Có một dịp trở về Hà Nội, đi ngang qua Học viện tôi lại chợt nhớ về những mùa thu năm ấy. Nhiều năm trước, tôi có nói dối một cô gái!!!. Nhưng quả thật lúc ấy, tôi còn cho rằng truyện cổ tích với tiểu thuyết ngôn tình là một. Vậy nên, tôi luôn tự nhủ rằng đó không phải một lời nói dối, mà chỉ là sự thật của riêng tôi thôi. Năm ấy tôi 21!!! ...... ***
Trời cuối Thu, Hà Nội dần se lại, chút nao nao, phong tình của những chiều Thu nắng gió đã không còn. Những góc phố, đã không còn đầy ắp những âm sắc của lứa đôi, của giận hờn, của thề hẹn... và cũng không còn đâu đó dáng cũ nghiêng nghiêng một mình bên góc nhỏ của một quán quen. "Hà Nội bớt sến rồi!!" Em thích thú xoa hai bàn tay vào nhau quả quyết, Trong nụ cười thoáng một niềm vui nho nhỏ. Đương nhiên tôi không hiểu. Tất cả những gì tôi hiểu lúc ấy, chỉ ít ỏi và giản đơn, đó là cảm giác của chính tôi. Một sự bình yên từ đâu đó trong trái tim. Đi bên em, tôi không cần phải lo lắng hay suy nghĩ bất cứ điều gì về giọng nói, hay cách xưng hô của mình, cũng như cách bắt đầu và kết thúc một vấn đề có đủ sức thu hút người nghe hay không... Điều mà tôi vẫn luôn phải làm khi đứng trước tập thể. Nhạt nhẽo và khô khan. Nói một cách ngắn gọn, tôi chưa bao giờ có ý định theo đuổi em, nên cũng chưa bao giờ tôi thấy áp lực. Tất cả những gì tôi muốn làm, chỉ đơn giản là đi bên em sau một ngày bận rộn. Hôm ấy trời mưa, sân vận động vẫn không vắng người. "Anh có nghĩ người ta đang nhìn em với anh không?" em tự nhủ một mình nhưng đủ lớn để tôi nghe thấy và cho em một câu trả lời. Tôi nói "Em có bao giờ thấy cầu thủ đá bóng đến sân để xem khán giả không?" Em nhìn tôi, vẻ không hài lòng với câu trả lời, giống như đứa trẻ khi đưa ra một tín hiệu thì nhất định người lớn phải chiều ý chúng. Tôi biết em đang mong muốn điều gì, khẽ đưa ngón cái chạy qua các đầu ngón tay rồi nắm lại, tôi quả quyết "Nhưng anh nghĩ là có!" Gương mặt em giãn ra, nhưng rồi mau chóng tìm thấy một chút châm biếm trong câu trả lời của tôi, em không chịu dừng lại "sao anh biết là có". Tôi nghiêm túc hơn, "Bởi vì trước đây, khi anh đứng trên sân, cũng sẽ nhìn ra ngoài nếu có xuất hiện cảnh tương tự". Em tin, khẽ nở một nụ cười, tự nhiên và trong trẻo lạ kì. Tôi rất thích trả lời điều em thắc mắc bằng những câu hỏi, tôi thích nhìn gương mặt ngốc nghếch và trong sáng của sáng của em, thích được nhìn thấy em cười, thích nhìn thấy em bối rối trong mớ bòng bong mà tôi tạo ra... tất cả chỉ đơn giản là tôi thích như vậy. Đại loại là khi tôi muốn em cười thì tôi sẽ nói rằng khi em buông tóc nhìn bớt ngố hơn, khi tôi muốn em háo hức thì tôi sẽ nói về những điều kiểu như "Em có biết vì sao Utopia vừa là nơi "tốt đẹp" vừa là nơi "không có thật" hay không?", khi tôi muốn thấy em bối rối thì tôi sẽ nói: "Em biết sao Mộc chứ, người ta vẫn nói rằng đó là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nhưng kì thực nó lại là một hành tinh." còn khi nào tôi muốn được yên tĩnh thì tôi sẽ nói về những điều khó hiểu hoặc lớn lao hơn, như gia đình hay những câu chuyện cổ xưa chẳng hạn. Năm ấy em 18, tôi và em ra biển.
"Em có thích được ra ngoài đó không?" Tôi chỉ tay về phía hòn đảo cách chúng tôi hơn 10km, nhưng tôi biết trong suy nghĩ của em thì tôi hoàn toàn có thể bơi ra đó. "Anh sẽ đưa em ra?" "Không!!!" Tôi lắc đầu, "chưa bao giờ anh nghĩ em hợp với nơi ấy." Em tròn mắt nhìn tôi, dường như em định hỏi tôi một điều gì đó. Rồi tôi chỉ cho em thấy những ngôi sao trên bầu trời cách chúng tôi hàng triệu năm ánh sáng, và nói với em rằng có những vì sao đã chết nhưng hình ảnh vẫn còn lưu lại trên bầu trời, thực tế vốn trái ngược với những điều lãng mạn mà đôi mắt của con người nhìn thấy: "Ngoài đó cũng vậy" tôi cô gắng giải thích cái điều mà em chưa kịp hỏi. "Em có muốn nghe một câu chuyện không?" Tôi nói. Em nhìn tôi, đôi mắt to tròn ngơ ngác, chỉ thấy thôi đã muốn chở che rồi. "... Em có biết người Hà Lan bay..." Em chăm chú, vẫn như mọi lần. "Câu chuyện bắt đầu từ khi con tàu của người Hà Lan bị chìm một cách bí ẩn ngoài khơi gần mũi Hảo Vọng, người ta nói rằng con tàu phải chịu một lời nguyền nên từ đó mãi mãi lênh đênh trên biển và mang đến tai họa cho tất cả những thủy thủ đoàn đi qua vùng biển đó." "Giống như trong cướp biển caribe????" Em hỏi, một cách quan tâm thật sự. "Một chút, thực ra khi xem xong Lời nguyền của Ngọc Trai đen, người ta chỉ nghĩ tới tình yêu của Will và Elizabeth chứ không mấy người để ý tới Davy Jones, và tình yêu của vị thuyền trưởng xấu số ấy" Em vẫn nhìn tôi, mơ hồ, như bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. "...Vander Decken, thuyền trưởng của con tàu, trước khi tàu chìm đã hét lên trong điên dại, thề rằng nhất định sẽ quay trở về. Ai cũng nghĩ rằng đó là lòng kiêu hãnh của một người thủy thủ khi bị biển cả đánh bại, nhưng thật ra đó là một tiếng thét tuyệt vọng của tình yêu. Vander Decken vốn rất yêu một cô gái, nhiều người nói Vander đã đi khắp nơi trên thế giới để tìm một loại hương liệu mà cô ấy rất thích..." Tôi chần chừ, một chút đắn đo rồi kể tiếp: "...lá thư cuối cùng Vander viết có đoạn nói rằng: "Công chúa của anh, lần này trở về, chúng ta sẽ làm đám cưới. Con tàu của người Hà Lan có lẽ đã đến lúc cần một người thuyền trưởng mới rồi...". Con tàu bị chìm, nhưng nỗi uất hận của Vander không bao giờ dứt. Từ đó con tàu của người Hà Lan cứ lênh đênh trên biển, nhưng mãi mãi không tìm thấy đường về..." "Thế còn lời nguyền thì sao?" Đôi mắt em đượm buồn. "Lời nguyền vốn dĩ không có thật, chỉ có sự cố chấp của con người là tồn tại thôi." Tôi nhìn em, sâu thẳm. "Cô gái ấy hẳn là rất buồn!!!" Em lặng lẽ nhìn về phía xa. "Có lẽ vậy!!!" Tôi nhìn về nơi có ánh mắt của em, vì tôi tin rằng, những người yêu nhau nhất định là cùng nhìn về một hướng. Bầu trời đêm, những vì sao, và sóng biển... cũng giống như tình cảm của tôi, tất cả đều là những thứ mơ hồ, vô định. Tôi muốn được ở bên em, nhưng tôi cũng sợ sẽ đến một ngày phải chọn lựa.
2 năm sau! Tôi ra trường và bắt đầu thực hiện ước mơ của... gia đình, ngày tôi tốt nghiệp, không có em. Thoáng một chút buồn, nhưng tôi không đủ thời gian để tâm đến điều ấy, tôi phải cười, phải nói, phải chúc và nói những lời tạm biệt với những người bạn của mình. Trở về nhà, một chút kích thích đến từ rượu và những câu chuyện cũ rích của mấy thằng bạn. Tôi nhấc máy và gọi cho em, đầu dây bên kia vẫn là giọng nói ấy, lúc đó trong lòng tôi ngập tràn cảm xúc, điều mà tôi luôn suy nghĩ đó là sau tất cả những gì đã trải qua, tại sao đến bây giờ em vẫn không phải là người yêu của tôi. Em đã trưởng thành, không còn là cô bé 18 nữa, tại sao tôi không thể nói với em dù chỉ một lần những trăn trở trong lòng. Tôi nói tôi nhớ em, và nhận lại một sự im lặng, 12h đêm hôm ấy, em nhắn tin chúc tôi luôn bình an. Trời sáng, tôi vội vã thu dọn đồ đạc cho kịp chuyến bay. Hà Nội dần nhỏ lại trong tầm mắt, tôi bỗng thấy mình đơn độc lạ, bầu trời và tương lai của tôi cũng rộng lớn và nhiều sóng gió như biển cả mênh mông. Mỉm cười và nhắm mắt lại, câu chuyện tình đẹp đẽ mà tôi vẽ ra 2 năm trước vốn không hề có thật. Sự thật sẽ mãi mãi nằm lại trong trí nhớ của tôi, về cô bé ngốc và một tình yêu đơn phương. Năm ấy 23 tuổi, hình như tôi thất tình. ..... Bây giờ, Ở một nơi rất xa, tôi đã trở thành một thầy giáo và không còn nói dối nữa. Em cũng đã tốt nghiệp, sau đó ở lại Hà Nội và trở thành một "nhà báo" giống như kì vọng của gia đình. Trong một chuyến công tác, tôi có dịp được trở về và đi qua con đường rải rác những mảnh tình năm ấy. Chợt thấy Hà Nội vẫn như xưa. Không quá khó khăn để tôi có thể gặp lại em. Giữa những hối hả của phố xá đông người, em và tôi chọn một quán nhỏ ven hồ yên tĩnh. Em kể cho tôi nghe về công việc, về những chuyến đi, kể về những nơi xa xôi, về những người mà em đã được gặp... Tất nhiên mọi thứ đều ổn và khác xa những câu chuyện mà tôi kể nhiều năm trước. Tôi và em dường như đang đổi chỗ cho nhau trong một kịch bản của thời gian, tôi cười cái điều có vẻ ngô nghê mà Nguyễn Nhật Ánh đã viết: "...Con gái càng lớn càng khôn, còn con trai thì ngược lại..." "Anh có biết người Hà Lan nói gì về con thuyền ấy không?" Tôi sững người, hóa ra em vẫn chưa quên. "Những lá thư ấy không hề tồn tại, sự thật đó chỉ là một câu chuyện về tình yêu đơn phương." Em chậm rãi, nhìn tôi. "Tại sao ngày đó anh lại nói dối em." Em hỏi, giọng điệu đã không còn ngờ nghệch như nhiều năm trước. Tôi tự hỏi là nếu ngày ấy tôi nói ra sự thật, về một đoạn kết khác, và nói rằng tôi cũng giống như chàng thủy thủ đó, tôi cũng có một tình yêu đơn phương... thì tôi và em sẽ đi tới đâu. Bất giác nhìn em, tôi nhận ra đôi mắt ấy đã không còn hướng về phía tôi để chờ đợi câu trả lời như ngày xưa nữa. Tôi im lặng, và dường như trong quán chỉ còn lại tiếng saxophone da diết "Forever in love". Chia tay nhau, mọi thứ đều đúng như cuộc gặp gỡ của hai người tri kỉ. Đêm đó, trước khi trở về miền Nam tôi nhận được 1 tin nhắn của em, tin nhắn chúc tôi luôn bình an!!!
dịch bởi: iread tổng hợp : bởi mình nguồn: truyenngan.com
|