Đối Thủ Của Đại Ca
|
|
Vừa dứt câu nói Hoàng Thiên đã lĩnh một cú đá của Minh Minh. Hoàng Thiên bị đá đau nên không phục-“ Đó, thấy chưa, cậu dữ dằn như vậy thì ai mà thích cho được”.
-“ Hàn Dương của cậu không dữ dằn chắc, bổn tiểu thư đây còn chưa bằng một phần của Hàn Dương đâu”- Minh Minh trả đũa.
-“ Hai người cho tôi xin, tôi không thích vào cuộc đâu”- Hàn Dương ngán ngẩm.
Hai người liền im lặng, cùng nhau nhìn về phía của Mỹ An, thấy Mỹ An và Hạo Trung đang nói chuyện rất vui, sau đó thấy Hạo Trung nhìn về phía này.
Minh Minh rất cao hứng –“ anh chàng nhìn về phía mình rồi này, haha”.
Không ai đáp lại lời của Minh Minh. Một lúc sau thì thấy Mỹ An cùng Hạo Trung bước về phía mình. Hạo Trung rất đẹp, vẻ đẹp của chàng mang theo hai phong cách Á – Âu, mái tóc màu đen nhưng hai tròn mắt lại màu xanh dương rất cuốn hút cộng với dáng người cao ráo, nhìn chung là không thể chê vào đâu được.
Bước đến bàn, Mỹ An đưa tay về phía Hạo Trung lên tiếng –“ Đây là Hạo Trung, như mình vừa giới thiệu”.
-“ Còn đây là các bạn của mình – Minh Minh, Hoàng Thiên, Hàn Dương”- vừa nói Mỹ An vừa chỉ tay về phía từng người.
-“ Chào các bạn”- Hạo Trung lên tiếng rồi nhìn mọi người.
|
Chương 14
Minh Minh từ nãy giờ chờ đợi thì nói rất nhiều, nhưng khi đối tượng xuất hiện thì chỉ biết ngồi nhìn.
-“ Chào, rất vui được biết bạn”- Hoàng Thiên lịch sự đứng lên giơ tay ra.
Hạo Trung mỉm cười sau đó cũng đáp lại cái bắt tay của Hoàng Thiên. Cả năm người ngồi xuống nói chuyện. Minh Minh lúc đầu không phản ứng kịp thì ngay sau đó đã tự nhiên trở lại, nói chuyện rất vui vẻ.
Hàn Dương vì tâm trạng không vui ở trường nên chỉ lặng lẽ ăn uống và nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng lên tiếng và nhìn Hạo Trung một vài lần.
Ba người kia cùng Hạo Trung nói chuyện rất ăn ý, tâm trạng của ai cũng vui vẻ.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Dương, Minh Minh và Hoàng Thiên cùng nhau trở về. Khi vừa lên xe Minh Minh đột nhiên lên tiếng –“ Haizz, anh chàng Hạo Trung đó được ghê, tiếc là anh ta lại để ý Hàn Dương cậu rồi”- nói xong Minh Minh liếc về phía Hàn Dương, sau đó quay sang Hoàng Thiên –“ Hoàng Thiên à, cậu sắp có tình địch rồi, lo mà giữ cho chắc nhé”.
Nghe Minh Minh nói xong Hàn Dương thấy khó chịu –“ Sao cậu biết là anh ta để ý tới mình, mình có nói chuyện với anh ta đâu”.
-“ Bởi thế nên chỉ có cậu là không biết, trong suốt buổi nói chuyện anh ta chỉ nhìn cậu thôi, thỉnh thoảng hắn nhìn về phía mình cũng chỉ là nhìn cho qua. Số của Trần Minh Minh tôi đây sao mà khổ thế, cứ hễ gặp ai ưng ý là người ta chỉ để ý bạn của mình.”- Minh Minh than vãn.
Hàn Dương không nói nữa, im lặng trên suốt quãng đường dài. Vì nhà Minh Minh gần đây hơn nên Hoàng Thiên chở Minh Minh về sau đó đưa Hàn Dương về.
Tới cửa nhà Hàn Dương bước xuống chào tạm biệt Hoàng Thiên sau đó bước vào nhà. Vừa định cất bước đi thì Hoàng Thiên lên tiếng.
-“ Dương Dương”
Hàn Dương quay lại nhìn.
-“ Cậu thấy Hạo Trung thế nào?”- Hoàng Thiên cẩn thận dò xét.
Hàn Dương nhíu mày nhìn Hoàng Thiên, không biết anh chàng này đang nghĩ cái gì trong đầu mà lại hỏi như vậy –“ Tốt”- Hàn Dương trả lời sau đó kĩ càng dò xét từng diễn biến tâm trạng của Hoàng Thiên. Thoáng thấy anh chàng thất vọng Hàn Dương không khỏi buồn cười. Hàn Dương cũng biết Hoàng Thiên thích mình, nhưng Hàn Dương chỉ xem Hoàng Thiên là bạn thân nên cũng không nói nhiều tránh để lại hy vọng cho anh chàng.
-“ Thôi, cậu vào nhà đi, muộn rồi, ngủ ngon”- Hoàng Thiên nói sau đó phóng xe đi.
Hàn Dương đứng đó nhìn Hoàng Thiên đi xa rồi mới vào nhà. Sau một ngày hoạt động mệt mỏi nên Hàn Dương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cuộc sống của Hàn Dương từ lúc gặp phải Tử Kỳ thì đã không đi theo đúng vòng quỹ đạo do Hàn Dương đặt ra. Hàng ngày Tử Kỳ đều chờ cô tại cổng nhà sau đó chở đến trường. Đã nhiều lần Tử Kỳ đề nghị Hàn Dương dẫn vào nhà, nhưng Hàn Dương luôn tìm cớ để từ chối, làm cho Tử Kỳ sinh nghi ngờ, nhưng vì chưa có gì để khẳng định nên Tử Kỳ cũng im lặng.
Phần về Hàn Dương, khi ở cạnh Tử Kỳ thì luôn cảm thấy áp lực, nhưng đôi khi nàng cũng thấy có chút vui vẻ, ấm áp mà trước tới giờ nàng chưa trải qua, mặc dù Tử Kỳ là một tên bá đạo, luôn lấy bản hiệp ước ra bắt Hàn Dương làm theo yêu cầu của mình.
Kì thi học kì sắp đến nên mọi người đều cố gắng học tập để đạt kết quả cao trong kì thi, trong đó có Hàn Dương.
Hàng ngày Hàn Dương đều đến thư viện học, vì thế đề nghị Tử Kỳ cho mình một khoảng thời gian tự do, Tử Kỳ cũng đồng ý không bắt nàng mua đồ ăn cho mình trong thời gian này. Hàn Dương rất vui, nên thời gian ăn trưa nàng mua đồ ăn sau đó chạy đến thư viện vừa đọc sách vừa ăn. Nào ngờ tên Tử Kỳ kia cũng đến theo, điều kì lạ là hắn chỉ ngồi xem nàng học, còn mình thì vừa ăn vừa nghe nhạc. Điều này làm Hàn Dương cảm thấy bực bội –“ anh không có chỗ nào để đi sao mà lại đến đây ăn và xem tôi học hả?”.
-“Không” – Tử Kỳ trả lời một cách rất tiết kiệm sau đó tiếp tục ăn.
Ăn xong vẫn thấy Hàn Dương nhìn mình chằm chằm làm cho Tử Kỳ không khỏi muốn trêu đùa –“ Sao không học đi mà nhìn tôi? Thấy tôi đẹp trai nên bắt đầu yêu hả?”.
-“ Chỉ có ma mới yêu nổi tên ác quỷ như anh, anh cũng thi tại sao không đi học đi”- Hàn Dương hằn học trả lời.
-“ Tôi thông minh từ nhỏ, không cần học cũng biết”- Tử Kỳ tự tin.
Hàn Dương thấy hắn tự tin quá đáng, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận nhưng cũng không thèm so đo với hắn mà tiếp tục học.
Nhưng ai đó đâu có chịu để yên cho nàng –“Em học nhiều như thế này, trong các kì thi thường xếp thứ mấy?”- Tử Kỳ lên tiếng.
Hàn Dương dừng lại quan sát hắn, lực học của nàng tốt, nhưng cũng chỉ thường đứng nhất lớp và đứng khoảng thứ hai, thứ ba của toàn khối.
-“ Thứ nhất”.
-“ Nhất lớp hay nhất khối?”
-“ Nhất lớp”.
-“ Vậy còn kém lắm, phải học nhiều như thế này là phải.”- Tử Kỳ lắc đầu.
Câu nói của Tử Kỳ làm Hàn Dương tức giận nãy giờ bùng phát. Chưa có ai chê nàng học kém cả, hắn là người đầu tiên-“ Vậy anh xếp thứ mấy mà dám xem thường tôi? Chưa có ai nói tôi học kém cả”.
-“ Nhất khối, tính điểm trung bình thì nhất trường” – Tử Kỳ bỏ qua sự tức giận của Hàn Dương mà trả lời.
Sau khi nghe Tử Kỳ trả lời Hàn Dương không khỏi ngạc nhiên, tên ác ma này mà lại có khả năng như vậy sao?
-“ Tôi có thể tin được lời anh nói không vậy?”- Hàn Dương mỉa mai.
-“ Để kì thi này chứng minh, nếu tôi có khả năng như vậy thì em sẽ làm gì cho tôi?” – Tử Kỳ hào hứng vì Hàn Dương đã sập bẫy.
-“ Được, đến lúc đó tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu nhỏ của anh”.
Tử Kỳ rất vui, bởi vì sau kì thi mấy ngày, công ty của ba Tử Kỳ có tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi các đối tác, Tử Kỳ bị bắt buộc đi để tập làm quen sau này nối nghiệp cha. Tử Kỳ muốn dẫn Hàn Dương đi cùng. Nếu có Hàn Dương ở đó hắn sẽ không còn buồn chán, bởi vì mọi người ở đó đều mang chiếc mặt nạ giả dối, lịch sự, chỉ có Hàn Dương là luôn đối với hắn thành thật không xu nịnh giấu diếm. Đây cũng là một điểm mà Tử Kỳ phát hiện trong thời gian quen biết Hàn Dương, làm cho hắn càng ngày càng quý mến Hàn Dương. Bởi vì Hàn Dương khác những cô gái khác nên cũng thu hút được hắn, nàng không quan tâm tới gia cảnh của hắn, từ lúc biết nàng đã gần một học kì mà ngay một câu hỏi nhà anh làm gì? Hàn Dương cũng chưa từng hỏi hắn, trong khi các cô gái khác đều hỏi đầu tiên. Và sau khi nghe thấy hắn nói Lý thị là tập đoàn của nhà hắn thì mấy cô đeo bám hắn không ngớt làm cho hắn càng ngày càng khinh bỉ tụi con gái, chỉ sau khi gặp Hàn Dương hắn mới thấy được rằng không phải cô gái nào cũng giống nhau. Giúp hắn dần lấy lại niềm tin đối với con gái.
|
Chương 15
Ngày thi cuối cùng cũng đến. Môn thi đầu tiên của khối 10 là quốc văn, do Hàn Dương có chuẩn bị tốt nên làm bài tốt. Ra khỏi phòng thi tâm trạng nàng rất phấn khởi, ngược lại với tâm trạng của Hàn Dương, Thái Y rất ủ rũ. Bởi vì đây là môn học Thái Y học kém nhất. Thái Y học thiên về bên tự nhiên, nên những môn bên xã hội cô học không tốt, thậm chí là kém. Vì vậy, Thái Y chỉ ủ rũ một hồi rồi cũng phục hồi tâm trạng vui vẻ và chuẩn bị cho môn tiếp theo.
Ngày thi đầu tiên của Hàn Dương trôi qua trong sự phấn khích, hôm nay tên Tử Kỳ cũng không có đến làm phiền nàng, hắn cũng có lương tâm để cho nàng được thoải mái trong mấy ngày thi, nên Hàn Dương cũng không có biết hôm nay hắn làm bài thi ra sao. Lần trước thấy hắn tự tin đến kiêu ngạo làm Hàn Dương không khỏi chán ghét. Hi vọng hắn làm bài không tốt để bớt tính kiêu ngạo đi.
Một tuần thi liên tục cũng đã kết thúc. Toàn bộ bài làm của Hàn Dương cơ bản là tốt, chỉ mất một số môn không được như ý, nên Hàn Dương cũng không trông mong gì cho thứ tự hạng nhất của bảng điểm toàn khối.
Vừa ra tới cổng trường Hàn Dương đã thấy oan gia của mình đậu xe đứng chờ, biết không thể trốn tránh nên Hàn Dương tự tin bước đến bên hắn.
Nhìn thấy Hàn Dương, Tử Kỳ thấy tâm trạng vui lên rất nhiều, vì một tuần thi hắn không có đi gặp nàng, trong trường cũng không nhìn thấy. Mặc dù tâm trạng đang rất vui nhưng hắn không hề biểu hiện ra bên ngoài, chỉ thờ ơ đứng nhìn Hàn Dương bước tới.
-“ Chào, anh làm bài tốt không?” – Hàn Dương lịch sự hỏi.
-“ Rất tốt, còn cô?”
Nghe thấy câu trả lời này của Tử Kỳ làm Hàn Dương không khỏi mắng thầm, hắn đúng là đồ tự cao tự đại, không học hành gì mà vẫn làm bài tốt được sao. Lần này quả là Hàn Dương mắng oan Tử Kỳ, bởi vì có một số người được trời cho một trí nhớ siêu việt, không cần phải ôn thi cũng có thể làm bài rất tốt, đó là Tử Kỳ.
-“ Cũng tạm được”
-“ Tạm được?”- Tử Kỳ làm vẻ ngạc nhiên quan sát Hàn Dương –“ Tôi nhìn cô đúng là hình tượng đặc trưng cho mọt sách, vậy mà chỉ làm bài tạm được thôi à? Đúng là đầu óc thiếu thông minh”.
-“ Anh nói vậy là có ý gì? Anh tưởng mình thông minh lắm chắc, tôi cho anh biết, trong mắt tôi anh chẳng hơn ai đâu”- Hàn Dương tức giận.
Sau đó bỏ đi về chiếc xe buýt, mặc kệ Tử Kỳ mặt đang u ám nhìn về phía mình. Hừ, đúng là tên đáng chết, để tuần sau có kết quả thi tôi nhất định sang bên khối 11 xem anh tài giỏi cỡ nào. Hàn Dương vừa đi vừa nghĩ.
Sau kì thi, toàn trường lại bắt đầu vào học như bình thường. Cuộc sống của Hàn Dương lại bị Tử Kỳ quấy rầy, nhưng từ khi thi xong, hắn thay đổi tính cách, không còn quan tâm đến Hàn Dương nữa, mà chỉ đơn thuần sai bảo Hàn Dương như một ôsin thực thụ, cũng không có đến lớp chọc phá, không đến đón Hàn Dương đi học, không chờ cô về như mọi khi. Điều này làm Hàn Dương lúc đầu rất vui, nhưng mấy hôm sau thì cảm thấy trống trải, nàng cảm thấy thiếu đi cái gì đó. Vì mọi ngày thường bị hắn quấy rầy nên nàng thường không có thời gian nghĩ vẩn vơ, giờ thi xong thời gian rảnh càng nhiều mà hắn thì không đến để cùng nàng đấu khẩu, cuộc sống tự nhiên mất đi một “niềm vui”.
Cuối cùng ngày công bố kết quả thi cũng tới, đúng như dự đoán của Hàn Dương, nàng được 975/1000 điểm chỉ đạt vị trí thứ ba toàn khối, còn Thái Y đạt vị trí thứ 25. Xem xong kết quả Thái Y thấy cao hứng –“ Hàn Dương này, không ngờ cậu giỏi thật đó, chỉ kém người đứng nhất 10 điểm”.
-“ Không tốt, điểm thấp quá, mặc dù vị trí cũng không sụt giảm”- Hàn Dương thở dài.
Thái Y há hốc miệng -“ điểm còn thấp? vậy cậu muốn bao nhiêu mới cao, mà kì thi cũng chấm dứt rồi, học kì sau cố gắng là được”.
-“ Ừ, trước kia mình học những trường kia, học sinh đều giỏi, có lẽ vì vậy mà mình cố gắng hơn chăng”.
Âm thầm thở dài xong Hàn Dương chợt nhớ tới một chuyện –“ Thái Y, cùng mình đi qua khối 11 đi”.
Nói xong Hàn Dương liền kéo Thái Y đi
-“ Từ từ thôi, làm gì mà phải chạy, ngã bây giờ”- Thái Y kêu la.
Đến bảng điểm lớp 11, mọi người vẫn đang đứng xem kết quả rất đông, Hàn Dương phải chen vào mãi mới nhìn thấy được tờ giấy kết quả. Đập vào mắt của Hàn Dương là một dòng chữ “ 1: Lý Tử Kỳ – lớp 11A- 1000/1000 điểm”.Kết quả này làm Hàn Dương thật sự thấy choáng váng, không ngờ hắn không hề nói dối mình, hắn quả thật rất thông minh, không cần học cũng có thể làm bài đạt điểm tối đa. Thái Y đứng bên cạnh nhìn, khi thấy Tử Kỳ đứng đầu bảng cũng rất sửng sốt –“ Hàn Dương, Tử Kỳ nhà cậu rất giỏi nha, đứng nhất khối kìa”. Câu nói đùa của Thái Y quả thật làm Hàn Dương không thể vui được. Đang chìm đắm trong ngàn câu thắc mắc thì tào tháo cũng đến. Liếc thấy Hàn Dương đứng ở đây làm Tử Kỳ nhất thời ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn cũng hiểu lý do Hàn Dương xuất hiện ở đây, nên đi tới kéo Hàn Dương ra chỗ thoáng người, Thái Y cũng đi theo.
-“ Thấy kết quả rồi à? Sao đứng im lặng vậy? Không tin tôi có khả năng đó?”- Tử Kỳ lạnh lùng nói.
Hàn Dương đưa mắt nhìn Tử Kỳ, thật không ngờ tên ác ma này lại thông minh như vậy, thật uổng khi ông trời ban cho hắn trí thông minh mà hắn thì lại không biết sử dụng, chỉ suốt ngày đi đánh nhau.
-“ Ừ, vậy anh nói điều kiện của anh ra đi”
Tử Kỳ thích thú nhìn bộ dạng lúc này của Hàn Dương –“ Thứ năm tuần này hãy ăn mặc thật đẹp chờ tôi đến đón, chúng ta có việc cần đi, 19h30 tôi đến đón cô”.
Tối thứ năm? Hôm đó Hàn Dương phải đi cùng ba đến một bữa tiệc của công ty đối tác tổ chức. Vì vậy thẳng thừng từ chối –“ Hôm khác đi, hôm đó tôi có việc không thể đi cùng anh được”.
-“ Cô đã đáp ứng yêu cầu của tôi, sao bây giờ từ chối, hôm đó cô nhất định phải đi”.
-“ Tôi đã nói tôi có việc rất quan trọng, không thể đi cùng anh, tin hay không thì tùy”- Hàn Dương trả lời sau đó liền bỏ đi.
Tử Kỳ rất tức giận, vì hôm đó Tử Kỳ định dùng Hàn Dương để cắt đuôi mấy cô tiểu thư khác làm cho hắn được thoải mái, vậy mà vừa mở lời Hàn Dương đã từ chối thẳng thừng.
Chạy lại nắm lấy cánh tay của Hàn Dương –“ Cô thật sự không thể đi sao?” – Tử Kỳ hạ giọng.
Trông thấy Tử Kỳ nhẹ giọng Hàn Dương cũng không muốn gây chuyện-“ Ừ, không thể đi cùng anh được”.
Chán nản, Tử Kỳ bỏ tay Hàn Dương lặng lẽ đi về phía lớp học. Nhìn bóng Tử Kỳ lặng lẽ đi, Hàn Dương cảm thấy hắn rất cô đơn và hình như có tâm trạng. Nhưng ngay sau đó nàng nghĩ đến những lúc hắn bắt nạt mình nên cũng không thèm nhìn nữa mà quay mặt về đi về lớp.
|
Chương 16
Quả thật so với trước kia Hàn Dương thấy Tử Kỳ có điểm đáng yêu hơn, nhưng suy cho cùng tính tình của hắn vẫn bá đạo khó chịu. Vì thế Hàn Dương vẫn không có nhiều hảo cảm với Tử Kỳ.
Tối thứ năm, Hàn Dương cùng ba đến bữa tiệc của tập đoàn Lý thị tổ chức. Trông Hàn Dương lúc này thập phần xinh đẹp khiến cho ai gặp cũng phải lên tiếng khen ngợi. Hàn Dương đã quá quen với những câu nói khen ngợi, nịnh nọt của những chủ công ty nhỏ bé hơn để được tiếp cận ông Hàn Phong – ba của Hàn Dương nên cũng chỉ lặng lẽ cười đáp lại một cách lịch sự. Đang cùng ba đứng nói chuyện với mấy người thì đột nhiên có tiếng nói từ phía sau vọng tới.
-“ Haha, ngài Hàn Phong, tôi rất vui khi ngài tới dự bữa tiệc này với công ty chúng tôi”- Một người đàn ông trung niên lịch sự lên tiếng.
Hàn Dương và ba mình quay đầu lại, hai người đứng trước mắt làm cho Hàn Dương chấn động. Hắn tại sao lại ở đây? Lại còn ăn mặc rất lịch sự và đi theo một người nữa chứ? Hàn Dương đang nghi hoặc thì ông Hàn Phong cười nói.
-“ Không dám, quý công ty là bạn đối tác lâu năm, tôi làm sao dám không tới dự, Lý Tổng, đây là con trai của ngài à? Nghe danh đã lâu, nay mới được gặp mặt, quả không hổ danh hổ phụ sinh hổ tử”.
-“ Ông quá khen, đây là con trai của tôi, tên Tử Kỳ, năm nay vẫn còn đang học trung học”- Lý tổng trả lời –“ Xin hỏi đây có phải tiểu thư của ngài không?”.
-“ Cháu chào Hàn tổng tài”- Tử Kỳ lễ phép chào.
Nghe xong câu hỏi của vị Lý tổng, Hàn Dương giật mình, lần này thật sự tiêu rồi, tên ác ma kia sẽ nhận ra mình rồi. Vừa nghĩ Hàn Dương nhìn về phía Tử Kỳ thì thấy hắn cũng đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp, thật không thể biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.
-“ Phải, đây là con gái duy nhất của tôi – Hàn Dương, nhìn con trai của ngài chắc cũng tầm tuổi con gái tôi”.
Tâm Hàn Dương trấn động, vậy là xong, hắn đã biết mình giả trang rồi, thật là xui xẻo, biết vậy từ chối ba ở nhà thì sẽ không gặp phải cảnh này. Hàn Dương âm thầm kêu trời.
-“ Vâng, con tôi đang học lớp 11, haha”.
Khẳng định là Tử Kỳ đã biết được thân phận của mình rồi nên mới nhìn mình bằng ánh mắt muốn phun hỏa kia, nên Hàn Dương chủ động lên tiếng
-“ Thưa bác, cháu và anh Tử Kỳ học cùng một trường ạ, chúng cháu đã biết nhau từ trước”
Hai ông bố nghe xong đều thấy ngạc nhiên, nhưng thấy rất vui mừng. Trong thâm tâm hai người đều đang nảy lên một ý nghĩ quỷ dị, không nghĩ quan hệ của Hàn Dương và Tử Kỳ cực kì không tốt. Vì thế hai người bắt đầu lảng đi chỗ khác, tạo điều kiện cho Hàn Dương và Tử Kỳ “ tâm sự ”.
Hai người vừa rời đi đến nói chuyện với mấy người khác thì Tử Kỳ đã tiến đến đứng cạnh Hàn Dương, cúi xuống thầm thì –“ Cô có gì để nói cho tôi biết không?” – sau đó không ngại trao cho Hàn Dương một nụ cười hết sức mê người.
Nhìn thấy nụ cười của Tử Kỳ, Hàn Dương thấy toàn thân lạnh giá, không khỏi run lên trong đầu tính toán tìm cách chạy trốn. Nhưng đang ở giữa bữa tiệc, chốn đông người nên Hàn Dương không thể chạy được, đành chọn cách đối diện với sự thật.
-“ hì hì, có, nhưng bây giờ chưa thể nói được, khi nào đó chúng ta nói chuyện được không?” Hàn Dương tìm kế né tránh, dù sao để mấy hôm nữa thì cũng dễ dàng nói chuyện hơn là bây giờ.
Trông thấy Hàn Dương có vẻ chịu thừa nhận nên Tử Kỳ cũng không làm khó, tiếp tục cười nói với Hàn Dương –“ được, mấy hôm nữa nhất định chúng ta sẽ có một buổi “ tìm hiểu ” về nhau.
Câu nói này lần nữa làm Hàn Dương thấy hoảng hốt. Cái gì là “ tìm hiểu ” chứ? Hắn nói chuyện thật làm người ta đau tim.
Hàn Dương và Tử Kỳ cứ nhìn nhau như vậy cho tới hết buổi tiệc. Hàn Dương biết hắn là con trai của thương nhân giàu có, nhưng không nghĩ tập đoàn Lý thị lại là của nhà hắn, tập đoàn này so về thực lực kinh tế thì không kém tập đoàn Hàn thị nhà Hàn Dương là bao, trên một số lĩnh vực còn có điểm vượt trội hơn. Nghĩ vậy Hàn Dương mới hiểu tại sao con gái của trường mặc dù bị hắn hắt hủi như vậy nhưng vẫn kiên quyết bám lấy hắn. Nếu hắn tốt tính hơn một chút chắc Hàn Dương cũng có thể coi là bạn.
Về tới nhà tâm trạng Hàn Dương có đôi chút khá hơn, dù sao cũng tạm thời thoát được ánh mắt kì quái của hắn. Đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại reo, cầm lên thấy dãy số của Tử Kỳ làm Hàn Dương cười khổ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
-“ Alô, anh gọi có chuyện gì không?”- Hàn Dương rụt rè hỏi.
-“ Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện, vì thế tối mai hẹn gặp ở bar Angle, cô phải đến không có bất kì lý do nào hết, nếu cô không đến tôi sẽ đến tận nhà của cô. Nghe rõ chưa?” – Tử Kỳ bá đạo.
Hàn Dương thầm than khóc. Lần này mà không làm theo lời hắn thì rất có thể hắn sẽ đến tận nhà mình mà lôi mình ra nói chuyện. Vì vậy Hàn Dương đồng ý gặp hắn.
-“ Được rồi, tối mai tôi nhất định sẽ đến, cúp máy đây”- nói xong nàng liền cúp máy, không để cho Tử Kỳ nói câu nào nữa.
Buổi sáng hôm sau, Tử Kỳ đột nhiên lại đến đón, nhưng mà hắn thật khác, chỉ lẳng lặng đến đón, không nói không trách nửa câu, làm Hàn Dương càng thêm lo sợ. Hắn im lặng thế này thật khó mà đoán được hắn đang âm mưu cái gì để mà đối phó.
Tối đến, Hàn Dương chuẩn bị rồi gọi tài xế đưa đến bar Angle. Vừa vào tới nơi Hàn Dương đã thấy Tử Kỳ cùng Triệu Phong ngồi ở một chiếc bàn chờ đợi. Liếc thấy Hàn Dương, Tử Kỳ ra hiệu cho Hàn Dương đi tới. Triệu Phong thấy người đẹp đi đến chỗ mình, nhưng vẫn chưa biết người đẹp này là ai, tại sao lại đến chỗ mình thì đã nghe thấy người đẹp chào
|
-“ Chào anh Triệu Phong”- Hàn Dương chào, sau đó tặng cho Triệu Phong một nụ cười ngọt ngào.
Nhìn thấy người đẹp đến, lại còn biết tên của mình làm Triệu Phong sửng sốt, tại sao người đẹp lại biết tên mình? Nhưng rất nhanh bản lĩnh đàn ông của Triệu Phong đã quay trở lại, Triệu Phong đứng lên chào Hàn Dương sau đó lịch sự hỏi tên của Hàn Dương.
Hàn Dương thấy Triệu Phong hỏi tên của mình làm nàng thấy buồn cười, anh chàng này nhất định chưa biết nàng là Hàn Dương. Đang định lên tiếng thì Tử Kỳ nói trước.
-“ Ngồi xuống rồi nói chuyện sau”.
Hàn Dương ngoan ngoãn ngồi xuống, Triệu Phong lúc này cũng ngồi xuống, nhưng mắt vẫn dán lên người Hàn Dương, làm nàng cảm thấy đôi chút không tự nhiên.
-“ Anh Triệu Phong, đừng nhìn em như thế được không? Em là Hàn Dương đây”- Hàn Dương dè dặt.
Nghe thấy người đẹp nói mình là Hàn Dương, làm Triệu Phong không khỏi cả kinh.
-“ Cái gì? Em là Hàn Dương , là cô bé mọt sách của Tử Kỳ đây hả?”
Hàn Dương không nói, chỉ mỉm cười gật đầu. Nhìn thấy hành động khẳng định này của Hàn Dương làm cho Triệu Phong “ dừng hình ”, miệng há to, mãi không thể ngậm lại được. Hắn không thể tưởng tượng được cô bé xấu xí kia lại là mỹ nhân đang ngồi trước mặt hắn. Xưa nay hắn luôn tự tin với con mắt nhìn người của mình, vậy mà giờ lại bị một cô bé ít tuổi hơn mình qua mặt, đây quả là một đả kích lớn đối với Triệu Phong.
|