Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi
|
|
Sau khi Kelvin ăn xong, Jenny cùng mọi người bắt đầu ăn. Cô cũng vui hơn khi mọi người khen cô nấu ăn rất ngon. Ăn xong cô dọn dẹp rồi lên phòng. Nghĩ lung tung một hồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến 2 giờ chiều cô mới thức, vội xuống giường thay quần áo rồi xuống nhà luôn. - Jenny, đi xem trường mới luôn chứ?_Bác Trường
- Vâng, làm phiền bác ạ._Jenny
- Không có gì, đó là trách nhiệm của bác mà. Đi thôi cháu._Bác Trường
- Vâng._Jenny
Trên đường đi, Jenny chỉ mải ngắm cây cối và dòng người đi lại nên cũng không để ý mình đang đi đến đâu. Cho đến khi...."Kíttttttttttttttttttttttttttt''... Tiếng phanh xe của bác Trường làm cô giật mình.
- Cháu ơi, đến rồi đó._Bác Trường
- Vâng. Cảm ơn bác, bác đợi cháu 1 lúc nhé._Jenny
Nói rồi Jenny bước xuống xe vào trong trường. Cô không biết tại sao hôm nay học sinh trường này lại nghỉ, nhưng cô cũng không quan tâm. Bước vào đến bên trong cô được một phen kinh hoàng vì ngôi trường này rất rất to. Trường được bao quanh bởi rất nhiều cây xanh khiến không khí trong lành hơn rất nhiều so với ngoài đường. Trường gồm 4 dãy, mỗi dãy 5 tầng. Cô chỉ đi xem được vài phòng học thôi vì nếu xem hết chắc đến sáng mai mất. Ùm là phòng học đấy mà bên trong còn hơn cả khách sạn 5 sao. Căng tin cũng rất rộng. Rồi còn có sân thể thao rộng rãi như các sân thi đấu quốc tế. Mà cũng phải thôi đây là trường quý tộc mà. Cô chỉ thấy được vậy thôi còn lại sau này khám phá dần đần. Cũng muộn rồi nên cô quay ra về luôn. Về tới nhà lên thay đồ rồi cô lại bắp đầu công việc bếp núp của mình. Ăn tối xong cô còn phải lau dọn nhà cửa nữa. Làm xong hết việc cũng 10 giờ đêm rùi. Về phòng cô lao thẳng vào nhà tắm luôn, ngâm mình trong nước lạnh giúp cô phần nào vơi đi sự miệt mỏi. Tắm xong cô cho mình rơi tự do xuống cái giường màu trắng kia. Thật là mệt mỏi mà, từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ phải làm nhiều việc như ngày hôm nay. Thế là đôi mắt cô lim dim khép lại, nhưng chưa đầy 10s thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô uể oải bước ra mở cửa, thì ra là Kelvin. Ủa cậu ta đến tìm cô giờ này làm gì nhỉ?
- Cậu chủ tìm tôi có việc gì à?_Jenny
- Sáng cô bước bộ đi học, trường không xa lắm đâu._Kelvin
- Vâng._Jenny
Kelvin chả đợi cô vâng dạ gì cả, nói xong là anh đi luôn. Jenny quay lại phòng và ngủ, mong là không ai làm phiền cô nữa.
|
Reng...Reng...Reng Jenny dậy sau tiếng chuông báo thức. Vào làm vệ sinh cá nhân xong cô xuống bếp luôn. Vẫn là bác Hoa đưa thực đơn cho cô. Bữa sáng có vẻ đơn giản hơn bữa trưa và bữa tối, chỉ là 1 cái bánh hamburger, 1 quả trứng ốp la và 1 ly sữa nóng thôi. 20 phút sau cô làm xong và lên gọi Kelvin. Nghe tiếng gõ cửa, Kelvin mở cửa phòng.
- Mời cậu chủ xuống ăn sáng._Jenny
- Ùm._Kelvin
Jenny quay lưng bước đi, Kelvin cũng đóng cửa phòng theo sau luôn. Đang đi xuống cầu thang thì Jenny trượt chân ngã ngửa ra sau. Jenny tưởng chừng như mình sắp chạm đất thì một vòng tay to khoẻ đỡ lấy cô. Và thế là cô nằm trọn trong vòng tay đấy, khuôn mặt áp vào một bộ ngực săn chắc. Ngước mặt lên cô mới biết người đỡ cô là Kelvin. Rồi không khí im lặng bao chùm lấy hai người, bốn con mắt vẫn to tròn nhìn nhau không chớp. 1 phút...2 phút...3 phút đến bây giờ cả hai mới nhận ra được hành đông của mình.Anh nhẹ nhàng thả cô xuống, cô cúi mặt đi luôn. Không hiểu sao mặt cô đỏ như cà chua chín, còn anh thì tim đập như trống. Lấy lại bình tĩnh cả hai cùnh xuống nhà ăn sáng và tỏ ra như không có gì. Tất nhiên là anh và cô không ngồi cùng bàn rồi, chủ với tớ mà. Ăn xong Kelvin lên phòng lấy cặp sách rồi lên chiếc xe BMW đi luôn. Còn Jenny đâu như Kelvin được, cô còn phải dọn và rửa bát nữa mới đi học được. Từ nhà đến trường cũng không xa lắm, cô chỉ đi bộ 20 phút là đến. Đến trường cô tìm phòng của thầy hiệu trưởng và gõ cửa.
- Vào đi._Thầy hiệu trưởng
- Em chào thầy, em là Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc, học sinh mới ạ._Jenny
- Ùm. Cô Thanh đây là giáo viên chủ nhiệm của em, em học lớp 10A1._Thầy hiệu trưởng chỉ tay vào người phụ nữ bên cạnh và nói
- Vâng. Em chào cô._Jenny
- Ùm._Cô Thanh
- Được rồi cô Thanh dẫn em Bảo Ngọc về lớp đi._Thầy hiệu trưởng
- Vâng._Cô Thanh
Rồi Jenny cùng cô Thanh ra khỏi phòng hiệu trưởng và đi về lớp. Trong lúc đi cô Thanh có hỏi về gia thế của Jenny. Biết được gia thế của Jenny cô Thanh tỏ vẻ hơi e ngại nhưng Jenny không để ý. Đến lớp cô bước vào trước. Cô nói sau khi cả lớp chào cô:
- Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới. Em vào đi
Jenny bước vào sau lời nói của cô Thanh. Khi Jenny bước vào thì đám con trai trong lớp phải " ồ " lên vì khuôn mặt cực cute của cô. Nhưng cũng có những lời nó ghen tị, khinh bỉ của tụi con gái khi thấy cô ăn mặc khá giản dị. Bỗng cô giáo lên tiếng:
- Em giới thiệu về bản thân đi.
- Vâng. Chào các bạn mình tên Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc, cứ gọi mình là Jenny. Mình là học sinh mới mong các bạn giúp đỡ._Jenny
- Bạn là tiểu thư của tập đoàn nào vậy?_Một học sinh nam lên tiếng
- Mình không phải tiểu thư, gia đình mình bình thường thôi._Jenny
Jenny ngây thơ trả lời chân thật mà không hay biết tai hoạ sắp sảy đến với cô. Sau câu trả lời của Jenny cả lớp cười phá lên. Đám con trai hồi nãy ngưỡng mộ cô bây giờ nhìn cô rồi nở một nụ cười khinh bỉ. Và cô cũng đủ thông minh để nhận ra điều đó. Một lần nữa cô giáo lên tiếng:
- Bảo Ngọc, ở cuối lớp còn một bàn trống, em xuống đó ngồi đi rồi chúng ta vào bài học.
- Vâng._Jenny
|
* Giới thiệu nhân vật: Trương Quế Trân: 16t, cao 1m70. Em họ của Jun. Xinh, tính cách giống Jun. Thông minh IQ 190/200. Học tại trường Star
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiết học trôi qua khá nhanh, sau khi cô giáo ra khỏi lớp Jenny định đi ra ngoài thì một đám người vây quanh cô. Một cô gái có vẻ như đứng đầu đám người đó lên tiếng với giọng điệu mỉa mai:
- Chào cô Jenny, tôi là Lily.
- Ùm, chào cô._Jenny
- Tôi thấy cô vào nhầm trường rồi đó Jenny à._Lily
- Tôi thấy mình học ở đây chả có gì sai cả._Jenny
- Cô mạnh miệng nhỉ._Lily
- Vâng, cô quá khen._Jenny
- Tôi nhắc cô nên rời khỏi trường này sớm đi._Lily
- Cảm ơn cô đã nhắc, nhưng xin lỗi tôi sẽ không đi đâu._Jenny
- Cô cứ đợi đấy._Lily
- Vâng, tôi sẽ đợi._Jenny
Jenny đứng dậy bỏ ra ngoài để lại phía sau một tràng cười của đám người kia vì sự gan dạ mà ngu ngốc của cô. Còn Lily nở một nụ cười khinh bỉ và nghĩ thầm" cô cứ đợi đấy, động vào Lily này là không xong đâu, Jenny à." Jenny đi thẳng lên sân thượng vì cô đang muốn được yên tĩnh. Tiến đến hàng ghế cô ngồi xuống và suy nghĩ vu vơ. Ông trời đang muốn chơi đùa với cô sao? Cô biết lớp A1 chỉ dành cho những người sau này thừa kế các tập đoàn lớn thôi. Còn cô? Cô là gì chứ? Cô còn không xứng học ở lớp C. Chắc cô sẽ phải sống trong sự ghẻ lạnh của những người kia vì trong mắt họ cô chỉ là vịt ghẻ mà thôi. Cô sẽ phải sống thế nào đây? Cô chỉ là một cô gái yếu đuối thì làm sao mà chống lại được cả đám người kia chứ. Rồi chạnh lòng cô lại nghĩ đến ba. Mắt cô mờ đi vì một thứ chất lỏng vừa mặn vừa chát cứ tuôn rơi một cách vô tình. Ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh, cô nghẹn ngào nói:" Ba à, ba luôn dõi theo con mà. Đúng không? Vậy ba hãy cho con thật nhiều sức mạnh để con có thể tiếp tục nhé. Con yêu ba nhiều lắm." Nói xong cô nở một nụ cườ đầy chua xót. Những giọt nước mắt đắng, chát kia vẫn cứ rơi. Phải, vẫn rơi vì sự nhớ nhung người ba đã khuất của mình, vẫn rơi vì sự tủi thân, cô đơn, buồn tủi của bản thân. Tiếng trống vào lớp kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô lấy tay gạt những giọt nước mắt còn đọng lại trên gò má rồi đi về lớp. Cô không hề hay biết ở góc bên đó một người con trai đã dõi ttheo từng cử chỉ, hành động của cô.
|
Jenny xuống lớp vẫn bắt gặp những ánh mắt ấy, những ánh mắt khinh bỉ. Cô cũng chả biết nói gì hơn, chỉ biết lẳng lặng đi về chỗ. Một lần nữa tiết học lại kết thúc và cũng đến bữa trưa rồi. Lily và tụi bạn đi ra luôn mà không xuống mỉa mai Jenny. Jenny chả biết nên vui hay buồn nữa. Thôi kệ, Jenny đứng dậy bước xuống căng tin. Xuống đến căng tin, Lily bê khay thức ăn cố tình va vào cô. Và tất nhiên cả khay thức ăn đổ hết lên người cô. Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía cô kèm theo cả những tràng cười hả hê. Lily thì rất đắc ý vì đạt được mục đích mà. Lily tiến lại gần Jenny nhún vai tỏ vẻ không cố ý và cái giọng khinh người đó lại thốt lên: - OMG, Jenny à, tôi xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu.
- Hừ._Jenny chỉ hừ lạnh mà không nói gì
- Mà chắc cô lần đầu tiên thấy một căng tin lớn vậy nên mải ngắm mà không nhìn đường nhỉ?_Lily
Gì chứ? Ùm thì cô không bằng những người ở đây nhưng cô cũng đâu phải loại quê mùa như thế chứ. Rõ ràng là Lily cố tình va vào cô mà. Cô không trách cô ta thì thôi vậy mà cô ta còn sỉ nhục cô nữa. Đúng là đáng khinh. Phải, cô rất khinh, khinh những người cậy mình có tiền mà coi trời bằng vung. Nhìn mặt Lily cô thấy nguyên hai chữ giả tạo trên mặt. Học sinh cái gì chứ, người như Lily đi làm diễn viên thì hợp hơn đấy. Cô lấy lại bình tĩnh và đáp lại:
- Tôi đắc tội với cô sao?
- Ủa, cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu. Tôi nói với cô là tôi không cố ý mà._Lily lại chuyển sang vẻ mặt vô tội(vô số tội thì có) đáp lại như thể rất oan ức.
- Tôi khâm phục cô đấy, Lily._Jenny nói rồi bỏ đi luôn chứ ở đấy cô nôn hết bữa sáng ra vì sợ giả tạo của Lily mất.
Lily cười rất đắc ý và quay lại với tụi bạn. Jenny thì hậm hực đi về lớp. Cũng may cô có thói quen mang quần áo dự phòng đi học. Thay đồ xong cô lên thư viện đọc sách để giết thời gian. Với tâm trạng hiện giờ cô là sao mà ăn nổi. Cứ thấy mật của Lily là muốn nôn rồi, ăn uống gì nữa.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đến chiều Jenny đang đi bộ về thì bị bọn Lily chặn lại. Lần này Jenny nói trước:
- Mấy người muốn gì?
- Haha. Muốn gì à? Muốn mày biết thân phận của mày là gi._Lily cười phá lên và nói
- Tôi làm gì ảnh hưởng đến mấy người à?_Jenny
- Đúng. Tao nghĩ mày đủ thông minh để hiểu rằng vịt ghẻ với thiên nga không thể ở chung. Để loại người như mày học cùng tụi tao thì hạ thấp tụi tao quá._Lily
- Tiếng việt của cô chỉ có mấy câu sỉ nhục người khác thôi à?_Jenny
- Cứ cho là vậy đi. Haha. Đánh nó đi._Lily
Câu nói của Lily vừa dứt thì một đám người từ phía sau tiến lại gần Jenny. Jenny đang rất hoảng và không biết phải làm gì, đây là đoạn đường vắng nên có kêu cứu cũng chả ai biết. Cứ thế những người kia tiến đến đánh cô túi bụi. Nào là giật tóc, nào là đấm, nào là đá,... Thử hỏi một cô gái như Jenny thì chống cự được bao lâu? Với cả trưa cô không ăn gì nên bây giờ cô đã kiệt sức rồi. Đôi chân cô giờ đây mềm nhũn, rồi 1...2...3 phụp. Cô ngã lăn ra đất. Và rồi tất cả chỉ còn là một màu đen, cô ngất lịm đi không biết gì nữa.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Jenny tỉnh dậy khẽ nhíu mày vì chưa thích nghi được với ánh sáng. Phải một lúc sau cô mới mở mắt được. Cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ, cô cảm thấy rất sợ. Cánh cửa phòng chợt mở, một cô gái xinh đẹp bước vào.
- Cô tỉnh rồi à?_Cô gái đó
Giọng nói rất dịu dàng có vẻ rất quan tâm nên Jenny bớt sợ
- Tôi đang ở đâu? Cô là ai?_Jenny
- À, đây là nhà tôi, hôm qua tôi thấy cô ngất ngoài đường nên đưa cô về. Tôi tên Trần Thảo Nhi, gọi tôi là Emily._Cô gái đó
- Ùm. Cảm ơn cô. Tôi tên Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc, gọi tôi là Jenny cũng được. Mà thôi làm phiền cô quá rồi, tôi phải về đây._Jenny
- Để tôi đưa cô về._Emily
- Không cần đâu, tôi tự về được._Jenny
- Vậy thôi, cô về cẩn thận nhé._Emily
- Ùm, cảm ơn cô._Jenny
|
Jenny cố đi từng bước để về nhà. Thật sự là toàn thân cô đau âm ỉ vì đây là lần đầu tiên cô bị đánh thế này. Về tới nhà bác Hoa ra mở cổng, thấy cô bác Hoa liền hỏi: - Sao bây giờ cháu mới về? Đêm qua cháu đã đi đâu? Sao mặt mày xanh xao thế này?
- Dạ, cháu không sao đâu ạ._Jenny
- Thế sao có nhiều viết bầm tím thế kia?_Bác Hoa
- Hỳ. À cậu chủ đi học chưa bác?_Jenny cố nặn ra một nụ cười và đánh trống lảng
- Chưa, bữa sáng nấu xong rồi, cháu vào nhà lên gọi cậu chủ xuống đi._Bác Hoa
- Vâng._Jenny
Jenny lên gọi Kelvin, cô không dám ngẩng mặt lên vì sợ lại bị hỏi. Dù cô cúi mặt nhưng Kelvin vẫn nhận ra. Anh cũng thắc mắc lắm nhưng chả muốn hỏi. Jenny quay về phòng tắm rửa rồi xuống ăn sáng. Khi cô xuống đã không thấy Kelvin nữa rồi. Cô vẫn vậy, một mình bước bộ trên con đường tới trường. Vừa tới cửa lớp cũng là lúc tiếng trống trường vang lên nên bọn Lily không làm gì cô cả. Khi cô giáo bước vào lớp, cả lớp chào cô rồi cô nói:
- Hôm nay lớp chúng ta có hai học sinh mới. Hai em vào đi.
Sau câu nói củ cô, hai cô gái bước vào. Đám con trai trong lớp phải trầm trồ vì vẻ đẹp tự nhiên không son phấn của cả hai. Tụi con gái thì ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có. Một cô gái lên tiếng:
- Chào các bạn, mình là Thảo Nhi, Gọi mình là Emily. Mình là học sinh mới mong cá bạn giúp đỡ._Nói xong cô gái đó khuyến mại cho cả lớp mộ nụ cười khiến đám con trai ngấy ngay con gà tây luôn.
- Chào mọi người, mình là Thùy Linh, cứ gọi mình là Mary._Cô gái còn lại nói
Bây giờ cả lớp bàn tán ầm ầm lên như cái chợ vỡ. Tất nhiên khen, chê đều có. Cô giáo lấy thước gõ xuống bàn và nói:
- Thảo Nhi em xuống bàn cuối ngồi với Bảo Ngọc. Thùy Linh em ngồi bàn trên Thảo Nhi.
Cả hai cùng bước xuống chỗ. Đến lúc này Jenny mới đê ý hai người họ. Emily ngồi xuống mới nhận ra Jenny.
- Ủa, bạn là ..._Emily
- Xem ra chúng ta có duyên nhỉ._Jenny
- Ùm. Hihi. Mà nè, đây là Marry, bạn thên của mình, hai người làm quen đi._Emily
- Ùm. Chào bạn, mình là Jenny._Jenny
- Ùm, chào bạn._Mary
Tiết học hôm nay khá vui vẻ với Jenny vì có thêm hai cô bạn nói chuyện cùng mà. Emily và Mary không giống những người kia, họ chả quan tâm đến gia thế của Jenny, họ còn rất thân thiện. Giờ có thêm hai người bạn có lẽ Jenny sẽ không còn cô đơn nữa. Tiết học vừa kết thúc thì lại nữa, bọn Lily lại xuống bàn của cô.
- Jenny à, cô khoẻ thật đó. Bị đánh vậy mà còn đi học được._Lily
- ..._Jenny không nói gì
- Có chuyện gì vậy?_Emily và Mary đồng thanh
- Không có gì đâu, hai bạn đừng xen vào._Jenny
- Bạn? Hai người là bạn của vịt ghẻ chắc hai người cũng là vịt ghẻ nhỉ?_Lily
- Bạn ăn nói cho tử tế đi. Vịt ghẻ gì chứ?_Marry
- Ủa, bạn không biết gia thế của Jenny sao?_Lily
- Tụi mình chơi với Jenny chứ không phải chơi với gia đình bạn ấy nên không cần biết._Emily
- Haha. Đúng là... Toàn bọn vịt ghẻ... Haha_Lily
..."Chát"... Năm ngón tay in trên mắt Lily
- Đây chỉ là cảnh cáo thôi, lần sau cô mà còn xúc phạm đến tui tôi thiì liệu hồn đấy._Mary
- Cô...cô... cô dám._Emily
- Mary này là ai mà không dám chứ. Nên biết thân phận của mình đi._Mary
Mình đi thôi._Emily
Nói xong cả ba cùng đi ra ngoài. Lily còn đang rất tức giận vì cái tát đó. "Thật sự tức mà, không biết Mary là ai mà ghê gớm thế. Cứ đợi đấy tôi sẽ trả lại gấp bội lần những gì mà hôm nay mấy người làm." Lily nghĩ thầm. Hừm. Tưởng ai chứ hóa ra là Lily, con cháu của tập đoàn TH thì Mary có gì phải sợ. Làm tập đoàn TH phá sản Mary còn làm được thì đối phó với Lily chỉ là chuyện nhỏ thôi.
|