Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ
|
|
Chap 42 : Phơi bày.
Trò chơi bí mật giữa hai anh em đã bị phá vỡ bởi một người không hề tham gia…
*
Nghe lén nhưng không thành là việc đang hành hạ Đông Vy lúc này. Văn phòng hiệu cách âm, cô đã áp tai sát cửa mà chả nghe thấy gì cả. Đành thế … thôi tò mò vậy!
Cô gái nhỏ thở dài thườn thượt và bước đi với tâm trạng nặng nề. Lê lết thể xác mệt nhóc xuống sân trường rộng thoải, cô ngồi bệt dưới vòm cây và ngắm nhìn hoàng hôn đang buông.
Thoáng trông thấy quản gia Lâm từ phòng thầy giám thị đi ra, cô gái nhỏ bỗng chột dạ một cách vô lý và tệ hơn là có ý định lẩn trốn. Tại sao cô sợ người quản gia này? Vì mái tóc điểm bạc trưng ra kinh nghiệm sống dày dặn của ông ta hay vì cách nói chuyện điềm tĩnh nhưng chứa nhiều ý tứ?
Chấn chỉnh lại lá gan bé tí, Đông Vy lễ phép chào quản gia Lâm khi ông tới gần cô. Tim cô đang run dưới đôi mắt sắc sảo của ông.
- Cháu nghĩ kỹ chưa? Làm con nuôi ta được không?
- Cháu xin lỗi. Cháu nghĩ cuộc sống của cháu không cần thay đổi! Cháu tốt nhất vẫn là giữ nguyên mọi thứ.
- Mạnh mẽ lắm! Tự lập thế là tốt! Cháu thật giống mẹ!
- Bác quen mẹ cháu?
Quản gia Lâm chỉ mỉm cười, để câu hỏi tò mò của cô gái nhỏ trôi tuột trong im lặng. Ông bỗng nhiên nhìn đôi giày nền trắng sọc đen dưới chân cô gái nhỏ và cười điệu khác lạ.
- Cháu yêu Hữu Phong à? Rất nhiều phải không?
- Bác đừng hiểu nhầm. Cháu chỉ ngưỡng mộ.
- Yêu đâu phải cái tội, sao cháu phải chối? Cháu lo sợ tình cảm của mình không được đáp trả nên đã tự nắm giữ nó mà không nói ra. Mình cháu yêu, mình cháu khổ sở. Tàn nhẫn quá phải không?
Cô gái nhỏ vâng một tiếng lí nhí nơi cổ họng, lòng tê dại và héo úa như ngọn cỏ phất phơ trong đêm giá buốt. Thường thì cô rất biết che giấu xúc cảm nhưng làm sao để nuốt gọn những khối tâm tư bộn bề này khi bị quản gia Lâm đọc rõ và lần lượt như thế.
“ Mình cháu yêu, mình cháu khổ sở. Tàn nhẫn quá phải không? ”
|
Nhiều đêm thức trắng, ngẫm lại câu nói ấy, ngực cô nhói và thắt chặt. Có đôi lần cô nghĩ, quản gia Lâm đã tự bộc lộ chính nỗi đau của mình …
Ngày hôm ấy, quản gia Lâm đưa cô đi thăm thú khắp thành phố. Ngày hôm ấy, cô tận mắt chứng kiến thấy ông khóc khi đi qua một cửa hàng giày.
Không kiếm cớ là do bụi đường như người ta thường biện minh cho những giọt khóc, quản gia Lâm đã nói thật chậm rãi:
- Ta yêu sâu đậm một người. Vì người ấy, ta hy sinh rất nhiều nhưng rồi vẫn mất người ấy. Cái gì không là của mình thì mãi mãi không thuộc về mình. Tình đơn phương có sâu nặng đến mấy vẫn mãi là yêu-trong-đơn-độc.
***
Sau ngày công bố điểm thi, học viện rơi vào im lặng, chìm trong yên ắng. Nguyên do là sự vắng mặt của hai nhân vật tiếng tăm nhất Trung Anh - là Hữu Phong và Minh Quý. Học viện cứ như bầu trời bao la thiếu đi hai vì sao tinh tú nhất, dù mặt trăng vẫn còn đấy thì đêm vẫn buồn thiu…
Học sinh trò chuyện cùng nhau dăm ba câu lại tiu nghỉu vì ai đó lỡ nhắc tới Hữu Phong, Minh Quý. Kể từ lúc Trung Anh tiếp nhận hai học sinh này, họ đã là đại diện cho sự tinh anh của toàn thể học viện. Những người còn lại chỉ là cái bóng và giờ đây, những cái bóng đang vật vờ…
Buồn. Chán - hai cảm xúc chính đang xâm chiếm học viện Trung Anh vì thiếu đi hai nhân vật kia.
Thanh Ngân tách khỏi lớp học buồn tẻ khi họ đang bàn tán về việc Minh Quý bị hạ xuống lớp 10. Lũ ngớ ngẩn! Minh Quý chả phải thần thánh nên cũng có lúc sai sót, huống hồ là anh ta mới trở về học viện đã mắc ngay phải kỳ thi. Kiến thức hổng, đề khó, thi rớt. Thế thôi mà lũ bạn lôi ra nói mãi!
Nữ sinh học bổng tới lớp học Tuấn Dương nhưng không thấy anh. Biết Hạ An đang ngầm dõi theo mình nên cô nàng rút điện thoại ra, vờ bấm dãy số và ngọt giọng:
- Anh đâu thế ? Mau về với em đấy nhé anh yêu!
Chút gian trá của Thanh Ngân có lẽ sẽ tiếp tục lừa được Hạ An và những người khác nếu như lúc đó, Tuấn Dương không xuất hiện ở đấy và vô tình thốt lên:
- Anh yêu? Em vừa gọi ai thế Thanh Ngân?
Chút thái độ cáu kỉnh của Tuấn Dương sẽ khiến người khác lầm tưởng là anh đang ghen nếu như không có sự chen ngang của cô nữ sinh nhỏ…
- Ai thì kệ, đó là việc riêng của Thanh Ngân. Là anh trai thôi mà sao anh quản nhiều vậy? Vô duyên!
|
Chất giọng nhè nhẹ, trong veo của Đông Vy ngay tức khắc đã đông cứng dãy hành lang khối 12. Một sự thật đã được phanh phui, trần trụi trước những con mắt mở to bàng hoàng và nó nằm ngoài sức tưởng tưởng của tất cả. Chính Tuấn Dương, người trong cuộc cũng chết sững, nhìn cô nữ sinh nhỏ trân trân.
Trò chơi bí mật giữa hai anh em đã bị phá vỡ bởi một người không hề tham gia…
Thanh Ngân như bị nuốt chửng bởi bầu không khí ngột ngạt, tay bóp chặt chiếc điện thoại với nét mặt đanh đá. Mọi tức giận của cô như lan tập trung hết thảy ở đôi mắt sắc bén, mang ánh nhìn thiêu đốt chiếu vào nữ sinh học bổng - kẻ phá đám.
Nó là ai nào? Một đứa nhếch nhác, lem nhem, thấp kém nhưng sao ai cũng thích vây lấy nó? Vì sao nó luôn được che chở tại Trung Anh này bởi những nhân vật nổi bật? Ồ, là phép màu của bà tiên ban tặng à? Hay là sự bố thí tình thương? Cho nó hết đi, nhưng dựa vào đâu để đối đầu với cô?
Vuốt nhẹ những lọn tóc đẹp đẽ, đôi môi đỏ thẫm nói khe khẽ:
- Đông Vy nói đúng, thực ra, tôi và Tuấn Dương là anh em. Nhưng trước giờ tôi luôn giả làm bạn gái anh ấy vì quá nhiều người quan tâm tới đời tư của tôi mà tôi lại không thích phơi bày việc yêu đương riêng mình. Nhưng giờ, có lẽ tôi phải nói thật rồi. Người tôi vừa gọi là Richard, anh ấy là bạn trai tôi.
Mỉm cười thanh cao, nữ sinh hoa khôi chậm rãi cất điện thoại vào túi. Giọng nói thoảng bay như hương hoa lan tràn…
|
Chap 43 : Bàn tay lạ.
Còn hiện tại và sau này. Cô chấp nhận mình là dấu chấm nhỏ đã phai tàn trong trí nhớ của anh. Còn anh cứ thế, đi và không ngoảnh lại, mãi vụt tan như làn sương mỏng manh…
*
Khoác trên vai chiếc balô nặng trịch cùng gương mặt rầu rĩ, cô gái nhỏ tha thẩn dọc bờ sông. Đông Vy không rõ đống cảm xúc nhập nhằng đang va mạnh vào tim cô là như thế nào nữa …
Nói tóm lại,tâm tư của cô đang bị nhúng trong phiền muộn. Thứ sầu buồn này hệt như cảm giác lạc lõng mà cô đã nếm trải vào đầu tuần, hay chính xác hơn là ngày cô biết rõ địa vị Hữu Phong. Chỉ có lý do của hôm nay là khác…
Richard với cô là một người lạ! Chỉ thế mà sao tâm trạng cô lại chùng xuống khi biết anh có bạn gái? Phải chăng là cô đã thích Richard?
Ôi không! Tim Đông Vy không chứa nhiều ngăn như thế, mà kể cả khi nó loạn nhịp vì ai thì đó là sự dại dột của riêng nó. Người ta, chẳng ai dính líu với cô hết!
- Tim ơi, mi đi chết đi! Mi chỉ việc truyền máu nuôi cơ thể thôi. Còn yêu ai, thích ai là việc của lý trí và của ta. Cấm mi xen vào! Mi giỏi thật, hễ mi đập trật đi một nhịp là cả thể xác ta liêu xiêu. Lao vào yêu như điên dại dù không ai đoái hoài. Mi thật tác oai tác quái!
Đông Vy quì xuống nền đất ẩm nơi mé hồ, hai tay vốc nước lạnh khoát vào mặt. Thứ cô cần lúc này là sự tỉnh táo!
Đang dõi mắt khoảng không vô định, cô gái nhỏ bỗng rợn người vì bàn tay lạnh buốt đột ngột đặt sau gáy cô. Chưa kịp quay lại, mái đầu của cô đã bị nhấn dúi dụi xuống hồ nước.
***
Học viện vắng lặng sau giờ tan học, chỉ còn thưa thớt vài bóng người qua lại. Tiếng xác lá bị dậm đạp nghe rõ mồn một. Hạ An nép mình sau tán cây cổ thụ, nửa chờ đợi nửa lẩn trốn.
Cơn gió nào đó thoảng qua như muốn kéo tuột những chiếc vòng vải, Hạ An vội giấu tay vào túi áo. Cô không muốn mất đi vật Tuấn Dương đã tặng, cô sẽ luôn trân trọng thứ bé mọn này thay cho toàn bộ ký ức về anh.
Còn hiện tại và sau này. Cô chấp nhận mình là dấu chấm nhỏ đã phai tàn trong trí nhớ của anh. Còn anh cứ thế, đi và không ngoảnh lại, mãi vụt tan như làn sương mỏng manh…
Lúc cô biết tới quan hệ thật sự giữa Tuấn Dương và Thanh Ngân, cô đã muốn dùng mọi cách để anh quay lại bên cô nhưng giờ đây, sự can đảm cho một cuộc hẹn cô cũng không có. Bởi, lí do để hai người xa nhau chẳng bắt nguồn từ trò tình ái của anh trai em gái kia. Vậy thì, nó sao có thể là cái cớ để hàn gắn mối quan hệ đã phủ bụi chia ly?
Ngày ấy, xa nhau vì tự mỗi người đều chán chường đối phương. Thương yêu còn chưa đủ để lấp đầy những lần cãi vã. Ừ, vậy là xa nhau…Mai sau gặp lại đã hóa kẻ dưng!
|
Hạ An cố ngăn nước mắt đang chực trào ra khỏi tuyến lệ, chóp mũi nhỏ nhọn đỏ hồng vì khóc. Cô nhìn xa xăm về phía ngoài cổng trường, nơi Tuấn Dương và Thanh Ngân đang sánh bước cùng nhau. Tim đau, niềm tin vỡ vụn! Nếu như anh tôn trọng cô một lần, thì sẽ chẳng giấu giếm cô điều này. Thảng hoặc, trong mắt anh, cô cũng bình thường như bao người khác để cho anh em gái thỏa thích diễn trò…
Hạ An hít thở thật sâu, trầm ngâm đôi lát rồi quay bước về khuôn viên phía sau của học viện. Cô còn chưa có cơ hội xin lỗi Đông Vy sau lần đứng chờ trước căn nhà nhỏ vì đêm ấy, cô nữ sinh mất tăm! Tuấn Dương đã chờ cùng cô, nói mấy câu thật kỳ lạ.
“ Cô có thể đừng ghét Đông Vy và là chỗ dựa cho nhóc ấy không? Ở Trung Anh, nhóc ấy chỉ tin tưởng cô và Tuệ Anh, nhưng Tuệ Anh cũng rất ghét Đông Vy! ”
Tuệ Anh ghét Đông Vy? Dựa vào đâu để anh phán xét như thế trong khi hai cô bạn chơi rất thân, rất hợp? Cô cứ thắc mắc mãi.
Men theo ánh chiều tà và hương hoa cỏ, Hạ An đi bộ khá lâu mới thấy thấp thoáng căn nhà bên hồ. Cô hồi hộp, cố nghĩ ra thật nhiều câu xin lỗi nhưng rồi hơi thở cô nghẹn lại. Cảnh tượng trước mắt như đâm thẳng vào tim cô luồng không khí lạnh ngắt.
Đông Vy đang nằm bất động, đầu gục hẳn trong nước, mái tóc dày rủ xuống hồ ướt nhẹp. Lúc Hạ An kinh hoảng vực cô gái nhỏ dậy, mắt cô nhắm nghiền, môi tím ngắt, thở thoi thóp…
|