[c]Family Diary - Nhật ký gia đình
Tác giả : Jukachan
Chương 1:
Tớ tên là Nguyễn Vũ Trọng Yến Yến . Các cậu có thể gọi tớ là SuSu rồi quên phắt cái tên cúng cơm của tớ đi cũng được, tớ cũng chả ưa gì nó đâu. Tên gì mà vừa dài loằng ngoằng, vừa khó đọc, lại khó nhớ. Tớ nghe nói là do bà nội đặt. Hình như theo tên một cô cháu gái của bang chủ “Cái bang “ trong một bộ phim kiếm hiệp nào đó của Trung Quốc. Để im chưa biết rõ nguồn gốc cái tên rồi tớ còn đỡ ghét, biết rồi càng thấy nó hãm tài làm sao ấy. Cháu gái của bang chủ “Cái bang” không phải là ăn mày sao? Nhớ hồi còn học tiểu học, lúc nào tớ cũng phải căn ke đo đếm cái nhãn vở chán chê mới điền đầy đủ cái họ tên tớ vào. Nghĩ lại mà nản quá! Không những thế, tớ còn là một cô gái cực kỳ khổ sở. Số là bố mẹ tớ tung tăng công tác ở nước ngoài rồi bỏ mặc tớ cho bà nội cùng ba ông anh có hoàn cảnh tương tự. Thành thử, cứ một đống rắc rối cứ đổ ập xuống cái đầu của tớ thôi.
Ông anh đầu tiên của tớ. Vâng! Trưởng nam : Nguyễn Vũ Dương Nhất Huy ( cái tên ông ý là do bà nội nghĩ suốt chín tháng bác gái mang thai nên hoành tráng chả kém gì tên tớ). Lý lịch cá nhân : thành tích : là một giám đốc tài năng và đang ế vợ . Mặc dù cũng đẹp trai nhưng mỗi tội nhát gái quá! Cãi nhau hay giành ăn với tớ thì hùng hồn ra vẻ lắm nhưng đứng trước con gái thì cứ đứng đực mặt ra đấy, chả biết nói câu gì. Đến tớ còn phải chạy dài chứ nói gì đến con gái nhà người ta? Tớ kết luận rằng : họa có ma mới yêu thương nổi cái ông “ ngố rừng” này.
Ông thứ hai cũng có cái tên dài lượt thượt và kỳ kỳ : Nguyễn Vũ Hoàng Bảo Quý. Hai chín tuổi, đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc luôn. Cao ráo nè, trắng trẻo nè, thông minh nè, hài hước nè, nhưng cơ mà…sát gái quá thể! Cầm cái điện thoại của ông í lên, mở danh bạ vần “em” có mà ti tỉ cái tên : em Hương, em Nguyệt , em Hằng…. đọc mỏi cả miệng mà không hết . Nhiều lúc tớ nghĩ hai ông này mà bù trừ cho nhau một tí thì có phải là “yên nhà ấm xã hội không? Ai đời, hôm trước dẫn ông bác họ hàng xa vào bệnh viện khám bệnh rồi để mặc bác tự vào còn mình thì đứng chém nát gió với cô y tá xinh xinh gần đấy. Mà giá như quen biết còn đỡ, đằng này, , khi bác hỏi, ông í mới ớ ra : “ Cháu có quen biết gì đâu? Thấy cháu đẹp trai quá nên người ta tự tới bắt chuyện đấy chứ? Bó tay Mà nào đã hết đâu? Còn cái vụ mà ông Huy cứ truyền kỳ mạn lục mãi nữa chứ. Tớ chả biết ông ý có “thêm mắm dặm muối” gì vào không vì cứ mỗi lần ông ý kể là nó khác đi một tí nhưng cho đến tận giờ phút này, thì đầu đuôi nó như sau : hôm í, xe ông Huy bị hỏng nên đi nhờ ông Qúy. Ngày nào cũng như ngày nào, cứ đến đoạn gần trung tâm là y như rằng tắc đường, mỗi lần chỉ nhích lên được một chút có khoảng một gang tay thôi. Ông huy thì sốt ruột chỉ cố tìm cách vượt lên phía trước trong khi ông Quý cứ hồn nhiên quan sát cảnh vật và đã phát hiện một cô công an còn mặc nguyên quân phục cảnh sát. Và chỉ trong “ ba bước cơ bản “ ( theo lời ông Huy ) thì ông Quý đã chiếm được thiện cảm và xin được số điện thoại của cô ấy một cách rất chi là “ ngon lành cành đào” . Bước một :cười rõ duyên và nháy mắt đầy ẩn ý cùng tình tứ ( vì ông này có răng khểnh mà). Bước hai : vẫn giữ nụ cười cùng ánh mắt ấy, cất giọng không thể ngọt hơn : “chào em”. Bước ba: chém gió một lúc rồi xin số điện thoại.Thế là xong! Tớ nghe xong mà cũng muốn bó tay, bó chân, bó toàn thân luôn với hai ông này! Nản!
Cứ nói đến ông Quý là nản rồi, vậy thôi, tớ next qua ông thứ ba nhé. Lại một cái tên “khác người “ nữa được bà nghĩ ra : Nguyễn Vũ Vương Đăng Nghĩa. Ngẫm đi ngẫm lại thì có khi tên tớ là đơn giản, dễ nhớ, dễ thuộc nhất ý chứ. Ông này đang học đại học năm Y năm thứ năm, hai mươi ba tuổi, hiền khô mà nấu ăn thì giỏi. Có khi tớ quý ông í nhất đấy chứ. Cao ráo, thong minh, đẹp trai, biết nấu ăn mà học hành lại giỏi. Đúng mẫu người lý tưởng của con gái tụi mình rồi còn gì! Mà ông ý tâm lý cực, cái gì cũng chiều tớ, và chưa có bạn gái đâu 9 không có chứ không phải là ế như hai lão dở người kia vì ông ý còn phải học mà ) Thô, tớ nói sơ sơ vậy thôi còn chi tiết sẽ có ở những phần sau nhé. Số là hôm qua bà lại ( giả vờ giả vịt ) khóc lóc trước bàn thờ cả tiếng kêu thèm. ….chắt nội làm bọn tớ não hết cả ruột. Đã vận dụng cách này trăm lần rồi, biết là không ăn thua rồi mà cứ cố mãi cơ. Khổ thế đấy! Ông Huy ngồi cạnh mà mặt cứ tỉnh như không làm bà càng ức chế.Thôi thì, nói gần nói xa chẳng thà nói thẳng vào mặt ông í cho nhanh. Bà bảo : _Huy, con lấy vợ đi! _Dạ , không Ông này đáp thẳng tưng, không khác gì một gáo nước lạnh dội vào mặt bà nội _Ý anh là gì? –Giọng bà đã hơi khang khác _Dạ, con chưa muốn lấy vợ, con còn muốn lo cho công việc… _Công việc cái gì? –Bà gắt ầm lên nhìn sợ phát khiếp- Anh có biết anh bao nhiêu tuổi rồi không? Ba mươi hai tuổi rồi mà vẫn chưa chịu lấy vợ là sao? Anh không lấy thì thằng Quý nó hai sáu hai bảy rồi kia kìa, làm sao nó dám lấy hả? Dám quá đi í chứ! Tại bà cứ muốn theo thứ tự anh trước em sau chứ bây giờ bà thử nói một câu xem ông Quý chả dẫn về một đống cho bà xem mắt í ! Ông Huy thở hắt ra một cái, thái độ buông xuôi mặc kệ bà muốn nói gì thì nói -Được rồi- Bà nghiến răng- Tôi sẽ cho anh biết tầm quan trọng của việc lấy vợ! Nói xong, bà vào phòng, đóng sầm cửa, tớ đã linh cảm có việc chẳng lành rồi. Y như rằng, sang hôm sau, bà và ông Huy trong tình trạng “tủ lạnh”. Mà nào đã hết đâu, ngay hôm sau nữa, bà cho cô giúp việc tạm nghỉ. Bữa trưa , ông Quý nhìn mâm cơm rồi thở hắt ra : _Sao chỉ có rau luộc với đậu phụ hả bà? Co nhớ thực đơn hôm nay là : tôm hấp với canh nấm cơ mà? _Suốt ngày ăn đồ chiên xào có ngày béo ú ra đấy. Lâu lâu ăn chay một chút đi! Ừ thì tớ công nhận lâu lâu ăn chay một chút thì cũng tốt nhưng chỉ hai thậm chí ba ngày là cùng thôi chứ. Mà đồ chay đâu chỉ có mỗi rau muống luộc với đậu phụ đâu? Còn rau xào với dầu, còn bao nhiêu là đồ ăn chay làm sẵn đâu mà mà bà không mua? Nguyên bốn ngày liền, ba anh em tớ phải nhai đi nhai lại cái điệp khúc rau muống đậu phụ chấm với xì dầu. Đến ngày thứ năm ông Quý cầm đũa gảy gảy vào mâm cơm , chán nản lắc đầu : _Lại rau luộc với đậu phụ chấm xì dầu à? _Bà đổi món đi bà ơi! - Ông Huy nhăn nhó- Bọn con đi làm suốt ngày không có chất đạm thì làm ssao mà chịu được? Bà đang thản nhiên gắp rau thì dừng lại, như chỉ đợi ông Huy nói câu ấy rồi “mát mẻ” luôn: _Tôi già rồi, cỉ nấu được vậy thôi, muốn ăn ngon thì lấy vợ đi rồi về nó nấu cho mà ăn . Đi đi lại lại mãi một hồi rồi cũng chỉ quanh quẩn ở mỗi việc “lấy vợ”. Ông Quý nản lắm rồi mà không dám bỏ bữa, sợ bà giận nên chan đầy nước canh, cố nuốt bát cơm rồi lao lên phòng. Các cậu không hiểu đâu, đi học chứ có sung sướng như đi chơi đâu? Hôm nào học hai ca còn đỡ chứ hôm học ba ca , đi về đến nhà vừa đói vừa mệt nhìn mâm cơm toàn rau với đậu , tớ tủi thân đến phát khóc, không nuốt đi được. Mà không ă, chưa học được chữ nào, bụng nó đã réo ầm ầm lên rồi, mà đói lúc nào cũng đi kèm với buồn ngủ, không học được. Mặc dù tớ không phải là đứa thích ăn thịt nhưng cứ bắt tớ ăn chất xơ như vầy hoài, làm sao tớ chịu nổi? Học không vào, tớ bực mình, ném rầm quyển sách xuống giường rồi qua phòng ba ông ( thực r nhà còn dư phòng nhưng ba ông hâm cứ thích ở cùng nhau làm cái phòng nhiều lúc dơ phát ớn ) _Su Su , em qua đây làm gì? –Ông Nghĩa thều thào _Emđói- Tớ giậm chân, nhăn nhó- Em đói tới mức không học được nữa! Anh Huy! Anh lấy vợ hay dẫn bừa một cô nào đó về cho bà xem mắt cho nhanh chứ để mấy ngày nữa thì anh Quý, anh Nghĩa ới em, thậm chí cả anh nữa sẽ suy dinh dưỡng mà chết mất! _Ơ hay, cái con bé này, ai chả biết là tại anh nhưng mà không yêu thì dẫn về thế nào được? _Em cũng sắp chết rồi-Ông Quý nhăn nhó tội nghiệp- Trong giờ làm việc mà đầu óc toàn nghĩ đến thức ăn. Thôi, cứ cái kiểu này thì phải đi ăn cái gì trước khi về nhà chứ không chắc không sống nổi mà làm việc mất! Nói là làm, hôm sau ba ông dẫn tớ đi lòng vòng qua chục cái quán cóc vỉa hè, ăn đủ thứ trên đời, từ trứng cút lộn đến bánh bao chiên, ốc xào, óc luộc… Ăn như chết đói luôn! Mấy cô bán hang tròn mắt nhìn mấy đứa ăn như trâu húc mả, ăn như vừa thoát khỏi nạn đói năm 1945 về. Còn không quên mua thêm xúc xích cho những ngày tháng rau luộc đậu phụ sắp tới. Lúc về, ông Quý vừa đi, vừa xoa bụng: _Ôi, no thế! Bây giờ trời có vật chết con, con cũng không dám kêu ca! _Về nhà, nhớ ăn uống như bình thường đấy nhé không bà phát hiện ra, giở chiêu khác là ốm đòn đấy… Chả để ông í nói hết câu, ba đứa đã ngoạc miệng ra : _Biết rồi…Khổ lắm…Nói mãi…
Đấy, rõ rang là bọn tớ vẫn bình thường mà sao bà nội quái thế không biết! Thua keo này ta bày keo khác. Sau hai tuần khiến cho dạ dày bốn anh em tớ sạch trơn , bà lại mua đồ tươi về nấu cho ăn. Dinh dưỡng đầy đủ nhưng quần áo của bọn tớ cứ chất đống lên, chả ai giặt. Lwoif được một ngày, hai ngày chứ đến ngày thứ ba thứ tư thì làm sao mà chịu được một đống quần áo bẩn cứ lù lù túc trực dưới nhà tắm, lại còn không có quần áo sạch để mặc nữa . Thì các cậu cứ tính một ngày ít nhất phải hai bộ quần áo mà mặc xong không giặt cứ để đấy thì một núi quần áo cũng phải hết! Lúc đầu , tớ cứ tưởng cái máy giặt bị hỏng nên cứ giục bà gọi thơ về sửa nhưng bà cứ im thin thít chả nói năng gì. Thế mà hôm sau, tớ đi học về, thấy bà vẫn tự bỏ quần áo của mình vào giặt như bình thường thì tớ đã nghiệm ra tất cả vấn đề! Bốn anh em tớ méo mặt nhìn nhau. Được chiều chuộng từ bé, chẳng đứa nào phải động vào việc gì, đến cách sử dụng máy giặt cũng phải lên Google “search” hàng tiếng đồng hồ, hí húi ghi chép vào quyển sổ bé tí tẹo đến chật kín. Xuống nhà tắm, nhìn đống quần áo đã nản lắm rồi, nhưng không giặt thì không còn quần áo mà mặc mất, mà bà có cho mang ra tiệm giặt ủi đâu? Thế là chia nhau : tớ với ông Huy, ông Quý thì ngồi lựa đồ để riêng cái nào giặt máy, cái nào giặt tay, sau đó ông quý sẽ tống chúng vào máy giặt , đợi giặt xong thì xả nước xả vải, sau đó ông Nghĩa đem phơi rồi lại xúm vào giặt những đồ bằng tay. Nghe thì có vẻ ổn thỏa đâu vào đấy lắm nhưng đến lúc làm mới kéo theo bao việc rắc rối nảy sinh. Đầu tiên là cái áo sơ mi trắng mới toanh của ông Huy bị tống vào máy giặt cùng một mớ quần áo xanh đỏ vàng đủ loại rồi cuối cùng cho ra một cái áo loang lổ be bé màu nhìn te tua đến thảm hại! _Trời ơi! Cái áo gần triệu bạc của tôi! Ông í rên rỉ nhìn tội nghiệp khủng khiếp! Cái áo rõ ràng bình thường. Tớ còn thấy nó giống mấy cái đồ đại hạ giá bán đầy ngoài chợ ý mà những gần một triệu ? Ông này đốt tiền chắc? Tiếp đến lượt ông Quý, chả hiểu mắt mũi kèm nhèm kiểu gì mà người ta ghi à: một nắp dung cho 10-20 chiếc áo/quần thì ông í nhìn thành 10-20 nắp dung cho một chiếc áo/quần. Thế là cứ ào ào tống nước xả vải vào chả thương tiếc báo hại ông Nghĩa hôm sau mặc đồ bị dị ứng do xả nước xả vải quá nhiều, mà xả nhiều quá nó còn hắc đến đau đầu luôn í! Còn tớ với ong Huy xem quảng cáo người ta giặt quần áo cứ tống xà phòng vào giặt cho đến khi nào đầy bọt thì thôi nên cứ thế mà làm theo cho chắc ăn và cho ..sạch! Giặt xong một núi quần áo thì hết luôn một túi xà phòng Omo 5kg và hai lọ nước xả vải 4 lit. Chưa kể là nhà tắm lênh láng bọt và nước xà phòng. Bà nội xuống nhìn thấy cái bãi chiến trường hỗn loạn, chưa kể việc bột giặt và nước xả bị dùng một cách vô tổ chức, lại thêm tiền thuốc cho ông Nghĩa và tớ bị dị ứng xà phòng và nước xả, cộng với cả việc dùng nước xả vải đến đau đầu liền vội gọi cô giúp việc về gấp, không quên mát mẻ: _Đấy, người ta có vợ thì cả nhà được nhờ, còn đây không có thì cả nhà phải chịu! Lại “lấy vợ, lấy vợ “ rồi. Thôi, kệ bà đi, cô giúp việc trở lại là an hem tớ được giải thoát rồi. hura!!!! Muôn năm!!!!
Sáng ngay sau hôm cô giúp việc quay trở lại Ông Huy xách cái cặp đựng cái laptop và vài thứ tài liệu quan trọng, phi như bay vào thang máy sắp đóng, rối rít : _Xin lỗi! Xin lỗi! Cô nhóc đang đứng trong thang máy, ngẩng đầu lên, nhíu mày khó hiểu rồi quay đi nơi khác. Ông Huy che miệng ngáp dài. Tại hôm qua đánh tá lả với ba đứa tớ nên hôm nay dậy muộn quá. Chợt, ông í có cảm giác ái cô nhóc lóc chóc đó đang nhìn mình, lung túng như muốn nói mà hơi ngại. Chắc là muốn làm quen nên ông ý cũng lúng túng theo. Đã thế, cái thang máy tự dưng chậm rì rì …..Và cuối cùng nó cũng đã mở. Cô nhóc bước ra, ông anh tớ cũng định bước ra. Bỗng cô í hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm quay lại, nói nhỏ nhưng rành rọt : _Chú..chú gì ơi..Chú quên..kéo khóa quần kìa.. Nói xong co giò chạy lẹ báo hại ông anh tớ xấu hổ chết đi được! Tưởng tượng cái cảnh khi nãy mình phóng xe vèo vèo ngoài đường mà “cửa sổ “mở toang hoang ra như thế thật chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ! Ôi chết mất thôi! Chúa ơi! Oh my God! Vào đến phòng làm việc rồi mà mặt ông anh tớ vẫn chưa hết đỏ. Cậu Quyết- trợ lý kêu to : _Sếp, mới sáng sớm mà đã uống rượu là không tốt đâu! _Vớ vẩn! Cậu đã thấy tôi uống được rượu bao giờ chưa? _Ơ… thì chưa. Nhưng sao mặt sếp đỏ thế? Ông anh tớ cứng họng. Chả nhẽ lại bảo là do một con bé đáng tuổi em gái mình nhắc nhở về việc quên kéo phẹc – mơ- tuya trong thang máy nên mới vầy hay sao? Còn ra thể thống cống rãnh gì nữa? _Lý do vớ vẩn lắm, cậu đừng hỏi!
Nhưng nếu chuyện chỉ dừng lại ở đấy thì tớ chả nói làm gì. Vấn đề là một lúc sau, cậu Quyết dẫn cô bé trợ lý mới- con gái giám đốc một công ty có tiếng, quen biết ông Huy đi vào. Và chả ai xa ạ chính là cô nhóc áo phông quần bò , tóc đuôi ngựa gặp ở thang máy! Ông anh tớ dụi mắt mấy lần xem có nhầm người không, thành thử cứ đứng đực mặt ra đấy, chả biết nói câu gì! _Chào chú! - Cô nhóc đó xòe tay ra Cái gì? Chú á? Ông anh tớ lại sốc thêm một cú nữa. Này này, cô bé! Cô động chạm đến tự ái của tôi rồi đó nhé! Kể cả tôi có 32 tuổi thật sự đi chăng nữa nhưng nhìn tôi ai cũng bảo giống y như sinh viên đại học. Hôm trước toi đi học hộ cho thằng Nghĩa mấy buổi mà cũng chưa sao đâu nhá! - Ơ, cô bé – Cậu quyết đỡ lời – Cô ít ra cũng phải gọi sếp tôi bằng “ anh” chứ. Nhìn sếp tôi già lắm sao? - Ah,cháu xin lỗi, tại bó cháu dạy : chỉ những người hơn mình năm tuổi trở xuống mới gọi là anh thôi, còn chú hơn cháu 10 tuổi thì gọi chú là đúng quá rồi còn gì. A~~~~ Thôi, bỏ qua đi! Phù phù! Bỏ qua đi. Không thèm chấp trẻ con. Dù sao thì cô ta cũng đã giúp mình “ đóng cửa sổ kịp thời” khỏi ê mặt với anh chị em trong cơ quan. - Không sao đâu, cậu Quyết! Cậu giới thiệu cô ấy những người cùng phòng và đưa cô ấy về chỗ làm việc đi. - Dạ, cháu cảm ơn chú ạ! A~~~~ chú gì chứ. Thật tức quá đi mà
|