Tiểu Thư Siêu Quậy Và Công Tử Sát Gái
|
|
Tại Mỹ ...
" Bảo Uyên ... Mày đã 20 mấy tuổi rồi ... Không lấy chồng sao hả ... " - Ngọc Hạ vừa ăn vừa nói
" Xì ... Tao xinh như này ... Việc gì phải vội ... Cứ từ từ hưởng thụ ... " - Bảo Uyên chẳng quan tâm mà nhét tai nghe vào bật nhạc lên ... Ly kem to đùng cứ thế mà bị Uyên ăn hết ...
" Tao đi vệ sinh ... " - Ngọc Hạ lắc đầu ngán ngẩm ... Bước vào trong ...
Từ xa ... Gin thấy Bảo Uyên không khác là mấy ... Cô tính cách vẫn vậy ...
Hai chân gác hẳn lên bàn ... Đung đưa theo điệu nhạc ... Cách ăn mặt đậm chất bụi ...
Gin đi đến ... Cầm chân Bảo Uyên nhấc xuống đất ...
" Biết thế nào là mất ... Ơ ... " - Bảo Uyên đang nghe nhạc bỗng chân bị hất xuống đập bàn đứng dậy ... Định hét cho tên vô duyên kia một trận nhưng rồi nhận ra đó là Gin ... Người con trai dã cướp mất trái tim cô ... Nhiều năm vẫn không quên được anh ...
" Lâu ngày không gặp ... Em vẫn khỏe chứ ... " - Gin kéo ghế ngồi xuống
" Em đi trước ... " - Bảo Uyên đứng dậy toan bỏ đi ...
" Dừng lại ... " - Gin kéo tay Uyên lại
" My ... Cậu ấy bị tai nạn ... Mất máu khá nhiều ... Cần phải truyền máu gắp ... Em ... " - Gin chần chừ
" Sao ... Bà già ấy thế nào rồi ... " - Uyên quay lại hỏi ...
" Cần truyền máu sớm ... Phần vì có thai ... Phần vì sức khỏe yếu ... " - Gin
" Hả ... " - Uyên ngạc nhiên
" Ngọc Hạ ... " - Uyên vẫy tay về phía Ngọc Hạ đang đi ra
" Ai vậy ... " - Ngọc Hạ nhìn Gin sau đó hỏi
" Tao cần về VN gấp ... Mày theo tao nhé ... " - Uyên chẳng để Hạ gật đầu ... Liền kéo cả 2 lên taxi đến sân bay ...
Chuyến bay từ Mỹ về VN
************
19h32
Bệnh Viện ...
- Bà già ấy đâu rồi ... - Uyên nhìn quanh bệnh viện rồi nói ...
- Tầng 4
Cánh cửa thang máy mở ra ... Uyên vội kéo tay Hạ vào trong phòng thì gặp Nó ...
Uyên nhanh chóng làm thủ tục sau đó thử máu rồi truyền máu ...
" Ting "
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra ... Uyên ra ngoài trước ... Sau đó y tá đẩy My ra ...
" Cảm ơn em ... " - Nó mỉm cười nhìn Uyên
" Là em phải cảm ơn chị mới đúng ... Bà già kia đã làm phiền chị rồi ... Là em lo cho đứa cháu của mình thôi ... " - Bảo Uyên nhẹ giọng
" Ơ nhưng đây là ... " - Nó nhìn sang Ngọc Hạ ...
" Là bạn thân của em ở Mỹ ... " - Uyên khoát vai
Ngọc Hạ tươi cười nói ...
***
- Okizawa Ngọc Hạ : Là người Nhật ... Sinh ra và lớn lên ở Mỹ ... Xinh đẹp và Tài Năng ... Nhật Hạ mang đậm phong cách một cô gái Châu Âu đầy nhiệt huyết ... Tóc màu hạt dẻ ... Có niềm đam mê thời trang ... Cô chơi thân với Bảo Uyên ... Luôn bao che Uyên mỗi khi cô làm gì sai trái ... Nhật Hạ là một người trầm tính và rất ít khi nói lên ý kiến của mình ...
***
" Jersey Hollis ... Em quả thật rất hâm mộ chị ... Lần này là em gặp được chị ... Em rất vui ... " - Nhật Hạ thấy nó liền vui vẻ chào hỏi ... Quả thật cô rất khâm phục Nó ... Tài năng trẻ đáng học hỏi ...
" Vâng ... " - Nó giữ phong thái ... Lạnh lùng và có đôi chút máu lạnh ... Bắt tay với Nhật Hạ sau đó sang phòng My
|
Chương 56 Về phần bọn Hắn sau khi đánh xong thì nhà ai nấy về ... Phong và lão Lâm Vương Triệu kia đã trốn thoát sau đó ...Hắn đưa Minh và Jey đến bệnh viện ...
Cả hai đều bị thương vì trận đánh lúc chiều ...
***************
... Tại Bệnh Viện ...
" Mày về trước đi ... Tao muốn ở lại với My ... " - Minh
" Vậy chăm sóc cho cô ấy nhé ... Tôi về trước ... " - Jey không nói gì ... Lẳng lặng bỏ về ...
" Mày về cẩn thận ... " - Minh vỗ vai Hắn sau đó bước vào thang máy ...
***************
" May là có em ... " - Gin vừa đi dạo với Uyên vừa nói
" Bà già ấy ngoài em thì còn ai nữa chứ ... Đúng là ... " - Uyên bĩu môi
" Dù sao cũng là chị em ... " - Gin trêu ...
" My cũng xinh mà ... Em lúc nào cũng gọi là bà già ... " - Gin khen My
" Anh ... Xinh thì đã làm sao chứ " - Uyên giận dữ bỏ đi ... Gin lúc nào cũng làm cô buồn
Được một đoạn khá xa thì dừng lại ... Khẽ ngoái người ra đằng sau ... Uyên biết chắc Gin sẽ không đi theo mình ... Vì đơn giản ... Cô có là gì của anh đâu chứ ...
Khi xưa ... Là anh một mực từ chối tình cảm của Cô ... Mặc dù ... Sang Mỹ hơn 10 năm ... Nhưng chưa bao giờ anh gọi điện hỏi thăm cô dù chỉ một lần ... Hiếm lắm thì cũng là vài cuộc gọi của Demon và vài câu chúc mừng sinh nhật ...
Là do cô quá mong chờ vào cái tình yêu không có thực ... Luôn ảo tưởng về một tương lai không có thực ...
Uyên khóc ... Khóc cho sự khờ dại của mình ... Khóc cho cái tình yêu hư vô ...
Vai cô rung lên vì đêm lạnh ... Và còn vì cái con tim mang một tình yêu không có điểm dừng ...
- Đừng khóc nữa ...
Uyên bất chợt quay lại ... Nhìn chàng trai phía sau cô ...
Cái dáng cao ngạo không sợ ai ... Gin mỉm cười với cô ...
Cái nụ cười làm cô phải nhung nhớ và xao xuyến suốt 10 năm trời ...
- Nói yêu em đi ... Em sẽ không khóc nữa ...
Gin bật cười chịu thua cô gái bướng bĩnh trước mặt ... Luôn khiến người khác phải khó xử ... Anh luôn thích tính cách này của cô ...
- Xin lỗi ... Nhưng hãy cho anh thời gian ... Chữ yêu ... Nói thì dễ ... Nhưng quan trọng là anh không biết có thực hiện được hay không ...
Thời gian ... Cô đã chờ đợi suốt 10 năm ... Anh còn muốn cô đợi sao ...
- Em đã đợi 10 năm rồi
... Gin ngạc nhiên trước câu trả lời này ... Chẳng lẽ ... Cô lại chung tình đợi anh đến vậy sao ... Chẳng lẽ ... Cái tình cảm mà anh luôn từ chối cô đã giữ hơn 10 năm rồi sao- Vậy chúng ta hẹn hò đi ... Anh không biết được tình cảm của mình ... 1 tháng ... Nếu sau 1 tháng ... Anh xác nhận được tình cảm của mình ... Thì ...
Uyên sung sướng đến nổi nhảy tung lên ...
- Được ... Chỉ cần 1 tháng ... Anh nhất định phải yêu em ... Em sẽ làm Anh yêu em phát điên ...
Uyên ôm chầm lấy Gin ...
|
Dưới ánh đèn lung linh huyền ảo của ngọn hải đăng ... Gió đêm tuy lạnh ... Nhưng trái tim của cô đã được anh sưởi ấm
- Vậy ... Chẳng phải tốt hơn sao ...
************
Minh vào trong thì Nó cũng phải ra về ...
Gửi xe ở bệnh viện ... Nó quyết định tản bộ về nhà ...
Gắn tai nghe vào ... Nó bắt hòa mình vào một thế giới khác ... Thế giới chỉ có mình Nó mà thôi ...\
Tản bộ dần trên con đường về nhà ... Nó thỉnh thoảng ngân nga vài ba câu ...
" Bao đêm dài chỉ em cũng nỗi buồn ... Môi đỏ nhạt dần, in trên từng điếu thuốc ...Mỏng manh như hoa mềm trước gió... Khi người đến với em rồi vội đi... Tự dối trái tim rằng không sao ... Nhưng em đâu thể lừa dối được đôi mi ... "
Làn tóc phất phơ trong gió ... Gương mặt lạnh tanh không một cảm xúc ...
Nó thấy mình cô đơn và lạc lõng quá ... Không thể chấp nhận tình cảm của Hắn ... Sở dĩ ... Vì ngày ấy sắp đến ... Ngày mà nó phải trả thù cho mẹ Nó ... Ngày máu đỏ kia liệu Nó có an toàn mà trở về không ... Hay là ...
Thế lực ngầm của Demonwhite tuy mạnh ... Dù đã có sự hỗ trợ từ Ryling và Moter ... Nhưng nó vẫn không thể phủ nhận được Waitail và Lâm Vương Triệu kia có thế lực khá mạnh ... Nhờ Hàn Gia ... Lão ta đã có ưu thế biết bao nhiêu ... Thế lực Hàn Gia rất mạnh ... Ngang ngửa với Phan Ngọc ... Vậy ... Dựa vào đâu để đảm bảo sẽ an toàn đây ...
****************
" Hàn tổng " - Lâm quản gia mở cửa vào phòng Thiên Phúc
" Có chuyện gì sao ... " - Thiên Phúc đang ngồi làm việc tại Tập Đoàn Hàn Gia
" Có chủ tịch tập đoàn Phan Ngọc cần gặp ạ ... " - Lâm quản gia kính cẩn
" Cho vào ... "
" Cạch "
" Chào Hàn Tổng " - Hoàng ngồi xuống sofa
" Vâng ... Gặp tôi có chuyện gì sao ... " - Thiên Phúc rót trà mời Hoàng
" Tôi nghĩ Lyna đã nói chuyện này với anh ... Nhưng ... " - Hoàng nhìn sang Lâm quản gia
" Ông ... Ra ngoài ... " - Thiên Phúc hiểu ý liền đuổi lão ta ra ...
" Ông ta ... Đã hại chết mẹ tôi ... " - Hoàng gắt
" Tôi đã đọc lá thư do cha tôi để lại ... Quả thật là vậy ... " - Hàn Thiên Phúc nói khẽ ... Nói chỉ để Hoàng nghe ... Vì anh biết ... Lão già kia vẫn ở bên ngoài ...
" Lão ta không xứng đáng được sống ... Hại em gái tôi phải dằn vặt suốt nhiều năm trời ... Tôi nhất định khiến ông ta phải chết ... " - Hoàng tức giận nói ...
" Hàn Gia không giúp gì được rồi ... Ông ta quả thực cổ phiếu ngày càng tăng ... Tập Đoàn rất ưu ái ông ta ... " - Thiên Phúc
" ... Hừ ... Cách thì chẳng thiếu ... Chỉ trách người không thể thực hiện được ... " - Hoàng nhấm ngụm trà nói khẽ
" Tôi có thể thử chứ ... " - Thiên Phúc
" Tất nhiên ... " - Hoàng nhún vai ... Sau đó nói thật khẽ vào tai Thiên Phúc ...
Cả hai cười đắc ý ... Lão già kia không nghe được gì liền tực giận bỏ đi ...
|
Chương 57 ... Hàn Gia ...
- Baba đi làm về rồi ... - Tiểu Thiên đang chơi với Lyna thấy Hàn Thiên Phúc về liền chạy ra ôm chầm lấy anh
- Tiểu Thiên ở nhà ngoan không ... - Thiên Phúc vỗ về cậu con trai ...
- Thiên ngoan lắm ... Baba có quà cho Thiên không ... - Tiểu Thiên nũng nịu trên tay Hàn Thiên Phúc
- Đây ... Con ra ngoài chơi nhé ... Ta có chuyện cần nói với mẹ con ... - Thiên Phúc hôn lên đầu Tiểu Thiên rồi cùng Lyna vào phòng ...
" Cạch "
Thả người xuống chiếc giường ... Hàn Thiên Phúc như trút hết mọi lo âu ...
Lyna chuẩn bị quần áo sau đó chuẩn bị nước cho anh
- Anh đi tắm cho khỏe ... - Lyna gỡ cavat trên người anh ra
- Anh phải làm sao đây ... Người anh tin tưởng nhất lại chính là kẻ đã hại gì của anh chứ ... - Hàn Thiên Phúc ôm Lyna vào lòng
- Em nhất định sẽ không để ông ta làm hại đến anh và Tiểu Thiên ... Jersey ... Nó chính là rất hận ông ta ... Nó và anh ... Dù sao cũng là anh em ... Nhất định sẽ ủng hộ anh ... - Lyna hôn lên môi anh
- Phiền đến em rồi ... - Hàn Thiên Phúc đáp lại nụ hôn kia ...
- Anh tắm trước nha ... Hôm nay anh dẫn 2 mẹ con ra ngoài ăn ... - Hàn Thiên Phúc hôn lên trán Lyna rồi vào trong ...
**************
Biệt Thự Lê Gia
" Bảo Quân " - Trang từ trong bước vào ... " Mẹ đi làm về rồi đây .... "
" A ... Mẹ về ... " - Bảo Quân thấy mẹ liền chạy ra ôm chầm lấy cổ Trang ...
" Em về rồi sao ... " - Minh từ bếp đi ra ...
" Mẹ ơi ... Cậu chơi với con vui lắm ... " - Bảo Quân buông Trang ra ...
" Sao anh ở đây ... " - Trang
" À ... Nhà anh osin xin nghỉ vài hôm nên không ai đi chợ với cả nấu ăn nên qua đây ăn ké sẵn đem cho vợ luôn ... " - Minh cười véo má Trang
" Cũng biết lợi dụng quá ha ... " - Trang bĩu môi
" Có đứa em gái ... Không nhờ thì nhờ ai chứ ... " - Minh xoa đầu ....
" Ashiiii ... " - Trang nắm tay Bảo Quân vào trong ...
" Khánh có khỏe không ... " - Minh
" Cũng khỏe nhiều rồi ... Lát nữa anh ấy về ngay ... " - Trang vào bếp ... Trông nồi gà hầm còn đang sôi sùng sục kia ...
" Bảo Quân ... Con ra ngoài chơi để cậu nói chuyện với mẹ nha ... " - Minh xoa đầu mỉm cười với Quân ...
" Dạ ... " - Bảo Quân vâng lời liền lên phòng chơi ...
" Anh biết tòa nhà Tusaly sao ... " - Trang nghiêng đầu
" Mới biết thôi ... Là Gin đã nói cho bọn anh ... " - Minh nhún vai ... Tay cầm đũa khuấy canh
" Lão già kia ... Có mặt chứ ... " - Trang
" Lão ta càng ngày càng khó hiểu ... Lại đi hợp tác với Waitail ... Chẳng hiểu nổi ... Hàn Gia đang là cái quái gì của lão ... " - Minh
" Hàn Thiên Phúc không nói gì ... Chẳng lẽ ... Cổ phần của lão ta ở Hàn Gia tăng nhanh như vậy mà không một chút nghi ngờ sao ... " - Minh tắt bếp ... Đổ canh ra hộp rồi gói cẩn thận
" Lão ta càng ngày càng lấn lướt K.W.T ... Còn cài người vào Demon nữa chứ ... " - Trang tức giận nói
" Được rồi ... Anh vào bệnh viện đây ... Bàn chuyện sau ... " - Minh
" Em đi với anh ... Em sẽ nhắn tin với Khánh sau ... " - Trang nói rồi chạy vọt lên trên thay đồ rồi cùng Bảo Quân đến bệnh viện với Minh ...
***************
|
" Đoàng ... Đoàng ... Đoàng ... " - Nó né các lần bắn một cách ngoạn mục ...
Đôi chân hoạt động liên tục khiến các khớp chân chốc chốc lại kêu " rắc ... rắc " khiến Hắn đi theo mà xót xa ...
" Không sao chứ ... " - Hắn xót khi thấy đầu gối dần đỏ đi vì phải va chạm với các cái bẫy của lão ta ...
" Lão ta thật ra đang làm cái quái gì vậy chứ ... " - Nó nhăn mặt ... Mồ hôi đã ướt đẫm áo ... Bịch giấy thấm dầu thoáng đã hết sạch ...
" Đúng là càng già càng cay mà ... " - Hắn nhăn mặt lau đi vệt mồ hôi trên trán ...
" Bốp ... Bốp ... Rắc ... Rắc ... " - Nó xoay người đá vào ngực tên đánh lén kia sau đó đạp vào cánh tay làm tên kia xương khớp như muốn rớt ra ngoài ...
" Ashiiiii ... Còn phải phá bao nhiêu cái bẫy nữa đây ... " - Nó hai tay phe phẩy vào mặt thở dốc ...
" Cái nhà hay là cái khu vui chơi vậy nè ... Sao mà chỗ nào cũng có bẫy hết vậy ... Phịch ... " - Hắn nói rồi bế xốc Nó lên nhảy ra khỏi những viên gạch bị hỏng này ... Đứng một lúc nữa thì có mà té xuống dưới ...
Chả là hôm nay Nó và Hắn đột nhập vào nhà của Lâm Vương Triệu ... Để lấy một vài tài liệu quan trọng ... Cần thiết cho việc giúp ông ta sớm rời khỏi Hàn Gia
" Căn phòng kia kìa ... " - Nó lau vệt mồ hôi còn sót lại trên trán ... Chỉ về phía trước ...
" Khoan ... " - Hắn kéo tay Nó lại ... Ném về phía hành lang phòng lão ta một xấp giấy ...
" Xoẹt ... Xoẹt ... Đoàng Đoàng ... " - Hàng loạt tia laze phóng ra có khả năng bốc cháy và đạn bắn loạn xạ làm xấp giấy thoáng chốc đã tan thành đống đen xì ....
" Đoàng Đoàng ... Lẹt xẹt ... Lẹt xẹt ... Bụp bụp bụp ... Xè xè xè ... " - Hàng loạt âm thanh máy móc rơi xuống vỡ vụn ra ...
" Cạch "
Lão ta đang ngồi nhàn nhạt uống trà ... Mắt hướng về phía Nó và Hắn ..
" Oắt con ... Đến rồi sao ... " - Lão già kia ngồi vắt vẻo châm chọc
" Hồ sơ và bằng chứng ở bên kia ... Lấy tự nhiên ... " - Lão ta chỉ tay về phía bộ hồ sơ trên giường ... Là bộ hồ sơ thật ...
" Bùm ... " - Hắn ném về phía lão một quả boom mù ... Nhanh chóng lấy bộ hồ sơ cất vào trong sau đó định chạy thì ...
Từng tốp người mặt áo đen tiến vào trong ... Đúng như dự đoán ... Nó sớm biết chuyện này mà ... Ông ta sao lại để bọn Nó lấy dễ dàng như vậy chứ ...
" Bùm ... Bùm ... Bùm ... " - Hàng loạt trái boom được ném về phía bọn kia ...
Trực thăng của Jey vừa đến ... Nó bắn một phát đạn vào tấm gương trên cửa sổ sau đó cùng Hắn nhảy ra ... Nhưng không may chạm phải mãnh vỡ làm Nó chảy máu ...
Chiếc trực thăng nhanh chóng đưa Nó và Hắn về nhà Hắn ...
" Về cần thận ... " - Nó sau khi đu dây xuống sân thì hét vọng lên chỗ Jey
" Tôi biết rồi ... " - Jey cười tươi với Nó ... Sau đó mang trực thăng đến tổ chức rồi đến bệnh viện nhìn My một chút sau đó ra về ...
" Cạch "
|