Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!
|
|
Chương 3: Giờ Học Căng Thẳng
17
tiết 1 là tiết văn của cô Trinh, cô cứ đi qua đi lại với bài thơ còn nó cứ ngáp ngắn ngáp dài rồi gục xuống bàn, gì chứ văn là cái môn kinh khủng nhất của cuộc đời nó. Nhưng chẳng may cho nó chút nào khi mà cái người yêu nghề ở trên kia đã không còn tập trung chuyên môn nữa, cô đang nhìn xuống cái đứa ngủ khò khò, mà không ai khác chính là nó. 1 bước..... 2 bước.... 3 bước..... .......................... Mọi đứa trong lớp đều dõi theo bước chân của cô thân yêu...... 6 bước....... Dừng lại..... Gió vẫn thổi làm đu đưa ngọn cây bên cửa sổ, cô đưa tay lay nhẹ đứa học trò thân yêu. - Asiiii... cái đứa nào đấy để yên cho bà ngủ... Cả lớp nín thở, đưa ánh mắt nhìn cô rồi lại nhìn sang nó, chờ đợi.... RẦM......... - Trịnh Hoàng Hiểu Nhi.... em dậy ngay lập tức cho tôi. Âm thanh của cô vang vọng cả núi rừng, và cái đứa được gọi tên kia vẫn bình thản dụi mắt, ngước đầu dậy với ánh nhìn ngây thơ. - ôi mơ mà vẫn sống động như thật!!! Hahahahahahahah........ Bà cô giận đỏ mặt tía tai, đưa mắt liếc một dọc quanh lớp rồi quay lại nhìn nó bằng ánh mắt mà nó thầm đánh giá là " cọp cái".. - Em đang làm gì trong giờ học của tôi thế hả?? Tôi nhớ không nhầm thì em là học sinh mới thì phải, tác phong ngày đầu đi học của em là như thế này sao??? Hiểu Nhi. Nó chẳng hiểu mô tê gì cả, quay sáng cái người bên cạnh đang nhìn nó đầy thích thú và phán một câu làm nó tỉnh hẳn. - Cô ngủ trong giờ học. -Cái gì????? - em.....em......xin lỗi... cô em không cố ý....... cô phạt gì em cũng được ạ..... - Được giỏi lắm, tôi sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm của em, phạt em trực nhật lớp 1 tuần, ngồi xuống.... Ôi cái cuộc đời ruồi nhặn của nó ơi, hôm nay nó bước chân nào ra khỏi nhà thế này. Reng......reng.....reng..... Chuông ra về vang lên kéo nó về thực tại, cái sự thật phủ phàng nó vừa bị cô chủ nhiệm chửi xối xả vì thành tích đầu năm học và trực vệ sinh 1 tuần... Nó buồn bã bỏ sách vào cặp, 2 con bạn thân của nó cũng chạy ùa lại an ủi - thôi mà có gì mà buồn chẳng phải ở trường cũ mày cũng quét lớp như cơm bữa đấy sao - ừ con vy nói đúng quá rồi còn gì thôi về có gì tao giúp mày giờ đi ăn với tụi tao, tao mới phát hiện ra quán mới mở ngon lắm. - hihi... yêu mày nhất Linh ơi Linh.... - còn tao???? - Kệ mày... Nói rồi nó khoát tay Linh đi thong thả như chẳng có gì xảy ra làm Vy ý ới chạy theo. Ba đứa chúng nó bước vào 1 quán mới khai trương mà nhỏ Linh có công tìm ra. Chúng nó chọn bàn cạnh dòng suối nhân tạo thoáng mát, lúc bước vào nó có cảm giác chủ quán này là người rất tinh tế và phá cách thì phải, cách bày trí rất tuyệt nó nghĩ sau này phải thường xuyên đến đây mới được. - Này mày làm gì ngơ ngác thế Nhi?? -con Vy cất giọng - Yên lặng nào, tao đang ngâm cứu.. - Thì mày nói đi tao cùng ngâm với mày. - tao đang nghĩ ai là chủ quán này? Bao nhiêu tuổi ấy mà?? Nhỏ Linh tò mò chen ngang: - Để làm gì? Muốn biết thì chỉ cần gọi 1 cuộc điện thoại hỏi thăm là biết ngay ấy mà, cần không tao gọi cho? - Thôi để từ từ đi.. Cùng lúc đó có một anh chàng phục vụ bước ra lịch sự hỏi ba chúng nó : - quý khách dùng gì, xin gọi món? - cho e 3 phần susi, 3 phần cơm kiểu pháp, 1 phần sườn xào chua ngọt, 1 cái lẩu thái, gì nữa ta?? À thôi thế được rồi anh hì. Không đợi 2 con bạn nó lên tiếng nó đã bla bla gọi tứ tung làm anh chàng kia nhìn nó không chớp mắt, có đứa con gái nào như nó không chứ. - Quý khách chờ một lát thức ăn sẽ được mang ra. Anh chàng phục vụ điển trai kia bước vào, nhỏ Linh mới quay sang nó - Mày bị bỏ đói à!! -hì hì... lâu lâu mày đãi tao ăn 1 bữa cũng tính toán nữa, mày biết tao có tâm hồn ăn uống mà. Đúng không Vy? Nó lay lay nhỏ bạn mà nãy giờ không để ý, mặt nhỏ Vy như đang ở 9 tầng mây, đôi mắt nhìn về hướng anh chàng vừa nãy không rời.. Rồi nó biết vì nguyên nhân gì rồi, con này mê trai có trình độ mà. - con hâm, mày có thôi giấc mộng mê trai của mày không? Nhỏ Vy giật mình vì cái tát trời giáng của nó quay ra chu mỏ, cái điệu bộ đó làm nó không khỏi bật cười. Cùng lúc đó anh chàng phục vụ đã mang thức ăn ra kèm 1 câu muôn thuở. - Chúc quý khách ngon miệng. Ba đứa nó bắt đầu vào cuộc, 1 khoảng im lặng của quán lúc bây giờ được thay bằng tiếng la ó của nó. - cái này của tao mà, mày ăn cái khác đi. - này Linh tao chưa gắp mà. - Ê Vy cái đó của tao... ............. Đấy.. nó là cái đứa chẳng biết mắc cở là gì, cũng vì thế mà bên cạnh 2 con bạn nó tức xì khói, dẫn nó đi ăn là không tránh khỏi. - Mày không thấy người ta nhìn hả Nhi?? - Kệ không quan tâm.. - Ừ không quan tâm, nhưng tao thì có, mày có thôi đi không cái con kia, tao kệ mày, tao về trước đây. - tao cũng về, mày ăn xong rồi về tao tính tiền cho mày rồi. Nói xong hai con bạn nó thẳng thừng đi ra khỏi quán, lúc này nó mới nhận ra mọi người đang nhìn nó 1 cách khinh khỉnh làm nó ngượng chín mặt. Việc tiếp theo của nó là phải rời khỏi đây, nói là làm nó chạy cái vèo ra khỏi quán mà không để ý rằng mình đã đánh rơi 1 thứ.... " ví tiền"
|
Chương 4: Đụng Độ - Bạn Mới.
17
Nó chạy đuổi theo 2 con bạn ra đến cửa thì.... RẦM.. Mắt nó mở tròn xoe nhìn cái người trước mặt không chớp mắt, tình hình bây giờ rất ư là tình cảm, hắn 1 tay ôm eo nó tay kia chống vào thành cửa, còn nó tay vịn vào 2 bên eo của hắn. Mặt nó cách mặt hẳn chỉ còn 3 cm nữa thôi.... 1s...... 2s...... 3s........ - Tôi biết tôi đẹp trai rồi cô không cần nhìn như thế đâu, cô nhìn tôi nhưng họ thì đang nhìn chúng ta kia kìa. Mặt nó bây giờ đỏ như trái cà chua chín đang mùa thu hoạch, nhanh chóng rời khỏi tư thế ban nãy, nó ngước đôi mắt bồ câu lên nhìn hắn. - Sao lúc nào gặp anh tôi cũng xui xẻo thế này, đồ sao chổi. - Này cô ăn nói với người đã cứu cô thoát khỏi cảnh hôn đất như thế hả? - Tôi có nhờ anh giúp à! Lắm lời, tôi đang vội không thèm đôi co với anh bye nhé!! Chưa để hắn kịp lên tiếng nó đã phi đi như tên lửa mất hút. Hắn lắc đầu nhìn theo rồi cũng bước vào quán. Mọi nhân viên trong quán thấy hắn đều cuối đầu chào. Hắn bước vào ngồi cạnh anh chàng phục vụ khi nãy. - Hôm nay rãnh sao mà ra đây? Em làm gì ở ngoài cửa mà ồn ào thế? - Cãi nhau với khỉ con đấy anh quan tâm làm gì. Quán đông khách không? - Hôm nay khai trương nên cũng khá đông, ai đến cũng khen cách bày trí của em đấy, vậy mới biết em trai anh có tài như thế nào. - Anh cũng có công mà, có phải quán là của riêng em đâu. ( Giờ mọi người biết ai là chủ quán rồi chứ?) - Rồi của chúng ta. Em không định đi thăm bác trai sao? - Chẳng phải có người chăm sóc rồi sao anh lo làm gì. Thôi em về ,quán nhờ anh trông coi vậy hôm khác em ghé. Quốc Nam đưa đôi mắt buồn nhìn theo dáng đứa em của mình, phải đến khi nào nó mới vui vẻ lại đây, khi nào thì không còn dáng vẻ cô độc ấy nữa đây. Anh thương nó, từ nhỏ đã mất mẹ, cha thì chỉ quan tâm đến công việc và những cô gái khác bên ngoài quên đi sự tồn tại của đứa con trai này. ---------------------------------------- Phạm Quốc Nam: anh họ của hắn, 20 tuổi tốt nghiệp bằng xuất sắc ngành quản trị kinh doanh. Tính tình rất vui vẻ luôn dành cho hắn sự yêu thương quan tâm, rất điển trai đặc biệt là nụ cười với chiếc răng khểnh đáng yêu. Cha anh là chủ tập đoàn địa ốc, nhưng anh lại đam mê ẩm thực. ------------------------------------------------------------- Nó lê thân về tới nhà sau 1 ngày trời mệt mỏi, chẳng qua là lúc nãy sau khi rời khỏi quán ăn + uống smile gì đó ( quán của hắn í) nó đã đuổi theo 2 con bạn nhưng phủ phàng là chúng nó đứa nào về nhà nấy mà lúc về thì nhỏ Linh chở, nên nó đành đi bộ về nhà vừa đi vừa ngắm cảnh nên đụng phải 1 người đang đạp xe ngược chiều. Thế là nó đã có 1 cuộc gặp gỡ với bác sĩ chiều nay hậu quả là chân trái của nó sưng tấy lên... - Dì út ơi con mới về. - Ừ.. dì nấu cơm xong rồi con đói không dì dọn cho ăn. - Dạ thôi dì ăn đi con lên phòng đây, à mà ba mẹ con khi nào mới về? - Ông bà chủ nói 2 tuần nữa, này Nhi chân con bị làm sao thế? - Dạ con bị ngã xe đạp thôi không sao dì đừng lo thôi con lên lầu. Nó đi thẳng lên phòng, tắm rửa xong nó lăn ra giường ngủ mặc dù chỉ mới 5h chiều. Sáng.... Nó đang đứng trước gương, việc này là việc hiếm hoi đối với cái đứa theo chủ nghĩa nướng đến khét của nó. Chẳng qua là vì hôm qua nó ngủ sớm nên sáng nay nó mới trở chứng ấy mà, khoát lên mình chiếc áo khoác jean, nó xách cặp bước xuống phòng. - Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả Nhi? - Dì cứ chọc con. - Thôi vào ăn sáng rồi còn đi học. sau khi ăn sáng, nó từ chối đi xe nhà mà tự mình đi học, hôm nay nó muốn bắt đầu ngày mới với nhiều điều mới mẻ bù cho cái ngày xui xẻo hôm qua. Bước lên xe bus nó chọn cho mình một chỗ ngồi dễ dàng quan sát bên ngoài. Xe bắt đầu chạy, các gian hàng đã mở cửa, những cụ ông cụ bà đi tập dưỡng sinh về, lâu lắm rồi nó mới có cảm giác thoải mái thế này. Mãi lo quan sát và đắm chìm trong suy nghĩ mà nó không hề hay biết chàng trai ngồi cạnh đang nhìn nó không chớp mắt. Mãi một lúc sau mới cất tiếng: - Hi! Chào cậu tớ là Tường Quân chúng ta làm bạn nhé! ------------------------------------------- ĐỖ TƯỜNG QUÂN: là hotboy khối 12 của trường lucky star, cũng là con trai duy nhất của Đỗ Mạnh Tường ông chủ hàng loạt các quán bar ở đất sài thành, có hôn ước với con gái bạn thân của cha cậu cũng là ông chủ các quán bar như cha cậu. có niềm đam mê ca hát..... ---------------------------------------------- Nó giật mình, quay sang bắt gặp một nụ cười tỏa nắng, "ôi anh ta cười đẹp thật" Đấy là nó nghĩ thôi chứ sao dám nói ra, mặc dù nó đã từng tiếp xúc với trai đẹp (đại khái là hắn) nhưng vẫn không miễn nhiễm nổi. - này cậu gì đấy ơi! Được không? Thấy nó đã quay sang một lúc lâu mà không trả lời Quân lên tiếng, kéo nó về thực tại. - À... à.... được chứ, tớ tên Hiểu Nhi. - Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ? - Tớ học lớp 11 Sau câu trả lời của nó Quân bật cười, asii lại cười làm nó ngượng ngùng mà có bao giờ nó như thế này đâu chết tiệt. Còn Quân cứ cười, nụ cười của cậu như cuốn hút người khác vào rất đẹp. - Này cậu cười gì mãi thế tớ nói gì sai à? - Tớ có hỏi cậu học lớp mấy đâu, tớ hỏi cậu bao nhiêu tuổi mà. Giờ nó chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống cho rồi, thấy nó bối rối cậu lên tiếng. - Này đùa thôi, gọi là anh đi nhé, anh học 12 đấy chúng ta cùng trường. - Sao...sao anh biết chúng ta cùng trường? Mà anh học 12 mấy? - Đồng phục dễ hiểu mà, anh học 12a1. - Ừ nhỉ em không để ý! Quân cảm thấy thích thú với cô gái trước mặt, ở cô gái này cậu tìm thấy một cảm giác chân thật và tin tưởng lại thú vị nữa chứ. Xe dừng lại, mọi người bước xuống xe, còn lại nó với cậu bạn, loay hoay mãi mà không tìm được ví tiền, mặt nó nhăn nhó. - Chết đâu mất rồi, hôm qua nó còn ở trong cặp cơ mà ôi!!! Nó vò đầu bức tóc, Quân thấy nó tìm mãi như vậy có khi trễ học mất, cậu móc ví đưa cho anh tài xế tờ 500 nghìn. - Khỏi trả lại tiền dư đâu. cậu kéo cái đứa kia xuống xe khi mà nó vẫn trong tình trạng vừa rồi.
|
Chương 5: Anh Ta Là Hotboy?
17
- Này đừng tìm nữa có thể em để quên ở nhà rồi, anh đã trả tiền xe giờ chúng ta đi học thôi kẻo trễ. Thế là cậu cùng nó đi bộ đến trường vì từ trạm xe đến trường không xa,( mọi hôm nó đi đường tắt hôm nay nó đi đường vòng). Vừa bước qua cổng trường mọi ánh mắt đều dồn về nó và người bên cạnh, có người còn xì xầm to nhỏ với nhau tiếc là nó không nghe được thắc mắc nó quay sang cậu: - Này anh xem dùm em mặt em có bị dính gì không? - Không, mà sao thế? - Vậy sao họ cứ nhìn chúng ta mãi thế kia - Em không biết thật sao? - Thật. Nó gật đầu cái rụp làm Quân thoáng chau mày, cậu là hotboy của 12 nó đi cùng cậu mọi người nhìn là đúng rồi, nó thật sự không biết ư, lạ thật. - Vì em đi cùng anh thế thôi, anh về lớp nhé, hẹn gặp em sau. Quân đi thẳng lên cầu thang dãy 12, nó ngơ ngác nhìn theo với hàng đống câu hỏi trong đầu, rồi cũng bước về lớp. Chưa vào đến cửa lớp nó đã thấy nhỏ Vy từ đâu bay ra, kéo nó vào chỗ hỏi đủ thứ. - Này tao mới vừa nghe tụi kia nói mày đi học với prince 12 hả? Mày gặp anh ấy ở đâu thế? Mày quen ảnh hả? Không nói tao biết mày.. đáng ghét... Nó chả hiểu mô tê gì cả prince 12 ư là đứa chết dẫm nào chứ sao nó biết được. - Mày nói gì tao không hiểu? Gì mà prince là đứa nào? - Mày đùa hả Nhi? Vậy sáng nay mày đi học cùng ai? - Tường Quân. - Trời ơi Tường Quân là prince 12 đấy chị, bây giờ mày nổi tiếng rồi đi cùng hotboy. - CÁI GÌ??? ANH TA LÀ HOTBOY?? Nó hét với âm lượng maximum làm mấy đứa còn trong lớp nhìn nó cứ như bệnh nhân mới từ trung tâm thần kinh về. Nhỏ Vy nhanh chóng bịt miệng nó lại nếu không chắc nó đã lên xe đi rồi. - Anh ấy không nói mày biết sao? Mà người ta nổi tiếng cả trường thế kia ai mà không biết chỉ có cái đứa đi sau thời đại như mày là khác người thôi.... Reng...reng... Chuông vào học reo lên, nhỏ Vy đành trở về chỗ ngồi, nó cũng đã an tọa tại chỗ của mình, nó suy nghĩ những việc vừa xảy ra, nhớ đến nét mặt của Quân lúc nãy chắc cũng hơi thất vọng về nó lắm. - CẢ LỚP NGHIÊM!!! Tiếng của cái An lớp trưởng đánh thức suy nghĩ của nó, nhanh chóng lấy tập vở ra bắt đầu học, nó đã tự nhủ là hôm nay không gây trò cười cho mọi người nữa. Bắt đầu là tiết toán, nó hì hục làm bài tập mà cô giao, nghĩ mãi nát óc mà không ra, quay sang bên cạnh nó thấy hắn - cái tên sao chỗi của cuộc đời nó đang đeo headphone mắt khép hờ đầu nghiêng ra cửa sổ, từng đợt gió thổi làm tóc hắn bay bay. Đúng là không thể phủ nhận hắn rất đẹp ở khoảnh khắc này ,nó như bị cuốn hút, ôi sao nó cảm giác tim đập liên hồi thế này, quay lại tư thế ban nãy nó cố trấn tĩnh lại cảm giác mơ hồ lúc nãy rồi lay tay hắn. - Này sao chỗi! Cô bảo làm bài tập cơ mà, dậy đi. -............... - Này anh nghe không hả? -............... - Này anh đang xem tôi như không khí vậy sao tên chết tiệt kia. - Cô ồn ào quá, để tôi yên. - Anh..... được lắm tôi mặc xác anh, tôi không quan tâm, đồ thần kinh, đồ chết bầm, sao chỗi,... asiii điên lên mất. Nó cứ ngồi đấy lèm bèm mà không biết rằng những câu mắng mỏ đó đều bị hắn nghe hết, thế nhưng hắn cũng không nói gì, kể cũng lạ nếu như là đứa con gái khác thì hắn đã không để yên rồi, có gì đó rất lạ nhỉ? Ra về, nó bước cùng 2 nhỏ bạn ra khỏi lớp, ba chúng nó kể đủ thứ chuyện trên đời, đột nhiên nhỏ Linh lên tiếng. - Tao... về trước nhé, tao... có hẹn với Tuấn. Rồi nhỏ chạy vụt đi mà nó chưa kịp ú ớ gì cả, nhỏ đi với Tuấn ơ mà Tuấn là đứa nào thế thắc mắc nó quay ra hỏi Vy - Tuấn là ai? - Trời mày đúng là người ngoài hành tinh rồi, Tuấn ngồi cùng với cái Linh mới chuyển trường cùng tụi mình đấy có cả Hoàng và Huy nữa. - À ra là thế, vậy Hoàng là cái tên ngồi cùng mày ấy à vậy Huy chẳng phải là..... tên sao chổi ư? - Người ta là hotboy mà mày gọi là sao chổi sợ mày luôn. - Cái tên sao chỗi ấy hot cái nổi gì? Thôi về... - Mày không đi xe thì về bằng cách nào, đợi tao lấy xe rồi chở mày về. Trong khi đợi Vy đi lấy xe, nó ra cổng đợi, chợt nó thấy hắn, hắn cũng quay sang nó vội quay đi hướng khác vờ như không thấy, cùng lúc đó có một cô gái chạy lại nắm tay hắn đi. Vy cũng ra đến nó lên xe về, không hiểu sao cái hình ảnh nó thấy lúc nãy cứ lỡn vỡn quanh đầu nó đúng là điên thật mà. Về đến nhà, việc đầu tiên của nó là chạy ào vào bếp kiếm đồ ăn, từ sáng giờ nó có được ăn gì đâu, khi mà cái ví tiền chết tiệt không cánh mà bay. TRƯA Nhà nó, cụ thể là ở tầng 3, có một đứa đang vò đầu bức tóc. - Sao thế này, ví tiền rốt cuộc là em đang ở đâu??? Tít tít.. tít tít.. chị Nhi ơi có tin nhắn.... Nó với tay lấy điện thoại, 1 tin nhắn mới, số lạ của ai thế nhỉ? - " chủ của chiếc ví màu hồng, chào em" - Gì??? Ví màu hồng đúng rồi ví mình màu hồng, phải rồi mình có để số điện thoại vào ví mà quên mất Nhanh chóng trả lời lại. - " anh nhặt được ví của tôi? Thế làm ơn trả lại tôi đi ạ, tôi nghèo lắm tài sản của tôi chỉ bằng đấy thôi..... bla bla" -" Được thôi cô bé em đến quán smile nhận lại nhé anh chờ em Quốc Nam" - Quốc Nam ư??? Nó nhanh chóng thay đồ, chạy xe đến quán smile. - Mình nhớ không nhầm mà, đây là nơi đầu tiên mình rất ấn tượng.
|
Đẩy cửa bước vào, nó tiến đến quầy phục vụ lên tiếng hỏi. - Chị cho hỏi có anh Quốc Nam ở đây không ạ? - Em đợi chị một chút chị gọi cho anh ấy. - Tôi đây, chào em chúng ta ra kia nói chuyện. Quốc Nam đến kéo nó ra bàn cạnh cửa sổ ở tầng 2. Giờ nó mới biết quán chia ra làm 2 tầng, phía dưới phục vụ những món ăn, còn tầng trên là nước uống, kem,... ôi tuyệt thật. - Ngồi đây nhé, em muốn uống gì? - Anh cho em 1 ly cappucino nha. Quốc Nam gật đầu rồi vẫy tay nói với phục vụ, xong anh quay sang nó nở 1 nụ cười, nó nhìn anh có 1 nét gì đó rất quen, nhất là ánh mắt màu nâu đen, nghĩ tới nghĩ lui tên cuối cùng và duy nhất nó nghĩ ra là...... Khắc Huy... không... nó lắc đầu xua đi suy nghĩ vớ vẫn nó quay sang Nam cất giọng. - Anh nhặt được ví của em đúng không? - Ừ lúc em chạy ra đánh rơi, anh có gọi mà em chạy nhanh quá, anh không biết trả em làm sao nên anh có mở ví của em ra không giận anh chứ? - Không đâu ạ, em làm sao giận khi anh cũng mang nó lại trả em chứ. - Ừ, vậy được rồi ví của em đây. Quốc Nam lấy từ túi áo ra chiếc ví màu hồng phấn đưa cho nó. Capuchino nó gọi cũng được bưng ra. - Em cảm ơn, mà anh Nam là nhân viên ở đây sao? - À... có thể coi là như thế. Em uống xem thế nào, khi nào buồn có thể đến đây ngắm cảnh vào ban đêm ngồi ở vị trí này có thể ngắm thành phố lên đèn và cả trung tâm kia đấy. Vừa nói anh vừa chỉ ra hướng trung tâm thương mại C-max lớn nhất thành phố, đó là nơi nó chưa đặt chân đến bao giờ mấy lần nghe 2 đứa bạn nó nói đến thôi. Nhấp ngụm capuchino nó mỉm cười. - Capuchino ở đây có vị lạ quá, nhưng rất tuyệt đấy ạ! - Vậy là tốt rồi, anh cứ tưởng em chê anh pha đấy.. - Woa, thật không ạ. - Nhưng vẫn thua 1 người.. ................................................................... Nó trở về nhà sau khi rời khỏi smile, nó và Nam đã nói chuyện say sưa đến quên cả giờ giấc nào là những thức uống ngon, cách chọn cà phê, trái cây làm nước ép...... đủ thứ trên đời. Nói chuyện với anh thật sự rất thú vị, nó cảm thấy quên đi những mệt nhọc, anh như 1 người anh trai tốt bụng luôn che chở nó vậy, mặc dù chỉ mới quen thôi nói vậy thì còn quá sớm nhưng nó lại cảm nhận như thế, nó tin anh là người như thế qua cách nói chuyện thì phải? Thôi không suy nghĩ nữa, nó chạy xuống nhà tìm dì út. - Dì ơi, dì không ăn cơm trước ạ sao lại đợi con? - Nhà còn 2 dì cháu ăn trước ăn sau gì, ngồi ăn cùng dì luôn đi. - Dạ, dì ăn rau này nè, tốt cho sức khỏe con thấy dì lúc này hay ho đấy. - Nhóc con., lớn thật rồi còn biết dặn dò nữa thường ngày không phải dì hay dặn này dặn kia con hay sao? - hì hì.... con học 11 rồi chứ bộ. Hai dì cháu nó người gắp cái này người gắp cái kia cho nhau, nó lớn lên 1 tay dì chăm sóc, cha mẹ nó thường hay đi công tác nước ngoài lâu lâu mới về, đôi lúc nó cũng ghen tị với chúng bạn khi mà lúc nào nó cũng kể đủ thứ nào là cùng ba đi chỗ này cùng mẹ đi chỗ kia. Nhưng rồi thôi vì nó biết cha mẹ nó quá bận rộn, nó cũng biết cha mẹ luôn dành tình yêu thương cho nó.
|
Chương 6: Bị Thương.
17
SÁNG Lại một ngày nữa lại đến, hôm nay vẫn như hôm qua sau khi ăn sáng nó đeo headphone đi thẳng ra bến xe bus, nó không muốn sống như những đứa tiểu thư khác tạo cho mình cái vỏ bọc hotgirl vì thế nên cũng không cần phải tập cho mình cái thói quen ngồi xe hơi đi học. Nó ngồi trên xe hát vu vơ bài hát mình đang nghe ngắm cảnh trời buổi sáng, hôm nay nó không gặp Tường Quân có 1 chút gì đó buồn nhỉ? Anh ta có gì đó rất thân thuộc với nó thì phải? Xuống bến xe, nó đi bộ một đoạn đến trường vừa đi ngang qua con hẻm nhỏ nó bị một đám con gái chắn ngang đường. Chúng nó có khoảng 10 đứa, nó thầm nghĩ xem mình đã đắc tội gì với cái bọn này thì có 1 con nhỏ tóc màu vàng vàng, cô ta trắng mặt mũi nhìn rất đẹp nhưng thoạt nhìn có nét gì đó không thật lắm. Nhỏ đó bước đến trước mặt nó. - Mày là Hiểu Nhi? - Ừ, thì sao? - Mày quen Tường Quân? - Ừ, thì sao? Điệu bộ không quan tâm của nó làm nhỏ đó tức điên lên, nhỏ nắm lấy tóc nó, chậm rãi nói. - Mày dùng thái độ đó nói chuyện với tao hả? Biết tao là ai không? - Kệ tôi đây chẳng quan tâm, giờ có bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra khỏi người tôi không? - Giỏi lắm, để xem 10 đứa này cho mày một trận thì mày còn có thái độ đó không? Lên tụi bây. Nhỏ tóc vàng lùi ra sau khoanh tay chờ xem chuyện vui. Tiến tới trước mặt nó là 3 con nhỏ, nó cười nhếch miệng một cái vứt cái cặp vào một góc, ba con nhỏ kia bắt đầu ra đòn, đầu tiên là nắm đấm nhắm thẳng vào mặt nó, nó né sang 1 bên tay nắm chặt lấy nắm đấm bẻ tay nhỏ kia kêu cái rắc làm nhỏ la oai oải, hai nhỏ kia người thì đá đấm nhưng đều bị nó cho nằm lăn ra đất. - Lên đi, còn 7 đứa cơ mà. Sau lời thách thức của nó 7 đứa còn lại chạy đến tấn công nó, tình hình bây giờ là 1 chọi 7 ( mình đã nói với các bạn là nó biết võ chưa nhỉ đai đen karate nhé, vì từ nhỏ nó bị người ta ăn hiếp không ai nghĩ nó là tiểu thư, trông nó quê lắm mặc dù là con gái của nhà thiết kế thời trang, vì thế nó đã xin ba mẹ cho nó đi học võ đấy). Nó né và ra đòn rất điêu luyện nhưng 1 chọi 7 làm nó đuối sức và không may khi nó bị 1 con nhỏ cầm gậy đánh lén phía sau, không chú ý nên nó trúng đòn vào đầu, nó bắt đầu hoa mắt nhưng nó không thể để mình thua như vậy được nó cố gắng gượng tiếp tục đánh trả. Còn 3 đứa, nó đánh bằng tất cả sự tức giận ba nhỏ kia gục xuống không thể ngóc đầu dậy, nó quay qua con nhỏ tóc vàng. - Lần sau, người nằm đây sẽ là cô đấy. --------------------------------------------------------------------- nhỏ tóc vàng kia tên Phan Mỹ Linh là một đứa tiểu thư của tập đoàn Phan thị, cha kinh doanh rượu và làm chủ các quán bar. đanh đá và hiểm độc. Cô ta yêu Tường Quân và sẵn sàng dẹp bỏ những đứa con gái bên cạnh cậu. Cô ta cũng là người con gái có hôn ước với Tường Quân. --------------------------------------------------------------------- Rồi nó rời khỏi đấy, máu từ đầu bắt đầu chảy xuống,( là cú đánh lén của con nhỏ kia khi nãy đấy), giờ nó thấy đầu choáng váng, loạng choạng đi đến con hẻm phía trước nó ngồi phịch xuống, lấy điện thoại ra nó bấm số gọi cho Vy. - Alo... Vy.... mày xin phép cho tao nghỉ học 1 ngày nhé... - Nhi mày làm sao thế? Sao lại nghỉ?? Tút tút tút.... - Nhi.... asiii cái con này bạn bè hỏi thăm nó chưa nói hết câu nó đã thế. - Sao vậy Vy? - Hoàng ngồi cạnh Vy lên tiếng - Nhi nó gọi điện bảo xin nghỉ tớ chưa nói hết câu mà nó đã cúp máy. - Thôi chắc Nhi có việc bận, Vy đừng có giận thầy vô lớp rồi kìa. À mà Huy đâu rồi nhỉ? - Sáng giờ Huy chưa vô mà - Linh chen ngang - Trùng hợp quá, Nhi và Huy cùng nghỉ - Tuấn phán một câu làm tụi nó gật gật đầu --------------------------------------------------------------------- Tại con hẻm, nó thấy đau đầu kinh khủng máu cứ chảy thế này mãi làm sao đây. - Cô chán sống rồi à? Nó nhìn về phía người vừa lên tiếng, là hắn trùng hợp thật tên sao chỗi lại ở đây. - Sao anh biết tôi ở đây? - Tôi không những biết cô ở đây mà còn biết 5 phút trước cô đánh nhau hậu quả là 5 phút sau máu chảy như thế này đây. Hắn ngồi xuống bên cạnh nó. - Anh đi học đi trễ giờ rồi. Môi nó nhợt nhạt vì mất máu, nó bị thiếu máu từ nhỏ mà. - Tôi đi cô phải làm sao? - Anh mặc kệ tôi, đi đi. Giọng nó lúc này như thì thầm không còn sức sống. Hắn mặc kệ lời nói của nó, kéo nó lên lưng hắn cõng nó ra xe đến bệnh viện. TẠI BỆNH VIỆN Nó được bác sĩ băng bó, kê đơn thuốc, bác sĩ dặn dò nó. - Cháu đừng để vết thương trúng nước nhé nhiễm trùng đấy, nhớ uống thuốc đúng giờ thì vết thương mới không đau. Còn chân của cháu bị sưng ta đã giúp cháu thoa thuốc rồi còn 1 vài vết bầm thôi nhưng ổn. - Cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ. Nó cùng hắn ra về, ở trong xe hắn nó mệt mỏi nghiêng đầu dựa vào xe, miệng thì thầm. - Cảm ơn anh sao chỗi! - Nhớ là cô nợ tôi là được rồi, tôi sẽ đòi lại. Nó không lên tiếng, dần chìm vào giấc ngủ. Hắn thấy thế cũng im lặng ngồi đó nhìn nó, hắn nhủ thầm "cô ta cũng xinh đấy chứ, mỗi tội đanh đá, ngốc. Mà trông cô ta có gì đó lạ nhỉ?, khuôn mặt lúc nãy đánh nhau cũng lạnh tanh không giống như lần đầu mình gặp, cô ta là tắc kè chắc, biến đổi liên tục". Cứ thế ở trong xe, 1 người ngủ còn 1 người đắm chìm trong suy nghĩ Mở mắt, trần nhà màu cà phê sữa đập vào mắt nó, nó nhìn một lượt quanh căn phòng. - Đây đâu phải phòng mình, lạ quá mình đang ở đâu? Bước xuống giường nó đi về phía cửa, vừa mở cửa nó đã xém tông phải hắn. - Người gì cứ như ma hiện hồn ấy. Nó xoay người bước vào ngồi trên giường. - Cô không còn từ nào khác để nói về tôi hả? Hết sao chổi rồi đến ma, tôi cũng là hotboy đó. - Với tôi anh chỉ thế thôi - nó tru mỏ - Thôi không thèm đôi co với cô, ăn cái này đi rồi uống thuốc. - Ừ cháo hả? Nhìn ngon quá. Nó đón lấy tô cháo từ tay hắn ăn ngon lành. - mà mấy giờ rồi? - 7h tối. - Cái gì???? -nó suýt mắc nghẹn ( cháo cũng mắc nghẹn ) - Sao?? - Tôi phải về rồi, tôi đi từ sáng đến giờ chắc dì út lo lắm, tôi về nhé! Nó bỏ tô cháu xuống định chạy đi thì hắn kéo tay lại. - Uống thuốc đã. - À... ừ.... Nó đón lấy viên thuốc nuốt. cái ực, xong nó vẫy tay tạm biệt hắn, vừa đi được ba bước nó quay lại làm mặt cún con với hắn. - Sao không về? - Tôi..... anh... chở tôi về được không? Tôi không có xe về bằng cách nào. - Tự về đi. Cô mạnh miệng lắm mà. -Thôi mà tôi biết anh là người tốt mà - nó lay lay tay hắn. - Cô buông tay tôi ra nhột chết được. - Đi mà..... - Được rồi, buông tay ra đi. - yeah tôi biết anh là người tốt mà tôi xuống nhà đợi anh. Nó nhảy lên vui sướng rồi bay cái vèo ra khỏi phòng, hắn lắc đầu. - Chưa thấy ai như cô.
|