Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
|
|
“Giữa chúng ta như vậy, anh còn có cơ hội không?” Chiêm Mỗ Tư trầm mặc, chợt ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi cô.
“Không biết” trong mắt Lạc Tích Tuyết thoáng qua tia phức tạp. Tình yêu giữa cô và anh có liên quan đến quá nhiều người, cô không thể chỉ nghĩ đến mình được.
Ánh mắt của Chiêm Mỗ Tư chợt lóe:”Nếu như anh tiếp tục theo đuổi em, em có thể suy nghĩ đến việc tiếp nhận anh hay không?”
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt một chút, rất khó tưởng tượng được anh lại là người đàn ông sẵn sàng bỏ xuống lòng kiêu ngạo để theo đuổi cô.
Nhưng cô có thể tiếp nhận sao? Sợ rằng không được.
Cô sẽ không trở về nữa, thoát ra khỏi lồng giam này cô sẽ tự mình sống không nhờ đến bất cứ sự trợ giúp của ai.
Chiêm Mỗ Tư nhìn ra do dự của cô, nghiêm túc cầm tay của cô đặt lên lồng ngực của mình “Tích Tuyết tiểu thư, anh thật sự rất yêu em”.
Lạc Tích Tuyết xì cười, đấm nhẹ lên ngực của anh:”Nếu như anh thật sự yêu em, xin anh tạm thời cho em chút tự do”.
Chiêm Mỗ Tư trầm mặc, anh thật sự không thể nào không nhìn cô hằng ngày được, nhưng là anh vẫn muốn tôn trọng ý kiến của cô.
Sáng sớm ngày thứ hai Lạc Tích Tuyết vừa mới vào phòng làm việc thì có hoa đưa tới, 99 đóa hồng đỏ tươi, thật là phô trương mà.
Cầm Tư Liên vội cầm tấm thiệp được gửi kèm đọc to lên “Yêu em là hạnh phúc lớn nhât đời này của anh, nhớ em là mật ngọt nhưng cũng là khổ sở nhất của anh, anh chỉ yêu một mình em thôi!”
Cầm Tư Liên ngưỡng mộ nói”Tích Tuyết, người đàn ông của cô rất lãng mạn nha! Xem ra cô rất nhanh sẽ được gả cho người ta thôi!”
Lãng mạn? Lạc Tích Tuyết nhướng mày, cô mới vừa rời khỏi anh mấy tiếng đồng hồ, vậy mà anh đã làm phô trương như vậy rồi, người đàn ông này làm cho cô có chút đau đầu.
Sợ rằng Thẩm Tâm Lam rất nhanh lại tìm đến cô cho xem, cô rõ ràng đã đồng ý sẽ không gặp Chiêm Mỗ Tư nữa nhưng vừa nghe tin anh ngã bệnh cô đã mềm lòng lại.
“Tử Liên, buổi tối cô có tham gia tiệc quan hệ hữu nghị gì đó đúng không?” Lạc Tích Tuyết chợt nghĩ đến cái gì, liền hỏi Cầm Tư Liên.
“Đúng vậy” Cầm Tử Liên nói.
“Cô có thể dẫn tôi đi cùng được chứ?” Lạc Tích Tuyết suy nghĩ một chút nói.
Cầm Tư Liên xoay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô:”Cô muốn đi đến đó sao?”
Cô mỗi đêm tham gia tiệc hữu nghị gì đó cốt yếu là chỉ để tìm một người đàn ông hợp đời mình mà kết hôn thôi, nói trắng ra thì đó là buổi xem mắt.
Cô cho rằng chỉ có những người chưa có bạn trai mới tham gia những buổi gặp mặt như vậy, không nghĩ rằng Lạc Tích Tuyết cũng muốn tham gia, không phải cô nàng đã có bạn trai rồi sao?
“Thôi đi, cái địa phương đó không có thích hợp với cô đâu” Cầm Tư Liên nghiêm túc nói.
Nhưng Lạc Tích Tuyết lại càng thêm kiên trì:”Tư Liên, tôi thật sự muốn nghĩ tìm một người đàn ông bình thường để gả cho anh ấy, những năm gần đây tôi mệt mỏi quá rồi!”
“Thế nào? Có chuyện gì xảy ra với cô à?” Cầm Tư Liên nhìn vẻ mặt của Lạc Tích Tuyết như sắp khóc, tâm nhất thời hơi căng thẳng.
Lạc Tích Tuyết cầm tay của cô nàng nói:”Tư Liên, giúp mình một chút đi”
“Nhưng còn bạn trai của cô thì sao?” Cầm Tư Liên chỉ vào bó hoa hồng trên bàn.
Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết khẽ cứng lại, con ngươi ảm đạm:”Anh ấy đã kết hôn rồi!”
Cầm Tư Liên chợt hiểu, khó trách! Người đàn ông dù có hoàn mỹ đến đâu nhưng nếu anh ta đã có gia đình rồi thì có yêu họ cũng chỉ rước thêm đau khổ mà thôi.
“Vậy còn Hàn Diệp Thần thì sao?” Cô chợt nghĩ đến một người.
“Cũng bởi vì anh ấy đối với tôi quá tốt nên tôi mới phát giác tôi không xứng với anh ấy” Lạc Tích Tuyết có chút ủ dột nói.
Cuộc sống hào môn cô chán ghét vô cùng, cô chỉ muốn sống cuộc sống của một người bình thường mà thôi, đó mới là điều quan trọng nhất đối với cô.
“Tôi không yêu cầu cao, chỉ cần đó là người đàn ông có công việc ổn định, tuổi tác tương xứng với tôi là được rồi” cô bày tỏ ý kiến đơn giản của bản than.
Ánh mắt tĩnh mịch của Cầm Tư Liên nhìn cô, chợt thở dài:”Được rồi, chuyện nay tôi sẽ giúp cô, chỉ là những cuộc gặp mắt như thế này đều hết sức bình thường, xung quanh cô toàn những người đẹp trai như vậy sợ rằng cô sẽ không thích ứng được”.
“Ha ha” Lạc Tích Tuyết cười, đẹp trai thì có lợi ích gì, cũng chẳng ăn được.
Buổi tối cô được sắp xếp gặp mặt và nói chuyện với hai mươi người, đến người thứ hai mươi thì cô cảm thấy mệt không chịu nổi, đang định đứng dậy rời đi thì có một người đàn ông mặc trên người bộ âu phục chỉnh tê ngồi xuống trước mặt cô.
Ngẩng đầu lên, đang muốn mở miệng chào hỏi, nhưng khi thấy gương mặt của người trước mặt thì cô sợ hết hồn.
“Tại sao lại là anh?” Lạc Tích Tuyết trợn to cặp mắt, không dám tin hỏi.
“Sao lại không thể là anh?” Hàn Diệp Thần buồn cười nhìn cô.
Lạc Tích Tuyết chỉnh chỉnh váy áo, nghiêm túc nói:”Tôi tới đây là để xem mắt”.
Hàn Diệp Thần cũng không có nói đùa, lạnh nhạt khẳng định nói:”Anh cũng đến đây để xem mắt”.
“A? Anh…” Lạc Tích Tuyết liền giật mình, trong lúc nhất thời lại không biết phải làm sao.
“Thế nào? Chẳng lẽ anh không thích hợp sao? Anh rất có thành ý nha!” Hàn Diệp Thần hí mắt cười một cái, đem bó hoa hồng lớn đưa đến trước mặt Lạc Tích Tuyết.
“Sợ rằng chúng ta không thích hợp rồi” Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, khổ sở nói, cô đã sớm uyển chuyển cự tuyệt anh rồi mà.
“Có cái gì không thích hợp? Em tới đây xem mắt, anh cũng tới đây để xem mắt, không biết anh có vinh hạnh để chính thức được hẹn hò với em không đây?” Hàn Diệp Thần làm ra tư thế mời, trong mắt lóe lên thần thái mong đợi, anh rất hy vọng Lạc Tích Tuyết có thể làm bạn gái của anh.
“A? Cái này…” Lạc Tích Tuyết do dự, cô biết tấm long của Hàn Diệp Thần nhưng cô còn có thể yêu được nữa sao?
“Nếu em theo anh, anh sẽ không miễn cưỡng em cái gì, em muốn làm cái gì anh cũng sẽ cho em tự do lớn nhất” Hàn Diệp Thần nắm chặt tay của cô, ánh mắt nóng rực nói.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, suy nghĩ chốc lát rồi ngẩng đầu lên nói:”Anh để em suy nghĩ một đêm, ngày mai em sẽ có câu trả lời cho anh”.
“Ừm, anh chờ em” Hàn Diệp Thần mừng rỡ cực kỳ.
Lạc Tích Tuyết đứng lên, tới chỗ Cầm Tư Liên ngồi cách đó không xa chào hỏi một tiếng rồi ra về.
“Để anh đưa em về!” Hàn Diệp Thần liền vội vàng đuổi theo.
Ngồi ở trong xe Lạc Tích Tuyết chỉ đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ban đêm yên tĩnh luôn làm cho người ta nhớ lại chuyên xưa.
Cô đã làm theo lời của Thẩm Tâm Lam thử cùng các đàn ông khác lui tới, nếu Chiêm Mỗ Tư biết được nhất định sẽ buông tha cho cô thôi.
Anh là người đàn ông chuyên chế, bá đạo không cho phép ai phản bội anh.
Xe tới chung cư cô ở thì ngừng lại, Lạc Tích Tuyết vừa định bước xuống xe, Hàn Diệp Thần đột nhiên giữ cô lại.
“Anh có thể hôn em không?” Dưới ánh trăng, cô thật là đẹp anh nhịn không được muốn đến gần cô hơn.
Lạc Tích Tuyết lui về sau một bước, theo bản năng tránh đi:”Tạm biệt!”
Cô đẩy cửa xe ra, vội vã chạy vào trong thang máy, nhanh chóng bấm số lên lầu.
Cho đến khi tới cửa phòng, tim của cô vẫn không ngừng đập, cô không ngờ Hàn Diệp Thần lại đề ra yêu cầu lớn mật như vậy.
Nhưng nếu cô chấp nhận ở chung với anh một chỗ thì giữa hai người hôn môi cũng là chuyện bình thường, lẽ ra cô nên sớm thích ứng mới đúng.
“Em đi xem mắt?” sau lưng một hơi thở nguy hiểm đang đến gần.
Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, quay đầu lại, người tới là Chiêm Mỗ Tư!
“Sao anh lại ở đây?” Thật vất vả bình phục lại nhịp tim, cô kinh ngạc hỏi.
“Tại sao lại muốn đi xem mắt?”tuấn nhan của Chiêm Mỗ Tư vô cùng lạnh lung, than thể cao lớn mang theo cảm giác áp bức nặng nề.
“Em, thật ra thì…”Lạc Tích Tuyết khó khăn nói, nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, cô thật muốn nói cho anh biết bọn họ đã chia tay rồi anh không có tư cách xen vào chuyện riêng của cô.
Chiêm Mỗ Tư đến gần cô, nâng cằm của cô lên nhìn thẳng vào mắt của cô:”Em nghe đây, về sau bất cứ cuộc xem mắt nào cũng không được tham gia, ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ”.
“Tại sao?” Lạc Tích Tuyết mở to hai mắt xinh đẹp, vô tội hỏi. Chẳng lẽ cô và anh có chia tay cô cũng không thể tự do lập gia đình được sao?
“Bởi vì… em là của tôi!” than thể của Chiêm Mỗ Tư vây lấy cô, bá đạo nói.
Cô bị anh vây bên trong, nhìn gương mặt tuấn tú của anh càng ngày càng lại gần, hơi thở bao lấy cô, ánh mắt của cô từ từ nhắm lại.
Anh nhẹ nhàng nhấm nháp vị ngọt đôi môi của cô, dịu dàng mút lấy, đầu lưỡi đánh vòng từng chút một, Lạc Tích Tuyết bị hơi thở cực nóng ùn ùn kéo đến kết hợp với nụ hôn dịu dàng như vậy làm cô cảm thấy toàn than như nhũn ra, cho đến khi anh buông cô ra cô mới từ từ lấy lại hơi thở.
Chiêm Mỗ Tư kề trán mình lên trán của cô, trầm thấp cười nói”Tuyết nhi, em rõ ràng đối với tôi có cảm giác”.
“Tôi mới không có!” Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, quay lưng đi, bắt đầu lấy cái chìa khóa mở cửa phòng ra.
Đây là lần đầu tiên Chiêm Mỗ Tư đến một nhà trọ tư nhân nhỏ như vậy.
Cái gì cũng nhỏ mà than hình của anh thì cao lớn nên có cảm giác hơi lung túng.
“Ở đây không có cà phê, chỉ có nước thôi, anh có muốn dùng không?” Lạc Tích Tuyết đưa cho anh một ly nước, anh nhận lấy, ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của anh, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi, lạc Tích Tuyết ngồi vào bên cạnh anh khẽ hỏi:”Mệt lắm sao? Đã uống thuốc chưa?”
Chiêm Mỗ Tư ừ một tiếng, bàn tay kéo cô vào trong ngực, thấy cô thoáng giãy giụa, hai tay nhanh chóng vòng qua người cô :”Đừng động, để anh ôm em một chút”.
|
Lạc Tích Tuyết lại thật sự không động.
Hồi lâu, anh đưa tay vuốt trên đỉnh đầu của cô, vuốt nhẹ suối tóc mềm mại làm anh không nỡ buông tay, nhẹ nhàng nói:”Muốn ăn khuya không? Tôi đi mua”.
Lạc Tích Tuyết dựa vào ngực của Chiêm Mỗ Tư, tay ôm lấy hông săn chắc của anh, ngửi mùi hương quen thuộc, chợt ngẩng đầu lên, cười nhìn anh:”Không bằng tôi tự mình xuống bếp làm cho anh ăn được không?”
Chiêm Mỗ Tư nghiêng người, chạm trán mình lên trán của cô, cười nhạo nói:”Em tay chân vụng về như vậy xuống bếp được sao?”
“Hừ, không tin tôi làm cho anh xem!” Lạc Tích Tuyết bĩu môi, nghe anh chê bài tài nấu nướng của cô, cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái, xoay người đi về phía phòng bếp.
Chiêm Mỗ Tư nhìn bóng lưng tức giận bỏ đi của cô, bóng dáng ngập trong căn phòng đầy ánh sáng ấm áp làm cho anh có cảm giác như một cô vợ nhỏ đang chuẩn bị cơm cho chồng vậy, ánh mắt của anh dần ấm áp hơn, giờ khắc này nếu có thể tồn tại mãi thì thật tốt biết mấy.
Loay hoay trong bếp một thời gian, cuối cùng cô cũng chuẩn bị xong một vài món ăn đơn giản, cô xoay người gọi với ra ngoài bảo anh vào dùng cơm.
Cô cảm thấy hơi ngượng, đều là những món ăn gia đình, đơn sơ không biết người có thói quen hay dùng những món ăn trong nhà hàng như anh có dùng được cơm cô nấu không.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư ngược lại cũng không ghét bỏ, cầm đôi đũa lên, anh cũng lâu rồi chưa ăn món ăn Trung Quốc.
Lạc Tích Tuyết nhìn anh gấp thức ăn cho vào miệng, có chút mong đợi hỏi:”Ngon không?”
“Ừm” Chiêm Mỗ Tư gật đầu, lại gấp thêm món khác.
“Thật?”tròng mắt của Lạc Tích Tuyết sáng lên.
“Thật”. Chiêm Mỗ Tư gật đầu như dã tỏi. “Sau này ngày nào em cũng nấu cơm chờ tôi đi làm về rồi cùng ăn được không?”
“Tôi mới không cần cùng người đàn ông đã có gia đình ở chung với nhau!” Lạc Tích Tuyết có chút tức giận nói, cô vừa mới thoát khỏi nhà tù của anh, cũng không muốn quay lại đó đâu.
Chiêm Mỗ Tư cưng chìu vuốt chiếc mũi nhỏ xinh của cô:”Tôi muốn ở chung với em là thật, và tôi cũng chưa từng kết hôn cũng là thật”.
“Không có kết hôn?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc “Vậy Lisa là sao? Anh đừng nói với tôi một chút quan hệ với cô ta anh cũng không có nha?” Cô mới không dễ dàng bị gạt như vậy.
“Cô ta chỉ là vợ trên danh nghĩa của tôi mà thôi, tôi không có chân chính cưới cô ta” Chiêm Mỗ Tư nói vô cùng nghiêm túc.
Nhưng Lạc Tích Tuyết cũng nửa tin nửa ngờ:”Nếu như cô ấy chỉ là vợ trên danh nghĩa, vì cái gì phải tới tìm tôi gây phiền toái như vậy?”
“Cũng bởi vì mẹ của tôi” Chiêm Mỗ Tư thở dài một hơi, ánh mắt có chút u buồn”Mẹ tôi cho rằng cô ta là con dâu phù hợp nhất, gia tộc của cô ấy có giá trị lợi dụng với chúng tôi, nên tôi cần phải lấy cô ấy trên danh nghĩa”.
Lạc Tích Tuyết nhìn anh đem chén canh uống xong, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tất cả có đúng như lời của Chiêm Mỗ Tư nói không? Nhưng tại sao Thẩm Tâm Lam lại nói cho cô biết Chiêm Mỗ Tư cùng Lisa đã kết hôn nhiều năm rồi? Rốt cuộc bọn họ ai mới là người nói thật?
“Anh sớm muộn gì cũng sẽ cưới cô ấy!” hồi lâu, cô nói ra một câu nói như vậy. Nếu bây giờ chỉ là danh nghĩa vợ chồng thì sớm muộn gì cũng sẽ hóa thành thật thôi.
“Người tôi muốn cưới là em!” Chiêm Mỗ Tư đột nhiên cầm tay cô, ánh mắt sáng quắc:”Tích Tuyết, tôi chuẩn bị phải về Pháp rồi, em đi cùng tôi được không?”
“Anh nói chúng ta cùng đi Pháp?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, hắn ở đây dây dưa với cô chưa đủ giờ còn muốn đưa cô về Pháp sao? Cô mới không cần đâu!
“Ừ, Tích Tuyết, chúng ta đến Pháp kết hôn được không?” Chiêm Mỗ Tư duỗi cánh tay ra ôm cô vào trong ngực, ghé bên tai cô lẩm bẩm.
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, thấy ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn cô, không giống như đang nói dối, lòng của cô run rẩy.
“Anh buông tôi ra trước” Cô giùng giằng muốn thoát ra khỏi ngực của anh, chạm vào ánh mắt nóng rực của anh, giống như một cái động không đáy, muốn đem cô thu nạp vào trong đó.
“Không thả, trừ phi em đồng ý với tôi trước!” Chiêm Mỗ Tư ôm chặt cô hơn, kiên trì nói.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, đẩy anh ra:”Chiêm Mỗ Tư, như vậy là cầu hôn với tôi sao? Nào có người cầu hôn mà đồng ý ngay lập tức chứ, phải cho đối phương thời gian suy nghĩ chứ”
“Cái gì?” Chiêm Mỗ Tư sửng sốt, thấy Lạc Tích Tuyết nói như vậy, anh có chút chần chừ, ép cô như vậy làm cô có chút chần chừ.
“Được rồi, cho em một tuần để suy nghĩ” Anh suy nghĩ một chút rồi cuối cùng hạ quyết tâm nói.
“Ừm” Lạc Tích Tuyết buông lỏng thở ra một hơi.
Nhìn anh đem một bàn thức ăn ăn hết, trong lòng cô có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Cô biết anh là một người khá kén chọn, thế nhưng ở trước mặt cô dùng hết thức ăn như vậy đủ để chứng minh anh đối với cô vô cùng tin tưởng.
Sau khi ăn xong, Lạc Tích Tuyết dọn dẹp bát đũa, còn Chiêm Mỗ Tư đi vào phòng tắm.
Nhìn cô bận rộn trong phòng bếp, cảnh đẹp như vậy làm cho lòng của anh ngứa ngáy một chút. Không kiềm hãm được, Chiêm Mỗ Tư đi tới, từ phía sau ôm lấy Lạc Tích Tuyết.
“Để tôi giúp em” tay anh nhận lấy chén bát, giúp cô một tay. Anh thế nào nhẫn tâm để cho cô làm việc nhiều như vậy.
“Cái gì?” Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, tựa như không nghĩ tới người đàn ông này sẽ giúp cô rửa chén, lòng của cô nhất thời cảm thấy ấm áp vô cùng.
Hai người hợp tác cuối cùng cũng đem bát đũa rửa sạch.
Lạc Tích Tuyết vừa định rời đi, Chiêm Mỗ Tư liền níu kéo lại.
Anh tỉ mỉ đem lỗ tai cùng cổ của cô hôn lần lượt, hơi thở càng ngày càng nóng, ở trên cần cổ của cô tỉ mỉ để lại từng ấn ký màu đỏ, tay cũng không để yên đưa vào trong quần áo của cô, một đường vuốt ve.
Bị anh thành thục khơi lến lửa dục như vậy làm Lạc Tích Tuyết trong long rất nhanh đã xụi lơ, dục vọng nóng rực cứng rắn của anh chống đỡ ở bắp đùi của cô, cách một tầng vải mỏng cô có thể cảm nhận được nó nóng đến mức nào, thân thể cô không nhịn được cũng nóng lên theo.
Chiêm Mỗ Tư đưa tay dò xét vào trong, hơi dùng lực hạ xuống, liền nghe được một tiếng hừ nhẹ từ trong miệng nhỏ nhắn của cô” Đừng đụng vào nơi đó”.
“Ngoan, anh không nhịn được nữa, cho anh đi” Anh hạ thấp giọng dụ dỗ cô, dịu dàng ngậm cánh môi của cô, trằn trọc mút.
Tối nay Lạc Tích Tuyết cũng đặc biệt nhạy cảm, có lẽ do nghe anh nói anh cùng Lisa không có quan hệ nên cô thả lỏng đi rất nhiều.
Thân thể của cô được anh dạy dỗ, dễ dàng phát lửa nóng, nội tâm cũng khát vọng anh vô cùng.
Vì vậy, cô không có cự tuyệt.
Dưới ánh đèn lờ mờ, anh từ phía sau dùng sức đi vào.
Cô thật chặt,lập tức đem anh bao lấy, cảm giác đó khít khao đến nỗi làm cho anh nổi điên.
Anh giữ chặt hông của cô, nhanh chóng co rúm lại.
Gương mặt của Lạc Tích Tuyết đỏ thắm, ánh mắt dần dần mê ly, tất cả ở trong mắt cô tựa như không có gì tồn tại nói, cô chỉ cảm thấy sau lưng có một lực mạnh kinh khủng, lần lượt chạm vào cô, như muốn dẫn cô đến giới hạn kích thích nhất.
Cô không còn dè dặt nữa ngược lại còn phối hợp với anh, Chiêm Mỗ Tư lật ngược thân thể của cô lại, để cho tay cô chống lên phía trước.
Tư thế như vậy làm cho anh dễ dàng đi vào hơn.
“A, Chiêm Mỗ Tư” Lạc Tích Tuyết bấu chặt hai vai của anh, mê loạn hô to.
Chiêm Mỗ Tư ghé vào ngực của cô thấp giọng cười, anh thích nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô khi ở dưới than của anh, hiện tại anh thật hận không thể đem cô nhập vào trong ngực của mình.
Trên thực tế, anh cũng quả thật làm như vậy, hai người ở trong bếp, không gian nho nhỏ, ánh đèn mập mờ, tựa hồ theo bản năng mà phát ra sự nhiệt tình.
Không biết qua bao lâu, Chiêm Mỗ Tư mới dừng lại, lúc này hai người đã không nhớ họ làm bao nhiêu lần rồi.
Lạc Tích Tuyết xụi lơ ở trong ngực của anh, như con mèo nhỏ.
Chiêm Mỗ Tư không nhịn được động lòng, hôn cô say đắm, xem cô như tâm can bảo bối của mình vậy.
Anh ôm cô đi vào phòng tắm, dịu dàng lau than thể mềm mại của cô.
Lạc Tích Tuyết bị anh ôm ngồi ở trên đùi, rất nhanh cũng cảm nhận được vật mềm mại cứng rắn hẳn lên, chống đỡ phía sau cô làm cô cảm thấy có chút đau.
“Anh” Lạc Tích Tuyết xấu hổ nhìn về phía anh, người đàn ông này khi nãy mới cùng cô làm nhiều lần như vậy, thế nào bây giờ còn muốn? tinh lực của anh có phải quá dư thừa rồi không?
“Ngoan, đối với em, anh thế nào cũng muốn không đủ” Chiêm Mỗ Tư nhẹ nhàng hạ xuống cánh môi của cô, nhỏ giọng nói nhưng dễ dàng nhận ra trong giọng nói đó tràn đầy hương vị tình dục, mà bàn tay bôi đầy sữa tắm đánh úp về phía cô.
“Gả cho anh đi Tích Tuyết, về sau mỗi ngày chúng ta đều được gần nhau, có được hay không?” Một bên anh trêu chọc nhiệt tình của cô, một bên êm ái vuốt bộ ngực sữa của cô..
“Ừm” Lạc Tích Tuyết như bị nhiệt tình của anh hòa tan, khó có thể tự chủ phát ra âm thanh rên rỉ mê người.
|
Lạc Tích Tuyết vùi vào trong lòng hắn, vẫn tùy hắn vỗ về chơi đùa mình, dần dần ngủ thật say, cái gì cũng không biết.
Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện bên gối đã không có bóng dáng của Chiêm Mỗ Tư, nhưng mà trên bàn cơm, có bữa sáng hắn chính tay làm vì cô.
Khoảnh khắc này, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Từ đó về sau, Chiêm Mỗ Tư không làm gì sẽ tới nhà trọ của cô, căn cứ vào khẩu vị mà suy xét, phần lớn thời gian đều là hắn xuống bếp, ăn xong rồi hai người ôm nhau ngồi trên sô pha xem TV nói chuyện phiếm, giống như đôi vợ chồng bình thường.
Có đôi khi hắn tới, nhưng Lạc Tích Tuyết không có ở nhà. Hắn sẽ ở trong xe chờ cô, cho đến khi cô trở về, lấy cái chìa khóa mở cửa, hai người cùng đi vào, tiếp tục triền miên.
Lúc đầu hàng xóm ở đây còn chưa hiểu rõ, cho rằng Chiêm Mỗ Tư là một kẻ trộm đồ vặt, sao lại nhìn chằm chằm khu nhà trọ này của bọn họ cả ngày chứ, dần dần bọn họ cũng biết , hắn là bạn trai của Lạc Tích Tuyết, bắt đầu nhiệt tình với hắn
Lạc Tích Tuyết ngại làm phiền hàng xóm, hơn nửa thấy mỗi ngày Chiêm Mỗ Tư chạy tới chạy lui cũng vất vả, cô cảm thấy mềm nhũn, liền lấy chiếc chìa khóa còn lại của nhà mình đưa cho hắn, xem như ngầm thừa nhận hắn là bạn trai của cô.
"Mệt mỏi quá!" Hôm nay Chiêm Mỗ Tư vừa về đến, hai tay hai chân liền ngửa ra ngồi phịch xuống sô pha, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Lạc Tích Tuyết rót cho hắn một ly nước, đeo tạp dề lên: "Anh nghỉ ngơi một lát, hôm nay để em nấu cơm."
Dường như mỗi ngày hắn đều tới chỗ của cô, mỗi đêm cũng sẽ lăn qua lăn lại cùng cô một lúc, ban ngày còn đi làm, mệt là chuyện sớm muộn.
Nhưng mà tinh lực người đàn ông này không phải tốt bình thường, hắn chỉ cần nghỉ ngơi một chút, lập tức có thể khôi phục thể lực.
Lạc Tích Tuyết vào phòng bếp nấu đồ ăn, Chiêm Mỗ Tư liền nằm ở trên sô pha chợp mắt một lúc.
Trứng chiên cà chua, rau dấm chua, pha trộn lại chính là một măm thức ăn ngon miệng. (Đoạn đồ ăn này ta chém nha mấy nàng ~.~)
Cô sẽ không làm đồ ăn quá phức tạp, muốn học nhưng Chiêm Mỗ Tư lại nói không cần, hắn làm cho cô ăn là được.
Nhìn hắn lại ăn sạch bách những món ăn cô làm, trong đáy lòng cô chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn như bây giờ, được xem là quan trọng, thật sự rất tốt.
Chiêm Mỗ Tư ngủ một lát, lại ăn một chén mì, tinh lực liền nhanh chóng khôi phục.
Hắn chủ động giúp cô thu dọn bát đũa, còn Lạc Tích Tuyết đi tới ban công phơi quần áo, từ sau khi hắn ở đây, mỗi ngày trên ban công của cô cũng treo quần lót đàn ông, là người đều sẽ đoán được trong nhà cô có đàn ông ở.
Sau khi Chiêm Mỗ Tư rửa bát xong , liền đi ra ban công, ôm lấy từ sau lưng, vùi vài cái cổ nhỏ gặm rỉa.
"Anh thích quần lót màu đen sao?" Cô cầm quần lót của hắn vắt khô, vừa kinh ngạc hỏi. Cô nhớ rõ Lạc Thiên Uy cũng thích loại quần màu này, hơn nửa chính là mặc màu sắc này.
"Ừm." Hắn ngậm vành tai cô, bàn tay dần dần thăm dò vào đồ lót của cô.
"Đừng như vậy, đang ở sân thượng." Lạc Tích Tuyết kháng cự né tránh, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Chiêm Mỗ Tư cười nhẹ, đầu lưỡi liếm vào lỗ tai cô, hơi thở nóng bỏng phun vào lỗ tai cô: "Muốn sao? Anh càng muốn nhìn bộ dáng em cùng anh ở bên ngoài này"
"Chán ghét a!" Lạc Tích Tuyết xấu hổ đẩy hắn, vừa muốn kháng cự, bàn tay to của Chiêm Mỗ Tư đã vén vạt áo cô dò xét vào bên trong.
Hắn trực tiếp phủ lên nơi đầy đặn của cô, dùng sức buộc chặt vuốt ve, cô bị đau kêu lên một tiếng, lưỡi dao động bên môi cô lập tức chui vào, dây dưa cùng lưỡi của cô, nhiệt liệt quấy động.
Cô là người phụ nữ của hắn, thân thể đã được hắn dạy dỗ không biết bao nhiêu thứ, đương nhiên sẽ nhanh chóng tìm tới chỗ mẫn cảm của cô, ngựa quen đường cũ, Lạc Tích Ttuyết đã mềm nhũn thành như nước trong đầm.
Hắn ôm cô lên lan can, xé nát áo ngủ cổ chữ V ra, miệng mạnh mẽ ngậm lấy nơi đầy đặn đang bại lộ ra, cắn từng ngụm từng ngụm.
Lạc Tích Tuyết vừa định kêu lên đau đớn, lại bị hắn ngăn chặn trong miệng, cùng với nụ hôn mãnh liệt.
Hai người rơi vào giữa lửa nóng nồng nhiệt, Chiêm Mỗ Tư nhanh kéo quần nóng của cô xuống, đáy mắt nhuộm lửa đỏ, một tay hắn ôm eo cô, một tay vội vàng cởi bỏ khóa kéo quần của mình, dùng sức đi vào.
Hai người đều là thoải mái khẽ ngâm nga một tiếng.
Cảm giác lửa nóng căng quen thuộc, khiến cho tay chân của Lạc Tích Tuyết cũng thoải mái tung tay.
Chỉ là hiện giờ bọn họ đang ở trên ban công, làm loại chuyện này bại lộ bên ngoài như vậy, trong lòng cô rất lo lắng.
Cô cắn răng quăng vung tóc, cũng không dám kêu ra tiếng.
Cô càng chịu đựng lại càng căng thẳng, càng căng thẳng lại càng khít khao, Chiêm Mỗ Tư sắp bị cô hành hạ điên mất rồi, cô gái này đúng là khắc tinh của hắn.
"Ngoan, thả lỏng, em như vậy là muốn mạng của anh sao?" Hắn cắn lên vành tai của cô, thở phì phò ở bên tai của cô.
"Chiêm Mỗ Tư, chúng ta vào trong phòng có được hay không? Bên này cách âm không tốt lắm " Lạc Tích Tuyết vừa xấu hổ vừa vội, ngộ nhỡ bị hàng xóm phát hiện, sau này cô còn mặt mũi nào gặp người khác.
Cô chưa nói dứt lời, Chiêm Mỗ Tư lại trực tiếp căng thêm vài phần, động tác sau đó cũng bắt đầu thô lỗ.
"A anh làm gì a ừ không cần" Lạc Tích Tuyết khẩn trương chống đẩy, vẻ mặt chịu đựng kích thích càng sôi trào nhiệt huyết hơn của Chiêm Mỗ Tư, động tác dưới thân từng chút từng chút mất đi khống chế, làm sao có tâm trạng đổi chỗ nửa.
"Ngoan, ở ngay đây, anh thích để cho tất cả mọi người nhìn anh muốn em, kêu ra tiếng, nhanh lên!" Hắn càng thêm ra sức muốn cô, dường như bị cô gái nhỏ này biến thành không thể khống chế được nửa rồi.
"Ưm, không cần a! ! !" Lạc Tích Tuyết ngừng thở, đè nén cầu xin hắn, lại kích thích ý xấu của hắn, rốt cuộc không nhịn được kêu to lên.
Chiêm Mỗ Tư cười tặc tặc, còn dày vò cô, mãi đến khi cô không chịu nổi mê man.
Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, Lạc Tích Tuyết mơ mơ màng màng, phát hiện Chiêm Mỗ Tư vẫn ngủ ở bên cạnh cô.
"Anh không cần đi làm sao?" Cô đưa tay đẩy đẩy hắn.
Người đàn ông ăn no ngủ đủ nét mặt tỏa sáng, lười biếng giống như con báo xinh đẹp,"Nghỉ ngơi."
"Hả? Nghĩ bao lâu?" Cô có chút ngoài ý muốn.
"Nghĩ đến lúc chúng ta làm đủ mới thôi." Hắn xoay người một cái đè cô ở dưới thân, lại mút vào trên da thịt cô.
"Đừng như vậy, em còn phải đi làm?" Lạc Tích Tuyết đẩy hắn ra, liền muốn đứng dậy.
Chiêm Mỗ Tư kéo cô trở về: "Đừng đi, ở nhà với anh!"
"Em không phải ông chủ, nói không đi có thể không đi, em không đi làm đúng giờ, sẽ bị trừ tiền lương ." Lạc Tích Tuyết trợn trừng mắt, hắn là tổng giám đốc, cô không phải.
"Chỉ cần em thích, anh có thể mua công ty cho em." Chiêm Mỗ Tư mổ hôn lên khuôn mặt cô, thân mật nói.
"Chính là không cần!" Lạc Tích Tuyết lập tức lắc đầu, cô cũng không muốn nói toạc ra như vậy, chỉ có thể thỏa hiệp với hắn: "Em gọi Tư Liên xin phép giúp em là được."
"Như vậy mới ngoan!" Chiêm Mỗ Tư hài lòng gật đầu, không nhịn được lại vây cô ở dưới thân.
Sau một lúc tình cảm mãnh liệt, hắn bắt đầu tự mình làm bữa sáng cho cô, Lạc Tích Tuyết uống sữa, trong đầu vẫn lượn cùng một vấn đề.
"Chiêm Mỗ Tư, em có vấn đề muốn hỏi anh." Cô bỗng nhiên có chút ấp úng.
"Chuyện gì? Thân ái." Chiêm Mỗ Tư đưa mặt đến gần, cười đùa hỏi cô.
Lạc Tích Tuyết nhìn hắn, bỗng nhiên lấy hết can đảm hỏi: "Lạc Thiên Uy, có phải em trai của anh hay không?"
Chiêm Mỗ Tư còn đang cầm dao nĩa quấn mì, chỉ một thoáng liền dừng lại.
Vẻ mặt của hắn lập tức trở nên phức tạp khó nhìn, đôi mắt sâu không thấy đáy, không nhìn ra cảm xúc của hắn.
"Phải không?" Lạc Tích Tuyết thấy hắn vẫn không nói gì, lại nhỏ giọng hỏi một câu.
Chiêm Mỗ Tư nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói: "Ai nói với em?"
"A? Là" Nét mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, cúi đầu. Cô không thể khai ra Thẩm Tâm Lam, càng không thể để cho Chiêm Mỗ Tư biết cô đã gặp mẹ của hắn rồi.
"Là Uy Mục?" Chiêm Mỗ Tư kéo cánh tay Lạc Tích Tuyết qua, đôi mắt tinh nhuệ phỏng đoán nói.
"Ách!" Lạc Tích Tuyết há miệng thở dốc, muốn cãi lại, nhưng cuối cùng không có mở miệng.
"Cậu ta nói với em, anh cùng Lạc Thiên Uy là bào thai song sinh sao?" Chiêm Mỗ Tư hỏi tiếp, trong mắt càng thêm thâm thúy.
"Hành vi thói quen của anh và Lạc Thiên Uy thật sự rất giống nhau!" Lạc Tích Tuyết nói thật.
Ngoại trừ hình dáng bên ngoài không nói, vẻ mặt và sở thích của hắn và Lạc Thiên uy, ngay cả ánh mắt nhìn cô, cũng gần như là giống như đúc.
"Vậy em thích anh, hay là thích cậu ta?" Chiêm Mỗ Tư bỗng nhiên mở miệng hỏi cô, ném vấn đề này cho Lạc Tích Tuyết.
"Cái này" Đương nhiên Lạc Tích Tuyết không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, cô có chút ấp úng.
Thật ra ở trong lòng cô đã xem bọn họ là một, càng không giải thích rõ thích người nào hơn. Nhưng mà phải phân rõ ràng mà nói, cô chỉ có thể Chiêm Mỗ Tư trước mắt này, thành thục hơn Lạc Thiên Uy rất nhiều.
"Em không cần so sánh anh và cậu ta, cho dù em coi anh là cậu ta, anh cũng sẽ không để , chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, cái khác anh đều không để ý." Chiêm Mỗ Tư thở dài một hơi, kéo Lạc Tích Tuyết lại gắt gao ôm vào trong lòng.
Lạc Tích Tuyết không có đẩy hắn ra, giữa tiếng thở dồn dập của đàn ông, cô có thể cảm nhận được bất an của hắn, nàng cô chỉ muốn an ủi hắn, chủ động ôm hắn, mang ấm áp đến cho hắn.
Một tuần, Chiêm Mỗ Tư ở trong nhà trọ cô trọn vẹn bảy ngày.
Một ngày ba bữa của cô tất cả đều là hắn tự xuống bếp nấu .
Mỗi ngày bọn họ sẽ cùng đi dạo siêu thị, cùng tản bộ, cùng xem tivi, không khác gì là đôi vợ chồng bình thường.
Quần áo của hắn rất nhiều, tủ áo nhỏ của cô căn bản là không chưa hết, cho nên áo vét tắm rửa mỗi ngày của hắn đều do nữ giúp việc đưa tới, dù sao cũng là giặt, cô không giúp được gì.
Còn như quần lót, đều là dồn lại cùng đồ của cô giặt, có đôi khi cô giặt, có đôi khi hắn giặt, còn có lúc hai người cùng giặt, bên cạnh đùa giỡn.
Đôi dép lê màu đen của hắn đặt bên cạnh đôi dép lê màu đỏ của cô ở cửa lớn, nước cạo râu của hắn đặt bên cạnh sữa rửa mặt của cô trong phòng tắm, hai cái bàn chải đánh răng rất thân thiết ở chung một cái ly, hai người bọn họ cùng đi siêu thị mua khăn mặt, cô dùng màu hồng, hắn dùng màu xanh nhạt.
Căn nhà trọ nhỏ này, đã trở thành gia đình nhỏ hạnh phúc của họ, hai người bọn họ cùng sinh hoạt ở đây, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng ấm áp.
Có đôi khi Lạc Tích Tuyết dựa sát vào ban công suy nghĩ, nếu có thể tiếp tục như vậy, thật sự là có bao nhiêu tốt.
Đáng tiếc, thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi , không bao lâu, suy nghĩ thương yêu của cô liền mất tin tức, Ngay sau đó là tin đồn ác ý nâng cao giá cổ phiếu của Lạc thị , một đám bạn bè bên cạnh cô gặp chuyện không may. . . . . .
Mãi đến khi người thao túng phía sau, tự gọi điện thoại cho cô
|
"Cô đúng là rất không biết xấu hổ!"
Lúc Thẩm Tâm Lam thấy Lạc Tích Tuyết, câu nói đầu tiên chính là lời nói ác ý vu khống xem thường cô.
Bọn họ gặp nhau ở một quán cà phê bí ẩn, hôm nay Chiêm Mỗ Tư phải đi Châu Úc dự một cuộc hội nghị quan trọng, có lẽ là phải một tuần, Lạc Tích Tuyết liền thừa dịp gặp Thẩm Tâm Lam trong khoảng thời gian này.
"Thực xin lỗi, phu nhân!" Lạc Tích Tuyết mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ, yêu cầu của bà chẳng những là cô không làm được, ngược lại còn cùng ở chung với Chiêm Mỗ Tư.
Thẩm Tâm Lam lạnh lùng liếc cô một cái, hơi thở phát run: "Tôi không cần giải thích của cô, tôi chỉ muốn biết, cuối cùng cô có chuẩn bị rời xa con tôi hay không?"
"Tôi" Lạc Tích Tuyết ngừng một lúc, hai tay nắm lại thật chặt, trong lòng bàn tay có mồ hôi lạnh chảy ra.
Thẩm Tâm Lam khinh miệt nhếch khóe môi: "Cô sẽ không thích Chiêm Mỗ Tư chứ? Cô thật sự là một người phụ nữ thấp hèn, không để ý luân lý thường tình quấn lấy con trai nhỏ của tôi, lại còn vọng tưởng tới anh của nó!"
"Tôi, tôi không có!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu, muốn giải thich rõ, lại bị Thẩm Tâm Lam phẫn nộ ngắt lời.
"Đừng cho là tôi không biết mấy ngày nay nó ở nhà của cô, mỗi đêm cô cùng nó đã làm cái gì, chỉ có chính các người hiểu rõ."
Trên mặt bà kinh ngạc tức giận, Lạc Tích Tuyết tự biết xấu hổ cúi đầu, đúng là không phản bác được.
Quả thực, cô đã cùng Chiêm Mỗ Tư phá phòng tuyến cuối cùng, cũng không biết hai người đã lên giường bao nhiêu lần, cô còn tư cách gì xin ai tha thứ chứ? Nếu nói từ đầu là bị ép, vậy sau này là thế nào, rõ ràng là cô cam tâm tình nguyện sa đọa.
"Tôi đã nói qua với cô, Chiêm Mỗ Tư đã có gia đình, vợ của nó là Lisa đang ở Pháp chờ nó trở về, chẳng lẽ côi muốn bắt nó ở Trung Quốc cả đời sao?" Thẩm Tâm Lam dùng lời nói sắc bén hỏi
Lạc Tích Tuyết thoáng chấn động, trái tim cũng đau, rốt cuộc là hắn có kết hôn hay không? Hắn nói với cô không có, nhưng Thẩm Tâm Lam lại nói hắn đã kết hôn, trong bọn họ ai là người lừa gạt cô?
Thấy Lạc Tích Tuyết không có gì để nói, Thẩm Tâm Lam cười cười u ám, biết mục đích đả kích cô của mình đã đạt được.
"Ở đây có một vé máy bay, một cái thân phận mới, còn có một khoản tiền." Bà đưa ra tất cả những thứ đã chuẩn bị trước đó, đưa cho Lạc Tích Tuyết : "Cô biết nên làm như thế nào chứ?"
"Bà muốn tôi rời khỏi anh ấy?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc sửng sốt, nhưng trên mặt nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cô biết giờ khắc này là sớm muộn.
"Đúng vậy, cô nhất định phải rời khỏi, lập tức biến mất khỏi trước mắt con tôi. Vợ của con tôi tuyệt đối không phải là cô, ngay cả tư cách làm tình nhân của nó cô cũng không có, căn bản là cô không xứng ở cùng chỗ với nó." Thẩm Tâm Lam nói rất rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, cánh hoa môi dưới bị cô cắn thành vết ứ đọng, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm hỏi: "Nếu tôi không thì sao?"
Cuộc đời của cô tại sao phải để người khác nắm trong tay?
Thẩm Tâm Lam biến sắc, trong con ngươi phun ra ngọn lửa nóng, gằn từng chữ: "Nếu cô không rời khỏi nó, như thế tất cả mọi người xung quanh cô phải gặp tai họa. Chắc là cô đã nhận được tin tức, bạn tốt của cô mất tích rồi? Còn có những bạn bè khác trong công ty cũng xảy ra chuyện, đây mới chỉ là bắt đầu."
Thân thể Lạc Tích Tuyết giống như bị va đập, bà ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy ép cô rời khỏi Chiêm Mỗ Tư.
"Cô không cần dùng loại ánh mắt căm hận này nhìn tôi, cô chưa từng làm mẹ, không hiểu rõ tấm lòng người mẹ, một đứa con của tôi đã bị hủy, còn một đứa tuyệt đối không thể, cho nên mặc kệ cô có đồng ý hay không, mặc kệ tôi phải sử dụng bao nhiêu thủ đoạn hung ác, cô và Chiêm Mỗ Tư nhất định phải phân rõ giới hạn." Thẩm Tâm Lam cao ngạo ngẩng đầu, con ngươi đanh lại, giọng nói uy nghiêm.
Bàn tay của Lạc Tích Tuyết, gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, cũng không có cảm giác đau.
Cô hiểu rõ ý của Thẩm Tâm Lam, bà nhất định phải ép cô rời khỏi, không chấp nhận cô có dị nghị gì.
"Đừng tưởng mình là ai, muốn làm con dâu của tôi, kiếp sau đi! Đời này tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cô, bây giờ lập tức biến mất trước mặt tôi, có bao xa cút bao xa, cầm tiền va vé máy bay rời đi, đừng để tôi lại nhìn thấy cô!" Thẩm Tâm Lam giận dữ đánh vào tâm lý.
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô yên lặng cầm lấy chi phiếu, đau lòng muốn chết xoay người rời đi.
Một mình chạy như điên ở trên đường phố ầm ĩ mà không có mục đích, không biết chạy bao lâu, bước chân của cô bắt đầu thong thả chậm lại, chân giống như đeo chì nặng, cô thấp giọng thở hổn hển, căn bản không để ý tới bộ dáng nhếch nhác bây giờ của mình!
Nước mắt mơ hồ trong hai mắt cô, lúc này cô đã không nhìn thấy gì, cũng không nghe được, chỉ biết là mẹ của Chiêm Mỗ Tư không tiếp nhận cô, hơn nữa cô nhất định rời khỏi.
Loại mùi vị phiền chàn này thật không dễ chịu, giống như toàn bộ đều là cô sai, nhưng rõ ràng là con trai của bà ta quấn lấy cô, bây giờ lại chỉ trích cô quyến rũ hắn, chẳng lẽ cô thật sự không xứng với hắn sao?
Lúc này, ven đường có tảng đá làm chân cô vấp phải, Lạc Tích Tuyết mất trọng tâmn, thân thể hung hăng ngã về phía trước.
Đầu gối chấm đất, toàn thân đều đau đớn, a một tiếng, cô bị đau la to lên.
Nước mắt tràn mi giuồng như trân châu thưa thớt im lặng rơi xuống, rơi xuống mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ, giống như trái tim mình lúc này đã bị xé nát thành từng mảnh nhỏ!
"Tích Tuyết, em làm sao vậy? Đầu gối bị thương?" Đúng lúc Hàn Diệp Thần lái xe đi ngang khẩn trương đẩy cửa xe xuống, đi tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, ngồi xổm người xuống giúp cô kiểm tra miệng vết thương.
"Diệp Thần? Là anh?" Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt Hàn Diệp Thần chứa lo lắng nhìn chằm chằm vào đầu gối bị thương của Lạc Tích Tuyết, giọng nói mềm nhẹ, giống như lo lắng sẽ dọa cô: "Rất đau, phải hay không?"
Lạc Tích Tuyết nháy động con ngươi chứa nước mắt, nhìn Hàn Diệp Thần, giữa con ngươi của anh chứa đầy đau lòng và sốt ruột.
Vì sao người trong lòng cô không phải là anh? Nếu là anh, vậy thì vừa rồi cô sẽ không bị khi dễ, chỉ tiếc là bây giờ mình đã không xứng với anh rồi.
Hàn Diệp Thần cong nửa người, xem kỹ miệng vết thương của cô, chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, kèm theo tiếng động là anh kéo một mảnh vải trên quần áo xuống, thật cẩn thận băng bó miệng vết thương chảy máu.
Khi tay anh chạm vào thân thể cô, thân thể lạc Tích Tuyết run lên, ở trong lòng cô có một loại cảm giác không cách nào diễn tả từ từ nhộn nhạo lên.
Giờ phút này, gương mặt anh hoàn mĩ tinh xảo, khuôn mặt rõ ràng chiếu ngay trước mắt cô, được người đàn ông trong sạch tuấn tú như vậy che chở, dường như đáy lòng cô có thứ mềm mại gì đó bị kích thích!
Nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống, làm cho lòng của Hàn Diệp Thần liền mềm nhũn, không nói được cô lời trách móc, anh vội vả lau nước mắt cho cô, nhưng tốn công vô ích.
"Đừng khóc, Tích Tuyết, đừng làm cho lòng anh đau, được không?" Trái tim của anh đã bị xoắn lại, nàng mỗi một giọt nước mắt cô rơi xuống, trong lòng anh giống như bị cháy đau đớn.
Hàn Diệp Thần càng dịu dàng hơn với cô, trong lòng Lạc Tích Tuyết lại càng cảm thấy áy náy, cô càng khóc dữ dội hơn.
Mãi đến khi anh ôm cô lên xe, cô còn đang khóc, nước mắt này cũng không rõ là uất ức hay là cảm động nửa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe chiếu vào, lúc này Lạc Tích Tuyết xinh đẹp lạ thường, nước mắt chảy hai bên gò má, lại làm cho cô có vẻ điềm đạm đáng yêu, càng làm động lòng người.
Hàn Diệp Thần khẽ động, tâm trí lại càng say mê, bỗng nhiên anh lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, Lạc Tích Tuyết động lông mi, con ngươi thấm ướt khó hiểu nhìn anh.
Chỉ thấy, khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của Hàn Diệp Thần càng ngày càng đến gần cô.
Phút chốc, anh dùng môi phủ lên cánh môi tươi đẹp của cô.
Anh cẩn thận mềm nhẹ hôn cô, động tác rất nhỏ nhặt dịu dàng, như là đối với bảo vật quý giá nhất trên thế giới, cảm xúc mềm mại ngọt ngào, làm cho anh gần như là bị mê hoặc.
Anh nhẹ nhàng liếm láp cô, sợ đụng đến miệng vết thương của cô, anh có vẻ đặc biệt cẩn thận, anh cẩn thận khống chế chính mình, khống chế cảm tình của mình đang bừng bừng bùng nổ, xem cô như búp bê dễ vỡ.
Lạc Tích Tuyết rung động, nụ hôn dịu dàng che chở như vậy, chưa từng có, cô không đành lòng đẩy anh ra, hai người cứ ôm nhau hôn như vậy, mãi đến lúc cả hai đều thở hồng hộc, bọn họ mới lưu luyến không tha rời khỏi cánh môi đối phương.
Lạc Tích Tuyết xấu hổ cúi đầu, vành tai cũng chậm rãi nhuộm hồng. Cô cắn môi dưới của mình, nhưng cũng nếm hương vị của Hàn Diệp Thần, trong lòng có loại xin lỗi cùng khẩn trương không nói nên lời, nháy mắt, ửng đỏ tr6en mặt còn chưa biến mất càng đỏ hơn.
Hàn Diệp Thần ôm cả eo của cô, để sát vào bên tai của cô: "Tích Tuyết, anh đưa em đi bệnh viện, miệng vết thương của em không xử lý sẽ nhiễm trùng."
Lạc Tích Tuyết không có cự tuyệt, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu.
Băng bó tốt ở bệnh viện, lúc rời khỏi, cô không để cho Hàn Diệp Thần đưa về, mà tự mình đón xe về nhà trọ.
Vừa mới chuẩn bị đi lên, lại nghĩ đến tủ lạnh trong nhà không có thứ g, cô lại đi vòng vào siêu thị, mua chút rau dưa cùng hoa quả tươi mới.
Cầm bao lớn bao nhỏ đi đường, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy vết thương trên đầu gối lại nứt ra, cô đau đến nhíu mày, rất không dễ dàng kiên trì đến lầu một nhà trọ, đang muốn bỏ xuống nghỉ ngơi một chút, trên tay liền nhẹ, túi lớn được người khác xách giúp.
Suýt chút nửa cô đụng vào người kia, giữa mũi ngửi được mùi hương nước hoa quen thuộc, ngẩng đầu thấy, đúng là Chiêm Mỗ Tư.
"Không phải nói tuần sau mới về sao?" Cợ cảm thấy vui vẻ, cao hứng ôm hắn.
Đêm qua hắn ra cửa, mới nói cho cô biết có việc gấp đi công tác, thời gian một tuần, không nghĩ tới hôm nay liền thấy người rồi.
Chiêm Mỗ Tư không có trả lời cô, chỉ mặc cho cô ôm, thân thể có phần cứng ngắc, cái tay kia cũng không có ôm cô, cô từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn, phát hiện nét mặt của hắn không tốt lắm.
"Làm sao vậy? Công việc không thuận lợi?" Lạc Tích Tuyết bị ánh nhìn chăm chú của hắn làm cho da đầu run lên, cô quan tâm hỏi.
Chiêm Mỗ Tư chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cũng không nói gì, ánh mắt phức tạp.
Thật lâu sau, hắn mở mắt, tiếng nói giống như thở dài,"Không có gì, hơi mệt. Đi thôi." Hắn xách túi đồ đi lên phía trước.
Lạc Tích Tuyết có chút khó hiểu đi theo ở phía sau, cô mở cửa, vừa muốn khom lưng đổi giày, lại bị hắn ôm lấy từ phía sau.
|
“A! Chiêm Mỗ Tư”.
Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, kêu lên tên của hắn.
Chiêm Mỗ Tư vẫn không nói lời nào, chỉ một tay giữ chặt cô, một cái tay xuống phía dưới váy của cô dò xét.
“Chiêm Mỗ Tư, bây giờ là ban ngày!”. Lạc Tích Tuyết hoảng sợ giãy giụa.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng không chú ý tới phản kháng của cô, mạnh mẽ giữ chặt thân thể của cô, bàn tay dùng sức, cả quần lót nhỏ của cô cũng bị hắn xé thành mảnh vụn.
“A!” Lạc Tích Tuyết kêu khẽ một tiếng, còn không né tránh kịp, bên tai đã nghe được âm thanh kéo khóa chói tai.
“Chiêm Mỗ Tư, a----“ Cô luống cuống.
Nhưng không quan tâm cô cự tuyệt, hắn cứ như vậy đi vào, cô khô khốc ngẳn trở lửa nóng của hắn bộc phát, hắn liền thẳng lưng cậy mạnh, dám chen vào, lao vào chiếm lấy cô.
Đau ! ! !
Lạc Tích Tuyết chưa bao giờ có cảm giác bỏng rát, đau xót thế này, tựa như cảm giác lần đầu tiên bị chiếm giữ, muốn khóc cũng không được, hô hấp thở gấp một chút, của hắn khỏe miệng cũng không an phận thổi mạnh đau đớn của cô.
“Đau, ô ô!”. Cô không nhịn được nức nở nghẹn ngào ra tiếng, trong trí nhớ, hắn chưa từng thô bạo như vậy với cô.
Hắn luôn làm đủ bước dạo đầu, đợi cô đủ ươn ướt, hắn chậm rãi mới đi vào, nhưng lần nay, hắn lại mạnh mẽ đâm vào như muốn ăn cô vậy.
Người đàn ông này rốt cuộc là thế nào đây?
“Đau không?”. Nhìn Lạc Tích Tuyết bởi vì nhịn đau, vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, âm thanh của Chiêm Mỗ Tư lập tức dịu xuống.
Hắn cũng không co rúm nữa, mà duy trì tư thế này, một cái tay chạm vào chỗ hai người kết hợp mà từ từ xoa nắn, kìm cô bó chặt lủa nóng bên ngoài, cho nên khi vành tai nhỏ tái nhợt của cô cũng đỏ rực.
Lạc Tích Tuyết dần dần ướt át, phía dưới như vừa bị cắn, vừa nhột vừa tê, nhưng Chiêm Mỗ Tư vẫn thong thả ung dung đùa giỡn cô, một cái tay khác của hắn kéo khóa sau lưng cô, cả bộ quần áo của cô kéo xuống dưới, xuống đến thắt lưng, chỗ bọn họ kết hợp thật chặt.
Chiêm Mỗ Tư nhàn nhạt lui một chút ra ngoài, hung hăng chạm vào chỗ sâu nhất, ở chỗ duyên dáng của cô lấy chính mình rút ra, quần áo của cô cứ như vậy theo thân thể đường cong ôn nhu của cô rơi xuống mặt đất.
“Chiêm Mỗ Tư, em muốn tắm trước”. Thân thể mềm nhũn của Lạc Tích Tuyết tựa vào trên cửa, không còn hơi sức yêu cầu.
Cô mới từ bệnh viện ra, cô không thích mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, đợi một hồi khiến cả người khó chịu.
“Ừ”. Chiêm Mỗ Tư đi tới, hình như có chút không yên lòng. Đáp phía sau cô nhưng cũng không thả cô đi, ngước lại một tay bế cô lên, một cái tay vòng qua phía sau cô, sau lại đi vào trong thân thể ấm áp của cô.
“A!”. Lạc Tích Tuyết hét lên một tiếng, thân thể vẫn không tự chủ được mềm nhũn ra, hai cái tay tự giác vòng qua cổ hắn, đem lấy chính mình treo ngược trên người hắn.
Chiêm Mỗ Tư điều chỉnh tư thế, đem cô chống ở trên cửa, hung hăng đụng vào.
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy thân thể bị hắn trêu chọc hỗn độn thành một mảnh, động tác của hắn tăng nhanh, trước nay chưa từng thế này,hắn không có nhẹ chạm vào cô, chỉ muốn đánh vào chỗ sâu nhất trong lòng cô.
Lạc Tích Tuyết khó nhịn tạo vết xước trên tấm lưng nở nang của hắn, cảm giác mê loạn, trừ giác quan kích thích, ý thức gì cũng không có.
“Tích Tuyết, em có phải vĩnh viễn sẽ không rời anh đi không? Em sẽ gả cho anh đấy, đúng không?”. Hắn hôn cô, ở bên tai cô thật thấp nói chuyện.
Đầu Lạc Tích Tuyết mềm nhũn tựa vào trên vai hắn, thái độ hắn lúc này cô không thấy, chỉ mơ hồ nghe được lời hắn đang hỏi cô, cô liên lung tung gật đầu đồng ý hắn.
Chiêm Mỗ Tư gắt gao nắm hông của cô, đem cô áp sát vào ngực mình, đem cô cố định thành một chỗ mặc cho người ta giằng xé, sau đó toàn lực từng cái đụng vào, mãnh liệt muốn xé cô ra ăn cho vào bụng đi. Giày cao gót màu bạc trên chân Lạc Tích Tuyết còn chưa có bỏ ra, theo thân thể của cô một trước một sau lay động ở giữa không trung.
“Đừng! A! Chiêm Mỗ Tư, thật là đau không cần”. Lạc Tích Tuyết bị hắn làm thô lỗ đến mức chết đi sống lại, cô khóc lóc cầu xin, nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng không chú ý tới khẩn cầu của cô, tiếp tực nặng nề đâm vào.
Hắn dùng lực đi vào, phía sau lưng cô từng cái đụng vào cửa, đau đớn sau lưng cộng thêm thân thể xé rách, cảm giác đau phức tạp dung hợp thành mãnh liệt hơn, Lạc Tích Tuyết ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Chiêm Mỗ Tư như phát điện hành hạ cô đến đêm khuya, cuối cùng kết thúc, cả người Lạc Tích Tuyết nằm lỳ ở trên giường, cơ hồ không thể động đậy.
“Chiêm Mỗ Tư không cần! Van xin anh! Van xin anh!”. Cô buồn từ trong chăn không còn hơi sức phát ra âm thanh cầu xin hắn.
Chiêm Mỗ Tư đã lau lưng tuyết trắng của cô để xuống, thân trọng ôm lấy cô, ở trên giường nằm ngang.
“Anh rốt cuộc sao vậy?”. Lạc Tích Tuyết vô lực nằm ở trên ngực hắn, nhẹ giọng hỏi anh.
“Không có việc gì, nhớ em”. Chiêm Mỗ Tư nhàn nhạt mở miệng.
“Nghĩ đến mức ngay cả làm cũng không muốn liền chạy về sao?”. Cô chống đầu nhìn hắn, hiển nhiên không tin.
Cô nhớ hắn tối hôm qua nói muốn đi công tác thì không muốn, nếu không phải hội nghị quan trọng, hắn làm sao nhịn một mình bỏ lại cô chứ, tự nhiên bây giờ trở lại nhanh như thế, nhất định có vấn đề.
Mắt Chiêm Mỗ Tư nhìn thẳng vào nơi nào trên trần nhà, gượng ép giật khóe miệng.
Hắn vẫn ở nước ngoài họp, chỉ nghe thấy Uy Mục báo cáo với anh, Lạc Tích Tuyết lên xe một người đàn ông, mà người đàn ông đó không phải ai khác, chính là Hàn Diệp Thần.
Uy Mục còn truyền tới âm thanh bọn họ ở trong xe hôn nhau, Chiêm Mỗ Tư kệ giấy tờ, tìm phụ tá thay mình, hắn lập tức ngồi máy bay đi ngược lại.
Lạc Tích Tuyết, hắn đang ở trong đáy lòng gọi tên cô, một lần kêu trong lòng là máu chảy ra.
Hắn ôm chặt Lạc Tích Tuyết vào trong ngực, đợi cô hô hấp dần vững vằng, hắn mới đứng dậy ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa.
“Khàn”. Bị hắn ôm vào trong ngực tắm rửa, không có chú ý, nước nóng xối lên đầu gối cô, Lạc Tích Tuyết đau hít sâu một hơi.
“Sao vậy?”. Chiêm Mỗ Tư vội vàng kéo qua khăn lông, thận trọng đem vết thương chung quanh chỗ nước hút khô.
Lạc Tích Tuyết run sợ, trong mắt chợt dâng lên một tầng hơi nước, cảm giác chua xót đè nén ở trong cổ, chỉ là bị cô nuốt xuống.
“Mới vừa rồi lúc đi vào siêu thị, không cẩn thận nên bị xước----“. Cô tùy tiện tìm lý do khác.
Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư phai nhạt xuống. Bây giờ cô học được cách nói dối hắn sao?
“Rất đau?”. Hắn cười lạnh tanh.
“Cũng may, đã xức thuốc rồi, cũng băng bó ---- Chiêm Mỗ Tư, anh làm sao vậy?” Lạc Tích Tuyết trả lời đơn giản, lúc chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt hắn có vẻ quỷ dị, vẻ mặt của hắn cùng giọng nói thật sự khác thường, xác định hắn nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Chiêm Mỗ Tư không trả lời, cẩn thận tránh vết thương ra, cho cô tắm rửa sạch sẽ. Tắt nước, lấy ra khăn tắm bọc lấy cô, bế ngang đi ra ngoài.
Hắn đem Lạc Tích Tuyết dịu dàng đặt lên giường, xoay người tìm khăn lông lau khô mình.
Cả người Lạc Tích Tuyết bủn rủn ngã xuống giường, mở túi ra mới tìm thấy viên thuốc chống viêm lúc này bác sĩ cho cô, “Chiêm Mỗ Tư, em muốn uống nước!”
Chiêm Mỗ Tư để khăn lông xuống đi tới phòng khách, vội lấy chén nước đưa tới cô.
Hắn nhìn cô cau mày uống viên thuốc, hắn biết cô không thích uống thuốc, lập tức cầm một khay hoa quả cho cô.
“Đói bụng sao?”.Hắn sờ đầu của cô, dịu dàng hỏi.
Lạc Tích Tuyết cuốn chăn nằm xuống, phờ phạc rã rượi gật đầu: “Ừ, em muốn ăn cơm chiên”.
“Ừ”. Chiêm Mỗ Tư hôn trán cô, “Nằm xuống đi, làm xong anh bảo em”.
Lạc Tích Tuyết híp mắt, buồn ngủ ngáp một cái, khéo léo gật đầu.
Chiêm Mỗ Tư rón rén đi ra ngoài, sợ quầy rầy cô nghỉ ngơi.
Lạc Tích Tuyết thở một hơi, thật sự quá mệt, dần dần tiến vào mộng đẹp, cho đến khi một âm thanh truyền đến ---
Bùm! Ầm!
Lạc Tích Tuyết bị tiếng vang đánh thức, vài giây mới phản ứng ra, là âm thanh trong phòng bếp.
“Chiêm Mỗ Tư?”. Cô lập tức mặc thêm áo ngủ, đi ra ngoài nhìn hắn.
Chiêm Mỗ Tư ngồi trên mặt đất, tay phải che tay trái.
“Sao vậy”. Cô vội vàng đi qua, bắt lấy tay anh xem.
“Đau”. Chiêm Mỗ Tư nói thật nhỏ.
“Nơi nào? Bị phỏng quẹt vào sao? Hả?”. Lạc Tích Tuyết lo lắng, lật xem tay của hắn.
Nồi trên đất, cơm chiên nửa chín,rơi vãi đầy ra mặt đất.
“Nơi này”. Chiêm Mỗ Tư kéo qua tay cô, chạm vào trước ngực hắn.
Lạc Tích Tuyết sợ, nhanh chóng hoảng hốt, chẳng lẽ là bệnh tim?
“Anh đừng cử động! Em đi gọi bệnh viện!”. Cô vội vã đứng dậy, lại bị Chiêm Mỗ Tư kéo trở về.
“Không cần”. Hắn lôi tay cô, chạm vào ngực mình, gắt gao đè lại, hơi sức lớn như muốn đem cái tay này vào trái tim mình, “Thầy thuốc ở trước mặt anh, nhưng cô ấy không muốn cứu anh”.
“Chiêm Mỗ Tư!”. Lạc Tích Tuyết sững sờ, lấy tay ra, có chút tức giận mắng đứng lên, “Anh phải hù chết em sao! Rốt cuộc có nơi nào tổn thương không?”
“Có”. Trên mặt Chiêm Mỗ Tư lộ vẻ mệt mỏi, tròng mắt bi thương của hắn nói: “Đau lòng!”
Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, sững sờ ở trước mặt hồi lâu không lên tiếng.
“Lạc Tích Tuyết, rốt cuộc em có muốn gả cho anh hay không? Hay là trong lòng em, anh không quan trọng chút nào? Chỉ là đối tượng để em lúc nhàm chán lấy ra đùa giỡn sao?”. Thấy Lạc Tích Tuyết không nói gì, Chiêm Mỗ Tư quát gấp.
Mới vừa hắn xào cơm, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô cùng Hàn Diệp Thần hôn, rõ ràng cô ở cùng một chỗ với hắn , còn cùng người đàn ông khác hôn môi, cô rốt cuộc có thừa nhận hắn là người đàn ông của cô hay không? Nếu không, cô làm sao sẽ tùy tiện để cho đàn ông chạm vào cô!
Hắn không nhịn được, rốt cuộc muốn bộc phát.
Có lúc người đàn ông cũng cần phụ nữ cam kết, dù cô nói cô sẽ đợi ở bên cạnh hắn, một câu nói, như vậy là đủ rồi.
Ai ngờ Lạc Tích Tuyết nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu, lời nói người nào ra ngoài, cơ hồ khiến Chiêm Mỗ Tư tan vỡ.
“Nếu như anh không muốn cùng em tiếp nữa, chúng ta --- liền chia tay thôi”. Cô mặt bình tĩnh nói xong, trong giọng nói không có chút thay đổi nào.
Chiêm Mỗ Tư im lặng, tim nhất thời như bị dao cắt.
“Em biết chính mình đang nói cái gì hay không?”. Hắn một mực kéo hai vai của cô, tròng mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.
Lạc Tích Tuyết cúi đầu, không dám nhìn mắt của hắn, nhẹ giọng cúi đầu: “Tôi đương nhiên biết”.
“Lý do!”. Chiêm Mỗ Tư trong miệng nói ra hai chữ.
Lạc Tích Tuyết quay đầu đi chỗ khác, trong lòng chua xót một hồi, chậm chạp nói ra: “Bởi vì ---- tôi yêu người khác!”.
|