Nếu anh thích em thì sao?
|
|
Chap 1: Cuộc va chạm
Uỳnh
A..aaaaa...
Những quyển sách trên tay Bảo Nhi bỗng bay hết lên rồi từ từ hạ cánh...Bộ quần áo cũng bị lây lấm bẩn.
-Tên kia,anh không có mắt à?Anh làm sách tôi bẩn hết rồi.
Hắn vẫn bước đi,chẳng thèm bận tâm những lời Bảo Nhi nói.
-Này!Tôi chịu hết nổi rồi đấy.Từ nãy đến giờ anh không nghe tôi nói gì hả?Tai anh bị điếc hay anh vờ không nghe vậy?
Hắn vẫn giữ khuôn mặt cũ,lạnh lùng,rất rất rất lạnh lùng,lạnh lùng trên cả sự lạnh lùng.Hắn không nói gì,chỉ thêm một hành động là thò tay vào túi áo lấy chiếc tai phone ra và từ từ đeo vào tai.
-Này,anh bị câm à?Nói gì đi chứ đồ máu lạnh.
-Tránh ra!
-Không!Khi nào anh xin lỗi tôi thì điều anh muốn sẽ được chấp thuận.
-Tôi nói lại lần nữa,tránh ra!
Bảo Nhi bỗng hơi run vì nghe giọng của hắn có vẻ đang rất tức giận.Nhìn sâu vào đôi mắt hắn,Bảo Nhi bỗng đơ một giây...hai giây,bây giờ cô mới nhận ra rằng hắn rất đẹp trai,đẹp trai mọi góc độ,đẹp không tì vết...nhất là đôi mắt của hắn,nó khác với những đôi mắt khác,nó có cái gì đó rất hút hồn,nó khiến con người ta phải run sợ.Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy,có thể biết rằng hắn rất quyền lực..
Vì Bảo Nhi vốn là đứa con gái rất cứng đầu nên cô vẫn kiên quyết không buông.Cô đã làm gì thì phải làm tớ cùng.
-Anh tưởng tôi sợ anh sao?Anh tưởng vẻ đẹp trai của anh sẽ khiến tôi mềm lòng sao?Nếu anh nghĩ thế thì anh đã lầm to rồi đấy .Với người khác thì có lẽ sẽ ngoan ngoãn nghe lời nhưng với tôi thì không! Gio anh có xin lỗi tôi không đây?
Bảo Nhi vẫn cứng đầu mà không biết rằng nãy giờ mk đang đối đầu với ai.Dường như,hắn đã sử dụng hết độ kiềm chế có trong người mình.Đôi mắt hắn bắt đầu ánh lên những vệt sáng sắc nét.Hắn nắm chặt lấy cổ tay Bảo Nhi:
-Cô muốn chết không? tôi nói cô tránh ra cô nghe rõ không?
Giojng nói ấy đã khiến một góc khu phố phải im bặt.Mọi ánh mắt đều hướng về hai người họ... -Á!đau quá,anh bỏ tay tôi ra
Hắn vẫn giữ thái độ đó,mặc kệ những lời nói của Bảo Nhi,hắn lôi Bảo Nhi đi,bỏ ngoài tai những câu nói liên tiếp:"Bỏ tay tôi ra""Bỏ tay tôi ra mau"của Bảo Nhi.Hắn kéo Bảo Nhi đến một quán cafe gần đấy,vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng:
-Tôi nói cho cô biết,cô là người đầu tiên mà tôi cham vào cũng là người đầu tiên nhìn tôi quá một giây đấy,cô có biết những người nhìn tôi quá một giây sẽ bị gì không?
Hắn nói với giọng nhỏ dần rồi từ từ ghé sát tai Tuyết Nhi nói:
-Sẽ phải chết...
-Anh chêu tôi sao?Chỉ nhìn anh quá một giây mà phải chết ư?Haha,thật nực cười,anh tưởng tôi là con nít ba tuổi hả?
Hắn bỏ tay Bảo Nhi ra rồi từ từ cúi đầu xuống nói nhỏ:
-Cô không tin ư?Được nếu vậy thì trong thời gian gần nhất,cô sẽ biết sớm thôi.
Nói xong,hắn đút 2 tay vào túi quần rồi lại bước đi lướt qua Bảo Nhi nhẹ nhàng như một cơn gió,trong cơn gió ấy có thoang thoảng một mùi hương thơm đến lạ thường...
|
Chap 2: Trường học Hoàng Anh
Reng...reng...
Tiếng chuông báo thức kêu lên.Nhi với tay tắt chiếc đồng hồ đang kêu ầm ĩ đi rồi nằm ườn trong chăn như con mèo lười.Ánh năng đã thức tỉnh và rủ nhau ùa vào trong phòng Bảo Nhi chạy nhảy tung tăng.Hôm qua vì quên không kéo rèm cửa,thấy hơi nóng nóng,Bảo Nhi đạp chăn xuống giường rồi tiếp tục ngủ.Nhưng Bảo Nhi đầu biết rằng,phía ngoài cửa có một người đang ngắm nhìn mọi hành động của cô.Người đó khẽ nhoẻn miệng cười rồi la lên:
-Mẹ ơi!Bảo Nhi nó ngủ nướng này,hôm nay là ngày nó nhập học trường mới đó mẹ.
A...aaaa...
Bảo Nhi nghe thấy 2 từ "nhập học" liền la toáng lên,nhìn đồng hồ:6h50' -Thôi xong rồi,7h15 vào lớp.Ôi không thể thế được,ngày đầu nhập học trường mới của mình,lại là ngôi trường nổi tiếng nhất VN nữa.
Vừa nói,Bảo Nhi vừa xoa đầu mình nhăn nhó,mắt liếc nhìn người đang đứng khoanh tay dựa lưng ở của phòng Bảo Nhi:
-Anh...anh đúng là cái đồ đáng ghét!
Câu nói đó vừa dứt cũng là lúc cánh cửa phòng WC đóng sập lại.
Tích tắc...tích tắc...
Hai mươi phút sau-đó chính là tốc độ nhanh hết mức có thể của Bảo Nhi.Bảo Nhi bước ra cùng với bộ trang phục học sinh của trường Hoàng Anh:chiếc áo trắng được thắt thêm cà vạt màu đen cùng với chân váy dài đến gần đầu gối,mái tóc xõa ngang lưng,đôi giày converse được chính tay anh hai chọn và mua tặng Bảo Nhi mừng ngày nhập học ngôi trường mới.
Vừa mới bước xuống nhà,có một giọng nói cất lên:
-Ôi!Đứa em gái cứng đầu,nghịch ngợm của tôi đây sao?Phải chi lúc nào nó cũng dịu dàng,thướt tha như thế này thì tốt biết mấy.
-Ý anh là đứa em gái này của anh đanh đá lắm hả?
-Không,em gái anh không đanh đá.-Quân nhìn Tuyết Nhi cười
-Được,phải thế chứ. -Bảo Nhi cười khoái chí
-Chưa,anh chưa có nói hết,em gái anh không đanh đá mà rất rất rất rất đanh đá.
Nói gần hết câu,Quân đã chuẩn bị tư thế chạy sẵn.Thế là một cuộc đuổi bắt cùng với những tiếng cười lại vang lên trong căn nhà này.Khi cuộc chơi chưa kết thúc thì:
-Nhi,Quân,vào ăn cơm đi hai con,muộn học rồi.
Nghe đến học,Bảo Nhi mới sực nhớ ra vội nói : -Hôm nay em tha anh
Nói xong,Bảo Nhi vội nói: -Thưa ba mẹ con đi học.
-Con không ăn sáng à?
Ba Bảo Nhi nói vọng lại nhưng không kịp nữa, Bảo Nhi đã chạy biến mất tiêu rồi.Ông vừa lắc đầu vừa mỉm cười nói:
-Cái con bé này...
Trong khi đó, Bảo Nhi thì phóng như bay đến chạm xe bus, tăng tốc hết mức có thể.May thật,trời như muốn giúp Bảo Nhi,Bảo Nhi vừa đến cũng là lúc xe bus tới.Cô vội leo lên xe rồi tìm một chỗ ngồi ổn định cho mình.
|