Những Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
|
|
Chương 89
Trước một ngôi mộ mới,Tiểu Phong ngồi phịch xuống,tuyệt vọng:Cô đã không muốn tin vậy mà…Tiểu Phong ôm ngực đau đớn.Gia Kiệt đứng bên cạnh nắm lấy vai cô,vỗ nhẹ như an ủi.Đằng sau,Tiểu Vy và Tiểu Đan dựa đầu vào lòng Anh Khang ,Thiên Lâm đau khổ,nước mắt không ngừng rơi.Bên trái Tiểu Phong,Hạo Thiên đứng lặng,mắt nhìn chằm chằm vào ngôi mộ,mắt đỏ hoe.Bên trái Tiểu Phong,Tú Anh đứng đó,sụt sùi.Hồi lâu,Tiểu Phong thều thào lên tiếng:
-Tiểu Tuyết!Cậu có phải là bạn tớ không?
-Tiểu Phong à!_Tiểu Vy nhìn bạn,đau xót
-Cậu có phải là bạn tớ không?Không,phải không?…
-Tiểu Phong!_Gia Kiệt nhìn cô buồn rầu
-Anh thấy không,nó không trả lời chứng tỏ nó không phải là bạn em.Tiểu Tuyết,cậu…_Tiểu Phong ráo hoảnh nhìn ngôi mộ,tiếp:
-Cậu không xứng làm bạn tớ,cậu không xứng làm bạn của bọn tớ.Không xứng.Không hề xứng…_Cô bật cười lớn,nước mắt lại rơi,cô cười,cười như điên dại…
-Tiểu Phong!_Gia Kiệt lên tiếng
-Cậu không xứng làm bạn bọn tớ,không xứng…Cậu độc ác lắm…độc ác lắm…Bạn kiểu gì mà ra đi cũng không cho bọn tớ biết…ai cho phép cậu nằm đó…ngồi dậy đi…ngồi dậyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy_Tiểu Phong gào lên_Dậy đi…có dậy không thì bảo…cậu mà không dậy…tớ đạo mộ lôi cậu dậy đó….
-Chị Tiểu Phong!_Tú Anh khó khăn nói_Chị ấy không muốn mọi người lo lắng nên…
-Im đi._Cô thêu thào ra lệnh_Nó không muốn mọi người lo lắng để rồi khi biết chuyện này mọi người phải đau khổ thế này sao?Có dậy không hả?…cậu không sợ tớ đào mộ à…hức…hức…này,dậy đi….dậy đi đồ độc ác…muốn chết cũng phải chờ bọn này chứ…ai cho phép…ai cho phép cậu chết hả?…Ai cho phép…Dậy đi…hức..hức…đồ chết tiết…dậy đi…đừng nằm nữa,dậy đi…đồ chết bầm,đồ độc ác,đồ ích kỉ…hức…hức…dậy đi mà…_Cô bò tới ngôi mộ,đập tay vào tâm bia,gục đầu xuống,nước mắt không ngừng rơi,miệng gào thét,…
Gia Kiệt bước đến,dìu lấy cô, ôm cô vào lòng,vuốt ve.
-Gia Kiệt…hức…hức…
-Anh hiểu!_Cậu thì thầm
-Nó bỏ em…nó…hức..hức…
-Khi còn hấp hối…chị ấy dặn là không được cho mọi người biết…hức…hức…
………………………………….
-Tú Anh…
-Có em đây chị…hức hức…_Cô nắm lấy cánh tay Tiểu Tuyết,lo sợ
-Nói với mọi người…kiếp sau…nếu được sinh ra lần nữa…hự….thì chị vẫn muốn làm bạn với họ….hự…Bố,mẹ…
-Con gái,ta đây…_Mẹ Tiểu Tuyết nắm lấy tay cô,òa khóc
-Con…yêu…hai người…kiếp sau…con muốn…tieeos tục…làm con của…bố mẹ…
-Ta cũng vậy,ta sẽ làm mẹ của con,bố con…ông ấy vãn là bố của con…
-Tú Anh…_Cô thều thào gọi
-Em đây…
-…nói với Hạo Thiên…chị…chị…yêu anh ấy…nói với…hự…anh ấy…chị…xin lỗi…xin lỗi vì không trả lời anh ấy sớm hơn…kiếp sau…chị sẽ…á…
-Chị Tiểu Tuyết à…chị đừng nói nữa…
-…chị vẫn sẽ…chị…sẽ…là người…nói yêu…a…_Tiểu Tuyết khẽ kêu lên,đau đớn…và…
-Khônggggggggggggggg!_Tú Anh sợ hãi,lay cánh tay buông thỏng của Tiểu Tuyết_Chị đừng như vậy…hức…hức…
………………………………………..
-Chị ấy…hức….
-Nó đã ra đi như thế ư?_Tiểu Phong đẩy Gia Kiệt ra,quay sang Tú Anh hỏi
Tú Anh gật đầu
-Em muốn về_Tiểu Phong dựa đầu vào lòng Gia Kiệt,lấy hết chút sức cuối cùng,khó khăn trả lời rồi ngất lịm đi,cô mệt quá rồi,mệt quá rồi!
-Tiểu Phong,Tiểu Phong…_Gia Kiệt hốt hoảng
-Tiểu Phong,cậu tỉnh lại đi,Tiểu Phong…_Tiểu Vy và Tiểu Đan chạy đến,lay mạnh bạn,hoảng sợ.Gia Kiệt bế cô lên,chạy nhanh ra khỏi khu nghĩa địa,mọi người cũng chạy theo sau,luôn miệng gọi Tiểu Phong,họ đến bệnh viện…Chỉ còn lại một mình Hạo Thiên,cậu ngồi phịch xuống,cái thứ nước chua chát trào ra,vịn tay vào tấm bia,cậu lẩm bẩm:
-Tiểu Tuyết,em có nghe anh gọi không?…Anh đến thăm em này…Ở đó,em có cô đơn không?…Tú Anh kể anh nghe rồi…anh biết câu trả lời rồi…nhưng muộn quá…anh muốn nghe nó sớm hơn…sớm hơn…
Rồi cậu cũng ngất đi,nằm dài bên ngôi mộ mới,mùi hương dịu nhẹ của gió đưa cậu đến một thế giới xa,ở đó,cậu thấy Tiểu Tuyết,cô ấy đang cười,anh muốn được chạm vào cô ấy,nhưng không được…
|
Chương 90
Hơn một năm sau:
-Cái gì vậy?
-Thiệp mời!_Tiểu Vy bước từ từ về phía ghế sofa,ngồi xuống,chậm rãi trả lời
-Của ai vậy?_Tiểu Đan lơ đảng hỏi
-Hạo Thiên.
-Kết hôn rồi sao?_Tiểu Phong thở dài
Tiểu Vy buồn bã gật đầu.
-Tớ chả thích cô ta một chút nào!_Tiểu Đan ngoe ngẩy
-Ai?Cô dâu của Hạo Thiên ấy hả?_Tiểu Phong hỏi
-Ừ.Lý Tố Tâm,cô ta vừa chảnh chọe,vừa đanh đá,kiêu căng,ngạo mạn,vậy mà không hiểu sao lại được mẹ của Hạo Thiên chọn làm Trịnh thiếu phu nhân cơ chứ?
-Cậu không nghe Thiên Lâm nói gì hôm qua à?
-Ờ…thì có…vì muốn sớm có cháu chứ gì…mà cô ta dùng cái thủ đoạn gì mà lấy được lòng mẹ Hạo Thiên vậy nhỉ?_Tiểu Đan thắc mắc
-Con dâu hiền chứ thủ đoạn gì nữa?_Tiểu Vy liến thoắt
-Ừm,chắc thế rồi!_Tiểu Đan gật gù
-Kể ra thì cũng tội nghiệp cho Hạo Thiên nhỉ?Kể từ ngày Tiểu Tuyết đi,cậu ta cứ lao đầu vào công việc,không thèm để ý đến những chuyện khác,hậu quả là thế này đây:Mẹ muốn có cháu bồng nên phải tìm vợ cho con,Tố Tâm lại vào vai người con dâu ưng ý,thế là chuẩn bị kết hôn.Lấy một người mình không yêu…chậc chậc…_Tiểu Đan thở dài
-Mấy ngày nữa thì hôn lễ diễn ra?_Tiểu Phong lên tiếng
-3 ngày nữa_Tiểu Vy trả lời
-Chà,trùng với valentine luôn à!_Tiểu Đan xuýt xoa
-Ừm,ngày đẹp nhỉ!_Tiểu Vy cũng xuýt xoa
-Tối nay đến “Angel or Devil” đi!_Tiểu Đan đề nghị
-Đến đó làm gì?_Tiểu Phong hỏi
-Uống rượu chứ làm gì!
-Đừng đến nữa!Uống nhiều rượu không hay đâu!
-Một ít thôi!_Tiểu Vy lên tiếng
-Cậu nữa,hai cậu ở yên đó,đừng đi nữa…
-Cậu biết bọn tớ nghĩ gì mà,đi thôi!_Tiểu Vy buồn rầu
-Tớ biết,các cậu còn đau lòng về chuyện của Tiểu Tuyết nhưng đừng uống rượu nữa,hại sức khỏe lắm.Nó ở trên đó sẽ buồn đấy!_Tiểu Phong cố gượng cười.Kết thúc câu nói,cô bước lên cầu thang,đi qua phòng Tiểu Tuyết,cô dừng lại,đứng thật lâu rồi quyết định mở cửa phòng.Chiếc phòng vẫn như ngày nào,luôn được quết dọn sạch sẽ như khi Tiểu Tuyết còn ở đây.Nó không hề thay đổi,giấy dán tường sọc đen trằng,chiếc ga đệm cũng vậy,chiếc bàn học màu nâu đậm,lo hoa hồng giả xanh biếc,chiếc kệ chất đầy tiểu tuyết và các tác phẩm văn học nổi tiếng,chiếc tủ gương nhỏ đựng chiếc đàn violon mà Tiểu Tuyết yêu thích,chiếc tủ đựng giày,mũ,khăn quàng cổ màu trắng,rem cửa cũng màu trắng nốt,sàn nhà màu đen,chiếc cốc đựng bút màu trắng,…Tiểu Phong nhớ lại hồi ấy:
-Sao cậu thích màu trắng thế?
-Vì nó là màu của tuyết.
-Tại sao cậu lại yêu tuyết?
-Tớ không biết.Tự nhiên cảm thấy yêu nó vậy thôi.Và…tớ muốn lạnh lùng như nó.
-Sao cậu lại muốn lạnh lùng như nó?
-Tớ không biết nữa.Cậu có thấy tuyết mạnh mẽ không?
-Mạnh mẽ á?
-Ừm.Khi mặt trời lên,nó tan chảy,ấy vậy mà nó không khóc…
Quay lại với thực tế,cô quệt đi giọt lê đang vươn trên mi,khẽ mắng:
-Tiểu Tuyết à!Cậu ngốc lắm!Ai nói với cậu là tuyết không khóc!Thực ra,nó cũng giống cậu,nó có khóc,nhưng khóc giống cậu vậy,ít lắm!
Tiến lại chiếc bàn học nằm trong phòng Tiểu Tuyết,cầm lấy khung ảnh để trên bàn,Tiểu Phong mĩm cười.
-Tiểu Tuyết!Lại đây mà ném tớ này!_Tiểu Phong đứng trên đồi tuyết trắng,tay cầm một nắm tuyết vẫy vẫy.Tiểu Tuyết mĩm cười tinh nghịch,quay sang nháy mắt với Tiểu Đan và Tiểu Vy rồi cúi xuống bốc lấy nắm tuyết lớn,vo vo rồi la lớn:
-Nào,các cậu…1…2…3…ném…_Tức thì 3 nắm tuyết lớn lao về phía Tiểu Phong,tuyết bám lấy áo quần,vươn lại trên tóc cô:
-Hu hu,tớ mách mẹ,các cậu ăn hiếp tớ…hu…hu,không chịu đâu…hu hu…_Tiểu Phong mếu máo,ngồi phịch xuống,òa khóc
Tiểu Tuyết bèn chạy lại chỗ cô,xị mặt dỗ dành:
-Bọn tớ xin lỗi nha!
-Hu…hu..các cậu ăn gian…
-Xin lỗi mà…nín đi…đừng khóc…xin lỗi..thật đấy…_Tiểu Vy mếu máo
-Nín đi,chúng ta đi ăn kẹo bạc hà nhé!_Tiểu Tuyết vừa dìu Tiểu Phong dậy,phủi quần áo cho cô,nhẹ nhàng nói
-Kẹo bạc hà à?
-Ừm.Cho bọn tớ xin lỗi.Tớ mua kẹo bạc hà đền cho nha!_Tiểu Tuyết mĩm cười
-Ừm,ăn kẹo bạc hà!_Tiểu Phong mĩm cười chu choa_Cậu đãi đấy nhé!
-Ừm,tớ đãi!_Tiểu Tuyết gật đầu.
-Vậy nghéo tay,đóng dấu,photo._Tiểu Phong chìa tay ra
-Ừm.Nghéo tay này…đóng dấu nè…và photo.Sau khi làm xong thủ tục,Tiểu Phong chạy ra một quãng thật xa,hét lên:
-Tiểu Tuyết,cậu bị lừa rồi.Tớ chỉ giả vờ thôi.Lêu lêu.Người lùn bị lừa rồi mọi người ơi!
-Cậu…cậu…
-Sao…lại đây mà bắt tớ nè…lêu lêu…
-Tiểu Phong đáng ghét,đứng lại đó!_Tiểu Tuyết hét lên rồi rượt theo bạn.
-Nhớ lại hồi đó,chúng ta mới trẻ con làm sao!Tớ ước gì được trở về lại với tuổi thơ,được cậu đãi một bì kẹo bạc hà,được chơi đùa dưới tuyết cùng nhau,được la hét,lừa cậu để được ăn kẹo miễn phí,được gọi cậu là người lùn vì cậu hơi thấp mặc dù cậu không thích!Cậu còn nhớ không?Hôm đó,mãi chơi nên chúng ta đã bị ốm vì ruợt đuổi nhau giữa trời lạnh đến trưa mới chịu lết về nhà,đứa thì sổ mũi,đứa thì sốt cao,nước mũi cứ chảy dài,người thì nóng ran…thích thật!Ấy vậy mà cậu vẫn lồm cồm bò dậy,xuống bếp,lục lọi tủ lạnh rồi trốn sang nhà tớ, đưa cho tớ bì kẹo bạc hà to đùng.Hai đứa còn vừa ngồi nhâm nhi kẹo vừa nghe nhạc nữa chứ,nhảy múa tùm lum hết à, để rồi mẹ tớ về…cả hai đứa bị phạt…Sao mà dễ thương thế không biết!_Tiểu Phong thốt lên,bật cười rồi im lặng,lệ trào ra,ôm lấy tấm ảnh vào lòng,cô bật khóc
|
Chương 91
Ngày 14/2, nhà hàng Hạnh Phúc
-Tuyệt thật đấy!_Tiểu Đan trầm trồ
-Ừm_Tiểu Vy cũng gật đầu hưởng ứng.
Nhà hàng Hạnh Phúc là một nhà hàng lớn gồm 3 tầng,được xây theo kiểu cổ điển, nó được bao quanh bởi thảm cỏ xanh mướt,một dài phun nước bên trên có hình con thiên nga được đặt ngay ngắn trước khuôn viên nhà hàng,cách đài phút nước một quãng xa có một cái hồ nước,nước trong hồ xanh và trong vô cùng,giữa hồ_một đôi chim uyên ương bằng đá quý,trong suốt được chạm trổ khéo léo ,đường vào nhà hàng được rãi sỏi trắng,dọc đường các cột hoa hồng xum xuê được cắt tỉa gọn gàng.Tiến vào bên trong,khung cảnh mới lộng lẫy làm sao,ánh đèn rực rỡ được bố trí khắp các tầng, không khí rộn ràng,vui tươi hứa hẹn một ngày cưới tốt lành!Giữa đại sảnh,một chiếc bàn tròn lớn đựng đầy thức ăn trông thật ngon mắt,ai ai cũng hớn hở,mặt mày rạng rỡ,mùi nước hoa của các thương hiệu nổi tiếng thoảng thoảng,tiếng trò chuyện rôm rã!
-Tớ thấy ngột ngạt quá!_Tiểu Phong thở dài_Tớ ra ngoài một chút nhé!
-Ừm_Tiểu Vy và Tiểu Đan nhìn bạn,trả lời
8h30′,lễ cưới bắt đầu,mọi người nhanh chóng tìm chỗ ngồi,người chủ trì đón lấy cái mít từ người trợ lí,hào hứng định cất giọng bắt đầu buổi tiệc thì:
Một toán người áo đen từ sau cánh gà xông ra.Khách đến dự bắt đầu xôn xao.Toán người áo đen tiến xuống dưới đại sảnh,uy hiếp toàn bộ khách mời rồi lùa họ ra ngoài:
-Có chuyện gì vậy!_Mẹ Hạo Thiên hét lên
Bố ,mẹ của Tố Tâm cũng xôn xao:
-Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Nhưng bỏ mặt lời nói của gia đình Hạo Thiên và Tố Tâm,đám người mặc áo đen tiếp tục thực hiện công việc của mình.Sau khi lùa được tất cả khách ra ngoài,cảnh cửa nhà hàng khép lại.Gia đình Hạo Thiên cùng gia đình Tố Tâm sửng sốt,họ là những người con lại trong đại sảnh,Hạo thiên cũng được giữ lại bên trong,cả Tố Tâm, nhóm bạn của Hạo Thiên và nhóm bạn của Tiểu Phong cũng được giữ lại bên trong.Tất cả họ đang thắc mắc về chuyện xảy ra vừa rồi thì cánh cửa nhà hàng bật mở,một người phụ nữ cùng một người đàn ông bước vào,theo sau họ là một cô gái cầm trên tay những hộp quà lớn:
-Là hai người làm à?_Mẹ Hạo Thiên nhìn họ giận dữ
-Không,là cháu!_Người con gái sau lưng họ bước lên phía trước,lễ phép trả lời.Cô đội chiếc mũ vành rộng màu trắng,che đi nữa khuôn mặt của mình,mặc chiếc đầm ren cũng màu trắng,đi đôi bốt cao cũng màu trắng nốt…và điều làm cho nhóm Tiểu Phong và Hạo Thiên chú ý là…sợi dây chuyền Tiểu Tuyết hay mang trên cổ_sợi dây chuyền hình con thiên nga mà sinh nhật tròn 10 tuổi…Tiểu Phong,Tiểu Vy, Tiểu Đan và Tiểu Tuyết được bố mẹ tặng làm quà,nó được đặt hàng riêng nên không có sợi dây nào có thể trùng được nhưng nó đang nằm trên cổ cô gái kia.Chẳng lẽ…
-Cô bé!Sao cháu lại làm như vậy?_Mẹ Tố Tâm hỏi
-Cháu cần xác nhận một chuyện!_Người con gái cúi đầu trả lời
-Xác nhận một chuyện ư?Nhưng sao lại đến đây xác nhận?
Người con gái bỏ qua câu hỏi của mẹ Tố Tâm,lên tiếng:
-Trịnh thiếu gia!
-Cô gọi tôi?_Hạo Thiên nhíu mày
-Anh thật sự yêu Tố Tâm chứ?
-Cô hỏi chuyện đó làm gì?_Hạo Thiên lạnh lùng
-Trả lời đi!_Người con gái ra lệnh
-Này cô,sao cô có thể hỏi anh ấy với cái giọng như thế hả?_Tố Tâm bực mình quát.Điều đó làm mẹ Hạo Thiên sững sốt,nhanh chóng, cô nhận ra là mình đã làm mất hình tượng bấy lâu xây dựng,cô ậm ự quay sang mẹ Hạo Thiên:
-Cháu…chỉ là cháu cảm thấy cô ấy hơi quá đáng nên…nên…
-Ta hiểu!_mẹ Hạo Thiên thở dài”Thì ra con bé chỉ giận thay cho Hạo Thiên!”
-Trả lời đi!_Người con gái nhắc lại
-Này cô…_Tố Tâm khó chịu
Hạo Thiên vẫn im lặng.Thấy không thể chờ thêm nữa,người con gái tiến gần đến chỗ chiếc bàn gần đó,đặt mấy hộp quà mang theo.Sau đó,cô tiến gần đến Hạo Thiên,gỡ mũ xuống…Mọi người ngạc nhiên,Tố Tâm sợ hãi,giật lùi về phía sau,miệng la lớn:
-Áaaaaaaaaaa…Ma…ma…mẹ ơi,bố ơi…cứu con…cô ta…Hạo Thiên…cứu em…
Thấy thế,cô đổi hướng bước sang cô dâu.Thấy cô ta đã đến gần,Tố Tâm càng la hét lớn hơn:
-Cút đi…đi đi…xin cô…xin cô đấy…làm ơn…tôi biết tôi sai rồi….tôi biết tôi sai rồi…đừng bám theo tôi nữa…làm ơn..đi đi…tôi không nên đâm cô…tôi xin lỗi…làm ơn tránh ra…làm ơn cút đi…
-Tố Tâm,con nói cái gì vậy?_Mẹ Tố Tâm hoảng hốt
-Mẹ…đuổi cô ta đi…cô ta là ma…
-Đủ rồi.Con nói cái gì vậy hả?_Bố Tố Tâm gắt
-Bố ơi…con đã đâm cô ta nên cô ta về tìm con đấy…đuổi cô ta đi…Tôi xin cô…đi đi..đừng bám theo tôi nữa…đừng đi vào giấc mơ của tôi nữa…tôi biết tôi sai rồi…tôi không nên dùng taxi đâm chết cô…tôi…
-Là thật sao?_Tiểu Phong sững sờ
-Tránh ra…_Tố Tâm không ngừng gào thét
-Là thật sao?_Tiểu Phong hỏi lại
-Chuyện đó là thật!_Mẹ người con gái lên tiếng
-Sau vụ tai nạn,con bé bị gãy xương nghiêm trọng,đầu bị thương nhẹ nhưng may mắn không bị tổn thương đến não.Nó đã phải điều trị trong đau đớn gần nữa năm._Bố người con gái thở dài
-Ôi chúa ơi!_Mẹ Hạo Thiên kinh hoàng
-Xin lỗi bà Trịnh phu nhân,con gái tôi không có ý phá hoại lễ cưới đâu,nó chỉ muốn xác nhận xem Hạo Thiên thực sự yêu Tố Tâm không thôi!…
Bịch!_Tố Tâm nghe mọi người nói chuyện,nhận ra người con gái khong phải là ma,cô thoát khỏi cơn sợ hãi,đứng dậy, đẩy mạnh người con gái xuống đất,lớn tiếng:
-Nếu không thì cô ta sẽ làm gì tôi?
-Tiểu Tuyết,con không sao chứ?_Bà mẹ lo lắng
Tiểu Tuyết gượng đứng dậy,khuôn mặt nhợn nhạt khẽ nở nụ cười,lắc đầu:
-Con không sao!
Rồi quay sang Tố Tâm,cô điềm tĩnh nói:
-Tôi không làm gì cô hết.Dù kết quả là có hay không,tôi vẫn sẽ bỏ qua mọi chuyện,tôi không muốn nghĩ đến chuyện quá khứ,tôi…chân thành…chúc phúc cho hai người và hơn hết…
Cô quay sang Hạo Thiên,nhìn kĩ khuôn mặt của anh,mĩm cười:
-Hôm nay…anh đẹp lắm!Em thực sự mong anh hạnh phúc!
-Đó là điều cô muốn._Hạo Thiên lạnh lùng lên tiếng
-Em…ừm,em muốn như vậy!
-Vậy tôi nhất định sẽ hạnh phúc._Hạo Thiên thờ ơ trả lời
Quay mặt đi,cuối cùng thì cô cũng nói ra được cái điều mà cô đã dự định sẽ nói,mặc dù…cô không muốn,cố nén nước mắt,cô bước xuống khỏi sân khấu,đi về phía bố mẹ mình:
-Con muốn về trước.Bố và mẹ ở lại nhé!
-Con không sao chứ?_Người mẹ lo lắng
-Con không sao!Con chỉ cảm thấy hơi mệt thôi!_Tiểu Tuyết thì thầm
-Vậy con về trước đi!_Bố Tiểu Tuyết nhìn con gái,nhẹ nhàng xoa đầu con
-Vâng!Chào bố mẹ!_Tiểu Tuyết lễ phép rồi quay lưng lại,nhìn mọi người:
-Chào mọi người!Và rất xin lỗi bác,cháu không cố ý làm cho lễ cưới bị chậm lại.Thành thật xin lỗi!
Bước từng bước về phía cánh cửa,Tiểu Tuyết như thấy mọi thứ sụp đổ,thực lòng cô muốn Hạo Thiên hạnh phúc,chỉ cần anh hạnh phúc,cô cũng hạnh phúc…nhưng sao thế này,tim cô nhói quá,cố kìm nén nước mắt nhưng nước mắt cứ ứa ra,chẳng chịu nghe lời cô chút nào!”Vương Hàn Tuyết,mày phải vui lên chứ!Anh ấy bảo sẽ hạnh phúc mà…anh ấy sẽ hạnh phúc…”Nước mắt lăn dài,cô thấy trước mệt mỏi,rèm mi từ từ khép lại,cô thấy màn đêm đang bao lấy mình.Cô mệt quá rồi!
Phịch!_Tấm thân nhỏ nhắn của cô ngã xuống,cô đi sâu vào giấc ngủ.Mọi người hốt hoảng chạy lại bên cạnh cô,Hạo Thiên ôm cô vào lòng lay mạnh,luôn miệng gọi tên cô.
-Tiểu Tuyết,con không sao chứ?_Mẹ Tiểu Tuyết mắt đỏ hoe,lo lắng
-Tiểu Tuyết…Tiểu Tuyết à!Cậu tỉnh lại đi!_Tiểu Vy sụt sùi
-Này,dậy đi…Tiểu Tuyết…cậu sao vậy…_Tieur Phong hoảng sợ
-Tiểu Tuyết…tỉnh lại đi.._Tiểu Đan rưng rưng
|
Chương 92
-Sao rồi bác sĩ?_Hạo Thiên nhanh chóng chạy lại chỗ bác sĩ,gấp gáp hỏi
-Suy nhược cơ thể nặng,thiếu chất dinh dưỡng.Cần ở lại bệnh viện để truyền dịch.
-Có lẽ do cô ấy đã làm việc quá sức.Không chịu nghĩ ngơi và thường bỏ bữa._Người trợ lí của Tiểu Tuyết thở dài
-Tại sao chị không khuyên nó?_Tiểu Phong giận dữ
-Tôi có khuyên nhưng…cô ấy bướng bỉnh và lì lợm quá!Cứ luôn miệng bảo phải hoàn thành xong công việc để về chúc mừng cái tiệc cưới nào đó…
-Tiệc cưới ư?
-Ừm,mỗi lần nhắc đến nó,mắt cô ấy thường nhìn về một phía xa xăm nào đó,trông có vẻ buồn.Cô ấy bảo,tiệc cưới này rất quan trọng,đó là tiệc cưới của một người_một người đã nằm trọn trong trái tim cô mãi mãi,người đó quan trọng.Nói xong,cô ấy mĩm cười,nhưng nụ cười buồn vô cùng!Cứ mỗi lần như thế,dù tôi có khuyên hay để cơm lại trên bàn làm việc của cô ấy thì phần cơm đó sau một buổi vẫn còn nguyên vạn,nhiều khi bắt gặp cô ấy ngủ gục trên bàn lúc 11,12h đêm,tôi bèn láy cái áo choàng cho cô ấy nhưng cô ấy nhạy lắm,thức dậy và tiếp tục làm việc,mặc kệ những lời tôi nói,cô còn nói thời gian qua cô đã phí thời gian cho việc điều trị nên giờ cô phải làm bù…
-Vậy sao con không nói với bác?
-Cô ấy dặn là không được nói.Với lại,mỗi lần con định ra ngoài,dù đến chỗ bác hay không,cô ấy cũng đi cùng,thế nên…
-Haiz,sao mà nó bướng bỉnh thế không biết!_Mẹ Tiểu Tuyết thở dài
-Nó là vậy mà,chuyên gia cứng đầu.Thôi vào xem nó thế nào thôi mọi người!-Tiểu Phong thở dài
Cạnh!Cánh cửa phòng bệnh bật mở.Một người con gái yếu ớt,mặt tái nhợt đang năm trên chiếc giường trắng,mắt nhắm nghiền,trông cô hốc hác vô cùng.Mẹ Tiểu Tuyết tiến lại bên cô con gái nhỏ,ngồi xuống,nắm lấy bàn tay nhỏ bế của con,nước mắt lăn dài chua xót:
-Con không sao chứ?Sao con lại bướng bỉnh như vậy?Con đúng là đứa ngốc nghếnh,cứng đầu…_Nói đến đây,bà ngừng lại,vuốt tóc con rồi dựa đầu vào lòng bố Tiểu Tuyết đứng đằng sau,khóc…
-Trông cậu ấy nhợt nhạt quá!_Tiểu Vy lo lắng_Mà…
-Con thắc mắc gì sao?_Mẹ Tiểu Tuyết hỏi
-Sao bạn ấy chưa…chưa…nhưng lại có…
-Con muốn hỏi ngôi mộ đó chứ gì?
-Vâng,đúng nó đấy ạ!
-Trước khi điều trị,nó đã dặn rằng nếu nó còn sống mà không thể xuất hiện thì làm cho nó một ngôi mộ giả nhưng tuyệt đối đừng công bố chuyện đó,điều đó sẽ bảo đảm rằng các tập đoàn khác sẽ không nhòm ngó đến tập đoàn của chúng ta,nó sợ nếu như trong thời gian điều trị,những kẻ đã có tham vọng từ lâu sẽ âm mưu chiếm lấy tập đoàn khi biết rằng tập đoàn của chúng ta đã không còn người tiếp quản,lúc đó sẽ rất nguy hiểm.Nhưng nếu như nó chết…hãy nhận con nuôi và bảo đó chính là con chính thức của…
-Con hiểu rồi,vậy tại sao Tú Anh…
-Lúc đó,nó đang rất yếu,hơi thở vì vậy mà cũng yếu theo nên…ngay sau đó,bác phải kéo Tú Anh ra ngoài để bố Tiểu Tuyết đưa con bé vào mật thất truyền thêm oxi.
-Thì ra là vậy!Xem nó này,mặt hốc hác đi nhiều rồi kìa!-Tiểu Đan lắc đầu,thở dài
-Con nhỏ cứng đầu này,nó mà dậy thì biết tay tôi!_Tiểu Phong tức giận
Ư…ư…_Tiểu Tuyết động đậy,từ từ mở mắt,nhìn tháy mọi người đứng xung quanh lo lắng,cô gượng mĩm cười:
-Con không sao!Mọi người đừng lo!
-Ai lo cho cậu chứ?Cái đồ cứng đầu!_Tiểu Phong gắt
Tiểu Tuyết nhìn bạn cười khì.Để ý xung quanh,thấy thiếu một người,mắt cô cụp lại”Sao mình lại thế nhỉ?Có lẽ bây giờ anh ấy đã thành một người chồng rồi cũng nên…”Nghĩ vậy,nước mắt cô lại ứa ra,chảy dài xuống.
-Cậu sao vậy?Đâu ở đâu à?_Tiểu Vy lo lắng
-Không,mình ổn.Mình khỏe lắm!
-Còn bảo là ổn nữa à?Ổn mà nằm ở đây à?_Tiểu Phong lên giộng mắng khẽ
-Mình không sao thực đấy!Mà…_Tiểu Tuyết ngập ngừng,đảo ánh mắt nhìn xung quanh một lần nữa,rồi lại thất vọng.
-Kiếm ai à?_Tiểu Phong dò hỏi
-Hở…_Tiểu Tuyết giật mình,lúng túng_À…không…mọi người đến đủ rồi,cong thiếu ai đâu ma kiếm…
-Thế không phải có người đang mong chờ,ngóng trông…
-Ngóng trông gì chứ?
-Haiz,mong người ta đến thì bảo mong đại đi,có ai nói gì đâu mà bày đặt giấu với chả giếm!_Tiểu Phong nguýt dài
-Tớ có ngóng ai đâu mà phải giấu._Cô liếc xéo Tiểu Phong
-Nói trúng tim đen rồi còn bày đặc giả bộ._Vẫn không buông tha bạn,Tiểu Phong tiếp tục trêu chọc
-Cậu…hừ,tớ mệt rồi,cậu ra đi.
-Con có mệt lắm không?_Mẹ Tiểu Tuyết ân cần
-Không mệt lắm ạ!
-Mẹ và bố ra ngoài cho con nghỉ ngơi nhé!
-Vâng,bố mẹ về nghỉ đi!
-Con có muốn ăn gì không mẹ sẽ nấu?
-Không,con không đói.Mẹ và bố về nghỉ đi ạ!Con có thể ở lại một mình.Bố và mẹ cứ yên tâm!
-Trợ lí sẽ ở lại với con.Có gì gọi mẹ liền nhé!Mẹ và bố sẽ đến.
-Vâng ạ!
-Vậy bố và mẹ con đi nhé!_Bố Tiểu Tuyết xoa đầu con mĩm cười
-Tạm biệt bố,tạm biệt mẹ.Bố và mẹ cứ yên tâm!
-Chúng ta về đây!_Bố Tiểu Tuyết nhẹ nói rồi bước ra khỏi phòng cùng vợ
-Thôi,bọn mình cũng về đây!-TieeurPhong nói
-Ừ,về đi.Ở đây lại chọc người ta thêm điên.
-Có nói trúng cái gì thì mới điên được chứ!-Tiểu Phong nhìn lên trần nhà,lơ đảng nói
-Cậu…thôi,đi đi cho người khác nhờ!Không vì cậu mà tớ lại bị thêm bệnh cao huyết áp thì khổ lắm!
-Xí,làm như tớ là cái thứ chỉ mang toàn bệnh tật đến cho người khác ấy!_Tiểu Phong giận dỗi
-Chứ còn cái gì nữa!
-Cậu…_Tiểu Phong bức xúc.Quay sang Gia Kiệt:
-Về thôi anh,không ở lại nó lại làm em tức mà chết mất!
-Ừ,về đi.Vĩnh biệt.Không tiễn nhá!
-Thôi ngay cái từ vĩnh biệt rùng rợn đó đi nhé._Tiểu Phong trợn mắt mắng bạn
-Ừ,biết rồi.Về đi!
-Về thì về,không cần đuổi._Tiểu Phong hất mặt bước đi
-Bọn tớ về nhé!_Tiểu Vy và Tiểu Đan đồng thanh
-Ừm_Tiểu Tuyết gật đầu
-Có gì thì gọi cho bọn tớ liền nha!_Tiểu Đan dặn dò
-Ừm
-Bọn tôi cũng về đây!_Nhóm Gia Kiệt đồng thanh(Trừ Hạo Thiên,vì cậu không có ở đây)
-Ừm.
Căn phòng bây giờ vắng lặng,yên tĩnh nhưng cô đơn quá!Cái cảm giác mà cô ghét nhất.Còn lại một mình trong cái phòng màu trắng đáng ghét,không biết làm gì,cô nhắm mắt tự nhủ:Có lẽ ngủ thì tốt hơn!
Nhắm mắt được vài phút:
Cạnh!Cánh cửa phòng bật mở,vẫn nhắm mắt,Tiểu Tuyết lên tiếng:
-Các cậu quên cái gì à?
Không có tiếng trả lời,chỉ có tiếng bước chân thật khẽ,tiếng cái ghế cạnh giường cô bị dịch chuyển và không gian lại im lặng.Cô nhíu mày mở mắt,bên cạnh cô…
-Sao anh lại đến đây?_Tiểu Tuyết thờ ơ hỏi
Người con trai im lặng,không trả lời.Nhìn kĩ khuôn mặt phờ phạc của cô…vài phút sau cậu lên tiếng:
-Sao em ngốc vậy?
Nhận được câu hỏi nằm ngoài tầm kiễm soát,cô bối rối,im lặng,không biết trả lời thế nào!
-Sao lại bỏ bữa,làm việc khuya,không chịu nghĩ ngơi,sao em cứng đầu và bướng bỉnh thế.Chỉ vì một lễ cưới sao phải tự hành hạ bản thân mình như vậy?…
-Về đi!_Cô lạnh lùng lên tiếng_Có lẽ vợ anh đang đợi!
-Em muốn anh lấy cô ta thật sao?
-Tôi thực không hiểu anh đang nói gì?Tôi muốn anh lấy cô ta?Ý anh là Tố Tâm ấy hả?Tôi đâu có cái quyền muốn anh làm điều gì đó cơ chứ?
-Tiểu Tuyết…
-Xin Trịnh thiếu gia cẩn thận lời nói cho.Anh đã có vợ…vì thế nên đừng gọi người con gái khác một cách thân mật như vậy!
-Trịnh thiếu gia?Vợ ư?Em muốn anh cưới Tố Tâm làm vợ thì lúc đó em đừng nên xuất hiện.Tại sao lại xuất hiện?Tại sao lại hỏi anh có thật sự yêu Tố Tâm không?Tại sao…
-Đủ rồi._Tiểu Tuyết lạnh lùng ra lệnh
-Tại sao…
-Ra ngoài đi._Cô gắt lên
-Nếu không thì sao?
-Tùy anh vậy!_Cô thờ ơ trả lời rồi nhắm mắt lại
-Thật ra…
-Anh đang làm phiền giấc ngủ của tôi!_Tiểu Tuyết thều thào nhắc nhở
-Lễ cưới…bị hủy…
-Tại sao?_Tiểu Tuyết ngạc nhiên, mở mắt nhìn cậu
-Tố Tâm không phải là người mà anh yêu…
-Vậy tại sao anh lại đồng ý tiến hành lễ cưới?
-Anh không đồng ý…
-Không đồng ý thì sao lễ cười lại được tổ chức?
-Anh nói với mẹ là tùy bà.
-Thật ngớ ngẩn!_Cô cười khẩy_Anh không biết làm như vậy,người chịu thiệt là Tố Tâm sao?
-Anh biết.
-Vậy mà vẫn làm lễ cưới!Tôi có nên nói anh là một tên độc ác không nhỉ?
-Anh thừa nhận…anh độc ác…
-Đồ điên.
-Còn em?
-Tôi làm sao?
-Tại sao chỉ vì cái lễ cưới mà phải ra sức làm việc?Em không quan tâm mà?
-Đó là chuyện của tôi…
-Nhưng lễ cưới là chuyện của anh.
-Ra ngoài đi trước khi tôi gọi thêm người lôi anh ra ngoài.
-Vậy cứ làm thế đi!
-Anh…
-Làm ơn hay anh cần tôi quỳ xuống xin anh ra ngoài?
-Những lời đó…tàn nhẫn quá đấy!
Tiểu Tuyết im lặng,quay lưng về phía Hạo Thiên,nhắm mắt.
Hạo Thiên lặng lẽ bước ra khỏi phòng,trước khi đi,cậu quay mặt lại:
-Anh sẽ quay lại!
16h30′_30 phút kể từ khi Hạo Thiên bước chân ra khỏi phòng,trả lại cái không khí yên lặng đáng ghét,cô cảm thấy trống trãi,dẫu biết rằng những điều cô nói làm tổn thương anh nhưng…thật không hiểu nổi cô đang nghĩ gì mà lại thốt ra những lời nói đó nữa!Điên thật!
|
Chương 93
Cạnh!_Cánh cửa phòng bệnh lại bật mở
-Ai vậy?_Mắt nhắm nghiền,cô hỏi
-Dậy ăn chút gì đi!_Tiếng một tên con trai vang lên
-Anh lại vào đây làm gì?Về đi chứ!
-Ăn chút gì đi rồi anh sẽ về!
-Anh ra điều kiện đấy à?
-Ừm.Một là ăn rồi anh sẽ về,hai là anh sẽ ở lại đây đến sáng ngày mai.
-Vậy cứ ở lại nếu anh muốn.Đúng là điên!
-Vậy tối nay anh nên ngủ ở đâu nhỉ?
-Sao lại hỏi tôi?
-Anh ngủ trên giường cùng em nhé!
-Cái gì?_Tiểu Tuyết kinh ngạc hét lên
-Ý kiến không tồi!
-Anh điên à?
-Không,anh bình thường.
-Vậy tôi sẽ ăn nó nhưng anh sẽ về chứ?
-Dĩ nhiên.
Nghe câu trả lời,cô ngồi dậy,đưa tay lấy tô cháo từ tay Hạo Thiên,định múc muỗng cháo đầu tiên thì…bị Hạo Thiên giật lấy cái muỗng:
-Anh làm cái gì vậy?
-Đưa đây anh đút cho ăn.
-Cái gì?Tôi không phải trẻ con…
-Vậy anh sẽ ở lại đây?
-Anh không giữ lời.
-Muốn anh giữ lời thì đưa tô cháo đây,anh sẽ cho em ăn và ngoan ngoãn làm theo những gì anh nói.
-Anh sẽ về chứ?
-Ừm,có cần nghéo tay không?
-Khỏi.
Sau khi ăn hết tô cháo,cô với lấy cốc nước để bên cạnh:
-Giờ thì về được chưa?
-Chưa?
-Cái gì nữa?
-Cháo có ngon không?
-Hỏi làm cái gì?
-Trả lời đi!
-Cũng được.
-Cũng được là sao?Ngon hoặc dở?
-Tạm.
-Ngon hoặc dở?
-Ngon.
-Như thế chứ!Không ngon mới là lạ!
-Là sao?
-Anh tự làm đấy!
-Tự làm á?Anh có biết nấu ăn đâu?
-Trong thời gian em về Mĩ thăm bố anh đã học nấu ăn.Tuy chưa được nhiều!
-Lí do?
-Lí do gì cơ?
-Lí do anh học nấu ăn?
-Vì em đó!
-Vì tôi?
-Ừm,anh muốn tự nấu cho em ăn.
Tiểu Tuyết im lặng
-Nhiều lần bị đứt tay đấy!
-Không sao chứ?
-Ừm…nghĩ đến em là không đau nữa!
-Điên.
-Sao cứ luôn miệng bảo anh điên thế?
-Chứ không điên thì bảo là gì?Thần kinh cũng hợp đấy.
-Em…em mà còn nói nữa là anh hôn em đó!
-Anh dám.
-Sao lại không nhỉ?Em đang là bệnh nhân dĩ nhiên là sức chống cự sẽ không được dồi dào cho lắm…Muốn thử không?_Hạo Thiên nhìn cô,cười nham hiểm
-Không nói anh điên nữa là được chứ gì?
-Ừm.
-Về đi
-Lại thế nữa rồi!_Hạo Thiên thở dài ngán ngẫm
-Nhìn vào mắt anh trả lời câu cuối cùng !
-Lại định làm gì nữa đây?
-Làm đi!_Hạo Thiên ra lệnh.Tiểu Tuyết nhìn vào ánh mắt của cậu.Hạo Thiên mĩm cười,cô nhìn được vào mắt cậu!
-Anh là gì đối với em?
Tiểu Tuyết hơi bất ngờ.:”Sao lại hỏi câu đó chứ?”.Cô cúi mặt xuống:
-Chả là gì cả!
-Đã bảo là nhìn vào mắt anh cơ mà!
-Tôi…không nhìn không được sao?
-Dĩ nhiên là không?Trả lời thật lòng nhé!
-Chả là gì cả._Ngước mắt lên nhìn cậu,cô trả lời.Nhận được câu trả lời,Hạo Thiên đứng dậy,xách cặp lồng ra ngoài.Cánh cửa phòng khép lại,Tiểu Tuyết cụp mắt xuống,thở dài mệt nhọc:
-Là người rất quan trọng với em!Có lẽ nói nó hơi muộn và anh không được nghe nó nhưng…
Cạnh!_Cánh cửa phòng bất ngờ bật mở,Tiểu Tuyết nhìn người bước vào,ngạc nhiên tột cùng kèm theo sự bối rối.
-Giờ thì anh có thể nghe được nó rồi!_Hạo Thiên nhìn cô mĩm cười
-Sao anh lại…anh chưa về sao?
-Về thì làm sao nghe câu đó được!Với lại về thì làm sao anh biết được rằng trái tim công chúa tuyết của anh đã tan chảy!_Hạo Thiên tiến lại gần cô,nhẹ ôm lấy cô và lòng:
-Anh vui lắm!Nhưng…cũng giận lắm!Sao không nói câu đó khi có anh?
-Tôi…
-Em có biết khi em nói anh chả là gì cả,anh đã buồn lắm không?
-Xin lỗi!_Nước mắt Tiểu Tuyết ứa ra_Em xin lỗi!
-Xin lỗi là xong à?_Hạo Thiên buông cô ra,nhìn sau vào mắt cô,tỏ vẻ giận dỗi
-Vậy…
-Đồng ý làm vợ anh,anh sẽ tha thứ!
Câu nói quá bất ngờ!Cô…hạnh phúc trong cô dâng trào,cô vui sướng,nước mắt trào ra nhiều hơn và:
-Em…_Cô ngưng lại rồi:..Khẽ gật đầu
Hạo Thiên vui mừng ôm lấy cô,thì thầm:
-Cảm ơn em!
|