Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
|
|
“Em vẫn ở cùng với hắn ta sao?” Tiếu Vũ Trạch liếc nhìn Lãnh Khinh Cuồng tiêu sái tựa vào xe bên cạnh, trong lòng thật sự lo lắng.
Nói thế nào đi nữa Lãnh Khinh Cuồng cũng là một đại suất ca, Lạc Tích Tuyết ở cùng với hắn một chỗ bảo anh làm sao không lo lắng đây?
Lạc Tích Tuyết vỗ nhẹ bả vai của anh, cười an ủi:”Anh yên tâm, còn có em gái Tử Nhan của em cũng ở chung nhà mà, ba người chúng em ở chung một chỗ không có việc gì đâu”.
“Nhưng…” Nhìn Lãnh Khinh Cuồng một bộ dạng du côn tà khí này Tiếu Vũ Trạch vẫn có cảm giác không ổn, Lãnh Khinh Cuồng là cao thủ tán gái nếu hắn thật sự xuống tay với Lạc Tích Tuyết thật sự anh rất lo lắng.
Lãnh Khinh Cuồng xa xa nhìn Tiếu Vũ Trạch vẫn phòng bị nhìn mình, anh liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy tâm tư của Tiếu Vũ Trạch, nhíu mày đi lên phía trước, đùa giỡn cười nói:”Hắc, anh đừng lo lắng như vậy, tôi sẽ không đối với Tích Tuyết làm ra cái gì hơn đâu. Hơn nữa, cô ấy dữ như vậy tôi đối với cọp mẹ không có hứng thú”.
“Lãnh Khinh Cuồng!” Lạc Tích Tuyết trừng mắt về phía anh, cảnh cáo quát, người đàn ông này dám ở trước mặt của anh Vũ Trạch nói về cô như vậy!
Cô tức giận hướng về phía Lãnh Khinh Cuồng vung một quyên, Lãnh Khinh Cuồng vội vàng né tránh vừa chạy vừa cầu xin tha thứ:”Tôi nói đúng chứ, em chỉ toàn sử dụng bạo lực với tôi thôi”.
Tiếu Vũ Trạch bĩu môi, có cảm giác khổ sở vây ở trong lòng, cô ấy thế nhưng lại cùng Lãnh Khinh Cuồng thân cận như vậy, ở trước mặt anh cô chưa từng có những biểu hiện như thế này, mãi mãi chỉ là hình ảnh của một tiểu thư thục nữ rất dè dặt.
Cô là muốn giữ hình tượng trước mặt anh hay căn bản cô không còn là người con gái mà anh yêu?
“Hừ, Lãnh Khinh Cuồng anh còn dám nói bậy, tôi nhất định sẽ cùng Tử Nhan hảo hảo huấn luyện anh!” Lạc Tích Tuyết kéo cánh tay của Lãnh Khinh Cuồng qua, động tác dã man, cũng rất thẳng thắn, không có bộ dạng đại tiểu thư lúc trước chỉ là hừ hừ nhắc nhở anh.
Lãnh Khinh Cuồng làm động tác phối hợp giả bộ cầu xin cô, hai người ở trước mặt của Tiếu Vũ Trạch chơi đùa hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt khó coi của anh.
“Tích Tuyết, anh đi trước có thời gian sẽ liên lạc với em”. Tiếu Vũ Trạch nhìn đồng hồ một chút, anh bây giờ còn đang có nhiệm vụ không thể ở bên ngoài quá lâu.
“Vâng, anh Vũ Trạch chúng ta hôm nào gặp lại!” Lạc Tích Tuyết vẫy tay về phía anh.
Tiếu Vũ Trạch ôm chầm eo nhỏ của cô, đầu ngón tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng, như đang trân quý bảo vật của mình, cánh tay vòng qua eo của cô giữ chặt, dể cho cô áp sát vào khuôn ngực của anh. Hương cở có tư vị thơm ngát, rồi lại rất nồng, đem cô ôm lại thật chặt.
Rốt cuộc, một nụ hôn nóng bỏng thật dài cũng kêt thúc, anh mới buông cô ra, nói lời từ biệt với cô.
Lạc Tích Tuyết nhìn bóng lưng rời đi của Tiếu Vũ Trạch, trong lúc nhất thời cảm xúc ngổn ngang, bọn họ thật còn có thể trở về sao?
Cô đi lên xe, Lãnh Khinh Cuồng cũng lên cùng, phát động xe chạy đi.
“Em đồng ý anh ta? Em thích hình thức đó sao? Cư nhiên để cho hắn ở ngoài đường ngoài phố hôn em!” giọng nói của Lãnh Khinh Cuồng có chút ê ẩm:”Thế nào mỗi lần tôi hôn trộm em em liền cùng tôi tranh chấp đến nửa ngày, đối với hắn ta em lại cam tâm tình nguyện để hắn hôn”.
“Anh nói hươu nói vượn gì vậy, tôi với anh ấy là bạn từ bé” Lạc Tích Tuyết nhức đầu bĩu môi.
“Oa, vậy càng thú vị, thanh mai trúc mã, sau đó…” Lãnh Khinh Cuồng hứng thú dồi dào tự nói to lên.
Lạc Tích Tuyết đối với người bát quái như anh thì chỉ bày tỏ sự im lặng, người đàn ông này lớn như vậy rồi mà còn con nít như thế.
“Được rồi, anh cũng đừng dài dòng nữa, tôi buồn ngủ quá, một đêm không có ngủ anh nhanh đưa tôi về nhà đi” Lạc Tích Tuyết mệt mỏi ngáp một cái, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Lãnh Khinh Cuồng lại gần cô, mập mờ nâng lên khóe môi:”Mệt mỏi sao? Có muốn tôi cùng em lên giường cùng nhau ngủ không?”
Lạc Tích Tuyết đánh anh một cái:”Thôi đi, anh không đúng đắn lắm rồi đó!”
Người này trưởng thành như vậy rồi mà còn có thái độ như vậy nữa, thật không biết anh ta làm sao lại có thể quảne lý được một công ty lớn như vật nữa.
Lãnh Khinh Cuồng trở lại trong nhà, Phương Tử Nhan trùng hợp lại ra ngoài cùng bạn. Lạc Tích Tuyết đi tới gian phòng của cô.
Căn phòng này Lãnh Khinh Cuồng vẫn giữ lại cho cô, ba qua đời lâu như vậy, cô cùng Tử Nhan hai chị em vẫn ở lại nới này, do Lãnh Khinh Cuồng chăm sóc cho bọn họ.
Tắm xong Lạc Tích Tuyết nhanh chóng nằm trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Co duỗi lưng một cái, chợt cảm thấy như có một đôi mắt trong bong tối đang nhìn chằm chằm cô, hoặc có thể do cô quá mệt mỏi nên ảo tưởng như vậy, chỉ cẩn ngủ một giấc là không sao rồi, nhưng cái loại cảm giác đó càng ngày càng sâu.
Cô lật người, mở mắt nhìn thấy Lãnh Khinh Cuồng đang ngồi ở bên giường nháy mắt một cái cũng không có mà cứ nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh làm sao lại ở trên giường của tôi?” Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, ngay sau đó cảnh giác kiểm tra lại người mình, phát hiện quần áo hoan hảo vẫn còn, không hề có gì khác thường, lúc này mới buồn bực hỏi “ Anh vào đây bằng cách nào? Tôi rõ rang là có khóa cửa”.
Lãnh Khinh Cuồng cười hì hì lấy ra một chuỗi chìa khóa:”Tèng teng”.
Lạc Tích Tuyết thấy vậy mặt liền biến sắc, trợn to hai mắt cả giận nói:”Anh có chìa khóa? Làm sao anh lại có chìa khóa phòng tôi?”
“Thời điểm xây biệt thự anh đã len lén đem chúng giấu đi” Lãnh Khinh Cuồng nhếch môi cười hả hê.
“Anh” Lạc Tích Tuyết tức giận đến mức muốn nện cho anh một quyền.
Lãnh Khinh Cuồng vẫn cợt nhả như cũ, lại đột nhiên nhu tình tựa nước, bao hàm thâm tình kêu cô một tiếng:”Tuyết nhi!”
Lạc Tích Tuyết vừa nghe cả người đều nổi da gà, xương đến mềm nhũn.
Người đàn ông này làm gì đột nhiên gọi cô mập mở như vậy.
“Anh tới phòng tôi rốt cuộc là có chuyện gì?” Cô trầm mặt rất muốn một cước đá anh ta xuống giường.
“Vợ à, em có biệt là em tàn nhẫn lắm không?” Lãnh Khình Cuồng làm bộ dạng uất ức, thanh âm nghe cũng thật đáng thương.
“Tôi thế nào?” Đầu lưỡi của cô run run, có dự cảm xấu trong long.
Ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng bình tinh nhìn cô, tràn đầy oán giận:”làm sao em lại có thể ở trước mặt tôi cùng người đàn ông khác tán tỉnh?”
“Cái gi?” Lạc Tích Tuyết ánh mắt quái dị nhìn anh.
“Nhìn dáng vè hai người hôn nhau lại ở trước mặt chồng của em là anh đây chẳng lẽ em bảo anh không được tức giận sao?” Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên đến gần co, môi cơ hồ muốn áp vào trên gương mặt của cô.
Đối mặt với sự ép hỏi của anh, Lạc Tích Tuyết có chút không biết phải làm sao, có lầm hay không? Anh cư nhiên chất vấn cô?
Mặc dù trước khi qua đời ba có giao cô cho anh nhưng bọn họ rõ rang không phải là mối quan hệ kia, anh có tư cách gì mà quản chuyện của cô?
“Anh đến tột cùng muốn thế nào?” Lạc Tích Tuyết nhíu mày, mắt phòng bị nhìn anh.
Lãnh Khinh Cuồng vô lại chen lên giường, ngăn khóe miệng, lộ ra nụ cười không thể nào xấu xa hơn:”Vợ à, dù sao em sớm muộn gì cũng sẽ gả cho anh, không bằng em trước giao cho anh luôn đi như vậy anh sẽ an tâm hơn!”
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
“Em vẫn ở cùng với hắn ta sao?” Tiếu Vũ Trạch liếc nhìn Lãnh Khinh Cuồng tiêu sái tựa vào xe bên cạnh, trong lòng thật sự lo lắng.
Nói thế nào đi nữa Lãnh Khinh Cuồng cũng là một đại suất ca, Lạc Tích Tuyết ở cùng với hắn một chỗ bảo anh làm sao không lo lắng đây?
Lạc Tích Tuyết vỗ nhẹ bả vai của anh, cười an ủi:”Anh yên tâm, còn có em gái Tử Nhan của em cũng ở chung nhà mà, ba người chúng em ở chung một chỗ không có việc gì đâu”.
“Nhưng…” Nhìn Lãnh Khinh Cuồng một bộ dạng du côn tà khí này Tiếu Vũ Trạch vẫn có cảm giác không ổn, Lãnh Khinh Cuồng là cao thủ tán gái nếu hắn thật sự xuống tay với Lạc Tích Tuyết thật sự anh rất lo lắng.
Lãnh Khinh Cuồng xa xa nhìn Tiếu Vũ Trạch vẫn phòng bị nhìn mình, anh liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy tâm tư của Tiếu Vũ Trạch, nhíu mày đi lên phía trước, đùa giỡn cười nói:”Hắc, anh đừng lo lắng như vậy, tôi sẽ không đối với Tích Tuyết làm ra cái gì hơn đâu. Hơn nữa, cô ấy dữ như vậy tôi đối với cọp mẹ không có hứng thú”.
“Lãnh Khinh Cuồng!” Lạc Tích Tuyết trừng mắt về phía anh, cảnh cáo quát, người đàn ông này dám ở trước mặt của anh Vũ Trạch nói về cô như vậy!
Cô tức giận hướng về phía Lãnh Khinh Cuồng vung một quyên, Lãnh Khinh Cuồng vội vàng né tránh vừa chạy vừa cầu xin tha thứ:”Tôi nói đúng chứ, em chỉ toàn sử dụng bạo lực với tôi thôi”.
Tiếu Vũ Trạch bĩu môi, có cảm giác khổ sở vây ở trong lòng, cô ấy thế nhưng lại cùng Lãnh Khinh Cuồng thân cận như vậy, ở trước mặt anh cô chưa từng có những biểu hiện như thế này, mãi mãi chỉ là hình ảnh của một tiểu thư thục nữ rất dè dặt.
Cô là muốn giữ hình tượng trước mặt anh hay căn bản cô không còn là người con gái mà anh yêu?
“Hừ, Lãnh Khinh Cuồng anh còn dám nói bậy, tôi nhất định sẽ cùng Tử Nhan hảo hảo huấn luyện anh!” Lạc Tích Tuyết kéo cánh tay của Lãnh Khinh Cuồng qua, động tác dã man, cũng rất thẳng thắn, không có bộ dạng đại tiểu thư lúc trước chỉ là hừ hừ nhắc nhở anh.
Lãnh Khinh Cuồng làm động tác phối hợp giả bộ cầu xin cô, hai người ở trước mặt của Tiếu Vũ Trạch chơi đùa hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt khó coi của anh.
“Tích Tuyết, anh đi trước có thời gian sẽ liên lạc với em”. Tiếu Vũ Trạch nhìn đồng hồ một chút, anh bây giờ còn đang có nhiệm vụ không thể ở bên ngoài quá lâu.
“Vâng, anh Vũ Trạch chúng ta hôm nào gặp lại!” Lạc Tích Tuyết vẫy tay về phía anh.
Tiếu Vũ Trạch ôm chầm eo nhỏ của cô, đầu ngón tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng, như đang trân quý bảo vật của mình, cánh tay vòng qua eo của cô giữ chặt, dể cho cô áp sát vào khuôn ngực của anh. Hương cở có tư vị thơm ngát, rồi lại rất nồng, đem cô ôm lại thật chặt.
Rốt cuộc, một nụ hôn nóng bỏng thật dài cũng kêt thúc, anh mới buông cô ra, nói lời từ biệt với cô.
Lạc Tích Tuyết nhìn bóng lưng rời đi của Tiếu Vũ Trạch, trong lúc nhất thời cảm xúc ngổn ngang, bọn họ thật còn có thể trở về sao?
Cô đi lên xe, Lãnh Khinh Cuồng cũng lên cùng, phát động xe chạy đi.
“Em đồng ý anh ta? Em thích hình thức đó sao? Cư nhiên để cho hắn ở ngoài đường ngoài phố hôn em!” giọng nói của Lãnh Khinh Cuồng có chút ê ẩm:”Thế nào mỗi lần tôi hôn trộm em em liền cùng tôi tranh chấp đến nửa ngày, đối với hắn ta em lại cam tâm tình nguyện để hắn hôn”.
“Anh nói hươu nói vượn gì vậy, tôi với anh ấy là bạn từ bé” Lạc Tích Tuyết nhức đầu bĩu môi.
“Oa, vậy càng thú vị, thanh mai trúc mã, sau đó…” Lãnh Khinh Cuồng hứng thú dồi dào tự nói to lên.
Lạc Tích Tuyết đối với người bát quái như anh thì chỉ bày tỏ sự im lặng, người đàn ông này lớn như vậy rồi mà còn con nít như thế.
“Được rồi, anh cũng đừng dài dòng nữa, tôi buồn ngủ quá, một đêm không có ngủ anh nhanh đưa tôi về nhà đi” Lạc Tích Tuyết mệt mỏi ngáp một cái, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Lãnh Khinh Cuồng lại gần cô, mập mờ nâng lên khóe môi:”Mệt mỏi sao? Có muốn tôi cùng em lên giường cùng nhau ngủ không?”
Lạc Tích Tuyết đánh anh một cái:”Thôi đi, anh không đúng đắn lắm rồi đó!”
Người này trưởng thành như vậy rồi mà còn có thái độ như vậy nữa, thật không biết anh ta làm sao lại có thể quảne lý được một công ty lớn như vật nữa.
Lãnh Khinh Cuồng trở lại trong nhà, Phương Tử Nhan trùng hợp lại ra ngoài cùng bạn. Lạc Tích Tuyết đi tới gian phòng của cô.
Căn phòng này Lãnh Khinh Cuồng vẫn giữ lại cho cô, ba qua đời lâu như vậy, cô cùng Tử Nhan hai chị em vẫn ở lại nới này, do Lãnh Khinh Cuồng chăm sóc cho bọn họ.
Tắm xong Lạc Tích Tuyết nhanh chóng nằm trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Co duỗi lưng một cái, chợt cảm thấy như có một đôi mắt trong bong tối đang nhìn chằm chằm cô, hoặc có thể do cô quá mệt mỏi nên ảo tưởng như vậy, chỉ cẩn ngủ một giấc là không sao rồi, nhưng cái loại cảm giác đó càng ngày càng sâu.
Cô lật người, mở mắt nhìn thấy Lãnh Khinh Cuồng đang ngồi ở bên giường nháy mắt một cái cũng không có mà cứ nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh làm sao lại ở trên giường của tôi?” Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, ngay sau đó cảnh giác kiểm tra lại người mình, phát hiện quần áo hoan hảo vẫn còn, không hề có gì khác thường, lúc này mới buồn bực hỏi “ Anh vào đây bằng cách nào? Tôi rõ rang là có khóa cửa”.
Lãnh Khinh Cuồng cười hì hì lấy ra một chuỗi chìa khóa:”Tèng teng”.
Lạc Tích Tuyết thấy vậy mặt liền biến sắc, trợn to hai mắt cả giận nói:”Anh có chìa khóa? Làm sao anh lại có chìa khóa phòng tôi?”
“Thời điểm xây biệt thự anh đã len lén đem chúng giấu đi” Lãnh Khinh Cuồng nhếch môi cười hả hê.
“Anh” Lạc Tích Tuyết tức giận đến mức muốn nện cho anh một quyền.
Lãnh Khinh Cuồng vẫn cợt nhả như cũ, lại đột nhiên nhu tình tựa nước, bao hàm thâm tình kêu cô một tiếng:”Tuyết nhi!”
Lạc Tích Tuyết vừa nghe cả người đều nổi da gà, xương đến mềm nhũn.
Người đàn ông này làm gì đột nhiên gọi cô mập mở như vậy.
“Anh tới phòng tôi rốt cuộc là có chuyện gì?” Cô trầm mặt rất muốn một cước đá anh ta xuống giường.
“Vợ à, em có biệt là em tàn nhẫn lắm không?” Lãnh Khình Cuồng làm bộ dạng uất ức, thanh âm nghe cũng thật đáng thương.
“Tôi thế nào?” Đầu lưỡi của cô run run, có dự cảm xấu trong long.
Ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng bình tinh nhìn cô, tràn đầy oán giận:”làm sao em lại có thể ở trước mặt tôi cùng người đàn ông khác tán tỉnh?”
“Cái gi?” Lạc Tích Tuyết ánh mắt quái dị nhìn anh.
“Nhìn dáng vè hai người hôn nhau lại ở trước mặt chồng của em là anh đây chẳng lẽ em bảo anh không được tức giận sao?” Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên đến gần co, môi cơ hồ muốn áp vào trên gương mặt của cô.
Đối mặt với sự ép hỏi của anh, Lạc Tích Tuyết có chút không biết phải làm sao, có lầm hay không? Anh cư nhiên chất vấn cô?
Mặc dù trước khi qua đời ba có giao cô cho anh nhưng bọn họ rõ rang không phải là mối quan hệ kia, anh có tư cách gì mà quản chuyện của cô?
“Anh đến tột cùng muốn thế nào?” Lạc Tích Tuyết nhíu mày, mắt phòng bị nhìn anh.
Lãnh Khinh Cuồng vô lại chen lên giường, ngăn khóe miệng, lộ ra nụ cười không thể nào xấu xa hơn:”Vợ à, dù sao em sớm muộn gì cũng sẽ gả cho anh, không bằng em trước giao cho anh luôn đi như vậy anh sẽ an tâm hơn!”
|
"Cút đi!" Lạc Tích Tuyết giận không kềm được quát.
"Bà xã. . . . . ." Lãnh Khinh Cuồng ủy khuất nhìn cô.
"Ra ngoài!" Giọng điệu của Lạc Tích Tuyết cứng rắn lạnh lẽo, không có một chút chỗ trống để bàn bạc.
"Nhưng mà ba nuôi đã giao em cho anh rồi." Lãnh Khinh Cuồng không đế ý nói ra sự thật.
Lạc Tích Tuyết quăng quăng môi: "Nhưng mà tôi không đồng ý."
"Anh mặc kệ, tóm lại em chính là bà xã của anh." Lãnh Khinh Cuồng bắt đầu đùa giỡn vô lại, chặn ngang gắt gao ôm lấy Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết hoảng sợm vội vàng giãy dụa : "A! Anh không thể ôm tôi như vậy!"
"Nhưng em đã để Tiếu Vũ Trạch ôm em như vậy." Lãnh Khinh Cuồng cau mày không phục, giống như hắn phải chịu rất nhiều thiệt thòi.
Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ : "Anh ấy không giống."
"Sao lại không giống?" Lãnh Khinh Cuồng thất vọng lại bị tổn thương nhìn cô.
Trái tim Lạc Lạc Tích Tuyết run rẩy, khó có thể tin người đàn ông nhìn như không để ý đến cái gì như Lãnh Khinh Cuồng, sẽ lộ ra nét mặt quan tâm như vậy.
"Anh ấy là" Cô muốn mở miệng, giải thích rõ ràng với hắn, lại phát hiện lời nói đến bên miệng, làm sao cô cũng không nói ra miệng được.
"Người yêu của mối tình đầu?" Lãnh Khinh Cuồng giúp cô nói ra lời không thể nói, chỉ là cười cô đơn, đột nhiên hắn ngẩng đầu, cố chấp chống lại ánh mắt của cô, quát mạnh: "Nhưng mà anh là ông xã của em!"
"A? Ưm" Lạc Tích Tuyết vừa định phản bác, ngay sau đó, lãnh Lãnh Khinh Cuồng đã cúi đầu, chặt chẽ hôn môi của cô.
Nụ hôn của hắn, ngông cuồng mà nóng bỏng, chẳng biết từ lúc nào mà thân thể cao lớn đã cúi xuống, đè cô dưới người.
Lạc Tích Tuyết bị nụ hôn mãnh liệt ngông cuồng của hắn, cô thở phì phò, bối rối tránh né.
"Ưm. . . . . . Không cần!"
"Anh muốn ——"
"Ưm. . . . . . Tay của anh mò mẫn ở đâu hả?"
"Em đừng động!"
"Không thể đụng vào chỗ này"
"Không ——"
Hắn nóng vội cởi vạt áo của cô ra, bỗng nhiên bàn tay thăm dò xuống dưới. . . . . .
"A —— không thể! ! !"
"Còn nói nữa thì anh cường bạo em!"
Lãnh Khinh Cuồng xấu xa uy hiếp, Lạc Tích Tuyết lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn để mặc bàn tay hắn dao động trên thân thể cô.
Bộ dáng cô vừa thẹn vừa tức, làm cho Lãnh Khinh Cuồng cực kỳ yêu thích, cúi đầu, lại ngậm chặt môi đỏ thẵm của cô, đóng chặt chống cự của cô vào trong miệng mình.
Hắn say sưa ôm hôn cô, hung hăng bú mút cánh môi cô, mãi đến khi cô không thể hô hấp.
Hắn cảm giác liều chết yêu như vậy, càng ham mê hương vị thuộc về cô, không có các, thứ tình yêu này chính là như vậy, giống như độc dược của cây thuốc phiện, một khi tiêm nhiễm, sẽ không thể cai bỏ được. . . . . .
Nụ hôn của hắn dần dần trở nên ôn nhu, ma sát vào môi mềm mại của cô lúc nhẹ lúc nặng, hơi thở nóng bỏng lướt qua khuôn mặt nóng rực của cô.
Bỗng nhiên, hắn lè lưỡi, vừa liếm cánh môi trơn bóng của cô, vừa ép cô không tự chủ được mở miệng, cùng quấn quýt một chỗ với lưỡi của hắn.
Ngón tay thon dài của hắn quét qua da thịt trắng noãn như nước của cô, quanh co đi về phía bụng dưới của cô, liền chậm rãi đưa ngón tay vào thăm dò. . . . . .
Lại bị Lạc Tích Tuyết lo sợ chặn lại.
Cô đẩy hắn ra, đôi má đỏ lên: "Anh muốn làm gì?"
"Bảo bối, anh rất yêu em!" Một tay Lãnh Khinh Cuồng ôm chặt cô, thở hổn hển nói nhỏ bên tai cô.
Lạc Tích Tuyết giật mình, lập tức đẩy hắn ra: "Anh không thể"
"Vì cái gì?" Đôi mắt Lãnh Khinh Cuồng tối lại.
"Tôi không thích đàn ông hoa tâm." Lạc Tích Tuyết quay đầu đi chỗ khác.
"Sau này anh chỉ hoa tâm với một mình em, có được hay không? Bà xã!" Lãnh Khinh Cuồng lại vô lại kề sát, nhẹ nhàng nói dỗ dành cô.
Lạc Tích Tuyết tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Có quỷ tin anh."
"Nếu anh làm được, em sẽ đồng ý gã cho anh?" Lãnh Khinh Cuồng bắt lấy cánh ta cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Sẽ nói sau." Lạc Tích Tuyết không kiên nhẫn meo meo, ngáp một cái: "Tôi muốn nghỉ ngơi, anh mau lăn ra ngoài đi, không thì, tôi lập tức đi ngay."
Lãnh Khinh Cuồng bất đắc dĩ thở dài, cô luôn luôn không tiếp nhận hắn như vậy.
"Được rồi, anh sẽ không ép em, em nghĩ ngơi thật tốt, có một giấc mơ đẹp." Nói xong, hắn xoay người rời khỏi cửa.
Lạc Tích Tuyết thấy hắn vừa đi, nàng lập tứcchuyển mấy cái bàn lại, che kín cửa phòng thật chặt chẽ. Vỗ tay, nhìn tác phẩm của mình, cô không khỏi nhếch miệng cười lên. Cô cũng không tin, kín kẽ như vậy, hắn còn có thể đi vào.
Nhưng mà, không biết sao lời nói của Lãnh Khinh Cuồng lại ảnh hưởng đến cô, còn bởi vì trước đó cô đã ngủ nhiều, một đêm này, cô lại không ngủ được bao nhiêu, mãi đến khi trời sáng.
Nghe tiếng đồng hồ báo thức bên tai, cuối cùng cô có thể rời giường rồi.
Mới vừa duỗi thắt lưng, ngáp một cái, mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt phóng đại vô số lần của Lãnh Khinh Cuồng.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, có chút mập mờ nói không nên lời, trong lòng Lạc Tích Tuyết căng thẳng, lập tức ra sức chạy trốn, kết quả, bịch một tiếng, đụng vào trán của Lãnh Khinh Cuồng.
"Ai ôi, em làm gì vậy?" Lãnh Khinh Cuồng ôm đầu, nhe răng nhếch miệng mà hô nhỏ ra tiếng.
"Anh anh đến gần tôi như vậy làm gì?" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết cực kì khó coi.
"Anh chỉ muốn nhìn xem, có phải cổ họng của em bị nhiễm trùng hay không." Lãnh Khinh Cuồng một bên xoa đầu, một bên than thở ,"Là một cô gái, khi ngủ miệng lại mở to, thật khó nhìn."
"Anh" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết có chút khó coi, cô phát hiện cùng ở một chỗ với người đàn ông này, sẽ có một ngày cô không nhịn được nữa muốn bổ nhào đến, xé nát bộ mặt giả dối của hắn.
"Sao anh lại tới nửa? Không phải tôi đã khóa cửa rồi sao?" Cô nhịn xuống tức giận, buồn bực nói.
"Cửa sổ, anh nhảy vào từ cửa sổ." Lãnh Khinh Cuồng cười hắc hắc.
Lạc Tích Tuyết cúi mặt suy sụp, người đàn ông này, thật đúng là nhiều mưu mô.
Nhưng nếu hắn còn như vậy , mỗi đêm đều tới phòng của cô, nàng liền không thể không suy nghĩ việc đổi chỗ ở.
Còn tiếp tục bị hắn quấy rầy như vậy, cô không thể chịu nổi!
Lãnh Khinh Cuồng tìm kiếm một bộ quần áo từ ngăn tủ, ném tới trước mặt Lạc Tích Tuyết : "Thay!"
"Làm gì ?" Lạc Tích Ttuyết nghi hoặc hỏi.
"Anh mời em đi ăn bữa sáng." Khuôn mặt Lãnh Khinh Cuồng lộ ra tươi cười tà mị.
Lạc Tích Tuyết sửng sốt, vốn muốn từ chối, nhưng bụng của cô lại không chịu thua kém mà kêu lên, cô cũng bất chấp trước người đàn ông trước mắt có bao nhiêu đáng ghét, lập tức đồng ý: "Được rồi."
Thay quần áo xong, Lãnh Khinh Cuồng đưa Lạc Tích Tuyết ra chiếc xe thể thao vừa mới mua của hắn, đi tới một nhà hàng sang trọng.
Lãnh Khinh Cuồng gọi rất nhiều thức ăn Lạc Tích Tuyết thích, đều là hắn lén hỏi Phương Tử Nhan.
"Ăn bữa sáng mà thôi, không cần kêu nhiều như vậy." Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn bàn đầy đồ ăn.
Lãnh Khinh Cuồng lại gần cô, cười xấu xa: "Anh nghĩ em ăn nhiều một chút, anh mò mẫn mới có cảm giác."
Lạc Tích Tuyết hung hăng bấu lên bắp đùi hắn, người đàn ông đáng ghét này, sáng sớm liền trêu chọc cô!
"Được được được, coi như anh sai, đây là mấy món ăn em thích ăn, anh tự mình cho em ăn, xem như nhận lỗi với em!" Lãnh Khinh Cuồng vội vàng giải thích, gắp một ít đồ ăn từ trong mâm, từ tay đưa tới bên miệng cô.
Nhìn bộ dáng thâm tình lại tà tứ của hắn, Lạc Tích Tuyết cảm thấy mình bị mê hoặc, nhưng mà rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không ăn đồ ăn Lãnh Khinh Cuồng đưa tới bên môi cô.
Thoáng chốc không khí cứng đờ, đột nhiên Lạc Tích Tuyết đứng lên, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, tôi muốn đi nhà vệ sinh."
Tuy lấy cớ kém, nhưng Lạc Tích Tuyết đã không quan tâm được nhiều như vậy, cô sợ nếu mình còn ở lại, sẽ càng thêm thất thố, chỉ có thể vội vàng bước nhanh rời đi.
Lãnh Khinh Cuồng nhìn cô, là một người xấu hổ, trước khi ba nuôi chết đã nhắc nhở, khiến cho quan hệ giữa bọn họ trở nên rất nhỏ bé.
Tuy cô không hề thích hắn, nhưng cô có thể cảm giác được hắn thích cô, chỉ là nhiều năm trải qua tình cảm như vậy, khiến cho lòng cô mệt chết rồi.
Nếu quyết định không yêu ai, cần gì phải cho hắn một hi vọng chờ đợi?
Ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng, vẫn chặt chẽ dính vào bóng lưng Lạc Tích Tuyết, mãi đến cô rẽ vào trong nhà vệ sinh.
Lạc Tích Tuyết đóng cửa WC lại, vừa đến bên bệ rửa mặt chải đầu, sửa sang tóc một chút.
"Ừm a không cần"
Bỗng nhiên, một tiếng động mập mờ truyền đến, vừa kiềm nén vừa đau khổ.
Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, nhìn qua theo tiếng động, chỉ thấy tiếng động này từ trong một phòng WC bên cạnh vọng lại.
Mà bên ngoài phòng, rãi rác vài món đồ lót phụ nữ.
Không thể nào, lại có người có can đam vào ban ngày ban mặt ở trong nhà vệ sinh làm loại chuyện này?
"Không cần sao? Hả?" Giọng nói khàn khàn mà trầm trầm của người đàn ông, không chút để ý mang theo sức quyến rũ.
"Ừm em muốn, em muốn, cho em, nhanh một chút!" Cô gái đè nén la lên, nghe ra từ giọng nói của cô ta có bao nhiêu vội vàng cùng hưng phấn.
Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ lên, thật sự có người to gan muốn làm chuyện này trong nhà vệ sinh như vậy?
Cô nuốt nước miếng, muốn tìm một phòng vệ sinh cách xa vị trí của bọn họ một chút.
Nhưng mới vừa đi qua, đột nhiên chiếc đùi trắng tuyết của cô gái rơi vào mắt của cô, phần bắp đùi của cô ta, lại quấn lấy một cái bàn tay to, ngón tay, khớp xương rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết không thể không kiên trì đi vòng qua, khóe mắt không chú ý liếc qua khe cửa phòng kế bên——
Chỉ thấy áo của cô gái kia đã lùi tới eo, áo ngực cũng trượt xuống, lộ rõ bộ ngực cao ngất trắng như tuyết.
Bàn tay của người đàn ông không chút thương tiếc vuốt ve ngực của cô ta, thân thể mạnh mẽ đè cô ta ở trên bồn cầu mặt, một cánh tay kia cởi bỏ quần tây của mình, liền muốn xuyên vào người cô gái.
Cô gái có vẻ mặt say mê, dạng rộng hai chân, hưng phấn muốn nghênh đón người đàn ông. . . . . .
Từng đợt tiếng thở dốc mập mờ bên tai, nhưng mà bóng lưng của người đàn ông này, Lạc Tích Tuyết nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt?
Ngay khi cô vẫy vẫy đầu tránh ra, người đàn ông chờ phát động sắp rơi vào giữa tình cảm mãnh liệt kia, bỗng nhiên tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc mắt mê hoặc nhìn cô một cái, trong phút chốc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, bên môi lại lộ ra ý cười xấu xa.
Lạc Tích Tuyết kinh sợ không thôi, thì ra là hắn —— người đàn ông giống Lạc Thiên Uy, Chiêm Mỗ Tư! ! !
Sao hắn không biết xấu hổ như vậy, giữa ban ngày ban mặt, ngang nhiên ở trong nhà vệ sinh nữ cùng một cô gái không quen làm ra chuyện không biết liêm sĩ như vậy?
|
Không kịp suy nghĩ nhiều, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy lồng ngực tràn đầy tức giận, cô gần như là không tự chủ buột miệng nói ra :
"Tiên sinh, tiểu thư, trên lầu nhà hàng này có phòng, ban ngày ban mặt làm loại chuyện này ở nơi công cộng, cẩn thận bị cảm!"
Nói không nên lời là loại tâm trạng như thế nào, Lạc Tích Tuyết giấu trong lòng một loại lửa giận không tên, không trút ra được, biết rõ rành rành quấy rầy chuyện tốt của người khác là không có đạo đức, nhưng cô nhìn người đàn ông Chiêm Mỗ Tư này quá giống Lạc Thiên Uy, ôm ấp cô gái kia liền muồn làm chuyện này, trong lòng cô liền cảm thấy rất không thoải mái.
Chiêm Mỗ Tư nhíu mi, quay ánh mắt thâm thúy mà lại mờ ám dính sát vào Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết bị ánh mắt kỳ quái của hắn nhìn chăm chằm làm cho da đầu run lên, vừa định quay đầu đi, bỗng nhiên người đàn ông kéo lấy cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng hắn.
Lạc Tích Tuyết không ngờ rằng người đàn ông này lại hành động như vậy, dưới chân không đứng vững, ngả xuống thân người đàn ông. Vật tượng trưng cho đàn ông đang không e dè dâng cao phơi bày trước mặt cô.
"A! !" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ, đỏ mặt, dùng sức trốn khỏi người đàn ông.
Người đàn ông này cũng quá bẩn thỉu, lại còn mặt dày đem vật đó đến gần cô, lại còn hại nhìn thấy chỗ phía dưới của hắn. . . . . .
Lạc Tích Tuyết bụm mặt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực đỏ bừng.
Phi lễ chớ nhìn a, xấu hổ! !
Cô cũng không biết mình bị làm sao nửa, quản việc vớ vẩn của bọn họ làm gì ? Nhưng mà vừa nhìn thấy người đàn ông kia ôm cô gái khác, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu, thậm chí là ghen tị
Trời ạ, cô đang ghen tị cái gì? Chẳng qua bộ dáng của hắn có phần giống em trai thôi, cũng không phải là em trai.
Khôi phục cảm xúc, Lạc Tích Tuyết nhìn vào gương miễn cưỡng cười một cái, ở trong lòng cô càng không ngừng cảnh báo mình, mặc kệ chuyện của hắn.
Nhưng mà, vừa mới cô bước ra đến cửa lớn nhà vệ sinh nữ, ngay sau đó, lại lại bị người đàn ông nắm chặt cánh tay.
"A!" Cô hét lên một tiếng, lúc nhìn rõ người kia là Chiêm Mỗ Tư, vẻ mặt của cô càng trở nên khó coi hơn.
Cái người đàn ông này, không phải là cố ý trả thù cô chứ?
Người đàn ông nguy hiểm tới gần, vây cô giữa cánh tay mình và vách tường, khóe miệng hơi hơi gợi lên, toàn thân tản mát ra hơi thở yêu mị.
"Có biết quấy rầy chuyện tốt của người khác, là chuyện không có đạo đức hay không?"
Chiêm Mỗ Tư nheo hai mắt lại, tóc mái hơi xoăn, ngũ quan mê người đúng là còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết hoảng sợ, có cảm giác bối rối khi bị vạch trần suy nghĩ, nhìn trong ánh mắt hắn rõ ràng là đang trêu đùa, thậm chí là quyến rũ!
Cô liền cảm thấy lửa giận không nói nên lời, thế nào mới vừa cùng cô gái kia làm xong, còn muốn tới trêu chọc cô sao?
"Tiên sinh, mời anh buông! Chúng ta đơn thuần không quen, tôi không chấp nhận anh dùng quyền lợi như vậy đối với một cô gái gặp mặt lần đầu!"
Chiêm Mỗ Tư chớp chớp đôi mắt vô cùng mị hoặc , một bàn tay nắm chặt eo nhỏ nhắn của cô, một bàn tay chống đỡ vách tường sau lưng cô, giống như thợ săn một loại nhìn con mồi trong lòng.
"Gặp mặt lần đầu? Sao tôi lại cảm thấy có ấn tượng rất sâu sắc với tiểu thư?"
Lạc Tích Tuyết mở to hai mắt nhìn, trái tim nhảy tới cổ họng: "Anh nói cái gì? Không cần lớn tiếng như vậy!"
Mặt cô đỏ bừng, đây chính là nhà vệ sinh nữ, tuy là sáng sớm, nhưng cũng sẽ có người vào, đợi lát nữa nếu một người xa lạ đi vào, thấy tư thế bọn hắn mờ ám như vậy, sẽ làm cho nghĩ rằng cô gái là cô cùng với người đàn ông làm chuyện vô liêm sĩ trong nhà vệ sinh!
Chiêm Mỗ Tư không thèm để ý nhướng mày, nhìn bộ dáng tức giận của cô, hắn càng có ý nghĩ trêu đùa cô.
"Em quấy nhiễu phá hỏng chuyện tốt của tôi, thì phải chịu trách nhiệm tới cùng! Tôi hiểu được, cảnh tượng vừa rồi có phải làm cho em gấp gáp rồi hay không? Em cố ý muốn quấy rầy chúng tôi đúng hay không? Có phải em đã sớm nhìn trúng tôi rồi hay không?"
Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ lên, vội vàng phản bác: "Anh đừng nói bậy, tôi không có!"
"Không có sao?" Chiêm Mỗ Tư nhếch môi cười cười, kề môi lại sát bên tai cô, hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai mẫn cảm của cô.
Có một hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người cô, trong lòng Lạc Tích Tuyết sợ không thôi, giống như đã bị mê hoặc.
Dường như Chiêm Mỗ Tư nhìn ra cảm xúc của cô, càng lúc càng tà tứ cắn vành tai của cô, mở miệng hạ giọng : "Tôi biết, em xấu hổ! Nhưng mà không có vấn đề gì, chúng ta có thể đi khách sạn mướn phòng, tôi bảo đảm như vậy thì hai người chúng ta sẽ không bị cảm!"
Hắn cười nhạo cô.
Lạc Tích Tuyết không cần nghĩ ngợi liền dơ tay lên, đánh một cái tát vang dội vào trên mặt người đàn ông không biết xấu hổ này.
Khuôn mặt cô cùng tuấn tú của người đàn ông, lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi.
Tức giận nảy lên trong đấy mắt Chiêm Mỗ Tư, hắn giơ tay lên, hung hăng bóp chặt cằm Lạc Tích Tuyết, hung tợn mở miệng:
"Chưa từng có ai dám ra tay với tôi, cô gái, em —— rất càn rỡ! ! Một khi đã như vậy, em nhất định phải trả giá thật lớn cho hành vi của mình!"
Dứt lời, hắn lôi kéo thân thể nhẹ nhàng của Lạc Tích Tuyết, ôm cô vào phòng vệ sinh kế bên, dán chặt ở trên vách tường.
Thân thể hai người không hề có khoảng cách dán chặt vào nhau, da thịt cọ xát, có một loại điện nóng truyền vào thân thể hai người.
Loại cảm giác tuyệt vời khiến cho người ta khó có thể kiềm chế này, làm cho toàn thân Chiêm Mỗ Tư chấn động, loại mùi vị động lòng này, hắn đã từng tại vô số lần dây dưa qua lại trong mơ, làm hắn không bao giờ quên.
Hiện tại lai ôm lấy cô một lần nửa, cái loại cảm giác ghi lòng tạc dạ cũng trở lại.
Cô, và bóng dáng chồng chéo trong lòng hắn giống nhau.
Chả trách mỗi một lần hắn nhìn thấy cô, cảm xúc cùng ánh mắt đều không tự chủ được bị cô hấp dẫn, loại cảm giác đến chết không đổi này, chỉ có tại trên người cô mới có.
Mà ở trước mặt cô, đối với hắn mà nói bất cứ người phụ nữ nào cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.
"Là em, chính là em, tôi luôn luôn tìm em!" Hơi thở hắn nóng bỏng, ánh mắt trở nên mơ màng, hơi nóng của hắn liên tục phun vào trong cổ Lạc Tích Tuyết.
Giờ phút này, trong đôi mắt vốn lạnh lùng sắc bén của Chiêm Mỗ Tư , đã tràn ngập thâm tình nồng đậm.
Lạc Tích Tuyết gần như ngạc nhiên, ánh mắt giống như Lạc Thiên Uy lúc trước.
Nhưng chống lại ánh mắt của hắn, lòng của cô lại thất vọng.
Đôi mắt màu xanh thẳm, hắn ta không có khả năng là hắn!
"Tiên sinh, thực xin lỗi, tôi không biết anh đang nói cái gì? Mời anh buông, bên ngoài còn có bạn đợi tôi, tôi đi trước !"
Lạc Tích Tuyết vùng vẫy phải rời khỏi, nhưng Chiêm Mỗ Tư lại hung hăng nắm chặt eo nhỏ nhắn của cô, không cho cô rời khỏi nửa bước.
"Quyến rũ tôi, rồi muốn rời khỏi sao? Không dễ dàng như vậy!"
Hắn gắt gao vây quanh thân thể của cô, hơi thở đàn ông mạnh mẽ vây quanh người cô, đột nhiên khiến cho Lạc Tích Tuyết ngẩn ra.
Vẻ mặt bướng bỉnh này của hắn, cực kỳ giống hắn, giống như chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, toàn bộ chướng ngại hắn đều không để vào mắt.
Dù cô là chị của hắn, hắn muốn cô, liền nhất định phải đạt được cô!
Khuôn mặt này của hắn, thật sự làm cho cô có nhiều cảm xúc đan xen.
Trong lúc này, Lạc Tích Tuyết đã bị mê hoặc, giọng nói không nhịn được mà trở nên dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: "Cuối cùng anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn em! !"
Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm mắt của cô, gằn từng chữ rõ ràng, toàn thân tản ra kiêu ngạo bắt buộc.
Người phụ nữ xinh đẹp không gì sánh được này, khiến cho hắn nhớ thương, hắn tuyết đối không thể buông tha ci6nhất định phải để cho cô thuộc về hắn, luôn đứng ở bên cạnh hắn.
"Anh điên rồi sao? Tôi có vị hôn phu, không phải lần trước anh cũng nhìn thấy anh ấy rồi sao? Hiện giờ anh ấy ở bên ngoài!"
Bỗng nhiên Lạc Tích Tuyết nhắc nhở hắn, người đàn ông chết tiệt này lại ôm cô thật chặt, cô gần như không thở nổi, cô ở trong lòng hắn vùng vẫy, nhưng càng là vùng vẫy, hắn lại càng ôm chặt.
"Tôi mặc kệ, em nhất định phải chia tay với anh ta, ở một chỗ với tôi!" Người đàn ông kề sát cánh môi của cô, cưỡng ép lại bá đạo nói.
Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết xoắn xuýt, bị vướng mắc phải một người đàn ông ngang ngược như vậy, cô phải làm để thoát khỏi hắn?
"Tôi với anh chỉ là tình cờ gặp nhau, anh cần gì phải khổ sở bức bách chứ?" Cô thử giảng đạo lý với hắn.
Lại không biết người đàn ông này ngạo mạn, căn bản không hề có đạo lý.
"Tôi chính là nhìn trúng em, tôi muốn em, mặc kệ em có đồng ý hay không!"
Chiêm Mỗ Tư cường bạo xoay mặt cô qua, nhắm ngay môi đỏ mọng của cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Lạc Tích Tuyết liền cảm thấy đầu óc choáng váng, bị người đàn ông bá đạo mạnh mẽ ôm vào trong ngực, nụ hôn của hắn mãnh liệt lại nóng bỏng, hôn đến gần như cô hít thở không thông.
Lạc Tích Tuyết liều mạng kháng cự, bất đắc dĩ lại không làm lại sức lực đàn ông, cuối cùng tiếng kêu sợ hãi biến thành tiếng thì thầm mờ ám, mỗi một tiếng giống như nốt nhạc mê người, từ gian phòng rửa tay phát ra, mà ý thức của cô cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Hoảng hốt, cô giống như cảm thấy, nụ hôn của người đàn ông này không phải của người khác, mà chính là người cô ngày nhớ đêm mong Lạc Thiên Uy.
Sức chống đỡ trên cánh tay càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng không kháng cự tiếp, ngược lại chậm rãi đặt lên cổ của hắn.
Không cách nào phản bội cảm giác thân thể, cô biết mình vẫnkhát vọng Lạc Thiên Uy, cho dù là quá khứ hay hiện tại, nụ hôn nóng bỏng của hắn, toàn bộ đều làm cô không cách nào từ chối hắn.
Lạc Tích Tuyết yên lặng tiếp nhận nụ hôn của hắn, thậm chí còn đang đáp lại tiếng thở dốc của hắn, trong tiềm thức, nàng hình như cô đã hình thành thói quen bị hắn yêu thô bạo , yêu thương, giữ lấy , đoạt lấy , dùng cách thức bão tố kịch liệt như vậy yêu cô, kích thích khát vọng tình yêu như vậy.
Cô không thoát khỏi , cho dù đây là một ác mộng, cô cũng không cách nào cho rằng toàn bộ đều là gió thổi mây bây toàn bộ đều không xảy ra.
"Bảo bối, anh muốn em!" Nụ hôn của Chiêm Mỗ Tư nồng nhiệt tràn đầy trời đất, hắn thở gấp hổn hển.
Chưa từng có người phụ nữ nào, có thể cho hắn cảm giác như vậy, hắn đã không chế nổi thậm chí là hoàn toàn không khống chế được nửa.
Hắn vội vàng đưa tay xé áo khoác ngăn trở dáng người hoàn mỹ của cô, áo khoác bị ném lên trên mặt đất, lộ ra đồ lót viền tơ màu đen.
Bàn tay lớn nóng bỏng của hắn cũng đi thẳng tới mông của cô, kéo làn váy của cô lên, bắt nó ấn về phía dục vọng cao thẳng của hắn, một cánh tay kia nhưng lại chụp vào nơi cao ngất của cô, đói khát vuốt ve ,môi mỏng quến rũ từ từ rời khỏi đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, hôn dọc theo đường cong hoàn mỹ trắng nõn của cô.
"A ừm không cần!" Khuôn mặt Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, dường như là biết được hắn muốn làm gì, cô vội vàng lên giọng hô to.
|
Lạc Tích Tuyết còn chưa kịp kêu lên, Chiêm Mỗ Tư đã cúi đầu, hắn điên cuồng mút môi phấn hồng của cô, tinh tế lại kịch liệt gặm cắn, ngăn lại miệng của cô.
Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng trách cứ, đầu lưỡi hắn linh hoạt, nhân cơ hội chui vào trong miệng của cô, đuổi theo cái lưỡi thơm của cô, cùng với hắn dây dưa không nghỉ, tận tình thưởng thức hương thơm trong môi cô, cảm giác thân thuộc mà tuyệt vời, khiến hắn say mê thật sâu.
“Bảo bối, mùi vị của em thật mê người”. Chiêm Mỗ Tư kích thích nụ hôn nóng bỏng với Lạc Tích Tuyết, một mặt như mất đi lý trí, lặp lại thì thầm.
Lạc Tích Tuyết phân tâm nhìn sợ hãi, sợ hắn làm ra chuyện gì, vội vàng tránh ra khỏi hắn, thử trấn an nói: “Tôi còn có chuyện, đi trước”.
“Đã khơi mào như vậy, đã muốn đi rồi sao?”. Chiêm Mỗ Tư đột nhiên đưa tay níu lại cánh tay nhỏ bé của cô, dùng sức kéo vào, đem cả người cô kéo trong ngực cứng rắn.
Lạc Tích Tuyết trong mắt thoáng qua nét kinh hoàng, lời nói vội vàng không có mạch lạc: “Tiên sinh, tôi không biết anh…anh nhận lầm rồi, mong anh buông tôi ra”.
“Tôi biết rõ là em, em là bảo bối của tôi, là Tuyết Nhi của tôi”. Chiêm Mỗ Tư ôm chặt Lạc Tích Tuyết, bàn tay sờ soạng toàn thân cao thấp của cô, sau đó nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn vào mặt cô.
“Anh nói cái gì?”. Lạc Tích Tuyết giật mình, cơ hồ khó tin, hắn làm sao biết tên tiếng trung của cô?
“Tôi yêu em”. Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm mắt của Lạc Tích Tuyết, hết sức nghiêm túc lại thâm tình mà nói.
“Cái gì?”. Lạc Tích Tuyết nhíu mày, trong lúc nhất thời, có chút khó có thể tiếp nhận, cô bây giờ không nghĩ tới, người đàn ông sẽ thổ lộ với cô vào thời điểm này, đây là ý gì của hắn ta? Hắn ta thật nhận ra cô sao?
Cả người Lạc Tích Tuyết rơi vào trạng thái mê mang, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại tất cả đã xảy ra sau khi gặp người đàn ông này, mà Chiêm Mỗ Tư lại lần nữa cúi đầu, ngăn chặn môi của cô.
Lần này hắn hôn càng kịch liệt và tham lam hơn
# đã che giấu #
Mùi thơm ngọt ngào lại nhẹ nhàng khoan khoái, khiến hắn không thể khống chế, dục vọng không ngừng thiêu đốt.
Đôi tay của hắn bắt đầu sờ khắp thân thể của Lạc Tích Tuyết, trước khẽ vuốt ve má ngọc của cô, chạm tay vào làn da trắng như tuyết, khiến hắn chấn động, đôi tay bất giác dần dần đi xuống, đi qua cổ thẳng tắp trắng nõn tuyệt đẹp của Lạc Tích Tuyết, bờ vai mảnh khảnh của cô, từ cổ áo thấp chữ v của cô thăm dò vào thẳng xuống dưới
# đã che giấu #
“Umh”. Gò má Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, thân thể run động phát run, không thể phủ nhận thân thể của cô bị Chiêm Mỗ Tư kích động nhu vậy, có phản ứng, chỉ là cô cố gắng dùng ý chí kiềm lại.
“Tuyết Nhi, tôi yêu em, rất nhớ em”. Chiêm Mỗ Tư như mộng như thực nỉ non, # đã che giấu #
“A không muốn không thể vậy!”. Lạc Tích Tuyết không chịu nổi liền hét lên, đầu lưỡi bị trêu ghẹo, bị lực hút thế kia, có cảm giác như vậy, như có dòng điện lướt qua trái tim cô vậy, toàn thân cô đều ở trong trạng thái kích động.
“Muốn, cho tôi, không cần cự tuyệt, ngoan!”. Chiêm Mỗ Tư hưng phấn dụ dỗ nói, thở hổn hển nặng nề, căn bản không dừng lại được.
# đã che giấu #
“Ừ,a, không cần mau dừng tay!”. Cảm giác thân thể nóng ran đang dần dần bay lên, Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi dưới, cố nén dục vọng bắt đầu phát trong người, nỗ lực hô to, nhưng không có dũng khí đẩy người đàn ông trên người, cô đã bị kỹ thuật hôn cao siêu của hắn làm cho ý thức hỗn loạn.
“Anh rốt cuộc là ai?”. Trong sương mù, cô mơ hồ theo dõi mặt hắn, gương mặt đó và gương mặt trong trí nhớ của cô thật là trùng hợp.
“Tôi là người đàn ông có thể mang đến niềm vui cho em”. Chiêm Mỗ Tư thở hổn hển, trong mắt đã là một mảnh lửa nóng.
# đã che giấu #
Lúc này Lạc Tích Tuyết đang rất mâu thuẫn, giùng giằng, mặc dù trong lý trí cô không thể cùng người đàn ông này có bất kì liên quan nào, nhưng thân thể bị hắn trêu chọc như bị bùng lên ngọn lửa trước nay chưa từng có, toàn thân cũng nóng ran khó chịu, tựa như đang mãnh liệt yêu cần cái gì, cô càng nóng lóng muốn thoát ra, thì càng kích thích mạnh mẽ và khát vọng thì càng mãnh liệt hơn.
Hắn là người xa lạ ạ, chỉ gặp cô qua một hai lần mà thôi, cô cư nhiên ở trong phòng rửa tay cùng hắn như vậy với nụ hôn nóng bỏng, cô bây giờ đang làm gì vậy? Với người phụ nữ kia thì có gì khác nhau chứ?
Lạc Tích Tuyết trong lòng tràn đầy xấu hổ cùng tự trách, nhưng hoàn toàn không đẩy người đàn ông mạnh mẽ này, hắn lần lượt mê hoặc cô, khiến cô căn bản không có chỗ để trốn, không đường nào để lui.
Cô bây giờ hi vọng bên ngoài có người nào đi vào, chặt đứt quan hệ dây dưa nguy hiểm của cô cùng với Chiêm Mỗ Tư, cô biết mình bây giờ không cách nào không chế được bản thân, nếu như có người thứ ba đi vào, bọn họ nhất định có thể giữ vững tỉnh táo, cô ngóng nhìn nhân viên phục vụ hoặc người khác có thể đi vào cái toilet này.
“Bảo bối, chăm chú chút! Hiện tại chỉ cho phép em nghĩ tới một mình tôi”. Chiêm Mỗ Tư tựa như cảm thấy Lạc Tích Tuyết thất thần, khó chịu nhắc nhở cô, hành động cũng càng trở nên điên cuồng hơn.
# đã che giấu #
“Anh, anh là ai?”. Lạc Tích Tuyết thở hổn hển, gương mặt đỏ lên, lại có cảm giác, nhìn chằm chằm vào hắn.
Nụ hôn của hắn quá mức quen thuộc với cô, hắn làm chuyện như vậy vào thời điểm này, thủ pháp dùng để trêu chọc cô cũng quá quen thuộc, bọn họ trước kia không biết đã bao nhiêu lần, nếu như một người cố ý thay đổi hành vi thông thường, nhưng cảm giác kích thích này, tất cả cũng xuất phát từ bản năng, hắn thì sao phải che giấu như vậy đây?
“Thế nào, bảo bối rất muốn biết rõ tên của tôi sao?”. Chiêm Mỗ Tư một mặt vuốt ve da thịt của cô, môi mỏng lại gần bên tai cô, căn lên vành tai cô, “Tôi tên là James(Chiêm Mỗ Tư), tên tiếng trung--- Lạc Thiên Uy!”
|
“ Rầm ! ! !”
Cả người Lạc Tích Tuyết như bị sét đánh, hắn dám nói tên tiếng trung của hắn là Lạc Thiên Uy? Hắn chính là Lạc Thiên Uy? Em trai Lạc Thiên Uy của cô sao?
“Anh…anh là”. Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn hắn, âm thanh không ngừng run rẩy.
Chỉ là thân thể cô càng run rẩy hơn, Chiêm Mỗ Tư thừa dịp cô sợ hãi, bàn tay tà ác đã đem chân cô tách ra, ngón tay nóng rực thừa dịp dò vào mảnh đất bí ẩn sâu hơn.
“A ----“. Lạc Tích Tuyết kêu lên một tiếng, vừa vội vừa xấu hổ, cô vội vàng muốn thoát khỏi cảm giác này.
Trong đầu cô có hàng loạt nghi vấn, nhưng người đàn ông này chuyên tâm chỉ muốn cùng cô làm, hoàn toàn không cho cô có cơ hội mở miệng.
“Không thể, không thể ở chỗ này”. Lạc Tích Tuyết vội vàng cự tuyệt, lý trí hai chân khép lại tay phải của anh.
# đã che giấu #
Lạc Tích Tuyết xinh đẹp, 2 má đào lập tức đỏ bừng như lửa, cả người vô cùng xấu hổ liền xụi lơ, cô rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo mà.
Nhìn gương mặt đỏ bừng cùng bộ dạng lúng túng không biết làm sao của Tích Tuyết, Chiêm Mỗ Tư càng cảm giác vui vẻ.
“Bảo bối, thật ra thì em cũng rất muốn tôi đúng không?”. Chiêm Mỗ Tư mập mờ cười nhẹ, âm thanh khàn khàn, mang theo cảm giác mê hoặc lòng người.
# đã che giấu #
“A ừ không… không nên tiếp tục”. Lạc Tích Tuyết không có nhiều sức lực liền thở hổn hển, gương mặt sớm từ lâu hồng hào bây giờ thành một mảnh nắng chiều, trong miệng phun ra hơi thở nóng rực, xen lẫn sâu sắc.
Không biết sao, lúc nghe thấy hắn nói tên tiếng trung là Lạc Thiên Uy, một khắc kia cô đã như bị đầu độc, cho nền tất cả đề phòng cùng kháng cự đều thất bại, cô chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng, cơ hồ không thể khống chế, muốn cởi tất cả quần áo phối hợp với hắn.
Cô cũng đã khát vọng hắn quá lâu, ba năm qua cô một mực chờ đợi hắn, mặc dù biết hắn đã không còn trên đời này, nhưng trong tiềm thức cô vẫn nhớ hắn thật sâu.
Đối mặt hắn, cô căn bản không có cách nào không chế, càng không cách nào cự tuyệt.
Chiêm Mỗ Tư thấy thời cơ chín muồi, tay phải một đường tuột xuống vào giữa hai chân cô, một ngón xông thẳng tiến vào, bắt đầu như chơi nhạc công cụ theo quy luật ra vào.
“A không cần”. Lạc Tích Tuyết lo lắng kêu, nhưng không có ngăn cản được động tác của Chiêm Mỗ Tư, cô chỉ cảm giác mình đã trầm luân vào đó, cảm giác rung động không thể tả được, đi thẳng vào trái tim, lan khắp toàn thân.
Chiêm Mỗ Tư cười, hắn biết Lạc Tích Tuyết rất hưởng thụ với động tác như thế, không khỏi tăng tốc độ, gia tăng trêu đùa, Lạc Tích Tuyết lúc bắt đầu chống đối đến dần dần thích ứng, cảm giác mất phương hướng, thâm chí còn chủ động đáp lại động tác của hắn.
“Ừ”. Lạc Tích Tuyết tuyệt đẹp lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh tươi kiều diễm, hơi thở bắt đầu nức nở dần dần uyển chuyển khẽ xầm xì, thân thể xinh đẹp lung linh mềm mại theo từng đợt sung sướng mà không ngừng run rẩy.
“Bảo bối, có muốn tôi hay không?”. Trong mắt Chiêm Mỗ Tư bây giờ đã là một mảnh lửa nóng, hắn không kịp chờ đợi xé rách sạch y phục của cô, muốn mau sớm hòa làm một thể với cô.
“Không…không được ở chỗ này, xin anh!”. Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới thật chặt, một chút ý chí mâu thuẫn chống lại cảm giác thân thể nóng ran.
Coi như cô cũng rất khát vọng hắn, nhưng đạt được trong trường hợp này, nếu ở nơi này cùng hắn như vậy, cô sẽ vô cùng xấu hổ.
Chiêm Mỗ Tư nhìn cô rõ ràng rất khát vọng, lại bộ dạng khổ sở chống đỡ, hắn biết cô rất thận trọng, không phải người phụ nữ tùy tiện, nhưng hắn cũng không thể cầm cự được nữa. Cô ấy mê người như vậy, khiến hắn kháng cự thế nào được.
Toàn thân hắn cũng sôi trào lên, mặc dù như vậy, hắn lại không muốn ép buộc cô.
Hắn chỉ thở hổn hển, liều mạng kiềm chế, mỗi khối cơ bắp trên người đều run rẩy, mồ hôi hạt lớn chảy xuống, cùng cô đổ mồ hôi hòa làm một thể.
Lạc Tích Tuyết cố gắng bình phục lại nhịp tim của mình, tình cảm cùng lý trí đấu tranh lẫn nhau, lúc này cô không biết phải đẩy hắn ra như thế nào, nhưng cũng khó để tiếp nhận cùng hắn làm chuyện như vậy ở chỗ này, trên mặt nháy mắt có vẻ mặt kinh hoàng bất lực.
Đang lúc này, một giọng nói lo âu từ ngoài cửa nhẹ nhàng truyền vào:
“Tích Tuyết, em ở bên trong sao? Tại sao lại lâu như thế?”
Mặt Lạc Tích Tuyết liền biến sắc, đây là âm thanh của Lãnh Khinh Cuồng, nhất định là cô ra ngoài quá lâu, anh đi tìm đến cô.
Làm thế nào giờ? Bây giờ toàn thân cô trần truồng núp ở trong lòng người đàn ông này, tạm thời cô phải như thế nào để ra ngoài gặp anh ấy đây?
Cảm nhận được cô khẩn trương, Chiêm Mỗ Tư khẩn trương, ánh mắt phức tạp: “Anh ta là vị hôn phu của em?”
“Ừ”. Lạc Tích Tuyết khẩn trương gật đầu, không biết làm sao.
“Không bằng chúng ta biểu diễn một đoạn cho anh ta xem một chút?”. Chiêm Mỗ Tư trong mắt có một tia sáng không thể đoán được, thấy Lạc Tích Tuyết khẩn trương như vậy, khiến lòng hắn không cực kỳ thoải mái.
Vốn còn muốn thả cô, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn hung hăng trừng phạt cô.
“Cái gì? Umh”. Lạc Tích Tuyết không còn kịp kinh ngạc, đầu lưỡi của Chiêm Mỗ Tư đã chảy vào trong miệng của cô, hai lưỡi dây dưa, nhiệt tình mà kịch liệt chuyển động.
“Đừng!”. tâm của Lạc Tích Tuyết cũng nhảy tới cổ họng, Lãnh Khinh Cuồng vẫn còn ở ngoài cửa, ngộ nhỡ anh đẩy cửa vào tìm cô, phát hiện cô len lén ở trong phòng vệ sinh cùng người đàn ông xa lạ làm chuyện như vậy, về sau cô còn muốn đối mặt anh thế nào đây.
“Không cần sao? Nhưng thân thể của em lại khát vọng tôi mãnh liệt đấy”. Hô hấp nóng rực của Chiêm Mỗ Tư ở bên tai cô, trong mắt bị dục vọng đốt cháy.
# đã che giấu #
“Ừ a”. Lạc Tích Tuyết bị kích thích như vậy, thân thể liền run rẩy, cảm giác tê dại khó hình dung phân tán ra toàn thân, trong môi đỏ không nhịn được tràn ra những tiếng rên.
Nhưng cô lại không dám gọi quá lớn tiếng, Lãnh Khinh Cuồng vẫn còn ở bên ngoài, cô không thể phát ra âm thanh để anh nghe, nhưng người đàn ông tà ác này lại nhìn thấu tâm tư của cô, # đã che giấu #
“Có vị hôn phu ở bên ngoài, em càng nhạy cảm hơn thì phải?”. Chiêm Mỗ Tư cười tà nịnh, khó nhìn gầm nhẹ một tiếng, hắn xoay người đem Lạc Tích Tuyết chỗng đỡ áp trên tường, “Nên chủ động lấy lòng tôi, nếu không tôi nhất định sẽ làm anh ta biết em bây giờ đang làm gì đấy?”
“Anh không cần, a”. Lạc Tích Tuyết không còn kịp đẩy anh ra nữa, cảm giác tê liệt lan khắp toàn thân, Chiêm Mỗ Tư đem chay cô quấn lên bên eo của anh, sau đó xông vào, anh đã hoàn toàn đoạt lấy cô.
|