Tái Sinh (Vampire Và Ma Pháp)
|
|
Cho nên…” Ryan lên tiếng “Người nhận được giọt lệ của mặt trăng là Celine?”
“Phải.” Celine nhè nhẹ lên tiếng, ánh nhìn xa xăm đầy mơ hồ “Ta đương nhiên không quên chuyện đó. Luồng sáng màu đỏ đó đánh thẳng vào cơ thể của ta, khiến ta khóc ré lên. Đáng tiếc mọi chuyện lại quá muộn. Chị ta – người đáng lẽ là em – đã trở thành kẻ mang thuần huyết tôn quý, còn lại một thường dân như ta lại có ấn ký của một nữ hoàng. Cho nên, Cecillia đã lén giấu phụ thân, mẫu thân mà học thần chú trong sách cấm, phong ấn dấu ấn của ta và đem nó chuyển lên người chị ta.” Celine nghiến răng, bàn tay khẽ siết trong ống tay áo, ánh mắt khẽ ánh lên sự bất lực vô hạn.
“Vậy là nữ hoàng Cecillia đã hại người??” Alize không giấu được tò mò lên tiếng
“Không!” Celine thở hắt ra đầy hối tiếc “Chị ấy dự báo trước được cái chết của mình, vì phong ấn sẽ suy yếu trong vòng một nghìn năm, cho nên chị ta đem ta giao lại Maguerite. Một ngày trước cái chết, tất cả quyền năng và sức mạnh của mình, Cecillia lần nửa giao lại cho Maguerite. Còn Maguerite trước khi chết, cũng đã dùng cả sinh mệnh của mình để truyền lại và đồng thời phong ấn những sức mạnh vốn là của ta.”
“Nữ hoàng, thần vô lễ nhưng thần chỉ muốn biết, Celine của thần bây giờ đang ở đâu?” Edward dường như đã đạt đến giới hạn của sự kiên nhẫn, hắn đứng dậy, ánh mắt màu tím nhạt xoay vần những vòng xoáy màu nhạt.
“Như ta đã nói…” Celine vươn vai, ngáp một lúc, đôi mắt màu xám tro chứa đầy tia nhìn lạnh lùng và lười nhác như một chú mèo nhỏ, mái tóc màu bạch kim tung bay như thác đổ “Ta chính là cô ấy, cô ấy cũng chính là ta. Celine là một phần linh hồn của ta ở thế giới của loài người, nhưng điều ta không ngờ nhất chính là Celine đã tự chủ, tự hành động, suy nghĩ và yêu thương ngươi một cách độc lập.” Cô lười nhác bước lại chiếc giường êm ái, thả mình đầy thoải mái, sau đó nhìn hai người đang nửa quỳ trên đất “Bây giờ ta rất mệt, nếu còn chuyện gì muốn nói, có thể diện kiến ta ngày mai.”
“Nhưng…” Edward lên tiếng
“Thần hiểu. Thật có lỗi khi làm phiền người nghỉ ngơi.” Ryan đứng dậy, giơ tay ra hiệu cho Ryan ngừng nói, bản thân đứng dậy, hành lễ, sau khi Edward và Alize khuất dạng sau cánh cửa, Celine lười nhác lên tiếng:
“Bourbon?”
“Vâng, thưa Nữ hoàng?” Ryan thoáng khựng người, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh tao nhã, một tay đặt chéo trước ngực “Người còn gì căn dặn?”
“Ta hỏi ngươi ba câu.” Celine nhỏm nửa người dậy, dáng vẻ cao quý của một Nữ vương, trong đôi mắt xám tro ánh lên tia sáng lạnh lùng thuần khiết “Thứ nhất, ngươi tại sao lại tiếp cận Celine?”
“Tất cả vì người – Nữ hoàng đáng kính của ma cà rồng.” Ryan quỳ xuống đất để bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc đến vị Nữ hoàng trước mặt, đôi mắt không biến đổi.
“Được.” Celine cười nhạt “Thứ hai, ngươi có phải đã theo dõi con bé từ nhỏ?”
“Nữ hoàng vĩ đại, đúng là không thể qua mắt người.”
|
Hừ!” Cô nằm đầy thoải mái, giơ ba ngón tay thon dài trắng như ngọc ngà “Thứ ba, Ngươi…có yêu Celine hay không?”
“Thưa nữ hoàng…” Ryan cúi người một góc chín mươi độ, giọng nói có phần xa cách “Thần không làm phiền người nghỉ ngơi nữa.”
Celine thở hắt ra, bàn tay trắng ngần phẩy một cái “Đi đi!”
Căn phòng lại hồi phục lại vẻ yên tĩnh của nó.
Cô nằm trên chiếc giường hoa lệ, mái tóc xõa tung, có sợi tóc tinh nghịch bay bay trong gió, nhảy múa cùng ánh trăng dìu dịu. Tùy tiện tóm lấy một lọn tóc, cô mỉm cười nhàn nhạt. Cielo đứng một bên, ánh nhìn ấm áp tựa gió xuân man mát.
“Chủ nhân…” Cielo lên tiếng
“Cielo, linh hồn kia của ta đang khóc.” Cô cười nhàn nhạt tựa gió xuân khẽ thổi qua trái tim Cielo, một tay nắm chặt trái tim mình
Không nói lấy một lời, Cielo biến thành một chú mèo Ba Tư quý tộc với bộ lông màu trắng mịn mượt, cùng phần lông đuôi màu đen đẹp đẽ. Nó nhảy phốc lên chiếc giường màu bạch ngọc, cào cào cái chân nhỏ của nó lên người Celine, phe phẩy cái đuôi to mượt của nó, kêu “Meow” một tiếng.
“Ta kia của ta thật sự rất đau lòng.”
Chap 11: Tôi và một tôi nữa!!! >>
|
Tôi mở mắt tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang ở trong một khung cảnh xa lạ. Không gian xung quanh tựa như ngừng trôi, còn tôi thì ngồi trên một khoảng không trắng xóa, xanh ngắt tựa bầu trời. Gió thổi qua từng cơn, thổi tung mái tóc tôi như nhảy múa.
Tôi đang ở đâu đây??
Xung quanh cực kì tĩnh lặng, ngoài những đám mây hững hờ trôi bên dưới chân tôi cùng những cơn gió thỉnh thoảng nhảy múa, tôi không nhìn thấy bất kì những thứ gì khác nữa. Tôi bó gối, ngồi xuống mặt đất như bầu trời trong yên tĩnh. Em sợ lắm, Ryan!! Anh đang ở đâu??
Bất giác cụp mắt trông xuống đám mây nhạt ẩn hiện, phát giác bản thân mình đã khóc tự lúc nào. Vì sao chứ?? Vì sao đến tình cảnh này rồi, người duy nhất mà tôi nghĩ đến vẫn là Ryan?? Tại sao chứ?? Tại sao??
Tôi bó gối, lẳng lặng rơi nước mắt.
“Celine, tại sao cậu lại khóc?”
Tôi ngẩng đầu, tìm kiếm nguồn của giọng nói đó. Một cô gái với mái tóc màu bạch kim và đôi đồng tử sâu hoắm màu xám tro, lạnh lùng nhưng cũng chứa đầy dịu dàng. Người này, không phải là tôi sao??
“Cậu…” tôi chỉ vào cô gái, giọng hết sức kinh ngạc “…không phải là tôi sao?”
Cô gái ngồi bệt xuống nền đất trước mặt tôi, đưa bàn tay nhỏ nhắn quệt như những giọt nước mắt tôi của tôi, chầm chậm lắc đầu, đồng thời mỉm cười:
“Tớ không phải cậu.” Rồi cô chỉ cho tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên dưới những đám mây.
Tôi kinh ngạc nhìn xuống phía dưới. Phải, trên những đám mây hững hờ đó lại trong suốt như một tám gương, phản phất hình ảnh của hai chúng tôi. Cô ấy nói đúng, tôi không giống cô ấy. Mái tóc cô ấy màu bạc, mái tóc tôi màu xanh biển tựa như bầu trời. Đôi mắt cô ấy sắc sảo lạnh lùng như phượng hoàng, hơn nữa lại sở hữu màu xám tro tuyệt đẹp. Tròng mắt của tôi là một màu hổ phách đầy rực rỡ, bên trong như phát ra từng chùm pháo hoa lấp lánh.
“Nếu cậu không phải tớ…” tôi run rẩy chỉ vào mình “Vậy tớ là ai?”
“Xin lỗi cậu.” Cô gái đó nắm lấy bàn tay tôi, giọng nói run run “Chỉ tại tớ mà tên cậu cũng không được đặt.”
“Ý cậu là sao?” tôi nhíu mày, không kiềm được tò mò. Tại sao? Đến phút cuối cùng mà tất cả đối với tôi vẫn giống như màn sương mù thế này?
“Bởi vì cả hai chúng ta đều tên là Celine. Cho nên, tớ gọi cậu là Celine, còn cậu gọi tớ là Rose nhé.” Cô gái tên Rose đó cười với tôi, vui vẻ nói.
Tôi chậm chạp gật đầu “Cậu nói vì cậu mà tên tớ không được đặt ra là thế nào?”
Rose “ừ” nhẹ một tiếng, đáy mắt bỗng chốc tràn về một chút bi thương, ánh nhìn vô hồn trông xuống những đám mây thờ ơ “Cậu biết mình là Celine Rosseau – em gái song sinh của Cecillia – nữ hoàng khai giới ma cà rồng đúng không?”
Tôi chầm chậm gật đầu, bỗng cảm thấy chua chát.
“Có điều cậu không biết…Celine Rosseau thật ra đã chết từ lâu rồi.” Rose tóm lấy cánh tay tôi, giọng nói nhàn nhạt tựa cơn gió khẽ thổi, ánh nhìn đầy hụt hẫng.
Vốn tưởng bản thân sẽ cảm thấy rất hoảng loạn…nhưng rồi tôi chợt nhận ra, sự thật là chết hay sống đã không còn cảm thấy quan trọng nữa.
Tôi đang trốn chạy ư? Ở đây rất thoải mái, như trong một thế giới riêng của mình. Rất yên tĩnh và trống rỗng. Tôi không cần phải đối mặt với thứ gì nữa. Bí mật và sáng tỏ, yêu thương và ganh ghét, giả tạo và chân thật…cái nào mới là thật, cái nào mới là giả? Giả thành thật, thật thành giả, đen thành trắng, thường dân thành nữ hoàng…rốt cục thì tôi phải tin như thế nào đây?
|
“Năm đó, tớ là đứa trẻ đáng lẽ nên là kẻ thuần huyết trong cặp song sinh, nhưng đáng tiếc lại không thể khóc lên từ lần đầu tiên…” Rose vừa kể với giọng điệu đầy tiếc nuối, khuôn mặt thanh tú khẽ chùng xuống “Chị Cecillia vì tớ nên lén phụ thân, mẫu thân học phép thuật cấm, phong ấn tớ và ấn kí của Nữ hoàng, sau đó lại đem ấn kí đó khắc lên người…”
Tôi im lặng, nhưng khẽ siết tay cô, biểu hiện tôi vẫn đang lắng nghe cô nói.
“Nhưng để làm như thế, chị ấy bắt buộc phải phá hủy thân xác của tớ…” nói đến đây, khuôn mặt Rose đã đong đầy nước mắt. Cô đưa tay gạt những giọt nước mắt long lanh tựa pha lê, gượng giọng “Chị ấy thà tự tay phá hủy thân xác tớ, còn hơn để Dhampir hủy hoại linh hồn tớ…”
Tôi lờ mờ đoán được những gì đã diễn ra, phút chốc cảm thấy mơ hồ “Cho nên chị cậu, cái người tên Cecillia đó đã đem linh hồn của cậu vào trong người tớ?”
Rose lẳng lặng gật đầu “Cielo đánh cắp cậu từ nhà Beauharnais, dùng tất cả sức mạnh để phong ấn tớ vào bên trong cậu…”
Tôi cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Điều đó lý giải vì sao vừa nhìn thấy Edward tôi lại có một cảm giác kì lạ và vì sao nói chuyện với Alize khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Ra là dòng máu đang chảy trong chúng tôi là huyết thống. “Tại sao là tớ?”
“Vì cậu là đứa trẻ hạ sinh cùng ngày giây cùng phút cùng giờ cùng ngày cùng tháng với tớ…” Rose hơi ngừng lại, nhưng rồi lại nói tiếp “Đáng lý ra trong một cơ thể, linh hồn yếu hơn sẽ tan biến, nhưng tớ vẫn không hiểu vì sao cậu vẫn tồn tại…”
“Do đó trong cơ thể của chúng ta mới có hai tính cách, đúng không?” tôi nhanh chóng tiếp lời “Vậy cậu có thể nói cho tớ biết chúng ta đang ở đâu không?”
“Phải.” Rose gật đầu “Chúng ta đang ở sâu trong tâm hồn của cậu, ở một nơi mà không ai có thể chạm đến.”
“Vậy à?” tôi nằm phịch xuống nền trời mát lạnh, thở dài dễ chịu “Vậy thì tốt.”
“Celine, cậu có yêu ai không?” Rose tiến đến nằm cạnh tôi, đột ngột cất giọng hỏi
“…” tôi khựng lại vài giây, nhưng sau đó cũng nhắm mắt, chầm chậm trả lời “…có thể. Vậy còn cậu?”
“Tớ yêu Cielo.”
Có lẽ tôi nên ngạc nhiên khi Rose thích con mèo của tôi nhỉ? Không! Không phải vậy!! Những chuyện này, có lẽ đã xảy ra từ rất lâu, và dường như tôi vẫn mờ mờ nhạt nhạt như một tờ giấy trắng, kí ức bị mất hay phong ấn cũng không cách nào khôi phục được. Từ giây phút trước khi hoàn toàn ngất đi, tôi nhìn thấy Cielo hóa thành một chàng trai với tướng mạo anh tuấn, khí khái bất phàm, Rose yêu cậu ta cũng không phải là việc gì kì lạ.
“Từ lúc nhỏ, Cielo lúc nào cũng ở bên cạnh tớ. Chúng tớ đã cùng chơi, cùng ăn, cùng học và cùng ngủ với nhau. Cielo lúc nào cũng bảo vệ tớ. Cậu ấy mỉm cười rất đẹp, hệt như một thiên sứ hoàn mĩ ngự trị trong trái tim tớ, nhưng…” Rose vui vẻ kể như thể mình đang trải qua hết thảy những điều k
|
kì diệu hạnh phúc đó thì đột nhiên cô xuống giọng, ngữ khí đầy hụt hẫng.
|