Biệt Thự Hoàng Tử
|
|
Hai ngày trôi qua nhanh chóng . Hôm nay đã là thứ 7 , ngày Minh Hoàng đến sân bay sang Mỹ du học.
Chính vì vậy nên nó , Thiên Vũ , Nhất Bảo và Ngọc Châu quyết định sẽ nghỉ học một buổi để ra đấy tiễn Minh Hoàng.
Nó vừa vui vừa buồn . Vui là vì sẽ được gặp Minh Hoàng . Còn buồn là … từ nay khoảng cách giữa nó và anh lại càng xa. Cuộc đời là thế đấy , tại sao cứ để người ta xích lại gần 1 phần thì lại đẩy người ta ra 10 phần ?
Bốn con người đặt chân tới Sân bay . Bây giờ là 8h30 . Vậy là còn 30 phút để họ gặp Minh Hoàng .
-Minh Hoàng ! Minh Thảo ! – Nhất Bảo giơ tay vẫy vẫy Hoàng và Thảo . Xung quanh đó còn có gia đình của hai bên nữa .
-Oh ! Các cậu đến tiễn bọn tôi đấy à ? – Hoàng cười nói với vẻ mặt tươi tắn . Có ai biết rằng đằng sau vẻ mặt tưởng chừng như vô cùng thoải mái ấy thì lại là một nỗi buồn khôn nguôi?
-Tất nhiên là phải tới chứ ! – Nó nói rồi quay sang nắm lấy tay Minh Thảo : - Lâu ngày chưa gặp em nhỉ? Dạo này có vẻ mập mạp đáng yêu nha.
Minh Thảo trề môi đáp :
-Sao ai cũng nói em như vậy thế nhỉ? Có lẽ phải ăn kiêng thôi!
-Đừng! Form thế này là chuẩn rồi đó. Qua bên ấy phải giữ gìn sức khỏe, đừng có nhịn ăn mà kiệt sức nha Thảo.
-Hì ! – Thảo cười gượng , mặt con bé có vẻ căng thẳng và chút nặng nề dễ nhận thấy.
Sau đó , cả bọn kéo nhau lại phía gia đình hai bên để chào hỏi cho phải phép. Nó vô tư không nhận ra rằng , người đàn ông đứng tuổi đang mải nhìn nó không rời mắt. Người đó là ông Nguyễn - bố của Minh Hoàng.
-Cháu là …?
Thấy bố mình sững lại như vậy , mặt bỗng dưng biến sắc nên Minh Hoàng đã hiểu ra phần nào của vấn đề nên liền chen ngay:
-Cô ấy là Thoại My , ở cùng Biệt thự với tụi con .
Hoàng quay sang nhìn nó , thở phào nhẹ nhõm khi thấy mặt của sợi dây chuyền nằm ở trong áo . Chứ không thì không ai đoán chắc được chuyện gì sẽ xảy ra…?
-Anh trai ! Anh qua Mỹ khi nào về ? – Nó nheo nhéo hỏi , lắc nhẹ tay Minh Hoàng.
Ông Nguyễn lại để ý từng hành động , lời nói và cử chỉ của nó . Sao thật giống…
-Huhm… Chắc cũng phải vài năm!
-Khi về nhớ phải mua quà cho em gái đó nha ! – Nó cười đáp vô tư. Trong khi đó thì Minh Thảo lại há hốc miệng :
-Cái gì mà anh trai…em gái…??
-Hehe ! Dạng như anh em kết nghĩa ý mừ. – Nó nhăn trán đáp , cố suy nghĩ dùng từ gì để diễn đạt cho hợp lí một chút.
Nghe nó nói , Minh Thảo cũng không tránh khỏi được ngạc nhiên . Nhưng chỉ là một tí tẹo thôi , con bé cười nhẹ ranh ma nói :
-Ghê nha ! Hồi lâu còn thấy ghét nhau như chó mèo , thế mà giờ lại kết nghĩa “anh em” cơ đấy ! Chà , chà , chà !
Minh Hoàng cũng cười , sau đó quay sang nói với Thiên Vũ và Nhất Bảo một vài điều . Về cuộc sống , về fan và cả về … Black Rose – đây cũng là điều mà hắn lo lắng nhất khi quyết định đi Mỹ.
…………
Ngay lúc này đây , từ đằng xa . Một cô gái đau đáu nhìn về phía Minh Hoàng , nước mắt rơi lã chã hòa lại thành dòng với vẻ buồn ảm đạm . Không ai khác đó là … Phạm Cẩm Tú.
Anh phải đi về một nơi xa Anh không thể sống như thế một ngày bên em Đôi ta đã yêu nồng say mật ngọt trăng sao nhưng trong đêm mưa anh ra đi vội vàng Làm tim em đau đớn người nào có biết Em không trách anh sao quá vô tình Đã cho ta gặp nhau đã trải qua bao ngày hạnh phúc Giờ mình em làm sao hỡi anh Tại vì sao lòng cứ phải nhớ một người mãi không không quay về
|
Tại vì sao lòng không thể quên quên được anh trong tim Kể từ bây giờ , đến cả cơ hội bắt gặp ánh mắt lạnh lùng từ Minh Hoàng hay những lần nhìn trộm từ xa cũng không còn nữa rồi . Siết chặt đôi bàn tay lại , cô phải mạnh mẽ!
Bỗng…
-Chuyến Bay từ Việt Nam sang Hoa Kì số hiệu 197 chuẩn bị cất cánh vào lúc 9h. Đề nghị những hành khách của chuyến bay tới khu gởi đồ và tập trung tại phòng chờ bay. Xin chân thành cảm ơn. The flight from VietNam to the USA …
Minh Hoàng thở dài , nắm chặt lấy tay mọi người một lần nữa và nói :
-Bây giờ tôi phải đi rồi. Mọi người ở lại chú ý giữ gìn sức khỏe, thỉnh thoảng tôi sẽ liên lạc về bên này. Tạm biệt,hi vọng sẽ sớm gặp lại mọi người!
Nói rồi anh vẫy tay chào nhưng chưa đi vội . Anh bước tới phía nó , thì thầm một điều gì đó mà khiến nó phải sững lại , nó không tin vào tai mình nữa , nó không tin đó là sự thật . Có lẽ Minh Hoàng chỉ dối nó thôi . Anh đã bảo rằng … Thiên Vũ yêu nó. Hơn thế , lại còn … rất nhiều.
Nó rủa thầm , biết là anh sắp đi Mỹ , sắp có một khoảng cách nửa vòng Trái Đất nhưng cũng không nên đùa giỡn kiểu đó chứ nhỉ ? Anh thật là… Đã thế , lại còn bảo là nó phải trân trọng điều đó . Tuy nhiên , Thiên Vũ có yêu nó đâu mà trân trọng cái gì chứ. Rõ ràng cái gã Thiên Vũ ấy rất ghét nó cơ mà.
Rốt cuộc là như thế nào ? Điều đó vẫn là một dấu chấm hỏi trong nó. Dù câu trả lời đã được ấn định chắc chắn trong nó rằng : “Không có chuyện đó đâu!” Nhưng … một điều gì đó đã ngăn không cho nó nghĩ như vậy . Huhm… Càng lúc lại càng một khó hiểu .
Nó lại miên man nghĩ linh tinh , rồi lại thầm trách mình nghĩ xa quá . Mà có lẽ là xa thật. Nó nhăn trán.
Bỗng , nó ngước mặt lên thì Minh Hoàng đã đứng ở bên kia cửa kính . Một câu tạm biệt nó cũng chưa nói được với anh. Dù có thể anh không thấy nhưng nó cũng ráng vẫy tay một lần nữa , nó nhắm mắt lại thì thầm với chính mình : “ Mong anh sớm quay về !” . Một phút lặng bình yên trong nó.
Ngước mắt lên bầu trời , máy bay đã thẳng cánh . Minh Hoàng đã rời xa . Và nước mắt nó cũng đã chực tuôn rơi.
____________________________________
Minh Hoàng đặt chân lên máy bay một mình . Còn Minh Thảo thì không , con bé không muốn theo học quản trị kinh doanh ở Mỹ mà tha thiết muốn được trở thành một hướng dẫn viên du lịch – niềm đam mê từ nhỏ của con bé . Chính vì vậy , Minh Thảo đã không sang Mỹ mà đặt chân tại một máy bay khác qua Pháp để theo học chuyên ngành đó mà không hề có sự hay biết của gia đình . Lẽ đương nhiên , Minh Hoàng là tòng phạm nhưng hắn yên phận với việc qua Mỹ vì … Thoại My .
Hắn định lôi cuốn sách ra đọc nhưng lại buồn ngủ nên thiếp đi một lát . Thì…
-Tôi có thể ngồi ở đây được không?
Một giọng nhỏ nhẹ vang lên . Nghe thôi cũng biết là của một vị tiểu thư đài các nào đó. Nhưng hắn cũng chẳng buồn mở mắt .
Đến một lát sau …
-Tôi có thể ngồi đây được không ? – Cô gái nhắc lại lần nữa , vẫn nhẹ nhàng.
Và đến lần thứ ba…
-Không lẽ một chàng trai lịch sự mà lại dửng dưng trước câu hỏi của một cô gái sao ?
Minh Hoàng thở dài ngán ngẩm , bỏ cuốn sách xuống và mở mắt ra . Chà , một cô gái xinh đẹp , thanh thoát với bộ váy trắng tinh khôi mềm mại , chiếc cài tóc cùng tone trắng bản to và một mái tóc đen óng , tay cầm một chiếc violin nhỏ gọn . Nhìn kĩ lên gương mặt thì không ai có thể phủ nhận rằng nó quá hoàn hảo , đôi mắt buồn nhưng lại quyến rũ đến lạ.
Hắn không đáp , chỉ xích sang một bên tỏ ý mời ngồi . Cô gái ấy dường như cũng hiểu nên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn .
Lại một lần nữa , hắn biết thế nào là trộm nhìn một người con gái.
|
Ngày chủ nhật…
Đáng lẽ nó phải “ngủ nướng” để bù mấy hôm đi học phải dậy sớm nhưng mà chẳng hiểu sao nó lại dậy từ sớm và đi dạo một vòng quanh hoa viên.
Những tia nắng hồng ban mai khiến bất kì ai cũng có thể cảm thấy ấm lòng trước bao nhiêu sóng gió đã xảy ra. Tuy nhiên, nó vẫn chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn là mấy. Chuyện Minh Hoàng nói trước lúc lên máy bay khiến nó suy nghĩ nhiều. Rõ ràng nó không muốn nghĩ đến nhưng càng như thế thì đầu óc nó lại văng vẳng từng câu, từng chữ mà anh nói.
“ ai ya!!!!!!!!!!!!!!!!” – Bỗng dưng lên cơn “khìn khìn”, nó hét toáng lên. Nào giờ đâu Thiên Vũ lại đang ở ngay đằng sau lưng nó:
-Trời đất ơi! Cô hét muốn bể nhà rồi kìa!
Nó quay người lại, thấy Thiên Vũ bèn cười ái ngại rồi nói :
-Hờ hờ… hôm nay anh cũng dậy sớm quá hén?
Vũ trề môi đáp:
-Nói thừa ghê! Tôi có bao giờ dậy muộn đâu mà cô bảo tôi thế?
Nó lè lưỡi, không biết nói sao nữa nên liền đi vào trong nhà mà không thèm nói với hắn .
-Ê! Ê! Lát nữa cô rảnh không đó, Thoại My?
Nó được dịp quay lại nhìn Thiên Vũ mà cười toe toét:
-Nói thừa ghê ! Tôi có bao giờ bận gì đâu mà anh bảo tôi thế?
Thiên Vũ khẽ nghiến răng dù ngoài mặt vẫn ráng nhếch mép cười đáp lại. Rõ ràng nó muốn “chơi” hắn đây mà.Qủa là không phải vừa đâu nhá, Thoại My đúng là Thoại My.
- Hừ, định rủ cô đi chơi nhưng mà… ghét cái thái độ!
- Làm như tôi thích đi chơi với anh lắm không bằng ý! Xì …
-Vào thay đồ, xuống nhà tôi dẫn đi ăn sáng sau đó đi đâu thì khắc biết. Đây là mệnh lệnh !!! Nghe rõ chưa đồ ngốc !!!
-Rõ rồi, khổ quá đi mất! – Nói rồi nó vùng vằng bước vào trong nhà thay đồ . Thiên Vũ chỉ biết trông theo mà lầm bầm:“ Đi chơi mà cũng khổ nữa , xạo !”
_______________________________
Vẫn giản dị, vẫn đời thường. Quần jean, áo pull.Nó đấy !
Tung tăng bước đến phía chiếc audi mui trần mà Thiên Vũ đã đứng chờ sẵn ở đó.“ Hôm nay trông hắn đẹp trai ghê!” Nó cười khúc khích thầm nghĩ sau nó nhảy vọt lên xe.
-Hi za! Đi thôi! Mà nè quên mất, Nhất Bảo có đi không vậy?
Thiên Vũ quay qua nhìn nhìn nó, tay đẩy nhẹ gọng kính lên đáp:
-Không! Sáng nay chắc hắn lại hú hí với em Châu rồi!
-Hihi! Thế cũng tốt! giờ đi ăn sáng đã nha , tui đói rồi! – Nó lắc lắc vai Thiên Vũ nói. Hắn khẽ gật đầu sau đó rồ ga phóng đi.
Trên đường đi….
-Này, Thoại My! Tôi nói cái này nè! – Thiên Vũ chợt hỏi, trông vẻ mặt hắn ta có vẻ đang “khó xử”.
Nó vừa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, vừa đáp:
-Sao? Cứ nói đi! Từ bao giờ anh biết xin ý kiến người khác để được phép phát ngôn thế?
Mặc kệ lời chế giễu của nó, Thiên Vũ vẫn đi thẳng vào vấn đề mà hắn cần nói:
-Cô sẽ xưng với tôi là “em” – giống như Minh Hoàng vậy. Được chứ?
-Trời!Vậy mà tưởng chuyện gì! – Nó thở hắt đáp bằng giọng bất cần.
Nhung nó nào biết , cái “chuyện gì” của nó lại khiến hắn phải suy đi tính lại, ngẫm đi nghĩ lại đến biết bao nhiêu là lần. Và , cái “chuyện gì” đó của Thiên Vũ lại không được nó chấp nhận. Nó không thích. Điều đó ắt hẳn khiến hắn cảm thấy buồn và thất vọng. Thậm chí cũng có thể ảnh hưởng phần nào đến lòng tự tôn.
……………
Chiếc xe dừng chân tại nhà hàng Mara. Ở đây, không đơn thuần là đồ ăn ngon, cảnh quan đẹp hay phục vụ nhiệt tình. Nếu chỉ như thế thì chưa thể trở thành một nhà hàng nổi tiếng ở giữa trung tâm thành phố được. Mà là vì, kiến trúc của Mara được xây theo lối cung điện cổ xưa. Trông rất độc đáo và lạ mắt.
Nó cũng thích thú với điều đó lắm. Đây là lần đầu tiên nó đến đây cơ đấy. Vui thật!
Cả nó và Thiên Vũ đều gọi “Mì Cung đình truyền thống”. Từng sợi mì dai dai, thơm ngon đặc biệt hòa quyện với nước dùng đầy đủ bốn vị: chua, ngọt, mặn và cay. Chắc chắn là phải ngon hơn Mi-xi-xup của nó rồi nhưng sao Thiên Vũ vẫn cảm thấy thích Mi-xi-xup hơn. Có lẽ con đường đến dạ dày phải đi qua trái tim chăng?
………….......
|
Ăn xong, nó rủ Thiên Vũ tới công viên cùng đi dạo.
Không khí ở đây lúc nào cũng vậy, rất mát mẻ và thoải mái.
-A! Kem! – Nó khẽ reo lên. Nó mà, tiệm kem lúc nào cũng là điểm thu hút nó đầu tiên dù bây giờ là buổi sáng. Y như rằng, Thiên Vũ há hốc miệng nhìn nó:
-Trời đất! Mới sáng sớm mà đã ăn kem rồi cơ à?
Nó nheo mắt trả lời, lúc này trông nó rất dễ thương:
-Kệ anh chứ! Để tôi đi mua 2 que. Anh dùng bạc hà nhá? Nhớ là đứng ở đây mà đợi tôi đó!
Nó dặn dò kĩ lưỡng như thể sợ hắn chạy đi mất hút khiến nó phải cuốc bộ về nhà không bằng ý.
-Bác ơi lấy cháu 2 ốc quế, 1 sô-cô-la, 1 bạc hà nha bác!
………………………
Tại chỗ Thiên Vũ.
“Phập” Một cánh tay bỗng dưng đặt lên vai hắn. Khi hắn quay người lại thì đã không thấy ai nữa rồi, chỉ thấy một phong thư…màu đen – đặc trưng của Black Rose.
Thiên Vũ nghiến răng, bóc bì thư ra một cách nặng nề. Hắn có một linh cảm xấu.
“ Thiên Vũ, tôi đợi cậu ở đây. Đi thẳng, rẽ trái, rẽ trái và đi thẳng. Cuối cùng thì thấy một chiếc Mercedes màu đen có hai chữ “BR”. Nếu có đủ can đảm thì hãy lên xe để khám phá bí mật về tôi. Còn nếu không hoặc đi cùng với bất kì một ai thì…anh là kẻ hèn nhát!
Black Rose”
Với một lời thách thức như vậy, thử hỏi Thiên Vũ có chối từ không? Không thể nào khác, Thiên Vũ – hắn sẽ không bao giờ như thế. Thở một hơi mạnh, hắn tiến bước về phía trước và đi theo chỉ dẫn của Black Rose.
“ Black Rose! Để xem tôi và cô, ai là người thẳng cuộc?”
……………
Nó mua xong kem hí hửng chạy lại thì bỗng dưng, một que kem ốc quế bỗng rơi xuống đất. Là bạc hà – kem của Thiên Vũ. Tim nó đập nhanh hơn, dường như có điều gì đó chẳng lành? Rồi nó nhanh chóng chạy vù đi tới chỗ đợi. Trời đất, Thiên Vũ không có ở đây nữa.Vậy, hắn ta ở đâu?
Nó đưa mắt liên láo nhìn xung quanh, một nỗi lo lắng bỗng tràn dâng trong nó.
“A! Thiên Vũ kia rồi!” – Nó cười tươi rói sau đó đuổi theo hắn hết sức mình, vừa chạy, nó vừa gọi hắn nhưng... hắn lại không nghe thấy gì. Mà nếu có nghe thấy, chắc chắn hắn sẽ tìm cách đánh lạc hướng nó. Hắn làm vậy để làm gì chứ? Là để… nó được an toàn.
Nó mệt muốn lả người. Toàn thân như muốn rụng rời ra vì vốn dĩ nó đã ít vận động rồi.Nay lại vừa chạy, vừa hét, vừa suy nghĩ lo âu thì lấy đâu ra không mệt?
Chợt…
Thiên Vũ bước lên một chiếc xe ô tô màu đen. Từ xa nhưng nó cũng nhìn thấy 2 chữ “BR” trên xe. Chắc chắn đó là Black Rose.
Không được! Nghĩ rồi nó lấy lao tới đó nhưng chiếc xe đã lăn bánh.
Không kịp nữa rồi nhưng cũng không thể chịu thua, bằng mọi cách nó phải cứu hắn. Nó cắn răng vẫy một chiếc taxi và dặn phải đuổi theo chiếc xe đó.
Nó cảm thấy trong người nôn nao, đầu óc choáng váng. Nói chung là khó chịu, khó chịu vô cùng. Ai cũng biết, nó rất căm thù việc đi ô tô kín mít như thế này. Nó tự nhủ mình rằng phải cố gắng, lần này là vì Thiên Vũ. Nhất định nó phải vượt qua!
|
Kizzzzzzzz……
Chiếc Mercedes đen tuyền phanh gấp lại. Tới nơi rồi. Đó là một vùng đồi hoang vắng. Xung quanh chỉ là cỏ , cây và…một căn nhà đã bị rêu phong.
Thiên Vũ mở cửa xe cái rầm rồi một mạch xông thẳng vào căn nhà. Vừa đi hắn vừa hét lên đầy giận dữ:
-Black Rose! Cô ở đâu? Có giỏi thì ra mặt đi. Đừng cứ lúc nào cũng ẩn nấp như thế! Cô hèn lắm!
Khi hắn bước gọn vào căn phòng thì cánh cửa bỗng dưng đóng sầm lại. Bóng đèn được bật lên mờ ảo làm tăng vẻ kì bí.
Khoảng chừng ít phút sau thì chiếc taxi nó đang đi cũng tới được nơi đây.Nó hít môi hơi thật sâu, chắp tay lại cầu nguyện những điều tốt lành nhất. Sau đó trả tiền Taxi rồi cũng từ từ tiến vào căn nhà đó.
“Cạch!”. Nó mở nhưng cửa đã khóa. Đáng ghét! Nó vừa lo lắng, vừa cáu giận , vừa sợ hãi. Nhưng vẫn quyết tâm đẩy mạnh cánh cửa vài lần nữa. “ Rầm!” Vẫn không được. Nó đang định đi tìm vật nhọn để cạy cửa thì bỗng cánh cửa tự động mở ra nhẹ nhàng.
-Thiên Vũ! – Nó hét lên mừng rỡ, định chạy thật nhanh tới chỗ Thiên Vũ đang bị trói thì một bàn tay chụp lấy miệng nó. Tiếp đó cũng trói nó lại một góc như hắn.
Thiên Vũ cũng như nó, miệng đã bị dán băng keo nên không tài nào nói được gì. Cả hai chỉ nhìn qua nhau, dường như họ đang nói chuyện với nhau qua ánh mắt.
Lần này hình như đích thân Black Rose hành động. Nói “hình như” là bởi vì vẫn thực sự chưa chắc chắn lắm. Chỉ là phong cách đó rất giống cô ta. Một màu đen từ trên xuống dưới, không quên chiếc mặt nạ che kín nửa mặt và một bông hoa hồng cùng tone đen cài ở mang tai. Mọi hành động, cử chỉ đều toát lên vẻ kì bí khiến người khác phải lạnh cả sống lưng.
Qủa nhiên nó đúng khi cô ta lên tiếng:
-Tôi là Black Rose!
Thiên Vũ ư ử, có lẽ hắn muốn nói gì đó. Và Black Rose cũng hiểu nên liền bước lại phía hắn một cách uyển chuyển và nhẹ nhàng thướt tha như một cơn gió. Cô gỡ miếng băng keo cho hắn rồi đáp gọn:
-Nói đi!
-Cô muốn gì? – Thiên Vũ trừng mắt lên nhìn Black Rose nhưng chỉ thấy cô ta khẩy cười.
Cả nó cũng muốn được nói nhưng cô ta lại không cho nó cái quyền này. Thế đấy!
Black Rose đi lại chậm rãi quanh căn phòng, tay cầm một ly rượu mà thỉnh thoảng cô lại đưa lên miệng và nhấp lấy một ngụm. Vừa đi, cô vừa đọc , hay chăng là “xuất khẩu thành thơ”?
“ Mỉm cười nhấp từng giọt rượu đắng Khẽ thấy chua chát phận đời cay Nhìn người lòng tôi như quặn thắt Kí ức năm xưa lại não nề.”
Càng ngày, Black Rose lại càng tỏ ra bí ẩn hơn. Và sức kiên nhẫn của Thiên Vũ cũng là có hạn. Hắn gằn lên, đôi mắt long sòng sọc giận dữ:
-Này! Cô muốn gì? Tôi không có thì giờ để chơi trò “Mèo vờn chuột” với cô đâu!
-Muốn gì à? – Black Rose nói, sau đó ngập ngừng một lát – Muốn sống chết một phen. Được chứ?
Thiên Vũ đã nghe rất rõ câu trả lời nhưng hắn vẫn đang nằm trong trạng thái lơ lửng. Rồi cả hắn và nó lại như muốn vỡ tim theo dõi từng bước chân của Black Rose.
Black Rose ngồi gác chân lên ghế một cách lẳng lơ. Sau đó lôi ra một con dao nhọn bóng loáng và dùng tay miết đi miết lại lưỡi dao.
Tưởng chừng như đó sẽ là công cụ để cô ta ra tay nhưng không…Black Rose chơi đùa một lát rồi lại quẳng nó đi mà nói:
-Huhm... Thú vị đấy chứ! Hay là thế này…
Nói rồi cô ta lại lôi ra một khẩu súng và quay một cách điệu nghệ. Cô đưa khẩu súng lên ngắm, cười nhếch mép:
-Cũng không tồi đâu!
“ Phằng!” Black Rose nổ súng nhưng thật may là chỉ sượt qua mái tóc nó. Tất nhiên đó cũng là chủ ý của cô ta. Đùa giỡn…
Nó bắt đầu cảm thấy khó chịu. Mùi khói thuốc súng khiến nó nghẹt mũi, nó vốn nhạy cảm như vậy mà. Càng lúc nó càng không thể thở được vì cả miệng cũng đang bị băng kín.
Thấy nó có vẻ bất thường, Thiên Vũ dường hiểu ra liền vội kêu lên:
- Black Rose, gỡ băng keo cho Thoại My đi. Cô ấy bị nghẹt mũi, không thở được vì khói súng của cô đấy.
Nghe vậy, cô ta đưa mắt tới chỗ nó rồi bước lại giải thoát cho nó. Xem ra cô ta cũng không phải là kẻ mất nhân tính.
“ Aaaa!!!! Cứu! Cứu!” – Nó vội vàng hét toáng lên dù đang rất mệt. Nó sẽ làm tất cả dù chỉ còn một tia hi vọng nhỏ.
Black Rose trừng mắt lên sắc nhọn nhìn Thiên Vũ và nó. Cô nghiến răng hỏi:
- Hai người dám lừa tôi đấy à? Nhưng... Cứ việc hét đi, cô nhỏ ạ. Cô nghĩ đây là đâu chứ? Có thể có người ở xung quanh khu vực này à?
Nó gằm mặt lại, sau đó cũng nhìn Black Rose một cách giận dữ. Vẫn vậy, cô ta vẫn chỉ cười nhếch mép, không biểu lộ tí cảm xúc gì. Mà đúng hơn là có biểu lộ thì nó hay Thiên Vũ cũng không biết được vì mặt nạ đã che mất nửa mặt của cô ta rồi.
Thiên Vũ quay sang nó:
-Thoại My không sao chứ?
Nó không buồn đáp, chỉ lắc đầu.
-Xem chừng thì cả hai người đều đang rất sốt ruột, không biết tôi sẽ làm gì, đúng không? Huhm… - Black Rose nói bằng giọng chắc nịch sau đó lên tiếng gọi : - Neo! Neo!
Đó là đồng bọn của cô ta chăng? Tưởng chừng như là vậy nhưng mọi suy đoán của nó lại một lần nữa đã sai. Đó chỉ là một chú chó nhỏ.
-Cởi trói tay cho hai người bạn này nhé, Neo! – Black Rose nói bằng giọng yêu thương, có vẻ cũng ngọt ngào lắm.
Như hiểu được tiếng người, con Neo tinh ranh chạy lại cắn đứt sợi dây thừng mà cô ta dùng để trói cổ tay nó và Thiên Vũ. Rồi cúp đuôi chạy lại phía Black Rose.
Cả căn phòng lại yên lặng thêm một lần nữa. Cả Neo cũng vậy, lâu lâu cũng chỉ sủa vài câu nhưng lúc bắt gặp ánh mắt của Black Rose thì liền im tiếng ngay.
Nó như ngộp thở chờ đợi từng lời nói của cô ta. Có lẽ, nó sợ… nó sợ một điều gì đó sẽ xảy đến.
|