Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ
|
|
“Tiểu Mễ, mình tìm được mùa xuân tối nay rồi, cậu cứ từ từ mà tìm nha!” Hạ Tử Vi đứng dậy. “Cậu bỏ mình? Đi đâu?” Con người này, mê trai bỏ bạn! “Đừng sợ, mình đi mới có người dám đến gần cậu chứ, chơi lớn mật, chơi buông thả, nhớ kỹ một điểm, tìm đàn ông có cơ bụng. Từ từ tìm kiếm, cao trào sẽ lại tới!” Vừa nói, cô hôn nhẹ trên mặt Tô Tiễu Mễ, lắc lắc eo nhỏ bỏ đi. Cô mở to hai mắt, nhìn kẻ cơ bắp đó cũng đi về phía Hạ Tử Vi, hai nguời ăn ý nhìn nhau, chạm cốc, sau đó nhìn thấy Hạ Tử Vi kiều mỵ cười. . . . . . Tô Tiểu Mễ nắm ly rượu, không tự giác uống cạn, trừ uống rượu cô không biết nên làm cái gì. Dõi mắt nhìn lại, bên trong quầy rượu lóe lên bổ nhào, những bộ quần áo thấp thoáng, gợn sóng di động, mùi mập mờ chỗ nào cũng có, chỗ như thế quá TMD! Thật thích hợp mua say tìm vui. Bên trong quần bar, có một vị ca sĩ trẻ tuổi đang nhẹ nhàng hát, thanh âm khàn khàn có chút làm lòng người đau, hắn phối hợp đàn hát, nội tâm Tô Tiểu Mễ dâng lên một hồi chua xót và cảm động. “Vừa là một người trôi giạt về bắc, vừa là một người tìm mộng.” Cô có chút si mê nghe âm nhạc nhìn như hát cho mọi người nghe, thực chất hát cho mình nghe. “Giọng hát của anh ta rất có chất, đúng không?” Thanh âm của một người khác phái vang lên ở bên cạnh cô. “Anh ta là 1 người ca sĩ cô đơn.” Tô Tiểu Mễ không quay đầu lại, trong ánh mắt tựa hồ có chút ít xúc động, không muốn xoay đầu, cứ như vậy si mê nhìn một điểm. “Tên đó gọi Ngả Thuỵ, ở Bắc Kinh mười năm, lúc đầu vì yêu âm nhạc mà ôm mộng làm ca sĩ, về sau, hắn từ từ hiểu ra, yêu âm nhạc không nhất định phải trở thành ca sĩ, mình thích là tốt rồi, vì vậy, mỗi tuần ba buổi tối Ngả Thuỵ sẽ ở chỗ này ca hát, người nơi này cũng thích Ngả Thuỵ, cũng thích cả giọng hát của hắn.” Người đàn ông ngồi vào vị trí bên cạnh cô, ánh mắt si mê ngắm nhìn. Lực chú ý của cô ở nơi khác, mà sự chú ý của hắn đang đặt ở trên người cô. Tô Tiểu Mễ từ từ lấy lại tinh thần, quan sát người bên cạnh, áo sơ mi màu đen và một cái quần tây đơn giản, tóc ngắn mà tinh thần, ôn nhu cười với cô, khóe mắt có nếp nhăn thật sâu, đó là một người đàn ông thích cười. Ngay cả, thời điểm hắn cười, Tô Tiểu Mễ cảm thấy rất sạch sẻ, rất thoải mái, hắn cười thật ấm áp. “Anh thật giống như rất quen thuộc với hắn?” Tô Tiểu Mễ có chút kinh ngạc. “Tên đó là ông chủ của nơi này.” Hắn nói xong, đôi môi Tô Tiểu Mễ hiện lên hình O. “Tôi tên là Đỗ Tử Hào.” Hắn giơ ly rượu trên tay lên, chạm cốc với cô trên không trung, sau đó uống một hớp rượu to. “Tôi tên là Tô Tiểu Mễ.” Cô lễ phép trả lời hắn. “Hôm nay là sinh nhật Ngả Thuỵ, nơi này có rất nhiều bạn cũ, cô là lần đầu tiên tới đây?” Thanh âm của hắn thấp mà êm ái. Tô Tiểu Mễ mỉm cười gật đầu. “Uống một ly, vì tiếng hát của Ngả Thuỵ!” Đỗ Tử Hào rót rượu đầy cái ly trong tay, sau đó cụng ly với cô, lại uống một hớp đầy. Tô Tiểu Mễ có chút khó xử, uống như vậy quá mạnh đi. Đỗ Tử Hào mỉm cười nhìn cô, hắn cười không có bất kỳ ác ý, ấm áp như gió xuân, ở trong không khí táo bạo mà mập mờ này thêm một phần lạnh nhạt. Hắn không miễn cưỡng cô uống rượu, cô ngược lại ngượng ngùng, cũng chỉ có thể cùng hắn uống, trong lòng lại tự nói với mình uống vừa phải thôi.
|
Bên trong quầy rượu, bởi vì Ngả Thuỵ nói chuyện, không khí trở nên cực kỳ nhộn nhịp. “Năm nay, tôi đã ba mươi tuổi, tôi tới Bắc Kinh vừa đúng mười năm, cuộc sống này có thể có mấy cái mười năm? Tất cả các anh chị em, tối nay tất cả mọi người phải uống vui vẻ, không say không về. Tối nay, sẽ là một đêm náo nhiệt nhất của Mtime, chúng ta vứt bỏ tất cả an tĩnh, chúng ta phải điên cuồng, điên cuồng nhảy dựng lên, vui vẻ lên đi!” Người phía dưới cũng phụ họa theo, trong lúc nhất thời, huýt gió, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Ngả Thuỵ đột nhiên biến đổi phong cách, quầy rượu cũng thay đổi ồn ào lên, âm nhạc bên trong quầy rượu đột nhiên biến đổi sống động, đã có người can đảm lắc lư theo điệu nhạc. “Nơi này rất lâu đều là yên tĩnh, chơi trò tình cảm mập mờ, điên cuồng giống như vầy từ khi tôi biết Mtime tới nay là lần đầu tiên.” Đỗ Tử Hào cũng vui vẻ. Tiếng nhạc từ từ trở nên to hơn, thanh âm nói chuyện của bọn họ cũng đề cao không ít. Đầu Tô Tiểu Mễ có chút choáng, cô biết kế tiếp không thể uống nữa. Nhìn lại Đỗ Tử Hào một chút, sắc mặt của hắn cũng chầm chậm đỏ ửng, cũng đã uống kha khá. “Tiểu Mễ, chúng ta cũng xuống nhảy đi!” Đỗ Tử Hào lớn tiếng hướng về phía cô la lên. “Nhảy? Không, ta không biết nhảy!” Tô Tiểu Mễ bỏ tay, lớn tiếng cự tuyệt. Bình thường nhàm chán, cô nhiều nhất luyện yoga một chút, loại Audition náo nhiệt này cô không mấy thích ứng. “Không sao, ở chỗ này, không cần biết nhảy, cô chỉ cần đi theo bước chân của tôi là được, tôi giúp cô!” Đỗ Tử Hào vừa đứng lên, không có trải qua đồng ý của Tô Tiểu Mễ, thật tự nhiên, thậm chí là đương nhiên dắt tay cô đi về phía sàn nhảy. Tô Tiểu Mễ muốn tránh thoát rồi lại cảm thấy ngượng ngùng, tới cũng tới, Đỗ Tử Hào lại không có động tay động chân với cô, nếu như phát giận ngược lại ra vẻ mình không phóng khoáng. Cô bị Đỗ Tử Hào kéo đến trung tâm, hắn buông tay cô ra, nói cho cô biết chỉ cần lắc lư thân thể của mình là được, nghĩ uốn éo thế nào liền uốn éo thế nấy, đi theo tiết tấu là được rồi. Tô Tiểu Mễ nhìn lại bốn phía một chút, con trai con gái đều điên cuồng nhảy nhót, có mấy người nhảy điệu nóng bỏng sát người, ánh sáng lóng lánh, khắp nơi đều là thân thể không an phận, cô đột nhiên cảm thấy mình và chỗ này thật không hợp nhau. Đỗ Tử Hào tựa hồ nhìn ra bất an của cô, hắn đưa tay qua lôi kéo cô, đung đưa thân thể của cô, cười dạy cô. “Tiểu Mễ, ra ngoài chơi liền buông lỏng, công việc để một bên, chúng ta to gan, vui vẻ chơi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, tối hôm nay, chính là một đêm phóng túng mình!” Hắn dán lỗ tai của cô, lớn mật nói. Đầu Tô Tiểu Mễ bị âm nhạc ồn ào kích thích đến càng thêm choáng, Đỗ Tử Hào lắc thân thể của cô, cô càng thêm cảm thấy khó chịu, trong dạ dày đột nhiên cổn động một hồi, một cái tay của cô vội vàng che miệng lại , một cái tay khác dùng sức đẩy Đỗ Tử Hào ra. Cô nhanh chóng chạy về phía phòng rửa tay. Dưới ánh đèn lờ mờ, cô không cẩn thận đụng phải nhiều người, chỉ đành phải khom người ra vẻ xin lỗi, đang muốn vào phòng rửa tay thì trong bụng lại lăn lộn gấp bội. Cả tay cũng không bưng bít được: “Nôn. . . .” Chỉ cảm thấy mọi thứ trong bao tử nháy mắt đổ trào ra. Đang lúc Tô Tiểu Mễ cảm thấy một hồi ngượng ngùng lại một trận thoải mái, đột ngột truyền đến:”Nôn . . .”. Vừa ói nên thế nào cũng không nhịn được, Tô Tiểu Mễ chỉ có thể phó mặc cho trời, mạnh mẽ ói tiếp. Lông mày người kia cơ hồ vặn thành một cổ dây thừng, hai tay nắm thật chặt, phát ra tiếng vang “ken két”.
|
Sau khi Tô Tiểu Mễ ói xong, ý thức dần dần lại thanh tĩnh. Đầu của cô mới vừa tỉnh một chút, phát hiện trước mắt là một người đàn ông cao lớn, hơn nữa rất nhiều đồ bẩn của cô cũng ói đến trên người của anh ta. “Đáng chết!” Cô mắng to mình ở trong lòng, sau đó dũng cảm ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười ngây ngốc. Vụng về biểu lộ vẻ say, “Thật xin lỗi, tiên sinh, tôi… Tôi không phải là… cố ý!” Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu thấy gương mặt người đó thì lời của cô có chút run run nói không hoàn toàn. “Nói tiếp đi!” Hắn lạnh lùng nhìn cô, lại quét mắt nhìn cô từ đầu đến đuôi một vòng, tóc dài cuốn lọn lớn, quần cụt màu tím, áo voan mỏng cùng màu, người phụ nữ này ra khỏi công ty ngược lại khá can đảm, lần sau lại hơn hẳn lần trước. “Thật quen mặt nha, tiên sinh!” Tô Tiểu Mễ vẫn giả say, sự thật, cô quả thật cũng uống không ít, ít nhất cũng uống cạn ba bình rượu đỏ, Đỗ Tử Hào đó nhìn như lịch sự kính rượu cô, lại làm cho cô càng uống càng nhiều. Bộ dáng cô vẫy tay chào hỏi, gương mặt trắng lộ ra vài điểm hồng hồng, cặp mắt say mê kia, đôi môi…Tất cả đều khiến cho hắn không nhịn được muốn phát điên lại không thể kiềm chế cả người xao động. “Không nhìn ra, Tô chủ quản ngược lại rất say sao?” Hắn cười như không cười khóe miệng lộ ra lạnh lùng. “Tô chủ quản? Anh đang nói tôi sao?” Tô Tiểu Mễ đưa ra ngón trỏ, ngây ngốc chỉ hướng mình, đầu méo mó đung đưa. Nhìn hình dạng của cô, Lâm Khải chợt cởi áo, tiện tay ném xuống đất, chỉ thấy một chiếc áo lót màu xám, đem vóc người hắn bại lộ toàn bộ ở trước mắt Tô Tiểu Mễ. “Ừ, vóc người rất tốt, rất tuyệt, cám ơn anh, tiên sinh!” Cô nói câu được câu mất, trong đầu lại thoáng qua hình ảnh đêm đó hắn đè cô ở phía dưới. “Tô Tiểu Mễ, ngươi đang phát xuân sao? Muốn gì đây, mau trở lại, mau trở lại!” Tô Tiểu Mễ dùng sức nhắm mắt lại, không nhìn tới Lâm Khải, sau đó nói thầm những lời mình cũng không hiểu xoay người muốn rời đi hắn. Lâm Khải lại tiến lên đem cô ngăn ở trên vách tường. Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải giả vờ say tiếp tục, “Tiên sinh, anh thật kỳ quái!” “Vậy sao?” Hắn nhìn cô, xem ra cô lại uống quá nhiều, người phụ nữ này chẳng lẽ không biết trạng huống hiện tại rất nguy hiểm sao? Hay là cô chơi tình một đêm bị nghiện, cho nên lại ra ngoài “Tìm thú vui”? Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên hận không thể vung cho cô mấy quyền, đánh cô đến mức thanh tỉnh chạy trở về. “Tiên sinh, tôi phải đi, để cho tôi đi!” Cô thích hợp ho khan mấy cái. “Đi? Đi đâu? Cô ói khắp người tôi, liền muốn đi như vậy, giống như mọi chuyện đều không liên quan?” Hắn chẳng những không để cô đi, ngược lại đem cô dính vào trên vách tường chặt hơn, chỉ kém cả người không có dán lên. “Tiên sinh đẹp trai như vậy, lại có hình thể như vậy, rất đại độ, đúng không, sẽ không so đo với một tiểu nữ say rượu như tôi nha!” Ánh mắt say mê của cô nhìn về phía hắn, như sao vụt bay lóe lên sáng sủa. Lâm Khải nhìn mị thái nho nhỏ của cô, ánh mắt sáng sủa kia cơ hồ khiến hắn thất thần, cúi đầu vừa nhìn, đập ngay vào mắt là xương quai xanh, da thịt trắng nõn, tất cả tốt đẹp đêm đó của cô trong nháy mắt tràn vào đầu óc của hắn khiến cho thân thể không tự chủ được căng thẳng theo.
|
Hắn chăm chú nhìn cô gắt gao, mang theo tính khiêu khích. “Cô gái nhỏ say rượu?” Khóe miệng của hắn đột nhiên buông lỏng, lộ ra ý cười nhàn nhạt. Ánh mắt của Tô Tiểu Mễ vừa mê hoặc vừa hiếu kì nhìn hắn, cười nhẹ, chỉ cảm thấy tim đang căng thẳng đập không ngừng, thậm chí còn có chút run rẩy. “Đáng chết, ánh mắt như vậy!” Hắn thầm hầm hừ trong lòng. Thậm chí khiến hắn quên mất lời cần nói tiếp theo, miệng không chút do dự ấn xuống, dùng sức mút vào. Thân thể Tô Tiểu Mễ đột nhiên dán thật chặt vào vách tường lạnh, đôi mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là tình huống thần kì gì? Tại sao hắn hôn cô? Tối nay cô không có câu dẫn anh ta, cũng không có ý định muốn thất thân nha? “Mau, mau… mau tỉnh lại, tỉnh lại đi…” Tay của cô đặt ở hai bên bắp đùi mình, đại não không ngừng gọi mình cách xa người đàn ông này một chút, nhưng hắn là cấp trên của cô, ngẩng đầu không thấy cúi đầu liền thấy (có lẽ ý là “đằng nào cũng gặp”), lần đầu tiên phát sinh quan hệ là vì không biết sẽ xảy ra tình huống như thế, nếu như có lần thứ hai, thật không khỏi cũng quá khó xử đi, sau này làm sao gặp người? Đầu lưỡi của hắn linh xảo tiến vào trong môi cô, nhiều lần hút lấy hương vị thơm ngọt bên trong. Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên một trận, sau đó trống rỗng. Làm sao bây giờ? Không có khả năng cự tuyệt, phải làm sao đây? Thân thể của hắn theo nụ hôn trở nên càng ngày càng nóng, đôi chân thon dài mà có lực mạnh mẽ chống đỡ thân thể cô khiến cô muốn kháng cự cũng không thể động đậy. Hắn dùng sức lôi kéo, eo nhỏ của cô liền bị ôm thật chặt trong tay ai kia, hai người càng thêm khít khao. “Không!” Cô kêu to, “Nhưng tại sao không có âm thanh?” Tô Tiểu Mễ kinh ngạc. Thân thể cô mảnh mai như vậy, bàn tay to của hắn cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận được toàn thân cô run rẩy, loại run rẩy nhè nhẹ này, làm cho hắn không khỏi mất khống chế một lần nữa. Thật muốn ngay lập tức tại chỗ này gần gũi cô! Mà một khi loại ý niệm này đã nảy sinh thì thật khó để có thể dừng lại được. “Trời ạ, mình điên rồi sao? Sao mình có thể tự cho phép mình và cấp trên của mình phát sinh tình huống này lần thứ hai?” Tô Tiểu Mễ nhắm chặt mắt, vội vã thanh tỉnh lại. “Một… Hai… Ba… đẩy…” Tô Tiểu Mễ nhủ thầm. Cô chưa kịp đẩy ra, bên cạnh đã có người gọi to: “Lâm Khải…” Thanh âm thẹn thùng nhưng không yếu đuối, Lâm Khải nghe phía sau có người kêu lên, tay của hắn từ từ buông lỏng, môi của hắn dùng sức hôn một cái trên môi của cô. “Phụ nữ ngoan, phải về sớm một chút!” Thanh âm của hắn trầm thấp đến mức tựa hồ chứa một tia ra lệnh. “Khải, em tìm anh thật lâu nha!” Người phụ nữ kia cười quyến rũ nhìn cô, đối với tất cả những chuyện cô ta vừa thấy hình như cũng không có tức giận, thân thể cứ lơ đãng dán tới. “Mẹ nó, giờ làm sao đây?… Đi về chứ sao…” Trong lòng thầm nói. Khi Tô Tiểu Mễ thấy người kia cố ý kéo cánh tay Lâm Khải, đem thân thể hướng về phía mình thì… ngoài kinh ngạc vẫn chỉ có thể là kinh ngạc: “TMD, vóc người thật không phải tốt bình thường, không phải tốt bình thường mà!” Tầm mắt hướng về bộ ngực đang đung đưa trước mặt, cô cẩn thận nhìn đi nhìn lại, không phải là lộ ngực… là hung khí giết người a! “Khải, chúng ta đi thôi, bọn Henri vẫn còn chờ anh đó!” Cô gái kia dán chặt vào hắn, rúc vào bên cạnh hắn như chim nhỏ nép vào người, tóc thẳng dài, trang phục đơn thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa thoạt nhìn như mười tám tuổi. Lâm Khải liếc nhìn cô một cái, đang định nói chuyện, Tô Tiểu Mễ liền cười mị hoặc, nhờ men rượu cướp lời. Tay nhỏ bé choàng qua, thì thầm nhỏ nhẹ cất tiếng: “Anh đẹp trai, em sẽ nhớ tới anh!” Vừa nói, môi cô tiến tới gương mặt hắn dùng sức hôn cái chụt:”Tạm biệt!” Trong tích tắc xoay người, cô nhìn thấy tia sáng ngoan độc trong mắt cô gái kia.
|
Thân thể Tô Tiểu Mễ cử động, bước chân gần như tháo chạy rời khỏi. Cô tình nguyện mình lại làm “người hào phóng”, cũng không nguyện ý bị người ta bỏ lại bộ dáng như oán phụ nên chủ động đẩy hắn ra, sau đó “tiêu sái” rời đi. Cô không quay đầu lại, thậm chí không dám quay đầu lại, cả người khí thế phóng tới bên trong quầy rượu. Dĩ nhiên, những chuyện xảy ra tiếp đó cũng không giống trong tiểu thuyết ngôn tình, Lâm Khải không buông người phụ nữ bên cạnh để đuổi theo, mà Tô Tiểu Mễ cô lại lẻ loi đi vào nơi huyên náo một lần nữa. “Thật chói mắt, đầu choáng váng quá nha!” Cô thấp giọng nói. “Tiểu Mễ… Tiểu Mễ…” Hình như có người gọi cô, ý thức Tô Tiểu Mễ từ từ trở về, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Đỗ Tử Hào bên cạnh. Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười đáp trả hắn. “Em đi đâu vậy? Làm anh tìm em nãy giờ! Thấy em quay lại anh rất vui!” Hắn vẫn cười như cũ, thoạt nhìn vẫn ấm áp như vậy, mang đến cho tâm trạng có chút mất mát của cô một tia an ủi thân thiết. “Cảm ơn anh, nhưng mà tôi muốn đi, chúc anh tối nay vui vẻ.” Vừa nói, Tô Tiểu Mễ liền rời đi. “Tiểu Mễ, em say, để anh đưa em trở về!” Đỗ Tử Hào đứng dậy, ánh mắt chân thành trong suốt không có một tia bỉ ổi. “Không cần phiền phức như vậy, tự tôi có thể thuê xe trở về, an ninh ở Bắc Kinh luôn luôn rất tốt!” Cô lễ phép cự tuyệt hắn, giờ phút này, cô chỉ muốn chui vào trong chăn nhỏ của mình, hung hăng ngủ đến hai mươi tiếng, đem tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay đều quên hết. “Tin tưởng anh, chỉ là quan tâm đơn thuần thôi mà!” Ngay thẳng như vậy, chân thành như vậy, Tô Tiểu Mễ cũng không tìm được lý do cự tuyệt nữa, nhưng mà cô có thể lựa chọn tin tưởng người đàn ông này hay không? Lúc cô thật do dự, hắn đã lôi kéo cô ra ngoài cửa. Một cảnh như vậy, rơi vào trong mắt người khác, thậm chí có chút đau nhói, nụ cười trên mặt ai kia dần dần biến mất, lấy điện thoại di động gọi qua.Rất nhanh liền có người nhận nghe, hắn nói gì đối phương liền trả lời biết, biết… Lâm Khải nghĩ cho mình một cái cớ rất tốt. Hắn chỉ là muốn “bảo vệ” thuộc hạ, không để cho người của mình chịu “tổn thương” mà thôi, tuyệt đối không có ý khác! ********* Cuối hè ở Bắc Kinh, gió đêm thổi tới, hơi có chút rét run, áo quần Tô Tiểu Mễ mỏng mảnh làm cô nhịn không được run lên mấy cái, cũng làm cho cô càng thêm tỉnh táo. Đỗ Tử Hào nhếch nhếch miệng cười: “Thật ra anh không phải là người có xe đắt tiền.” Đang nói, một chiếc xe taxi ngừng lại trước mặt cô, hắn mở cửa ra cho cô, thậm chí cô còn có chút sợ, nếu như hai người cùng ngồi ở phía sau, nếu như hắn ôm cô, cô phải làm gì bây giờ? Hắn cười mời cô vào, cô không phải là người thích cự tuyệt người khác, điểm này, vẫn là điểm yếu của Tô Tiểu Mễ. Ngồi vào sau xe taxi, cô mới phát giác được mình thật đã suy nghĩ nhiều quá, bởi vì sau khi Đỗ Tử Hào đóng cửa sau lại, ngồi ở chỗ bên cạnh tài xế, mà một hành động rất nhỏ đó, cũng làm cô thấy rất có cảm giác an toàn. Cô nói nhà của mình ở cư xá, hắn mỉm cười nói, chỗ hắn ở cách nơi này không xa, sau đó là trầm mặc. Sau khi tới cư xá, Đỗ Tử Hào xuống xe, mở cửa cho cô. “Nếu hắn nói muốn đưa mình lên lầu, mình nhất định sẽ kiên quyết nói không.” Tô Tiểu Mễ thầm nhủ, mặc dù người đàn ông này thoạt nhìn không có vẻ đáng sợ, cũng không làm cô cảm thấy chán ghét, nhưng cô là một người biết rõ giới hạn. “Ngủ ngon!” Tay của hắn nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, gương mặt say đắm xoa xoa đầu. Khi cô còn chưa lấy lại tinh thần, hắn đã lên xe taxi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của cô. Đây là một đêm đặc biệt, cô gặp được một “người đàn ông tốt”, một người không có ý nghĩ xấu với cô!
|