Trở Thành Vợ Của Tình Địch
|
|
Chương 83: Ngoại truyện: Phụ huynh. Tô Giản nhìn phiếu điểm của con trai út, có chút rầu rĩ.
Thường thì An Dật và An Nhạc đều đi ra từ bụng anh, lúc chào đời cũng chỉ kém vài phút, tại sao con trai lớn An Dật lại tốt giống như chị An Nhiên như vậy, vô cùng đẹp, mà thành tích của con trai út An Nhạc, mỗi lần đều thảm như vậy?
Tô Giản nhìn con trai nhỏ, buồn bực nói: "Mẹ với ba con lúc đi học cũng không tệ, chị và anh con đều là tiểu học bá, cả một nhà ta đều học tốt, tại sao hết lần này đến lần khác thành tích của con đều kém như vậy?"
Tiểu An Nhạc sáu tuổi suy nghĩ một chút, nước mắt lưng tròng nói: "Mẹ, có phải con là do ba mẹ nhặt được không?"
Tô Giản: "..."
Tiểu ca ca An Dật ở một bên ngọt ngào ngây thơ nói: "Mẹ, em trai nói, cô giáo của em ấy muốn ngày mai phụ huynh đến trường gặp."
Tô Giản nghĩ đến lần trước bị cô giáo nói một trân, trong lòng có chút suy nhược, đồng thời oán giận An Dĩ Trạch: Sớm không đi muộn không đi, tại sao hết lần này tới lần khác cứ vào lúc này lại có công tác!
Tô Giản suy nghĩ một chút, nghĩ đi nghĩ lại, sau đó có một ý tưởng.
Ngày hôm sau, An Dật đẩy cửa phòng làm việc giáo viên của An Nhạc ra.
An Dật: "Cô giáo, em là phụ huynh của An Nhạc."
Cô giáo: "Em là phụ huynh?"
An Dật: "Mẹ nói, em là anh trai, cho nên cũng là phụ huynh. Cô giáo có chuyện gì, nói với em là được."
Cô giáo: "..."
|
Chương 84: Chương 82 Đi vào trong nhà, An Dĩ Trạch để Tô Giản bị ướt thay quần áo trước, quay đầu nhìn thức ăn đã nguội lạnh trên bàn, ánh mắt anh lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi, trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe, kẹt xe rất lâu, cho nên tới chậm."
"Không sao." Tô Giản lắc đầu một cái. "Sao điện thoại anh không gọi được?"
An Dĩ Trạch lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, đúng là hết pin, lại nghĩ đến vẻ mặt Tô Giản vừa rồi, dần dần hiểu rõ: "Vừa rồi em không gọi được cho anh phải không?"
Tô Giản cúi đầu giật giật khóe miệng: " Ừ, em còn tưởng anh không đến." Ngừng lại một chút. "Em đi hâm nóng thức ăn."
Có điều vừa đưa tay cầm bát, tay run rẩy bỗng nhiên mất thăng bằng, bát lập tức rơi xuống đất.
Thanh âm vỡ tan vô cùng rõ ràng. Tô Giản bỗng nhiên run một cái, sau đó ngồi chồm hổm nhặt mảnh vỡ.
"A..."
"Sao vậy? Cắt phải tay?"
"Ừm."
An Dĩ Trạch tìm băng cá nhân, cau mày dán lại cho Tô Giản, nhìn Tô Giản còn muốn đi qua nhặt mảnh vỡ, liền nói: "Để anh."
Thu thập xong mảnh vỡ, An Dĩ Trạch ngồi xuống bên cạnh Tô Giản, thấy Tô Giản ngơ ngác nhìn băng cá nhân trên ngón tay, không khỏi khẽ cười: "Giản Giản?"
Tô Giản nhìn anh, đột nhiên đưa tay ôm lấy anh.
An Dĩ Trạch sững sờ, cũng đưa tay lên, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy?"
Tô Giản thấp giọng nói: "Có chút lạnh..."
An Dĩ Trạch siết chặt tay, ánh mắt hiện vẻ dịu dàng: "Có ấm không?"
Tô Giản mơ mơ hồ hồ 'ừ' một tiếng.
Ngoài nhà bóng tối thâm trầm, tiếng mưa rơi róc rách.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người yên lặng ôm nhau như vậy, nhất thời, ai cũng không nói gì thêm.
An Dĩ Trạch nhìn người trong ngực.
Lúc tỉnh táo cũng ít khi thấy Tô Giản biết điều ngoan ngoãn như vậy, mà diễn trò lại chịu chủ động ôm anh như vậy cũng không hay có.
Thật sự, là lạnh sao...
Tóc của Tô Giản còn có chút ẩm ướt , An Dĩ Trạch dùng mặt nhẹ nhàng chạm chạm, trong lòng đột nhiên có cảm giác mềm mại không nói nên lời.
Đêm như vậy. Mưa như vậy.
Còn có người trong ngực này.
Khẽ hôn tóc của Tô Giản, An Dĩ Trạch đột nhiên cảm giác được một loại 'thỏa mãn' dậy lên trong ngực.
Đang lúc tình cảm thì người trong ngực đột nhiên giật giật.
" Giản Giản?" Giọng nói của An Dĩ Trạch vô cùng dịu dàng và cưng chiều.
Tô Giản ngẩng mặt nhìn anh: "Dĩ Trạch, có phải anh mập hơn không?"
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Trạch hâm nóng thức ăn, hai người ngồi trước bàn bắt đầu ăn cơm.
Tô Giản cúi đầu nhanh chóng bới cơm, An Dĩ Trạch thấy vậy, dịu dàng nói: "Giản Giản, ăn từ từ."
Tô Giản ngẩng đầu nhìn anh một cái, bỗng nhiên nói: "Dĩ Trạch, sau này một tháng anh đến một lần là được rồi."
Tay gắp thức ăn của An Dĩ Trạch ngừng một lát: "Tại sao?"
" Mỗi tuần đều đến vẫn có chút nhiều..." Giương mắt thấy một tia buồn bã trong mắt An Dĩ Trạch, sau khi Tô Giản ngẩn người bỗng nhiên nói. "Chỉ là em... cảm thấy anh đi như vậy có chút nguy hiểm, vừa rồi lúc anh đến không phải xảy ra tai nạn sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Anh sẽ cẩn thận."
Tô Giản có chút vội: "Lúc này là người khác nhưng không chắc! Tỷ lệ xảy ra chuyện lớn như vậy! Em thấy một tháng một lần là đủ rồi, tình yêu đủ bền chặt, đâu cần phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều!"
Ánh mắt của An Dĩ Trạch bỗng nhiên sáng lên.
Thấy trong mắt An Dĩ Trạch mơ hồ ý cười, Tô Giản có chút không tự nhiên, nhưng ngay sau đó liền mạnh miệng nói: "Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều! Chỉ là em đột nhiên cảm thấy từ ngữ Trung Hoa vô cùng tinh xảo, tùy tiện ngâm một chút mà thôi!"
An Dĩ Trạch cười nhẹ: "Ngâm nga?"
" Cười cái gì?" Tô Giản cũng không nhịn được nhếch mép. "Ngày ngày em luyện tập không được sao? Hai bờ sông tiếng vượn hót không ngừng, một nhành hồng hạnh vượt tường nở hoa!"
An Dĩ Trạch: "... Rèn luyện hàng ngày thật tốt."
Đến lúc hai người nằm trên giường, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã nhỏ hơn một chút.
Tô Giản yên lặng nằm trong ngực An Dĩ Trạch, không nói lời nào. An Dĩ Trạch thấy anh không vui vẻ giống bình thường, cho là anh mắc mưa thân thể khó chịu, cũng không nói nhiều, chỉ ôm chặt anh vào trong ngực.
Tiếng mưa rơi lọt vào tai, lại càng làm không gian thêm yên lặng. Trong nhà không khí có chút ẩm thấp, nhưng trong chăn lại vô cùng ấm áp.
Nhưng Tô Giản lại không bị không khí xung quanh làm buồn ngủ.
Giương mắt nhìn người ôm mình, Tô Giản nhịn một chút, cuối cũng vẫn không nhịn được, bò dậy từ trong ngực An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch mở mắt ra, nhìn người nhìn mình chằm chằm. "Làm sao vậy?"
Tô Giản bình tĩnh nhìn anh, thốt lên: "Sao anh không hôn em?"
Rõ ràng trước kia mỗi lần trước khi ngủ đều hôn anh, có lúc nửa đêm còn có thể len lén hôn anh, hôm nay lại nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, người này không hôn, cái này giống như chiếc giày trên tầng mãi không rơi xuống vậy, khiến người khác rất để ý!
An Dĩ Trạch ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt từ từ hiện lên ý cười.
Sau đó anh chậm rãi nghiêng người sang, ôm lấy hông của Tô Giản, hướng về phía môi Tô Giản, hôn lên.
Tô Giản nhắm mắt lại, nhưng đáp lại rất là nóng bỏng.
Quần áo từ từ rơi xuống đất, da thịt và da thịt kề sát, còn môi An Dĩ Trạch kéo dài một đường.
Môi, vành tai, cổ, xương quai xanh, ngực, còn có...
Tô Giản cắn môi, cổ bỗng nhiên ngửa ra sau, lên tiếng thở dốc.
Đôi môi run rẩy thốt ra hai chữ "Dĩ Trạch" khiến cho toàn thân An Dĩ Trạch càng nóng.
Chỉ là...
An Dĩ Trạch đẩy Tô Giản ra, ánh mắt ngập nước trong mắt thăm dò.
An Dĩ Trạch thở dài một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Giản Giản, anh không mang áo mưa."
Tô Giản ngây ngốc, sau đó từ từ giơ tay lên ôm lấy anh: "Không sao..."
Từ sau khi kết hợp số lần hai người làm không tính là nhiều.
Nhưng An Dĩ Trạch lại cảm thấy, đây là lần anh thấy tốt nhất.
Bởi vì không biết tại sao, lần này Tô Giản đột nhiên quấn quít anh rất chặt, không chỉ muốn anh luôn luôn ở phía đối diện, hơn nữa vẫn luôn ôm anh không buông tay.
Chỉ là An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản nước mắt lưng tròng, cũng có chút luống cuống.
"Đau?" An Dĩ Trạch cau mày, lập tức nhẹ nhàng, khẽ vuốt vuốt khuôn mặt ướt mồ hôi của Tô Giản.
Tô Giản thở hổn hển nhìn anh, lắc đầu.
Chống lại đôi mắt yêu kiều ánh lệ kia, An Dĩ Trạch chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên mềm xuống, cúi thấp đầu, anh dịu dàng hôn lên nước mắt của Tô Giản, giọng nói dịu dàng khàn khàn: "Bảo bối, anh yêu em..."
Tô Giản mơ hồ thở dốc: "Ừ, em cũng vậy..."
"..."
Tất cả lắng xuống, đêm đã thật khuya.
An Dĩ Trạch nâng mặt của Tô Giản, khẽ hôn.
" Không được...." Vẻ mặt Tô Giản hồng lên, yếu ớt. "Dĩ Trạch, anh phải chú ý một chút, phải cố gắng kéo dài thời gian, kiệt trạch nhi ngư là không đúng..."
An Dĩ Trạch khẽ cười một tiếng: "Lần sau anh sẽ chú ý."
Tô Giản thực sự mệt muốn chết, vùi trong ngực An Dĩ Trạch, nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Ánh mắt An Dĩ Trạch trong suốt, nhớ lại câu nói mơ hồ 'em cũng vậy' của Tô Giản lúc nãy, trong lòng lại nóng lên.
Anh bỗng nhiên rất muốn, nghe một lần nữa.
" Giản Giản?"
"Ừ..."
"Anh yêu em."
"Ừ... Như chuột... yêu gạo..."
"..."
Hôm sau lúc Tô Giản mở mắt ra, trời đã sáng choang.
An Dĩ Trạch hôn một cái lên trán anh: "Tỉnh rồi?"
Tô Giản nhăn mũi, mềm nhũn "ừ" Một tiếng, sau đó tự nhiên để một chân lên bụng An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch: "..."
Đợi đến lúc tỉnh táo, Tô Giản thanh thanh cổ họng: "Hình như tạnh mưa rồi?"
" Ừ, tạnh mưa rồi."
Ban đầu Tô Giản nâng nửa người, nhưng bởi vì ngoài chăn không khí thật sự lạnh, vì vậy lập tức rụt trở về. An Dĩ Trạch ôm chặt anh, trùm kín lại thân thể anh.
Tô Giản miễn cưỡng thanh thanh cổ họng: "Không ngờ..."
An Dĩ Trạch nhẹ nhàng nói: "Vậy thì đừng dậy."
Tô Giản nở nụ cười, tay sờ soạng thân thể của An Dĩ Trạch.
"Sao anh luyện được cư bụng thế này?"
"Luyện tập."
" Thật cường tráng!"
"... Giản Giản."
Tay bị An Dĩ Trạch bắt lại, Tô Giản ngẩn ra, ngay sau đó có chút ngượng ngùng: "Sao lại keo kiệt như vậy? Không phải là cơ bụng sao? Em cũng có!"
Thấy An Dĩ Trạch kinh ngạc nhìn sang, Tô Giản nói: "Một khối cơ bụng cũng gọi là cơ bụng chứ?"
An Dĩ Trạch: "..."
Bởi vì An Dĩ Trạch không cho anh sờ cơ bụng, Tô Giản liền mò mẫm nơi khác.
Nhìn Tô Giản nồng nhiệt nhìn chằm chằm nghiên cứu trước ngực mình, An Dĩ Trạch có chút bất đắc dĩ.
"Anh nói xem tại sao vật này của đàn ông lại dài như vậy chứ?" Tô Giản nghiêm túc quan sát vị trí bộ ngực của An Dĩ Trạch, thỉnh thoảng còn đưa ngón tay đụng một cái. "Vừa không thể thưởng thức, vừa không có tính thực dụng, nghe nói sẽ còn bị ung thư tuyến vú."
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản nhìn một chút, bỗng nhiên lè lưỡi, liếm một cái.
Toàn thân An Dĩ Trạch khẽ run lên.
Tô Giản cảm thấy thú vị, đột nhiên cúi đầu xuống, lại nhẹ nhàng ngậm lấy mút mút.
Hơi thở An Dĩ Trạch hổn hển: "Giản Giản..."
Tô Giản ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: "Có cảm giác cho con bú sữa không?"
An Dĩ Trạch: "..."
Kết quả nghiên cứu khoa học là, Tô Giản bị An Dĩ Trạch đè xuống giường hung hăng hôn một trận.
Lúc được buông ra, trên môi Tô Giản có giọt nước sắc dục, trong mắt tình triều đã lui, nhìn bộ dáng kiềm chế của An Dĩ Trạch, anh đột nhiên nở nụ cười.
An Dĩ Trạch chống đỡ trán lên trán của anh, nhẹ nhàng nói: "Cười cái gì?"
Tô Giản thở hổn hển, nói: "Đột nhiên nhớ đến vài câu thơ?"
An Dĩ Trạch nói: "Thơ gì?"
Tô Giản chậm rãi nói: "Lão phu tán gẫu thiếu niên cuồng, nhất thụ lê hoa áp hải đường." (Ý chỉ ông gì cười vợ trẻ, ý chí sung mãn như trai tân.)
An Dĩ Trạch: "..."
Thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút cứng, Tô Giản cười rộ lên, ôm lấy cổ anh, tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nói: "Còn có mấy câu, có muốn nghe hay không?"
An Dĩ Trạch cắn môi anh một chút, khẽ gật đầu.
Tô Giản thong thả thì thầm: "Nhất khắc trị thiên kim, tuyệt tri thử sự yếu cung hành. Đình xa tọa ái phong lâm vãn, thử thì vô thanh thắng hữu thanh."(Một khắc đáng giá ngàn vàng, tất nhiên phải do mình cảm nhận, đêm tối dừng xe bên rừng vắng, lúc này hành động tốt hơn lời nói)
Trong mắt An Dĩ Trạch hiện lên ý cười: "... Thơ hay."
Tô Giản cười một cái, bỗng nhiên xoay mình, cỡi trên người An Dĩ Trạch.
Sau một lần tát ao bắt cá, Tô Giản nằm trên người An Dĩ Trạch, đột nhiên buồn cười.
An Dĩ Trạch khẽ vuốt vuốt mồ hôi ướt trên lưng anh: "Sap vậy?"
Tô Giản vùi mặt vào cổ anh, nói: "Em đột nhiên nghĩ đến một câu."
An Dĩ Trạch: "Hả?"
Tô Giản: "Ngân bình sạ phá thủy tương bính, tòng thử quân vương bất tảo triêu." (Vòi bạc chảy ra nước sữa, từ nay vua không thể lâm triều.0
An Dĩ Trạch: "..."
|
Chương 85: Chương 83 Dù Tô Giản không cho An Dĩ Trạch đến thường xuyên, nhưng An Dĩ Trạch lại không nghe anh, vẫn đến mỗi cuối tuần. Dù Tô Giản vẫn lo lắng, nhưng sau khi nói qua một lần liền không nhắc đến nữa, vì anh đột nhiên phát hiện, anh bắt đầu nhớ An Dĩ Trạch rồi.
Lúc không ở chung với nhau, gần như đêm nào hai người buôn điện thoại, dù sinh hoạt chung với nhau cũng không có chuyện lớn gì, nhưng không biết tại sao, mỗi đêm hai người đều có thể nói chuyện rất lâu. Có vài lần, Tô Giản nằm trong chăn gọi điện thoại ôm di động ngủ đi, mà An Dĩ Trạch ở đầu bên kia nghe tiếng hít thở đều đều, mỉm cười nhẹ giọng nói một câu 'Ngủ ngôn, Giản Giản', sau đó mới cúp điện thoại.
Trong nháy mắt, đã qua mấy tháng. Nếu lúc trước, Tô Giản còn cảm thấy cuộc sống không có gì giải trí như vậy có chút tẻ nhạt vô vị, nhưng hôm nay, Tô Giản lại cảm thấy mỗi ngày hình như đều trở nên có thêm nhiều thú vui.
Có điều hai ngày gần đây Tô Giản không vui nổi, vì anh cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, đầu có chút choáng váng, cũng không có sức lực nào. Buổi tối lúc An Dĩ Trạch gọi điện thoại đến, liền nghe thấy giọng nói uể oải của anh.
"Giản Giản, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là ở đây hai ngày nay có chút không thoải mái, cũng không biết có phải bị cảm không."
"Ngày mai anh đến."
"A? Ngày mai không phải thứ năm sao?"
"Em bị bệnh, anh không yên tâm."
"Không phải bệnh lớn gì, tự em đi mua thuốc cảm là được rồi. Dự báo thời tiết nói ngày mai hình như có mưa, anh đừng đến đây."
"Không sao, ngày mai em chờ điện thoại của anh."
Mặc dù có chút không muốn An Dĩ Trạch đội mưa đến, nhưng An Dĩ Trạch thật sự muốn, Tô Giản lại không tự chủ được vui vẻ, buổi tối nằm trên giường, đã bắt đầu suy nghĩ đến thực đơn ngày mai rồi.
Nhưng hôm sau, anh không đợi được An Dĩ Trạch, lại nhận được điện thoại của Dĩ Nhu.
"Chị dâu, chị về một chuyến đi!"
Trong điện thoại Dĩ Nhu ấp úng, cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Giản nghe được trong giọng nói của cô, chuyện cũng không nhỏ, hơn nữa không ổn, quan trọng nhất là, còn liên quan đến An Dĩ Trạch.
Ngồi trong xe đường dài, trong đầu Tô Giản không ngừng hiện lên từng loại khả năng.
An Dĩ Trạch xảy ra tai nạn rồi sao? Không, nhất định sẽ không!
Hay là công ty An Dĩ Trạch phá sản? Được rồi, khả năng này cũng quá nhỏ.
Hay là, An Dĩ Trạch trèo tường? Chậc chậc, cái này hả...
Tô Giản suy nghĩ, mang một bụng nghi ngờ chạy về nhà.
Vừa mở cửa, liền nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của ba An: "Ba đã điều tra, con và Tô Giản không quen biết nhau đã kết hôn rồi, trước đó cũng không qua lại, hơn nữa mẹ tìm thấy giấy thỏa thuận li hôn trong phòng hai đứa. Có lời đồn nói hai đứa kết hôn giả, bình thường ân ái cũng chỉ là diễn kịch, con nói cho ba biết, cái này có phải thật không?"
Bước chân Tô Giản dừng lại, lập tức trừng lớn mắt. Mẹ đó! Chuyện kết hôn giả bị phát hiện?
Quả nhiên tình hình rất nghiêm trọng! Tô Giản không để ý tìm hiểu xem làm thế nào là ba mẹ An phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.
"Không phải!"
Tô Giản thét lên một tiếng, tất cả đều nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Thấy Tô Giản, An Dĩ Trạch nhíu mày một chút: "Giản Giản? Tại sao em lại về? Không phải nói bị bệnh sao?"
Tô Giản gật đầu nhìn về phía anh, lại quay mặt đi, nhìn về mấy người nhà họ An.
"Chị dâu." Ánh mắt An Dĩ Nhu nhìn về phía anh có chút phức tạp, nhẹ giọng gọi anh một tiếng. Mà mẹ An tức giận nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Ba, mẹ, Tiểu Nhu." Tô Giản đứng bên cạnh An Dĩ Trạch, lặng lẽ đụng đụng cánh tay An Dĩ Trạch, An Dĩ Trạch trở tay nắm lấy tay anh, bọc trong lòng bàn tay.
Ba An chú ý đến động tác nhỏ của hai người, ánh mắt khẽ động, vẻ mặt nhìn về phía Tô Giản dù đã dịu dàng một chút, nhưng vẫn trầm ngâm như cũ: "Tiểu Giản, con trở lại cũng tốt, con cũng nghe thấy lời lúc trước của ba, có người đốn, con và Tiểu Trạch không phải là vợ chồng kết hôn thật sự, chẳng qua chỉ là vợ chồng tạm thời, đây là thật sao?"
"Không phải." Lần này là An Dĩ Trạch trả lời.
Ánh mắt ba An sâu thẳm, nhìn về phía Tô Giản, chậm rãi nói: "Nếu như hai đứa thật sự có thỏa thuận, như vậy hiện tại thừa nhận còn kịp, Tiểu Trạch hoang đường liên lụy đến cháu, nhà họ An nhà bác sẽ bồi thường cho con. Nếu không, chỉ sợ con và Tiểu Trạch không thể tùy ý ly dị nữa." Ba An ngừng lại một chút. "Tiểu Giản, con phải suy nghĩ kỹ."
Tô Giản yên lặng, nhất thời không nói gì, phảng phất như nội tâm đang tiến hành một lựa chọn khó khăn.
Mà An Dĩ Trạch vẫn luôn yên lặng đột nhiên có chút lo lắng.
Mặc dù những ngày qua, anh tự nhận mình và Tô Giản chung sống rất hài hòa, nhưng anh chưa từng quên, lúc trước Tô Giản một lòng mong được ly dị, mà trước mắt...
"Được."
Vẻ mặt của tất cả mọi người nhà họ An đều biến đổi.
Toàn thân An Dĩ Trạch chấn động, có chút không thể tin nhìn về phía Tô Giản, đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh đột nhiên có chút đau.
Thì ra, anh vẫn luôn đánh giá cao, hy vọng xa vời sao...
"Có điều, con cũng không muốn cái khác." Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, nhẹ nhàng lay lay bàn tay đang nắm tay mình của An Dĩ Trạch. "Ba, mẹ, có thể bắt anh ấy cho con không?"
An Dĩ Trạch hơi cứng đờ, đôi mắt nhìn về phía Tô Giản thoáng chốc có thêm ánh sáng.
Vẻ mặt ba An dịu dàng mấy phần, mẹ An khẽ hừ một tiếng, An Dĩ Nhu cười vui vẻ.
Tô Giản nhìn về phía ba An, vẻ mặt nghiêm túc: "Mặc dù điều kiện của con như vậy, nhưng con đảm bảo, con sẽ cố gắng nuôi anh ấy, bảo vệ anh ấy, thương anh ấy, chuyện cả đời dù nói bây giờ có chút giả tạo, nhưng đó là mục tiểu của con, con sẽ cố gắng hết sức."
An Dĩ Trạch: "..."
"Có lẽ con chưa đủ tốt, nhưng con thật lòng." Ánh mắt Tô Giản thành khẩn, vẻ mặt nghiêm túc chư từng có. "Ba, mẹ, hai người có thể giao Dĩ Trạch cho con sao?"
Mẹ An luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi, An Dĩ Nhu mắt cười cong cong, kéo một tay khác của An Dĩ Trạch, giao cho Tô Giản.
Ba An ho nhẹ một tiếng, nhìn hai người trước mặt.
Ông chưa từng thấy qua Tô Giản nghiêm túc có trách nhiệm như vậy, lại nhìn ra được ánh mắt dịu dàng và mê luyến của An Dĩ Trạch khi nhìn Tô Giản là thật. Con trai nhỏ và con trai thứ hai của ông không giống nhau, từ nhỏ đã không thích che giấu. Lúc nhỏ khi làm sai, con thứ hai sẽ cố gắng giấu giếm, nhưng con trai nhỏ sẽ đàng hoàng nói ra. Mà giờ phút này, con trai nhỏ nhìn cô gái bên cạnh nó, trong mắt là vui thích và thỏa mãn.
Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, nói: "Dĩ Trạch, em biết mình chưa đủ tốt, anh chắc chắn muốn ở cùng em sao? Hiện tại có cơ hội, anh còn kịp hối hận, nếu như bỏ lỡ, chỉ sợ không được."
An Dĩ Trạch không trả lời anh, ngược lại nhìn anh sâu sắc một cái, hỏi: "Giản Giản, em chắc chắn, tất cả điều em nói, đều là thật sao?"
Đây là câu chỉ có hai người bọn họ mới hiểu. Tô Giản biết, nếu như hiện tại anh đáp lại khẳng định, cả đời này, chắc chắn sẽ ở cùng một chỗ với An Dĩ Trạch.
Tô Giản nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch, hỏi ngược lại mình: Thật sự chắc chắn đồng ý sao? Chắc chắn, là người này sao?
Tô Giản không lên tiếng.
Ánh mắt An Dĩ Trạch dần có chút ảm đạm, nghĩ đến vừa rồi Tô Giản nói những lời đó chỉ là diễn kịch, trái tim không khỏi lại có chút nhói.
Tô Giản cố gắng nhìn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, đột nhiên vùng khỏi tay An Dĩ Trạch, chạy đến bên cạnh cúi xuống nôn mửa.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút. An Dĩ Trạch hoảng hốt, vội đến bên cạnh Tô Giản, cau mày: "Khó chịu ở đâu?"
Tô Giản nôn một chút, lại không nôn được cái gì, uể oải ngẩng đầu, mệt mỏi nói: "Hình như ăn cái gì đau bụng, luôn cảm thấy không thoải mái."
Mẹ An bên cạnh nghe vậy ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến, kéo Tô Giản lại quan sát từ trên xuống dưới.
Tô Giản nháy mắt, có chút mơ màng: "Mẹ?"
Mẹ An không chút khách khí hỏi: "Kỳ kinh nguyệt của con bao lâu không đến rồi?"
Tô Giản: "..." Trước mặt mọi người, có cần hỏi vấn đề sắc bén như vậy không! Huống hồ, anh hoàn toàn không nhớ được kỳ kinh nguyệt của mình, bình thường kỳ kinh nguyệt không đến thăm anh, anh chưa bao giờ nhớ chuyện này, hiện tại anh sao có thể nhớ lần trước là lúc nào!
Mà An Dĩ Trạch đứng bên cạnh lập tức hiểu ý của mẹ An, trên mặt lộ vẻ ngặc nhiên không thể tin lẫn mừng rỡ!
An Dĩ Nhu bên kia nhất thời mừng rỡ hỏi mẹ An: "Chị dâu đang mang thai sao?"
Tô Giản: "..."
|
Chương 86: Chương 84 Tiếp đó mẹ An lại hỏi một số điều có thể là triệu chứng mang thao, Tô Giản càng cảm thấy sợ hãi, người nhà họ An đang hưng phấn.
Vốn là một trận hỏa chiến lập tức được dập tắt. Cái gì mà kết hôn giả, cái già mà giả ân ái, lập tức thua trận trước Tô Giản muốn nôn... con cũng đã có, tại sao có thể là kết hôn giả! Huống hồ, dù là kết hôn giả thì thế nào, có con, cái này nhất định là kết hôn thật!
Mẹ An hạ lệnh, An Dĩ Trạch thực hiện, ba An và An Dĩ Nhu đi theo, người một nhà không quan tâm suy nghĩ của Tô Giản, lập tức kéo đến bệnh viện.
"CHúc mừng, cô đã mang thai hai tháng." Kiểm tra xong, bác sĩ cười nói.
Người nhà họ An đều vui vẻ, đến An Dĩ Trạch cả năm đều một vẻ mặt cũng kích động, chỉ có trên mặt tô Giản hiện lên vẻ kinh sợ, sau đó vẻ mặt đưa đám hỏi: "Bác sĩ, bác sĩ chắc chắn không sai chứ? Thật sự là mang thai chứ không phải bệnh khác sao? Không phải chỉ là một cái nhọt dài sao?"
Bác sĩ: "...Tôi chắc chắn, chúc mừng cô, cô sắp được làm mẹ."
Mẹ... mẹ...
Tô Giản bị đánh thoi thóp, hai mắt đã rưng rưng: Chuyện vui từ đâu đến? Đây rõ ràng sấm sét từ trên đời hạ xuống!
Nhưng mà người một nhà vui vẻ không để ý đến tâm trạng của anh, chỉ coi anh khiếp dợ là quá mức kích động. Vây quanh bác sĩ hỏi thăm một có chuyện cần chú ý, dè dặt như vậy coi Tô Giản như quốc bảo.
An Dĩ Trạch cẩn thận đỡ Tô Giản đi lên trước, vẻ mặt kích động cũng chưa rút đi, giọng nói cũng rất dịu dàng: "Giản Giản, có còn khó chịu chỗ nào không?"
Tô Giản dựa vào người anh, uể oải lẩm bẩm: "Tim đau thắt, cơ tim tắc nghẽn, xuất huyết bên trong..."
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Nhu nhìn chị dâu trước mặt mình nép vào người anh trai như con chim nhỏ, mà ánh mắt anh trai mình cẩn thận nhìn chị dâu, cảm thán: "Chị dâu và anh trai yêu nhau như vậy, nhìn một cái cũng biết là thật, tại sao có thể diễn là kết hôn giả? Cũng không biết lời đồn từ đâu, thật là nhàm chán!"
Ánh mắt ba An vui vẻ yên tâm: "Bất kể lời đồn đại thế nào, hai cái miệng nhỏ của bọn họ nói thật là được rồi."
An Dĩ Nhu cười nói: "Cho tới bây giờ con chưa từng thấy anh trai vui vẻ như vậy. Lại nói, từ sau khi chị dâu được gả vào nhà chúng ta, anh trai cũng cười nhiều hơn, bản thân cũng dịu dàng hơn nhiều!"
Ba An gật đầu cười: "Đứa nhỏ Tiểu Giản này, quả thật không tệ."
Mẹ An bên cạnh hưng phấn nói: "Chờ chút, chúng ta đến siêu thị trẻ em, mẹ muốn mua cái gì mà, giường trẻ con, bình sữa..."
"Mẹ!" An Dĩ Nhu cười nói: "Có phải quá sớm rồi không? Chị dâu mới mang thai hai tháng!"
Mẹ An trừng mắt: "Con nhóc như con biết cái gì! Mang thai phải chuẩn bị rất nhiều thứ!"
Ba An ở bên cạnh cười nói: "Nhu Nhu nói đúng, bây giờ chuẩn bị những thứ này còn quá sớm, ngược lại cần phải suy nghĩ xem nên chăm sóc Tiểu Giản thế nào mới đúng."
Mắt mẹ An sáng lên: "Lúc trước bà Trường có khoe với tôi thời gian nàng dâu bà ấy mang thai có cái gì mà tháp dinh dường thời kỳ mang thai, để ngày mai tôi đi hỏi một chút!"
Vừa về đến phòng, An Dĩ Trạch liền kéo Tô Giản vào trong lòng, cẩn thận ôm.
"Giản Giản." Giọng nói của An Dĩ Trạch có chút run rẩy. "Chúng ta sắp có con rồi!"
Tô Giản ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, không nhúc nhích, cũng không có lên tiếng.
An Dĩ Trạch vẫn kích động hồi lâu, lúc này mới phát hiện Tô Giản có gì đó không đúng, nhẹ nhàng đẩy Tô Giản ra, An Dĩ Trạch nhìn vào mắt anh, nghi ngờ hỏi: "Giản Giản, em không vui sao?"
Tô Giản giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nói: "Không phải..."
An Dĩ Trạch nhìn anh: "Vậy tại sao vẻ mặt lại như vậy?"
Tô Giản sứng ngắc nói: "Em chỉ cảm thấy, có chút đột nhiên..."
An Dĩ Trạch nhìn vẻ mặt như ba mẹ chết của Tô Giản, nhiệt độ toàn thân dần hạ xuống, im lặng một lúc, anh thấp giọng nói: "Giản Giản, có phải em không mong đứa bé này không?"
Tô Giản không lên tiếng. Không phải anh không mong đứa bé này, là anh hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện mình sinh con, vừa nghĩ đến trong bụng mình có một đứa bé, tương lai anh còn phải mở lớn chân để cho đứa bé chui ra ngoài, trong bụng anh lập tức dấy lên cảm giác sợ hãi hoang đường.
Kích động trong lòng An Dĩ Trạch dần lui xuống, nhớ đến lúc trước đối mặt với anh Tô Giản cũng không đả động gì đến chuyện nôn mửa, anh đột nhiên có chút không chắc chắn. Nếu người trước mặt thật sự đồng ý trải qua một đời với anh, tại sao lúc có con lại không có ngạc nhiên mừng rỡ lại chỉ có miễn cưỡng và khổ sở, trừ khi...
An Dĩ Trạch chán nản nói: "Giản Giản, lúc trước những lời anh nói với ba mẹ anh, thật ra đều là diễn kịch đúng không?"
Tô Giản đột nhiên ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm: "Diễn kịch?"
Giọng nói An Dĩ Trạch khàn khàn: "Thật ra thời gian hợp đồng của chúng ta đã qua, nếu như em thật sư muốn ly dị, thật ra thì không cần..."
Giọng nói của An Dĩ Trạch bỗng nhiên dừng lại, vì anh đột nhiên phát hiện vẻ mặt Tô Giản có chút không đúng.
Tô Giản nhìn anh chằm chằm, ánh mắt toàn là vẻ không dám tin. Chết tiệt, ông đây trước đây vẫn luôn diễn kịch, chỉ có lần này là nói thật có được không? Ông đây nói ra chân thực như vậy, đều không chú ý đến tính hướng vặn vẹo muốn ở chung một chỗ với một người đàn ông, anh lại dám không tin ông đây?
Lòng Tô Giản tràn đầy phẫn nộ, nếu là trước đây, anh hoặc là tức giận nhảy cẫng lên, hoặc là nổi giận không để ý đến An Dĩ Trạch, nhưng trước mắt, không biết tại sao, bị An Dĩ Trạch hỏi như vậy, nghĩ đến anh vất vả lấy hết dũng cảm cho nửa đời sau, lại chuẩn bị giao cho một người không tin tưởng mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, hơn nữa cảm giác sợ hãi sau khi biết mình mang thai, Tô Giản liền chép chép miệng, đột nhiên 'oa' một tiếng, gào khóc.
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Trạch làm sao cũng không ngờ đến loại phản ứng này của Tô Giản, nhất thời hoàn hồn. Từ lúc gặp Tô Giản đến nay, trừ lần thấy Tô Giản nhìn hình Lục Thừa Hòa chảy nước mắt, còn lúc Tô Giản tỉnh táo anh hoàn toàn không thể nhìn tháy Tô Giản khóc, mà trước mắt, người ngày thường khí thế bừng bừng đột nhiên gào khóc, mặc dù khóc cũng khá khí thế, nhưng lại nhất thời khiến tay chân anh luống cuống.
"Giản Giản, đừng khóc." An Dĩ Trạch sợ hãi lau nước mắt cho Tô Giản, nhìn từng giọt nước mắt lăn xuống của Tô Giản, vẻ mặt đáng thương, trong lòng bối rối. "Ngoan, đừng khóc."
Nước mắt Tô Giản ào ào, thút tha thút thít: "Con cũng không phải do anh sinh, anh hoàn toàn không biết cảm giác đau đớn khi trên người có thêm một cục thịt!"
An Dĩ Trạch dần hiểu ra, dịu dàng hôn lên nước mắt An Dĩ Trạch, nhẹ nhàng nói: "Giản Giản, em sợ sinh con sao?"
Tô Giản thút tha thút thít nói: "Em... em không sợ! Chỉ là em..."
"Sỡ đau sao?" Ngón tay tinh tế của An Dĩ Trạch lau đi giọt nước mắt của Tô Giản, dịu dàng dụ dỗ: "Đừng sợ, có lẽ cũng không đau như vậy..."
Hai mắt Tô Giản ngấn lệ mơ hồ nhìn chằm chằm anh: "Anh đương nhiên sẽ nói như vậy! Đều nói sinh còn còn đau hơn gà con(*) bị đá, anh còn nói không đau!"
(*) Gà con = tiểu kê: Là bộ phận đau nhất khi đàn ông bị đá đó.
"..." An Dĩ Trạch im lặng một chút, nhìn Tô Giản vẫn luôn nước mắt không ngừng, liền đưa tay nâng mặt anh, dịu dàng an ủi. "Giản Giản, em suy nghĩ một chút, tám tháng sau, chúng ta sẽ có con, sẽ có một đứa trẻ gọi em là 'mẹ', em thật sự không mong đợi chút nào sao?"
Nghe được hai chữ 'mẹ' Tô Giản cứng ngắc một chút, sau đó 'oa' một tiếng, khóc lớn.
An Dĩ Trạch: "..."
Cuối cùng An Dĩ Trạch còn lấy ra món bánh ngọt 'Ba con gấu con' An Dĩ Nhu mua về lúc trước, lúc này mới dỗ được Tô Giản.
Trên lông mi Tô Giản còn treo nước mắt, vừa thút thít vừa ăn, còn vừa dặn: "Lần sau nhớ mua vị chocolate!"
An Dĩ Trạch kinh ngạc: "Không phải bình thường em không thích ăn vị chocolate sao?"
Động tác của Tô Giản dừng một chút, yên lặng nhìn anh một cái, nước mắt yên lặng rơi xuống.
An Dĩ Trạch sợ hết hòn, vội vươn tay lau nước mắt cho anh, đau lòng nói: "Tại sao lại khóc?"
Tô Giản rũ mắt nhìn xuống bụng mình, đau lòng nói: "Thì ra bên trong thật sự có đứa bé, nếu không sao đột nhiên em muốn ăn chocolate? Nhất định là con trai anh thích ăn chocolate..."
An Dĩ Trạch: "..."
Vừa khóc vừa rơi nước mắt xong, cũng không lâu lắm, Tô Giản liền ngủ thiếp đi. An Dĩ Trạch nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt anh, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tô Giản tỉnh dậy, phát hiện An Dĩ Trạch đang nằm bên cạnh, mà mình nằm trong ngực anh. Sau một lúc mơ hồ, dần dần nhớ lại, nhớ lại lúc trước mình gào khóc với An Dĩ Trạch, Tô Giản xấu hổ che kín mặt.
Một giây sau, hai tay che mặt bị nhẹ nhàng kéo ra, giọng nói của An Dĩ Trạch nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?"
Tô Giản gật đầu một cái, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng khi đối mặt An Dĩ Trạch. Anh không biết tại sao lúc ấy mình lại đột nhiên bùng nổ, nghĩ đến lúc ấy mình khóc không chút kiêng kỵ còn được An Dĩ Trạch dịu dàng lại kiên nhẫn dỗ, anh liền cảm thấy mặt có chút nóng.
Thật sự là chưa từng mất mặt như vậy, hình tượng của anh... Tô Giản đà điểu chôn vào ngực An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch lại hoàn toàn không để ý đến chuyện trước đó, vừa rồi lúc Tô Giản ngủ, anh cầm điện thoại di động lên mang tra về tinh thần của phụ nữ khi mang thai, bên trong có một cái nói, phụ nữ khi mang thai dễ bị cảm xúc hóa. 'Phụ nữ mang thai thường cảm xúc hóa, sẽ có ảnh hưởng xấu đến bản thân và thai nhi, người nhà phải tại hoàn cảnh tốt, phải cố gắng hiểu và quan tâm.' An Dĩ Trạch yên lặng nhớ lại một chút đề nghị của chuyên gia, ôm Tô Giản, dịu dàng nói: "Có đói bụng không?"
Tô Giản cười nói: "Trước khi ngủ mới ăn bánh ngọt, sao có thể đói? Em cũng không phải con heo!"
An Dĩ Trạch cười nói: "Đói cũng không sao, sau khi mang thai nhanh đói cũng là chuyện bình thường."
Khóc một trận, lại buồn ngủ, Tô Giản xả hết tâm trạng tiêu cực một hồi, dần dần chấp nhận chuyện mình mang thai. Hào phóng vén áo lên, Tô Giản nhìn chằm chằm bụng mình hồi lâu, lại đưa tay sờ một cái, vẫn có chút không thể tin, thở dài: "Em cảm thấy làm sao cũng không tưởng tượng được, bên trong còn có một đứa bé!"
An Dĩ Trạch cười nói: "Bây giờ còn nhỏ, bản thân em cũng không nhìn ra được."
Tô Giản nhìn cái bụng trắng nõn của mình một cái, lại đảo mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, ánh mắt u oán. Người này có cơ bụng sáu múi, mình trước kia vốn không bằng, giờ thì hay rồi, mình lại bắt đầu có con, càng không thể sánh được rồi!
Tô Giản sâu xa nói: "Tại sao không phải là anh đẻ con?"
An Dĩ Trạch vuốt ve tóc anh, nhẹ nhàng nói: "Sao đàn ông có thể sinh con?"
Tô Giản u oán nói: "Nào có người chỉ để ý đến chuyện gieo giống như anh vậy?"
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản thở dài: "Nếu con mình có thể lớn lên xinh đẹp như hoa thì tốt rồi! Khi còn bé mẹ em còn gạt em, em là do bà nhặt từ chậu hoa bên ngoài. Sau đó em muốn có em gái, nhưng không có, vì vậy em muốn trồng em gái. Kết quả ngày nào em cũng chăm chậu hoa, nhưng em gái lại không đi ra, khiến em vô cùng đau lòng."
Thấy An Dĩ Trạch cười, Tô Giản cũng cười, hỏi: "Con cái hỏi mình đẻ ra thế nào, rất nhiều ba mẹ dùng biện pháp như vậy lừa con cái, lúc ấy ba mẹ anh nói với anh thế nào?"
An Dĩ Trạch nói: "Anh chưa từng hỏi."
Tô Giản tỏ ra nghi ngờ: "Thật sự chưa từng hỏi? Tuổi thơ của anh thật nhàm chán!"
An Dĩ Trạch: "..."
"Anh nói xem, nếu như sau này con hỏi chúng ta, chúng ta nên trả lời thế nào đây?" Tô Giản bỗng nhiên nói. "Nhặt được trong thùng rác? Chui ra từ đá? Nhận từ phí điện thoại? Hình như đều không được."
Vẻ mặt của An Dĩ Trạch có chút dễ chịu.
Tô Giản nói: "Nếu không, đến lúc đó nói cho con, nó là do chúng ta trúng giải, anh thấy thế nào?"
An Dĩ Trạch: "..."
|
Chương 87: Chương 85 Ngày hôm sau, An Dĩ Trạch không đến công ty, mà ở nhà chăm sóc Tô Giản, vì sáng sớm vừa dậy, Tô Giản đã bắt đầu ói.
Tô Giản ôm bồn cầu hồi lâu mới thoi thóp để An Dĩ Trạch đỡ ra khỏi nhà vệ sinh, cảm thấy cả người rất không khỏe.
"Kinh nguyệt đến khiến người ta đau khổ, kinh nguyệt không đến cũng khiến người ta đau khổ như vậy, làm phụ nữ thật khổ!" Tô Giản buồn chán cảm thán.
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, trong đầu đột nhiên nghĩ ra: "Dĩ Trạch, em vừa nghĩ ra một ý."
An Dĩ Trạch nhìn ánh sáng tỏng mắt anh, hơi cảnh giác: "Ý gì?"
"Anh nói xem, hay là tìm một người mang thai hộ thì thế nào?" Tô Giản càng nói càng hưng phấn. "Ví dụ như anh tìm một tiểu tam gì đó, để cô ấy sinh con giúp anh, đến lúc đó, em còn có thể ngủ chung với cô ấy chăm sóc con..."
An Dĩ Trạch lẳng lặng nói: "Em muốn đẩy anh cho người khác?"
Tô Giản bị ánh mắt u oán nhìn chằm chằm, vội khoát tay nói: "Ha ha, chỉ đùa chút thôi mà, sao lại nghiêm túc như vậy? Sao em có thể giao anh cho người khác chứ?"
Thấy ánh mắt An Dĩ Trạch vẫn còn nét hoài nghi, như vẫn không tin, Tô Giản vỗ vỗ bụng một cái, cứng cổ nói: "Em là tình nguyện sinh con cho anh, anh còn muốn thế nào?"
An Dĩ Trạch sợ hết hồn, vội kéo tay anh, cau mày nói: "Đừng vỗ!"
Thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, Tô Giản rụt cổ, ngượng ngùng nói: "Sao lại lớn tiếng như vậy..."
An Dĩ Trạch nghiêm nghị nói: "Bác sĩ đã nói, ba tháng đầu phải hết sức chú ý, không được vận động mạnh, nếu không dễ bị sinh non."
Tô Giản bị hai chữ 'sinh non' dọa một chút, không tự chủ dùng tay xoa bụng mình, lẩm bẩm: "Sao lại phiền toái như vậy... sao ba tháng thì sao? Có phải có thể tùy tiện vận động không?"
An Dĩ Trạch nói: "Sau ba tháng, bọn của em sẽ lớn lên, đến lúc đó, em muốn động cũng không đứng lên được."
Tô Giản: "..."
Vì đột nhiên mang thai, Tô Giản bị người nhà ép nghỉ dạy. Tô Giản thấy thỉnh thoảng mình nôn có chút phiền ra, cũng không có vấn đề lớn gì đến không thể tiếp tục dạy học, nhưng lần này An Dĩ Trạch lại không nghe lời anh, thái dộ vô cùng kiên quyết. Tô Giản bất đắc dĩ, cuối cùng hai người không thể làm gì khác hơn là đều lùi một bước, Tô Giản tạm nghỉ dạy trên miền núi, trở lại trường tiếp tục đi làm.
Biết được Tô Giản không chỉ kết hôn, hơn nữa còn có thai, đồng nghiệp và học sinh đều tỏ vẻ kinh ngạc, rối rít, buồn bã, các loại cảm xúc, nhưng nhiều nhất vẫn là chúc phúc. Bởi vì An Dĩ Trạch tự mình hộ tống Tô Giản đến phòng làm việc, cũng tặng quà khách khí nhờ các đồng nghiệp chăm sóc Tô Giản một chút, với vài đồng nghiệp được nhìn thấy chồng của Tô Giản, mọi người đều rối rít tỏ ý, chồng của Tô Giản là người đẹp trai chăm sóc bà xã của mình nhất, thật sự không còn lời nào để khen! Nếu là trước kia, nghe người khác khen An Dĩ Trạch như vậy, trong lòng Tô Giản nhất định không tránh được chua xót, nhưng hôm nay anh và An Dĩ Trạch rất tốt, nghe người khác nói An Dĩ Trạch tốt, anh không tự chủ được cảm thấy có chút vui vẻ, cười híp mắt nói: "Đâu có đâu có, chỉ yếu là do ánh mắt của tôi tốt!"
Mà sau khi học sinh biết chuyện Tô Giản mang thai, lại cảm thấy vui vẻ, ngược lại đi học có nhiều quy tắc hơn, vì không chỉ có giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc dặn dò 'cô giáo ngữ văn mang thai, không được phép chọc cô tức giận', Lăng Tứ cao lớn cũng lên tiếng: Nếu ai dám chọc cô giáo ngữ văn tức giận, khiến cô không vui, cậu liền đánh người đó!
Mà trong nhà, Tô Giản trở thành người được bảo hộ của gia đình. Không chỉ có người làm được dặn dò phải chú ý đến mợ ba, ngay cả người nhà họ An cũng ngày càng nhiệt tình với Tô Giản. Biết Tô Giản mang thai, An Dĩ Hằng đang bận rộn quay phim bên ngoài cũng dành thời gian về thăm nhà một chuyến, ngoài mang một chút đồ dùng bên ngoài dành cho phụ nữ có thai cho Tô Giản, còn trực tiếp lấy ra một chồng lớn ảnh có chữ ký của các ngôi sao. Thận chí anh trai cả ở nước ngoài Tô Giản chưa được gặp lần nào An Dĩ Thiên cũng gọi điện cho Tô Giản, còn chuẩn bị quà. An Dĩ Nhu thì không nói, từ sau khi biết được Tô Giản mang thai, liền trở về trường, cũng có khi gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình của cháu cưng. Thái độ của ba An đối với Tô Giản luôn dịu dàng, hiện tại lại càng thêm quan tâm, có khuynh hướng xem Tô Giản như con gái.
Thay đổi lớn nhất chính là mẹ An. Dù lúc đối mặt với Tô Giản, ngoài miệng mẹ An vẫn không tính là nhẹ nhàng, nhưng Dung ma ma trước đây vẫn luôn bắt bẻ Tô Giản hiện tại đã biến thành người giám sát, ngày ngày nhìn chằm chằm xem Tô Giản ăn gì, không để anh chơi máy tính hay điện thoại di động, Tô Giản có chút không thoải mái bà liền lo lắng. Đối với mẹ An như ngày ngày ở trên chiến trường này, Tô Giản từ trước đến nay luôn có chút phiền muộn, lén lẩm bẩm: "Nào có chuyện dễ sinh non như vậy? Hơn nữa dù sảy thai, còn có thể tiếp tục nghi ngờ sao?" Ai ngờ lời này bị mẹ An biết, lập tức hung hăng dạy dỗ anh một trận: "Con cho rằng đó chẳng qua chỉ là vấn đề con cái sao? Phụ nữ sinh non cũng tổn thương rất lớn đến thân thể, con còn muốn sống không?"
Buổi tối Tô Giản nằm trong lòng An Dĩ Trạch mò mẫm: "Sao em lại luôn cảm thấy lời này của mẹ là quan tâm em?"
An Dĩ Trạch cười nói: "Mẹ vốn rất quan tâm em. Lúc trước em đi dạy trên núi, mẹ luôn hỏi anh tình hình của em, có điều em không biết mà thôi."
Mà sau khi mẹ Tô biết Tô Giản mang thai, lại vui mừng đến không được, kéo thân thể bệnh tật đến thăm con gái, còn chuẩn bị đích thân chăm sóc Tô Giản. Có điều Tô Giản và An Dĩ Trạch vẫn luôn lo lắng tình trạng sức khỏe của bà, hết sức khuyên nhủ, lại dưới sự đảm bảo nhất định chăm sóc Tô Giản của mẹ An, lúc này bà mới đồng ý ở nhà dưỡng bệnh.
Đồng nghiệp hài hòa thân thiện, học sin hoạt bát lại khéo léo, người nhà cẩn thận thương yêu. Tô Giản cảm thấy những ngày sau này vô cùng thoải mái. Nhất là sau ba tháng, phản ứng không khỏe cũng từ từ biến mất, Tô Giản không khỏi cảm thấy, thật ra thì chuyện mang thai này, hình như cũng không có khó khăn như vậy!
Ngược lại Tô Giản nghe đồng nghiệp đã làm mẹ trong phòng làm việc kể lại, dù mang thai khổ cực, nhưng loại cảm giác hạnh phúc khi mang trong mình một sinh linh là điều không ai có thể cảm nhận được. Nhưng Tô Giản cảm thấy, ngoại trừ phát hiện bụng mình như được thổi khí căng lên, khiến anh cảm thấy có chút kỳ diệu, cũng không có cảm thấy cái gì mà tình mẹ con tăng lên. Thỉnh thoảng bị An Dĩ Trạch kéo đến phòng khám thai, vẻ mặt người sắp làm mẹ bên cạnh dịu dàng hạnh phúc, nhưng anh lại cảm thấy nhàm chán, vì vậy mỗi lần anh đều lén chạy đến phòng trò chơi bên cạnh, sau đó đang lúc chơi vui vẻ lại bị mẹ An kéo trở về.
Nhưng mà khuya về nhà, nhìn An Dĩ Trạch nhẹ nhàng ôm bụng của mình, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, anh không khỏi sinh ra một cảm giác kỳ diệu, bỗng nhiên cảm thấy chuyện giày vò này, hình như cũng... đáng giá.
Có điều anh vẫn cảm thấy tiếc nuối. Nằm trên tay An Dĩ Trạch, anh thở dài: "Mọi người đều nói có con, nửa đời sau cũng đừng mong có cuộc sống tự do, aizz, em còn muốn sống cuộc sống hai người thêm vài năm nữa!" Cả đời anh mới yêu một lần, còn không phân biệt được cảm giác gì, liền có con, vốn là cuộc sống của riêng hai người sau này lại có thêm một đứa nhóc náo loạn, suy nghĩ một chút, Tô Giản liền cảm thấy có chút buồn bực.
An Dĩ Trạch hôn anh, nhẹ nhàng nói: "Bất kể là có con hay không, Giản Giản, anh đều yêu em."
Khóe miệng Tô Giản nhếch lên, nhưng ngay sau đó lại xụ xuống: "Không giống! Quả cầu to quá phiền toái! Em vốn còn có nhiều nơi muốn thử một chút, như trong xe adx ngoại gì đó, kết quả thì tốt rồi, cái gì cũng không làm được!"
An Dĩ Trạch cười khẽ một tiếng.
"Cười cái gì?" Tô Giản bất mãn. "Anh không muốn sao?"
"Muốn." An Dĩ Trạch cười tủm tỉm, giọng nói trầm khàn. "Chờ đến lúc sinh con xong, chúng ta thử từng bước một..."
Ánh mắt Tô Giản lóe lên, ôm lấy cổ anh: "Không thể thử hiện tại sao?"
Ánh mắt An Dĩ Trạch sâu thẳm, cổ họng chuyển động một cái, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, chạm trán Tô Giản, giọng khàn khàn: "Không được, ít nhất hiện tại không được, sẽ làm con bị thương."
Tô Giản có chút thất vọng, đến gần bất mãn cắn môi An Dĩ Trạch một chút, mà ngửa ra sau thở dài một tiếng: "Aizz, hiện tại em mới phát hiện, áo mưa thật sự là vật dụng quan trọng phát minh nhất dành cho loài người!"
An Dĩ Trạch: "..."
Ngày sinh dự tính đến gần, Tô Giản không khỏi có chút lo lắng. Xem phim cùng mẹ An, thấy vẻ mặt của nữ chính sinh con vô cùng dữ tợn, tiếng kêu thảm thiết, Tô Giản không khỏi run một cái - thời gian có thai hạnh phúc, rõ ràng chính là hình phạt tàn khốc khiến người ta có chết cũng không muốn sinh mà!
Ám ảnh trong lòng tăng lên, Tô Giản bắt đầu lo lắng: "Lỡ như đến lúc đó khó sinh thì sao?"
Anh có thể thông cảm cho An Dĩ Trạch, vì vậy để bảo vệ cái vấn đề này anh cũng không có ý định hỏi. Nhưng An Dĩ Trạch lại trực tiếp trả lời anh: "Sẽ không, đừng đoán mò. Hơn nữa bất kể thế nào, Giản Giản, em đều là người quan trọng nhất."
Nghe vậy Tô Giản không nhịn được có chút vui vẻ, suy nghĩ một chút, lại bối rối: "Anh nói xem, đến lúc đó em nên chọn đẻ tự nhiên hay đẻ mổ?"
An Dĩ Trạch kinh ngạc: "Không phải em sợ đau sao? Anh cho là em sẽ không nghĩ đến chuyện đẻ tự nhiên?"
"Ai nói em sợ đau?" Bị An Dĩ Trạch cảm thấy yếu đuối, Tô Giản rất bất mãn. "Không phải đều nói đẻ tự nhiên tốt cho con hơn sao, hơn nữa bác sĩ cũng từng nói tình trạng sức khỏe của em đẻ tự nhiên không thành vấn đề, quyết định, em sẽ sinh tự nhiên!" Dù gì cũng là đàn ông, bao nhiêu em gái yếu đuối đều có thể trải qua, anh không tin đến lúc đó anh sẽ không chịu được!
An Dĩ Trạch chần chờ nói: "Em thật sự không suy nghĩ thêm một chút?"
"Không cần suy nghĩ!" Tô Giản vô cùng khí phách. "Đẻ mổ phải dùng lực ngoài, đẻ tự nhiên mới là tự mình cố gắng! Hiện tại cạnh tranh kịch liệt như vậy, con chúng ta không thể thua từ vạch xuất phát! Con từ khi sinh ra phải cố gắng tiến thủ, nếu không đến lúc đó em sẽ đẩy nó về!"
An Dĩ Trạch: "..."
Dù đến gần ngày sinh dự tính, nhưng Tô Giản cũng không muốn nằm trong phòng chờ sinh con, sau khi gặp bác sĩ tư, cuối cùng An Dĩ Trạch đồng ý chở anh ra ngoài đi dạo một vòng.
An Dĩ Trạch chọn một công viên nhỏ, bên trong cỏ cây um tùm, lại không nhiều người, rất yên tĩnh. Gần đây phải nghỉ phép chờ sinh tô Giản đã lâu không ra cửa cũng rất hưng phấn, để cả thấy cây cổ vẫn vô cùng phấn khởi. An Dĩ Trạch đỡ thân hình vụng về của anh, nhẹ nhàng nói: "Nếu mệt nhất định phải nói ch anh biết."
Tô Giản nói: "Nói cho anh biết thì sao? Chẳng lẽ anh muốn ôm em về sao?"
An Dĩ Trạch gật đầu: "Ừ."
Tô Giản nhìn thân thể tròn vo của mình, cười nói: "Nhưng hiện tại em nặng hơn 100 cân, anh ôm nổi sao?"
An Dĩ Trạch cười nói: "Vợ và con của mình, sao anh lại không thể ôm được?"
Hai người thả chậm bước chân, vừa nói chuyện lan man, vừa vui vẻ đi dạo. Chỗ khúc quanh, trong khu rừng xanh um trước mặt đột nhiên lộ ra một tòa nhà, Tô Giản 'a' một tiếng: "Phía trước có giáo đường!"
Tô Giản tò mò kéo An Dĩ Trạch đi qua, liền phát hiện ở đó bây giờ đang tổ chức hôn lễ, kích thước hôn lễ không lớn, khách cũng không nhiều, nhưng lại tốt đẹp trịnh trọng như những hôn lễ khác trong thiên hạ vậy.
Tô Giản kéo An Dĩ Trạch vào, lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Trong tiếng nhạc trang trọng, chú rể mặc lễ phục và cô dâu mặc váy cưới màu trắng đang đứng trước mặc mục sư. Tô Giản nhìn người mới cưới không giấu được sự hạnh phúc và kích động, đột nhiên hơi xúc động.
Đã từng, nguyện vọng của anh cũng chính là như vậy - nhìn cô gái mình thích mặc áo cưới trắng tinh, từng bước đi về phía mình, cô giao tay mình cho anh, anh cầm tay cô không buông ra, tạo bằng chứng với thế giới này, hai người cùng lập lời thề làm bạn cả đời.
Nhưng anh lại không nghĩ đến, cuộc đời lại có một khúc quanh lớn như thế. Mặc dù sống lại thành phụ nữ không phải là ước nguyện của anh, nhưng bất kể thế nào, cuối cùng anh vẫn cảm ơn cuộc sống mới này, dù là sinh mạng được ban cho này, hay là, người bên cạnh này.
|