Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ
|
|
Cô không đủ dũng cảm để tuyên bố rằng, dù tất cả quay lưng với cô thì cô vẫn sống tốt nhưng cô có đủ tự tin để nói rằng, cô thà nhìn bóng lưng còn hơn nhìn gương mặt đẹp đẽ nhưng nội tâm xấu xí của họ !
Hạ An thấy cô , chị định nói câu gì đó nhưng rồi như không quen biết, chị đi thẳng.
Cô gái nhỏ không hát nữa, giọng cô nghẹn ứ nơi cổ họng. Cô đã mong chị xin lỗi một tiếng.
Đông Vy chờ thêm vài ba phút, đối diện thêm vài cái nguýt lườm thì xe của thầy giám thị xuất hiện .
Chiếc xe lao rất nhanh , như loài thú chạy điên cuồng không biết kiềm chế tốc độ. Lúc xe vọt thẳng vào sân gạch, mọi học sinh đều phải nhìn lạ lẫm.
Xe tiến tới bãi độ nhưng không dừng lại mà tông thẳng dãy nhà tầng của ban giám hiệu.
Trước khi mũi xe bị đâm sầm tới méo mó, một bóng người nhảy ra …
Là Đinh Hữu Phong !
Cảnh tượng kinh khủng này diễn ra nhanh như chớp mắt, học viện lặng đi trong sự bàng hoàng tột độ.
Hữu Phong thản nhiên như vừa rồi chỉ là việc vụn vặt. Anh hướng về một phía, nhếch miệng kiêu hãnh.
Nơi Gió Quỷ nhìn là một chàng trai đang khập khiễng với cây nạng …
Nam sinh đó vẫy tay với cô gái nhỏ còn khiếp sợ dưới vòm cây, môi anh đào hé nụ cười nhè nhẹ.
|
Chap 33 : Nhát dao .
Im lặng chưa hẳn là thỏa hiệp, nhưng chắc chắn là đã ngầm thừa nhận một phần nào đó.
Mùi dầu gội đầu của cô rất kì dị, hăng và hắc. Đúng là đi cùng thì không thích hợp.
*
Vụ việc gây chấn động ban mai như chưa diễn ra. Phía học viện không đưa ra lời giải thích và những ai chứng kiến cũng không dám ho he.Vì người gây ra là Đinh Hữu Phong , chính tiếng tăm của anh đã bịt kín hết thảy!
Thầy giám thị khoanh tay, quá bất lực với chàng trai đang ngồi ung dung uống trà.
- Này chàng trai, cậu phá xe tôi đấy ! Tốt rồi, cậu không cần tôi làm tài xế nữa thì cứ nói . Tôi nghỉ là xong chứ gì !
- Tôi đền cho thầy , okay !
- Okay ??? Cậu nhiều tiền , mua gì cũng okay nhưng hành động của cậu là thế nào vậy ? Cậu đâu phải xốc nổi như những nhóc tóc vàng tóc đỏ, muốn thể hiện mình ! Rốt cuộc là có chuyện gì ?
Hữu Phong nói lơ đãng :
- Bị cắt phanh , thưa thầy!
- Ai làm ?
Thầy giám thị ngồi phắt xuống cạnh Hữu Phong, khó tin nổi là có người dám hại anh và anh lại biết tỏng nên mới một mình lao xe tới trường.
Hữu Phong không đáp lời thầy. Thêm một người biết là thêm một rắc rối.
Thầy giám thị trầm ngâm, nghĩ nghĩ đôi chút rồi thở dài.
- Con bé muốn nghỉ làm ở đây.
Thầy đưa ra câu thăm dò nhưng biểu hiện của Gió Quỷ vẫn là sự lạnh lùng cố hữu. Thầy đã xem Đông Vy là con gái nên rất lo sợ cho đứa bé ấy. Lại đi yêu Gió Quỷ . Nguy hiểm nhất không phải quản gia Lâm mà chính là người tàn bạo này.
Thầy không đoán ra tình cảm thật sự của anh đối với đứa bé ấy là thế nào , đôi lúc thì quan tâm nên dặn thầy cho Đông Vy về sớm nhưng nhiều lúc lại dằn vặt đứa bé thế này.
Không hỏi, thầy cũng biết Đông Vy nghỉ làm là vì ai !
Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Vì nếu Hữu Phong không thật sự muốn bên cô nhóc thì cô nhóc sẽ phải chịu đựng nhiều thứ. Từ khổ đau của tình đơn phương tới sự trừng phạt của một số người …
- Cậu thấy Đông Vy thế nào ?
- Trẻ quá so với thầy ! - Hữu Phong tóm lấy một quá táo từ giỏ hoa quả, đem gọt dần lớp vỏ xanh.
- Hữu Phong ! Cậu thừa biết tôi không ám chỉ điều đó !
Thầy giám thị thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, Gió Quỷ thật biết cách trêu điên người khác ! Anh cho rằng thầy và Đông Vy là một đôi !
- Oh !
Hữu Phong thốt ra tiếng cảm thán hiếm hoi vì thấy quả táo sau khi gọt vỏ xong chỉ còn một nửa …
Thầy giám thị cũng phải phì cười vì sự vụng về của cậu thiếu gia. Ăn miếng táo anh đưa, thầy lại rơi vào trầm tư
.
- Hữu Phong , cậu biết yêu là gì không ?
- Có. Tôi được yêu.
- Ai ?
Hữu Phong khựng người, con dao nhỏ anh đang cầm vô thức cứa sâu vào lòng bàn tay. Anh nhìn máu mình rơi …
- Nhiều !
- Nhiều là ai ?
Thầy giám thị hỏi dồn, muốn anh nói ra tên Đông Vy .
- Con gái và đồng tính !
Hữu Phong bật cười cho sự biến đổi nét mặt của người thầy khó tính nhất học viện .
- Cậu đang chọc tức tôi đấy !
Thầy giám thị cáu bẳn, còn định cằn nhằn thêm cho bõ tức thì phải tá hỏa mà hét lên.
- Dừng lại ngay ! Cậu làm cái quái gì nữa thế hả ?
Thầy tút mạnh con dao gọt hoa quả ra khỏi tay Hữu Phong, thì thào trong khổ sở :
- Phong à ! Đừng như thế nữa, đừng vì những lời của mẹ cậu mà tự tàn phá bản thân. Vết sẹo trên tay cậu, hãy để nó lành !
Hữu Phong co chặt những ngón tay, anh không thấy đau , không thấy nhói … chỉ cười nhạt.
- Tôi nhớ mẹ !
***
|
- Anh nặng lắm không ?
- Có ! Nặng chết em rồi !
- Cố lên !
- Thế sao anh không cố đi nạng ? Em cố thì mệt em chứ mệt gì anh ? Phiền chết !
Đông Vy gắt ầm. Đáng lẽ tan học là cô có thể bay đi kiếm việc làm chứ không phải thay thế cái nạng của Hồ Minh Quý, để anh ta vịn vai và chống đỡ cơ thể của anh ta thế này. Đã vậy, còn bị nhòm ngó !
Sáng nay, cô nhận lời xách giúp Minh Quý balô lên lớp thì phải hứng bao nhiêu cái bĩu môi, cái liếc mắt khó chịu . Còn bây giờ , cô như con bé hèn mọn , sắp bị xuyên thủng trong những viên đạn là những ánh nhìn căm ghét .
Chán thật ! Với họ, Minh Quý là thiên sứ này, toả sáng nhất hành tinh này …nhưng họ có biết, Minh Quý đang là “ của nợ ” với cô !
Cũng vì cảm giác Minh Quý đem tới cô điềm xui nên cô mới nóng giận.
Kể từ lúc anh ta về học viện tới nay, cô chẳng ngày nào được yên ổn. Những người xung quanh đều lần lượt mang đến cô hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng kèm theo đó không phải là niềm vui .
Chúng tựa hồ những nhát dao đâm đột ngột , ghim vào cô nỗi đau tột cùng …
- Dữ quá ! Phiền em vài ngày thôi, cũng không được sao ?
Minh Quý choàng tay qua vai cô gái nhỏ, giọng nói của anh rất nhẹ , chỉ như chiếc lông vũ đáp trên mặt nước. Lần đầu tiên,có người lớn tiếng với anh nên anh không giấu nổi sự tự ái , gương mặt ỉu xìu.
Cô nữ sinh nhỏ chép miệng , bất cần :
- Anh có thể nhờ người khác !
- Thôi, xem như là anh năn nỉ em nhé !
- Vô ích thôi. Em sắp gãy lưng rồi. - Đông Vy buông tiếng thở dài ảo não , rồi đột nhiên cô gái nhỏ bặm môi, lôi Minh Quý đi thật nhanh.
- Mau nào ! Em còn phải đi kiếm part-time !
- Từ từ ! – Minh Quý kêu lên khi chân cử động quá mạnh, anh giằng người cô nhóc lại. - Em chăm sóc anh cẩn thận vào, anh trả công ! Khỏi phải tìm .
Đông Vy lập tức dừng đứng lại như chiếc xe thắng gấp, mắt cô hau háu :
- Trả em bao nhiêu đây ?
Minh Quý rùng mình với phản ứng của cô gái nhỏ , anh nói máy móc :
- Em muốn thế nào ?
- Muốn tất cả tiền anh có ! Cho em được chứ ?
Minh Quý giật mình thêm một lần nữa. Đôi môi xinh xắn của cô gái nhỏ vừa nhếch rất hiểm… thật giống với phong thái của người tàn bạo kia.
Đông Vy không biết tới điều này, cứ tưởng thiên sứ ngỡ ngàng vì tính tham lam của mình nên cười ha hả.
- Em đùa ! Em giúp anh nốt hôm nay thôi. Em và anh thật sự không thích hợp để đi với nhau. Danh tiếng của anh và danh dự của em đều bị ảnh hưởng.
Im lặng chưa hẳn là thỏa hiệp, nhưng chắc chắn là đã ngầm thừa nhận một phần nào đó.
Mùi dầu gội đầu của cô rất kì dị, hăng và hắc. Đúng là đi cùng thì không thích hợp.
Minh Quý nở nụ cười trìu mến.
- Được rồi ! Là em không thích, còn nếu em đồng ý, anh cho em bất cứ thứ gì cũng không tiếc.
- Vậy cho em biết nhãn hiệu giày mà Đinh Hữu Phong dùng đi. Là anh em cùng cha khác mẹ, anh hẳn là biết rõ về anh ấy chứ ?
Minh Quý giật mình lần thứ ba … Hữu Phong rất ghét dòng máu lai đang chảy trong người anh , ghét thậm tệ người bố đứng đầu dòng họ quý tộc . Anh căm ghét chính huyết thống của mình , thế nhưng lại có thể chia sẻ điều này cho cô nàng xuềnh xoàng .
Quan hệ của hai người ấy thân thiết hơn cả những gì anh từng nghĩ …
Nhìn vào đôi mắt mong đợi của cô gái nhỏ, Minh Quý nói chậm rãi từng chữ.
- Nhãn hiệu với Phong không quan trọng đâu, bền đôi chút là được vì Phong thường xuyên chạy bộ. Có một loại giày mà cậu ấy đặc biệt thích. - Lướt qua nụ cười đơn thuần một tia độc ác, Minh Quý đột nhiên nhấn giọng. - Giày da, màu nâu !
|
Chap 34 : Lớp ngụy trang.
[ Chap tặng sinh nhật Ỉn ^^ ]
Đứng trước một chiếc gương cũng như đứng trước một ánh mắt săm soi, nó sẽ chỉ thấy được ngoại hình mà không thấu được nội tâm của ta nếu ta biết cách ngụy trang …
*
Lời xin lỗi ít khi được nói ra vì bởi lẽ, ít ai dám thừa nhận sai lầm của mình.
Hạ An cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ thay vì đẩy nó ra. Xin lỗi Đông Vy và được cô bé tha thứ là rất dễ nhưng cô khó có thể đối diện với ánh mắt ấy. Trong đó , một thứ đã vỡ vụn. Hạ An đoán là niềm tin.
Cô muốn làm lành với Đông Vy nhưng lại sợ, tính ghen tuông và ích kỷ của mình sẽ hại nàng lọ lem tội nghiệp.
Đều là vì Tuấn Dương , vì cô quá yêu anh.
Dù anh cho cô là độc địa thì cô vẫn sẵn sàng ác với những kẻ được anh để ý tới.
Ngoài cô ra, anh đừng hòng yêu ai !
Anh không tự động quay lại bên cô thì cô cũng không để anh bên ai !
Đêm lạnh lẽo. Hơi ẩm ướt từ bờ hồ xốc thẳng vào người Hạ An , đông cứng cô lại như đang ướp lạnh một miếng thịt.
Chiếc mũi nhạy cảm hắt xì liền vài cái nhắc nhở Hạ An phải nhanh chóng đưa ra một quyết định dứt khoát !
Cứ đứng mãi thế này thì cô ốm mất.
Hạ An lưỡng lự đưa tay lên nhưng chưa vội gõ cửa, đang không biết phải làm gì tiếp theo thì một giọng nói trầm chợt cất bên tai :
- Đến đây làm gì ?
***
Đứng trước một chiếc gương cũng như đứng trước một ánh mắt săm soi, nó sẽ chỉ thấy được ngoại hình mà không thấu được nội tâm của ta nếu ta biết cách ngụy trang …
Chiếc gương lớn phản chiếu đôi mắt đang híp lại thật ngộ, đôi môi căng mọng thật cong và hai chiếc má lúm thật xinh. Tuệ Anh vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của mình - một lớp ngụy trang an toàn !
|
Cô biết cách để mình hòa trộn vào đám cậu ấm cô chiêu luôn đốt cháy mình trong ồn ào, cuồng nhiệt.
Dù cô luôn đứng ngoài lề những cuộc vui ngoài hành lang lớp học nhưng chẳng ai thèm nghi ngờ điều gì vì cô đóng giả nàng mơ mộng, mê mẩn phim thần tượng.
Cô ít khi tham gia vào những câu chuyện phiếm vì chẳng thể nào nuốt trôi những suy nghĩ ngớ ngẩn của lũ bạn trẻ con.
Tuy cùng tuổi nhưng Tuệ Anh thấy mình già dặn hơn rất nhiều. Nội tâm của cô cũng thế, phức tạp hơn, tham vọng hơn !
Cầm tấm bằng Trung Anh với cô đã là điều hiển nhiên, tương lai sáng lạng đã là điều bình thường của mọi học sinh ở Trung Anh . Họ cho đó là đủ nhưng Tuệ Anh khác, cô sẽ thực hiện điều mà ai cũng chỉ dám mơ ước. Đó là … …chạm vào nhân vật nguy hiểm ấy !
Tuệ Anh thu lại nụ cười giả tạo rồi chạy nhanh vào nhà tắm, cố nôn hết số thức ăn mà dạ dày chưa kịp tiêu hóa.
Đã đến lúc để người đó nhìn thấy vẻ đẹp thật sự của cô !
Sau khi tống hết đống đồ ngọt ra khỏi bụng, Tuệ Anh lại chạy điên cuồng trên máy thể dục . Mồ hôi cô tuôn nhễ nhại , chảy ròng từ thái dương xuống chiếc áo thun ướt đậm.
Cô đã chạy rất lâu nhưng vẫn chưa chịu dừng nếu như chuông điện thoại không reo lên inh ỏi.
Lúc Tuệ Anh áp tai vào di động, liền vọng lại từ đầu dây bên kia chất giọng đe dọa :
- Nếu không mau đưa đủ tiền cho tôi thì cô sẽ phải hối hận mãi mãi!
|