Cô Ngốc Cởi Áo Ra
|
|
Chương 15 Edit: Junee Trong phòng nhất thời im lặng, ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, không khí quỷ dị đến cực điểm. Trần An An nhìn bên này, nhìn bên kia, ở dưới bàn vụng trộm túm tay áo Diệp Lương Nhất, không tiếng động hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lương Nhất không để ý cô, dán lên trán cô một miếng gạc, rồi nhẹ nhàng mát xa xung quanh chỗ sưng đỏ, chút không để ý tới mạch nước ngầm mãnh liệt trong phòng. Chu Tề chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu, lạnh đến nỗi cả người hắn gần như phát run, thân thể hắn cứng ngắc đứng đó, nụ cười trên mặt rốt cuộc duy trì không được, thật lâu sau mới thốt ra một câu,“Hai người kết giao?” Bên cạnh tuy rằng thần sắc Chung Vận chưa thay đổi, nhưng đôi tay được chăm sóc tương đối tốt cũng nắm chặt lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Nhất, nín thở đợi hắn trả lời. “Chúng tôi không……” Trần An An vội vàng há mồm phủ nhận, ai ngờ vừa mới nói được vài từ, đã bị Diệp Lương Nhất tay mắt lanh lẹ bịt kín miệng. hắn cong khóe môi, mỉm cười một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua Trần An An, trong mắt là cảnh cáo không hề che giấu, khi ngẩng đầu đối mặt với những người còn lại, lại mang theo vài phần ôn nhu khó tin,“Đừng nghe An An nói bừa, chúng tôi đúng là đang kết giao.” hắn chậm rãi buông tay che miệng Trần An An xuống, ôn nhu nhéo nhéo khuôn mặt của cô, chống lại hai mắt cô đang kinh hoàng,“Là An An luôn thẹn thùng, không muốn nói, em nói có phải hay không, An An? hắn gọi tên của cô, cố ý nhấn mạnh kéo dài, thanh âm trầm thấp nhưng đầy thân thiết, người bên ngoài nghe thấy tràn đầy tình yêu nam nữ vô cùng nồng nàn cuồng nhiệt trong đó, chỉ có Trần An An nghe được ý tứ cảnh cáo ẩn chứa bên trong. cô nghiêng đầu, tránh khỏi tay hắn, hạ mí mắt, cúi đầu lên tiếng,“Là……” Vừa dứt lời, thân mình bỗng nhiên lao về phía trước, trong giây lát đã bị Lý Duyệt Nhiên túm đến bên người. “Được lắm, Trần An An.” Lý Duyệt Nhiên hung hăng xoa nhẹ đầu cô một phen, khiến tóc cô vốn đang lộn xộn càng thêm rối bù,“yêu đương thế nhưng không nói ình một tiếng, cậu nói xem là kiểu gì? Hả?” Cùng lúc đó, trong lòng cô cũng đã nhận ra một tia quái dị, lấy tính cách Trần An An cái gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt, nếu là yêu thì sao chẳng nhìn ra chút gì? Nhưng chính mồm hai người đều thừa nhận, còn có thể giả sao? Lý Duyệt Nhiên đem tia nghi hoặc trong đầu quăng đi, hung tợn nhìn chằm chằm Trần An An, giống như không đào ra một nguyên nhân thì không bỏ qua. Trần An An sẽ không nói dối, vừa nói dối liền hoảng hốt, lông mi thật dài run rẩy, chột dạ dời ánh mắt, không dám nhìn Lý Duyệt Nhiên, lắp bắp nói:“Chúng mình, chúng mình mới bắt đầu thôi.” Lý Duyệt Nhiên còn muốn truy vấn, Diệp Lương Nhất đã đưa tay ra, đem Trần An An kéo vào trong lòng, ánh mắt lạnh như băng đâm thẳng Lý Duyệt Nhiên. Tính cách hắn vốn lạnh lùng, cố ý trầm mặt xuống như vậy, nhiệt độ xung quanh như giảm đi mấy độ. Tính bát quái của Lý Duyệt Nhiên vừa mới dâng lên nhất thời bị đông cứng. Bĩu môi, cuối cùng cũng đem nghi hoặc trong lòng ép xuống, bảo hộ như vậy còn không phải là yêu sao? “Ngại quá, em không ở lại tiếp được,” Chung Vận xin lỗi cười cười, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái theo động tác cô mà lay động,“Có chút thủ tục còn chưa xong.” “Được.” Diệp Lương Nhất gật đầu, băng sương trên mặt dần tan biến,“Em cứ làm việc đi, buổi tối gặp lại.” Chung Vận ừ một tiếng, tay nắm chặt tài liệu, vội vàng ra khỏi phòng Diệp Lương Nhất, bóng dáng hốt hoảng mà chật vật. Chỉ có Chu Tề vẫn nhìn Diệp Lương Nhất và Trần An An cạnh nhau, trong mắt vừa mới ngạc nhiên thất vọng, bỗng nhiên xẹt qua tia mỉm cười. “Tôi cũng phải đi rồi, không phiền cậu làm việc nữa.” Chu Tề cười tiến lên nói. không đợi Diệp Lương Nhất trả lời, hắn lại cúi đầu nhìn Trần An An, đôi mắt ôn nhu như nước,“An An, tối nay chúng ta gặp.” nói xong liền đi nhanh ra ngoài. Chờ một chút! ý Duyệt Nhiên đột nhiên khiếp sợ mở to hai mắt. hiện tại An An và Diệp Lương Nhất là một đôi, Chu Tề là bạn tốt của Diệp Lương Nhất mà vẫn thích An An…… Vậy…… Lý Duyệt Nhiên hỗn loạn. cô thương hại nhìn thoáng qua Trần An An còn run rẩy dựa vào Diệp Lương Nhất bên cạnh, vẫn là không nói cho cô ngốc này thì tốt hơn. nói không chừng chờ cô ấy phát hiện Chu Tề thích mình thì đã là mười hai mươi năm trôi qua rồi…… Nghĩ đến đây, cô vui vẻ quay sang Trần An An cười cười,“Được rồi, mình về công ty đây,” cô ngăn lại Trần An An đang muốn mở miệng,“Cậu cứ ở đây đi, mình trở về sẽ xin phép cho cậu.” Cô đem ánh mắt chuyển qua trán Trần An An, trong mắt hiện lên một tia thống khổ,“Giờ cậu đừng làm gì cả, nghỉ ngơi là quan trọng nhất, buổi chiều rồi đi làm cũng không muộn.” Cô đeo túi lên vai, nháy mắt với Diệp Lương Nhất rồi tiêu sái bước đi. Vừa rồi người còn đầy phòng, trong khoảnh khắc chỉ còn lại Diệp Lương Nhất và Trần An An. Trần An An liền đẩy Diệp Lương Nhất ra, nhìn hắn phẫn nộ,“Sao anh lại nói vậy? Chúng ta căn bản không phải kết giao, vốn chỉ gạt mẹ anh, hiện tại thì hay rồi, ai cũng đều bị lừa!” cô buồn bực nhíu mày, nghĩ đến cảnh tượng ba tháng sau, trong lòng càng thêm lo lắng. Diệp Lương Nhất ngồi trên ghế, áo blu trắng bình thường mặc ở trên người hắn lại đặc biệt tuấn tú. “A? Cho nên tôi nói sai rồi?” “Đương nhiên! Điều anh mới nói đều là giả, chỉ là lừa mẹ anh thôi!” Diệp Lương Nhất nhướn mày, hướng cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô lại đây. Trần An An chần chừ một lát, vẫn là chậm rãi đi qua,“Để làm gì?” “Ai nói chúng ta ở cùng một chỗ đầu tiên?” một tay Diệp Lương Nhất túm lấy Trần An An, đem cô đến trước mặt mình, để cô cùng ngồi trên ghế dựa, từ phía sau đưa tay giúp cô mát xa trán. Trần An An đỏ mặt, đột ngột tiếp xúc thân mật với hắn cô thực không quen, lắc lắc thân mình vừa định đứng lên đã bị Diệp Lương Nhất thấp giọng quát,“Đừng nhúc nhích, đau cũng đừng trách tôi!” Cô cứng người, mặt phát sốt, ấp úng mở miệng phản bác:“Tôi không nói chúng ta ở cùng một chỗ, tôi, tôi chỉ nói tôi ở nhà anh……” “Có gì khác nhau?” Tư thế hai người như vậy, làm cho Diệp Lương Nhất nhịn không được lại nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cô, trên mặt nhất thời hiện lên ý cười nhẹ,“Đều là cô khiến cho bọn họ hiểu lầm, tôi chỉ nói theo lời của cô mà thôi.” Trần An An trừng mắt, mạnh mẽ quay người nhìn Diệp Lương Nhất,“Phải không? Đều do tôi làm cho bọn họ hiểu lầm?” “Ừ.” Diệp Lương Nhất nhìn đôi mắt to ngập nước của cô, cố nén cười. Hóa ra mình mới là nguyên nhân. Trần An An uể oải cúi đầu, như thế cũng tốt, nếu Duyệt Nhiên biết chân tướng, nhất định mình sẽ chết thực thảm, ai. Thật dễ lừa. Diệp Lương Nhất cúi đầu nhìn Trần An An hãy còn uể oải, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ sung sướng. Sao lại có người như thế, làm cho người ta vừa thấy đã muốn vân vê nhào nặn, khi cặp mắt to tròn kia ngập nước, lại muốn dỗ dành cô thật tốt. Diệp Lương Nhất không hiểu tâm tình hiện tại của mình, hắn không nhanh không chậm mát xa trán cho Trần An An. Nhưng mà mặc kệ thế nào, nhờ có cô, hắn mới thoát khỏi cảnh ngày ngày phải đi xem mắt, đối tốt với cô một chút cũng đúng thôi. Ừ, Diệp Lương Nhất ở trong lòng trầm ngâm, vậy đối tốt với cô một chút đi. Đợi đến buổi chiều Trần An An trở về văn phòng, đồng nghiệp thấy băng gạc trên đầu cô đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng lại hỏi đã xảy ra chuyện gì. Bị Đường Niên đẩy, đương nhiên là không thể nói. Trần An An cũng chỉ có thể nói mình không cẩn thận đụng vào cửa. May mắn cô luôn mơ mơ màng màng, từ trước đến giờ số lần đụng vào cửa cũng không ít, lần này chẳng qua là nghiêm trọng nhất mà thôi. Đồng nghiệp quan tâm vài câu rồi cũng không truy hỏi, lúc này Trần An An mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà gần đây cô nói dối thật sự rất trôi chảy. Trần An An mở máy tính, bất đắc dĩ thở dài. Lúc tan tầm, Diệp Lương Nhất lái xe đến dưới công ty chờ cô, mỗi lần Lý Duyệt Nhiên thấy Diệp Lương Nhất trưng ra khuôn mặt lạnh như băng kia liền khó chịu, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò Trần An An một hồi. Cái gì mà không được vội lên giường, không thể mặc hắn muốn làm gì thì làm, lúc cần cự tuyệt thì cự tuyệt, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đỏ bừng, lúc này mới đạp giầy mười phân bước đi như nữ vương. Lúc Diệp Lương Nhất và Trần An An đến khách sạn, Chu Tề và Chung Vận đã chờ ở đó. “Lại đây ngồi đi, chờ hai người tới mới gọi món.” Chu Tề đem thực đơn đưa cho Diệp Lương Nhất, ánh mắt cũng nhìn Trần An An,“Muốn ăn cái gì thì gọi, đừng ngại.” “Được.” Trần An An nhìn Chu Tề cười cười, chỉ cảm thấy bác sĩ Chu này thật tốt, lúc nào cũng ôn nhu săn sóc như vậy. “Xem thực đơn!” Diệp Lương Nhất cau mày xoẹt một tiếng giở thực đơn, dọa Trần An An rùng mình. Đây là lần đầu tiên Trần An An cùng Diệp Lương Nhất ăn cơm, không biết làm sao lại có chút khẩn trương. Lắp bắp gọi hai món, liền đem thực đơn đưa tới. trước mặt Chu Tề. Chu Tề cũng không ép cô, nghiêng người qua hỏi ý kiến Chung Vận, cuối cùng gọi một bàn đầy đồ ăn, lại gọi vài loại rượu, lúc này mới ngừng, làm cho Trần An An thầm hô lãng phí trong lòng.
|
“Lương Nhất, anh và Trần An An qua lại khi nào vậy? Sao ngay cả với Chu Tề cũng giấu kỹ thế?” Chung Vận múc một thìa canh đậu Hà Lan, nhìn Diệp Lương Nhất cười khanh khách nói. Cô là bác sĩ, ngày thường đặc biệt chú trọng chăm sóc cơ thể, đã sớm không ăn mặn, chỉ ăn chay. “Không lâu.” Diệp Lương Nhất liếc mắt nhìn Trần An An đang gặm chân gà miệng đầy dầu mỡ, đáp. “Thật là.” Chung Vận sẵng giọng:“Bây giờ còn giấu, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chuyện đó cũng không nói với em!” Lúc này, Chu Tề đặt đũa xuống,“Em cũng đừng làm khó Lương Nhất, em cũng không phải không biết, cậu ta đâu thích nói chuyện.” Chung Vận vừa định nói, vậy để Trần An An nói. Chỉ nghe bộp một tiếng, Trần An An trượt tay, cái chân gà đang gặm liền rơi xuống, thấm một mảng ố lên chiếc áo lông màu lam của cô. “thật xin lỗi, tôi đi toilet.” Trần An An buông đũa, lúng túng liền hướng toilet vọt đi. Chung Vận ngạc nhiên,“cô ấy vẫn như vậy?” Ở trong thế giới của cô chỉ có bình tĩnh và tuyệt đối trấn định, giống Trần An An như thế này cô mới thấy qua. Diệp Lương Nhất nhìn ra cửa, lạnh nhạt ừ một tiếng. “Uống nhiều quá, tôi cũng đi toilet.” Trần An An vừa đi ra ngoài hai phút, Chu Tề cũng buông đũa, vừa xoa bụng, vừa đi ra ngoài. Chương 16 Edit: Junee Ghế lô chỉ còn lại Diệp Lương Nhất và Chung Vận, Chung Vận đã ăn được sáu phần, liền buông đũa không ăn nữa, chỉ nhìn Diệp Lương Nhất, trong mắt là tình yêu khó kìm nén. “No rồi?” Diệp Lương Nhất nhìn lướt qua Chung Vận bên kia, có chút ngạc nhiên. “Vâng.” Chung Vận cẩn thận dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng, đem đồ ăn Diệp Lương Nhất thích chuyển tới phía hắn. Nhìn Diệp Lương Nhất liên tiếp gắp đồ ăn theo hướng này, trên mặt nhất thời vui vẻ rất nhiều. “Lương, sư huynh, anh thật sự đang cùng Trần An An kết giao?” cô vẫn không tin Diệp Lương Nhất khó tính như vậy sẽ thích Trần An An! Bọn họ căn bản không cùng một thế giới, Trần An An ngốc nghếch, sao có thể chăm sóc tốt cho hắn? Trong lòng Chung Vận vừa chua xót vừa ghen tị, năm đó lúc đi du lịch, cô liền nảy sinh tình cảm với Diệp Lương Nhất. Khi đó hắn mới hơn hai mươi tuổi, nhưng làm việc cẩn thận chăm chú, chẳng thích náo động, cũng không khoe khoang. rõ ràng là học trò được các giáo sư coi trọng nhất, nhưng lại quá kín tiếng. Sau đó, vào kỳ nghỉ hè năm nhất, cô tự mình đi tìm Diệp Lương Nhất xin thụ giáo, đề cử chính mình, chiến đấu trong hai tuần, rốt cục cũng làm hắn cảm động. cô là người có tính cách cực kỳ mạnh mẽ, nhưng khi đó lại luôn đi theo Diệp Lương Nhất sắm vai tiểu học muội ngoan ngoãn. Chung Vận đối với chính mình luôn luôn vô cùng tự tin, nhưng với chuyện Diệp Lương Nhất, cô lại lùi bước. Tính cách Diệp Lương Nhất quá mức lãnh đạm, cô căn bản không rõ suy nghĩ của hắn. Bởi vậy cũng không dám tùy tiện thổ lộ, sợ thổ lộ xong, ngay cả làm tiểu học muội hắn cũng không chấp nhận. Kết quả là kéo dài nhiều năm như vậy, đợi đến khi cô được điều đến làm cùng bệnh viện với hắn, lại biết được hắn đã có bạn gái! Nếu đối phương xinh đẹp hơn cô, có năng lực hơn cô thì không nói, thế mà người Diệp Lương Nhất coi trọng lại mọi thứ cũng không bằng cô. Điều này làm sao cô có thể cam tâm! cô đổi cách xưng hô với hắn từ Diệp Lương Nhất biến thành sư huynh, thay đổi rất nhỏ, nhưng cũng là nhắc nhở Diệp Lương Nhất bọn họ đã giao tình nhiều năm như vậy. trên mặt Chung Vận dù chưa biểu lộ ra điều gì, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Nhất, giống như muốn đem mỗi một biểu tình nhỏ của hắn đều thu vào trong mắt. “Ừ.” Diệp Lương Nhất không chút do dự khẳng định, khóe mắt lóe sáng nhìn dung trang tinh xảo của Chung Vận, lại nhớ đến Trần An An tóc đuôi ngựa bù xù, trong mắt không che giấu được ý cười,“Mới gần đây.” Hô hấp của Chung Vận cứng lại, trái tim giống như bị nụ cười của hắn cắt ra thành từng mảnh. Biểu tình như vậy sao có thể là giả? Mười ngón tay Chung Vận ở dưới nắm chặt khăn trải bàn, lực đạo lớn giống như có thể đem tấm vải kia xé nát. hắn thật sự có bạn gái, buồn cười là cô chẳng biết gì cả, vẫn hăng hái ra sức tìm cách chuyển tới bệnh viện chỗ hắn…… Chung Vận chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt, nụ cười trên mặt duy trì không nổi nữa, chỉ có thể cúi đầu không nói một lời. “Chu Tề? Anh cũng đi WC sao?” Trần An An xử lý xong vết ố trên áo lông, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong gương bồn rửa tay Chu Tề đang đứng phía sau cô. “Ừ.” Chu Tề đi đến bên cạnh cô, thấy trên tay cô vẫn đang nhỏ nước, liền nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đặt ở dưới chỗ sấy khô. Bên tai vang lên tiếng vù vù, gió mát thổi, Trần An An thoải mái nheo mắt lại, nhìn Chu Tề cảm kích cười,“Cám ơn anh, tôi không biết ở đây có máy sấy.” Chu Tề nhìn cô lắc đầu, bỗng nhiên mở miệng nói:“cô thật sự cùng Diệp Lương Nhất kết giao?” Tiếng máy hong khô rất lớn, Trần An An không nghe rõ, liền cao giọng hỏi lại một lần. Chu Tề cười nhẹ, hơi hơi cúi người xuống, thở ra hơi nóng phả trên lỗ tai Trần An An,“Tôi nói, cô thật sự cùng Diệp Lương Nhất kết giao?” Trần An An bị hắn thổi ngứa lỗ tai, nghe thấy lời này chợt cả kinh, lui mạnh về phía sau, thắt lưng lập tức đụng vào đá cẩm thạch bồn rửa tay. “A!” cô đau đến sắc mặt trắng nhợt, ôm thắt lưng, thân mình không đứng thẳng dậy được. Chu Tề không ngờ cô phản ứng mạnh như vậy, vội vàng đưa tay đỡ cô,“Thế nào? Có sao không?” “không, không có việc gì……” Trần An An đau vô cùng, cũng không thể không biết xấu hổ nói trước mặt Chu Tề, đành phải kìm nén chịu đựng,“Chúng ta quay vào đi!” Chu Tề thấy cô như vậy, cũng không còn tâm tư khách sáo nữa, đành phải cẩn thận đỡ cô cùng nhau trở vào. Lúc đến ghế lô, Chu Tề lại hỏi một câu,“An An, cô nói thật đi, cô và Lương Nhất thật sự kết giao?” “A, đúng vậy!” Đôi mắt to tròn của Trần An An chột dạ vòng vo xoay chuyển, cúi đầu lại nhấn mạnh một lần,“Chúng tôi, chúng tôi kết giao.” Chu Tề nhướn mày, không tiếp lời cô. Trong mắt ôn nhuận đều là ý cười,“Như vậy à, vậy cuối tuần cùng tôi đi ăn món điểm tâm ngọt được không?” Cuối tuần, Trần An An nghĩ nghĩ, bài viết quảng cáo cho công ty hoạt hình cô đã nộp lên rồi, ngoại trừ dạy thêm cho Quý Cửu Thành, cuối tuần cô quả thật không có việc gì. Liền gật đầu đồng ý,“Được!” Nghe vậy, Chu Tề không nhịn được nở nụ cười, khuôn mặt ôn nhuận như bình minh rực sáng, ấm áp mà chói mắt. “Tốt, vậy lúc đó tôi sẽ đến đón cô.” Thấy Chu Tề đỡ Trần An An vào phòng, Diệp Lương Nhất hốt hoảng, sao chỉ đi ra ngoài một lát mà giờ lại thành ra vậy? Diệp Lương Nhất cùng Chung Vận đều bình tĩnh nhìn cô, làm cho Trần An An có chút ngượng ngùng, chậm chạp bước đến vị trí của mình ngồi xuống, đầu cũng cúi thấp xuống bát,“Tôi không cẩn thận bị đụng một chút……” Diệp Lương Nhất nhíu mày, vừa định mở miệng giáo huấn Trần An An, chợt nghe Chu Tề nói:“Lương Nhất, đừng trách An An, là tôi dọa đến cô ấy.” Lời nói đến bên miệng Diệp Lương Nhất bị ép xuống, hắn nhìn lướt qua Trần An An, thấy cô ngốc ngơ ngác nhìn Chu Tề cười, nhất thời cảm thấy khó chịu. Dứt khoát cúi đầu ăn cơm, mắt không thấy tâm không phiền! Bữa cơm tẩy trần này, trừ Trần An An, ba người còn lại mỗi người một suy nghĩ, căn bản không có tâm trạng ăn cơm. May là tâm tư Trần An An đơn giản, ngoài việc lấp đầy bụng thì chẳng chú ý đến cái gì cả. Buổi tối, Diệp Lương Nhất và Trần An An cùng nhau về nhà, trong lòng Trần An An có chút không yên, muốn tìm mọi cách để không phải ở cùng với Diệp Lương Nhất. Lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể không cam lòng đi theo Diệp Lương Nhất, ôm thắt lưng, từng bước đạp lên bóng của Diệp Lương Nhất, lúc này mới cảm thấy nguôi giận không ít. Hai người lái xe về nhà, liền đi vào phòng mình. Trần An An nhìn thoáng qua Diệp Lương Nhất đóng chặt cửa phòng, nhịn không được bĩu môi, làm như có ai muốn vào không bằng! đã tám giờ, Trần An An lấy điện thoại ra xem thời gian, vội vàng gọi điện thoại cho ba cô, buổi tối ba cô ngủ sớm, nếu muộn Trần An An sợ ông ngủ mất. “Ba, mấy hôm nay thân thể ba thế nào?” Trần An An dựa trên tường, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn vô tâm vô phế giờ nhiễm một tia ưu sầu. “Khỏe lắm! Con không cần lo đâu!” Thanh âm ba Trần sang sảng từ điện thoại bên kia truyền đến, vẫn tràn đầy khí khái như trước. Trần An An thoáng thở dài nhẹ nhõm, hướng ba cô làm nũng,“Ba, con nhớ ba, ba tới chỗ con được không?” “không đi! Việc gì phải phí tiền đi lại như vậy, sắp đến tết rồi, con được nghỉ trở về là được!” Ba Trần không chút nghĩ ngợi cự tuyệt. “Ba!” Trần An An tức giận giậm chân, không phải cảm thấy ba cô không cần cô, mà là đau lòng ông. Trần An An là do một tay ba cô nuôi nấng đến giờ, bộ dáng mẹ cô thế nào cô đã sớm quên, cô hiểu rõ ba mình, biết ba cô không phải là không quan tâm cô, mà là tiếc tiền. cô nhớ lúc cô còn nhỏ, ba cô rất tiết kiệm, hận không thể biến tiền thành đôi để tiêu, nhưng mà mỗi khi cô có chuyện, lại hào phóng làm người ta ngạc nhiên. Lần này kiểu gì cũng phải đưa ba cô đi bệnh viện kiểm tra! Trần An An hạ quyết tâm! Cắn răng nói:“Ba, con có bạn trai, ba tới giúp con nhìn xem đi!” Bên kia trầm mặc vài giây, lúc này mới truyền đến thanh âm kinh hỉ của ba Trần,“thật vậy sao? An An, đối phương là người như thế nào? Ba đã sớm nói với con, không có tiền cũng không sao, mấu chốt là nhân cách, đối xử tốt với mình là được, con nói cho ba biết, cậu ta……” “Ba tới nhìn là biết ngay thôi, ba! Con nói thì cũng không được rõ lắm, dù sao hiện tại là mùa đông, trong nhà cũng không có việc gì, ba đi một chuyến được không?” “Để ba suy nghĩ đã,……” Bên kia ba Trần vừa nói vừa ngắt điện thoại. Ba Trần vừa treo điện thoại xong thì ho dữ dội, ông đau khổ nhìn thoáng qua hai chân sưng phù ngày càng nghiêm trọng. Tay lại còn run nhè nhẹ, An An có bạn trai, dù thế nào cũng phải đi xem, An An rất ngốc, vạn nhất bị người ta lừa thì làm sao bây giờ? Nhưng mà chân đã thành ra thế này, phù giống như cây cải củ. đi đến chỗ An An, cũng chỉ làm cho con bé thêm lo lắng thôi! Ba Trần run rẩy với lấy chén nước, mạnh mẽ uống hết phân nửa, trên mặt tang thương đầy mâu thuẫn. Trần An An nghe tiếng tút tút, chán nản thở dài, lại không được. Nhưng mà lần này ba cô cũng không kiên quyết, mấy ngày tới cô nên gọi nhiều về nhà mới được! cô buông điện thoại đi vào phòng tắm tắm rửa, cẩn thận không làm ướt miệng vết thương, thật vất vả tắm xong, đang mặc áo ngủ, chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Trong lòng Trần An An hoảng hốt, vội vàng mặc quần, trên đầu còn quấn khăn mặt vọt tới mở cửa cho Diệp Lương Nhất,“Bác sĩ Diệp, có việc gì vậy?” Diệp Lương Nhất không để ý cô, theo khe cửa tiến vào. Đánh giá phòng Trần An An một chút, lúc này mới quay đầu nhìn cô lạnh lùng nói:“Cởi quần áo.” Cái gì? Trần An An cả kinh, gắt gao túm lấy cổ áo của mình, cảnh giác nhìn Diệp Lương Nhất, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ…… Vừa nghĩ trong đầu, Trần An An lại nhận ra một vấn đề khác, Diệp Lương Nhất lúc này chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, lộ ra mảng lớn da thịt trước ngực. Thân thể Trần An An run lên, mắt to tròn như mèo con gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Nhất, vừa bước lui về phía sau, vừa nơm nớp lo sợ nói:“Diệp, bác sĩ Diệp, anh đừng, đừng làm bậy.” Diệp Lương Nhất chống lại cặp mắt to kia của cô, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, vài bước liền tới trước mặt Trần An An, nắm lấy cổ tay cô, đem cô áp đảo ở trên giường.
|
Chương 17 Edit: Junee “Bác sĩ Diệp! Anh bình tĩnh một chút!” Tim Trần An An đập thình thịch không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng giống như xuất huyết đến nơi, ở dưới thân Diệp Lương Nhất ra sức vặn vẹo, không ngừng giãy dụa. Không xong rồi! Bác sĩ Diệp giống hóa sói quá! Chút sức lực này của cô Diệp Lương Nhất không xem ở trong mắt, một tay tóm lấy hai tay cô, cô định ở trên đầu, tay kia thì kéo áo ngủ Trần An An lên, chậm rãi xoa thắt lưng của cô. Trần An An gấp muốn chết, thanh âm cũng mang tiếng nghẹn ngào, “Diệp, bác sĩ Diệp, anh đừng như vậy….. Ô…..” Diệp Lương Nhất nhíu mày, buông tay cô ra, đem cô xoay lại, liền nhìn thấy hai mắt đỏ bừng. “Anh, anh đừng lại đây!” Trần An An vừa run rẩy co rụt người vào góc giường, vừa trừng mắt nhìn Diệp Lương Nhất, trong đôi mắt to tròn đều là hoảng sợ. Sắc mặt Diệp Lương Nhất đen sì, ánh mắt lạnh như băng, hắn tóm lấy chân Trần An An kéo cô tới bên người mình, âm thanh lạnh lùng: “Cô nghĩ rằng tôi có hứng thú với cô?” Trần An An cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được bàn tay như gọng kìm kia, chỉ có thể giương cổ, cằm nhỏ hơi hếch lên, mạnh mẽ kiên định, “Sao, chẳng lẽ không đúng?” Diệp Lương Nhất hừ lạnh, khinh thường liếc mắt cao thấp đánh giá Trần An An một cái, “Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô.” Ngưng một lúc lại thêm một câu, “Không ngực, không mông.” Con thỏ cũng có thể phát cáu! Trần An An nghe vậy giận tím mặt, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Lương Nhất nói: “Anh nói ai không ngực không mông?” Diệp Lương Nhất lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào. “Sao tôi lại không có ngực!” Trần An An lúc này cũng đã quên cả sợ hãi, cố ý ở trước mặt Diệp Lương Nhất ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ, kiêu ngạo nói: “Tôi có!” “À…” Diệp Lương Nhất kéo dài giọng, ở trước ngực cô quét một vòng, “Tôi đã quên, cô có ngực, tôi còn nhìn qua.” Hắn nhìn Trần An An nháy mắt hai má đỏ bừng, nhếch môi xấu xa nói: “Còn nhìn không chỉ một lần!” “Anh, anh sao lại làm thế?” Trần An An phút chốc suy sụp, khí thế vừa rồi như quả bóng bị kìm hãm, lập tức xẹp xuống, lúng túng không nói được lời nào. Diệp Lương Nhất ngồi đối diện cô, thưởng thức một hồi biểu tình của cô vừa thẹn vừa giận, lúc này mới đẩy gọng kinh, khôi phục bộ dáng bình thường lạnh như băng, “Được rồi, vén áo lên để tôi xem thắt lưng của cô.” Trần An An khiếp sợ trừng mắt, “Anh, anh bảo tôi cởi quần áo vì muốn kiểm tra thắt lưng cho tôi?” Diệp Lương Nhất liếc cô một cái, “Nếu không cô cho là vì sao?” Được rồi, Trần An An ủ rũ nằm úp sấp trên giường, ngoan ngoãn xốc áo lên, lộ ra khoảng lưng trắng nõn trơn bóng phía sau. Hóa ra bác sĩ Diệp là muốn xem bệnh cho cô, cô thật không thuần khiết! Vậy mà nghĩ bác sĩ Diệp muốn…… muốn cái kia! Hai tay Diệp Lương Nhất vuốt ve lưng cô, ánh mắt chú ý tới sườn mặt xấu hổ của Trần An, trong lòng vui vẻ, quả nhiên là đồ ngốc, chọc một chút cũng tin! “Đau à?” Diệp Lương Nhất từ eo Trần An An chậm rãi xoa đến giữa, vừa xoa vừa hỏi cô. “A….. Không đau lắm.” Thủ pháp của hắn thật khéo léo, cả người Trần An An đều thả lỏng, nhẹ nhàng thoải mái, vừa hưởng thụ vừa mơ hồ trả lời. Chắc là không có gì vấn đề, nhưng mà vết bầm kia thật khó coi. Diệp Lương Nhất nhìn vết bầm lớn trên lưng trắng nõn của Trần An An, càng nhìn càng không vừa mắt. “Trần An An, làm sao cô lớn lên được vậy?” Diệp Lương Nhất vừa xoa thắt lưng cô vừa hỏi. Hắn mới quen biết cô một thời gian ngắn mà thấy cô đã chồng chất vấn đề, không phải bị thương chỗ này thì là chỗ kia đổ máu, thật muốn biết làm sao cô bình an lớn lên như vậy. Diệp Lương Nhất nghĩ nghĩ tốc độ xoa bóp liền chậm lại. Trần ngốc nghếch về sau chắc phải cùng sống với bác sĩ, nếu không với bộ dạng chíp bông bất cẩn của cô, làm sao có thể ứng phó được với người ta! Không biết vì sao, tưởng tượng như vậy, Diệp Lương Nhất bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong lòng mình tựa như là con suối nhỏ, niềm vui hân hoan chảy róc rách ra bên ngoài. Hắn ngừng mát xa, đưa tay lên lưng Trần An An, suy nghĩ một chút mới nói: “Trần An An, cô…..” Nói đến đây bỗng nhiên im bặt, hắn dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An, không ngờ cô lại ngủ mất! Khi ngủ Trần An An rất ngoan, cũng giống con người cô vậy, im lặng cuộn mình ở trên giường, không chút lộn xộn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ, cánh mũi xinh xắn hơi mấp máy, cực kì đáng yêu. Diệp Lương Nhất nhìn nhìn, tay không tự giác chạm lên mặt Trần An An, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đầu ngón tay cảm thụ xúc cảm trắng mịn mềm mại, thoáng chốc liền mất hồn. Bỗng nhiên Trần An An ưm một tiếng, Diệp Lương Nhất giật mình, vội vàng thu tay về. Lúc quay sang nhìn thì phát hiện cô chỉ chép chép miệng rồi ngủ tiếp. Thật giống heo! Lại còn ngốc nữa! Trong lòng Diệp Lương Nhất hừ lạnh, ngón trỏ cùng ngón cái cũng không tự giác xoắn vào nhau, giống như còn lưu luyến cảm xúc tốt đẹp vừa rồi. Hắn đi qua giúp Trần An An chỉnh lại tư thế ngủ, hơi nâng đầu cô lên để chèn gối đầu xuống dưới, lại đắp chăn lên người cô. Lúc này mới tắt đèn ngủ, đi ra khỏi phòng Trần An An. Trần An An ngủ một giấc thật ngon, sáu giờ sáng hôm sau tỉnh lại cảm thấy cả người vô cùng sảng khoái. Rửa mặt xong, cô liền chui vào phòng bếp làm điểm tâm. Vốn lấy ít gạo chuẩn bị vo, bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay Diệp Lương Nhất ở đây, nghĩ nghĩ, liền lấy nhiều thêm một chút. Sáng sớm trong bếp, nồi cơm điện bốc lên hơi nóng lượn lờ, tỏa ra hương gạo thơm nồng. Trần An An đứng trộn dưa leo, dưa leo cắt thành từng miếng xanh non, nhỏ vài giọt dầu đậu nành, thêm chút nước tương, muối và dầu vừng, cuối cùng trộn cùng tỏi bằm, đơn giản mà ăn với cơm cực ngon. Buổi sáng đúng tám giờ Diệp Lương Nhất mới rời giường, vệ sinh cá nhân xong, đang định mở cửa, chợt nghe Trần An An gọi: “Bác sĩ Diệp, ăn cơm thôi.” Diệp Lương Nhất sửng sốt một chút, không khỏi có chút suy nghĩ, lúc ở nhà, mỗi ngày mẹ hắn đều dậy sớm, ăn điểm tâm rồi đến trung tâm thẩm mỹ tập yoga. Bởi vậy cho tới bây giờ hắn đều ăn sáng ở bên ngoài, bây giờ có người ở phòng bếp gọi hắn ăn điểm tâm thì chính là lần đầu tiên. “Bác sĩ Diệp, anh nhanh lên, tôi chờ anh lâu rồi.” Trần An An nhanh nhẹn lấy thêm một chén cơm đặt ở phía đối diện, hơi oán giận nhìn Diệp Lương Nhất. Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, không trả lời, lại không chút do dự bước vào phòng bếp. Cháo gạo hầm nhừ trắng sữa thơm nức, dưa leo xanh biếc, trứng chiên vàng giòn, thậm chí còn có cả một đĩa tỏi xào…thật không tồi. Tuy rằng vẻ mặt bác sĩ Diệp vẫn không chút thay đổi, nhưng lại ăn hết hai chén cháo lớn, lúc này mới chịu buông đũa xuống. Liếc mắt thấy Trần An An đã mặc đồ xong đang chuẩn bị đi làm, liền lạnh lùng mở miệng nói:“Tôi đưa cô đi.” “không cần.” Trần An An lấy trong túi ra một đồng tiền xu quơ quơ trước mặt Diệp Lương Nhất,“Dưới lầu có trạm xe buýt.” Diệp Lương Nhất không thèm nói, chỉ nhanh tay đoạt lấy tiền xu trên tay cô, âm thanh lạnh lùng:“Im miệng, tiện đường!” Trần An An ngồi trên xe Diệp Lương Nhất thuận lợi đến công ty, vừa cùng Diệp Lương Nhất nói gặp lại, đang định bước vào văn phòng, đã bị mấy đồng nghiệp quen biết xông tới. “An An, thẳng thắn khoan hồng kháng cự nghiêm trị! nói! Người đàn ông vừa mới đưa em đi làm là ai?” “nói! nói mau! Chất lượng tốt đấy! Có khí chất!” “An An, nếu không nói hôm nay đừng hi vọng ăn cơm trưa!” Trần An An chớp mắt vài cái, vừa định nói là người quen, chợt nghe tiếng Duyệt Nhiên,“Đó là bạn trai An An.” “Duyệt Nhiên!” An An kinh hô một tiếng, muốn che miệng Lý Duyệt Nhiên, đáng tiếc đã không kịp. “thì ra là như vậy.” một đồng nghiệp nhìn Trần An An cười mờ ám,“ Ánh mắt của An An nhà ta thật không tệ.” Trần An An chỉ cảm thấy đầu muốn phình ra, rõ ràng lúc đầu chỉ là hiểu lầm nhỏ, hiện tại lại biến thành nói dối rồi. cô vừa ủ rũ bước vào thang máy, vừa thưa dạ đáp lại đủ loại trêu chọc của đồng nghiệp, cảm thấy sự tình càng ngày càng không thể khống chế. Mà ở bên kia, buổi sáng bác sĩ Diệp vừa ra khỏi phòng khám bệnh, rất nhiều y tá liền xúm lại bàn tán. “Cậu có thấy hôm nay tâm tình bác sĩ Diệp vô cùng tốt không?” “Hóa ra không phải chỉ mình tôi thấy!” một y tá khác hào hứng,“Lúc bác sĩ Diệp kiểm tra vết thương của bệnh nhân còn nở nụ cười, tôi còn tưởng mình hoa mắt!” “Gần đây bác sĩ Diệp nhất có chuyện vui sao?” “không biết…… Đúng rồi, cậu nói xem có thể có liên quan đến bác sĩ Chung khoa ung bướu mới tới không ……” “Sư huynh, chào buổi sáng.” Chung Vận bưng một ly trà gõ cửa phòng Diệp Lương Nhất, đưa chén trà tới trước mặt hắn,“Trà lúa mạch anh thích nhất, em nhớ không nhầm chứ?” Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Lương Nhất hơi dịu lại, gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm. “Gần đây anh bận lắm sao?” Chung Vận đi đến ngồi bên cạnh Diệp Lương Nhất, hỏi dò. “Bình thường, buổi chiều có một ca phẫu thuật ung thư dạ dày, có việc gì à?” “không có gì,” Chung Vận vén tóc bên tai,“Em chỉ thắc mắc, mỗi ngày anh bận như vậy, không có thời gian cùng bạn gái, cô ấy không giận sao?” Nghe vậy, Diệp Lương Nhất buông chén trà, trầm ngâm vài giây, lúc này mới trả lời:“cô ấy không sao.” Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim Chung Vận, đau đến nỗi ngay cả tươi cười trên mặt cũng không duy trì nổi nữa. “Sư huynh, em đi trước, lát nữa còn có hẹn khám bệnh.” “Được.” Diệp Lương Nhất gật đầu, lên tiếng, vì chỉ nghiêng đầu nên không thấy rõ, ánh mắt cô có chút ngưng trệ, không biết suy nghĩ cái gì. Ra khỏi văn phòng, vừa đóng cửa, Chung Vận lập tức cắn môi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Sư huynh như vậy, là đối với cô gái thô thiển kia sao? “Chào bác sĩ Chung!” một y tá còn trẻ tuổi đi tới, khách khách khí khí cùng cô chào hỏi. Chung Vận vội vàng điều chỉnh khuôn mặt, tự nhiên hướng y tá gật đầu, cao ngạo ngẩng đầu, đi qua người y tá. trên người cô tỏa ra hương nước hoa sang quý làm cho y tá đầy hâm mộ, kìm lòng không được cảm thán nói:“Nếu phụ nữ mà được như bác sĩ Chung, đời này sống cũng đủ!”
|
Chương 18 Edit: Junee Sáng thứ bảy, theo thường lệ Trần An An đi dạy thêm cho Quý Cửu Thành, vừa đến Quý gia đã được mẹ Quý chào đón vồn vã. Trần An An lơ mơ bị mẹ Quý lôi kéo khen ngợi một hồi, cuối cùng lại nhét vào tay cô năm trăm đồng, lúc này mới thả cô đi vào phòng Quý Cửu Thành. Lúc gặp Quý Cửu Thành Trần An An mới biết nguyên nhân, thì ra mấy hôm trước các trường trung học trong thành phố phối hợp tổ chức thi thử cao đẳng đại học, Quý Cửu Thành vốn vô danh tiểu tốt, giờ nhảy vọt vào tốp năm mươi hạng đầu. Mẹ Quý cao hứng cười toe toét, thậm chí còn mua cho Quý Cửu Thành một chiếc xe thể thao mà hắn vẫn muốn, thái độ với Trần An An cũng càng ngày càng tốt. “không tồi đấy!” Trần An An dùng bút bi gõ đầu Quý Cửu Thành, khen ngợi:“Nhìn không ra cậu lợi hại thế!” “Đương nhiên!” Đầu tiên Quý Cửu Thành còn vui vẻ, bị Trần An An gõ gõ sờ sờ liền giả bộ tức giận:“Trần ngơ ngác! Chị có biết đàn ông không thể bị gõ đầu không?” Trần An An bĩu môi, khinh thường nhìn hắn một cái,“Đàn ông cái gì! Tiểu tử xấu xa, được rồi, mau đọc sách đi! không thể kiêu ngạo biết không? Trạng thái này vẫn phải duy trì đến khi thi đại học đấy!” “Biết rồi.” Quý Cửu Thành ngoài miệng không cam lòng than thở nhưng rõ ràng tay vẫn cầm lấy quyển sách luyện thi trên bàn, cúi đầu lật xem. “Cuối tuần này tôi sẽ không đến.” Trần An An ngồi ở bên cạnh Quý Cửu Thành, vừa tóm tắt trọng điểm ôn tập cho hắn vừa nói. Quý Cửu Thành nghe vậy lưng chợt cứng đờ, bút bi trên tay xoẹt một tiếng, trên sách liền vạch ra một đường,“Chị không dạy nữa?” Trần An An nhìn sắc mặt hắn không vui, vội vàng lắc đầu giải thích,“không phải sắp nghỉ đông sao, chắc chắn các cậu sẽ không được buông tha, đến lúc đó mỗi ngày cậu đều phải đến trường làm sao có thời gian học thêm, chờ cậu nghỉ đông xong tôi lại đến.” Vừa rồi cô cũng đã cùng mẹ Quý trao đổi, mẹ Quý thấy lời của cô có lý, đã vui vẻ đồng ý rồi. Trần An An hiện tại là công thần nhà bọn họ, bà tạo điều kiện còn không kịp! thì ra là như vậy. Quý Cửu Thành thở dài nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó với Trần An An. Chỉ thấy Trần An An cười tủm tỉm xoa đầu hắn,“Sao, luyến tiếc chị à?” “Trần ngơ ngác, chị đừng quá đáng! Ai luyến tiếc chị!” Quý Cửu Thành nghiêng đầu tránh thoát tay Trần An An, trong giọng nói có chút giấu đầu hở đuôi, nhìn kỹ, ngay cả tai cũng đỏ. Trần An An tinh mắt, lúc này cũng không ngốc, tiếp tục trêu chọc nói:“Cậu nhìn mặt mình xem, a, đỏ mặt kìa!” “Chị tránh ra!” Quý Cửu Thành cầm sách che mặt, xấu hổ buồn bực quát Trần An An. “Được, được, tôi không thấy cậu đỏ mặt.” Trần An An thật vất vả mới có được một cơ hội trêu đùa, trong lòng vô cùng vui vẻ. Quý Cửu Thành tức giận thiếu chút nữa không ngẩng đầu lên được, chịu đựng một hồi lâu sau mới buông sách, kết quả vừa nhìn lên lại gặp ngay Trần An An đang cười tít mắt. Nhất thời ầm một cái mặt lại đỏ bừng. Kết quả là đến trưa, Quý Cửu Thành bị Trần An An cười nhạo triệt để, ngay cả lúc Trần An An về còn không quên quay lại nhìn hắn chớp chớp mắt, làm cái mặt quỷ. “An An à, sau khi tiểu Thành khai giảng cô còn phải đến đấy!” Mẹ Quý kéo tay Trần An An, vẻ mặt khẩn thiết. Trần An An gật đầu,“Chị yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đến.” Lúc này mẹ Quý mới vừa lòng, buông Trần An An ra, vừa định dặn cô một chút, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên. cô quay sang Trần An An cười cười xin lỗi, vừa mở cửa vừa nói:“Có thể là chị họ tiểu Thành đến đây, cô về trước nhé…… tiểu Vận, cháu……” Còn chưa nói hết, cửa đã bị đẩy vào, Chung Vận cắt ngang,“Trần An An? Sao cô lại ở đây?” Mẹ Quý kinh ngạc lên tiếng,“Hai người quen nhau?” Chung Vận nhướn mày, nhìn Trần An An cũng đang kinh ngạc, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười,“Chúng ta thật có duyên.” “Chào bác sĩ Chung.” Trần An An lấy lại tinh thần cùng Chung Vận chào hỏi, khí chất trên người Chung Vận quá mạnh mẽ bén nhọn, chung quy cô cảm thấy đứng trước mặt Chung Vận, trong lòng có loại cảm giác mình thật ngây thơ khờ khạo. “Chị Quý, bác sĩ Chung, hai người đang bận, tôi đi trước.” “Chờ đã,” Chung Vận ngăn cô lại, nhìn đồng hồ,“đã đến bữa trưa, ở lại ăn cơm xong rồi đi.” Trần An An thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu,“không cần, không cần, tôi về nhà ăn là được.” “Đừng khách khí như vậy, cô là bạn gái sư huynh, ăn cơm với tôi một chút có sao, đừng từ chối nữa, hay là…… cô không thích tôi?” Tuy rằng giọng điệu Chung Vận có ý trêu đùa nhưng ánh mắt lại gắt gao bao chặt Trần An An, mang theo mười phần ép buộc. “Được rồi, Trần ngơ ngác đã đồng ý.” Đằng sau, Quý Cửu Thành bỗng nhiên đưa tay kéo Trần An An đến bên cạnh, hướng về phía Chung Vận nói:“Chị, đã lâu không gặp, chị càng ngày càng đẹp đấy.” Mặc kệ phụ nữ đã bao nhiêu tuổi được khen xinh đẹp, khẳng định đều cảm thấy cao hứng. Ánh mắt Chung Vận nhu hòa lại, nhìn Quý Cửu Thành nhẹ giọng:“Tiểu Thành càng ngày càng biết ăn nói.” Quý Cửu Thành cười cười không nói gì, bàn tay phía sau lại nắm chặt cổ tay Trần An An. Chung Vận đến không lâu thì ăn cơm, ba Quý Cửu Thành đang ở nước ngoài, không thể trở về ngay, bởi vậy trên bàn chỉ có bốn người bọn họ. “Trần An An, cô với sư huynh quen nhau thế nào vậy?” Trần An An đang cầm đũa dừng một chút,“Quen ở bệnh viện.” “À?” Chung Vận hứng thú nhìn chằm chằm Trần An An,“nói như vậy hai người mới quen không lâu nhỉ, tôi với sư huynh thì đã được mười năm rồi.” cô uống một ngụm canh bắp, nhẹ nhàng bâng quơ nói:“Nhưng mà có câu nói thế nào nhỉ, quen biết cả đời cũng không bằng có duyên một hai ngày.” cô buông cái bát tinh xảo trong tay, ánh mắt sắc bén đâm thẳng Trần An An,“không thể ngờ được cô trông đơn thuần mà bản lĩnh thật không kém.” Lời này thốt ra, đừng nói là hai mẹ con Quý Cửu Thành, ngay cả người luôn ngốc nghếch như Trần An An cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Sao cô có cảm giác mỗi câu của bác sĩ Chung đều mang ý châm chọc? cô chớp chớp mắt, không thể hiểu được rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội bác sĩ xinh đẹp này. Đành phải đem đĩa thịt bò đẩy sang phía Chung Vận,“ Bác sĩ Chung, ăn cơm đi, đồ ăn nguội mất.” cô đã mất công nói nhiều như vậy, mà cô ta một chữ cũng không vào tai sao? Chung Vận bị Trần An An làm cho tức muốn hộc máu. Lại cúi đầu nhìn một bàn đầy thịt mỡ trước mặt, nhất thời khẩu vị hoàn toàn mất hết. Mà ngồi bên cạnh Chung Vận, thân thể căng thẳng của Quý Cửu Thành chợt thả lỏng xuống, khuôn mặt vốn nghiêm túc cũng mang theo ý cười nhè nhẹ. Hóa ra ngốc nghếch thế mà cũng có tuyệt chiêu, nhưng sao cậu cảm thấy chị họ hơi kỳ lạ! Quý Cửu Thành nhìn lướt qua Chung Vận đã buông đũa, có chút đăm chiêu. Cơm trưa xong, Trần An An muốn đi, cô đã đồng ý chiều nay tới nhà Diệp Lương Nhất rồi. Nhưng mẹ Quý ra sức giữ lại, Quý Cửu Thành lại phụ họa, cô căn bản không thể đi được. Cho nên chờ đến khi cô tới nhà Diệp Lương Nhất, Diệp phu nhân cùng Diệp Lương Nhất đã chờ cô thật lâu. Liếc thấy ánh mắt đao kiếm lạnh lẽo của Diệp Lương Nhất phóng vèo qua cô, Trần An An đau khổ không nói nên lời, đành tới bưng trà rót nước cho hắn, cuối cùng ngay cả Diệp phu cũng không chịu được. Đem Trần An An kéo đến bên người mình, hung hăng trừng mắt liếc Diệp Lương Nhất một cái, lúc này mới quay đầu nhẹ nhàng nói:“An An, có phải Diệp Lương Nhất bắt nạt con không?” Kỳ thật Trần An An rất muốn gật đầu, nhưng mà cô không dám, chỉ có thể lắc đầu,“không phải không phải, bác sĩ Diệp đối với cháu tốt lắm!” Bác sĩ Diệp? Trong lòng Diệp phu nhân lộp bộp một tiếng, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Trần An An, thấy cô gần như không thèm liếc mắt với Diệp Lương Nhất, lập tức cảnh giác, không phải hai đứa cãi nhau chứ? Diệp phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy đúng, bà liếc mắt nhìn Diệp Lương Nhất vẫn ngồi một đống như khối băng kia, hận không thể một chưởng đập tỉnh hắn! An An tức giận! An An không vui! Nó không biết đi dỗ dành sao? Diệp phu nhân vò đầu bứt tai, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nghĩ ra một chủ ý,“An An à, con có thể lên lầu lấy giúp bác chiếc áo khoác không? Cái nào cũng được, bác thấy hơi lạnh.” “Dạ.” Trần An An vui vẻ đồng ý, bước lên lầu, chỉ cần không phải nhìn bác sĩ Diệp mặt lạnh, làm gì cô cũng chấp nhận! Trần An An vừa đi, Diệp phu nhân lập tức đến bên cạnh Diệp Lương Nhất,“nói, có phải con và An An cãi nhau không?” Diệp Lương Nhất liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, chả hiểu ra sao cả. “Con đừng nghĩ con không nói thì mẹ không biết!” Diệp phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Nhất,“Mẹ nói cho con biết! An An đã là con dâu mẹ rồi! Con còn dám bắt nạt nó thử xem?” Diệp Lương Nhất nhăn mày, đang định nói gì đó, lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng trên lầu, nháy mắt thay đổi chủ ý. “Bị mẹ thấy rồi.” Trong mắt Diệp Lương Nhất lóe lên một tia sáng. “Đương nhiên!” Diệp phu nhân đắc chí,“Có vấn đề gì thì nói với mẹ, mẹ giúp con giải quyết!” “À……” Diệp Lương Nhất đẩy gọng kính,“Bọn con cãi nhau, An An nói công việc của con bận quá.” “không sao! Trước hết con bớt vài cuộc phẫu thuật đi! Bệnh viện cũng không phải chỉ có con là bác sĩ.” Diệp phu nhân bắt đầu xuất chiêu. “không được, con vừa mới chuyển đến đó.” Diệp Lương Nhất lấy làm tiếc nhún vai. “Vậy làm sao bây giờ?” Diệp phu nhân nhíu mày trầm tư, nếu ban ngày bận việc không có thời gian, vậy buổi tối đi. Đúng! Buổi tối! Trước mắt Diệp phu nhân sáng ngời,“Con bàn với An An ở cùng đi! Đúng rồi, An An đang ở chỗ nào?” “Ở khu nhà CBD chỗ con.” “thật tốt quá!” Diệp phu nhân vỗ tay, trên mặt đều là vui mừng,“Chuyện này con không cần phải xen vào, mẹ sẽ giúp con giải quyết!” Diệp Lương Nhất nâng chén trà, uống một ngụm trà lúa mạch, khóe miệng gợi lên một độ cong cực nhỏ,“Được.” Trần An An vừa mới cầm áo của Diệp phu nhân xuống lầu đã bị bà túm đến bên cạnh,“An An à, bác nói với con chuyện này.” Trần An An chớp chớp mắt,“Chuyện gì ạ?” “Lương Nhất bị đau bao tử, buổi sáng không thể ăn điểm tâm lung tung được, vậy phải làm sao giờ?” Diệp phu nhân đăm chiêu ủ dột,“Mỗi sáng bác đều phải đi tập yoga, căn bản không có thời gian nấu cơm cho nó!” “A, bác sĩ Diệp bị đau bao tử?” Trần An An giật mình mở to hai mắt,“Anh ấy là bác sĩ, sao có thể bị đau bao tử?” “Đứa ngốc,” Diệp phu nhân sờ sờ tóc Trần An An,“Bác sĩ không thể tự chữa bệnh ình.” Bà thở dài, trong mắt nhiễm vài phần lo lắng,“Con nói bây giờ còn trẻ, về sau thì biết làm sao?” thì ra không phải bác sĩ Diệp tức giận với cô, là đau bao tử thôi! Trần An An liếc mắt nhìn Diệp Lương Nhất vẫn nguyên bộ dạng như cũ ngồi trên sô pha nhíu mày, thấy hắn đúng là bộ dáng đau bao tử thật, bỗng nhiên đầu nóng lên,“Buổi sáng bác sĩ Diệp đến chỗ cháu ăn đi!” “thật tốt quá!” Diệp phu nhân lập tức mặt mày hớn hở,“Quyết định như vậy nhé!” Bà lôi Trần An An vẫn còn đang ngơ ngác đứng đó đến trước mặt Diệp Lương Nhất,“Được rồi, Lương Nhất, đưa An An cùng đi thu dọn đồ đạc, tối nay con chuyển qua đó ngay đi!”
|
Chương 19 Edit: Junee “Diệp, bác sĩ Diệp, thực xin lỗi.” Trần An An ngồi ở trên ghế phụ, bất an cúi đầu, mười ngón tay trắng nõn xoắn vào nhau, “Tôi không ngờ bác gái lại bảo anh đến chỗ tôi, thực xin lỗi.” Diệp Lương Nhất một tay đặt lên tay lái, một tay đẩy kính mắt, “À? Vậy cô nói hiện tại nên làm sao?” Trần An An ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn sắc mặt Diệp Lương Nhất, thấy hắn không có xu hướng tức giận, lúc này mới nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Tôi cũng không biết, tôi thấy anh không có chỗ ăn sáng nên mới như vậy, ai ngờ…..” “Tôi sẽ đến chỗ cô ở.” Diệp Lương Nhất bỗng nhiên ngắt lời Trần An An. Trần An An giật mình trừng mắt, “Như vậy sao được?” “Sao lại không được?” Sắc mặt Diệp Lương Nhất càng thêm lạnh như băng, “Lý do?” Trần An An bối rối khoát tay, nói năng có chút lộn xộn, “Chúng ta, chúng ta sao có thể ở cùng một chỗ! Chúng ta không có quan hệ gì…..” Diệp Lương Nhất hừ lạnh một tiếng, đưa tay nâng cằm Trần An An, trong mắt đều là ý lạnh, “Bằng không thì ở đâu? Cô muốn tôi đi ở khách sạn sao?” “Không, không phải?” “Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc cô muốn như thế nào?” Diệp Lương Nhất không kiên nhẫn gõ gõ tay lái, “Nghĩ xong hãy nói!” Trần An An cắn môi, chuyện này là do cô gây ra, cô phải tự giải quyết. Hơn nữa hiện tại cô ở phòng của bác sĩ Diệp, nếu người ta muốn ở cô cũng không có quyền ngăn cản. Chỉ là bọn họ cứ ở chung như vậy, dù sao vẫn cảm thấy có điểm không ổn….. Cô trộm liếc mắt Diệp Lương Nhất, thấy hắn đang nhìn chằm chằm cô chờ đáp án, đột nhiên quyết tâm, “Vậy đi thôi!” Phòng là của bác sĩ Diệp, hiện tại cô ở lại đây khoa tay múa chân không cho người ta vào, cũng quá ích kỷ đi. Diệp Lương Nhất nghe vậy, lập tức đạp chân ga, khởi động xe, “Nghĩ kỹ chưa?” “Rồi.” Trần An An đang ngồi ghế yên lặng gật đầu. Trong mắt Diệp Lương Nhất hiện lên nét cười, trên mặt lại lạnh như băng, “Thế bữa sáng của tôi…..” “Tôi phụ trách!” Trần An An vội vàng cướp lời. Bởi vì chính câu nói đầu tiên của mình làm cho bác sĩ Diệp chuyển nhà, trong lòng cô áy náy vô cùng, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Cũng còn thông minh đấy, Diệp Lương Nhất cực kì hài lòng. “Sáng mai tôi muốn ăn dưa leo trộn, cháo trắng nữa.” Trần An An gật đầu như giã gạo, “Được.” Diệp Lương Nhất không có nhiều hành lý, phòng cũng được Trần An An bình thường lau dọn sạch sẽ, bởi vậy chuyển vào ở cũng không rắc rối. Diệp Lương Nhất thoải mái đứng trước mặt Trần An An. Nhìn Trần An An không được tự nhiên xoay người đi tắm rửa, lại không được tự nhiên quay vào phòng ngủ, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Lương Nhất dậy, Trần An An đã đi dạy cho Quý Cửu Thành. Hắn rửa xong mặt đi đến phòng bếp, chỉ thấy trên bàn tròn bày mấy món ăn sáng nhìn không tệ. Mở nồi cơm điện, bên trong cháo gạo trắng vẫn còn ấm, thỉnh thoảng còn tỏa hơi nóng. Diệp Lương Nhất đi đến tủ bát lấy ra một cái bát, múc một bát cháo rồi ngồi ăn một mạch. Hương vị thật không tồi, người ngốc như vậy mà nấu ăn lại rất ngon. Hiếm khi thấy được ưu điểm của Trần An An, Diệp Lương Nhất không khỏi có chút tươi cười, cảm thấy việc chuyển nhà thực sự là đáng giá! Hiện tại hắn đã bắt đầu chờ mong cơm trưa rồi! Lần này Trần An An đi Quý gi không gặp Chung Vận, cô thở phào nhẹ nhõm. Dạy Quý Cửu Thành xong liền gọi điện cho Chu Tề. Mấy hôm trước họ đã hẹn, cuối tuần cùng nhau đi ăn món điểm tâm ngọt. Chu Tề đến rất nhanh, nhanh đến nỗi làm cho Trần An An cảm thấy cô vừa mới ngắt ddienj thoại, Chu Tề đã đến. “Chúng ta đi chỗ nào?” Trần An An thắt dây an toàn xong quay đầu hỏi Chu Tề. “Tôi biết có một Private Kitchen làm đồ ăn không tệ, món tráng miệng cũng được lắm.” Chu Tề vừa khởi động xe vừa nói với cô. * Private Kitchen là nhà hàng tư nhân, gia đình, chủ nhà có sở trường làm đồ ăn, bình thường không làm mặt tiền bảng hiệu, không có thực đơn cố định, không có nhân viên phục vụ chuyên trách, nhưng ở đây kĩ xảo chế biến thức ăn thường là tổ truyền, có hương vị độc đáo, hơn nữa hạn chế số lượng, ở chợ hay nhà hàng thông thường không thể có. Private Kitchen? Trần An An kinh ngạc, “Chu Tề, tôi không đi đâu! Nơi đó, nơi đó rất đắt…..” Mặt cô đỏ bừng, vẫn không thể đem câu tôi không có tiền nói ra. “Tôi mời cô.” Chu Tề nhẹ giọng nói, “Coi như là cảm ơn cô đã đi cùng tôi.” “Như vậy sao được!” Trần An An vội vàng lắc đầu, “Sao tôi có thể để anh mời, huống chi tôi không phải đi cùng anh, tôi cũng muốn ăn mà.” “Để tôi mời đi!” Chu Tề thừa dịp đèn đỏ xoa đầu cô, “Nếu không tôi sẽ cảm thấy rất ngại.” Hắn vội vàng cướp lời trước khi Trần An An cự tuyệt, “Tôi cam đoan chỉ lần này thôi! Cho tôi chút thể diện được không.” Trần An An xì một tiếng nở nụ cười, “Được, lần này anh mời, nhưng mà lần sau đến lượt tôi mời anh!” Lần sau? Ý cười trên mặt Chu Tề càng sâu, trong mắt tràn đầy ôn nhu, “Được.” Bọn họ đi tới Private Kitchen tốt nhất thành phố A, Chu Tề rất quen nơi này nhưng Trần An An là lần đầu tiên đến, nên quy củ đi theo Chu Tề, trực tiếp đi vào một gian ghế lô. Ghế lô phối hợp màu sắc thật vui tai vui mắt, tường màu vàng tươi, sàn nhà màu ấm, bàn ăn đặt ngay dưới tán cây cao to xanh biếc hé ra nụ hoa vàng xinh đẹp. Ở dưới còn khéo léo thiết kế hòn non bộ, bể nước tảng đá xanh rêu, bên trong là dòng nước nhỏ chảy róc rách. Chu Tề kéo ghế dựa để Trần An An ngồi xuống, vừa đem thực đơn đưa cho cô, đã bị Trần An An cản lại. “Tôi chưa từng đến đây, anh xem rồi chọn đi, món gì tôi cũng ăn được.” Chu Tề bị cô chọc cười, buông thực đơn, gọi người phục vụ, thuần thục gọi liên tiếp các món, “Lần này tôi chọn trước, lần sau lại đến lượt cô.” Còn đến nữa sao! Trần An An ngắm một lượt khung cảnh xung quanh, có chút thấp thỏm nghĩ ngợi. Nhưng mà cô không đem lời này nói với Chu Tề, tránh làm Chu Tề mất hứng. Cơm trưa thực đa dạng, thịt cừu nướng vàng giòn trong lại thơm mềm, cà tím xào, cần tây xanh biếc giòn giòn, ớt chuông đỏ xào thịt cua tươi ngọt….. Trần An An ăn một bụng tròn xoe, gần như không thể dừng được. Ăn xong lại đến món tráng miệng đầy một bàn, bánh phô mai dâu tây, bánh chocolate, bánh cupcake…… thậm chí còn có cả bánh nho nướng vàng nữa. Trần An An gần như hoa mắt, căn bản không biết nên ăn món nào trước mới được. Liếc mắt thấy Chu Tề đang tủm tỉm cười nhìn cô, không hề đụng đến món nào, liền đem một cái bánh quả mâm xôi mê ngươi nhét vào trong tay Chu Tề,“Ăn cái này đi! Đây là món tôi thích nhất, anh thích không?” “Thích,” Chu Tề cười gật đầu, vừa nhìn cô, vừa đem bánh ngọt đưa vào trong miệng. Nhiều món ngon xinh đẹp như vậy, Trần An An quả thực hận không thể mọc thêm một cái miệng nữa. Nhưng mà cơm trưa cô ăn nhiều lắm rồi, căn bản không ăn nổi nữa. Cuối cùng đáng thương hề hề đi đến bên cạnh Chu Tề, chỉ chỉ một bàn đầy món tráng miệng,“Chu Tề, tôi có thể mang về không?” Chu Tề sửng sốt, lập tức cười nói,“Có thể.” nói xong vẫy tay với phục vụ, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn phân phó vài câu. Bữa cơm này hai người ăn phải mất ba giờ, đợi đến lúc Trần An An và Chu Tề đi ra ngoài thì đã sắp bước không nổi nữa, cho dù như vậy, tay cô vẫn nắm chặt hộp bánh ngọt tinh xảo kia. Sau khi ăn xong, Chu Tề đưa Trần An An về nhà, trên đường Trần An An đem hộp bánh ngọt thật cẩn thận ôm trong ngực, giống như bảo bối vậy, Chu Tề thấy cô như vậy, trong lòng thực vui vẻ, ngay cả tốc độ xe cũng phối hợp với cô chậm lại. Nhà hàng cách nhà Diệp Lương Nhất cũng không xa, Chu Tề chỉ mất hai mươi phút là lái xe đến. “Hôm nay rất vui, cám ơn anh.” Trần An An xuống xe còn nghiêm túc nói với Chu Tề:“Lần sau tôi mời anh ăn cơm, tôi biết có một chỗ bán mì thịt bò được lắm, anh đừng chê, thật sự rất ngon đấy.” “Được.” Chu Tề mỉm cười gật đầu,“Lần sau có thời gian cô hãy gọi điện thoại cho tôi.” Trần An An nghe vậy mới mỉm cười, gật đầu, vẫy tay với Chu Tề rồi đi vào. cô ôm hộp bánh ngọt lên lầu, trong lòng vô cùng vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô được thấy nhiều món bánh ngọt như vậy, lát trở về nhất định phải đếm lại mới được! Còn phải chụp ảnh làm kỷ niệm nữa! Trần An An ra khỏi thang máy, dùng chìa khóa mở cửa, mới vừa vào đã thấy Diệp Lương Nhất đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt đen sì, một bộ dáng ta thực khó chịu. cô rùng mình một cái, nhỏ giọng chào Diệp Lương Nhất, liền rón ra rón rén muốn vào phòng mình. Vừa được nửa bước đã bị Diệp Lương Nhất gọi lại,“Lại đây!” “Bác sĩ Diệp, có việc gì sao?” Trần An An từng bước đến bên người Diệp Lương Nhất, khẩn trương nuốt nước miếng. “đi đâu?” trên người Diệp Lương Nhất phả ra hàn khí bức người, đúng một bộ dáng thẩm vấn phạm nhân. Trần An An thành thành thật thật đáp:“đi làm.” “Xong việc đi đâu?” “Ăn cơm.” “Ăn cơm?” Diệp Lương Nhất nhìn lướt qua thấy cô ôm hộp bánh ngọt, ánh mắt nhất thời ngưng lại,“đi cùng ai?” “Bạn.” Trần An An trả lời chung chung. đi ăn cơm với người khác? đi Private Kitchen? Diệp Lương Nhất đẩy gọng kính, ánh mắt càng lạnh hơn. Bạn kiểu gì mới có thể đưa cô đi Private Kitchen, đáp án liếc qua đã hiểu ngay. hắn đợi cô đến tận trưa, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn! cô không quan tâm, còn cùng người đàn ông khác đi Private Kitchen! Điều này coi được sao? Trần An An thấy sắc mặt Diệp Lương Nhất càng ngày càng đen, trong lòng vô cùng sợ hãi. Nghĩ một chút, đành đau lòng đem hộp bánh ngọt đặt lên bàn, mở trước mặt Diệp Lương Nhất,“Bác sĩ Diệp, anh muốn ăn bánh ngọt không?” Diệp Lương Nhất đang một bụng tức giận, giờ lại thấy cô mở to hai mắt một bộ dáng ủy khuất, không hiểu sao tức giận trong lòng lại tăng vọt. “Đem đi! Tôi không ăn!” hắn lạnh như băng nhìn lướt qua những món bánh ngọt màu sắc rực rỡ, không biết tại sao lại sinh ra một loại kích động muốn ném toàn bộ những thứ này vào thùng rác. “thật sự không ăn sao?” Trần An An tiếc hận nhìn hắn một cái, bác sĩ Diệp thực không có lộc ăn, đồ ngon như vậy cũng chê! “Vậy, tôi về phòng đây.” “Trần An An,” Diệp Lương Nhất gọi cô lại,“cô thích ăn bánh ngọt?” Trần An An gật đầu, vui vẻ nói:“Đúng vậy!” “À,” Diệp Lương Nhất bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô,“Tôi đã nói với cô chưa, một ngày một người chỉ có thể ăn hai trăm gam đường lactose, nếu vượt qua lượng này……” Trần An An bị hắn làm cho căng thẳng,“sẽ như thế nào?” “Có khả năng sẽ đột ngột tăng huyết áp mà đột tử!” Trần An An bị hắn dọa lui về sau,“thật, thật vậy chăng?” “cô nói xem?” “Vậy làm sao bây giờ?” Trần An An gấp đến phát khóc,“Hôm nay khẳng định tôi đã ăn quá hai trăm gam!” Diệp Lương Nhất đẩy kính mắt,“Vậy không được ăn nữa.” “Nhưng chỗ bánh ngọt ngày làm sao bây giờ?” Trần An An khó xử nhìn một loạt bánh ngọt tinh xảo kia, đồ ăn vừa đắt vừa ngon như vậy sao có thể lãng phí! “Dễ thôi.” Diệp Lương Nhất lạnh lùng nhướn mày, kiên quyết đoạt lấy hộp bánh ngọt trên tay Trần An An, quăng ngay vào thùng rác trong phòng khách,“Vậy là xong.”
|