Tiếng Hát Nơi Biển Cả
|
|
_ Trận chiến thật sự đã bắt đầu rồi. Thật không ngờ, Susanoo lại xuất hiện sớm như vậy! Akifusa từ tốn trả lời.
Ba người, Mikazuki, Chisaki, và Hajima đứng từ khu vực cao nhất, xa nhất theo dõi toàn bộ chiến trường. Quan sát những Samurai dưới trướng mình đang phải cật lực nâng tuyến phòng thủ, cũng như phải chứng kiến từng người từng người một mất khả năng chiến đấu vì thương tích. Họ không giữ được sự bình tĩnh trong lòng. Họ hoang mang, lo sợ đến mức đôi bàn tay Chisaki cũng phải trở nên lạnh ngắt. Mọi thứ diễn ra quá đột ngột nên cả ba người đều không thể phản ứng kịp.
Hajima thiếu chủ nghiến răng tức giận. Cậu ta quay sang một võ sĩ đạo đang đứng ngay gần ấy.
_ Này, Tsubaki đâu? Hắn đã đến chưa?
_ Dạ thưa Hajima – dono. Tsubaki – dono hiện vẫn chưa có mặt!
_ Chết tiệt!
Đôi tay Hajima khẽ siết lại mỗi lúc một chặt hơn. Nó chặt đến mức dường như Hajima đang dồn hết sự phẫn nộ vào đó và nếu như còn siết mạnh hơn nữa thì chính đôi bàn tay ấy sẽ bật máu trước khi rút Katana nghênh chiến.
…………………………
Đợt đạn nước đã dừng lại rồi. Thay vào đó là những chiếc gương nước bỗng dưng trồi lên ngay sát bờ biển. Bước ra từ trong những tấm gương ấy là những hình nhân được cấu thành bằng nước trong suốt nốt. Những tên hình nhân ấy có dung mạo, dáng đứng, thậm chí là cách cầm Katana bằng nước cũng giống hệt như các Samurai trên bờ. Ban đầu chúng chỉ là một khối nước mang hình dáng con người. Nhờ có cơn bão đang thổi cùng với những hạt tuyết muối trắng thì chúng dần dần xuất hiện đầy đủ chi tiết hơn. Cho đến khi chúng trở thành một bản sao hoàn toàn giống với những con người trên đất liền.
Ngài Akifusa ung dung nâng chiếc tẩu thuốc lên môi nhấp.
_ Một trong những quyền năng mà Susanoo thường hay sử dụng nhất: Thủy Phân Thân. Làm như thế thì tương quan lực lượng giữa hai bên sẽ ngang bằng nhau. Đây cũng chính là quân đội chủ lực của Susanoo mà ta cảm thấy ưng ý nhất. Vì nếu một ai đó đánh thắng được phân thân của mình, thì điều đó cũng tương đương với việc đã vượt qua được điểm yếu của chính bản thân mình!
Không được hoang mang lo sợ. Mình là cung chủ tối cao của nhà Tsuchimikaido. Bao nhiêu sinh mạng, bao nhiêu sĩ khí đang nằm trong tay mình. Tuyệt đối phải giữ được bình tĩnh. Tự nhủ như vậy trong lòng, Chisaki hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng thở ra. Cô buông tay Mikazuki, một mình hiên ngang bước lên phía trước.
_ Chisaki, cậu…
_ Chisaki…
_ Cứ như thế này thì không được. Hajima – kun, chúng ta không thể giống như ba năm trước được. Không thể chỉ biết dựa dẫm vào sức mạnh của Tsu – kun. Lần này… em đã quyết… sẽ trở thành quân cờ thí tốt cho Tsu – kun đến chiến thắng. Trách nhiệm của những người bình thường như chúng ta là phải mở đường cho Tsu – kun… Hajima – kun, em sẽ lên tiền tuyến. Em sẽ kéo dài thời gian lâu nhất có thể… Em tin rằng Tsu – kun sẽ xuất hiện và mang về chiến thắng lẫn hy vọng cho con người!
_ Hừm, xem ra cũng chẳng còn cách nào khác!
Hajima thiếu chủ từ từ bước đến. Chàng thiếu chủ trẻ với tay nhận lấy thanh Omi Yari danh bất hư truyền đã từng khiến cho Cựu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư Tsubaki Minamiya khổ sở trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm từ tay một thành viên trong Thiên Chiếu Gia Trang chuẩn bị sẵn. Anh ta vung thương múa vun vút mấy đường điệu nghệ rồi đặt lên vai.
_ Em đã từng nói sẽ cho anh câu trả lời sau khi trận chiến này kết thúc. Từ giờ cho đến lúc ấy, anh sẽ không để em phải hứng chịu mọi thứ một mình nữa. Chisaki, trách nhiệm của chúng ta là mở đường cho Tsubaki. Cùng làm thôi!
_ Hajima – kun…
Bên trái có Hajima, bên phải có Mikazuki.
_ Tớ thật sự không hiểu về chiến lược. Nhưng nếu là kéo dài thời gian cho anh ta thì không phải chuyện khó!
_ Mikazuki!
Chisaki cảm thấy niềm tin của mình, lòng dũng cảm của mình được tăng lên rất nhiều lần. Phải nói chính xác hơn là Chisaki không cần chiến đấu một mình nữa. Vì xung quanh luôn có những người luôn kề vai sát cánh cùng mình.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tình hình ngoài chiến trường đã căng thẳng thì ở tư trang Kurahashi cũng không kém cạnh gì.
Tsubaki khẽ ngước cổ lên bầu trời đêm… khẽ quan sát hướng chuyển động của gió đã trở nên mạnh hơn từ bao giờ. Những hạt tuyết muối trắng hào chung vào làn gió cứ bay đi thật không khác gì một trận bão tuyết cấp độ nhẹ.
_ Trận chiến đã bắt đầu rồi ư… Nhưng chắc đành phải để mấy người kia kéo dài thời gian trong phút chốc. Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ… gia tộc Souma đúng không?
_ Vâng!
_ Tôi chưa từng nghe đến cái tên ấy trước đây. Đặc biệt là có liên quan mật thiết với Thiên Chiếu Gia Trang đến mức cũng góp vui vào trận chiến thần linh này thì càng không. Cái gia tộc Souma ấy là như thế nào?
_ Gia tộc Souma thực chất là một nhánh tộc nhỏ từ gia tộc Tsuchimikaido!
_ Nhánh tộc Tsuchimikaido?
_ Vâng, sau khi Tsubaki – dono rời khỏi Nhật Bản thì ít lâu sau người cá lại xuất hiện. Một khi người cá xuất hiện trên đất liền thì điều đó đồng nghĩa với việc Tố Trản Ô Tôn Susanoo – sama sẽ giáng cơn thịnh nộ vào ba năm sau. Và để che giấu thân phận người cá, Chisaki hime – sama đã…
_ Sử dụng đến một kế sách được gọi là “công chủ giả”!
_ Vâng!
Tsubaki gãi đầu sồn sột, đi chung với tiếng thở dài ngao ngán chán chường.
_ Thảo nào dạo gần đây cứ nghe phong phanh ba cái vụ “công chủ giả” gì gì đó đó. Thì ra là như vậy. Chẳng biết Chisaki đang suy nghĩ đến điều gì mà lại làm như thế. Không đời nào có chuyện cậu ấy nghĩ rằng có thể lừa phỉnh được thần linh bằng cách đó sao?
_ Có cho vàng cũng không ai dám nghĩ sẽ qua mặt Susanoo – sama bằng kế sách tầm thường như vậy. Chisaki hime – sama làm tất cả chuyện này là vì ngài thôi, Tsubaki – dono… Cung chủ không muốn ngài biết về thân phận thật sự của cháu gái thần biển nên đã sử dụng đến một “ công chủ giả”!
_ Không muốn cho tôi biết về thân phận của người cá thật sự? Chẳng lẽ cô cháu gái thần biển ấy là một nhân vật cực kỳ quan trọng mà chính tôi cũng không thể biết ư?
Nanami trở nên trầm ngâm. Nói một cách chính xác thì cô ấy đang rơi vào trường hợp khó trả lời câu hỏi được đặt ra bởi Tsubaki.
Chỉ cần nhìn thoáng qua thái độ lẫn nét cử chỉ trên gương mặt Nanami, Tsubaki có thể hiểu ra ngay vấn đề. Hắn đưa tay ra sau gáy, gãi đầu sột soạt.
_ Mà thôi kệ, có hỏi nhiều thì cô cũng chẳng bao giờ chịu trả lời… Vậy thì hỏi sang vấn đề khác vậy. Nhánh tộc Souma gì gì đó xuất thân từ tộc Tsuchimikaido, thực chất là thế nào? Và ai hiện đang làm thống lĩnh?
_ Nhánh tộc Souma… giống như với tên gọi của nó. Đây là một nhánh nhỏ được tách ra từ một bộ phận nhỏ thuộc tộc Tsuchimikaido. Vì là do tách ra từ chính gia Tsuchimikaido, mục đích cũng là phục vụ cho nhà Tsuchimikaido nên thống lĩnh của tộc Souma tất nhiên cũng là Chisaki hime – sama. Chỉ có điều tộc Souma khác với chính tộc ở chỗ, những người mang lên mình họ Souma cốt không được đào tạo trở thành Samurai, mà là những người thiên về bộ óc. Nói một cách ngắn gọn, tộc Souma là nơi hội tụ của nhiều bác học, tiến sĩ, lẫn giáo sư trên khắp mọi đất nước. Nó chẳng khác chi một đầu não chiến lược của tộc Tsuchimikaido!
_ Một nơi tập hợp nhiều nhân tài trên thế giới à? Có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân vì sao gia tộc Tsuchimikaido ngày càng phát triển mạnh về nền kinh tế. Chisaki cũng quả là một nhân tài hiếm thấy… Thế quý cô “ công chủ giả đây” cũng là một nhân vật tầm cỡ nào đó mà tôi không hề hay biết đúng chứ hả?
_ Chẳng giấu gì ngài… Trước khi trở thành người nhà Souma. Tôi vừa chính thức bước chân vào một viện nghiên cứu về ADN của các loài sinh vật trên trái đất. Chính Chisaki cung chủ là người đã đến và đề nghị tôi trở thành thành viên gia tộc Souma để có thể góp sức xây dựng tộc Tsuchimikaido ngày càng vững mạnh!
_ Nghiên cứu về ADN của các loài sinh vật ư? Đúng là một đề tài đáng được nghiên cứu. Nhưng tôi thắc mắc tự hỏi không biết Chisaki tính làm gì mà phải nhờ đến một giáo sư chuyên về lĩnh vực ấy. Đừng nói rằng cậu ấy muốn…
_ Nghiên cứu về ADN của người cá. Đó thật sự là ý định của Chisaki cung chủ khi quyết định lập nên gia tộc Souma với trang thiết bị điện tử nghiên cứu khoa học tối tân nhất thế giới. Chỉ cần một chút thao tác đơn giản là bỏ qua phép đột biến gien giữa người và cá cùng cấu trúc nhiễm sắc thể vì bản chất chúng không thể hòa hợp được với nhau. Nên chúng ta đành phải…
_ Dùng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, dùng trứng của một người phụ nữ và tinh trùng của cá heo hay cá voi thì chắc xắc suất thành công sẽ cao hơn đột biến gien. Sau đấy để trong môi trường lạnh dưới – 30 độ C suốt một tháng để quan sát xem phôi có được hình thành hay không, như thế sẽ không gặp phải chuyện bị biến gien lặn!
Nanami thoáng có chút ngạc nhiên.
_ Tsubaki – dono, làm thế nào… ngài biết được quy trình tạo ra ADN người cá mà chúng tôi đang dày công thực hiện? Là Chisaki cung chủ giải thích cho ngài ư?
_ Cần gì phải đợi Chisaki nhắc… Mà nói một cách cho chính xác thì chính tôi là người đã bày mưu kế này chi Chisaki 4 năm trước!
Hắn lại chợt thở dài, tay gãi gãi đầu.
_ Nhưng thật sự khi đó mình chỉ nói đại cho vui thôi, chứ có biết liệu nó có thành công hay không đâu? Điều đáng ngạc nhiên nhất là Chisaki lại tin sái cổ và dồn hết thời gian, kinh phí lẫn chất xám để thực hiện nó… Đôi lúc Chisaki cũng ngờ nghệch như một đứa trẻ con nhỉ!
……………………….
|
_ Chisaki hime – sama cho tiến hành các cuộc nghiên cứu về người cá vì muốn tìm hiểu rõ hơn về truyền thuyết giữa các vị thần cũng như muốn gánh vác một phần trách nhiệm mà Tsubaki – dono đang gánh trên vai. Phần khác Chisaki cung chủ không muốn ngài phải đối mặt với nỗi đau dằn vặt trong tim khi biết về người cá nên đã tìm cách giấu người… Chisaki hime – sama… không có ý xấu đâu, thưa Tsubaki – dono!
_ Đến tận thời điểm này thì thật sự tôi chẳng biết gì về Chisaki hết. Không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của cậu ấy, không thể đoán được cậu ấy tính làm gì tiếp theo. Và cũng không hề biết rằng Chisaki đã gặp nhiều khó khăn khi tôi đi Anh quốc như thế nào. Chisaki luôn cố gắng để giải quyết những vấn đề một mình, không muốn để người khác phải gánh chịu. Nhưng nếu Chisaki càng làm như thế, thì tôi lại càng không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì hơn!
Sau đó, Tsubaki đột ngột quay lưng bước đi. Hắn cũng chẳng thèm hỏi thêm câu nào hay thể hiện cảm xúc.
_ Chờ đã, Tsubaki – dono, đó là tất cả những gì ngài muốn nghe sau khi biết tôi không phải cháu gái thần biển sao? Ngài không muốn biết người cá thật là ai ư?
Tsubaki chợt đứng lại.
_ Kể cả người cá có phải là cô hay không. Thậm chí cả việc lý do vì sao Chisaki lại giấu tôi những bí mật như vậy. Ngày từ đầu nó đã được móc nối với nhau bởi những mắt xích vô hình. Chỉ là tôi chưa tìm ra được chiếc mắt xích có thể nối cái này với cái kia một cách logic. Bây giờ thì biết rồi!
Nanami trợn tròn mắt.
_ Lẽ nào… ngay từ đầu… ngài đã biết…
Tsubaki nhếch môi cười một điệu rất nhạt. Hắn tiếp tục bước đi với hai ngón tay đưa lên cao.
_ Tốt hơn hết là tôi nên đến chiến trường nhỉ? Nếu trễ thêm một chút thì chắc tên ngố Hajima sẽ điên tiết lên cho xem!
……………………………………….
……………………………………….
Sau khi Tsubaki rời khỏi tư trang Kurahashi, Nanami vẫn không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Điều khiến cô cảm thấy phân vân khó hiểu nhất vẫn là thái độ cùng câu nói cuối cùng mà hắn vừa nhấp miệng trả lời.
_ Tsubaki – dono… thật sự là một con người như thế nào vậy?
_ Đó là một câu hỏi cũng rất khó để tìm được câu trả lời. Ngay cả tôi cũng từng sống với cậu ta một thời gian nhưng vẫn chưa thể tìm ra một câu trả lời thỏa đáng.
_ William – san!
Từ trong bước ra, là chàng trai lãng tử tóc nửa nhuộm vàng nửa nhuộm đen mà ai cũng biết. Chàng ta khoác trên người một bộ chiến phục đen giống hệt như các chiến binh Shinobi thời xa xưa. Nếu có khác thì chỉ khác chỗ bên cầu vai trái và dưới đầu gối hai chân đều được trang bị phần giáp cứng. Dây đai thắt lưng đỏ cùng với chiếc khăn choàng cổ cũng màu đỏ nốt. Nói chung, William rất ra dáng một chiến binh Shinobi thực thụ.
_ Anh tính ra ngoài chiến trận ư?
_ Phải, Kazuto – kun đã đi rồi, thì tôi cũng cần phải theo sau hộ tống cậu ấy chứ. Dù sao thì trận chiến lần này, gia tộc Saotome cũng tham gia như một vị khách cơ mà!
Nanami bỗng trở nên buồn đi nhiều. Cô gái có mái tóc xanh lơ ấy thậm chí còn quay mặt sang chỗ khác, tránh ánh mắt của William với dáng vẻ hơi thất vọng.
_ Có phải vì tôi không phải cháu gái thần biển nên anh nghĩ mình cũng không cần phải bảo vệ tôi nữa đúng không? Nếu thật sự anh nghĩ như thế… thật sự nghĩ rằng tôi chỉ là một kẻ nói dối và muốn đến chiến trường thì anh cứ đi đi. Tôi sẽ không cản anh đâu!
William đưa ngón tay gãi má mấy cái. Tiếp đến là một nụ cười “thiên thần” lãng tử từ một quý ông người Anh lịch lãm đã khiến cho bao nhiêu trái tim người phụ nữ phải điêu đứng. Anh ta thậm chí còn mạo phạm tự động dùng tay xoa xoa mái tóc xanh lơ ấy như đang nựng một con thú cưng.
_ Đừng làm bộ mặt ấy, nó chẳng hợp với cô đâu. Nói thật, tôi cũng chẳng quan tâm gì nhiều đến việc cô có phải người cá hay không. Mà nếu cô không phải cháu gái thần biển thì xem như cô đã được tự do hoàn toàn. Và khi được tự do thì cô sẽ có quyền ước mơ, có quyền làm những điều mình thích. Trong đó bao gồm cả việc sang Anh với tôi nữa… Nanami, tôi không giận cô… càng không có lý do để xem cô như một kẻ nói dối chỉ vì một lời nói dối “trắng”. Vì Hime – sama, vì gia tộc Tsuchimikaido, và vì Kazuto – kun… tôi thấy cô đáng được tôn trọng hơn là chê bai. Mà nếu có ai đó ghép tội cô đi chăng nữa… thì tôi vẫn sẽ là người luôn tìm cách gỡ tội, trả lại cho cô sự trong sạch. Nanami… tôi cần phải đi… không phải vì ghét cô. Thậm chí lệnh ngài Akifusa là phải kề cận bảo vệ cho cô… nhưng tôi không thể bỏ mặc cậu bạn dở người của mình và cháu gái thần biển thật sự được. Cô hiểu ý tôi muốn nói gì đúng không?
_ William – san…
Nanami hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở đều ra. Cuối cùng thì cô cũng đã chịu đối mặt trực tiếp với William với vẻ kiên quyết, dứt khoát.
_ Anh nói đúng… Tôi dường như đã quá ích kỷ nhỉ. Phải… tôi làm điều này vì gia tộc Tsuchimikaido, vì Chisaki cung chủ, vì Tsubaki – dono, và còn vì nhiều người thân quan trọng khác nữa. Chính vì thế mà tôi không được phép dừng lại ở đây!
_ Oh my, đó cũng chính là điều mà tôi muốn nghe nhất trong ngày đấy!
William chợt chìa
tay ra đi đôi cùng nụ cười lãng tử ấm áp.
_ Chúng ta đi thôi… cùng bảo vệ lấy vị tướng quân của chúng ta, bảo vệ công chủ thật, bảo vệ những người thân xung quanh… và bảo vệ lấy niềm tin, niềm hy vọng về một tương lai phía trước!
|
Chương 72 Ban ngày cũng như ban đêm. Vì chẳng biết mặt trời đang ló dạng từ phương trời nào trong cái màu đen kịt như cánh quạ thế này. Những hạt tuyết muối trắng hòa vào cơn gió xoáy tạo nên một trận bão tuyết lạnh rét căm căm. Thêm vào dòng hải lưu cực mạnh từ những đợt sóng thần cuốn xoáy lại vào nhau tạo nên những cột nước chọc trời. Một thế giới chìm ngập trong hơi nước mịt mờ bão táp.
Không gian là một chuyện. Điều đáng lưu tâm chính là các kiếm sĩ Samurai đang gắng sức chiến đấu với phân thân của chính bản thân mình. Đó là những Thủy Phân Thân do Susanoo tạo nên bằng quyền năng của thần linh. Một trận chiến khốc liệt giữa âm thanh của thanh Katana vang lên khắp vùng trời.
Đối với những chiến binh mang tên Samurai, tay nâng kiếm chém thẳng xuống kẻ thù là điều không hề khó. Chỉ cần chém trúng thì các hình nhân nước tự động tan xuống biển. Nhưng vấn đề về số lượng thì thật sự là một mối lo ngại đáng lưu tâm. Nếu chịu nhìn một cách khách quan về lực lượng thì đó lại là một sự chênh lệch lớn.
_ Tsubaki vẫn chưa đến sao? Tên chết tiệt ấy… khi nào thì mới chịu chường cái mặt tới kia chứ?
Hajima không ngừng vung cây thương Omi Yari liên tục tấn công những ảnh phân thân nước dám đến gần. Đồng thời cậu ta cũng không khỏi hoang mang phiền não khi vẫn hay tin Tsubaki chưa có mặt ở chiến trường. Nỗi lo của Hajima không phải là không có cơ sở khi mọi thứ đều đang ở mức cao trào ngay khi nhân vật chủ chốt vẫn chưa lộ mặt. Hajima nghiến răng tức giận.
_ Chết tiệt, hắn hiện đang ở chỗ quái nào kia chứ? Đừng nói là định chạy trốn như một kẻ bại trận nữa nhé!
Nếu Hajima đang dở tay chín phần thì phía bên Mikazuki và Chisaki cũng chẳng đỡ hơn chút nào. Hai cô gái chân yếu tay mềm ở hai vị trí khác nhau phải một mình chống đỡ làn sóng công kích của những phân thân nước với số lượng từ 5 đến 6 là ít trong cùng một lúc. Nếu so về trình độ kiếm thuật thì ta không có gì phải bận tâm về Chisaki hay Mikazuki. Nhưng nếu so sánh về lực lượng thì quả thật “hai đánh một không chột cũng què”. Đó là một cách nói dí dỏm, thật ra thì hai cô gái hiện đang gặp một chút rắc rối chút đỉnh.
Về Mikazuki, thanh Katana trắng luôn đi theo bên mình như người bạn đồng hành không thể thiếu đang được tuốt ra khỏi vỏ và tấn công những phân thân nước với tốc độ nhanh và chuẩn xác. Dù rằng đôi lúc cứ 5 đường kiếm thì sẽ có một nhát chém hụt, nhưng nhìn chung thì Mikazuki không hề bị áp đảo về kiếm thuật. Lướt nhẹ trên nước, chiếc áo Yukata cô ấy mặc trên người nhẹ nhàng thoáng qua từng giọt nước, khiến cho màu xanh vốn có của nó càng thêm lung linh lấp lánh như những viên ngọc được tìm thấy dưới đáy đại dương sâu thẳm. Chiến đấu sống còn với Katana và Bushido, nhưng từ góc độ này, trông Mikazuki chẳng khác gì một vũ công đang nâng từng bước chân di chuyển qua lại theo nhịp điệu, tạo nên một điệu nhảy thướt tha ngay trên chính sàn đấu bằng nước.
Ngay cả Chisaki cũng thế. Chẳng ai dám phủ nhận rằng kỹ năng kiếm thuật của Chisaki vượt xa hơn Mikazuki gấp nhiều lần. Nếu kỹ năng của Mikazuki dựa vào tốc độ và chuẩn xác, thì Chisaki lai là một nhát chí mạng đi đôi với sự thanh tao trang nhã. Từng động tác của cô ấy như một lưỡi kiếm sẵn sàng dứt điểm kẻ thù chỉ trong một lần vung duy nhất. Chỉ đơn thuần với một thanh Tanto có kích thước như chiếc quạt giấy trong tay, Chisaki hoàn toàn có thể làm chủ được trận chiến của mình dễ dàng như đứa trẻ đang nhai kẹo. Chỉ có điều, nét lo âu hoang mang vẫn không ngừng hiện lên trên gương mặt cô ấy.
_ Phải kéo dài thời gian nhiều nhất có thể cho Tsu – kun… Tsu – kun, cậu hiện giờ đang ở đâu? Mọi người thật sự đang rất cần cậu!
_ Chisaki!
Nghe tiếng gọi, Chisaki mới giật mình. Có thể là vì lo lắng cho tên dở người mà ai cũng biết kia nên Chisaki không để ý thấy một ảnh phân thân được tạo ra từ nước biển đã áp sát mình ngay trong khoảng thời gian mình mất tập trung nhất thời. Và cũng vì thế mà Chisaki không kịp phản ứng nên vô tình đã để cho ảnh phân thân ấy vung Katana chém phăng đi thanh Tanto trong tay Chisaki. Theo định nghĩa của Samurai, thanh kiếm chính là linh hồn, là mạng sống của võ sĩ đạo. Nếu kiếm bị gãy, nghĩa là linh hồn họ không vững vàng như thép, trong lòng còn nhiều hoài nghi. Nếu kiếm bị đánh mất, thì mạng sống của họ đang bị đe doa. Đứng giữa một toán phân thân nước có sẵn vũ khí, Chisaki thật sự đang đứng trong một tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
_ Chisaki!
Hajima thiếu chủ từ bỏ chiến trường của mình để có thể chạy đến bên Chisaki với tốc độ nhanh nhất. Nhưng không phải thứ gì ở đời cũng có thể thực hiện được. Nhất là những thứ mình càng khao khát muốn thì khó khăn càng nhân lên gấp đôi. Giống như ý định đến bên Chisaki bị chặn lại hoàn toàn khi Hajima phải tìm cách vượt qua đám phân thân nước trước mắt đã.
_ Tránh ra mau!
Cậu ta điên cuồng vung Yari loạn xạ đánh từng phân thân từng phân thân một nhằm mở đường.
…………….
Nếu mất Tanto, Chisaki vẫn còn có thể sử dụng đến thanh Katana đeo sẵn ở thắt lưng bên hông. Một Samurai cẩn thận bao giờ cũng phòng bị cho bản thân từ một đến hai thanh kiếm nên không phải lo Chisaki chiến đấu bằng tay không. Mới chỉ chạm nhẹ vào phần chuôi, chưa kịp rút lưỡi kiếm thì bất thình lình những phân thân nước trước mặt Chisaki tự động bị đánh vỡ nát bởi một thứ gì đó thì phải
Ngay khi chưa kịp nhìn nhận gì thì đám phân thân phía sau cũng vỡ thành nước theo.
_ Bất cẩn quá Chisaki. Bình thường thì cậu đâu có như thế này đâu nhỉ? Hay là đang nghĩ đến việc nên chuẩn bị món gì cho bữa tiệc chiến thắng của chúng ta đấy hả?
Một giọng nói quá đỗi quen thuộc cất ra sau lưng khiến Chisaki tròn mắt không khỏi ngạc nhiên. Ngay khi cô cung chủ quay lại 180 độ, thì đứng đó là tên dở người trong bộ chiến phục trắng với cái đầu xù như nhím, cùng đôi mắt lạnh lùng thờ ơ đến hờ hững. Hắn từ từ tra thanh Shirasaya vào vỏ được giắt ở thắt lưng phía sau một cách nhẹ nhàng chậm rãi không có gì phải gấp gáp.
_ Tsu… Tsu – kun…
_ Hầy, thiệt tình, đừng có liều lĩnh như vậy chứ Chisaki? Đáng lý ra cậu nên ở ngay bên cạnh Hajima mới đúng. Có gì thì cậu ta còn bảo vệ cho cậu được!
…………………………
Dáng người quen quen kia không thể nhầm vào đâu được. Đó đích thị là nhân vật mà ai cũng biết, kẻ mang cái tên Tsubaki Minamiya vừa nổi tiếng nhưng cũng vừa rất tai tiếng. Sau cùng thì hắn đã đến. Thật không uổng phí cố gắng kéo dài thời gian của tất cả mọi người
_ Minaniya – san…
Tsubaki bất thình lình lùi lại một bước tránh nhát chém của một phân thân nước. Hắn xoay người, tiện tay rút thanh Katana giắt ngang hông Chisaki chém bay đầu ảnh phân thân ấy trong tích tắc. Động tác của hắn, nhanh gọn lẹ đến nỗi Chisaki cũng không nhìn thấy kịp hắn vừa làm gì. Chỉ biết ảnh phân thân nước ấy đã biến mất ngay lập tức.
_ Đứng ở đây nói chuyện thì không được thuận lợi cho lắm. Chúng ta vào trong thôi!
Không đợi Chisaki nói câu nào, hắn đã nhấc bổng cô cung chủ nhỏ lên theo kiểu bế công chúa danh bất hư truyền trên những bộ phim lãng mạn. Là một cô gái, không cần biết người con trai ấy là ai, chỉ cần được bế theo kiểu công chúa đã là một niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.
_ Đợi một chút Tsu – kun… mình…
_ Bám chắc vào Chisaki. Nếu mà có ngã bụp mặt thì đừng trách sao tớ không báo trước!
Và thế là hắn phi nước bước từ bên ngoài biển thẳng vào trong đất liền, vượt qua cả chiến trận đang đến hồi gay cấn nảy lửa.
………………………………
Thả Chisaki ở một vị trí an toàn không phải lo lắng về chuyện bị ảnh phân thân nước tấn công nữa.
_ Cứ ở đây ngồi nghỉ một lúc. Đợi tớ ra kia lôi tiếp hai người còn lại về. Có cần gì thì nhờ hai người họ một tiếng!
_ Hai người họ?
Kế sau đó, Nanami và William bất ngờ xuất hiện phía sau.
_ Chisaki cung chủ, Tsubaki – dono, xin lỗi vì đến trễ!
_ Nanami – san, William – san _ Chisaki có một chút ngạc nhiên _ Tại sao hai người lại ở đây? Chẳng phải theo như chiến lược của ngài Akifusa thì hai người phải…
_ Không cần nữa đâu ạ, Chisaki hime – sama… Người không cần phải giấu thân phận thật của tôi nữa!
Đôi mắt Chisaki không khỏi to tròn bàng hoàng đến tột độ. Nếu như Nanami và William đều có mặt ở đây, ở ngay chiến trường này. Chính bản thân Nanami lại nói lên những lời lẽ như vậy trong khi Tsubaki đang đứng phía sau lưng mình cách có vài bước chân. Như thế chỉ có thể nói lên một điều rằng…
_ Vậy là… Tsu – kun đã biết hết mọi chuyện rồi ư? Bí mật mà cả ba gia tộc đang cố gắng che giấu…
_ Ờ, cô công chủ giả của cậu đã kể cho tớ nghe hết toàn bộ mọi chuyện từ A đến Z. Tớ thật sự có hơi shock khi biết cậu lại giấu tớ một bí mật lớn như vậy đấy Chisaki. Mà nếu không nhờ cô ta thì chắc tớ mãi mãi chỉ là một thằng ngu ngơ khù khờ nhỉ!
Chisaki từ từ quay sang Tsubaki với gương mặt thất thần, chỉ biết cúi xuống chứ không dám ngước lên nhìn thẳng vào hắn. Không cần phải sợ… ngay khi quyết định sẽ giấu Tsubaki về sự thật thì Chisaki đã xác định sẵn tinh thần rằng trước sau gì hắn cũng sẽ phát hiện. Và đây cũng chính là kết cục của mình mà ngài Akifusa đã cảnh báo.
_ Mình xin hoàn toàn gánh chịu lấy tất cả tội lỗi mà mình đã gây ra. Tsu – kun, cậu muốn trừng phạt mình thế nào cũng được. Mình chỉ xin cậu… hãy tha thứ cho tất cả mọi người. Họ không có lỗi gì hết, kể cả Hajima – kun cũng thế!
Đôi mắt của Tsubaki hiện giờ đang ánh lên những tia nhìn lạnh lùng, phẫn nộ vì bản thân bị lừa dối. Trong tình trạng hiện nay, rất có thể hắn sẽ nổi điên, rút kiếm chém một nhát vào Chisaki giống hệt như lời cảnh báo trước đó từ ngài Akifusa.
_ Nếu cậu đã nói như vậy… Được, chấp nhận hình phạt của tớ đây Chisaki!
Hắn sẽ làm gì? Sẽ rút kiếm tước đi mạng sống của Chisaki. Hay bắt Chisaki tự thực hiện nghi thức Seppuku ( Mổ bụng tự sát)… Sai hoàn toàn. Hình phạt của Tsubaki dành cho Chisaki, đó là một cái ôm dịu dàng, ấm áp đến mức Chisaki hết ngạc nhiên này đến bất ngờ khác. Rõ ràng hắn đang ôm cô, ôm cứng ngắc dù có cựa quậy cách mấy cũng không thể thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ rắn chắc của hắn.
_ Tsu… Tsu – kun…
_ Quả nhiên cậu chẳng thay đổi gì cả Chisaki. Cứ luôn cố gắng hết mình để tớ không phải chịu thêm đau khổ nào nữa. Một ân nghĩa lớn như vậy, tớ biết trả thế nào cho hết đây? Âm thầm lặng lẽ gánh chịu lấy mọi thứ một mình. Chẳng phải tớ đã từng nói, cậu không cần chiến đấu một thân một mình rồi ư? Hồi xưa tớ nói gì cậu đều nghe theo, ngoan lắm kia mà. Tại sao bây giờ lại cứ hay làm trái với ý tớ thế?
Lúc sau, Tsubaki mới chịu thả Chisaki. Cô cung chủ nhỏ vẫn gương đôi mắt trân trân nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
_ Cậu không giận mình sao? Cậu không phẫn nộ đến mức muốn sử dụng Katana trừng phạt mình ư?
_ Nói dở hơi gì thế hả? Trừng phạt cậu bằng Katana chỉ vì những chuyện cỏn con như vậy thì quả thật cậu đang rất xem thường tớ đấy. Nhớ lại xem nào Chisaki, chẳng phải trước đây tớ đã từng nói rồi sao. Dù cậu có làm gì khiến bản thân mình có lỗi với tớ thì cũng đừng nói lời xin lỗi. Vì tớ sẵn sàng chấp nhận hết mọi thứ. Chisaki, không bao giờ có chuyện tớ trừng phạt cậu đâu… Thế nên đừng lo lắng, cũng như đừng giấu tớ bất cứ bí mật nào hết!
_ Tsu – kun…
Thật sự hạnh phúc lắm… Được nghe những lời như thế khiến trái tim Chisaki như vừa được xoa dịu đi rất nhiều. Một gánh nặng trên vai như được trút bỏ đi để niềm vui vẻ này thể hiện trên những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô cung chủ nhỏ không ngớt.
_ Mình xin lỗi… xin lỗi… Tsu – kun… xin lỗi…
Tsubaki nhếch miệng nở một nụ cười nhạt. Đồng thời cũng nhẹ nhàng đưa ngón tay hứng lấy những giọt nước long lanh như viên ngọc trai ấy.
_ Vậy là được rồi đúng không? Nếu cậu còn khóc thế này thì tên ngố Hajima kia sẽ xử tớ mất!
Hắn tiếp tục quay sang Nanami và William đang đứng phía sau.
_ Bảo vệ Chisaki hộ tôi. Tôi sẽ ra ngoài đó lôi hai người kia về nhanh nhất có thể!
_ Vâng, cứ yên tâm giao Chisaki hime – sama cho chúng tôi, Tsubaki – dono!
…………………………………………….
|
Nơi chiến trường khốc liệt, Mikazuki vẫn chưa thể nghỉ tay trước những đợt tấn công dồn dập của các phân thân nước. Vì chỉ cần mất tập trung một phút chốc cũng sẽ dẫn đến kết quả như Chisaki. Cầm chắc thanh Katana trong tay, Mikazuki luôn mình né tránh, phản công, cản phá, hòng không để cho lưỡi kiếm phía kẻ thù chạm vào mình.
Với khả năng áp sát của mình, chỉ trong vài phút ngắn ngủi sau khi giải thoát xong cô cung chủ nhỏ nhà Tsuchimikaido, Tsubaki đã tiếp cận được Mikazuki. Hắn rút kiếm, liên tục tấn công những ảnh phân thân bằng hai ba nhát chém vừa nhanh, vừa gọn, dứt khoát, không thừa bất kỳ một động tác nào. Đây thật sự là trình độ, sức mạnh của một kẻ từng mang danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư mà Mikazuki đang có cơ may được chứng kiến tận mắt.
_ Còn lảng vảng ở đây là mất mạng như chơi. Rút thôi!
_ Hả… chờ chút đã…
Không nói nhiều nữa, hành động tương tự như đối với Chisaki. Tên dở người nhanh chóng nhấc bổng Mikazuki lên theo kiểu bế công chúa rồi luồn lách qua các ảnh phân thân, trở vào lại khu vực an toàn.
………………………………….
Hắn thả Mikazuki bên cạnh Chisaki và hai người còn lại. Sau đó thì lại tiếp tục phóng ra chỗ Hajima thiếu chủ đang bị vây kín không lối thoát.
Tình hình của thiếu chủ nhà Kurahashi thật sự rất đáng lo ngại khi cây thương Omi Yari, niềm tự hào của Hajima lại không có đất dụng võ khi phải đối phó với hàng loạt kẻ thù với số lượng đếm không xuể. Hajima thoáng nghĩ đến việc sử dụng Katana… nhưng chưa kịp làm chuyện đó thì hai ba ảnh phân thân tự động bị chém làm đôi trong nháy mắt. Từ phía đằng sau, Tsubaki phóng lên phía trước, tay rút kiếm chém xoen xoét vào những ảnh phân thân trước mặt và đáp xuống ngay bên cạnh Hajima.
_ Cha chà, một mình cân với đống này thì tôi có lòng khen cậu rất dũng cảm đấy Hajima. Có cần tôi giúp cho một tay không thiếu chủ Kurahashi?
Vừa mới gặp mặt, hắn đã nói xỏ nói móc mình mấy câu. Quả thật dù có chết đi sống lại, luân hồi chuyển thế cả trăm kiếp thì không bao giờ có chuyện Hajima ưa nổi tên đáng ghét Tsubaki ấy. Chàng thiếu chủ trẻ chậc lưỡi, mặt mày tỏ vẻ như không quan tâm.
_ Tôi thà chết còn hon là phải nhận lời giúp đỡ từ một kẻ như cậu!
_ Thế ư? Vẫn còn giữ tư tưởng tôi là một Ronin phản bội à… Mà thôi kệ, cậu không cần tôi cũng không ép. Nhưng tôi lại không muốn Chisaki trở nên đau khổ nên xem như lần này tôi chủ động mở lời muốn giúp cậu vậy!
Hai chàng trai tựa lưng vào nhau, tạo thành thế cẩn trọng cả hai bên. Nếu như ảnh phân thân nước bên nào tấn công thì người đó sẽ cản phá. Đầu tiên là cảnh Tsubaki nhanh chóng hụp đầu xuống để Hajima vung thương đánh vào ảnh phân thân trước mặt Tsubaki. Sau đó thì đến Tsubaki luồn ra phía sau, rút kiếm chém phân thân đang có ý định đánh lén Hajima. Hai bên cùng hỗ trợ điểm mù cho nhau, tạo thành một pha kết hợp giữa Tsubaki và Hajima. Đen và Trắng, Yin và Yang… Không phải cả hai đố kỵ sinh ra đánh nhau… mà thật sự, là cả hai đang trợ giúp lẫn nhau.
_ Mở đường máu thôi Tsubaki. Yari của tôi và Katana của cậu không thể chịu đựng được lâu nữa đâu!
Tsubaki gật đầu, rồi cả hai cùng tìm cách chạy thẳng về phía khu vực an toàn trước khi vũ khí của mình bị hư hại hoàn toàn.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Tsu – kun, Hajima – kun…
Ngay khi hai người họ vừa đến nơi thì Chisaki đã nhanh chóng chạy ra xem tình hình thế nào.
_ Hai người không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
_ Ờ, cũng bình thường, không có gì đáng nghiêm trọng… Có điều…
Tsubaki khẽ ngoái cổ lại nhìn về nơi chiến trường đang rộn ràng nhịp nhàng trong âm thanh Katana va chạm nhau, âm thanh biển đang thét gào khi những cơn gió mạnh cứ thổi không ngớt. Đặc biệt hơn, là hắn tập trung nhìn về một nơi nào đó khá xa với trận chiến. Một nơi nào đó ở phía chân trời mịt mờ không nhìn thấy rõ.
_ Kazuto – kun, có chuyện gì vậy? Trông cậu hơi đăm chiêu suy tư thì phải! William chợt hỏi.
_ Trong tình huống này thì ai mà không suy nghĩ đắn đo. Nhưng có một thứ khiến tôi phân vân lo ngại hơn nhiều!
Chỉ tay về phía cột xoáy nước lớn nhất đang cuốn theo chiều thổi của gió ngay giữa lòng biển sâu. Nó cũng là một xoáy nước như những vòi rồng xoáy khác, cũng nguy hiểm như nhau chứ khác gì… À không, hình như có một sự khác biệt về kích thước và cường độ thì đúng hơn. Phải, cơn vòi rồng càng lúc càng lớn dần, tạo nên một cảm giác bất an trong lòng từng người từng người một.
Tsubaki chợt cất tiếng nói.
_ Susanoo, vị thần của biển phẫn nộ và những cơn gió bão giận dữ. Khi một ai đó mang nỗi ân oán, thù hận đứng trước biển, thì vị thần sẽ đáp lại lời thù hận ấy và xuất hiện trước mắt người đó!
Đúng như những gì Tsubaki nói. Từ trong cơn vòi rồng lớn đó bước ra một hình bóng của con người. Một chàng trai trẻ trung, mái tóc đen tài tử xù chỉa như nhím, phần nào che đi một nửa đôi mắt trừng trừng đáng sợ. Khoác trên mình chiếc áo Hoari vàng kim. Chàng trai ấy đảo mắt nhìn khắp một lượt chiến trường rực lửa, trên đôi môi nở lên một nụ cười trông thật tàn nhẫn và vô cùng đáng sợ.
Người con trai ấy rất quen… Quen thuộc đến nỗi khi chỉ mới nhìn thoáng qua, cả Chisaki, Hajima, Mikazuki, William và Nanami đều không khỏi tròn mắt kinh ngạc. Chỉ duy nhất Tsubaki… chỉ duy nhất hắn vẫn không thể hiện tí cảm xúc sợ sệt hay hoảng hồn. Giống như tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong suy tính của hắn.
_ Người đó… không phải là Kazuto – kun ư?
_ Là Tsu – kun…
Phải, người bước ra từ cơn vòi rồng xoáy thẳng bầu trời đêm. Người khoác trên mình chiếc áo Haori màu vàng kim tượng trưng quyền lực và lãnh đạo… Người đang nâng trên tay thanh Katana sắc nhọn đó chính là Tsubaki Minamiya của 3 năm trước. Một Tsubaki khác xuất hiện và đứng giữa lòng nước như các võ sĩ Trung Hoa luyện được thuật đi trên mặt nước.
_ Đó chính là Susanoo. Vị thần của đại dương vào bão tố. Có vẻ như số phận của tớ, thật sự là phải mặt đối mặt với lão ta không hơn không kém!
Chứng kiến cảnh một Tsubaki khác xuất hiện. Các Samurai thuộc ba gia tộc tròn mắt ngập ngừng trong phút chốc. Họ không tài nào hiểu nổi tại sao lại có một Tsubaki khác đang đứng đấy… tại sao lại là Tsubaki của 3 năm trước khi còn mang cái danh Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư? Không cần biết câu trả lời như thế nào. Susanoo trong hình dạng Tsubaki đột nhiên phóng thẳng từ ngoài biển vào đất liền với tốc độ nhanh ngang bằng với một tia ảnh chớp. Vị thần đó vượt qua đống ảnh phân thân nước do chính mình tạo ra và tiếp cận được với đội ngũ Samurai trong tích tắc. Với thanh Katana trên tay, Tsubaki của ba năm trước xoay người, vung những đường kiếm vun vút xé gió gây sát thương đáng kể cho họ. Chỉ với một lần tấn công duy nhất, khoảng độ 5 đến 7 người đồng loạt phải từ bỏ trận chiến vì vết thương gần như chí mạng.
_ Đó là Susanoo – sama. Mọi người, dù cho bất luận thế nào, chúng ta cũng phải tìm đủ mọi cách ngăn cản ngài ấy tiến sâu vào đất liền!
Nhận ra mối nguy hiểm thật sự đang đến gần. Các kiếm sĩ lần lượt từ bỏ trận đấu với các ảnh phân thân và cùng hướng về một mục tiêu duy nhất là vị thần đội lốt Tsubaki Minamiya tấn công toàn lực.
Nhân gian xưa vẫn thường hay nói, con người và thần linh là hai khái niệm khác xa nhau một trời một vực. Và họ vẫn thường lưu truyền với nhau rằng đối đầu với thần linh, con người luôn là những sinh vật chịu thiệt thòi đầu tiên. Đến bây giờ lời răn dạy ấy vẫn còn đúng khi từng người từng người một, từ nam cho đến nữ, từ người trẻ cho đến người lớn, từ bậc trung đẳng cho đến lão luyện, tất cả đề lần lượt chịu thất bại dưới lưỡi kiếm của Susanoo. May mắn thay họ không chết, nhưng vết thương họ đang mang cần phải được chữa trị gấp nếu không muốn nguy hiểm đến tính mạng. Và giờ đây, bờ biển xanh đẹp Okinawa vừa bị nhấn chìm trong bóng tối bão táp, vừa được nhuộm đỏ bởi máu người.
…………………………….
Lặng lẽ theo dõi chiến trận, Tsubaki đưa tay gãi đầu, miệng cất tiếng thở dài ngán ngẫm chán chường.
_ Quả nhiên cái lũ choi choi kia không phải là đối thủ của thần. Càng tấn công thì chỉ càng trở thành bữa khai vị dưới lưỡi kiếm trên tay hắn mà thôi!
_ Nhưng đây là lần đầu tiên Susanoo – sama đích thân bước ra tiền tuyến như thế. Từ trước đến nay, vì căm ghét loài người nên Susanoo – sama không bao giờ đối mặt trực tiếp với con người. Tại sao bây giờ lại… Tsu – kun, có khi nào ngài ấy đang muốn cảnh cáo chúng ta điều gì không?
_ Tớ không biết, mà cũng chẳng thèm quan tâm. Nếu như giận dỗi chỉ vì kế hoạch “công chủ giả” của cậu thì tớ phải công nhận lão ta rảnh quá rồi… Mà nếu cậu muốn biết thì có lẽ tớ sẽ chạy ra đó hỏi rõ rồi về truyền đạt cho cậu sau. Chỉ cần giáp mặt với lão ta là ok tất chứ gì!
Tsubaki thoáng nhìn xuống thanh Katana của mình. Thật tệ là nó đã bị rỉ sét đến nỗi không còn hình thù nguyên vẹn, giống như chiếc lá bị sâu đục khoét gần hết ấy. Thật ra đó là hiện tượng ăn mòn kim loại của nước muối. Vì lượng tuyết muối rơi một lúc một dày hòa tan vào mực nước biển khiến cho nồng độ muối tăng lên cao. Ngay khi chém các ảnh phân thân nước, lưỡi kiếm kim loại sẽ chạm vào nước muối và bị ăn mòn ngay tức khắc. Giờ đây nếu muốn tiếp cận với thanh Katana của Susanoo, thì lưỡi kiếm của Tsubaki phải nguyên vẹn trước khi đến được đó.
Về vấn đề Katana thì không cần phải lo ngại gì nhiều. Chỉ cần có nhu cầu, Thiên Chiếu Gia Trang sẽ đáp ứng đầy đủ cho hắn. Vấn đề quan trọng là ở một thứ khác.
_ Kazuto – kun. Cậu thật sự muốn giáp chiến lá cà một chọi một với thần biển sao? Cậu cũng biết là bản thân cậu không cần thiết phải đi theo con đường ấy mà!
_ Nhìn cho kỹ đi William. Những con người tầm thường kia hoàn toàn không phải đối thủ của lão. Chỉ một vết thương nhỏ chúng còn không làm được, thì nói gì đến chuyện dành lấy chiến thắng. Ai có thể gánh vác lấy mọi hận thù trong Susanoo nếu người đó không phải là tôi? Điều quan trọng bây giờ không phải là không cần thiết… mà là tôi “bắt buộc” phải tiến bước trên con đường này!
Tsubaki chợt ngoảnh lại.
_ Chisaki, Hajima… hãy thu hồi các kiếm sỹ hai nhà Tsuchimikaido và Kurahashi về. Một mình tớ sẽ giáp chiến với Susanoo, kết thúc trận chiến số phận lẫn định mệnh. Mọi thứ sẽ chấm dứt và tựa như nó chỉ mới là một giấc mơ tối qua mà thôi!
_ Tsu – kun… Cậu tính một mình chiến đấu với Susanoo – sama đến hơi thở cuối cùng ư? Điều đó hoàn toàn là bất khả thi…
|
_ Cho dù nó có bất khả thi thì tớ… cũng không cho phép bản thân để người khác phải gánh chịu lấy trách nhiệm ấy. Nếu đây là con đường đưa tớ đến với sự tha thứ cho những tội lỗi mà mình đã gây ra… tớ muốn thử một lần xem sao!
Tsubaki mưu tính sẽ một mình chiến đấu với Susanoo. Dù rằng đây cũng được nằm trong kế hoạch ngài Akifusa hoạch định. Nhưng những lời lẽ của hắn hiện lên một sự cô đơn không hề nhỏ. Chiến đấu một mình theo nghĩa bóng. Tức là một mình gánh chịu lấy mọi trách nhiệm, gánh chịu lấy sự thù hận và nhiều điều khác nữa. Để rồi kết thúc cuối cùng dành cho hắn chính là cái chết trong thui thủi cô đơn.
Bỗng nhiên, Mikazuki từ từ bước đến gần hắn mà chẳng hề nói một câu. Cô ấy im lặng từ đầu đến giờ để đóng vai một nhân vật sẽ hùng biện lai quan điểm của Tsubaki. Cô ấy không dùng lời lẽ vì biết dù mình có gân cổ cãi thế nào, tên dở người đó cũng tìm đủ mọi biện minh khiến bản thân hắn có lợi. Thay vì dùng sự thương thuyết, Mikazuki quyết định dùng phương thức “cắn”. Đúng… đối với tên này thì phải như thế. Mikazuki tự động nâng cánh tay trái của hắn rồi dùng chính những chiếc răng nhọn nhất mà mình đang có, cắm phập xuống một nhát rõ đau và rát. Chỉ cần nhìn không thôi cũng khiến người khác cảm thấy hãi người rồi.
Tsubaki chỉ nheo mắt nhìn hành động kỳ lạ khác người mà Mikazuki đang thực hiện.
_ Quả nhiên dù có cắn đến tận xương thì anh vẫn không cảm nhận được sự đau đớn!
_ Tôi đã từng nói rồi còn gì, trừ khi ném tôi từ tòa nhà 4 tầng xuống đất thì may ra còn biết thế nào là nhức vai chút đỉnh. Tôi làm gì còn cảm giác đau đớn nữa!
_ Dùng răng không thể khiến anh thay đổi suy nghĩ. Nhưng chí ít nó vẫn còn để lại dấu vết, minh chứng cho những điều anh nói ngày hôm nay hoàn toàn là vớ vẩn. Tsubaki Minamiya, số mệnh của anh là giao chiến với Susanoo – sama. Nhưng đâu ai bắt anh phải chiến đấu một mình? Số mệnh anh là gánh chịu lấy mọi đau đớn hối hận nhưng không ai bắt anh phải gánh vác nó một mình. Anh sợ mọi người chịu thiệt thòi khi có mối liên kết với mình sao? Baka Kitsune, thông minh lắm kia mà, thiên tài lắm kia mà… Thử ngoảnh đầu lại nhìn xem… Anh càng cố gắng rời xa chúng tôi bao nhiêu, thì chúng tôi càng tìm đủ mọi cách để tiến đến gần anh hơn. Dù anh có chạy đến phương trời nào thì tôi cũng sẽ theo anh đến khi đôi chân nát vụn không thể đứng tiếp. Mà khi đôi chân đã không cho phép, thì tôi cũng sẽ lết theo anh đến hơi thở cuối cùng… Minamiya – san!
Chisaki cũng đến bên Tsubaki, tiếp lời cho Mikazuki.
_ Tsu – kun, trước đây cậu đã từng nói rằng mình không cần phải cô đơn, không cần phải gánh chịu mọi thứ một mình. Mình cũng muốn cậu như thế Tsu – kun. Cậu không còn là Tsubaki Minamiya của ba năm trước nữa rồi!
Đảo mắt nhìn một vòng bao quát. Chisaki nói đúng, Tsubaki không còn là Tsubaki của ba năm. Không còn là Tsubaki lẻ loi một mình gánh chịu lấy bánh xe số phận của cả ba gia tộc. Lần này, sau lưng hắn có nhiều bạn bè, nhiều người muốn kề vai sát cánh bên cạnh hắn, cùng chiến đấu, cùng sẻ chia những khó khăn, những đớn đau mà hắn đang mang trên đôi vai. Phải… hắn không còn cô đơn nữa.
Nhưng thật sự trong tình cảnh này, hắn cũng chẳng biết nói gì hơn trừ việc chấp nhận lời giúp đỡ của tất cả mọi người.
_ Cảm ơn… cảm ơn vì đã tiếp tục tin tưởng dù cho tôi chỉ là một tên thất hứa. Chisaki, Hajima, William, Nanami và Mikazuki… tôi thật sự không biết nói gì ngoài hai chữ cảm ơn!
Đó chỉ là một lời cảm ơn bình thường mà ai ai cũng có thể nói sau khi nhận ơn người khác. Chỉ khác ở chỗ, lời cảm ơn ấy được thốt ra từ chính Tsubaki. Đương nhiên, không phải lúc nào ta cũng có thể nghe được hai cụm từ “ cảm ơn” và “ xin lỗi” từ một người như hắn. Chính vì thế nên họ có cảm giác hơi lạ so với bình thường chút đỉnh. Điều quan trọng là hắn đã biết đặt lòng tin ở mọi người cũng như khiến cho mọi người tin tưởng vào mình nhiều hơn.
_ Được!
…………………………………
…………………………………
Ngồi ở vị trí cao nhất trong quân đoàn. Chiếc tẩu thuốc trên tay ngài Akifusa vẫn bắt lửa dẫu cho cơn bão tuyết muối vẫn chưa hề thuyên giảm. Ngài giật đôi mắt to tròn đáng yêu của mình một cái, thể hiện một sự ngạc nhiên, bất ngờ vì hình như ngài vừa thấy một điều gì đó khá thú vị.
_ Akifusa – sama, có chuyện gì vậy ạ? Hanabi lên tiếng hỏi.
_ Không có gì… chẳng qua ta chỉ vừa thấy một cơn sóng lạ thôi!
_ Cơn sóng lạ?
Ngài từ từ hạ chiếc tẩu thuốc xuống trước khi miệng thở ra làn khói mờ ảo.
_ Giữa những cơn lốc xoáy hung hãn sẵn sàng thổi bay hết mọi thứ lại xuất hiện một cơn sóng mà ta cảm thấy nó vô cùng đặc biệt. Thì chẳng phải nó rất thú vị hay sao?
Hanabi thật sự không hiểu ý ngài Akifusa muốn ám chỉ đến điều gì? Là vì ngài là một vị thần cấp trên hay do Hanabi chỉ là một con người bình thường nên không có đủ sự khôn ngoan để thấu hiểu những lời của ngài. Nhưng điều Hanabi thắc mắc chính là gương mặt bình tĩnh pha thêm chút phần đắc thắng hài lòng ấy thật quá kỳ lạ.
_ Hanabi – bou, rất có thể Tsubaki – bou sẽ cần đến nó đó. Nhanh đi mà chuẩn bị đi!
_ Cái đó… ý ngài muốn nói đến…
_ Đi nhanh đi…
_ Vâng, thưa Akifusa – sama!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Để có thể tiến hành kế hoạch đã định của ngài Akifusa. Để có thể đưa Tsubaki tiến thẳng đến chỗ Susanoo một cách toàn vẹn thì hắn phải nhờ đến sự giúp sức của những người còn lại. Trước mặt là chiến trường tàn khốc giữa âm thanh Katana va chạm nhau. Susanoo mang hình dáng của Tsubaki ở khu vực xa nhất. Và phía sau là năm người bạn sẵn sàng cùng mình chiến đấu không tiếc sinh mạng. Tsubaki biết mình cần phải làm gì ngay bây giờ.
_ Mọi người, nếu như tôi có thể đến thẳng chỗ Susanoo thì xem như mọi chuyện sẽ kết thúc với phần thắng thuộc về chúng ta. Nhưng có vẻ sẽ rất khó khăn khi hắn ngày càng triệu hồi thủy phân thân làm khiên chắn. Chính vì thế… nhờ mọi người phá lớp rào chắn ấy để tôi có thể xuyên qua!
_ Oi oi Kazuto – kun, không cần cậu nói chúng tôi cũng thừa biết đây là sứ mệnh của chúng tôi, đúng y như ngài Akifusa bày binh chiến lược. Cứ giao việc bọc hậu và khiên trước cho tụi này. Nhiệm vụ của cậu là mặt đối mặt với Susanoo, mang chiến thắng trở về!
_ Nếu mọi người đã biết tường tận như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. À còn lưu ý sau cùng. Tìm mọi cách hạn chế để Katana không chạm vào nước, vì nồng độ muối trong nước biển sẽ ăn mòn kim loại trong tích tắc. Nếu thấy không khả quan thì hãy sử dụng bao kiếm. Bao kiếm không được làm bằng kim loại nên sẽ ổn cả thôi!
_ Không phải lo, chúng tôi biết mình phải làm gì!
Chisaki, Hajima và những người còn lại tự biết cột chặt phần bao vào thanh Katana. Chí ít cũng dùng một loại vật liệu không thấm nước bảo vệ lưỡi kiếm. Như thế sẽ hơi khó khăn trong lối tấn công, nhưng tuyệt đối không thể để mất thanh kiếm được.
Sau khi đã chuẩn bị đâu vào đấy, Tsubaki gật đầu.
_ Được, chúng ta đi thôi!
………………………………..
|