Ôsin Nổi Loạn Full
|
|
- Ngủ trước đi, tôi không về đâu. Vừa dứt câu Trịnh Kim đã tắt máy. Kim Anh đần mặt nhìn vào điện thoại với thông điệp ngắn ngủi của Trịnh Kim. Cậu cho xe chạy về nhà Thế Nam. Giờ này chắc ông Trịnh đã ngủ. Trịnh Kim gọi điện cho thế Nam xuống mở cổng. Thế Nam thấy Trịnh Kim đến tìm mình giờ này, cậu mở rộng cổng cho Trịnh Kim lái xe vào rồi đóng lại. Trịnh Kim bước xuống xe, Thế Nam hỏi: - Này, lại xảy ra chuyện gì nữa à? Trịnh Kim lắc đầu cười mỉm: - Cho em ngủ ké một đêm không được à. - Lần trước ké rồi lại nữa à. Phòng anh lại phải nhường à. - Ngủ chung vậy. - Trịnh Kim khẽ cười. Trịnh Kim nói xong đi luôn vào nhà lên thẳng phòng. Thế Nam chạy theo, thái độ hôm nay của Trịnh Kim rất lạ. Do sống với Thế Du từ bé nên cậu biết hết những hỉ nộ ái ố của Thế Du. Từ bé thì nó như những đứa trẻ bình thường, buồn đau thì khóc, vui thì cười nhưng từ khi Kim Anh đi giường như nó thay đổi hoàn toàn, vui buồn cũng không để lộ cho người ta biết được,người duy nhất hiểu cậu có lẽ là Lệ Đạt. Thế Nam theo chân Trịnh Kim về phòng. Trịnh Kim mở tủ lạnh trong phòng Thế Nam ra lấy vài lon bia, nói: - Ngồi xuống uống vài lon với em. - Em không được uống bia rượu mà, nhớ bao tử em đấy. Trịnh Kim chẹp miệng: - Uống ít không sao đâu mà. - Cãi nhau với Kim Anh à? - Thế Nam dò hỏi. - Không. Thế Nam ngồi xuống, Trịnh Kim mở hết lon này đến lon khác uống như nước lã, Thế Nam thấy cậu uống khá nhiều nên ngăn lại: - Thôi đi. Có chuyện gì thì nói anh nghe xem nào. Mày cứ im lặng vậy không tốt đâu. Trịnh Kim bật cười: - Em đã bảo không có gì mà. Uống đi, anh nhiều chuyện quá đấy. - Cái thằng này… Thế Nam lắc đầu bất lực. Thôi để nó uống say một bữa cho quên đi chuyện buồn cũng tốt rồi mai tỉnh táo lại tâm trạng sẽ tốt hơn. Thế Nam cầm lon bia lên: - Cạn nào. - Thế chứ...- Trịnh Kim cười ngờ nghệch cụng với Thế Nam. - Để anh lấy mồi đã. - Khỏi cần, em không… Trịnh Kim bỗng nhíu mày, bụng cậu nhói đau, dần dần đau đến quặn người. Trịnh Kim mím môi ôm bụng gập người lại, Thế Nam vội vàng đỡ cậu: - Lại đau nữa à. Anh đã nói rồi mà lại… Thế Nam đỡ Trịnh Kim lên giường rồi gọi ngay cho Lệ Đạt đến. Nhìn vẻ mặt ưu tư đang toát mồ hôi lạnh vì cơn đau và đôi môi trắng bệch với sắc thái nhợt nhạt của Trịnh Kim, Thế Nam không thể hiểu nổi Thế Du có chuyện gì mà không chịu nói cho mình. - Để anh gọi Kim Anh đến nhé. - Gọi đến làm gì. - Phải khó khăn lắm Trịnh Kim mới nói ra được, Cậu nhăn nhó với cơn đau. Thế Nam bực mình vì thái độ ngang bướng của Thế Nam, cậu cáu lên nói: - Rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì rồi. Tít…tít… Thế Nam nghe điện thoại rồi xuống mở cổng cho Lệ Đạt. Lệ Đạt thở hắt ra khi nhìn Trịnh Kim nhăn nhó với hơi thở nặng nhọc, rồi nhìn xang đống lon bia dưới sàn, cô càu nhàu: - Lại bia. Cô lắc đầu, quay xang Thế Nam nói nhỏ: - Anh đi nghỉ trước đi để em ở lại với nó. - Ừm. Vậy em chăm sóc nó. Mệt thì qua phòng cạnh ngủ nhé. Lệ Đạt gật đầu. Người họ hàng xa này rất thân với Trịnh Kim. Cô là người thông minh nên rất dễ hiểu tâm ý của Trịnh Kim. Nếu chịu quan sát một chút, có lẽ ai cũng sẽ đoán ra cậu đang thất tình. Lệ Đạt chẹp miệng, cô khám cho Trịnh Kim một lát rồi đưa thuốc cho cậu uống. Cơn đau dần vơi đi. Trịnh Kim trở lại trạng thái bình thường, trong mắt cậu là một màu tối đen, giường như cậu đang trở về cái đêm mưa lạnh ấy… Lệ Đạt nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Trịnh Kim nhìn gương mặt anh tuấn ưu tư thất thần nhìn về một khoảng không bất tận. Lệ Đạt nhẹ giọng nói: - Em với Kim Anh cãi nhau à. Trịnh Kim khẽ lắc đầu, cậu nhắm mắt lại. Đưa tay lên gác ngang đôi mắt che những giọt nước mắt đang trực trào ra, nói với giọng yếu ớt: - Em mệt quá, thật sự rất mệt mỏi. Trịnh Kim chỉ khóc khi cậu thật đau thôi. Từ trước đến giờ Lệ Đạt chưa từng thấy vẻ thất vọng lẫn đau khổ này của Trịnh Kim. Cô ngạc nhiên đến sững sờ. Cô không biết làm gì hơn cho cậu lúc này ngoài trừ việc lặng im nhìn cậu đầy thương cảm. Một hồi sau Lệ Đạt mới lên tiếng, cô nhẹ giọng nói: - Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cần tâm sự thì hãy nói với chị, đừng uống bia rượu như vậy sẽ hại đến sức khoẻ của em đấy. Lệ Đạt nói xong rồi nhẹ nhàng đứng dậy, cô ra ngoài đóng cửa phòng lại cho Trịnh Kim,. Còn lại một mình trong căn phòng phòng trống. Trịnh Kim suy nghĩ về những chuyện đã qua. Ngay cả người mình yêu cậu cũng không tài nào đưa tay ra để bảo vệ được. Nhìn cô bên người khác thì cậu không thể nào chịu được nỗi đau ấy…Trịnh Kim lặng lẽ thở dài. ……. Sáng sớm hôm sau Thế Nam cùng Lệ Đạt qua phòng thì thấy Trịnh Kim không còn đó, cậu đã đi từ lúc nào cũng không hay. Trịnh Kim về nhà thấy Kim Anh đang ngủ trên ghế salon, cậu đi khẽ vào phòng thay đồ rồi trở ra đắp một chiếc chăn mỏng lên người cho Kim Anh. Trịnh Kim đến căn biệt thự mẹ mình đang ở. Cậu gặp bà LiLi trong phòng riệng, thấy mẹ đang trang điểm, Trịnh Kim ngồi xuống giường, vẻ mặt phờ phạc như mất ngủ nói: - Con muốn đi du học. Bà LiLi dừng trang điểm, quay xang nhìn con: - Sao tự nhiên lại có ý định đấy, con đi cùng Kim Anh luôn à. - Không. Chỉ con thôi. - Vậy vợ con vứt đâu. - Ở nhà chứ ở đâu. Mẹ đừng nói cho ai biết chuyện con đi nhé. Bà LiLi nhíu mày nhìn con, Trịnh Kim có nét gì đó rất mờ ám, bà nói: - Có chuyện gì giữa hai đứa à. Đừng nói là không. Trịnh Kim gật đầu thú nhận. Cậu kể lại toàn bộ những gì đã dấu cho bà LiLi nghe. Thật bất ngờ trước thái độ kì lạ dửng dưng như chưa hề xảy ra chuyện gì của bà. Bà LiLi gật đầu, bà nói: - Vậy con yêu Kim Anh chứ và chấp nhận cho nó đến với Lập Hàn. Trịnh Kim khẽ gật đầu. Bà LiLi mím môi suy nghĩ gì đó rồi nói: - Được. Mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con. Bà LiLi cầm điện thoại lên gọi cho người trợ lý đặt vé cho Trịnh Kim rồi quay xang cậu nói: - Mai ba sẽ đón con. Mẹ ở lại đây một thời gian giải quyết ổn thoả mọi chuyện rồi xang đó luôn. Trịnh Kim gật đầu, cậu đứng dậy: - Thôi con về thu xếp, sáng mai con qua đây. - Ừm. Bà LiLi nhìn thấy vẻ mặt bạc nhược của con mà nhói lòng, bà đứng dậy mỉm cười ôm con nói: - Cục vàng của mẹ sẽ được hạnh phúc thôi. Cười lên đi con nhé. Trịnh Kim nhắm mắt khẽ mím môi cười. Cậu nhẹ vỗ lưng mẹ rồi ra về. Bà LiLi ngồi xuống, gọi điện cho ông EnDy: - Mình ơi, mai con xang bên đấy, anh bận thì nhớ bảo trợ lý ra đón nó nhé. - … - Nó thất tình rồi. - … - Sống thì phải biết mùi đời chứ…hehe…em còn ở đây một thời gian để giải quyết một số chuyện, mình phải chăm sóc con cẩn thận vào nhé. Cục vàng đấy. - …. - Dạ…Bye mình. Bà LiLi không hề tỏ thái độ tức giận về những chuyện kia vì Trịnh Kim đã nói thật trước khi bà biết nên có thể tha thứ. Về phần Kim Anh thì sao, bà LiLi suy nghĩ “ Con mình đẹp trai phong độ ngời ngời thế này chẳng nhẽ hai đứa sống với nhau một thời gian rồi mà Kim Anh vẫn không động lòng trước nhan sắc nó chút nào sao...” Bà LiLi lắc đầu xua tan cái ý nghĩ đấy đi “ Không thể tin được…cục vàng của mình thua gì thằng bé Lập Hàn chứ…Hừ….chuyện này là sao đây…” Bà LiLi đắn đo suy nghĩ mọi chuyện. Bà nghĩ giữa chuyện này có một điều gì đó mờ ám. “Thôi cho chúng nó thời gian xa nhau cũng tốt, như vậy là cách xác định tình cảm tốt nhất”. Bà LiLi mỉm cười với những ý định của mình. Soi gương lần nữa rồi bà đi ra ngoài. … Lúc Trịnh Kim về nhà lần hai thì Kim Anh đã tỉnh. Cô nhìn anh nói: - Cậu về rồi à. - Ừ. Ăn gì chưa. - Mới dậy mà ăn gì. - Vậy đi ăn thôi. - Ừm chờ tí. Kim Anh chạy vào phòng thay đồ rồi ra ngoài với Trịnh Kim. Hai người đi cạnh nhau mà mỗi người một tâm trạng. theo đuổi một ý nghĩ riêng. Đi ngang qua một shop fashion, Trịnh Kim kéo tay Kim Anh vào. Cô tròn mắt: - Làm gì vậy. Mua cho ai à. - Ừ. Trịnh Kim chọn vài bộ cho Kim Anh, cậu còn đưa cho cô cả mấy chiếc áo khoác dày khự nói: - Thử hết đi. Kim Anh tròn mắt nhìn cậu: - Đang là mua hè đấy cậu. Làm gì mà đưa tôi mấy thứ này. Kim Anh nhìn đống đồ trên tay nào là khăn quàng, áo khoác, giày…hầu như nhiều thứ là thuộc về mua đông. Cô thở hắt ra nói: - Cậu định tặng cho ai để đi sapa à. - Thôi không cần thử đâu, lấy hết đi. Trịnh Kim ôm lại đống đồ trên tay Kim Anh ra quầy thanh toán, cô gái bán hàng tủm tỉm nhìn cậu rồi quay xang Kim Anh đá lông nheo: - Người yêu chị chiều chị ghê nhỉ. - Ừ…hìhì… Kim Anh cười cười, mắt liếc xang Trịnh Kim gương mặt cậu vẫn thản nhiên. Cô gái vừa tính tiền vừa nói nhỏ với Kim Anh: - Đẹp trai nữa chứ. CHị sướng thật. - Cảm ơn – Kim Anh hãnh diện muốn nổ mũi, cô cười đến nỗi không cả ngậm miệng vào được. - Xong rồi của anh chị hết xxx
|
Trịnh Kim lôi thẻ ra thanh toán rồi sách mấy túi đồ ra xe để. Kim Ah đi theo. Cô mở cửa xe vào ngồi kế bên Trịnh Kim. Cô hỏi: - Mua cho ai vậy. Trịnh Kim nhíu mày: - Hỏi nhiều. Kim Anh trề môi lẩm bẩm: - Không nói thì thôi. Khó tính. Xe gần về đến chung cư, Kim Anh liếc ra sau nhìn một đống đồ cô cứ khắc khoải thắc mắc về chúng “Rốt cuộc cậu ta mua cho ai…” Kim Anh nhăn nhó suy luận mãi mà không ra, cô không nhin được tính tò mò nữa liền gặng hỏi: - Bật mí tí đi… Trịnh Kim không nói gì, cậu cho xe thắng gấp làm Kim Anh suýt đập đầu về phiá trước may đã có dây thắt. Kim Anh quay phắt xang lườm cậu: - Trịnh Kim… - Đến nhà rồi, xuống xe đi. Chiều tối tôi mới về không cần chờ cơm đâu. Mà tốt nhất là rủ người yêu đi ăn cùng cho vui. Kim Anh trợn mắt nhìn Trịnh Kim. Cậu nói ra những lời ấy mà mặt vẫn thản nhiên như không. Kim Anh cảm thấy lồng ngực mình như thắt chặt lại, tim nhói nhói đau. Kim Anh nhìn Trịnh Kim, cô cố làm vẻ vui tươi, chẹp miệng nói: - Phải vậy chứ sao. - Ừm. Kim Anh xuống xe cô đóng rầm cửa lại, Trịnh Kim phóng vút đi, cô nhìn theo mặt hầm hầm, làu bàu: - Ngứa cả mắt, tự nhiên nhắc đến Lập Hàn làm mình… Tít..tít… Vừa nhắc đến đã hiển linh, đó là điện thoại của Lập Hàn chứ không ai hết, cô mở máy nghe: - Sao anh. - … - Đi ăn á. - … - Thôi em làm cơm ở nhà rồi. - … - Thôi được vậy chiều đi. - … - Vâng. Kim Anh tắt máy, cô thở hắt ra. Lẩn thẩn về hộ của mình. Trịnh Kim không có nhà thì cô nấu cơm làm gì cơ chứ. Có một mình thì trưa nấu tạm hộp mì cũng được. … 18h… Lập Hàn đến đón Kim Anh đi ăn theo lời hẹn. Ăn xong Lập Hàn còn đưa Kim Anh đi chơi một lúc đến tận 9h mới về. Cuộc đi chơi này cũng khá vui đấy chứ, nó khiến Kim Anh tạm quên đi chút buồn, Lập Hàn vừa lái xe vừa lén nhìn nửa khuôn mặt vẫn còn thoáng nét cười trên mặt Kim Anh, cậu bỗng hỏi: - Em đã có tình cảm với anh chưa. Nghe câu hỏi Kim Anh nuốt nước bọt.Nếu nói là không ghét cậu nữa thì co sẽ gật đầu nhưng nói là có tình cảm thì chỉ là cảm tình như của cô đối với Thế Nam thôi. Kim Anh tránh né câu hỏi: - Sắp đến nhà em rồi. - Một chút cũng không có à? - Lập Hàn hỏi lại tương tự câu trên. Chẳng nhẽ Kim Anh lại nói toạc ra như thế Lập Hàn sẽ bị tổn thương nhưng nếu nói có thì là lừa cậu rồi còn gì, Kim Anh dè dặt trả lời: - Cũng có. - Bằng nào. Cô dơ tay lên đo một chút trong không khí, cử chỉ đó làm Lập Hàn phì cười, cậu nói: - Không sao từ từ nó sẽ lớn thôi. Kim Anh lặng im không nói gì. Lập Hàn tiếp: - Vậy còn Trịnh Kim. Theo phản xạ Kim Anh trả lời bằng miệng luôn: - Rất lớn. Câu nói đó như mũi tên đâm vào tim Lập Hàn vậy, cậu muốn cười mà không thể nhe miệng được. Biết sự chênh lệch thế cậu đã không hỏi để đỡ mang nhục vậy rồi. Lập Hàn chẹp miệng: - E yêu nó lắm à. - Có thể. – Kim Anh gật đầu thật thà không dấu diếm. Đièu đó làm Lập Hàn khựng người. Cậu im lặng không muốn nói thêm gì nữa. Gương mặt đăm đăm thoáng ẩn nét buồn nản chán chường. … Cửa không khoá, chắc Trịnh Kim đã về rồi. Kim Anh mở cửa bước vào rồi khoá cửa luôn. Cô bỏ đổi dép vào nhà, thấy Trịnh Kim đang ngồi trên salon xem tivi, cô nói: - Chưa ngủ à. Trịnh Kim thấy nét mặt của Kim Anh vẫn thoang thoáng nét cười. Chắc đi cùng Lập Hàn nên gương mặt cô mới vui như vậy. Hiểu lầm càng ngày càng đậm sâu. Trịnh Kim nén tiếng thở dài. Kim Anh ngồi xuống, cô nhìn thấy đống túi đồ ban sáng ở ghế, cô hỏi: - Chưa đưa cho người ta à. Trịnh Kim kéo hết đống đồ ấy đẩy vào tay Kim Anh, giọng nói thật nghiêm chỉnh: - Khi nào lạnh nhớ mặc vào. Hết tiền thì rút thẻ mà dùng không ngại đâu tất cả là của cậu. - Trịnh Kim dừng một chút rồi tiếp – Còn nữa,có chuyện gì khó khăn thì gặp thằng Kỳ nó sẽ giúp cho. À nếu có chuyện buồn cậu có thể gặp chị Lệ Đạt ở phòng ytế nói chuyện, nhìn mặt vậy thôi chứ hiền lắm. Kim Anh sững sờ nhìn Trịnh Kim. Chưa bao giờ cô thấy cậu nói nhiều đến vậy. Tình huống này trên phim có hai trường hợp. Một là người sắp lâm chung ….Bậy, bậy.. Kim Anh nuốt tan cái ý nghĩ vớ vẩn ấy đi. Còn lại một trường hợp nữa là người sắp đi xa. Kim Anh nhìn cậu,. cười nói: - Làm gì vậy. Tự nhiên tốt với người ta vậy? - Ừ. Trịnh Kim đột nhiên kéo tay ôm Kim Anh vào lòng. Kim Anh cứng đờ người, nhiệt đập tim của cô đột ngột lên cau. Cường độ máu dồn lên mặt như đọng nghẹt lại. Kim Anh định đẩy người cậu ra vì tim cô đập mạnh đến nỗi không chịu nổi nữa, mặt cô nóng phừng lên vì hồi hộp. Trịnh Kim lại nghĩ cô không muốn mình ôm vì Kim Anh đã có Lập Hàn. Cậu nhẹ buông tay ra. Tất cả chấm dứt, Trịnh Kim lảng tránh, cậu gãi đầu vẻ bối rối: - Xin lỗi…Thôi tôi đi ngủ trước. Nói xong Trịnh Kim đứng dậy vội vàng vào phòng đóng cửa lại. Kim Anh ngồi thừ người. Hôm nay Trịnh Kim rất lạ, cậu có những biểu hiện thật kì quặc khiến Kim Anh không ngừng suy nghĩ. Kim Anh sờ tay lên má, cô vội vàng chạy vào phòng soi gương, mặt cô đỏ lưng, nhưng cảm giác được Trịnh Kim ôm vào lòng thật ấm áp. Kim Ah mỉm cười nghĩ lại khoảnh khắc ấy. Cô đột nhiên đang cười lại nhíu mày “ Rốt cuộc cậu ta sao nhỉ…”. Sau một hồi suy nghĩ linh tinh, Kim Anh lại cười cười. Cô sẽ cố gắng đến ngày đó để nói hết lòng mình với Trịnh Kim. …. Sáng sớm, nhân lúc Kim Anh vẫn còn ngủ say. Trịnh Kim sách một số đồ mang theo.Cậu đưa mắt nhìn lại căn nhà mình đã sống cùng Kim Anh một lần nữa rồi quay lưng bước đi…. ……. Cả ngày Kim Anh chờ mãi mà không gặp Trịnh Kim,gọi điện cậu thì thuê bao, cô gọi điện hỏi Tú Anh, Tử Kỳ cả Thế Nam nữa mà vẫn không có tin tức gì về cậu. Rốt cuộc Trịnh Kim đã đi đâu. Cô gọi điện cho bà LiLi: - Mẹ à. Du có qua chỗ mẹ không? - …. - Sao ạ. phải qua nước ngoài điều trị…Sao con không biết gì? – Kim Anh sững sờ, cô không tin vào tai mình nữa.- Vậy bao giờ cậu ấy về ạ? - … Cô không nói gì nữa, chiếc điện thoại trong tay rơi phịch xuống sàn nhà, cô ngồi thừ trên ghế, ánh mắt thất thần… Trịnh Kim đã đi. Cậu không nói với cô lời nào… Kim Anh nhớ lại những lời nói lạ lùng hôm qua của Trịnh Kim. Đúng rồi…như vậy cậu đã đi thật rồi. Sóng mũi Kim Ah cay cay. Mắt cô vẫn mở trừng trừng mà nước mắt lã chã rơi… … Lập Hàn gọi mãi vào di động Kim Anh mà toàn thuê bao. Chưa bao giờ Kim Anh tắt máy vậy, có lẽ nào cô xảy ra chuyện gì không. Lập Hàn lo lắng, cậu gọi vào điện thoại bàn cho Kim Anh…Cũng không có ai nhấc máy. Lập Hàn bấm tay, cậu đi qua lại trong phòng, cậu quyết định đến nhà cô xem sao. … Hỏi người bảo vệ dưới chung cư Lập Hàn đã tìm thấy căn hộ của Kim Anh. Cửa vẫn còn hé mở. Lập Hàn hấp tấp chạy vào trong. Phòng khách cũng không có ai. Lập Hàn mở cửa phòng Kim Ah ra, cũng không có. Cậu xang phòng bên cạnh, có lẽ đây là phòng của Trịnh Kim. Lập Hàn xoay nắm cửa ra, bóng tối ập vào mắt cậu. Lập Hàn nhìn quanh căn phòng. Có tiếng nấc, cậu nhẹ nhàng bước vào trong, Kim Anh đang ngồi co ro gục mặt dưới gối. Những tiếng nấc khóc của cô đến nghẹn lòng. Lập Hàn quỳ gối xuống cạnh cô, sốt sắng hỏi: - Em sao vậy…Trịnh Kim làm gì em à. Kim Anh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, cô nhìn Lập Hàn : - Trịnh Kim…đã đi rồi,….hức…tất cả là tại anh… Kim Anh khóc oà lên cô đập tay vào người Lập Hàn làm cậu cảm thấy bối rối. Cậu không ngờ Kim Anh khóc đến nỗi như vậy vì Trịnh Kim. Nhìn cô đang gục mặt khóc Lập Hàn nửa thương xót nửa đau lòng vì Kim Anh đã khóc vì người khác chứ không phải cậu. Lập Hàn vỗ vai an ủi cô: - Còn anh….anh sẽ chăm sóc em.Quên cậu ta đi. Kim Anh mệt mỏi lắc đầu nói trong tiếng nấc: - Em không làm được… - Em thực sự cần cậu ta đến vậy? Kim Anh gật đầu trong vô thức. Lập Hàn đau đến xé lòng. Câu ôm cô vào lòng nói: - Có lẽ anh sai rồi. Anh sẽ tìm cậu ta cho em. Cậu nhẹ nhàng gạt nước mắt cho Kim Anh rồi đứng dậy bật đèn. Bây giờ Lập Hàn mới thực sự chứng kiến được gương mặt đầy tuyệt vọng và đau khổ của Kim Anh khi Trịnh Kim đi. Cậu nén tiếng thở dài. Tại sao người đó lại không là mình. Lập Hàn đỡ Kim Anh ngồi trên giường, nhẹ giọng nói: - Em nghỉ đi, anh sẽ nói chuyện với Trịnh Kim. Kim Anh nằm xuống chiếc giường Trịnh Kim. Mùi nước hoa cậu hay dùng vẫn còn phảng phất đâu đây làm cô càng nhớ cậu. Môi Kim Anh run run như sắp khóc nữa, cô nhắm nghiền mắt lại úp mặt xuống gối của Trịnh Kim tìm chút hơi ấm mong manh còn lại cho mình. Lập Hàn nhẹ nhàng rút lui. Cậu đóng cửa lại cho Kim Anh rồi ra về. Lập Hàn gọi điện nói rõ tất cả cho bà LiLi rồi tiếp: - Bác à. Bác có biết Trịnh Kim ở đâu không, bác nhắn cậu ấy về đi, Kim Anh đang rất nhớ cậu ấy. - … - Sao ạ. Trịnh Kim sẽ không về? Sao bác biết? - …
|
Thấy dáng vẻ hai mắt sưng húp của cô thì bà hiểu ngay đó là do Kim Anh đã khóc. Dấu hiệu tốt. Kim Anh rót nước cho bà rồi ngồi xuống. Bà LiLi nói: - Mẹ đã biết hết chuyện của hai đứa rồi. Kim Anh tròn mắt nhìn bà, cô đan chặt hai tay vào nhau lúng túng chưa biết giải thích ra sao. Bà LiLi lấy ra một tờ đơn đặt lên bàn. Kim Anh nhìn nhìn tờ giấy đó “Đơn li dị”… Đầu cô chưa kịp hình dung ra chuyện gì, bà LiLi đã nói: - Con giữ lấy tờ đơn này, trước khi đi Du nhờ mẹ đưa cho con thứ này. Chỉ cần kí vào con sẽ được tự do để đến với Lập Hàn. Bà ngưng lại một đoạn, giọng đều đều tiếp: - Con nên suy nghĩ kĩ trước khi kí vào đây. Nếu có chút tình cảm với thằng Du thì con hãy chờ nó, mẹ nghĩ sẽ có ngày nó quay lại tìm con nhưng cũng có thể thằng Du sẽ ở bên đó luôn không về. Quyền lựa chọn thuộc về con. Kim Anh nhìn tờ đơn li hôn, nước mắt cô trào ra, trước khi đi Trịnh Kim vẫn nghĩ cho cô. Kim Anh cắn môi cho tiếng nấc không thành lời. Kim Anh gật đầu, cố nói: - Con sẽ chờ. - Con suy nghĩ kĩ chưa. Thằng Du chưa chắc đã quay lại đây vì nó nghĩ người con yêu là Lập Hàn. Kim Anh cười đau khổ, cô kể lại mọi chuyện cho bà LiLi. Dù đã biết trước sự thật nhưng bà vẫn vờ như người mới biết. - Ra thế. Nhưng tiếc là mẹ không giúp được con, thằng Du đi mà nó chẳng nói cụ thể với mẹ là đi đâu nữa. Thôi hãy để thời gian quyết định số phận hai đứa vậy. Bà nói xong liền đứng dậy : - Mẹ có công chuyện rồi. Con giữ gìn sức khoẻ nhé, có chuyện gì cứ alô cho mẹ. - Vâng. Kim Anh đóng cửa lại, đầu óc cô đau như búa bổ. Không biết bao giờ Trịnh Kim sẽ về. Kim Anh vào phòng cậu, cô nhìn xung quanh mọi thứ thân thuộc như vẫn còn hình bóng Trịnh Kim ở đây vậy. Kim Anh nhìn xuốn g chân bàn thấy chiếc ví da của Trịnh Kim ở đấy, có lẽ cậu đi vội quá nên rơi cũng nên. Kim Anh cầm nó lên mở ra. Điều đầu tiên cô thấy là tấm hình của mình. Kim Anh sững sờ nhìn nó. Cô nhớ lại có lần Trịnh Kim cũng để rơi ví ở ghế salon cô định lén xem mỗilần trong ví của thiếu gia sẽ có bao nhiêu ngân phiếu đây. Vừa định dở thì Trịnh Kim đã phi tới dựt lại nhưng Kim Anh đã thoang thoáng nhìn được trong ví cậu có một tấm hình con gái những không rõ mặt. Kim Anh đã tò mò hỏi người đó là ai thiừ Trịnh Kim bảo người yêu nét mặt cậu lúc ấy rất thành thật. Kim Anh lúc ấy vẫn chưa có tình cảm với Trịnh Kim nên chỉ hỏi xơ qua rồi cười cười quay đi. Bây giờ nhớ lại mà nước mắt cứ rơi. Tâm trạng cô như một mớ hỗn độn mọi chuyện về Trịnh Kim cứ hiện hữu trong đầu cô. Khi cậu cười, cáu gắt, lúc nào cũng nhíu mày….mọi thứ như vẫn còn đâu đâu. Kim Anh khẽ cười giữa hai hàng lệ… Người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua Và em sẽ chờ, và em sẽ đợi Dù cho gió mưa, giăng kín Khiến em không tìm được thấy đường anh Và để em lạc trong đêm tối tăm.
Này người yêu ơi, có biết em buồn em lẻ loi? Đường đi quá nhiều rồi, mà sao vẫn mịt mờ? Mà sao vẫn không tìm thấy lối ra con đường hạnh phúc đời em. Giờ em đã biết con đường đó chính là anh.
Người yêu ơi Xin anh đừng đi quá vội Chờ em nhé anh! Rồi ta sẽ cùng sánh đôi.
Người yêu dấu hỡi, anh mãi là mặt trời Gạt đi bóng tối xót xa trong cuộc đời em Người yêu dấu hỡi, dẫu cho muôn ngàn sau em mãi đợi Vì em biết rằng Con đường hạnh phúc là anh… >>>> [[ nhạc đệm =)~]] ……..
|
4 năm sau…. - Cổ phiếu ở đấy bán hết đi. - … - Tôi không cần biết lời hay lãi. Tất cả bán hết. Một người thanh niên với dáng vẻ anh tuấn khí chất ngời ngời bước xuống một chiếc BMW đen láng bóng đứng trước cửa công ti, mắt ngước lên nhìn, miệng thì nói chuyện điện thoại. Kế tiếp đó là một cô gái trẻ măng xinh đẹp và một người đàn ông trung tuổi bước xuống đứng sau cậu ta.
- Woa….đẹp trai quá. Mấy cô nhân viên trong công ti vừa đi ăn trưa về đã nhìn thấy một cảnh tượng thật bắt mắt. - Đẹp trai nhà giàu…đại thiếu gia…chẹp chẹp. Tiếng nuốt nước dãi của mấy cô nhân viên làm các chàng đi cũng cũng lắc đầu bỏ đi vào trong trước. Người thanh niên anh tuấn kia cùng với một người đàn ông trung tuổi theo sau, hai người tiến bước vào tổng công ti… Bao nhiêu ánh mắt nhìn theo họ đầy tò mò. Mấy cô lễ tân xì xầm nói : - Nghe nói công ti mình có boss mới đấy…Liệu có phải anh đẹp trai ấy không. - Mong là vậy hihi…nhưng mà có vẻ trẻ quá…hay là người đàn ông đi cạnh kia… - Không phải vậy chứ…Dù sao nhìn anh kia có dáng hơn… - Ừ hừm…Rảnh quá nhỉ- Tiếng cô quản lí vang lên cắt đứt câu chuyện của mấy nàng mê trai. Kim Anh vờ đanh mặt vậy thôi, thấy hai cô im lặng, cô ngó trước ngó sau rồi, cười cười nói: - Chuyện gì vậy hai chị? Xời xời…tưởng bị la cho một trận ai ngờ… Một cô tiếp tân, chụm đầu lại với Kim Anh, cô ta chỉ tay về phiá cầu thang máy nói: - Em có nhìn thấy người kia không. - Ừ, sao chị. - Đẹp trai không, đẹp trai nhờ, hình như là xếp mới đấy. Toàn lưng là lưng. Kim Ah nhìn ánh mắt sáng rực như đèn pha lê của cô nhân viên, Kim Ah nuốt khan : - Chị hỏi đểu em à. Chị nghĩ đứng ở đây nhìn được mặt anh ta sao?. Thôi làm việc đi. Kim Anh phẩy tay lắc đầu đi chỗ khác. Đây là công ti của nhà Trịnh Kim, sau khi tốt nghiệp cô đươc mẹ Trịnh Kim giao cho chức vụ quản lí. Kim Anh về phòng vừa lúc có điện thoại: - Mẹ hả. - Sao con gái. - Con đang đứng dưới sảnh công ti của mẹ này. Mẹ xuống đi nhé, con chờ. - Con… Kim Anh nhìn điện thoại, cô vộ vàng chạy xuống dưới, tìm con. Kim Anh hoảng hốt nhìn quanh tìm kiếm, mồ hôi cô nhễ nhại chạy xung quanh… - Này chú đẹp trai… Trịnh Kim tròn mắt nhìn đưa bé anh kéo kéo ống quần mình, đôi mắt tròn xoe tay vẫn ôm con gấu bông, sau lưng đeo ba lô nhìn nó ngồ ngộ, Trịnh Kim ngồi thụp xuống đối diện mặt con bé, cậu cười nhẹ: - Cháu đi lạc à? Cô bé gật gật đầu: - Cháu hẹn mẹ ở chỗ mấy chậu hoa nhưng mà cháu mót quá nên đi tìm vệ sinh rồi lạc mất tiêu luôn… Nhìn đứa bé đầy ngạc nhiên, Trịnh Kim nhìn nó đoán tầm 5 tuổi chứ mấy, sao nói chuyện như cụ non thế. Cô bé thấy Trịnh Kim nhìn mình chăm chăm, liền nhíu mày nói: - Này chú, cháu biết cháu xinh giống mẹ, chú đừng nhìn cháu lộ liễu vậy chứ. Chú không giúp cháu thì để cháu tự đi tìm. Nói xong nó quay ngoắt đi tỏ vẻ giận dỗi. Trịnh Kim bật cười, cậu đứng dậy chỉ vài bước là túm được con bé. Nó ngước mắt lên nhìn Trịnh Kim: - Chú định bắt cóc tống tiền mẹ cháu à… Trịnh Kim nhìn nó thú vị, cậu nheo mắt hỏi: - Mẹ cháu giàu lắm à. Con bé hất mặt chống hai tay vào eo nói: - Mẹ cháu tàm tạm nhưng bà cháu giàu lắm đấy. - Vậy à. - Chú đừng mơ bắt được cháu. Ở đây có đông người cháu sẽ la lên cho mà coi. Chú dám không. Trịnh Kim chẹp miệng, lối nói chuyện này rất quen, cậu chẹp miệng: - Thế cháu nghĩ chú có dám không? - Sao chú giống mẹ cháu vậy toàn hỏi ngược. Ghét. Không nói chuyện với chú nữa, cháu phải đi tìm mẹ. Titi hất mặt ngoe nguẩy bỏ đi. Trịnh Kim lại phải theo đuôi nó, cậu đi cạnh nói: - Thôi được rồi, chú sẽ giúp cháu. Titi đưa tay cho Trịnh Kim dắt đi, miệng nói: - Mẹ cháu nói con trai phải tốt vậy mới lấy được vợ không thì ế dài dài. Trịnh Kim phì cười vì lối nói chuyện quá già so với tuổi của con nhỏ, cậu gật đầu: - Ừ. Kim Anh chóng mặt vì phải lộn đi lộn lại mấy vòng xung quanh đại sảng tìm con, cô gọi điện cho nó thì không thấy nghe. Kim Anh phát hoảng lên được. Cô vò đầu xù lên như tổ quạ, cắn môi lẩm nhẩm “Mẹ mà tìm được con xem có cho một trận không thì biết…”. - Mẹ… Con bé dựt tay ra khỏi tay Trịnh Kim chạy về phiá người đang đứng giữa đại sảnh, đầu tóc rối tung kia. TiTi ôm lấy người cô, Kim Anh giật mình quay lại, cô ngồi xuống, nghiêm mặt nhìn con, quát: - Con đi đâu vậy, muốn mẹ cho một trận à. - Tại con muốn đi toilet nên mới bị lạc mà. Nhờ chú… TiTi chỉ tay về phía Trịnh Kim nhưng nó im bặt lại vì cậu đã đi đâu mất rồi - Ơ…chú đẹp trai đi đâu mất rồi.. Nó đưa mắt nhìn xung quanh, Kim Anh lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm : - Thôi được rồi, đi lên phòng với mẹ. Lần sau không được tự tiện đến đây nghe chưa… Kim Anh vừa dắt tay đứa bé vừa giáo huấn, nó thì cứ gật gù nhưng mắt thì vẫn nhìn quanh tìm Trịnh Kim không để ý đến lời nói Kim Anh mấy. Trịnh Kim bước ra sau chiếc cột trụ, cậu đã gặp lại Kim Anh…Cô đã có con sao??? Trịnh kim nhíu mày nghiêng đầu nhìn theo…Có con thì giờ chắc đỉnh nhất nó cũng chỉ 2 đến 3 tuổi là cùng làm sao lớn được như vậy… Chẳng nhẽ cô lại có con trước khi cưới mình…Trịnh Kim nhíu mày nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ đến khi khuất dần mới lấy điện thoại ra : - Điều tra giúp tôi…
|
Rẹt…. 1 đống nước bùn văng lên người Trịnh Kim. Xe cậu có vấn đề nên định bắt taxi đi gặp đối tác. Người trợ lý và thư kí của cậu đều có việc để làm rồi nên không theo cùng, tự nhiên đang đứng trước viả hè thì bị một chiếc ôtô khác đi ngang qua gây nên tình trạng trên. Cậu thẫn thờ nhìn lại áo trắng của mình bẩn ơi là bẩn cả quần nữa chứ toàn sình với nước cống, như vậy làm sao mà cậu có thể đến gặp người làm ăn cùng mình đây. Đến là đen. Cậu quay lại côngti, giờ này chắc mọi người đã nghỉ chỉ còn lại mỗi mấy ông bác bà thím ở lại dọn vệ sinh. Đang không biết làm gì, cậu nhìn vào bộ trang phục mấy người dọn vệ sinh nam nảy ra ý định. Trịnh Kim đưa tay đập nhẹ vào vai người dọn vệ sinh nam, người dừng tay quét dọn, quay lại nhìn cậu lạ lẫm, Trịnh Kim cười cười cuí nhẹ đầu chào, cậu nói: - Chú… Thấy mấy người làm cùng ông lao công này cứ nhìn mình, cậu liền kéo ông ta vào phòng vệ sinh nam, nói: - Chú đổi cho cháu bộ chú đang mặc được không? - Ô thế tôi ở chuồng à. Không được, không được. Ông ta lắc đầu nguầy nguậy định bỏ đi thì Trịnh Kim niú lại: - Bác mặc tạm đồ cháu để rồi cầm lấy số tiền này đi mua bộ khác nhé. Cháu đang có việc gấp. Chú giúp cháu nhé. Người đàn ông nhìn Trịnh Kim từ đầu đến cuối ông ta liếc nhìn luôn cả số tiền kha khá trên tay Trịnh Kim. Ông ta gật đầu đồng ý. Lúc sau cả hai ra ngoài cùng với bộ trang phục trái hoàn cảnh. Tổng tài pải mặc trang phục dọn vệ dinh của côngti còn lao công chơi nguyên bộ véc bó, áo trong không phải là sơmi mà là áo pul ôm sát body mới kinh chứ. Chiếc quần quá dài so với chân của ông lao công, nó vốn là quần bó mà vào người ông thành quần ống xuông, chiếc áo thì dài qua “chảo” chứng tỏ chiều cao hai người khá chênh lệch. Nhưng vì số tiền Trịnh Kim bỏ ra quá hấp dẫn nên ông không thể khước từ được. Ông ta sắn ống quần lên vài gấu rồi chiếc áo véc bên ngoài cũng không thèm mặc luôn mà chỉ mặc mỗi chiếc aó pul trắng dính đầy bùn rồi nói: - Thôi tôi đi làm việc. - Vâng. Cảm ơn chú. - Không có gì. Trịnh Kim nhìn lại bộ đồ mình mặc, nó cộc tỡn lên mắc cá chân, ống tay thì lửng lơ. Cậu chẹp miệng nhìn vào trong gương “Thôi kệ thà xấu mà sạch còn hơn đẹp mà bẩn”. Trịnh Kim lủi thủi đi ra ngoài côngti. Cậu nghĩ đây là trang phục riêng của người dọn vệ sinh trong công ti nên không ai biết trừ người làm trong đấy đâu mà, thế nên cậu mới ra đường thoải mái như vậy. Cậu lang thang đi bộ ra shop gần đấy mua một bộ đồ khác, mọi người đi bộ ngang qua cậu đều phải ngoái lại nhìn vì bộ trang phục cũn cỡn với gương mặt đẹp trai hai thứ trả liên quan gì đến nhau của cậu. Mặc kệ mọi người xì xầm nhìn mình , Trịnh Kim quá quen với cảm giác này rồi, cậu vẫn ngẩng cao đầu vô tư đi về phiá trước. Cậu trả quan tâm. Kim Anh đang định quay lại công ti lấy túi sách đựng tài liệu cô để quên thì chợt nhìn thấy dáng vẻ quen quen của một người đang đi bộ trên vỉa hè giữa dòng đường qua lại, cô dừng xe ngoái lại nhìn. Đúng! Cô không thể nhầm được dáng đi ấy, khuôn mặt luôn hất lên đầy cao ngạo. Kim Anh vội phóng xe lên vỉa hè rồi gạt chân chống xuống rút khoá xe, vội vàng chạy theo người đó. - Trịnh Kim. Nghe giọng quen quen. Trịnh Kim đứng sững lại, tiếng gọi sau lưng cậu nghe rất mơ hồ, chắc nghe lầm, Trịnh Kim lại sải bước đi tiếp, mặt vẫn thản nhiên nhìn xung quanh tìm đại một shop quàn áo nào đó để mua tạm một bộ. Còn việc cậu gặp đối tác đã gọi điện cho họ dời lại 1 tiếng nữa. Kim Ah thấy người đó vẫn bước đi, cô bước theo, rõ ràng cậu ta vừa đứng lại, cô ngó ngó để cố nhìn mặt người đó. Cô gọi lại một lần nữa. - Thế Du… Người đó đột nhiên đứng sững lại, cậu khẳng định đó là dọng của Kim Anh, Kim Anh vội vàng bước tới. Trịnh Kim nhanh chóng bước đi nhanh, Kim Anh thấy vậy cũng bước nhanh theo. Trịnh Kim chưa chuẩn bị tâm lý gặp cô nên rất sợ phải đối diện với Kim Anh lúc này. Kim Anh lại cứ chạy theo mình. Do lợi thế chân dài hơn nên Trịnh Kim đi mà như chạy còn Kim Anh thì vật vã đuổi theo cô nói to: - Đứng lại… Mọi người quay nhìn lại với cuộc rược đuổi giữa hai vị thanh niên này. Kim Anh hét to: - Cao Thế Du. Cậu đứng lại nhanh lên. Kim Anh càng nói Trịnh Kim càng lượn nhanh, cậu không dám quay đầu lại. Á’’’’’’’’…. Tiếng hét thất thanh của Kim Anh vang lên. Trịnh Kim không thể không quay đầu lại, cậu vội vàng chạy ngược về phiá cô, Kim Anh đang nhăn nhó ôm chân. Trịnh Kim ngồi thụp xuống, sốt sắng hỏi: - Sao không? Kim Anh không nói gì, mắt cô rưng rưng nhìn Trịnh Kim từ đầu đến chân, vẫn gương mặt ấy, cậu đã bỏ đi 4 năm mà không liên lạc với ai ngay cả đến khi cô hỏi tin tức bà LiLi về cậu cũng chỉ nhận được cái lắc đầu buồn bã không biết. Kim Anh nhìn bộ đồ cậu đang mặc cô thấy quen quen. Cô à ra đó chính là bộ đồ lao công của công ti mình. Tự nhiên cô thấy thương cậu đến trào cả nước mắt. Trịnh Kim lại cứ tưởng cô đau quá nên khóc. Trịnh Kim nói: - Xin lỗi. Không sao đâu, đừng khóc giữa đường thế chứ. Kim Anh không nghĩ Trịnh Kim lại tàn tạ đến vậy. Cậu bỏ đi không liên lạc với mọi người để đi làm lao công ư? Khổ cho cậu quá. Kim Anh gạt nước mắt đi, cô nói: - Thời gian qua cậu bỏ đi để sống thế này à? Kim Anh nhìn vào bộ đồ Trịnh Kim đang mặc. Cậu cũng chưa hiểu được ý cô nhưng khi thấy ánh mắt Kim Anh đang tia vào bộ quần áo mình, cậu hiểu ngay. Kim Anh lại nghĩ cậu ngại nên im lặng, cô tiếp: - Cậu về nhà đi. Chắc cậu mới làm về, mệt không, đói không, tôi đưa cậu đi ăn. - Ơ…- Trịnh Kim không biết nói gì cậu ớ người ra, Kim Anh đã đứg phắt lên kéo tay Trịnh Kim đi. Cậu nhìn xuống chân Kim Anh hỏi: - Chân cậu… - Không làm thế cậu có chịu quay đầu lại nhìn tôi không? Trịnh Kim lắc đầu nhìn tay Kim Ah đang dẫn mình đi. Mắt cậu chợt lộ ra vẻ gian tà, môi mím mím cười “Hiểu lầm vậy cũng tốt”. Kim Anh đưa Trịnh Kim đến quán bò nầm nướng. Đúng lúc Trịnh Kim cũng đang đói, vì cậu định nhịn để tối gặp đối tác rồi ăn luôn cũng được, nhưng giò có lẽ không cần. Trịnh Kim ăn một cách ngon lành, Kim Anh không ăn mà chỉ ngồi nhìn cậu. Dáng vẻ của cậu thật tội nghiệp, Trịnh Kim ra đi cũng là muốn cho cô và Lập Hàn đến với nhau nên mới ra nông nỗi này. Sao cậu lại ngu thế chứ. Trịnh Kim thấy Kim Anh cứ nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp vậy làm cậu cảm thấy hơi tủi thân đấy. “Nhưng không sao....cứ nhìn tôi vậy đi còn hơn quay mặt đi nhìn người khác “ Trịnh Kim ăn no nê. Cậu bỗng nhớ về cái hẹn của mình, bèn nói: - Thôi tôi no rồi, cảm ơn về bữa ăn, tôi phải đi làm đây. - Làm cái gì – Kim Anh trố mắt - Chẳng phải cậu vừa mới làm xong nên đi về sao? Trịnh Kim ậm ừ: - Ừ thì làm ở chỗ khác nữa, làm một chỗ làm sao đủ sống. Kim Anh nhìn cậu đầy thương cảm, sóng mũi cô cay cay, nhưng đây là chỗ đông người nên phải cố nén cảm xúc xuống. Giọng cô run run nói: - Bỏ hết đi.Cậu chịu khổ vậy đủ rồi. Trịnh Kim chẹp miệng, cậu cố làm dáng vẻ bụi đời, sịt sịt mũi, ngồi đưa 1 chân lên ghế hất mặt nói: - Cậu nuôi tôi à. Kim Anh càng đau lòng hơn khi nhìn thấy một Trịnh Kim đầy khí chất của một công tử đã biến mất thay vào đó là một người bụi đời bất cần. Cô gật gật đầu: - Được. - Rất tốt. Trịnh Kim nói xong, cậu giả vờ nhăn nhó ôm bụng. Kim Anh phát hoảng, cô nói: - Cậu vẫn đau bụng à. - Ừ ừ. Tôi phải đi vệ sinh đây. Trịnh Kim nói xong cậu ra người chủ quán vờ hỏi nhà vệ sinh ở đâu rồi nói gì đó, xong theo lời chỉ dẫn, cậu đi vào vệ sinh. Kim Anh chờ mãi 20 phút mà vẫn không thấy Trịnh Kim quay lại, cô lo lắng không biết cậu sao nữa. Một người phục vụ bước đến trước mặt cô nói: - Người thanh niên nãy nói là cảm ơn cô nhưng cậu ấy có việc phải đi rồi, hẹn gặp lại cô. Kim Anh thẫn thờ nhìn theo hoá ra cô bị Trịnh Kim lừa rồi. Không ngờ một thời gian lâu không gặp cậu trở thành một người khác như vậy. Kim Anh thở dài đứng dậy nhưng cô biết muốn gặp cậu phải làm sao rồi. Kim Anh về nhà, cô gọi điện kể ngay chuyện gặp Trịnh Kim cho bà LiLi, bà tỏ ra sửng sốt, giọng run run như sắp khóc: - O.M.G…mẹ không tin được sau khi nó trị bệnh, mẹ bắt nó về nó lại trốn đi biệt tăm và bây giờ,….. ực…ực… Bà nuốt nước bọt thể hiện cho sự xúc động. Kim Ah nghe thấy không tiếc lời an ủi: - Con sẽ nghĩ cách cho cậu ấy quay về… - Ừm…con cố lên nhé. - Vâng. Mẹ nghỉ sớm. - Ừm. Good night. Kim Anhm đặt điện thoại xuống, cô vào phòng Trịnh Kim nhìn lên tấm hình mình đã phóng to cho cậu. Cô khẽ cười “Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi” Cô áp mặt vào tấm ápphích đó một cảm giác nhẹ nhàng đến với cô như một làn gió ấm. ……………..
|