Bất Khả Kháng Lực (Đã Chuyển Thể Thành Phim)
|
|
10
“Tiểu Viêm…”
“Dạ?” Tạ Viêm thờ thẫn gắp đồ ăn.
“Con cầm đũa ngược kìa.”
“À, à – “ Tạ Viêm trở đầu đũa lại, thờ thẫn gắp tiếp.
Bà mẹ nào nhìn bộ dạng như người mất hồn của thằng con mình mà chẳng thấy lo đau đáu. Huống chi Tạ Viêm thành ra thế này đâu còn là chuyện ngày một ngày hai. Sau chuyến đi Anh Quốc, dường như hơn nửa phần hồn hắn đã bỏ lại đấy, quên lấy về mất rồi. Nếu không phải cả đời theo thuyết Vô thần, hẳn bà đã định mời đạo sĩ về chiêu hồn.
Song chẳng rõ liệu pháp lực của đạo sĩ Trung Quốc có thể vươn xa tới tận trời Tây không nữa.
“Con bị làm sao vậy, dạo này cứ bồn chồn suốt? Tinh thần cũng kém hẳn,” Tạ phu nhân hết nhịn được bắt đầu nhằn, “Đã bảo con rồi, làm việc đừng có lao lực quá. Con đã lớn vầy, luôn cả bản thân mình cũng lo không xong…”
“Nếu thật làm không xuể, ba cho thêm mấy người qua giúp con.” Tạ Phong cũng chẳng thể tiếp tục lờ được bộ mặt thiếu ngủ, tinh thần bải hoải lồ lộ ra đấy của thằng con trai, “Chỉ mình Thư Niệm đi thôi mà bận lu bù dữ vậy? Sao hồi còn ở đây, ba đâu thấy nó có tài cán bao nhiêu, mới đi một cái là giống y như sụp hết nửa bầu trời vậy?”
“Ưm… Tiểu Niệm, cậu ấy được việc lắm.” Tạ Viêm hàm hồ đáp bừa.
“Không ổn thật thì cứ kêu nó về đại đi. Bày đặt học kinh tế kinh tiếc chi cho mệt.”
“Dạ…” Tạ Viêm vẫn ngồi và cơm một cách vô hồn.
Dạo này hắn thật sự chẳng có tinh thần chi cả, tuy hết mất ngủ, nhưng tối nào cũng nằm mộng xuân với đàn ông, cũng đủ làm hắn chịu hết thấu.
Sáng ra thức dậy, hắn ngây phỗng ra nhìn giường chiếu bừa bộn, toàn thân hóa đá. Với thằng đàn ông luôn tự tin giới tính mình bình thường như hắn mà nói, thật chẳng có đả kích nào to tát bằng.
So với ác mộng, thà rằng cứ mất ngủ còn sướng hơn.
Dùng bữa xong, hắn ỉu xìu ra sô pha nằm, lấy remote chỉnh lung tung cái tivi choán nửa mặt tường. Thiếu cái gối ôm thon dài ốm nhom kia, cảm giác trống trải trong lòng tồi tệ hết biết.
“Thưa phu nhân, Thư thiếu gia gọi về.”
Tạ Viêm lập tức dỏng tai lên, làm bộ dán mắt vào xem truyền hình, tay còn chầm chậm đổi kênh, chứ dư quang ở khoé mắt lại hó háy nghé theo cái ống nghe trên tay người hầu.
Từ dạo trở về, hắn chẳng hóng được thêm tin tức nào của Thư Niệm, luôn cả email có tính chất báo cáo thông lệ cũng chẳng có lấy nửa bức. Nhưng những người khác đều không thấy gì bất ổn, chỉ mỗi mình là nôn nao bất an, coi bộ lố bịch lắm, thành thử hắn đành phải phơi luôn cái vẻ bang quan vô lo.
Chứ nói thật tình, nghĩ tới Thư Niệm, lòng hắn cứ thấy nhoi nhói.
Hắn biết Thư Niệm thiệt thà, an phận thủ thường, lại nhút nhát sống nội tâm, luôn nghe hắn, chỉ cần hắn bảo mình không phải đồng tính, cái sự kiện kia coi như chưa hề có, đến chết Thư Niệm cũng sẽ không hé răng nhắc một chữ.
Cũng sẽ không ôm ấp bất cứ mong đợi gì vào hắn.
Nói theo lý, cái chuyện hoang đường mà hắn nhất thời kích động gây ra, tới đây coi như chìm xuồng. Đơn giản như lấy khăn lau vệt cà phê khỏi bàn vậy.
Cho dù là đối tượng 419* trước đây =_=, sáng ra thức dậy nếu hắn không nói câu nào đã quay lưng bỏ đi, các cô thể nào cũng bù lu bù loa cả sáng cho mà xem. Huống chi Thư Niệm là đàn ông, còn là một tên đàn ông rất nghiêm túc rất bảo thủ, lại là lần đầu tiên.
Thư Niệm đương nhiên sẽ không làm dữ, trầm tính ít lời như cậu, chuyện có to bằng trời cũng chỉ mỉm cười một cái, đầy khoan dung và hoà khí.
Nhưng hơn bất kỳ ai hết, cậu mới là người khiến Tạ Viêm thấy đau lòng thay.
Hây, lúc đó Tiểu Niệm chắc chắn là đau dữ lắm, cái thằng mình luôn cả xin lỗi cũng nói nửa vời thiếu thành ý kiểu đó, nhất định khiến cậu ấy thấy tủi lắm đây.
Cơ, cơ mà, mình cũng hết cách rồi chứ bộ, Tạ đại thiếu gia lớn từng này rồi, hai chữ “xin lỗi” có nói được mấy lần đâu?
Đương nhiên nói đằng nào cho xuôi được.
Mẹ cứ ngồi bên kia kể chuyện nhà, cà kê dê ngỗng, nghe miết hắn đâm mất kiên nhẫn cực kì, khó khăn lắm mới chờ được một câu có dính mình: “Muốn nói với Tiểu Viêm một hai câu không?”
Tạ Viêm có phần khẩn trương hẳn, đang chuẩn bị vâng lời mẹ qua nhận máy, thì nghe thấy mẹ “Ừ” thêm một tiếng: “Thôi khỏi cần hả? Cũng được…”
Điện thoại kêu bíp một tiếng thì gác máy, cùng lúc ấy màn hình TV cũng nhá “phựt” lên rồi tắt ngúm thành một mảng đen thui.
Tạ đại thiếu gia nghiến răng nghiến lợi bóp chặt cái remote, có thôi thúc muốn chọi vô cái màn hình tinh thể lỏng bể một lỗ to. ~”~
Cậu ta dám không chịu nói chuyện với hắn?! Gan to cùng mình…
“Kể cũng ngộ, hồi trước mấy đứa rõ ràng thân như tay với chân, mới có mấy tháng không gặp đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cái thằng này cũng dễ thay đổi quá…”
Tạ Viêm hừ mũi, bụng sôi ùng ục một cục tức, đứng dậy hầm hầm bỏ lên lầu, về tới phòng ngủ chụp cái điện thoại bấm số ngay, vừa nối máy hắn đã gào: “Này!”
“…” Thư Niệm thót tim cái liền nhận ra giọng người kia, “Thiếu gia…”
“Hồi nãy cậu dám không chịu nói chuyện với tôi luôn nha!” Tạ Viêm chẳng hề phát giác mình đang ***g lộn lên án y chang một bà oán phụ.
“… À, tại không có chuyện gì đặc biệt, nên tôi không làm phiền cậu… Thiếu gia gọi tôi có việc gì sao?”
“Ừm, vụ đấy cho qua đi. Tôi hỏi cậu, biết bao lâu rồi sao cậu không gọi về?”
Thư Niệm im lặng một chốc, mới trả lời: “Xin lỗi cậu, gần đây tôi khá bận…”
“Ừ ha… Bận tới nỗi đêm khỏi về ngủ? Sáng cũng không về?” Tạ đại oán phụ giở giọng châm chích. Có lần nửa đêm hắn thao thức không yên thật, bèn gọi điện cho cậu, cớ cũng bịa hết cả, kết quả chẳng hề có ai bắt máy, làm hắn sốt vó gần chết, vừa cả ngờ không biết Thư Niệm rốt cuộc đi đâu chơi bời, vừa cách năm phút là đùng đùng gọi một cuộc. Ngày hôm sau hắn đằng đằng sát khí vác cặp mắt cú mèo đến công ty, điện thoại ở phòng ngủ tiện thể cũng thay luôn cái mới.
“… Xin lỗi, thời gian này tôi nằm viện suốt, bữa nay mới được cho về.”
Tạ Viêm nhất thời ngây mặt, bấy giờ mới chú ý tới sự yếu ớt và bải hoải đang được cật lực giấu đi trong giọng cậu nói, “Bệnh gì, nặng lắm không?” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Không đâu, chỉ sốt thôi… Tự mấy hôm trước lười đi khám, nhiệt độ không giảm, nên sau đấy hơi phiền tí. Mà chẳng có gì nghiêm trọng đâu, bây giờ hết hẳn rồi.”
“….” Tạ Viêm thấy lòng hắn lại nhoi nhói.
Thư Niệm là người chẳng khi nào kể khổ.
Nghĩ thôi cũng biết, cậu ta đâu phải lười đến bệnh viện, cầm chắc là không dám đến, bị thương ở chỗ khó nói, một thân một mình, luôn cả việc xức thuốc cũng chẳng làm được, cơ thể Thư Niệm vốn đâu có khỏe gì cho cam, cái đêm ấy không chừng hắn đã làm cậu bị thương rất nghiêm trọng.
Nằm viện lâu chừng bấy, sao có thể đơn giản chỉ “hơi phiền tí” như cậu nói nhẹ không kiểu đó.
Cả đến những chuyện khác, chẳng hạn như nỗi khổ do không quen cuộc sống nơi đó, va đó vấp đây, dùng thứ tiếng Anh chắp vá sống dật dờ những ngày nay, cậu cũng chớ hề than lấy nửa lời.
“Tiểu Niệm.” Tạ Viêm nghi lúc đó hắn nhất định điên rồi, mới có thể đuổi cậu đi.
“Vâng.”
“Cậu về đi.”
“….” Thư Niệm dường như buông tiếng cười khổ, “Thiếu gia, cậu lại đùa nữa rồi.”
“Dạo này việc công ty bề bộn lắm, tôi cần người giúp.”
“Thiếu gia, mọi người ở công ty ai cũng có bằng cấp cao hơn tôi, người nào cũng giỏi hơn tôi nhiều. Giờ tôi có về, thật ra cũng đâu giúp được gì cậu.”
“Sao lại không? Cậu làm nhiều năm rồi, kinh nghiệm hơn đứt bọn họ,” Bị chính những lời mình nói lúc trước vặc lại, Tạ Viêm đâm cuống, “Cái đám đó chả ai bì được với cậu.”
Thư Niệm im lặng hồi lâu, cậu thở dài, nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, cậu đừng trêu tôi nữa.”
Tạ Viêm chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã cung kính chúc ngủ ngon, đoạn gác máy, để lại mình hắn ngỡ ngàng nhìn ống nghe chỉ còn lại những trường âm đơn điệu.
Thư Niệm ngang nhiên cãi lời hắn?!
Nhận thức này khiến hắn hít phải một ngụm khí lạnh.
Tối đó may làm sao, hắn chẳng còn mơ tiếp giấc mộng xuân nào. Bởi cuối cùng, hắn lại mất ngủ.
Song Thư Niệm cuối cùng vẫn phải làm thủ tục thôi học, về nước trước thời hạn.
Cậu ở Luân Đôn gian nan đủ bề, vì cái gọi là theo đuổi nghiệp học mà tân tân khổ khổ chịu đựng mấy tháng nay, dường như chỉ là một trò hề không hơn, chẳng qua đều chỉ vì một ý nghĩ bất chợt của Tạ Viêm.
Cậu chỉ có thể hạ mình thỉnh cầu, “Đừng đùa tôi nữa”, nhưng chỉ cần Tạ Viêm thích, muốn bày đủ trò trêu giỡn cậu ra sao, cũng chỉ một câu của Tạ Viêm là định đoạt xong.
Ban đầu công ty cử cậu đi nước ngoài tu nghiệp, nay vì kế hoạch lâm thời sinh biến, công ty yêu cầu cậu thôi học về nước ngay lập tức, toàn bộ chi phí và tổn thất đều sẽ quy thành khoản bồi thường tương ứng, cậu cùng lắm chỉ là một nhân viên quèn ở Tạ thị, đâu có lý do để khỏi phục tùng sự an bài.
Nhận được mệnh lệnh công thức hóa toàn lời lẽ xác đáng vậy, Thư Niệm cũng chẳng giận, chỉ cười khổ, phần nào hơi mỏi mệt.
Dù sao thì Tạ Viêm với cậu, từ trước tới nay đều thế cả.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều coi cậu như con chó để chơi giỡn, ngoắt thì đến, xua thì đi, vui thì thưởng cho mẩu xương, hết vui thì đá cho hai phát biểu cậu cút đi. ( _ _!!)
Kỳ thật, cậu cũng đã quen.
Tuy đến nay, giữa hai người đã có mười mấy năm trôi qua, nhưng Tạ Viêm vẫn là tiểu thiếu gia ngang tàng tuỳ hứng, cậu cũng vẫn là kẻ thay thế cho chú chó cưng ấy mà thôi.
Sau này cũng sẽ không khác đi.
“Tiểu Niệm!”
Gặp lại cậu, Tạ Viêm dường như rất vui, hắn lao tới định ôm thắm thiết, cậu vội lùi hai bước né, cúi đầu cung kính: “Thiếu gia.”
Hồi trước khi lá gan còn to, dám ôm hy vọng ngông cuồng với Tạ Viêm, hễ hơi chạm tay chạm chân thân mật một tí, sẽ làm cậu hởi lòng suốt một thời gian dài, thấy mình chẳng thể nào hạnh phúc hơn được. Tuy đáng xấu hổ, nhưng vẫn có thể mơ màng thêu dệt chút ảo tưởng, thầm mong mỏi tí gì đó về tương lai sau này có thể đến.
Giờ thì khác, cậu đã biết cái tương lai ấy căn bản không có khả năng tồn tại.
Tạ Viêm đã nói, đã làm quả quyết và rõ ràng thế rồi, đã lạnh lùng và cự tuyệt hoàn toàn. Luôn cả chuyện mây mưa cũng đã làm, song vẫn ghét bỏ cậu. Bởi vậy, cậu đúng là hoàn toàn không có hy vọng, thực sự không thể không bỏ cuộc.
Từ đó cậu ngộ ra, có lẽ giữ khoảng cách với người kia một chút, ngược lại chính là khoan dung với chính mình.
Tới càng gần, càng ấm ứ không nên lời, càng không biết làm sao, càng chường vẻ si ngốc, làm đủ chuyện ngu xuẩn, tiếp tục có những mộng tưởng dớ dẩn không đâu.
Cả đời mình, cậu không thể cứ sống hoài cái kiếp sống tội nghiệp như vậy.
|
11
Tạ Viêm thấy bức bối. Bức bối không để đâu cho hết.
Không sai, Thư Niệm đã trở về đúng như hắn muốn. Cậu ta tiếp tục ở căn phòng cạnh hắn như ý hắn, vẫn gánh hết trăm thứ việc không tên cho hắn, thoả mãn hàng mớ yêu cầu vô lý của hắn, vẫn trầm lặng ngoan ngoãn, nghe lời hắn, cung kính hắn như xưa.
Cơ mà, hắn cứ thấy không đúng cho lắm.
Dường như có cái gì đó khang khác trước.
Rõ ràng cùng một thứ đồ ăn, cùng một tay người nấu, nguyên liệu và cách chế biến đều y như trước, nhưng nếm vào miệng, hắn luôn cảm thấy thiêu thiếu gì đấy.
Hại hắn không phải ăn không ngon, mà là ăn không no = = (đây là của bà Lâm nha)
Chẳng hạn như bây giờ, đáng nhẽ phải an nhàn ngồi chờ Thư Niệm mang cà phê và điểm tâm đến, nhưng nhác thấy bóng người lướt qua trong bếp, tự dưng hắn thấy đoi đói, lại còn nuốt nước miếng ừng ực, chịu không nổi gạt quách cái nguyên tắc “Quân tử xa nhà bếp”, lò dò lết vô.
Đứng xây lưng về phía hắn là Thư Niệm đang bận rộn bếp núc. Cậu vẫn gầy như trước, chiếc áo len kiểu giản dị cậu mặc trên người có vẻ hơi lụng thụng, tóc cậu vừa cắt ngắn, lúc cúi đầu sẽ để lộ phần gáy hơi xanh xao.
“Tiểu Niệm.”
Đang hí húi nướng “bánh tráng miệng buổi trưa dành riêng cho Tạ đại thiếu gia”, Thư Niệm vội đáp một tiếng, tưởng Tạ thiếu gia đã chờ sốt cả ruột, cậu gấp gáp mở nắp lò, lấy từ bên trong ra một khuôn bánh.
“Sắp xong rồi, phiền cậu chờ thêm một lát nhé.”
Tạ Viêm luôn cảm thấy Thư Niệm rất ưa nhìn. Cho dù cậu ốm đến mức dường như lưng hơi tôm, hay lúc với tay lấy đồ còn lòi ra bả vai gầy nhách, hoặc là biểu cảm hơi lảng tránh, thoáng ngài ngại khi đối diện hắn đều làm hắn xúc động muốn đưa tay vuốt ve.
“Tiểu Niệm.” Nhớ ra hình như lâu lắm rồi mình chưa chạm vào người này, mấy ngón tay hắn lại ngứa ngáy không yên.
“Xong ngay, thiếu gia.” Cậu đem làm lạnh cấp tốc bánh ga tô vị cà phê, sau đó thì có thể tách khỏi khuôn, tiếp đến phết hỗn hợp mứt đường với rượu rum lên, về cơ bản đã gần xong.
“Có vẻ thơm ghê ta.” Hắn vừa lơ đãng khen, vừa vòng cánh tay từ phía sau tới ôm Thư Niệm chắc nịch.
Đây vốn là một động tác rất đỗi bình thường, ít ra trước kia bọn họ quá quen với loại tiếp xúc thân thể mức độ này từ đời nào rồi, nhưng Thư Niệm bất ngờ chẳng kịp đề phòng, cả người nhảy giật lên như phải bỏng, đánh đổ luôn lọ đường trong tay mình.
Cả hai đều cứng người, tiếng gốm sứ vỡ giữa sàn gạch vang động chát chúa khác thường. Cũng theo dư âm quẩn trong tai, cái mặt Tạ Viêm tức khắc sa sầm, đen lại như đáy nồi.
“Xin, xin lỗi, thiếu gia.” Thư Niệm xấu hổ lúng búng, tay đẩy Tạ Viêm ra, cậu cúi người luống cuống dọn chỗ bột đường tung toé đầy ra đất. Sắc mặt tái ngắt của Tạ Viêm làm cậu thêm lúng túng, cả buổi cũng không biết để tay đâu, đành mỉm cười áy náy: “Xong ngay thôi, cậu chờ thêm lát nữa nhé.”
Chờ Tạ Viêm xụ mặt bỏ ra khỏi bếp, cậu mới vội lau tay sạch, cấp tốc trang trí những miếng hạnh nhân sấy khô và bột đường mới lên bánh, dọn chung với cà phê nóng, “Thiếu gia, mời cậu từ từ thưởng thức.”
Tạ Viêm mím môi dỗi: “Cậu cũng ngồi xuống đi.”
Tự dưng hắn thấy ức ghê nơi. Ban nãy hắn rốt cuộc cũng vỡ ra chỗ mấu chốt của vấn đề – Thư Niệm bây giờ đã không chịu để hắn đụng vô!
Cấm có sai đâu được, kể từ ngày đầu tiên trở về, cậu đã ngang nhiên né không cho hắn ôm, rồi dài dài như vậy tới bây giờ.
Luôn cả việc bưng cà phê, cậu cũng cẩn thận không để chạm vô một ngón tay của hắn. Cậu khách sáo và xa cách hẳn, chớ nói gì đến việc ngoan ngoãn để hắn sờ, để hắn ôm, mặc tình hắn hứng chí đè ra sô pha lăn lộn với nhau.
Đương nhiên, hắn cũng biết, Thư Niệm không để hắn ôm ôm ấp ấp mới là phải đạo.
Đằng nào thì chuyện giới tính cũng đã bể, cũng bị hắn từ chối thẳng cánh rồi, nếu cậu còn có thể cùng hắn thân thân ái ái một cách mập mờ, thì thần kinh có mà chai đá quá.
Biết thì biết vậy nhưng hắn cứ khó chịu không thôi.
Còn nguyên nhân… chính hắn cũng chẳng rõ. Dù chính mồm mình yêu cầu Thư Niệm xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cấm cậu không đề cập đến nữa, nhưng Thư Niệm không hở mồm nhắc, mặt mày bình thản như là đã quên thật, né tránh đủ đường mọi đụng chạm với hắn, hắn lại thấy tức mình.
Thậm chí hắn còn có ảo giác, cho rằng – hình như cái người đáng thương bị bỏ rơi là mình mới đúng.
Ờ thì, được rồi, hắn cũng biết ý nghĩ này hơi bị đáng thẹn, đã bảo là ảo giác mà lại!
Hắn ngước nhìn Thư Niệm đang ngồi một bên, cụp mắt xuống lo rót cà phê, cắt bánh ga tô kiểu Úc cho mình. Đúng là cậu gầy thấy mà thương. Trong ấn tượng của hắn, Thư Niệm hồ như chưa bao giờ được thêm miếng da thịt nào, dáng thì cao lên không ít, nom lại thêm gầy, hèn gì mà ôm vào lại dễ chịu như vậy. (pó chíu = =”)
Đang nhìn, hắn bất giác mơ màng lại cái cảm giác hồi trước ôm Thư Niệm. Một anh chàng ba mươi, im lặng trầm mặc, vòng eo mảnh mai, thân thể có mùi rất sạch sẽ, trên ngực có thể rờ tới xương sườn. A, khi bị sờ ngực, cậu ta sẽ cuộn tròn lại theo bản năng, hòng tránh thoát những ngón tay mơn man ngực mình, nhưng có trốn đằng trời cũng đâu thoát nổi, chỉ có thể nín lặng căng mình ra, cái biểu cảm nhẫn chịu xen lẫn ngường ngượng đó…
Ho hắng hai tiếng, Tạ Viêm vội bưng tách cà phê tợp liền mấy hớp, đoạn chộp luôn cuốn tạp chí trên sô pha lật bừa phứa, cố ỉm đi cái sự thất thố vừa rồi: “Tiểu Niệm, cậu đi chuẩn bị một chút đi.”
“Vâng.”
Tiệc rượu tối nay được xem là buổi party bạch kim trong ngành. Chẳng riêng gì Tạ Viêm, cả nhân viên dưới quyền cũng phải chú ý đến hình tượng bên ngoài. Khắp người mà không phủ lên X chục vạn, thì ai chẳng ngại vác mặt tới đây.
Cái Tạ Viêm gọi là “chuẩn bị” đương nhiên là bảo cậu đi mặc thử quần áo mới đưa tới. Đúng là Thư Niệm rất may mắn, công ty sẽ thay cậu lo chi phí ăn mặc cho trường hợp này. Bằng không mấy tháng thu nhập của cậu phải nướng cả vào những thứ khoác trên mình mất thôi.
Tạ Viêm hay sơ ý quên mất rằng xuất thân địa vị của hai người cách nhau lắc lơ cả vạn dặm. Thế là hắn cứ hay phàn nàn cậu ki bo quá, câu nệ quá. Mà quả thật, suốt bao lâu hai người ở dưới một mái nhà, đám người hầu hễ mở miệng thì y như rằng là “Thư thiếu gia, Tạ thiếu gia”, dễ khiến người ta quên béng luôn sự cách biệt giữa họ. May là Thư Niệm vẫn có thể nhớ như in.
Tương lai Tạ Viêm sẽ kế thừa toàn bộ Tạ thị, còn cậu cùng lắm chỉ là hàng tôi tớ được đối xử tốt hơn người giúp việc trong nhà chút đỉnh thôi.
Hai người họ, căn bản là khác biệt hoàn toàn.
“Tiểu Niệm, cậu lề mề vậy, rốt cuộc xong rồi… chưa?”
Tạ Viêm đang sốt ruột hỏi, vừa nhác thấy cảnh tượng trong phòng, thì cái âm tiết kéo dài khó mà nghe rõ sau đó cũng vội vàng ngừng bặt.
Đang thay đồ dở, Thư Niệm nắm cái quần dài vừa cởi ra lúng túng khôn tả, che lại cũng kỳ, mà không che cũng dở, đành phải miễn cưỡng xoay người, chìa lưng về phía hắn: “Sắp… sắp xong rồi.”
“…À.” Tạ Viêm bật ra một âm tiết đơn lẻ tỏ ý mình đã hiểu, nhưng chân và mắt hắn đều như bị dán chặt rứt không ra.
Đường cong của Thư Niệm gầy teo, rõ ràng thuộc về phái mạnh, không hiểu sao, hễ lọt vào mắt, hắn toàn thấy khô khô cổ họng.
Gì vậy trời, tuy chân có dài, mông có đẹp… nhưng nói kiểu gì cũng là một tên đàn ông thôi.
“… Thiếu gia, cậu ra ngoài chờ là được rồi.”
“À…”
Tạ Viêm thừ người hồi lâu, mãi mới húng hắng hai tiếng, làm điệu bộ chuẩn bị xoay người đi, hắn nghía cậu một cái, nghiêm chỉnh tự giải thích giùm mình: “Mai mốt có thay đồ, cậu nhớ khóa cửa cái nha.”
Thư Niệm cười khổ nắm chặt cái quần dài trước thắt lưng: “Thiếu gia… Cậu cũng biết, cửa phòng tôi đâu có khóa được. Sau này có vào, phiền cậu gõ cửa trước.”
“À… À…” Tạ Viêm chưa bao giờ ngượng mặt thế, bèn cấp tốc chạy thục mạng.
Gì thế này, đều là đàn ông với nhau cả, cho dù mình có thấy bộ dạng cậu ấy bận mỗi cái quần lót, cũng có gì đâu phải xấu hổ?
Đâu phải chưa từng thấy bao giờ!
Thiệt tình. Hừm…
Có điều, kể ra thì…
Nguồn : we btruy en onlin e.com Dáng Tiểu Niệm… hổng ngờ… bắt mắt ghê.
Thì đó, gầy gầy một tẹo, không có cơ bắp, cơ mà tay chân thon dài, da dẻ căng mịn… ừm… hình như là… hơi bị… hay hay…
F**k! Mình đang nghĩ cái quỷ gì vậy trời!
Đâu phải mình chưa từng ôm đàn ông, cảm giác thì chỉ có ba chữ thôi – cứng như đá. Hay ho cái con khỉ! Sờ vô chẳng giống mấy em gái miếng nào, con gái thì mềm mại, Tiểu Niệm thì dẻo dai, rất có tính đàn hồi, vòng eo mảnh mai săn chắc…
Ấy chết…
Vội lắc đầu nguây nguẩy, đem cái ý nghĩ “Thư Niệm hình như được hơn chán” chực lờ mờ ló ra quăng tít ra ngoàivũ trụ, Tạ Viêm xanh mặt chạy lui về phòng khách.
|
12
Tuy đã nhắc đi nhắc lại bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng vừa nhìn thấy Thư
Niệm thay đồ xong bước ra, hắn vẫn thừ người một lúc.
“Ưm Tiểu Niệm, rất là hợp nha.”
“Thật sao?” Thư Niệm cũng rất phối hợp, cậu mỉm cười, xoay người một vòng. Đối với
y phục, cậu không quá lưu tâm hay có hứng thú đặc biệt gì, chỉ cần gọn gàng tươm tất không cầu kì là được.
“Ừ, thật chứ” Tạ Viêm ngắm nghía mãi vòng eo thon nhỏ săn chắc của cậu, thật lâu
sau mới ho khan hai tiếng, rời mắt đi.
Rõ tệ, chẳng nhớ trước kia ai đã nói với hắn, đồng tính luyến ái là để chỉ bọn Lan Hoa
Chỉ*, không thì ít nhất cũng là mấy tên ẻo lả, dáng đi õng ẹo như rắn nước, mỗi khi cười hai tay đều uốn éo như thế, muốn bao nhiêu kỳ quái thì có đủ bấy nhiêu. Đúng là nói hươu nói vượn, Tiểu Niệm của hắn hoàn toàn đâu phải thế, sao có thể dùng cái nhìn soi mói đó để trông lên ngó xuống, mà nào thấy Thư Niệm và loại đàn ông bình thường có gì khác biệt đâu, quá lắm chỉ là trong lòng hay e thẹn chút thôi.
Nhìn thế nào cũng vẫn là một người đàn ông hiền hòa, thanh tú, trong sáng, chẳng
có chỗ nào không tốt cả.
Dĩ nhiên rồi, Tiểu Niệm của hắn mà, sao lại không tốt được! Từ đầu đến chân, từ trong
ra ngoài, điểm nào hắn cũng vô cùng thích.
Nhìn mãi hình bóng ôn hòa, bình thản bên cạnh, do dự cả buổi, hắn vẫn không cầm
lòng được, vươn tay ôm lấy cậu, siết chặt vòng eo thon nhỏ mềm mại đằng sau lớp âu phục đen.
Thư Niệm lại bị dọa mất hồn, cố đẩy tay hắn ra, nhanh chân lùi hẳn về sau.
Đứng lặng nhìn nét mặt cứng đờ của Tạ Viêm, thấy mình đã thất lễ, cậu cuống quít
xin lỗi: “Thật, thật có lỗi, thiếu gia.”
Cậu nào muốn chọc Tạ Viêm nổi cáu, hoàn toàn chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.
Ba lần bốn lượt bị cự tuyệt, kẻ xưa nay muốn mưa được mưa muốn gió được gió như
Tạ Viêm, sao tiêu hóa nổi cơn giận này, lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ cậu lại một mình, quay người dời gót. Thư Niệm đành phải gượng cười, lẽo đẽo theo sau.
Riêng mặt này, Tạ Viêm mãi là cậu thiếu gia tính nết trẻ con. Cho dù theo hắn mười
mấy năm, cũng khó lòng thấu đáo được phải làm cách nào để vừa lòng đại thiếu gia sớm nắng chiều mưa, vui buồn bất chợt này.
Suốt buổi tiệc rượu, dường như Tạ Viêm hãy còn giận dỗi, nét mặt khó đăm đăm, gặp
ai cũng bày ra một vẻ cộc cằn, nhất là với cái kẻ đang ở bên cạnh. Thư Niệm chỉ còn biết chạy bén gót theo hắn, cẩn thận cảnh giác, phòng hắn cùng ai đó nói chuyện bất hòa, ở chốn này sinh sự đắc tội với người ta.
Đám đông đột nhiên nổi trận xôn xao, Thư Niệm cũng đưa mắt nhìn cậu trai đã gây
nên cuộc náo động kia.
Cao cao gầy gầy, gương mặt đẹp đẽ xán lạn, biểu tình lãnh đạm, trông thấy sự phô
trương hoa lệ trong đại sảnh, y tựa như có chút kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bất cần.
Dáng vẻ y thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là một cậu học sinh trung học vô cùng
bình thường. Mũ lưỡi trai và quần jean hơi nhem nhuốc, rõ ràng là bộ dạng lấm mồ hôi và bụi bẩn sau khi vừa tham gia các hoạt động đội nhóm. Sẽ chẳng có gì khác lạ nếu y xuất hiện tại sân bóng chày, song ở một nơi mà phục vụ viên cũng ăn mặc trang trọng thế này, trông thật lạc lõng.
Thiếu niên chẳng buồn kiêng dè, vượt qua đám đông, chẳng nhìn ngang liếc dọc mà
tiến thẳng phía trước, thần tình lạnh lùng dửng dưng.
Thư Niệm loáng thoáng nghe thấy những người bên cạnh xì xào bàn tán: “Thằng nhãi
đó là ai vậy?” “Còn ai vào đây. Ngoài tiểu thiếu gia nhà họ Kha ra, ai dám làm càn như vậy.”
“Vậy ra kia là”
Thiếu niên bỗng nhiên liếc mắt về phía này, ánh mắt cực kỳ bình thản, khiến cho
những tiếng râm ran bình luận trong thoáng chốc liền ngưng bặt. Cảm thấy có chút khôi hài, Thư Niệm nhếch môi cười. Ánh mắt thiếu niên khẽ chựng lại khi lướt qua cậu, rồi mới dời sang hướng khác.
Những người kia có vẻ rất kiêng kị y, nói sao thì đây cũng là bữa tiệc được tổ chức tại
Kha gia. Tiểu thiếu gia của Kha gia, trong suy nghĩ của mọi người là một tên quỷ nhỏ (nghe nói điều này hoàn toàn đúng về mặt huyết thống, mặc dù chẳng người nào có thể xác định cha y là ai), nhưng hôm nay lần đầu diện kiến, cậu thấy bất quá cũng chỉ là một cậu nhóc rất đỗi bình thường, lại có phần khả ái nữa.
“Sao ngươi lại ăn mặc như vầy?” Một người đàn ông trung niên chạy đến đón đường
y, thấp giọng khiển trách: “Có phải định đến làm loạn không? Tiêu hết thể diện họ Kha chúng
ta rồi!”
“Cậu hai,” thiếu niên thờ ơ nói, “Thật ngại quá, anh họ có bảo tối nay ăn bữa cơm gia
đình thôi, còn ân cần dặn tôi đánh bóng xong khỏi cần tới. Vậy ra bây giờ tôi lại nhầm chỗ rồi
sao?”
“Kha Lạc, ngươi đừng có lí sự,” người trung niên có hơi xấu hổ, “Mau đi thay quần áo
rồi hãy ra.”
Kha Lạc phớt lờ ông: “Tôi đói rồi, đồ ăn ở đâu vậy?”
Không chờ Kha Dung kịp mở miệng, y chỉ chăm chăm đảo mắt nhìn khắp xung quanh
một lượt, thản nhiên cầm một đĩa lớn chạy đến bên cạnh một chiếc bàn dài xếp đầy những món điểm tâm nhẹ, chất vào cơ man là thức ăn, cũng chẳng thiết tìm chỗ ngồi, tùy tiện dựa lưng vào tường, chúi đầu chúi mũi xuống ăn.
Mọi người hơi khó xử mà nín lặng như tờ cả một lúc, sau đó lại tiếp tục những mẩu
chuyện vừa nãy bị gián đoạn, khách sáo giữ lễ, chỉ nói những lời vô vị. Theo những câu chuyện nhàn tản đó, bầu không khí chung liền nhanh chóng được hâm nóng lại.
-77-
Nhưng lắm kẻ hay giả vờ vô ý ném những cái nhìn lấp lửng về hướng bức tường, nơi
cậu thiếu niên kia đang nghiêng thấp mũ, ăn uống khoa trương. Khéo sao, nơi y đứng lại rất gần Thư Niệm.
Mũ lưỡi trai sụp xuống, che khuất nửa khuôn mặt y, phải nhìn nghiêng mới thấy đôi
môi đang nhâm nhi từ tốn, chưa kể yết hầu đang chuyển động đơn điệu trên vùng cổ thanh thanh, trên người vương chút bụi, ươn ướt mồ hôi, lại không hề hôi hám.
“Không có ai dạy dỗ, thành ra thiếu gia giáo như vậy đấy.”
Thư Niệm giật thót người, cổ họng nghẹn lại nhìn thật kỹ Kha Lạc, bất động cả một
hồi lâu.
Tự dưng, cậu có đôi chút thương cảm cho cậu thiếu niên ấy.
Cậu cũng nghe qua không ít chuyện ngồi lê đôi mách, qua đấy mà biết Kha Lạc được
đón về từ cô nhi viện. Cô con gái được các bậc trưởng bối nhà họ Kha yêu quý nhất đã bỏ nhà đi, không lâu sau khi sinh ra một cậu con trai thì tự sát, thậm chí ông bố là ai vẫn luôn là một đề tài bị cấm kỵ trong các cuộc trà dư tửu hậu.
Đối với những tin đồn thất thiệt được kín đáo rỉ tai nhau này, Thư Niệm vốn không
hứng thú, chẳng qua nhắc đến cô nhi viện, cậu liền không thể không dõi mắt nhìn Kha Lạc lần nữa.
Khi Kha đại lão gia qua đời, đã để lại phần lớn tài sản cho y. Thế nên, người nhà họ
Kha đối với cái kẻ đột nhiên đút mặt vào đoạt gia sản này đều chẳng có tí ti thiện cảm, lại e ngại một khi y trưởng thành sẽ thừa kế hai mươi phần trăm cổ phần công ty, đâm ra thù y không ít. Thỉnh thoảng cũng có người ngoài mặt không tiếc lời nịnh nọt, nhưng thật tâm đối tốt với y, chỉ sợ có tìm mãi cũng chẳng ra.
Thư Niệm cầm lòng không được, đưa mắt nhìn bốn phía, muốn giúp Kha Lạc đang
trầm mặc trong cảnh ngượng nghịu tìm ra cái tên ác mồm kia, nhưng mãi chẳng dò ra, trên mặt mọi người đều là một vẻ thản nhiên đến lãnh đạm.
Bỗng nhiên Kha Lạc bỏ đĩa xuống, cố ý tùy tiện đưa tay áo lau khóe miệng, nói to
“Khát quá”, rồi lại bất chấp vẻ lúng túng của tay phục vụ, vói tay chụp lấy chai rượu, ngồi đại một góc, xem đấy không khác gì nước lã mà ngửa cổ ra uống.
Thư Niệm thoáng nhìn qua Tạ đại thiếu gia nhà mình đang bị vây chặt giữa những cô
nàng thượng lưu xinh đẹp yêu kiều, tin rằng phải một lúc lâu cũng chẳng có việc cần đến mình, nên chậm rãi tiến về phía Kha Lạc.
Cậu cũng không định bắt chuyện cùng Kha Lạc. Điệu bộ trầm lặng kiêu ngạo kia thoạt
nhìn hoàn toàn không hoan nghênh kẻ khác quấy rầy, cậu cũng không cần phải tự mình rước nhục, chẳng qua có phần lo lắng Kha Lạc còn nhỏ mà lại nốc rượu ừng ực như vậy, nhỡ đâu lại có chuyện bất ổn.
“Khụ”
Quả nhiên, bị sặc rồi kìa.
Theo bản năng, Thư Niệm đưa tay vỗ lưng y, “Này, cậu không sao chứ?”
Kha Lạc hiển nhiên có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu.
Hoàn toàn chẳng có ánh mắt sắc nhọn như dao trong đồn đại, chỉ là không nhiều biểu
cảm, có tí kinh ngạc mà thôi, “Không việc gì, cảm ơn.”
Trái lại, Thư Niệm trở nên xấu hổ, cậu không muốn bị người khác xem như một ông
chú trung niên bất lương, lòng đầy mưu mô mà tiếp cận.
“Không sao thì tốt rồi”
Sắc mặt Kha Lạc bỗng nhiên trở nên rất khó coi, Thư Niệm đứng đờ người đỡ y vài
phút, đột nhiên nghe thấy tiếng “Ọe”.
“” Thư Niệm ngây ra nhìn bộ âu phục của mình bị nôn đầy cả, nhất thời không nghĩ
được nên nói thế nào.
“A, xin lỗi,” Kha Lạc đỏ mặt, “Bình, bình thường tôi không có như vậy Tôi Tôi không
say đâu Tại dạ dày hơi khó chịu Xin lỗi anh” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“À” Thư Niệm thì thào, ” Không, không sao đâu”
Đùa kiểu gì đây chứ Cái này có thể giặt ra không?
“Tôi, tôi đền lại cho anh.” Mặt Kha Lạc cứ đỏ hồng cả lên, bối rối tràn dâng.
“A, không sao, không cần đâu.” Thật ra thì có vẻ rất đắt tiền
“Anh lưu số điện thoại của tôi đi,” Kha Lạc hơi lắp bắp, đỏ lừ mặt nhìn cậu, dường
như bất chợt nhớ ra điều gì, liền mỉm cười, “Tôi trả được mà Tôi có nhiều tiền lắm.”
|
13
“Tôi không có ý đó,” đến lượt Thư Niệm xấu hổ, kỳ thật ý cậu chính là thế, “Thật sự không sao hết, đừng lo.”
Cậu vội nhìn quanh quất mọi nơi, tìm xem có thứ gì có thể dùng để lau áo không. Kha
Lạc cũng rướn người, lục tìm chiếc khăn mùi soa đắt tiền trong túi quần thể thao, dáng y vừa tự tôn vừa cô quạnh.
“Kha Lạc, ngươi lại gây rắc rối cho bọn ta rồi!”
Đã đứng ở góc khuất người, hoàn toàn không gây ồn ào, chỉ im hơi lặng tiếng, ấy mà
ngay phút đầu bị bắt gặp, bọn họ đã nhanh chóng xoáy vào Kha Lạc những cái nhìn chòng chọc không giống ai.
Kha Lạc thọc luôn tay kia vào túi, nét mặt lạnh tanh.
“Đúng là không ra cái thá gì mà,”Kha Dung hầm hầm nổi giận, “Người làm cái gì thế!
Còn không mau xin lỗi khách khứa! Chút xíu giáo dục cũng không có, không biết cái giống gì”
“Không sao đâu, Kha tiên sinh” Lo không khí trở nên căng thẳng, dẹp đi cảm giác
tiếc của, Thư Niệm nhanh miệng đỡ lời, vẽ ra cho họ một lối thoát. Kha Dung chẳng qua là đã vớ được dịp may để cáu tiết mà thôi, sao lại thật tâm coi trọng tên “tùy tùng” tép riu như cậu,
cũng chẳng buồn liếc mắt đến, ngoảnh mặt gọi người đến: “Đưa Thư tiên sinh lên lầu thay y
phục.”
Thư Niệm miễn cưỡng cười trừ, việc nhà người ta, đâu lý nào để người ngoài nhúng
tay vào.
Kha Lạc khẽ nhún vai, nhìn điệu bộ mẫu mực của Kha Dung, ương gàn xoay người bỏ
đi.
“Đứng lại! Thái độ đó là sao? Ai dạy ngươi xử sự như vậy với người lớn, ngươi”
“Tôi dẫn ảnh lên lầu,” Kha Lạc đột nhiên giơ tay ra kéo Thư Niệm đang đứng đờ phía
sau, “Tự tôi phục vụ anh ta thật tốt, thế chẳng phải rất có thành ý, rất có giáo dục sao, cậu~”
Nào ngờ Kha Dung không nổi cáu, trái lại còn nhìn kỹ Thư Niệm lần nữa.
Thư Niệm cũng chưa kịp khách khí, đã bị Kha Lạc lôi đi xành xạch: “Đi thôi.”
“Vậy, cảm ơn cậu”
Bên trên đại sảnh hoa lệ nơi Kha gia tổ chức tiệc rượu, là khu vực được thiết kế dành
riêng cho quan khách nghỉ ngơi, trò chuyện riêng tư hoặc bản luận những chuyện nhạy cảm, việc thay áo khoác đương nhiên chỉ là việc cỏn con. Kha Lạc kéo cậu lên lầu, bảo cậu chờ trong một gian phòng nọ, rồi nhanh chóng đem y phục đến.
“Đây là theo khổ người của anh, thay nhanh đi, đồ dơ tôi đưa người mang đi giặt, hai
ngày sau sẽ gửi trả anh.”
“Cảm ơn.”
Y phục rõ ràng vừa vặn, không cần phải khoác áo bẩn về, Thư Niệm thở phào một hơi,
đẩy cửa đi ra, Kha Lạc đang đứng đưa lưng về phía cậu, nhoài người lên dãy lan can trước phòng.
Từ nơi đây nhìn xuống buổi tiệc rượu rực rỡ ánh đèn, hiệu ứng thị giác cũng chẳng
mấy khác đang trông ra từ khán đài. Thư Niệm nhìn vào là thấy ngay Tạ đại thiếu gia của cậu vẫn đang trong vòng vây của đám phụ nữ, hơn nữa còn có xu hướng mỗi lúc một thêm nườm nượp, không khỏi khe khẽ cười khổ, quay sang bên cạnh nhìn cậu thiếu niên đang ngây người.
Kha Lạc đã cởi mũ ra, áo khoác thể thao vắt hờ trên vai. Mái tóc đen nhìn có vẻ mườn
mượt, con ngươi đen láy ngời sáng, lông mi thật dài, sóng mũi dọc dừa, môi mỏng mím chặt, đường nét thoạt nhìn có chút sắc sảo hơn người, cũng có khi là do vẻ cứng cỏi của y mà nên.
Bên trong mặc áo thun tay ngắn màu nhạt, trên cái cổ thanh mảnh chỉ đeo sợi dây da
màu nâu giản dị, thậm chí dây chuyền cũng không có, dù là bờ vai của thiếu niên chưa định hình rõ nét nhưng thật thanh nhã, đến lúc trưởng thành sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chỗ dựa vững chãi cho người khác.
Nhìn qua, y chẳng có điểm nào giống con nhà quyền thế, cùng lắm cũng chỉ là vận
động viên trẻ được nữ sinh nhiệt liệt hoan nghênh, có điều nơi hai tay trần đầy những mảnh sẹo đậm nhạt khác nhau, đa số đều nhìn không giống vết thương trên sân bóng.
Thư Niệm khẽ nhíu mày.
Bấy giờ Kha Lạc mới để ý đến cái người đang đứng kế bên, quay lại cười nhẹ: “Ổn rồi
chứ?”
“Ờ.”
Kha Lạc thẳng người dậy, cọ cọ mũi chân mang giày trên nền nhà, nét cười vừa
ngượng ngùng pha lẫn chán ghét: “Bây giờ tôi chưa muốn xuống dưới.”
“À”
“Đứng đây chút nữa đi.”
Thư Niệm nhìn xuống góc dưới lầu, nơi Tạ Viêm đang bị vây chặt giữa các mỹ nhân,
rồi chuyển tầm mắt đi, gật đầu mỉm cười với người bên cạnh, tia nhìn lại vô thức dừng lại trên những dấu sẹo trên cánh tay y.
Kha Lạc phát hiện ra ánh mắt đó, cũng cúi đầu nhìn xuống, vô tư nói: “Cái này lạ lắm
hả? Ờ, đều là chuyện đã qua rồi, sau này sẽ chẳng còn nữa đâu.”
Chẳng rõ nguyên cớ làm sao, Thư Niệm chỉ hé ra một nụ cười nghi hoặc.
“Bởi vì tôi nay đã lớn rồi.” Kha Lạc nói giọng tự hào, bỏ tay vào túi quần. Suy nghĩ thật
lâu, chân lại miết miết nền gạch, y liếm môi nói: “Hồi đó còn bé quá, cũng chẳng biết làm sao
được.”
Thư Niệm nghĩ mãi, không biết nên nói thế nào mới tốt, thật chẳng dám tưởng tượng
còn bao nhiêu vết sẹo giấu dưới lớp y phục đó, đứng im chốc lát, rồi nhắc nhở: “Hơi lạnh đó,
cậu khoác thêm áo vào cho ấm đi.”
Kha Lạc nghe theo, một lần nữa xỏ áo khoác vào, thuận tay cào cào tóc, Thư Niệm
thoáng thấy chiếc khuyên màu bạc trên tai y, tự nhiên lại nghệch mặt ra, nhưng liền nhanh chóng trở lại bình thường.
Thời nay, thanh thiếu niên đeo hoa tai đã là chuyện rất phổ biến, đại đa số những
người dám làm thế đều là straight, còn phần lớn gay, chẳng hạn như cậu đây, đều không dám đeo chúng.
“Cậu thích chơi bóng lắm hả?”
Hai người không nói một lời, đứng ngẩn tò te như hai cái cột nhà có vẻ rất bí bách.
“Ừm, đúng, đã thích từ hồi ở cô nhi viện cơ.” Kha Lạc khá là phấn chấn, rồi tự dưng
lại xấu hổ. Quan sát thấy Thư Niệm không có biểu hiện dị ứng với cái từ “Cô nhi viện” chẳng phù hợp với xã hội thượng lưu, y mới tiếp tục: “Hồi nhỏ, mỗi lần cùng bạn bè bắt chước người ta chơi bóng đều chạy đến sân bóng cũ ở khu bên cạnh, không xa lắm, ra cửa quẹo qua góc phố rồi đi tiếp. Bức tường ngoài sân cao lắm, leo vào rất khó, cũng may bên dưới có cái lỗ
nhỏ”
Thư Niệm không khỏi giật mình: “Không phải chứ, cái lỗ đó vẫn còn hả?”
Kha Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu. Nhất thời lỡ lời, cậu có hơi ngượng ngùng: “À
Không có gì, trước kia tôi cũng được người ta nhận nuôi từ cô nhi viện.”
“Thật sao?” Kha Lạc tròn mắt.
Thư Niệm cười xòa: “Bộ dạng cậu sao mà nhìn giống như muốn chúc mừng tôi nha.”
“Anh ở nhà nào?”
“Hạnh Phúc, chậc, cậu đã nghe đến chưa?” Gần hai mươi năm đã qua, thế mà ký ức
ngày ấy chưa từng nhạt đi chút nào.
“Chính là cái chỗ cuối tuần nào cũng có nước trái cây để uống”
“Chính là nó, chua xám hồn, nghĩ hoài chẳng biết họ nấu bằng cái gì luôn. Còn cậu?”
“Ở nhà Nhân Ái. Khiếp, chẳng những không có nước trái cây, còn có ma sơ để móng
tay dài ngoằng.”
“Nhưng nghe nói bên chỗ cậu hồi đó chủ nhật đều được cả cốc cà phê to đùng nha.”
(con lít hem mà cho uống café??? @_@)
“Xạo đó, y chang nước chùi xoong, có đưa tôi cũng chẳng dám uống.”
“Ha ha” Thư Niệm cảm thấy thật thú vị, dường như chẳng phải bọn họ đang nói đến
cảnh đời thiếu ăn thiếu mặc trong cô nhi viện, mà là một tuổi thơ vô cùng vui tươi.
“Bắt đầu từ khi nào anh không còn uống nước trái cây ở đó nữa?” Kha Lạc cố ý tránh
nhắc tới ba chữ “được nhận nuôi”.
“À, hồi mười hai tuổi.” Thư Niệm loáng thoáng nhớ lại cái ngày mà những ngón tay
Tạ Viêm véo véo lên má cậu, cả khuôn mặt ai kia bừng sáng trong mảng hoàng hôn. Ngày ấy, cậu cứ ngỡ hắn là chàng hoàng tử hiện ra sau trang sách, “Ừm, đến nay cũng đã mười tám
năm rồi.”
“Hả? Anh ba mươi rồi?”
“Thì sao?” Biểu tình y há mồm trợn mắt khiến cậu không được thoải mái lắm.
“Trông chẳng giống chút nào.” Kha Lạc lẩm bẩm, “Nhìn bề ngoài anh trẻ lắm nha.”
“Thật sao? Cảm ơn.” Thư Niệm mỉm cười. Quả thật, cậu không có nếp nhăn, cũng
không có râu ria lộn xộn, luôn luôn thanh tú gọn gàng, nhưng có nói thế nào thì cũng đã cách cái danh từ “thanh xuân” khá là xa rồi.
“Vài tháng nữa tôi cũng đến tuổi thành niên.” Kha Lạc ưỡn ngực nói, “Là người lớn đó
nha.”
“Phải ha, chúc mừng cậu” Thật có phần ghen tị. Tuổi trẻ thật hay. Khi cậu mười tám,
Tạ Viêm chỉ mới là cậu nhóc mười ba tuổi, ở cùng nhau, so với bây giờ đúng là vui vẻ thoải mái hơn nhiều. Thuở bé có biết bao niềm hạnh phúc dung dị sâu lắng, mà nay nghĩ tới đã thấy quá xa vời.
“Đúng rồi” Kha Lạc dường như nhớ ra điều gì đó, vô cùng trịnh trọng nói, “Tôi tên
là Kha Lạc.”
Thư Niệm bật cười: “Tôi biết mà.”
“ Chú nè, chú đang đánh trống lảng nha. Tôi đã nói rồi, thì chú phải cho tôi biết tên
chú mới đúng chứ, đây là lễ nghi xã giao cơ bản mà.”
“À” Thư Niệm mỉm cười, “Tôi tên Thư Niệm, cỡ tuổi cậu, nếu thích thì, ừm có lẽ
gọi tôi là thúc thúc nghe mới hợp.”
“ Thư thúc thúc” Kha Lạc bối rối nhíu mày, “Chắc người ta tưởng tôi cà lăm mất,
thúcthúc thúc thúc”
“Ha Bỏ đi bỏ đi, gọi thẳng tên cũng được.”
“Như vậy được sao?” Kha Lạc còn đang nghiêm túc tự hỏi.
“Tiểu Niệm!”
Thư Niệm sợ mất hồn, cuống quít xoay người, vừa thấy ngay vẻ mặt hớt hải của Tạ
Viêm.
“Thiếu gia”
“Cậu không báo tôi tiếng nào đã lén chuồn đến đây hả?” Tạ Viêm nổi cáu, giọng nói
đầy ai oán, “Có lộn không vậy, hại tôi tìm cậu dưới đó cả buổi trời”
“Xin lỗi cậu,” Thư Niệm vội đứng thẳng người, “Có chuyện gì sao?”
“ Không có,” Tạ Viêm đáp cộc lốc, “Nhưng Nhưng cậu phải luôn ở bên cạnh tôi
mới đúng chứ.”
“Xin lỗi, thiếu gia Vừa rồi tôi không cẩn thận làm dơ quần áo, nên vừa mượn đỡ bộ
khác để thay”
“Thế mà cũng không nói tôi một tiếng.” Tạ Viêm vẫn canh cánh trong lòng.
“Lúc đó cậu đang bận mà.” Thư Niệm cười khổ, “Hơn nữa, tôi sẽ xuống mau thôi,
không tới vài phút nữa.”
Tạ Viêm không biết nói sao, đành phải đùa giỡn bá đạo, quàng tay qua vai cậu, lôi Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
mạnh đi: “Ừ đi thôi, không được chạy đi lung tung nữa đó.”
Thư Niệm không tránh được, vừa đụng phải tay hắn thì như bị điện giật, cậu khẽ run
lên, hơi hơi co vai lại.
“Xin hỏi vị này là?” Kha Lạc thản nhiên hỏi.
Tạ Viêm lúc này mới nhận ra nơi đây còn có kẻ thứ ba, nhìn y gật đầu khách sáo, “Tạ
Viêm bên Tạ thị. Chào cậu.”
“Tôi là Kha Lạc.” Kha Lạc đứng thẳng lưng, rõ ràng so với hai người họ chẳng thấp hơn
là bao.
“À” Tạ Viêm nhớ ra tiểu thiếu gia đang là đề tài bàn tán này của Kha gia, chỉ cảm
thấy tuy rằng diện mạo xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta có cảm giác sắc bén, không khỏi lưu tâm quan sát y.
Thư Niệm đứng ngẩn ra nhìn hai người kia giáp mặt, bắt tay, gật đầu chào hỏi, rồi
tách ra, không biết sao cậu lại liên tưởng tới cảnh trước khi bắt đầu trận đấu quyền anh mà thấy buồn cười.
Vừa quay người định đi, Kha Lạc đột nhiên giơ tay kéo cậu lại: “Này, chờ một chút.”
Tiếp đó lấy trong túi quần ra một cây bút lông, giở tay Thư Niệm ra, viết nhanh một dãy số.
“Của tôi đó.” Điệu bộ y nhe răng mỉm cười thật đúng là khiến người ta có chút kinh
động, “Phải nhớ đấy.”
“Được, cảm ơn nhiều.” Thư Niệm biết y muốn ám chỉ việc hai ngày nữa lấy lại quần
áo đã gửi đi giặt, rồi cả chuyện bồi thường cho bộ âu phục bị làm bẩn, liền gật đầu, cảm thấy đứa trẻ này thật hiểu chuyện.
Tạ Viêm lại lập tức cau mày, hồi lâu không nói năng gì, chỉ nhìn Kha Lạc đăm đăm, rồi
kéo Thư Niệm đi.
Thư Niệm nhìn xuống bàn tay bị nắm chặt của mình, khẽ cười trừ.
Thiếu gia nhà cậu, làm việc luôn nhập nhằng khó đoán thế này đây.
Cậu khi xưa chỉ vì những tiểu tiết như vậy mới dám dệt nên nhiều ảo tưởng đáng
thương.
Nay đã nếm trải, đương nhiên cũng phải thấu suốt mọi chuyện rồi.
|
14
“Quản lý Thư, có người tìm anh.”
“Là ai?”
“Cậu ta nói mang đồ đến cho anh.”
“Được, cho người ta vào đi.”
Sáng nay mới gọi vào số của Kha Lạc, nói cho y biết địa chỉ công ty, chiều đến lập tức có người mang quần áo tới, tác phong làm việc thật nhanh nhẹn.
“Chào Thư Niệm”
Thư Niệm liền ngẩng đầu nhìn, cái người vừa bước vào văn phòng, đánh tiếng chào
hỏi không phải là người giao đồ của cửa hiệu giặt là như cậu vẫn tưởng, mà chính là Kha Lạc đang đội mũ chơi bóng che khuất mặt như lần trước.
“Sao cậu lại tới đây?” Thư Niệm mỉm cười ngạc nhiên, vội đứng dậy kéo chiếc ghế đối
diện cho y ngồi, “Nhờ ai đó mang đến là được mà?”
“À mới tan học, tiện đường đưa luôn” Kha Lạc bỏ mũ xuống, cười ngại ngùng.
“Ra là vậy” Tuy rằng thấy y vừa tan học lại không mặc đồng phục có phần kỳ quái,
nhưng Thư Niệm cũng chẳng gạn hỏi thêm, “Cảm ơn cậu. Tí nữa tôi tan ca rồi, hay để tôi lái
xe đưa cậu về?”
“Được.” Kha Lạc lập tức gật lấy gật để, nhìn cậu mỉm cười ra chiều thích thú.
Lần trước gặp Kha Lạc là lúc y vừa đánh bóng về, khó tránh mồ hôi đầm đìa, người
ngợm bẩn thỉu, còn mặt mày thì rũ rượi. Hôm nay, y mang một dáng vẻ khoan khoái cởi mở, khuôn mặt đầy phấn chấn, mặc áo khoác thể thao kết hợp quần jeans gọn gàng vừa vặn, lại tạo cho người khác một cảm giác sáng sủa hẳn ra.
Tuy còn đường nét trẻ con, nhưng vẫn có thể đoán ra tầm đôi năm nữa khi y trưởng
thành sẽ là một anh chàng điển trai chết người. Tuổi trẻ thật hay, Thư Niệm có đôi chút ghen tị.
Vừa nghĩ ngợi vừa mở tập văn kiện, chợt chú ý tới khi Kha Lạc cúi đầu, bên cổ áo lấp
ló vật gì đó, nhìn kỹ, cậu không khỏi bật cười: ” Kha Lạc cả nhãn áo cậu cũng mặc ra đường
luôn sao?”
Kha Lạc nhanh chóng với tay ra sau nắm cái nhãn mác quên chưa giật ra, ngắc ngứ cả
buổi không nói nên lời, nhất thời bối rối đỏ bừng cả hai tai. Thư Niệm nhanh tay tìm dao rọc giấy giúp y cắt ra, cảm thấy bộ dạng đó của y rất thú vị.
“Cố ý mặc đồ mới tới gặp tôi sao?” Nhìn vẻ mặt lúng túng ửng hồng như sắp ngất của
y, thật khiến người khác khó nhịn được, muốn chọc ghẹo, “Đáng yêu ghê, cậu muốn hẹn hò
với thúc thúc sao?”
Kha Lạc mím môi, sắc đỏ lan xuống tận cổ, chỉ gắn chặt mắt vào những vật trang trí
bé xíu trên bàn.
Tự nhiên Thư Niệm lại có cảm giác mình cứ như ông chú trung niên gian ác bất lương.
“Đúng vậy.”
“Á?”
“Tối nay anh có rảnh không?” Màu đỏ trên mặt còn chưa tan biến, Kha Lạc thình
lình ngẩng đầu, quyết chí hỏi tới cùng.
“Hả?”
“Tôi muốn mời anh đi ăn tối.” Ánh mắt rõ là nghiêm túc.
“A?”
“Được không?”
“A?”
“Có thể cùng nhau đi ăn tối không?”
“Ăn”
“Có thể chứ?”
Bị hỏi dồn mãi, chẳng có thời gian đắn đo suy nghĩ, Thư Niệm cứ thuận tình gật đầu:
“Được, cùng đi ăn tối vậy.”
Kha Lạc lập tức nở nụ cười, cứ như đã hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ trọng đại.
Bữa ăn tối đó, Kha Lạc kéo cậu đến một nhà hàng chuyên làm hải sản, không kể là xa
hoa, nhưng lối bày trí và cách phối màu bên trong đều rất thú vị, nhìn khắp nơi đều có thể thấy những chế phẩm từ vỏ sò thô nhưng lại không kém phần tinh tế, tạo nên một loại cảm giác rất mới mẻ, tựa như đang ngồi ở bờ biển thưởng thức món hải sản vừa được ngư dân đánh bắt. Thư Niệm thích nhất chính là những con se sẻ làm bằng sợi ớt đỏ đặt trong vỏ sò biển, món canh nóng hôi hổi lại cay nồng, chẳng biết ăn đến lúc nào đầu cậu đã nhễ nhại mồ hôi, chóp mũi ửng hồng, mũi không ngừng sụt sịt, chật vật khó tả.
Trước đây làm việc ở nhà họ Tạ, bất kể trong ngoài thế nào đều phải nghiêm cẩn tuân
thủ lễ nghi, tránh gây tổn hại thể diện Tạ gia, cậu luôn thấy tự ti, đã hiểu rõ địa vị của mình, lại càng phải hết sức giữ gìn quy củ để không chọc giận tới ai.
Đã lâu rồi cậu mới lại như hôm nay, được trải nghiệm cảm giác không cần phải kiêng
nể gì, cứ mặc nước mắt nước mũi thi nhau túa ra, còn lấy cả tay bốc thức ăn. Trong không khí tự do cởi mở như thế này, khắp người đều thư thái dễ chịu, tuy rằng ngồi đối diện Kha gia tiểu thiếu gia, cậu lại không cảm thấy gò bó chút nào. Hiển nhiên là Kha Lạc cũng có cùng suy nghĩ, ăn cay đến phải hít hà mãi mà vẫn luôn mồm kể cho cậu nghe những mẫu chuyện hài hước ở lớp học.
Hai người đều thấy điệu bộ đối phương vừa lau nước mũi vừa phì cười thật đáng buồn
cười, bèn trêu chọc nhau không chút lưu tình, còn hứng chí lên gọi thêm mấy cốc bia lớn uống cho thỏa sức, hoàn toàn bất chấp việc một người hãy còn vị thành niên, một người tửu lượng tồi kinh khủng.
Kết thúc bữa ăn, gặp một cơn gió lạnh thổi qua khiến người ít nhiều tỉnh táo lại, Thư
Niệm mới cảm thấy hơi thẹn vì bộ dạng mất hình tượng lúc nãy, nói sao thì cũng đã tầm ba mươi mà còn ngả ngớn thế này. Đối diện khuôn mặt rạng ngời của Kha Lạc, cậu có chút ngượng ngùng.
“Mặt anh đỏ au rồi.” Kha Lạc quan sát cậu thật lâu rồi nghiêm trang nói.
“Đúng ha” Thư Niệm ngường ngượng xoa vành lông mày chớm đỏ, chắc hẳn nét
mặt ửng hồng vậy nhìn rất ngốc.
“Thật đáng yêu.”
“Cái gì?” Thư Niệm nhất thời không nghe rõ, vừa định hỏi lại, khóe mắt lại lướt sang
người đang lén lút nhìn trộm từ bàn bên cạnh. Kẻ vừa bị bắt gặp liền ngoảnh mặt đi, cũng không quên giả vờ khoác lên một bộ dạng điềm nhiên.
Kha Lạc cũng ngó qua bàn bên cạnh, mặt y lộ vẻ chán ghét quen thuộc, lí nhí một câu
“Mất cả hứng”, rồi kéo tay Thư Niệm, “Chúng ta đi thôi.”
“Cũng phải, muộn thế này rồi, người nhà cậu sẽ lo lắng? Tôi chở cậu về.”
“Người nhà?” Kha Lạc cười rộ lên, “Nếu anh muốn nói tới những người nhà họ Kha
thì tôi không sống cùng bọn họ.”
“Bọn họ đời nào để tôi ở lại nhà lớn của Kha gia. Tôi có nhà riêng bên ngoài, nhân tiện
anh ghé chơi một lúc đi, được không?”
Lúc vừa khởi động xe, mày Kha Lạc càng nhíu chặt hơn, bỗng nhiên y giành lấy tay lái:
“Để tôi lái cho.”
“Cái” Thư Niệm không kịp trở tay, đành phải cố luồn người qua đổi vị trí cho y. Ngay
sau đó, Kha Lạc liền phóng xe quá tốc độ một cách điên cuồng khiến cậu không kìm được phải la toáng lên.
“Đừng thếNày, chạy chậm lại đi, vầy không được đâu, này”
Đùa kiểu gì thế này, bọn họ vốn là say rượu lái xe, không an phận thủ thường thì sẽ
dễ bề lãnh giấy phạt, y chơi trội như vầy khác nào mời cảnh sát đến tóm cả bọn.
Kha Lạc bỏ ngoài tai tất cả, khuôn mặt âm trầm vừa rủa thầm câu gì đó, vừa thử thách
mạnh mẽ sức chịu đựng trong trái tim đáng thương của cậu, lao bạt mạng trên đường lớn. Thư Niệm sợ tới mức mặt trắng bệch ra, nói không ra lời, chỉ có thể ngoác mồm ngồi yên nhìn phía trước mà phó thác cho số trời.
Không biết đã lạng lách như điên mất bao lâu, cuối cùng Kha Lạc mới chịu dừng lại.
Khi xe thắng kịt lại, y hung hăng tung nắm đấm lên tay lái. Đoạn y ngồi im một buổi trời, rồi cắn chặt môi, ném cho Thư Niệm một câu nói không đầu không đuôi: “Cứ thế này đi Sau
này tôi không đến làm phiền anh nữa.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“ Cái gì?” Thư Niệm ngây ra như phỗng.
“Hôm nay tôi rất vui” Mặc dù nói thế nhưng Kha Lạc nhìn rất uể oải, “Có thể đi ăn
với anh thật là vui Tối nay thật cảm ơn anh”
Thư Niệm nhìn vẻ căng thẳng khốn khổ trên mặt y, tóc y ướt đầm dính bệt trên trán,
cậu vươn tay vén tóc cho y, “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có gì cậu cứ nói đi.”
Kha Lạc giận dữ bặm môi, lẳng lặng nhìn tay mình đến đờ người, thật lâu sau mới trả
lời bằng giọng thiếu tự nhiên: “Xin lỗi, trước đây đã không nói rõ với anh Qua lại với tôi, anh
sẽ gặp nhiều phiền toái đó.”
Cont.
“Hở?” Giống như đang dỗ dành, Thư Niệm xoa xoa đầu y, “Sao lại thế?”
“Đều tại đám người đó Hồi nãy anh cũng nhìn thấy đó, đó là người được cử đi theo
dõi tôi. Thật nhảm nhí. Nhưng đúng là như vậy đấy Bất kể người nào ở bên cạnh tôi đều bị bọn họ làm phiền Đám bạn trước đây của tôi cũng bị dọa cho chạy mất tăm Lũ người nhà họ Kha, ngay từ đầu ai cũng khinh khi tôi Xem tôi không hơn con chó Sau khi ông ngoại lập di chúc thì rối rít chạy theo tôi, vừa đấm vừa xoa Kệ xác họ! Tôi có đem tiền đốt sạch cũng không có cửa cho họ!” Kha Lạc bắt đầu nói năng lộn xộn, “Tôi vừa kết bạn với ai, bọn họ đã nghĩ người ta chạy theo giành của Lo đống tiền này rơi vào tay người dưng Giống như chó
điên cắn người không buông Đúng là bệnh hoạn mà”
“Cả anh cũng vậy Chúng ta cũng mới gặp nhau được hai lần, không hiểu bọn họ
khẩn trương gì chứ Anh xem, lúc nào cũng bám đuôi chúng ta, có đuổi cũng không đi! Mà thôi Coi như xong, sau này anh cũng không cần để ý đến tôi nữa.” Kha Lạc cam chịu nói, “Tôi chỉ mang rắc rối đến cho anh, chứ chẳng có lợi lộc gì đâu Được rồi, tôi phải vào nhà, tạm
biệt, chúc ngủ ngon.”
“Cái gì thế Đợi đã,” Thư Niệm cười khổ, giữa chặt cổ tay y, “Rõ ràng cậu đã mời tôi
đến nhà chơi mà.”
Kha Lạc dường như còn đang tức tối, y cứ đứng bất động, quay lưng về phía cậu.
“Lật lọng nha.”
“Nhưng mà”
“Không sao, tôi có một thân một mình, chẳng dính dáng tới ai, lại còn làm việc cho Tạ
thị, bọn họ có thể làm gì được tôi? Cậu đừng quá lo.”
“ Một ngày nào đó anh sẽ chán ghét tôi.” Kha Lạc do dự một lúc, rồi nói yếu ớt.
“Sao thế được,” Thư Niệm vừa cười vừa cốc nhẹ đầu y, “Đi nào, phiền cậu đưa tôi
đến nhà cậu ngồi chơi một lúc đi, Kha thiếu gia.”
Cậu vốn định đưa Kha Lạc về rồi sẽ gấp rút chạy về nhà. Dù sao trời cũng không còn
sớm, e rằng Tạ Viêm lại nổi cáu. Nhưng bây giờ thấy Kha Lạc tội nghiệp thế này, cứ thế mà bỏ đi thì thật quá vô tình.
~~~
Cảnh quan và kiến trúc nội thất nơi Kha Lạc sống nhìn rất đẹp mắt, đồ dùng cũng
được trang bị tương đối đầy đủ, dù có hơi bề bộn nhưng lại rất sạch sẽ, trên mặt bàn và giá sách là tầng tầng lớp lớp những món đồ được xếp chồng lên nhau. Đúng là phòng của học sinh trung học điển hình.
Nhưng có lẽ do gian phòng quá rộng, cậu cứ cảm thấy nó quá ư trống trải, lại mang
theo sắc thái ảm đạm khiến Thư Niệm nghĩ tới cảm giác sống ở đây không biết có phải rất lạn”Thiếu hơi người, phải không?” Kha Lạc rót hai cốc nước nóng, đặt hai tấm nệm lên
thảm trải sàn, bật TV. Cuối cùng căn phòng mới tồn tại chút sinh khí. Hai người ngồi xếp bằng xuống, nhìn vô định khắp bốn phía.
“Cậu cứ năng mời bạn gái về nhà, giúp cậu dọn dẹp thì sẽ khá hơn nhiều.”
“Bạn gái?” Kha Lạc mỉm cười.
“Thế nào?”
“À, không” Kha Lạc nghiêng nghiêng mái đầu, bĩu môi nói, “Tôi là người tự do. Đàn
ông độc thân là viên kim cương mà~” (em ơi, em còn chưa thành niên nha)
“Gạt người,” Thư Niệm cũng bắt chước điệu bộ đáng yêu của y, “Sao có thể chứ, cậu
đẹp trai thế kia lại không có người thích ư?”
Kha Lạc lập tức đỏ mặt, dường như rất phấn khởi, lại có chút lung túng: “Thật hử”
“Thật mà,” Thư Niệm tiếp tục trêu ghẹo y, “Cậu rất bảnh trai mà Chẳng lẽ chưa có
ai khen cậu sao? Tôi thấy cậu rất được, phải có nhiều người thích mới đúng chứ.” Tuy rằng không phải nói khoác, nhưng nếu là bình thường, với tính cách của mình chẳng khi nào cậu lại nói thế. Đấy là vì tên nhóc con này đúng là sắp thành quả cà chua chín rồi.
“À” Kha Lạc mím môi, mặt mày đỏ bừng, “Ờ sau này mời anh đi chơi nữa có được
không?”
“Đương nhiên là được.” Thư Niệm ưng thuận ngay tắp lự.
“Ngày mai có được không?”
“Ồ?” Đối diện ánh mắt mong đợi của Kha Lạc, lại cảm thấy cậu bé bị cô lập, trơ trọi
một mình thật đáng thương, cậu gật đầu, “Được chứ. Mai muốn đi đâu?”
“Tối mai đi xem phim có được không? Bộ phim mới công chiếu rất hay, nhưng chẳng
có ai đi coi với tôi”
“Được.” Thư Niệm mới nghe hết nửa câu lại mềm lòng.
“Thế ngày mốt thì sao?”
“Hả?” Thư Niệm hơi sựng lại.
“Mốt là cuối tuần Tôi muốn ra bờ biển, nhưng không có bằng lái, nên tự mình chạy
đi xa vậy không ổn lắm, nếu lỡ bị tóm được”
“Cũng được Tôi chở cậu đi.”
“Chắc là hai ngày cuối tuần anh luôn rảnh?”
“ Đúng vậy.”
“Đến chơi với tôi nha?”
“Ở nhà một mình buồn lắm”
“Ừm, không sao, tôi sẽ đến.”
“Thật chứ?”
“Ừ, thật.” Thư Niệm trìu mến vuốt nhẹ làn tóc mềm mại của y. Y đáp lại bằng ánh mắt
ngời sáng và khóe môi lấp lánh nụ cười.
Đối với Kha Lạc, cậu chỉ cảm thấy y vừa đáng yêu lại đáng thương. Tuy rằng may mắn
không có nhiều cách biệt bởi mười hai năm chênh lệch tuổi tác, nhưng cũng đủ để khơi gợi tình thương vô bờ của người cha không ngớt dâng lên trong cậu. Nói thế nào thì cậu cũng đã bước sang cái ngưỡng ba mươi rồi.
|