Chờ Ngày Băng Tan
|
|
-anh đi theo tôi làm gì? Nó quay lại hỏi hắn khi đang ở sân sau -tường em khóc nên đi theo dổ hắn gải đầu nói có vẻ vẩn kòn lúng túng chuyện hùi nảy -khóc ư? Rất tiết sẻ không có chuyện đó nó thay đổi thái độ nhìn nó bây giờ thật lạnh lùng sắc đá -chẳng lẻ anh ko có cơ hội nửa sao? -có thể ko, khi yêu, anh ko hề có tin tưởng tôi nó quay lại nhìn hắn ánh mắt chứa đầy sự đau khổ. Nó rất muốn cho hắn quay lại bên nó , một năm qua củng chưa bao giờ nó wên được hắn ngược lại còn nhung nhớ hắn nhiều hơn nhưng củng chính vì điều đó nó củng càng đau khổ . Nó rất rất muốn quay lại bên hắn bên nhửng ngày hạnh phúc trước kia nhưng nó sợ nó sợ lại phải đau lần nửa kon tim nó sợ rằng không thể chịu nỗi một nhát dao nào nửa -tại sao? Tại sao chứ? Anh piết anh đả sai tại sao không cho anh một cơ hội để chuột lổi. Em có piết anh đả rất vui khi piết em còn sống, đả là như một thằng hề để đi theo em. Tại sao? Một cơ hội thôi ? Tại sao? Hắn nắm chặt vai nó lay mạnh -đừng nói nửa nó ôm đầu nước mắt đả chảy . Nó không muốn ở đây nó bỏ chạy mà ko thèm để ý xung quay -SHIN CẨN THẬN...tiếng hét của Kan vang lên -KAN...tiếng hét của nó . Trước mặt nó giờ chỉ có máu , người nằm trên đó củng chính là Kan
|
Đang băng qua đường mà không thèm nhìn vừa lúc một chiếc tăxi lao tới chưa kịp nhìn thì nó thấy hắn kêu mình sau đó lại bị đẩy ra lề đường -KAN...KAN anh sao rồi ...đừng làm em sợ ? Nó bay tới ôm hắn vào lòng nước mắt đả chảy dài trên má -đ..ừn..g...k..h..ó..c... e...m..m.ạ..n...h...m..ẻ. .l...ắ...mà hắn đưa bàn tay đầy máu của mình lau đi nhửng giọt nước mắt của nó . Thứ mà hắn không bao giờ muốn thấy trên mặt nó -là do em, tất cả là do em là em sai hức hức nó ôm hắn khóc nhiều hơn -n...ế..u...c...ó...t..h..ể... T...ô..i.có..t..h..ể..đk...i..u e..m..l..ầ...n... Hắn chưa nó hết câu thì đả ngất tại chổ do mất máu -KAN ANH TỈNH LẠI ĐI ĐỪNG NGỦ, KAN AK TỈNH LẠI ĐI ANH, CÓ AI GỌI CẤP CỨU NHANH ĐI Nó nói lớn đầy đâu khổ Không lâu sau, cả bọn và ba mẹ hắn, ba mẹ nó đả có mặt ở bệnh viện -chuyện gì vax Shin ? Anh nó ôm nó vào lòng -là do em anh ấy vì cứu em nên mới bị tông xe. Là do em tất cả là do em nó nhìn anh nó rồi lại tự lẩm bầm . Mọ4 người thấy nó như vậy nên ko nói gì chỉ piết im lặng mà cầu nguyện cho hắn . Nó ngồi đó không piết làm gì củng chỉ piết cầu nguyện cho hắn"Shin anh hảy tỉnh dậy , dù thế nào em củng không buôn tay anh nửa, xin anh mà đừng làm như vậy với em có piết em sẻ chết nếu ko còn anh nửa. Tôi chưa bao giờ tin có chúa nhưng xin ông hảy giúp anh ấy bình an bao nhiêu đau khổ xin hảy để tôi ngánh trải , con thật sự xin người...." . Kim giây nối kim phút kim phút nối kim giây thời gian cứ rề ra chạy như sên, chưa bao giờ nó cảm thấy ghét thời gian, chưa bao giờ nó thấy ghét cái màu đỏ của chiết đèn trên kia như bây giờ. Cuối cùng cánh cửa phòng phẩu thuật củng mở -bác sĩ con /bạn tôi sao rồi? Mọi người ai củng tới chổ ông bác sĩ đồng thanh hỏi nhưng nó lại chỉ ngồi im lặng trên băng ghế lạnh lẻo. Không phải nó không muốn hỏi chỉ là nó sợ sợ phải tin vào cái sự thật đó, sự thật khiến con người ta đau lòng . -xin lổi chúng tôi đả cô ngắn hết sức . Tỉnh lại hay không thì phải tùy vào ý chí của bệnh nhân thôi bác sĩ nói xong lắc đầu bỏ đi theo sau là chiếc xe trắng muốt hắn đang nằm im lặng, ko nhí nhố như hằng ngày mà chỉ kòn khuôn mặt xanh xao , trắng bệch. Mọi người ai củng chút đk tiếng thở dài trong lòng nhìn nó đau lòng. Hơn ai hết mọi người đều piết nó kòn đau hơn hắn người đang nằm trên kia gấp vạn lần. Ông trời đả cho cả hai một cơ hội mong rằng ông đừng nhửng tâm cướp nó thêm lần nửa (tg thì ko xin màk đi xin ông trời *mọi người nhao nhao*piết ngươi giỏi nên đừng làm đức mạch cảm xúc của người ta chứ. Hixhix sory tg sai *vừa khóc vừa chạy *)
|
Đã một tháng nó không chịu ăn uống mà túc trực bênh hắn và củng đả một tháng hắn nắm bất động trên giường. Hôm nay củng vax nó vẩn ngồi bên giường nắm tay và cầu nguyện cho hắn. Sau một hồi tốn ca lo lổ nước bọt khô cổ họng cả bọn củng khuyên đk nó rời khỏi chổ ngồi mà đi dạo để lấy lãi tinh thần . Bước dọc hành lang xuống khuôn viên bệnh viện . Ngồi trên chiếc ghế đá ngoài vườn nó nhìn về phía xa xăm nhớ lại nhửng kỉ niệm của nó và hắn
|
-chị j ơi? Một đứa nhỏ 5 tuổi nhìn rất xinh zai theo sau là một đám con nít bằng tuổi mặt đồ bệnh nhân đang niếu tay nó . Cố lẻ do mải xuy nghỉ nên nó không để ý . -có truyện gì sao nhóc? Nó nhìn thằng nhỏ cười hiền -woa chị cười đẹp qúa một cô bé tóc hai bím nhìn nó -lớn lên em sẻ lấy chị một thằng nhóc nửa nhìn nó cười -ko chị ấy là của tớ thằng nhóc ban đầu túm lấy tay nó tuyên bố -chị kể truyện cho tụi em nghe đi một cô bé tóc ngắn nhìn đưa cho nó cuốn"CÔNG CHÚA NGỦ TRONG RỪNG " Nó mỉm cười cầm cuốn truyện ngồi đọc cho bọn nhỏ nghe câu truyện vừa kết thúc củng là lúc điện thoại nó reo -alô....gì cơ...em em biết rồi nó gấp điện thoại nhanh chóng chạy lên phòng cấp cứu tình trạng của hắn đang chuyển biến xấu . Ngồi trên ghế lòng nó cứ thấp thỏm ko iên -có chuyện gì vậy chị ? Thằng nhỏ lúc nảy nắm tay nó . Thì ra tụi nhỏ theo nó nảy giờ . Chưa kịp nghỉ nhiều chiếc đèn phòng phẩu thuật tắc bước ra là vị bác sĩ . Chưa để mọi người nói gì vị bác sĩ lên tiếng -chúng tôi đả cố gắng hết sức mẹ hắn nghe xong liền ngất sỉu tại chổ nó thì ngục hẳn xuống cô bé cột tóc 2 bím tiến tới chỉ cho nó bức ảnh hoàng tử hôn công chúa nhìn nó nói -hoàng tử có thể làm công chúa sống lại tại sao chị ko thử? hjhj cô bé nó xong ngây thơ nhìn nó cười
|
Đối với bọn trẻ và mọi người có mặt tại đây . Đây là một điều hoang đường nhưng đối với nó là một hi vọng tiếng vào phòng phổ thuật đi tới giường hắn cuối xuống đặc lên môi hắn một nụ hôn dài . Ngẩn đầu lên nó thì thầm tai hắn -công chúa đến đánh thức hoàng tử. Mau dậy nào một phút trôi qua gần như mọi hi vọng về cái điều ảo tưởng này của nó thì....... TÍT TÍT TÍT TÍT đường thẳng im lặng nảy giờ trên chiếc máy đo nhịt tim đột ngột tạo nhừng đường nét vui nhộn thể hiện sức sống -mời mọi người ra ngoài để chúng tôi làm việc Mấy ống bác sỉ phóng nhanh vào phòng phẩu thuật tiếp tục ca phẩu thuật có một không hai trên thế giới . Lại phải đợi, sao nó cảm thấy ghét cái chuyện chờ đợi một cái gì đó . Nhờ Ryô và Kyô đưa mấy đứa nhỏ về phòng bệnh nó không quên mỉm cười thanh thản tạm biệt tụi nó.Phòng phẩu thuật sau một tiến im lặng lại mở cửa -bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch có lẻ sẻ sớm tỉnh dậy. Quả là một kì tích ông bác sĩ lại nhanh miệng nói trước có lẻ sợ bị khủng bố lắm rùi Bước vào phòng, ngồi cạnh hắn . Nó mỉm cười trước giờ nó chưa bao giờ tin vào cổ tích vậy mà nó lại làm cái truyện hơn cả kon nít ấy chỉ vì nó quá yêu hắn
|