Dạy Dỗ Vị Hôn Phu
|
|
Chương 14 : Chạy trốn
Phòng khách nhà cô cũng thuộc dạng hoàng gia , lỗng lẫy , rộng lớn. Bình thường tiếp khách đều bị không gian rộng lớn quá mức trong gian phòng này làm cho choáng ngợp.
Vậy mà hôm nay , một chỗ trống còn không có. Đều là đám người kia đông đến mức đứng chiếm hết gian phòng. Tuy rằng bộ ghế sopha nhà cô rất nhiều chỗ ngồi nhưng làm sao mà chứa hết 30 mấy người chứ ?!
Cảnh tưởng người đứng người ngồi uống trà này thật quá sức tưởng tượng rồi !
Hàn Lệ Ái trên chiếc ghế sopha uống trà , liếc nhìn hai ngồi đối diện nói - " Có chuyện gì thì hai người mau nói đi ? "
Vu Tích Kỳ hạ tách trà xuống , lên tiếng " Lệ Ái , lần này chúng tôi đến đây là muốn nhờ cô giúp một chuyện "
" Chuyện gì ? "
" Chuyện này rất quan trọng còn liên quan đến lão đại , cậu nhất định phải giúp nga " - Thiệu Nha nhấn mạnh nói.
Cô cảm thấy tò mò - " Rốt cục là chuyện gì mà hai người cứ úp úp mở mở như thế ? "
" Để tôi nói , là như vầy... " Vu Tích Kỳ bắt đầu nói ra ngọn ngành sự việc , muốn cô giúp đỡ đưa lão đại ra ngoài.
Hàn Lệ Ái liền cau mày , chắc nịch thốt ra 2 từ - " Không được ! "
Cậu ta nghe vậy nhăn mặt - " Xem như cô giúp chúng tôi lần này . Tam Vương hội đều biết ơn cô "
" Lệ Ái , chuyện này mình thấy đối với cậu đâu có khó khăn gì. Vương chủ tịch rất tin tưởng ở cậu nên chắc chắn sẽ để lão đại đi ra ngoài cùng cậu " - Thiệu Nha nghiêm túc nói.
Lần đầu tiên nha.
" Không được là không được . Chuyện Vương Lãng Thần là xã hội đen mình không quan tâm càng không muốn dính líu. Vả lại mình đã hứa với chủ tịch Vương , quyết không thể nuốt lời. Không thể nào bản thân lại đi tiếp tay cho giặc " - Cô kiên định trả lời.
Hàn Lệ Ái vừa dứt lời đột nhiên đám người xung quanh đồng loạt nghiêm người ,đồng loạt hô to , again.. " Xin đại tẩu hãy giúp đỡ . Chúng em nguyện ghi nhớ công ơn này !!! "
Ách , cô cũng không phải có công giải phóng dân tộc gì ! Có phải làm quá thế không ?!
" Tôi nói không được là không được " - Hàn Lệ Ái nói chắc như đinh đóng cột .
Và thế là again..
" Đại tẩu không đồng ý chúng em sẽ ở đây cầu xin đến chừng nào đại tẩu đồng ý !!! Mong đại tẩu giúp đỡ !!! " Tiếng hô to vang dội làm sập trần nhà đến nơi.
Cô bắt đầu khó chịu rồi nga. Đám người này đúng là không biết chừng mực là gì . Cứ thế mà làm tới . " Này , các người... "
" Cầu xin đại tẩu giúp đỡ !!! "
" Cầu xin đại tẩu giúp đỡ !!! "
" .... "
Tiếng sấm chớp rầm rầm trong nhà trong một buổi sáng đẹp trời...
Máu cô sắp dồn hết lên não. Đám người điên này ! Mới trốn trại ra hết sao ?! Mới sáng sớm kéo cả một đội quân đến nhà cô la hét om sòm , muốn chọc cô nổi điên mà.
Muốn cho cả khu phố này biết nhà cô chứa chấp lũ người xã hội đen bị thần kinh chắc !
" Các người im... "
Còn không để Hàn Lệ Ái nói hết câu , đám người kia đã dồn lực trong họng mà đồng thanh nói lớn cực đại . Muốn thủng cả màn nhĩ.
" Đại tẩu không đồng ý !!! Chúng em quyết tâm không dừng lại !!! "
" Cầu mong đại tẩu hãy giúp đỡ !!! "
"..."
Tên Vương thiếu gia kia có mấy tên thuộc hạ cũng quá là chung thành đi. Không những lì mà còn điên ! Điên , điên hết rồi ! Hàn Lệ Ái cô có ngày cũng bị đám người này làm cho nhồi máu cơ tim mà chết !
Cuối cùng không thể chịu nổi nữa , Hàn Lệ Ái bực bội đứng lên , bộc phát nói lớn. " Các người im hết đi !!! Tôi đồng ý là được chứ gì !!! "
Và đám người đó cuối cùng cũng chịu im. Cô ngồi xuống lạnh lẽo trừng mắt nhìn tên mặt búng ra sữa ngồi đối diện đang cười sảng khoái - " Diễn trò cũng hay đấy Thiệu thiếu gia "
" Quá khen , quá khen " - Thiệu Nha cười cười. Đích xác trò này là do cậu nghĩ ra bởi vì biết chắc rằng Hàn Lệ Ái sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện này.
Vu Tích Kỳ ngồi bên cạnh cũng phì cười , xoay người nói với anh em - " Vất vả cho các chú rồi . Hãy ra ngoài chờ chút đi "
Đám người đó lập tức lui ra trong im lặng. Chắc là không còn sức để nói.
Hàn Lệ Ái hít thở sâu một cái , lạnh lùng nói với hai người đối diện - " Hai người cũng ra ngoài chờ đi. Tôi lên lầu thay đồ sẽ xuống ngay ".
" Được " Vu Tích Kỳ trả lời rồi kéo người bên cạnh đi ra ngoài.
**************************************
...Vương gia...
" Hai người đậu xe ở đầu đường đi . Tránh để phát hiện " Nói xong , Hàn Lệ Ái mở cửa xuống khỏi chiếc xe Bugatti Veyron màu đỏ của Thiệu Nha.
Mấy chục chiếc motor đậu ngay đầu đường cộng thêm 2 chiếc xe hơi mà muốn chiếm hết cả không gian. Cô đành phải kêu bọn người Tam Vương tạm thời chạy motor đi . Chỉ để lại Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ để tránh gây chú ý.
Hàn Lệ Ái đi tới trước cổng ngôi biệt thự và bấm chuông .
Cánh cửa lúc sau liền tự động mở ra . Hình như Vương Khải giờ này đã đến công ty rồi nên không có mặt ở nhà. Người hầu và quản gia đã biết cô nên họ để Hàn Lệ Ái ra vào tự do không lo lắng gì.
" Vương Lãng Thần đâu ? " - Cô quay sang hỏi người quản gia.
" Thưa tiểu thư , thiếu gia đang ở trên phòng ngủ " - Người quản gia cung kính đáp.
" Giờ này còn ngủ sao ? "
" Vâng , thưa tiểu thư"
" Giúp tôi gọi anh ta dậy " - Cô nghiêm giọng nói.
Người quản gia cúi đầu "vâng" một cái liền nói với hai người hầu bên cạnh lên gọi thiếu gia . Họ ngay lập tức theo lệnh đi lên lầu 2 , vào phòng gọi Lãng Thần dậy .
" Để tôi yên , các người ra ngoài hết đi ! " Hắn lấy chăn chùm lên đầu , gắt gỏng nói.
" Thưa thiếu gia người phải dậy , ở dưới có... "
" Im ngay ! Các người ồn ào quá ! Cút hết đi ! " - Hắn nằm trên giường quát.
" Thiếu gia , người phải dậy... " - Người hầu đứng bên giường khép nép nói.
" Các người còn nói câu nào nữa ngay lập tức sẽ bị đuổi việc ! " - Lãng Thần lại uy nghiêm lớn giọng.
Hai người bọn họ liền sợ sệt không biết làm gì . Đành đi ra ngoài.
......
" Sao ? Chưa muốn dậy ? " - Cô cau mày hỏi.
" Vâng , thưa tiểu thư . Thiếu gia nhất quyết không chịu dậy " - Hai người hầu đó đáp.
Hàn Lệ Ái đứng dậy , đi thẳng lên lầu.
" Tiểu thư , không được đâu. Nếu như để thiếu gia biết có người tự tiện đi vào phòng của mình thiếu gia sẽ rất tức giận " - Quản gia khẩn trương đuổi theo cô.
Đi dọc theo hành lang lầu 2 , cô bỗng nhiên thấy có bình hoa tươi được trưng trên bàn . Hàn Lệ Ái ngay lập tức lấy hoa ra để sang một bên chỉ còn bình thủy tinh có nước . Cô cầm lên đi tới căn phòng cuối cùng.
" Tiểu thư , cô định làm gì ? " - Người quản gia trợn mắt hỏi.
Hàn Lệ Ái không trả lời , trực tiếp mở cửa phòng bước vào. Đập vào mắt cô là chiếc giường to lớn , chăn gối xộc xệch tùm lum. Cả thân người con trai to lớn đang nằm trên đó.
Cô đi tới bên cạnh đầu giường , cầm bình thủy tinh giơ cao , nghiên xuống.
" Ào.... "
" A... " - Vương Lãng Thần đang ngủ bỗng nhiên bị một tràn nước lạnh tạt vô mặt. Giật mình tỉnh giấc.
" Mk ! Là ai ?! " - Hắn tức giận quát lớn.
Vương Lãng Thần bừng tỉnh ngồi dậy , gương mặt đẹp trai và cả áo thun đều bị ướt sũng , mái tóc bình thường bồng bềnh nay cũng rối như ổ quạ.
Vừa mở mắt , hắn đã thấy một thân ảnh xinh đẹp đứng kế bên . " Cô... " " Dậy đi , chúng ta đi hẹn hò " - Cô nhàn nhạt nói.
Vương Lãng Thần trợn mắt - " Cô đang nói cái quái gì vậy ? "
" Không nghe rõ sao ? Mau dậy đi , chúng ta ra ngoài hẹn hò " - Hàn Lệ Ái nói lại một lần nữa.
Người này mới sáng ra đã chạy đến bảo đi hẹn hò . Cô gái này hôm nay ăn trúng cái gì không biết.
" Cô đang đùa đấy à ? " - Hắn khó chịu hỏi.
" Không , thật. Anh thay đồ đàng hoàng đi. Tôi xuống nhà đợi " Không để hắn kịp phản ứng , Hàn Lệ Ái đã đặt bình hoa xuống và đi ra ngoài.
" Này tôi không... " Bóng dáng của cô đã biến mất sau cánh cửa trước khi hắn kịp nói hết câu.
Vương Lãng Thần bực bội , vò vò mái tóc rối bù của mình. Cái người này sao suốt ngày cứ đến làm phiền hắn vậy chứ ?!
.....,...........................................
...Phòng khách...
Vương Lãng Thần bước xuống cầu thang , nhìn thấy cô đang ngồi uống trà trong phòng khách.
" Xong rồi sao ? Đi thôi " - Hàn Lệ Ái đặt tách trà xuống khi vừa thấy hắn.
" Đi đâu ? Cô thật sự mới sáng ra đã rủ tôi đi hẹn hò ? Điểm này thật kỳ lạ. Hàn Lệ Ái không thể nào khi không mà mới sáng sớm đã tới nhà lôi hắn dậy đi hẹn hò cùng mình. Chắc chắn có chuyện gì.
" Chẳng phải anh nói bị cấm túc ở nhà rất chán sao ? Tôi có lòng tốt nên đưa anh ra ngoài hít thở không khí " - Cô lạnh nhạt mở miệng.
Vương Lãng Thần lại nhíu mày .
.....
" Tiểu thư , thiếu gia đang trong thời gian cấm túc không thể ra ngoài " - Một tên vệ sĩ đứng ngay cửa nói.
" Cứ nói với chủ tịch , Lãng Thần cùng tôi ra ngoài hẹn hò. Chủ tịch sẽ không ngăn cấm đâu " - Hàn Lệ Ái nghiêm giọng .
" Nhưng thưa tiểu thư... "
" Tránh ra đi . Các người không nghe chủ tịch đã căn dặn gì sao ? " - Cô lạnh lùng ra lệnh.
Tên vệ sĩ liền sợ hãi đứng tránh sang một bên. Hàn Lệ Ái muốn đưa hắn ra ngoài với bọn Thiệu Nha nhưng không được. Chủ tịch có thể cho phép Vương Lãng Thần ra ngoài nếu đi cùng cô nhưng với điều kiện phải có tài xế lái xe và vệ sĩ đưa đi.
Hàn Lệ Ái và hắn đành ngồi vào xe. Xe chạy ra khỏi cổng căn biệt thự . Ra tới đầu đường , Vương Lãng Thần đột nhiên thấy bóng dáng của hai chiếc Bugatti Veyron quen thuộc , bỗng giật mình.
Hắn lập tức quay sang nhìn cô . Hàn Lệ Ái ngước mắt nhàn nhạt nhìn hắn không nói câu nào rồi dời tầm mắt qua cửa sổ. Vương Lãng Thần bỗng dưng hiểu ra chuyện gì.
Thảo nào mới sáng ra cô đã hành động kì lạ như vậy. Thì ra là muốn giúp hắn.
" Tiểu thư , hai người đi đâu đây ? " - Người lái xe hỏi.
" Đến trung tâm thương mại Engari " - Hàn Lệ Ái đáp một câu. Chỗ đông người càng dễ chạy.
" Vâng "
Hai chiếc xe màu đen lướt nhanh trên đường. Một là của hai người , một là của đám vệ sĩ đi theo canh trừng .
Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ nhìn thấy hai chiếc xe liền biết ý mà đi theo .
**************************************
...Trung tâm thương mại Engari...
Hai người cùng nhau đi vào trung thương mại , 4 tên vệ sĩ kia một mực đi theo canh trừng không cho cô và Vương Lãng Thần một chút tự do.
Hai người cứ thế đi dạo hết một vòng trung tâm. Cô đi vào một gian hàng quần áo , giả vờ như đứng lựa áo .
Vương Lãng Thần đột nhiên đứng sát vào cô , nói khẽ bên tai - " Khi nào tôi nói chạy thì chúng ta cùng chạy "
Nghe hắn nói , nhưng cô vẫn giả vờ thản nhiên lấy ra một cái áo sơ mi ướm thử lên người hắn - " Anh chắc chứ ? Chắc là sẽ chạy được ? "
" Cứ tin tôi " - Hắn nghiêm túc nói. Đột nhiên Lãng Thần phát hiện lúc này cô với hắn giống như là tình nhân vậy. Điệu bộ rất gần gũi , thân mật.
Cô và hắn tiếp tục đi dạo . Khi tới một gian hàng gần cổng , Vương Lãng Thần bất thình lình nắm lấy tay cô , dứt khoát nói - " Chạy ! "
Cô và hắn liền chạy ra khỏi cửa . Đám vệ sĩ lập tức đuổi theo . " Thiếu gia , tiểu thư , hai người mau đứng lại ! " Vương Lãng Thần vẫn nắm tay cô chạy đâm đầu trên đường phố đông người. Thật là huyên náo một trận . Lần đầu tiên cô rơi vào tình huống như thế này, còn hắn thì hình như là rất nhiều lần rồi.
Đám người đó vẫn gắt gao bám theo. Vì đường phố đông đúc nên cô và hắn rất dễ len lỏi. Đến một con hẻm nhỏ , hắn liền lôi cô vào trốn.
4 tên vệ sĩ chạy một đoạn thì không còn thấy bóng dáng hai người nữa , bọn họ đành tìm kiếm theo hướng khác.
Vì con hẻm nhỏ lại không muốn bọn người kia phát hiện nên Vương Lãng Thần đứng sát vào người cô , gần như là ôm . Hàn Lệ Ái dựa người vào tường xoay mặt qua trông chừng đám người kia đi chưa nên không để ý đến bộ dạng lúc này của hai người.
Chỉ có mình Lãng Thần là để ý. Hắn cúi xuống nhìn người con gái lơ đãng kia. Tim lại đập dồn dập. Khoảng cách gần như thế này làm hắn có thể ngửi được hương thơm dịu nhẹ trên người cô làm con người ta tâm tình dễ chịu. Từ cái đêm đó , dường như tâm tư hắn đã hoàn toàn thay đổi.
" Bọn họ đi rồi... " Hàn Lệ Ái vừa quay mặt qua ngay lập tức bắt gặp ánh mắt chăm chú của hắn. Cả người giật mình , khuôn mặt cô và hắn gần nhau đến mức chỉ còn cách vài cantimet nữa là môi hai người có thể chạm vào nhau.
Cô bỗng nhiên thấy ngực mình bồi hồi đến lạ thường , một sự rung động triền miên vấy lên. Hơi thở có chút dồn dập. Mà hơi thở nam tính của hắn cũng dồn dập phả vào da mặt cô như đang kiềm chế điều gì đó.
Cô có thể nhìn thấy từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh tuấn của Vương Lãng Thần . Ánh mắt say mê của hắn gần như không muốn dứt ra làm Hàn Lệ Ái cảm thấy thật khó chịu.
Cô tìm lại lý trí đẩy hắn ra , giọng điệu thản nhiên lặp lại lần nữa - " Bọn họ đi hết rồi ".
|
nhanh lên naaaaaaaaaaaaaa!
|
Chương 15 (1) : Nguy hiểm trong sòng bạc
Hắn chau mày muốn nói gì đó nhưng đột nhiên hai người nghe tiếng kèn xe vang lên làm cả hai giật mình.
" Này , này mình không biết vợ chồng chưa cưới lại thắm thiết như vậy nha ? " Kính xe hạ xuống , một gương mặt trẻ con ló đầu ra trêu đùa.
Vương Lãng Thần trừng mắt nhìn cảnh cáo. Cô thì không nói gì chỉ cụp mi xuống.
Thiệu Nha vẫn ló mặt ra khỏi cửa xe hỏi lão đại - " Lão đại đi thôi , cậu muốn đi xe mình hay đi motor ? "
Hắn nghĩ ngợi lại nhìn qua cô. Khóe miệng có chút cong lên nói - " Đi motor "
Vừa nói xong thì một chiếc Bugatti Veyron màu trắng chạy tới , đằng sau là tiếng động cơ ồn ào của mấy chiếc motor . Một tên trong bọn họ bước xuống khỏi chiếc motor giao mũ bảo hiểm cho Lãng Thần rồi ngồi lên chiếc motor cùng người khác.
Hàn Lệ Ái dù sao cũng phải đi cùng . Dù không muốn cũng phải đi. Đã đâm lao thì phải theo lao. Cô giúp hắn trốn ra ngoài thì phải có trách nhiệm trông chừng và đem hắn về nhà toàn vẹn. Nếu không Vương Khải sẽ trách cô.
Nghĩ vậy , cô đi vòng qua bên kia định mở cửa chiếc Bugatti Veyron màu đỏ vào ngồi nhưng cửa đã bị khóa. Hàn Lệ Ái nheo đôi mắt xinh đẹp nhìn người trong xe.
Thiệu Nha lại hạ kính xe xuống cười cười - " Lệ Ái cậu đi chung với lão đại đi nhé "
" Chẳng phải trong xe còn nhiều chỗ sao ? " - Cô nhướn mắt.
" Biết làm sao đây, lúc này mình đang có tâm sự buồn không muốn có người ngồi bên cạnh chỉ muốn yên tĩnh , cậu thông cảm nhé ? " - Gương mặt trẻ con đầy vẻ tội nghiệp.
Cô trừng mắt. Đây là cái lý do kiểu gì vậy ?! Vậy mà cũng đem ra giải thích được ! Muốn yên tĩnh mà lúc nãy còn lôi cô lên xe đã vậy bây giờ còn đi đánh nhau . Lừa người kiểu gì vậy ?!
Định quay sang xe của Vu Tích Kỳ nhưng cậu ta đã nhanh tay lái xe phóng đi . Thiệu Nha cũng liền chạy theo , đám người Tam Vương hội thấy thế cũng nhảy lên motor rồ ga phóng đi theo. Để duy nhất mình cô ở lại trơ trọi trên đường cùng hắn.
Hàn Lệ Ái bực dọc xoay người lại đã thấy con người kia nhàn nhã đứng dựa bên chiếc motor. Hắn thoải mái nhếch khóe môi. Từ từ bước lại gần , tròng mũ bảo hiểm vào đầu cô. " Đi thôi . Cô không có sự lựa chọn nào khác đâu "
Cô liếc hắn một cái đầy lạnh lùng . Nhưng Vương Lãng Thần không quan tâm chỉ ngồi lên xe motor đội mũ vào đầu. " Leo lên đi "
Hàn Lệ Ái vẻ mặt đầy cưỡng ép ngồi lên xe.
" Ôm tôi " Hắn nghiêm túc ra lệnh.
" Tôi không... Aaa... " Cô chưa kịp dứt câu , Vương Lãng Thần đã phóng xe đi nhanh như chớp.
Hàn Lệ Ái giật bắn mình không tự chủ hai tay ôm lấy hắn. Tên thần kinh này ! Muốn hù chết cô sao ?!
Hắn ngồi trước chỉ cười hài lòng. Hắn muốn xem hôm nay cô có còn dám cường ngạnh , đanh thép trước mặt hắn nữa hay không ?
Vương Lãng Thần càng rồ tay lái , tăng tốc độ nhanh chóng đuổi kịp đám người kia. Cô ngồi sau bị dọa bởi tốc độ khủng khiếp này mà càng ôm chặt eo hắn, gương mặt xinh đẹp vùi vào lưng hắn. Cô không dám nhìn cảnh bên ngoài. Bên tai chỉ toàn nghe thấy tiếng gió.
Không biết rằng , hành động gần gũi của cô càng lúc lại càng Vương Lãng Thần cảm thấy rung động kịch liệt. Trái tim hắn mỗi lúc lại càng không thể khống chế được .
**************************************
...Sòng bạc Domino...
Vương Lãng Thần đi đầu đám đông bước vào sòng bạc. Vẻ ngoài uy nghiêm ngạo mạn.
" Xin lỗi , anh không được vào đây " Một tên canh cửa to cao đứng chặn ngay trước mặt bọn họ nói.
Vu Tích Kỳ tính bước lên nhưng hắn đã đưa chặn lại , liếc mắt kêu cậu lùi xuống.
" Chúng tôi là vào đây đánh bài có gì không được ? " - Lãng Thần khóe miệng giương cao.
Tên canh cửa mặt mày dữ tợn , trên mặt còn có vết sẹo , khinh khỉnh nói - " Đào thiếu gia đã có lệnh Vương thiếu gia anh và 2 người kia không được phép bước chân vào sòng bài này "
Vừa nói tên đó vừa nhìn qua Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ . Tích Kỳ nghe mà muốn nổi giận, bọn người này mấy tuần trước dám ngang nhiên đến sòng bạc nhà cậu gây hấn. Nếu không phải lực lượng của cậu đông thì bọn chúng đã có ý định phá nát sòng bạc rồi.
Vương Lãng Thần không tức giận mà chỉ từ tốn hỏi - " Chỉ cấm ba chúng tôi không được vào thôi sao ? "
Tên canh cửa chau mày gật đầu.
" Vậy được... "
Vừa nói , hắn xoay người ra hiệu với đám người trong hội - " Các chú vào sòng bạc "vui chơi" một chút đi "
" Vâng , thưa lão đại ! " - Bọn họ đồng thanh đáp.
Tên canh cửa kinh ngạc , trợn mắt . " Ai cho các người... "
Chưa kịp nói hết câu thì tên đó đã bị một người trong hội choàng tay từ phía sau bẻ cổ một tiếng "rắc" . Tên đó đau đớn thét lên rồi ngã xuống đất.
Bọn đàn em trong hội bước vào trong "vui chơi ". Còn ba người bọn hắn đứng bên ngoài chờ đợi . Đào Ngôn cấm không cho hắn vào thì hắn sẽ không vào. Đâu nhất thiết là hắn phải trực tiếp làm. Tam Vương hội đâu phải chỉ là ba người họ.
....
Hàn Lệ Ái ngồi từ quán cà phê đối diện quan sát qua. Vương Lãng Thần không cho cô vào vì trong đó rất nguy hiểm nên bắt cô đợi ở đây. Cô cũng không hề thích hay muốn chứng kiến mấy cảnh chém chém , giết giết này , cô không phải là không có chút sợ.
Dù sao đó cũng là xã hội đen. Là xã hội mà cô chưa từng biết đến . Nhưng Hàn Lệ Ái biết nó nguy hiểm bao nhiêu. Cô không hiểu một thiếu gia như Vương Lãng Thần tại sao lại muốn tham gia vào thế giới này. Có thể hắn nhất thời thích thú với chuyện thâu tóm địa bàn , làm lão đại của giới xã hội đen. Một ngày nào đó , liệu hắn vẫn còn tham vọng đó ?
So với một Vương Lãng Thần ngày thường thì hôm nay cô lại thấy ở hắn một khí chất uy nghiêm , ngạo mạn , không sợ trời không sợ đất. Rất áp chế người đối diện.
Nhìn thấy cảnh tên canh cửa bị bẻ cổ mà Hàn Lệ Ái rùng mình. Thế giới xã hội đen kia vẫn như cô nghĩ , thật tàn nhẫn. Tuy rằng cô mạnh mẽ , cứng cỏi nhưng trước giờ vẫn chưa được chứng kiến những mặt đen tối thực sự này của xã hội. Trong lòng không tránh được những sợ sệt.
Không biết vì sao phía bên kia 3 người họ vẫn còn đứng ngoài , mà chỉ có đám người trong hội lại vào trong. Cô rất muốn biết Vương Lãng Thần định làm gì.
.....
Vương Lãng Thần đứng bên ngoài nghe tiếng ầm ĩ trong sòng bạc còn có tiếng người la hét , mặt vẫn thản nhiên . Hai người bên cạnh cũng chỉ nhếch môi cười.
Những người khách của sòng bạc sợ hãi tuôn hết ra khỏi cửa. Bên trong tiếng ầm ầm ngày càng lớn.
" Lão đại , mình muốn vào trong đó quá đi. Tay mình ngứa hết chịu được rồi " - Thiệu Nha bẻ khớp ngón tay .
" Không được , phải chờ bọn họ xong đi " - Hắn lạnh lùng nói.
Cậu ta vẻ mặt mếu máo thút thít khiến Vương Lãng Thần muốn đấm vào mặt.
Khoảng chừng gần 30 phút sau , một người trong hội bước ra khỏi sòng bạc . Đứng trước mặt hắn cẩn trọng báo cáo - " Lão đại , đã xử lí xong sạch sẽ , đã bắt được Đào Ngôn và đang trói hắn ở trong "
" Tốt , chú vào trong đi " - Hắn nhếch môi.
Ba người bắt đầu tiến vào sòng bạc . Cảnh tượng bên trong vô cùng hỗn độn, bàn ghế bị gãy , những mảnh vỡ cũng rải rác khắp nơi. Trên sàn nhà , mấy tên của sòng bạc bị đánh ngã nằm đau đớn.
Bọn người trong hội xếp thành hai hàng chào ba người . Chính giữa gian phòng rộng lớn , một tên con trai mặt mũi khôi ngô , nhưng lại toát lên vẻ gian manh và khinh người. Hắn ta bị trói chặt trên một chiếc ghế bằng dây thừng. Trên khóe miệng có vết máu như mới vừa bị đánh xong.
" Tôi còn tưởng ai lại to gan đến quấy phá sòng bạc của tôi . Không ngờ là ba vị thiếu gia của hội Tam Vương " - Đào Ngôn hứng thú nhìn ba người đang tiến tới chỗ hắn ta.
" Biết làm sao đây , thất lễ rồi. Tôi nghe nói Đào thiếu gia đã ra lệnh không cho ba chúng tôi vào nên Vương Lãng Thần tôi đành phải nhờ đàn em vào xin phép trước " - Hắn lấy một cái ghế ngồi xuống trước mặt tên kia.
" Vương thiếu gia xin phép hơi mạnh tay rồi. Nhưng mà anh cũng nên biết chơi với mèo sẽ bị mèo cắn đấy " - Đào Ngôn đang thích thú từ từ chuyển thành ánh mắt cảnh cáo.
Vương Lãng Thần cười lạt - " Cám ơn Đào thiếu gia đã cảnh báo . Nhưng tôi cũng rất muốn thử xem con mèo này cắn có chết người không đây ? "
" Vương thiếu gia xem thường Đào Ngôn tôi quá rồi " - Đào Ngôn cười gian xảo.
Hắn ta vừa nói xong thì đột nhiên xuất hiện từ mọi cánh cửa trong sòng bạc một toán người , rất đông, bao vây hết cả xung quanh. Tên nào cũng to cao ,mặt mày dữ tợn , mỗi tên trên tay cò cầm dao , gậy , đao toàn là hung khí.
Đào Ngôn lớn giọng thích thú nói - " Các chú , tôi xin giới thiệu Tam Vương hội danh tiếng lẫy lừng. Mọi người làm quen với nhau đi ! "
Bọn người Thiên hội vừa nghe thấy đã nhào vô hung tợn tấn công bọn họ. Đám người của Tam Vương hội ngay lập tức giao chiến. Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ cũng nhảy vào xử lí. Bọn người của Thiên hội đông hơn lại còn có vũ khí , quả nhiên rất muốn "hủy" đám người của hắn.
" Quả nhiên là Đào thiếu gia rất chu đáo , chuẩn bị trước tất cả " - Vương Lãng Thần mặt không chút biểu cảm lên tiếng.
" Tất nhiên rồi , Vương thiếu gia đã ghé thăm đương nhiên tôi phải chuẩn bị chu đáo " Đào Ngôn vừa nói vừa gỡ dây trói ra đứng dậy , hắn ta là đã cởi được dây trói từ trước.
Đào Ngôn đoán được Vương Lãng Thần sẽ đến đây trả thù vụ sòng bạc của Vu gia . Cũng không ngờ người của Tam Vương lại mạnh đến như vậy , chỉ một loáng đã xử hết người của sòng bạc. Nhưng may là hắn đã chuẩn bị trước , gọi người của Thiên hội đứng chờ bên ngoài , chờ đến khi Tam Vương hội đánh đuối sức bớt rồi hãy vào tấn công.
Cảnh tượng xung quanh trở nên hỗn loạn. Kẻ này đánh đánh , kẻ kia chém chém. Nếu so về thực lực giao chiến thì người của Tam Vương giỏi hơn bất cứ ai nhưng người của Thiên hội rất đông lại còn mang theo vũ khí. Lần này ắt khó qua.
Vương Lãng Thần vẫn rất ung dung - " Xem ra con mèo này móng vuốt rất lợi hại "
Đào Ngôn bật cười bắt lấy cây đao của một tên trong hội quăng cho - " Hôm nay Đào Ngôn tôi rất muốn xem thực lực của Vương thiếu gia có thực như lời đồn không ? "
" Rất sẵn lòng " - Hắn trả lời đầy ý cười.
Vừa dứt lời Đào Ngôn đã xông vào tấn công. Hắn thoạt nhiên tránh né. Lại giơ tay đánh trả. Hai người bắt đầu giao chiến .
Thân thủ của tên họ Đào rất tốt , ra đòn rất hiểm . Có điều hắn ta lại thiếu đi một chút nhanh nhẹn nên dù có dùng vũ khí nhưng vẫn chưa thể làm bị thương Lãng Thần chỗ nào.
Không khí xung quanh bắt đầu đẫm máu khi một số người ngã xuống và bị thương. Bên này ,Thiệu Nha nắm đầu hai tên cùng một lúc đập mạnh vào nhau làm bọn chúng bể đầu chảy máu ngã xuống.
Bên kia cũng không kém phần khí thế .Vu Tích Kỳ chỉ dùng hai ngón tay để chặn nhát đao vừa hạ xuống , nguy hiểm chỉ trong gang tấc. Cậu xoay người , chuyển hướng ,lật ngược tình thế . Tên kia không kịp ứng phó liền bị cây đao chém xuống bên tay. Máu tuôn ra không kịp , lại một tên ngã xuống.
Hàn Lệ Ái vừa bước vào trong đã cả kinh , không kiềm được mà hét lên một tiếng. Mặt cô tái mét , xác người bị thương nằm dài trên sàn ,máu me bê bết chảy ra. Cô ngồi bên quán nhưng vì cảm thấy quá thấp thỏm lo âu không chịu được nên đã chạy qua đây . Không ngờ...
Vương Lãng Thần nghe thấy tiếng hét liền xoay người tìm kiếm thân ảnh quen thuộc . Trong một phút mất tập trung, Đào Ngôn đã thừa cơ tấn công . Hắn ngay lập tức né tránh nhưng không kịp , nhát đao đã hạ xuống .
Tuy rằng xẹt ngang qua cánh tay nhưng đã để lại vết thương thật dài và sâu ngay cánh tay tráng kiện của hẳn. Máu tươi bắt đầu chảy ra.
Đào Ngôn bị trượt tay có chút mất thăng bằng , Vương Lãng Thần nhanh tóm lấy tay hắn ta bẻ ngược một cách tàn bạo . Cây đao trên tay rớt xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng "rắc" , Đào Ngôn thét lên đau đớn kinh hoàng. Lãng Thần ném mạnh cả người tên đó xuống đất chỉ bằng một tay. Đào Ngôn đau đớn nằm trên sàn nhà ôm lấy cánh tay rên rỉ.
Bên kia Tam Vương hội cũng đang thắng thế . Bọn họ nhanh chóng xử gần hết đám người của Thiên hội. Vu Tích Kỳ và Thiệu Nha đánh nhau tập trung đến mức không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết đánh .
Vương Lãng Thần không quan tâm gì nữa chạy ngay đến cửa chỗ cô đang đứng như trời trồng.
" Sao lại vào đây ? Tôi đã bảo là không được vào cơ mà ! Có biết nguy hiểm thế nào không ?! " - Hắn giận dữ nói.
Hàn Lệ Ái mặt có chút trắng bệch nhìn hắn rồi lại nhìn qua cánh tay bị thương đang chảy máu của hắn , hoảng hốt - " Tay anh... bị thương.. "
" Không sao , chỉ là vết thương ngoài da thôi " - Lãng Thần cau mày. Cô là đang lo lắng cho hắn ?
Cô lo lắng cực điểm , lại sợ sệt nhìn dòng máu tuôn ra từ cánh tay hắn . Nhưng mặt Vương Lãng Thần vẫn rất thản nhiên không tỏ ra chút đau đớn nào. Dường như hắn đã quen với những vết thương này.
" Dừng lại không đánh nữa ! " - Hắn lớn giọng ra lệnh với đám người kia.
Thiệu Nha vừa xử lí xong một tên khó chịu nói - " Sao vậy lão đại , chỉ còn vài tên nữa thôi ,phải diệt trừ tận gốc chứ ?! "
" Không cần , tha cho mấy tên đấy đi . Dù sao cũng đã thắng. Chúng ta rút ! " - Vương Lãng Thần nghiêm giọng ta lệnh .
Bọn họ toàn bộ đều không ai dám cãi lời , tất cả đều dừng tay. Mấy tên còn lại của Thiên hội sợ hãi nhanh chân chạy đến đỡ Đào Ngôn co giò chạy khỏi.
" Lão đại , cậu bị thương ? " - Vu Tích Kỳ vừa chạy đến đã nhìn thấy vết thương trên cánh tay hắn.
Thiệu Nha cũng ngạc nhiên nói - " Lão đại , thân thủ của cậu giảm sút nhiều nha. Có bao giờ thấy cậu solo mà bị thương đâu "
Vương Lãng Thần lại trừng mắt cảnh cáo , quay sang nói với Vu Tích Kỳ - " Mình không sao. Nói với bọn họ rút quân về trước khi cảnh sát đến "
" Mình biết rồi " Cậu ta nói xong quay người qua bên kia ra lệnh cho đám người trong Tam Vương hội.
" Gì mà không sao ?! Nếu như để thế này máu cứ chảy ra rất nguy hiểm . Mau đi ra xe , tôi cầm máu " Hàn Lệ Ái đã lấy lại được bình tĩnh, nhíu mày nói với hắn.
"Cô định lấy gì mà cầm máu ? "
" Đi ra xe thì biết " - Cô lạnh lùng đáp.
************************************
|
Chương 15 (2) : Nụ hôn trong xe
Ngồi đỡ vào trong xe của Thiệu Nha, cô lấy từ trong balo của mình ra một hộp dụng cụ y tế. Vương Lãng Thần liền ngạc nhiên nhìn cô. " Sao lại đem theo thứ này ? "
" Biết ngay đi theo xã hội đen các anh thế nào cũng có chuyện nên hồi sáng tôi đem theo dự phòng " - Hàn Lệ Ái nhàn nhạt đáp.
" Anh mau cởi áo sơmi ra để tôi xử lí vết thương " Cô lại hối thúc.
Vương Lãng Thần liền cởi cái áo sơmi đen ra , để lộ nửa thân hình hoàn hảo của mình . Cơ ngực và cánh tay đều rất rắn chắc, nảy nở. Nếu như là người con gái khác nhìn thấy thì đã đỏ mặt , mê đắm thân hình này rồi. Nhưng người trước mặt hắn lại là Hàn Lệ Ái.
Cô mặt vẫn thản nhiên , trước đây khi vào khách sạn cô cũng đã từng thấy cơ thể hắn rồi , thậm chí còn thấy hết. Hắn diễn một trò dơ bẩn như vậy trước mặt cô không thấy mới là lạ.
Tuy rằng lúc đó rất chán ghét hắn , xem như một loại bỏ đi không đáng để vào mắt. Nhưng hiện tại , Hán Lệ Ái lại lo lắng đến cực điểm khi nhìn thấy vết thương dài gần nửa cánh tay của hắn, máu cứ thế chảy xuống.
" Đây mà là vết thương ngoài da sao ?! Anh nhìn xem vết thương sâu như thế này còn chảy máu rất nhiều ! " - Cô lên giọng hỏi gắt. Không nhận ra rằng bản thân đang tức giận.
Vương Lãng Thần nheo mắt nhìn cô như nghi ngờ điều gì đó , đầy ý cười hỏi - " Đang lo lắng cho tôi sao ? "
Hàn Lệ Ái ngước mắt nhìn hắn , trong một giây ánh mắt cô sâu thẳm như biển nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng - " Tôi là đang lo khi anh về nhà , cha anh nhìn thấy vết thương. Người đầu tiên bị hỏi tội sẽ là tôi "
" Thật vậy ? "
" Chẳng lẽ không thật ? " - Cô đáp.
Hắn khoé miệng giơ cao . Hàn Lệ Ái mặc kệ , không nói thêm gì , trực tiếp xử lí vết thương của hắn rồi nhanh chóng băng bó lại.
Suốt quá trình cô tập trung xử lí vết thương, Vương Lãng Thần vẫn chăm chú nhìn cô. Ngắm nghía gương mặt xinh đẹp đang tập trung của cô.
Hàng lông mi đen dày , cong vút như cánh quạt. Cặp mắt to tròn long lanh ,làn da trắng mịn như em bé . Đôi môi trái tim , nhỏ nhắn đỏ hồng. Hắn lại khẽ nuốt nước bọt. Tại sao trước mặt cô gái này hắn lại khó kiềm chế đến như vậy .
Hàn Lệ Ái băng bó xong , ngước mặt lên đã chạm phải ánh mắt nóng rực của hắn. Cô hơi mất tự nhiên định xoay người cất đồ vào balo.
Nhưng là lần này hắn sẽ không để cô thoát...
Vương Lãng Thần dùng cánh tay ôm lấy eo cô. Lệ Ái không kịp phản ứng thì đã bị hắn công kích ngay môi. Hắn cảm thấy mình không cần thiết phải kiềm chế nữa.
Hắn mạnh mẽ tấn công môi cô . Ngậm lấy cắn mút thỏa thích hai cánh môi non mềm của cô , rất ngọt , ngọt ngào tới mức hắn vừa chạm vào đã không còn khống chế được bản thân.
Hàn Lệ Ái thảng thốt lại khó chịu đẩy hắn ra nhưng vô tình lại chạm vào vết thương làm hắn có phản ứng , rên nhẹ trong cổ họng nhưng vẫn không buông cô ra . Cánh tay càng siết chặt , ép cô sát chặt vào người.
Cô đành không dám động đậy , sợ rằng sẽ chạm vào vết thương của hắn. Nhưng tên kia lại càng lúc càng lấn tới. Nửa cơ thể trần trụi phía trên của hắn bao vây lấy cô khiến cô khó nhọc hít thở. Trái tim không kiềm được mà nhảy nhót lung tung.
Vương Lãng Thần xâm chiếm miệng cô cuồng dã hơn bao giờ hết . Sự mềm mại và ngọt ngào này khiến hắn phát điên.
Một lúc sau , khi hô hấp không thể trụ nổi nữa, Vương Lãng Thần mới chịu rời khỏi đôi môi kia. Nhưng lại đột ngột ôm chặt lấy cô , đôi môi mỏng thủ thỉ bên tai cô . " Hàn Lệ Ái , bắt đầu từ bây giờ em là vị hôn thê của Vương Lãng Thần tôi "
|
Chương 16 : Hạnh phúc nhen nhóm
Câu nói này vừa như một lời tuyên bố lại giống một lời đồng ý của Vương Lãng Thần đối với cô.
Hàn Lệ Ái lẳng lặng nhìn hắn , không nói gì. Xoay người rời khỏi vòng vây của hắn, cất đồ vào balo kéo khóa lại.
Vương Lãng Thần trông thấy gương mặt xinh đẹp kia không chút biểu hiện mà cau mày. Còn tưởng , cô sẽ tức giận hoặc là nói mấy lời chửi mắng xiên xéo hắn. Nhưng đây hoàn toàn khác với dự tính của hắn. Cô lại không có một chút phản ứng với hắn.
Hàn Lệ Ái vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm. Điều này càng làm Vương Lãng Thần khó hiểu.
" Anh mặc áo vào đi. Tôi ra ngoài trước " Nói rồi , cô mở cửa bước xuống xe. Hàn Lệ Ái không nói gì không phải vì cô không khó chịu hay tức giận . Nhưng cô có quyền ngăn cản hắn sao.
Cô với hắn sẽ cùng nhau kết hôn , chuyện tiếp xúc này không sớm thì muộn cũng phải có. Bây giờ cô tức giận , hắn cũng có thể đem tư cách vị hôn phu ra nói .
Cô vẫn là nên không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt . Chuyện cô cần quan tâm là chuyện chính sự kia. Vả lại...
Hàn Lệ Ái cũng không muốn để ý đến nụ hôn lúc nãy là đùa bỡn hay thực sự . Cho dù trong lời nói vừa rồi của hắn có ý tứ gì cô cũng không muốn biết . Cô không muốn hiểu , không muốn quan tâm.
Đúng lúc cô xuống xe thì Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ đang đi tới .
" Sao hai người ở trong đó lâu vậy ? Lão đại vết thương không sao chứ ? " - Thiệu Nha hỏi.
Vu Tích Kỳ nhìn thấy cánh môi sưng tấy của cô liền đoán ra ngay chuyện gì vừa xảy ra. Cậu ánh mắt đầy ý cười nhìn cô.
Thấy ánh mắt của người đối diện nhìn mình , Hàn Lệ Ái vội tránh né , nhìn sang Thiệu Nha - " Vết thương của Lãng Thần khá sâu , tôi chỉ là tạm thời cầm máu . Vẫn phải đưa anh ta đi bệnh viện để khâu vết thương lại "
Thiệu Nha nghiêm túc gật đầu - " Được rồi mình sẽ ngay lập tức đưa lão đại đi "
Đúng lúc đó , Vương Lãng Thần đã mặc áo xong mở cửa ra khỏi xe . Thiệu Nha liền tiến lên - " Lão đại , mình đưa cậu đến bệnh viện khâu vết thương lại "
Hắn không nói gì , chỉ liếc qua nhìn bóng lưng cô. Tuy Hàn Lệ Ái quay lưng lại nhưng cô vẫn cảm thấy có luồn điện chạy dọc sóng lưng . Cô biết hắn đang nhìn mình.
" Hàn Lệ Ái , cậu cùng đi chứ ? Dù sao cậu cũng phải đưa lão đại về nhà trình diện chủ tịch Vương " - Thiệu Nha thấy vậy bèn lên tiếng gọi .
Bấy giờ , Hàn Lệ Ái mới xoay lưng lại , nhàn nhạt nhìn người đang hỏi , trả lời chỉ đúng một từ - " Đi "
Cô không nhìn hắn nhưng Vương Lãng Thần cứ chăm chú nhìn về phía cô. Mọi việc đều rơi vào tầm mắt của Vu Tích Kỳ. Cả tuần nay , hai người có những cử chỉ rất mờ ám nha...
Chẳng lẽ lão đại đã thực sự đồng ý hôn ước này. Điều đáng nghi hơn là lão đại thích Hàn Lệ Ái ?
*************************************
Cả ba người lái xe đi đến một bệnh viện tư nhân gần đó để khâu vết thương lại . Vu Tích Kỳ không đi chung vì còn bận việc.
Lúc vào khâu vết thương , vị nữ bác sĩ trẻ và y tá kia cứ nhìn chăm chăm Vương Lãng Thần. Không khó nhận ra vẻ mê mệt trong mắt họ. Một người cao lớn , anh tuấn , khí chất cao ngạo , uy nghiêm như hắn đương nhiên sẽ khiến toàn bộ phụ nữ mê mệt dù hắn chưa đủ tuổi trưởng thành đi nữa.
Vả lại ai mà không biết đến Vương thiếu gia danh tiếng lẫy lừng ở đất Bắc Kinh. Một Vương Thần làm mưa làm gió , đứng đầu cả một tổ chức xã hội đen . Ít ra hình của hắn cũng tràn ngập trên internet vì vẻ đẹp trai không tưởng của mình.
Thiệu Nha đương nhiên cũng không bị bỏ qua. Trái với vẻ đẹp của Lãng Thần , gương mặt trắng trẻo búng ra sữa lại tuấn mĩ của cậu cũng làm cho mấy cô gái trong bệnh viện không thể rời mắt .
Chỉ có mình cô là bị vị bác sĩ và y tá kia bỏ xó nha. Chỉ biết ân cần với Vương Lãng Thần rồi lại hỏi thăm Thiệu Nha. Hàn Lệ Ái cô xem như không bằng không khí.
Xong xuôi , Thiệu Nha đưa hai người về . Vừa vào đến Vương gia biệt thự đã thấy Vương Khải ngồi ở phòng khách chờ sẵn.
" Hai đứa đi đâu giờ này mới về ? " - Ông nghiêm giọng hỏi.
Hàn Lệ Ái cúi chào rồi lễ phép trả lời - " Thưa tụi con ra ngoài hẹn hò ạ. Xin lỗi chủ tịch vì con đã tự ý đưa Lãng Thần đi mà không xin phép trước "
" Nếu đã vậy , tại sao còn chạy trốn khỏi vệ sĩ ? " - Ông tiếp tục hỏi.
Cô định lên tiếng nhưng người bên cạnh đã cướp lời cô - " Là con đột ngột kéo cô ấy chạy, không phải cô ấy muốn "
Sau đó , hai người viện vài cớ qua loa với Vương Khải . Tuy rằng ông muốn tra hỏi thêm nhưng vì nể mặt Hàn Lệ Ái nên ông không hỏi. Vết thương của hắn hoàn toàn không bị phát hiện vì hắn mặc áo sơ mi đen tay dài nên đã che được nửa bắp tay trên . Ngay cả vết máu trên áo cũng không bị nhìn thấy .
" Vậy cháu xin phép về trước. Chủ tịch cũng nên nghĩ ngơi sớm đi ạ " - Cô nhẹ nhàng cúi chào.
" Được rồi , vậy cháu về nhà nghỉ ngơi sớm đi . Cũng tối rồi " - Vương Khải ôn tồn nói.
Khi cô xoay người rời khỏi phòng khách thì người bên cạnh bước theo ra ngoài nắm lấy cánh tay cô kéo lại - " Tôi đưa em về "
Hàn Lệ Ái lắc đầu , gạt nhẹ tay hắn ra - " Không cần . Anh đã về nhà rồi thì ở nhà nghỉ ngơi đi , tôi cũng đã gọi tài xế đến rước rồi "
Hắn tính mở miệng nhưng cô đã tiếp lời - " Chủ tịch không phải là không biết anh đã đi đâu. Ông ấy cẩn trọng như vậy tất nhiên là sai người đi theo dõi chúng ta . Nhưng vì có tôi đi cùng nên chủ tịch mới không muốn tra hỏi thêm. Vì vậy tốt nhất sắp tới anh nên ở nhà làm con ngoan đi "
Hắn nhìn cô không nói gì . Lúc sau mới thấp giọng nói - " Được rồi em về đi . Ngủ sớm một chút , chuyện xảy ra hôm nay chắc đã dọa đến em không ít "
Câu nói này đầy ý tứ nha. Hắn muốn nói chuyện trong sòng bạc hay là nụ hôn kia.
Hàn Lệ Ái nhất thời không nghĩ ra , chỉ tùy tiện gật đầu một cái rồi rời khỏi. Để lại hắn đứng đó , khóe miệng giơ cao không ít.
***************************************
Thấm thoát , một tháng đã trôi qua . Mối quan hệ của cô và Vương Lãng Thần càng lúc lại càng khó hiểu nhưng có thể nói là tiến triển. Hắn tuy ngoài miệng không thừa nhận là đồng ý hôn ước này . Nhưng hắn cũng không có chút phản kháng hay đối chọi nào.
Ngược lại , Vương Lãng Thần thường xuyên có những hành động hay lời nói mờ ám với cô. Mà Hàn Lệ Ái chỉ lạnh lùng không quan tâm. Từ cái đêm trong xe đó , cô cảm thấy hắn đối với cô hoàn toàn thay đổi hay cũng có thể ngay trước đó đã thay đổi , không còn hung dữ hay tức giận trước mặt cô.
Từ hôm đó đến nay , hắn cũng không có cái "hành động" kia nữa hay nói đúng hơn là hắn không có cơ hội bởi vì Hàn Lệ Ái hoàn toàn khéo léo tránh né .
Suốt một tháng nay , cô cũng thường xuyên đến thăm Lam Doanh. Bà rất niềm nở lại vui vẻ đón tiếp cô. Hai người thực sự rất hợp nhau , cùng nhau làm rất nhiều chuyện. Cùng vẽ tranh , đi mua sách , trồng cây vườn .
Chiều chủ nhật , Vương Lãng Thần quyết định đi thăm mẹ mình. Cũng may , hắn vừa được bãi bỏ lệnh cấm túc , nếu không lâu như vậy rồi mà hắn vẫn không được gặp mẹ.
Vừa bước vào nhà , hắn đã nghe tiếng khúc khích cười đùa của phụ nữ. Lãng Thần nghe tiếng cười mà đi lên gác xếp . Là mẹ hắn và Hàn Lệ Ái.
Hai người đang chơi trò gì đó mà hắn không hiểu cho lắm. Trên bức tường đã phai sơn treo một tấm vải màu trắng lớn , trên tấm vải lại có treo những quả bong bóng thổi nhỏ.
Hàn Lệ Ái trên tay cầm một cái phi tiêu nhỏ phóng trúng vào một quả bong bóng . Quả bóng liền lập tức vỡ ra toàn là sơn màu thấm lên tấm vải màu trắng. Tiếp đến Lam Doanh cũng phóng , liền trúng một quả khác.
Cả hai cứ thi nhau phóng , lại nói chuyện cười đùa . Vương Lãng Thần không muốn phá vỡ bầu không khí của hai người nên chỉ đứng dựa vào cửa quan sát. Hắn muốn nhìn vẻ mặt hạnh phúc hiếm có của mẹ mình , lại muốn ngắm nghía gương mặt xinh đẹp vui vẻ của cô.
Thì ra khi cười cô lại đẹp đến như vậy , ánh dương rạng rỡ cũng không sáng ngời bằng nụ cười của cô. Vương Lãng Thần chỉ có thể say mê mà ngắm nhìn . Cảnh tượng trước mắt khiến hắn tâm tư bị cuốn theo , một cảm giác rất vui vẻ .
Chơi xong thì Lam Doanh mới phát hiện con trai mình đang đứng ngoài cửa từ lúc nào - " Lãng Thần , con đến lúc nào vậy ? Sao không lên tiếng ? "
" Con cũng chỉ là mới đến thôi. Thấy hai người vui vẻ như vậy con làm sao dám phá hỏng bầu không khí " - Hắn thích thú trả lời. Ánh mắt hướng về người con gái đang đứng phía sau.
" Mẹ cùng Lệ Ái cũng chỉ là nhất thời có hứng nên chơi cho vui thôi " - Bà cười cười nói.
" Mẹ, tối nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi. Lâu như vậy rồi con chưa được cùng mẹ ăn cơm " - Vương Lãng Thần nêu ý kiến.
Lam Doanh đang vui vẻ định đồng ý nhưng bà đột nhiên im lặng , giọng điệu không được tự nhiên - " Hay là không cần đâu. Mẹ sẽ đi mua đồ về nấu cơm cho con ăn "
Thấy được sự biến hoá trong mắt mẹ , hắn liền sinh ra nghi hoặc nhưng vẫn giả vờ cười - " Vậy được , con cũng muốn ăn thử món mẹ nấu "
" Cháu đi cùng bác " - Hàn Lệ Ái tiến lên ân cần nói.
" Được " - Lam Doanh cười .
" Vậy Thần nhi con trông nhà giúp mẹ. Mẹ cùng Lệ Ái đến siêu thị mua đồ ăn. Gần đây thôi , ngay đầu đường , sẽ về rất nhanh " - Bà vui vẻ dặn dò con trai.
Vương Lãng Thần gật đầu một cái.
***************************************
" Nhìn người đó kìa , trông rất quen , bà nói đó có phải là Á hậu Lam Doanh nổi tiếng một thời không ? "
" Hình như đúng là cô ta. Thì ra là đã ra tù rồi "
Hàn Lệ Ái đang cùng cô lựa rau củ thì đột nhiên nghe tiếng xì xầm của hai người phụ nữ trung niên đang đẩy xe qua lựa đồ ăn.
Họ chăm chăm nhìn vào Lam Doanh rồi thì thầm to nhỏ với nhau . Không biết được rằng cô và cả người bên cạnh đều nghe thấy.
Lam Doanh đang lựa rau thì tay bỗng dưng khựng lại . Cả người cứng ngắc. Tay của bà bắt đầu run run. Hàn Lệ Ái thấy vậy ngay lập tức cầm lấy búp rau trong tay bà đồng thời cũng nắm lấy tay bà.
Bà giật mình , ngước mắt nhìn cô nhưng Hàn Lệ Ái chỉ nở nụ cười giúp bà bình tĩnh lại. " Để cháu cầm cho "
Lam Doanh cảm động nhìn cô . Hai người tiếp tục đẩy xe sang gian khác mua đồ.
Trên đường đi bộ về nhà , hai người trở nên im lặng. Lúc sau , Lam Doanh đột ngột mở miệng. " Hồi còn trẻ , bác đã từng tham gia một cuộc thi sắc đẹp và đạt được giải Á hậu . Sau đó bác đã trở nên nổi tiếng , được báo chí biết đến. Nhưng trong thế giới hào nhoáng đó , bác đã từng bước từng bước bị cám dỗ , cuối cùng bác đã sa ngã vào con đường tội lỗi . Bác đã từng làm tình nhân của Vương Khải trong vài tháng vì muốn có được ánh hào quang kia "
Hàn Lệ Ái lẳng lặng nghe bà kể. Tuy rằng cô đã nói mình không muốn biết nhưng lúc này người phụ nữ lại muốn kể ra cho thỏa lòng thì cô sao có thể tàn nhẫn ngăn lại. Lam Doanh giọng điệu đau xót hồi tưởng - " Sau này bác còn dính vào cả ma tuý . Không những sử dụng , bác còn dính líu vào đường dây buôn bán "
Nói đến đây , cô bỗng ngạc nhiên nhìn người phụ nữ. Bà liền dừng bước - " Có phải cháu cảm thấy rất khinh thường bác ? "
Cô liền lắc đầu - " Con người ai cũng có quá khứ , cũng có góc tối của riêng mình. Bác cũng vậy , ngay cả cháu cũng vậy . Không ai có thể khinh thường ai cũng như xem thường ai "
Lam Doanh cười khổ - " Cháu thật tốt với bác "
Sau đó , bà lại kể tiếp - " Lúc bác biết mình mang thai , bác cảm thấy rất sợ hãi . Bác đã thông báo cho Vương Khải nhưng ông ta một mực không thừa nhận đó là con mình , còn uy hiếp bác . Rồi sau đó bác bị cảnh sát bắt nhưng họ hoãn thi hành án vì bác đang mang thai . Sau khi sinh xong , Thần nhi vừa được một tuổi thì bác lại bị bắt vào tù . Vương Khải lúc đó lại chạy đến đón Thần nhi về nhà bởi vì vợ của ông ta không sinh con nối dõi được. Khi Thần nhi bắt đầu lớn , nó có mấy lần được vào thăm bác, đối với người ngoài chuyện bác là mẹ nó bị Vương Khải dấu nhẹm . Bác cũng vì tương lai của con trai mình mà chỉ biết làm theo lời Vương Khải "
Kết thúc một đoạn hồi tưởng mà giọng bà lại run run. Hàn Lệ Ái đau thương nhìn bà . Cô không biết nói gì , chỉ cầm lấy tay bà - " Cháu tin, một ngày nào đó Vương Lãng Thần sẽ đường đường chính chính công khai bác là mẹ của mình "
Lam Doanh chỉ cười nhẹ , vỗ vỗ vào bàn tay của cô - " Cám ơn lời an ủi của cháu nhưng bác chỉ hy vọng Thần nhi có một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc "
" Có bác ở bên cạnh , anh ấy mới có thể hạnh phúc " Cô tùy tiện nói một câu trong lòng liền chột dạ. Giống như cô đang quan tâm đến hạnh phúc của hắn vậy.
Bá lại cười , không trả lời.
**************************************
Vừa thấy hai người về , Vương Lãng Thần đã lật đật chạy ra xách đồ dùm . Hàn Lệ Ái liền cùng Lam Doanh vào bếp làm đồ ăn .
Cô đối với chuyện bếp núc này , phải nói là chưa bao giờ động tới nên khi vào bếp có chút chật vật. Nhìn cô thái thịt mà Lam Doanh buồn cười - " Hay cháu giúp bác rửa rau đi , để bác làm cho "
" Vâng " - Hàn Lệ Ái ngượng nghịu gật đầu.
Vương Lãng Thần vừa vào nhìn thấy đã buồn cười . Bộ dạng chật vật lúc này của cô đúng là ngàn năm có một . Hắn còn tưởng chuyện gì cô cũng có thể làm giống như nữ cường nhân vậy. Nhìn cô lúc này đúng là mới giống nữ nhi bình thường.
Hàn Lệ Ái chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái . Rồi lại tập trung rửa rau. Có gì đáng buồn cười ?
" Con cười cái gì ? Mau vào đây giúp mẹ lột hành , tỏi đi " - Lam Doanh nghiêm giọng nói với con trai.
" Con sao ? " - Hắn tự lấy tay chỉ vào mình hỏi một câu.
" Không là con thì là ai . Vào đây nhanh lên . Muốn được ăn thì phải vào làm " - Bà trừng mắt , giọng nửa đùa.
Vương Lãng Thần đành lếch thếch đi vào . Lén dòm qua cô thì thấy khuôn miệng xinh đẹp hơi cong lên , nhìn có vẻ thỏa mãn.
So với dáng vẻ lúc nãy của Hàn Lệ Ái thì dáng vẻ lúc này của hắn càng tức cười hơn hẳn , còn hơn cả xem hài kịch. Dáng người to cao ngồi chồm hổm dưới bếp , chật vật lột hành . Lúc sau thấy mắt hắn đỏ hoe , một lát sau nữa không biết từ đâu nước mắt chảy dài trên má.
Hàn Lệ Ái xém chút nữa là không kiềm được mà phá lên cười . Nhưng mà phải giữ vững tác phong ngày thường nên cô nhịn.
Nếu để Thiệu Nha nhìn thấy cảnh này cậu ta chắc chắn sẽ cười thúi ruột , không châm chọc không ăn tiền. Còn đám người Tam Vương hội ít nhất cũng bị dọa té bật ngửa.
Lão đại cao cao tại thượng của họ vừa ngồi chồm hổm vừa lột hành lại bị cay mắt mà khóc . Đáng thương hết sức !
|