Nhẹ Bước Vào Tim Anh
|
|
***
Sự xuất hiện của Vy Anh khiến cả trường đều mừng rỡ . Lại được ngày ngày thấy Duy Phong của họ rồi !
Chuyện Vy Anh đột nhiên mất tích cuối năm lớp 11 không hề ai đề cập đến, nhưng lại nhắc tới Bùi Quang ! Anh cũng không tới lớp vào cùng thời điểm với Vy Anh. Có tin đồn anh đua xe bị tai nạn, có tin anh bị xã hội đen đánh đập …phải nhập viện mấy tháng liền.
- Anh Quang xuất viện tuần trước rồi. Hôm nay đến đại học kinh tế cùng Mạnh Vũ nhà tớ ! - Trúc Vũ nói khi đuổi xong đám mê trai đang lăm le muốn nhờ Vy Anh xin chữ kí Duy Phong .
Vy Anh cố lục trí nhớ tìm thử xem lần cuối mình gặp Bùi Quang là khi nào .
- Vậy chắc Bùi Quang không biết mình bị như thế đâu nhỉ ?
Trúc Vũ cau mày :
- Chắc không nếu như chị Minh Thư không nói !
Vy Anh chợt như nghĩ ra điều gì đó, cô phá lên cười :
- Bây giờ, đại học kinh tế lại có Romeo vàng choé và Juliet to miệng rồi !
Trúc Vũ thở dài rồi lắc đầu :
- Không đâu ! Chị Minh Thư sang học viện báo chí rồi !
Vy Anh kinh ngạc mở to mắt, rõ ràng Minh Thư đã khăng khăng thi vào đại học kinh tế rồi cơ mà !
- Cậu có biết tại sao không ?
Trúc Vũ nghĩ ngợi một chút rồi nói :
- Hình như giữa chị ấy và Bùi Quang xảy ra chuyện. Mạnh Vũ nhà tớ bảo là từ khi Bùi Quang xuất viện đến nay thì chưa lần nào thấy chị ấy tìm Bùi Quang để sống chết cả !
Vy Anh cảm thấy kì lạ, cô biết hai người ấy không ghét nhau mà thậm chí còn với nhau nhiều hơn là cảm tình nữa kia. Có điều hai người ấy không chịu thổ lộ tình cảm mà cứ gây gổ với nhau !
Vy Anh chống cằm vào hai tay đầy đăm chiêu :
- Xích mích gì mà chị Minh Thư phải chuyển trường luôn thế nhỉ ? Hai đứa mình có nên vào cuộc không ?
Trúc Vũ nằm dài trên bàn có vẻ mệt mỏi :
- Tớ không rõ chuyện gì cả. Nhưng mấy hôm vừa rồi gặp , chị ấy có vẻ suy sụp lắm.
Vy Anh nghĩ nhanh rồi nói :
- Tan học, mình đi tìm Bùi Quang làm rõ chuyện này !
***
Đứng ngay cạnh gốc cây trước cổng trường, Vy Anh cùng Trúc Vũ đợi Bùi Quang đến như đã hẹn.
Vy Anh nghe điện thoại với vẻ rạng rỡ :
- Anh đợi một lát rồi đến nhé. Em đang có chuyện cần giải quyết đấy ! Vâng, em hứa sẽ chỉ15 phút thôi. - Thấy ai đó chuẩn bị ngắt máy, cô liền vội vã nói - Em nhớ anh !
Khi vừa cất điện thoại trở vào túi, Vy Anh bỗng cảm nhận được bầu không khí kì dị xung quanh và cô đã thấy Bùi Quang đứng ngay trước mặt mình, nhìn cô thật kĩ.
Vy Anh cũng quan sát anh, có đôi chút bỡ ngỡ và lạ bởi bẵng đi một thời gian dài , hai người không gặp nhau.
Vy Anh lên tiếng trước tiên :
- Anh gian lận ! Không thi mà vẫn lọt vào đại học kinh tế như thường ! Quá gian lận !
Bùi Quang thẳng tay cốc mạnh vào đầu cô :
- Em cũng đâu có thi cuối kì hả !
Vy Anh le lưỡi cười ngượng, cái này phải tính với người khác cơ !
Bùi Quang hừ hừ sau đó bị Trúc Vũ tố tội :
- Anh làm gì chị Minh Thư rồi đúng không ?
Bùi Quang chả thèm mà ngoảnh sang Mạnh Vũ nhắc nhở :
- Bảo bạn gái cậu đừng nhiều chuyện !
Trúc Vũ đang trừng mắt thì bị Mạnh Vũ cười lôi đi. Lúc chỉ còn hai người, Bùi Quang vò đầu Vy Anh :
- Lâu lắm không gặp em !
Vy Anh gạt tay anh ra, nhăn mũi :
- Hứ ! Anh lại gây chuyện nữa à ? Sao để nhập viện tới mấy tháng như thế ?
Bùi Quang lại cốc mạnh vào đầu cô , vẻ mặt vô cùng khó coi.
Vy Anh lùi ra vài bước để tránh kẻ bạo lực, cô thật thà nói :
- Anh kể cho em một chút đi, tại sao lại để bị thế ?
Bùi Quang nhìn đi nơi khác, nói bâng quơ :
- Bị người ta đánh ghen !- Không để cô hỏi thêm, anh đã chặn trước - Còn em, chuyện gì thế ?
Vy Anh mặt biến sắc, cô gượng gạo đáp :
- Em …chuyện cá nhân thôi mà. Qua rồi, em không muốn nhắc nữa !
Bùi Quang đột nhiên giữ lấy vai cô :
- Là em bị anh ta làm gì rồi đúng không ?
Vy Anh tròn xoe mắt rồi tiếp tục bị anh chất vấn :
- Em mệt mỏi rồi đúng không ?
Vy Anh đã bắt đầu thấy lạ, cô ngơ ngác :
- Anh nói gì thế ? Em sao cơ ?
Bùi Quang giơ tay cô lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn :
- Em đã đồng ý chưa ?
Vy Anh cắn môi, cô giằng tay ra khỏi anh :
- Đừng làm em khó xử. Em muốn anh như là anh trai em !
Bùi Quang hét lên :
- Tôi không phải anh trai của em ! Hiểu chưa !
Dứt lời anh bước thẳng qua người cô, sống lưng của anh thẳng đờ .
|
***
- Đợi em nhé ! - Vy Anh nhún chân, kéo khoảng ngực áo của Duy Phong xuống và hôn nhanh lên má anh rồi bước vào phòng thăm tù nhân.
Anh cười , lại đứng chờ cô. Dạo gần đây, Vy Anh rất hay đến thăm Trường Doãn. Tình thương của cô dành cho ông ta đang dần tăng lên đồng nghĩa với việc cô đến thăm ông ta thường xuyên hơn. Anh hận ông ta, chỉ muốn giết chết ông ta nhưng anh không cản cô vì anh muốn cô tự làm mờ nhạt đi bóng đen của quá khứ.
Vy Anh ngồi đối diện với Trường Doãn. Cô lặng lẽ kể một số chuyện cho ông nghe và cố gắng để ông không quá hối hận vì những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Cô đề cập với ông về bố Nhật , mẹ Diệp và mọi người một cách rất tự nhiên còn ông chỉ im lặng , khoé mắt lúc nào cũng cay ướt. Cô không hiểu, vì sao ông một thêm tiều tụy và nỗi xót xa mờ mịt trong mắt ông thêm lớn dần .
Có điều gì đó đang hành hạ ông mỗi ngày hay sao ?
Lúc ra về, Trường Doãn đột nhiên gọi cô :
- Vy Anh !
Vy Anh mỉm cười chờ ông lên tiếng.
- Hãy cho phép ta được là bố của con một lần !
Vy Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng vẫn gật đầu . Cô luôn xem ông ấy là bố !
- Cảm ơn con. - Trường Doãn cố nén nước mắt - Mỗi lần nhìn thấy con bố đều rất đau lòng. Bố căm ghét bản thân mình ! Sống đến tận bây giờ nhưng mỗi ngày bố đều lo sợ, hoảng hốt. Bố thật sự rất mệt mỏi !
Vy Anh cắn môi , tìm lời trấn an ông :
- Chỉ còn một tháng nữa là hết án tù mà. Con không sao, con đang rất hạnh phúc và mẹ cũng vậy ! Quá khứ cứ để nó qua đi, được không hả bố ?
Trường Doãn im lặng thật lâu rồi lắc đầu :
- Khó lắm. Vy Anh à, con có Duy Phong bên cạnh là bố yên tâm rồi. Từ nay , đừng đến thăm bố nữa. Bố sẽ tự dằn vặt mình nhiều thêm.
Vy Anh lặng người, cô gật đầu và mỉm cười :
- Hi vọng bố sẽ sớm xem con là con gái . Qua chiếc rèm cửa màu xanh, từng ánh nắng chiếu lên đôi mắt đang nhắm nghiền và bầu má phụng phịu.
- Dậy đi. - Duy Phong lôi tuột chiếc chăn ra khỏi cô rồi bế cơ thể mềm mại dậy.
Vy Anh hé mắt mơ màng nhìn anh, nũng nịu :
- Em còn muốn ngủ.
Duy Phong gỡ những sợi tóc vương quanh gương mặt xinh xắn, anh véo nhẹ má cô :
- Dậy !
Vy Anh bướng bỉnh ôm ghì lấy anh rồi bị anh bế thẳng vào nhà tắm.
Hôm nay, Vy Anh sẽ đến thăm Trường Doãn lần cuối cùng theo như nguyện vọng của ông. Cô bỗng nhiên cảm thấy rất bất an khi bước vào trại giam , anh không vào cùng cô vì cô muốn anh để mình tự đối mặt.
Vy Anh bước gần đến phòngthăm bỗng đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thất thanh.
Ngồi bệt trước cửa, Hoài Vân thấy cô thì kìm tiếng nấc lại sau đó đi về phía cô.
- Tới thăm ông ta à ?
Vy Anh cảm thấy run sợ, đã thật lâu rồi cô mới gặp Hoài Vân . Quá khứ cho đến hiện tại, chị ta đều rất xem thường và căm ghét cô. Dù sao, Vy Anh cũng đã quên rồi !
- Vâng. Chị cũng thế ạ ? - Vy Anh nén nỗi sợ hãi vào trong bởi Hoài Vân là chị gái cô …
Chát ! Bàn tay Hoài Vân giáng mạnh vào mặt Vy Anh. Cô rất hận đứa em cùng cha khác mẹ này của mình ! Mẹ cô sau khi nằm viện thì đã đến nỗi phát điên, giờ không còn nhận ra cô là ai.
Người dì của cô cũng không khá khẩm hơn là bao, nằm bất động và lẩm bẩm một cái tên nào đó.
Còn Phạm Trường Doãn, từ lúc vào tù bỗng trở thành một con người khác hẳn. Mỗi lần đến thăm, ông ta chỉ lải nhải về quá khứ, về những tội lỗi của mình.
Ông ta bị ám ảnh và dằn vặt , cho tới hôm nay thì …
Chát !
Lại thêm một cái tát nữa khiến Vy Anh kinh ngạc , cô hoang mang cảm nhận được bên má mình đang đau rát :
- Chị …
Hoài Vân xô cô ngã xuống nền, hét lên :
- Cút đi ! Ông ta chết rồi, mày còn đến tìm làm gì ! Chính mày bảo anh Duy Phong làm chuyện đó đúng không ?
|
Vy Anh ngồi bệt trước cửa phòng thăm , cô không khóc, nước mắt đã bị sự đau đớn ép khô sau những tuyến lệ, chỉ còn một suy nghĩ mãi bám víu lấy tấm thân mềm nhũn của cô.
“ Anh ấy đã giết bố cô ”
Hoài Vân rời đi khỏi. Thời gian trôi qua kéo ánh nắng xuyên thẳng vào người cô.
Vẫn suy nghĩ ấy…
“ Anh ấy đã giết bố cô ”
Tiếng bước chân cứng rắn vang lên trên hành lang vắng lạnh. Vy Anh gượng dậy, cơ thể cô dường như đã bị rút sạch chất sống, người cứng ngắc, thật bình tĩnh quay người nhìn anh rồi từ từ tiến lại gần anh , chân lê một bước, tim lại đập thiếu đi một nhịp. Và khi cô đứng trước mặt anh, tim đã như ngừng đập.
- Anh Duy Phong này, bố em chết rồi ! – Vy Anh không kìm được mà thả trôi một giọt lệ rơi tự do, cô đau đớn thất vọng, giọng nói thật nhẹ nhàng nhưng chứa hàng ngàn âm u uất – Tại sao lại giết bố em ? Tại sao máu lạnh như thế ? Tại sao đồng ý giảm án tù cho ông ấy rồi lại còn như thế ?
Duy Phong mím nhẹ môi, những ngón tay anh siết lại, muốn ôm lấy cô , muốn bảo với cô là không phải anh làm thế nhưng…anh đứng lặng yên.
Tại sao bên anh đã lâu như thế nhưng cô vẫn có thể kết tội anh dễ dàng như thế ? Có phải, cô chưa từng tin tưởng và chưa từng hiểu anh ?
Môi anh kéo thành nét cười phảng phất, ánh mắt sắc lạnh sẫm dần màu theo cảm xúc kinh hoảng của cô , đáp lại cô là sự im lặng và tiếng va vào nhau khi gió chạm vào không khí.
Vy Anh cắn ghì môi, bật ra từng âm run rẩy :
- Anh không phải là người ! Hoàng Duy Phong ! Anh không phải là người !
Duy Phong thản nhiên đút tay vào túi, nhếch miệng :
- Là con người ! Tôi có đủ 100 tỉ tế bào thần kinh trong bộ não !
Vy Anh hét lên, tiếng hét như xé toạc không gian :
- Tôi hận anh ! Hoàng Duy Phong , tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Hoài Mai mới là người bắt cóc anh, đâu phải bố tôi, tại sao giết ông ấy !!!
Duy Phong lặng người, dáng cao lớn của anh đột nhiên tách biệt hẳn khỏi ánh nắng và không gian bên ngoài.Anh rơi vào trầm mặc, chiếu lên Vy Anh những tia nhìn chơi vơi.
- Tôi chia tay với anh ! Tôi hận anh ! Hoàng Duy Phong, tôi chọn phương án hai ! Sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh !
Vy Anh khóc, khoảng nước ầng ậng trào ra, cô dứt khoát bước qua người anh.
Duy Phong cười nhạt, tay anh đưa ra giữ cô lại , sức lực yếu ớt của Vy Anh không thể dứt khỏi anh. Duy Phong siết mạnh tay cô nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản, âm vực trầm bổng tan nhanh theo không khí :
- Được ! Là em nói ! – Anh gỡ nhẹ sợi tóc vương trên trán cô , cười nhẹ – Cảm ơn , vì đã bên tôi !
Anh dứt lời, buông cô ra, lặng lẽ bước đi.
Vy Anh đã trút hết toàn bộ sức mình để không ngã quị nhưng khi dáng anh vừa khuất sau hành lang, cô đã gục xuống sàn.
Đau…đau hơn tất cả những lần đau…
***
Ngày hôm đó, Vy Anh lang thang khắp đường phố, chân lê lết còn tâm trí mãi vùi trong những suy nghĩ. Cô đã tin tuyệt đối là anh sẽ vứt bỏ quá khứ vào một xó, nhưng tại sao anh biết rõ là bố cô mà vẫn ra tay sát hại !
Anh luôn là thế, đáng sợ và vô tình !
Cô không thể bên anh được khi thù hận và những mâu thuẫn đang lớn dần trong cô …
Vy Anh không bước tiếp được nữa, cô để yên cho thời gian lùa nhau qua, từng tích tắc đồng hồ mang theo sự đau đớn của cô ngấm dần vào từng thớ thịt.
Hoàng hôn rơi, nắng đã tắt và hoà vào những phân tử không khí. Có người đột nhiên lay lay cô, mạnh đến nỗi những bấu víu bị lắc tuột khỏi cô.
- Đồ đầu đất ! Phạm Trường Doãn là tự sát! Duy Phong không nhúng tay vào chuyện này !
Vy Anh thấy vai mình đau nhói. Bùi Quang đang phát điên và hét lên :
- Ngu ngốc ! Đi tin lời cô ta, em có đầu óc không ?
Bùi Quang tức đến nỗi trán đã chằng chịt gân xanh, anh như muốn bóp nghiền cô :
- Điên thật rồi ! Em điên thật rồi !
Bờ vai đang bị bóp méo khiến Vy Anh thật sự bừng tỉnh, giọng cô xiêu vẹo những âm đứt đoạn :
- Anh ấy …không phải anh ấy giết bố em ?
Bùi Quang kéo mạnh cô ném lên môtô và phóng đi.
|
***
Ánh mắt trầm buồn gắn vào khoảng không đen kịt bên ngoài ,đôi môi thấp thoáng nét cười vô nghĩa, đầy trầm tư và mệt mỏi.
Duy Phong đứng bên cửa kính, một tay vào túi, nâng ly rượu lên ngang mặt , lắc nhẹ tay để thứ chất lỏng sóng sánh vồ lấy thành ly.
Anh uống cạn một hơi và có tiếng rơi vỡ vụn. Những mảnh thủy tinh lấp lánh giữa đêm tối.
Hơi thở anh nhẹ bẫng khi chợt nhận ra mình rất lạc lõng và đơn độc.
Hoài Mai, người luôn chăm sóc, cận kề anh lại có thể bắt cóc anh.
Còn bé con, anh yêu cô ấy nhưng vì anh,Vy Anh luôn phải chịu đựng. Những trận đòn, những mặc cảm khoảng cách, những cơn đau thắt từ quá khứ xuyên thẳng vào thực tại.Để chỉ cần một biến động xảy ra, điều đầu tiên cô ấy muốn vẫn là rời xa anh.
Duy Phong hít nhẹ nhúm không khí lạnh , anh sẽ thả bé con ra, để cô ấy tự do vùng vẫy trong đống màu mè mà cuộc sống tạo dựng.
Bùi Quang nói đúng, anh không đem lại được hạnh phúc cho cô ấy . Và bé con, có lẽ chỉ xem anh là thần tượng …
Kể từ bây giờ, anh sẽ không sắp đặt tình yêu vào cuộc sống của mình.
Những ký ức kia, anh sẽ chôn vùi sau mặt phẳng lặng, sẽ không để chút rung động làm tâm trí đảo ngược.
Tất cả đã chấm dứt, Bé con hay Vy Anh cũng sẽ chỉ là sự lệch lạc của lý trí.
Duy Phong với thần thái điềm tĩnh thả mình vào ghế xoay, trong sắc đen, có thứ ánh sáng xanh từ laptop toả ra.
***
Vy Anh ngồi co tròn trong hành lang trống trải, đã 5 ngày nay , cô luôn lặp đi lặp lại hành động này - canh giữ cửa phòng xám.
Để lúc anh về, cô có thể thấy hoặc nếu anh về vào lúc cô không để ý thì khi bước ra, anh sẽ gặp cô.
Suốt những ngày này, cô nhớ anh tới phát điên. Từ binh minh cho đến tận hoàng hôn và ngay cả đêm khuya.
Kể từ khi Bùi Quang đưa cô về, cô chưa thấy anh một lần nào.
Cô tìm đến toà cao ốc K.P nhưng anh đã hạ lệnh cấm tất cả được đặt chân vào tầng 10.
Thư kí Hoàng không hé nửa câu, chỉ bảo cô đừng gây thêm phiền phức cho anh.
Tất cả mọi người đều giữ kín bưng hết thảy thông tin về anh, giữ im lặng tuyệt đối trước những câu hỏi liên quan tới anh, họ cư xử với cô vẫn thật bình thường, như chẳng hề có bất kì chuyện gì đã xảy ra.
Anh vẫn tồn tại, vẫn hưởng chung với cô một bầu không khí nhưng đã hoàn toàn biến mất khỏi cô, chỉ mình cô là không biết tới anh, chỉ mình cuộc sống của cô cô là không có anh.
Phạm Trường Doãn là vì không chịu được những ám ảnh và dằn vặt nên tự tìm lối thoát cho mình, cô lại trách anh…Cô khóc thét lên một cách điên cuồng, cô đã sai , đã làm tổn thương anh…Và bây giờ , ngay cả gặp anh cô còn không có cơ hội nữa rồi.
Vy Anh khóc mệt và ngủ gục, đột nhiên cô cảm nhận được người mình nhẹ bẫng trong vòng tay rắn chắc.
Thấy cô tỉnh lại, Hoàng Duy Thức mỉm cười :
- Con gái, ngủ ở đây sẽ dễ cảm lạnh lắm.
Tuyệt nhiên, ông khồng hề thắc mắc hay để lộ bất kì biểu hiện khác thường nào.
Vy Anh thẫn thờ gật đầu, cô lủi thủi đi vào phòng, ngồi trên giường và phóng tầm mắt về phía chiếc xích đu, ngực cô cuộn từng cơn tê tái.
Cô không ngủ được, thiếu mùi hương dịu nhẹ và hơi thở nam tính ấy, có cố gắng bao nhiêu, cô cũng chỉ có thể khép mi và để hình dung về anh trong suy nghĩ.
Lại một ngày nữa, cô mất anh…
***
Thư kí Hoàng thở dài đẩy cặp kính rồi đặt giấy lịch trình làm việc anh đã sắp xếp lên mặt bàn.
Duy Phong lướt mắt qua rồi hỏi với chất giọng lạnh đạm :
- Tại sao để trống hai tiếng ?
- Cậu nên nghỉ ngơi đi ! – Thư kí Hoàng đau xót nhìn anh.
Năm ngày nay, Duy Phong vùi mình vào công việc, hết giam mình trong phòng kính rồi lại bay khắp Đông Nam Á, thực hiện một chuỗi hành trình khảo sát khắp nơi.
Anh rất đỗi bình thản, chưa bao giờ thấy anh rơi vào trầm mặc hay thất thần trong vài giây như khi còn nhớ bé con, khi Vy Anh rơi vào khủng hoảng.
Anh thản nhiên đến vô cảm. Rượu là thứ anh nạp vào mỗi ngay nhưng lý trí của anh đã cứng và rắn đến mức ngay cả khi chất cồn ấy ngập trong từng ngóc ngách của cơ thể thì thần thái anh vẫn không hề sứt mẻ.
- Thư kí Hoàng, anh nộp đơn xin thôi việc – Duy Phong chấm dứt nhanh gọn những điều không đáng quan tâm.
- Vậy để tôi sắp xếp lại.
Thư kí Hoàng đẩy cặp kính, anh không muốn rời bỏ chức vụ này, anh lớn lên cùng Duy Phong và Khánh Phong, và quan trọng nhất là , nắm vai trò trợ thủ đắc lực, anh có thể giúp Duy Phong nhiều hơn.
Đã gần một tuần nay, Vy Anh vẫn thường xuyên đến tìm Duy Phong nhưng anh không để cô vào.
Anh không muốn Duy Phong phải dấn thân vào vòng tình yêu luẩn quẩn, biểu đồ cảm xúc sẽ không đi trên một đường thẳng mà chông chênh, khi tăng vọt , khi tụt xuống rồi sẽ có ngày đứt gãy. Nhưng nếu để Duy Phong thế này, mọi cảm giác của anh sẽ bị tê liệt, khối óc sẽ bị sự vô cảm lấn át…anh sẽ rất đáng sợ.
Duy Phong không cần tình yêu nhưng cũng nên cần chút dư vị nhàn nhạt để không bị mất vị giác.
Thư kí Hoàng khép cửa lại và nối máy xuống đại sảnh :
- Để cô bé vào !
|
Duy Phong uống ực một hơi ly rượu rồi tiếp tục làm việc. Hôm nay, chú Duy Thức đã đến tận đây để tìm anh, kể về việc ông đã lọt vào B.C như thế nào. 8 năm trước, khi BC thành lập, anh đã lập tức điều Nguyên đi dò tìm tung tích về Hoàng Duy Thức và đã tóm gọn được mọi hành tung của ông. Tuy nhiên, ông đã dùng mọi lý lẽ để thuyết phục và Nguyên là người nắm được bí mật của ông – ông bị vô sinh. Và cho đến khi B.C tìm đến Vy Anh thì Nguyên đã biết hết tất cả mọi thứ.
Cũng như ông, không muốn đào xới quá khứ để những mảnh vụn lem luốc ấy vấy bẩn hiện tại, cho nên hai người đã quyết định che chắn sự thật.
10 năm trước, ngày anh sang Mỹ, ông đã âm thầm tới biệt thự trắng, để một phong thư lại cho anh và Duy Phong đã không nhận được …Vậy là, Hoài Mai – người giúp việc đã lấy mất thứ này .
“ Chú sẽ tự lộ diện khi nào cháu cần chú ”
Hoài Mai bắt cóc Duy Phong là muốn dụ ông ra mặt…bà ta yêu ông…cho nên có thể dễ dàng xem anh như con mồi.
Duy Thức yêu Vy Anh, nên có thể dễ dàng che mắt anh.
Còn Vy Anh…có yêu anh không ? Khi bất kể lúc nào cũng muốn vứt anh ra khỏi cuộc sống của cô ấy ?
Duy Phong day thái dương để ép chết những suy nghĩ đang đi lệch khỏi trung tâm não bộ.
Kệ thôi ! Anh đã được định sẵn là người thâu tóm khối kinh tế khổng lồ, không nên tốn thời gian vào đống nhập nhằng kia. Duy Phong bắt đầu trích một vụn nhỏ chất xám để hoàn thiện đống hợp đồng đang chờ chữ kí của anh.
Chiếc bút đang xoay trong tay anh bỗng ngưng lại trong vòng nửa tích tắc, Duy Phong ngẩng đầu nhìn người đang rụt rè bước vào phòng kính, mắt anh hằn những tia sáng mạnh mẽ.
Thật lạ ! Anh không có bất ngờ nào , thần trí anh hoàn toàn trống rỗng. Anh cười nhạt với chính mình, cảm giác của anh tê liệt thật rồi ?
Anh đã rứt hết mọi nhung nhớ, mọi yêu chiều và mọi kiên nhẫn cho ai đó…Hơn mười năm nay, để sau quá nhiều chà đạp trút vào thì lòng anh thật sự đã lạnh ngắt.
Vy Anh bé bỏng và e dè như mèo con, người cô mỏng manh, thể xác tiều tụy không chút sức sống, cô ngơ ngác trước ánh mắt vô thần của anh.
Ánh mắt này…so với khi anh nhìn mọi người xung quanh thì không sót đi lấy một tia lạnh lẽo.
- Anh Duy Phong, em…
Không để cô nói trọn câu, anh đã ném chất giọng sắc lạnh của mình vào máy đen :
- Sa thải hết nhân viên có mặt dưới đại sảnh !
Vy Anh sững sờ, cô phải quay mặt đi và không ngừng chớp chớp mi để nước mặt được thu về, cô cúi gằm mặt, day day mũi chân đầy căng thẳng, mấp máy môi :
- Em …xin lỗi ! Em…
Lại một lần nữa, anh ngắt lời cô :
- Hoàng Vy Anh ! Em hãy thực hiện điều đó – Anh nhìn sâu vào đôi mắt ướt nước của cô , gằn từng chữ – Đừng-bao-giờ-xuất-hiện-trước-mắt-tôi !
Vy Anh khẽ run rẩy, trong mắt cô chằng chịt những cảm xúc yếu ớt, sự lạnh lẽo từ anh đã bóp chết hết thảy dũng khí mà cô gom lại.
“ Hãy kiên nhẫn như cậu ấy đã từng với em, hãy chịu đựng như cậu ấy đã từng vì em ! ”
Câu nói của thư kí Hoàng lúc dưới tầng giữ bước cô lại khi cô có ý định rời khỏi đây. Cô cắn môi, đôi mắt trong veo nhuốm một màu buồn bã, giọng cô nghèn nghẹn :
- Em không làm được, em không thể mất anh được ! Em biết anh rất khó để có thể tha thứ cho em hết lần này lượt khác như thế . Em ngu ngốc ! Em xin lỗi !
Duy Phong lạnh lùng hướng mắt về phía cửa :
- Em đi đi ! Đừng lấy của tôi thêm một giây nào nữa !
Vy Anh lặng lẽ gật đầu, tự nuốt gọn hàng tràng nấc :
- Em xin lỗi !
Căn phòng kính phút chốc lại trở nên thật yên tĩnh khi cánh cửa kính khép lại, bỗng vang lên tiếng động nhỏ, những ngọn tay của Duy Phong từ lúc nào đã siết mạnh chiếc bút đến nỗi lớp vỏ nhựa gãy nát.
*
Đêm…sau khi giải quyết đống công việc, Duy Phong đứng bên cửa sổ và nhâm nhi thứ rượu cay nồng. Mắt anh khép chặt lại , lắng nghe tiếng gió lay những tua rua trên rèm cửa. Anh nhấp một ngụm rượu để tống những ảo ảnh ra khỏi đầu.
Anh lại nghĩ đến bé con…đột nhiên, khi chất cồn vừa thấm vào cơ thể, anh liền bật ra một cơn ho dữ dội ,và đã cảm nhận được máu đang vấy khắp lòng bàn tay. Cởi phăng chiếc áo khoác, Duy Phong ném mình xuống sofa, anh có 3 tiếng để ngủ.
Chợt anh đấm mạnh vào thành ghế, lần này anh thật sự nổi điên với chính mình !
Gương mặt đáng yêu và đôi mắt trong veo ấy lại đang rơi thẳng vào tâm trí anh. Đột nhiên, anh bật dậy và đi nhanh về phía cửa.
Linh cảm của anh chưa bao giờ là sai. Vy Anh đang ngồi bệt dưới đất, co tròn bên bức tường sát cửa, hai tay ôm gối, tựa đầu vào chân, tay di di trên những đường hoa văn lát đầy mặt sàn.
Duy Phong ghim ánh nhìn mờ mịt về phía cô, chân anh vô thức nhấc lên.
- Anh Duy Phong ? - Vy Anh ngây người một lúc mới nhận ra anh đang đứng ngay trước mặt mình. Cô lau vội những vệt nước dính quanh mắt.
Duy Phong ngồi xuống cạnh cô, anh duỗi thẳng chân, mắt nhìn vô định vào khoảng tường trắng ảm đạm phía trước.
Vy Anh không ngừng vân vê những đầu ngón tay, nếu cô bắt đầu bằng lời xin lỗi thì có lẽ sẽ lại bị anh đuổi đi mất, cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, quyết định chờ anh tự phán xét.
Duy Phong nhếch hờ miệng, hai bàn tay bé xíu của cô đang bấu chặt anh là do quá căng thẳng, anh buông một loạt âm từ trầm thấp :
- Tôi đã ký vào đơn ly hôn ! Toàn bộ tài sản của tôi chia cho em một nửa.
Vy Anh lặng người rồi lắc mạnh đầu :
- Đơn ly hôn em nhất định sẽ không ký ! Tài sản em cũng không cần.
- Ngày mai, luật sư sẽ làm việc .
Vy Anh nghẹn giọng nài nỉ :
- Đừng làm thế với em ! Xin anh đấy ! Em không thể thiếu anh được đâu! Những ngày qua đối với em là rất đau khổ , anh làm ơn tha thứ cho em được không ?
Duy Phong khẽ thở ra, anh mệt mỏi ngả đầu vào tường, nói như phả hơi vào không khí :
- Tôi quên em rồi !
Vy Anh cắn chặt môi rồi chạy nhanh khỏi nơi đó trước khi để mình oà khóc …
|