Dựa Vào Hơi Ấm Của Em
|
|
Chương 36 Chu Lạc sầm mặt lại, thật khó chịu, muốn lảng sang chuyện khác để qua cửa ải sao?! Mặc dù tối hôm đó uống say, cậu đã nói hết với cô, nhưng có người phụ nữ nào lại chấp nhận được một người đàn ông có thanh mai chứ, lại còn lải nhải bên tai về cô ta và trúc mã của cô ta, cũng chính là chồng mình hồi nhỏ, cùng vui đùa thân mật.
“Phan Lan từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều, hễ ai có đồ chơi gì hay hay là cô ấy khóc đòi cho bằng được. Nhưng đồ chơi có hay đến mấy, cô ấy cũng chỉ chơi mấy ngày là chán. Anh nhớ có một lần thằng út nhặt được một khẩu súng đồ chơi, Phan Lan đòi, bởi vì trên thực tế Phan Lan là con gái, sẽ không bao giờ thích nghịch súng. Nhưng cô ấy cứ nhất quyết đòi bằng được khẩu súng vừa nhỏ vừa cũ đó. Về sau thằng út cũng không nhớ là đã vứt khẩu súng đó ở đâu nữa, cô ấy vẫn còn nhớ.”
“Những thứ không có được luôn là tốt nhất, anh muốn nói tới đạo lý này à? Thế anh cảm thấy em nên nhường anh cho cô ấy rồi chờ cô ấy thấy chán ghét, hay là cứ giữ lấy anh chờ người ta tự nguôi ngoai? Nhưng người ta bao nhiêu năm nay vẫn một lòng với anh, có vẻ như chờ nguôi ngoai đi phải cần khá nhiều thời gian đó.” Chu Lạc liếc nhìn cậu, giọng điệu có vẻ không vừa ý.
Ánh đèn trong phòng ấm áp, người đẹp ôm trong lòng vẻ mặt hơi giận hờn, da mịn như ngọc, môi đỏ mọng như quả anh đào, Đại Đổng bỗng thấy cổ họng khô rát, toàn thân nóng bừng, nhưng vấn đề đang phải đối mặt rất nghiêm túc, cậu cần lấy lại tinh thần để đối phó.
Thế là Đại Đổng hắng giọng với vẻ thiếu tự nhiên, đồng thời, sau khi đẩy Chu Lạc đang ở trong lòng ra xa một chút, cậu mới nói: “Cô ấy lớn rồi, sẽ không có ai tiếp tục nuông chiều cô ấy nữa. Hơn nữa, Phan Lan cũng có bố mẹ, anh trai, lại cũng không cần anh chăm sóc, sau này nhiều nhất cũng chỉ coi là bạn cũ của anh, là bạn của chồng em. Nếu người đó hiểu lễ nghĩa thì nói chuyện, người làm vợ có thể giúp đón tiếp, sau này cũng có thể trở thành bạn, tất nhiên anh sẽ lựa chọn đắc tội với bạn, chứ không thể để gia đình mình lục đục được”. Nói xong lại đỡ vai Chu Lạc, nhìn cô nói, “Con người anh còn nhiều khuyết điểm, nhưng khả năng kiềm chế rất tốt, cũng biết phân biệt rõ ràng đúng sai”.
Chu Lạc nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, “Khả năng kiềm chế rất tốt. Cô ấy từng quyến rũ anh sao?”.
Đại Đổng ầm ừ một tiếng, lại ôm chặt thêm một chút, áp sát vào bên má hồng hào nõn nà của cô, cọ cọ vào sau tai cô, thì thầm: “Anh không cho cô ấy cơ hội! Lớn thế này rồi mà cũng chỉ có em từng quyến rũ anh… Ừm, không phải, là anh quyến rũ em!”. Phần eo bị cấu một cái, Đại Đổng vội đổi ngay giọng.
Hơi nóng của Đại Đổng khiến cô cảm thấy nhồn nhột, mặt đỏ ửng, tim loạn nhịp, liền đẩy nhẹ, “Nảy, khả năng kiềm chế của anh rất được đấy”.
“Khả năng kiềm chế lúc này của anh không được tốt lắm, đã kiềm chế đến tận bây giờ!” Người nào đó gầm lên một tiếng, thuận đà đẩy người trong lòng xuống.
Nguồn ebook:
Ba ngày trước khi kết hôn, Đại Đổng phải bay tới thành phố X giải quyết công việc, để sau khi cưới có thể dành thời gian đi nghỉ tuần trăng mật. Còn Chu Lạc thì ở nhà thử váy cưới. Mẹ Đại Đổng cười mỉm, khóe mắt ngập tràn vui sướng, nói: “Trông đẹp giống như đóa hoa”.
Nhân viên trang điểm tại nhà của công ty tổ chức đám cưới cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, mẹ xinh đẹp như thế, con gái tất nhiên cũng xinh đẹp”. Nói xong, thấy hai người đều thần người ra liền hỏi, “Hai người không phải là mẹ con sao?”. Chu Lạc đang định trả lời, mẹ Đại Đổng lại trả lời trước, cười cười: “Ai nói không phải nào”.
Nhìn thấy nhân viên trang điểm thở phào một cái, hiện lên vẻ mặt “Tất nhiên là đúng rồi”, Chu Lạc quyết định giữ im lặng, chỉ là khóe mắt cảm thấy hơi cay cay.
Lúc này, tiếng chuông cửa bỗng vang lên, người giúp việc lập tức chạy ra mở cửa. “Xin hỏi bà muốn tìm ai?” Lời nói trong trẻo pha chút giọng Tứ Xuyên của cô giúp việc thu hút sự chú ý cùa mọi người. Hai tay Chu Lạc vội nâng váy lên di chuyển ra phía cửa, sau đó cả người cô cứng lại, tay buông thõng xuống, mặc cho váy cưới phủ xuống khắp nền.
Người phụ nữ ở ngoài cửa khí chất ung dung cao quý, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng, trắng không tì vết, mặc dù không còn trẻ nhưng vẫn rất xinh đẹp, làm người ta không dám tới gần để nhìn.
Lúc này, nhìn vẻ mặt của Chu Lạc cũng giống như bà, vô cùng kinh ngạc, dường như hình ảnh Chu Lạc trên người mặc áo cưới làm người ta vô cùng chấn động. Phải rất lâu sau bà mới nói: “Lạc Lạc, con là Lạc Lạc?”.
Chu Lạc thấy khó thở, cảm giác trong cơ thể như đang có chất lỏng nào đó được bơm đầy, dường như sắp tràn ra ngoài, cô quay đầu rời đi một cách vô thức, mẹ Đại Đổng tiến về phía trước để chào hỏi, “Bà là?”.
Vẻ mặt ung dung của người phụ nữ đó kèm chút xúc động, bà hít một hơi thật sâu rồi mới đáp: “Tôi là mẹ của Chu Lạc”.
Câu nói này vừa được thốt ra, không khí trong phòng bỗng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi trên sàn nhà. Nhân viên trang điểm há miệng hết nhìn Tất Thụy Vân lại nhìn Chu Lạc, dường như đang ra sức tìm kiếm điểm giống nhau giữa hai người, Chu Lạc cắn chặt môi lại, hai tay nắm chặt váy, chặt tới mức trắng bệch ra, không ai nói gì, lúc này người phản ứng nhanh nhất chính là mẹ Đại Đổng, một phong thái thong thả ung dung.
“Thì ra là bà thông gia, Lạc Lạc, con bé này cũng thật là, không nói trước với mẹ một câu, làm tôi không kịp chuẩn bị gì cả, mời bà vào trong nhà ngồi. Tiểu Trương, mau đi pha trà, chuẩn bị chút hoa quả.” Mẹ Đại Đổng vừa đón tiếp Tất Thụy Vân vừa chỉ đạo người giúp việc, thể hiện đúng bổn phận của chủ nhà nhiệt tình hiếu khách.
Tất Thụy Vân lại không phải là người bình thường, nhìn thấy con gái Chu Lạc mặc váy cưới, bà rất kích động, giờ đây đã bình tĩnh lại phần nào, ít nhất là vẻ mặt. Thế là bà đáp lại lời nói khách khí của bà Đổng với vẻ đoan trang mà không lạnh nhạt, hơi gật đầu chào với nhân viên trang điểm, không khí có phần căng thẳng, làm cho nhân viên trang điểm bỗng rụt đầu rụt cổ một cách vô thức, có cảm giác như trong thời gian đi làm không chú tâm bị ông chủ tóm được.
|
Lúc này Chu Lạc cũng đã lấy lại tinh thần, vội tìm cách đuổi khéo nhân viên trang điểm đang rụt đầu rụt cổ, vẻ mặt đầy hóng hớt kia đi và dặn người giúp việc chú tâm làm việc trong bếp không có việc gì thì đừng ra đây. Sau đó cô đón lấy trà và hoa quả người giúp việc đã chuẩn bị xong bê ra, đặt lên bà trước mặt hai bà thông gia trong phòng khách.
Không khí khách sáo của hai bên bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Chu Lạc. Bà Đổng hơi căng thẳng nhìn sang Tất Thụy Vân ngồi phía đối diện, Tất Thụy Vân chăm chú nhìn Chu Lạc, cô ngồi khép hai chân, hai tay đan vào nhau rất nữ tính, mắt nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân, không khí lúc này vô cùng gượng gạo.
“Tôi là một bà già nhà quê, lại không có trình độ văn hóa, nhưng con trai được nuôi dạy rất hiền lành thật thà, hai đứa tụi nó lại hợp với nhau, tuy rằng như thế này thì hơi thiệt thòi cho Chu Lạc.” Vẫn là bà Đổng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, Đại Đổng cũng từng nói với mẹ về tình hình gia đình Chu Lạc, nhưng cậu tế nhị không nói với mẹ mối quan hệ giữa Chu Lạc và bố mẹ đã nguội lạnh như băng, chỉ nói cô xa nhà từ nhỏ, nên không thân thiết. Vì thế khi bà Đổng nhìn thấy Tất Thụy Vân không có phản ứng gì đối với việc chuyện trò cởi mở của mình, thái độ xa cách khách khí, dường như không có ý định thừa nhận bà thông gia này, thì lại cho rằng mẹ Chu Lạc chê hai người không môn đăng hộ đối, trong lòng có chút lo lắng.
Bà Đổng về tư tưởng vẫn còn lạc hậu, có câu rằng ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu lấy con dâu. Nhà mình mẹ góa con côi không thân không thích không chỗ dựa, nhà bên kia bố mẹ đủ cả, nghe nói lại còn là sếp lớn, tự nhiên hơi có cảm giác đang trèo cao. Nhưng nhiều ngày sống chung bà hiểu khá nhiều về Chu Lạc, con bé này ôn hòa, lương thiện, tính tình dễ chịu, hoàn toàn không có vẻ nhõng nhẽo như các thiên kim tiểu thư. Hơn nữa thấy hai đưa tâm đầu ý hợp, bà cũng rất hài lòng, toàn tâm mong muốn hai đứa có thể sống hạnh phúc. Lúc này lại gặp mẹ của Chu Lạc, nhìn về tướng mạo, khí chất và cách ăn nói, bà Đổng hiểu rõ đây chính là kiểu người mình chưa từng tiếp xúc. Bà cũng sống được nửa đời người rồi, lại một lòng hướng Phật, vốn không có ý định gì, chỉ là vì con trai mình muốn có được sự thừa nhận của mẹ vợ nó, nên bà mới phải dè chừng, thấy Tất Thụy Vân vô cùng lạnh nhạt, chỉ chăm chú nhìn con gái mình. Chu Lạc vốn rất lanh lợi hoạt bát, giờ đây cả người cứng đờ ra, ánh mắt thẫn thờ, giống như đang chịu sự đả kích rất lớn. Bà Đổng thấy vậy, có chút đau lòng, lại vừa có chút tức giận, bà đối với bọn trẻ rất khoan dung, yêu thương, bà không hiểu được hai mẹ con sao lại đi tới bước đường này, mà Chu Lạc là một người tốt đã được thực tế kiểm chứng, vấn đề ở ai, không nói cũng đã rõ.
“Con, định sẽ kết hôn như vậy sao?” Giọng của Tất Thụy Vân hơi trầm xuống, âm sắc rất hay, tất nhiên rồi, bà được Thượng đế ưu ái, từ khi sinh ra cái gì cũng đều hoàn mỹ, duy chỉ có một điều không hoàn mỹ lại chính là cô con gái của mình. Trong suy nghĩ của Chu Lạc có chút tự mỉa mai.
“Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, mẹ và bố con đều rất coi trọng.” Tất nhiên bà sẽ không ở trước mặt “người ngoài” là bà Đồng thừa nhận con gái mình cơ bản không hề nói cho họ biết việc cô sẽ kết hôn, thế nên mới ngầm nhắc nhở cô.
Mặt Chu Lạc biến sắc, cuối cùng cũng hơi ngước mắt lên, “Con gần ba mươi tuổi rồi, mẹ, con có quyền tự quyết định hôn nhân của mình”. Giọng không chút mặn mà, làm người ta cảm thấy cô có vẻ đề phòng. “Thời gian này bà đã chăm sóc cho Chu Lạc, hôm nào tôi sẽ hậu tạ bà. Mấy năm gần đây Chu Lạc luôn ở bên ngoài học hành, làm việc, tôi và bố cháu công việc lại bận, thời gian cả nhà ở bên nhau không nhiều, hiện tại con gái cũng đến tuổi kết hôn rồi, e là cơ hội sống chung sẽ càng ít. Gia đình tôi còn có một căn nhà nữa, tôi muốn đưa con bé về nhà ở, bà Đổng, bà thấy có được không?” Nói xong thận trọng nhìn bà Đổng.
Tuy bà Đổng không tán thành cách làm của Tất Thụy Vân, nhưng những lời này cũng có phần hợp lý, Chu Lạc và Đại Đổng xét cho cùng vẫn chưa kết hôn, cả nhà người ta muốn đoàn tụ bà cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản, đang do dự không biết nên nói thế nào, Chu Lạc liền cướp lời, “Dạ không cần đâu, nhà của con ở công ty vẫn chưa trả lại, có chỗ ở. Bố mẹ cứ bận việc của mình đi, tới lúc đó đến tham dự lễ cưới là được”.
Mẹ Đại Đổng thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nên khó mà hiểu được lời nói của mẹ cô, nhưng cô lại khác. Lời nói của Tất Thụy Vân tuy khách khí, còn biểu lộ tình cảm hiếm thấy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa thừa nhận hôn sự này! Bà nói “đến tuổi kết hôn rồi”, nhưng không công nhận việc kết hôn với Đại Đổng, nói “đưa cô về nhà ở” cũng không nói khi nào sẽ quay lại. Những việc liên quan đến hôn lễ thì lại càng không nhắc tới. Nếu đến bây giờ vẫn còn không hiểu được sự lắt léo trong lời nói của cặp vợ chồng chính khách, gian thương này thì quả thật coi như cô đã sống uổng hai mươi mấy năm trời.
Thế nên sau đó, mặc cho Tất Thụy Vân ngọt nhạt khuyên nhủ, Chu Lạc vẫn không chịu đi cùng bà. Lại thêm bà Đổng ở bên ủng hộ, cuối cùng Tất Thụy Vân cũng không thành công. Bà rất coi thường hành động của con gái, chưa kết hôn mà đã ở lì bên nhà trai. Nhưng chuẩn mực của hành vi cao quý, hoàn mỹ lại không cho phép bà cố sống cố chết lôi kéo Chu Lạc, trước mặt người ngoài lại càng không thể mỉa mai châm chọc, đành phải hậm hực cáo từ.
Mẹ cô đi rồi, đây có thể coi là lần phản kháng thành công hiếm hoi trong cuộc đời cô. Nhưng Chu Lạc lại không cảm nhận được bất kỳ niềm vui nào khi có được thành công này, tâm trạng vô cùng buồn bã, cô lại qua quýt đối phó với vẻ quan tâm vô bờ của mẹ chồng, không có hứng muốn nói sâu hơn.
Bà Đổng thở dài một tiếng, nhìn cô với vẻ lo lắng, liền vào phòng niệm kinh, để cô một mình.
|
Chương 37: Lý do của tình yêu, không giống với bệnh thủy đậu Tối nay, Chu Lạc trằn trọc mãi không ngủ được. Đến nửa đêm bỗng nhiên cảm thấy đầu óc nặng trịch, cô xoay người lấy nhiệt kế ra, mới biết đúng là sốt thật, lấy thuốc hạ sốt uống, khó khăn lắm mới ngủ được một lát thì trời đã sáng, đầu vẫn nằng nặng, cảm giác còn khó chịu hơn trước khi ngủ, lúc ngồi dậy cô suýt chút nữa ngã xuống nền.
Tâm trạng không tốt, cơ thể lại khó chịu, dù biết rõ có nhiều việc phải làm, Chu Lạc vẫn bỏ mặc tất cả, quay lại giường ngủ tiếp.
Đầu hình như càng đau hơn, sau đó cảm giác có người bước vào phòng, gọi tên cô, Chu Lạc muốn đáp lại, cô nói nhưng không phát ra tiếng, tiếp đó là một loạt âm thanh ồn ào, xung quanh dường như vô cùng hỗn loạn.
Những ngày tiếp theo như sống trong ký ức, Chu Lạc quay trở lại thời thơ bé. Đó là những ngày vui vẻ duy nhất trong tuổi thơ cô. Vào lễ mừng thọ năm tám mươi của ông ngoại, bố mẹ về nhà cũ đoàn tụ. Thời gian đó, sự nghiệp của họ phát triển vô cùng thuận lợi, tâm trạng của hai người rất tốt, cô vừa lộ ra tố chất “thần đồng”, trông rất bụ bẫm, đáng yêu. Bố sẽ bế cô và chơi cờ cùng ông ngoại, mẹ mỗi ngày đều dành thời gian dạy tiếng Anh, đánh đàn, những khi vui bà thậm chí còn ôm cô vào lòng. Ở trong lòng mẹ thật ấm áp, ngọt ngào, không hề lạnh nhạt như đôi khi bà thể hiện.
Đáng tiếc là quãng thời gian đó quá ngắn ngủi, quả thực là quá ngắn ngủi, tiệc mừng thọ kết thúc, mỗi người họ lại bắt đầu bận rộn với công việc của mình. Không lâu sau mẹ lại quay về, cãi nhau một trận lớn với ông ngoại, sau đó bà nội cho người đến đón cô, nói có thể bố mẹ sẽ ly hôn, cô họ Chu, tất nhiên là phải quay về nhà họ Chu. Về sau vụ ly hôn không thành, nhưng hai người rốt cuộc vẫn “coi nhau như khách”.
Sau đó, bao nhiêu tài hoa cũng không thể che giấu được vẻ “ngốc nghếch” của cô, mà càng lớn lại càng không có được ngoại hình xuất chúng như bố mẹ, càng khẳng định được thân phận “sản phẩm lỗi” của mình. Mấy người anh em họ đều cười nhạo cô “Bố mẹ em không cần em nữa rồi”, các bậc trưởng bối khi quan tâm cô đều khó che giấu được ánh mắt thương xót. Tất cả những điều đó, khiến một cô bé trưởng thành sớm như Chu Lạc khắc sâu trong tâm trí.
Trong nhà ai cũng tài giỏi, điều đó có nghĩa là họ đều rất bận. Bà nội và ông ngoại là những người quan tâm tới cô nhất nhưng họ cũng có cuộc sống riêng của mình. Hơn nữa bà nội còn có những đứa cháu khác cần được quan tâm, thương yêu. Anh họ của cô là con trưởng cháu trưởng trong nhà, nên được yêu chiều hơn cô. Đó mới là người thực sự được xem trọng và cưng chiều. Còn tình cảm dành cho cô thì phần lớn đều là cảm thông và bù đắp. Về phần ông ngoại, rốt cuộc chỉ là ông “ngoại”, cô không mang họ Tất. Còn cả một đống cháu mang họ Tất nên cô bị ra rìa, ông ngoại dù có thương cô đến mấy cũng không bao giờ mắng mỏ gắt gỏng các cháu nội của mình. Cộng thêm bà ngoại lúc nào cũng bới móc nhà họ Chu, trong mắt bà ngoại, cô dường như có thể là đại diện cho “sự quê mùa” của nhà họ Chu, là giáo trình phản diện của nhà họ Tất “cao quý”, “hào phóng”.
Vì thế, từ nhỏ đến lớn, trong mắt mọi người, cô dường như không phải là người quan trọng. Mặc dù cô là đứa con duy nhất của bố mẹ nhưng lại chẳng có được bất kỳ sự quan tâm “duy nhất” nào.
Cô từ nhỏ đến lớn, mặc dù không bao giờ thiếu canxi nhưng lại luôn thiếu “yêu thương”.
Khi lớn lên có thể tự lập thì ông ngoại và bà nội qua đời, tình thân trong lòng cô bị vứt vào một xó, cô bắt đầu khao khát một thứ tình cảm khác.
Dựa vào bản năng, cô cảm thấy Diệp Minh Lỗi không phải là người bạn đời tốt. Người đàn ông này có tính toán, táo bạo và cuốn hút, nhưng tư tưởng của anh quá lớn, anh muốn quá nhiều thứ. Mỗi lần gặp mặt anh đều có mục đích: Chọn đồ cổ, chúc thọ, tiếp cận Lịch Chủy. Có lẽ mãi về sau anh mới thật sự động lòng, khi đó động cơ cũng đơn thuần hơn, nhưng dù sao thì khó mà phủ nhận bản chất của một thương nhân như Diệp Minh Lỗi. Những người như vậy xung quanh cô quá nhiều, đối với họ, tình yêu và bạn đời tuyệt đối không thể là hàng đầu, là vĩnh hằng, thứ được coi là duy nhất, thứ vĩnh hằng chính là lợi ích.
Chu Lạc không thể để một thương nhân làm rung động, tất nhiên cũng không thể bị rung động bởi một chính khách như Lịch Chủy. Có tốt đến mấy cũng đều không thể. Lịch Chủy và bố cô cùng là một mẫu người, có lẽ có nhiều ràng buộc, nguyên tắc hơn bố cô, nhưng bản chất đều như nhau cả.
Còn về Đại Đổng, lại là dòng nước khoáng ngọt ngào mang lại sức sống cho cuộc đời khô héo, nhàm chán của cô.
Cậu không phải là người đẹp trai nhất, giàu có nhất, lãng mạn nhất, nhưng ở bên Đại Đổng, cô thấy rất vui. Bởi vì mỗi lần nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, cô thấy mình chính là Chu Lạc, không phải là con gái của ai, cháu nội của ai, thậm chí không phải là “kiến trúc sư Chu”, “chủ nhiệm Chu”, “trợ lý viện trưởng Chu”.
Ở trước cậu, cô không cần phải quá giỏi giang, cũng không cần phải vững vàng, đoan trang, cô chỉ là một cô gái biết rung động, khao khát được yêu. May mắn là cậu cũng rung động. Mặc dù cũng từng có hiểu lầm, từng có nghi ngờ, cũng từng có suy nghĩ rút lui và do dự, nhưng sau khi sự việc qua đi, hiểu tất cả về cô, tình cảm của Đại Đổng đối với cô dường như càng sâu sắc hơn.
Sau khi cửa nát nhà tan, mặc dù có chút nghi ngờ bố cô, nhưng việc đầu tiên cậu làm là lặng lẽ ly hôn, tránh mang đến cho cô nhiều tổn thương.
Bố mất, anh trai chết, mẹ thì bị bệnh, bản thân gánh vác giải quyết tình hình rối ren, lúc này trong mắt mọi người, Phan Lan là thanh mai trúc mã, bố mẹ vẫn còn đủ, càng thích hợp là “vợ hiền” của cậu. Nhưng cậu không thức thời, vẫn tìm đến cô, một đại tiểu thư tự do phóng khoáng mang hư danh “con quan” mà lại không tiền, không quyền, cũng không có khả năng gì. Mỉa mai nhiếc móc, đấm đá chửi rủa cũng không đuổi được cậu đi.
Đại Đổng nói coi Phan Lan như em gái, giữa Phan Lan và cô, cậu đã lựa chọn cô, đây là bước đầu tiên.
Ở thành phố X, cậu nguyện đắc tội với quan chức địa phương, người mà cậu luôn phải lấy lòng, nguyện say mềm như bún cũng không muốn để cô bị chuốc rượu. Giữa lợi ích bản thân của cậu và sức khỏe của cô, Đại Đổng đã lựa chọn cô, đây là bước thứ hai.
Khi bàn bạc hôn sự, mặc dù hai mẹ con nhà họ Đổng khăng khăng nói nên tổ chức hôn lễ, không chú trọng phép tắc cũ, nhưng suy bụng ta ra bụng người, chẳng ai muốn làm tiệc hỷ lớn sau khi người thân vừa mất không lâu. Nhưng Đại Đổng biết cô khao khát về một hôn lễ, khát khao về việc lập gia đình, giữa tâm trạng của cậu và tâm trạng của cô, cậu đã chọn cô, đây là bước thứ ba.
Quả thực là cô rất vui, mặc dù cảm thấy có lỗi với những người đàn ông khác trong nhà họ Đổng mà cô chẳng thể có cơ hội gặp mặt, nhưng cô thực sự rất vui khi cậu luôn coi cô là số một, như là để bù đắp cho chuyện này, cô sẽ hết mực yêu thương người còn lại đó.
Bởi vì cậu, gần như cũng chỉ có cậu, luôn đặt cô ở vị trí thứ nhất để suy nghĩ.
Đang mơ mơ màng màng, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt ngào, có thể lại càng khó chịu, miệng lưỡi khô đắng, toàn thân đau mỏi giống như quả cà chua hỏng vừa động vào là vỡ, Chu Lạc không chịu nổi rên lên. Trong nháy mắt, quần áo như bị ai đó lột ra, sau đó cảm giác man mát lan khắp người làm cô giật mình, Chu Lạc vội giữ chặt bàn tay đang di chuyển khắp cơ thể cô.
|
“Đại Đổng, đừng có lộn xộn!” âm thanh ú ớ không giống lời nói, song cuối cùng vẫn thoát ra thành lời. Vừa nãy còn thầm khen cậu, tại sao lại không biết điều thế này, cô đã bị vậy rồi, mà cậu vẫn còn tâm trạng đó.
“Đại Đổng”, không nói gì, bàn tay nhỏ trong tay cô nắm chặt lại, chờ đã, “tay nhỏ”? Tay Đại Đổng thon dài rắn chắc, sao có thể là “tay nhỏ” mềm mại thế này?
Một lát sau, “tay nhỏ” lại duỗi ra, vỗ một cái vào mông cô, “Hét lung tung gì thế, mẹ là mẹ con mà!”.
Chu Lạc cảm thấy cuộc đời cô chính là một bàn trà, phía trên bày rất nhiều cốc[1]! Hai mươi năm trước không nói làm gì, khó khăn lắm mới chờ tới lúc mây đen tan đi và ánh trăng ló ra, thì đã sắp lấy chồng rồi, khắp mặt toàn thân đều lên thủy đậu!
[1] Ở đây có cách chơi chữ: “chiếc cốc” có phiên âm là “bei ju” đồng âm với từ “bi kịch”. Ý của câu này muốn nói, cuộc sống đầy những bi kịch.
Thủy đậu! Lẽ nào do cô không có tuổi thơ, bệnh này phải hết từ lúc bé mới phải, sao lại bị khi trưởng thành chứ?! Ông trời ơi, ông không thích nhìn thấy con sống vui vẻ phải không? Chu Lạc lòng đầy bi phẫn.
Ai ngờ được, cô ở chỗ Châu Châu chỉ vẻn vẹn có nửa ngày, thế mà lại mang virus thủy đậu về nhà sao? Ai có thể ngờ được, cô lớn gần ba mươi tuổi rồi lại chưa từng lên thủy đậu? Ai có thể ngờ được, trên mặt Châu Châu chỉ mọc lưa thưa các nốt thủy đậu, vậy mà người trưởng thành như cô lên thủy đậu lại sốt cao tới mức hôn mê bất tỉnh. Các nốt thủy đậu dày chi chít đến mức bác sĩ cũng sợ phải chuyển cô đến bệnh viện truyền nhiễm. Có bác sĩ ngốc nghếch thậm chí còn lắp bắp hỏi: “Không phải là đậu mùa chứ?”.
Ông mới bị đậu mùa, cả nhà các người mới bị đậu mùa ấy! Bệnh đậu mùa sớm đã tuyệt chủng rồi, ông ngốc đến nỗi không biết sao?! Chu Lạc muốn mở miệng gào lên, thì đã có người nói thay những lời cô muốn nói rồi. Quay đầu nhìn đó lại là mẫu thân cao quý giống như nữ thần, đúng rồi, vừa nãy bà tự xưng là “mẹ”..
Hôm đó, sau khi tỉnh táo, phát hiện mình trần như nhộng nằm trên giường. Bên cạnh giường là Tất Thụy Vân mặt đầy giận dữ, một tay bà cầm lọ cồn, một tay cầm bông, đang dùng phương pháp hạ sốt vật lý[2] để chữa trị cho cô.
[2] Hạ sốt vật lý: Phương pháp khiến cho thân nhiệt hạ xuống bằng tỏa nhiệt nhân tạo, không cần phải tiêm và uống thuốc khi sốt cao (trên 39°C), đắp khăn lạnh hoặc xát bằng cồn nóng.
“Con sốt hơn bốn mươi độ suốt ba ngày liền, truyền dịch, tiêm đều không hạ sốt, chỉ có thể dùng phương pháp vật lý. Vốn dĩ đã không thông minh, giờ e rằng sốt tới mức ngốc nghếch hơn rồi.” Thấy con gái đần mặt ra, Tất Thụy Vân khẽ nhíu mày, tiếp tục thực hiện động tác còn đang dở.
Đừng nói khi lớn lên, ngay cả khi còn nhỏ, Chu Lạc rất hiếm khi trần như nhộng thế này ở trước mặt mẹ, khó chịu vô cùng, thò tay kéo ga trải giường.
“Con làm gì thế!” Gạt tay cô ra, Tất Thụy Vân trách mắng: “Con là mẹ sinh ra, toàn thân từ trên xuống dưới có chỗ nào mẹ chưa từng nhìn chứ? Hơn nữa mẹ còn là người nhà họ Tất, hồi đại học mẹ học Nhi khoa lâm sàng, thành tích đứng số một đó”. Mặc dù sau khi tốt nghiệp lại đổi nghề, nhưng vốn giỏi giang, đã học là có thể đạt tới mức giỏi nhất, đây là ưu điểm của nhà họ Tất, cũng là điểm mà Tất Thụy Vân luôn tự hào.
Nhìn người mẹ nét mặt nghiêm túc gần như không thể lay chuyển, cô trầm ngâm. Cũng may là mẹ đổi nghề, nếu không thì tuổi thơ bất hạnh không phải chỉ có mình con!
Tạm thời đã hết sốt, nhưng toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Tệ nhất là các nốt thủy đậu bừng bừng như lửa làm Chu Lạc thương tích đầy người. Lý trí bảo với cô rằng mình không sao, nhưng trên thế giới này làm gì có người con gái nào lại không để ý đến vẻ ngoài của mình chứ. Trong lòng Chu Lạc rất hoang mang, ngay cả Đại Đổng tức tốc trở về, cô đều trốn không gặp, kiên quyết muốn nhập viện. Thế là tại một bệnh viện gần nhà, xảy ra màn bệnh “đậu mùa” vừa lúc nãy.
|
Chương 38 Bà Tất đằng đằng khí thế, không để ý đến sự phản đối của Chu Lạc, chỉ với một cuộc điện thoại đã có thể giải quyết tất cả mọi việc.
Vậy nên Chu Lạc được chuyển vào phòng bệnh trẻ em giống như phòng của Châu Châu, nghe nói, lên thủy đậu phần lớn thường là trẻ em, vì thế khoa Nhi sẽ có kinh nghiệm hơn.
Đây có được coi là sự bù đắp cho tuổi thơ của cô không?
Sau khi các nốt thủy đậu dần dần biến mất thì khắp mặt Chu Lạc toàn là vết thâm đen, trên mặt vừa đen vừa bóng giống như cái chảo xào, tóc đầy dầu, rối giống cái giẻ lau. Đây là lần đầu tiên cô nhếch nhác như vậy kể từ khi sinh ra, nên nhất quyết không chịu để Đại Đổng nhìn thấy cái mặt này của mình. Sau khi nhìn thấy rồi thì còn kết hôn gì nữa, không chừng lại liệt dương luôn ấy chứ, Chu Lạc bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nhưng đối diện với mẹ mình, lại không giống như vậy. Hơn nửa tháng nay, Chu Lạc thực sự nghi ngờ về việc lần đầu tiên biết đến một bà Tất như thế. Trong lòng bà đã xưng là “Mẹ”, có thể thấy đây là sự thay đổi lớn, trước đây bà Tất kỵ nhất chữ “già”.
Người khiến cô có một cách nhìn khác, còn có bố cô – Chu Thanh Bách. Hơn nửa tháng nay, người tắm rửa lau người cho Chu Lạc đều là bà Tất, cơm nước đều do bí thư Chu lo liệu, hai người toàn tâm toàn ý chăm sóc con gái. Đấy là còn chưa kể, khi cô y tá truyền dịch và tiêm cho Chu Lạc, không biết có phải là do căng thẳng hay không, mà đến lần thứ ba vẫn không thể lấy được ven. Thực ra Chu Lạc nghĩ là do bố mẹ cô khí thế hùng hậu quá làm cho người ta sợ. Cả hai đều là những người có địa vị cao, bốn con mắt cứ nhìn chăm chăm vào tay cô, thì cho dù y tá có tay nghề thành thục đến mấy, kinh nghiệm phong phú đến mấy cũng sẽ bị dọa chết khiếp.
Chu Thanh Bách nhíu mày, nhìn vợ một cái, “Hay là em làm đi, hồi đó em tiêm cho con một mũi là xong ngay mà”.
“Đó là việc của nhiều năm trước rồi.” Mặc dù Tất Thụy Vân hừm một tiếng, nhưng lại đứng dậy đi về phía Chu Lạc thật, cô y tá vội hoảng hốt nhường chỗ. Nhưng thấy Tất Thụy Vân hồi lâu vẫn không tiêm, bất giác hơi thắc mắc.
“Cô gọi y tá trưởng tới đây!” Tất Thụy Vân bực mình ném kim xuống.
“Em sao thế, tuần trước anh truyền đạm, chẳng phải em cắm kim rất chuẩn sao?” Chu Thanh Bách không thể lý giải được, lúc đó ông còn cảm thán kỹ thuật của bà vẫn không hề giảm so với năm xưa.
Sắc mặt của Tất Thụy Vân lúc đỏ ửng lúc lại trắng bệch, im lặng hồi lâu mới buông một câu: “Không thể cắm được”. Sau đó bước ra khỏi phòng bệnh không thể quay đầu lại.
Chu Thanh Bách nhìn cô con gái đáng thương và nhìn cánh tay nhỏ gầy của nó, trong lòng thương xót, sau đó thì thầm một câu với vẻ không hài lòng: “Với mình thì lại có thể ra tay”.
Chu Lạc tối sầm mặt lại, trong lòng nghĩ hai người khi còn trẻ thì đấu đá nhau, bà Tất trước đây từng cầm dao phẫu thuật trên cơ thể ông, lẽ nào ông quên rồi sao? Cắm vào mũi kim thì có gì mà không thể ra tay, không cố ý tiêm thêm cho ông vài mũi là may lắm rồi!
Kế hoạch lấy lòng con gái của bố mẹ Chu Lạc tuy hơi kỳ quặc nhưng lại được thực hiện một cách khá thuận lợi. Hiệu quả như thế nào, tạm thời chưa biết được, hai người bình thường vô cùng bận bịu nay cũng thu xếp thời gian ngồi lại nói chuyện. Hai người đều có tri thức, có kiến thức, giống như những người bạn cũ, tuy không hòa thuận như cặp vợ chồng bình thường nhưng cũng được coi là ăn khớp.
Người phiền muộn chính là Chu Lạc, cô quả thực không biết nên đối mặt với hai người này như thế nào. Tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt ư? Thấy người ta cả đời cũng chưa từng xuống giọng bao giờ, cô không nhẫn tâm mà cũng không làm được. Ngoan ngoãn làm đứa con hiếu thảo? Điều này phải cần cả một quá trình, cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa quen nói chuyện nhã nhặn với họ, lại càng không giống như con gái những nhà khác nép vào lòng bố mẹ nũng nịu, vòi vĩnh.
Vậy là, để trốn tránh, ngoài lúc ăn ra, phần lớn thời gian cô dành để ngủ. Đại Đổng thì đang gấp rút giải quyết cho xong công việc ở thành phố X, nhưng Chu Lạc nhất quyết không chịu gặp cậu. Có một lần cậu xông vào trong phòng, Chu Lạc lại cuộn mình trong chăn giống như quả bóng, không dám ló mặt ra. Trước mặt bố mẹ Chu Lạc, Đại Đổng cũng không tiện giở chiêu trước đây mềm rắn quấy rầy, đành phải rầu rĩ ra về.
Chờ mãi những nốt vẩy đen mới bong gần hết, Chu Lạc vui mừng đi rửa mặt rồi soi gương, cô tuyệt vọng. Những vết thủy đậu trên mặt đều biến thành màu hồng hồng, mặc dù bác sĩ nói tuyệt đối sẽ không để lại sẹo, nhưng chờ đến khi màu đó biến mất cũng phải mất một thời gian dài, thậm chí có khi mất cả mùa hè.
Giận dữ ném khăn mặt đi, Chu Lạc quay người lao ra khỏi nhà vệ sinh thì bị va vào ai đó, ngã ngay vào một vòng tay ấm áp.
“Á á á!” Khi nhìn rõ đối phương là ai, Chu Lạc hét lên rồi lấy tay che mặt, Đại Đổng tay chân lóng ngóng vừa che miệng cô, vừa quay người lại định đóng cửa phòng bệnh. Không ngờ y ta của phòng bệnh VIP vô cùng có trách nhiệm, nhanh chóng lao tới phía cửa, vội vã hỏi: “Cô Chu, cô không sao chứ? Có chuyện gì vậy?”. Sau đó kinh ngạc nhìn thấy cảnh hai người đang quấn lấy nhau phía sau cửa, nhìn giống hiện trường phạm tội nào đó. Cô y tá do dự không biết có nên hét lên gọi người hay không, nguyên nhân do dự chính là… nghi phạm hiếp dâm đều đẹp trai vậy sao? Mặt cô y tá đỏ bừng lên, tim đập loạn nhịp.
“Xin lỗi cô, tôi là chồng cô ấy.” Đại Đổng bối rối đẩy Chu Lạc ra, lấy tay ra hiệu một hồi, “Chúng tôi có chút chuyện cần nói, cô cứ đi làm việc của mình đi”. Nói xong liền đóng cửa lại.
Cô y tá ngây người ra, không biết có nên tin người này hay không, trong đầu hồi tưởng lại tình huống giống như trong phim vừa nãy, mới phát hiện ra chủ nhân của phòng bệnh sau khi được người kia thả ra, chỉ bưng mặt chạy đi mà lại không hét lên hoặc phủ nhận.
Vậy thì, những lời anh chàng đẹp trai đó nói đều là sự thật ư? Nhìn cánh cửa phòng đóng kín, nhớ lại anh chàng đẹp trai ban nãy, cô y tá lắc lắc đầu, quyết định thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, quay người bỏ đi.
Hai người bịn rịn ngồi trên sô pha ở phòng ngoài. Trong lúc cấp bách, Chu Lạc đi vào phòng bệnh, lôi một chiếc chăn bông mỏng ra đắp lên người, hiện tại chiếc chăn bông dùng để đắp này sắp bị ngũ mã phanh thây rồi
“Anh về nhà đi, à không, anh đến thành phố X đi, còn nhiều việc phải làm mà!”, cuối cùng thì cũng không thể bằng con trai cơ thể cường tráng khỏe mạnh. Trong trận tranh giành, Chu Lạc đã nhanh chóng bại trận, cái chăn đáng thương bị Đại Đổng giật lại, vứt xuống nền nhà. Chu Lạc lại bắt đầu rúc vào dưới đệm lưng trên ghế sô pha.
“Em tránh mặt anh hơn nửa tháng rồi còn gì, những việc cần làm đã làm xong từ lâu rồi.” Đại Đổng chuyển sang tấn công cái đệm lưng.
|