Định Mệnh Nhóc Là Của Anh
|
|
Chương 35: Vị trí nào…??
Anh im lặng một hồi.
-Cậu gặp chị cậu? Vào lúc nào?
-Chiều nay!-Cách trả lời tỏ rõ thái độ địch thủ.
-Mấy giờ?-Anh không có thời gian để đôi co với cậu nhóc này.
-Khoảng 6 giờ 30!-Chính Phong nhíu mày, không thể nào đoán ra được người trước mặt đang suy nghĩ cái gì.
-Có gặp chị cậu, bảo cô ấy gọi lại cho tôi!-Anh nói rồi nhanh chóng bước đi.
***
Anh lái chiếc moto đi trên đường từ bệnh viện về ngôi biệt thự. Anh lái rất chậm, quan sát trên đường để tìm kiếm người con gái ấy. Điện thoại bỗng reo lên:
-“Khắc Huy, Âu Nhật Hào gọi đến, nói là muốn gặp cậu!”-Bảo Anh nói.-“Hắn ta gọi đến phòng thư ký, tôi đã bắt máy!
-Ở đâu?-Cuối cùng thì cũng lòi đuôi, anh giữ khuôn mặt lãnh đạm, nhếch nhẹ môi.
-“Tập đoàn King!”-Bảo Anh nhẹ giọng khi nghe thấy chất giọng bất bình thường của anh.-“Tôi đi với cậu!”
-Không cần.-Anh nói.-Cậu ở nhà, nếu đêm nay tôi không gọi cho cậu, tôi tuyệt đối cấm cậu gọi cho tôi! Đến sáng hãy báo với mọi người! Được chứ?
-Được!-Giọng Bảo Anh khẽ run run, không chắc chắn.
Âu Nhật Hào là ai? Bảo Anh biết, hắn là kẻ máu lạnh trong giới giang hồ, kẻ ngang tàn, mạng người bị hắn xem là cỏ rác, cả người thân cũng không từ thủ đoạn! Vì vậy Bảo Anh mới lo lắng. Nhưng Âu Khắc Huy là ai chứ? Là Âu tổng mà mọi người xem trọng, là người lí trí, có nguyên tắc, đôi khi vì nguyên tắc anh trở nên ngang tàn, khó đoán, là người cực kì thủ đoạn trong giới thương trường, các đại ca có tiếng trong giới giang hồ rất xem trọng, nể phục anh vì tính liêm minh, chính trực dù anh không giỏi giết người, cũng chẳng làm ăn phi pháp, nhưng kĩ thuật dùng vũ khí cũng rất đáng nể.
***
Tập đoàn King, anh bước vào, bảo vệ dường như cũng được dặn trước nên không gay khó dễ. Lên thẳng phòng chủ tịch dưới sự hướng dẫn của bảo vệ. Vừa bước vào, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi. Căn phòng không hề bật đèn, một người đàn ông đứng trước cửa sổ, thoắc ẩn thoác hiện dưới ánh trăng.
-Nhanh đấy!-Giọng nói dứt khoát, thoát lên vẻ nam tính.
Khắc Huy dựa người vào bức tường cách xa Nhật Hào hơn một mét.
-Anh tìm tôi?-Anh nói, giọng anh có chút bỡn cợt.-Nếu để dòng họ Âu biết được Âu Nhật Hào anh tìm gặp Âu Khắc Huy tôi, có lẽ…
-Đù sao cậu đã đến! Thông cảm, tôi không có thói quen bật đèn khi ở một mình!-Nhật Hào cũng có chút bỡn cợt.-Tôi tin chắc là cậu cũng vậy! Dù sao chúng ta cũng là những người quen thuộc với bóng đêm!
-Chỉ có anh, tôi là bạch đạo!-Anh nói chắc nịch.-Được rồi, Âu Nhật Hào, vào vấn đề chính đi, anh tìm tôi để làm gì?
-Được, vậy tôi sẽ nói thẳng!-Nhật Hào nâng ly rượu trong tay, húp hết một.-Người tình bé nhỏ của cậu đang ở trong tay tôi!
-Người tình?-Anh hơi nhếch môi.-Anh phải biết là Khắc Huy này có bao nhiêu người tình, chính tôi còn không đếm được!
Tuy nói là thế, nhưng anh đã chắc chắn rằng Diệu Phương đang nằm trong tay Nhật Hào, nếu để lộ sơ xuất hắn sẽ xem cô là điểm yếu của anh.
-Đúng là thế thật!-Nhật Hào hơi nhếch môi.-Sáu năm trước là người tình của cậu, sau năm năm xa cách, khi cậu quay về cô ta vẫn là người tình của cậu! Cậu nghĩ người ngoài nhìn vào sẽ nói gì? Chàng trai và cô gái yêu nhau rất sâu đậm!
-Yêu? Anh nên thừa biết trong anh và cả tôi không nên có thứ tình cảm này!-Anh giữ thái độ lãnh đạm, hơi nhếch môi.
-Được! Vậy tôi nói thẳng!-Nhật Hào cười đểu.-Người tình bé nhỏ của cậu, Hạ Diệu Phương đang nằm trong tay tôi, cậu thấy thế nào?
-Hạ Diệu Phương?-Anh nhếch môi.-Chẳng phải anh cũng biết tôi đã từng bị cô ta bỏ rơi, anh nghĩ bây giờ tôi quan tâm đến sống chết của cô ta sao?
Khắc Huy trong lòng thầm mừng nhưng lời nói vẫn hiên ngang bất cần. Dù gì cũng có chút tin tức của Diệu Phương. Cô nằm ở vị trí nào trong lòng anh, anh là người hiểu rõ nhất! Chỉ cần làm cho Nhật Hào suy nghĩ rằng cô không hề có một chút vị trí trong lòng của anh thì chắc chắn cô sẽ được thả ra. Anh biết rõ Nhật Hào là người thế nào. Tuy hắn là đại ca giang hồ, giết người không nương tay, nhưng Nhật Hào chỉ giết những kẻ phản bội lại bang nhóm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng người vô tội trừ trường hợp ngoài ý muốn. Chỉ cần anh không yêu cô, tự khắc cô sẽ thành ngươi vô tội!
-Tôi cũng chẳng vòng vo nhiều với cậu!-Nhật Hào nói.-45% cổ phần ở Tập đoàn Royal, nếu cậu chuyển 30% lại cho tôi, người tình bé nhỏ của cậu sẽ an toàn trở về!
-Tại sao tôi phải làm vậy?-Anh thản nhiên.
-Cậu sẽ chuyển, tôi tin rằng con bé đó, có vị trí trong lòng cậu!-Nhật Hào nhếch môi nhẹ.-Đêm còn dài, cứ từ từ mà suy nghĩ! Ngày mai 9 giờ tại bến cảng sẽ là cơ hội cuối cùng của cậu! Bây giờ tôi có việc bận!
-Vậy anh cứ làm gì mình muốn, miễn là đừng ảnh hưởng đến tôi là được!-Khắc Huy nói rồi thản nhiên bước ra ngoài.-Tôi về!
-Không tiễn!-Nhật Hào nói vọng ra.
Nhìn bóng lưng của anh, Nhật Hào lại nhếch môi. Một hồi lâu sau, Nhật Hào cũng ra khỏi căn phòng.
***
Về đến căn biệt thự, Khắc Huy nhắn tin báo bình an cho Bảo Anh. Anh nặng nề ngã xuống giường. Đến sáng, khoảng 6 giờ, Gia Minh đến. Anh không xuống mở cửa, Gia Minh đành leo rào vào. Anh thừa biết là Gia Minh nên huỷ các hệ thống bảo vệ cho đến khi Gia Minh bước vào phòng thì thấy anh đang ngồi vô ưu lo trên chiếc ghế làm việc trong phòng làm việc của anh.
-Này! Cậu có lương tâm không? Tôi đến để cùng cậu tìm cách vậy mà cậu để tôi leo rào!
-Nếu tôi không có lương tâm!-Khắc Huy hơi xoa xoa trán.-Có lẽ bây giờ cậu đã vào bệnh viện vì hệ thống an ninh của căn biệt thự này!
-Cậu…-Gia Minh rất tức giận vì thái độ này của anh, nhưng vẫn giữ hoà khí.-Thôi bỏ đi, cậu định việc của Diệu Phương như thế nào?
-Cậu biết?-Anh hơi nhíu mày.-Bảo Anh à?
-Cậu cũng biết cậu ấy có thai, hay suy nghĩ lung tung!-Gia Minh nói.-Nhóm mình đều biết, cậu định sẽ thế nào?
-Thì chuyển cổ phần cho hắn!-Anh thản nhiên nói.
-Cậu điên à?-Gia Minh lộ rõ vẻ tức giận.-30% cổ phần của Tập đoàn cậu biết quy ra tiền được bao nhiêu không? Đó là công sức gây dựng của cậu và gia đình cậu!
-Diệu Phương là do tôi kéo vào chuyện này!-Anh nói.-Nếu tôi mất đi 30% cổ phần, e rằng cái ghế Chủ tịch sẽ mất! Nhưng tôi tin cổ phần của chúng ta cộng lại, hơn hẳn 30% kia!
-Tuỳ cậu!-Gia Minh nói.-Dù sao Diệu Phương đối với cậu cũng rất quan trọng!
|
-Tôi đang chờ luật sư gửi hồ sơ chuyển nhượng!-Khắc Huy nói.
Khắc Huy dựa vào ghế, nhắm mắt lại, trong anh suy tư, nhìn vào anh, chẳng ai đoán được anh đang nghĩ điều gì.
***
Mắt Diệu Phương dần dần mở ra, cô dần dần lấy lại ý thức, đầu đau như búa bổ, cả người đau nhức. Cô đang nằm trên một cái gì đó êm nhưng không phải bằng nệm. Cô có cảm giác mình đang ở một cái phòng phế liệu nào đó, xung quanh là bóng tôi, thấp thoáng ánh sáng do nhà dột. Cổ tay, cổ chân đau nhức do bị trói. Cô nghe được một đoạn đối thoại.
-Con nhỏ này tươi! Không biết khi nào mới đến lượt chúng ta!-Giọng nói có chút khao khát.
-Nghe đồn là người tình của Âu Khắc Huy, đại ca trong bạch đạo!-Giọng nói khá run run khi nhắc đến tăm tiếng của anh.
-Tên này đúng là ghê gớm! Đã là trùm của bạch đạo, lại nổi danh ở hắc đạo! Cả thế giới hắc đạo không ai không nể hắn!
-Nhưng trừ đại ca của chúng ta! Đại ca của chúng ta dù sao cũng là anh của hắn!
-Suỵt! Khẽ thôi!-Đại ca rất ghét ai nói đến chuyện thân thế của đại ca!
Anh của anh? Cô đang liên tưởng đến một người. Anh là con một, nếu như anh của anh thì chỉ có thể là anh họ. Họ mẹ của anh thì chỉ có Trương Lan Nhi, họ ba anh thì… Không được rồi, cô phải tìm cách trốn đi. Nếu thật sự hắn bắt cóc cô thì chỉ có thể mục đích là uy hiếp anh. Cô bỗng nhếch môi. Cô có là gì của anh? Cô nằm vị trí nào ở trong lòng anh? Anh chỉ có khinh ghét cô, hận thù cô, luôn tìm cách dày vò cô. Hắn dùng cô uy hiếp anh, xem ra không có khả năng. Dù sao cô cũng phải tự cứu bản thân mình. Bây giờ không phải là lúc để chừng chừ, sợ hãi. Dù sao bọn chúng cũng không phải là người tốt!
Cô xác định bên ngoài có hai tên. Nhìn xung quanh căn phòng, cô thấy có mấy chai thuỷ tinh, gần đó lại có mấy mảnh thuỷ tinh. Cô cố gắng dịch người nhích qua một chút. Cổ tay đau nhức cố gắng nhích để động đến miếng thuỷ tinh nhỏ, cố gắng hết sức cô cũng từ từ cưa được sợi dây. Khi nhìn lại, cổ tay của cô đầy máu đỏ.
-Cơm đây!
Cánh cửa bị đạp không thương tiếc. Một phần cơm trắng để trước mặt cô, hắn hơi khôm đầu để đặt thức ăn xuống đất…
“Xoảng…”
Diệu Phương dùng chai thuỷ tinh đánh vào đầu hắn một phát mạnh, máu ứa ra rất nhiều, hắn nằm xuống, cô khá hoảng hốt nhưng nhanh chống lấy lại bình tỉnh cởi trói cho mình. Những bước đi đầu tiên rất chập chững do chân cô bị trói cả đêm, cô nấp ở sau cửa.
-Chuyện gì vậy?-Một tên khác chạy vào nhìn người đàn ông nằm úp, máu chảy ra không ngừng.-Nó đâu?
Hắn cố gắng chỉ đằng sau nhưng…
“Xoảng…”
Diệu Phương một lần nữa đập chai thuỷ tinh vào đầu tên này. Cô hốt hoảng nhưng giữ bình tĩnh. Cô chạy, tốc độ của cô tuy không nhanh nhưng đây là tốc độ hết sức của cô, cô cứ chạy…
***
-Chết tiệt! Có một đứa con gái chân yếu tay mền làm cũng không xong, tôi nuôi lũ tụi mày làm gì?
Nhật Hào vẻ rất tức giận không hề kiềm chế, hiện tại Nhật Hào, Phúc Thanh và bốn tên dưới quyền hắn đang ngồi trong một phòng vip của quán bar.
-Đại ca, xin cho tụi em cơ hội!-Một tên dưới quyền nói.
Thấy Nhật Hào im hơi lặng tiếng, hắn nói tiếp.
-Đại ca, con nhỏ đó vừa hết ảnh hưởng tác dụng của thuốc ngủ, chân tay lại bị trói! Chắc hẳn chưa chạy xa được, với lại địa hình ở đây rất phức tạp! Em đã cử nhiều nhóm chia ra tìm kiếm, trừ khi có cánh nó mới thoát được!
-Con nhỏ lần này nhất định không được để nó xổng!-Nhật Hào to tiếng.
-Vâng ạ!-Bốn người thuộc hạ ở đó đồng thanh.
Khi bốn người bước ra, Phúc Thanh cười nhếch môi.
-Anh nghĩ con nhỏ đó có thể về nhà được à? E rằng với tình trạng đó của nó chỉ có hai con đường, một là chết đói do bị lạc, hai là bị chúng ta tóm lại!
-Em nói đúng!-Nhật Hào cười thái độ bất cần.-Nhưng con đường nào nó cũng sẽ chết!
|
Chương 36: Không thoát…
Tờ mờ sang khoảng 2 giờ. Diệu Phương đã chạy hơn 2 tiếng, chạy mãi nhưng vẫn không ra được đường chính, nơi cô đang đứng như một cái hẽm mê cung giữa vùng quê. Chân cô bỗng dưng đau nhói, cô ngã khuỵ xuống.
-Một đứa con gái chân yếu tay mềm làm sao mà chạy xa được! Tìm nhanh lên!
-Chia nhau ra tìm! Nó cũng không đi xa được đâu!
Hai giọng nói truyền đến tai làm cho cô hốt hoảng. Cô cố gắng nhích người vào một góc khuất, miệng thở dốc, chân thu lại gọn nhất có thể. Vo tình chân cô động phải một mảng vụn phát ra âm thanh. Cô đặt tay lên tim mình, điều chỉnh lại nhịp thở. Cô biết bản thân mình không thể thoát khỏi bọn chúng.
-Bên này!-Giọng của một tên con trai vang lên khiến tim cô như sắp ngừng lại.
Cô không nhìn thấy được được gì nữa, mắt cô nhanh chống nhoè lại. Cô kiệt sức, cô đã chạy giữa đêm khuya, hôm qua cô chưa có gì bỏ bụng.
“Bốp…”
Cảm giác vùng má đau buốc, có một số tiếng nói ngang tàn của một số người đàn ông.
-Mẹ kiếp! Con nhỏ này khiến tao cả đêm mất ngủ! Đưa nó về!
***
Trời chưa sang, Diệu Phương tỉnh lại, đang nằm ở một căn phòng tối, cô tỉnh giấc, cơ thể co đau nhức, nhìn tay chân đầy vết đỏ do bị đánh, má ê buốc do bị tát, tay chân cô vẫn bị trói, cơ thể không di chuyển nổi. Cô nghĩ tới bọn này dung cô để uy hiếp Khắc Huy, cô cười khổ, anh hận cô như vậy làm gì có chuyện sẽ đi cứu cô.
*Năm năm trước*
Sau ngày kỉ niệm một năm quen nhau. Cô biến mất bên cạnh anh lúc nào anh cũng không hay. Sáng dậy, anh tìm cô khắp nơi, nhưng không hề thấy mặt cô.
Sáng sớm tỉnh dậy, cô nhanh chống đi về quê, sau ba tiếng, cô trở về nhà ở dưới quê của mình.
“Bốp…”
Vừa bước vào chào ba mẹ, ba cô không nói không rành tát vào mặt cô một cái.
-Mày còn mặt mũi về nhà à? Ba mẹ tin tưởng mày, cho mày lên Sài Gòn học để mày hư như thế hả Diệu Phương?
-Không phải đâu ba!-Cô gần như gục xuống, nước mắt bắt đầu rơi.-Con không có!
-Mày không có tại sao người ta tìm đến tận đây mắng mày! Mắng gia đình này không biết dạy con!
-Con không có!-Cô lắc đầu tuyệt vọng.
-Mày xem bây giờ còn mặc mũi nào ra đường không?-Giọng ba cô khàn khàn, mệt mỏi.-Mày nhanh chống cắt đứt mối quan hệ với thằng đó trên thành phố, nếu không ba mẹ sẽ từ mày!
-Diệu Phương, con về quê đi! Quê nhà vẫn hơn, về quê sống yên ổn sau đó lấy chồng, sinh con!
-Không mẹ ơi, con đang học rất tốt! Con sẽ cắt đứt mối quan hệ với người đó!-Con nói, giọng nói đau.
-Không được! Con về quê đi!-Ba cô giọng khàn khàn nói.
-Ba… con muốn tiếp tục đi học!-Cô gần như giọng vang xin.
Nhìn giọt nước mắt của cô con gái, ông đau lòng không kém.
-Thôi được rồi! Con đừng để gia đình này xấu hổ vì con!-Mẹ nhàn nhã nói.
Ba cô im lặng không phản kháng. Cô cố giữ những giọt nước mắt, khi chạy vào phòng, nước mắt bắt đầu tuôn rất nhiều. Chính Phong lúc này chỉ là cậu học sinh 14 tuổi, đi ngang qua, nhìn thấy chị gái khóc, cậu bước vào. Thấy cậu, Diệu Phương cố nhịn khóc.
-Chị khóc đi, khóc rồi sẽ vơi!-Chính Phong nói, giọng ôn nhu.
Nghe Chính Phong nói, nước mắt Diệu Phương bỗng chốc rơi ra, Chính Phong cho chị gái mượn vờ vai. Đây là lần đầu tiên chính mắt Chính Phong nhìn thấy chị gái bị ba mẹ tát.
*Hiện tại*
Đó là khoảng thời gia đau đớn của cô. Có lẽ cả đời này anh cũng không bao giờ biết cô đã từng như vậy. Anh chỉ nghĩ rằng cô là người vô tình, anh chỉ có hận cô. Anh là người vô tình, tàn nhẫn trong thương trường sao? Bây giờ nếu anh cứu cô, cứu người từng phản bội anh? Chẳng phải rất nực cười sao?
***
Khắc Huy vẫn ngồi ở bàn làm việc, Gia Minh đã về từ lâu. Anh gọi điện cho một số người, sau khi cho rằng mình đã làm xong tất cả, anh ngồi tựa vào ghế làm việc, mắt nhắm lại toát lên vẻ nặng nhọc khó đoán. Điện thoại lại reo lên.
-Alo…
-Khắc Huy, tất cả tôi đã sắp xếp xong!-Là Dương Thắng
Dương Thắng ngoài làm kinh tế còn là một luật sư. Tấm bằng kinh tế anh học ở Việt và bằng luật sư anh học ở Mỹ. Chức vụ của của anh ở Royal bao gồm cả việc làm luật sư đại diện.
|
-Được!-Khắc Huy nói.-Cậu giữ bí mật giúp tôi!
-Tất nhiên!-Dương Thắng nói.-Tôi sẽ mang đến cho cậu trước 7 giờ sang mai.
-Được!-Anh nói rồi dập máy ngay.
Sau khi dập máy, nếu như không để ý kĩ sẽ không ai nhận ra rằng anh đang thở dài, một hơi rất ngắn. Anh đã sắp xếp hết tất cả, hy vọng lần này sẽ ổn.
Sáng hôm sau, sau khi Dương Thắng mang một số hồ sơ đến cho anh.
-Tốt! Cậu về đi!
-Tôi đi với cậu!-Dương Thắng nói một câu chắc chắn.
-Không cần!-Anh không phải phủ nhận lòng tốt của Dương Thắng nhưng thực sự điều này không cần thiết.
-Tôi sẽ đi với cậu!-Dương Thắng nói lại.
-Tôi không muốn nhắc lại!-Khắc Huy nói.-Cậu ở nhà đợi tin!
Anh không muốn Dương Thắng đi vì cũng không mấy cần thiết. Nhật Hào sẽ không dám giết anh, nhưng Dương Thắng thì khác, để một mình Diệu Phương liều mình, anh đã không yên, thêm một người bạn thân nữa, làm sao anh đồng ý?
-Thôi được! Tôi đợi tin cậu!
|
Chương 37: Giải cứu...
Bến cảng lúc khoảng 9 giờ. Cánh cửa phòng mở toang ra. Diệu Phương ngửi thấy mùi nước, cô đoán mình đang ở bến cảng nào đó trong thành phố. Khoảng chưa sáng tỏ, có người chuyển cô đi nơi khác. Cô cố ngước mặt lên nhìn người đàn ông phía trước mặt, cô hốt hoảng nhưng bây giờ đã không còn sức. Nhật Hào hơi khom người xuống, mạnh tay nâng cằm cô lên.
-Có lẽ cô em không có giá trị gì với tên Khắc Huy kia! Giờ này vẫn chưa đến!
Cô cười khổ. Đúng như cô nghĩ, anh sẽ không đến!
-Vậy làm sao bây giờ? Cuộc đời của Âu Nhật Hào này làm ăn không bao giờ chịu lỗ!
Vừa nói, bàn tay vừa di chuyển theo đường cong mếm mại, quyến rũ trên cơ thể Diệu Phương. Cơ thể cô có nhiều vết trầy xước, quần áo có vài chỗ bị rách, tóc cô rối bời, cô bây giờ không thể nhúc nhích nổi. Bàn tay của Nhật Hào dừng lại ở cổ cô, ngay chỗ có vết hôn đỏ của Khắc Huy, tuy có nhiều vết trầy nhưng không hề che đậy dấu ấn kia, Nhật Hào cố tình xoa mạnh chỗ đó khiến cô đau nhói. Từng nút áo bị xé ra, cảnh xuân không hề che đậy.
Cô đau đớn cả thể xác và tinh thần hơn bao giờ hết. Cô không khóc, cô sẽ không khóc! Cô bây giờ có khác gì người chết, cái xác không hồn.
-Xem ra dấu vết trên cổ chỉ là cố tình nguỵ tạo! Cơ thể em không hề có dấu vết của đàn ông!
Nhật Hào vừa đưa môi xuống cổ cô, cô đang nhắm mắt lại, người cô thấy là Khắc Huy, anh đang cười với cô như năm năm trước đây, cô không muốn mở mắt ra, không muốn thấy người đàn ông đáng kinh tởm trên cơ thể cô. Một dấu đỏ đậm mới để lại trên cổ cô.
-Đại ca, Khắc Huy đến!
Từ ngoài có một giọng nói của đám dưới quyền Nhật Hào vang lên. Nhật Hào ngẩng đầu lên, bàn tay cố tình xoa nắn thật mạnh thân trên của cô khiến cô đau nhói. Hôn mạnh lên đôi môi chuyển sắc do mệt mỏi của cô.
-Một lát sau chúng ta tiếp tục!
Nhật Hào đứng lên quay người đi, trong lòng cô nhẹ hẳn đi. Nhưng Khắc Huy anh thực sự đến tìm cô? Cô cười khổ.
Bên ngoài, Khắc Huy đứng ở khoang tàu, lập tức tàu chạy, có ba người cấp dưới của Nhật Hào đứng xung quanh anh. Nhật Hào bước ra, khẽ nhếch môi lên.
-Đến rồi sao? Nếu cậu đến trễ hơn nữa bây giờ tôi và người tình của cậu đã lên thiên đường rồi!
-Giấy chuyển nhượng ở đây! Tôi muốn gặp cô ấy!
Khắc Huy không bỏ ngoài tai lời nói của Nhật Hào. Điều này có nghĩa hắn chưa động đến cô. Anh muốn hắn chủ động thả cô ra, nhưng không thấy động tĩnh anh đành xuất hiện.
-Được!-Nhật Hào ra lệnh đám đàn em đưa Diệu Phương ra.
Diệu Phương được đưa ra ngoài. Cúc áo vẫn chưa kịp cài lại, cơ thể nhếch nhát khiến Khắc Huy không khỏi đau nhói. Lúc này anh chỉ muốn ôm cô vào lòng nhưng anh đang kiềm chế cảm xúc. Cô ngã xuống cách không xa anh, anh định bế cô lên nhưng bị cản lại.
-Bản chuyển nhượng!
-Đây!-Khắc Huy lấy trong người ra một bản chuyển nhượng có công chứng, chữ kí hẳn hoi.
Nhật Hào đưa tay lên lấy thì Khắc Huy thu tay về không cho Nhật Hào lấy giấy chuyển nhượng.
-Có gì bảo đảm anh sẽ giữ lời hứa?
-Với tư cách là đại ca giang hồ, tôi đảm bảo là cậu sẽ lành lạnh rời khỏi đây!
Anh không tin tưởng Nhật Hào nhưng không làm theo không được. Anh vừa đưa giấy chuyển nhượng cho Nhật Hào. Anh định dỡ cô dậy thì bọn đàn em của Nhật Hào từ đâu đến, có rất nhiều tên, chừng hơn năm chục người. Một tên trong đám đỡ Diệu Phương đứng dậy.
-Thả cô ta xuống nước!
-Nhật Hào, anh dám thất hứa!-Anh nhìn Nhật Hào, mày khẽ nhíu lại, gương mặt không chút biểu cảm.
-Không hề! Tôi chỉ hứa để cậu lành lạnh rời khỏi đây! Còn về phần người phụ nữ của cậu, tôi không có hứa!
Một tên lao đến đánh Khắc Huy, anh không còn thời gian đôi co nhiều. Anh ra tay đánh đàn em của Nhật Hào không chút thương tiếc, anh muốn đến giành lại cô thì bị các tên còn lại ngăn cản.
-Thả cô ta xuống nước!-Nhật Hào một lần nữa ra lệnh.
Tên đàn em gật đầu rồi nhanh chóng thi hành. Tiếng nước động vì có vật thể rơi xuống nước kích thích hệ thần kinh của anh, anh nhanh chống vượt qua đám đàn em Nhật Hào lao nhanh xuống nước. Thật ra, lệnh giết Diệu Phương thật ra từ Phúc Thanh chứ không phải Nhật Hào, Nhật Hào chưa thưởng thức được cơ thể đấy cũng có chút tiếc nuối. Tàu của Nhật Hào vụt đi mất.
Khắc Huy nhảy xuống nước, anh cảm giác nước xanh trong có chút chuyển thành màu đỏ, anh biết đây là máu, theo dấu tích, anh tìm thấy Diệu Phương, cô do bị rơi mạnh xuống nước, đầu va chạm mạnh với vật thể cứng cứng nào đó mà đầu chảy máu không ngừng. Anh đưa tay lên chỗ bị thương bịt lại để tránh bị mất máu nhiều. Anh và cô ngoi lên khỏi mặt nước, cô đã hoàn toàn ngất xỉu. Một chiếc tàu từ xa đến, người trong khoang vẫy tay với anh.
Gia Minh và Dương Thắng không an tâm nên đi theo Khắc Huy. Đến khi thấy tàu của Nhật Hào chạy đi, hai người nhanh chống thuê tàu để đi ra đây. Vừa lúc kịp cứu Diệu Phương và Khắc Huy.
***
Trưa, tại bệnh viện, Diệu Phương vẫn ở phòng cấp cứu. Khi Khắc Huy cứu cô, anh cảm nhận vết thương ở đầu cô thực sự nguy hiểm. Anh ngồi ngoài phòng cấp cứu với bộ đồ ướt đẫm, đôi mắt nhắm hờ mệt mỏi.
-Đồ đây! Cậu đi thay đi!-Là Bảo Anh.
Bảo Anh nghe tin cũng vội đến xem tình hình của anh nhu thế nào. Phòng cấp cứu mở ra.
-Ai là người nhà của bệnh nhân Hạ Diệu Phương!
-Tôi!-Bảo Anh tiến lại gần cô y tá.
Khắc Huy cũng vậy nhưng anh không nói lời nào.
-Bệnh nhân cần tiếp máu gấp! Hiện tại ngân hàng máu của chúng tôi đã hết nhóm máu A+.
-Tôi cùng nhóm máu với bệnh nhân!-Khắc Huy nói, giọng cũng có chúng lo lắng.
-Vậy anh theo tôi lấy máu!
Anh và cô trước đây có tham gia từ thiện hiến máu, anh biết được cô và anh có cùng nhóm máu A+.
Anh vào trong rất lâu, hồi sau bước ra với gương mặt trắng bệch không chút sức sống. Anh tiếp một lượng máu khá lớn cho cô. Ra ngoài, anh ngồi vào hàng ghế chờ, Bảo Anh, Gia Minh và Dương Thắng đều đang ngồi ở đó chờ đợi. Trong đầu anh hiện tại là cảnh tượng năm năm trước.
*Năm năm trước*
***
Sau ngày kỉ niệm một năm yêu nhau của Khắc Huy và Diệu Phương, cô gần như biến mất khỏi cuộc đời anh, anh tìm cô khắp nơi nhưng không gặp.
Từ Phúc Thanh là em gái của Phương Thảo, anh và cô đã gặp vài lần, gần đây hầu như ngày nào cũng ve vãng bên cạnh anh khiến anh mệt mỏi.
-Khắc Huy, em thấy Diệu Phương vào bar!
-Cô thấy Diệu Phương?
Anh đã bới cả thành phố lên nhưng không thấy bóng dáng cô.
-Cô ấy đi với một tên đàn ông nhìn rất quen mắt! Em còn thấy cô ấy vào khách sạn mới vừa nãy!
-Không thể! Được, anh không tin thì cứ đến kiểm chứng.
Khắc Huy không tin, nhưng anh vẫn đến, anh không hy vọng sẽ gặp cô ở đây. Sau khi biết thế lực và gia thế của anh, tiếp tân nhanh chóng đưa anh chìa khoá phòng của cô gái tên Hạ Diệu Phương đăng kí phòng.
Vừa mở cửa phòng, một cảnh tượng đập thẳng vào mắt anh. Trên giường một thanh niên nằm đắp chăn che nữa thân dưới, ra giường nhăn nhúm, bộ váy, áo sơ mi, đồ lót rơi rãi rác ở dưới sàn, anh đủ hiểu được đây là kết quả sau cơn hoan lạc của đôi nam nữ. Thấy có người lạ bước vào Bá Thông nhanh chóng mặc quần đùi vào như phản xạ tự nhiên. Trong phòng tắm tiếng nước chảy dừng lại, một cô gái mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, quyến rũ bước ra khiến anh ngỡ ngàng. Là Diệu Phương, đúng là cô, nhưng cô ở với người đàn ông khác.
-Em…
-Sao? Anh ngỡ ngàng gì chứ! Đây vốn là bản tính thật của tôi!
-Em lừa dối tôi?
-Không hề! Chỉ là anh ngốc quá mới không nhận ra!
Khắc Huy lúc này cảm thấy mình bị tổn thương lòng tự trọng một cách nặng nề.
|