Nhẹ Bước Vào Tim Anh
|
|
Sao lại lén lút như … Chưa nói hết, tôi và Trúc Vũ đã chồm đến bịt miệng làm Mạnh Vũ ngã nhào khỏi ghế, mà như vậy chính là đang gây chú ý.
Mấy người bên cạnh thấy vậy thì ồ lên. Xui hơn nữa, Bùi Quang lúc đó đang vào tới cửa , nhìn ba người chúng tôi cười đầy ẩn ý. Trúc Vũ tay trái kéo Mạnh vũ dậy, tay phải kéo tôi chạy như bay. Ra tới gần cổng trường, Mạnh Vũ dừng lại, bắt phải nói hết tất cả mọi chuyện . Ko còn cách nào khác, đành phải tìm một góc, kể hết.
Nghe xong, Mạnh Vũ cười lớn bảo chúng tôi ngốc.
- Bùi Quang gật đầu bảo quán lần trước cũng chính là cậu ấy thừa nhận với tất cả mọi người ở đó là có hẹn hò với Hoài vân từ lâu. Ngốc quá.
- ừ ha, vậy mà làm trốn muốn chết.
- Vậy ứ cần sợ nữa. Nói rồi dắt nhau hiên ngang đi mua đồ ăn, ngồi trên ghế đá như mọi hôm.
Cũng trong khoảng thời gian này, hôm nào ko có buổi học thêm chiều thì tôi sẽ tới Đại Học Kinh Tế, trường nằm khá xa, khoảng 30 phút đi xe đạp. Tôi muốn nhìn thấy anh. Rồi dần dần, sáng sớm tôi cũng tranh thủ đi đến, đứng từ xa ngó vào . Tuy nhiên, chưa một lần nào gặp được anh.
Đều đặn mỗi ngày, tôi đều nhắn tin cho anh. Nội dung ngắn như :
“ Mai nắng lên rồi , anh chỉ cần mang theo áo khoác mỏng thôi “
“ Nhà soạn nhạc Beethoven không biết tính phép nhân đấy „
....
Nhưng chỉ duy nhất một lần anh nhắn tin lại cho tôi , vỏn vẹn :
“ Em là ai ? „
Tôi chỉ trả lời :
“ Ko làm phiền anh mà, đúng ko ? „
Rồi tiếp tục gửi những tin nhắn cho anh.
Một khi tôi chưa biết được anh có bạn gái hay chưa thì cứ làm một fan của anh vậy.
Và anh cũng ko hề nhắn thêm bất kì tin nào nữa.
|
Một ngày mưa phùn, tôi và Trúc Vũ làm bánh khoai ăn trưa . Điện thoại reo .
- Alo – Trúc Vũ một tay nhấc máy một tay cầm con dao đang gọt khoai . – Trời, anh lãng trí vậy. Hả, bọn em đang làm bánh. Ok, đưa anh ngay. Vâng , bye bye.
Tôi mặt lem đầy bột mì, ngước lên hỏi :
- Ai vậy ?
- Anh Huy, anh ấy quên mang tập tài liệu, mà bây giờ đang cần, bảo bọn mình mang đến.
- Ừ, vậy đi – Tôi đứng dậy rửa tay chuẩn bị.
Trúc Vũ tỏ vẻ khó xử :
- Vy Anh, cậu đi một mình nhé .
- Hả , sao vậy .
- Đi cả 2 đứa thì ai làm bánh, cậu đi đi, tớ đảm bảo lát nữa cậu về sẽ có bánh nóng cho cậu.
- Đi 2 đứa luôn cho vui, lát về làm cũng nhanh mà.
Trúc Vũ ngượng nghịu :
- Cậu đi một mình nha, tại … lát nữa Mạnh Vũ tới.
Tôi bật cười :
- Vậy mà cũng úp mở, hóa ra là muốn tớ đi là như vậy.
- Hì hì – Trúc Vũ cười gian , dúi tập tài liệu và ô vào tay tôi , rồi dụ dỗ - lát về cậu chỉ cần ăn thôi , đi cẩn thận nhé – đẩy tôi ra cửa.
- Xùy, đồ mê sắc khinh bạn – tôi nhận lấy đồ nhét vào túi trừ cái ô ra – này, nhớ bánh tớ ngon nhất nhé.
- Được mà, ơ mưa đấy, sao lại bỏ ô lại.
- Áo tớ có mũ rồi, với lại..
Trúc Vũ cắt ngang :
- À quên, cậu đi xe đạp cầm ô thì nguy hiểm lắm.
Rồi vẫn chưa hết áy náy , dặn tôi :
- Mưa to thì trú nhé, hay tớ đi với cậu.
- Gớm, ko cần, thôi, vào nhà chuẩn bị đón chàng đi.
Ngay tức thì Trúc Vũ đạp vào bánh xe sau , tôi cười phóng đi.
Nói tôi đi xe đạp mang ô nguy hiểm vì tay lái tôi ko được vững lắm, đi một tay trên đường thẳng tắp thì ko vấn đề gì nhưng cứ rẽ chỗ này chỗ kia thì ko đâm vào tường cũng ngã nhào . Nhớ một lần trời nắng , tôi một tay cầm kem ăn, đi tới khúc quanh, xe mất thăng bằng ngã luôn xuống hồ. Lại ko biết bơi , may mà có người cứu . lần đó, tôi bị cảm nặng , nằm viện mê man mấy ngày. Bố mẹ chạy tới chạy lui chăm sóc. Công việc ngập đầy đầu nhưng bố tôi nghỉ làm , ở luôn bên cạnh tôi, kể chuyện , dặn tôi đủ thứ .
- Vy Anh, nhớ ko được đi xe một tay nữa, trong ba lô luôn phải có áo mưa , khi mưa sẽ có dùng. Con ko được dùng ô nhé. Nếu mưa to quá, đi đường cũng rất trơn, con nên trú mưa tới lúc ngớt thì đi. Mưa dễ cảm lắm.
Mắt tôi bắt đầu hơi ướt .
Còn Trúc Vũ sau vụ đó thì phán :
- Nếu cậu thích ăn kem thì tớ sẽ chở cậu, trời mưa cũng vậy, cậu ngồi sau che ô cho cả hai. Đạp xe tới công ty anh Huy cũng mất 20 phút, mưa phùn, nhưng cũng đủ để táp vào mặt tôi ướt nhem , cóng cả tay nữa.
Tôi tìm tới phòng anh Huy, gõ cửa.
- Mời vào .
Tôi đứng ngoài đợi một lúc, sau đó mở toang cánh cửa ra , nhảy vào , giơ tay chồm tới hù dọa :
- Oa , sợ ko ?
Anh Huy đang uống trà, suýt sặc, ho liền mấy tiếng rồi nói :
- Sợ lắm , sợ cực.
Có tiếng cười khẽ.
Chết, anh Huy đang có khách.Tôi liếc người ấy, cứng đơ ngay lập tức. Là anh ấy, Duy Phong.
Từ bất ngờ, vui mừng chuyển sang xấu hổ. Thảm hại thật, sao lại để tôi gặp anh như thế này.
Anh Huy vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống :
- Đừng nói hù anh xong em lại tự sợ đó nhé.
Tôi cúi gằm mặt .
Anh Huy đưa cho tôi một cái ly nóng ấm :
- Chè lựu đấy, em thử xem. – nhăn mặt - Tay lạnh thế này , sao lại ướt hết vậy. Con bé này, lớn rồi mưa mà ko biết lấy áo mưa ra hả.
Tôi cầm cái ly, uống ,gật gật đầu.
Rồi anh Huy nói :
- Em gái anh, lớp 11 rồi mà còn như thế đấy.
Duy Phong cười . Tôi hé mắt nhìn, hôm nay anh mặc sơ mi trắng, áo vest đen ,rất sang trọng. Trông anh chững chạc hơn rất nhiều.Toát lên vẻ thành đạt và phóng khoáng.
Nhưng mà có phải do tôi rất kì lạ ko mà lần nào tôi nhìn trộm anh cũng thấy anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nhưng ở bên, anh Huy lại ko tha :
- Áo mưa đâu ?
- Em quên mang – tôi lí nhí.
- Dặn em sao, trong balo luôn phải có áo mưa mà . Mưa to hơn nữa thì làm thế nào .
Tôi bấu bấu hai tay vào nhau :
- Ướt tí thôi mà.
- Ốm đấy, ko đùa đâu nhé.Đừng để mọi người llo chứ.
Tôi cãi , giọng nhỏ :
- Tại anh quên mang em mới phải đi – rồi lấy trong túi ra tập tài liệu đưa cho anh.
Anh Huy cầm lấy, đưa cho Duy Phong.
- Thật làm phiền em quá, bận như vậy vẫn phải tới tận đây, còn phải đợi nữa.
- Ko sao mà, à , em cũng phải về công ty rồi .
- Vậy hẹn gặp em sau nhé.
Tôi ngước lên nhìn, làm thế nào đây , anh đi nhanh vậy sao . Tôi mím môi :
- Tạm biệt anh.
Duy Phong mỉm cười :
- Ừ, gió mùa đông buốt lắm đấy, mưa đông lại buốt hơn .
Tôi hơi đờ người, câu này là một trong những tin nhắn tôi từng gửi anh. Vậy là, anh ko phải ko quan tâm tới chúng .Yeah , tôi sung sướng tít mắt nhìn anh khuất sau cánh cửa.
- Duy Phong xuất sắc lắm đúng ko ? Đúng với lý tưởng của em chưa ?
Tôi ko giấu 2 anh em nhà Trúc Vũ điều gì bao giờ, nên gật đầu .
- Vậy thì theo đuổi cậu ấy đi .
Tôi hơi ngạc nhiên :
- Em ko biết là anh ấy có bạn gái chưa ?
- Chưa có .
Tôi vẫn còn nghi ngờ :
- Sao anh biết ? Anh đâu có thân với anh ấy đâu ?
- Tập đoàn Khánh Phong đối tác với công ty anh, em nói anh có thân hay ko ?
- Vậy sao bữa trước nghe điện thoại a có vẻ khách sáo vậy ?
- Ừ thì cũng mới thân gần đây.
- Vậy làm sao biết anh ấy chưa có người yêu được.
- Em ko tin anh sao, chính cậu ấy nói với anh .
Anh Huy cũng chẳng có lí do gì để lừa tôi cả. Vậy anh chưa có bạn gái . Tôi nhảy cẫng.
- Ko phải cái gì cũng có được dễ dàng, đừng từ bỏ sớm nhé. – Anh Huy đặt tay lên vai tôi, cổ vũ.
Tôi trong cảm xúc lâng lâng như bay đạp xe về ôm chầm lấy Trúc Vũ.
- Anh ấy chưa có bạn gái .
Trúc Vũ một lúc sau mới hiểu, mắng tôi :
- Ngốc, tớ bảo cậu rồi đó anh ấy là của cậu mà, ướt hết người rồi này .
Mạnh Vũ nhắc :
- cả hai vào nhà đi, bánh còn nóng đấy .
Hôm đó, tôi bắt đầu nhắn tin cho anh nhiều hơn . Và đến trường anh cũng nhiều hơn . Có lúc tôi còn định vào trường anh nữa.
Tôi đã tin rằng anh ấy là dành cho tôi .
|
Trời đã bắt đầu ấm dần . Lúc tôi và Trúc Vũ vào lớp thì My gọi :
- Hai cậu có người tìm đấy.
- Ai tìm ?
- Chị Hoài Vân .
- Hả .
Trong căn tin lúc nào cũng đông người, tôi nhún người lên tìm, chị hẹn hai đứa ra đây có việc gì nhỉ ?
Cái bàn ở cuối góc, một cô gái đeo kính ăn mặc khá nổi bật . chỉ có thế là chị .
Hai đứa đến ngồi cạnh . Hoài Vân tháo kính ra, tươi cười :
- Lâu lắm ko gặp rồi .
- Vâng ạ - hai đứa có hơi ngại .
- Chị mời hai đứa ăn một bữa, ko phiền chứ .
- Ko đâu ạ .
- ừ, vậy ăn gì tự gọi nhé.
Hôm nay Hoài Vân có vẻ lạ, giống như đang suy nghĩ điều gì . Được một lúc , chị nói :
- Dạo gần đây hai em có thấy anh Bùi Quang để ý tới ai ko ?
Hai đứa tôi im lặng, bởi vì chưa biết rõ ý chị muốn điều gì .
- Dạo gần đây anh Quang ko quan tâm tới chị, nên chị mới hỏi 2 em như thế.
- Tụi em ko thân với anh ấy lắm . – Tôi trả lời.
Hoài Vân cười, có chút chế giễu :
- Anh ấy cũng hay nhắc tới 2 đứa. Chị cứ nghĩ là thân cơ đấy.
- Ko thân đâu ạ, có đội bóng rổ đôi khi nói chuyện với anh Quang thôi . – Trúc Vũ đáp . - Vậy làm phiền hai đứa rồi.
- Ko sao đâu ạ, nếu chúng em biết anh ấy để ý ai sẽ nói lại cho chị . – Trúc Vũ tiếp.
- Thật sao , vậy cảm ơn nhé. À, giúp chị một chuyện được ko ?
- Vâng ạ.
- Chuyện này chỉ 3 chị em mình biết nhé.
Rồi chị rút ví thanh toán, bỏ đi. Có một cái gì rất lạ. Hoài Vân hôm rất khác biệt so với chị Hoài Vân đáng yêu của chúng tôi . Hai đứa tôi cũng im lặng, Giữ cho mình một khoảng lặng riêng . Được một lúc, Trúc Vũ gọi món , thở dài một tiếng :
- Ko lẽ những lời đồn đại về chị ấy là thật .
Tôi vờn vờn cái ống hút trong ly trà sữa :
- Tin đồn gì cơ.
- Có mấy chị theo đuổi anh Huy đó, cũng học trong đại học sân khấu điện ảnh, cũng hay nói chuyện với tớ, bảo chị Hoài Vân đanh đá, kênh kiệu và ghê gớm lắm.
Tôi phản bác :
- Tớ thấy hôm nay chị ấy có vẻ hơi khác nhưng ko tới nỗi như thế đâu.
Trúc Vũ ra vẻ suy nghĩ rồi nói :
- Tớ thì lại nghĩ khác. Tớ đảm bảo chị ấy đang ghen .
- À, thì Bùi Quang như vậy , ko ghen mới lạ.
- Ko phải, ý tớ là chị ấy đang ghen với cậu ấy.
- Hả - tôi giật bắn – Sao lại ghen với tớ ?
- Cậu ko biết chứ tớ để ý thấy ánh mắt chị ấy nhìn cậu rõ vẻ ghen ghét.
- Thật hả ? sao tớ ko thấy vậy nhỉ ?
- Cậu chưa yêu nên mấy cái này ko hiểu đâu, tớ đảm bảo với cậu chị ấy hẹn hai đứa mình tớ đây ko phải chỉ để hỏi mấy thứ đó.
- Tớ vẫn thấy khó tin, trông tớ với Bùi Quang giống một đôi lắm hả ?
Trúc Vũ lắc mạnh đầu :
- Tất nhiên là ko , nhưng trực giác cho tớ thấy chính xác là chị ấy đang đố kị và ghen tị với cậu.
Tôi phì cười :
- Trực giác của cậu là hàng dởm rồi.
Trúc Vũ nghiêm túc :
- Con gái khi yêu rất nhạy cảm và tinh tế nhé, nói chung là Hoài Vân ko đơn giản như chũng ta từng nghĩ đâu.
- Ừ, nói chung so với nhiều hot girl khác, tớ vẫn thấy chị ấy rất đáng yêu .
- Nhưng trực giác cho tớ biết chị ấy nguy hiểm .
- Tớ đã bảo là đồ dởm mà.
- Hàng hiệu đấy.
- Dởm .
- Xịn .
- Dởm .
- Xịn . Đấu đá nhau hết buổi sáng.
Buổi tối, đang học bài thì mẹ gọi tôi ra nghe điện thoại .
- Con đang học bài hả - Giọng bố tôi lúc nào cũng vậy, rất nhẹ nhàng , có vẻ yêu chiều.
- Vâng ạ, bố đang ăn trưa ạ ?
- Ừ, bố ăn hơi muộn một chút . Hôm nay buổi tối hai mẹ con ăn gì vậy ?
- Cá sốt cà chua này, canh tôm này . Đơn giản vậy thôi .
- Ồ, nghe ngon quá . Cá sốt là món tủ của mẹ đấy, bố thèm quá.
Tôi cười :
- Bố xạo , vậy bố đang ăn gì thế ?
- Bố nói thật mà. Gà marengo, sandwich . đấy , có vậy.
- Con nghe nói đồ ăn pháp ngon lắm mà sao lúc nào bố cũng chỉ ăn gà Marengo nhỉ , bố ko biết hưởng thụ rồi.
- Ôi, con lại chê bố nữa . Ăn cái gì cũng ko thích, chỉ thích mỗi mẹ con nấu cho ăn thôi .
- A, sao chỉ mỗi mẹ , con cũng nấu cho bố nhiều món mà.
- À, quên nhỉ, bây giờ bố lại nhớ lần con chiên cá cháy, ăn vào đúng là khó quên thật.
- Aaaaa, con mách mẹ nhé.
- Haha, bố phải làm việc rồi . Con học bài tiếp nhé, hai mẹ con ngủ ngon.
- Hic, bố trốn kìa.
- Haha , tạm biệt con nhé. Bố trốn đây.
Tôi gác máy , nụ cười cũng tắt đi. Tôi nhớ bố .
Và tôi cũng biết,mẹ đứng gần cửa sổ , đang nhìn tôi , im lặng.
Tôi quay lại, vờ phụng phịu với mẹ :
- Bố chỉ toàn nhớ mấy lần con nấu cháy thôi.
Mẹ cười :
- Thế bố con lại ăn gà Marengo chứ gì ?
- Vâng, bố biết ăn mỗi món đó .
- Ừ, con đi học bài rồi ngủ sớm nhé.
- Vâng .
Trong phòng, tôi mở album ảnh xem lại những tấm hình của gia đình.
Ở công viên. Tôi ngồi trên đùi bố ăn kem ngon lành.
Trước cổng trường , bố chỉnh lại cặp sách cho tôi.
Ở nhà, bố thay bóng đèn, mẹ và tôi cười tươi nhìn bố.
Những tấm hình ấy đều đầy ắp yêu thương.
Tôi cất album, chui vào chăn khóc thút thít.
Từ nhỏ, bố là người thương tôi nhất. Mỗi ngày, dù bận đến đâu bố cũng đều tranh thủ đưa đón tôi đi học. Lúc nào cũng chiều chuộng tôi như công chúa nhỏ. Tuy được cưng như vậy , nhưng tôi ko hề hư , bởi vì người ấy cũng dạy tôi rất nhiều đạo lí .
Và từ khi tôi lên cấp 2 , những tháng ấy đã trở thành những điều hiếm hoi. Là một kĩ sư chuyên nghiệp , bố luôn nhận được những công trình khá lớn, rồi dần dần , bố bắt đầu nhận những công trình ở xa . Thời gian bố tôi ko về càng ngày càng kéo dài , lần làm việc tại Canada là gần 2 năm.
Nhưng tôi biết, bố yêu gia đình này rất nhiều.
Mỗi lần nghe giọng bố, tôi cảm nhận được sự cô đơn. Và những lúc đó, tôi khóc.
Còn nhớ một lần, bố bỗng nhiên hỏi :
- Ghét bố ko?
Tôi ko cần suy nghĩ, trả lời ngay tức khắc :
- Con yêu bố nhất, bố đừng nghe người khác nói bậy nha.
- Ồ, vậy mà có người bảo con ghét bố lắm, vì bố ko ở bên con thường xuyên.
Tôi bĩu môi :
- ai mà đáng ghét thật , con chỉ nhớ bố thôi.
Tôi bắt đầu sụt sùi.
Bố im lặng một lúc, bảo tôi :
- Vy Anh, bố ko được nhìn thấy con từng ngày từng ngày lớn lên, nhưng bố yêu con.
Tôi khóc to : - Bố về đi , đừng đi xa như vậy nữa.
Bố khẽ ho vài tiếng :
- Rồi con sẽ hiểu. Mà ô kìa, khóc nhè kìa.
Tôi chùi nước mắt, nước mũi tèm nhem :
- Ko có, ko có.
- Thật nhé, vậy từ nay cũng ko được khóc nhè nhé.
- Tất nhiên, con ứ thèm khóc. Con cũng lớp 7 rồi chứ mắc.
- Ghê thật. À, con gái, con đừng bao giờ làm vợ bố buồn đấy.
Tôi cười híp mắt, gật đầu lia lịa :
- Con hứa, sẽ ko để vợ bố buồn .
Tôi rất dễ bị bố dụ dỗ như vậy.
Và cũng vì những lời nói đó, dù nhớ bố như thế nào tôi cũng ko khóc, ko tỏ ra buồn trước mặt bố, mẹ nữa. Lúc trước, làm theo bởi những gì hứa với bố, tôi quyết làm được. Rồi lớn dần, đối với tôi đó ko phải lí do nữa, tôi nhận ra lúc tôi nói chuyện khóc đòi bố về, mẹ đứng lặng nhìn tôi thật lâu. Mắt mẹ ko che nỗi sự đau đớn. Còn bố, giọng bố nghe có chút bất lực, có chút khổ sở. Vì vậy, tôi chọn cách che dấu.
Tôi rửa mặt, xách gối sang phòng mẹ ngủ. Đêm đó, hai mẹ con tôi ôm nhau ngủ thật ngon.
*** Và đêm đó, có một người tự hỏi :
- Sao hôm nay cô bé ấy ko chúc mình ngủ ngon nữa nhỉ.
|
Sáng sớm, tới phiên tôi và Trúc trực nhật.
- Vy Anh, cậu có thấy lạ ko ?
- Lạ gì ?
- Mấy hôm nay, chị hoài Vân tới trường mình nhiều như vậy mà tớ chưa thấy chị ấy và Bùi Quang đi với nhau bao giờ.
- Vậy mà cũng lạ, tớ có thể hiểu được.
- Thật à, cậu thử nói xem . – Trúc Vũ nổi cơn tò mò.
- Một người vừa hư hỏng, vừa xấu tính như vậy, nhìn còn ko dám thì làm sao mà đi chung được.
Trúc Vũ lấy chổi phá tung chỗ rác mà tôi vừa quét được :
- Tớ đang nói chuyện nghiêm túc mà cậu dám đùa cợt hả.
Tôi cũng hét lên :
- Này, tớ lao động khổ cực vậy mà cậu dám phá hả.
Rồi cứ thế, Vũ lau bảng sạch thì tôi lại vẽ bậy thêm, còn tôi sắp lại bạn ghế ngăn nắp thì Vũ sẽ cô nghiêng ngả.Cho tới khi mọi người vào lớp gần hết thì mới là xong. Chuông reo , hai đứa phì cười :
- Muộn rồi, vậy là khỏi ăn sáng.
Tan học, vật vờ kéo nhau xuống căng-tin .
Ngồi vào bàn, Trúc Vũ uể oải :
- Anh đi lấy cho bọn em đi, hôm nay đói muốn chết đi được. Ăn luôn ở đây .
Mạnh Vũ ngoan ngoãn làm theo .
Một lúc sau, Mạnh Vũ sắp cả chồng thức ăn lên bàn. Tôi tròn mắt :
- Bọn em cũng chỉ đói một chút thôi, anh ko cần mua nhiều thế chứ.
Trúc Vũ chu miệng :
- Anh tưởng bọn em là heo hay sao ?
Mạnh Vũ nhún vai :
- Tại anh nhìn hai em giống như là lạc về từ năm 45 ấy.
Ko tính toán làm gì, biến đau thương thành hành động. Ăn nào.
Tới lúc ko còn đói nữa, Trúc Vũ lại nhiều chuyện :
- Chiều mai là chị Hoài Vân bắt đầu chụp ảnh rồi, tan học bọn mình ở lại xem ko ?
Mạnh Vũ dứt khoát :
- Ko, anh ko thích Hoài Vân.
Tôi với Trúc Vũ ngơ ngác :
- Tại sao, chị ấy cũng từng là học sinh trường mình đấy.
- Cái đó mà anh ko biết hay sao ?
- Thế sao lại ko thích ?
- Bó tay hai em thật, nhiều lí do để ko thích lắm chứ.
Nheo mắt :
- Anh thử đưa ra một số lí do xem.
Phản kháng :
- Vậy hai em đưa ra lí do để anh thích cô ta xem.
Tôi với Trúc Vũ đọc thuộc :
- Xinh đẹp, tài giỏi, dịu dàng, tốt bụng, hòa đông, dễ gần và dù nổi tiếng rồi thì ko quên trường cũ.
Mạnh Vũ gật gật, rồi nghiêm túc :
- Anh nghĩ hai em có vẫn đề về mắt rồi.
Trúc Vũ đánh anh :
- Em thấy anh thích người ta tới chết mà ko có được nên chuyển thành ghét thì có.
Tôi khoanh tay :
- Mạnh Vũ, anh thật lòng chút đi. Đừng để em biết anh có lỗi với Trúc vũ.
Trúc Vũ mặt đau khổ :
- Anh đã làm những chuyện có lỗi với em hả Mạnh Vũ .
Tiếp theo, úp mặt xuống bàn nức nở :
- Em có gì ko tốt chứ.
Tôi đặt tay lên vai Trúc Vũ , an ủi :
- Cậu là người tốt nhất tớ từng gặp, trách là trách anh ta mắt có vấn đề.
Trúc Vũ ngẩng đầu lên, xúc động :
- Cậu cũng cho là anh ấy mắt có vấn đề đúng ko .
Tôi gật đầu đồng ý.
Mạnh Vũ cứng miệng hết nhìn tôi rồi nhìn Trúc Vũ, choáng với màn vừa rồi . Xong, ôm trán, vẻ mặt rất đáng thương :
- Lần sau muốn bảo anh mắt có vấn đề thì làm ơn nói thẳng, muốn đứng tim quá.
Hai đứa phá lên cười rồi độp thẳng :
- Mắt anh có vấn đề.
Mạnh Vũ lấy lại bình tĩnh :
- Anh lại ko thấy cô ta như vậy, đối với anh, cô ta chả có gì để thích cả.
Tôi với Trúc Vũ căn vặn :
- Sao anh lại ko thấy như vậy được nhỉ ? Mà cho là thế đi thì cũng cảm thấy bình thường chứ sao lại ko thích ?
Mạnh Vũ nhíu mày , một lúc sau mới nói :
- Anh thấy cô ta là một con cáo , giỏi diễn kịch.
Hai đứa bắt đầu tiến lại gần hơn :
- Anh nói rõ xem.
- Thì cô ta ko phải là người xuất sắc tốt tính gì hết . Thực ra là một con người khác - Mạnh Vũ dừng một chút, nghĩ nghĩ – anh nghĩ là đáng sợ.
Trúc Vũ như bắt được vàng, mắt sáng lên :
- Anh cũng thấy như vậy hả ?
- Ko lẽ em thấy thế.
Trúc Vũ gật mạnh, rồi bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện từ lần đầu tiên gặp Bùi Quang và Hoài Vân tại quán tới lần hai đứa được hẹn ra gặp riêng.
Nghe xong, Mạnh Vũ nghiêm túc :
- Trúc Vũ, em nói đúng đấy, Vy Anh, cô ta ko đơn giản đâu.
- Nhưng mà em vẫn ko hiểu, tại sao chị ấy lại phải ghen tị với em . Em cũng như Trúc Vũ thôi mà.
- Cái này … - Mạnh Vũ ngập ngừng – anh cũng ko biết, nhưng mà nói chung là cô ta ko đáng để được hâm mộ, ủng hộ đâu.
Thấy chúng tôi chuản bị tra khảo nữa, Mạnh Vũ chặn trước :
- Một người giả tạo như vậy, ko đáng. Mai, ko ở lại xem, ok.
Liếc thấy 2 đứa mặt ko vui, bối rối :
- Sao vậy, ko phải vì ko được xem cô ta mà giận đấy chứ.
- Tất nhiên là ko, tụi em có phải cuồng đâu . Nhưng mà anh phá hỏng kế hoạch, anh ko định đền bù gì hả ?
- Chuyện nhỏ. Có quán kem mới kai trương được vài hôm , được ko ?
Rồi lại lần nữa Mạnh Vũ chặn trước :
- Đầy đủ tất cả các loại, kể cả dâu trộn hạnh nhân cũng có.
*** Tối hôm đó , tôi nhắn cho anh : “ Anh có muốn ăn kem ko nhỉ, gần trường anh có một quán kem mới mở đấy, tuyệt, có đầy đủ các vị. ”
Được một lúc, có tin nhắn mới “ Em thích kem sao ? ”
Đây là lần thứ hai anh nhắn tin lại cho tôi . Tôi sung sướng, nhảy nhảy trên giường , rồi xem đi xem lại tin nhắn đó. Đến khi ngủ vẫn còn mỉm cười.
Và có một người, đứng dựa vào cửa sổ,một tay đút vào túi quần. Tay áo sơ mi được xắn lên , quần jean đen làm nổi bật lên đôi chân dài thẳng tắp.Dáng người cao ráo, hơi gầy, anh có gương mặt mang một vẻ đẹp hoàn mĩ và mái tóc ngắn màu đen. Anh khẽ thì thầm :
- Một thói quen xấu. Hôm qua, ko thấy tin nhắn từ cô bé, anh đã rất khó chịu, còn có cả lo lắng nữa.
Rồi anh nhìn một thứ, khẽ mỉm cười :
- Cô bé ấy có một điểm giống em .
Trên bàn, bên cạnh chiếc màu đen, chiếc di động màu trắng còn đang hiển thị một tin nhắn đã được mở : “ Ko còn là thích nữa, em bị nghiện kem ”
|
Theo đúng như kế hoạch, tan học, ba người chúng tôi dẫn nhau tới quá kem đó. Thực chất, đây là quán chuyên về đồ uống và điểm tâm nhẹ. Khổ sở lắm, chúng tôi mới tìm được chiếc bàn trống nằm ngay trong góc. Bàn bên cạnh, ba chị có vẻ lớn tuổi, trông hơi ăn chơi , tóc nhuộm đỏ vàng, có chị còn bấm khuyên tai ở miệng, cười nói náo nhiệt.
Trúc Vũ nhăn mặt :
- Quán này khai trương cũng mấy ngày rồi mà, sao còn đông khách như vậy nhỉ ?
Tôi nghịch nghịch quyển menu :
- Ơ, sao ko thấy có vị dâu nhỉ ?
Trúc Vũ lập tức giật lấy , giở giở :
- Đâu, sao lại ko có được.
Tôi và Mạnh Vũ phì cười.
Đang chọn đồ ăn thì bàn bên cạnh có tiếng xuýt xoa :
- Ôi, nhìn anh ấy kìa, đẹp trai chết người .
- Dáng cũng chuẩn nữa.
- Anh ấy phong độ quá đi mất.
Tôi nhìn về phía quầy tính tiền … đẹp trai phong độ chết người, dáng chuẩn …Còn ai ngoài anh ấy ra !
Chợt có chị hét lên :
- Anh Duy Phong.
Anh quay người nhìn về phía chúng tôi, vẻ mặt có hơi bất ngờ , trông rất đáng yêu. Chạm phải ánh mắt của anh, tôi liền cúi mặt xuống , chính tôi cũng ko biết tại sao lại phản ứng như vậy .
Bàn bên cạnh , mấy chị lại náo động :
- Anh ấy nhìn tớ kìa.
- Ko, nhìn tớ đấy.
- Anh ấy chả nhìn hai cậu, nhìn tớ mà.
Một lúc sau, anh rời khỏi quán. Một cảm xúc lạ. Anh tới đây có liên quan gì tới tin nhắn hôm qua ko nhỉ ? Tôi bối rối, xen lẫn chút vui mừng.
Mấy chị kia tiếp tục thảo luận :
- Anh ấy cũng đến những quán như thế này hả ?
- Thì chắc tiện đường , chứ anh ấy làm gì có thời gian.
- Ừ, mà lúc nãy anh ấy mua kem đấy. Ko lẽ anh ấy lại ăn kem .
Tôi ko ngừng suy nghĩ : anh ấy ăn kem sao ?
Lúc nhìn lên, đập vào mắt tôi là vẻ mặt mơ màng của Trúc Vũ :
- Vừa rồi anh ấy nhìn về phía bàn chúng mình.
Tôi cũng chưa tới nỗi ảo tưởng như Vũ :
- Cậu bị lé rồi, anh ấy nhìn bàn bên cạnh .
Trúc Vũ mất hứng, mặt xụ xuống.
Mạnh Vũ khẽ thở dài :
- Vy Anh, Duy Phong anh ấy nhìn em.
Tim tôi đập nhanh một nhịp, nhưng liền lấy lại lí trí :
- Em có vẻ dễ bị gạt lắm à ?
Ngược lại với tôi, Trúc Vũ lại thật thà hỏi :
- Sao anh biết ?
Mạnh Vũ rất gan dạ, đáp :
- Anh ko mê trai nên anh biết – ngừng một chút, thăm dò thái độ của hai đứa,thấy an toàn nên nói tiếp – Trúc Vũ nhìn Duy Phong tới đơ người còn Vy Anh ko dám nhìn thẳng, cúi đầu nhưng mắt vẫn liếc. Còn anh, ko si mê như vậy nên thấy rõ Duy Phong nhìn Vy Anh , ok ?
Tôi giật giật tay áo Mạnh Vũ , hỏi dồn dập
- Thật ko , anh nói thật chứ, anh ấy nhìn em thật sao.
- Vâng, thưa chị .
Tôi gần như muốn hét lên. Nếu lúc đó, ai nhìn thấy được tôi cười sung sướng ra sao thì sẽ biết được tôi hạnh phúc tới cỡ nào.
Nhưng có một người thù dai, bảo với tôi :
- Vui làm gì, trông cậu khác người như vậy , nhìn một chút có sao.
Lần này, hai người tên Vũ phì cười.
Bàn bên cạnh, chị tóc tím cong môi :
- Các cậu nghĩ anh ấy mua kem để làm gì ?
Hỏi lạ, ko phải để ăn sao ?
- Tớ nghĩ ko phải để ăn đâu nhỉ ? –một chị vuốt vuốt những sợi tóc vàng – Anh ấy mua nhiều vậy, với lại đống hộp rất cẩn thận. Giống như mang cho ai đó .
Tôi cũng chăm chú lắng nghe các chị ấy suy luận.
Chị tóc vàng quả quyết :
- Chắc chắn là cho một người con gái nào đó .
Trúc Vũ bỗng nhiên chen ngang :
- Đôi khi anh ấy mua kem cho em nhỏ thì sao hả các chị ?
Lại ko ngờ, người ko ưa nhiều chuyện như Mạnh Vũ cũng nhập hội :
- Ko đâu , Duy Phong là con một.
- Ô, em cũng biết anh ấy à –Một chị có mái tóc tém màu hung đỏ, cười thân thiện. Và, hai bàn nhập làm một.
- Em biết một chút.
|