Hồi Ức Của Một Linh Hồn
|
|
Chương 15 Chap 15 : Chỉ là anh sợ, anh sợ em sẽ rời xa anh sunny à…
Những tia nắng đầu tiên xuyên qua từng lá thông, mặt trời cũng dần ló dạng. Cả đêm nằm gió và dầm sương, nhưng tibu ngủ một giấc thật ngon lành, có lẽ vì quá say. Khẽ rùng mình vì trời lạnh và từng tia sáng chiếu thẳng vào mặt, tibu mở mắt và tỉnh dậy..
Từng giọt sương vẫn còn đọng trên mắt tibu, trên khắp khuôn mặt tibu. Tibu đưa tay lau mặt, gạt đi những giọt sương, gạt đi những mệt mỏi đã xảy ra. Tibu thấy lòng mình nhẹ nhàng vô cùng. Một ngày mới lại bắt đầu, chẳng cần biết hôm nay sẽ như thế nào, chẳng cần biết có chuyện gì xảy ra, đơn giản là một ngày nữa lại đến và hãy tận hưởng nó như một món quà mà thượng đế ban tặng cho chúng ta
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Đứng ngay trên đỉnh cao của ngọn đồi, hít thở từng luồng khí cực kì trong lành vào buổi sáng sớm, con người như quên hết tất cả những vất vả trong cuộc sống hằng ngày, quên hết tất cả những chuyện đau buồn. Tibu hét lên một tiếng thật lớn, như là chào ngày mới
- Dcm, mới sáng sớm mà lên cơn rồi hả tibu. Long nhăn nhó
- Đm vẫn còn say hả tibu. Nhân lên tiếng
Rồi tibu cười lớn
- Haha, dậy đi tụi mày, sáng rồi. Hay là muốn nằm ở đây luôn, để tao sắp xếp đào cho tụi mày hai cái lỗ. Cho nằm đến khi mục xương luôn. Thôi dậy đi rồi uống café
Long và Nhân lồm cồm bò dậy, cả ba cùng đến khu ngã năm đại học uống café. Nhâm nhi từng giọt cafe đắng ngắt nhưng thơm lừng, chậm rãi hút từng hơi thuốc. Tibu khẽ thở dài…
- Sao vậy mày? Nhân hỏi
- Tao thấy trong lòng hơi lo lo, không biết hôm qua sunny ở đó làm gì? Không biết có chuyện gì xảy ra với sunny không
Rồi tibu quay sang nói Long
- Mày lo sắp xếp xuống sớm đi Long, tao nghĩ chuyện hôm qua thằng T không bỏ qua đâu, thề nào công an cũng hỏi thăm. Mày yên tâm, ông già tao cũng có quen biết một vài người. Nếu bị kêu về đồn, chắc cũng bị tẩm quất một trận thôi chứ không có chuyện gì đâu. Chuyện này để tao lo
- Ừ, vậy thì tùy mày, tao cũng chẳng giúp được gì. Có chuyện gì nữa thì gọi tao một tiếng, tao lên liền
Rồi tibu nhận được tin nhắn của sunny
- Sao anh không đi học? Anh đang ở đâu
- Anh đang uống café với bạn, tí nữa anh vô học hai tiết sau
Sau đó tibu và Nhân đưa Long ra khách sạn và về, rồi hai thằng lại lang thang vô lớp học giữa giờ ra chơi. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của tibu và Nhân, người thì toàn mùi hèm, ai cũng thấy lạ và hỏi.
- Sao nhìn mệt mỏi vậy? bộ nhậu cả đêm hả
Tibu và Nhân cười và trả lời
- Ừ hôm qua tụi tao nhậu cả đêm ngoài nghĩa địa
Mọi người chỉ cười và chẳng ai tin, ừ có lẽ nhìn bề ngoài không ai nghĩ hai thằng lại điên đến mức đó
Sunny vẫn ngồi đó, có điều nhìn sunny sao hốc hác quá, mắt sunny có vẻ hơi sưng vì khóc. Tibu thấy hơi khó chịu vì nhìn sunny như thế, lòng tibu bỗng thắt lại. Tibu từ từ tiến về phía sunny, ngồi xuống cạnh sunny quay sang nhìn sunny một lát rồi hỏi sunny
- Em ăn sáng chưa? Sao nhìn em buồn vậy
- Em ăn rồi tibu
- Hôm qua có chuyện gì mà em lại ở đó vậy? anh thật không hiểu
- Hôm qua anh làm như thế là em không đồng ý, sao anh lại bồng bột vậy. Anh không suy nghĩ kì về những điều mình làm sao
- Em trả lời anh đi, sao em lại ở đó
Sunny im lặng một lúc, sao không gian của hai đứa bỗng trở nên xa cách và nặng nề đến thế…
- Thật ra có điều em đã không nói với anh, T là người yêu đầu tiên của em. Nhưng T đã có vợ, em biết được điều đó trước khi gặp anh. Rồi tụi em chia tay. Hôm qua T hẹn gặp em để nói chuyện, đúng lúc đó thì anh đến
- Vậy.. vậy mọi chuyện em nói với anh đều không phải là sự thật đúng không
Sunny chỉ im lặng và không nói gì…
- Em không muốn nói thì thôi, anh cũng không ép
- Em xin lổi, xin anh đừng ghét bỏ em tibu à…
Tibu càng làm không khí trở nên căng thẳng hơn, tibu đứng dậy rồi bước ra ngoài hành lang mồi một điếu thuốc để hút, sau đó im lặng và suy nghĩ… Trong đầu tibu lúc này không phải là một cuộc đấu tranh nội tâm, cũng chẳng phải là đang trách móc gì sunny. Tibu đang lo sợ… tibu đang suy nghĩ nhiều điều trong đầu
Anh là người đến sau phải không sunny, chỉ để xóa nhóa đi những hình ảnh đã làm em đau khổ trước đây?
Tình cảm em dành cho anh không đủ nhiều đề quên đi được tình yêu trước đây của em đúng không?
Có phải em đang muốn rời xa anh hay không?
Em có yêu anh nhiều hơn T không, anh không quan tâm. Anh chỉ biết được một điều, em quan trọng đối với cuộc sống của anh. Việc em rời xa anh, chẳng khác nào em đã lấy đi cuộc sống của anh. Rồi anh sẽ sống như thế nào hà sunny…
Rengggggggg!!! Tiếng chuông vô lớp vang lên, tibu đi vô lớp định ngồi cạnh sunny và nói những suy nghĩ của mình cho sunny biết nhưng Linh đã ngồi cạnh đó rồi. Tibu lại lủi thủi đi xuống cuối lớp và ngồi, chỉ kịp nhìn thấy một ánh mắt thật buồn đang theo dõi mình.
Từng phút nặng nề cứ trôi qua, những suy nghĩ trong đầu cứ khiến trái tim của tibu phải khó chịu. Tibu chỉ muốn đứng dậy và hét lớn thật lớn rằng :sunny, anh yêu em, đừng rời xa anh.. nhưng lại không thể làm được.
Sunny nằm dài trên bàn, uể oải và mệt mỏi lắm. Tibu nhìn sunny và thấy thật buồn, có lẽ đêm qua là một đêm rất dài với sunny…
Bỗng chốc những suy nghĩ trong đầu của tibu khiến tibu trở thành một kẻ ngốc, mọi việc thật đơn giản. Muốn nói chuyện với sunny, tibu chỉ cần lấy điện thoại ra và nhắn cho sunny.
- Sunny, nhìn thấy em buồn và mệt mỏi như thế. Thật sự anh đau buồn lắm biết không. Anh đang lo sợ, không phải là vì em yêu T hay yêu anh. Anh sợ em sẽ không còn bên cạnh anh nữa. Anh sợ em sẽ rời xa anh. Anh chỉ mong em luôn bên cạnh anh mãi thôi, anh chỉ muốn đến cuối đời, người ngồi bên cạnh giường của anh chính là em. Em đang nghĩ gì, nói cho anh biết đi sunny!
- Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa tibu, em yêu anh và sẽ không xa rời anh đâu. Em không bao giờ muốn rời xa anh cả. Anh tha lỗi cho em vì đã dấu mọi chuyện được không?
- Sao lại tha lỗi? Anh chưa bao giờ giận em hay bực bội vì em cả. Cho dù chỉ được là một kẻ bù nhìn bên cạnh em anh cũng hạnh phúc rồi. Anh không hy vọng sẽ có em cho riêng mình, không hy vọng em chỉ nghĩ về anh.
Ai đó có thể nói anh nhu nhược nhưng anh là thế, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em anh cũng hạnh phúc rồi. Anh không mong điều gì nhiều hơn thế nữa.. Thời gian sẽ xóa được tất cả, hãy hứa là luôn ở bên cạnh anh được không? Anh sẽ chăm sóc, quan tâm và luôn bảo vệ che chở cho em…
- Cuộc sống không biết trước được điều gì tibu à, em chỉ biết là em rất yêu anh và không bao giờ muốn rời xa anh cả.
Chẳng có điều gì chắc chắn được sunny sẽ mãi ở bên cạnh mình. Tibu cảm thấy trong lòng bất an và lo sợ lắm…
Phải làm sao, để anh có thể bên em mãi mãi
Phải làm sao để mỗi sớm thức dậy, anh lại được nhìn thấy em đang nằm bên cạnh anh
|
Chương 16 Chap 16 : Chiếc nhẫn và sợ dây chuyền…
Chiếc nhẫn tibu có phần nào đã bạc màu , có lẽ vì dầm mưa dãi nắng và phơi sương quá lâu rồi. Có nhiều chuyện đã xảy ra, mọi thứ có thể phai dần theo năm tháng, nhưng có một thứ không bao giờ bị mất đi và sứt mẻ, dù chỉ là một chút xíu. Đó là tình yêu tibu dành cho sunny.
Dạo này sunny không còn đeo nhẫn của tibu tặng như hồi xưa nữa, thay vào đó là một chiếc nhẫn vàng. Vàng chói lóa và toát lên một vẻ cao sang, hơn hẳn cái nhẫn bạc tầm thường và rẻ tiền của tibu.
- Sao em không đeo nhẫn của anh nữa? Dạo này anh ít thấy em đeo nó quá à. Nhẫn vàng này ai tặng em vậy? Tibu hỏi sunny
- Hì hì đâu có ai tặng đâu anh, em để dành tiền mua nè, lâu lâu thay đổi nhẫn nhìn cho nó lạ
Tibu sợ có lẽ nào tình yêu sunny dành cho tibu đã thay đổi, mà cuộc đời này chẳng ai biết trước được điều gì. Con gái ai chẳng mơ ước một cuộc sống đầy đủ và không vất vả.
Một túp lều tranh hai trái tim vàng, chỉ khiến người ta bật cười, thời buổi này chỉ có thú mới sống như thế. Ừ ta chỉ cưỡi dream cùi, thuốc thì War hourse 5k một gói. Điện thoại thì cứ Nokia 1xxx tò tí te. Haizzz sao để giữ được người yêu với cái mã mồng tơi
Dạo này sunny gầy lằm, thật sự là rất gầy. Tibu lo lắng cho sunny rất là nhiều, nhìn sunny như thế, tibu xót lắm như là một vết thương vừa mới đứt bị xát muối vào vậy. Thỉnh thoáng tibu lại mua cho sunny nho khô, ừ..là vì sunny rất thích ăn.Đó là những gì tibu có thể làm được để thể hiện sự quan tâm của mình.
Tibu thấy buồn lắm, vì chẳng thể ở bên cạnh sunny cả ngày để chăm sóc cho cô ấy, tin nhắn cho tibu từ sunny dạo này cũng dần ít đi..gặp sunny cũng không còn nhiều được như trước nữa.
Mỗi ngày trôi qua thật nặng nề và khó khăn với tibu biết bao nhiêu. Phải làm sao đây khi mà khoảng cách đó từ lúc nào lại xuất hiện và dần nới rộng ra.
Một lần đi ngang qua tiệm trang sức, đập vào mắt tibu là một sợ dây chuyền vàng với mặt ngôi sao rất sáng. Trong đầu tibu chợt nghĩ, ngôi sao đó thật sáng như là sunny vậy. Nếu mình có thể mua nó để tặng cho sunny thì hay biết mấy… 4 năm trước, 1750k không phải là một số tiền nhỏ đối với sinh viên
Và rồi tibu chợt lóe lên một ý tưởng, mình phải đi làm thêm để mua nó tặng cho sunny mới được. Nhưng làm gì bây giờ, khi mà mình chẳng có trình độ gì cả, nếu đi bưng cả phê thì lương bèo qua ( thời đó 300k/ tháng), và rồi nhớ tới một người quen.
Tibu đi thẳng một mạch lên chợ Đà Lạt, lên lầu ba. Dõng dạc và mạnh mẽ bước vào thẳng phòng nhân sự của tranh thêu tay XQ (XQ Silk Hand Embroidery là một thương hiệu tranh thêu nổi tiếng nhất Việt Nam, đã xuất hiện ở nhiều nơi trên thế giới đặc biệt là ở Châu Âu)
- Dạ chỉ cho em hỏi ở đây còn tuyển người mẫu không ạ ? Bằng đôi mắt cương trực và đầy tự tin, tibu hỏi chị giám đốc nhân sự
Sau đó chị hỏi nhiều điều về tibu, tuổi tác trình độ học vấn, nơi ở và lý do xin vào làm người mẫu ở đây. Rồi tibu cũng nhận được việc với lương khởi đầu là 1tr7. Chị đó nhìn tibu và cười, tibu thấy lạ lắm không phải là một nụ cười chào hỏi? Đến sau này tibu mới hiểu được, nụ cười đó có một chút châm biếm và mỉa mai. Mỉa mai cái công việc người mẫu
Ngày đầu tiên đi làm, ai cũng mặc vest chỉnh tề. Chỉ tibu mặc quần tây áo sơ mi vàng và thắt caravat nhìn bựa không chịu nổi, tibu thấy mình cùi bắp. Một chị là quản lý nơi tibu làm đến nói chuyện với tibu, phổ biến cho tibu biết nội quy và công việc của mình.
Nói sơ qua một chút về công ty XQ.
(X-Q sử quán là tên viết tắt tên của hai nghệ nhân Võ Văn Quân vàHoàng Lệ Xuân nhằm duy trì và phát triển nghề tranh thuê tay truyền thống. Nghệ nhân Võ Văn Quân đã cùng chị Xuân vạch hướng đi mới cho ngành nghề, kết hợp giữa nghệ thuật thêu và tính nghệ thuật của hội họa tạo sắc màu mới cho tranh thêu Việt Nam.
XQ đến nay đã có hơn 3.000 thợ thêu, trong đó có hơn 2.000 nghệ nhân và 6 công ty trực thuộc trong và ngoài nước
Chị Hoàng Lệ Xuân là cháu 4 đời của một nghệ nhân thêu trước đây của cung đình Huế. Điều đáng ngưỡng mộ là thời gian đầu thành lập công ty, chỉ có hai người mà thôi. Chị Xuân thì thêu tranh, anh Quân thì đạp xe đạp đi bán tranh. Vậy mà từ hai bàn tay trắng đã tạo dựng nên cơ nghiệp như ngày nay)
+++ Bonus hình XQ
By tini1911 at 2012-03-15
By tini1911 at 2012-03-15
By tini1911 at 2012-03-15
By tini1911 at 2012-03-15
Sau khi phổ biến nội quy và công việc. Thì tibu bắt đầu làm việc, công việc của tibu chỉ là lượn tới lượn lui trong công ty, chỉ việc đi ra rồi đi vô, nói chuyện với khách.
Ngắm gái tán phét chán rồi thì đi ra ngoài uống café, uống đã rồi thì vô lại rồi đi tới và đi lui. Mệt thì kiếm chỗ nào bí ẩn ngủ. Xong thì kết thúc một ngày. Một công việc hết sức nhẹ nhàng và có đôi chút nhàm chán.
Đến ngày thứ hai, mượn được bộ đồ vest của ông già, ráng diện vào cho nhìn cho bằng người ta. Hài thôi rồi, lên tới công ty thì các chị xinh tươi ( Nữ nhân viên trong công ty ai cũng mặc áo dài, nhìn múp thôi rồi. Ngoại trừ nghệ nhân thêu các nhân viên khác tuyển đều có ngoại hình ) mới cười và nói
- Em mượn đồ của ai vậy, nhìn rộng thùng thình mắc cười quá đi
Tibu thở dài, ước gì có phép độn thổ. Đồ tui mượn ông già tui, lấy gì mà không rộng. Quê không chịu nổi, đành nuốt nước miếng cắn răng chịu đựng, ngậm bồ hòn ráng lê lết cho hết ngày.
Tối hôm đó về nhà, năn nỉ vị cha già vĩ đại của dân tộc cho tiền mua một bộ đồ. Nhưng thú thật nhà cũng chẳng khá giả, nên tibu quyết định xin 350k để mua một bộ vest cũ. Chài! Trong lòng vui sướng biết bao, cầm bộ vest trong tay hai mắt long lanh và mừng rỡ như mới trúng vé số. Đầu tibu tự nhủ, phải có đầu tư mới gặt hái được thành quả tốt chứ.
Khỏi phải nói, sáng hôm sau đi làm thì nhìn tibu thôi rồi, đẹp lung linh trong bột vest màu đen, cũ thôi nhưng đẳng cấp hơn hẳn. Đến tới công ty, mấy em ai cũng tấm tắc khen, nào là tibu mặc vest nhìn đẹp quá, nào là nhìn trưởng thành và menly quá. Haizzz mấy đôi mắt đó còn xa lạ gì, không thể nhầm lẫn vào đâu được, mấy đôi mắt cáo thành tinh đến thời kì sinh sản.
Các chị trong công ty ai cũng thương tibu vì tibu ngoan lại nghe lời mấy chị, hơn nữa thấy hoàn cảnh tibu cũng tội, ba mẹ mỗi người một nơi, tibu lại đi làm thêm để kiếm tiền ( nhưng mấy ai biết là kiếm tiền để mua đồ tặng người yêu chứ ).
Trong công ty có một phòng riêng để pha trà và trữ các loại mứt mời khách, vì được mọi người quan tâm nên tibu sướng lắm, suốt ngày trong đó uống trà và ăn mứt. Hôm đó đang nằm dài uống trà, mắt thì lim lim nhớ tới sunny như đang phê thuốc.. tự nhiên mở mắt ra, tibu thấy Linh ( không nhớ hết tên được ) đang đứng như trời trồng ngay trước mặt tibu.
Phụttttttttttttt. Bao nhiêu trà và mứt trong miệng phun hết ra. Đậu phộng nước cốt dừa, tính hù tibu tới chết hay sao đột nhiên đứng đây im ru không nói gì còn nhìn tibu chằm chằm nữa chứ.
Dcm, cứ như ma hiện hồn (Mà nói một chút về nhỏ đó, nhỏ đó đi làm lúc nào cũng mặc áo dài, mà cái thể loại áo dài cách tân, không có hai các tay áo, chỉ có sai sợi dây vòng lên rồi cột ở cổ. Sexy vãi. Vòng 1 thì nhìn thôi rồi, chỉ có thở ôxy ngợp và choáng.Haizzz)
- Linh làm gì ở đây vậy, làm tibu hết hồn
- Tibu nằm ở đây làm gì sao không ra tiếp khách đi? Méc ông chủ nha
Rồi Linh từ từ áp sát cái mặt vào tibu. Dcm nó muốn mình hôn hay sao á, hay là đang quyến rũ mình. Tibu thầm nghĩ. Vcl, đôi mắt nó tà không chịu nổi, con mẹ này chắc là dâm phụ mới lớn đây. Haizzz chắc lại thể loại chơi xong bỏ thần sầu quỷ khóc, nếu như không vì cái khoản lương thì chắc tibu chửi cho nó một trận quá. Tibu thầm nghĩ và tắc lưỡi. Tibu giật bắn người, ngồi dậy ngay
- Ây da , thật là mắc vệ sinh quá đi. Xin lỗi Linh mình đi vệ xinh xíu đã
Vô phòng vệ sinh, tibu chủi thầm
- M nó, tự nhiên làm mình phun cái đống trong miệng ra, giờ phải vô đó dọn. Grừ….
Hôm đó chẳng biết là cái ngày quái gì, bao nhiêu chuyện cười chảy nước mắt xảy ra. Tối hôm đó, đói bụng mò đi ra ngoài mua bánh mì ăn. Đi bộ trên đường Nguyễn Chí Thanh.
Tibu thấy hai đứa, một đứa nam khoảng 24, 25 gì đó đang chơi với con nữ khoảng 19,20( Sau này tibu mới biết thằng đó là Liêm bêđê, luôn tự nhận mình là Lý Mạc Sầu, khùng cũng có tiếng ở Đà Lạt) . Tranh giành nhau cuốn sách ngay ngoài đường. Nhìn thằng đó điên không chịu nổi, tibu thấy thương nó vì có lẽ thần kinh nó có vấn đề, thấy cũng tội.
Ông trời sinh người bình thường ra tại sao còn tạo ra những người như thế này, tồn tại trong xã hội thật tội nghiệp cho họ. Tới gần đó thì thằng đó nhìn tibu và la lên
- Anh ơi, chị này lấy sách của em
Tiến đến gần sát nó thì…. Dcm nó, nhanh như cắt nó thò tay bóp tờ rym tibu rồi kêu
- Anh đẹp trai quá à
Bà m nó chứ, tibu chỉ muốn vỗ cho nói mấy bạt tai nhưng lại thôi, bỏ qua và đi mua bánh mì. Một phần vì cái bụng đói, một phần vì không biết từ lúc nào tính tình tibu thay đổi hẳn, trầm hơn biết kìm chế và nhịn nhục hơn, có lẽ vì sunny, sunny đã thổi vào tibu một luồng sinh khí mới, biến đổi tibu thành một con người khác, tốt hơn rất nhiều…
|
Chương 17 Chap 17 : Ngày đó đến rồi phải không sunny… cái ngày mà em sẽ xa anh!
Một ngày buồn tháng 11.
Hôm đó là sinh nhật sunny. Trời mưa phùn rất nhẹ, hơi lạnh và ẩm ướt. Món quà của tibu thường thôi, chỉ là một cái kẹp tóc, đính vài hạt đá rẻ tiền dọc theo cái kẹp màu đen. Hôm nay định tổ chức cho sunny cái tiệc nho nhỏ vì tibu chưa lãnh được lương nhưng sunny nói rằng bên nhà họ hàng tổ chức sinh nhật cho mình rồi nên để hôm sau mới gặp nhau được.
Gọi điện thoại sunny không bắt máy, nhắn tin thì không trả lời. Tibu muốn gặp sunny trực tiếp để tặng quà. Chỉ là gặp thôi, vì tibu nhớ sunny quá rồi…
Cóc cóc cóc!!!
- Dạ anh cho em gặp sunny, hôm nay sinh nhật sunny em có quà muốn tặng sunny
- Ủa, không có sunny ở đây mà em, sunny tổ chức sinh nhật với bạn mà
Một thoáng suy nghĩ, rồi tibu chào anh họ sunny
- Dạ vậy em về nha anh, em chào anh
Đầu tibu đang rối bời với những suy nghĩ
Sunny đi đâu rồi? Sunny đang ở đâu? Sunny đang làm gì? Tại sao sunny không muốn gặp mình? Tại sao sunny lại lảng tránh mình ? Sao mọi chuyện lại không bình thường, hôm nay là sinh nhật sunny mà. Tại sao? Tại sao? Tại sao?
8h30
pm Tibu đứng trước nhà sunny, nhà không có ai. Đèn vẫn tối thui, không có một chút ánh sáng cũng như sự hiện diện của con người trong đó
Trong lòng tibu thấy bất an lắm, cứ bồn chồn và lo sợ. Lo sợ không biết có chuyện gì sẽ xảy ra. Cái cảm giác cứ như có ngọn lửa đang cháy bên trong tibu, từng phút từng giây lớn dần lên theo cấp số nhân, nó thiếu đốt từ từ và dần dần từ bên trong cơ thể tibu
9h pm
Đã bao nhiêu điếu thuốc rồi nhỉ, tibu cũng không nhớ rõ nữa,chỉ biết rằng mình bắt đầu cảm thấy khó thở
9h30 pm
Đã bắt đầu sang gói thuốc thứ hai rồi nhưng sao sunny vẫn chưa về…
10h pm từ ngoài đầu đường ánh sáng làm tibu giật mình quay lại nhìn, nhưng chỉ là một chiếc taxi, có lẽ không phải sunny rồi
Rồi chiếc taxi tiến tới phía nhà sunny, dần chậm lại và dừng hẳn ngay trước nhà sunny. Tibu vẫn còn nhớ rõ, từ cửa bên phải ở phía sau, sunny dần bước ra. Hôm nay sunny xinh lắm, mặc một bộ đầm màu trắng, cài băng đô màu xanh và make up nhẹ. Tibu chạy tới trước cổng nhà sunny
- Em đi đâu vậy? Sao em nói qua nhà dì tổ chức sinh nhật. Anh qua thì anh B nói không có? Từ tối đến giờ em đã ở đâu?
Sunny không nói gì, khuôn mặt sunny như người vô hồn, nhợt nhạt và không một chút sinh khí
- Sao em không nói gì hết vậy? Có chuyện gì nói cho anh biết đi ! Tibu bắt đầu cảm thấy lo lắng
Vẫn một sự im lặng đáng sợ, rồi bất chợt sunny khụy xuống nếu như tibu không kịp đỡ con người nhỏ nhắn đó trên tay, có lẽ sunny đã nằm ngay dưới chân tibu rồi
Tim tibu bắt đầu đập mỗi lúc nhanh hơn rất nhiều, mặt tibu dần tái mét. Từng lời nói của tibu bắt đầu không mạch lạc nữa, tay tibu trở nên run rẩy
- Có chuyện gì vậy em, nói cho anh biết đi, đừng làm anh sợ mà. Đừng làm anh sợ sunny!!!
- Em xin lỗi, từ tối đến giờ em đi ăn với T ở nhà hàng. Rồi lúc đó vợ T và mẹ T tới, đánh ghen em. Vợ T tát cho em một cái, em nhục nhã và đau đớn quá tibu ơi!!!
…
…
…
Em có nghe thấy tiếng gió xé không sunny, anh không biết từ đâu nhưng… nhưng vừa có một viên đạn bay xuyên qua tim anh. Nó không chỉ là một lỗ hổng trong tim, mà nó xé nát trái tim anh rồi. Đốt cháy từng mảnh vụn trong tim anh, chỉ còn một chút tro mà thôi. Anh phải làm thế nào đây? Anh phải bật khóc vì nó quá đau ư? Hay là anh gục ngã ngay trước mắt em.
Anh không còn cảm giác trên đôi chân mình nữa rồi.. Mọi thứ sao nặng nề quá, như đang đè nặng trên đôi vai của anh, có lẽ anh không đứng vững được nữa. Mọi thứ trước mắt sao dần nhòe đi, mưa sao…? Mưa thật rồi..!
Dường như tình yêu anh dành cho em là không đủ và chưa bao giờ đủ, đơn giản là vì em chưa bao giờ cần đến nó. Trong trái tim em chỉ có một mình T thôi đúng không. Nhưng.. nhưng anh yêu em mà sunny…anh yêu em mà…
Tibu tự nhủ mình phải thật bình tĩnh và sáng suốt. Có thể cả cuộc đời phải sống trong bóng tối, có thể cả cuộc đời sống trong gục ngã và sợ hãi nhưng ngay giây phút này, ngay khoảnh khắc này đây tibu phải thật bản lĩnh và mạnh mẽ. Có lẽ lúc này sunny cần một người bên cạnh để bảo vệ và che chở…
Hãy cố gắng lên tibu, hãy thật cứng cỏi cho dù cả đời này sunny không yêu mày nữa không cần mày bên cạnh nhưng giây phút này, mày là người duy nhất ngồi bên cạnh sunny. Mày là người duy nhất có thể giúp đỡ sunny, chẳng phải đó là điều mày muốn sao? Bảo vệ và che chở cho sunny…
Cố gắng thật bình tĩnh, tibu hỏi sunny
- Nó dám đánh em sao, nó đánh em ở đâu? Em có đau lắm không? Nó có làm gì em nữa không?
- Em không đau nhưng em sợ lắm tibu, chị nói là không để yên cho em, sẽ kêu người đánh em ? Có khi tí nữa sẽ có người đến đánh em
Tibu ôm lấy sunny…
- Em đừng sợ, anh đây rồi anh ở ngay bên cạnh em rồi, sẽ không ai có thể làm đau em nữa đâu! Sẽ không ai làm tổn thương em được nữa.
Biết rằng nếu tối nay ngủ ở nhà sunny sẽ không an toàn, tibu chở sunny qua nhà Linh ngủ. Linh mở cửa và hỏi có chuyện gì nhưng không ai trả lời? Cả ba ngồi trên gác xếp nhỏ, nơi Linh ngủ. Thấy vẻ mặt thẫn thở của sunny, Linh cố gắng gặng hỏi sunny. Rồi tibu lên tiếng
- Linh ngồi nói chuyện với sunny đi nhé, tibu xuống dưới uống miếng nước.
Tibu cảm thấy cổ họng mình như bị lửa đốt, khô không khốc.. đến khó thở! Tibu vẫn chậm rãi rót nước uống. Nhẹ nhàng đặt cốc xuống dưới, rồi từ từ bước vào phòng vệ sinh
Phịch!!! …!! Tibu khuỵ xuống dưới đất, ngay lúc này tibu không còn đứng trên đôi chân của mình được nữa.
Sao bỗng nhiên tất cả nhòe đi một cách nhanh chóng… nhòe đến mức tibu chẳng còn thấy được gì, mọi thứ.. mọi thứ cứ dần nhạt nhòa.. Tay tibu bịt miệng thật chặt, chặt đến mức tibu không thể thở được. Tibu cố gắng cắn lấy tay mình để không miệng không bật thành tiếng nấc, tibu thấy miệng mình sao mặn quá, là vị mặn của cảm xúc, vị mặn của những giọt nước mắt hay là vị mặn của máu…
Những giọt nước trên mắt của tibu cứ liên tục rơi không ngừng, chưa bao giờ tibu khóc đến như thế. Từng hơi thở trở nên quá nặng nề và chậm chạp… Vẫn cứ rơi, nước mắt tibu vẫn cứ chảy xuống không ngừng trên khuôn mặt đầy đau đớn đó.. Anh thật yếu đuối…
Anh khóc vì em làm tan nát trái tim anh hả sunny?
Anh khóc vì tình yêu anh dành cho em không đủ lớn để dành lại em bên cạnh anh sao?
Hay anh khóc vì đối với em, anh chỉ là một cơn gió thoáng qua và chưa từng có ý nghĩa đối với cuộc đời em?
Không! Không phải!!! Tất cả đều không phải!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Anh khóc vì anh đã không bảo vệ được em
Anh khóc vì anh đã để người ta làm đau em
Anh khóc vì.. vì .. thật sự ngay giây phút này đây, anh cảm thấy bất lực. Bất lực nắm chặt lấy tay em để em không rời xa anh, nhưng đôi tay nhỏ nhắn ấy dù anh cố gắng đến mức nào, dù cố gắng đến chút sinh lực cuối cùng anh cũng không thể giữ nó lại…
Tibu run rấy đôi tay, cố gắng rút điếu thuốc ra hút để bình tĩnh hơn. Nặng nề quá,mọi thứ trở nên nặng nề quá. Thời gian, không gian và cả chính bản thân tibu…
Tibu đứng lên, rửa mặt thật kĩ. Hít một hơi thật sâu rồi trở lại gác
Cố gắng tỏ ra thật tỉnh táo và điềm tĩnh. Tibu nói với sunny
- Tối nay em ở lại với Linh nhé, sẽ an toàn lắm, em đừng lo gì hết và đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi, có gì em cứ gọi điện thoại. Anh sẽ có mặt liền. Cũng khuya rồi, em với Linh ngủ sớm nhé. Mai còn đi học
Rồi tibu quay sang dặn Linh
- Linh để ý sunny dùm tibu nhé. Có gì thì nhớ gọi tibu. Chúc Linh ngủ ngon
-
Rồi tibu đi ra ngoài và về…
4h45 Am.
Sáng sớm Đà Lạt lạnh thật, cả người tibu ướt đẫm vì dầm sương cả đêm. Lạnh, lạnh quá… Từng hơi thở của tibu không còn mạnh mẽ được nữa, có lẽ tibu sắp gục ngã tại đây. Điếu thuốc cuối cùng cũng đã hết, làm sao để cơ thể trở nên ấm áp đây… ừ nó chẳng thể ấm áp được nữa..
Đến lúc này, tibu cảm thấy hơi an tâm vì sunny sẽ không gặp chuyện gì và có thể ngủ ngon một giấc sau một ngày quá mệt mỏi và đau đớn. Tibu lủi thủi một mình, đi ra xe và về nhà… Không quên quay lại nhìn nhà của Linh, nơi sunny đang ngủ…
“Anh cần em Sunny… Thật sự rất cần, nếu em đi rồi.. Cuộc sống của anh sẽ thế nào…”
|
Chương 18 Chap 18 : Hình như anh không đem đến hạnh phúc cho em được sunny à…
Sáng hôm đó tibu nghỉ học, không phải vì mệt mỏi qua một đêm thức trắng, không phải vì chán ghét sunny, tibu nhớ sunny lắm chứ nhưng mắt tibu sưng húp rồi. Tibu sợ sunny sẽ nhìn thấy mình lúc này, nhìn thấy rằng mình cũng thật yếu đuối.
Tibu tự nhủ trong lòng mình phải thật mạnh mẽ và cứng cỏi ít nhất là trong những lúc này, để có thể bảo vệ và che chở cho sunny, để có thể tìm ra một con đường sáng suốt nhất cho sunny, và để làm sao để sunny không đau khổ và buồn nữa.
Có thể tibu đau khổ và buồn nhiều lắm vì sunny không yêu mình. Có thể cuộc đời tibu sẽ không còn vui vẻ và hạnh phúc vì không còn sunny bên cạnh nữa, nhưng ngay lúc này đây tibu không cho phép những cảm xúc của mình có cơ hội để bộc lộ ra, mà chỉ dành cho những suy nghĩ, sự quan tâm và lo lắng cho sunny.
Dạo này sunny gầy lắm, sunny chỉ còn có 37 kg thôi, sunny không biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình, tibu vô cùng đau đớn vì điều đó, nhìn người mình yêu tiều tụy và hốc hác như thế… nhìn đôi mắt trong sáng và hồn nhiên ngày nào đã bị sự đau khổ và buồn bã chiếm lấy. Điều đó như từng vết cắt vào tim tibu, nó còn đau hơn gấp trăm lần thế, từng vết thương như cứ rỉ máu không ngừng và chẳng bao giờ liền lại.
Một ngày mưa Đà lạt, mưa như trút nước và nhấn chìm cả thành phố, từ một cuộc nói chuyện, tibu cảm thấy rằng mình không xứng với sunny. Tibu thấy được mình không thể đem đến cho sunny một cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ, sunny ở bên cạnh mình sẽ khổ chứ không được sung sướng như bao người khác…
27.3.2009
Tiếng nhạc điện thoại tibu kêu lên, một cuộc điện thoại từ số lạ
- Alô. Tibu trả lời
- Cho hỏi phải Tibu không?
- Ừ, tibu đây, có chuyện gì không?
- Tao là T đây, là bạn của sunny, mày còn nhớ tao không?
Là cái thằng khốn nạn, là thằng cầm thú còn thua một con súc vật, làm sao mà tao không nhớ mày được.
- Ra là mày, mày ăn đòn chưa đủ sao? Tao và mày chẳng có chuyện gì để nói đâu T à. Tibu trả lời
- Mày không bao giờ xứng đáng để tranh dành sunny với tao đâu, mày tưởng nó yêu mày sao? Nó chỉ yêu tao mà thôi. Mày có cái gì mà đòi ở bên cạnh nó? Mày đem được cho nó một cuộc sống đầy đủ như tao sao? Mày chỉ là một thằng nghèo đáng thương mà thôi
- Đm mày, tao chẳng có gì nhưng tình yêu của tao đủ để đem đến cho sunny một cuộc sống hạnh phúc. Tibu lớn tiếng
Chỉ nghe một tiếng cười nhạt nhẽo từ đầu dây bên kia, rồi T trả lời
- Tình yêu? Haha tao khinh bỉ cái thứ tình yêu của mày, mày tưởng sunny cần tình yêu của mày sao? Tình yêu của mày tạo ra tiền sao?
Câu nói như xát muối vào tim tibu, tibu chợt nghĩ không lẽ bên cạnh mình sunny sẽ không được hạnh phúc thật sao.
Rồi T nói thêm
- Những thứ tao có được, người khác sẽ không bao giờ có và nếu tao không có được thì tao sẽ không bao giờ để ai có được, kể cả sunny. Mày hãy nhớ lấy điều đó. Sunny đối với tao chỉ là một món đồ chơi, chán rồi thì tao sẽ không vứt bỏ, mà sẽ hủy hoại nó để không ai có thể đụng tới được
- M mày, mày thử đụng vào sunny một lần nữa xem? Chỉ cần mày làm sunny tổn thương tao thề đất Đà Lạt này không có chỗ cho mày dung thân. Tibu hét lên!
- Haha, mày nghĩ quá đơn giản rồi tibu à! Tao là người sunny yêu thương nhất, mày làm tao tổn thương chẳng khác gì đâm một nhát vào tim sunny đâu. Mày nghĩ sunny sẽ chấp nhận chuyện để mày làm tao đau sao? Dù chỉ là một cọng tóc, nó cũng không bao giờ tha thứ cho mày đâu
- Màu đ phải đàn ông T à, mày còn thua một con chó nữa
- Vậy mà sunny lại yêu tao đến chết đi được tibu à, haha thôi tao không nói chuyện với người không cùng đẳng cấp với mày nữa. Cứ hưởng thụ kiếp nghèo và tình đơn phương của mình đi.
Cái nụ cười thóa mạ người khác của T như là một mũi tên xuyên trúng tim đen của tibu. Cái niềm kiêu hãnh của tibu không còn nữa, nếu là trước đây tibu đã đến đánh cho nó một trận rồi. Vậy mà giờ đây tibu lại lặng đi và suy nghĩ…
Mình ghét thằng khốn đó, căm thù nó hơn bất kì ai nhưng thật sự có vài điều nó nói là đúng. Mình có được gì? Không có nhà, cũng chẳng có xe hơi lại càng không có tiền để đưa sunny đến những nhà hàng sang trọng. Bên cạnh mình sunny sẽ khổ, chỉ tình yêu chân thành dành cho sunny là không đủ… Lòng tự tin của mình đâu hết rồi, sao mình thấy nhục nhã quá..
Một người đàn ông không đem lại được cho người phụ nữ mình yêu thương một cuộc sống đầy đủ và sung sướng thì đâu xứng đáng để được bên cạnh cô ấy !
Liệu bên mình, sunny có thể sống hạnh phúc được không..?
Mình có gì? Ừ cũng có tiền đấy, mỗi sáng hên thì có được 10, 15k để mời sunny ăn bánh mì. Thuốc lá thì lấy của mấy thằng em hút, đôi lúc cả tuần không có ngàn bạc trong túi, dẫn sunny đi chơi thì phải chây cái mặt ra mượn Nhân hoặc kêu mấy thằng em cho mượn tiền. Ôi trời, bản thân mình còn không xong làm sao mà chăm sóc cho sunny đây..
Muốn mua một sợi dây chuyền để tặng sunny mãi mà còn không đủ tiền, người ta thì búng tay một cái là ra hai ba chục sợi nặng gấp mấy lần của mình.
Sao mọi chuyện xa tầm tay của mình qua, mình bắt đầu thấy hơi mệt mỏi rồi và chẳng biết nên làm như thế nào…Giờ này sunny đang làm gì… mưa đó, sunny có lạnh không em? Em nhớ mặc ấm một chút nhé, anh nhớ em quá rồi… em đang bình yên chứ? Mỗi giấc ngủ em có ấm áp không…
Anh muốn ôm em lắm…
Anh muốn mang đến hơi ấm cho em trong cái thời tiết lạnh lẽo này lắm…
Anh muốn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé và mềm mại của em…
Anh muốn…
|
Chương 19 Chap 19 : Tạm biệt em sunny, hãy mang theo cuộc sống của anh và sống thật bình yên nhé…
3 giờ sáng rồi, tibu vẫn nằm hút từng hơi thuốc, suy nghĩ và không thể nào chợp mắt được. Mọi thứ trở nên vô cùng yên tĩnh và im lặng đến buồn, chỉ có tiếng đồng hồ tik tok tik tok, tibu ôm lấy hình của sunny tròng lòng mình.
Tibu nhớ sunny lắm, sunny cười thật tươi và trông hạnh phúc làm sao… làm sao để mang hạnh phúc cho em được hả sunny, từng lời nói của T như xát muối vào con tim anh vậy, nhưng từng lời nói đó đều đúng anh phải làm sao đây…
Ừ mình đâu thể nào đem được hạnh phúc đến cho sunny, cách tốt nhất là đừng cố gắng níu kéo sunny nữa,hãy để sunny tự quyết định cho hạnh phúc của mình…Có lẽ tibu phải rút lui thôi, phảng phất đâu đây có chút mùi hương của chua xót và nghiệt ngã thì phải. Sau tự nhiên tim tibu thấy quặn lại, nó hơi nhói trong lồng ngực, hình như những giọt nước mắt giờ đây dường như đã trở nên vô nghĩa.
“ Anh và em không ai là người có lỗi cả sunny à, ông trời đã trớ trêu để mình gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, hình như thượng đế tạo ra con người để họ chịu đau khổ trong cuộc sống..” Tibu tự nhủ.
Và rồi tibu cũng thiếp đi, có lẽ vì đôi mắt quá mệt mỏi… mệt mỏi vì những giọt nước mắt. Đàn ông cũng là con người, cũng có những lúc họ vô cùng yếu đuối và gục ngã. Chỉ là họ không bao giờ thể hiện điều đó trước những người mình yêu thương…
Sáng hôm đó, sunny gọi điện thoại cho tibu
- Anh khỏe không, em nhớ anh
- Anh thật sự nhớ em lắm sunny à.Tibu nói trong nghẹn ngào
- Tibu à, có chuyện em phải nói với anh. Mẹ đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, cả nhà em nữa, họ hàng ai cũng biết.
- Hả, tất cả đều biết rồi sao? Em có bị mẹ la không? Có ai làm em buồn không? Phút chốc tibu thấy hơi bàng hoàng
- Em thấy nhục nhã quá tibu ơi, anh B ( anh họ sunny) chỉ thẳng mặt em và nói em chỉ là một con đĩ… em xin lỗi anh, vì em mà anh phải chịu nhiều đau khổ rồi ?
- Sao? ảnh dám nói em như thế sao? Có ai đánh em không
( Mãi đến tận ngày hôm nay, tibu cũng không bao giờ quên được câu nói đó, nếu B không phải anh sunny, tibu đã đánh cho B một trận rồi, có thể sunny tha thứ cho nó nhưng tận sâu trong lòng tibu, tibu không bao giờ tha thứ được điều đó, cái hành động sỉ nhục sunny là điều tibu không bao giờ chấp nhận được.)
- Dạ không anh, nhưng mẹ không cho em học ở đây nữa, vài bữa nữa chắc em chuyển xuống sài gòn học, chú em quen biết dưới đó và đang chuẩn bị làm thủ tục cho em nhập học.
- Anh… anh… tibu không thể cất thành lời..Em gặp anh được không sunny, anh muốn nói chuyện với em,một phần là vì anh nhớ em quá rồi…
- Dạ, để em lấy xe rồi xuống gặp anh liền
- Em nhớ đi xe cẩn thận nhé, anh yêu em..
Rồi một lúc sau, tibu gặp sunny. Họ nói chuyện ngay trước sân nhà tibu
- Em phải đi thật sao sunny, không có em làm sao anh sống được, hãy ở lại đây với anh được không sunny…
- Em xin lỗi, em không thể làm khác hơn được, mong anh hiểu cho em.. chỉ có đến một nơi khác em mới có thể có một cuộc sống bình yên mới…
- Nhưng thật sự anh không thể sống thiếu em sunny, anh yêu em nhiều lắm…
Rồi tibu choàng tay tới, ôm chặt sunny, ôm thật chặt như thể không bao giờ để sunny rời xa, không bao giờ để sunny phải đi đâu hết..
- Tibu… em .. em cũng yêu anh thật nhiều nhưng có lẽ đi một nơi khác sẽ tốt cho em và cả cho anh nữa, rồi người đời sẽ nhìn anh bằng con mắt như thế nào? Em không muốn bất kì ai coi thường anh
Rồi sunny nói tiếp
- Trái đất này tuy rộng lớn nhưng lại vô cùng nhỏ bé, nếu thật sự yêu nhau, mình sẽ sớm gặp lại thôi tibu à…
- Nhưng… nhưng.. rồi những giọt nước mắt lăn dài trên má tibu.
…Chỉ biết rằng đó là lần đầu tiên tibu khóc trước mặt sunny !!
…
Những ngày sau đó, tibu không đi học và bỏ thi, suốt ngày chỉ ở XQ, không phải tibu không muốn gặp sunny nữa,chỉ vì tibu đang trốn tránh, đang trốn tránh một cái sự thật mà tibu chẳng bao giờ có thể đối mặt với nó…
Trước ngày sunny đi,một cái ngày u ám và đau buồn của tháng 5… sunny đến lớp để chia tay. Sáng hôm đó, tibu vẫn ở XQ vẫn cứ nằm một cục trên gác hút thuốc và chẳng đoái hoài đến mọi chuyện, rồi bỗng điện thoại reo lên. Linh gọi
- Tibu đang ở đâu, lên lớp liền đi,hôm này là ngày cuối cùng sunny lên lớp, ngày mai sunny đi rồi, sunny muốn gặp tibu lắm, mấy bữa nay mẹ sunny cản không cho sunny ra ngoài, khó khăn lắm sunny mới xin lên lớp được
- Thôi tibu đang bận làm, chắc tibu không lên đâu
- Sunny mong mày lắm đó tibu à, nãy giờ nó khóc hết nước mắt trước lớp rồi, ai cũng hiểu sao mày không hiểu hả tibu. Linh nặng lời
- Tibu xin lỗi, tibu bận lắm Linh thông cảm cho tibu nhe.
Rồi tibu cúp máy cái rụp, Linh không kịp nói một lời gì nữa…( Thề với các bạn, đến đoạn này, tay mình run đến không viết được, cái cảm giác đó mình chẳng bao giờ quên được…)
Nhiều suy nghĩ trong đầu tibu khiến tibu vô cùng khó chịu, cái câu nói của thằng T cứ như đập vào đầu tibu “Mày không bao giờ xứng với sunny cả…”
Người tibu run bần bật, hơi thở trở nên gấp gáp một cách kì lạ..
“ Nhưng hôm nay có lẽ là lần cuối cùng mình được gặp sunny, mày sao vậy tibu chẳng phải mày rất nhớ sunny sao? Chẳng phải mày muốn gặp sunny lắm sao?
Vậy thì hãy đi đi, đừng ở đây quỵ lụy và làm ba cái trò đàn bà nữa”
Tibu ngồi bật dậy, chạy thật nhanh xuống dưới tới thẳng chị quản lý, mặt trắng bệch không còn giọt máu và nói:
- Chị Hạnh cho em nghĩ một chút, em có việc gấp cần ra ngoài, lớp em chuẩn bị có bài kiểm tra đột xuất.
- Đang giờ làm việc mà em, em đi lỡ sếp qua chị biết ăn nói làm sao? Chị Hạnh trả lời
- Nhưng thật sự em đang gấp lắm chị à, chị thông cảm cho em
Chẳng cần biết ý kiến của chị ra sao, tibu chạy thẳng một mạch ra trước lấy xe máy bỏ chị Hạnh đằng sau với vẻ mặt sửng sốt.
Vù vù, tiếng xe chạy xé gió như thể chưa bao giờ nhanh hơn, nhưng sao hôm nay tibu thấy xe chạy thật chậm quá, sao không thể chạy nhanh được nữa. Trong lòng tibu thấy vô cùng sốt ruột và lo lắng, không biết rồi mình sẽ đến kịp không, không biết mình có thể nhìn thấy sunny không….
Đến cổng trường thì tibu chạy thẳng xe vào nhưng bảo vệ liền chạy ra ngăn không cho vào (trường tibu sinh viên không được chạy xe vào )
Rầmmm!!!!!!! Tibu rút chìa khóa và thả xe xuống đất không cần gạt chân chống, đầu óc tibu không suy nghĩ được gì nữa cả, rỗng tếch và không định hướng… tất cả bây giờ dường như là một bản năng, tibu không còn biết mình đang làm gì nữa.
Tibu chạy nhanh hết sức có thể để có thể đến được lớp. Sau những ngày không ngủ nghỉ, ăn uống sức tibu xuống thấy rõ, tibu bắt đầu thấy chân mình mỏi rã rời, mọi vật trước mắt dần nhòe đi vì bị hoa mắt, tibu không thở kịp nữa, tim đập nhanh nghe thấy rõ. Thình thịch…thình thịch… tibu thấy nghẹt thở, không biết tim mình đập nhanh vì mệt hay là vì biết mình sắp phải đối diện với sunny, đối diện với sự thật…
“ M mày tibu, sao giây phút này mày lại trở nên yếu đuối, sao ngay lúc này mày lại không còn chút sức lực nào nữa… Cố lên đi nào, hãy lê lết cái thân vô dụng của mày thật nhanh đi, mày có thể chết vì mệt, nhưng hãy đợi sau khi nhìn thấy sunny đã…. Thằng khốn tibu, cố lên đi chứ.. một chút nữa thôi, sắp tới rồi…”
Cuối cùng thì tibu cũng đến được gần cửa lớp, nhưng tibu nghe thấy một ai đó đang nói, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào của những giọt nước mắt.. Là tiếng nói của người tibu yêu thương:
- Từ ngày…. mai, mình sẽ không… không còn là.. thành viên của lớp này nữa… thời gian đã qua, mình…mình rất vui và hạnh phúc vì là một thành viên… của lớp.. mình đã… có những.. kỷ niệm đẹp bên cạnh.. các bạn. Cám ơn các bạn rất nhiều!!
Bước vào trong đi tibu, sao chân mày lại dừng lại, sao chân mày lại đông cứng lại.. Sao mày lại ngồi xuống.. mày lại chảy nước mắt hả thằng yếu đuối ? Hãy vào trong đi chứ.. Mày nắm chặt hai tay lại để làm gì? Người mày muốn gặp trong kia kìa, hãy vào trong và ôm lấy cô ấy? Mày khóc sao, mày không dám vào trong vì sợ lớp sẽ nhìn thấy mày khóc sao, cái lòng kiêu hãnh của mày, cái sự sĩ diện của mày từ lúc nào lớn hơn tình yêu dành cho sunny rồi…
“ Nhưng nếu vào trong thì bao ngày qua cố gắng tỏ ra lạnh nhạt với sunny của tao trở thành công cốc rồi, tao sợ sunny sẽ lưu luyến nơi này và không ngừng đau khổ với mọi chuyện xảy ra… Tao muốn sunny quên tao đi như là một thằng bội bạc…”
Tibu chỉ đứng bên ngoài cửa sổ và nhìn vào,sunny đang khóc rất nhiều, cổ áo dường như đã đẫm ướt vì nước mắt…
“ Làm sao để anh có thể đủ can đảm và bước vào trong đó lau khô những giọt nước mắt cho em đây sunny, em đừng khóc nữa.. từng giọt nước mắt của em đang đốt cháy trái tim anh đây… Nếu vậy thì hãy khóc đi và quên hết tất cả em nhé…Anh xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa sẽ bảo vệ và che chở cho em đến hết cuộc đời, có lẽ từ giây phút này anh chỉ còn được âm thầm và lặng lẽ dõi theo em…
Anh không thể cùng em chống lại thế giới nữa rồi, mọi người đều trách em đều ăn hiếp em mà anh không thể làm gì được cho em, anh không xứng đáng để ở bên cạnh em nữa… Em sẽ tha lỗi cho anh chứ.. Anh cũng không dám mong điều đó, chỉ mong là em hãy sống thật bình yên nhé.. hãy hứa với anh đi!...”
Rồi ánh mắt sunny cứ nhìn về phía cửa..thình thoảng quay qua nhìn Linh dường như muốn nói sao tibu vẫn chưa đến… Linh chỉ biết im lặng, và rồi nước mắt sunny vẫn cứ rời. Sunny khụy xuống dưới sàn, Linh đỡ lấy sunny, mấy đứa ngồi bàn đầu chạy lên đưa sunny về phía chỗ ngồi. Hình như sunny đau đớn lắm…
“Xin lỗi sunny, anh lại không đỡ được em rồi, những lúc gục ngã sau này, em hãy cố gắng tự đứng dậy và thật mạnh mẽ em nhé. Làm sao để ngăn những giọt nước mắt của anh thôi rơi đây,hình như tim anh ngừng đập rồi, em có nghe thấy từng mảnh vỡ của nó đang rơi xuống không…”
Tibu vội vàng thụt lại phía đằng sau, từ xa mẹ sunny dần tiến tới lớp, rồi bước vào trong… Hình như mẹ sunny đang dần mang đi cuộc sống của tibu mỗi lúc một xa hơn, và dường như không bao giờ có ngày trở lại…
Nhưng….nhưng anh yêu em nhiều lắm Ny à. Rồi anh sẽ sống như thế nào khi thiếu em!!!!
__________________
|