Gia Sư 17 Tuổi Và Thái Tử Phá Hoại
|
|
Chương 28 - không! Không đời nào! tại sao? tại sao? tại sao lại ra thế này!_Cậu ôm trái tim bỏng rát như xát muối chạy ra khỏi nhà nó! Cậu đang bị sao thế này và cái cảm giác đau đớn còn hơn vết thương thể xác này là ở đâu! nó có từ bao giờ! Ôi! sao thế này! tâm trí cậu quay cuồng, mơ hồ, đau đớn lan tỏa! Nhưng có thấm gì với nó! nó còn đau hơn cậu nhiều. Nhín về phía nơi có con người đang chạy mà lòng nó quặn đau! Nó muốn chạy theo, nắm lây tay cậu lại và ôm cậu vào lòng rồi nói "Tớ xin lỗi! thật sự là tớ iu cậu nhiều lắm" nhưng không được rồi, điều đó quá xa vời, quá xa vời min nhỉ.
Nó đi vào phòng! khóa chặt cửa! và giải tỏa cảm xúc đã kiềm nén!
Thật nực cười! nực cười quá! Thái tử lì lợm, xất xược giờ còn đâu. Cô gia sư dễ thương, trong sáng, hậu đậu và lắm chiêu đã mất tăm hơi nơi chốn nào sao giờ chỉ con 2 con người ôm vết thương sầu nơi trái tim, vết nức qá lớn, lm sao để hàn gắn lại với nhau đây.
______________
**tít tít**
"tin mới nhất xảy ra 1 việc vô cùng quan trọng và tổn hại vô cùng sâu sắc với quốc gia hàn quốc"
Nó vừa bật tivi và xem 1 ít tin tức.
-chuyện gì vậy nhỉ!_đột nhiên tim nó thót lại, có linh cảm gì đó làm nó có vẻ hơi tai nhợt.
"Thái tử Park ji woo đang trong tình trạng bất tỉnh tại bệnh viện quốc gia choi-seen-ji , thái tử đang trong cơn nguy kịch khi vừa bị 1 chiếc xe tải của CTTH jun-young trên đường đi........."...phụt....Nó tắt ngay tivi.
*tách....tách*
Mặt nó đen lại, nó run, run mạnh lên, *lạnh quá, lạnh quá mình đang làm gì thế này?vì mình mà woo ra thế này ư? không! không! thật tồi tệ! mình là 1 con khôn! con chết tiệc! khốn nnj thật! mình là 1 đưa chẳng ra gì!"
Những giọt nước mắt ướt đãm gương mặt hốc hác, hao mòn của nó.
- Min à! cậu đừng xem tivi nhé!_tiếng của jun vang lên hốt hoảng, nhưng có vẻ đã quá trễ rồi!
- Min! tớ!
- Hức....hức! tất cả là tại tớ! là tại tớ! nếu tớ không đồng ý cậu! nếu tớ để woo bị tước vị và ở bên tớ thì biết đâu...biết đâu tớ vẫn còn gặp lại cậu ấy! là tại tớ! là tại cái con khốn nạn như tớ!_nó giày xé danh dự của mình, nó tụ cào cấu trên gương mặt đãm nước mắt.
- Đừng! là tớ! min à! đừng làm thế! là do tớ ép cậu! à do tớ ép cậu! tớ xin lỗi! tớ xin lỗi! vì vậy cậu làm ơn đừng làm nhưng việc hại mình! đừng! làm ơn!_jun ôm nó.
- Buông tớ ra!tớ sẽ đến gặp cậu ấy!
- Tớ sẽ đưa cậu đy!
|
Chương 29 - Tớ không cần! tự tớ sẽ đy!_nó gạc phắt rồi rời khỏi ngôi nhà.
_______________________
--tít-tít--
- Woo à! sao cậu phải khổ như thế này! tất cả đều là do cô ta! con người khốn nạn đó!_su ri bên giường bênh của cậu, cô cũng xót lòng không kém, nước mắt cô rơi bởi vì sự đau thương nhưng cũng 1 phần cay đắng căm hận nó.
Cô nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đang gánh chịu đau đớn trong giấc mơ mà thấy lòng mình quặn đau, cậu đang trong cơn bất tỉnh, bác sĩ nói nếu qua được thì cậu sẽ sống, còn bằng không cậu sẽ chết theo giấc mơ hoặc sẽ sống trong đời người thực vật.
Su ri cứ nghĩ mê man mà càng làm thêm lòng mình đau đớn. đang suy nghĩ chợt bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa phòng và...nó...bước vào.
- Cô! huh...cô! kim sun min! cô còn đến đây để hành hạ anh ấy đến CHẾT à!_su ri nói nhẹ nhàng nhưng vần ghì chặt từ chết.
- Tôi!...tôi_nó mấp máy.
- Tôi gì cơ! tôi gì cơ! cô đã làm ch0 anh jun điên dại rồi! giờ cô còn muốn chiếm luôn cả anh woo à! cô biến đy con ác quỷ! cô đã hại rất nhiều người rồi! làm ơn! hãy buông tha ch0 woo! và anh ấy đã có tôi! còn cô thì trở về nơi vốn có của mình đy!_su ri nhếch miệng cười mỉa.
- Nhưng! thật ra.....
- Tôi biết...tôi biết...cô iu woo nhưng lại bị anh tôi dồn ép chứ gì! haha! chuyện đó thì tôi còn lạ gì! nhưng bây giờ mọi chuyện đã đi quá xa rồi! vì vậy cô đi đi! cô đi khuất mắt tôi đi!
- Hức...hức...nhưng tôi...
*bép* 1 cái bạt tai vừa giáng vào mặt nó. Nó ngã ra sàn bởi vì sức của cô gái mấy ngày chưa ăn gì thì lm sao địch lại sức của cô gái khỏe mạnh.
- Cảnh cáo! cảnh cáo đấy! và giờ thì....CÚT XÉO.
- làm ơn ch0 tôi gặp cậu 1 lần! chỉ 1 lần thôi! làm ơn!_đôi mắt của no lại thêm 1 lần rơi nước mắt, không biết đến bao giờ nó mới cạn dần nước mắt đây.
- Biến! tại vì cô! tại vì ai mà anh ấy giờ phải sống trong thời gian nguy kịch! mê man bất tỉnh! tại vì ai mà anh ấy có thể sẽ chết trong cơn nguy kich hoặc sống cuộc đời thực vật hả! TẠI VÌ AI!..đúng tại vì cô! tại vì cô đó! vì vậy đi đi! đừng làm phiền anh ấy! làm ơn.
Tim nó tan nát! cậu sẽ chết ư! vì nó sao! không...không! Nó rùng mình, đau xót bi thương lại ùa vào theo cơn gió lạnh buốt đi sâu vào trái tim lại thêm 1 vết nức vừa mới hình thành. Nó ra đy! nó rời khỏi bệnh viện đi đến 1 nơi nào đó nó ch0 là yên tĩnh! để tự ngồi suy nghĩ rằng...nó đang làm cái gì đây?
Nhưng trong 2 ng ns qa lại! chẳng có ai biết rằng! khóe mắt cậu có 1 giọt nước lăn dài! Có lẽ cậu nge! nhưng cậu không nhận thức được! có lẽ vì trai tim cậu đau! đau! cậu nge giọng nó! nhưng không thây nó! cậu nge nó đau! nhưng cậu không thể thấy!
|
Chương 30 Đau thương và nước mắt! tình iu và thù hận! mọi thứ đều khắc sâu trong tim 4 con người cùng với số phận nghiệt ngã.
______________
Lang thang trên con đường vắng người! ông trời đang thấu hiểu nỗi lòng của nó hay chỉ là do thời tiết làm ch0 bầu trời âm u.
*lách tách...lách tách* mưa rồi, mưa từng giọt nhỏ ch0 đến chuyển thành những giọt lớn hơn.
Nhìn kìa! những cặp đôi tay trong tay cầm dù đi dưới mưa, họ cười nó mắng iu nhau sao thật hạnh phúc...còn nó! giờ chỉ còn là 1 con ma hoang dại, linh hồn không nơi về, tan nát. Nó nhớ lúc trước sao quá nhiều hạnh phúc đong đầy, có nó có cậu có mọi người nhưng bây giờ chỉ còn nó đối mặt với sự thật quá phủ phàng, 1 sự thật đau lòng quá đỗi. Cách đây chưa lâu! họ hạnh phúc lắm mà, nhưng người ta vẫn nói tình iu đâu phải là vĩnh viễn. T/y vốn chỉ là 1 cạm bẫy sát nhân giết hại những trái tim non nớt của con người, nó lạnh lùng buốt giá như những giọt mưa kia, những giọt mưa mỏng manh nhưng hàm chứa sự vô cảm và cả đau đớn nữa.
Trời vẫn mưa! đêm đã tối nhưng nó vẫn chưa muốn về! nó khẽ cười nhạt nhòa rồi bật hát lên 1 bài.
"Cất bước người ra đi, hình bóng anh rời xa
Bao dấu yêu khi xưa giờ tan vỡ
Nước mắt cứ tuôn tròa, lệ đắng đôi hàng mi.
Mưa vẫn rơi quanh em đầy bóng tối.
Phủ lấp đêm đen cơn mưa vẫn nhạt nhòa.
Giờ mất anh em đi lang thang về nơi đâu.
Đã hứa yêu em, sao lại nỡ chia lìa,
Một mình em ôm xót xa, một lần tiễn đưa
Gió mưa thét gào, bóng anh nơi nào
Anh ơi có biết lòng em yêu anh thắm thiết.
Mất anh thật rồi, cắt ngang phương trời,
Để em trong nỗi đớn đau, người mang cho em bao cay đắng.
Cố bước, đừng quên mau
Ngày tháng cũ phút giây nồng say.
Tình trong dư âm đêm vòng tay ấm.
Tiếc nuối cũng xa rồi
Tình bay như cánh chim trời.
Để em mang niềm đau, tình tan vỡ, tình lỡ làng...."
Nó đi trong cơn mưa nặng mà lòng nặng trĩu, nó...1 con người vốn đã mang trong mình 1 nỗi sầu quá đau đớn. Nó chập choạng đi trên con đường rồi ngã quỵ xuống, và ngất lịm đi.
______________
--tít-tít--
- Khụ khụ..._tiếng họ khan của nó.
*Ơ! mình đang ở đâu đây...mệt quá* nó ngẫm nghĩ và nhận ra rằng mình đang ở bệnh viện.
- Bệnh viện ư!_nó khẽ thốt lên, vừa lúc đó cô y tá đi vào.
- Chào cô! đế giờ uống thuốc rồi!
- Cô ơi! ch0 tôi hỏi là ai đã đưa tôi đến đây vậy ạ!
- Là 1 cậu con trai! cậu ta ra ngoài làm việc gì rồi ạ!
- Vâng thế bệnh viện này là bệnh viện nào thế ạ!_nó hi vọng 1 điều gì đó.
- Là bệnh viện XXX ạ!
*mình đang ở cùng bệnh viện của Woo* nó khẽ vui thầm, nó chờ ch0 cô y tá đi hẳn. Nó liền quyết định đi tìm cậu, dẫu biết có thể sẽ bị giằng xé danh dự và thể xác nhưng bởi vì có thể đó là lần cuối cùng nó gặp được cậu vì vậy ch0 dù thế nào nó vẫn phải đi, vẫn phải đi.
Nó vác cái xác bệnh tật của mình mà chuồn khỏi phòng và lân la tìm phòng của cậu.
*201..202..203...và 204..đây rồi* nó thở không ra hơi 1 phần vì hồi hộp và 1 phần vì cơn sốt lại lên.
*cạch*nó mở cánh cửa ra và bất ngờ suri không có trong phòng và chỉ còn mình cậu đang nằm kia. Nó vội đóng cửa và chạy ù đến chỗ cậu.
- Woo! cậu sẽ tỉnh chứ! hức...hức! tại vì tớ mà cậu ra thế này sao!_nó khẽ đưa tay lên sờ nhẹ trên đôi gò má tái nhợt của cậu.
- Tớ! tớ xin lỗi...tớ xin lỗi...tớ đã nói dối cậu! tớ thật sự rất rất iu cậu! nhưng vì cương vị và tương lai của cậu tớ nhất định phải hi sinh! nhưng bởi vì thế mà tớ đã làm cậu ra thế này! tớ xin lỗi...xin lỗi cậu nhìu lắm.
*tách* nước mắt nó rơi lã chã trên gương cậu, hình như trong vô thức cậu có nge nhưng tại sao không thể mở mắt, tuy rằng cậu có ngủ nhưng sao tim cậu lại nhói lên thế này.
Nó khẽ cười và khẽ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng nhưng khô của cậu.
Nó không hề biết rằng có 1 con người đã nge thấy và nhìn thấy tất cả, cô ta với đôi mắt lửa đốt nhìn nó không ngớt.
*có lẽ tôi nên loại cô khỏi nơi này thôi...đừng trách tôi* cô ta thầm nghĩ.
- Kim Sun Min!
Nó giật thót.
- Tôi...chỉ là tôi!
- Lên sân thượng chúng ta nói chuyện!_su ri nói rồi quay mặt bước đi.
Nó cũng ngần ngại nhưng vẫn phải đi theo. Trong khi đó, bàn tay của cậu chợt cựa quậy nhưng 2 người nào hay biết.
|
Chương 31 Cánh cửa sân thượng khẽ mở ra như 1 thế giới khác ập đến.
1 thế giới khoái lạc! những đợt gió ập đến mát mẻ nhưng bao trùm 1 khung cảnh âm u, có khi nào trời sẽ mưa. có lẽ vậy.
- Cô đưa tôi lên đây làm gì!_nó ngơ ngơ.
- Hỳ!_ sau nụ cười gian manh đó *cạch* Suri đã đóng cánh cửa sân thượng lại và khóa chặt bởi 1 cái ổ khóa do cô ta mang theo.
- Cô...cô làm cái quái gì đấy!_nó nhận ra có điều gì đó khác lạ, 1 nỗi sợ hãi dâng trào, có vẻ như tính mạng nó đang bị đe dọa chăng.
- Chúng ta sẽ kết thúc tại đây! tôi sẽ tiễn cô về nơi bên kia thế giới!_cô ta lại nở 1 nụ cười bán nguyệt càng ch0 nó thêm hoang mang.
- Khốn nạn!_nó khẽ thốt lên rồi chạy đi! có vẻ như nó đang sợ hãi đến tột độ!
- haha! tôi biết cô có võ! nhưng điều đó không còn hiệu quả nữa bởi vì sức cô quá yếu! nhìn là biết! giờ thì cô biến khỏi thế giới này đi!
Suri tiến tới 1 bước nó lùi 1 bước, cứ thế ch0 đến khi nó chạm vào thành lang cang. Nó quay ra sau.
- Á......áááaaaaaaaaaaa!_1 khoảng không vô tận đang ở đằng sau nó, nếu như con người nhỏ nhắn của nó rơi xuống đó sẽ như thế nào, nó sẽ tan xác hay vẫn con nguyên vẹn.
- Á hahahahaha! cứ la hét ch0 đến khi cô mệt hơi đi! chẳng ai nge thấy đâu!_suri đi đến gần nó, 1 gần hơn.
_____________
Tại phòng bệnh của nó:
*cạch* tiếng mở cửa vang lên.
- Min ơi! đến giờ ăn cháo rồi đó!_1 người con trai đi vào hớn hở.
- Min! min ơi! cậu đâu rồi!_Jun phát hiện ra không còn nó ở đây nữa! và rồi Jun hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh "không có" Jun chạy đi khắp nơi "không có".
. . .
______________
- Hahaha! cô có nguyện vọng gì không! để trước khi chết cô không phải hối tiếc!_cô ta lại giở cái giọng khốn nạn của mình.
- Cô...tôi không có nguyện vọng gì nữa!_nước mắt nó rơi, không phải vì sợ hãi mà là vì nó sẽ không còn gặp lại cậu được nữa! nó cứ ngỡ sẽ được gặp cậu thêm lần nữa nhưng không được rồi. có lẽ lần gặp lúc nãy chắc đã đủ làm nó mãn nguyện rồi.
- Được rồi! cô can đảm lắm!_cô ta cười khanh khách, 1 nụ cười khả ố.
*hức! hức!* nước mắt nó cứ tuôn rơi cay đắng.
Gió sẽ đưa em đi
Đến 1 nơi không có anh bên cạnh
Mãi không quay về bên anh được nữa
dẫu biết sẽ là sẽ thế nhưng anh đừng lo
Thể xác em dẫu khôn còn nhưng em vẫn bên anh
vẫn bên anh
Nó cười nhạt khẽ hát khúc hát chứa đựng đầy cảm xúc.
Nó biết rằng chắc chắn nó chẳng thể nào trốn tránh được cái chết. Nó đành quay mặt về bầu trời rộng mênh mông lạnh lẽo.
*lách tách* mưa rơi rồi, mưa giao mùa thì phải, có vẻ mưa vào xuân rồi. Nhưng mưa vào xuân thì đã sao cũng chẳng thể được gì, hạnh phúc cũng chẳng thể đong đầy.
Nó bước lên bực thềm định nhảy xuống thì . . .
*rầm* tiếng cánh cửa bậc tung ra.
2 dáng 2 cao lớn phóng ra, khiến nó quay mặt lại.
- WOO!_nó hét lên, 1 nổi vui mừng trong thâm tâm trồi dậy và cô nhảy xuống định chạy lại ôm con người ấy, nhưng không kịp rồi suri đã lạnh lùng dã man quật ngửa cô vào thành lan cang.
- Tao ch0 mày chết!_suri lấy hết sức đẩy nó xuống.
- KHÔNG!_woo hét lên chạy lại gạt tay suri ra.
Nó đâu mất rồi. Đau đớn, tim cậu vỡ tan ra thành từng mảnh.
- MIN!_cậu hét lên.
*lộp bộp*mưa to hơn nhưng cũng chứa chan 1 cảm xúc gì đó.
Nước mắt cậu giờ cũng rơi! đau đớn, giá rét cùng 1 lúc ùa vào cả 3 còn tim. Suri, Jun và Cậu.
- Tôi sẽ xé xác cô ra! đồ khốn nạn!_cậu chạy lại điên cuồng túm lấy cổ suri.
- Đừng!_1 giọng nói nhỏ yếu ớt.
cậu như nhận ra chạy lại chỗ nó vừa ngã.
- Min! cậu đâu rồi!
- Tớ đây!_nó cố gắng bám vào 1 cái thành nào đó rồi lên tiếng.
- Đưa tay đây! tớ kéo cậu lên!_woo như có 1 cảm xúc gì đó khó tả dâng lên trong lòng ngực.
Nó khẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn ch0 cậu, cậu cố gắng kéo nó lên.
2 con người đã từng có khoảng quá xa vời nhưng giờ họ quá gần nhau, nổi niềm thương nhớ iu thương dâng lên.
Cậu ôm nó vào lòng và thủ thỉ những lời nói cậu chưa từng dám ngỏ với nó.
- Tớ iu cậu!_cậu cười nhạt lên sung sướng.
- Tớ cũng vậy!_lời đáp lại của nó đầy ngọt ngào và cũng làm ch0 cậu đầy hạnh phúc.
|
Chương 32 sau khi đã xuống tới phòng bệnh thì đã có người đến đợi rồi. đó là un jo và huyn cùng với 2 người con gái.
- Ơ!_nó bất ngờ.
- Chào! bọn mình đem đến ch0 2 người 1 thứ!_un jo cười.
- Ơ! 2 cô gái này!
1 người là ju soo và 1 cô gái lạ mặt. Cả 2 mặt mày đều tím tái hết.
- 2 người này!_nó khó hiểu.
- Ngốc! con bé kia là chủ của đám đã đánh cậu lúc trước đó! và đây là chủ mưu.
- À!_nó chợt hiểu ra.
Rồi sau đó un jo kể lại!
sự việc như sau!
Tại căn cứ của un jo và huyn:
- chỗ này có 1 đám nổi loạn định đe dọa bang mình!
- Chỗ này thì có 1 lực lượng anh em đang canh giữ!
- ừ!
.....
Đang bàn bạc về chiếc dịch thì chợt 1 con đi vào!
*nhìn sao quen vậy ta* un jo khẽ nhíu mày.
- A!_như chợt nhớ điều gì cô tiến lại gần con bé đó!
- Ơ! con khốn hôm bữa!_con bé đó khẽ thốt lên.
- huh! thì ra là mày! ở trong bang sao! biết tao là ai không!_un jo cười nhạt đầy ác cảm.
- Mày!_con bé đó nhíu mày đầy đăm chiêu.
*Bốp* chưa kịp để ch0 con bé kịp trả lời, un jo đã tung 1 cước vào bụng con bé đó.
*phụt* mồm hộc nước hộc dãi hết ra ngoài.
*BỐP**BINH...BINH**HỰ* un jo giận điên người đánh đấm liên tục vào người con bé.
- Un jo! cậu làm gì đó! sao lại đánh con bé đó! nó là thân tín của ju soo đó!_tiếng của huynh vọng vào.
- huh! vậy chủ mưu là con bé ju soo đó à!_un jo với gương mặt đầy tà ác nhìn đâm xuyên vào đôi mắt của con bé.
-rồi mọi việc sau khi biết chắc các bạn tự tưởng tượng ra rồi-
. . .
- Thì ra là vậy! nhưng thôi tha ch0 họ đi! dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi! nhắc lại cũng để làm gì! mà cậu lại nhập vào bang rồi hả!
- Đâu có! tớ chỉ định nhập vào để điều tra vụ đó thôi! ai dè đâu con mồi ở ngay trong bang! hay thật!
Rồi sau đó mọi chuyện diễn ra êm xuôi!
________
Trong 5 năm:
Nó, cậu cùng nhau học hành! tình cảm của họ vẫn chung thủy 1 lòng. sau đó cậu xin cha mình ch0 từ vương vị thái tử và chỉ xin 1 số tiền lớn để lập ra công-ti riêng ch0 mình, sau 1 thời gian họ đã lập nên 1 tập đoàn lớn về thương mại và kinh doanh.
Un jo và huyn cũng vậy! họ rời khỏi bang! vốn khi ở trong bang họ đã phát sinh t.c! và giờ thì họ cùng nhau xây đắp 1 tổ ấm riêng ch0 mình! nhà của huyn vốn là 1 nhà quý tốc bên xứ Anh vì vậy họ có đủ tiền và quyền riếng để lập nên 1 công-ti riêng với sân bay hàng không.
Còn về su ri và jun cả 2 người đều đi du học, khi họ trở về có kèm theo 1 nữa còn lại của họ!
và còn cả ho0n nữa! khi đã được nhận vương vị thái tử ho0n đã hứa với câụ và nó rằng khi có hoạn nạn nhất định sẽ giúp đỡ!
và vào ngày 3-11-2004, 4 cặp vợ chồng đã cưới nhau ngay tại vườn hoa hồng của nhà hàng verplant.
Với tình cảm bạn bè bền chặt này! họ đã sống cùng nhau đầy hạnh phúc!
--the end--
|