Tiểu Thư Siêu Quậy Và Công Tử Sát Gái
|
|
" Vậy xác định vị trí trên đôi khuyên tai của Jersey đi " - Hắn
" Okay " - Linh cười tít mắt
Suốt đoạn đường đi ... Nó và Susu trò chuyện rất nhiều ... Nó kể cho Susu nghe toàn là chuyện của Hắn ... Và cả đứa cháu bé bỏng Khánh Huy của mình ...
" Bất công ... " - Hoàng và Linh nắm tay nhau đi trước mang theo một đống ghen tị ... Còn Hắn và Khánh Huy thì ung dung đi theo sau ...
***
" Anh hai ... " - Susu về đến nơi thì chạy đến ôm chầm lấy Đăng
" Cô ... Lần sau đừng tùy tiện dẫn Susu đi đâu ... " - Đăng nóng nảy ...
" Tôi xin lỗi ... Nhưng tôi đã mang Susu về nhà an toàn rồi còn gì ... " - Nó hậm hực ... Thả đống đồ kia xuống bỏ vào trong ...
" Cô ... " - Đăng
" Anh hai đừng la chị ấy ... Sáng nay chị ấy đi mua sách vở với quần áo và thức ăn để tẩm bổ cho anh và Susu đó ... " - Susu nhẹ nhàng lôi đống đồ kia lại ...
" Anh chỉ lo cho em ... Nhỡ gặp họ thì nguy to ... " - Đăng
" Cạch "
" Anh vào đây làm gì hả ... " - Nó đang khóc sướt mướt thì bỗng quay sang hét vào mặt Đăng ...
" Đây là nhà của tôi ... Cô đúng là ... Có vậy cũng khóc sao ... " - Đăng đưa cho Nó tờ khăn giấy ...
" Hức ... Đáng ghét ... " - Nó hậm hực bước ra ngoài thì đụng phải một người mà ngã xuống ...
" Tôi xin lỗi ... " - Nó cúi đầu mà bỏ chạy ...
" Đứng lại ... " - Hắn kéo tay Nó lại ôm vào lòng ...
" Anh rất nhớ em ... "
" Anh rất nhớ em " - Hắn ôm chặt Nó vào mà nhẹ lòng ...
" Ưm ... " - Hắn hôn lên môi Nó ... Nụ hôn mang cả sự nhớ mong ... Mùi vị ngọt ngào của cái lưỡi cứ quấn lấy nhau không rời ...
" ... " - Hắn cười nhẹ ... Vuốt má Nó ... Gương mặt Nó vẫn xinh xắn như ngày nào ... Nhưng lại gầy đi rất nhiều ... Mắt đẫm nước ... Từng tiếng nấc ... Từng giọt nước mắt Nó quyện vào đôi môi Hắn ...
" Này ... Tôi xin lỗi ... Ơ ... " - Đăng chạy ra xin lỗi thì chạm phải Hắn và Nó đang môi chạm môi ...
Tim Đăng đập thình thịch ... Ngay bây giờ ... Anh muốn chạy đến kéo Nó ra ... Kéo nó về mình ...
" Anh là ai ... Sao em gái tôi lại ở đây ... " - Hoàng hỏi
" Tôi là dân ở làng chài này ... Cô ấy bị ngã ... Tôi chỉ đỡ về chăm sóc hộ thôi ... " - Đăng giải thích ...
" Cảm ơn anh đã cứu lấy nó ... " - Linh cười nhẹ nhàng ...
" Tôi chỉ là gặp nạn thì cứu thôi ... Cô và anh không chê có thể vào nhà tôi uống nước ... " - Đăng nói rồi vào trong ... Hoàng và Linh theo sau ...
" Gì ... Khánh Huy rất nhớ gì ... " - Huy ôm chặt lấy Nó khóc nấc ...
" Gì cũng rất nhớ Huy ... " - Nó hôn lên má Huy mà cưng chiều ...
" Hức ... Gì không được bỏ Huy ... Huy và Cậu tìm gì khắp nơi ... Cậu rất nhớ gì ... " - Huy
" Uh ... Gì sẽ không bỏ Huy nữa ... " - Nó ôm đầu Huy
" Giờ Huy ra chơi với Susu nhé ... " - Nó véo má Huy sau đó hướng mắt về phía Susu đang đứng 1 mình nhìn về phía ba người bọn họ ...
" Dạ ... " - Huy gật đầu sau đó chạy đến chỗ Susu ...
" Anh tại sao tìm được đến đây ... " - Nó hỏi ... Đôi mắt tím buồn rười rượi ...
" Anh làm theo cảm tính của mình ... " - Hắn đưa tay mình để đầu Nó tựa vào lòng Hắn ...
" Anh nhớ em ... " - Hắn hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt của Nó ... Nó áp tai vào lồng ngực mà cảm nhận nhịp đập của trái tim Hắn và Nó ...
" Em cũng rất nhớ anh ... " - Nó cười ...
" Sao em không tìm về ... Mà bắt anh phải đi tìm ... " - Hắn
" Em muốn biết vắng em anh sẽ thế nào ... Có lục tung tất cả lên đi tìm hay không ... Hay là tìm một người khác thay thế ... " - Nó chu môi
" Haha ... Em nghĩ thế nào ... Nếu hôm nay tìm không được em ... Anh sẽ thay đổi phương án đó thôi không tìm em nữa ... " - Hắn véo mũi Nó mà chọc
" Hứ ... Anh dám sao ... Anh dám có người khác sao ... " - Nó bật dậy ... Quay lưng sang một bên giận dỗi ...
|
" Em ghen sao ... " - Hắn lay lay vai Nó ...
" Ai mà thèm ghen chứ ... Anh mau về với người tình đi ... " - Nó hậm hực bỏ dậy ...
" ... " - Hắn kéo tay Nó lại ... Hai tay ôm chặt Nó vào lòng ...
" Người tình của anh giận phải làm sao ... " - Hắn
" Thì mặc kệ anh ... " - Nó vùng vẫy khỏi thân thể rắn chắc kia ...
" ... " - Hắn khẽ bật cười ... Lấy môi mình chạm vào môi Nó ... Cái lưỡi tiến vào bên trong ... Quyện lấy mà mút ... Cánh môi hồng ngọt ngào đáp trả ...
" Em yêu anh ... " - Nó đưa hai tay ra sau gáy Hắn ... Khẽ nói thầm ...
" Trời không trăng sao trời chỉ một màu u ám. Ngày không sáng tối ngày chẳng còn là ngày. Đêm không dài ngắn đêm chẳng còn là đêm. Anh không có em anh chẳng còn là anh nữa.Anh yêu em!. - Hắn quỳ gối ... Lấy trong túi áo một cái hộp màu đỏ ... Bên trong là một cặp chiếc nhẫn mà Hắn đã tự tay thiết kế và cho người làm ...
" ... " - Nó đưa tay cho Hắn ... Chiếc nhẫn vừa khít lại còn rất hợp với Nó ...
Ngắm được một lát ... Sau đó Nó lấy nhẫn đeo cho Hắn ...
***
" Susu rất đẹp ... " - Khánh Huy bẹo má Susu ...
" Susu học ở đâu ... " - Khánh Huy cùng Susu nghịch nước mà hỏi ...
" Susu không đi học ... Susu không đủ tiền để đi học ... " - Susu nói buồn bã ...
" Khánh Huy sẽ cho Susu tiền ... Baba và Cậu của Huy có rất nhiều tiền ... " - Khánh Huy vui vẻ nắm tay Susu đi dạo trên bờ biển ...
" Anh hai sẽ không vui ... Susu đi học anh hai sẽ rất buồn ... "
" Vậy Khánh Huy sẽ chỉ Susu học ... " - Khánh Huy kiên quyết ...
" Học bằng cách nào ... " - Susu tròn mắt nhìn Khánh Huy ...
" Ngồi xuống đây ... " - Khánh Huy ngồi phịch xuống cát ... Tay viết lên cát một dòng chữ ... Rất đẹp ...
" Đây là tên của Susu ... " - Khánh Huy vẽ lên cát chữ "Susu" ... Từng nét chữ tuy không phải là đẹp nhưng vẫn có thể nhìn rõ từng nét chữ ...
" Susu không biết viết ... "
" Làm thế này ... " - Khánh Huy nắm lấy tay Susu mà vẽ lên cát ...
" Đẹp quá ... " - Susu cười xòa ...
" Khánh Huy cho chị ấy ở lại với Susu nha ... " - Susu nhìn về phía Nó ...
" Cậu của Huy nếu không có gì sẽ rất buồn ... " - Khánh Huy
" Susu nếu không có chị ấy cũng sẽ buồn lắm ... " - Susu mắt rươm rướm nước mắt ... Bỏ tay Khánh Huy ra mà chạy đến chỗ Nó ...
" Chị ... Hức hức ... Chị sẽ không ở đây cùng Susu sao ... Hức ... Chị hứa sẽ dạy Susu học mà ... " - Susu ôm cổ Nó mà khóc ...
" Chị sẽ không bỏ Susu đâu mà ... Chị đã hứa sẽ dạy Susu thì nhất định sẽ giữ lời ... " - Nó ôm Susu vào lòng ...
" Hức ... Hức ... Anh đẹp trai sẽ không đưa chị ấy đi chứ ... " - Susu quay sang hỏi Hắn ...
" Chị ấy sẽ không đi đâu ... " - Hắn cười hiền ...
" Susu cảm ơn ... " - Susu lau nước mắt ôm Hắn mỉm cười ...
" Được rồi ... Susu mau đi chơi với Huy nhé ... " - Hắn vỗ vai ...
" Susu mau lại đây ... " - Khánh Huy vẫy tay về phía Susu ...
*****
" Tôi cảm ơn vì anh đã cứu em gái tôi ... " - Hoàng
" Đó là điều tôi nên làm ... " - Đăng
" Hôm nay tôi đến đây ... Là để đưa nó về nhà ... Còn đây là chút quà ... Tôi gửi anh ... " - Hoàng nói rồi lấy trong túi ra một phong bì ... Đẩy về phía Đăng ...
" Tôi ... Không nhận tiền của hai người đâu ... Mau cất vào đi ... " - Đăng đẩy phong bì về phía Hoàng và Linh ...
" Đây là thẻ của Phan Ngọc và K.W.T ... Anh cứ nhận lấy ... Có gì cứ vào các chi nhánh thuộc hai tập đoàn kia mà dùng ... " - Hoàng giải thích ...
" Tôi ... " - Đăng ngại nhìn về phía phong bì ...
" Chỉ là một chút quà biếu gia đình anh ... Nhận đi ... " - Nó nắm tay Hắn cùng Khánh Huy và Susu đi vào ...
" Nhưng tôi ... " - Đăng
" Xem như anh giữ hộ tôi cũng được ... Sẽ không sao chứ ... Vì tôi sẽ ở đây ... Anh đã nói khi nào thích có thể ở lại mà ... " - Nó cầm lấy thẻ mà nhét vào tay Đăng ...
" Anh hai ... " - Nó nhảy đến ôm chầm lấy Hoàng hôn tới tấp ... " Em nhớ hai lắm đó ... " - Nó chu môi ...
" E Hèm ... " - Linh và Hắn khẽ ho ...
" Xììììììììì ... " - Nó và Hoàng không nhìn mà dắt nhau ra ngoài đi dạo ...
" Em ở đây có tốt không,có nhớ nhà không đó ... " - Hoàng vén lọn tóc phất phơ trước mặt Nó mà cười ...
" Đăng ... Susu ... Cả người dân ở đây rất thân thiện ... Họ rất tốt với em ... " - Nó
" Lúc đầu ... Em bị mất trí nhớ ... Không nhớ gì cả ... Nhưng lúc đó em đã mơ thấy mẹ ... Mẹ đã giúp em ... Anh hai à ... Mẹ luôn ở cạnh em ... Luôn che chở và bảo vệ cho em ... Em rất nhớ mẹ ... " - Nó gục mặt vào lồng ngực Hoàng mà khóc to ... Lúc nào ở cạnh Hoàng ... Nó cũng muốn khóc ... Muốn ngồi trong lòng Hoàng mà hành hạ ...
" Mẹ sẽ buồn nếu em cứ khóc ... Nín đi ... " - Hoàng vỗ về ...
" Anh hai ... Ba có làm sao không ... Em nhớ ba ... Nhớ anh hai ... Nhớ mẹ ... "
" Ba không sao đâu ... Em đừng nghĩ gì nữa ... Cứ sống thật hạnh phúc cùng Kelvin ... Xem ra Kelvin vắng em chắc không sống được đâu ... " - Hoàng lau nước mắt cho Nó ...
" Mọi người có sao không anh ... Lúc đó ... Em chỉ nhớ là lão ta đã gài rất nhiều boom ... Hầu như ở đâu cũng có boom ... " - Nó
" Mọi người đều an toàn ... Hiện vẫn còn hôn mê ... Khoa ... Như ... My ... Khánh và Minh đang chăm sóc họ ... " - Hoàng bỗng dừng lại ...
" Gin lúc đó đứng gần chỗ boom nên bị thương rất nặng ... Uyên đã khóc rất nhiều ... Tình trạng hiện tại ... Cậu ấy đang sống đời sống của người thực vật ... " - Hoàng đau lòng nói tiếp ...
" Em xin lỗi ... Mọi sự cũng chỉ vì sự trả thù của em ... Em không thể gặp mọi người được nữa ... " - Nó ôm mặt khóc ...
" ... " - Hoàng không biết phải an ủi làm sao ... Chỉ biết kéo Nó lên lưng ... Cõng nó dạo trên bờ biển ... Mặc cho Nó khóc ướt cả vai áo ...
Khung cảnh bây giờ chẳng khác gì lúc đám tang mẹ Nó ... Ba Nó cũng đã cõng Nó xuống đồi ... Nhưng đây là bờ biển ...
Hoàng để Nó xuống ... Nó chẳng nói gì ... Chỉ hướng mắt ra biển ...
" Mẹ ơi ... Jersey phải làm sao ... " - Nó hét to về phía biển ... Tiếng hét mang niềm vui lẫn nổi buồn mà trôi dạt theo những làn sóng ra tít đại dương bao la ...
Gió làm tóc Nó ra sau ... Gương mặt đẫm nước ...
Con người ... Chẳng ai không biết khóc ... Chỉ là cố giấu trong lòng ... Nhưng do không chịu được ... Đành nhờ nước mắt cuốn trôi giúp thôi ...
" ... " - Hoàng buồn bã thả hai tay vào túi ...
" Em muốn ở đây một mình ... Anh hai mau về đi ... " - Nó ngồi xuống tảng đá to gần đó ...
Hoàng lẳng lặng ra về ...
|
Chương 75 Hoàng cùng Linh về thành phố trong ngày vì việc công ty quá nhiều ...
" Em nỡ cho anh về thành phố một mình sao ... " - Hắn chau mày ... Đầu tựa vào vai Nó vui vẻ ...
" Chứ anh muốn sao ... Chẳng lẽ anh ở lại đây hả ... " - Nó véo mũi Hắn ...
" Anh muốn em về với anh ... " - Hắn
" Em xin lỗi ... Em cần nghỉ ngơi một thời gian ... Chuyện lần này ... Em ... "
" Anh hiểu ... Anh ở lại đây đêm nay ... Mai sẽ về ... " - Hắn bắt đầu đóng cửa ... Tắt đèn ...
Nụ cười của Hắn nhếch lên ... Nó khẽ lắc đầu cười thầm ...
Ánh trăng xuyên qua khe cửa rọi vào gương mặt xinh như thiên thần của Nó ...
" Ưm ... " - Cái lưỡi của Hắn tiến vào bên trong ... Quyện vào nhau ...
Hai tay bắt đầu tham lam mà luồng vào trong váy của Nó ...
" Em sợ không ... " - Hắn nói khẽ vào tai Nó ... Hơi thở chạm vào mang tai ...
" ... " - Nó cười khẽ ... " Anh không sợ ... Em việc gì phải sợ ... "
" Anh nhớ em ... " - Hắn bắt đầu cởi bỏ những thứ vướng bận trên người cả hai ...
Dần dần ... Triền miên trên cơ thể Nó ...
***
2h Sáng ...
Nó khẽ thức dậy ...
" Em đi đâu vậy ... " - Hắn đang ngủ hai mắt nhắm nghiền mà hỏi ...
" Em đi vệ sinh một chút ... " - Nó cười khẽ sau đó đứng dậy ... Tháo chiếc nhẫn ra đặt lên bàn thật khẽ ... Mặc quần áo ra khỏi phòng ...
" Dù sau này có chuyện gì thì anh cũng phải sống thật hạnh phúc đó ... " - Nó cười khẽ sau đó ra ngoài ...
***
Nó thẩn thờ trước mõm đá ... Khuôn mặt buồn rười rượi ... Từng làn gió cứ thế mà hất tung mái tóc của Nó ...
Hình ảnh Hắn hiện lên đầy rẫy trên đôi mắt tím vô hồn kia ... Từng cử chỉ gương mặt ... Đến giọng nói ...
Nó nhớ Hắn lúc còn đi học ... Hắn lúc nào cũng đi theo Nó ... Lúc nào Nó buồn Hắn cũng có mặt ... Luôn tìm cách chọc cho Nó vui ...
|
Rồi cả những lúc Hắn chăm sóc Nó ... Những lúc Hắn cứu Nó thoát chết trong gang tấc ... Hắn luôn làm Nó bất ngờ ... Nói yêu Nó nhưng chẳng một chút gì lãng mạn ... Lúc nào cũng lạnh tanh ... Nhưng trái tim thì lúc nào cũng ấm áp ... Hắn luôn âm thầm đứng sau ủng hộ và giúp đỡ Nó ... Luôn làm mọi việc vì Nó và chẳng cần biết đến hậu quả ...
" Kelvin ... Anh là tên đáng ghét nhất mà em đã yêu ... Dù sau này em có xảy ra chuyện cũng phải sống tốt đó ... Chỉ cần anh biết em luôn yêu anh ... Mãi mãi yêu anh ... " - Nó khẽ cười ... Nhắm mắt như chờ đợi một cái gì đó ...
" Hừ ... Hạnh phúc đủ chưa hả ... Đến lúc trả mạng được chưa ... " - Vy Anh từ phía sau bước lên mõm đá ngồi bên cạnh Nó ...
" Có lẽ đã đủ rồi ... "
" Cô không thắc mắc tôi là ai sao ... " - Vy Anh thản nhiên mỉm cười ...
" ... " - Nó im lặng
" Chính cô đã hại hai đứa em duy nhất của tôi ... Hạ Băng và Tiểu Hân là người thân duy nhất mà tôi biết ... Chính cô ... Chính cô đã hại 2 đứa nó ... " - Vy Anh vò chặt hai tay căm phẫn ...
" Là họ đã tự tìm đến cái chết ... Họ xứng đáng nhận lấy ... " - Nó
" Tao không tin ... Còn An Nhiên và Hồng Ngọc ... Bọn nó phải tìm đến cái nghề mà ai cũng kinh tởm ... Để họ chà đạp thân xác một cách rẻ tiền ... Mày phải trả giá ... " - Vy Anh lần này không kiềm chế mà hét to vào mặt Nó ... Nòng súng cũng đã đặt ngay huyệt thái dương ... Chỉ cần ngón tay nhích vào bên trong một chút thì Nó sẽ vĩnh viễn không thể sống ...
" Tao có thể chăm sóc Kelvin ... Mày cứ yên tâm ... "
" Nếu giết chết tôi làm cô hài lòng ... Không hại đến mọi người ... Tôi bằng lòng chết dưới tay cô ... Việc cô chăm sóc Kelvin ... Nếu cô làm được tôi mong cô làm tốt ... " - Nó nhắm nghiền mắt ... Chờ đợi tử thần ...
" Chị ơi đừng mà ... " - An Nhiên từ đâu đi đến ... Trên người là một bộ đồ đậm chất dân ở làng chài ... Theo sau là Hồng Ngọc và Thảo Vy ...
" An Nhiên ... Hồng Ngọc ... Thảo Vy ... " - Vy Anh thả súng xuống chạy đến ôm chầm lấy ba người họ ...
" Chị ... Đừng làm như vậy ... " - Hồng Ngọc buông Vy Anh nói ...
" Chị ... "
" Bọn em mang ơn Jersey rất nhiều ... Cô ấy đã giúp bọn em thoát khỏi cái nghề đó ... Là cô ấy đã bỏ tiền chuộc bọn em ... Sau đó thì đưa bọn em một số tiền khá lớn ... Rồi đi mất ... "
" Chúng tôi mang ơn cô ... " - Quay sang Vy Anh ... " Chị ... Xem như bọn em trả ơn ... Cô ấy dù sao cũng đã cứu em ... " - An Nhiên nhẹ nhàng đi đến bên Nó ... " Cô nhớ tôi không "
" Tôi ... Không nhớ ... Không nhớ ÁÁÁÁÁ ... " - Nó lắc đầu nguầy nguậy ... Sau đó ôm đầu hét lên vì đau ...
" Có sao không ... " - Hắn vội đỡ lấy Nó ...
" Em ... Đau đầu quá ... " - Nó hai mắt nhắm lại ... Cơn đau dữ dội đang hành hạ cái đầu Nó ...
" Để tôi ... " - Hồng Ngọc nhẹ nhàng đi đến cạnh Nó ... Thoa một ít thuốc trong người cô ...
" Lúc trước mỗi lần cô đau đầu Hải Đăng lại sang tìm tôi ... " - Hồng Ngọc nhìn Nó mỉm cười ...
" ... " - Nó im lặng không nói gì ...
" Vy Anh ... Cô còn động đến cô ấy thì đừng trách tôi không nương tay với phụ nữ ... " - Hắn lườm Vy Anh sau đó bế Nó vào trong ...
" Chị ... " - An Nhiên lau nước mắt cho cô ...
Tim Vy Anh đang nhói lên từng hồi ... Nghe Hắn nói cô đau đến nhói lòng ... Tim cô thắt lại ... Huyng Joon từ xa nhìn thấy Vy Anh như vậy cũng đau xót không kém ... Ngay lúc này ... Anh muốn đến gần cô ... Ôm chặt lấy cô ... Nhưng cái sỉ diện của một thằng con trai không cho phép anh làm như vậy ...
***
" Em ... Sao lại tháo nó ra ... " - Hắn tức giận đưa chiếc nhẫn lên hỏi ...
" Em ... xin lỗi ... " - Nó quay mặt sang hướng khác ... " Là em sợ lúc nãy sẽ không về được ... " - Nó
" Em không biết chống lại hay sao ... Em muốn anh suốt đời phải sống mà không có em hả ... " - Hắn
" ... " - Nó chẳng đáp ... Ngồi bật dậy mà ôm lấy Hắn ... " Lúc nãy em rất sợ ... Nhưng em nghĩ là em sai nên em phải nhận lấy ... Lúc đó ... Em luôn nghĩ đến anh ... Em muốn lưu giữ lại cái hình ảnh của anh lần cuối để có thể không phải hối hận sau này ... "
" Ngốc ... Chẳng phải em đang ở đây cùng anh sao ... " - Hắn
" Anh quyết định rồi ... Anh sẽ không để em phải ở một mình nữa ... Anh sẽ đưa em về thành phố ... " - Hắn nắm chặt tay Nó kiên quyết nói ...
" Em ... "
" Ngoan ... Ngủ đi ... Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện ... " - Hắn đỡ Nó nằm xuống sau đó để đầu Nó nằm trên tay mình mà ngủ ...
|
Chương 76 " Alo ... "
" Anh ... Anh đang ở đâu ... " - Vy Anh
" Moter ... "
" Em gặp anh được không ... Em ... Nhớ anh ... " - Vy Anh
" Bận rồi ... Gọi lại sau ... " - Huyng Joon tắt máy ...
" Anh ... " - Vy Anh gọi nhưng Huyng Joon đã tắt máy ...
Vy Anh khẽ đứng dậy ... Từ chuyển động như muốn gục ngã ... Cô vội bước ra biển ...
Vy Anh ngước nhìn về phía đại dương bao la xanh ngút ngàn ... Cô đứng trước biển ... Cảm thấy mình nhỏ bé biết bao ...
Huyng Joon tựa lưng vào mõm đá gần đó ... Chỗ đứng của anh khuất tầm nhìn của Vy Anh nên có lẽ cô không thấy ... Trên tay còn cầm điếu thuốc đang vương khói ...
Vy Anh cảm thấy mình thật ích kỷ ... Trước khi gặp Hắn ... Vy Anh luôn xem Huyng Joon là chỗ dựa tinh thần duy nhất ... Và cô cũng nhận ra ... Cô yêu Huyng Joon ... Nhưng rồi gặp Hắn ... Trái tim cô lại lệch nhịp ... Cảm giác khi Hắn nói câu đó ... Cô thấy khó chịu và ghen tỵ với Nó ...
Những lúc thế này ... Cô khao khát được Huyng Joon ôm vào lòng và nói không sao đâu ...
Nhận ra tình cảm của nhau ... Cũng là lúc em mất anh ...
" Kang Huyng Joon ... Em nhận ra rồi ... Tình cảm này em đã dành trọn cho anh ... Còn Kelvin ... Chỉ là một dạng tình cảm thoáng qua ... Em nhận ra tình cảm này ... Cũng là lúc em đã mất anh ... " - Vy Anh hét to về phía biển ...
Ngước mặt lên trời ... Cho nước mắt thấm vào môi đắng chát ... " Em không cần anh tha thứ ... Chỉ cần anh nhớ rằng ... Em đã từng xuất hiện trong đời anh ... " - Vy Anh khóc to ... Hai chân không đứng vững mà ngã nhào xuống làn sóng đang dạt vào ...
" Hức ... Hức ... " - Sóng biển có mặn đến đâu cũng chẳng bằng những giọt nước mắt đang trào trên gương mặt của Vy Anh ...
Huyng Joon không thể đứng yên mà chạy đến chỗ Vy Anh ... Đỡ cô dậy ...
Huyng Joon đưa cô vào nhà ... An Nhiên và Thảo Vy chạy ra đỡ cô ...
" Chị ... Chị làm sao vậy ... " - An Nhiên đỡ Vy Anh xuống giường ... Sờ lên trán ... Vy Anh khắp cơ thể đang dần nóng lên ...
" Cô mau xem cho cô ấy đi ... Vy Anh không thể xảy ra chuyện được ... " - Huyng Joon cầm tay An Nhiên cáu mà báu chặt ...
" Aww ... Vy Anh là chị của tôi ... Tôi đương nhiên không để chị ấy xảy ra chuyện ... " - An Nhiên khẽ đau sau đó xuống bếp lấy khăn lạnh mà thuốc cho Vy Anh sau đó nấu cháo cho cô ...
*****
" Chị đừng đi mà ... Susu rất nhớ chị ... " - Susu đi vào phòng Nó khóc ...
" Susu ... Chị xin lỗi ... Chị sẽ về thăm em mà ... Bây giờ chị không thể ở đây ... " - Nó vuốt tóc Susu
" Hức ... Hức ... Chị không giữ lời ... Susu giận chị ... " - Susu khóc to hơn ... Đứng dậy bỏ ra ngoài ...
" Susu ... " - Nó chạy theo gọi Susu ...
" Susu ... Chị xin lỗi ... Susu đừng giận chị ... Em đang ở đâu ... " - Nó hét to gọi tên Susu
" Có chuyện gì vậy ... " - Đăng và Hắn đồng thanh ...
" Susu ... Bỏ đi rồi ... " - Nó đáp ngắn gọn sau đó bỏ chạy đi tìm Susu ...
Đăng và Hắn cũng chẳng cần suy nghĩ mà vội vã chạy đi tìm ...
" Susu ... Em đang ở đâu ... " - Đăng hét to ... Susu là người thân duy nhất của anh ... Anh không thể nào để Susu có chuyện ...
Hắn chạy được một lúc thì đứng lại ... Nhìn xung quanh ... Hắn bắt đầu vận động đầu óc suy nghĩ ...
Susu dù sao cũng là trẻ con ... Chắc chắn sẽ chạy không xa ... Xung quanh chỉ là cát và biển ...
Hắn suy nghĩ một hồi thì đi lại gần các mõm đá ở gần biển ... Dạo một lúc thì thấy một đứa trẻ đang ôm mặt khóc ...
" Sao em lại khóc ... " - Hắn khẽ đến gần xoa đầu Susu hỏi ...
|