Nhẹ Bước Vào Tim Anh
|
|
- Bạn ơi, bạn chỉ cho tôi bài này với nhé ?
Giọng nói này rất nhẹ nhàng và tao nhã.
Cô mỉm cười nhìn anh .
Anh ngơ ngác đắm chìm …
Phải mất một lúc sau, anh mới lấy lại được thần trí.
Có hơi ngạc nhiên…không ngờ cô lại chủ động nói chuyện với anh…không ngờ, cô lại học yếu như thế.
Mặc dù là đề lớp 11 nhưng phần trọng yếu đa số có ở lớp 10 !
Anh lén lút ném tài liệu cho cô cả ngày hôm đó…
Và những kì thi sau này, anh thường được xếp chỗ cùng cô, thường chỉ bài cho cô.
Và cô ra mặt đăg kí cho anh vào đội bóng rổ của trường.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi ….
Anh cứ âm thầm yêu cô, theo dõi cô như thế.
Cô ra trường, ngày càng thêm bận rộn và cũng nổi tiếng hơn.
Đôi lúc lại gọi anh ra nói chuyện, kể lể những khó khăn, những áp lực mà cô gặp phải.
Nhưng …chủ yếu là chuyện cô khổ sở như thế nào vì Duy Phong.
Có thể nói…cô và anh ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Đều là những cá thể đơn độc và riêng lẻ, khi được xếp lại với nhau thì bớt lạc lõng…
Ở với cô, anh không còn là tên mọt sách đáng ghét nữa.
Và ở với anh, cô cũng hoàn toàn trút bỏ đi cái vỏ bọc gái nhà lành của mình.
- Nguyễn Phương, cuối cùng là chỉ có cậu ở bên tôi.
Hài Vân cười, nụ cười đắng ngắt và tiêu tan theo làn gió chiều.
Nguyễn Phương nhìn ra phía con sông, thở dài một tiếng sau đó chầm chậm nói :
- Tôi muốn mãi bên em !
Mặt nước hồ tĩnh lặng…
Gió thổi đám lá xào xạc, thổi bụi bay tứ tung…
Hoàng hôn nhuộm đỏ không gian xung quanh…
Công viên thưa người bị khoảng trầm mặc chiếm lấy.
Có đôi trai gái tay trong tay đi dọc bờ sông.
Có đôi ngồi tựa vào lưng nhau ngắm mặt trời dần khuất sau đám mây dày.
Còn có đôi lại tình cảm hơn khi mà chàng trai ôm chặt cứng cô gái không chịu buông.
Ở một góc khuất gần đó…
- Đồ…ưm…chết…
Một chàng trai có mái tóc vàng nhạt, đôi khuyên tai bên trái lúc lóe sáng lúc lại nằm im lìm.
Anh đưa tay bịt miệng cô gái phía đối diện, khiêu khích :
- Tôi xem cô còn dám nói nữa không !
Cô gái có mái tóc đen suôn thẳng, trừng mắt tức giận, miệng bị một tay chàng trai kia bịt lại, còn hai tay cô cũng bị tay anh khóa lại nốt, không sao thoát ra được.
- Đồ…
Bùi Quang thấy cô cố nói mãi mà không ra lời thì cười lớn :
- Xem nào ! Minh Thư to miệng sao bây giờ không nói gì đi nhỉ ?
- Đồ…
Vẻ mặt Minh Thư trở nên xám tro.
Hôm nay, cô đến đây với vai trò phóng viên, chuẩn bị tác nghiệp tiếp cận hot girl bê bối kia để bức cung thì lại đụng phải tên chết bầm này !
Hừ hừ…tóc hắn lại chuyển sang màu vàng chóe như trước rồi !
Gặp hắn là cô không kìm được mà mắng , mà cãi …
Được lúc thì cô bị hắn chèn ép thế này đây !
Đúng là đồ bạo lực.
Nhìn ánh mắt khiêu khích của tên chết bầm này, cô chỉ muốn đạp cho vài phát .
Thế là…
Bộp !
Bùi Quang hét lên một tiếng rồi thả cô ra, ôm chân quát lên :
- Điên à ? Có muốn chết không ?
Nhìn nơi gấu quần Bùi Quang bị bẩn , hằn dấu giày của cô, Minh Thư khoái chí nói :
- Cho đồ chết bầm nhà anh chừa đi .Ai bảo gây sự với tôi làm gì ?
Bùi Quang giận dữ phủi phủi quần , hừ một tiếng :
- Gây sự khỉ gì ? Đồ đầu đất như cô thôi làm mấy trò vớ vẩn đó đi.
Nếu anh không vô tình bắt gặp cô ta còn đang lăm lăm cái máy ghi âm trong tay định nhào đến chỗ Hoài Vân mà ngăn lại thì có phải cô ta đã bị con quỉ cái kia cho vài tát không !
Xảy ra lần trước mà vẫn chưa chừa.
Chỉ được cái to miệng là không ai bằng !
- Vớ vẩn hay không chả liên quan đến đồ chết bầm nhà anh nhé ! Vâng, tôi đầu đất. Đầu đất còn hơn đầu vàng chóe như anh đấy. Rõ dở hơi ! Rõ phát tởm !
- Sao cô mở miệng ra là mắng người khác thể hả ? Tóc tôi màu gì kệ tôi ! Muốn chết rồi à ?
Cô ta đúng là điên hết cỡ !
Tóc anh màu vàng thì bảo vàng chóe , phát ói.
Đến lúc anh thay màu tóc là màu đen thì bảo là đen sì, phát tởm !
Cô ta đúng là muốn chết .
Minh Thư cười phá lên :
- Tôi khuyên anh tốt nhất là nên trốn ở nhà đi. Đừng có ra ngoài mà người khác lại nhầm anh trốn từ sở thú về đấy. Nói cho anh biết nhé, cái mớ trên đầu anh dù có xanh đỏ tím vàng hay là cạo trọc đi nữa thì đồ chết bầm nhà anh cũng không thay đổi được vẻ phát ói vốn có của mình đâu ! Hứ ! Gớm đến mức mà tôi không lên tiếng là không được , nhá !
Mắt Bùi Quang tối lại, chiếc khuyên tai lóe lên , giọng điệu cảnh cáo :
- Cô thử nói thêm một câu nữa xem !
Minh Thư vênh váo nhìn anh :
- Đồ chết…ưm…
Chưa nói hết câu, cô lại bị anh bịt miệng kín mít.
Nhưng lần này…anh dùng chính miệng mình để làm chuyện đó…
|
Đêm hè đầy gió.
Qua một ngày nắng gay gắt, vườn cỏ vẫn giữ nguyên được nét xanh mượt và tỏa hương thơm dịu nhẹ.
Màu trắng trang nhã của căn biệt thự nổi bật giữa sắc đen của đêm.
Gian phòng bếp rộng lớn.
Ánh sáng trắng từ chiếc đèn chùm chiếu xuống thật mạnh mẽ.
Bữa tối được diễn ra khá muộn …
Tôi vẫn chỉ có thể cúi mặt ăn và ăn.
Bác Duy Khánh không ngừng chĩa về phía tôi và nói những câu khiến tôi ho sặc sụa.
Có vẻ như, dồn tôi vào bước đường cùng đã trở thành thú vui tiêu khiển của bác ấy trong bữa ăn rồi.
Đã thế, bố Nhật lại còn hùa vào châm chọc tôi.
Mà bố là ai nào, là người nắm rõ tất tần tật mọi thứ về tôi !
Xem như mọi chuyện xấu đều bị bố lôi ra bằng hết.
Nhưng không sao…
Tôi nên cảm thấy may mắn vì người không có tế bào cảm xúc kia không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ăn…
Phù !
Nếu anh lên tiếng có lẽ tôi tự cắn đứt lưỡi mình mất.
Rồi bỗng nhiên, bác Duy Khánh hỏi tại sao cá trong bể…chết mất một nửa.
Tôi đã không ngần ngại gì mà chỉ luôn vào người bên cạnh mình :
- Bác Khánh, là do anh Duy Phong cho cá ăn nhiều quá đấy ạ.
Lí do rất chính xác nhưng mà…thủ phạm đích thực lại là tôi.
Tại lúc chiều mải mê chơi đểu con cá ham ăn kia mà tôi lỡ tay trút luôn hai hộp thức ăn cá đầy vào bể…
Chúa ơi…
Cái này cũng một phần là do lũ ham ăn kia, nếu chúng không màng đến thức ăn được rải khắp nơi mà cứ bơi bơi, chơi chơi quanh bể thì đâu chết…
Bác Khánh mang ánh mắt kì lạ nhìn tôi rồi nhìn anh.
Anh cũng chỉ ừ hử một tiếng .
Oa, may thật ! Vy Anh ơi, đổ tội thành công rồi !!!
Lúc xong bữa tối, bác Khánh và bố rủ nhau chơi cờ tướng, còn mẹ Diệp thì mệt nên về phòng nghỉ.
Và anh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng ở đâu nữa rồi.
Nhiều lúc, tôi còn phải nghĩ đi nghĩ lại xem có đúng là lúc nãy, anh ăn tối cùng mọi gười không nữa.
Phòng khác rộng lớn nhưng cũng chỉ có mình tôi ngồi xem hoạt hình.
Vừa mới lúc nãy ở dưới bếp, Vy Anh ngoan ngoãn đang còn nói câu “ Bác để cháu rửa bát cho ” thì đã bị mẹ anh dúi cho một ly kem hạnh nhân rồi bắt tôi lên đây ngồi đợi.
- Con đang xem gì thế ?
Tí thì giật cả mình ! Vừa nhắc đã thấy bác ấy rồi !
Mẹ anh ngồi xuống cạnh, xoa đầu tôi hỏi.
Tôi ngơ ngẩn quên cả trả lời.
Sao từng ấy bát
|
đĩa mà bác ấy rửa nhanh thế nhỉ ?
Tôi chỉ mới ngồi đây được vài ba phút thôi mà…
Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, mẹ anh bật cười :
- Mẹ vứt cả vào sọt rác rồi. Lần sau, lấy cái mới dùng là được. Tiện !
- …
Được thôi !
Vy Anh, cứ xem như là mình chưa nghe thấy gì đi.
Cứ xem như là bác ấy dị ứng với xà phòng nên không thể làm được những việc như thế đi…
- Cháu đang xem hoạt hình .
Mẹ anh nhìn thoáng qua chiếc ti vi rồi nói :
- Ừ, con dâu này, con về đây làm mẹ rất vui !
Tôi vân vê ly kem trong tay , e dè lên tiếng :
- Bác có thể đừng gọi cháu là con dâu nữa được không ạ ?
Mẹ anh cứ gọi thân mật thế này khiến tôi rất khó thở.
Tôi còn chưa nhận lời cầu hôn của con trai bác ấy cơ mà.
Sao có thể là con dâu được kia chứ !
Mẹ anh gật đầu, mỉm cười :
- Ừ, con dâu này. Ở đây có gì không thích thì nói ngay với mẹ nhé.
- …
Thôi được rồi, Vy Anh !
Xem như đây là một thói quen lạ trong cách xưng hô của bác ấy đi !
- Không đâu ạ, cháu rất thích nơi này.
- Con thích à ? Vui thật ! Nhà này không còn vắng tanh vắng ngắt nữa rồi.
Mẹ anh khẽ thở dài :
- Mẹ mà biết trước thì mẹ đã bắt con từ lúc bé về đây nuôi rồi. À, mà lúc đó, bố mẹ cũng không ở đây được. Lúc đó, bố mẹ phải đi khắp nơi để mở rộng qui mô của tập đoàn.
Tôi giảm nhỏ tiếng tivi, chăm chú nghe mẹ anh kể chuyện.
- Duy Phong trầm tính lắm. Chả bao giờ nói với ai quá một câu đâu. Duy Phong à, lúc nhỏ đã không giống với những đứa trẻ khác. Lao vào học tất cả ngoại ngữ của các nước mà Khánh Phong đặt trụ sở.Ghế nhà trường, Duy Phong hiếm khi ngồi mà chủ yếu được bố Khánh đặt lịch đào tạo .Rồi thì theo bố đi khắp nơi để tích lũy kinh nghiệm. Ở bên theo dõi và quan sát tất cả. Đến năm 9 tuổi , Duy Phong đã nắm vững được hết những kỹ năng cơ bản. Từ đó, Duy Phong đảm nhận luôn vị trí tổng giám đốc .
Ánh mắt của mẹ anh vừa ấm áp lại tràn ngập tự hào :
- Thời gian đó, tập đoàn tập trung chủ lực để tấn công vào Mỹ. Khánh Phong lập hẳn một chuỗi công ty con ở đó. Mà lúc ấy, bố mẹ còn đang phụ trách bên Ý nữa nên quyết định điều Duy Phong sang để vừa học tập lại vừa làm việc.Duy Phong bên ấy cùng với sự hỗ trợ của thư kí Hoàng chịu trách nhiệm trụ sở lớn bên Mỹ.
Vậy là, 10 năm trước anh ấy sang Mỹ…
10 năm trước anh ấy sang Mỹ ?
Cảm giác mất mát tột độ đột nhiên xâm chiếm lấy tôi.
Có một số thứ dường như là tôi biết rõ nhưng nghĩ kĩ thì lại không có gì…
- Lúc Duy Phong sang Ý để dự cuộc họp lãnh đạo cấp cao thì bị bọn lưu manh bắt cóc. Bố mẹ khi đó sợ Duy Phong không thích nên đã không cho vệ sĩ theo. Mẹ đã sợ tới mức mê man mấy ngày trong viện ! Cũng may là chỉ hai ngày sau, cảnh sát đã giải quyết được mọi chuyện.
Giọng mẹ anh có chút mơ hồ, không rõ ràng :
- Sau chuyện này, bố mẹ tìm những vệ sĩ thật gỏi để bảo vệ Duy Phong và để Duy Phong nắm luôn quyền quản lí. Rồi Duy Phong thành lập Black Company, có hẳn trụ sở và hoạt động rất bí mật.
Black Company ?
Tại sao lại không phải Colorful Company nhỉ ?
Anh cái gì cũng đen tối như thế…thật là không nên !
- Trang phục của họ là màu đen, kính đen và găng tay đen nữa. Xuất quỉ nhập thần lắm, ngay cả bố Khánh cũng không biết đây này ! Có điều , họ đảm bảo an toàn tuyệt đối !
Trang phục màu đen à…Kính đen, găng tay đen ?
Hừm…thấy ở đâu rồi nhỉ !!!
Xem nào…
A ! Chai nước sốt !
Đúng rồi ! Đúng rồi ! Là lần đó , ở siêu thị biến thái !!!
Xuất quỉ nhập thần ! Đúng luôn ! Là họ rồi !
Mà như thế thì không lẽ nghề tay trái của Black Company là làm nhân viên siêu thị ?
Hợp lí không ?
Hình như là không…
Vậy thì…mục đích của họ lúc đó là gì ?
- Mẹ, con gặp một người trong số đó rồi thì phải.
Do để mình quá mải mê cuốn theo Black Company kì bí nên tôi vô tình gọi mẹ lúc nào không hay…
Mẹ anh cũng như tôi, không để ý gì đến việc đó, vẻ mặt đăm chiêu :
- Thế à ? Họ có khuy hiệu gồm hai kí tự B.C trên ngực áo đấy ! Mẹ cũng gặp nhiều rồi nhưng không biết mặt ai cả ! Hỏi họ cũng không nói gì đâu, tuyệt đối giữ im lặng !
Mẹ anh khẽ thở dài :
- Chẳng có ai chịu nói chuyện với mẹ cả ! buồn !
- …
Thật tâm trạng !
Mà mẹ anh vừa nói gì cơ ?
Khuy hiệu gồm hai kí tự B.C ư ?
Tôi lập tức hét toáng lên :
- Mẹ, con biết rõ một người trong số ấy !
Ngay sáng nay, tôi vừa gặp đấy thôi.
B.C !!!
|
Dám lừa tôi là Best CEO à ! Best CEO à !
Bây giờ thì tôi hiểu rõ mọi chuyện rồi !
Nhân viên siêu thị gì chứ ! mình quá ngây thơ mà !
Anh ấy là cho người hạ nhục chiều cao của tôi !
Quá đáng lắm rồi !
Hay thật, người đó lại ngang nhiên lấy chai nước sốt ngay trước mặt tôi và Vũ , còn tưởng họ có ý tốt chứ, hóa ra là giấu diếm ý đồ đen tối phía sau !
Thật quá mất mặt mà ! hừ hừ !
Được lắm !
Tôi tức giận đặt mạnh ly kem lên bàn :
- Mẹ, là anh Duy Phong ấy !
Mẹ anh giật mình, nhưng sau đó nhìn tôi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ :
- Duy Phong là thủ lĩnh !
À ừ nhỉ…
Anh ấy thành lập ra B.C cơ mà…
- Mà Duy Phong thì lại càng không nói !
Mẹ anh cũng có vẻ rất hiếu kỳ về B.C này .
Trong khi tôi đang nghĩ cách moi tin thì mẹ anh lại chuyển chủ đề, kể chuyện ngày xưa theo đuổi bác Duy Khánh.
Mẹ anh học khối dưới của bác Duy Khánh tại trường trung học.
Bác Khánh cũng như anh, rất xuất sắc và điển trai.
Nhưng mẹ anh không mờ nhạt như tôi mà ngược lại cũng rất rổi bật.
Ngày nào, mẹ anh cũng mang đồ ăn đến cho bác trai.
- Đàn ông là phải tấn công từ dạ dày.
Mẹ anh nói với vẻ dạn dày kinh nghiệm và đầy tự tin.
Tôi có hơi rùng mình.
Ừm thì…mặc dù bác trai có bị cưa đổ thật nhưng mà…theo cách hợp lí nhất thì chắc chắn là bác trai muốn tự giải thoát mình khỏi cách tấn công đầy tàn ác đó của bác gái.
Bởi vì chỉ cần bác gái tấn công thêm vài giây nào nữa thì có lẽ bác trai ôm theo cái dạ dày đầy thương tật mà hy sinh mất.
Tình yêu có hay không cũng được.
Còn mạng sống nhất quyết phải giữ.
Điều này, tôi có thể hiểu !
Vẻ mặt mẹ anh mơ màng chìm trong những ký ức xưa cũ, mặt chợt sáng lên :
- Chú Thức ngày xưa gái theo cũng nhiều lắm !
Không biết tại sao nhưng tôi lại có cảm giác rất quen thuộc với người chú ruột của anh.
Mặc dù bác ấy là đối thủ nặng kí nhất của bố Nhật vĩ đại !
|
Sắc trời về đêm càng thêm tối…
Chiếc kim đồng hồ càng nhích dần đều theo từng tích tắc .
- Nhưng mà chú ấy à, cứ vùi đầu vào những bản thiết kế, gái theo thế nào cũng mặc kệ. Mẹ cứ phải đứng ra dẹp yên cho chú ấy. Thật mệt !
Bác Duy Thức may mắn đấy chứ, may là chưa bị tấn công bằng đường dạ dạy không thì kỹ sư thiên tài không tồn tại mất.
Có nên dành 1 phút mặc niệm không đây…
Mẹ anh lại khẽ thở dài :
- Chú Thức ấy, chẳng biết tại sao lại bỗng nhiên đi mất.
Ồ ! Hóa ra ngay cả mẹ anh cũng không biết tới lí do mất tích của bác Duy Thức à.
Anh cũng rất quí người chú này.
Không biết là anh có nắm được thông tin gì không nhỉ ?
Hẳn là phải có rồi…! Anh là ai chứ !
Mẹ anh xoa đầu tôi, dịu giọng :
- Cũng vui thật ! Chú ấy bây giờ về đây lại còn đem theo cả con cưng này chứ !
Sao cơ ? Tôi không khỏi ngạc nhiên !
Bác ấy đã về đây ư ?
Sao chuyện này không hề được ai nhắc đến nhỉ ?
Lại còn mang theo con cưng ?
Trong chuyện này có chút kì lạ…
Một nghi vấn mơ hồ chợt lóe lên nhưng nhanh chóng bị dập tắt ngay tắp lự.
Đừng nghĩ linh tinh như thế…
Nếu vậy thì tôi và anh làm sao đến được với nhau !
- Mẹ, con đâu thấy bác Duy Thức đâu ?
Vẻ mặt mẹ anh trở nên có chút do dự , phức tạp nhưng chưa kịp trả lời thì một giọng trầm nhẹ nhàng vang lên thình lình cắt ngang :
- Vy Anh !
Tôi và mẹ anh đều giật mình nhìn .
Đứng trên bậc cầu thang, anh đút một tay vào túi, nhìn tôi với ánh mắt tĩnh lặng , giọng điệu nghiêm nghị :
- Đi ngủ !
Anh hướng mắt về chiếc đồng hồ ra lệnh cho tôi.
Hừm…
10 giờ rồi cơ à , đến giờ giới nghiêm rồi cơ à !
Nhưng mà tôi vẫn còn chưa muốn ngủ, vẫn còn muốn cùng mẹ anh…tâm sự !
Hơn nữa chiều tôi đã ngủ rồi mà và cho dù không thì đã sao.
Anh có quyền gì bắt tôi đi ngủ chứ !
Mặc dù ý nghĩ trong đầu táo bạo là thế nhưng trước dáng vẻ đầy uy quyền của anh thì đừng nói đến chống đối hay phản kháng mà ngay đến cả mở miệng năn nỉ tôi cũng không dám.
Đã thế, mẹ anh cũng không lên tiếng bảo vệ hay níu kéo tôi lại…
Thật đau lòng.
Tôi ôm đầy một mớ ấm ức, miễn cưỡng đứng dậy, chậm chạp đi về phía anh.
Vẻ mặt anh vẫn không hề biểu lộ bất kì cảm xúc nào.
Lúc đi ngang qua , anh giữ tay tôi lại, âm điệu trong chất giọng trầm lạnh pha lẫn sự cảnh cáo :
- Về phòng nhé. Không được trốn sang phòng mẹ chơi !
Sao anh biết hay vậy…
Biết luôn tôi định len lén đến chỗ mẹ Diệp nằm vạ chứ…
Tôi lườm anh với ánh mắt đầy oán giận, giọng điệu ghê gớm :
- Anh nhớ đấy ! Những chuyện anh làm với em, em sẽ tính hết một lượt . Em sẽ không bao giờ bỏ qua đâu !
Nói xong, tôi hứ một tiếng rồi quay phắt người chạy thật nhanh lên tầng trên.
Tôi đứng trước của phòng , tim đập liên hồi, thở không ra hơi…
Sợ bị anh tóm thì chỉ có tiêu đời…
Hù dọa anh có một tí mà tự mình muốn đứng tim ngay tức khắc.
Thảm ! Quá thảm !
|