Chương 2: Lỗi Vào Nhầm Phòng Giản Nhụy Ái nhìn dáng vẻ hấp tấp của Trác Đan Tinh, giống như chẳng thấy, cô cũng muốn đi tìm một căn phòng yên tĩnh.
Cô đem ly nước đủ màu sắc lên uống ừng ực, hào phóng uống thêm vài ly nữa, mắt không ngừng lấp lánh, không ngờ thức uống trong bữa tiệc này lại ngon đến vậy.
Du thuyền miễn phí, thức ăn ngon miễn phí, cô như người nhặt được tiện nghi, mắt long lanh đầy vẻ mê hoặc, càng có tinh thần để phấn đấu .
Tập đoàn Đan Thị quả là một tập đoàn lớn, với quỹ tiền mặt hùng hậu, phục vụ thức ăn cho khách vô cùng chu đáo.
Cô uống vài ly nữa, đầu óc trở nên hôn mê, ánh mắt trở nên mờ ảo, xem ra thức uống cũng có thể làm người say, da đầu đều đau nhức.
Giản Nhụy Ái nhìn một người thành nhiều người, nhịn không khỏi nấc cục một vài tiếng, rước lấy ánh nhìn xem thường của người xung quanh, đôi mắt thức thời hạ thấp xuống.
Cô cảm thấy dường như mình đã ăn uống quá nhiều, xem ra nên về phòng nghỉ ngơi, ánh mắt vẫn quét nhìn khắp bữa tiệc, không ngờ phòng tiệc lớn như thế, lại chẳng thấy Trác Đan Tinh đâu.
Cô lấy thẻ mở cửa phòng, da đầu như nhảy ra, hít sâu một cái, trở về phòng là tốt nhất.
Tác dụng rượu cồn càng ngày càng lớn, cảm giác đầu óc nặng như búa tạ, mí mắt càng ngày càng chìm xuống, bước chân trôi nổi bềnh bồng, lảo đảo đi về các dãy phòng.
Du thuyền sang trọng, cũng chẳng giống bình thường, phòng giải trí và phòng nghỉ ngơi các nhau khá xa, có thể thấy được du thuyền lớn đến bao nhiều rồi?
Cô cúi đầu, chậm chạp bước đi, không có chú ý người phía trước, ‘phanh’ hai người song song ngã ra mặt đất.
Thẻ mở cửa phòng trong tay Giản Nhụy Ái rớt xuống sàn nhà, đầu đau như búa bổ, ngước mắt lên nhìn đối phương, thấy người kia vội vàng hấp tấp đứng dậy nhặt lên thẻ mở cửa phòng, liền vội vã rời đi.
Cô như một kẻ vô lễ, hét lên: "Này, ê. . . . . . đúng là người không lễ phép mà, đụng vào người ta rồi mà không biết nói tiếng xin lỗi?"
Người đụng Giản Nhụy Ái giống như không nghe thấy bất mãn của cô, đầu không ngoảnh lại, nhanh chóng biến mất trước con mắt của Giản Nhụy Ái.
Trong lòng Giản Nhụy Ái không ngừng nguyền rủa cái người không biết lễ nghĩa kia, thân thể mệt mỏi đứng lên, nhặt thẻ phòng rơi trên sàn nhà, chuyện xảy ra sau đó sẽ khiến cô hối hận; chỉ vì mình không chú ý lúc hai người đụng nhau, thẻ phòng của hai người đã bị thay đổi.
Cô đẩy mạnh cửa phòng bước vào, trong không khí lơ lửng mùi hoa nhè nhẹ, thấm vào ruột gan, căn phòng này không giống như những căn phòng khác, nó được thiết kế tỉ mỉ, không ngờ phòng khách trên du thuyền cũng đẹp như thế.
Cô đưa mắt nhìn chiếc giường lớn theo kiểu dáng Châu Âu rộng rãi, không thể chờ đợi liền nằm ở trên giường, oa! Chăn bông tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, lại rất mềm mại, khiến cô cảm thấy như đang được nằm trên các đám mây, nhắm mắt thật chặt, hưởng thụ cảm giác chưa từng có.
Không gian yên tĩnh, mí mắt cô nặng nề khép chặt, miệng nở ra một nụ cười đầy hạnh phúc.
Y Thiếu Thiên vội vã chạy tới bên người Đơn Triết Hạo, thấy anh mang theo vẻ mặt muốn người ta tránh xa mình ngàn dặm, vẻ mặt lãnh khốc và vô tình, cậu đi theo Đơn Triết Hạo nhiều năm, trong cuộc đời anh chỉ có hai người, thứ nhất bà nội, thứ hai chính là người bạn thanh mai trúc mã Lạc Tình Tình.
Đơn Triết Hạo máu lạnh vô tình, trên thương trường là một nhân vật hung ác có thể bất chấp mọi thủ đoạn, không tha cho kẻ nào phản bội anh, tự nhiên bị người mà mình tin tưởng nhất phản bội, tâm tình của anh làm sao không khinh khủng cho được.
Y Thiếu Thiên muốn nói lời gì đó, đều chần chờ ba phần, sợ tự gây lửa giết mình: "Tổng giám đốc Đơn, tôi đã tìm được cô ấy, Lạc Tình Tình đã ngồi lên một chiếc ca-nô rời đi."
"Biết." đôi tay Đơn Triết Hạo giữ chặt lan can, không nói thêm bất cứ lời nào, ánh mắt nhìn ra nơi xa xăm, làm cho người ta càng có thêm nhiều áp lực khi đứng bên cạnh.
Y Thiếu Thiên hi vọng anh thà tức giận, chứ an tĩnh như hiện tại, lại giống như sắp đòi mạng anh, sự lo sợ càng tăng lên, lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi lạnh rồi.
Đơn Triết Hạo uống không ít rượu, bước chân không yên, đầu óc cũng không rõ ràng, ba chữ Lạc Tình Tình càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt nóng giận nhắm chặt
Anh chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, bữa tiệc cầu hôn, nữ chính lại trốn đi.
Đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Đan Thị, lại bị phụ nữ từ chối, cơn điên của anh đã lên tới cực điểm, không phải tức giận vì Lạc Tình Tình rời đi, mà tức giận là vì nó khiến anh mất mặt.
Anh cầm chìa khóa phòng mở nhẹ, ‘cóc’ một tiếng cửa phòng mở ra.
Đơn Triết Hạo nhíu chân mày, tiến vào phòng tắm, mang theo hơi thở nam tính đầy mạnh mẽ. Sau khi tắm xong, đầu óc tỉnh táo không ít.
Anh lười biếng lấy khăn bông lau sơ mái tóc còn ướt, mồ hôi hột từ trên trán rơi xuống lồng ngực, dáng người có thể khiến cho tất cả các cô gái chết đứng, dần dần hiện ra trong bóng tối.
‘Bành’ đèn phòng sáng lên, căn phòng đang chìm trong bóng tối bỗng sáng chưng.
Anh muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, lại thấy một cô gái đang nằm ngủ trên đó, mái tóc dài đen nhánh xõa trên bờ vai, thân thể được chiếc chăn ấm bao quanh, như đang gói gém mùi vị phong tình.
Anh thích các cô gái có mái tóc dài duỗi thẳng, Lạc Tình Tình biết anh thích thế, nên thường hay chảy tóc dài.
Trái tim Đơn Triết Hạo nhảy dựng lên, không ngờ Lạc Tình Tình thả chim bồ câu, núp ở trong phòng này.
Chuyện ngày hôm nay sỉ nhục lý trí của anh quá rồi, cũng không có ý định suy nghĩ thêm, tiện tay vén chăn lên, kéo thân thể của cô ngồi dậy, quát: "Lạc Tình Tình, tốt nhất em nên giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh."
Giản Nhụy Ái nhăn mặt lại, buồn ngủ cực kỳ, trước mắt dừng như có ai đó đang đứng, thân thể lạnh kẽo. Lúc cô chưa kịp phản ứng, người kia đang đưa mặt tới mí mắt của cô, gương mặt phóng đại đến mấy lần, giọng nói trở nên cao vút:"A!"
Kinh ngạc trong lòng tạm lắng xuống, Giản Nhụy Ái cấp tốc đẩy tay người kia ra, trốn vào trong chăn, dùng chăn bông bao quanh mình thật chặt, gương mặt ửng hồng, hoảng hốt và lo sợ.
Mới vừa rồi đi vào phòng, vì quá nóng nên cô liền cởi quần áo ra, lúc bị người đàn ông kia kéo ngồi dậy, toàn bộ thân thể cô đều bị anh thấy hết.
Cô cẩn thận quan sát gương mặt của người đàn ông kia, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt lạnh lùng, không phải là Đơn Triết Hạo - chủ nhân du thuyền đó chứ?, hay là một người nổi danh trong giới thương lưu?.
Tại sao lại vào được phòng của cô? Hơn nữa để sự trong sạch của cô bị mất sạch trong mắt anh, cô không phải là phụ nữ phong kiến, nhưng không thể vô duyên vô cớ cho người ta xem thân thể được.
Đơn Triết Hạo ngẩn người một lúc, cô gái trên giường anh là ai vậy, còn là một thân trần trụi, vóc người nóng bỏng, da dẻ trắng nõn. Hình như cô ta vô cùng xinh đẹp, đôi hoa kia như hai quả anh đào dường như đang cố dụ dỗ người khác, cổ họng anh khô rát, rất khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Ông trời ơi! Giản Nhụy Ái hi vọng mình đang nằm mơ a!
Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, chẳng cần biết anh là ai? Tùy tiện đi vào phòng người khác, còn nhiều thấy thân thể của cô.
Nhịn không được thì không cần nhịn được, đúng, cô, Giản Nhụy Ái không cần nhịn, nội tâm nhục nhã sẽ liền sinh ra lực phản ứng, cô quát: "Sắc lang, biến thái, khốn kiếp. . . . . . Đi ra ngoài cho tôi, cút ra khỏi."
Tâm tình Đơn Triết Hạo cực kém, tay nắm răng rắc như đang muốn đánh người, tức giận muốn nổ tung.
Một cô gái không biết phân biệt, không biết đúng sai, anh dùng một âm thanh lạnh lẽo lên tiếng: "Đi ra ngoài? Đây là phòng của tôi, tại sao tôi phải đi ra ngoài? Tôi còn muốn hỏi cô, cô vào phòng tôi làm gì? Còn cởi hết đồ ra nữa? Tính dụ dỗ tôi sao." Anh tức giận trợn mắt nhìn cô gái trước mặt, lạnh lùng hầm hừ.
Giản Nhụy Ái nhìn thấy ánh mắt tức giận của anh, phí sức lên tiếng gầm gừ, muốn thét cũng chẳng biết thét thế nào, mặt mê mang.
‘phòng của anh ta’, cô rõ ràng nhớ mình đi theo số của thẻ phòng cầm trong tay mà, tuyệt đối sẽ không đi nhầm phòng, coi như đi nhầm, sẽ không dễ dàng vào được, cô càng thêm xác định đây là phòng của mình.
Đơn Triết Hạo cao cao tại thượng, là người đàn ông với gia tài bạc vạn, tự nhiên bị người ta chơi xỏ.
|
Chương 3: Không Hiểu Nên Thất Thân (1) (Cảnh H) Mặc dù cô chỉ là một cô gái bình thường, nhưng bình thường cũng có tôn nghiêm của bình thường, tay nắm chặt chăn bông, hét lên: "Anh đừng ở đó mà nói bậy? Tự dưng anh xông vào phòng tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh."
"Được! Cô báo cảnh sát đi! Xem cảnh sát đứng về phía cô hay sẽ đứng về phía tôi! Có muốn tôi cho cô mượn di động không, muốn tôi ngã vào người cô ư, muốn dùng thủ đoạn rẻ tiền này để dụ dỗ tôi ư? Xem ra hôm nay cô không thành công rồi. Chắc chẳng có tiền mua điện thoại chứ gì"
Đơn Triết Hạo lạnh lùng nói với cô .
Giản Nhụy Ái bị lời nói kích của anh là đầu bốc khói, bình thường rất ít gây sự với ai, nên hiện tại đầu óc trống rỗng, không có cách nào để phản bác.
Cô thật hối hận việc không học mấy câu mắng người, lắp bắp nói: "Anh. . . . . . Anh . . . . . người đàn ông xấu xa, cút ra ngoài, cút. . . . . ."
Đơn Triết Hạo lấy thẻ mở cửa phòng ra, ném tới trước mặt Giản Nhụy Ái: "Thấy rõ chưa, 0210, số của phòng tôi, nữ vú lớn."
‘nữ vú lớn’ mặt Giản Nhụy Ái đỏ đến mang tai, nội tâm uất ức, muốn khóc nhưng cũng không thể khóc, bao nhiêu năm qua giữ gìn thân thể trong như ngọc, vô duyên vô cớ bị người nhìn sạch bách, khiến cô tổn thương, lên tiếng chửi bới, thật là tội đáng chết vạn lần.
Giản Nhụy Ái giận điên lên, cô cầm thẻ phòng của mình lên nhìn, phía trên viết 0210, kỳ quái, cô rõ ràng nhớ phòng của mình chính là 1201, làm sao sẽ sẽ biến thành 0210? Ngước mắt hỏi "Căn phòng này số bao nhiêu?"
Đơn Triết Hạo cau mày trả lời: "0210." Không khách khí đoạt lấy tấm thẻ phòng trong tay của cô, không ngờ thẻ phòng trong tay của cô lại là 0210.
Anh nhớ thẻ phòng này làm thanh hai thẻ, một cái trên tay Lạc Tình Tình, vì sao vô duyên vô cớ thẻ phòng này lại ở trong tay của cô.
Tay anh nắm chặt thành nắm đấm, tức giận nhìn thẳng Giản Nhụy Ái giống như muốn nhìn tất cả nội tâm trong lòng cô.
Sắc mặt Đơn Triết Hạo trầm xuống, đưa tay cầm cổ Giản Nhụy Ái, dùng sức mà bóp chặt: "Nói, Lạc Tình Tình ở nơi nào?"
Đột nhiên gặp biến cố, ánh mắt cô cố chống lại sự lạnh lùng của anh, thân thể không khỏi run lên.
Ảo não nhìn chiếc chăn bông đang rơi xuống khỏi thân thể của cô, thân thể của cô đơn độc đối mặt với vẻ lạnh lùng của Đơn Triết Hạo.
Cô muốn kéo chăn bông lên, lại không kéo được, gấp gáp kêu la: "Người đàn ông biến thái, anh thả tôi xuống coi."
Nhưng dường như tay người đàn ông kia không hề động đẩy, cô hoảng hốt rồi, gò má rơi lệ, thấy anh chẳng có nửa điểm để ý tới mình.
Đơn Triết Hạo mặc kệ ai khóc thúc thít cầu xin, ở trong mắt anh, cá tính của anh rất cố chấp, mặc kệ sự chết sống của người khác.
"Nói, Lạc Tình Tình ở nơi nào? Tại sao cô có cái thẻ phòng này?" Anh lạnh lùng nói.
"Tôi không biết anh đang nói cái gì? Người đàn ông biến thái nhanh thả tôi ra, tôi không thở được."
Cổ của cô bị nắm chặt, hô hấp càng ngày càng không trôi chảy, sắc mặt hơi thay đổi.
Đơn Triết Hạo mặc kệ cô gái trước mặt có bao nhiêu khó chịu, sức lực trong tay mọi lúc một tăng, Lạc Tình Tình ra đi không lời từ giả, lại còn giao thẻ phòng của anh cho cô gái khác, mục đích của cô là sao? Lạc Tình Tình thật sự xem anh là cái gì?
Tự nhiên bị một cô gái đùa giỡn, làm sao anh lại không giận dữ cơ chứ, nhìn chằm chằm thân thể của cô, cổ họng trở nên khô khốc.
Giản Nhụy Ái cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, cô hiểu rõ ánh mắt kia đang muốn cái gì, cái đầu nhỏ vì hoảng hốt khẽ lay động: "Đừng, van anh tha cho tôi!"
"Tự nhiên cô đến chỗ tôi, vậy tôi thu nhận, đây là lựa chọn của cô, cô đừng hối hận." Anh kéo cơ thể cô vào sát mình, môi mỏng lộ ra lời nói lạnh lẽo.
Sắc mặt Giản Nhụy Ái đầy vẻ hoang mang, nguy hiểm càng ngày càng đến gần, cô hốt hoảng giãy giụa, muốn tránh khỏi vòng tay của anh.
Thân thể của người đàn ông cao một mét tám, còn thân thể cô thì gầy yếu chỉ cao một mét sáu, cô đâu phải là đối thủ của anh, chẳng lẽ để sự trong sạch của mình chôn vùi trong tay người đàn ông thô bạo này, thật không thể!
"Cô không phải là cô gái Lạc Tình Tình đưa tới ư? Còn giả bộ thuần khiết làm gì?"
Đơn Triết Hạo dùng sức lực khống chế lửa giận trong mình, cảm nhận mùi thơm thoang thoảng trên người cô, vẻ mặt hoảng hốt giống như Tiểu Bạch Thỏ, nét mặt chọc người khác yêu thương, khiến anh không kềm chế được nội tâm của mình.
Từ trước đến giờ Đơn Triết Hạo luôn xử lý mọi chuyện đúng chừng mực, năng lực kiềm chế của anh cũng rất mạnh.
Nhưng vì sao cô gái này dễ khơi màu dục vọng của anh như thế, anh chẳng kịp chờ đợi mà muốn có cô, muốn chứng tỏ năng lực bản thân với cô.
Lạc Tình Tình chạy trốn, còn giúp anh an bài một vật báu mỹ lệ như thế, anh cũng chẳng cử tuyệt làm gì.
Cô ta vì hành động của mình mà chuộc tội, vậy anh cũng chẳng thể phụ sự an bài của cô ta, trên miệng vẻ ra một nụ cười hài lòng.
Anh cúi người hôn môi của cô, không tưởng được đôi môi cô lại mềm mại như thế, khiến cho anh không nhịn được muốn tiến sâu hơn để có thể cảm nhận hương thơm của cô, chiếc lưỡi của anh xảo luyện đưa đẩy trên môi cô, khiến cả người cô khẽ run rẫy, nhạy cảm như Tiểu Bạch Thỏ.
Cô muốn kháng cự anh, anh lại càng muốn có được cô, tựa như đứa trẻ ba tuổi không được ăn đường, lại càng muốn ăn nó, coi nó có ngọt không.
Giản Nhụy Ái liều mạng giãy giụa, nhưng môi cô đã bị che đẩy rồi, không thể nói lên bất kỳ lời nào, cô chỉ có thể ấp úng nói: "Ồ… ồ. . . . . . ."
Nước mắt gấp gáp chảy ra ngoài, trong lòng kinh sợ.
Đơn Triết Hạo hoàn toàn không để ý, anh bị mùi thơm trên người cô hấp dẫn, đè cô xuống giường, không ngừng hôn hít, chóp mũi, đôi môi, xương quai xanh, cho đến bờ ngực trắng noãn, da thịt mềm mại của cô đã khiến cho thần kinh anh tan thành nước, nội tâm cuồn cuộn như nước lũ dâng trào.
Giản Nhụy Ái ra sức chống cự, nhưng tay chân yếu ớt của cô cùng lắm giống như giúp anh gãy ngứa, tảng đá lớn vẫn không hề nhúc nhích.
Cô hoảng hốt giãy giụa: "Buông tôi ra!"
"A!" Giản Nhụy Ái vừa dứt lời, bắp đùi như bị ai đó nhanh chóng tách ra hai bên.
Đơn Triết Hạo không thể chờ đợi tìm kiếm một vị trí tốt, không chuẩn bị trước liền đi vào nơi sâu nhất, hơi thở nóng rực như được giải thoát, không ngừng thở hào hển.
Sau đó anh điên cuồng mãnh liệt cướp lấy, không hề tiết chế, không hề thương tiếc. . . . . . Giống như chẳng có ngày mai, hôm nay anh phải đoạt lấy tất cả.
"A!" Giản Nhụy Ái không chuẩn bị trước, lại bị anh bá đạo đòi lấy, khiến cơ thể hít thở không thông, không nhịn được thét chói tai.
Loại đau đớn này xuyên thấu tim, giống như khiến cô sắp tắt thở, nắm lấy cánh tay Đơn Triết Hạo, móng tay bấu chặt vào bắp thịt của anh, khiến cho nơi đó có chút máu chảy ra
Tròng mắt Đơn Triết Hạo thoáng qua một tia nghi vấn, đưa mắt nhìn xuống cô gái đang khổ sợ kêu gào, không ngờ cô gái này không giống như tưởng tưởng của anh, phóng đãng, cởi mở, là một cô gái phong tình, cô như gặp trục trặc gì đó, tiến vào thân thể của cô, một tầng khít khao bao phủ vật phái nam của anh, loại cảm giác này cực tốt. . . . . .
Giản Nhụy Ái bị động tác dừng lại của anh làm cho có chút đau đớn, không đấu lại trên đàn ông phía trên, cô từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, vô lực xụi lơ dưới cơ thể anh, mặc cho anh xâm nhập.
|