Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Không ?
|
|
Ầy! Còn nữa nè! Trên web trường còn chụp ảnh bọn họ ôm nhau tình tứ ở sân bay nữa đấy_Ánh Nhi ngồi cạnh như ra đa bắt được sóng, như cá giãy trên cạn thấy nước, hăng hái buông lời bổ sung thêm.
-Ối! Ra cô gái đó là Minh Thy á!!!_Kim Hân nghe tin liền giật bắn cả người, tròn mắt phụ hoạ, biểu hiện rất mực sinh động.
-Trời! Nhìn cái dáng ỗng ẹo của cô ta là ngươi phải nhận ra chứ! Nay cô ta còn dám theo đuổi bí thư Lăng trước mặt bàn dân thiên hạ, ko chắc chắn mới lạ á, muốn ko tin cũng phải tin!_Cô bạn kia chắc như đinh đóng cột, lửa giận phừng phừng quay sang Gia Băng vẫn im lặng trầm mặc xúi dục_Gia Băng, cậu làm gì đó đi chứ? Cậu ko thể để yên cho cô ta muốn làm gì thì làm được! Gia Băng! Bọn tớ sẽ làm hậu phương ủng hộ, kề vai sát cánh hỗ trợ cậu.
-Tại sao tớ phải làm vậy?_Bực quá đâm ra chán nản, Gia Băng day day thái dương hỏi.
-Thì vì cậu là "Lăng phu nhân"!_2 người kia đồng chí đồng ý lên tiếng.
Ừ! Cô là "Lăng phu nhân". Đây là câu thứ 153 rồi đấy!
-Tớ ko phải!_Vẫn biết đôi khi thành tâm qúa sẽ thiệt thòi, nhưng Gia Băng là người luôn tự hào mình là người tốt bụng. Do đó, người tốt bụng trong những chuyện như thế này, nên động khẩu để giải quyết. Đến khi ko chịu nổi động thủ thì cũng có thể được quy cho là "tự vệ".
-Gia Băng, cậu ko cần phải giấu giếm làm gì, chuyện cậu và bí thư ở Hàn Quốc mọi người đều biết cả..._Tỏ vẻ rất hiểu rõ, Kim Hân đưa tay thân tình nắm lấy tay Gia Băng.
-Đúng vậy! Nhà trường ko cấm học sinh yêu nhau, cậu giấu chỉ tổ mệt thân mà thôi! Giờ cậu phải bình tĩnh, phải vất bỏ đi sự yếu mềm, mạng dạn đứng lên giành lại "người đàn ông" của mình. Ko thể để con cáo kia nẫng tay trên_Ánh Nhi không chịu thua kém bạn, nhanh chóng truyền "đường lối đánh giặc", mắt tinh nghịch nháy một cái.
Song, mọi cử chỉ của những người này, qua tầm mắt Gia Băng đều trở nên méo mó, hiểm ác ko rõ ràng.
Hình như lời nói còn chưa đủ để tỏ rõ quyết tâm dời non lấp biển đang sôi sục, hai cô bạn nhất tề đứng phắt dậy, người này tay này, người nọ tay kia túm lấy hai cánh tay của Gia Băng, bạo lực toan kéo cô đi đâu đó:
-Chúng ta không thể cứ ngồi như thế này được, phải đi gặp Liệt Minh Thy để cho cô ta thấy ai mới là “Lăng phu nhân” thực sự. Gia Băng, chúng ta đi!
-Khoan…khoan đã! Sao lại lôi tớ đi, muốn đi hai cậu tự đi đi!_Gia Băng mau lẹ ôm choàng lấy chiếc bàn ăn, trối sống trối chết không chịu không muốn rời.
Cô là cái thá gì mà đi gặp người ta cơ chứ!
|
-Đã nói rồi mà, vì cậu là “ Lăng phu nhân’’, cậu là vợ người ta thì có quyền giữ người ta chứ!_Vừa tận tâm nhắc nhở vai trò to lớn của Gia Băng, vừa gắng sức gỡ tay cô ra khỏi chiếc bàn như sắp không trụ nổi, Kim Hân nháy mắt nhờ sự giúp đỡ của Ánh Nhi, thề độc phải lôi Gia Băng đi giành lại chính nghĩa bằng được.
-Tớ không đi! Không đi!_Gia Băng đau đớn giãy giụa, ném ánh nhìn thảm thương cầu cứu về phía Kì Như đang tích cực tiến hành công cuộc chống giặc đói.
-Cậu phải đi! Đã bảo là có bọn tớ đây rồi mà! Cậu là vợ của người ta, sợ cái gì?
Vợ ư? Không phải, đâu phải, đâu ai thừa nhận chứ!
Chỉ là người khác hiểu nhầm, vốn dĩ, cô không phải mà!
Sao nói hoài...
-Nói hoài các cậu không chịu hiểu sao hả? Tớ đã nói rồi, tớ và Lăng Tử Thần hoàn toàn không, chắc chắn không, nhất định là không có quan hệ gì cả! Tớ là tớ, hắn là hắn, hắn đi đâu, làm việc gì với heo, gà, lợn vịt cũng phải là việc của tớ, các cậu đừng có phóng đại mọi chuyện lên như thế được không!_Ko thèm chú ý đến vô số ánh mắt dù lơ đãng nhất đang hướng về phía mình, Gia Băng, sau khi hét lớn giải tỏa mọi nỗi niềm như đã tích tụ từ lâu trong lồng ngực, liền thở hồng hộc.
Một lúc lâu, cô mới ý thức được âm lượng của mình khá to bèn ngơ ngác quay đầu bên này, đưa mắt nhòm bên kia xem xét biểu hiện mọi người.
Không biết cô đui mù thế nào mà trong tầm mắt, mọi biểu hiện xung quanh hình như cổ quái hơn bình thường thì phải, có gì đó rất lạ.
Nhất là Kì Như, tư thế cứng đờ như đá há miệng cực đại ngoạm một em hạt dẻ béo tròn đã "nude" trần trụi, để lộ ra chiếc răng cấm bị sâu đục đen thui của cô nàng được Gia Băng chú ý nhiều nhất vì nó thản nhiên đập vào mắt cô dù cô không muốn tẹo nào.
|
Suốt 30 giây trôi qua, tư thế phản cảm ấy vẫn không hề thay đổi, ánh mắt Kì Như tựa hồ có gì đó sợ hãi đăm đăm nhìn về một hướng khác, không phải hướng cô đang đứng.
Khó hiểu, Gia Băng không thèm đợi người giải thích, tự mình lí giải nguyên nhân của những pho tượng nghệ thuật sống trước mặt. Cô quay người ra sau, nhìn Kim Hân và Ánh Nhi nãy còn oang oang cái miệng giờ cũng rơi vào trạng thái tương tự.
Kì lạ, Gia Băng đưa mắt nhìn theo hướng ánh mắt của 3 người bạn, chiếu lên chiếc quần tây dài lướt đến thắt lưng, men theo đường vải sơ mi trắng muốt lên cánh tay, bờ vai, chiếc cằm nhọn có chút gì đó quen quen và cuối cùng là toàn thể ngũ quan lạnh lùng, mê hoặc của một ai đó.
Hơi thở Gia Băng khô khốc, nặng nề dần, cô nhiệt tình hưởng ứng với chúng bạn, cùng làm tượng Phật.
Ước chừng hai phút sau, khi toàn bộ dân tình P&P xấu số kẹt trong canteen đã giải đông trừ kẻ gây hoạ, Kim Hân và Ánh Nhi nhanh chóng bày mưu tính kế, nở nụ cười giả tảng nhìn nhau. Áp dụng quan niệm chưa qua kiểm duyệt: lực càng mạnh, thành công càng mĩ mãn, hai người họ ăn ý dùng hết lực đẩy mạnh Gia Băng nhào về phía trước rồi mau lẹ đánh bại chuồn, để lại cặp đôi đình đám với kết thúc không có hậu như mong đợi.
Thực tế chứng minh: sai con toán, bán con trâu là đúng.
Trước sự sơ suất về một số tính toán cộng trừ nhân chia căn bản, hai người bạn nhiệt tình bỏ của chạy lấy người kia dù đã tìm được thiên thời, nhân hoà nhưng không chọn đúng địa lợi. Thế nên đã trược tiếp khiến Gia Băng ngã. Song, cô không lao vào lồng ngực rắn chắc của ai kia theo mục đích sơ bộ mà lại nhằm vào khay cơm trên tay Tử Thần, đánh đổ chúng không thương tiếc.
Một trận bát nháo đủ loại âm thanh vang lên. Nhưng, thứ khiến dân tình chú ý nhiều nhất chính là chiếc áo sơ mi thơm phức, trắng muốt, phẳng lì của Tử Thần vinh hạnh có thêm vài cọng rau, một ít màu nước mắm và vài hạt cơm lổm chổm tô điểm, sinh động khỏi nói.
Anh hùng thức thời là trang tuấn kiệt.
|
Gia Băng ngã nhoài xuống đất vẫn không ngu ngơ mất đi ý thức, nhanh chóng phát hiện mình đã phạm trọng tội vô cùng to lớn bèn bò dậy, bẽn lẽn, e lệ...đánh bài chuồn trước khi ai đó nổi điên lên xé xác cô.
Có lẽ, vì quá hoảng sợ vừa chạy vừa ngoái đầu ra sau lưu luyến nhìn theo ai đó, Gia Băng đã không tránh kịp hồ bơi trước canteen.
Sau khi mang theo đóng áo quần nặng trịt nhảy xuống nước uống no một bụng đầy ắp, Gia Băng co rúm run bần bật cáo biệt trường lớp tạt về biệt thự bảo toàn tính mạng.
Có điều cô không ngờ rằng, mình bị ai đó **** rủa, trù ẻo làm cho hắt hơi suốt một đêm, dãi mũi chảy lòng thòng đến thảm thương.
Ngay hôm sau cô đổ bệnh, "già yếu" nằm liệt một chỗ trên giường tĩnh dưỡng ngọc thể.
-Cô chủ! Từ từ đã nào, để tôi lau người cho cô_Nhẹ nhàng dỗ dành cô chủ nhỏ đang nhăn mặt trở mình trên giường, Hồ quản gia vắt khô tấm khăn ấm nóng, lau đi những giọt mồ hôi lạnh vừa vã ra, lòng không khỏi dấy lên một nỗi xót thương của người mẹ.
Đã gần một ngày trôi qua kể từ lúc Gia Băng sốt cao, thân nhiệt của cô vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, người bừng bừng như có ai châm lửa đốt rực.
Nhìn chủ nhân chật vật với cơn sốt kéo dài quá lâu như vậy, Hồ quản gia không thể không gọi bác sĩ riêng được.
Nhưng, nếu bà gọi bác sĩ, chắc chắn lão gia và phu nhân ở Newyork sẽ biết, đến lúc đó, rất có thể giữa họ sẽ lại nổ ra một trận cãi vã toác đầu chảy máu về chuyện đi hay ở lại cho coi, mà người ngoài cuộc phải hứng chịu mọi thứ, luôn là bà.
Để bảo toàn tính mạng, bà có thể không gọi bác sĩ. Cơ mà nếu lỡ bệnh tình vị tiểu chủ nhân này thêm nghiêm trọng, người gặp rắc rối vẫn là bà.
Đương lúc Hồ quản gia đang phân vân giữa rắc rối và tình người thì điện thoại bà đã vang lên trước, một bài hát cổ điển não nề gan ruột nhẹ oà vào không gian tĩnh mịch.
-Alô! Ai vậy!_Bà cứng giọng hỏi.
-Là tôi! Mở cửa ban công đi!_Thanh âm trầm lạnh âm ẩm mùi khí trời về đêm vang lên trong điện thoại, ngắn gọn nhưng cũng dễ hiểu vô cùng.
-Cậu...Tử Thần…?_Nhận ra chủ nhân của giọng nói đặc trưng quen thuộc, Hồ quản gia vô thức bật miệng thốt lên một tiếng kinh ngạc, đôi mắt đen bắn lên chiếc lịch to tướng gắn trên tường_Hôm nay là thứ 3, đâu phải là chủ nhật?
-Đừng lôi thôi! Mở cửa nhanh cho tôi!_ Giọng nói bên trong có chút gấp gáp làm Hồ quản gia cũng quýnh quáng theo, mở cửa theo một cách vô chủ ý.
-Sao cậu lại đến đây? Hôm nay?_Hồ quản gia lo lắng nhìn người con trai mặc áo dạ đen dài bám chút hơi sướng cao lớn đang lãnh đạm từ ban công bước vào trong, có chút lo ngại cồn cào trong từng thớ ruột.
|
-Gia Băng bị ốm?_Không để ý thắc mắc quyện trong sự kinh ngạc của Hồ quản gia, Tử Thần đưa tay phủi những giọt sương đêm vương trên áo hẳn như đã đứng ngoài trời từ lâu, sải chân bước đến cạnh hình hài đang nóng bừng, đôi mắt như mặt nước mùa thu gợn sóng, lay động từ trong sâu thẳm_Từ khi nào vậy?
-Từ sáng nay…
Không thèm đả động đến nghi hoặc đang dần trở thành khúc mắc nghẹn ứ trong lòng Hồ quản gia, Tử Thần đưa lòng bàn tay lên miệng mình, hà nhẹ, cố lấy hơi ấm từ miệng làm tan đi hơi lạnh đang chế ngự trên da thịt mình.
Đợi đến lúc lớp da ấy ấm lên, cậu mới để tay lên trán Gia Băng, đôi lông mày nhíu lại, hồ nghi hướng về phía bà quản gia:
-Bà chăm sóc cô ấy kiểu gì vậy?
-Tôi...Tôi…_ Hồ quản gia ấp úng không biết nên nói như thế nào cho phải, đành ngậm miệng, cắn răng chuẩn bị nghe mắng.
Nhưng Tử Thần thấy vậy cũng không nói thêm gì nhiều, ra lệnh:
-Bà đi được rồi! Hôm nay tôi sẽ ở lại đây.
-Gì cơ ạ?_ Hồ quản gia thiếu điều té ngã, không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.
-Bà sợ cái gì? Tôi không thích động thủ khi hai bên chưa sẵn sàng!_ Quả nhiên, Tử Thần rất tinh ý, lập tức trấn an tinh thần bà, nhưng, càng nghe bà lại càng cảm thấy mình không nên đi. Hơn nữa, chuyện bà lo ngại là chuyện khác, không phải chuyện "động thủ" gì đó đâu.
-Chuyện này! Tuy là thế… nhưng…_Gương mặt Hồ quản gia bỗng phớt hồng lên như thiếu nữ 18, ngượng ngùng, thẹn thùng không nói thành câu.
-Bà hiểu ý tôi không đấy?_Nheo mắt nghi ngờ, Tử Thần xoa xoa huyệt thái dương, khổ não nói_Ý tôi, tôi sẽ không đánh mắng cô ấy, dẫu, hôm qua, cô ấy đáng bị ngũ mã phanh thây.
Suýt té nhào lần nữa, Hồ quản gia đau đớn bị đuổi ra ngoài. Ra ngoài đột ngột cũng quay lại thình lình:
-Cậu Tử Thần, nếu bị phát hiện, tiểu thư sẽ phải sang Newyork 2 năm đấy! Cậu không sợ sao?
-Tôi không nghĩ tôi không có khả năng đấu với cha!_Tự tin với nụ cười ma mị trên môi, Tử Thần đáp trả hàm ẩn, tiện tay ngoắt bà quản gia ra ngoài.
Tuy nghe người kia hung hăng đáp vậy, nhưng để an toàn cho hai người, Hồ quản gia quyết định đứng ở ngoài cửa canh giữ phòng hao có ai đó xông vào.
|