợi đến bao giờ mới được thấy cháu nội đây??? Ông Tiêu đang định lừ mắt nhắc nhở con trai thì thấy Tiêu Dật co nắm tay trước môi, giả vờ ho,” Anh có xin nghỉ bệnh”. Nặc Nặc và ông Tiêu cứng người, chưa kịp hiểu ý của Tiêu Đại boss thì mặt anh đã đỏ hồng,” Mấy hôm anh bị tai nạn xe… cũng xin nghỉ bệnh với chú Hải… cuối tháng cũng bị trừ tiền”. Nghe xong, mắt thỏ trắng sáng rực, bỗng vỡ nhẽ. ---Thiên tử phạm pháp cũng cùng tội với dân đen, cho dù là Tiêu Đại boss thì chú Hải cùng không nương tay, xin nghỉ thì cứ nghỉ, mà trừ tiền thì cứ trừ. --- Tiêu Đại boss không có cách nào xin giúp mình, vì thế lúc nãy anh mới im lặng. ---Không phải không giúp, mà là không có lập trường để giúp, hiểu không, Nặc Năc? Hai người một đứng một ngồi, cứ thế lặng lẽ nhìn nhau, trong lúc sấm vang chớp giật, ông Tiêu biết ý rút lui, nhường cho hai đứa trẻ khoảng không riêng tư, thậm chí còn chu đáo đóng cửa lại. Nghe tiếng đóng cửa, Nặc Nặc như tỉnh khỏi cơn mê, đờ đẫn nhìn ra phía sau rồi lại nhìn Tiêu Đại boss nằm trên giường, bỗng dưng thấy hơi ngượng ngùng.>O<
|
Tiêu Đại boss tuy bị thương nhưng ngũ qua đẹp đẽ trên gương mặt không hề bị ảnh hưởng, ngược lại trạng thái nằm gường bệnh dưỡng thương càng khiến ánh mắt phủ một vẻ u buồn, làm cho Tiêu tổng thường ngày oai phong lẫm liệt giờ đây bỗng hiền hòa hơn nhiều, lại thêm quần áo bệnh nhân, ánh nắng ngoài cửa xiên xiên chiếu vào, rọi trê người anh… hừm, đúng là một mỹ nhân bệnh đây mà! Trong tích tắc, Nặc Nặc bị sắc đẹp của Tiêu Đại boss quyến rũ, nhìn đến ngẩn ngơ. Hồi lâu sau mới thấy mỹ nhân vẫy tay với mình,” Nặc nặc, đến đây”. Nặc Nặc ngoan ngoãn nghe triệu thỏ, nhảy nhót đến trước giường Tiêu Đại boss. Vừa ngồi xuống đã thấy anh đặt tay lên trán,nói,” Nặc Nặc, hình như anh hơi sốt, không tin em sờ thử…” Nặc Nặc hoảng hốt, chống người lên sờ lên trán Tiêu Đại boss, đôi mày liễu nhíu lại,” Nóng lắm hả? Sao không nói sớm, em đi gọi bác sĩ…” Mới nói một nửa, vai Tiêu Dật đã run lên, Nặc Nặc thấy lạnh người, tưởng do sốt cao nên Tiêu Đại boss mới run như thế, kết quả nhìn kỹ lại thì ra người ta đang cười đến nỗi run cả người. (OoO)? Nặc Nặc chớp mắt, chính xác, Tiêu Đại boss đang… cười! Hiểu ra bị lừa rồi, Nặc Nặc ngoảnh đi làm ra vẻ sắp lùi ra ngoài, nhưng bị Tiêu Đại boss kéo tay lại,” Nặc Nặc, em vẫn giận à?” “Hừ!” Thỏ trắng bắt đầu hờn dỗi, ngoảnh mặt đi đang định nói gì đó thì bỗng nhiên thấy dưới gối đầu có một thứ gì đó. Nó chỉ lộ ra một góc nhỏ, chắc là một quyển sách, Nặc Nặc nhân lúc Tiêu Đại boss còn đang ý loạn tình mê, nhìn kĩ hơn một tí, bìa sách viết 36 kế gì gì đó. “36 kế quản lý tài vụ công ty”? “36 kế đối đãi với nhân viên”? “36 kế luận về Trái đất xâm lược sao Hỏa”? “Nặc Nặc, hôm đó anh quả là quá đường đột…” Bên này Tiêu Đại boss khẽ ôm lấy Nặc Nặc thì thầm, bên kia thỏ trắng gác đầu lên vai Tiêu Đại boss, mắt nhìn chằm chằm vào một góc sách, ra chiều nghĩ ngợi. Nhớ đến lời ông Tiêu nói trước đó, Nặc Nặc bất giác đảo mắt: Ồ … tất cả sách của Tiêu Đại boss đều nằm trong tủ đầu giường, chỉ mỗi quyển này là gối dưới đầu, nhất định là đầu mối tai họa gây ra tai nạn xe, nhất định là thế! Nghĩ đến đó, Nặc Nặc bất chấp, thò móng vuốt xuống dưới gối. Rất nhanh, Tiêu Đại boss chỉ hơi sững người, thỏ trắng đã nhảy nhỏm lên, trên tay có thêm một quyển sách. Sách ? Sách! Tiêu Đại boss giật thót, sờ dưới gối, đã trống không! Cố định thần lại, Tiêu Dật thốt ra mấy chữ qua kẽ răng,” Trả - đây …” “Không!” Nặc Nặc lại lùi lại hai bước, xác định khoảng cách an toàn với Tiêu Đại boss rồi mới dương dương đắc ý chun mũi,” Tiêu Đại boss, anh thật quá đáng, có biết bác trai bác gái và Tiểu Tuấn đều lo cho anh không, bảo anh vì quyển sách này suýt nữa mất cả mạng, em muốn xem xem là 36 kế gì!” Nặc Nặc nói xong lại đưa quyển sách lên vẻ thị uy, Tiêu Dật thấy thế, tay túm chặt vải trải giường, biết rõ mọi chuyện không cứu vãn nổi đành gầm lên nho nhỏ, “Nặc Nặc!” Thỏ trắng không hề sợ hãi, vùi đầu vào nhìn bìa sách, bên trên có viết: “36 kế để hôn được công chúa!” …… Trò gì thế này? Trên bìa sách hoa rơi rất lãng mạn, một khung cảnh màu hồng và trắng như giấc mơ công chúa, và cả một cái tên giết chết người không đền mạng, nhìn tiếp vào nhà xuất bản:” Nhà xuất bản Phụ nữ - Thiếu nhi Trung Quốc” (nhà xuất bản này rất có tinh thần tự sướng, nói thế thôi, không có ý châm chọc đâu) =_= Nặc Nặc cố lấy hết can đảm lật mục lục ra xem, trang đầu tiên đập vào mắt Nặc Nặc hoành tráng tới mức cô tưởng mình đã xuyên không thật. Kế 1: Muốn mà làm ra vẻ thờ ơ. Kế 2: Mỹ nam bị bệnh. Kế 3: Cách xin lỗi điển hình. Kế 4: Phép tắc tình thâm. Kế 5: Hiệu ứng lạnh nhạt. …….. Đây là… sổ tay chỉ cách theo đuổi tình yêu??? Một CEO mà ngay cả cúi xuống nhặt tiền cũng chê là lãng phí thời gian như Tiêu Đại boss, lại xem loại sách nhảm nhí này ư? Và sau khi bị mình từ hôn, Tiêu Đại boss đã lần lượt vận dụng kế sách muốn mà tỏ ra không thèm, mỹ nam kế giả vờ bệnh, và cả cách xin lỗi điển hình “ dù thế nào đi nữa cũng là lỗi của anh”? Vậy có phải sau này Tiêu Đại boss còn định căn cứ vào “36 kế” đó để tỏ tình chân thành tình nồng da diết, sau đó là lạnh lùng, khi nóng khi lạnh, hành hạ đến khi cô cảm cúm phát sốt chảy cả nước mũi phải đi truyền dịch, thì mới chịu buông tha? Thần thánh ơi, Tiêu Đại boss anh có thể nói em biết một chút, chuyện gì thế này??? Điều chỉnh thời gian quay ngược lại một chút, khi Tiêu Đại boss bị từ hôn tại chỗ thực sự là chuyện lớn đầu tiên trong đời, độ sỉ nhục của chuyện ấy gần bằng với khi Tiêu Dật thời niên thiếu trong lúc bất cẩn đã nhìn thấy gấu váy của một cô nàng tung bay trong gió và cả … quần lót nữa.>_< Thế nên, đêm ấy Tiêu Đại boss tâm trạng buồn bực cực độ đã gọi điện thoại cho “ đồng bọn” của anh, bất chấp tiếng oán thán khoa trương của Chung Ngạn Thời, hạ mệnh lệnh,” Bản thiếu gia hôm nay tâm trạng xấu lắm, ra ngoài uống rượu với tôi”. Chọn Chung Ngạn Thời ra uống rượu cùng, Tiêu Đại boss tất nhiên có cái lý của Tiêu Đại boss. Anh chàng Chung Ngạn Thời này tính ra cũng là huynh đệ hiểm nghèo có nhau với Tiêu Dật, lớn lên bên nhau trong một khu nhà, cho đến khi tốt nghiệp cấp ba rồi mới đường ai nấy đi. Nhưng một người với thành tích thảm hại vô cùng, còn người kia lại khiến mọi người trầm trồ không ngớt. Một người cợt nhả, người kia lại trầm tĩnh. Có điều Thượng đế đóng cánh cửa này thì tất nhiên sẽ mở một cánh cửa khác cho bạn, Chung Ngạn Thời tuy từ nhỏ đến lớn đều trưởng thành dưới roi vọt của người lớn, nhưng có gương mặt rất chi là” yêu ma quỷ quái”, lại thêm cái lưỡi trơn như bôi mỡ và cả da mặt dày đến độ tường thành cũng không bì được, nên cho dù thành tích học chẳng ra sao nhưng cua gái thì lại rất đẳng cấp.
|