Giả Yêu Thành Thật
|
|
“Mẹ, mẹ để tự con quyết định đi, được không?” Nhất thời Phạm Nhàn cũng không còn khăng khăng nữa, nhưng trong lòng bà biết rõ, cứ coi như là Phó Nhiễm bất chấp tất cả để giữ đứa bé này, bà cũng không thể cho cô giữ lại. [ Edit: Ying & MiKa Beta: Ying ] Bởi vì lý do tâm lý trong lòng, Phó Nhiễm cảm thấy mặc quần áo quá chật sẽ làm đứa bé bị bó chặt, cô đi trung tâm mua sắm chọn lựa y phục thoải mái, rộng thùng thình khi ở nhà nghỉ ngơi, hơn nữa trời mới vừa vào hè, một chiếc áo đầm là cách ăn mặc thông thường thoải mái nhất. Phó Nhiễm không thể lừa gạt chuyện mang thai với những người bên cạnh nữa, ngoài phải đi tới phòng làm việc ra cô rất cố gắng hạn chế không đi nơi nào khác nữa, Phạm Nhàn cả ngày ở trong tâm trạng nặng nề, thấy đứa bé ở lại trong bụng Phó Nhiễm từng ngày, từng ngày một. Minh Tranh thừa dịp chủ nhật hiếm khi rảnh rỗi đi tới Phó gia, Phó Nhiễm mặc chiếc váy rộng thùng thình bằng vải sợi, phần eo cũng chỉ buộc qua loa, thực sự là cũng không thể nhìn ra. Phạm Nhàn pha trà cho Minh Tranh. “Dì đừng vội, con chỉ đến chơi một lát thôi.” “Sao có thể đến nhà mà cũng không uống một ngụm nước.” Phó Nhiễm lười biếng đi tới gần phía sau ghế sa lon, má Trần bưng một chút điểm tâm lên. Cô thật vất vả mới có thể áp chế cơn khó chịu chạy đến cổ họng lần nữa, Phó Nhiễm xoay người che miệng lại. Sắc mặt Phạm Nhàn hơi thay đổi, Minh Tranh uống hớp trà, tầm mắt nhìn chằm chằm các động tác của Phó Nhiễm. Đợi sau khi Phạm Nhàn rời đi, Minh Tranh mới cất tiếng nói thẳng ra một câu. ” Tiểu Nhiễm, em mang thai sao?” Phó Nhiễm nâng tầm mắt lên, không khỏi cười khổ. “Thực là nhìn rất rõ ràng sao?” Minh Tranh không nói lời nào, nhìn bụng cô chằm chằm, Phó Nhiễm thấy cả người không được tự nhiên. Cô cong hai đầu gối lên, không khí lâm vào lúng túng. “Là của Minh Tranh nói đúng câu khẳng định. Phó Nhiễm thấy không cần thiết phải trả lời, cô gật đầu một cái. Tách trà trong tay đột nhiên cảm thấy rất phỏng tay, khí trời vốn nóng ran làm người ta khó chịu, hai ngón tay hắn giơ lên mép chén, giống như không chút để ý nhưng giọng điệu lại mang vẻ muốn gây sự. “Em muốn làm sao bây giờ?” Phó Nhiễm như không còn hơi sức nữa. “Anh cũng muốn khuyên tôi bỏ đi sao?” Minh Tranh giương tầm mắt lên nhìn Phó Nhiễm chằm chằm. “Ý của em…. là muốn giữ lại?” Lời đã đến nước này, cô cảm thấy cô không nói lời nào, Minh Tranh cũng có thể nghĩ ra được. Phạm Nhàn thỉnh thoảng sẽ ngó nhìn bên trong phòng khách, cũng dặn má Trần không được tới quấy rầy. Minh Tranh sợ nóng, đem ly trà trong tay đặt lên trên bàn. “Anh tán thành chuyện em giữ đứa bé lại.” Phó Nhiễm kinh ngạc, vốn cho là Minh Tranh cũng sẽ giống như những người khác, đối mặt với ánh mắt thoáng do dự của cô, Minh Tranh chậm rãi mở miệng nói. “Đừng quên, anh cũng là con riêng, nhưng đều giống như nhau, đều có quyền được sinh tồn. Mặc dù gặp qua rất nhiều điều không hay, ít nhất còn tốt hơn so với chuyện khi mới chỉ là một phôi thai đang lớn liền bị tước đoạt sự sống.” Ba chữ con riêng không có gì bất ngờ lọt vào trong tai Phó Nhiễm, trong lòng cô đau đớn như bị ai đó ghim con dao sắc nhọn vào. Nhưng đây mới chỉ là một người đang nói…, sau này cô còn đối mặt vô số lời dị nghị, đứa bé của cô sẽ liên tục tiếp nhận đủ loại chỉ trích cũng như bị lăng mạ. Sắc mặt Phó Nhiễm càng lúc càng khó coi, bàn tay chống bên cạnh, mơ hồ cảm thấy mất hồn, như muốn bất tỉnh. “Ca ca, cho tới nay thật sự là anh cũng không dễ chịu sao?” Phó Nhiễm thấy áy náy nhiều nhất, chính là Minh Tranh. “Mẹ anh còn khổ hơn so với anh, cho nên….” Minh Tranh như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Nhiễm. “Sau này, người khổ nhất chính là em, em phải hiểu rõ nhất.” Sao Phó Nhiễm lại không biết. Hai khuỷu tay Minh Tranh chống lên đầu gối, mười ngón đan cài vào nhau. “Tiểu Nhiễm, chúng ta kết hôn đi.” Cô đang suy nghĩ mông lung bị những lời nói của người đàn ông này kéo trở về ngay lập tức. Phó Nhiễm không ngừng hoảng sợ, kinh ngạc hỏi. “Ca ca, anh nói gì?” Minh Tranh lại có vẻ như cực kỳ nghiêm túc, quyết định này không giống như là nhất thời nghĩ tới. Ngược lại, là kết quả sau khi suy nghĩ rất kĩ. “Em kết hôn với anh, đứa bé sẽ để chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng. Nó cũng sẽ họ Minh, cũng sẽ không có người dám nói một câu là nó không phải.” Phó Nhiễm kinh ngạc giật mình một lúc, suy nghĩ dừng lại trong lời nói của Minh Tranh không nói ra được. “Ca ca, anh đừng nói giỡn.” Con ngươi mát lạnh của Minh Tranh hướng về phía cô. “Anh không hề nói giỡn.” “Anh. . . . . .” Trong lòng Phó Nhiễm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. “Thân thế của anh đã như vậy, tại sao anh còn có thể tiếp nhận đứa bé?” “Bởi vì khi còn bé anh không có được một chút tình thương của người kia, mặc dù anh là con riêng, nhưng rốt cuộc cũng là con trai ruột của ông ấy.” Một câu nói hung ác đánh tới chỗ đau của Phó Nhiễm. “Lời nói hôm nay của anh, làm cho tôi thật bất ngờ.” “Đây là lựa chọn tốt nhất, đối với em, đối với anh, đối với đứa bé, cũng với cả Phó gia.” Minh Tranh lại nói rõ về mối quan hệ với cô. “Lại nói, sớm muộn gì em cũng phải kết hôn, Tiểu Nhiễm, chúng ta đã bỏ qua quá nhiều thời gian rồi.” Thật ra thì đến nay Phó Nhiễm vẫn không biết rõ tình cảm của Minh Tranh đối với cô, hắn cũng chưa bao giờ nói qua, nếu như không phải là hắn đường đột nói ra hai chữ kết hôn, thậm chí Phó Nhiễm sẽ cảm thấy là từ trước tới giờ Minh Tranh chỉ chăm sóc cô giống như chăm sóc em gái. “Em cứ suy nghĩ kỹ đi, anh sẽ chờ em trả lời.” Phạm Nhàn nhìn thấy Minh Tranh đứng lên, bà từ phòng bếp cười, nhẹ nhàng ra ngoài. “Ngồi chút nữa đi, ăn cơm trưa đã.” “Không ạ.” Minh Tranh nhẹ nhàng trả lời. “Công t cháu còn có việc rất bận.” Phạm Nhàn đưa Minh Tranh ra cửa, khi trở về nhìn thấy Phó Nhiễm vẫn ngồi yên tại chỗ, bà đi tới. “Tiểu Nhiễm, con không nên nghĩ quá nhiều về ý kiến của Minh Tranh.” “Mẹ đều nghe được?” “Mẹ vẫn là tôn trọng sự lựa chọn của con, dù sao hôn nhân cũng không phải trò đùa.” Trong lòng Phó Nhiễm rất hỗn loạn. “Mẹ để con suy nghĩ thêm mấy ngày nữa có được không?” Từ lúc cô gặp chuyện cho tới bây giờ cũng luôn tỉnh táo, không rườm rà, nhưng liên quan đến một mạng người, cô không thể không trở nên sợ hãi tất cả mọi thứ. Lúc Vương Nhứ Đình gọi điện thoại cho Vưu Ứng Nhụy thì cô đang làm đẹp, Vương Nhứ Đình mắng luôn là lúc nào rồi mà cô còn có tâm tư này. Sau khi làm xong Vưu Ứng Nhụy vội vàng trở lại trên xe. “Tớ cũng nóng lòng như vậy, cũng không biện pháp khác, đứa bé lại không ở trong bụng tớ.” “Vậy cậu chờ tới khi người ta cho cậu làm dì ghẻ thôi.” Vưu Ứng Nhụy lại cảm thấy có chút may mắn. “Thật ra thì cũng không chắc chắn, Thành Hữu nói anh ấy không thích đứa bé.” “Cậu thật ngu.” Vương Nhứ Đình nói thẳng vào chỗ”Đây không phải là vấn đề có thích hay không, là nếu nó thật sự tồn tại, mấy ngày nay tớ đều chú ý đến Phó Nhiễm, có vẻ như cô ta thật sự muốn sinh ra đứa bé. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của Tam Thiếu, hắn có thể mặc kệ sao? Còn mẹ chồng của cậu nữa, ngày ngày la hét bắt cậu mau chóng sinh con, chuyện này nếu bị bà ấy biết, tớ xem cậu còn mạnh miệng như thế nào!” Vưu Ứng Nhụy cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. “Vậy tớ nên làm gì đây?” “Giống như cậu nói, đứa bé ở trong bụng Phó Nhiễm, biện pháp duy nhất là làm cho chính cô ta tự phá bỏ. Cậu cứ nói cho cô ta biết rõ ràng, đừng vọng tưởng là có thể dùng đứa bé để tái hợp, cắt đứt mọi suy nghĩ của cô ta, hoặc là như vậy. . . . . .” Vương Nhứ Đình hạ thấp giọng, ở đầu điện thoại bên kia nói ra một câu. Phó Nhiễm lái xe ra khỏi cửa nhà, Vưu Ứng Nhụy trải qua chuyện lần trước sau đó không dám đi Phó gia nữa, cô đem xe dừng ở bên ngoài cách 500m, nhìn thấy xe của Phó Nhiễm ra ngoài, cô ta đánh tay lái, Phó Nhiễm nhanh chóng phanh gấp nhưng vẫn thiếu chút nữa là đụng vào đuôi xe của Vưu Ứng Nhụy. Vưu Ứng Nhụy nhanh chóng xuống xe, nhanh chóng đi tới bên cạnh xe Phó Nhiễm. “Tôi có chuyện muốn cùng cô.’’ “Tôi với cô không có gì để nói.” Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn thẳng, nhìn chăm chú về phía trước . Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu nhìn về hướng Phó gia, ngôi nhà kia, cô rất khó có thể trở về nữa rồi, cô biết rõ. ” Phó Nhiễm, đừng tưởng rằng tôi thật sự không hiểu tâm tư của cô, buổi lễ kết hôn của tôi, cô náo loạn như vậy để cho ai xem? Còn nữa, cô mang thai chứ, vẫn còn không hết hy vọng sao?” không nghĩ tới là Vưu Ứng Nhụy sẽ biết chuyện này. “Tôi nghĩ như thế nào cũng không liên quan tới cô.” “Sao lại không quan hệ với tôi?” Vưu Ứng Nhụy đứng trước cửa sổ xe. “Đứa bé cô mang thai là của chồng tôi.” “Đứa bé là của mình tôi.” Mặc dù Phó Nhiễm biết những lời này là rất gượng ép, nhưng thật sự là cô không muốn còn liên quan một chút nào tới Minh Thành Hữu nữa. “Cô đã có hỏi chúng tôi hay không, là tôi cùng Thành Hữu có muốn hay không muốn?” Vưu Ứng Nhụy khom lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Phó Nhiễm. Bàn tay cô xuôi ở bên người không khỏi nắm chặt lại. “Tôi không có ý định cho anh ta biết, về phần cô, cứ giả câm giả điếc đi, các người có hạnh phúc của các người, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau.” “Tốt cho một câu cả đời không qua lại với nhau.” Lời nói của Vưu Ứng Nhụy mang vẻ châm chọc. “Nhưng giữa các người có một đứa bé, thật sự có thể làm được như lời cô nói sao?” Phó Nhiễm thấy tức cười, nhưng cũng cảm giác rất là bất đắc dĩ, là chính cô cho lý do để Vưu Ứng Nhụy tìm đến cửa. Thấy cô nói không ra lời, Vưu Ứng Nhụy “Huống chi, Thành Hữu muốn đứa bé cũng không cần cô sinh cho anh ấy.” Bàn tay cô ta vuốt xuống bụng. “Phó Nhiễm, tôi cũng mang thai, cô nói, anh ấy sẽ tiếp nhận đứa con riêng, hay là đứa con hợp pháp?” Ánh mắt Phó Nhiễm theo bàn tay Vưu Ứng Nhụy rơi trên bụng cô ta, trong lòng vẫn là bình tĩnh mà chính cô cũng cảm thấy mình không có cách nào làm được, cô nâng lên khóe môi, đứng thẳng người. “Phó Nhiễm, tôi cũng là vì tốt cho cô, Thành Hữu căm hận nhất là mẹ con Triệu Lan, cô biết đối với ba chữ đứa con riêng anh ấy có nhiều nhạy cảm sao?” Phó Nhiễm cười lạnh. “Không cần cô đến giờ phút này vẫn còn đến nhắc nhở, nếu như thực sự là vì tốt cho tôi, cô cũng sẽ không đến đây một chuyến. Nói cho cùng vẫn là sợ đứa bé tôi sinh ra sẽ bất lợi đối với cô, đây là chuyện của mình tôi, cô không có quyền can thiệp.” Mặc dù thái độ của cô có chút ngang ngược, nhưng rốt cuộc là không lo lắng nhiều lắm. Bây giờ Vưu Ứng Nhụy là mang thân phận của Minh phu nhân, lúc nào cô cũng có thể mượn lý do này làm cô ta khó xử. Phó Nhiễm phát động động cơ, chậm rãi dâng lên cửa sổ xe. “Tránh ra.” Trước khi cô đi Vưu Ứng Nhụy không quên nói thêm một câu. “Cô mà đi tìm Thành Hữu để nói, thì chỉ biết tự rước lấy nhục.” Bởi vì con đường phía trước bị xe của Vưu Ứng Nhụy ngăn cản, Phó Nhiễm không thể không chuyển động tay lái, xe đi sangVưu Ứng Nhụy, cô ta vội vàng tránh ra, nhìn xe gào lên. “Cô thật độc ác, muốn đụng chết đứa bé của tôi phải không?” Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn bóng người bên trong kính chiếu hậu càng lúc càng nhỏ dần, cô thu hồi tầm mắt, trong lòng dâng lên chua xót khiến nước mắt như sắp trào ra. Lúc này mới chỉ là bắt đầu, nhưng nếu hiện tại ngay cả những thứ này mà cô cũng không chịu nổi, sau này thì phải làm sao đây? Thật châm chọc biết bao, cô cùng Vưu Ứng Nhụy trước sau đều mang thai, tất nhiên là, đứa bé được sinh ra nhận được sự đối xử hoàn toàn khác nhau. Từ trước đến nay Phó Nhiễm luôn mặc kệ lời đồn đại, cảm nhận được nhiều chuyện xảy ra với người khác, nhưng bây giờ không giống nhau, mặc dù đứa bé còn chưa ra đời, nhưng ý thức liều mạng vẫn muốn bảo vệ ý nó cũng đã rất rõ ràng rồi. Ăn cơm tối xong Phó Nhiễm lên lầu sớm một chút, má Trần ở phòng bếp đem canh đậu xanh đã nấu xong bưng ra, bỏ riêng một chén ra, bỏ một chút đường vào chuẩn bị bưng lên lầu. Phạm Nhàn đứng dậy từ trên ghế salon đi tới. “Để tôi.” “Vâng.” Phạm Nhàn bưng chén đi từng bước một lên lầu hai, bà cũng không đi thẳng vào gian phòng Phó Nhiễm ngay, mà đẩy cửa phòng ngủ chính ra. Bà tìm hộp thuốc trong ngăn kéo của bàn trang điểm, bàn tay run rẩy đem loại thuốc màu trắng bỏ vào trong canh đậu xanh. Dùng muỗng quấy lên, cho đến khi xác định thuốc đã hoàn toàn hòa tan, sau đó Phạm Nhàn mới bưng nó ra khỏi phòng. Phó Nhiễm im lặng tựa tại bên cửa sổ, cô khoanh hai tay trước ngực, ngoài cửa sổ git nâng một góc rèm lên, cọ vào bên tai mang làm cô thấy ngưa ngứa, cô mới nhận được điện thoại của Vưu Dữu, mấy ngày nay mỗi đêm Vưu Dữu cũng sẽ đúng giờ gọi điện thoại cho cô, có lúc nói với cô một chút chuyện cười tìm được trên mạng, có lúc cũng sẽ nói một chút về tình tiết trong bộ phim truyền hình đang phổ biến nào đó. Cửa không khóa, Phạm Nhàn khẽ bước đi vào. Phó Nhiễm cúi đầu nhìn chằm chằm bụng của mình, kiên quyết trong lòng chuyển thành mâu thuẫn, cô muốn để lại đứa bé, nhưng không muốn đứa nhỏ này có một chút liên quan cùng Minh Thành Hữu. Cô cũng ý thức rõ được, chỉ cần có đứa bé ở đây, giữa cô và Minh Thành Hữu không thể nào đoạn tuyệt sạch sẽ được. “Tiểu Nhiễm.” Phạm Nhàn đến gần, Phó Nhiễm khẽ đứng thẳng vai, kéo suy nghĩ trở về, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác. “Mẹ.” “Nghĩ gì mà mất hồn như thế?” “Không có việc gì, chỉ là con muốn đứng hóng gió ở bên cửa sổ một chút.” Phạm Nhàn bưng canh đậu xanh trong tay. “Cũng không sợ nóng, mẹ nghĩ là lúc này con không chịu được nóng.” Phó Nhiễm dán mặt vào vách tường, Phạm Nhàn cúi đầu nhìn chén chè trong tay. “Má Trần mới nấu canh đậu xanh, mau mau uống một chén.” “Con không muốn uống.” Phó nhiễm còn cảm thấy cổ họng khó chịu. “Mẹ bưng trở lại đi.” “Gần đây con ăn uống cũng không tốt như vậy, người cũng gầy, nhìn khóe miệng đều là mụn nhiệt do nóng, mau uống để hạ nhiệt đi.” Phạm Nhàn vừa dứt lời, liền đem chén trong tay nhét vào tay Phó Nhiễm. Cô không lay chuyển được, đành phải gật đầu. “Vâng.” Phó Nhiễm dùng muỗng quấy mấy cái, ánh mắt Phạm Nhàn nhìn động tác của cô chằm chằm. “Mẹ, bình thường có phải là ba bốn tháng sẽ có máy thai rồi phải không?” Bất ngờ, cô lại hỏi một câu như vậy, ánh mắt Phạm Nhàn né tránh. “Mỗi người đều sẽ khác nhau thôi.” “Vậy à?” Sự chú ý của Phó Nhiễm lại trở lại trên tay lần nữa, cô múc một muỗng canh đậu xanh đưa lên khóe miệng.
|
“Vậy à?”
Sự chú ý của Phó Nhiễm lại trở lại trên tay lần nữa, cô múc một muỗng canh đậu xanh đưa lên khóe miệng.
Phạm Nhàn chăm chú nhìn những động tác chậm chạp của Phó Nhiễm, nhưng thật ra cũng chuyện là rất tự nhiên, chiếc thìa in hình bông hoa màu xanh đã sắp đưa lên bên môi.
Phạm Nhàn đột nhiên nhớ tới lời nói mà Phó Nhiễm đã từng nói với bà, mặc dù cô phiêu bạt ở bên ngoài hai mươi năm, nhưng cũng may mắn là có quan hệ máu mủ ở đây, mới để cho cô có thể trở lại Phó gia một lần nữa.
Tình thương của người mẹ, bà đã thiếu cô hai mươi năm, hai mươi năm, bà hết sức nuông chiều Vưu Ứng Nhụy, chút yêu thương này, mặc dù sau này cũng đã để Phó Nhiễm trở lại Phó gia nhưng vẫn không thể cho cô được hưởng cuộc sống gia đình ấm áp vốn nên thuộc về cô.
Nói cho cùng, Phạm Nhàn vẫn cảm thấy có áy náy.
Đôi môi Phó Nhiễm dính vào nước canh đậu xanh, giống như không hề suy tính gì, cũng không kịp để cho Phạm Nhàn cân nhắc lại, bà đưa tay hất chiếc chén trong tay Phó Nhiễm.
May là món canh đậu xanh là lạnh, chảy xuống một đường từ trước ngực Phó Nhiễm xuống đến trên đùi, đôi tay cô vẫn duy trì động tác bưng chén, thần sắc kinh ngạc, ánh mắt hiện lên đầy vẻ khó hiểu.
“Mẹ?”
Phạm Nhàn ngân ngấn nước mắt, nửa bát canh đậu xanh vẩy vào trên mu bàn tay bà, bà buông tay phải ở bên người, tay kia chống vào mép bàn.
“Tiểu Nhiễm, nếu mẹ làm một quyết định thay con, có phải con sẽ trách ta cả đời hay không?”
Phó Nhiễm thấy nét mặt Phạm Nhàn đầy bi thương, đột nhiên cô có thể đoán được là chuyện gì đang xảy ra, bước chân Phó Nhiễm lui về phía sau kinh ngạc, dựa phần lưng vào giá sách gỗ bên cạnh, dù là đã lùi lại đến đường cùng, nhưng vẫn liều mạng tiếp tục muốn lui về phía sau nữa.
Phạm Nhàn ngồi xổm trên nèn nhà, hai vai run rẩy bất lực, sao còn có thể thấy dáng vẻ ung dung tôn quý trước đó.
“Tiểu Nhiễm, đứa bé này thật sự không giữ lại được, nó sẽ phá hủy cả cuộc đời con, về sau ai còn có thể tiếp nhận một người chưa cưới đã sinh con
Phó Nhiễm nhìn mảnh chén vỡ thành hai ở bên cạnh chằm chằm, Phó Tụng Đình nghe thấy tiếng động đi tới cửa, giọng nói lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ông nhìn không khí bên trong gian phòng, mơ hồ cũng đoán được là tại sao, Phó Tụng Đình lắc đầu thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Cảm giác lạnh thấu xương từ lòng bàn chân lan tràn lên tới đỉnh đầu, Phó Nhiễm sao có thể không hiểu khổ tâm Phạm Nhàn, ai cũng là vì tốt cho cô, cô cứ một mực khăng khăng mang tới cho mọi người khó xử cùng thống khổ.
Lúc này Phó Nhiễm càng thấy hiểu rõ ràng hơn, nếu cô muốn cùng Minh Thành Hữu không còn quan hệ với nhau, phải bỏ đứa bé đi. Một chuỗi bi thương tràn đầy trái tim, cô đã không còn hơi sức để đấu tranh cùng kiên trì.
Bước chân Phó Nhiễm từ từ đi trở về đến trước mặt Phạm Nhàn, cô ngồi xổm người xuống, hai tay đè lại bả vai Phạm Nhàn.
“Mẹ, thật xin lỗi, là lỗi tại con không hiểu chuyện để cho mọi người vì con mà phải lo lắng, thật ra thì trong lòng con cũng biết, con đáp ứng mẹ, đứa bé này, con không thể giữ lại rồi.”
Nước mắt Phạm Nhàn rơi đầy mặt, không hề tỉnh táo, có chút mừng rỡ, bà nắm chặt tay Phó Nhiễm.
“Thật chứ?”
Cô nghẹn ngào nơi cổ họng, không nói ra được câu nào, chỉ nặng nề gật đầu.
Phạm Nhàn lại khóc còn nhiều hơn so với cô.
“Không phải là chúng ta không thương nó, mà là thật sự không giữ lại được.”
Phó Nhiễm cố nén dòng nước mắt rơi lã chã
“Mẹ, nó biết mà.”
Nếu như là cô thật lòng muốn giữ lại, lời nói của ai đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng tới cô, nhưng bây giờ, cũng là cô thật lòng nghĩ thông suốt rồi.
Phạm Nhàn dọn dẹp cẩn thận những mảnh vỡ trên nền nhà, Phó Nhiễm im lặng ngồi ở mép giường nhìn bóng dáng bận rộn ủa bà, cô đem tay đặt theo như hướng bụng của mình, phôi thai trong bụng mới lớn được một chút xíu, có thể vẫn không thể biết trước nguy hiểm sắp gặp phải.
Bàn tay Phó Nhiễm không khỏi vòng chặt, cô ngẩng đầu tiếp tục nhìn động tác của Phạm Nhàn chằm chằm, sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, bên trong gian phòng mở đèn chụp, trong lòng Phạm Nhàn không thể cảm thấy dễ chịu hơn so với Phó Nhiễm, nhưng này đây là lựa chọn chắc chắn bà sẽ chọn, bà chỉ có cô con gái duy nhất này, Phó Nhiễm có thể hồ đồ, bà lại nên vì cuộc sống sau này của con gái.
La Văn Anh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày sau đó đi tới công ty đi làm, bộ dáng vẫn lão luyện hoạt bát như cũ, tinh thần phấn chấn.
Tiểu Chu cả ngày vây quanh không ngừng di chuyển.
“Eve, nghỉ ngơi đi, để công việc lại hôm nào từ từ bổ sung sau.”
La Văn Anh vùi đầu vào bên trong đống văn kiện.
“Cô đi ra ngoài làm việc của cô, cứ ở trước mặt làm tôi hoa mắt.”
“Tôi còn không phải là lo lắng cho cô.”
La Văn Anh ngẩng đầu lên, cầm cây viết trong tay gõ nhẹ lên đầu cô.
“Tôi ngồi ở đây rất tốt, có cái gì lo lắng chứ.”
Lúc Minh Tranh đi vào phòng làm việc vừa đúng lúc gặp Tiểu Chu cũng đi ra ngoài, hắn quay người đưa tay đóng cửa lại, La Văn Anhói cũng không ngẩng đầu lên.
“Đã nói là tôi không sao, cô cứ đi đi đi lại trước mặt tôi cẩn thận tôi trừ tiền thưởng của cô.”
“Đại khái là em có thể trừ, càng nhiều càng tốt.”
Hắn mỉm cười đi vào.
La Văn Anh nghe được giọng nói ngẩng đầu lên, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu trở lại cực kỳ bình thường.
“Là anh à, có chuyện gì sao?”
Minh Tranh kéo chiếc ghế ngồi vào chỗ đối diện cô.
“Thân thể bình phục như thế nào, anh cho em mấy ngày nghỉ, thế nào lại không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt?”
“Coi như là nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, sau khi trở lại tiếp tục với công việc chồng chất vẫn là tôi.”
Tuyệt đối La Văn Anh sẽ không không miễn cưỡng, nhưng thời điểm có thể cố gắng, cũng sẽ không từ chối.
Ánh mắt Minh Tranh nhìn sang tập văn kiện cô đang lật xem.
“Vụ kia đã bị MR đánh rớt, cùng lắm là trả thù lại, hôm nay Tiểu Vương cũng cướp một khoản hợp đông của MR.”
La Văn Anh khẽ nhíu mày.
“Gần đây anh nghe được tin đồn về MR rồi sao?”
Minh Tranh như có suy nghĩ điều gì đó, dựa người hướng bên trong thành ghế.
“Mục tiêu cuối cùng của hắn vẫn là Hào Khôn.”
luẩn quẩn trong cái vòng lớn như vậy, hành động lần này của Minh Thành Hữu. . . . . .”
La Văn Anh cũng không quan tâm tới hành động bất thường đó, cô đong đưa cây viết trong tay.
“Anh có cảm thấy hay không, hắn là đang mang MR ra đánh cược, ngày hôm qua người dẫn chương trình tài chính kinh tế có câu nói rất chính xác, hắn nói rõ là Thành Hữu đang tự sát!”
Minh Tranh nâng chân lên, thân hình cao to bởi vì nghiêng về một bên nên chiếc bóng càng bị kéo dài ra.
“Nhưng nếu hắn bởi vì phải kéo Hào Khôn xuống ngựa mà làm ra thành như vậy, không khác là ‘giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm’, đối với hắn có ích lợi gì chứ?”
Đây cũng là điều mà La Văn Anh không thể nào lý giải nổi, cô thấy nhức đầu ngả người vào trong ghế.
“Tóm lại, chúng ta phải thật cẩn thận.”
“Tôi dặn Tiểu Chu đi mua cơm hộ tôi, hôm nay tôi không thích thức ăn ở phòng ăn công ty.”
Nói chuyện đủ rõ ràng.
Minh Tranh nghiêng người về phía trước.
“Để đền bù dạ dày của em, anh mời em ăn cơm.”
La Văn Anh đúng là cũng đói bụng, hơn nữa vừa rửa dạ dày nên vẫn không dám ăn đồ dầu mỡ, cả ngày chỉ uống nước canh suông, dạ dày cô đã sm hướng cô kháng nghị.
Mới định mở miệng đáp ứng, điện thoại trong túi của Minh Tranh đột nhiên vang lên. Hắn lấy ra liếc nhìn màn hình, ra hiệu hướng La Văn Anh sau đó nghiêng sang một bên khác nghe máy.
“Này, Tiểu Nhiễm.”
La Văn Anh không kh ngẩng đầu, lời nói đến khóe miệng cũng nuốt trở về.
Phó Nhiễm đứng ở phía trước cửa sổ của phòng làm việc, ánh mặt trời hừng rực nóng bỏng, cách hai lớp rèm cửa sổ cũng không ngăn được, nếu như không phải là bên trong phòng có trang bị máy điều hòa không khí, cô đã sớm không chịu nổi.
Giọng nói của Minh Tranh truyền đến từ một đầu dây khác, hắn vốn là như vậy, tính tình luôn thờ ơ lạnh nhạt, ngay cả giọng điệu cũng thế.
Phó Nhiễm phủ lòng bàn tay xuống hướng bụng, Minh Tranh không thấy cô mở miệng, hỏi một câu.
“Suy nghĩ kỹ rồi sao?”
|
La Văn Anh chuyển cái ghế sang phương hướng của Minh Tranh, khuôn mặt hắn rất anh tuấn, nếu không tại sao lại nói ba người con trai của Minh gia đều có diện mạo đứng đầu chứ?
La Văn Anh che giấu thần sắc, chỉ cảm thấy bên trong phòng làm việc tĩnh lặng đến nỗi ngay cả không khí cũng không lưu thông được nữa rồi, giống như hít thở không thông, từng câu Minh Tranh nói ra lại đưa vào trong tai rõ ràng từng chữ một.
Phó Nhiễm dùng ngón tay vạch rèm cửa sổ ra, một ánh mặt trời nhân khoảng trống mà hắt vào, giọng nói của cô mờ nhạt lắng đọng.
“Ca ca, tôi nghĩ kỹ rồi.”
“Ừ.”
Minh Tranh khẽ đáp, đợi đáp án của cô.
“Nhưng nếu vì đứa bé mà buộc chúng ta ở chung một chỗ, tôi cảm thấy được đối với anh là không công bằng.”
Lời nói này rõ ràng là có ý cự tuyệt, Minh Tranh ngồi thẳng tắp lưng, thân thể lui về phía sau.
“Tiểu Nhiễm, anh không cảm thấy đối với anh là bất công, anh nguyện
Mặc dù La Văn Anh không biết nội dung nói chuyện của hai người, nhưng chỉ từ những lời này của Minh Tranh, ít nhiều cũng có thể nhìn ra chút đầu mối. Trong lòng không thể tránh khỏi khó chịu, cô bỏ phần văn kiện ra, tầm mắt rơi vào trên giấy A4, nhưng sự chú ý sao còn có thể tập trung, bắt buộc mình mấy lần vẫn là mất hồn.
Phó Nhiễm đi tới trước bàn làm việc.
“Thân thế của đứa bé sớm muộn cũng có ngày bị đưa ra ánh sáng, tôi không muốn anh cũng phải chịu sự chỉ trích, cuộc sống của anh và bác gái cũng đã không chịu nổi thêm một chút giày vò nữa, ca ca. . . . . .”
Cô luôn mắc nợ hắn, Phó Nhiễm dừng một chút sau đó lại nói.
“Tôi đã quyết định, đứa bé này, tôi muốn bỏ.”
“Cái gì?”
Nơi cổ họng Minh Tranh căng lên, cuối cùng, tức giận trong lồng ngực tích tụ lên lại cố gắng đè nén lại.
“Thật sự em đã nghĩ xong?”
Phó Nhiễm hít sâu một hơi, giọng nói vẫn còn chút run run.
“Đúng, tôi không thể sinh nó ra.”
La Văn Anh nhìn thấy rõ ràng khóe mắt Minh Tranh nâng lên sáng rỡ một chút rồi lại ảm đạm xuống, trong nháy mắt sắc mặt lại trầm xuống, âm u.
“Ừ.”
“Ca ca, cám ơn anh.”
Phó Nhiễm nói xong, cúp điện thoại.
Minh Tranh cầm điện thoại di động, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh kéo dài, lại trở về tập văn kiện, mãi không thấy Minh Tranh mở miệng nói một câu.
Cô lừa mình dối người sau một hồi lâu, bất đắc dĩ đóng tập văn kiện lại.
Làm sao còn có thể tập trung nhìn vào một hàng chữ?
“Lão đại?”
La Văn Anh thử mở miệng thăm dò.
Minh Tranh hoàn hồn, lấy di động từ bên tai ra, xoay ghế quay trở lại đối mặt La Văn Anh lần nữa.
Thật ra thì hắn sớm nên đoán được, đứa nhỏ trong bụng Phó Nhiễm đều cùng là một đứa con riêng như hắn, dù thế nào cũng không bỏ được, nhưng ngay cả quyền được sống cũng là xa xỉ.
Minh Tranh hoàn toàn không nghe vào lời nói của La Văn Anh, hắn nghĩ đến tuổi thơ của mình, nghĩ đến thân phận mình vẫn còn đeo trên lưng hôm nay.
La Văn Anh nhìn thấy trong mắt của hắn chợt lóe lên vẻ cô đơn, cô cũng không nói chuyện, Minh Tranh ngẩng đầu lên thấy cô đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Cô thấy hắn mất hồn, liền đem lời nói trong miệng nuốt trở về.
Hắn đưa di động cầm trong lòng bàn tay xoay xoay, ánh mắt đặt tại nơi nào đó như có điều suy nghĩ, một hồi lâu sau, hắn đẩy chiếc ghế ra nói.
“Anh có việc đi ra ngoài.”
La Văn Anh chỉ gật đầu, thấy bóng dáng của Minh Tranh sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.
Hắn gặp gỡ Phó Nhiễm, xưa nay luôn làLa Văn Anh khẽ cắn chặt môi, cảm giác có chút đau đớn xuyên tới cổ họng.
Tiểu Chu đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào.
“Eve, đi xuống ăn cơm đi?”
La Văn Anh không hề muốn ăn nữa.
“Cô đi trước, mang cho tôi tô mì vằn thắn là được rồi.”
“Lão đại đâu?”
Tiểu Chu lấm lét nhìn quanh.
“Tôi cho là hai người cùng nhau đi ăn cơm đấy.”
Trong cổ họng La Văn Anh có chút chua xót.
“Hắn có việc gấp đi ra ngoài.”
Hắn đi rất vội vàng, bởi vì vĩnh viễn có người đang đợi hắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ quay đầu liếc nhìn, xem một chút xem, phía sau có người đứng ở nơi hắn rời đi hay không?
Minh Tranh lái xe đi thẳng tới phòng làm việc của Phó Nhiễm, cô còn chưa ăn cơm trưa, lúc Minh Tranh đi vào phòng làm việc cô đang nằm ở trên bàn làm việc ngủ trưa.
Không nghĩ tới là hắn sẽ đến, Phó Nhiễm xoa cặp mắt cho tỉnh táo .
“Sao anh lại tới đây?”
“Ăn cơm rồi sao?”
“Không có.”
Phó Nhiễm ngồi dậy,
“Tôi không đói bụng.”
“Đi ra ngoài ăn chút đi, anh cũng chưa ăn đấy!”
Phó Nhiễm ngay cả đi bộ cũng lười biếng, Minh Tranh đi tới, không nói thêm lời nào liền kéo cổ tay của cô.
Hai người cũng không đi xa lắm, tìm một quán ăn nhỏ ở gần FU.
Minh Tranh gọi mấy món ăn, tất cả đều là theo khẩu vị của Phó Nhiễm, cô chống gò má ngó ra ngoài cửa sổ.
“Thường xuyên không ăn sao có thể được? Nếu khó chịu, cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
Minh Tranh kêu nhân viên phục vụ lấy ly nước trắng cho Phó Nhiễm.
“Tôi không muốn suốt ngày ở nhà.”
Minh Tranh ngả người ra phía sau, tầm mắt nhìn chăm chú về phía gò má của Phó Nhiễm.
“Có thể nói cho anh biết, tại sao đột nhiên lại quyết định như vậy?”
Phó Nhiễm trầm mặc trong chốc lát, rồi mới lên tiếng.
“Tôi cảm thấy đó sẽ là quyết định tốt nhất đối với tất cả mọi người, huống chi nếu muốn đoạn tuyệt với hắn, còn giữ đứa bé của hắn làm cái gì?”
Cô cố gắng nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn là buồn bực khó chịu.
Minh Tranh không có tiếp tục tra hỏi nữa.
Sau khi món ăn mang lên đủ, hắn cẩn thận gắp thức ăn, Phó Nhiễm lấy tay che miệng, Minh Tranh mang hết món ăn có dầu mỡ đổi đến trước mặt mình.
“Tiểu Nhiễm, vậy em định lúc nào thì đi bệnh viện?”
Bàn tay Phó Nhiễm cầm đũa ngừng lại.
“Hai ngày nữa.”
Minh Tranh bưng chén nước lên uống, ánh mắt nhìn chăm chú về phía đỉnh đầu Phó Nhiễm.
“Anh đi cùng em.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
“Cái gì?”
“Chuyện như vậy, anh không thể nào để cho một mình em đi đối mặt, Tiểu Nhiễm, anh còn giữ nguyên lời nói lúc trước, bất kể đứa nhỏ này là có giữ lại hay không, anh nói là đề nghị kết hôn, hi vọng em có thể có khả năng suy nghĩ tới.”
Lời nói của Minh Tranh hết sức chân thành kiên định, làm nhất thời Phó Nhiễm không biết là nên trả lời như thế nào.
“Ca ca, anh cảm thấy hai chúng ta còn có thể sao?”
Minh Tranh múc một muỗng sò hầm cách thủy thả vào trong chén của Phó Nhiễm.
“Tiểu Nhiễm, anh vẫn luôn thích em, từ ban đầu lúc chia tay đến bây giờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.”
Đôi mắt Phó Nhiễm trợn tròn, hơn nữa là khó có thể tin nổi.
Minh Tranh cười khổ nói.
“Chẳng lẽ bình thường biểu hiện của anh không đủ rõ ràng sao?”
Phó Nhiễm sửng sốt một hồi lâu mới tiếp thu được lời của hắn.
“Ca ca, phương thức này của anh thật đúng là đặc biệt
“Anh cho là em đã sớm biết rõ.”
Minh Tranh buông đôi đũa trong tay ra.
“Tiểu Nhiễm, chúng ta bắt đầu lần nữa đi.”
Lúc đó giữa cô cùng Minh Tranh, làm sao đã bỏ lỡ một bước quan hệ?
Phó Nhiễm nghe được mấy chữ bắt đầu lần nữa, trong lòng cô vô cùng hoảng sợ, món ăn đưa vào trong miệng cũng thấy không ngon miệng.
|
Lúc trước Minh Thành Hữu tiếp cận cô, chính là lấy cớ như vậy.
“Ca ca, tôi và anh ở cùng với nhau mà nói, chỉ làm liên lụy anh thôi.”
“Anh không muốn nghe lý do như vậy.”
Minh Tranh lên tiếng ngắt lời Phó Nhiễm.
“Lúc đầu anh đính hôn cùng La Văn Anh cũng chỉ là bất đắc dĩ, sau đó lại tiếp nhận Hào Khôn, vì muốn ổn định nguốn vốn nên cũng không nghĩ tới chuyện này. Tiểu Nhiễm, chúng ta nên suy nghĩ cho chúng ta một chút đi, Thành Hữu đã làm tổn thương em, giữa hai người đúng là không thể nào.”
Phó Nhiễm cắn cắn chiếc đũa. “Tôi biết rõ.”
Minh Tranh lấy bao thuốc lá ra, nhưng nghĩ tới sức khỏe của Phó Nhiễm, hắn tiện tay đem nó thả vào bên cạnh điện thoại di động.
“Em có thể suy nghĩ thật kỹ, nhiều năm như vậy cũng chờ rồi, cũng không quan tâm đến mấy ngày này. Nhưng thời điểm em đi bệnh viện, nhất định phải để cho anh đi cùng với em, anh không muốn một mình em đối mặt với chuyện như vậy.”
Điện thoại trên bàn bất ngờ vang lên, Minh Tranh nhận máy sau đó
Phó Nhiễm ngồi ở trong góc mát, đầu tiên cảm thấy không muốn ăn, lúc này trong dạ dày trống rỗng, ăn con sò hầm cách thủy lại thấy ngon miệng.
“Tiểu Nhiễm, công ty anh có việc gấp, em cứ từ từ ăn đi.”
“Mau đi đi.”
“Lúc trở về đi chậm một chút.”
Phó Nhiễm hơi ngẩng đầu lên.
“Tôi biết rõ, chỉ là mấy phút thôi, yên tâm đi.”
Minh Tranh cầm chìa khóa xe lên đi đến quầy, trả hóa đơn xong sau đó nhanh chóng rời đi.
Phó Nhiễm cúi đầu, món ăn khác cô ít động tới, cũng ăn vài miếng cơm, phía trước là bóng đen chiếu tới đây, cô cũng không để ý, cho là nhân viên phục vụ đang dọn dẹp bàn kế bên.
Cho đến lúc tiếng kéo chiếc ghế ra truyền vào trong tai, Phó Nhiễm mới ngẩng đầu.
Ánh mắt mới chạm đến lưng quần của người đàn ông, hắn ngồi xuống, Phó Nhiễm chiếc cằm kiên nghị của người đàn ông, cô di chuyển tầm mắt lên trên, thấy cả khuôn mặt của Minh Thành Hữu rõ ràng.
Hắn nắm trong tay một món đồ, giấy A4 cuốn thành hình tròn gõ mấy cái vào lòng bàn tay, Phó Nhiễm nuốt sò hầm cách thủy trong miệng xuống cổ, cô cau mày, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không nói chuyện với hắn, càng không mở miệng đuổi hắn đi.
Phó Nhiễm múc một thìa sò hầm cách thủy lần nữa, cô lo ăn, hoàn toàn coi Minh Thành Hữu là người vô hình.
Hắn đưa một tay chống cằm dưới lên, nhìn cô ăn.
Trong bụng dần dần có cảm giác no bụng, Phó Nhiễm rút khăn giấy ra lau khóe miệng tiện tay đưa chén nước cho cô.
Phó Nhiễm làm như không nhìn thấy, cô đem đồ của mình bỏ vào bên trong túi xách, đứng dậy muốn đi.
“Tôi không phải là cố ý tới tìm cô.”
Cuối cùng Minh Thành Hữu cũng mở miệng.
“Tôi có cái này cho cô xem.”
Ánh mắt Phó Nhiễm cũng không di chuyển, chân trái đã bước ra.
“Muốn biết năm đó hình của Vưu Dữu là công bố ra ngoài như thế nào sao?”
Minh Thành Hữu cũng không ngẩng đầu lên, vẻ mặt chắc chắn, quả thật là Phó Nhiễm thu hồi bước chân.
“Có ý gì?”
Cô nhíu chặt hai đầu lông mày, vịn tay vào mép bàn.
Minh Thành Hữu giơ giơ đồ vật trong tay lên.
“Ngồi đi.”
Phó Nhiễm do dự một chút, nhưng vẫn là lui trở về.
“Năm đó, những tấm hình kia bị đưa lên trên mạng, nói thật, tôi cũng cho là cô làm.”
Minh Thành Hữu hướng nhân viên phục vụ gọi hai cốc nước lọc.
“Nhưng sau này mới biết, do người khác làm.”
Bàn tay Phó Nhiễm giấu ở dưới đáy bàn luôn là không kìm nén được sẽ phủ lên hướng bụng, cô nín thở trầm ngâm, chờ Minh Thành Hữu
“Trong lúc vô tình tôi có tiếp xúc qua máy vi tính của cô, cũng khám phá ra tất cả ghi chép bên trong, sau đó lại phái người điều tra, chứng thật những hình kia là bị người ở chỗ làm việc của cô truyền đi .”
Phó Nhiễm nhíu mày, đầy do dự, cô chưa làm qua, duy nhất chỉ có thể nói rõ hơn, là nhân viên của FU động vào.
Cô giương ánh mắt lạnh lẽo lên nhìn Minh Thành Hữu, cô còn chưa có ngu ngốc đến như vậy, cho là hắn sẽ tốt bụng tới cố ý nhắc nhở.
Minh Thành Hữu cùng cô bốn mắt đụng vào nhau, lời nói kế tiếp bị hắn nuốt trở về, thời gian gần như ngừng trôi, cũng không ai mở miệng trước, tựa như cũng đều đang chờ đối phương thỏa hiệp.
Phó Nhiễm lần lượt nhớ lại từng nhân viên của FU, đều là những người làm cùng cô mấy năm, cô rất khó có thể nghĩ đến đến rốt cuộc là người nào.
Minh Thành Hữu thấy ánh mắt cô mơ hồ, hắn bưng chén nước lên uống một ngụm nước.
“Đi thẳng vào vấn đề đi, còn nhớ rõ chuyện lần đó tôi đánh cược cùng Minh Tranh 5% cổ phần của Hào Khôn sao?”
“Ý của anh là, chuyện này có liên quan tới ca ca?”
Phó Nhiễm nhếch miệng cười lạnh, rõ ràng hắn không lấy ra chứng cớ, sao cô có thể tin.
Minh Thành Hữu đem cuộn giấy trong tay đẩy qua.
“Nói cho rõ ràng, cô có thể xem phần tài liệu này.”
Phó Nhiễm đè bàn tay lại, nhưng cũng không vội vã mở ra xem.
“Chuyện đã qua, bây giờ anh lấy ra nói lại là có ý gì?”
H rõ ràng cô sẽ không bỏ qua chuyện liên quan tới Vưu Dữu.
“Cô cũng cần phải xem.”
Phó Nhiễm đè lại sau đó kéo tới trước mặt, cô mở tờ giấy ra, từng sự kiện trải qua được ghi lại thành văn bản, phần đuôi còn có chữ ký, là một vũ sư của phòng làm việc, Phó Nhiễm nhớ, ban đầu giày nhảy của cô là bị cô ấy đánh mất.
“Thời điểm chuyện của Vưu Dữu xảy ra, cô cũng có thể biết rõ, tôi đang ngầm đấu tranh gay gắt cùng lão đại, dã tâm của hắn rõ rành rành, sau khi chuyện này vỡ lở ra người được lợi lớn nhất nhất định là hắn.”
Minh Thành Hữu giống như sợ cô xem không đủ rõ ràng, còn ra mặt giải thích.
“Người gửi 200 vạn vào trong tài khoản của cô cũng đúng là hắn gửi vào, hắn đem ánh mắt của mọi người nhằm vào cô đầu tiên, Phó Nhiễm, cô bị hắn đưa ra làm lá chắn, có biết hay không?”
Vị vũ sư kia chắc cũng là bị Minh Thành Hữu tìm ra sau đó không chịu nổi phiền hà, mới có thể đem tất cả nói hết cho hắn biết.
Bao gồm Minh Tranh làm sao mua chuộc được cô, bất kỳ nơi nào, ra giá bao nhiêu tiền, viết rất rõ ràng.
Phó Nhiễm đóng tập tài liệu trong tay lại, đột nhiên máy điều hòa không khí bên trong phòng giống như không có tác dụng, phía sau lưng cô toát ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Còn có đôi giày nhảy kia, cũng bị người ta động tới.”
“Nói cách khác, chuyện này không có quan hệ đến tôi?”
Phó Nhiễm nói tiếp.
Minh Thành Hữu nghĩ đến ý câu nói này của cô.
“Phải.”
|
“Đã như vậy, anh nói cho tôi biết làm gì?”
Phó Nhiễm đem tài liệu đẩy trở lại.
Nét mặt Minh Thành Hữu lạnh lùng.
“Tôi đã cảnh cáo cô, để cho cô chớ có tiếp xúc với Minh Tranh.”
Cô thật sự không muốn nghe hắn nói nhảm.
“Cho dù những chuyện này đều là thật, cũng không có một chút liên quan tới anh, anh dựa vào cái gì mà phải trông nom?”
Ngón tay Minh Thành Hữu gõ nhẹ trên mặt bàn thủy tinh, ánh mắt của hắn tràn đầy tìm kiếm rơi vào trên mặt Phó Nhiễm, khóe miệng hắn đột nhiên nâng lên thành một hình cung.
“Phó Nhiễm, xem ra thật sự cô đối với hắn chưa có gì, nếu đổi thành là tôi đối cô như vậy, không chừng cô. . . . . .”
Nụ cười của hắn như chọc vào trong mắt Phó Nhiễm, thành vẻ giễu cợt cùng thương xót nhất, cô vốn định quên lãng, nhưng không biết tại sao hắn lại ép sát từng bước từng bước một.
Phó Nhiễm cũng biết, Minh Thành Hữu tiết lộ chuyện này ra ngoài, đơn giản cũng là không muốn để cho Minh Tranh thấy dễ chịu hơn hắn.
Cô cầm phần tài liệu kia giơ giơ lên trước mắt Minh Thành Hữu.
“Giữa chúng ta, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau, dĩ nhiên, mảnh đất Nghênh An Thị như vậy, ra ra vào vào là có thể gặp mặt, nhưng chuyện của tôi anh không có quyền can thiệp, cứ coi như là ca ca thật sự làm ra những chuyện này, anh có muốn tính sổ cũng xin đừng tới tìm tôi, Minh Thành Hữu, tôi không nợ anh!”
Lần đầu tiên, cô nói với hắn, giống như
Một lần cuối cùng, cô nói với hắn, cả đời không qua lại với nhau.
Minh Thành Hữu nghĩ tới lời nói này của cô có chút mất hồn.
Nhưng không ngờ Phó Nhiễm lại động tác nhanh hơn hắn, cô đứng dậy, cầm tập tài liệu trong tay vung thật mạnh tới hướng mặt của Minh Thành Hữu.
“Pằng ——”
Giòn giã , thậm chí còn vang hơn so với tràng pháo tay.
Hắn bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, nổ đom đóm mắt, như cảnh tượng thấy nhiều tuyết trắng ở Thanh Sơn, gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu hơi nghiêng, lần này Phó Nhiễm ra tay thật nặng.
Nửa bên mặt bỏng rát, còn có dấu vết bị tờ giấy sượt qua.
Phó Nhiễm cầm túi xách lên, thậm chí ngay cả liếc hắn một cái cũng cảm thấy dư thừa, cô đẩy chiếc ghế ra sau đó sải bước đi ra khỏi quán.
Phó Nhiễm xuống nặng tay, bàn tay Minh Thành Hữu sờ hướng gò má, không chỉ là đau mỗi mặt, cả trái tim giống như bị người đập nát rồi, giấy A 4 rơi tán loạn ở chung quanh, từng tờ một đen trắng đan xen nhau ở trên nền gạch.
Ánh mắt hắn thấy bóng lưng Phó Nhiễm rời đi qua cửa kính bên ngoài, Minh Thành Hữu nặng nề vỗ vỗ mặt của mình, ánh mắt tràn ra vẻ tăm tối.
|