Ma Nữ Biến Thái, Lại Đây Nào!
|
|
Khởi Nam sững người. Cô ta là đang lo cho cậu? Cũng tốt. Khởi Nam đưa tay lên xoa đầu Nhật Linh, ý nói cậu sẽ nhanh khỏe thôi. Nhật Linh thấy thế thì thở phào, cười toe toét. - May quá, Boss mà làm sao thì hai mươi lăm triệu của tôi coi như tan thành mây khói. May là Boss không sao.
Bàn tay trên đầu Nhật Linh cứng đờ. Một đàn quạ đen bay ngang qua phòng bệnh, kêu… quạ…. Khởi Nam hít một hơi, hận không thể đá bay con ma nữ trước mặt đến nửa vòng trái đất. Coi cậu là cái gì chứ? - Nhật Linh…. - Dạ? - Tốt nhất cô nên biến mất trước khi tôi nổi giận.
Nhật Linh ngu ngơ ngây ngốc nhìn khuôn mặt đáng tối sầm trước mắt, hoàn toàn không hiểu tại sao Đại Boss đáng kính nổi giận nhưng cũng biết điều ngậm mồm mà rút lui. Phía ngoài cửa sổ, một bóng đen bay lơ lửng trên không cũng con mèo đen kì dị cũng vừa biến mất sau khi Khởi Nam vừa tỉnh….. ……….
Những ngày nằm trong bệnh viện tưởng chừng như trôi qua rất nhanh với người khác nhưng đối với Khởi Nam lại là một việc vô cùng tệ hại.
Được rồi, không tính đến mùi thuốc sát trùng nồng nặc, mấy bà cô bác sĩ khó tính, mấy việc thuốc men phiền phức thì cái cốt yếu chính là cái miệng tía lia này này.
Khởi Nam liếc mắt sang bên cạnh, ôm đầu cảm thán. Thế nhưng, cậu kêu trời, trời không thấu, kêu đất đất không hay, đành phải ngồi im lặng mà nghe con ma nữ kia nói. Điều bực bội là cậu không thể hoạt động quá mạnh, nếu không cậu đã đá bay con nhỏ phiền phức này đi rồi. Khởi Nam vò loạn cái đầu mình, cậu hỏi. - Sao cô suốt ngày ở đây vậy? Thích bệnh viện lắm hả?
Đột nhiên, Nhật Linh im lặng, khuôn mặt trầm xuống, không nói năng gì. Khởi Nam tưởng mình đã lỡ lời, định mở miệng xin lỗi thì Nhật Linh ngẩng đầu, cười nhẹ. - Lúc trước khi còn sống thì không thích, ghét là đằng khác. Giờ thì thích rồi, vì ở đây tôi tìm được rất nhiều bạn mới.
|
Khởi Nam nghe câu trả lời thì khóe miệng giật giật, trong đầu nhanh chóng vẽ ra một cái sơ đồ thế này: Người bệnh => chết => thành ma. “Nhật Linh, rốt cuộc cô còn quái dị đến mức nào?”
Nhật Linh không đọc được những suy nghĩ đang diễn ra trong lòng Khởi Nam, miệng vẫn cười toe toét. “Ding doong!”. Một tiếng chuông vang lên. Nhật Linh ngước mắt nhìn cái đồng hồ vừa phát ra tiếng chuông, cười cười nhìn Đại Boss yêu quý. - Đại Boss à, đến giờ ăn rồi.
Khởi Nam vừa nghe câu nói đó thì sợ tái mặt, đưa hai tay bụm miệng. Cậu không muốn ăn cái thứ quỉ quái của con nhỏ kia nữa đâu. Nhìn xem, cháo gì mà đỏ choét đầy cà rốt. Cả đời này cậu ghét nhất là cà rốt, đừng hòng cho cái thứ đó vào mồm cậu thêm một lần nào nữa. Cái gì? “Cà rốt rất tốt cho sức khỏe” sao? Cậu thà chết còn hơn là ăn nó. Ghê chết đi được.
Nhật Linh nở nụ cười siêu hiền thục. A, lại là nụ cười đó. Cô ta mà cười như thế thì chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp. Nhanh chóng, giết cậu đi. Cạch…. Cửa phòng bệnh bật mở, Kiều Anh bước vào, khuôn mặt tươi tắn, trên tay là cặp lồng gì đó. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng đai lưng xanh, tóc uốn quăn đuôi, đẹp mà không cầu kì. Cô đến như vị cứu tinh của Khởi Nam. Cậu mừng suýt rơi nước mắt, cười hớn hở. Kiều Anh để cặp lồng lên bàn, bày thức ăn ra. - Chào cậu, khỏe chưa? Tớ mang đồ ăn đến cho cậu này. – Kiều Anh nói, đưa đến trước mặt Khởi Nam một bát cháo cà rốt nấu thịt. – Tớ biết cậu ghét ăn cà rốt nhưng mà phải ăn thì mới khỏe được.
Khởi Nam thấy cải màu đỏ kia thì suýt ngất, mồ hôi chảy ròng ròng. Thế nhưng, không thể làm Kiều Anh giận được. Ăn thôi, cô ấy nấu thì chắc chắn ngon. Không sao, ăn có chết được đâu chứ.
Nhật Linh bay lơ lửng trên không trung phía sau Kiều Anh, phồng mồm tức giận. Boss đáng chết, cùng là cháo cà rốt, sao Boss thiên vị thế chứ? Cái cháo kia thì ngon hơn cái này sao? Boss đáng chết, đáng chết. Đột nhiên, sức nóng từ cái vòng cổ lại tỏa ra, nóng rực. Nhật Linh hoảng hốt. Cái gì đang xảy ra vậy? Nãy giờ mới để ý, xung quanh căn phòng này, từ khi con nhỏ kia bước vào… nồng nặc mùi âm khí. Chẳng lẽ….
Một ý nghĩ xẹt qua trí óc, Nhật Linh bay vút đến đá bay thìa cháo vừa đưa lên, đá luôn cả bát cháo trong tay Kiều Anh. Chắc chắn, bát cháo kia có ma vật. Nhật Linh hiện hình, rõ hơn bao giờ hết. Kiều Anh nhìn thấy cô thì giật mình lùi lại. Khởi Nam thấy thế thì hét lên.
|
- Nhật Linh, cô làm cái gì vậy? - Cô ta không còn là bạn Boss nữa rồi. Xung quanh người cô ta nồng nặc âm khí. Bát cháo lúc nãy cũng là có độc. – Nhật Linh đứng trước giường Khởi Nam, đưng tay che chắn như gà mẹ che chở gà con. Khởi Nam mở to mắt như không tin nổi. Chết tiệt, cậu không cử động nổi.
Kiều Anh lùi lại đằng sau, ngay lập tức, mắt cô ta đỏ lên, rực một màu máu, răng nanh dài ra như răng sói. Kiều Anh cười gằn. Cô ta xông đến định xé tan hồn Nhật Linh nhưng Nhật Linh đã nhanh hơn một bước, cô né sáng bên phải. Đáng tiếc, sơ hở thế nào lộ ra Khởi Nam. Kiều Anh lao đến. Nhật Linh trợn mắt, nhanh tay phóng cho cô ta một đòn. Kiều Anh ngã bật ra sau. Lồm cồm bò dậy, vừa định lao đến lần nữa thì bỗng cô ta khưng lại. Mấy giây sau, cô ta ngẩng lên, cười quỷ dị rồi lao đến bên cửa sổ với ý định nhảy xuống dưới. Khởi Nam không suy nghĩ nhiều, lao ra khỏi giường đến chỗ Kiều Anh ngăn cô lại.
Nhật Linh thấy thế thì bay nhanh đến, cầm một ít gạo trắng từ trong túi rắc lên người Kiều Anh. Cô ta hét lên rồi gục xuống. Đúng lúc đó, một bóng đen thoát ra từ người Kiều Anh. Nhật Linh ngay lập tức phóng ra ngoài cửa đuổi theo bóng đen kia, hét lại. - Xin lỗi Boss, Boss chăm sóc cô bạn Boss nhé, cô ta không sao rồi. Tôi đi đây chút.
Khởi Nam ngẩng đầu nhìn theo bóng Nhật Linh, ánh mắt hỗn loạn không chút thần sắc. Một lúc sau, y ta hình như bị tiếng náo động trong phòng quấy nhiều thì ào hết vào. Thấy Khởi Nam đang ngồi dưới đất thì hoảng hốt đưa cậu lên giường. Khởi Nam không tí cảm xúc làm theo với sự trợ giúp của bác sĩ. Một lúc sau, đám y tá và bác sĩ bệnh viện đi ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò cậu một số thứ. Khởi Nam lơ đãng gật gật đầu. Cửa vừa đóng, ánh mắt Khởi Nam lạnh hẳn, lông mày nhíu chặt nhìn Kiều Anh đang gục bên giường.
……….
Đến gần tối, Nhật Linh mới trở lại, cô xuyên qua cửa kính đi vào phòng bệnh. Lúc này, Khởi Nam đang ngồi dựa lưng vào thành giường, đưa tay dịu dàng vuốt mái tóc hơi rối của Kiều Anh đang gục đầu bên giường cậu, trong ánh mắt là vạn phần yêu thương. Nhật Linh định đến bên giường cậu thì Khởi Nam vẫn không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: - Đừng đến đấy.
Nhật Linh khựng lại giữa không trung. Bàn tay vừa định đưa ra chào thì gượng gạo thu lại. Cô gãi đầu cười khờ khạo. - Cô bạn Boss thế nào rồi?
|
Không ngẩng đầu lên, tay vẫn đặt trên đầu Kiều Anh, Khởi Nam chậm rãi, trong câu nói không có một chút cảm xúc. - Cô hãy trở về nơi của cô đi. Tốt nhất là tránh xa tôi và những người xung quanh tôi ra. Cái gì mà người được chọn chứ? Nực cười. Tôi không cần mấy cái đó. Vì vậy đừng có quanh quẩn bên cạnh tôi nữa. - Tôi… - Cô vẫn không hiểu à? Sự xuất hiện của cô làm cuộc sống của tôi bị đảo lộn, sự an toàn của những người quanh tôi cũng bị nguy hại. Cô thật phiền phức. Tôi không cần cô, không, chính xác là tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.
Nhật Linh thấy cay cay sống mũi. Cô đã làm gì chứ? Cậu tưởng cô cần ở đây lắm sao? Cậu tưởng cô thèm bên cạnh cậu lắm sao? Không! Cô không cần. Tại sao lại nói cô như vậy chứ? Nhật Linh quệt quệt đôi mắt đã suýt khóc, cười nhạt nói. - Tôi hiểu rồi. – Nói xong câu đó, Nhật Linh vụt biến mất.
Nhật Linh đi rồi, Khởi Nam cắn chặt môi dưới. Cậu đâu có muốn nói ra những lời đó. Chỉ là… cậu không thể để người cậu yêu bị tổn thương được. Chính vì vậy… để mọi việc trở lại đúng quỹ đạo thì tốt hơn.
Kiều Anh vừa ngóc đầu dậy, dụi dụi đôi mắt. Vừa định nói thì Khởi Nam đã mỉm cười xoa đầu cô. - Ngủ tiếp đi. Tớ gọi điện nói với mẹ cậu là tối nay cậu ở đây rồi. …
Ngoài cửa sổ, con mèo đen liếm liếm bàn tay của bóng đen nọ đang lơ lửng trên bầu trời. Bóng đen kia đang… cười đắc thắng.
Chap 5
Trần nhà bằng gỗ điêu khắc những hình dáng đẹp đẽ. Cầu kì mà không làm cho người ta rối mắt. Sàn nhà lát đá sáng loáng, sạch bong không một hạt bụi. Diêm Vương chống cằm ngồi trên bàn, dáng vẻ uy nghi sang trọng, trong tay vung vẩy, quay quay cái bút. Minh Duy là Diêm Vương đương nhiệm, rõ ràng công việc của anh là xét xử mấy linh hồn cần phải xét xử, thế mà tại sao anh phải ngồi đây ngắm muỗi trong cái bầu không khí u uất này. Liếc mắt sang bên phải, “bà” vợ yêu quý đang mặc quần bò áo thun vô cùng mốt và… dũa móng tay. Đưa mắt sang một chút, cánh tay phải là thần Chết đáng tin đang cắm đầu vào máy điện thoại chơi game. Tâm trạng chán nản tột cùng, liếc mắt sang bên trái, trong một cái góc nhỏ, một con ma nữ đáng ghét đang mặt mày đen hơn than tổ ong, xung quanh là bầu không khí tuyệt vọng bi ai không nói thành lời. Diêm Vương anh minh mặt tối lại, hận không thể dẹp hết đám yêu quái này đi. Đáng tiếc, trong đó lại có “bà” vợ đáng quý ngàn vàng của anh. Minh Duy kìm chế, kìm chế, và cuối cùng kìm chế quá đà nên ngất trên cành quất, xuất hồn thành công.
|
Nhật Linh ngồi trong góc, trong vòng bán kính một mét xung quanh cô là một màn đêm u tối. Tựa lưng vào tường, tay đập đập quả bóng rổ. A, Boss đáng chết. Sao lại nói thế? Cô đâu có lỗi chứ? Sao lại nặng lời với cô như vậy? Cô thực sự đáng để vứt bỏ vậy sao? Con nhỏ kia có gì hay chứ? Chỉ là… ngực to hơn cô một chút thôi mà. Boss háo sắc, Boss đáng chết. A, biết thế cô đã không cứu anh ta, để mặc cho anh ta chết đi. Mím chặt môi, ném mạnh quả bóng đi, Nhật Linh quay đầu úp mặt vào tường khóc long trời lở đất.
Qủa bóng bay thành một hình vòng cung tuyệt đẹp rồi thân tình đáp xuống đầu Diêm đại nhân. Minh Duy đáng ngất trên bàn bị quả bóng đập vào đầu thì nghệch đầu sáng một bên. Ôi, ông anh Diêm Vương đáng thương. Hoàng Anh nhìn ông chồng bị hành hạ tâm lí quá thê thảm thì nổi lên chút lòng thương. Thôi, giận thế là đủ rồi nhỉ. Hứ, ai bảo đêm qua hành cậu mệt đến mức sáng nay không xuống nổi giường chứ? Hoàng Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Nhật Linh, dĩ nhiên là đi đứng khá khó khăn =]]. Cậu ngồi xuống, cười mỉm.
- Thôi nào, hắn ta không đáng để em buồn lòng thế đâu. Nhật Linh quay lại, đôi mắt đẫm nước đáng yêu không chịu nổi. Cô quệt nước mắt nói: - Hức, đừng có an ủi em. Anh ta là đồ đáng ghét nhất trần đời. Mà anh đừng có quan tâm đến em. Anh lo mà đứng lên lật đổ Diêm ca mỗi đêm kìa. Nói xong, Nhật Linh quay ngoắt vào trong, khóc rấm rức.
Hoàng Anh đen mặt, cố gắng kìm nén cảm xúc để không lật con nhóc kia lên mà tét mông. Con nít con nôi, ai dạy nó mấy cái đó chứ? Anh an ủi mà con nói thế. A, tức chết mất thôi. Hoàng Anh lao đến bên bàn làm việc của chồng mình, dựng Minh Duy dậy, hét lên, mắt rưng rưng: - Minh Duy, anh xử lí con nhỏ này cho tôi. - Ôi, vợ yêu, em chạm vào anh rồi. Em hết giận rồi à? Hạnh phúc quá. Tối nay anh vẫn có thể… - Minh Duy không biết sống chết ôm lấy bà xã mà lảm nhảm. - Anh, biến ra cho tôi… - Hoàng Anh vùng vẫy, trên trán đầy gan xanh.
Mặc kệ vợ chồng nhà nọ đang chí chóe, Bảo Khánh lơ đãng bỏ cái điện thoại trên tay xuống. Chơi mãi cũng không lên được cấp năm mươi, thật đáng giận. Cuối cùng, anh quyết định, không chơi nữa. Vươn vai một cái, Bảo Khánh đi đến bên con ma nữ không biết trời đất là gì kia. Ngồi xuống nhìn Nhật Linh đang khóc ủm tỏi, Bảo Khánh ngoáy ngoáy lỗ tai. Mấy phút sau, không chịu nổi cái loa phóng thanh kia nữa, anh với quả táo bên cái bàn bên cạnh nhét vào mồm cô.
|