Làm Bạn Với Tổng Giám Đốc
|
|
“Phải không?” Anh khiêu khích nói: “Nếu mất hứng, em muốn làm như thế nào?” “Vứt anh đi.” Trong mắt Liên Ngữ lộ ra ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo mà ngang ngạnh như đang vùng lên. “Ha ha, Tiểu Ngữ của anh thật sự rất lợi hại.” Tiếng cười trầm thấp lại chìm đắm trong sự cưng chiều từ trong miệng anh phát ra, anh không để sự uy hiếp của cô vào mắt một chút nào. Cúi đầu nhìn thấy cô cười ngọt ngào, trong lòng Tất Ngôn lại trào lên cảm giác rung động. “Tiểu Ngữ, không cần về nhà, anh đưa em đến một nơi, nhất định em sẽ thích.” Nói xong, anh dắt tay cô, đi về chỗ đỗ xe. “Tất Ngôn, như vậy không được, bố mẹ em ở nhà.” Nội tâm Liên Ngữ đang đấu tranh, nhịn không được hỏi: “Anh muốn đi nơi nào?” “Em sẽ biết ngay thôi, hơn nữa nơi đó còn có hoa tường vi mà em thích.” Anh quay đầu nói từng tiếng với cô nói: “Là tự tay anh làm cho em.” Liên Ngữ thoáng ngẩn người, sau đó bị Tất Ngôn đẩy vào bên trong xe thắt dây an toàn, sau đó, không đến vài giây, xe chạy giống như bay, nhanh chóng biến mất. Nửa tiếng sau, xe Tất Ngôn an toàn đỗ trong gara, sau đó hai người cởi dây an toàn rồi xuống xe. “Đi thôi.” “Đây là nơi nào thế?” Liên Ngữ xuống xe, nhíu mày hỏi. Tất Ngôn dựa vào ở cửa xe, cười không đàng hoàng, “Sao lại như vậy, lúc trước em đã đi ra từ nơi này, nhanh như vậy đã không nhớ rõ rồi ư?” Liên Ngữ nghe vậy, nhìn kỹ căn nhà trước mắt, hình ảnh ngày ấy hôn nhau say đắm lại xuất hiện ở trong đầu cô, hai má cô nhanh chóng ửng đỏ, cho tới cổ rồi cả cái gáy. Đây là nơi anh ở! “Anh dẫn em đến đây làm gì?” Liên Ngữ giả bộ bình tĩnh, đỏ mặt lớn tiếng hỏi. “Em thử nói xem?” Tất Ngôn cố ý nhìn cô với ánh mắt mập mờ, “Em không thích nơi này hay sao?” “Anh nói bậy bạ gì đó.” Vẻ mập mờ của anh khiến cô đỏ bừng mặt, anh thật sự rất đáng ghét . Tất Ngôn chưa bao giờ biết mình cũng có khả năng tán tỉnh trời cho, anh nghĩ chỉ có bạn tốt Thượng Thiên Dương mới có thể làm ra loại chuyện mắc ói này, nhưng không ngờ mình cũng có thể làm thuận buồm xuôi gió, nếu bạn tốt đã biết, sẽ đập vỡ kính bái phục mình. “Không phải em là người biết rõ nhất sao?” Anh thì thầm bên tai cô nói. Toàn thân Liên Ngữ khẽ run lên, thiếu chút nữa đứng không vững, “Em không biết!” “Thật sự không biết ư? Nhưng anh rất thích nơi này, đặc biệt là nhà ăn.” Anh mập mờ cười nói: “Ừ. . . . . . Nhà ăn chưa thử qua, đêm nay anh muốn thử xem, được không?” “Anh nói gì thế. . . . . .” Mặt cô đỏ lên, Liên Ngữ nói không nên lời, anh trêu đùa làm cho cô không trả lời được. “Anh không nói, anh làm.” Đi vào trong phòng, Tất Ngôn nhẹ nhàng đẩy cô ngã trên ghế sofa, “Tiểu Ngữ, nói cho anh biết, vì sao lại thay đổi?” Anh khẽ liếm môi cô, như có như không mê hoặc cô. “Em không muốn nói.” Lời nói thẹn thùng như vậy, cô nói không nổi. “Ồ, không nói phải không?” Tất Ngôn đưa tay lên nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của mình. Mắt Liên Ngữ trừng lớn, run run nhìn tay anh, “Anh. . . . . .Anh muốn làm gì?” “Em thử nói xem?” Nói xong, anh cởi áo sơ mi, quăng ra sau. Thân thể anh ánh lên màu đồng, từng bước từng bước tới gần cô, con ngươi đen híp lại nhìn cô chằm chằm, giống như báo đen nhìn thấy con mồi của mình. Cô khẩn trương nuốt nước bọt, lùi lại một chút, đến khi lưng chạm vào lưng ghế sofa thì mới giật mình vì không còn đường lui. “Anh không được làm loạn.” Cô nhìn chằm chằm dáng người không chê vào đâu của Tất Ngôn, trong lòng nhịn không được muốn tiến lên “kiểm tra”. Tất Ngôn nhìn thấu suy nghĩ của cô, trêu đùa: “Có muốn sờ thử không?” Anh lật người cô, hai tay đặt ở hai bên người cô, Liên Ngữ bị bắt nằm thẳng trên ghế sofa, chăm chú nhìn ngực anh. “Thật sự không phải hiếm lạ.” Cô hờn dỗi, không tự giác làm nũng với anh. Tất Ngôn nhếch môi nói, “Không phải của hiếm lạ ư? Nói, em có thích hay không?” “Hừ!” Liên Ngữ thở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện uy lực và bất khuất. Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, Tất Ngôn cảm thấy buồn cười, rốt cuộc anh không nhịn được nữa, cúi đầu, ngang ngược tấn công đôi môi đỏ mọng kia. “Đừng. . . . . .” Hiểu được anh muốn làm gì, bàn tay nhỏ bé chống lên ngực anh, không cho anh dễ dàng thực hiện, nhưng miệng của anh lại không ngừng hút cô, lưỡi cùng lưỡi đang dây dưa lẫn nhau, khiến cô thở dồn dập, ý thức càng ngày càng rời xa cô. . . . . . . . . Lúc cô tỉnh táo lại, đã là lúc ở trên giường . Nhìn mình một thân đầy vết bầm tím nằm trên chiếc giường lớn lộn xộn, đáy lòng cô thầm rên rỉ. Ôi chao, ưm, bọn họ thật sự. . . . . . Lên giường , nên làm gì bây giờ? Cô không dám đối mặt anh, kéo chăn lên giả vờ che mặt. “Em còn không nói sao?” Tất Ngôn kéo chăn xuống, nhéo cái cằm mượt mà, khéo léo của cô, kéo mặt cô lại gần mặt anh. Liên Ngữ đỏ bừng hai má như muốn tỏa ra khói, vừa thẹn vừa giận, “Buông ra, sao anh có thể làm vậy!” Bàn tay nhỏ bé đẩy anh ra để lấy lại bình tĩnh, con ngươi xinh đẹp trừng to. Trời ạ, làm sao anh có thể dùng phương pháp như vậy để ép cô nói? Thật sự rất xấu hổ, về sau phải gặp người khác như thế nào đây! Tất Ngôn hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng biến hóa của cô, trái tim lạnh như băng lại nóng dần lên, giống như được người khác khai sáng. “Xem. . . . . . Nhìn cái gì?” Ánh mắt cực nóng như đốt cháy người khiến tim Liên Ngữ đập nhanh hơn, nhất thời quên chính mình còn đang lõa thể, hai tay che ánh mắt của anh, cong cái miệng nhỏ nhắn gắt: “Không được nhìn!” Tất Ngôn không kéo đôi bàn tay nhỏ bé đang che mắt mình, ngược lại còn có chút hưởng thụ cảm giác cô nghiêng toàn bộ cơ thể rúc vào trong lòng anh. “Toàn thân em có chỗ nào là anh chưa nhìn thấy sao?” Anh ra vẻ đứng đắn trả lời: “Hiện tại che khuất đôi mắt của anh, có phải là quá muộn rồi hay không?” Nghe vậy, Liên Ngữ mới giật mình cúi đầu xuống nhìn, “A!” Cô vội vàng thu tay, kéo chăn bao lấy cơ thể mình, tròng mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm quần áo của mình. Tất Ngôn dường như nhìn ra ý nghĩ của cô, tay dài vươn ra ôm cô vào trong lòng, “Hôm nay nếu không nói những lời anh muốn nghe, thì em cũng không cần phải mặc quần áo.” “Anh nói gì cơ?” Liên Ngữ ngượng ngùng ngọ nguậy trong ngực anh, sao anh có thể nói những lời mờ ám như thế được. “Em vẫn muốn tiếp tục trốn tránh sao?” Tất Ngôn lạnh nhạt nhìn cô, cô không được trốn tránh, mà bộ dạng lạnh nhạt kia không hề giống với người đàn ông nhiệt tình mà cô quen biết. “Em. . . . . .” Liên Ngữ không biết nên trả lời như thế nào, cúi đầu nhìn ngón tay của mình. “Nói thích anh khó đến như vậy sao?” Tất Ngôn bất đắc dĩ thở dài. “Nhưng anh còn chưa nói.” Liên Ngữ nhanh chóng đáp lại lời anh. “Anh thích em!” Tất Ngôn cúi đầu thưởng cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
|
“Anh. . . . . .” Liên Ngữ ngơ ngác nhìn, nói không ra lời. Khóe môi anh nhếch lên, nhìn thẳng hai má phiếm hồng của Liên Ngữ, “Không thích anh à?” “Em. . . . . . Không phải.” Tiếng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi vo ve, một chút sức thuyết phục cũng không có. “Vậy là thích hả?” Tất Ngôn cười giống như mình vừa làm chuyện xấu. “Anh. . . . . . Đáng ghét.” Liên Ngữ thẹn thùng đánh anh một cái. Bỗng dưng, Tất Ngôn nghiêng người đối mặt với cô, không nói một lời chỉ chăm chú nhìn cô. Liên Ngữ bị anh nhìn chăm chú khiến cô toát mồ hôi, ánh mắt của anh rất nóng bỏng. “Tiểu Ngữ, em trốn không thoát.” Cúi xuống rồi ngậm lấy môi cô. Dừng lại ở môi hồng của cô, chính thức tuyên bố cô thuộc quyền sở hữu của anh. Đầu óc Liên Ngữ như muốn nổ tung, một mảnh trống không, cô không nghe thấy gì, chỉ nghe thấy lời tuyên bố bá đạo của anh cùng nhịp đập của trái tim cô. Cô quyết định, cô không trốn ! . . . . . . Lập tức, hai người đều lên tới cao trào tột cùng. . . . . . Mãi đến khi Liên Ngữ cầu xin Tất Ngôn đưa cô về nhà, Tất Ngôn mới lưu luyến lái xe đưa Liên Ngữ về nhà. “Thật sự không ở lại cùng anh à?” Đã đến trước cửa nhà Liên Ngữ, Tất Ngôn vẫn không buông tha ý định thuyết phục cô qua đêm ở nhà anh. “Anh thật là. . . . . . Không thể .” Nếu bố mẹ biết cô vừa mới quen bạn trai đã qua đêm ở nhà người đó, sẽ giết cô mất. “Anh mau về nhà đi.” Xuống xe xong, cô vội vàng thúc giục anh rời khỏi nhà cô, sợ bị hàng xóm phát hiện. “Hừ, anh làm gì xấu xa à?” Người phụ nữ này thực sự chọc giận anh, nhìn bộ dạng sợ người khác phát hiện của cô, thật sự khiến người ta phải căm tức. “Ai nha, không phải.” Liên Ngữ thẹn thùng dậm chân, “Bố mẹ em chưa biết em có bạn trai, người khác nhìn thấy sẽ nói lung tung .” “Hôn anh một cái rồi anh đi.” Tất Ngôn rất khí thế ra lệnh. Liên Ngữ xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, nhìn bộ dạng anh dựa vào cửa xe nhất quyết không chịu đi, âm thầm thở dài, tiến lên chạm nhẹ vào môi anh. “Có thể đi rồi đấy.” “Mới như vậy đã muốn đuổi anh đi?” Tất Ngôn nhíu mày, duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong lòng, hung hăng ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi giống như con rắn từ từ tiến vào khoang miệng của cô, đảo qua đảo lại rồi khẽ liếm. Lửa nóng từ đầu lưỡi tiến vào thật sâu trong miệng cô, tùy tiện khuấy đảo, tiếng môi lưỡi dây dưa không ngừng vang lên, giống như vừa trải qua cả một thế kỉ, anh mới chậm rãi buông môi cô ra. Liên Ngữ thở hổn hển, môi đỏ mọng sưng một chút, từ hai má đến cổ đều chuyển màu đổ hồng. “Có thể trở về rồi đấy.” Liên Ngữ thở gấp, gằn từng tiếng nói. Tất Ngôn vẫn là hừ lạnh một tiếng, “Ngày mai cùng nhau ăn cơm trưa, anh sẽ đến đón em, tốt lắm, em vào đi.” Không có biện pháp, Liên Ngữ đành phải gật đầu, xoay người đi vào trong nhà. Chỉ một lát sau, đã nghe thấy tiếng khởi động xe, chiếc xe biến mất ở trong bóng đêm yên tĩnh . Liên Ngữ lặng lẽ mở cửa đi vào nhà, phát hiện trong nhà tối đen, chắc hẳn bố mẹ đi xã giao còn chưa về nhà, cô mới có thể tránh được một kiếp. “Haiz. . . . . .” Tiện tay vứt gối ôm, ngã lên ghế sofa mềm mại, nhìn chung quanh im lặng, Liên Ngữ hối hận vì không đáp ứng yêu cầu của Tất Ngôn . Cô thật sự đã nằm chung giường với Tất Ngôn, lại không chỉ một lần. “Ôi, ông trời ơi!” Mặt cô chôn sâu vào trong gối ôm, trong đầu cô không ngừng lập lại màn kích tình hôm nay. Hình tượng của tôi. Khuôn mặt cô đỏ bừng, cảm thấy ngượng ngùng không thôi vì hành động lớn mật của mình, thậm chí cô còn quên mất mục đích Tất Ngôn đưa cô tới chỗ đó. Toàn thân Tất Ngôn tỏa ra sức quyến hút làm cho cô không nén nổi tình cảm của mình chìm sâu vào trong đó, khi thì lạnh nhạt, khi thì nhiệt tình, khiến trái tim cô cũng trầm bổng phập phồng như thế. Cô biết chính xác mình đã yêu Tất Ngôn, nhưng ở tận sâu trong trái tim, bóng dáng kia không phải nói quên là quên được, dù sao hai mươi năm gửi gắm, làm sao có thể buông bỏ dễ dàng như thế? Nhưng cô hiểu rất rõ điều quan trọng bây giờ là toàn tâm toàn ý yêu Tất Ngôn, sau đó làm phai nhạt kí ức trước kia, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình. Cô chậm rãi đứng dậy, cầm lấy gối ôm trở về phòng mình, vừa mới nằm xuống, trong phòng có tiếng điện thoại vang lên. Cô bò qua cái gối, đưa tay lên đầu giường cầm chiếc điện thoại. “Tiểu Ngữ, cậu đã về.” Đoạn Hồng Lăng vừa mở miệng đã hỏi chuyện của cô với Tất Ngôn: “Thế nào? Chuyện tình của cậu và người nào đó đã giải quyết xong chưa?” “Ừm, giải quyết xong rồi.” Liên Ngữ rầu rĩ đáp. “Như vậy là bằng lòng hay không bằng lòng?” Đoạn Hồng Lăng sốt ruột hỏi: “Đừng nói với mình cậu từ chối nhé.” “Không phải, tớ bằng lòng rồi.” “Liên Ngữ, cuối cùng cậu cũng đã thông suốt. ” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hưng phấn của Đoạn Hồng Lăng. “Hồng Lăng, mình quyết định như vậy có đúng không?” Liên Ngữ vẫn không dám xác định. “Đương nhiên đúng!” Đoạn Hồng Lăng lập tức đáp: “Cậu phải biết rằng, duyên số do trời định, cậu và anh Tiểu Phẫn đã không có duyên, vậy cậu phải nắm chắc nhân duyên hiện tại, để không phải hối hận.” “Mình chỉ cảm thấy mọi thứ đều diễn ra quá nhanh , mình. . . . . .” Hạnh phúc tới quá sớm, khiến cho con người ta cảm thấy có chút bất an. “Tiểu Ngữ, cậu không cần nghĩ nhiều, nhiều năm như vậy đã đủ rồi, hiện tại cậu phải tự cho mình hạnh phúc, biết không?” Đoạn Hồng Lăng biết bạn tốt nhút nhát, lo sợ trước cái gọi là hạnh phúc, “So với bất kì ai, cậu luôn có tư cách có đợc hạnh phúc cho riêng mình.” “Hồng Lăng, cám ơn cậu.” Liên Ngữ nói khẽ với bạn tốt nói: “Mình biết phải làm thế nào rồi.” “Cậu nha, lúc đầu thì hết hy vọng, cuối cùng vì chuyện kia mà kiên trì đến cùng.” Đoạn Hồng Lăng luôn lo lắng cho cô như thế, “Hiện tại tốt lắm, cuối cùng cậu cũng biết yêu ,mình thật sự vui mừng thay cho cậu, Tiểu Ngữ, cậu phải nắm chặt hạnh phúc hiện tại đấy!” “Ừm.” Khóe môi cong lên, Liên Ngữ cầm điện thoại gật đầu. “Tốt lắm, khuya rồi , cậu nghỉ ngơi trước đi, lần sau tớ với cậu cùng đi ăn cơm, lúc đó cậu nhất định phải nói rõ chuyện của hai người đấy.” Liên Ngữ và bạn tốt nói tạm biệt xong, thì cúp điện thoại. Nằm theo hình chữ đại trên giường nhìn trời đầy sao, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Tất Ngôn, trái tim không khỏi run lên, cô biết đó là tiếng tim đập thình thịch.
|
Vừa mới nghĩ đến anh, anh đã gọi điện thoại tới rồi, Liên Ngữ nhìn chằm chằm tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động, khóe miệng nhếch lên nụ cười, ngón tay ấn phím nghe. “Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?” Đầu bên kia, người đàn ông lạnh lùng bực mình nói. “Vừa rồi em nói chuyện với bạn qua điện thoại bàn, không nghe thấy tiếng di động kêu.” Liên Ngữ vẫn vui vẻ không thôi, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng mà ngay cả chính cô cũng không biết. “Bạn bè?” Giọng Tất Ngôn lạnh lùng: “Nam hay nữ ?” Khóe môi Liên Ngữ càng cong lên, “Nam thì thế nào, nữ thì thế nào?” Cô cố ý không trả lời, cười khẽ một tiếng, trong lòng cảm thấy sung sướng vô cùng, giống như được tẩm mật bên trong, ngọt cực kỳ. Nghe được tiếng cười rất nhỏ của cô, Tất Ngôn biết là cô đang cố ý , khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười nhẹ. “Tiểu Ngữ, càng ngày em càng không ngoan.” Cô gái này mới xa anh hơn một giờ, đã học được cách trêu chọc anh. “Hừ!” Đối với sự uy hiếp của anh, Liên Ngữ hoàn toàn không để ở trong lòng, khiêu khích nói: “Vậy anh muốn thế nào?” “Về sau em sẽ biết, khiêu khích anh là việc làm ngu ngốc.” Tiếng cười của Tất Ngôn trầm thấp, cực kì mờ ám. Tuy rằng Liên Ngữ không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh mờ ám kia… “Anh. . . . . . Đáng ghét !” “Ha ha ha.” Tất Ngôn không kiêng kị gì cả, cười lớn. Chưa bao giờ anh thấy nói chuyện với một người phụ nữ qua điện thoại lại thú vị như vậy, thậm chí anh có cảm giác muốn ngừng mà không được. Anh đã trúng độc mang tên là “Liên Ngữ” rồi, chỉ khi nghe được giọng nói của cô, anh mới cảm thấy mọi buồn phiền đều tan biến hết, tâm tình tốt hẳn lên. “Không cho phép cười!” Liên Ngữ ngượng ngùng, khiển trách nói. “Ha ha ha. . . . . .” Người nào đó lại càng cười lớn tiếng hơn. Hai người cứ nói qua nói lại như vậy, đến tận khi vầng trăng lên cao qua ngọn cây vừa muốn hạ xuống lại lưu luyến (ý nói trời sáng rồi đó), hai người ai cũng không muốn ngắt điện thoại, cho đến khi tiếng thở đều đều chậm rãi vang lên. . . . . . Từ sau khi hai người xác định quan hệ, Tất Ngôn càng thêm ngang ngược, mỗi ngày chiếm hết thời gian rảnh rỗi của Liên Ngữ, không thấy cô một giây sẽ vội vàng đi tìm người. Liên Ngữ chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào lại có thể bám chặt lấy người khác đến thế, nhìn qua Tất Ngôn là một người nghiêm túc, làm sao có thể làm những chuyện lãng phí thời gian và mất hình tượng như thế này? Haiz, chỉ có thể trách cô mà thôi, ban đầu cô từ chối nhưng đến cuối cùng lại biến thành đáp ứng. Giống như bây giờ vậy, cô muốn từ chối cuộc hẹn vào Chủ nhật này, vì cô có kế hoạch đi dạo phố với Hồng Lăng, ai ngờ anh vừa đấm vừa xoa, cộng thêm công kích. Hôn nhau say đắm lại tê dại, cô ngoan ngoãn lên xe của anh. Mà người này cũng không khách khí, không nói hai lời liền kéo cô đi dạo khắp nơi, rồi đi chơi, giống như tám trăm năm chưa được đi chơi cùng nhau, càng kỳ quái hơn là anh kéo cô đi chơi các trò chơi trong công viên. “Trước đây có phải anh không hay chơi mấy trò trong công viên đúng không?” Cô tức giận nói, vẻ mặt nghi ngờ đánh giá anh, “Vừa nhìn là biết muốn bù đắp thời thơ ấu rồi.” Tất Ngôn không phản bác lời cô nói, sắc mặt cũng trở nên khó coi, sự dịu dàng ở trong ánh mắt cũng trở nên sắc bén. “Em nói đúng, thời thơ ấu của anh không tồn tại mấy thứ này.” “Em xin lỗi.” Tự nhiên cô thốt ra ba chữ này, cô cảm thấy mình rất tàn nhẫn, tại sao có thể xé rách vết sẹo đã lành của người khác như vậy chứ. Anh yên lặng nhìn cô chăm chú hồi lâu, “Bởi vì trước đây anh cảm thấy nơi này quá ngây thơ trong sáng, cho nên chưa tới, về sau khi anh muốn đến thì nó đã trở thành một điều xa xỉ.” Liên Ngữ không hiểu vì sao mình lại có cảm giác mỗi câu anh nói ra đều mang theo sự bi thương khó tả, khiến cô rất khó chịu. “Đi thôi, chúng ta đi sang bên kia chơi trò khác.” Cô vẫy tay, lần đầu tiên chủ động nắm tay anh, “Nếu đã đến đây thì phải chơi cho đã.” Tất Ngôn không nói gì, để cô tuỳ ý kéo mình đi hết nơi này đến nơi khác, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, anh cảm thấy ấm áp, sắc mặt lạnh lẽo cứng nhắc dần dần trở nên dịu dàng hơn, khóe miệng cũng hơi cong lên. Một ngày trôi qua, hai người giống như hai đứa nhỏ chơi hết từng trò chơi trong công viên, khiến trái tim cũng sát lại gần nhau hơn. Liên Ngữ cũng không hiểu rõ lòng mình, vẻ u buồn của Tất Ngôn khiến cô đau lòng, cô không nhịn được muốn thay anh phủi sạch chúng đi. Ở trong lòng Liên Ngữ, có vô số lần cô chửi mình ngốc, tại sao lại ngây ngốc để anh lừa gạt? Lúc chơi trò chơi trong công viên, cô vô tình nhìn thấy vẻ mặt bi thương của anh. Sau lần đó cô thường bưng trà đưa nước cho anh, kêu dì nấu cơm làm thừa ra vài phần để mang tới cho anh ăn, để anh có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Nhưng nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, vị này được chăm sóc chu đáo nên được voi đòi tiên, muốn cô đảm nhận chức vụ người giúp việc của riêng anh. “Vì sao em phải giúp anh quét dọn nhà cửa, còn phải nấu cơm nữa?” Liên Ngữ trừng mắt nhìn anh, cô cũng không phải gái đã có chồng. “Em yêu, em muốn nhìn thấy anh ở trong một căn phòng bừa bộn, sau đó chết vì đói ư?” Tất Ngôn giả bộ đáng thương, ai oán nhìn cô.
|
Hai mươi năm qua, đều là anh chăm sóc em trai, em gái, còn lại chưa bao giờ anh được ai chăm sóc. Công việc bề bộn, căn bản không có thời gian hẹn hò, nếu không lừa cô sang đây ở, bọn họ sẽ không có thời gian gặp mặt . Cho nên để bồi đắp thêm tình cảm giữa hai người, anh đành phải chơi xấu, khiến cô thuận theo ý của mình. Biết rõ anh giả vờ, nhưng vừa nghe anh nói anh phải chịu đói, cô lại cảm thấy đau lòng, “Công việc nhiều như vậy sao, đến cả thời gian ăn cơm cũng không có à?” “Có rất nhiều việc, rất nhiều dự án phải làm, cho nên đành phải làm phiền bạn gái qua đây ở, quan tâm bạn trai một chút không được sao?” Tất Ngôn đưa tay kéo cô lại gần mình, nhẹ nhàng ôm cô, để cô tựa đầu vào trong lồng ngực của mình, “Thế nào? Qua đây giúp anh quét dọn một chút, nhân tiện nấu cơm luôn có được không?” “Nhưng mà. . . . . .” Liên Ngữ hơi do dự, không thể mở miệng, tại vì cô không biết nấu cơm. Cúi đầu ngắm nhìn bộ dạng cô khó xử, lớn mật đoán một chút, “Không phải là em không biết quét dọn với nấu cơm đấy chứ?” “Ai nói vậy !” Cô lập tức lớn tiếng phủ nhận. Anh thu hết bộ dạng chột dạ của cô vào trong đôi mắt, Tất Ngôn không vạch trần cô, “Nói như vậy là em làm được rồi, ngày mai em cứ tới đây, chờ sau khi anh hoàn thành công việc trong thời gian này, chúng ta sẽ đi chơi nhé!” Anh ôm cô rồi nhẹ nhàng hôn. Nghe giọng nói của anh thể hiện sự dịu dàng, trái tim Liên Ngữ mềm nhũn, khẽ tựa vào ngực anh, “Tất Ngôn, anh nghiêm túc à?” Kỳ thật cô vẫn cảm thấy bất an, bọn họ đến với nhau quá nhanh, hiểu biết về nhau lại quá ít, cô không biết tình cảm này có thể duy trì được bao lâu, lòng cô rất rất bất an. “Tiểu Ngữ. . . . . .” Tất Ngôn muốn nhìn cô. “Không cần, cứ nói chuyện như vậy.” Liên Ngữ kẹp tay anh lại, không cho anh cử động, “Nếu không em sẽ không có dũng khí để nói.” Tất Ngôn thu tay, cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, trở lại tư thế ôm cô lúc ban đầu, “Được, em nói, anh nghe.” “Chúng ta mới xác định quan hệ không bao lâu, sao anh có thể khẳng định thích em ngay được? Đối với mọi thứ về anh, em đều không biết, nhưng anh lại điều tra em rất kĩ càng.” Điều này rất không công bằng . “Ha ha, Tiểu Ngữ, hóa ra em lo lắng điều này.” Anh có thể cảm nhận được sự bất an của cô, cánh tay ôm cô dùng thêm lực, “Em có thể cảm thấy chúng ta quen biết chưa lâu, nhưng em biết rõ chúng ta rất có sức hấp dẫn với đối phương, không phải sao? Về phần vì sao anh điều tra em, anh có thể thẳng thắn nói cho em biết, anh chỉ điều tra về nơi làm việc và địa chỉ của cô nhi viện thôi, các thứ khác đều không điều tra, chuyện riêng tư của em, anh sẽ không động tới.” “Thật sao?” “Anh đâu cần nói dối em.” Hai tay của anh siết chặt, “Em muốn biết điều gì, anh nhất định sẽ nói cho em biết, đồng nghĩa với việc, em cũng phải nói chi tiết cho anh biết những điều anh muốn biết về em.” “Chúng ta một vấn đề trao đổi một vấn đề với đối phương, anh thấy sao?” Liên Ngữ đã suy nghĩ thông suốt, cô nghĩ đây là một biện pháp tốt. “Có thể, ưu tiên phụ nữ, em hỏi trước đi.” Tất Ngôn nhìn hành động đáng yêu của cô mỉm cười chờ đợi. “Trong nhà anh có mấy người?” Muốn qua lại với nhau thì điều tất yếu phải biết một chút về gia đình của anh trước. Vấn đề thứ nhất ngay lập tức chạm vào nỗi đau của anh, vẻ mặt Tất Ngôn tối lại, “Anh có một đứa em trai và hai đứa em gái.” Liên Ngữ nhăn đôi mi thanh tú lại quay đầu nhìn về phía anh, thấy vẻ mặt anh tối sầm, “Làm sao vậy?” “Năm anh mười tuổi, bố mẹ anh đều đã qua đời.” Đáy mắt anh giấu không được vẻ bi thương, điều này khiến Liên Ngữ cực kỳ đau lòng, cô ôm lấy anh, “Rất xin lỗi, em không nên hỏi điều này.” Cằm Tất Ngôn đặt trên đầu vai của cô, thật lâu vẫn không nói chuyện. Liên Ngữ thấy thế, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Đến lượt anh, anh muốn hỏi em cái gì?” “Em thích anh à?” “Tất Ngôn!” Nhìn bộ dạng không đứng đắn của anh, Liên Ngữ đẩy anh ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười giống kẻ đang làm chuyện xấu, “Vừa rồi anh lừa em đúng không?” “Không, là sự thật.” Tất Ngôn thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn cô, “Hai mươi năm trước, bởi vì công ty phá sản, bố anh không chịu nổi đả kích nên đã tự sát, mẹ anh cũng đi theo ông, về sau, anh tự tay nuôi lớn em trai và em gái, tiếp tục cuộc sống.” “Thực xin lỗi, em không biết anh. . . . . .” Liên Ngữ nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của anh sau khi thuật lại cuộc sốngầm anh đã từng trải qua, cảm thấy trong lòng chua xót, nước mắt không ngừng chảy xuống, “Huhu. . . . . .” “Đồ ngốc, anh còn chưa khóc, em khóc cái gì?” Lau nước mắt cho cô, Tất Ngôn thấp giọng trêu đùa nói: “Vẫn không trả lời vấn đề của anh, em có thích anh hay không ?” “Nếu không thích anh, em sẽ không ở cùng một chỗ với anh đâu.” Người phụ nữ khóc hồng cả vành mắt, lấy tay dụi mắt. “Anh muốn chính miệng em nói cho anh biết.” Nâng đầu cô lên, hai tròng mắt nhìn thẳng vào mắt cô, không cho cô do dự. Hai má Liên Ngữ ửng đỏ, cô đắm chìm trong đôi mắt thâm sâu kia, khẽ mở môi nói: “Em thích anh!” Nghe vậy, anh lập tức cúi đầu hôn đôi môi anh đào của cô, phóng túng hưởng thụ vị ngọt trong khoang miệng cô, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, chất lỏng màu đục theo khóe miệng tràn ra, làm ướt cả hàm dưới. “Ưm. . . . . .” Rên thật nhỏ. Âm thanh truyền ra từ đôi môi của Liên Ngữ, khiến rung động trái tim anh. Anh rời khỏi môi đỏ mọng, liếm chất lỏng tràn ra ngoài miệng cô “Tiểu Ngữ, đây là tuyên bố của anh với em, em vĩnh viễn không được rút lại lời nói của mình, biết chưa?” Con ngươi đen kiên định cố chấp nhìn cô chăm chú, ánh mắt nồng nhiệt như muốn thiêu đốt Liên Ngữ. Mặt Liên Ngữ đỏ bừng giống phát hỏa, cô vùi mặt vào trong ngực anh, không dám nhìn thẳng anh hay nhìn ánh mắt kia. Tất Ngôn cứ ôm chặt cô như vậy, người trong lòng là bảo bối anh vất vả mới giành được, dù có thế nào thì anh cũng không buông tay. Hai người dính chặt lấy nhau ở cùng một chỗ giống như một người, chặt chẽ đến nỗi chẳng thể nào nhìn ra khoảng cách. Cứ như vậy, Liên Ngữ bắt đầu nhận chức bảo mẫu. Mà Tất Ngôn một lòng chờ mong “Bảo mẫu” của mình, mới ngày đầu tiên làm việc, anh đã cảm thấy…..Ách, anh không nên bị sắc đẹp mê hoặc, mất đi lý trí như vậy. “A. . . . . .” Cái bát thứ tư lại anh dũng hy sinh, mà người phụ nữ bên trong đi vẫn không ngừng la to, chưa từng ngừng lại. Trên trán Tất Ngôn nổi gân xanh, 10 phút ngắn ngủn, cô làm vỡ bốn cái bát, anh không thể không hoài nghi cô cố ý, muốn làm đổ hết đồ ăn, để anh không có cơm mà ăn. Cuối cùng, khi tiếng bát vỡ vang lên lần nữa thì rốt cuộc Tất Ngôn không thể ngồi yên được nữa, anh bước nhanh đi vào phòng bếp. Bước vào phòng bếp, anh choáng váng đầu óc, dưới đất đầy mảnh sứ nhỏ, trứng đổ lênh láng ra sàn, khắp nơi đều là sách dạy nấu ăn, Tất Ngôn không nhận ra phòng bếp nhà mình nữa, nhất thời không nói nổi điều gì. “Em yêu, xin hỏi có phải em muốn phá hỏng phòng bếp nhà anh không?” Đứng ở cửa phòng bếp, anh cười trêu chọc cô. “Em. . . . . . Rất xin lỗi.” Liên Ngữ xấu hổ chân tay luống cuống, không biết đặt hai tay lấm lem ở nơi nào mới thích hợp . “Haiz.” Trong lòng Tất Ngôn âm thầm thở dài, vén tay áo lên, bước vào phòng bếp hỗn loạn, “Em vẫn nên làm một đại tiểu thư thì tốt hơn.” Từ đầu muốn cô đến đây để giúp anh xử lý một số việc trong nhà, nhưng hiện tại anh lại trở thành người chịu trận thay, thật sự là chữa lợn lành thành lợn què, anh hối hận , thật sự không nên để cô bắt tay vào làm việc gì. “Em. . . . . . Chờ một chút là có thể, lần này chỉ là em không cẩn thận.” Liên Ngữ vội vàng giải thích: “Anh cho em thêm một cơ hội nữa nhé.” “Em yêu, cho em thêm một cơ hôi nữa, chúng ta sẽ không còn bát để ăn cơm .” Anh trêu ghẹo nói : “Em đã làm vỡ hết số bát còn lại trong nhà anh rồi.” “Em không cố ý mà, em trượt tay, thế là nó rơi xuống.” Liên Ngữ đỏ mặt giải thích. “Ha ha, đại tiểu thư nhà họ Liên, nói vậy tức là em chưa từng rửa bát.” Tất Ngôn trêu đùa cô, không hề khách khí cười to. “Đáng ghét!” Tay nhỏ bé đánh vào người anh một cái, “Em sẽ cố học.” Tất Ngôn quét sạch mảnh sứ hai ba lần, sau đó xếp lại sách nấu ăn và lau khô nước bắn ra, cuối cùng, anh rửa rồi cắt rau. Sau 10 phút ngắn ngủi, giống như anh đang làm phép thuật, phòng bếp trở lại sạch sẽ như lúc ban đầu, anh còn làm hai đĩa cơm rang hấp dẫn.
|
“Ngoan, em cầm thêm thìa ra kia đi.” Tất Ngôn bưng hai đĩa cơm rang vàng óng, đi ngang qua Liên Ngữ đang đứng ngây ngốc thì dịu dàng nói với cô. Liên Ngữ lấy lại tinh thần, cầm hai cái thìa đi theo phía sau anh. “Ngồi xuống.” Anh ra lệnh, Liên Ngữ ngoan ngoãn nghe lời ngay cả một câu cũng không dám nói. Tất Ngôn đem một đĩa cơm rang to đặt trước mặt cô nói, “Ăn đi.” Từng hạt cơm rang vàng óng, bóng nhẫy, thơm phức, Liên Ngữ không nhịn được nuốt nước miếng, nghe theo mệnh lệnh của anh, chẳng quan tâm đến hình tượng thục nữ, mở to miệng ăn. “Em rất đói bụng sao?” Thấy cô ăn vừa vội vừa mau, Tất Ngôn nhíu mày hỏi. “Ừ…..từ sáng đến giờ em chưa ăn gì.” Ăn quá ngon, trong miệng đầy cơm, cô thật sự không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu với anh. “Ăn từ từ.” Tất Ngôn cười dặn dò cô, “Không có ai tranh với em đâu.” “Ăn thật ngon.” Liên Ngữ cúi đầu ăn như hổ đói, sau đó đưa cái đĩa không cho anh, “Em còn muốn ăn nữa.” Tất Ngôn nhìn cái đĩa không, ngây ra một lúc “Em….” Người phụ nữ này ăn hết một đĩa cơm rang to, anh còn chưa ăn miếng nào đâu đấy, nhất thời, anh cười một tiếng, sự lo lắng trong lòng lại tăng lên. “Không cần ăn quá nhanh, ăn chậm nhai kĩ, nếu không sẽ bị đau bụng.” Đẩy một đĩa cơm rang khác đến trước mặt cô “Nếu không lần sau đừng mong anh rang cơm cho em ăn, biết chưa?” “Được, được.” Vì suy nghĩ cho sau này, Liên Ngữ đành phải chậm rãi ăn đĩa cơm rang vàng óng mê người. A, thật ngon quá! “Xem ra về sau anh phải cố gắng kiếm tiền rồi.” Tất Ngôn giả bộ như thật nói. “Vì sao?” Liên Ngữ ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn anh. “Bởi vì anh phải nuôi em, em ăn nhiều như thế, không cố gắng kiếm tiền, không chừng anh cũng bị em ăn luôn mất.” Nói xong, anh cười đến nỗi mắt cũng híp thành một đường thẳng. “Anh nói bậy, sao em có thể ăn nhiều như thế chứ.” Liên Ngữ đỏ mặt, gắt anh: “Em….là vì hôm nay em chưa ăn sáng, mới ăn nhiều như vậy, bình thường sẽ không như vậy đâu.” “Oh?” Vẻ mặt anh lộ ra vẻ tiếc nuối, “Thì ra không phải vì anh nấu ăn ngon nên em mới ăn nhiều như vậy, về sau anh sẽ không nấu nữa, nấu xong lại không có người ăn.” “Đừng mà.” Liên Ngữ vội vàng la to lên, “Em….được rồi, là em không biết nấu, anh nấu ăn ngon vô cùng, đã được chưa?” “Đồ ngốc, anh rất vui khi được nấu cho em ăn.” Anh cưng chiều vươn tay vò vò mái tóc của cô, “Ăn đi, nếu không sẽ nguội đó.” Nhìn bộ dáng cô cười híp mắt hưởng thụ, cơm trong miệng Tất Ngôn như biến thành đồ ăn ngon nhất từ trước đến nay. Rõ ràng là muốn cô tới làm cơm cho mình ăn, hiện tại lại bị đảo ngược là anh nấu cơm cho cô ăn, thật sự chính mình tìm đến cái khổ, nhưng tuy nói như thế, trong lòng anh lại cảm thấy ngọt ngào, xem ra anh có khuynh hướng chịu ngược, cô gái nhỏ này thật sự là gánh nặng ngọt ngào của anh, không ôm chặt không được. Mặc kệ tương lai gặp phải khó khăn gì, anh đều thay cô chống, để cô vĩnh viễn là một cô chủ nhỏ không phiền không lo. Chỉ tiếc, hứa hẹn như vậy, về sau chưa chắc đã làm được….. “Mọi người làm sao vậy?” Liên Ngữ vừa tiến vào văn phòng cô nhi viện, đã thấy các đồng nghiệp trong văn phòng lộ ra vẻ mặt lo lắng. “Tiểu Ngữ, cô nhi viện sẽ bị phá bỏ sao?” Một đồng nghiệp nữ nói ra một câu chấn động. Liên Ngữ giật mình ngay tại chỗ, sau đó hỏi một câu, “Viện trưởng ở văn phòng sao?” “Ừ” Đồng nghiệp nữ gật đầu với cô. Cô vừa nghe, lập tức xoay người chạy đến văn phòng của viện trưởng. “Viện trưởng?” Liên Ngữ khẽ gõ vài cái lên cánh cửa. “Tiểu Ngữ à, vào đi.” Viện trưởng Trương ngẩng đầu thấy người đến là cô thì gật đầu bảo cô vào. Liên Ngữ bước nhanh tới, cũng chẳng quan tâm đến lễ phép, sốt ruột hỏi “Nghe nói cô nhi viện sẽ bị phá bỏ, có thật không ạ?” Viện trưởng Trương tháo kính lão xuống, xoa nhẹ thái dương, vẻ mặt đau khổ, “Con đã nghe nói ta cũng không gạt con, đúng vậy, thông báo đã truyền xuống dưới, cô nhi viện sẽ bị phá bỏ rồi dời đi chỗ khác.” “Tại sao lại như vậy?” Giọng nói của Liên Ngữ cao vút, “Tại sao vô duyên vô cớ lại muốn phá bỏ rồi dời đi nơi khác chứ?” “Aiz, ta cũng vừa nhận được thông báo, mảnh đất của cô nhi viện sẽ bán cho một nhà kiến trúc sư, nghe nói cậu ta mới mở văn phòng riêng, cần phải gây dựng danh tiếng ở đây, cho nên cô nhi viện này là kế hoạch thứ nhất của bọn họ.” Viện trưởng Trương bất đắc dĩ nói, lo lắng không thôi. “Làm sao có thể như vậy?” Giọng điệu Liên Ngữ tỏ ra phẫn nộ la to, “Viện trưởng, không phải cô nhi viện của chúng ta đã ký hợp đồng thuê mướn đàng hoàng rồi sao? Sao có thể tùy tiện bán đi chứ?” “Tiểu Ngữ, nói thật cho con biết, lâu nay cô nhi viện chưa trả tiền tiền thuê, những năm gần đây đều dựa vào viện trợ bên ngoài, cũng chỉ có thể duy trì chi tiêu cho cuộc sống bình thường,” Viện trưởng Trương gian nan nói ra sự khó khăn của cô nhi viện, tiếng thở dài vang lên trong phòng làm việc. “Trời ạ, tình hình kinh tế của cô nhi viện thật sự thảm như vậy sao?” Cô không thể tin được, từ trước tới nay cô đều ngây thơ cho rằng cô nhi viện là một nơi giúp đỡ người khác, hẳn sẽ có rất nhiều người giống như cô, nhiệt tình giúp đỡ, yêu quý nơi này. “Chúng ta làm trái với quy ước trước đây, cho nên người bán đi, chúng ta cũng không thể nói gì hơn.” Hiện tại viện trưởng rất lo lắng cho lũ trẻ “Còn bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?” “Viện trưởng, tên văn phòng đó là gì?” Đột nhiên Liên Ngữ thốt lên một câu. Viện trưởng Trương nghi hoặc nhìn cô “Tiểu Ngữ, con muốn làm gì?” “Viện trưởng, có lẽ chúng ta chỉ có thể đi tìm bọn họ để nói chuyện, cầu xin bọn họ đừng phá bỏ nơi này thôi.” Liên Ngữ nói ra suy nghĩ của mình cho viện trưởng nghe.
|