Mạnh Mẽ Tấn Công: Cô Gái Chớ Càn Rỡ
|
|
Chương 128: Sinh non (một) Tay mò mẫm được một hòn đá khá sắc, góc cạnh nhọn, cô nắm chặt trong tay, không quan tâm đến những giọt máu đang chảy khỏi lòng bàn tay.
Trong không gian tối om, người đàn ông cười dâm loạn, còn có tiếng tháo dây lưng và tiếng kéo khoá quần, Tử Ca nắm chặt hòn đá, cô cắn chặt môi, máu chảy ra cô cũng không thấy đau.
Ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm một người trong số đó, cô biết, cô không thể đối phó được với ba người đàn ông, nhưng nếu chỉ có một, cô cũng muốn lôi anh ta xuống gặp Diêm Vương. Nửa dưới người đàn ông trần trụi, anh ta muốn đi tới cởi quần cô, Tử Ca chợt giơ hòn đá trong tay lên, đập vào chỗ yếu ớt nhất của đàn ông, cô dùng hết sức để đập.
“A!” Khắp núi đều là tiếng kêu rên của đàn ông không dừng lại.
Người đàn ông ngồi trên xe giật mình, anh ta ném điếu thuốc rồi nhảy xuống xe. Quả nhiên là chó cắn người, sẽ không kêu.
Hai người đàn ông đứng ngoài cũng sửng sốt, ngay sau đó —— bọn họ mới có phản ứng xông lên.
Tử Ca ra sức đập người đàn ông, cô như điên liều mạng đập vào đầu anh ta, cô biết chỉ có thể đối phó với người này.
Bốp một tiếng.
Một bàn tay tát mạnh vào mặt cô.
Trên mặt Tử Ca đau rát, nhưng hòn đá nắm chặt trong tay không chịu buông lỏng.
Trên người cô, chỗ nào cũng bị giày da chà đạp, tứ chi cô đã không còn cảm giác bứt rứt, đau đớn.
“Gái điếm thối, tao cho mày chết!”
Cô cắn răng, vẫn nắm chặt hòn đá trong tay, người đàn ông bị cô đánh đã nằm trên mặt đất, đầu anh ta chảy máu không ngừng, cô vẫn không buông lơi, bộ dáng cứng cỏi cũng làm cho hai người đàn ông kinh hãi.
“Shit, mau kéo lão nhị ra.”
Người cầm đầu nhìn thấy đầu mối, cô chỉ đánh thôi, người phụ nữ này cũng có chút đầu óc. Người đàn ông đi tới, đá Tử Ca ngã lăn trên đất, cô dùng tay che bụng bò dậy, nhưng người còn chưa đứng thẳng đã bị anh ta kéo tóc, đá một cái vào bụng.
Đau đớn và xót thương đã làm Tử Ca vẫn không làm Tử Ca khuất phục, việc mất đi hi vọng đã đẩy cô xuống vực thẳm. Cô ôm bụng ngã xuống đất, hai mắt đầy oán hận.
Hắn ta đứng bên cạnh Tử Ca, ngồi xổm xuống, nâng mặt cô lên, “Gương mặt này rất xinh đẹp, cũng rất gan dạ, nếu không phải cô chọc người khác, có lẽ tôi sẽ nhận cô.”
Tử Ca tức giận lườm người đàn ông trước mặt, cô cắn răng, hỏi lại: “Ai?”
Hình như người đàn ông biết cô hỏi gì, nhưng chỉ cười khan một tiếng, hắn ta đứng lên, lại đá mạnh vào bụng cô.
Tử Ca che bụng lại, cô đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
“Đại ca, nhị ca nguy rồi.” Bên kia, một người kêu lên, người đàn ông cầm đầu mở to mắt, anh ta lại đạp một cái lên bụng cô, cho đến khi thấy dưới chân cô chảy máu, mới ra lệnh, “Đi.”
Cấp trên muốn đứa bé của người phụ nữ này chết nhưng không được để cô chết. Bây giờ thì tốt rồi, cô đã làm một người anh em của anh ta bị thương, người đàn ông cảm thấy xúi quẩy nhổ nước miếng, phất tay ý bảo hai người mang lão nhị lên xe.
Máu tươi chảy ra từ đùi cô giống như một đoá hoa rực rỡ, chưa kịp nở rộ đã héo tàn.
Trên mặt đất, quả nhiên có một vũng máu lớn.
Trong bụng, sinh mạng từ từ chết đi làm vành mắt Tử Ca đỏ ửng, cô có thể không quan tâm đến vết thương của mình, nhưng cô nhất định phải bảo vệ đứa bé……..
Tử Ca lấy điện thoại trong người ra, chiếc điện thoại màu trắng in hoa này cô vốn không dùng từ lâu, nhưng cô vẫn giữ lại. Bây giờ nó đã trở thành công cụ duy nhất cứu sống cô, cô không thể để Tạ Phương biết được tình trạng của cô, ngón tay ấn nút, lại chỉ có thể nhớ một dãy số.
Mộ Diễn…… anh là người duy nhất có thể cứu cô.
Cô ấn nút gọi đi, nhưng không có ai nghe.
Ngón tay Tử Ca ấn lại lần nữa, nhưng chỉ có giọng nữ lạnh nhạt thông báo không liên lạc được.
Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang không trong vùng phủ sóng.
Nước mắt chảy xuống, lần đầu tiên cô cảm thấy tuyệt vọng, cho dù cuộc sống của cô bị bức đến đường cùng cô cũng không đau như thế này. Ai tới đi, ai tới cứu con cô đi.
Lúc đầu, điện thoại này chỉ được cài đặt gọi cho một số, cô chỉ có thể gọi cho số điện thoại này, tay run run sửa đổi cài đặt, nhưng không thể tìm ra cách.
Vì Mộ Diễn áp đặt cô gì đó cho nên cô cố ý bài xích, hiện tại……… Tử Ca bi thương cười.
Có phải vì đứa bé anh cũng áp đặt trên người cô, cho nên ông trời muốn lấy lại không? Tay cầm điện thoại buông ra, mặc nó rơi trên đống cỏ.
Bụng lại đau buốt từng cơn giống như có vật đang sống nào đó chui ra khỏi cơ thể cô.
Tim đau nhói, đau đến mức nước mắt cô giàn giụa.
Tử Ca cắn răng, cô di chuyển từng bước, nước mưa đánh vào cô vừa nặng vừa lạnh. Cô biết, từ đây đi ra ngoài, cô mới có hi vọng. Nhưng ngay cả đứng lên cô cũng không thể, máu chảy dưới chân ngày càng nhiều, tầm mắt cô cũng bắt đầu mờ ảo.
Trước khi ngất, dường như cô thấy một bóng người đang đi về phía mình.
*
Du lịch dã ngoại.
Mộ Tình nhất quyết dẫn anh đi du lịch để vui chơi, cô nói sau khi cô trở về áp lực rất lớn, cần giải toả. Mộ Diễn cho rằng vì chuyện cô muốn ly hôn với Nhậm Khải nên mới như vậy, anh cũng đồng ý.
Mộ Diễn nhớ Tử Ca từng muốn xin anh đi ra ngoài chơi. Lúc ấy, anh dẫn cô ra khơi, phóng túng ở đó. Tất nhiên không ai biết, lúc đó anh có ý xấu.
Buổi tối, bọn họ không trở về mà ngủ ở tại một nhà nông. Chỗ này thật vắng vẻ, nhưng Tình Nhi khăng khăng muốn tới nơi này, quả thật ở đây cũng không tệ, trở về thiên nhiên, cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt, có được cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Nhưng cảm giác vừa lòng này chẳng qua chỉ chợt tới mà thôi. Đến lúc nào đó, anh vẫn phải trở về cuộc sống của anh. Thôi, coi như thực hiện cho Tình Nhi một nguyện vọng.
Ngôi nhà nông họ dừng chân được trang trí rất đơn giản, người ta nhầm họ là vợ chồng nên chỉ sắp xếp một phòng, sắc mặt Mộ Diễn khó chịu.
“Còn phòng trống không?”
“Chuyện này……..” Ông chủ nhìn người phụ nữ đứng cạnh một chút, bọn họ không phải vợ chồng ư, tại sao muốn ở hai phòng.
Vẻ mặt Mộ Diễn càng nặng nề hơn, trong lòng Mộ Tình khó chịu, rõ ràng anh không muốn ở cùng cô, cố gắng nở nụ cười, cô híp mắt hỏi ông chủ, “Chúng tôi là anh em, còn phòng khác không?”
“Mùa này khách du lịch nhiều quá, lúc đầu hai người không nói rõ nên tôi chỉ còn một phòng trống thôi.” Ông chủ cảm thấy khó xử.
Mộ Tình kéo ống tay áo Mộ Diễn, “Anh…….”
Mộ Diễn cau mày hỏi ông chủ có thể đặt đệm trên đất không, hành động của anh ở trong mắt của Mộ Tình như là anh không muốn chạm vào cô, bởi vì bây giờ cô không còn tự do, Mộ Tình cắn môi an ủi mình.
Mộ Diễn đứng dậy đi rửa mặt, Mộ Tình lấy điện thoại ra, bên trong không có sóng. Cô cười tươi, ngoài phòng, bầu trời sáng sủa, mặt trăng tròn trịa lơ lửng trên bầu trời.
Nhưng cô biết bây giờ trong thành phố đầy mây đen, mưa rơi tí tách.
Mộ Diễn trở lại phòng, đột nhiên phát hiện nửa ngày rồi điện thoại của anh không kêu, tuy hiện nay công ty ổn định không có chuyện gì lớn, nhưng công ty lớn như vậy không thể không có một cuộc điện thoại. Nghĩ một lúc, trong lòng anh cảm thấy lo lắng.
Không phải anh nghi ngờ Tình Nhi, đó chỉ là thói quen cảnh giác nhiều năm.
Lúc Mộ Tình về phòng trọ thấy điện thoại trong tay Mộ Diễn, nhìn anh giống như không chuẩn bị đi ngủ, anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề.
“Anh?”
“Ở đây điện thoại không bắt được sóng, anh sợ công ty có chuyện gì, anh về trước, ngày mai anh bảo tài xế đến đón em.”
“Anh,” Tình Nhi vội vàng gọi anh, “Một đêm thôi, không được sao?!”
Mộ Diễn không nói gì, đôi mắt anh rất sâu, môi mím chặt, Mộ Tình không đoán được tâm trạng của anh, cô cắn nhẹ môi, “Vậy em về với anh, em không muốn ở lại đây một mình.”
Trên đường về, Mộ Diễn đi trên đường cao tốc với vận tốc 100km/h, anh muốn xác nhận những lo lắng trong lòng. Có lúc trực giác của con người cực kỳ chính xác.
Mộ Tình tựa đầu vào cửa xe không nói gì, môi cô kéo nhẹ thành một đường cong, dù anh có về cũng vô ích, lúc này, cô tin chắc mọi thứ đã kết thúc rồi.
Xe vừa đi vào khu vực phủ sóng, Mộ Diễn lập tức lấy điện thoại ra, có mấy chục thông báo, anh xem từng cái, lại bị một số điện thoại hấp dẫn, số điện thoại này do anh sai người đi làm, anh nhớ rất rõ.
Hơn mười cuộc gọi nhỡ từ số này.
Anh gọi lại không có người nghe.
Mộ Diễn đạp mạnh chân ga, xe việt dã sang trọng phóng như bay, tốc độ cao như vậy làm sắc mặt Mộ Tình trắng bệch, cô thắt dây an toàn, “Anh, sao vậy?”
Mộ Diễn chỉ im lặng, anh cầm điện thoại bấm số, gọi cho Liêu Tuấn Vĩnh và Lữ Phương, nghe công ty không có chuyện gì, anh thoáng an tâm; sau đó bảo họ giúp anh điều tra về tình hình của Tử Ca.
Trong điện thoại, Lữ Phương giễu cợt anh mấy câu, sau đó dừng lại giọng điệu giễu cợt nhanh chóng cúp máy làm việc.
Từ đây đi thẳng tới Nam Bình rồi đến thành phố, xe đi với vận tốc cực nhanh đến Nam Bình, sau khi Mộ Tình xuống xe, Mộ Diễn nhận được điện thoại của Lữ Phương.
“Tôi đã điều tra, cô ấy tắt máy, căn bản không thể theo dõi, trừ phi bây giờ cô ấy mở máy. Không phải cậu đi du lịch sao, xảy ra chuyện gì à?”
Sắc mặt Mộ Diễn sa sầm, “Không có việc gì.”
Chán nản dựa vào ghế xe, tầm mắt Mộ Diễn nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, âm thanh tí tách đáp lại rối loạn trong lòng người. Anh vò tóc, trong lòng chê cười.
Anh bị sao vậy, đột nhiên thấy cô gọi cho anh, trong lòng vừa kích động vừa căng thẳng.
Vì gần đây không đụng vào phụ nữ sao?
Ngón tay khẽ đặt lên trán, Mộ Diễn im lặng một lúc, áp chế cảm giác khác thường trong lòng, sau đó đạp chân ga, điều khiển xe về thành phố….
*
Trước lúc bất tỉnh, dường như cô thấy một bóng người đi về phía mình.
Thấy rõ người tới, cô cười, “Thương Lang, đưa tôi đến bệnh viện, tôi bị sảy thai.”
Vừa nói xong, cô đã hôn mê bất tỉnh.
|
Chương 129: Sinh non (hai) Đã tự bởi team DocTruyen.Org
Thanh âm của người đàn ông hốt hoảng và lo lắng, mang theo cảm giác hối hận. Máu của cô thấm đẫm vào quần áo của anh.
Vì cái gì, lại cảm thấy đau như vậy? Sát thủ, không nên có loại cảm giác đặc biệt này. Thương Lang nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng xanh của cô, liền bế cô đưa đến bệnh viện.
Sắc mặt cô trắng bệch không có chút máu, trên người có những vết thườn loang lổ. Nhìn Tử Ca, đáy lòng Thương Lang hiện lên cảm giác dằn vặt, tâm của hắn anh cảm thấy được đau.
Hạ Tử Ca, em không thể xảy ra chuyện gì.
Thời gian bọn họ ở cùng nhau rất ngắn, cô luôn nắm giữ vẻ bình tĩnh, bề ngoài nhìn cô giống bao người bình thường, nhưng không thể nhìn ra tâm của cô cực kì ngoan độc. Cô nói, Thương Lang, nếu tôi không ngoan độc thì tại một thời điểm nào đó, trái tim tôi sẽ bị tổn thương, như thế cuộc sống của tôi sẽ rất đau khổ. Anh xem, hiện tại những người khác không dễ dàng trêu chọc tôi, bọn họ cảm thấy tôi ngạo mạn lạnh lùng, như vậy tôi đã thành công trong việc tự bảo hộ chính mình.
Thế giới của anh, cho tới bây giờ hắc ám băng lãnh vô tình, chỉ có cô, là người duy nhất khiến anh cảm thấy đau lòng, muốn nhét cô vào trong ngực để bảo vệ. Nếu anh có được cơ hội này, không chỉ bảo vệ cô thôi mà anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Lúc nãy khi nhìn thấy cô, nửa người dưới của cô nhuộm đầy máu đỏ tươi, cô bất tỉnh gương mặt trắng xanh, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ cứng rắn thường ngày.
Cảm giác đau, lại chân thật như vậy.
Ngoài viện, cáng đã chuẩn bị từ sớm, nhân viên chữa bệnh và nhân viên chăm sóc đỡ người nằm lên.
"Nhanh lên, chuẩn bị huyết tương (chất nước hoà trong máu), ra nhiều máu, lập tức giải phẫu."
Tử Ca bị đẩy mạnh vào trong phòng phẫu thuật.
Ngoài cửa, Thương Lang trầm mặc nhìn chằm chằm đèn sáng bên ngoài phòng phẫu thuật, thân thể anh lại đứng thẳng tắp.
"Sở thiếu."
Cửa, truyền đến tiếng xưng hô cung kính của bọn vệ sĩ.
"Người bên trong như thế nào rồi?" Thanh âm của người đàn ông buộc chặt một đường.
"Đang giải phẫu, chưa thoát khỏi nguy hiểm."
Người đàn ông đi giày trơn bóng đạp trên đá cẩm thạch phát ra tiếng vang, bước chân của hắn trầm ổn, ánh mắt lóe sáng bắn ra tia nham hiểm, khóe môi khó có thể nhấp thành một đường thẳng hắn cong miệng hạ lệnh, "Tra."
Một chữ, mang theo tiếng sấm vang chớp giật ngang trời, sau đó mấy người nghe mệnh lệnh mà đi, nháy mắt trong hành lang trống rỗng, chỉ còn lại vẻ cô đơn vắng vẻ và một bóng lưng đang đứng thẳng tắp.
"Ầm!"
Quyền, mang theo lực cực lớn hướng về phía bụng phía Thương Lang bụng, một quyền này của Sở Luật hung mãnh vô tình khiến Thương Lang lảo đảo về phía sau đụng vào trên tường.
Giơ tay lên, Sở Luật xoay xoay cổ tay của mình,một quyền này hắn đã đem hết toàn lực để đánh ra, chính cổ tay của mình đều đã cảm thấy đau, Thương Lang lại không rên một tiếng.
"Sao lại thế này?" Hạ tay xuống, Sở Luật nhìn chằm chằm ánh đèn sáng bên ngoài phòng phẫu thuật trầm giọng hỏi.
Thân thể dán trên vách tường đứng thẳng, tại anh không ở bên cạnh Tử Ca, cũng không dự đoán được sẽ bị người khác dùng kế điệu hổ ly sơn. Tất cả là do anh làm lơ, cho rằng rời khỏi Mộ Diễn, Hạ Xương Nguyên cũng đã chết, thì cô sẽ không gặp bất kêt chuyện gì.
"Có người biết chỗ ở gần đây của tôi"
Tay dán tại bụng, ngũ tạng giống như bị xuyên thấu, hắn xuống tay quá ngoan độc rồi.
"Thương Lang, ban đầu coi như là đền tội, một quyền xem như đang còn nhẹ."
Sở Luật đứng tại chỗ không hề động, hắn và Thương Lang, hai người phân đứng ở hành lang hai bên, giống như hai cái cửa thần, chỉ khác một chút là trên người họ có khí chất cường hãn, giờ khắc này, bọn họ chỉ trông chờ kết quả ở bên trong.
"Theo chân bọn họ chưa? Có máu mặt gì sao?"
Thương Lang nhíu mi, "Không có, đối phương giảo hoạt cực kỳ, cũng không có ý muốn xung đột chính diện với tôi ."
Đèn phòng giải phẫu tắt.
Bác sĩ đi tới, nhìn Sở Luật sửng sốt một phen, người bên trong quả nhiên không tầm thường, có thể kinh động đến hắn tất nhiên phải là thân phận cao quý , chỉ là. . . . . . Cô gái bên trong. . . . . .
Bác sĩ cân nhắc một chút, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nếu đứa nhỏ này là của Sở thiếu , hôm nay mình còn có thể sống đi ra khỏi nơi này sao
.
"Nói chuyện!" Người đàn ông gầm lên một tiếng, khiến bác sĩ phục hồi lại tinh thần.
"Đứa bé trong bụng. . . . . ."
"Ai hỏi đứa bé, tôi hỏi người lớn như thế nào?"
"Không nguy hiểm đến tánh mạng, " Bác sĩ đáp lời, "Giải phẫu thành công, chỉ là. . . . . ."
"Nếu ông cứ nói vòng vo như vậy thì hôm nay đừng mong đi được ra khỏi đây." Sở Luật không kiên nhẫn cắt ngang lời của bác sĩ, quay đầu lại thấy cửa phòng giải phẫu mở ra, cô gái được đẩy qua đây.
"Thân thể của cô ấy vốn rất yếu, lần này bị thương nặng, về sau khó có thể sinh con được nữa." Mồ hôi lạnh trên người bác sĩ chảy ròng ròng.
Sở Luật nhíu nhíu mày, nhìn cô gái vừa được đẩy qua, sắc mặt cô trắng bệch dọa người, môi lại nhếch lên hệt như vẻ quật cường thường ngày cô hay mang theo. Hắn xoay người đi ra ngoài, theo hắn nghĩ người vẫn còn sống là tốt rồi, cái khác thì sau này hãy nói.
Nhưng mà, hắn không hiểu, đối với phụ nữ, nhất là Hạ Tử Ca mà nói, đích thị cô đã bị cướp hết khát vọng về cuộc sống sau này.
Sáng sớm, Tử Ca tỉnh lại, ngón tay giật giật, lại phát hiện cảm giác đau đớn xé rách toàn tân, động một chút cũng đau. Cô chậm rãi mở to hai mắt, nhìn về phía bàn tay của mình, nguyên cánh tay phải bị bọc bởi một lớp băng gạc thật dày.
Chỗ kia đã tổn thương quá lớn, nó chịu sự đã kích không hề nhẹ mad căng lên, ẩn ẩn phát đau. Cô an ủi chính mình hướng về phía bụng dưới.....
Nơi đó, trống trơn, đã bị lép xuống.
Cô biết đó là biểu hiện của cái gì. Cô đem hết toàn lực đi bảo vệ đứa bé, nhưng nó đã không còn.
Hóa ra, đêm qua là Thương Lang chiếu cố cô, thấy cô mở hai mắt, rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm. Anh vọt lên đứng nhìn Tử Ca, trên mặt không che dấu được cảm giác vui sướng.
"Cô đã tỉnh, có khát không ? Tôi đi rót nước cho cô nhé?"
|
Cô không nói gì, người đàn ông lại cao hứng, phấn chấn ra ngoài đi lấy nước.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại có Tử Ca một người. Cô trợn tròn mắt, nhìn trần nhà trướng đại trong mắt mình, rồi cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ. Nước mắt dọc theo khóe mắt trượt xuống, thấm vào chiếc gối màu trắng phía sau. Cô nằm đó không nhúc nhích, nước mắt đều đã đông cứng ở trên mặt.
Cô nghiêng người quay mặt đi, mới chuyển động một chút thân thể đau đớn vô cùng, tất cả động tác của cô đều cứng lại, đầu nghiêng vào trong gối, chiếc gối bằng bông hút hết tất cả nước mắt trên mặt cô.
Bàn tay cô nắm chặt miếng vải quấn quanh bụng, cô sờ, sờ mãi, móng tay đâm vào bụng đau đớn nhưng cô vẫn không tìm được cảm giác trước kia. Đứa bé, đã không còn.
Thương Lang tiến vào, thấy cô cuộn mình nằm ở trên giường, thân thể căng lên, anh hốt hoảng một tay vặn chặt đầu vai cô, trên trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, ướt đẫm chiếc gối ở dứơi.
"Bác sĩ." Thương Lang hô to, bộ dáng của cô dọa người khác sợ, sắc mặt trắng gần trong suốt, răng nanh cắn vào môi đã thấy máu chảy ra, bộ dáng của cô cực kỳ thống khổ, nhưng một tiếng kêu đau cô cũng không kêu ra, cô không tìm được tiếng nói của riêng mình.
Bác sĩ mặc áo màu trắng trên cổ đeo một ống nghe nhanh chóng đến kiểm tra cho cô, mày vặn lên, "Chích thuốc an thần cho cô ấy."
Sau khi chích thuốc, Tử Ca ngủ say sưa, trên mặt Thương Lang dịu đi một chút, "Sao lại thế này?"
"Người bệnh quả thật đã thoát khỏi nguy hiểm, thân thể có thể bồi dưỡng, nhưng tổn thương trong lòng không ai có thể giúp được. Hệ thần kinh đau bụng, không có thuốc tốt hay biện pháp nào để chữa, nếu cô ấy cứ để chuyện này luẩn quẩn trong lòng, người nào cũng không có cách, thuốc giảm đau và thuốc an thần chỉ giảm bớt được cơn đau thôi, nếu dùng thuốc một thời gian dài nó sẽ không còn tác dụng với bệnh nhân."
Tử Ca ngủ không yên, vô tri vô giác , cô nhìn thấy đứa nhỏ trên mình đầy máu, nó gục mặt trên đất khóc lóc không thôi.
Mẹ, vì cái gì mẹ không cần con nữa?
Mẹ, con đau quá.
Trên mặt và người đứa nhỏ toàn là máu , vô số vết thương lớn nhỏ, lòng của cô cũng đã mệt mỏi.
Cô muốn đem hai tay ôm lấy đứa nhỏ, nhưng tay chạm như thế nào cũng không tới, rõ ràng gần như vậy, vì cái gì cô chạm mãi vẫn không tới, trong lòng càng thêm sốt ruột, đứa nhỏ kia càng lúc càng lúc cách xa cô.
Con ơi . . . . .
Cô kêu lên, rồi bước một bước dài tiến lên phía trước, đột nhiên đứa bé biến mất hoàn toàn.
Không được! Đừng mà!
Tử Ca hốt hoảng tỉnh dậy, trên đỉnh đầu vần là trần nhà như cũ, cô vẫn đang nằm ở trên giường bệnh. Bên cạnh, trên chiếc ghế dài, Thương Lang đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tử Ca giật giật, tay không tự giác lại xoa bụng, mấy ngày nay cô đã hình thành thói quen, thói quen để tay lên vị trí kia đi nghe thai đập, thói quen nói chuyện với Bảo Bảo một cách lặng lẽ ở trong lòng.
Nhưng mà, hiện tại, tất cả đều đã tan biến mất.
Cô vẫn chỉ là một người.
Thương Lang mở mắt ra, thấy Tử Ca chính đang ngồi dựa vào đầu giường, chăn đơn che ở trên người, tay của cô để bên ngoài chăn, chiếc chăn đắp ngang ngực, đồ bệnh nhân rộng rãi mặc trên người cô, nổi bật vẻ suy nhược hiện tại của cô.
Mấy ngày nay, cô cực kì nghe lời, nói ăn là ăn, ngủ là ngủ, nhưng một câu cũng không hề nói.
Mà anh, vốn là người ít lời, nên không biết phải nói gì với cô, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô suy yếu như vậy.
Trong lúc này, Sở Luật cũng tới vài lần, hắn phái người tìm manh mối nhưng cũng không tra được nhiều, muốn tới hỏi cô một chút nhưng sợ cô chưa tiếp nhận nổi nên đành thôi.
"Cuối cùng cô muốn thế nào? Đứa nhỏ không còn là không còn, cô cứ như vậy mãi thì nó cũng không quay về đâu." Sở Luật mắng to, hắn cho rằng nhặt về một cái mạng là tốt rồi, lại không biết, chuyện đã xảy ra ngoài ý muốn.
Hạ Tử Ca, đứa bé trong bụng là sinh mệnh của cô.
Trình Lan nhìn Tử Ca ngồi ở trên giường bện, không hề tức giận, nước mắt nhịn không được liền rơi xuống. Sở Luật tìm cô nói muốn để cho cô đi gặp một người, cô tìm mọi cách kháng cự, sớm biết người đó là Tử Ca, nhất định cô đã qua đây sớm hơn.
Sở Luật nói, Tử Ca tự đã tỉnh muốn cô lừa Tạ Phương nói bà không cần lo, trừ việc đó hắn cũng không nói thêm gì.
"Tử Ca, tôi là Trình Lan." Cô nghẹn ngào , hai tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Tử Ca .
Tử Ca buông mắt xuống, cô nhìn Trình Lan chằm chằm, tầm mắt từ từ ngưng tụ. Trình Lan bổ nhào tới ôm lấy thân thể của cô, Tử Ca đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra vì cô biết, ngoài việc ôm lấy cô, Trình Lan không biết nên an ủi cô như thế nào.
"Tử Ca, cô đừng như vậy, cô như vậy tôi rất sợ, nếu cô cảm thấy khó chịu thì hãy khóc đi." .
Nước mắt Trình Lan thấm vào tai Tử Ca, thân thể cô giật giật, cánh tay nhẹ nhàng nâng đầu vai của Trình Lan lên, "Trình Lan, nước mắt tôi đã chảy khô, từ lúc tôi rời khỏi bàn mổ, Hạ Tử Ca trước kia đã chết rồi."
Giọng nói của cô cực kì bình tĩnh, không có chút gợn sóng, khóe miệng nhếch lên một đường tạo thành nụ cười, ai mà không biết đó là nụ cười đau khổ chứ.
"Tử Ca!" Trình Lan vui mừng, Tử Ca có thể đáp lại lời của cô.
Trình Lan lau nước mắt, cô nhìn Tử Ca, trong ánh mắt từ từ hiện lên vẻ kiên định, "Tử Ca, cô đã tỉnh lại, nếu bản thân cô không cho mình một con đường sống, thì phải làm sao bây giờ ? Cô nghĩ mọi mọi người có thể đem cô từ Quỷ Môn Quan trở về đây là điều dễ dàng sao?"
Tử Ca xốc lên chăn, cô thong thả đứng lên, cô hồi phục cực nhanh, tuy mỗi ngày ăn cơm đều nôn mất một nử, nhưng vết thương trên người hồi phục rất nhanh.
"Trình Lan, cô yên tâm, tôi sẽ không hại chính mình." Cô đứng dậy, đứng cạnh cửa sổ trong phòng bệnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu trên thân thể cô, để cho thân thể cô phản chiếu ra một luồng sáng.
Không có lý do gì, người làm cô bị thương lại có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Trình Lan nhìn bộ dáng của cô, bộ dáng kiên cường khiến Trình Lan yên tâm. Nhưng trong lòng ẩn ẩn lo lắng không thể nói thành lời, Trình Lan chần chờ gọi, "Tử Ca. . . . . ."
"Trình Lan, tôi không sao, thật sự, nếu Diêm vương không muốn thu nhận tôi, thì tôi phải hồi báo ông ta thật tốt." Cô xoay người lại, ánh mặt trời theo lưng cô bắn về mọi phía, Trình Lan không thấy rõ trên mặt Tử Ca có biểu tình gì nhưng cô vẫn thấy lạnh cả người.
"Khiến mọi người lo lắng rồi."
Trình Lan lắc đầu, "Chỉ cần cô có thể nghĩ thông suốt, thì mọi chuyện đều tốt hơn rồi."
Tử Ca nghiêng người đi, khóe miệng dương lên ý cười, mọi chuyện đã tốt hơn, nhưng mà con cô sẽ không trở về được nữa.
"Trình Lan. . . . . ."
"Cái gì?"
"Không có việc gì, Sở Luật, hắn ở bên ngoài sao?"
"A..... ở đây, cô tìm hắn để tôi đi gọi, hắn ở bên ngoài." Trình Lan xoay người đi ra ngoài, cô không muốn đoán xem Tử Ca và Sở Luật có quan hệ gì, cũng không có lý do gì để suy đoán.
Cô và cùng Sở Luật , vốn là không có gì sâu sắc, cũng chỉ là gái tiếp khách mà thôi.
Nhìn bóng lưng Trình Lan đi ra ngoài, ánh mắt Tử Ca trầm trầm, cô dựa vào cửa sổ đứng thẳng, ánh mặt trời chiếu trên lưng có vẻ ảm đạm.
Trình Lan, nếu tôi khiến cô khó chịu , tôi thật xin lỗi. Xin tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
*
Ánh mắt của người đàn ông hiện lên vẻ hứng thú, khóe miệng hắn nâng lên ý cười, "Tôi không nghe lầm chứ, cô nói cô muốn làm người phụ nữ của tôi?"
Sắc mặt Tử Ca không hề biến đổi, cô làm như không thấy vẻ cười nhạo của hắn, cô ngửa đầu để ánh mặt trời chiếu ở trên mặt mình, sắc mặt tái nhợt ở dưới ánh mặt trời có vẻ quỷ dị, "Sở Luật, tôi có tai mắt mũi miệng, các bộ phận không hề hư hỏng. Tôi không thiếu mắt, hẳn anh cũng biết mục đích của tôi là gì?"
"A...?"
"Anh và Thương Lang xuất hiện cùng một thời điểm, tôi liền biết, tôi không phải con người ngu ngốc"
|
Chương 130: Gặp mặt, bỏ qua Sở Luật chê cười: “ Như vậy mà còn nói mình không ngốc sao , để cho bản thân ngã đến mức này tôi cũng chịu cô rồi”
Tử ca quay đầu đi không trả lời của hắn, sắc mặt cô lộ vẻ tái nhợt, yếu ớt. Khuôn mặt mang vẻ kiêu căng như cũ. Sở Luật nghiêng mình đứng lên, hắn đi tới trước mặt Tử Ca , hai tay ôm ngang hông cô , đem cả người Tử Ca ngã vào trong lồng ngực của mình.
Gò má hắn dán lên trên mặt cô, nhưng vẫn duy trì một đoạn ngắn khoảng cách nhất định , cố tình gây nên sự mập mờ giữa hai người. Khóe miệng khẽ cười , Sở Luật chợt ngồi thẳng lên, một lần nữa kéo dài khoảng cách của hai người
“ Tốt” Hắn đáp ứng một tiếng, sắc mặt Tử Ca trùng xuống . Sở Luật biết , nếu hắn đáp ứng yêu cầu của cô không biết có bao phiền toái sẽ đến với hắn khiến hắn phải đau đầu: “ Cô nói đi , chuyện tốt luôn có cái giá của nó , cô muốn cái gì ? ”
Tử Ca đứng lên, nhìn Sở Luật nói: “ Tôi không tin trên đời có ác giả ác báo , tôi chỉ tin tưởng chính mình. ”
Người đả thương cô, cô tuyệt sẽ không nương tay với kẻ đó , cô sẽ không đợi ông trời báo ứng , mười mấy ngày qua đủ để cô đem đau khổ chôn tận sâu xuống đáy lòng : “ Tôi phải ra khỏi viện ngay bây giờ . ”
Trong khoảng thời gian này không khí làm việc tại Mộ thị hết sức căng thẳng, vị tổng giám đốc trẻ tuổi không biết uống lộn phải thuốc gì mà trở nên khó tính lạ thường. Tất cả phương án gửi cho anh phê duyệt 90% đều bị gửi trả về , ai ai cũng cảm thấy áp lực nặng nề.
Nhưng mấu chốt là toàn bộ Mộ thị vẫn vận hành vô cùng bình thường , thậm chí lợi nhuận so với cùng kỳ năm ngoái tăng thêm tới 3 phần trăm, tất cả mọi người đều nghĩ không ra , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lại thêm một người nữa bị đuổi ra ngoài , Lữ Phương tựa người vào ghế nhìn Chương Tiểu Hiền đang ngồi vuốt cằm trầm tư .
“ Anh tới đây là có mục đích gì ? Sao không đi vào ? ” Chương Tiểu Hiền lườm Lữ Phương một cái, hắn ngồi ở đây ít nhất cũng phải một giờ rồi , nhưng chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc của tổng giám đốc , rõ ràng trong tay hắn cầm một xấp báo cáo, nhưng không có định đi vào.
“ Anh không bị ngu , đi vào để nghe giáo huấn sao ? ”
Chương Tiểu Hiền liếc hắn một cái “Vậy anh hãy trở về phòng làm việc của mình đi , em còn muốn làm việc . ”
“Em có cảm thấy dạo này tổng giám đốc rất lạ không? Xảy ra chuyện gì nhỉ?”
“ Em làm sao biết ? ” Gân xanh trên đầu đã bắt đầu nổi lên .
“ Anh cảm thấy có vấn đề . ”
“……”
“ Hình như từ buổi tối tổng giám đốc gọi điện thoại cho anh nhờ anh điều tra Hạ Tử Ca thì bắt đầu bị như vậy , có đúng hay không ? ”
“……”
Cửa đột nhiên bị kéo ra , Mộ Diễn đứng ở cửa phòng làm việc , nhìn thấy anh Lữ Phương liền thay đổi gương mặt nịnh hót . Mỗ Diễn cau mày , thanh âm trong trẻo lạnh lung có vẻ mỏi mệt: “ Đi sắp xếp mọi chuyện đi , tôi phải đi Đàm Thành một chuyến. ”
Thời điểm đi qua đại sảnh lầu một , nhìn từ bên ngoài có một cô gái vội vội vàng vàng chạy đến chỗ nhân viên lễ tân hỏi câu gì đó. Mộ Diễn dừng chân, anh xoay người nhìn lại , chỉ thấy được bím tóc đuôi ngựa cô gái kia đã chạy vào trong thang máy .
Trong đầu đột nhiên nhớ lại khuôn mặt của Tử Ca, nhớ ngày đó, cô một thân một mình mặc trang phục công sở đứng đắn nhưng toát lên vẻ mị hoặc , hấp dẫn tầm mắt của người khác, khiến người khác không muốn rời mắt. Ánh mắt Mộ Diễn thâm trầm, anh nghiêng đầu quay sang chỗ khác đi ra ngoài .
Ngày đó quay trở lại , ngày đó anh không đi Đàm Thành. Ngày thứ hai anh chạy tới Đàm Thành cô đã mướn chỗ ở mới, không có bất kỳ bóng người nào ở đó.
Mỗ Diễn đi hỏi thăm thì biết cô vừa mới chuyển đi , về phần cô đi đến nơi nào thì không một ai biết, anh sử dụng tất cả các biện pháp để liên lạc được với cô. Thậm chí Mỗ Diễn chỉ muốn, một ngày nào đó cô gọi điện thoại cho anh dù chỉ nói một câu thôi cũng được .
Hoàn thành việc thị sát tình trạng kinh doanh của công ty tại Đàm Thành sau khi nghe người quản lí cung kính hồi báo xong tình trạng công ty, Mộ Diễn đề nghị đến thăm những địa danh nổi tiếng ở Đàm Thành xem xét một chút .
“ Vậy thì chúng ta đi thôi ”
Ở khu thành cổ này anh đã từng được Tử Ca dẫn đi thăm quan.
“ Ca ” Mộ Diễn chưa rời khỏi công ty , liền nghe thấy giọng nói truyền từ bên ngoài cửa truyền vào, Mộ Tình mặc bộ quần áo giản dị trang nhã , cô buộc tóc đuôi ngựa , khí sắc trên người vô cùng tốt.
Mộ Diễn không ngờ cô sẽ tới , mấy ngày nay rất ít khi anh trở về , hôm nay tới nơi này cũng chỉ là ý nghĩ tạm thời , tại sao Tình Nhi cũng đi theo tới đây ? Đáy mắt có tia nghi hoặc , rất nhanh liền biến mất .
Mộ Tình chạy đến bên cạnh anh, cô khẽ kéo tay của Mộ Diễn , “ Em cũng muốn đi . ”
Chủ quản nơi này tất nhiên biết Mộ Tình là ai, để cô đi cùng cũng không sao.
Thể trạng Tử Ca vô cùng kém , bây giờ mới chỉ đầu đông, thời tiết đã chuyển lạnh, cảm mạo đối với cô như hình với bóng . Sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất cô muốn làm chính là nhờ cậy Sở Luật an bài thật tốt cho Tạ Phương .
Mà cô , sau khi xuất viện cũng đã gặp Tạ Phương một lần, để Tạ Phương biết cô đã an toàn. Chuyện ngày đó xảy ra, cô không hy vọng Tạ Phương sẽ biết , nhưng chuyện cô mất đi đứa con cũng không thể gạt được bà . Tạ Phương chỉ an ủi cô, cô còn trẻ sau này sẽ có cơ hội mang thai nữa.
Tử Ca nhìn Tạ Phương quan tâm mình , tuy ấm áp nhưng sâu trong long cô vẫn cảm thấy đau đớn. Cô không cách nói với bà rằng cả đời này cô không thể mang thai được nữa .
Tử Ca bước ra khỏi tiệm thuốc, đi bộ về phía trước , cô tận lực áp chế không cho mình hồi tưởng lại quá khứ , nhưng đêm khuya vắng là thời điểm mọi việc hiện ra trước mắt cô rõ nhất , cô mất ngủ , trái tim đau đớn, giống như muốn hành hạ cô. Mỗi ngày cô đều muốn chạy trốn khỏi những đau đớn hành hạ kia, cô phải đứng lên, cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm .
Tiết trời đầu mùa đông , từng bông tuyết nhẹ nhàng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Tử Ca ngước mắt lên nhìn, để những bông tuyết rơi trên mặt mình , mang theo một mảng lạnh như băng . Đứng ở nơi dành cho người đi bộ, nhìn đèn đỏ sáng lên , Tử Ca đứng ở một bên , sắc mặt của cô tái nhợt , nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định .
“ Ca , tuyết rơi kìa !!! ”
Ngã tư đường , một chiếc sang trọng đang đi tới , cửa sổ xe hạ xuống , khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tình lộ ra bên ngoài , Nụ cười của cô rực rỡ dị thường . Trong nháy mắt nụ cười trên mặt cứng đờ, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đúng là tuyết đang rơi , Mộ Diễn nhẹ quay đầu , lại thấy Mộ Tình đã nâng kính xe lên, anh nghi ngờ , ánh mắt thâm trầm rơi vào trên người Mộ Tình, khiến cho cô cảm thấy cả người khó chịu .
“ Lạnh quá . ” Cô rụt cổ lại
Mộ Diễn nhìn xuyên thấu qua một bên kính thủy tinh , anh nhìn ra phía ngoài , bông tuyết nhẹ rơi , đây là trận tuyết đầu tiên , anh đã bỏ qua khoảnh khắc gặp người mà mình đã trông chờ bấy lâu
Sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, Đàm Thành lớn như vậy , cô chỉ đi ra ngoài mua thuốc lại đụng phải Mộ Diễn . Đáy mắt Tử Ca hiện lên vẻ châm biếm. Trong nháy mắt cửa kính xe hạ xuống , cũng để cho cô nhìn thấy rõ người ở bên trong .
Đáy lòng cô co rút đau đớn, rõ ràng không còn quan hệ gì , nhưng khi nhìn thấy anh , trái tim cô vẫn đau . Tử Ca cắn chặt răng , đèn đã chuyển xanh cô bước về phía trước , một ngày nào đó, cô sẽ thích ứng với loại cảm giác đau đớn này .
Xe đã đi xa cũng không còn thấy bóng dáng của người phụ nữ kia, nhưng Mộ Tình nhất thời không có cách nào bình tĩnh trở lại .
Tay nắm chặt , mồ hôi lạnh trên trán dần dần toát ra, đau đớn khiến cô gập người lại
“Tử Ca.”
“Thương Lang , tôi đau quá.”
Đau đớn xâm nhập toàn thân , cô nói không ra một câu , môi trắng bệch. Thương Lang cầm lấy bàn tay cô , lấy mấy miếng thuốc phiến rót vào trong miệng của cô .
Chỉ trong một hai phút , Tử Ca lại cảm thấy như đã trải qua một thế kỉ , tuy thời tiết đã đầu đông, nhưng trên trán cô vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Thương Lang đau lòng đem cô ôm vào trong ngực , từ trước đến giờ khuôn mặt luôn trầm mặc lạnh như băng của anh nay lộ ra vẻ thương tiếc . Hồi lâu , anh khàn khàn giọng :“ Tử Ca , những chuyện này để tôi làm không được sao ? ”
Tử Ca để mặc Thương Lang ôm mình , cô có thể nghe được tiếng nhịp tim trầm ổn của anh. Ngẩng đầu lên , cô nhẹ nhàng đẩy Thương Lang: “ Thương Lang , tra được gì chưa ”
Ánh mắt cô nheo lại, cô không biết những người đó là ai, nhưng rõ ràng , bọn họ đều có một mục đích chung , thứ bọn họ muốn , không phải là tiền của cô cũng không phải là mạng của cô , tất cả chỉ vì đứa bé trong bụng cô mà thôi
“ Tra được , Hạ Minh Châu đã bị chúng ta khống chế, nghe nói việc giải trừ hôn ước đối với cô ta là một kích thích rất lớn , không có bất kỳ dấu hiệu gì chỉ ra cô ta bị uy hiếp. ”
Tất cả chứng cớ chỉ hướng về phía Hạ Minh Châu . Tay Tử Ca khẽ nắm thành quyền , hết thảy đều hợp tình hợp lý , nhưng là cô cũng không tin tưởng mọi chuyện đều do Hạ Minh Châu gây ra.
“ Thương Lang , nói với Sở Luật , tôi muốn gặp Minh Châu . ”
Cô đi về phía trước ,bóng lưng cô tịch , cô không muốn ai gánh vác giúp mình mọi chuyện, cô phải kiên trì quật cường tới cùng.
Khi mọi chuyện kết thúc, cô còn có thể trở lại như lúc ban đầu không .
Trong phòng , tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên .
Tử Ca bước từng bước chậm chạp mà kiên định , khuôn mặt cô lạnh lùng , không có ai có thể ngăn cản cô.
|
Chương 131: Đại Kết Cục Tử Ca đứng ở bậc thềm phía bên ngoài tầng hầm, tầng hầm rộng lớn nhưng bên trong trống rỗng, ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào đánh vào mặt Hạ Minh Châu, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, cả người cô ta bị trói ở trên ghế, bởi vì vùng vẫy, dây thừng siết chặt vào tay khiến da tay sưng đỏ lên.
"Buông, buông!"
Cô ta giống như người bị mắc bệnh thần kinh, hai chân bị trói vùng vẫy trên mặt đất, động tác điên cuồng. Nhìn thấy Hạ Tử Ca tiến vào, cô ta mạnh mẽ nghiêng đầu đi, tầm mắt ngoan độc trừng lớn nhìn Hạ Tử Ca.
"Hạ Tử Ca, cô sẽ không được chết tử tế."
Cô ta gào thét, vẻ mặt trở nên điên cuồng, bộ dáng kia khiến Tử Ca thấy kinh hãi. Bộ dáng của cô bây giờ khác hoàn toàn với Hạ Minh Châu ngày thường.
"Cô ấy xảy ra chuyện gì?"
Đứng ở một bên, Sở Luật vứt điếu thuốc trong tay, hắn nhấc chân nghiền tắt tàn thuốc trên mặt đất, khóe miệng lộ ra ý cười, "Còn sao nữa, lên cơn nghiện."
Sắc mặt Tử Ca không tốt cho lắm, cô nghiêng đầu đi nhìn về phía Hạ Minh Châu, đáy mắt yên lặng một mảnh, " Làm sao cô ấy lại hút thuốc phiện?"
Tử Ca không tin, Minh Châu sẽ tự nguyện hút thuốc phiện.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Hạ Minh Châu, hướng về phía Sở Luật hỏi.
Sở Luật dựa vào vách tường nhẹ cười, "Bây giờ cô ta đang ở cạnh Tiền ca, có phải hiếp bức hay không, cô tự hỏi đi."
"Tiền ca? Là người nào?"
Cô ngẩng đầu hỏi, đã thấy sắc mặt Sở Luật thay đổi, một tay hắn kéo Tử Ca ra.
Phịch một tiếng, Hạ Minh Châu cả người cả ghế ngã trên mặt đất, trán đã rỉ ra một ít máu tươi, nhưng cô ta giống như không có cảm giác đau, ngẩng đầu si ngốc cười lạnh.
"Hạ Tử Ca, tôi nguyền rủa của, cô đối xử với tôi như vậy, nhất định cô sẽ gặp báo ứng ."
Mặt Tử Ca trắng nhợt, nếu không phải Sở Luật, động tác vừa rồi của Minh Châu sẽ khiến cô bị tổn thương là điều không thể nghi ngờ. Sở Luật đứng ở bên cạnh Tử Ca, đầu của hắn hơi hơi nghiêng, hai người vẫn đứng ở một bên xông lên giữ chặt Hạ Minh Châu kéo trở về.
"Minh Châu, tôi hỏi cô một câu, lần trước cô cùng với đám người bắt cóc tôi, vậy đám người đó là ai?"
Thanh âm của Tử Ca rất nhẹ, lời này vừa nói ra, lòng bàn ta của cô đều đã chảy ra lớp mồ hôi lạnh, đoạn kí ức kia đã xâm nhập vào cốt tủy, mỗi một lần đề cập đến đều khiến cô thương tích đầy mình.
Hạ Minh Châu bắt đầu nhẹ cười càng về sau càng điên cuồng ngửa đầu cười to, hai người đàn ông vẫn đứng bên cạnh bắt lấy tóc của cô ta, hai người dùng lực, cả khuôn mặt của cô ta đều hướng về phía Hạ Tử Ca, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên chật vật không chịu nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Tử Ca trong tròng mắt che kín nỗi hận sâu sắc, "Hạ Tử Ca, tôi sẽ không nói cho cô biết, tôi để cô chịu sự dày vò này cho đến chết!"
Khóe môi tràn ra cười lạnh, Tử Ca lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, xoay tròn một vòng cô, nhắm ngay vào khuôn mặt Hạ Minh Châu, tách tách!
"Minh Châu, tôi không bức cô. Cô xem, bộ dáng hiện tại của cô có đẹp không?." Tử Ca đứng ở trước mặt Hạ Minh Châu, cô hơi cúi người, ngón tay xoay tròn, điện thoại chuyển hướng đưa đến trước mặt Hạ Minh Châu, bộ dáng chật vật của cô ta hiện lên, "Nếu tôi đưa cái này cho Chung Nham nhìn, cô nói xem sẽ như thế nào?"
Thanh âm Tử Ca rất nhẹ, cực kỳ nhạt, lại mang theo sự sắc bén không hể che giấu. Cô biết bản thân mình không phải là người tốt, vì đạt được kết quả mình muốn, cô phải dung biện pháp ti tiện. Tử Ca biết, Hạ Minh Châu đau khổ như vậy là do Chung Nham gây nên. Tử Ca biết rất rõ cô ta yêu Chung Nham, yêu cực kì sâu đậm.
"Hạ Tử Ca, cô đê tiện!" Vẻ mặt Minh Châu đột nhiên bị nỗi bi thương cùng phẫn hận xâm nhập, ánh mắt của cô ta khiến Tử Ca tin, nếu không phải bây giờ thân thể cô ta bị trói, nhất định cô ta sẽ nhào lên cắn người.
Sắc mặt của cô trở nên âm lãnh, Tử Ca mạnh mẽ xoay người, hai tay của cô để gần bụng dứơi của Minh Châu , "Cô có tin tôi còn có thể đê tiện hơn không? Hạ Minh Châu, căn bản tôi không sợ cô oán hận tôi, nếu như cô không tin, chúng ta thử một chút."
Bịch một cái, Tử Ca lấy ra một bao bột phấn màu trắng, đưa đến trước mặt Minh Châu , cô đứng lên lạnh lùng nói, "Để cho cô xem , một đầu ngón tay cũng không được chạm vào!"
Thứ đó hấp dẫn tầm mắt của người nào đó, Minh Châu muốn điên lên rồi, cô nhìn chằm chắm túi bột phấn màu trắng vứt trên mặt đất kia, sự kiên trì đã bị khát vọng ôm lấy . Thân thể kêu gào vượt quá phạm vi chịu đựng. Minh Châu không dám tin, nếu Chung Nham nhìn thấy cô lúc này anh sẽ nghĩ gì? Ghét bỏ, ghê tởm cô sao?
Cô dù cô muốn ở cùng một chỗ với Chung Nham, thì anh cũng không bao giờ chấp nhận loại đàn bà dâm loạn như cô. Nghĩ đến đây nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, "Chị, chị, chị cho em đi, chuyện gì em cũng nói, chuyện gì em cũng nói."
Tử Ca yên lặng nghe .
Hạ Minh Châu cười lạnh, "Cô cho là cô mang thai Mộ Diễn không biết sao? Nếu không phải hắn bày mưu đặt kế, cô cảm thấy còn người khác dám động vào sao?"
Lời của cô ta khiến thân thể Tử Ca cứng ngắc, ngón tay cuộn mình tiến vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cô phục hồi tinh thần lại. Sau một lát, Tử Ca bước lên, "Ăn không vào thì tiêm chất dinh dưỡng, cơn nghiện hành hạ người, canh chừng cô ấy đừng để cô ấy làm loạn. Một chút thuốc cũng không để cô ấy đụng vào."
"Hạ Tử Ca, cô gạt tôi!"
Không để ý lời Hạ Minh Châu rống, Tử Ca lững thững đi lên, phía sau, Sở Luật đi theo cô, khóe miệng của hắn ôm lấy một nụ cười, lúc đi ra khỏi tầng hầm, hắn vẫn đứng ở bên cạnh cô, một tay tham lam nắm lấy bờ vai cô, "Không sai, có chút liên quan!"
Bàn tay của người đàn ông hạ xuống, thân thể nhỏ nhắn của cô run rẩy. Tử Ca khép mắt lại, "Sở Luật, tôi không tin."
"Không tin cái gì? Không tin hắn sẽ làm như vậy? Vẫn không tin hắn đã làm ra những chuyện như vậy?"
Ngón tay cong cong, Tử Ca khép mắt, có lẽ cô chưa từng hiểu hết về con người của Mộ Diễn, nhưng đáy lòng vẫn hiện lên ý nghĩ anh sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Bởi vì, anh khinh thường cách hành xử như vậy. Nếu anh muốn làm, chắc chắn sẽ giáp mặt đối diện với cô mà làm, việc anh làm vô cùng quyết đoán, nếu anh muốn nhất định sẽ không chừa cho ai một con đường sống.
"Đi thôi, tôi sẽ phái Thương Lang cho người đi thăm dò, lúc này chắc cũng biết được mặt mũi của người làm rồi."
"Sở Luật." Nhìn người đàn ông đi ở phía trước, Tử Ca chần chờ mở miệng, muốn nói lời cảm tạ nhưng như thế nào cũng nói không nên lời. Người đàn ông nghe được giọng nói của cô, xoay người, chỉ thấy vẻ mặt cô trù trừ, vẫn mang theo một chút bất an cùng cảm kích.
Người đàn ông thu hồi bước chân, xoay người một cái, tiện đẩy cô đến bên cạnh cửa, hai tay hắn chống ở ván cửa, cúi người nói, "Gọi tôi là anh trai, tôi muốn nghe một chút."
Đáy mắt của người đàn ông chứa đựng sự mong chờ nồng hậu, Tử Ca ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu, một chữ cũng không nhổ ra được. Trên mặt hắn không được tự nhiên, viền tai đã đỏ vài phần, bộ dáng này của cô như lấy lòng Sở Luật, hắn đứng lên cười lớn kéo cô qua, "Đi thôi."
Bắt cóc người là trái pháp luật. Tử Ca nghe Thương Lang tra được tin tức, đáy lòng cô càng lúc càng lạnh, thế lực của đối phương Sở Luật phải kiêng kị ba phần, Xà banh vang vọng ở nước Mỹ, hành sự âm thầm, thủ đoạn tàn bạo, ngay cả giới hắc đạo cũng bang hoàng trước vẻ trơ trẽn của bọn chúng.
Thương Lang lo lắng hỏi, "Cô và bọn họ có quan hệ sao?"
"Không có." Tử Ca nghe Sở Luật giải thích, sắc mặt càng lúc càng trắng xanh, ngón tay cô cuộn mình tiến vào lòng bàn tay, khắc sâu dấu tay trên lòng bàn tay, "Tôi tin, tôi và bọn họ không có tí quan hệ nào."
Cô xác nhận, nhưng điều cô sợ nhất là không có quan hệ nhưng họ vẫn bắt cóc cô vậy việc báo thù không khác gì lấy trứng chọi đá.
Sở Luật nhíu mày, hai tròng mắt của hắn âm trầm, nếu chuyện này dính dáng đến Xà bang, hắn cần phải cân nhắc, "Thương Lang, người đương nhiệm tiếp theo của Xà bang là ai?"
Một câu nói toạc ra, Thương Lang lãnh khốc cứng rắn trên khuông mặt nháy ra sát ý, "Khoảng thời gian trước Xà bang nội chiến, đã tuyên bố người nhậm chức mới nhưng không rõ người đó là ai."
Không rõ là ai?
Sở Luật đốt lên một điếu thuốc, hắn lấy Bản Bút Ký ở trên mặt bàn gõ bốp bốp mấy hàng chữ, hắn chuyển qua Laptop, chỉ vào khuôn mặt người đàn ông trên màn hình "Thương Lang, đúng là người này?"
Thương Lang gật đầu, ý cười trên khóe miệng Sở Luật càng thêm sâu sắc.
" Nhà cho vay nặng lãi Tam Thiếu Nhậm Khải."
Hai tay Tử Ca buông xuống, cô nắm chặt tay vịn ghế dựa , chồng của Mộ Tình .
Nếu nói đây là trùng hợp, cô không tin, bởi vì, người biết cô mang thai, thật sự, ít lại càng ít. Hơn nữa người muốn cướp đi sinh mệnh của đứa nhỏ trong bụng cô , chỉ có một, đó chính là, Mộ Tình.
Nhưng vì sao phải làm liên luỵ đến Minh Châu? Cắn răng, Tử Ca ép mình phải bình tĩnh.
"Sở Luật, Tiền Ca là ai?"
Sở Luật trầm ngâm một lúc, "Là người của Mộ Diễn, từng làm việc ở Long đàn ."
"Nói cho tôi biết, thân phận của Mộ Diễn?" Hai tay che mặt, Tử Ca cảm thấy những chuyện hôm nay cô biết đã vượt quá khả năng tiếp nhận của cô.
"Thủ lĩnh Long đàn, trùm xã hội đen độc nhất Châu Á, Ám Ảnh là vệ sĩ thề sống thề chết bảo vệ chủ nhân. Tử Ca, tôi từng nói Thương Lang nhắc nhở qua cho cô biết rồi."
Trên người, từng tia lạnh lẽo xâm nhập vào, đáy mắt Tử Ca trầm trầm, cái cảm giác đau đớn này như muốn lấy đi sinh mệnh của cô. Mộ Diễn, có phải tất cả những người khiến anh đau khổ anh đều không bỏ qua cho họ đúng không?
Bức tôi đến ngày hôm nay còn chưa đủ sao? Mà còn bắt Minh Châu chịu tội theo? Cô không rõ, mối thù của thế hệ trước còn kéo dài đến bây giờ sa?
Minh Châu, đã làm sai cái gì?
Trong mắt hận ý càng thêm sâu sắc, Tử Ca ngồi ở trên sofa chưa hề nhúc nhích, "Thật sự, là anh ấy?"
Trong mắt cô chứa đựng đủ loại cảm xúc, Sở Luật thở dài, "Tôi chỉ nói là đã từng, bây giờ người họ Tiền kia không còn ở Long đàn, không hề thuộc phạm vi quản lý của Mộ Diễn."
Sự tình rất đơn giản, Mộ Tình là có ý tìm đến Tiền Ca, bởi vì trên đời này có rất ít người biết Tiền Ca không còn nằm trong phạm vi quản lý của Mộ Diễn. Lúc trước đuổi hắn ra khỏi Long đàn, có vẻ như Mộ Diễn cùng họ Tiền kia đã có hiệp nghị, hắn sẽ không lấy Long đàn ra để thanh minh hay làm điều gì khác.
Mộ Tình, người phụ nữ kia, thật sự tâm kế thâm hậu, cố ý đem người khác ra làm bia đỡ đạn, nhất định phải làm cho Tử Ca tưởng rằng Mộ Diễn gây nên chuyện đó sao?
Tử Ca giương mắt lên, cô nhìn Sở Luật, trong ánh mắt có điểm sáng , mắt chớp chớp xác nhận. Sở Luật nhịn không được vỗ bàn, “Cô nhìn tôi làm cái gì? Chuyện tôi nói cho cô biết, là cô đang là người phụ nữ của tôi đấy, chậc chậc, nhìn ngươi bộ dạng này, có tiền đồ."
Một câu của hắn, khiến sắc mặt Thương Lang càng thay đổi, nhưng vẫn chưa nói gì, on ngươi lạnh lùng chăm chú nhìn bóng Tử Ca, thật lâu sau mới thu hồi lại.
Thông minh như Tử Ca, nếu Sở Luật giải thích rõ như vậy mà cô còn không hiểu thì chẳng khác gì cô là đứa ngu. Chỉ là, Mộ Tình, tôi rất muốn nhìn tâm tư của cô, khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, vì sao lại nhẫn tâm đến thế. Ngay cả người vô tội cô cũng kéo vào.
Minh Châu và cô bất hòa, bởi vì có quá nhiều ghen tỵ trong lòng nên hai người có khoảng cách nhất định, nhưng mà không có nghĩa cô sẽ để người khác làm tổn thương Minh Châu.
"Ra là vậy " Tử Ca nhẹ nhàng mở miệng, câu nói kế tiếp cô nuốt vào trong lòng.
Mặc kệ là Mộ Tình hay là Tiền Ca, tôi sẽ làm cho mấy người không thể sống dễ chịu.
|