Yêu Cả Đời
|
|
Chương 61: Nồng tình mật ý Căn nhà này cũng tìm chuyên gia thiết kế dựa theo yêu cầu của Phong Chi Thu, thiết kế chủ đạo của toàn bộ không gian chính là gọn gang phòng khoáng thực dụng, bắt mắt nhất chính là cho dù là ngoài ban công hay ở bên trong nhà khắp nơi đều có thể thấy được cây xanh, xanh um tươi tốt, màu xanh tự nhiên tràn đầy, ngay cả trên vách tường trong toilet đều có treo một giò lan tao nhã.
Khả Ly rất thích nơi này, cô cũng không thích căn nhà quá lớn, trong nhà ít người sẽ cảm thấy trống trải cùng lạnh lùng, sô pha màu sắc ấm áp, rộng thùng thình, thoải mái, nằm ở trên sô pha gần cửa sổ nhìn ra ban công rộng mở cây cối sum suê, gió thu thổi tung tấm mành thưa của cửa sổ chưa từng được buộc lên, nếu được bồng bềnh trên đám mây, cứ như vậy không nghĩ đến cái gì, lười nhác ngây người thì cảm thấy thật hạnh phúc.
Khả Ly nhắm mắt lại, thầm nghĩ ngủ một giấc, cô đã lâu rồi chưa từng thả lỏng như vậy, vẫn luôn làm lụng vất vả vì kế sinh nhai, vẫn luôn nghĩ người vốn dĩ không còn cùng xuất hiện nữa, cảm thấy hạnh phúc cách cô rất xa.
Không nghĩ tới quanh co, thế nhưng có thể gặp lại anh, thế nhưng có thể gả cho anh, trong giấc mộng ngày cưới một tháng sau, hóa ra chính mình cũng không phải đã bị ông trời bỏ quên, chỉ cần anh yêu cô, cả đời này cô cũng không cầu gì hơn nữa, cô sẽ làm người vợ ôn nhu chăm sóc nhất của anh, sẽ đem hết khả năng mang đến hạnh phúc cho anh.
Công việc của Phong Chi Thu tuy rằng bận rộn nhưng cũng rất thuận lợi, con mắt đầu tư của anh từ trước đến nay rất sâu sắc, hơn nữa còn có một nhóm trợ thủ đắc lực, xu thế phát triển của các mảng điện ảnh và truyền hình, ăn uống, IT, truyền thông dưới trướng Tân Hải đều tương đương rất mạnh.
Phong Chi Thu lần này trở về lại ưu hoá ban lãnh đạo, cũng gia tăng không ít phúc lợi, công nhân lại hết sức nhiệt tình. Chẳng qua những chuyện cần xử lý cũng không thiếu, vốn muốn mang Khả Ly theo bên người, lại không muốn cô quá mệt mỏi.
Nhớ tới triền miên tối hôm qua, trong lòng Phong Chi Thu lại nóng lên, cắt đứt dòng suy nghĩ, đa số mọi người bên trong phòng họp đều có chút tò mò nhìn ông chủ thế nhưng sẽ ngẩn người còn có thể cười ngây ngô sau đó rất ăn ý không có đánh gãy anh.
Đương nhiên cũng có người không hiểu phong tình, trogn lòng thư ký Vương mơ hồ biết chút ít, bà thực thấy cao hứng thay vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, nhưng cuộc họp cũng phải tiến hành, mọi người đều đã trình bày xong, chỉ chờ anh tổng kết lại thôi.
"Tổng giám đốc, về kế hoạch cùng tiến độ của hạng mục này anh cảm thấy thế nào?"
Phong Chi Thu nghe thấy lời nhắc nhở của bà, lập tức phục hồi tinh thần, quét mắt nhìn một nhóm trợ thủ đắc lực đang trông mong nhìn anh, anh cười nói: "Phi thường tốt! Tôi tin tưởng năng lực làm việc của mọi người, vài cái hạng mục này liền từ mọi người toàn quyền phụ trách tiến hành đi, sau này một tháng sẽ báo cáo tiến độ và vấn đề một lần là được, tôi là người tháng sau sẽ kết hôn, mọi người cũng nên cho tôi thời gian ở bên cạnh cô dâu mới chứ!"
"Kết hôn? Ngày đã quyết định rồi sao? Chúc mừng tổng giám đốc!" Vẫn là thư ký Vương kịp thời phản ứng trước.
Người phụ trách của các công ty lớn còn có nhóm người quản lý các hạng mực cũng đều chúc mừng, đối với việc tổng giám đốc có thể ở trước khi lộ ra thông tin với giới truyền thông thông báo tin vui với bọn họ tất cả mọi người đều cảm thấy thập phần vinh hạnh, đương nhiên cũng có một hai thành viên nữ có chút mất mát, nhưng cũng đều chân thành chúc mừng, Phong phu nhân đâu có dễ làm như vậy, các cô có thể ngồi vào vị trí như vậy đã muốn có thể thỏa mãn rồi.
"Vậy trước tiên như vậy đi! Báo cáo hàng tuần gửi trực tiếp vào hòm thư của tôi là được, có vấn đề gì ta sẽ trả lời lại mọi người, cuộc họp hôm nay đến đây thôi." Mới bốn giờ chiều thôi, nhưng đột nhiên Phong Chi Thu rất muốn nhìn thấy Khả Ly, vì thế nhanh chóng kết thúc cuộc họp.
Anh dùng mức lương cao nhất phúc lợi tốt nhất mời đến tự nhiên cũng là nhân tài chất lương tốt nhất rồi, ở phương diện đầu tư nhân tài anh ra tay rất lớn, đồng dạng những người này hồi báo lại anh cũng là phi thường lớn, đều là tinh anh tự mình có thể làm chủ một phương, anh có thể tiết kiệm rất nhiều tâm tư.
Anh thoải mái quyết định, cái khác thì giao cho bọn họ đi làm, bởi vì lâu lắm không trở về, vẫn luôn thông qua Internet để hoàn thành các hạng mục công tác, lần này thực địa kiểm tra nghiệp vụ ở các nơi tốn không ít thời gian, hơn nữa vài cái hạng mục mới cũng bận rộn mất mấy ngày, nhanh chóng xử lý tốt, anh đã hứa sẽ đưa Khả Ly đi chơi, anh biết cuộc sống của Khả Ly chưa từng được hưởng thụ qua.
Nghĩ đến một lúc tiểu tử rõ ràng còn có rất nói nhiều lời muốn nói bị anh bỏ lại phòng họp, vẻ mặt Phong Chi Thu phi thường sung sướng, ban ngày, không biết ở nhà Khả Ly đang làm gì, tuy rằng giữa trưa gọi điện thoại nói buổi tối sẽ trở về ăn cơm, nhưng bây giờ anh đã rất muốn trở về rồi.
Mang tâm tình sung sướng mở cửa vào nhà, liếc liền nhìn thấy Khả Ly đang ôm chăn nằm nghiêng ở trên sô pha ngủ, Phong Chi Thu vội vàng nhẹ bước, lặng lẽ đi tới, Khả Ly đang ngủ say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn có màu phấn hồng nhợt nhạt, lông mi thật dài giống một cây quạt nhỏ, khóe miệng hồng nhuận mang theo một chút ý cười, có lẽ đang mơ một giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Phong Chi Thu lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô, cảm giác rất khó tin, nhiệt tình của anh đối với phụ nữ cho tới bây giờ đều là từ cao xuống thấp, từ có đến không có, chỉ có đối với cô là một chút cảm giác ngấy đều không có, ngược lại có xu thế càng ngày càng thích hơn. Lúc đầu anh hơi kháng cự, nhưng sau khi quyết định lấy cô thì đột nhiên cảm thấy sủng nịch cô cũng không có cái gì không tốt, chỉ cần cô đáng giá.
Nhìn một lúc lâu, thấy Khả Ly không có dấu hiệu tỉnh lại, cuối cùng nhịn không được cúi đầu hôn lên môi Khả Ly, nhìn cô sau khi tỉnh lại vẫn đang dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn anh, Phong Chi Thu rõ ràng nằm chết dí trên sô pha rộng rãi, thân thể nhanh chóng kích động lên, không hề thoả mãn với một cái hôn chuồn chuồn lướt nước.
"Đã muộn rồi sao? Em ngủ quên, cơm chiều còn chưa làm nữa, anh có đói bụng không?" Khả Ly tỉnh táo lại, nghĩ rằng Phong Chi Thu trở về sau khi tan tầm, này vừa cảm giác cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.
Phong Chi Thu liếm lấy vành tai của Khả Ly, hàm hồ nói: "Anh rất đói bụng rồi, hiện tại sẽ ăn. . . . . ."
Mà cánh tay không an phận đã sớm tập lên bộ ngực đầy đặn của Khả Ly, thuần thục xoa nắn nơi mẫn cảm kia, Khả Ly thở khẽ, nhiệt tình của anh luôn tới rất nhanh, hơn nữa chỉ cần dính lên người cô luôn luôn là một bộ vĩnh viễn cũng không đủ, nhưng cô thích sự nhiệt tình của anh, khiến cô có cảm giác được yêu thương , anh cũng sẽ làm cho cô vô cùng hạnh phúc.
"Đừng, rèm cửa sổ còn chưa kéo vào nữa. . . . . ." Thấy Phong Chi Thu đã kéo quần áo của cô đến bên hông, cũng có ý đồ cởi bỏ quần lót màu hồng nhạt, Khả Ly bắt được tay anh, vẻ mặt đã rất đỏ, nhìn bầu trời vẫn còn sáng ngời chắc hẳn vẫn còn rất sớm.
Phong Chi Thu bị sự e lệ của cô làm cho càng thêm kích động, không để ý sự ngăn trở cởi quần lót của cô ra, Khả Ly đành phải khép lại hai chân gắt gao kéo lấy chăn phủ giường muốn đắp lên người, Phong Chi Thu vừa cởi quần áo của mình vừa nói: "Không cần đắp, để anh nhìn kỹ xem, đối diện không có người."
Đúng vậy, chỗ ở của bọn họ là ở tầng cao nhất, ngoài cửa sổ không cáo tòa cao ốc nào cao hơn tòa nhà này nữa, theo lẽ thường sẽ không có người có thể nhìn qua, nhưng ban ngày ban mặt Khả Ly vẫn cảm thấy ngượng ngùng, mấy ngày nay ở cùng anh anh đã trở nên càng ngày càng lớn mật rồi, luôn không hề cố kỵ dùng mọi phương thức vận động mà anh có thể nghĩ đến, khiến cô vừa kích động vừa vô cùng ngượng ngùng.
Phong Chi Thu cởi quần áo ra sau đó lại bao trùm lên thân hình yêu kiều nhỏ bé của Khả Ly, hôn lên cái miệng còn muốn nói chuyện của cô, động tác trên tay càng thêm làm càn , anh biết cuối cùng Khả Ly sẽ luôn thỏa hiệp, sự thuận theo cùng không chủ động của cô cũng gây cho anh cảm giác thỏa mãn rất lớn, anh cũng không thích người phụ nữ quá mức chủ động trên giường.
Anh nguyện ý chính mình dạy dỗ cô, cảm thụ cô run run dưới thân mình, hai chân đã tuyết trắng bị tách ra, sự vỗ về chơi đùa nhẹ nhàng đã sớm làm cho thân thể Khả Ly nóng lên, đối với khát vọng của anh cũng khiến cô cuối cùng phải giơ chân lên nhốt chặt lấy hai bên hông của anh, Phong Chi Thu hài lòng rút ra ngón tay ẩm ướt, nhanh chóng đem vật thể cứng rắn nhanh chóng chôn vào nơi chỗ mê người kia. . . . . .
|
Chương 62: Tai họa ngầm chồng chất 1 Bãi đỗ xe u ám vắng vẻ, cho dù là ban ngày vẫn có loại cảm giác cô quạnh làm cho người khác không thở nổi, một ô trống rỗng chưa có xe đỗ vào giống như trong miệng của một ông lão bị thiếu mất chiếc răng cửa, thê lương và lạnh lùng.
Chẳng qua đối với một người đang tràn ngập hứng thú ở bên trong chiếc xe đối diện mà nói, vẫn chưa chú ý tới tất cả những điều này.
"Thế nào? Không nhìn ra được chút nào, kỹ thuật photoshop của người anh em của tôi đúng là hạng nhất." Người đàn ông nhỏ gầy dộ dáng bình thường đứng ở trên đường cái cũng tìm không ra nhìn trên mặt người thuê có vẻ vừa lòng liền bắt đầu tranh công ngay.
Ngụy Lam Tâm cẩn thận liếc nhìn những bức ảnh trên tay, đột nhiên nhìn đến một bức ảnh trai gái đang dây dưa trên giường, nhìn qua quả thật bức ảnh rất chân thật, hai người đang đắp chăn, người đàn ông chỉ có lưng trần, khuôn mặt người phụ nữ cũng bị tóc dài che hết một bên, nhưng cô vẫn bất mãn nói : "Ai bảo anh làm loại ảnh này, tôi chỉ cần thân mật môt chút là được, loại ảnh này trừ phi anh có thể thực sự chụp được thì mới có tác dụng."
"Dù sao mức độ nào cũng có, cô tự chọn dùng là được, tiền của tôi. . . . . ." Người đàn ông kia thấy Ngụy Lam Tâm giận dữ mắng mỏ cũng không tức giận , vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ.
Ngụy Lam Tâm bỏ những bức ảnh vào trong túi, cũng thuận tay cầm một cái phong bì thật dày ra đưa cho anh ta: "Anh làm nghề này, tôi nghĩ anh cũng biết thân phận của tôi, anh của tôi là loại người nào anh cũng biết rồi, việc này là tôi lén tìm anh làm, nếu truyền đi ra, có hậu quả gì thì chắc hẳn anh rất rõ ràng rồi chứ!"
Tuy rằng tuổi tác của Ngụy Lam Tâm không lớn, nhưng dù sao cũng là xuất thân thế gia, tuyệt đối không phải một bình hoa đầu óc đơn thuần, vì gả cho Phong Chi Thu cô có thể làm bất cứ chuyện gì.
"Đó là đương nhiên đó là đương nhiên. . . . . . Mặc dù chúng tôi không có năng lực như anh trai cô, nhưng quy củ trong nghề vẫn là biết đễn, huống chi Ngụy tiểu thư hào phóng như thế, về sau có chuyện gì không tiện tìm anh trai mình, kẻ hèn này vẫn nguyện ý cống hiến sức lực vì cô." Người đàn ông trả lời luôn miệng.
"Được rồi! Anh đi đi! Trừ phi tôi chủ động tìm anh, bằng không không cho phép liên lạc với tôi, còn có nếu có người tìm tới anh, anh cũng phải tỏ vẻ không liên quan đến việc này, đây là để ngừa vạn nhất, anh cũng biết thủ đoạn của anh trai tôi rồi đấy." Ngụy Lam Tâm lạnh lùng nói, theo dõi Mạnh Khả Ly hơn nửa tháng hoàn toàn không tra ra được điều gì mới khiến cho cô không thể không ra hạ sách này, nếu bị Ngụy Lam Thiên và Phong Chi Thu biết chân tướng thì cô sẽ không tốt lắm .
Nhìn người đàn ông kia xuống xe, Ngụy Lam Tâm mới giẫm chân ga một cái rời khỏi gara dứi tầng ngầm rất vắng vẻ của cửa hàng tổng hợp này.
"Anh, anh đừng như vậy nữa." Cuối cùng Hứa Mỹ An cũng rút ra thời gian tới gặp Hứa Thành Lâm, nhìn thấy biểu tình tinh thần sa sút của anh trong lòng cũng rất khổ sở.
Hứa Thành Lâm cười khổ một cái nói : "Anh không có việc gì, em cứ đi làm việc của em đi!"
"Ngày hôm qua ở trong điện thoại cha nói anh dự định từ chức về nhà, như vậy mà còn nói không có chuyện gì sao?" Hứa Mỹ An sốt ruột hỏi, vốn dĩ cô muốn đợi cho bản thân anh ấy từ từ nghĩ thông suốt, nhưng nghe được anh vậy mà muốn rời khỏi thành phố G, không thể không lo lắng.
Hứa Thành Lâm đặt ly trà xuống vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hiện tại cha ở nhà một mình rất cần người chăm sóc, cha lại nhất định không muốn rời khỏi quê nhà, vì sao anh không thể trở về chứ."
"Vậy bây giờ. . . . . ."
"Hiện tại rất đúng lúc, anh cũng rất thích quê nhà của chúng ta, trở về rồi anh vẫn có thể tìm được công việc khác, hoặc là tự mình làm chuyện gì đó cũng được, vốn dĩ trước kia chỉ vì em và cô ấy mới đến thành phố G, hiện tại hai người đều có nơi có chốn rồi, anh cũng không còn gì phải lo lắng nữa."
Hứa Mỹ An im lặng, cô biết nhất định trong lòng Hứa Thành Lâm cảm thấy rất khó chịu, chờ đợi nhiều năm như vậy, lại là kết quả như vậy, nhưng điều này cũng không thể trách Khả Ly được, cô biết Khả Ly vẫn không hề động tâm, huống chi chuyện với cha của đứa bé hóa ra lại sâu xa như vậy, bây giờ cũng có được kết quả toàn vẹn như này rồi.
Chương 62: Tai họa ngầm chồng chất 2
"Đừng lo lắng, anh cũng không phải sẽ đi ngay lập tức, dù sao cũng phải hết học kỳ mới có thể đi được, không thể bỏ lại học sinh mặc kệ giữa đường mà."
"Vậy anh cũng đừng quá cố chấp, hãy quên Khả Ly đi, tìm một người. . . . . ." Hứa Mỹ An cảm thấy lời an ủi của cô có hơi gượng ép, loại sự tình này phải do anh tự mình muốn buông ra mới được.
Hứa Thành Lâm nói : "Trước đừng nói với Khả Ly dự định của anh, để cho cô ấy vui vẻ lập gia đình, chỉ cần hai người bọn em vui vẻ, người anh trai là anh cũng thấy cao hứng, yên tâm đi!"
"Vâng, vậy anh có tham gia hôn lễ của Khả Ly sao? Khả Ly có hỏi em, cậu ấy nói nếu anh không thể đến được cậu ấy cũng sẽ không để ý, chẳng qua cô ấy vẫn rất hy vọng anh có thể đến được."
"Đương nhiên anh sẽ đi rồi, anh là anh trai của bọn em mà, anh sẽ đi, anh sẽ chúc phúc cho cô ấy." Hứa Thành Lâm có chút phiền muộn nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại, vốn dĩ tình cảm đối với Khả Ly chính là anh đơn phương thôi, vốn tưởng rằng si tình chờ đợi sẽ có kết quả.
"Trước kia Khả Ly đã nói với em một câu, cậu ấy nói thực sự rất cảm kích anh đối xử tốt với cậu ấy, nếu có thể, cậu ấy cũng nguyện ý ở bên cạnh anh, nhưng lòng của cậu ấy đã sớm bị lấy mất rồi, nếu ở bên anh, cậu ấy cảm thấy như vậy đối với anh vẫn một lòng trả giá mà nói thật không công bằng ."
''''' dieenn-dann-lee-quyy-doon ''''''''
Hứa Thành Lâm cười cười lại thở dài một tiếng: "Đúng vậy! Trước kia anh nghĩ đến có thể đợi được cô ấy thì chính là hạnh phúc, bây giờ nghĩ lại cho dù đợi được cô ấy, nếu trái tim cô ấy không ở, thì anh cũng chưa chắc sẽ vui vẻ, em nói với cô ấy rằng anh đã nghĩ thông suốt rồi, thật sự, chỉ cần cô ấy và Ngọc Ngọc hạnh phúc, ở trong lòng anh cô ấy vĩnh viễn đều giống với em, đều là em gái tốt của anh."
"Vâng, cám ơn anh!" Hứa Mỹ An cũng cười, trong mắt đã có lệ quang lóe ra.
Hứa Thành Lâm gõ đầu cô một cái nói : "Cô nhóc ngốc nghếch này, khóc cái gì! Cũng là người sắp phải lập ra đình rồi, anh về nhà đã suy nghĩ thật lâu sau mới đưa ra quyết định, không phải nhất thời xúc động, kỳ thật hoàn cảnh của thành phố quê nhà của chúng ta cũng rất không tệ, hiện tại phát triển cũng rất tốt, lúc này trở về là đúng lúc."
"Vâng, anh trở về nhất định là cha rất cao hứng, dù sao cũng không xa, sau này em và Tuấn Kiệt cũng sẽ thường trở về ."
Hứa Thành Lâm gật gật đầu lại khẽ thở dài: "Tuấn Kiệt có thể có thời gian sao? Giới văn nghệ trước sau đều không được tự do như vậy, em xem bây giờ em đến chỗ anh cũng phải lén lén lút lút đeo kính râm đội mũ đâu."
Hứa Mỹ An không làm sao được nói: "Đúng vậy, hiện tại những phóng viên kia truy lùng rấy chặt chẽ, đều do Tuấn Kiệt quá nổi, trước kia em cảm thấy rất thú vị , không nghĩ tới sẽ phiền toái như vậy, nhưng Tuấn Kiệt nói nếu em không muốn đợi, thì anh ấy có thể rời khỏi ngay lập tức, hiện tại cũng chờ quay xong bộ phim đã ký hợp đồng là có thể dừng rồi, sau đó trải qua vài năm cũng sẽ trở nên phai nhạt, giới văn nghệ là như vậy."
"Vậy là tốt rồi, em cái cô nhóc này cũng là ngốc nhân có ngốc phúc, anh thấy Tuấn Kiệt rất không tồi, anh và cha cũng không cần lo lắng cho em nữa."
"A! Anh đây là ý gì chứ, hóa ra trước kia anh và cha đều lo lắng em sẽ không ai thèm lấy sao?" Hứa Mỹ Anh không thuận theo đập Hứa Thành Lâm một cái lớn tiếng kêu lên, bọn họ cần làm cho nội dung nói chuyện thoải mái hơn.
Hứa Thành Lâm cười nói: "Đương nhiên, em xem em bá đạo lại bạo lực như vậy, ai dám lấy chứ!"
"Tốt! Khi dễ em, vốn dĩ tối nay em còn muốn mời anh đi ăn đại tiệc, quên đi, hiện tại đổi thành anh mời, em muốn ăn sashimi cá hồi, bào ngư vi cá. . . . . ."
"Được được được, đi ăn đi! Anh sẽ gọi Lam Tuấn Kiệt đến thanh toán giúp em."
Hai người bắt đầu thoải mái nói giỡn, về đoạn tình cảm của Hứa Thành Lâm đối Mạnh Khả Ly, bọn họ rất ăn ý không hề nhắc đến.
Chương 62: Tai họa ngầm chồng chất 3
"Nhẫn rất đẹp, em rất thích." Khả Ly bàn tay hai người đang giao nhau còn có chiếc nhẫn giống nhau về kiểu dáng, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác nắm tay cả đời, bên nhau đến già, không nghĩ tới anh sẽ đích thân thiết kế nhẫn, phần này tâm ý cô đã thấy rất cảm động rồi.
"Nhẫn trơn là khẳng định không được, chỗ này của anh còn có mẫu nào khác có kiểu dáng đặc biệt sao? Anh nên biết phu nhân của tôi cũng sẽ không mang đồ trang sức giống của người khác."
"Đó là đương nhiên đó là đương nhiên, ba bộ này đều là độc nhất vô nhị, hơn nữa rất phù hợp với khí chất của Phong phu nhân, phong cách đơn giản sang trọng cũng là loại mà ông Phong yêu thích, mặt khác còn có mấy bộ có vẻ hơi hoa lệ một chút, không biết bà Phong có thể thích hay không, tôi lập tức lấy ra để hai vị xem." Vị quản lý này phi thường kích động, cũng phi thường thông minh, từ lúc nhận được đơn đặt hàng của Phong Chi Thu, thì anh ta đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi, ông Phong là khách hàng lớn, hợp ý, chỉ cần có thể được anh ta coi trọng , tiền khẳng định không là vấn đề.
Khả ly thấy vị quản lý mập mạp này có chút kích động phân phó nhân viên cửa hàng bên cạnh đi lấy trang sức khác vội vàng hé miệng cười nói: "Không cần, em cũng không thích đồ trang sức quá hoa lệ, Chi Thu, có một bộ phối hợp với áo cưới là đủ rồi."
"Được rồi! Ba bộ này chúng tôi đều lấy. Về sau nếu vợ tôi đến thì các anh đã biết tiếp đãi như thế nào rồi chứ!" Phong Chi Thu không hề chớp mắt mua ngay ba bộ trang sức hoàn mỹ khá đắt đỏ.
Vị quản lý kia lại là một trận kích động, vốn dĩ anh ta cũng không xác định Phong Chi Thu có thể mua toàn bộ, cho dù chỉ mua nhẫn và nguyên bộ trang sức kim cương này đã tính là tốt lắm rồi, không nghĩ tới lại mau cả ba bộ. Anh ta vội vàng vận phần khách khí nói: "Không chỉ có bà Phong, cho dù là bạn bè của bà Phong đến đây, sau này cho dù là mua sản phẩm gì đều sẽ hưởng ưu đãi còn 80%, chúng tôi sẽ có chuyên gia tiếp đãi, cũng có thể đưa hàng tới nhà cho bà lựa chọn."
"Tốt lắm! Lại thêm một bộ bằng vàng và ngọc trai, kiểu dáng phù hợp với phụ nữ trung niên." Phong Chi Thu nghĩ nghĩ lại lấy thêm hai bộ.
"Này?" Khả Ly kéo kéo ống tay áo của Phong Chi Thu, cái này cần bao nhiêu tiền chứ, cô biết đôi nhẫn này đã rất đắt tiền rồi, nếu lấy toàn bộ đầy đủ thì lại càng không cần phải nói, khẳng định đều là con số trên trời.
Phong Chi Thu vỗ vỗ tay cô mỉm cười nói: "Hai bộ này là tặng cho mẹ em, về phần quần áo, anh đã sắp xếp để tòa nhà bên kia đi làm rồi."
"Anh như vậy rất tốn kém, em cũng không cần nhiều trang sức như vậy, bình thường em cũng không có đeo." Khả Ly vẫn đang cảm thấy quá mức xa xỉ.
Chương 62: Tai họa ngầm chồng chất 4
Phong Chi Thu nhìn cô một chút lại quay đầu đối mặt với vị quản lý đã khổi phục vẻ mặt bình tĩnh nói : "Vợ tôi còn cần một ít đồ trang sức nhỏ đơn giản khác biệt lại không quá phô trương dùng để đeo hằng ngày, nếu chỗ anh có thì để ý lấy giúp tôi."
"Được được được, tôi hiểu rồi, nhất định sẽ chuẩn bị tốt đồ trang sức thích hợp khí chất của bà Phong đến lúc đó nhất tịnh đưa đến nhà." Khách hàng lớn hào phóng như vậy cũng không tính nhiều, đương nhiên anh sẽ cung cấp sự phục vụ tốt nhất, điều đáng tiếc duy nhất là trang sức hợp với vị Phong phu nhân xinh đẹp này cũng không phải là những sản phẩm quá hot, nhưng có chồng hào phóng như vậy, sau này chắc hẳn sẽ là khách quen, ai nói trang sức nhất định phải đẩy mạnh tiêu thụ với phụ nữ chứ, mấu chốt vẫn là cần người đàn ông chịu ra tiền.
.....di-een...d-a-an...ll-e...q-u-uy...do-on......
Khả Ly thấy Phong Chi Thu hết sức cao hứng, cũng không tiếp tục đánh gãy hưng trí của anh nữa, đối với việc anh có thể nghĩ đến mẹ mình cô đã thấy cảm động đến nói không ra lời, hạnh phúc đến mãnh liệt như thế, đã sắp bao phủ lấy cô rồi.
Còn không đến nửa tháng nữa sẽ kết hôn, tình cảm của hai người giống như một ngày lại so với một ngày thắm thiết hơn, bình thường chỉ tách ra mấy giờ đã khiến cô nóng ruột nóng gan rồi, đây là cảm giác yêu đi, mẹ và Ngọc Ngọc ở bên kia hình như cũng rất hài lòng, mỗi lần điện thoại đều vô cùng vui vẻ, cô đã vài lần nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của mẹ, điều này rất không tầm thường.
Bất kể là ở nhà họ Mạnh hay sau khi rời khỏi đó, từ đầu đến cuối Trương Mai vẫn có thản nhiên u buồn, sau khi rời khỏi tuy rằng cũng thường thường bị Ngọc Ngọc đậu cười, nhưng chỉ là hơi hơi cười, trong mắt vẫn có nỗi buồn nhè nhẹ không tan đi được, bây giờ có thể vui cười ra tiếng, làm cho Khả Ly hết sức vui mừng.
Chỉ cần mẹ và Ngọc Ngọc có thể hạnh phúc, là cô đã cám ơn trời đất rồi, huống chi bản thân cô cũng cảm thấy hạnh phúc như vậy, chỉ cần có thể nắm chắc được hạnh phúc này, cô nguyện ý dốc hết tâm huyết.
"Không còn sớm, ngày mai lại đi thử lễ phục đi, bây giờ anh muốn về nhà." Lên xe trong mắt Phong Chi Thu lại thoáng hiện ra tia lửa nhiệt tình.
Khả Ly mềm mại đáng yêu nhìn anh liếc mắt một cái sẳng giọng: "Rõ ràng còn sớm đâu, vội vả về nhà như vậy làm cái gì!"
"Về nhà làm cái gì? Em không biết sao? Có rất nhiều sự phải làm đâu!" Phong Chi Thu đúng lý hợp tình nói.
Khả Ly khẽ cắn môi một chút nói: "Thử lễ phục có thể không đi, không phải anh còn hẹn muốn dẫn em đi xem phòng ở đấy sao?"
"Đúng rồi, đi xem phòng ở trước, nhất định em sẽ thích, anh đã làm cho người ta chuẩn bị tốt mọi thứ, trực tiếp vào ở là được, đúng rồi, qua phòng ở bên đó cũng giống nhau thôi, dù sao cũng là nhà của chúng ta." Phong Chi Thu đắc ý cười nói, ánh mắt vẫn ái muội .
Khả Ly cười cười không thèm nhắc lại, chỉ cần anh yêu thích chính mình, cô rất thích ý thuận theo, đối với sự dụng tâm của anh cô còn có thể hồi báo cái gì đâu, cô chỉ có bản thân, đương nhiên, còn có một hẳn là bí mật nhỏ sẽ làm anh kinh hỉ.
Cô thường nghĩ, lúc Phong Chi Thu nhìn thấy Ngọc Ngọc sẽ có biểu tình như thế nào, Ngọc Ngọc nhất định sẽ phi thường vui vẻ, thằng bé vẫn khát vọng nhìn thấy cha của mình, mà Chi Thu thì sao, hai người ân ái xong cô từng hỏi anh thích con trai hay con gái, anh nói đều thích hơn nữa hy vọng có thể sinh cả hai mới tốt, bởi vì anh cảm thấy từ nhỏ anh có một mình rất cô đơn, đương nhiên cô cũng nguyện ý sinh tiếp, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ có rồi, bọn họ ân ái như vậy lại không hề dùng biện pháp tránh thai, tay của Khả Ly đặt trên bụng mình mỉm cười hạnh phúc.
|
|
|
Chương 65: Bất ngờ liên tục "Hôm nay anh không đến công ty sao?" Khả Ly vươn cánh tay non mềm trắng như tuyết lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn xem đã hơn chín giờ, tối hôm qua không biết Phong Chi Thu đi đâu, sau khi trở về còn nhiệt tình kịch liệt hơn so với trước kia, giống như muốn cô bao nhiêu cũng không đủ vậy, hại cô mệt mỏi quá mức.
Phong Chi Thu ôm Khả Ly từ phía sau lưng bũi môi nói: "Anh không muốn rời giường, lại ngủ thêm một lát, ôm em thật là thoải mái."
"Ngày hôm qua anh hẹn với Tuấn Kiệt gặp nhau ở Nghệ Tinh mà, bàn giao xong mọi công việc mới yên tâm nghỉ chứ." Khả Ly nhắc nhở, tuy rằng một người là ông chủ, một người là ngôi sao lớn làm việc cũng không thể không bàn giao rõ ràng.
"Ừm, đã biết, anh đi ngày, hôm nay em muốn làm gì?" Phong Chi Thu vẫn đang nửa mê nửa tỉnh, tay lại ngựa quen đường cũ đặt lên nơi đầy đà non mềm, không nhẹ không nặng vuốt ve.
Khả Ly xoay người nói: "Anh thật là, sao mà cái gì cũng không nhớ rõ thế, ngày hôm qua không phải đã nói em đi chọn áo cưới cùng lễ phục với Mỹ An, sau khi anh và Tuấn Kiệt bàn giao công việc xong sẽ tụ họp với bọn em để đi chụp ảnh mà."
"À, anh nhớ ra rồi!" Cuối cùng Phong Chi Thu cũng mở mắt, duỗi cái lưng mệt mỏi.
"Mau dậy đi, thời gian rất gấp, em và Mỹ An hẹn nhau 10 rưỡi gặp ở tiệm áo cưới rồi." Thừa dịp anh buông tay ra, Khả Ly vội vàng ngồi dậy.
Phong Chi Thu cũng không dây dưa nữa, hai người rời giường rửa mặt chải đầu.
"Bảo bối! Hai ngày tới hết bận chúng ta đi đón mẹ và con trai em về thành phố G, để bọn họ vào ở nhà mới trước thế nào?" Rửa mặt xong, Phong Chi Thu vừa mặc quần áo vừa nói.
Tay Khả Ly hơi dừng lại một chút nhẹ giọng hỏi: "Không phải nói đến đám cưới mới đón hai người đến sao?"
Sau khi Phong Chi Thu mặc quần áo xong, quay lại toilet ôm eo Khả Ly từ phía sau nói : "Trước kia anh không có kinh nghiệm chung sống với trẻ nhỏ, cho nên thầm nghĩ ở riêng cùng với em, bây giờ nghĩ lại rất ích kỷ, anh nên học cách quan hệ tốt với con trai của em mới được, em cảm thấy thằng bé có thể yêu thích anh hay không?"
"Đương nhiên, nhất định thằng bé sẽ rất thích anh, anh cũng sẽ thương nó, đừng lo lắng!" Khả Ly nở nụ cười, quay đầu nhẹ hôn Phong Chi Thu một cái.
"Vậy thì đón hai người tới sớm một chút, nhưng anh cũng phải nói trước, thằng bé không thể tranh em với anh được, em cũng không thể có thằng bé sẽ không để ý đến anh đâu."
Khả Ly anh một vẻ mặt như thường, nhịn không được cười ra tiếng: "Anh là cha mà, thế nhưng ghen với con trai, có thấy xấu hổ không chứ!"
"Vấn đề này rất quan trọng, anh cũng vừa mới nghĩ đến, sau này chúng ta cũng không thể sinh nhiều con quá, nếu không chắc chắn em sẽ không có thời gian ở bên anh." Phong Chi Thu hoàn toàn không phát hiện mình đã càng ngày càng ỷ lại vào Khả Ly rồi, giống như một đứa trẻ to xác vậy, sự ôn nhu của Khả Ly quả thật đã bù đắp lại sự thiếu thốn tình cảm nhiều năm của anh.
Khả Ly cười thỏa mãn không nói cái gì nữa, Phong Chi Thu ôm Khả Ly hôn thật lâu mới buông cô ra để đi làm.
Phong Chi Thu vừa đi không bao lâu, chuông cửa liền vang lên, lần này lại là một vị khách không mời mà đến.
Mái tóc xoăn dài màu vàng được chăm chút tỉ mỉ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to trong sáng màu xanh, lông mi dài mê người, còn có một thân trang phục vừa người, trên người mặc một bộ váy hàng hiệu nổi danh mà Khả Ly không nhớ nổi tên, điều khiến cô khó từ chối nhất là đối phương thế nhưng mang theo vẻ mặt tao nhã lại mỉm cười thiện ý.
"Miya Aniston, người Anh, vị hôn thê của Andrew, thật hân hạnh được gặp cô!" Mặc dù là một cô gái Tây trăm phần trăm, lại nói một câu tiếng Trung, thấy vẻ mặt Khả Ly ngỡ ngàng, lại bổ sung thêm, "Tên tiếng Trung của Andrew là Phong Chi Thu."
Khả Ly hơi sững sờ một chút, tự nhiên có một loại cảm giác khó nói thành lời, cô bé trước mắt rất có khí chất hơn nữa còn phi thường có lễ phép, trong khoảng thời gian này Phong Chi Thu cũng không nói nhiều đến chuyện ở nước Anh, cũng chưa từng nói bên phía ông ngoại của anh có người thân đến đây tham gia hôn lễ của anh hay không, mà cô cũng chưa từng hỏi.
Do dự một lát cô mới ôn nhu hỏi: "Chi Thu biết cô sẽ tới sao?"
"Anh ấy biết tôi sẽ đến, nhưng không rõ ngày giờ cụ thể, bởi vì trước đó tôi vẫn luôn chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp, luận văn tiến sĩ của tôi vừa mới được sự chấp thuận của thầy hướng dẫn, liền chạy ngay tới đây, tôi có thể vào sao? Bay một chuyến bay dài khiến tôi rất mệt." Trong thần sắc của Miya quả thật không che dấu được sự mỏi mệt, người lại vẫn đứng thẳng tắp như cũ, cho thấy được giáo dục rất tốt, chắc chắn là một cô tiểu thư danh giá rồi.
Lúc này Khả Ly mới thấy rương hành lý phía sau cô ấy, xem ra cô ấy vừa xuống máy bay liền đi thẳng tới đây, cô vội vàng nghiêng người mời Miya vào nhà.
Miya nhìn chung quanh phòng một chút, mới mỉm cười hết sức lễ phép hỏi: "Tôi có thể sử dụng toilet một chút được chứ?"
"Có thể, xin cứ tự nhiên!" Khả Ly gật đầu, lúc này chuông điện thoại reo lên.
Hứa Mỹ An kích động la hét ở đầu kia điện thoại: "Khả ly, sao cậu còn chưa đến, mau đến đây, mình đã bắt đầu thử váy rồi, hôm nay có rất nhiều việc cần hoàn thành đâu, chỉ mong có thể tìm được áo cưới thích hợp, tối hôm qua Tuấn Kiệt còn muốn đặt theo yêu cầu từ Italy, nhưng thời gian hoàn toàn không kịp, cho nên liền chọn ở đây, dù sao mình gà cho anh ấy chứ cũng không phải vì quần áo, hơn nữa mình cảm thấy mỗi chiếc váy cưới đều rất đẹp, nên mình cần ý kiến của cậu, nhanh lên! Cậu mau đến đây đi, mình kích động cả đêm, thật sự không đợi được nữa."
"Được, mình tới ngay đây." Cảm xúc kích động của Hứa Mỹ An lúc này tuyệt không thể ảnh hưởng đến Khả Ly được, vị hôn thê tao nhã mê người từ trên trời rơi xuống này khiến cô chóng váng đầu óc cộng thêm tâm tư rối bời.
Cúp điện thoại mới phát hiện Miya đang cầm khăn lông lớn đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô, thấy cô nhìn sang mới theo thói quen hơi mỉm cười nói : "Cô là tình nhân của Andrew ở Trung Quốc đúng không?"
Khả Ly nghẹn lời, tình nhân? Cô nên sửa lại lời nói của cô ấy rằng mình cũng là vị hôn thê của Phong Chi Thu sao? Hiển nhiên không ổn, cô gái xinh đẹp người Anh vừa có giáo dưỡng cừa có mỹ mạo trước mắt này chắc là ông ngoại Phong Chi Thu chọn lựa cho anh ấy, chính là không biết Chi Thu có biết việc này hay không, cô không muốn nói gì, chuyện này nên do bản thân Chi Thu xử lý.
"Tôi sẽ không để ý, Andrew là một người đàn ông phi thường xuất sắc, anh ấy có thể cùng lúc có vài người tình nhân, nhưng chắc cô cũng rõ, chỉ có tôi mới là vợ của anh ấy, có phải cô cho rằng chúng tôi là hôn nhân gia tộc hay không?" Nhìn vẻ mặt sững sờ của Khả Ly, Miya cười khẽ một tiếng, "Hôn ước của chúng tôi cũng không hoàn toàn là do gia tộc quyết định, từ lúc còn rất nhỏ chúng tôi đã biết nhau rồi, tôi và Andrew thanh mai trúc mã theo lời của người Trung Quốc, đơn giản là anh ấy thì bận rộn việc kinh doanh, mà tôi lại liên tục học tập vài cái học vị, mới chưa kết hôn, tôi vẫn học tập để trở thành người vợ đủ tư cách nhất của anh, bây giờ đã đến lúc rồi."
Giọng nói của Miya mềm nhẹ bình tĩnh, Khả Ly lại cảm giác được một loại áp lực vô hình, cô miễn cưỡng hé miệng mỉm cười một chút nói : "Tôi sẽ báo cho Chi Thu biết tin cô đã đến, mặt khác tôi đã có hẹn với bạn, phải ra ngoài, trước tiên cô cứ nghỉ ngơi đi đã!"
Khả Ly vội vàng như trốn tránh rời khỏi căn phòng vốn dĩ đã tương đối quen thuộc, lái xe vẫn chờ cô dưới lầu, Khả Ly ngồi trên xe cầm điện thoại nhìn đi nhìn lại, mãi cho đến khi gần tới tiệm áo cưới mới vội vàng nhắn tin đơn giản nói cho Phong Chi Thu biết chuyện Miya đã đến, cô không dám gọi điện thoại trực tiếp hỏi anh, sợ hãi đó là thật sự, nếu như là sự thật thì cô nên làm cái gì bây giờ.
"Khả Ly, vừa rồi Kim phu nhân ở của hàng bên kia điện báo nói có hai chiếc áo cưới thủ công mới nhất được chuyển đến, chúng ta đi xem một chút đi, bên này mình đã xem hết rồi." Thấy Khả Ly đang từ từ bước đến, Hứa Mỹ An cũng không có trách cứ, chính là hạ giọng nói nhỏ với cô.
Nơi này vốn là một dãy phố chuyên áo cưới, nhưng nổi danh nhất cũng là cửa hàng ở đầu đường Giai Duyên Như Mộng này cùng cửa hàng Kim phu nhân ở cuối phố. Hai cửa hàng thực lực tương đương, đều có nhà thiết kế riêng, nhưng đều có các tác phẩm kinh điển, mặc dù muốn chọn ở Giai Duyên, bởi vì lễ phục của Khả Ly là ở Giai Duyên, nhưng Hứa Mỹ An vẫn muốn sang chỗ Kim phu nhân nhìn một cái.
Khả Ly không có ý kiến gì, suy nghĩ còn xoay quanh ở chuyện của vị hôn thê trên trời rơi xuống kia, Hứa Mỹ An nói với bà chủ nhiệt tình đi xem trang sức trước, sau đó lôi kéo Khả Ly rời khỏi cửa hàng này, tự lái xe đến cửa hàng Kim phu nhân.
"Làm sao vậy? Tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt sao?" Hứa Mỹ An thấy Khả Ly không có tinh thần, vừa lái xe vừa nói.
Khả Ly lắc lắc đầu, Phong Chi Thu còn chưa trả lời tin nhắn, cô bắt đầu hơi lo lắng rồi, từ lúc chuẩn bị hôn lễ tới nay cô vẫn có một loại cảm giác không chắc chắn không an lòng, chẳng lẽ cũng vì dự liệu được có thể sẽ không thể thuận lợi cử hành hôn lễ sao?
"Vốn dĩ Tuấn Kiệt lo lắng mình đi một mình, thực ra mới hơn một tháng mà thôi, mình không có một chút cảm giác gì cả, anh ấy đã bắt đầu khẩn trương rồi." Trong miệng tuy rằng Hứa Mỹ An báo oán nhưng biểu tình lại thật sự ngọt ngào.
Khả Ly nhìn cô một cái nói : "Vẫn phải cẩn thận, về sau đừng tự mình lái xe, tính cậu hấp tấp, nhỡ va chạm vào đâu sẽ khiến người lo lắng."
"Chỉ biết cậu sẽ đứng về phía anh ấy mà, được rồi, đến, thực ra lái xe cũng không tốn sức, sớm biết như vậy thì lưu lại tài xế của cậu là tốt rồi, cậu xem đi sang đây cũng gần, nhưng chỗ đậu xe trước cửa đều kín rồi, chỉ có thể đỗ xuống dưới hầm, mình ghét nhất phải đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm, luôn cảm giác ngột ngạt không thở nổi.
Hứa Mỹ An vừa kêu ca vừa lái xe xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất, bởi vì bên cạnh chính là một siêu thị, cho nên vị trí đỗ xe luôn căng thẳng, rất vất vả mới tìm được một vị trí, hai người mới đi về phía thang máy.
"Đừng nhúc nhích!" Một tiếng quát trầm thấp, ở nơi khúc quanh, Hứa Mỹ An đã rơi vào tay một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm, theo tư thế này, người đó tay trái bịt miệng Hứa Mỹ An, mà tay phải kề sát ở bên hông cô hình như có dao.
Khả Ly còn không kịp phản ứng, hai phía của cô cũng nhiều thêm hai người đàn ông, nhanh chóng liếc một vòng phát hiện chỗ rẽ này vừa vặn là góc chết với phòng trực ban, không ai có thể nhìn thấy bọn cô, hơn nữa đối phương có vũ khí.
Khả Ly bình tĩnh nói: "Các người đừng làm bậy, chúng tôi sẽ phối hợp, tiền đều cho các người."
"Cô gái này xử lý như thế nào?" Người đàn ông cao hơn ở bên phải Khả Ly dồn dập hỏi, cũng không để ý tới đề nghị của cô, chẳng lẽ không phải cướp tiền ?
Người đàn ông kèm hai bên Hứa Mỹ An giọng điệu lạnh như băng, trầm thấp có chút dọa người: "Cô ta đã nhìn thấy chúng ta rồi, cùng mang theo."
Khả Ly cảm thấy không thích hợp, những người này hẳn là có chuẩn bị mà đến, vừa định la lên, miệng mũi đã bị người dùng khăn bịt chặt, sau đó liền lâm vào trong bóng tối.
|