Vợ Đồng Chí Xấu Xa
|
|
“Vân Thượng Tổ?” Trang Nhã Khinh không biết, thứ cô không biết còn rất nhiều.
“Vân Thượng Tổ là một tổ chức hắc đạo lớn nhất ở nước R, số người nhiều đến mười vạn, địa vị kế dưới Băng Đường.” Cố Triệt giống như giải thích cho Trang Nhã Khinh.
“Mười vạn cũng không nhiều, một thôn chúng ta cũng có nhiều người như vậy, huống chi tổ chức hắc đạo to lớn mà lại còn ngu xuẩn như vậy, em xem cũng không cần quá lo lắng. Chủ nhân bọn họ nhiều nhất là thủ đoạn hung ác, cũng không thông minh như vậy. Nếu không làm sao sẽ bị một tên vô dụng ngu xuẩn nghe lén còn không biết như vậy, hơn nữa còn bị tên ngu xuẩn tới trước một bước, bứt dây động rừng.” Trang Nhã Khinh phân tích.
“Không phải, Vân Thượng Tổ có thể đến địa vị này, trong đó người tài giỏi không ít, cái này có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, cũng không thể làm căn cứ, hoặc là nói này bọn họ cố ý làm như vậy cũng có khả năng, dù sao tuyệt đối không thể coi thường.” Tiêu Dật Phàm bình tĩnh nói. Mặc dù nói trước kia cũng không cùng Vân Thượng Tổ đánh nhau, nhưng cũng nghe qua tiếng tăm Vân Thượng Tổ, chuyện này không thể nhìn quá đơn giản. Con đường sau này còn dài hơn, phiền phức cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Trang Nhã Khinh gật đầu, cũng đúng, mặc kệ tổ chức lợi hại hơn nữa hoặc lão đại thuộc, dù sao vẫn sẽ có một vài người có sức ép, như thuộc hạ Mặc Sâm cũng không phải là có Tiểu Cường vượt qua người thường tồn tại sao? Cái này cũng không có gì ghê gớm, không cần kinh ngạc.
“Làm sao em biết hắn nghe lén rồi sau đó chạy tới?” Hình như lúc nãy người này cũng không có nói?
“Ặc. . . . . . Em có thể nghe được trong lòng các anh nghĩ gì, chỉ cần em muốn.”
Khóe miệng Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm đồng thời co quắp.
Cố Triệt lên tiếng: “Đó không phải là ở trước mặt em thì bọn anh cũng không lừa được em một chuyện gì sao?” Nhã Nhã có thể biết mình vốn muốn cùng cô ấy vạch rõ giới hạn cả đời không qua lại với nhau hay không?
Tiêu Dật Phàm ở một bên gật đầu. Có thể biết suy nghĩ trong nội tâm người khác, đó không phải là biến thái thì là năng lực khác thường?
“Các người không cần lo lắng, không hoàn toàn là như vậy, nói thật, công lực của em còn chưa đủ, cho nên ý chí kiên định thì em không thấy được, có thể thừa dịp anh sợ hãi hoặc là thời điểm hưng phấn mới có thể thấy, nhưng quả thật có không được.”
“Nói như em thì vẫn không biết bọn anh nghĩ gì rồi.”
“Anh có thể, Triệt nhìn không ra.” Không phải cô đả kích anh, quả thật sự thật chính là như vậy. Chỉ có thể nói rõ, tố chất tâm lý Tiêu Dật Phàm không cao bằng Cố Triệt.
“Ặc. . . . . .” Trong lòng Tiêu Dật Phàm lần nữa bị đả kích. Một ngày hôm nay, anh bị đả kích hơn đả kích hai mươi mấy năm qua của anh. Trước kia anh chỉ bị Cố Triệt đả kích, nhưng cũng không có tần số cao như vậy, có muốn để nam phụ sống hay không. . . . . .
Cố Triệt hả hê cười cười, hơn nữa hôn trên gương mặt Trang Nhã Khinh một cái. Không chút nào bận tâm tới lúc này trái tim nhỏ Tiêu Dật Phàm đã chồng chất vết thương, anh em là làm như vậy sao, quá không đủ thành ý rồi.
“Em còn có năng lực gì thì nói luôn đi, muốn đả kích thì chỉ đả kích một lần đủ rồi.” Sau này cũng đừng đánh rồi lại đánh.
Trang Nhã Khinh nghe lời Tiêu Dật Phàm nói, thật sự thẹn mướt mồ hôi, sau đó mới ấp a ấp úng nói: “Nghe nói có thể có bản lãnh đoán tương lai, còn có thể thăm dò ký ức người khác, nhưng rõ ràng em không đạt tài nghệ tới đó. Chỉ là, lần này xảy ra sóng thần, em sớm biết trước khi xảy ra nửa giờ thế nhưng lúc gọi điện thoại cho các anh cũng đã không thông rồi.” Trang Nhã Khinh nói toàn bộ ra không giữ lại chút nào, sau đó mới nói hướng bên ngoài cửa sổ: “Nghe xong có phải cũng nên hiện thân hay không? Có cửa không đi đi cửa sổ vậy người anh em.”
Hừ, đừng tưởng rằng thật sự gì cô cũng không biết, mặc dù động tĩnh ở ngoài cửa sổ trước mặt rất nhỏ, nhưng cô vẫn có thể nhận thấy được không khí dao động rất nhỏ, dưới tình huống cô cố ý kiểm soát, có lúc biết, cô sẽ chủ động coi thường những vấn đề kia, nói thí dụ như lúc cùng Cố Triệt hôn môi. Cho nên nói, muốn đánh lén Trang Nhã Khinh, lúc cô cùng anh hôn môi hoặc là làm một chút chuyện cấm trẻ nhỏ thì quá đúng lúc.
Trang Nhã Khinh cũng biết điểm này của mình, kẻ ngu mới vừa xông tới này đã biết, vào lúc kia thì tính cảnh giác của cô sẽ giảm xuống theo đường thẳng, hiển nhiên, là Cố Triệt cho nên, mình phải liên hệ cùng Cố Triệt nhiều một chút, bất cứ lúc nào cũng đề cao tính cảnh giác. Nếu không đừng nói nguy hiểm quá lớn, ngộ nhỡ người khác vừa lúc thừa dịp bọn họ đang làm gì đo mà xông tới thì bị nhìn thấy phải không? Cô cũng không có thói quen biểu diễn trước mặt mọi người.
Chỉ là nghĩ đến Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm cũng biết đến. Quả nhiên lúc Trang Nhã Khinh nói ra lời này, vẻ mặt Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm cũng không có một chút bất ngờ.
Trang Nhã Khinh biết rõ đối phương chính là muốn nghe trộm cái này, còn nói ra, thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản, chính là dù sao cũng làm cho người nhớ nhung nên sẽ không sợ nhớ nhiều một chút, để cho hắn càng muốn có được Huyết Nhan càng không chiếm được, trong lòng càng khó chịu, đây chính là mục đích cuối cùng của Trang Nhã Khinh.
Từ cửa sổ nhảy vào tới năm người áo đen, ăn mặc... giống giống đám người lúc nãy, chỉ là, xem ra độ bén nhạy trong động tác rõ ràng tốt hơn đám người vừa nãy rất nhiều.
"Thế nào, các người đều nhìn xấu xí nên không dám gặp người khác hay sao?" Đều thích mặc quần áo đi đêm, đều thích che kín cả đầu, quả nhiên đều là người xấu xí không dám gặp người sao?
"Đưa đồ vật ra đi, tao còn có thể tha cho mày một cái mạng." Người này lại dùng tiếng nước Z kém chất lượng nói, nói thì nghe hiểu được, nhưng hoàn toàn không tiêu chuẩn.
"Cậu nói tiếng nước R đi, ngôn ngữ quốc gia chúng ta bác đại tinh thâm*, không phải ai cũng có thể học được." Trang Nhã Khinh khinh miệt cười cười, lại hỏi Cố Triệt: "Cái người lúc nãy nói câu này bây giờ làm sao vậy?"
*bác đại tinh thâm: sâu xa khó lường
"Bên chân em không phải là hắn sao." Cố Triệt hài hước.
Trang Nhã khẽ đá đá tên ngu ngốc ngủ giống như heo chết, hoàn toàn không có phản ứng.
Mặc dù hắn nói tiếng nước Z cũng không tốt thì cũng không thể nghe hiểu Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt nói, nhưng từ ánh mắt cô và anh còn có Tiêu Dật Phàm bên cạnh cùng với động tác của Trang Nhã Khinh cũng biết, hiện tại nhất định là Trang Nhã Khinh đang sỉ nhục bọn ho.
"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt." Người nọ dùng tiếng nước Z, hắn lo lắng đám người Trang Nhã Khinh nghe không hiểu tiếng nước R sao? Thật là người khéo hiểu người khác, nhưng hắn thật lo lắng vô ích.
Người đàn ông đó đã hạ lệnh, đám người sau lưng bốn rối rít cử nha ra nhắm ngay Trang Nhã Khinh cướp đoạt.
Die nda nl equ ydo n
Phía sau có bốn tên đàn ông, Trang Nhã Khinh bọn họ tổng cộng mới có ba người, cho nên, bốn người kia một người giơ súng nhắm ngay một người, còn có một người không tìm được người có thể chỉ vào, chần chừ không biết làm gì giữa ba người Trang Nhã Khinh, Cố Triệt, Tiêu Dật Phàm, không biết nên nhắm súng ngay người nào mới phải.
"Phế vật." Người đàn ông dẫn đầu mắng to một tiếng, vừa lúc dọa người nọ sợ, trong lúc vô tình lại nhắm súng ngay tên dẫn đầu. Trang Nhã Khinh không nhịn được ôm bụng cười to. Thật là còn phải khôi hài hơn phim điện ảnh khôi hài, nên lấy ra làm tư liệu sống cho phim điện ảnh, có thể chiếm được tiếng cười người xem một chút thì phim điện ảnh thật là phim điện ảnh hay đấy.
"Cười cái gì mà cười?"
"Thích cười, không thể sao?"
"Giao đồ ra."
"Nếu như cậu là tôi thì có giao hay không?" Chỉ có người nước các người mới ngu, vấn đề đơn giản còn nhất định để người khác trả lời như vậy. Cho nên đầu súng cũng nhắm ngay Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm, bỏ qua một mình Trang Nhã Khinh.
Tay của đối phương càng lúc càng giữ chặt chốt mở, Trang Nhã Khinh vẫn thong dong không sợ, Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm cũng không thấy có bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Đối phương cũng không định giết chết Trang Nhã Khinh, cô đối với bọn họ còn có chỗ dùng, không thể chết được rồi, hai người khác cũng không quan trọng.
Thời điểm mấu chốt, Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm lại đồng thời hất văng, tránh thoát đạn, chia ra đến hai bên ghế sô pha bên cạnh. Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm có gan đi đến nước R thì tự nhiên cũng làm đủ chuẩn bị hoàn toàn, súng đạn gì thì đương nhiên là không thể thiếu.
|
Thừa dịp giữa kẽ hở, đối phương còn chưa thấy được bọn họ, hai người cùng nhau gật đầu, bắt đầu trang bị đạn. Thật ra thì nên thiết kế một loại súng không cần trang bị đạn phiền phức như vậy, sẽ dễ dàng rất nhiều, nhưng cũng không phải dễ dàng thỏa mãn được.
Đạn bay qua từ bên tai Trang Nhã Khinh, vượt qua tai cô, cô nghe thấy âm thanh đạn cắt qua không khí vô cùng rõ ràng.
Có lẽ mưa bom bão đạn là tình huống như thế. Thật ra thì mặc dù kiến thức Trang Nhã Khinh tương đối nhiều, kiến thức tương đối phong phú, nhưng tình huống như thế đúng là lần đầu tiên. Lần đầu tiên ở nói nhiều súng như vậy, không, là lần đầu tiên ở trong nhiều đạn, dưới tình huống sơ ý một chút sẽ trúng đạn, còn cô ở chỗ này, cắn hạt dưa.
Chỉ nghe âm thanh đạn cắt qua không khí chứ không có gì khác, bởi vì đều dùng súng giảm thanh.
Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm hợp tác nhiều năm cũng không phải là giả, mặc dù cách khaongr thời gian rất là nhiều năm không có cùng nhau kề vai chiến đấu, nhưng ăn ý giữa hai người còn đó, vẫn phối hợp không chê vào đâu được. Một người chủ yếu phụ trách che chở, một người khác chủ yếu phụ trách công kích.
Rất nhanh, năm người liền bị giải quyết nằm trên đất, không có một chút dấu hiệu còn sống.
Sau khi xong rồi, giữ vững mình là một khách xem văn minh lịch sự, Trang Nhã Khinh vỗ nhẹ tay, tỏ vẻ trong lòng của mình sùng bái.
"Em cảm thấy từ tối nay đến mai lên máy bay, không thậm chí là xuống máy bay cũng không thể an bình."
"Đúng vậy, bọn họ không thể nào buông tha nhanh như vậy."
"May mà buổi chiều em đã ngủ một giấc." Trang Nhã Khinh vui vẻ nói.
Tiêu Dật Phàm nghĩ, em ngủ nhưng mà anh không có ngủ. Vốn là bị thương, còn phải đội một vết thương chồng chất chăm sóc hai người, nấu cơm cho hai người, làm xong bưng tới còn không cho anh tiến vào, anh đặc biệt tự tìm khó chịu sao, cho dù không vậy cũng được, nhưng vẫn không nhịn được không quan tâm. Vội vàng chuyện của hai người, anh còn chưa có ngủ đấy. Tối hôm qua hai người đọ sức cùng cá mập mệt mỏi, không ngủ,anh đây không phải cũng giống như vậy sao, có gì tốt hơn, chẳng lẽ anh ngủ sao? Được rồi, em là phụ nữ, yểu điệu là đặc quyền của các em, anhn không nói nhiều.
Trong lòng Cố Triệt cũng vậy, anh căn bản cũng không có ngủ được. Phải biết người con gái mình yêu mến ngủ bên cạnh, phụ nữ đi ngủ còn không hiền lành, sờ tới sờ lui ở trên người của anh, ngày ăn mặc lại ít, anh lại là một người đàn ông trưởng thành, nhuyễn ngọc ôn hương, anh làm sao có thể ngủ được.
Phải nói rằng, Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt đều thuộc về loại Tiểu Cường (con gián), sức sổng muốn bao nhiêu ngoan cường là có bấy nhiêu ngoan cường. Chính là Trang Nhã Khinh mất máu nhiều như vậy, hiện tại lại không sao, mặc dù kém khởi sắc hơn bình thường rất nhiều, nhưng vẫn tính là vui vẻ. Người bình thường có thể bây giờ vẫn còn hôn mê, vẫn còn nhận máu người khác truyền vô máu, cho nên, Trang Nhã Khinh là một tồn tại vượt qua người thường.
Còn Cố Triệt, mặc dù từng vết thương cũng không phải quá nặng, không phải loại vết thương trí mạng, nhưng tất cả lớn nhỏ cũng không ít với mười nơi bị thương, nhìn thì thật nghiêm trọng, trọn ven bị cắt bỏ một khối thịt lớn, nhưng bây giờ cũng giống Trang Nhã Khinh, vui vẻ.
Thật không biết rốt cuộc cấu tạo cơ thể hai người là gì, nhưng khẳng định có thể chính là nhất định không giống bọn họ.
Cả buổi tối, cộng thêm hai lần lúc tổng cộng tới bảy làn sóng người, hơn nữa theo quan sát, lại không chỉ là người Thượng Vân Tổ, còn có người khác trà trộn vào, xem ra chuyện đêm qua truyền đi rất nhanh.
Sáng sớm, ba người liền ôm sáu quầng thâm mắt đi ra khỏi phòng, để lại những tên áo đen bị trói chung với nhau ở bên trong phòng, chỉ chờ công nhân làm vệ sinh tới thu dọn phát hiện.
Người của khách sạn này sẽ phải thất kinh, nhiều người áo đen như vậy, sợ rằng chỉ có xem trong TV, hiện tại cũng có may mắn có thể thấy được rõ ràng.
Trả xong hết nợ, ba người lái xe Trang Nhã Khinh đến sân bay, vé máy bay cũng lấy xong.
Xe này xử lý như thế nào? Bán? Mình lái xe đi ngồi tắc xi trở lại? Lười phải phiền phức, huống chi máy bay sắp cất cánh. Xe này cũng không đắt, không phải hơn mười mấy triệu, mấy vạn đồng tiền mà thôi, không cần cũng không sao, nhưng Trang Nhã Khinh lại thấy quá tiện nghi cho người nước R. Nếu là tại nước mình, cô có thể sẽ lựa chọn rộng rãi một thanh, tìm một đứa trẻ thiếu tiền nhìn thấy thuận mắt đưa xe cho nó. Nhưng đối với người nước R, Trang Nhã Khinh vốn không muốn rộng rãi như vậy. Nhưng nghĩ lại, mình không cần hoặc là để cho những người trộm xe lấy đi, còn không bằng tặng người khác, ít nhất người lấy được xe của mình vẫn là do mình xem thuận mắt, trong lòng cũng sẽ thoải mái một chút.
Đến sân bay, Trang Nhã Khinh lại nhìn thấy một người nước mình. Nhìn dáng dấp vội vã, vẻ mặt lộ vẻ sốt ruột lo lắng, nói không chừng giống cô ngày hôm qua. Bây giờ tốt rồi, đưa cho người nước mình thôi. Cũng coi là giúp người khác làm niềm vui đi.
"Chào anh." Trang Nhã Khinh đi lên trước đến gần người đồng hương. Là một trai đẹp, xấp xỉ một mét tám tám, phong cách không tồi . Trang Nhã Khinh gọi lại liền hối hận, xem ra người ta cũng không phải thiếu một chiếc xe mấy vạn đồng tiền, mình đường đột quá. Hiện tại cô có thể coi như mình không có chào hỏi anh ta rồi quay trở lại hay không? Cũng do cô chạy quá nhanh, lúc đến đây lại không nhìn thấy chỉ quần áo đối phương là bằng giá tiền chiếc xe của cô.
Mặt Cố Triệt xanh mét, anh còn chưa biết Nhã Nhã đang làm gì, quyến rũ đàn ông khác trước mặt anh sao? Có phải là anh quá dung túng cô hay không?
Tiêu Dật Phàm nhìn Trang Nhã Khinh lúng túng một chút, lại có ý vị khác quan sát sắc mặt rõ ràng khó coi của Cố Triệt, trong lòng nghĩ, lần này sợ rằng Khinh Khinh phiền phức hơn. Đừng nhìn Cố Triệt thật đàng hoàng an phận, nhưng đó chính là hình tượng. Cũng không thể bị hình tượng lừa gạt, thật ra thì Cố Triệt rất khó chịu rất phúc hắc. Khinh Khinh lại dám khiêu chiến khuyên nhủ của anh, công khai quyến rũ trai đẹp, có kịch xem rồi. Trì Hưởng Ngự vốn là rất không thích phiền, thế nào nơi đó lại có người chạy tới gần anh ấy? Nhưng khi anh ấy xoay người nhìn thấy nụ cười Trang Nhã Khinh lúng túng, vốn là chán ghét thì ánh mắt của cũng trở thành nhiều hứng thú rồi, Trì Hưởng Ngự lịch sự hỏi. "Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?"
Trang Nhã Khinh nghĩ, hoàn hảo người này tương đối lịch sự, tương đối nể tình, nếu cũng không thèm để ý trực tiếp đi hoặc là ném cho cô một nét mặt chán ghét, cô nhất định sẽ buồn bực rất lâu.Ấn tượng đầu tiên của Trang Nhã Khinh đối với Trì Hưởng Ngự vẫn tương đối tốt. "Cũng không có chuyện gì." Là ngại nói.
"Nói đi, tôi nghĩ cô cũng không thể bởi vì nhìn thấy dáng dấp tôi đẹp trai liền cố ý chạy tới muốn chụp ảnh chung hoặc là ký tên rồi." Đây là lần thứ hai Trì Hưởng Nghị chân chính nhìn thấy Trang Nhã Khinh rồi, nhưng mà với cô, anh ấy biết vẫn tương đối nhiều. Đủ loại kì tích của cô, anh đều biết, đừng nói chi là Lưu Quốc Trung còn ở trước mặt anh đề cập tới thiệt nhiều lần về Trang Nhã Khinh. Vốn là định tìm cơ hội tới gần cô, không ngờ bên này lại xảy ra chuyện. Cho nên không thể làm gì khác hơn là kéo dài kế hoạch tiếp cận, tới nước R trước. Không ngờ ông trời chiếu cố anh như vậy, số của anh tốt như vậy.
Còn không cần chính mình tự đến gần cô, cô liền chủ động tìm tới cửa. Hiện tại, tất cả đều có thể thuận nước đẩy thuyền. Kế hoạch ban đầu của mình, hiện tại cũng có thể từ bỏ, bởi vì đã không cần, không phải sao? Lần đây, Trì Hưởng Ngự ắt có niềm tin có thể cùng làm bạn cùng Trang Nhã Khinh.
Ừm, cách đó không xa sắc mặt của thiếu gia Cố còn có ông chủ Tiêu xem ra không phải rất tốt, là bởi vì vật nhỏ trước mặt mình sao?
"Tôi vốn nghĩ là có phải anh vội vã đi đến chỗ nào hay không, vừa lúc xe của tôi cũng không dùng nữa, định đưa cho anh. Bây giờ nhìn lại anh thì căn bản không cần dùng."
"Không phải, tôi rất cần dùng đến."
"Xe của tôi là loại xe rẻ có mấy vạn đồng tiền thôi." Nhìn dáng vẻ của anh, mấy vạn cũng chẳng qua một con số nhỏ. "Chỉ là, tính năng rất tốt, giá tiền không cao nhưng tốc độ xe cũng tương đối nhanh, lái thật tiện."
"Được, vậy thì thật là. . . . . . cảm ơn. Để số điện thoại lại đi, trở về nước sẽ mời cô ăn cơm."
"Ặc. . . . . ." Vốn Trang Nhã Khinh rộng rãi cũng không có ý định có qua lại gì, không nghĩ tới người ta đã nói muốn số điện thoại rồi, mình cũng không thể không cho. Trang Nhã Khinh báo số điện thoại của mình.
"Không gọi được."
|
Chương 75: Lớn mật ôm hôn trên máy bay Trì Hưởng Ngự theo số mà Trang Nhã Khinh cho gọi qua cho Trang Nhã Khing, nhưng mà đối phương tắt máy, căn bản là không gọi được.
Trang Nhã Khinh lấy điện thoại ra nhìn thì mới phát hiện ra điện thoại mình đã tự động tắt. Ra ngoài quá gấp nên cũng không có mang đồ sặc dự phòng. "Điện thoại di động hết pin rồi."
"Ừ, thôi, trở về điện thoại cho cô sau."
"Ờ, được." Trang Nhã Khinh nhìn vẻ mặt Cố Triệt rõ ràng khá mất hứng khá buồn bực và rất tức giận, ghen tị, trong lòng lại nghĩ, trai đẹp, tôi không muốn anh gọi điện thoại, không muốn anh mời tôi ăn cơm, chồng của tôi tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, tôi muốn dỗ chồng của tôi thôi, cũng không muốn nói nhiều. Đến gần anh không phải là chủ ý của tôi, đừng quá tưởng tượng. Nhưng ngoài mặt Trang Nhã Khinh vẫn nghiêm trang đồng ý. Trai đẹp, đừng nhìn tôi đồng ý, đó chính là lời xã giao, không thể tin, cũng đừng làm thật, coi như chưa bao giờ gặp tôi là được.
"Ờ, xe dừng ở đâu?"
"Chiếc xe màu đen ở bên phải bãi đậu xe."
"Được, đưa chìa khóa cho tôi đi."
"Ờ há." Trang Nhã Khinh vội vàng đưa chìa khóa cho Trì Hưởng Ngự, lúc để chìa khóa xe vào tay Trì Hưởng Ngự thì lòng ngón tay không cẩn thận xẹt qua lòng bàn tay Trì Hưởng Ngự, Trang Nhã Khinh vội vàng rút tay của mình về. "Tôi phải lên máy bay, đi trước."
"Ừ."
Die nda nl equ ydo n
Trang Nhã Khinh thoát rồi thì thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy đến bên cạnh Cố Triệt kéo tay anh, mặt lấy lòng cùng nịnh hót: "Triệt, chúng ta đi thôi."
Cố Triệt không để ý Trang Nhã Khinh đang lấy lòng, gương mặt lạnh lùng đi tới cửa lên máy bay. Trang Nhã Khinh sờ chóp mũi, im lặng không lên tiếng đi theo Cố Triệt. Tiêu Dật Phàm đưa cho Trang Nhã Khinh một ánh mắt tự cầu nhiều phúc. Tất cả đều chuẩn bị kiểm tra xong, đám người Trang Nhã Khinh an toàn lên máy bay. "Em vẫn thấy không bình thường như thế nào ấy? Em cảm thấy hôm nay có chút không bình thường, thuận lợi đến không bình thường. Sân bay cũng có người chờ chúng ta." Đây vốn là suy nghĩ của Trang Nhã Khinh, đồng thời cũng là vì dịu đi không khí quỷ quái này. Rõ ràng bình thường Cố Triệt không phải nói chuyện tình yêu như vậy, hôm nay anh không nói lời nào sao thấy không thoải mái, cảm thấy cả người có cái gì không đúng.
"Em hi vọng vậy?"
"Không hy vọng, nhưng mà đúng là rất kỳ quái."
"Không cần lo lắng, không có ai chờ chúng ta, có thể là chờ chúng ta ở nơi không tưởng tượng được đấy." Tiêu Dật Phàm nói tiếp. Đương nhiên anh cũng biết, những người đó không thể nào buông tha ngay, trên đường tới sân bay không có việc gì, an toàn tới sân bay. Sân bay cũng không có phục kích, an toàn lên máy bay. Nhưng theo lẽ thường mà suy đoán, bọn họ không thể nào chờ tới khi bọn họ tới nước Z mới động thủ lần nữa đi, dù sao đây không phải là địa bàn bọn họ. Cho nên, chân tướng chỉ có một.
"Triệt, sao anh không nói, anh nói một chút quan điểm đi." Trang Nhã Khinh đáng thương nhìn Cố Triệt, làm cho người ta không đành lòng làm gì cô. Cố Triệt nhìn thấy Trang Nhã Khinh cố ý làm nét mặt đáng yêu, vốn là ép buộc mình cứng rắn hơn một chút cũng không khỏi mềm lòng xuống. Nhưng không thể nuông chiều như vậy, nếu lần này cứ như thế, về sau mỗi ngày Nhã Nhã quyến rũ một người đàn ông cho anh, mỗi ngày quyến rũ một như vậy cũng được sao? Nhã Nhã chỉ có thể là của anh, người đàn ông khác? Nghĩ cũng đừng nghĩ, tuyệt đối không thể nào. Trừ khi bước qua thi thể của quân nhân trên toàn quốc!
"Triệt, em chính là muốn đưa xe thôi, không có ý gì khác. Bởi vì nhìn thấy anh ta là người nước chúng ta nên mới. . . . . ." Trang Nhã Khinh giải thích nói. Biết người đàn ông này ghen tuông nhiều nhưng không ngờ ghen nhiều như vậy, chính là một bình dấm chua. Chỉ là Trang Nhã Khinh có thể hiểu, nếu Cố Triệt chợt bỏ lại cô chạy đi cùng một người đẹp xa lạ, chào hỏi quyến rũ người đẹp xa lạ đó thì cô có thể liền quay đầu đi rồi, Cố Triệt như vậy vẫn tính là tốt. Lần này là cô không đúng, cho nên đương nhiên muốn dỗ người đàn ông của mình vui vẻ. Người đàn ông bày là của mình, đương nhiên nguyện ý làm anh vui vẻ. "Triệt, đừng tức giận có được hay không vậy, em bảo đảm về sau nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Lần sau lại có chuyện như vậy thì em không đi qua nữa, trực tiếp ném chìa khóa qua, được chưa." Trang Nhã Khinh kéo cổ tay Cố Triệt, không ngừng đung đưa, còn chớp mắt to của mình nhìn anh. Lòng của anh càng thêm mềm nhũn. Vốn cũng biết ý của Trang Nhã Khinh đối với anh, chính mình cũng rất tin tưởng Nhã Nhã, chỉ là chính là trong lòng vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái. Tại sao có thể trực tiếp buông anh ra chạy đến chỗ người đàn ông khác vậy? Nếu về sau Nhã Nhã thật sự bỏ lại anh, chạy về phía người đàn ông khác, hơn nữa không trở về, Cố Triệt nghĩ cũng không dám nghĩ mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng như thế nào.
Thì ra là anh trúng độc tình yêu nặng như vậy.
Tình yêu, nói đến là đến. Sau đó, đã ăn sâu bén rễ. Nếu muốn mạnh mẽ kéo ra, chỉ có thể còn dư lại vết thương chồng chất, vĩnh viễn không thể nào khôi phục.
"Triệt, cười một cái đi, em đã nói xin lỗi rồi." Trang Nhã Khinh tiến tới trước mặt Cố Triệt, há miệng rộng ra, lộ hàm răng, làm một nụ cười rất khoa trương. Cố Triệt bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thật sự một chút biện pháp với Nhã Nhã cũng không có. Vì vậy, ép cô đến người mình, hôn lên mắt và môi đỏ mọng chói mắt của cô gái đẹp mê người ở trước mặt mình.
Trang Nhã Khinh không ngờ Cố Triệt lại lớn mật như thế, trên máy bay rất nhiều người.
Nhưng vậy thì như thế nào? Trang Nhã Khinh vốn cũng không phải là cô gái quá ngượng ngùng, mình cũng theo đuổi ngược rồi, sợ cái này sao? Vì vậy, bị động làm chủ động, cùng Cố Triệt ôm hôn thật sâu.
Tiêu Dật Phàm cố ý không nhìn bên này, dù sao hai người kia chính là đang đả kích anh lúc nào cũng đả kích anh. Nhắm mắt làm ngơ, không nhìn là được. Nhưng sao không nhìn trong lòng vẫn nghĩ tới bộ dạng hai người ôm hôn, vẫn khó chịu như vậy. Thật hy vọng bây giờ có một cô gái có thể làm cho anh động lòng xuất hiện. Không phải tục ngữ nói phương pháp tốt nhất quên mất một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một đoạn tình cảm khác. Đoạn tình cảm này còn chưa có bắt đầu thì đã không còn tình cảm nữa. Biện pháp tốt nhất quên mất một người phụ nữ con gái chính là một người con gái khác xuất hiện. Tiêu Dật Phàm âm thầm cầu nguyện người con gái có thể làm cho anh quên mất Trang Nhã Khinh nhanh xuất hiện lên một chút, nếu không mẹ nó thật sự là quá giày vò anh rồi. Hai người kia không có chút bận tâm nào đến cảm nhận của người đàn ông độc thân thất tình.
Cố Triệt dùng lực rất mạnh, không giống như là đang hôn cô mà càng giống như là đang trá hình trừng phạt cô.
Trang Nhã Khinh cảm thấy đầu lưỡi mình cũng đã hút đến tê rần, đôi môi cũng có chút đau, nhưng cô vẫn tự nhiên cười tiếp nhận tất cả của Cố Triệt, cho dù đau thì cũng không buông ra. Dịu dàng vuốt tóc Cố Triệt, cảm giác hơi ngứa một chút từ lòng bàn tay Trang Nhã Khinh lan ra.
Tóc Cố Triệt không giống thì kiểu tóc thịnh hành của những người đàn ông khác, mà là đơn giản nhất là đầu cua.
Thật ra thì đầu cua là kiểu tóc khảo nghiệm khuôn mặt nhất. Rất nhiều đàn ông chỉ cần cắt thành đầu cua sẽ trở nên rất khó coi, vốn là nhìn rất đẹp mắt, nhưng cắt thành đầu cua thì cũng không dám khen. Bởi bì đầu cua có thể làm khuôn mặt người ta lộ ra không bỏ sót gì, có một chút khuyết điểm hay chỗ không tốt, một khi cắt thành đầu cua, sẽ khuếch đại chỗ không tốt, khuyết điểm trở nên vô cùng rõ ràng.
Riêng Cố Triệt cắt thành đầu cua sao mà đẹp mắt. Giống như kiểu tóc đó chính là vì anh mà tạo thành. Thoạt nhìn vô cùng cương nghị, đầy sức sống, đẹp trai, phóng khoáng. Mà khuôn mặt cũng có vẻ đặc biệt rạng rỡ.
Thật ra thì Cố Triệt cắt đầu cua cũng không có suy tính nhiều như vậy, cũng không có nghĩ tới đẹp mắt hay khó coi. Bởi vì làm một quân nhân, đầu tiên sẽ phải nhìn dung mạo dáng vẻ. Kiểu tóc tất cả quân nhân chọn đều là đầu cua. Đơn giản, già dặn, tắm rửa cũng dễ dàng. Thời gian tắm ở quân đội là cố định, tóc như vậy cũng dễ dàng rất nhiều.
Tóc ngắn ngủn châm chích lòng bàn tay Trang Nhã Khinh, hơi ngứa một chút. Lòng Trang Nhã Khinh cũng bắt đầu thay đổi phải ngứa một chút.
Cố Triệt không thích người khác đụng vào tóc của anh, hoặc là không phải là không thích người khác đụng tóc của anh, mà là không thích người khác đụng vào đầu của anh. Đầu là vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể người, đầu bị thương nặng làm cho người ta bị tổn thương nghiêm trọng nhất. Cho nên, Cố Triệt không thích người khác đụng vào đầu của anh, nguyên nhân nghề nghiệp mà thôi. Nếu như người nào đụng vào đầu anh, Cố Triệt sẽ phản xạ có điều kiện mà né người đó ra.
Nhưng Trang Nhã Khinh không giống vậy. Cảm giác Trang Nhã Khinh gãi nhẹ trên đầu của anh, anh cảm thấy là chuyện đương nhiên, lại quá bình thường. Không có phản xạ có điều kiện, không có cảm giác khó chịu nghiêm trọng trong lòng, chỉ có lòng mềm nhũn rã rời.
Hồi lâu, Cố Triệt mới buông Trang Nhã Khinh ra. Ánh mắt rơi vào đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ của cô. “Lần sau cũng sẽ không đơn giản như vậy.” Đây là anh uy hiếp? Dù là uy hiếp thì cũng là uy hiếp ngọt ngào.
|
Trang Nhã Khinh gật đầu, sau đó lắc đầu “Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không có lần nữa.” Lại một lần nữa, cô cũng biết không thể nào dễ dàng qua ải như vậy. Đến lúc đó khẳng định liền bị ăn sạch sành sanh, tuyệt đối mẩu vụn cũng không còn một chút, một điểm này thì Trang Nhã Khinh rất tin. Chỉ là sao mình hơi mong đợi. Không biết Cố Triệt ở trên giường sẽ có dáng vẻ gì? Một lần có thể kéo dài bao lâu. . . . . . Một đêm mấy lần?
Sau đó, Trang Nhã Khinh cảm giác ý nghĩ lúc này của mình thật quá ngây thơ, thật cho đến lúc đó, cô chính là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay rồi. Thể lực Cố Triệt thật sự không phải tốt bình thường.
“Tốt nhất là sẽ không.”
“Dạ, nhất định sẽ không, nhất định sẽ không.” Trang Nhã Khinh không ngừng gật đầu, chỉ thiếu chút nữa là phát ra thề độc, thành khẩn, làm cho người ta không muốn tin tưởng cũng khó.
“Ờ. Có đau hay không?” Lúc nãy mình dùng sức như vậy làm gì? Hiện tại Nhã Nhã cũng sưng lên. . . . . .
“Không đau không đau.” Không đau mới là lạ. Chỉ là, sao cũng đều hôn giống nhau hôn mà môi Cố Triệt không có chuyện gì, nhiều nhất chính là đỏ đỏ, tại sao mình sưng lên như một khúc lạp xưởng, quá không công bằng thế? Giống như OOXX, đều là người đàn ông hoạt động nhưng sau khi xong chuyện thì họ luôn sảng khoái tinh thần, phụ nữ lại đau lưng, không hiểu thật không hiểu.
Cũng may Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm bọn họ không có khả năng có thể theo dõi trong nội tâm người khác nghĩ gì như Trang Nhã Khinh, nếu không sau khi biết cô nghĩ gì thì sợ là sẽ rất im lặng đối với cô, vô cùng im lặng.
Sự thật chứng minh, đúng vậy. Hơn nhiều năm về sau, hai người đều đã có con, buổi tối ngày nào đó người phụ nữ bị ăn sạch sành sanh xoa xoa eo đau nhức của mình, sau đó tức giận nhìn ông xã đang sảng khoái tinh thần, giống như là đại lực sĩ ăn rau chân vịt, hỏi câu hỏi nghĩ đến bây giờ. Kết quả đổi lấy khóe miệng ông xã mình co giật. Cũng may, cũng đổi lấy đáp án. “Bởi vì đàn ông thường vận động, cho nên không đau. Giống như đạo lý người thường chơi bóng rổ, chơi lại bóng rổ thì cho dù lượng vận động lớn hơn nữa cũng sẽ không đau, ngược lại xuất mồ hôi rất thoải mái. Mà người không vận động chợt chạy đi chơi bóng rổ, sau khi trở về chính là đau dữ dội mấy ngày.” Ờ, Cố Triệt không nhịn được việc Trang Nhã Khinh liên tục hỏi nên cuối cùng cho cô đáp án này. Nhưng cô lại đưa ra nghi vấn, Cố Triệt cho không ra đáp án. “Không đúng, vậy em cũng ngày ngày vận động, nhưng vẫn cảm thấy đau. Lý luận này không thành lập.”
“Triệt, sau khi trở về thì anh định lúc nào thì sang gặp em?” Còn chưa có tách ra đã bắt đầu nhớ nhung.
“Chuyện cứ giải quyết tốt tới đây đã.”
“Vậy anh phải nhanh chóng giải quyết chuyện đi nhé.”
“Ừ.”
“Triệt, sao máy bay chưa tới?”
“Chúng ta mới lên máy bay nửa giờ thôi, phải hai giờ mới có thể đến.”
“Ờ, em hi vọng bay nhiều thêm mấy giờ, ha ha.” Trang Nhã Khinh trẻ con nói. Sau đó, cô đã nhìn thấy ánh mắt không thân thiện của người xung quanh nhìn cô.
Dĩ nhiên mệt mỏi, lúc cậu ngồi máy bay mà nghe được có người nói hi vọng máy bay bay nhiều thêm mấy giờ mới đến thì trong lòng sẽ vui sao? Vậy nếu cậu không có thời gian thì lòng sẽ vui sao? Nếu cậu rất không có thời gian, có chuyện vô cùng quan trọng, sẽ cảm thấy vui sao? Nếu như vậy, chúc mừng cậu, cậu có thể thành công đi vào bệnh viện tâm thần rồi. Ở đó vô cùng tốt, không lo ăn không lo mặc, không lo người chơi với cậu. Ở trên máy bay vẫn không xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đã nhận ra chỗ không đúng. Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt sử dụng ánh mắt trao đổi một lát, chợt Trang Nhã Khinh nói cô muốn đi hút một điếu thuốc.
“Em biết hút thuốc?” Cố Triệt vẫn rất bất ngờ, vốn cho là Nhã Nhã muốn tìm lý do cũng là tìm đi vệ sinh..., không ngờ lại nói phải đi hút thuốc lá.
“Dĩ nhiên biết, nhưng không có nghiện, bình thường không hút.” Trang Nhã Khinh cũng biết rất nhiều thứ, chính là thiếu nữ bất lương thic cô đều biết làm, duy nhất không làm chính là hít thuốc phiện, điều này đã đề cập từ trước. Mọi chuyện Trang Nhã Khinh đều có thể nắm chắc một mức độ, uống rượu có thể uống sẽ uống, nhưng cũng không phải bợm rượu. Hút thuốc lá cũng thế, thỉnh thoảng cô gặp lúc tâm tình không tốt thì hút thuốc, nhưng sẽ không giống như kẻ nghiện thuốc, mỗi ngày không hút hơn mấy điếu là trong lòng ngứa ngáy.
Khi đó Trang Nhã Khinh mới vừa đến Lăng Thiên Môn thì vẫn có một đoạng thời gian trong lòng rất buồn bực, không nghĩ ra, càng nghĩ càng phiền, sau đó liền uống rượu, nhưng tửu lượng ở đâu, căn bản không uống say một chút, cuối cùng Trang Nhã Khinh liền trộm thuốc của lão già. Đến nay không có bị phát hiện, có một dạo lão già cho là sư huynh trộm.
“Ừ.” Cố Triệt gật đầu một cái. Anh không hút thuốc. Lúc nhỏ có thử qua, cũng từng cai bỏ, sau này lại tham gia quân đội nên cũng không chạm qua thuốc nữa. Phải biết đối với Cố Triệt mà nói, đừng nói cai thuốc, cai thứ gì cũng không có vấn đề gì quá lớn. Cũng không biết về sau tại cai thế nào cũng không cai được độc, một loại độc tên là Trang Nhã Khinh.
Mặc dù Cố Triệt không hút thuốc lá, cũng không thích phụ nữ hút thuốc lá, nhưng cũng không có nói phản đối. Có thể là bởi vì Trang Nhã Khinh nói không có nghiện, trên căn bản sẽ không cần cai. Anh vẫn cảm thấy thuốc có thể tê dại thần kinh, nhưng cũng có thể kích thích thần kinh, khiến đại não hưng phấn, cho nên thỉnh thoảng một lần cũng không có gì ghê gớm.
Trang Nhã Khinh có chút bất ngờ vì Cố Triệt lại có thể không nói gì cô, chỉ gật đầu một cái, chạy vào phòng hút thuốc lá. Chân cô không thể nào nhanh nhẹn như vậy, bước đi còn là chân thọt. Có một phụ nữ trẻ tuổi ném cho Trang Nhã Khinh một ánh mắt khinh miệt. Phụ nữ hút thuốc đều không là cô gái tốt.
Trang Nhã Khinh cũng không biết mình đã bị người khác quảng cáo rùm beng lên danh hiệu thiếu nữ bất lương. Chỉ là Trang Nhã Khinh không có ý kiến gì, bộ dáng của cô cũng rất giống như thiếu nữ bất lương.
Trang Nhã Khinh đi tới phòng hút thuốc, bên trong phòng hút thuốc có hai người đàn ông đang hút thuốc, nhìn thấy Trang Nhã Khinh đi vào, ra hiệu bằng mắt lẫn nhau. Bỏ lại điếu thuốc trong tay, đi tới Trang Nhã Khinh.
“Người đẹp, hút thuốc sao?” Một người ở một bên Trang Nhã Khinh, hai người nhanh chóng kẹp cô ở giữa.
“Người đẹp, hút thuốc gì? Anh có đây.”
Trên người Trang Nhã Khinh căn bản cũng không có mang theo, vốn tới đây cũng chỉ là lấy một cái cớ, không ngờ đụng phải hai người này ở đây hút thuốc. Chợt Trang Nhã Khinh vẫn có chút muốn hút một điếu rồi, vì vậy kết quả một tên đàn ông đưa thuốc tới.
Người lớn có từng nói với đứa trẻ hay không, ngàn vạn lần không được dùng rượu hoặc là thức uống do người lạ đưa tới, cũng không cần dùng thuốc của người lạ. Trong rượu hoặc đồ uống có thể sẽ có thuốc mê hoặc là thuốc kích dục gì đó, là con gái thì xong rồi. Thuốc nam nữ thì không giới hạn, chỉ trong nháy mắt là có thuốc mê, chính là tăng thêm ma túy. Rất nhiều người không hít thuốc phiện chính là đi lên con đường hít thuốc phiện như vậy. Một khi dính vào liền cai không hết, sau đó vì có thể hít thuốc phiện mà bán con bán vợ cũng làm, rất dễ dàng bị khống chế.
Trang Nhã Khinh nhận lấy điếu thuốc cũng không có vội vã hút, ở trên mũi ngửi một cái, sau đó quyến rũ nói với hai người: “Thật là cám ơn nhiều.”
“Không cần khách sáo, có thể quen biết chính là duyên phận.” Mẹ nó, cô gái này quả thật quá con mẹ nó yêu mị, nhìn mấy lần thì sẽ phải nổ tung khá nhanh. Nếu có thể lên người của cô gái này thì thật là sảng khoái, chỉ là không cần phải gấp gáp, rất nhanh thì cô gái này sẽ mặc cho bọn chúng định đoạt rồi. Lão Nhị ngoan, lập tức để cho mày hưởng thụ.
“Ừ, người nào có lửa?”
“Anh có nè.” Một người đan khác vội vàng lấy bật lửa của mình ra, cho Trang Nhã Khinh một chút lửa. Trang Nhã Khinh hít một hơi thuốc thật dài, sau đó phả khói vào tên đàn ông bật lửa cho cô. Trong mắt cũng lộ ra một sự nhiệt tình quyến rũ khiến tên đàn ông kia muốn ngừng mà không được.
Thừa dịp hai người không có chú ý, Trang Nhã Khinh nhìn xuyên qua bên ngoài cửa sổ thủy tinh máy bay nhìn một chút, cũng nhìn trong máy bay một chút.
Đôi vợ chồng phía sau chỗ ngồi bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Triệt, mắt cũng không có dời đi. Tay của người đẹp bên cạnh Tiêu Dật Phàm vẫn đặt ở trong túi, không biết đang làm gì.
Phía sau Tiêu Dật Phàm có một đôi đồng tính, vừa nhìn la biết người luyện võ, võ thuật không tệ Đặc biệt người đàn ông cường là rất mạnh, tuyệt đối không thể lấy cứng chọi cứng, người đàn ông tương đối nhỏ nhắn một chút là động tác khá nhanh nhẹn, xem ra cũng không kém. Còn có vài người khác đều có hiềm nghi, Trang Nhã Khinh âm thầm ghi nhớ chỗ ngồi, tướng mạo những người này. Cô lựa chọn nói đến phòng hút thuốc cũng bởi vì vị trí phòng hút thuốc tương đối dễ dàng quan sát các loại tình huống, trên căn bản nhà vệ sinh nhìn không được gì.
Hai tên đàn ông kỳ quái nhìn Trang Nhã Khinh, sao cô gái này còn chưa ngã xuống? Trước kia mỗi lần bọn chúng dùng phương pháp này đều thành công. Trong thuốc quả thật có thuốc mê.
Ở địa phương này không thể trực tiếp cường bạo được, nhiều người như vậy, hơn nữa cũng rất gần, cho nên chỉ có làm cho phụ nữ mơ hồ bất tỉnh, đến lúc đó kéo vào nhà vệ sinh bên cạnh, ai cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đây chính là kinh nghiệm lâu dài, trên xe lửa cũng thường dùng loại phương pháp này.
Không nghĩ tới hôm nay diễm phúc không ít, ở trên máy bay có thể gặp gỡ một cô gái tuyệt vời như vậy, nhưng sao chưa ngã xuống?
Die nda nl equ ydo n
Nhìn thấy điếu thuốc trong tay Trang Nhã Khinh sắp hút xong rồi mà còn không có một chút phản ứng, chẳng lẽ đã lấy điếu không có để thuốc rồi?
"Cám ơn thuốc của hai anh." Trang Nhã Khinh nói xong thì ném tàn thuốc vào thùng rác rồi rời khỏi phòng hút thuốc, còn dư lại hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Muốn làm cô mê? Kiếp sau đi, chất lượng thuốc mê kém. Chỉ là thuốc cũng không tệ.
|
Đó là đương nhiên, thuốc là bọn chúng đặc biệt chuẩn bị cho phụ nữ hút, không khá một chút thì sao dễ dàng làm cho người ta cắn câu?
"Có phải mày lấy nhầm thuốc hay không?"
"Không có, chính là điếu đó."
"Sao con nhỏ đó không có việc gì? Con vịt đến miệng mà cứ bay đi như vậy."
"Không biết, có phải là thuốc mê đã mất hiệu lực hay không?"
"Rất có thể, cô gái tuyệt vời như vậy, cứ đốt pháo làm lòng anh em ta khó chịu."
"Nếu không lúc máy bay chúng ta hạ cánh, lặng lẽ. . . . . ."
"Được, cứ làm như thế. Rốt cuộc mày thông minh được một lần."
Cũng không biết các người có thể còn sống xuống máy bay hay không.
Trang Nhã Khinh nhìn Triệt bên cạnh, sau đó nhỏ giọng muồn nói với Cố Triệt về những người có hiềm nghi tương đối lớn.
"Chẳng mấy chốc sẽ đến, sao bọn họ còn chưa có bắt đầu động thủ?" Lúc máy bay hạ cánh thì động thủ lần nữa có thể không dễ dàng.
Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm cũng cảm thấy kỳ quái.
Cố Triệt giống như chợt nghĩ đến điều gì, đưa tay ra, nhìn mấy giây, sau đó mới lên tiếng: "Anh hiểu mục đích của bọn họ rồi."
"Cái gì?"
"Máy bay cũng không phải bay về nước Z, mà là bay hướng Bắc."
Trang Nhã Khinh hiểu, là len lén dẫn bọn họ đến chỗ không có ai rồi giật đồ sau đó giết người diệt khẩu? Nhớ cuối cùng tối hôm qua một tên đàn ông trong nhóm người nói là: "Nếu không phải là thân phận của Cố Triệt, bằng không thì bọn chúng sớm đã đánh đám người Trang Nhã Khinh cho thành rò si rồi." Bọn họ bận tâm thân phận của Cố Triệt, nếu như anh thật sự chết ở nước R, mặc kệ là nguyên nhân cái chết là gì, nước R nhất định sẽ có phiền phức rất lớn. Giờ thì tốt rồi, xảy ra chuyện ở trên máy bay, ai biết nguyên nhân gì. Tai nạn máy bay, trách được người nào? Thì ra là đối phương còn tính toán như vậy.
"Làm sao bây giờ?" Trang Nhã Khinh phản xạ có điều kiện hỏi ý kiến Cố Triệt, cũng không biết tình huống như thế bắt đầu khi nào.
"Xem ra cơ trưởng cũng là người bọn họ, cho nên hiện tại không thể liều mạng. Nếu máy bay thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì thật không có biện pháp gì nữa." Hiện tại điện thoại di động cũng không có tín hiệu, không thể nào có tín hiệu.
"Vậy chỉ có thể chờ đến chỗ của bọn chúng? Nếu bọn chúng muốn dẫn chúng ta đi đến đó thì cũng không biết sẽ mai phục bao nhiêu người, Triệt, anh có nắm chắc không?"
"Dĩ nhiên."
Lúc Cố Triệt nói dĩ nhiên thì trong mắt có cảm giác khinh thường cả thế giới, giống như là không gì được anh để ở trong mắt, hăng hái, phong cách vương giả, nói khả năng là như vậy, làm cho người ta không tự chủ phục tùng.
Cô đã sớm quỳ xuống quần Tây của anh, càng không có gì khác để có thể nói.
Cố Triệt có thể nắm chắc như vậy thật ra thì cũng có nguyên nhân. Mặc dù anh bị thương, nhưng đối với bản lĩnh của mình, anh vẫn khá tin tưởng. (nói dễ nghe là tự tin, nói khó nghe điểm chính là tự kỷ) huống chi, anh còn có vũ khí bí mật trong người.
Trang Nhã Khinh mặc kệ Cố Triệt nói gì thì cũng tin tưởng anh, nếu anh nói có biện pháp thì không cần lo lắng, vậy bản thân cũng hoàn toàn không cần lo lắng, tin tưởng Cố Triệt nhất định có thể bảo toàn an toàn của cô. Tin tưởng, chính Trang Nhã Khinh cũng không biết là từ nơi nào tới, chính là tin tưởng không nguyên nhân.
Chỉ là hành khách thật sự trên máy bay cũng không ít, xem ra là mình liên lụy bọn họ.
Quả nhiên, đến hai giờ rồi mà máy bay vẫn không có dấu hiệu hạ xuống, rất nhiều hành khách đã nhận ra chỗ không đúng. Bọn họ cũng không nghĩ quá nhiều, không muốn nghĩ đến nguyên nhân khác, chỉ cảm thấy có thể là nơi nào đó bị hư thôi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao bây giờ còn chưa tới?"
"Đúng vậy, nếu bình thường lúc này chúng ta đã đến sân bay rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Có chuyện nhất định phải nói ra, không thể để tất cả chúng ta chẳng hay biết gì."
"Đúng vậy đúng vậy, chuyện này tính sao."
"Cô gái, làm phiền cô cho chúng ta lời giải thích một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Tất cả mọi người bắt đầu náo loạn lên. Trang Nhã Khinh chờ đối phương tìm một cái cớ. Nghĩ đến chắc là sự cố hạ cánh, không có cách nào hạ xuống? Xem ra như vậy tương đối dễ nói hơn.
Quả nhiên rất nhanh là có nhân viên quản lý xuyên qua máy truyền thanh đưa tin tức tung ra ngoài: "Các hành khách xin chú ý, các hành khách xin chú ý, bởi vì bộ phận hạ cánh xảy ra một chút sự cố, cho nên lúc này không cách nào hạ xuống, xin mọi người bình tĩnh đừng nóng. Xin mọi người bình tĩnh đừng nóng."
Mọi người cũng không phải là người không nói đạo lý, sau khi biết rõ nguyên nhân tại sao chưa tới nơi thì rối rít yên tĩnh lại. Kỳ lạ cái gì? Chỉ có thể trách số mình không tốt, lại còn có thể gặp phải sự việc này, quá xui xẻo, trở về nhất định trước phải đốt mấy nén hương cho tổ tiên, xin tổ tiên phù hộ mình. Lý do này kéo dài không được bao lâu, Trang Nhã Khinh biết. Bây giờ cô coi như xem kịch hay, xem Vân Thượng Tổ muốn xử lý chuyện này thế nào.
Xem ra lực lượng Vân Thượng Tổ cũng không phải mạnh như vậy, nơi này còn nhiều hành khách chân chính như vậy. Nếu là của cô mà nói thì nhất định sẽ nghĩ biện pháp đổi toàn bộ hành khách bên trong bao gồm cơ trường, nữ nhân viên phục vụ thành người của mình, cũng sẽ không xuất hiện tình huống như thế rồi. Dĩ nhiên, nhất định phải có thế lực rồi.
Thật ra thì căn bản Vân Thượng Tổ hoàn toàn không có để những sinh mệnh hành khách ở trong mắt, cho nên cũng lười đổi. Dù sao cũng chết, thiếu một người thì nước Z coi như một, cũng tính là vì quốc gia mà cống hiến thôi. Đến lúc đó đến chỗ của bọn hộ, lấy được đồ vật vào tay, giải quyết ba người Trang Nhã Khinh xong, để cho những người này chịu giá rét của hòn đảo băng tự sinh tự diệt. Ha ha. . . . . .
Quả nhiên không quá nửa giờ, các hành khách đều nhao nhao không chịu được rồi. "Rốt cuộc còn bao lâu mới tới? Tôi còn vội mở một hội nghị quan trọng." "Tôi cũng vậy, bây giờ khẳng định bạn trai tôi cũng đã sốt ruột chờ rồi, nói thật, sao chuyện phiền toái như vậy gặp phải trên người tôi." Một cô gái còn trẻ tuổi hét lên. Lòng Trang Nhã Khinh nghĩ, chuyện thật buồn bực cô còn chưa có gặp phải đâu, trực tiếp gặp gỡ sự cố máy bay nghiêm trọng chân chính mới càng thêm buồn bực. "Lúc nãy tôi còn nghe có người nói hi vọng bay nhiều thêm mấy giờ, bây giờ chính là như mong muốn rồi." Phụ nữ trung niên sau lúng cặp vợ chồng sau lưng cô chợt nói như vậy. Trang Nhã Khinh nói câu này vẫn có mấy người nghe được, mấy người nghe được cũng rối rít căm hận nhìn Trang Nhã Khinh, ai oán thậm chí ánh mắt thù hận.
Người phụ nữ này có khả năng dẫn toàn bộ mâu thuẫn tới trên người cô. Cô vô ý nói một câu như vậy là đã biến thành lý do để người khác công kích.
Người không có nghe thấy Trang Nhã Khinh nói câu nói kia tò mò hỏi hành khách xung quanh: "Ai nói hi vọng bay nhiều thêm mấy giờ hay sao?"
"Anh không biết?" Người bị hỏi hảo tâm chỉ Trang Nhã Khinh cho người hỏi thăm, sau đó giải thích nói: "Chính là người phụ nữ đó, có thể là máy bay cánh sẽ phải tách bạn trai mình ra, cho nên nói một câu là hi vọng máy bay có thể bay nhiều thêm mấy giờ mới đến là tốt rồi."
"À thì ra là như vậy. Chỉ là về tình có thể tha thứ." Tình yêu cuồng nhiệt của nam nữ đều như vậy, cũng hi vọng thời gian sống cùng một chỗ với người mình thương dài một chút, nhưng mà vận số con bé kém một chút, hoặc là nói là do nói quá linh nghiệm, cho nên, mới trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Nếu không xảy ra chuyện trục trặc hạ cánh thì mọi người cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, cũng cho là cô gái nhỏ vui đùa. Cố tình chính là linh nghiệm, máy bay chính là phải bay ở trên không trung nhiều thêm mấy giờ rồi, có thể có biện pháp gì?
Chẳng lẽ đây chính là quạ đen trong truyền thuyết?
Trang Nhã Khinh đáng thương, lại bị người khác nghĩ thành quạ đen rồi.
"Cô bé này sao có thể như vậy." Có ngưởi phụ nữ lớn tuổi một chút, vừa lúc đến thời mãn kinh nên vô cùng bất mãn.
"Đúng vậy, thật là quạ đen."
"Ừ, hơn nữa cô gái kia còn không kiềm chế chút nào." Người bị hỏi lại tiếp tục bát quái với người đàn ông trung niên mới vừa hỏi thăm cô ta.
"Hả? Sao không kiềm chếlà sao?"
"Lúc nãy cô ta còn ngồi trên đùi bạn trai ôm hôn ở trên máy bay. Thật là không chú ý đến hình ảnh chút nào, đây chính là nơi công cộng."
"Ừ, quả thật nên chú ý."
Số lượng người nói đề tài câu chuyện của Trang Nhã Khinh lại thêm một. Bọn họ ở khoang sang trọng, trong chốc lát, sự tích anh hùng của Trang Nhã Khinh truyền khắp cả khoang sang trọng, trong chốc lát lại truyền đến khoang phổ thông, trong chốc lát, tất cả hành khách trên máy bay đều biết Trang Nhã Khinh, cũng nổi lên bàn luận về cô.
Tất cả hành khách quả quyết dẫn toàn bộ lực chú ý tới Trang Nhã Khinh, lực lượng bát quái vô cùng đông, ai còn nhớ nói nhao nhao rằng lúc nào thì có thể hạ xuống. Cho nên nói, chỉ cần nơi nào có người thì sẽ có bát quái, nhiều chuyện sinh sôi vô cùng vô tận không ngừng .
Cố Triệt nghe người phụ nữ của anh bị người khác nói không ngừng, thậm chí lời rất khó nghe cũng nói hết ra, dù anh là người tốt tính như vậy cũng có chút không chịu nổi, cũng muốn cho những bà tám này mỗi người một bạt tai. Cố Triệt không phải loại đàn ông kiên quyết không đánh phụ nữ, có phụ nữ ức hiếp nhười của anh thì dù là phụ nữ thì thế nào? Đánh không sai. Nhưng sao lại không nhìn ra Nhã Nhã có vẻ tức giận một chút nào? Theo anh biết, Nhã Nhã cũng không phải là cô gái chịu đựng nhẫn nhục im hơi lặng tiếng. Nhã Nhã chính là người có thù thì trả thù, có người khi dễ cô thì cô tuyệt đối sẽ khi dễ lại người đó gấp trăm lần, không thể nào là tình huống như bây giờ.
"Nhã Nhã, em không tức giận hay sao?" Cố Triệt hỏi.
|