Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
|
|
Chương 94: Gây gổ. Tuyết cắn môi.
Ánh mắt chị Sương rất ít khi sắc bén như vậy, giống như chỉ cần cô có một chút không thành thực chị ấy cũng có thể lập tức nhìn ra, không để cho cô vọng tưởng lừa đảo được. Sương cho tới nay đều rất dễ nói chuyện, tính cách của chị ấy vốn tuỳ tiện, không câu nệ tiểu tiết, thường còn có chút sứt chỉ. Tuyết mỗi lần có chuyện gì chọc tới chị ấy chỉ cần nũng nịu chút, nói lời hữu ích một chút bảo đảm sẽ không vấn đề.
Nhưng lần này bề ngoài có chút khó khăn.
Tuyết kín đáo nói: "Thì đi ra gặp người bạn, hàn huyên mấy câu, không có gì ."
Sương đuổi theo không buông hỏi: "Người bạn gì? Chị biết sao?"
"Chị Sương hôm nay như thế nào mà nhiều vấn đề như vậy? Còn nữa, chị làm gì mà nghiêm túc như vậy? Giống như thẩm vấn phạm nhân vậy." Tuyết bị hỏi đến có chút không kiên nhẫn, giọng nói cũng không khỏi cao lên.
Sương giống như thần mà nói: "Không cần nói cho chị biết em đi gặp Vân Song Chỉ rồi."
Bản thân Tuyết cũng không có nhiều bạn, phạm vi hoạt động của cô căn bản đều ở Cục Quốc An. Ngay cả làm nhiệm vụ đều đi theo Phong Sương Vũ, bình thường đều có người mang theo. Bởi vì trong mấy bọn họ Tuyết nhỏ tuổi nhất, từ nhỏ, bọn họ cũng sẽ theo bản năng che chở cô. Tận lực không để cho cô bị thương tổn, cũng sẽ không khiến cô tiếp xúc bầu không khí không lành mạnh.
Cho nên bên trong Tuyết so với mấy bọn họ đơn thuần nhất, điều này cũng làm cho cô có rất nhiều tiểu tính khí. Bản thân mọi người đều rất bận rộn, chuyện lại nhiều, tự nhiên cũng không có người nào nguyện ý không có việc gì mang theo cái tiểu muội muội chơi. Cố tình để cô là người nhàn nhất, gặp phải nhiệm vụ nguy hiểm Phong Sương Vũ cũng sẽ rất ăn ý không mang theo Tuyết, lưu cô ấy một mình ở Cục Quốc An, ngược lại càng nhàm chán. Tuyết theo chân bọn họ nói thiệt nhiều lần đều vô dụng, vì thế, cô còn ưu thương qua được một lúc, cũng náo loạn không ít tính khí, đều vô dụng.
Bạch Thắng ít trông nom chuyện này.
Anh có chuyện trực tiếp gọi Phong Sương Vũ là được, Tuyết cảm giác mình chính là ăn một lần nhàn cơm, nửa điểm chỗ dùng cũng không có.
Sau lại dần dần cũng bỏ qua, cho đến sau này biết Vân Song Chỉ, hai người bọn họ cực kỳ hợp nhau. Tuyết khi đó cả ngày đi theo phía sau Vân Song Chỉ, giống như cái đuôi ngựa, Sương khi dễ cô, cô cũng không thèm để ý. Bởi vì Vân Song Chỉ nguyện ý theo cô, nguyện ý nghe cô nói chuyện, cũng sẽ không quản chế cô, cô đặc biệt vui vẻ có một người bạn như vậy. Dùng bốn chữ hình dung chính là: chỉ hận không gặp sớm!
Càng nghĩ càng có thể, trong mắt Sương toát ra ánh lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Tuyết.
Giống như cô dám nói một chữ "Vâng", cô liền lập tức nhào qua bóp chết cô ấy.
Tuyết nháy mắt im lặng.
Cô có phản ứng này, càng khiến cho Sương tức giận. Rõ ràng chính là cam chịu!
"Em có lầm hay không à? Đứt gân não à? Chị không phải đã nói với em không cho phép nữa cùng người phụ nữ kia lui tới sao? Em đem lời của chị để đi đâu? Em rốt cuộc có nghe qua lời của chị nói hay không? Lỗ tai điếc quá à? Tức chết chị rồi! Khốn kiếp, em lại còn cùng cô ta gặp mặt, thấy có cái gì tốt à? Không thấy sẽ chết sao? Lần trước dẫn em đi phân bộ cũng thế, em còn muốn đầu óc không phát triển tới khi nào?" Sương rất thẳng tính, có sao nói vậy. Phẫn nộ cũng sẽ có chút không lựa lời nói, đầu óc nghĩ đến cái gì cũng không qua não suy nghĩ liền răng rắc nói ra, tốc độ cực nhanh.
Cô trước kia cũng không phải không có dạy qua Tuyết, nhưng kích động như thế, lời nói khó nghe như vậy, vẫn là lần đầu.
Tuyết căn bản không cho rằng mình có lỗi, cô có thể lý giải tại sao Sương ghét Vân Song Chỉ như vậy, nhưng cũng chỉ là thấy một mặt mà thôi, lại không có cái gì. Chị làm gì tức giận như vậy? Còn mắng mình khó nghe như vậy! Chẳng lẽ chính chị không thích, không muốn cùng Vân Song Chỉ chung đụng, nhất định phải ép buộc người khác cũng như chị ấy sao? Coi như Sương là chị cô, cũng không có cái quyền lợi này!
"Em cũng chỉ cùng Song Chỉ gặp mặt, uống ly cà phê mà thôi, chị tất yếu nói chuyện phải khó nghe như vậy sao? Song Chỉ không phải người xấu, ban đầu các chị đều bận rộn từng chuyện, cũng không muốn em giúp, là cô ấy coi em như em gái chăm sóc, chỉ có cô ấy nguyện ý dạy em rất nhiều sẽ không mắng em, còn không chê em phiền. Chuyện cô ấy đã làm thật có lỗi với Cục Quốc An, thế nhưng cũng không phải là cô ấy tự nguyện, là Ngôn Quyết lừa cô ấy, lợi dụng cô ấy, đầu sỏ gây nên phải là Ngôn Quyết. Song Chỉ cũng là người bị hại!" Tuyết hơi kích động nói.
|
"ĐxxCM đại gia ngươi!" Cô không nói lời này cũng may, vừa nói lời này, Sương hoàn toàn xù lông rồi !"Chị không có nguyện ý theo em, không dạy qua em, còn chê em phiền? Không ngờ coi chúng ta đều là độc nương nương, còn cô ta một đóa Bạch Liên hoa? Em muốn ngu xuẩn như vậy? Lời nói Vân tiện nhân em cũng tin? Cô ta trừ lôi kéo lòng người còn biết cái gì? Em nhất định chờ bị người ta bán, còn theo người bái làm thầy học thành tài thì vui mừng phải hay không?"
"Song Chỉ không phải là người như thế!"
"Sự thật xảy ra kia, chị có oan uổng cho cô ta sao?"
"Sự kiện kia cô ấy đã hối hận, chị Sương, ban đầu Song Chỉ bất quá cũng chỉ vì bị tình yêu che mờ đôi mắt mà thôi! Cô ta muốn vì người mình yêu làm chút gì, điểm xuất phát là không có sai. Sai là sai ở cô ấy yêu sai người! Hơn nữa cô ấy ban đầu còn nhỏ như vậy, chị không thể tha thứ cho cô ấy sao? Thủ lĩnh ban đầu cũng nguyện ý thả cô ấy đi, nói rõ Song Chỉ cũng không phải tội không thể tha, chị trước kia cũng không đã dạy em biết sai có thể sửa sao? Còn nói làm người lòng dạ phải rộng rãi, biết bao dung sai lầm người khác, nhưng tại sao đến Song Chỉ này, cách làm của chị liền thay đổi vậy?" Tuyết cứng rắn không được, quyết định dùng mềm. Đi bài thân tình, từ trước đến giờ đối với Sương đều là rất có tác dụng.
Nhưng sự thật chứng minh, bất kỳ tình huống gì, cũng có ngoại lệ.
Sương không chỉ không có chút cử động, ngược lại nói: "Chị cũng vậy đã dạy em giang sơn dễ đổi, làm sao em không nói? Cô ta đời này chỉ có cái đức hạnh đó, cùng Vân Song Chỉ nói bao dung, cô ta đáng giá sao? Bao dung cũng phải cần tùy người, cô ta ghê tởm đừng dùng đến cái từ này!"
Tuyết nói nhiều như vậy, cũng không có điểm hữu dụng. Tính khí cũng nổi lên, cô vẫn cảm thấy mình ở trước mặt ba anh chị nói chuyện không có phân lượng, bọn họ bình thường giả vờ không nhìn cô coi như xong, hôm nay không những không tôn trọng bạn của cô, ngược lại mọi cách vũ nhục. Tuyết tức giận nói: "Chị Sương, chị thật là quá đáng! Song Chỉ chưa bao giờ nói xấu qua bất kỳ người nào, nhưng chị lại nói cô ấy như vậy, chẳng lẽ một lần phạm tội qua một lần sai, sẽ không có cơ hội hối cải sao? Làm sao chị có thể cứ bỏ rơi Song Chỉ như vậy? Em đối với chị rất thất vọng!"
Sương một hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa không đem cô tức chết!
Cô quá đáng? Có lầm hay không? Nha đầu này là bị Vân Song Chỉ rót ** Thang, còn tẩy não rồi hả ?"Phản bội" triệt để như vậy, mẹ nó!
"Em dám nói cô ta tìm em không có moi tin tức gì? Chị vẫn thật là không tin cô ta từ Đại lão xa xôi chạy đến Bắc Kinh tìm em uống uống cà phê đơn thuần như vậy, trừ phi là Sao Hỏa đụng Trái Đất, đầu gỗ một giây biến thành phụ nữ!" Sương một hơi nói.
Vẻ mặt hết sức kiên định!
|
Chương 95: Gây gổ (2). Tuyết đánh cục tức, âm thanh cũng so bình thường có chút nhanh chóng."Không có!"
"Là thật không có, vậy thì em bị người ta giả bộ cũng không biết?"
"Chị cứ như vậy không tin tưởng em sao?" Tuyết hướng Sương gào to, cả người đều bộc phát theo. Hai người đã thật lâu không có cãi nhau như vậy, hốc mắt Tuyết đều đỏ, mặt có chút đỏ bừng, Sương có chút không nhẫn tâm, nhưng lại chết cũng không chịu đi an ủi cô. Tuyết gào xong trong nháy mắt giống như bóng cao xu xì hơi, tức giận nói: "Em mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi. Chị Sương không có chuyện gì khác, em đi trước."
"Này, Tuyết!"
Tuyết đã đi xa, Sương hướng về phía bóng lưng của cô gọi cô, Tuyết mắt điếc tai ngơ, thẳng tắp đi về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Còn một mình Sương đứng nguyên tại chỗ dậm chân."Nha đầu chết tiệt, muốn tức chết chị a!"
"Tuyết như thế nào trêu chọc cô rồi hả?" Lúc này Chính Phong đến, thấy Sương thở phì phì nhìn chằm chằm bóng lưng Tuyết, không khỏi hỏi.
Sương đang lo tức giận không có ai để trút, này vừa vặn đúng lúc có người đưa tới cửa, cô tuyệt không khách khí. Phun rầm rĩ nói: "Nha đầu chết tiệt kia tính khí càng ngày càng thúi, hiện tại cũng không đem người làm chị để ở trong mắt, thế nhưng trực tiếp thẳng tôi rống lên, vì nghi ngờ tôi không tin em ấy! Anh nói tính tình của em ấy như vậy, nói không chừng ngày nào đó bị người ta lừa, tôi có thể không lo sao? Mẹ kiếp!"
"Còn không phải do cô chiều mới như vậy." Phong liếc cô một cái, kể lể một sự thật.
Sương lúc này tức giận xem thường trả lại."Choáng nha, anh sẽ không chiều? Đem trách nhiệm đẩy lên trên một người chị, làm như tôi trạm thu hồi à?"
Cả người hỏa khí Sương cô nương không phát hiện, đối thoại bọn họ, giống như một đôi vợ chồng đối mặt với đứa bé phản nghịch cảm thấy rất là đau đầu, ở lẫn nhau hướng đối phương nói rầm rĩ.
Phong cười cười."Dạ, đều có chiều."
Sương nhìn anh ta cười, nhất thời có cảm giác rợn cả tóc gáy xông thẳng da đầu, tên đầu gỗ lại cười, giọng nói còn nhu hòa như vậy, thật kinh hãi a!
Tâm tư của cô cũng biểu hiện ở trên mặt, Phong nhìn bộ dáng của cô, trong nháy mắt thu lại vẻ mặt.
Lạnh lùng, mặt cọc gỗ.
Ừ, như vậy mới bình thường sao!
Làm trời sanh vô tư, Sương quả quyết không suy nghĩ thêm nữa, cô khoác bả vai Phong, ca hai tốt nói: "Đi, theo tôi đi luyện quyền một chút! Chị muốn phát tiết buồn bực trong lòng."
Bạch Thắng tự bôi thuốc cho Quý Nghiên.
Cô trừ trên tay bị thương, trên đùi cũng có hai vết lớn, trong đó có một chỗ bị người dùng giày cao gót đạp, vết rất sâu. Lúc xoa cao lên, Quý Nghiên bị đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
"Tiểu Bạch, anh nhẹ một chút."
Bạch Thắng cúi thấp đầu, không lên tiếng, nhưng động tác tay rõ ràng nhẹ một chút.
Quý Nghiên nhìn tóc anh đen nhánh nồng đậm, thử dò xét hỏi: "Anh tức giận sao?"
"Không có."
"Vậy tại sao không nói lời nào?"
Anh ngẩng đầu lên, vừa đúng chống lại tầm mắt Quý Nghiên, trong con ngươi sâu thẳm kia, như cũ là một mảnh trấn tĩnh. Nhưng trong đó còn kèm theo nhàn nhạt đau lòng."Anh chỉ là đang suy nghĩ, em mỗi lần gặp nguy hiểm, anh đều không có ở bên cạnh em."
"Có sao?" Quý Nghiên cũng không nghĩ nhiều như vậy. Cô nói: "Tại sao em chỉ nhớ mỗi lần vừa gặp nguy hiểm, em đều sẽ nghĩ tới anh, sau đó cả người tràn đầy năng lượng. Chẳng lẽ anh không phát hiện bản lĩnh hiện tại của em nếu so với trước kia mạnh hơn chút sao?"
Cô nói lời này thì giọng nói rất thoải mái, còn mang một ít cảm giác nghịch ngợm.
Bạch Thắng nhếch môi, kéo người vào trong ngực.
Giọng nói mát lạnh trên đỉnh đầu Quý Nghiên truyền đến."Lần sau không để bị thương nữa."
Anh làm như thở dài.
Đi theo bên cạnh anh, muốn không bị thương rất khó chứ? Có lần này còn sẽ có lần sau, đề phòng khinh suất! Hiện tại bắt đầu vì cô mà lo lắng làm thế nào bây giờ?
Quý Nghiên cười cười."Tuân lệnh."
"Đúng rồi, Tiểu Bạch, anh biết đối tượng Cửa ngầm từ khi mới bắt đầu chính là Đàm
phu nhân sao?" Quý Nghiên nói xong lại đi vòng qua về đề tài này.
|
Chương 96: Bước chân tử vong. Bạch Thắng nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Thôi núi lớn cùng Đàm phu nhân có ân oán sao?" Tiểu Bạch nên điều tra chứ?
"Không có."
"Vậy tại sao hắn muốn ám sát Đàm phu nhân?" Còn không chỉ một lần!
"Ưmh, cái này em phải đi hỏi Thôi núi lớn."
"Ít nói nhảm, anh nhất định biết một chút nội tình."
"Anh chỉ biết Đàm thị trưởng hoài nghi Đàm phu nhân gạt ông ấy chuyện gì, để cho anh giúp đỡ kiểm chứng." Bạch Thắng không chút để ý nói.
Ah?
Quý Nghiên ngẩng đầu nhìn anh."Làm sao lại như vậy? Đàm phu nhân nhìn qua rất hiền lành, Đàm thị trưởng làm sao sẽ hoài nghi cô ấy? Hơn nữa em xem lúc bọn họ đi chung với nhau rất ân ái!"
Giữa vợ chồng quan trọng nhất không phải là tin tưởng sao? Đàm thị trưởng cư nhiên
khiến Tiểu Bạch ngầm đi điều tra Đàm phu nhân, Quý Nghiên có chút khó tiếp nhận. Đối với lúc trước cô xem, còn cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, Đàm thị trưởng đối với Đàm phu nhân cũng rất tốt, sau khi biết sẽ làm cho người ta lần nữa tin tưởng vào tình yêu vợ chồng gương mẫu!
Kết quả . . . . . .
Tại sao muốn nói cho cô biết tin tức này à? Cảm giác tốt tan thành mây khói!
"Lòng người khó dò, có người giấu được cạn, có vài người giấu được sâu."
"Hả?" Quý Nghiên nhất thời không hiểu được ý.
Bạch Thắng nói: "Đừng suy nghĩ, nghỉ ngơi sớm một chút."
Đối với Quý Nghiên mà nói cuộc sống vẫn ở một góc thế giới đơn thuần, người nào tốt, ai không tốt, cũng có thể thông qua thời gian ngắn ngủi chung đụng để đoán được.
Dù là bất hòa cũng tốt, đối địch cũng tốt, đều là rất rõ ở trước mặt. Không có thâm trầm ngụy trang như vậy, dù thỉnh thoảng có người nhìn qua thái độ rất dối trá, cũng không lịch sự.
Đây chính là mặt thế giới cô tiếp xúc, nhưng thực tế, vừa tràn đầy ánh sáng, vả lại ánh sáng lớn xa hơn bóng tối.
Hỗn loạn hơn nhiều so với Quý Nghiên tưởng tượng, tới cũng rất nhanh. Cơ bản không hề có điểm báo trước.
Đội đặc vụ Mexico tra ra đám súng ống kia được vận chuyển bằng đường hàng không đến, cùng vở kịch giống hệt biết được địa điểm bọn họ giao dịch. Cuối cùng nhóm hàng này đi bằng đường thủy, chọn ở bến tàu Thượng Hải giao hàng, ở trên một chiếc du thuyền nhìn như rất không thu hút.
Vẫn như cũ Bạch Thắng dẫn người của mình lùng bắt, may mắn thay, lần này Thôi núi lớn thật bất hạnh. Chẳng những không có giống như lần trước thuận lợi phủi sạch, người chỉ điểm cũng nói không được, hắn trốn cũng không thể trốn thoát.
Cuối cùng bị bắt lên máy bay lái về phía ngục giam Cục Quốc An.
Người có mất chân, ngựa có mất móng.
Lấy câu ngạn ngữ này đặt tại trên người của hắn rất hợp lý!
Dĩ nhiên, kích động nhất chính là Sương rồi. Mấy ngày trước bị tức giận ở trên người Thôi núi lớn rốt cuộc toàn bộ trả lại cho hắn. Để cho hắn đắc chí như vậy, rồi gặp báo ứng đi? Đắc chí cái mông a! Hiện tại lưu lạc phải ăn cơm tù, chịu tù hình, ngay cả nghĩ đến sắt cũng hả hê không đứng lên được? ! Hừ!
Vốn tưởng rằng Thôi núi lớn bị bắt, Cửa ngầm sẽ lập tức bị chia rẽ, loạn thành một đoàn. Dù sao Quần Long Vô Thủ là vấn đề rất trọng đại, ai ngờ Cửa ngầm không chỉ không có một chút loạn nào, ngược lại cùng giống như lúc Thôi núi lớn ở đó. Tất cả mọi chuyện đều có thể tiến hành, không xuất hiện bất kỳ khác thường nào.
Hỏi Thôi núi lớn, hắn cái gì cũng không chịu nói. Tổng bộ Cửa ngầm ở đâu cũng không biết, Thôi núi lớn mặc dù vóc người có chút khó coi, vẻ mặt thỉnh thoảng còn hơi bỉ ổi. Nhưng là không hổ là con người một đời rắn rỏi, mặc kệ Sương dụng hình đối với hắn thế nào, hắn đều thờ ơ. Cùng không có cảm giác gì, chính không chịu mở miệng tiết lộ một chữ, quả nhiên một câu không nói.
Tôi không nói thì không nói, xem ngươi có thể làm gì được tôi . . . . .
Cuối cùng Sương cũng không còn vui sướng!
Rõ ràng người này mặt dài rất tiểu nhân, trong ấn tượng của Sương chính là loại, kích một kích, ngược một ngược, rất dễ dàng phản bội. Kết quả không ngờ tính tình người ta ương ngạnh như vậy . . . . . .
Nhưng cũng khiến Sương đổi cái nhìn đối với nhân phẩm Thôi núi lớn, nhiều hơn một chút kính nể. Có thể cam nguyện chịu đựng cực hình như thế, cũng không chịu cúi đầu trước người của quân địch, như thế cũng được coi một hán tử!
Chân hán tử bị bắt, đưa tới hai kết quả không có gì khác, mặt tốt cùng với mặt xấu. Mặt tốt rất dễ nhận thấy là được quần chúng hoan hô, được lòng người dân. Còn hôn nhân của Đàm thị trưởng được tán thưởng. Mà mặt xấu, chính là Bạch Thắng phát hiện Cửa ngầm có thể còn có một người lãnh đạo nữa, và, Quý Nghiên mất tích.
Bi kịch Quý cô nương vừa ra khỏi cánh cửa liền nhanh chóng bị người cướp đi, ngay cả một điểm báo trước đều không có. Vận dụng tùy thân cô mang bên mình gì đó đều bị tịch thu. Điện thoại di động, súng, vòng tai. . . . . . Muốn tìm người cũng không có một chút đầu mối.
Thật buồn bực chính là cô nương này buổi tối trước một ngày còn nghiên cứu thiết kế đồ
suốt đêm, hiện tại cả đầu đều đau, rất muốn ngất. Ngủ mê man một đoạn thời gian cũng không có tiêu trừ loại cảm giác mệt mỏi, Quý Nghiên chạy chạy, tới một chỗ tốt rồi nghĩ tại chỗ nằm xuống ngủ một giấc.
Thật sự không có tinh thần!
Nhưng nghe thấy tiếng bước chân phía sau đuổi theo, cô lại không dám có ý dừng lại. Chạy trối chết hoặc ngủ, đương nhiên là chạy trối chết quan trọng, khó chịu hơn nữa cũng phải cắn răng chịu đựng.
Nhịn!
Đây hình như là một rừng nhiệt đới, sắc trời đã tối, rất đen. Chỉ có ánh trăng chiếu hơi yếu, có thể mơ hồ nhìn thấy con đường phía trước. Bên tai còn truyền đến tiếng dã thú kêu, ở nơi này đêm khuya yên tĩnh tối thui, có vẻ cực kỳ kinh khủng!
Đây là một buổi tối nguy hiểm mà xao động.
"Mẹ kiếp, mới vừa còn chứng kiến cô ta chay qua bên này rồi, thế nào nháy mắt lại không thấy?" Một âm thanh hàm chứa tức giận ở trong đêm yên tĩnh vang lên, rõ ràng, thô lỗ.
"Con đàn bà thúi, đừng để cho tao bắt được mày! Nếu không mày sẽ đẹp mắt." Một giọng nói khác còn mang theo ác ý, cắn răng nghiến lợi nói.
Vừa không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Quý Nghiên.
Nhưng cô gái trốn rất kỹ, ngay cả tiếng chửi rủa cũng dần dần thấp, chung quanh
hoàn toàn yên tĩnh lại. Chỉ còn lại tiếng xột xoạt của bước chân.
Có lẽ, bọn họ đang nghe, nơi nào phát ra động tĩnh thôi.
Một lát sau cứ yên tĩnh như vậy, vẫn không thu hoạch được gì. Lúc này, lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông. "Quý tiểu thư, tôi biết rõ cô ở gần đây, đi ra đi! Cô trốn không thoát đâu . . . . . ."
Yên tĩnh.
Vô cùng yên tĩnh.
Trừ tiếng gió ban đêm, cùng tiếng dã thú gầm nhẹ, không nghe được bất kỳ âm thanh nào trả lời hắn.
Người đàn ông lại nói: "Chỉ cần cô theo chúng tôi trở về, chúng tôi bảo đảm sẽ không làm cô bị thương. Nhưng nếu như cô muốn qua đêm ở trong rừng, nơi này dã thú nhiều như vậy, an toàn của cô chúng tôi không cách nào bảo đảm! Cô nhất định phải hiểu rõ ràng. . . . . ."
Phanh.
Người đàn ông không có cơ hội nói hết lời, đầu đột nhiên bị đập một cái, cảm giác choáng váng truyền đến. Trước mắt trời đất quay cuồng, ánh mắt hắn không tập trung quay về phía sau nhìn lại, vậy mà, không nhìn thấy cái gì, người liền mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.
Quý Nghiên vứt bỏ thanh gỗ thô trên tay, đứng ở bên cạnh người đàn ông, lục lọi một vòng. Cuối cùng từ trên người hắn cầm lấy một khẩu súng cùng điện thoại di động.
Cô không thể ở lại đây lâu nữa hơn được nữa. Cầm hết đồ, lập tức chạy xa.
"CMN! Đàn bà thối kia rốt cuộc trốn đi đâu?"
"Mày nói cô ta có thể đã chạy vào trong rừng rậm không?"
"Không thể nào, nơi này đường cong cong quẹo quẹo, chúng ta có lúc còn đi lạc đường. Huống chi là cô nương kia, ban đầu phu nhân nhìn trúng nơi rừng nhiệt đới rậm rạp này, dễ dàng lạc đường, mới để cho chúng ta nhốt cô ta ở đây. Cô ta không dễ dàng chạy đi như vậy, tìm nhanh lên một chút! Nếu không đến lúc đám sói tới đây, chúng ta cũng có phiền toái!"
"Biết."
Giọng nói đứt quãng càng ngày càng rõ ràng, đang đi tới gần về phía Quý Nghiên vừa mới xuất hiện, rất nhanh. Một bước, hai bước. . . . . .
"Hồ Tử, mày xem, có phải Nhị Cẩu không?" Một người trong đó đột nhiên kéo người bên cạnh được gọi là Hồ Tử, chỉ về phía một người đang nằm dưới đất dưới ánh trăng mơ hồ kia.
Hồ Tử theo tay của hắn nhìn, bỗng chốc ánh mắt dừng lại, hai người nhanh chóng đi tới.
Bình tĩnh nhìn lại, không phải là đồng bọn của bọn chúng đây sao?!
"** CMN!" Hồ Tử cầm thanh gỗ bên cạnh Nhị Cẩu lên nhìn một chút, nhất thời mở miệng nói tục!
Một người đàn ông khác đưa tay sờ sờ ở trên người Nhị Cẩu, sắc mặt cũng biến thành nghiêm túc nói: "Hồ Tử, súng cùng điện thoại di động trên người Nhị Cẩu đã bị mất."
"Người đàn bà kia khẳng định vẫn còn ở gần đây, mày làm cho Nhị Cẩu tỉnh lại, tao đuổi theo cô ta!"
"Vậy mày cẩn thận một chút."
|
Chương 97: Bước chân tử vong (2). "Yên tâm, trên di động của chúng ta có hệ thống định vị, hơn nữa đều khóa lại. Tao dùng di động tìm có thể biết cô ta ở đâu? Mẹ kiếp, lần này để xem cô ta chạy đâu!" Hồ Tử đứng dậy, ánh mắt kia, ở ánh trăng chiếu vào, lộ ra tia hung quang.
Cô ta lấy cái gì không lấy, cố tình lấy đi điện thoại di động của bọn họ. Vậy thì không oán được người nào!
Giày vò bọn họ lâu như vậy, lần này, bọn họ cũng sẽ không khách khí như thế nữa!
"Nghe điện thoại đi! Làm ơn. . . . . ." Quý Nghiên vừa chạy vừa bấm số của Bạch Thắng, bên kia không ngừng truyền đến âm thanh "Đô, đô, đô . . .". Ngược lại bình thường rất có kiên nhẫn nghe, nhưng mà bây giờ, Quý Nghiên chỉ cảm thấy mỗi một âm thanh khá dài như vậy, tựa như tiếng bước chân Tử Thần đến gần, một cái, hai cái, đánh ở tim của cô. Làm cho người ta khẩn trương không dứt!
Làm ơn nhanh lên nghe điện thoại!
"Uy."
Nghe âm thanh quen thuộc từ bên kia điện thoại di động truyền đến, trong đầu Quý Nghiên "Đinh" một cái, giống như người lâm vào sương mù, đột nhiên gặp một người tỏa ra tia sáng thiên thần, đưa tay ra về phía cô. Sau đó mang cô xuyên qua sương mù nặng nề, từ biệt một mảnh trắng xóa này, lại nhìn thấy thế giới sáng lạng nhiều màu sắc lần nữa.
Vì vậy, toàn bộ thế giới đều sáng rực rỡ lên.
Tựa như không còn khẩn trương như vậy, không khỏi an tâm.
"Nghiên Nghiên?" Bên kia như có cảm ứng, thử kêu thăm dò.
"Là em. Tiểu Bạch . . . . . ." Rõ ràng cho là rất bình tĩnh, nhưng âm thanh xuất ra khỏi miệng, cũng không tự chủ mang theo ý sướt mướt. Thật không có tiền đồ!
Có lẽ là người yêu nên có tâm linh tương thông, trong điện thoại truyền sau một giây yên lặng, trong một giây này, Quý Nghiên theo bản năng nghĩ đến hình ảnh anh ngừng thở
"Em đang ở đâu?"
Trong yên tĩnh vang lên tiếng bước chân càng ngày càng gấp rút, không chỉ một, hai? Không ngừng, càng ngày càng gần, cho đến bọn họ tụ tại một nơi, âm thanh tập trung lại, cũng tương tự càng lúc càng lớn . . . . . .
"Hồ Tử, mày tìm được người chưa?"
Đang tìm vị trí Quý Nghiên, Hồ Tử đụng phải mấy cái người khác, hắn giơ giơ điện thoại di động trên tay lên, nói: "Chưa, nhưng cô ta trộm điện thoại của Nhị Cẩu, trốn không thoát!"
Mọi người hiểu ý, cũng an lòng xuống.
Nhưng có người cảnh giác nói: "Nhanh lên một chút, nói không chừng cô ta đã gọi cứu viện! Chúng ta phải tóm cô ta trở lại trước khi có người đến, sau đó nhanh chóng chuyển địa điểm."
"Ừ."
"Tìm được rồi." Hồ Tử chợt nói một tiếng.
Ánh mắt mấy người nhất thời sáng lên, vây đến bên cạnh hắn, nhìn về phía hình ảnh trong điện thoại di động.
Trên màn hình, tựa như một tấm bản đồ, mấy chấm đỏ nhỏ không ngừng lóe lên, có mấy cái tập trung một chỗ, đó là vị trí hiện tại của bọn họ. Mà bên kia, lại có một điểm màu xanh, vừa đang di động vừa lóe ra.
Đó là mục tiêu!
"Đuổi theo!"
Bước chân lần nữa mở ra, lần này tốc độ cực nhanh, chạy thẳng tới chỗ điểm màu xanh.
Bóng đêm tối dần, nhưng đêm nay, bọn họ thế nào cũng chưa chợp mắt! Truy đuổi có lẽ mới chính thức bắt đầu . . . . . .
Năm phút sau.
Bầu trời đêm yên tĩnh lần nữa truyền tới một âm thanh nói tục."Mẹ kiếp!"
Khác thường vang dội!
A, không phải một, là mấy! Trăm miệng một lời!
"Có lầm hay không?" Một người đàn ông trong đó nhìn qua dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi nhìn điện thoại di động lẳng lặng nằm trên đất, dường như có chút khó tiếp nhận. Một hồi lâu, hắn tiến lên nhặt lên, sau đó đi tới bên cạnh bộ mặt tức giận của Hồ Tử, lại nhìn về phía màn hình điện thoại trong tay hắn.
Những người khác cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía điện thoại của Hồ Tử.
Điểm đỏ cùng điểm màu xanh chợt hiện chồng lên nhau.
Hệ thống rất hợp với tình hình hiện ra ba chữ màu đỏ to: tìm được rồi!
Vô số cánh hoa nhỏ đồng thời từ đỉnh màn ảnh chậm rãi phiêu du, thật sự là "Tung hoa"!
Hồ Tử chỉ muốn lập tức đập máy điện thoại di động trên tay hắn!
Quý Nghiên cầm súng, tiếp tục đi trong rừng rậm đáng chết. Cô muốn đi ra ngoài, nhưng nơi này tựa như mê cung, đi không bao xa thì có một đường phân tách, cô căn bản không biết muốn chạy đi đâu? Đi tới chỗ nào đều là mê mang, bởi vì không biết đường, hơn nữa sắc trời lại tối như vậy, còn phải thời khắc đề phòng không được để bị người bắt, cùng với không để cho dã thú đột nhiên xông tới.
Thần kinh căng thẳng vô cùng!
Trải qua thời gian chạy dài, cô đã sớm toát mồ hôi đầm đìa, đầu óc cũng không khỏi tỉnh táo hơn nhiều. Cảm giác trướng đau bất tri bất giác biến mất, theo nhau mà đến là cảm giác mỏi mệt cùng buồn ngủ.
Trước mắt nhoáng một cái, cả người suýt nữa ngã xuống.
Cô lắc đầu, không bỏ mặc không cần gấp gáp, lúc này, chợt chống lại một đôi ánh mắt màu xanh sâu kín. Quý Nghiên sững sờ, còn tưởng rằng mình hoa mắt, bình tĩnh nhìn lại, thật sự là một đôi ánh mắt màu xanh, lộ ra ánh sáng quỷ dị, cũng đang nhìn Quý Nghiên. Một loại hơi thở tử thần đập vào mặt, rất là khủng khiếp!
Không phải đâu?
Quý Nghiên mơ hồ có loại dự cảm, trái tim co rút nhanh đến nỗi không thở được. Ngàn vạn lần không được nói cho cô biết cô thật đụng phải dã thú!
Cái ý niệm này vừa mới thoáng qua, đôi mắt màu xanh kia bỗng chốc đến gần cô, tốc độ nhanh chóng, vốn thân thể núp ở trong bụi cỏ cũng theo động tác nó nhảy ra mà hiển hiện ra. Một con rất lớn, sắc trời quá đen Quý Nghiên không thấy rõ là con vật gì, nhưng trực giác nguy hiểm đến, đồng thời con vật kia nhào về phía cô, thân hình lóe lên, hướng bên cạnh tránh ra.
Cô theo bản năng nhấc chân chạy về phía trước.
Dã thú kia nhanh chóng đuổi theo, Quý Nghiên chạy chạy mới nghĩ đến cặp chân này của cô thế nào hơn được người ta bốn cái chân tốc độ? Sau lưng có một cơn gió lớn trực diện đánh tới, trong lòng cô căng thẳng, người đã lăn về phía trong bụi cỏ.
Chi. . . . . .
Dáng dấp bên cạnh không biết là thực vật gì? Dường như mang theo gai, người Quý Nghiên vừa mới rớt xuống, mặt liền bị cái gì vuốt một cái, cảm giác nhoi nhói lan tràn, cô hít vào một hơi. Ban đêm ghét nhất chinh là điểm này, căn bản là không thấy rõ là cái gì? Đau quá.
Quần áo hình như cũng bị rách!
Nhưng không có thời gian dư thừa để cho cô kêu đau, phát hiện cô tránh được dã thú quay thân thể lại, mắt hung ác nhìn về Quý Nghiên, giống như đói bụng 180 hôm rồi đột nhiên nhìn thấy thức ăn. Được gọi là đói khát! Chạy theo lên có thể hoàn toàn nhận ra, nó nhào tới Quý Nghiên lần nữa thì Quý Nghiên lúc này mới nhớ tới trên người mình còn có súng, thật là hồ đồ!
Cô nhanh chóng móc súng, kéo chốt an toàn, có chút luống cuống tay chân. Chủ yếu con vật kia tốc độ quá nhanh thật sự làm cho người ta khẩn trương, Quý Nghiên cũng không kịp ngắm ngay, liền trực tiếp nổ súng bắn ra ngoài.
Phanh.
Chó ngáp phải ruồi, cư nhiên bắn trúng đụng của nó.
Chỉ nghe nó gào thét một tiếng khổ sở, thân thể nhảy lên toát ra róc rách máu tươi, giọt giọt rơi xuống. Tùy theo cả thân thể cũng rớt xuống, đập xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Quý Nghiên sợ dẫn tới sự chú ý những người của Cửa Ngầm kia, phải đánh nhanh thắng nhanh.
Cô vượt qua sợ hãi trong lòng, nắm chặt súng, đi về phía trước mấy bước. Mồ hôi trên trán cuồn cuộn rơi, một đầu mái tóc dính vào trên lưng, trên mặt, đã tràn đầy ẩm ướt. Tim nhảy không ngừng, cặp chân khẽ run lên. Quý Nghiên nghĩ nhắm ngay chân của nó, mặc dù đã gặp qua nguy hiểm cũng không phải là lần một lần hai, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, cô đều không muốn động sát niệm.
Chỉ cần khiến chân nó bị thương, không có cách nào chạy đuổi theo cô nữa là được.
Quý Nghiên nhích lại gần mấy bước, chuẩn bị nhắm bắn. Ai ngờ lúc này dã thú như có cảm ứng chợt nhìn về phía cô, cặp ánh mắt màu xanh âm u kia tràn đầy cảm giác quỷ dị, làm cho người ta rợn cả tóc gáy! Nó mở to miệng, gào thét một tiếng, tức giận mà đè nén. Trong lòng Quý Nghiên giật mình, chần chờ một giây, dã thú nhắm ngay thời cơ, không để ý vết thương trên bụng chợt hướng Quý Nghiên nhào tới, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Quý Nghiên kinh hãi, muốn tránh ra, nhưng không còn kịp nữa. Cả người bị một cỗ lực đánh thẳng tắp ngã ra phía sau, cô phản xạ bắt được cặp chân dã thú, chống đỡ thẳng cánh tay, không để cho nó đả thương tới mình. Khẩu súng rơi xuống ở bên kia, Quý Nghiên nặng nề té xuống đất, sau lưng không biết là cục đá hay cái gì, làm cho cô đau đớn không dứt. Mà nó ở phía trên, dã thú vẫn giương miệng, từng lần một gào thét, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của cô.
Quý Nghiên nào dám buông tay, nắm thật chặt, dã thú không ngừng đạp. Cặp chân sau đạp đi đạp lại, quần áo Quý Nghiên đều sắp bị nó hư hết, hết lần này đến lần khác sức mạnh của nó lại lớn hơn.
Không lâu lắm, Quý Nghiên dần dần chống đỡ không nổi, mắt thấy nó cùng mình khoảng cách càng ngày càng gần, cánh tay cũng bắt đầu không chống đỡ được thẳng như vậy, dần dần cong lại, Quý Nghiên nóng lòng không thôi. Làm thế nào? Làm thế nào? Cô mới không chết tại đây?
Thật vất vả trốn ra được, kết quả không có chết ở trên tay những người Cửa ngầm đó, lại bị một dã thú giết. Chết khẳng định là xương cốt không còn, bị dã thú cắn thành từng khối từng khối, sẽ chết không toàn thây. Quá bi thảm rồi! Quý Nghiên càng nghĩ trái tim càng băng giá, ý chí mạnh mẽ để cho cô từ đầu đến cuối không có buông xuôi, khổ sở chống đỡ lấy. Dù chỉ có một chút hi vọng, cũng không thể cứ như vậy đi gặp Diêm Vương!
Nói không chừng cô trở thành Quỷ Hồn đặc biệt xấu xí!
Ưmh, có nên cảm thán một cái hay không dưới tình huống này cô còn tâm tư nghĩ như vậy, thật là đáng mừng.
Xong rồi, thật không còn hơi sức rồi. Càng ngày càng rõ ràng cảm giác đau không thể không đem Quý Nghiên kéo trở về thực tế, mồ hôi lạnh giống như mở ra cống nước sông, cuồn cuộn không dứt, vả lại càng chảy càng nhiều. Cánh tay giống như không phải là của mình, chết lặng, hư mềm, dần dần từ cùi chỏ đè lên nhau. Bước chân tử vong càng ngày càng gần, cô cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là hữu tâm vô lực . . . . . .
|