Đen Đắng Không Đường!
|
|
Chương 34 Phần 34
Tôi chậm rãi đưa ly cafe lên miệng, từng giọt đắng trôi vào cổ họng … đắng … đắng nao lòng.
– Thy sắp lấy chồng rồi M à
Câu nói thoát ra từ miệng nhỏ Hân … rõ ràng … từng chữ … bất giác tay tôi siết chặt ly cafe … lòng tôi như cái ly đang rơi chạm đất vậy … đột ngột vỡ tan … đôi mắt tôi vẫn hướng nhìn về phía trước … vô định.
– Con Thy nó chỉ mới biết chuyện đám cưới thôi đó M. Anh Huy nói ba ảnh làm ăn bị thua lỗ lâu rồi nghe nói cần vốn, vụ đó cũng hổng ảnh hưởng mấy tới con Thy nhưng mà mẹ nhỏ … bả đi đánh casino ngoài biên giới đó … thiếu nợ nhiều lắm cầm cố thâm hụt vô vốn làm ăn của ba nhỏ luôn … tự nhiên bả nghĩ ra cách … cho con Thy cưới con ông nào đó bạn đối tác lâu năm vói ba nhỏ để … để có tiền cứu gia đình …
Giọng nhỏ Hân càng ngày càng chậm đi vì xúc động. Còn tôi … chẳng thay đổi nét mặt … chẳng phản ứng gì cả. Thi thoảng có những người khác đi ngang … có cả người quen chào tôi … nhưng đáp lại chỉ là nụ cười vô hồn.
– Anh đó tên Quang, giờ đang định cư ở Canada. Hồi đó ảnh ở Việt Nam chơi thân với tụi Hân, hay về Việt Nam phụ ba ảnh làm cũng đang theo đuổi nhỏ Thy lâu rồi. Anh Huy nói 2 bên gia đình bàn bạc làm xong giấy tờ, chuẩn bị đám cưới mà hổng cho anh em nhỏ Thy biết … tới hồi biết con Thy với anh Huy hổng chịu, mẹ ảnh làm dữ lắm … tội nghiệp nhỏ Thy … hèn gì tự nhiên mẹ nhỏ bắt nó nghĩ học đi học ngoại ngữ để đi du học … giờ mới biết để bắt nhỏ cưới chồng theo anh Quang qua Canada sống … nhỏ Thy nó … bị gia đình ép thôi … M … M đừng giận nó, tội nghiệp …
Nhỏ Hân không còn đủ bình tĩnh nữa, giọng nghẹn đi vì xúc động … nhưng vẫn cố gắng nói
– Tôi sợ M đau lòng, sợ M suy sụp nên … nên hổng dám cho M biết … âm thầm chịu khổ một mình … giờ hết cách rồi tôi mới nhờ Hân … xuống để để … an ủi M nè … Nhỏ Thy nói …
– Thôi … đừng nói nửa … tự nhiên khóc dữ vậy … Hân nín đi
Tôi đưa tay lau nước mắt cho Hân, mỉm cười lắc lắc cái vai nhỏ
– M hổng buồn thôi mắc gì Hân khóc … nè uống sinh tố đi
Hân ngơ ngác nhìn tôi … mắt đầy vẻ lo lắng ái ngại …
– M … M hổng sao chứ
– Ừ hổng sao … nè đi chơi hông
– Đi đâu M
– Uống hết đi M dẫn đi chỗ này
– Ù ừ …
Tôi mĩm cười cầm ly cafe lên uống một ngụm … ngậm trong miệng nuốt từ từ để thưởng thức mùi vị đắng nghẹt lòng màu đen ấy rồi ngồi im lặng thả mình vào ghế lắng nghe tiếng nhạc dịu dàng … tha thiết. Môi tôi mỉm cười … người ta có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười tôi … nhưng … trời tối, mấy ai nhìn thấy đôi mắt tôi như thế nào vào lúc này nhỉ.
Ly cafe gần cạn, nhỏ Hân có vẻ cũng uống xong ly sinh tố của mình. Tôi gọi tính tiền rồi kéo tay nhỏ Hân lên xe chạy ào về nhà tôi … nhưng không phải vào nhà mà chạy thẳng ra cánh đồng gần đó, có một con đập nước người ta dùng để chia cắt hai bên dòng sông. Một bên là nước ngọt và một bên là nước mặn … Dừng xe ở chân đập, tôi leo lên phía trên, nhỏ Hân leo theo sau lưng khá khó khăn vì giày cao gót. Leo lên trên thành cao của con đập tôi ngồi im nhìn về phía xa. Sau lưng tôi là cánh đồng lúa trải dài … phía trước mặt là những dãy đèn điện của các trang trại nuôi tôm sáng lấp lánh cả một vùng rộng lớn … Ngỡ ngàng với vẻ đẹp lung linh trước mắt … nhỏ Hân nắm chặt tay tôi thích thú
– Đẹp quá M ơi … Sao người ta đốt đèn nhiều vậy
– Ừ trang trại nuôi tôm đốt đèn sáng để giữ tôm.
– M hay tới chỗ này lắm hả – Ừ … buồn buồn M lại chạy lên đây ngồi …
– Một mình hả
– Ừ … một mình.
Tôi im lặng ngồi nhìn về phía xa … nhỏ Hân thi thoảng quay nhìn tôi lo lắng. Tôi chẳng nghĩ gì cả, một cảm giác trống rỗng đến lạ lùng. Đêm ở vùng quê nghèo bình yên đến lạ, thi thoảng vài tiếng dế, tiếng côn trung kêu râm ran, xa xa tiếng máy bơm nước đều đều … nhưng vẫn không làm tôi cảm thấy ồn ào … mọi thứ xung quanh đối với tôi đều nhạt nhòa … im lặng.
…
– Sao M không nói gì
– Nói chuyện gì cơ
– Về Thy … về … chuyện Hân vừa nói … M … M không sao chứ
– Ngốc à … không sao. Mà sao xuống đây … rồi nhà Hân biết không
– Biết!
– Hổng la hả …
– Hông …
– Sao vậy …
– Hân đi suốt … chuyện thường …
Tôi quay qua nhìn Hân … rồi lại nhìn ra xa …
– Sao hồi đó ghét M lắm mà … giờ lo cho M vậy …
– Uhm … giờ vẫn ghét mà …
– Ghét sao quan tâm dzữ …
– Thì ghét mới quan tâm …
– Ngộ thiệt …
– Uhm … bạn bè … ghét thì ghét chứ lo thì lo …
– Ừ … – M … có muốn ôm không
– Không
Tôi im lặng … tiếng không thốt ra nhẹ nhàng … nhưng vòng tay tôi lại kéo Hân vào lòng … cảm giác lo lắng nào đó thoáng qua … sợ … con quái vật trong tôi trỗi dậy … lại bất cần … lại không kiềm chế được mình … lại làm … những người xung quanh tôi đau … vòng tay này … có lẽ … thực sự cần thiết … ít nhất … cũng đưa một tí cảm xúc nào đó trở về … chứ … cảm giác trống rỗng … bình tĩnh đến vô hồn của tôi bây giờ … thực sự … chính tôi cũng cảm thấy sợ …
Trời về khuya … im lặng … gió càng lúc càng lạnh khiến cơ thể tôi run lên … những cơn ho kéo đến như điều tất nhiên. Nhỏ Hân cũng không thể ngồi im nửa
– M … M … về đi M ho rồi kìa
– Còn … còn sớm mà
– Thôi về đi năn nỉ đó … Hân cũng lạnh nè
Nhỏ đưa tay áp vào má tôi để chứng minh lời nói. Ừ đúng là nhỏ bị lạnh thiệt … vậy mà nảy giờ không chịu nói …
– Ừ thôi về
Tôi đứng dậy cố nén cơn ho leo xuống đất … nhỏ Hân leo theo sau … đỡ Hân xuống … lên xe tôi phóng về phòng … chưa thấy ai như tôi … về quê đó … nhà ngay đó … nhưng chẳng ghé vào. Đến phòng tôi dắt xe vào rồi ra ngồi trước hàng 3 lắp sim điện thoại vào … quăng một bên. Tiếng nhạc chuông báo tin nhắn đến dồn dập, màn hình điện thoại liên tục sáng rung lên nhưng … tôi chẳng buồn đọc đến. Nhỏ Hân pha một ly nước cam cầm theo cái mền ngồi xuống cạnh tôi.
– Nè uống đi M
– Nước cam đó. Hân mua hồi sáng
– Vậy à … Hân
– Sao
– Cho … M một tí muối nha
Nhỏ Hân gật đầu đi vào trong kiếm muối cho tôi … chẳng biết vì sao tự nhiên tôi muốn cho muối vào ly nước cam nửa … có vẻ … tôi đang nhớ em thì phải … Nhỏ Hân đi ra đem theo một gói nhỏ
– Nhà có gì đâu đòi kiếm muối … có gói muối ớt Hân đi xe ăn ổi chống say xe còn nè.
– Ừ cũng được
Tôi lấy gói muối trút hết vào ly nước cam … khoáy đều rồi đưa lên miệng uống trước con mắt bất ngờ của nhỏ Hân. Vị mặn của muối … vị chua của cam và vị ngọt của đường tạo nên một mùi vị nhớ nhung … khiến tôi cảm thấy thực sự đau nhói lồng ngực … kịp nuốt được vài ngụm nước cam … tôi ho như điên loạn … cũng phải, ngực tôi đang yếu và trong cam còn có vị cay của ớt nửa mà. Nhỏ Hân vội vàng chạy lấy chai nước suối đem ra cho tôi uống … Dòng nước mát lạnh chạy dài vào ngực từ từ làm dịu đi cơn ho của tôi … Nhỏ Hân lấy cái mền trùm lên người tôi rồi chui vào tựa đầu lên vai tôi im lặng … Tôi cũng chẳng phản ứng gì … chỉ ngồi im … nhìn ra đường … tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn vẫn đến nhưng chưa đủ phá tan sự yên tĩnh của đêm khuya. Tôi dựa lưng vào tường nhắm mắt … Thời gian trôi qua … nhỏ Hân ngủ gục trên vai tôi tự lúc nào … còn tôi … đôi mắt vẫn mở to … nhìn về lên bầu trời đen đặc … chẳng có trăng, chẳng có sao … chỉ toàn một màu đen lạnh lùng.
Mỉm cười …
“Ngày mai … trong nắng xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng … bỏ cuộc chơi” …
… nước mắt … lăn dài …
|
Chương 35 3h sáng … chẳng mấy chốc tôi đã ngồi im lặng như vậy hàng tiếng đồng hồ. Từng giây phút trôi qua … hình ảnh em lại hiện về, những lời nói, những giây phút bên nhau … mọi thứ như một cuốn phim chiếu chậm đang chạy qua trên bầu trời toàn màu đen của đêm tối … Thời gian quen rồi yêu thương nhau không lâu … chỉ vài tháng nhưng kỷ niệm làm sao đong đếm hết, có lạnh lùng, có hờn ghen, có ghét bỏ, có nước mắt, có máu và cả những nụ cười hạnh phúc. Làm sao người ta có thể dễ dàng vô tình đẩy tình yêu của hai con người còn rất rất trẻ vào bờ vực chia ly, làm sao người lớn lại để hai con người chỉ vừa tròn đôi mươi phải trả giá vì những toan tính, lỗi lầm của họ. Tôi và em yêu nhau thật mà … tôi và em yêu nhau thật mà … tôi và em yêu nhau thật mà … tôi và em yêu nhau nhiều như vậy kia mà … tôi và em yêu nhau nhiều như vậy kia mà … tôi và em yêu nhau hàng ngàn cái nhiều như vậy kia mà …
Thời gian vẫn trôi đi, hơi thở đều đều của Hân vẫn nhẹ nhàng bên cạnh … tôi vẫn ngồi như vậy, thi thoảng lại cố nuốt những giọt nước cam vắt mặn ngọt chua cay và đắng đó vào cổ họng … cứ như đang nếm tất cả mùi vị của tình yêu, cuộc sống vậy. Bật cười chua chát … tôi khẽ đứng dậy cố gắng ẵm (bế) nhỏ Hân vào trong nhà mặc dù lưng tôi rất đau. Đặt Hân nằm xuống, tôi quay ra đóng cửa rồi trở vào nằm xuống cạnh Hân. Tôi cẩn phải ngủ theo thói quen của mình … nếu không ngủ tôi sẽ điên lên mất.
Dòng xe cộ đông đúc của buổi sáng khiến tôi giật mình thức dậy … nhỏ Hân đang nằm gọn trong lòng tôi tự hồi nào. Gương mặt nhỏ cũng hiền lành, đôi môi mấp máy vì nhịp thở. Tự nhiên tôi ước phải chi em ở đây thì tôi đã đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn rồi … thở nhẹ một cái, tôi mĩm cười nhắm mắt cố ngủ tiếp, tôi không muốn thức … vì đơn giản tôi thức thì sẽ suy nghĩ rất nhiều.
Tiếng chuông điện thoại vang lên buộc tôi lại phải rời giấc ngủ. Là thằng Hảo đang cố gắng gọi cho tôi.
– Nghe
– Thằng trời đánh mày đang ở đâu
– Căn cứ
– Ok tau qua liền.
Vứt điện thoại qua một bên, nhìn quanh thì tôi nhận ra đang gối đầu lên đùi nhỏ Hân, nhỏ đang ngồi im nhìn ra cửa sổ, tay nhỏ luồn vào tóc tôi xoa mân mê nhè nhẹ
– Ai vậy M
– Ừ bạn M
Tôi trả lời một cách mệt mõi rồi nhắm mắt. Cái quạt trần quay đều đều tạo nên một âm thanh thật khó chịu … có lẽ tại tôi mệt. Nằm mơ mơ màng màng được một chút thì thẳng Hảo phóng xe qua tới … Chưa thấy hình đã nghe tiếng tôi la làng
– Thằng ôn mày đi đâu mất tiêu bỏ bệnh án bên BV luôn nè. Mở cửa coi
– Chờ chút
Nhỏ Hân nhẹ nhàng đặt đầu tôi qua gối đứng dậy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy nhỏ Hân thằng Hảo đơ người ngay lập tức. Gật đầu chào tôi, nhỏ Hân đi trở vào trong ngồi xuống cạnh tôi. Thằng Hảo bước vào vừa đưa mắt nhìn chầm châm vào nhỏ Hân vừa kéo ghế ngồi xuống
– Mày qua giờ đi đâu
– Tau đi biển về rồi qua đây ở luôn nè
– Đi với ai
– Thy
– Còn chị này … đâu ra nửa … đâu ra tùm lum người đẹp vậy thằng quỷ
– Ờ … bậy mày … bạn thân của Thy đó
– Khó tin quá …
– Ờ …
Tôi cười quay qua nhìn Hân
– Đây là thằng bạn của M. Hồi M mới bị thương về đây nó lo cho M đó
– Uhm … chào anh
– Hả hả … anh hả
Thằng Hảo ngạc nhiên nhìn nhỏ Hân. Tôi chen vào
– Hả đầu mày, nhỏ tuổi hơn mày đó
– Ừ ừ làm tau kiu chị nảy giờ
– Mày qua đây có gì không
– Hỏi ngộ … mày lấy xe tau đi 2 ngày nay xuất viện hổng cho tau hay nửa …
– Ờ tùm lum chiện nên quên gọi cho mày
– Rồi bạn gái mày đâu
– Về trển rồi
– Sao về
– Ờ … chuyện nhà
– Mày sướng ha … bạn gái về … thì có bạn bạn gái chăm sóc
– Ờ
– Rồi tự nhiên xuất viện … ổn không mày
– Ừ cũng ổn … giờ nằm đây cho thoải mái, khám một vài lần nửa tau về trển
– Uhm … vậy mày lấy xe tau sài đi, tau đi xe mẹ tau cũng được
– Ờ
– Tau về đây … mới học về nắng nóng muốn chết. Về ăn cơm rồi ngủ cho khỏe
– Ờ. Có gì tối qua cafe …
– Ok. Thôi anh về nha … ủa mà em tên gì …
– Dạ Hân – nhỏ Hân trả lời
– Ừ … anh về … em ở lại coi chừng thằng này nha, nó ghê lắm…
– Biến mày … – tôi quăng cái gối vô mặt thằng Hảo
– Ok … biến ngay đây
Nói xong thằng Hảo chạy ra ngoài phóng xe đi. Còn lại tôi với nhỏ Hân ngồi im, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng. Tôi vừa định nằm xuống ngủ tiếp thì nhỏ Hân kéo tay tôi dậy
– Đừng ngủ nửa đói bụng rồi nè …
– Vậy hả … ừ M quên mất …
– Lo cho M kìa. Tỉnh ngủ hổng uống thuốc hả …
– Ờ ờ…
– Chở Hân đi ăn đi rùi qua bệnh viện khám nửa …
– Uhm…
Tôi đứng ra sau nhà đánh răng. Thay bộ quần áo khác quăng đó rồi dắt xe ra chở nhỏ Hân đi ăn. Chợ trưa, cũng chẳng có gì ngoài hủ tiếu, phở, bún …
– Ăn gì
– Uhm … ăn phở nửa hen
– Ngon không đòi ăn nửa vậy
– Ngon mà
– Rồi thì ăn
Tôi gật đầu len xe ra khỏi chợ hướng về quán phở. Vừa gặp tôi chị chủ quán đã đon đả chạy ra chào hỏi. Gọi 2 tô đặc biệt như trước tôi cặm cụi ăn mặc cho nhỏ Hân muốn xịt tương ớt hay ngắt rau vào tô tôi thì làm. Ăn xong nhỏ Hân lấy thuốc cho tôi uống, tính tiền rồi chạy qua bệnh viện khám luôn. Kiểm tra tổng quát lại lần nửa bác sĩ vẫn chỉ nói những điều quen thuộc như mọi ngày. Không có gì khác cho nên tôi xin rút bệnh án về nhà tự điều trị luôn vì thực ra điều trị ở bệnh viện tuyến huyện này dù sao cũng không có hy vọng gì nhiều như trên Sài Gòn, chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo cho nen vẫn còn muốn ở đây để yên tĩnh, vậy thôi.
Ra khỏi bệnh viện nhỏ Hân đòi tôi chở ra chợ mua vài thứ rồi mới chịu về nhà. Trưa nóng, cái quạt trần bất hết công suất chỉ làm vơi bớt cái nóng buổi trưa … chẳng biết làm gì tôi quay lưng nằm ngủ. Có lẽ nhỏ Hân cũng hiểu tâm trạng của tôi bây giờ nên không trách buồn gì thái độ thờ ơ của tôi, nhưng dù sao tôi cũng vốn thờ ơ như vậy rồi mà … nói là nằm ngủ nhưng tôi chỉ nhắm mắt suy nghĩ cả hàng giờ đồng hồ rồi mới ngủ quên lúc nào hổng hay. Tỉnh dậy thì trời vừa tối. Nhỏ Hân vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh, có lẽ chỉ để nhìn tôi thì phải. Tôi ngồi dậy đi rửa mặt rồi kéo tay nhỏ Hân đi ra ngoài
– Đi đâu vậy M
– Hổng đói hả. M dẫn Hân đi ăn– Uhm … mà sao không lấy xe ra, M tính đi bộ hả
– Ừ Hân đi được không
– Uhm được nè
– Vậy đi ăn gần dây thôi.
Tôi bỏ hay tay vào túi quần im lặng đi, nhỏ Hân đi bên cạnh cũng không nói gì, thi thoảng liếc nhìn tôi lo lắng. Đường thị trấn ban đêm gió nhè nhẹ, những ánh đèn đường màu vàng đôi khi vẫn chưa đủ để xua đi bóng tối, thi thoảng vài chiếc xe máy chạy ngang và cũng chẳng xua tan được sự im lặng trong tôi. Bước vào một quán nhậu theo kiểu sân vườn tìm cái chòi nằm ở nơi thoáng mát nhất tôi ngồi xuống. Từ khi bước vào tôi đã nhận ra sự để ý của những người trong quán, có gì lạ đâu, đi bên cạnh tôi là nhỏ model xinh đẹp mà, tuy trong mắt tôi nhỏ Hân không bao giờ đẹp bằng em nhưng với những người khác thì chưa chắc.
Ngồi phịch xuống ghế, bà chủ quán chạy ra nhìn hai đứa với đôi mắt tò mò, có lẽ ít bao giờ cái quán nhậu này đón một cặp nam nữ còn trẻ vào đây để hẹn hò. Nhiều lần trước tôi thường vào đây với nhóm bạn, tôi khá lặng lẽ nên bà chủ không nhận ra người quen thì phải.
– Hai đưa ở xa về hả nhìn lạ lạ
– Dạ con ở đây có bạn này ở SG về
– Chà bạn gái đẹp quá ha. Hai đứa ăn uống gì?
Bà chủ đưa tôi cuốn menu. Cầm menu tôi đưa sang bên cạnh cho nhỏ Hân luôn.
– Nè Hân đi chợ đi. Ở đây gà vườn ngon lắm
– Uhm
Nói xong tôi ngồi im mặc cho nhỏ Hân gọi món theo tư vấn của bà chủ.
– M uống nước suối thôi ha. Không được uống nước ngọt đâu
– Ờ sao cũng được.
– Hân lỡ gọi nhìu hổng biết ăn hết không nửa
– Ờ không sao
Tôi móc điện thoại ra bấm số thằng Hảo
– Ê ra chòi chơi mày
– Đâu bửa nay xung nhậu dzậy ông
– Thì ra đi. Đang ngồi nè
– Ok chờ chút
Tôi quay qua nhỏ Hân, nhỏ nhìn tôi gật đầu ra ý hiểu … Ngồi khoảng 15 phút thì đồ ăn được dọn ra. Thằng Hảo cũng vừa phóng xe tới ngồi xuống đối diện tôi.
– Ê kiu ra nhậu mà uống nước suối mậy
– M hổng uống bia rượu được đâu anh Hảo – Hân vội chen ngang
– Sax … vậy 2 người kiu tui ra đây chi
– Chơi thôi. Mày muốn uống tau chiều
Tôi quay qua bà chủ
– Cho con mấy chai ken nha dì
– Có ngay
Nhỏ Hân nhăn mặt xua tay
– Không được … M đừng uống mà
– Không uống rồi anh uống với ai em
– Mệt quá để em uống với anh nè. Còn M ngồi ăn thui nha
– Sax … uống được không đó
– Được
– Ờ … vậy Hân tiếp thằng quỷ đó dùm M nghen
Tôi gật đầu đồng ý ngay, tôi cũng muốn thử coi trai miền tây có hạ nổi gái Sài Gòn không với lại tôi biết sức mình, uống bia vào chắc đem chôn luôn. Vậy là bia được đem ra, thằng Hảo nhanh nhẩu giành khui bia rót đầy ly chưa cho nhỏ Hân.
– Cụng ly làm quen ha người đẹp
– Uhm
Hai người đó ngồi trò chuyện làm quen, uống bia, còn tôi thì im lặng với chai nước suối của riêng mình. Thi thoảng nhỏ Hân vẫn gắp đồ ăn vào chén cho tôi. Mặc hai người đó làm gì làm, tôi chỉ nhìn ra bên ngoài chẳng tham gia vào cuộc vui do chính tôi khởi xướng. Trời càng ngày càng về khuya, mặt nhỏ Hân cũng hồng hồng khá dễ thương. Chiến đấu tay đôi với thằng Hảo mà còn trụ lâu đến vậy thiệt đáng nể. Đồ ăn trên bàn đã gần hết, vỏ chai ngổn ngang dưới chân. Cảm thấy vừa đến lúc dừng tôi gọi tính tiền
– Thôi về ha
– Sao về … chưa xỉn mà
– Mày chưa xỉn nhưng mà Hân xỉn
– Xỉn đâu xỉn còn tỉnh bơ kìa
Tôi nhìn qua nhỏ Hân … hiểu ý tôi nhỏ Hân gật đầu
– Thôi về đi anh Hảo. Em thấy mệt rồi
– Trời … hai đứa này … mất hứng
– Thông cảm đi … khuya rùi M đang bệnh mà anh Hảo
– Ừ … em nói vậy thì về. Rồi xe đâu thằng kia
– Em với M đi bộ. Xe để nhà đó anh …
– Tự nhiên có xe đi bộ. Vậy anh đưa em về. Thằng kia ngồi đây chút tau quay lại rước mày
– Hi thui cảm ơn … em muốn đi bộ với M cho tỉnh
– Khuya mà đi bộ gì
– Không sao đâu. Anh về trước đi
Ngẫm nghĩ một lúc thằng Hảo gật đầu lên xe về trước. Tôi tính tiền xong cũng đứng dậy. Nhỏ Hân líu ríu theo sau.
– Đi nổi không …
– Nổi … còn tỉnh mà …
– Con gái mà uống dzữ quá ha …
– Tại đi làm quen đó M. Bộ M hổng thích con gái uống bia rượu hả …
– Sao hỏi vậy. M hổng có cổ lỗ sĩ vậy đâu. Miễn đừng uống say đánh mất mình là được rồi …
– Ừ … đồ ăn đây ngon rẻ ghê …
– Ờ … toàn đồ quê, tươi ngon hơn trên SG nhiều.
– Uhm … Hân ăn no căng bụng lun …
– Ờ …
Nhỏ Hân cặp tay đi sát người tôi song bước về nhà. Đường ban đêm vắng lặng, chỉ còn ánh sáng của những ngọn đèn đường, xung quanh tiếng côn trùng kêu rả rich, mùi hoa sữa ngai ngái đầu mũi … lâu rồi mới đi bộ trên con đường quen thuộc này … mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có một thứ khác có lẽ chính là tôi … ai rồi cũng phải khác mà … ít ra … va chạm với đời một thời gian, yêu thực sự một thời gian … con người cũng phải khác đi chút ít nào đó chứ. Tự nhiên thầm hỏi giờ này không biết em đang làm gì … có nghĩ đến tôi hay không … bên cạnh em giờ … sẽ là ai … một câu hỏi thật ngu ngốc … nghĩ đến chỉ thêm đau lòng. Thật khó để tin rằng … em sắp không còn là của tôi nửa. Về tới nhà, tôi leo lên giường nằm. Đóng cửa xong nhỏ Hân cũng chui vào nằm cạnh tôi.– Nè đêm nào cũng ngủ chung hổng sợ M làm gì Hân hả …
– Sợ …
– Vậy sao nằm tỉnh bơ đó …
– Hân dư biết M sẽ không làm gì đâu …
– Sao biết …
– Bí mật …
– Ờ. Mai đi biển không …
– Uhm. Sao tự nhiên muốn đi biển vậy …
– Ờ tại muốn đi …
– Uhm …
– Thôi ngủ đi. Hân uống nhiều mà …
– Hi … tên ngốc như M mấy nay đổi tính hả. nói nhiều ghê …
– Ờ. Chắc vậy. ….
“Tên ngốc” … phù … lại nghĩ tới em … em vẫn thường gọi tôi như vậy mà.
– Hân ngủ đi …
– Uhm …
Tôi nằm im nhắm mắt ngủ … đêm nay không có nước mắt chảy dài … đêm nay chỉ có một khoảng trời im lặng …
Trời sáng, tiếng gà gáy hàng xóm vang vang, tiếng loa truyền hình ngoài đường làm tôi thực giấc. Khẽ lay nhỏ Hân dậy tôi mĩm cười
– Nè dậy đi Hân …
– Sớm vậy …
– Ừ đi biển nè. Đi không nắng lên giờ …
– Nắng kệ nắng …
– Trời đi sớm mới có biển đẹp, đi trễ nắng … Hân hổng sợ đen ha …
– Đen đẹp chứ sao …
– Sax … rùi giờ có đi không … M đi 1 mình à..
– Đi … từ từ Hân thay đồ cái … bửa này bày đặt hù dọa ha … gan dzữ …
– Ờ nhanh đi …
– Biết rồi …
Vẫn hành trình như hôm trước đi với em, tôi mua một số hải sản, thuê đồ đạc rồi chạy ra biển. Lần này tôi chẳng chạy nhanh như lần trước nửa mà chầm chậm lướt đi trên bãi cát hướng về chổ cũ mặc cho bao con mắt tò mò của người khác. Nhỏ Hân dọn đồ ra để ăn luôn vì từ sáng giờ hai đứa chưa ăn gì. Tôi mắc võng vào cây. Rồi ngồi xuống phụ Hân nướng hải sản. Mùi hải sản thơm ngát, vì mùa này hải sản rẻ cho nên tôi mua hơi nhiều nên hai đứa ăn mệt xỉu luôn. Thi thoảng nhỏ Hân hỏi vài câu, tôi cũng trả lời theo kiểu cho có để nhỏ khỏi buồn vậy thôi. Ăn xong tôi đi bộ từ từ ra mặt biển. Giờ nước đang lên, những con sóng lăn tăn chạy vào bờ cát rồi lại rút lui ra biển, sóng bạc đầu … sóng hiền hòa nhưng chẳng biết bao giờ sẽ dữ dội.
– Sao nước biển đục vậy M
Tiếng nhỏ Hân đột ngột hỏi từ phía sau. Tôi gật đầu
– Ờ biển quê M nằm gần cửa sông, phù sa đổ ra nên màu nó vậy đó
– Ngộ ha. Hân mới biết vụ này đó
– Ừ … màu tôi vậy chứ sạch lắm hổng sao đâu
– Uhm …
Tôi im lặng. Nhỏ Hân cũng im lặng. Sóng càng ngày càng to hơn vì nước đang lên.
– Hân tắm không
– Hân …
– Đi biển không tắm uổng lắm đó …
– Uhm … tắm thì tắm … Hân thay đồ đã
– Ừ Hân vào trong rừng dương thay đi. M chạy mướn cho Hân cái phao ha
– Thui … tự nhiên bỏ Hân ở đây 1 mình …
– Ờ ờ quên …
Tôi đưa nhỏ Hân vào rừng dương để nhỏ thay đồ, còn tôi thì ngồi trên võng bật một lon 7up nhâm nhi với mấy con tôm nướng. Được một chút thì nhỏ Hân cũng thay đồ xong tuy không phải bikini nhưng là loại đồ cực ngắn theo kiểu thể thao. Tôi cởi chiếc áo ra ở trần kéo tay nhỏ Hân chạy ào ra biển.
Từng dòng nước mát lạnh bao lấy cơ thể tôi, những con sóng chực vỗ ập lên đầu khiến đầu óc tôi thoải mái hơn một chút. Nhỏ Hân thì thích thú cười rất tươi nô đùa với sóng. Vật lộn với mấy con sóng đã đời hai đứa kéo nhau vào bãi nằm chơi trò đắp cát. Tôi vẫn cười đó … vẫn trò chuyện với nhỏ Hân … thời gian yêu em … thực ra tôi đã bị em làm cho nói nhiều hơn, biết đùa giỡn nhiều hơn … nhưng lòng tôi đang ngổn ngang tâm sự.
Một giấc ngủ dài trên võng sau khi nghịch nước mệt mỏi khiến tôi và nhỏ Hân đều cảm thấy thoải mái. Gió biển hôm nay không làm sóng biễn dữ dội như hôm trước, vừa đủ để bình yên nhưng cũng vừa đủ để người ta biết rằng biển cả luôn luôn tiềm ẩn sự đáng sợ của tôi. Khẽ đứng dậy để không làm nhỏ Hân thức giấc … tôi lặng lẽ bước ra bờ đá đứng một mình. Sóng bạc trắng dưới chân … tôi nhìn thấy đâu đó ngoài phía xa là những con sóng to lớn hơn đang ào ạt kéo vào bờ. Từng lời nói, từng hình ảnh của em lại hiện về trong đầu tôi … vẹn nguyên nhớ nhung … vẹn nguyên cảm giác hôm nào … Hôm nay tôi đến đây … không phải để tìm lại cảm giác đau nhói ấy, cũng không phải để trốn tránh những nỗi đau … mà tôi đang tìm lại những lời nói của em ngày hôm trước, đang tìm lại những kỉ niệm mà hai đứa đã từng đi qua.
“ Nếu em đang ở ngoài kia một mình … chắc em sợ lắm đúng không … nhưng em thử nhìn lại phía sau đi … anh của em chưa bao giờ quay lưng với em mà … ”
– M đang nghĩ gì vậy
– Ừ … không có gì
– Thật không
– Không
Tôi mĩm cười … Nhỏ Hân cũng mĩm cười …
– M thật kỳ lạ
– Ừ.
– Nói đi … đang nghĩ gì
– Ờ đang nghĩ về Thy
– Uhm … M tính làm gì tiếp theo
– Tất nhiên là làm điều M muốn rồi
– Điều gì
–:)
Tôi mĩm cười nhảy mắt với nhỏ Hân rồi quay trở vào thu dọn đồ đạc
– Về hả
– Ừ … về. Hân còn muốn ở hả
– Không … Hân cũng muốn về mà
– Ờ. Mình trả đồ thuê rồi về
– Ok
Nhỏ Hân phụ tôi thu dọn đồ đạc đem trả, hai đứa chở nhau về lại thị trấn. Vừa đến nhà thì trời cũng vừa tắt nắng. Thay đồ tắm rửa xong tôi đưa nhỏ Hân đi ăn tối, gọi thằng Hảo ra uống cafe … Một ngày đi chơi, nhiều hoạt động nhửng lại chẳng cảm nhận được cảm xúc gì ngoài sự trống rỗng trong lòng pha lẫn sự lo lắng. Tuy nhiên tôi vẫn đủ bình tĩnh để che giấu cảm xúc thật trên gương mặt của mình bằng nụ cười. Trong lúc nhỏ Hân nói chuyện với thằng Hảo, tôi móc điện thoại ra bấm số nhà xe đặt luôn hai vé về Sài Gòn ngay trong đêm. 2 ngày im lặng như vậy là quá đủ … tôi cần trở về Sài Gòn để bắt đầu mọi chuyện …
|
Chương 36 Phần 36
Trả xe cho thằng Hảo, tôi đi bộ cùng Hân về nhà. Hai tay cho vào túi quần chậm chậm bước. Đêm nào sắp xa thị trấn này tôi cũng cảm thấy xao xuyến trong lòng. Dù gì cũng là nơi gắn bó nhiều kỷ niệm, mỗi lần xa lại một lần lưu luyến.
– Khuya nay mình về Sài Gòn nha Hân
– Ủa … sao quyết định bất ngờ vậy
– Uh … còn nhiều việc phải làm mà đâu nghĩ hoài được
– Vậy à … tự nhiên thấy lo lo cho M quá
– Trời có gì đâu lo. Nhạy cảm quá
– Uhm … Hân là con gái mà
– Ờ
Về tới nhà nhỏ Hân giành xếp đồ đạc, còn tôi thì nằm im. 12h đêm mới ra xe cho nên vẫn còn thời gian để ngủ
– Xong … còn quên gì không M
– M có nhiu đó à
– Uhm
– Hân nằm nghỉ tí đi
– Biết rồi
Chuyến xe lặng lẽ trong đêm, tôi im lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, trời tối đen. Thi thoảng có những ánh đèn đường làm không gian bớt hiu quạnh hơn. Tôi thích đi những chuyến xe đem, ừ có nguy hiểm, ừ thì cô đơn, ừ thì xe đêm buồn lắm đó … chẳng hiểu sao tôi vẫn thích, nhất là mỗi khi đưa mắt nhìn ra ngoài, mọi thứ đều không rõ hình hài, mọi thứ đêu một màu nhung nhớ như chính lúc này vậy. Nhỏ Hân ngủ ngon lành trên vai tôi từ lâu, thi thoảng tôi phải dùng tay ôm nhỏ lại mỗi lúc xe đột ngột giảm tốc độ … Theo đuổi suy nghĩ của mình … mõi mệt tôi nhắm mắt ngủ đi lúc nào không hay.
Trời sáng, xe vào bến. Tôi vươn vai xuống xe rồi gọi một chiếc taxi để về nhà theo yêu cầu của nhỏ Hân. Nếu đi một mình có lẽ tôi sẽ chọn xe bus.
– M tính làm gì
– Ừ chắc qua quán một chút rồi tính tiếp
– Vậy hả
– Uhm! Hân về nhà nghĩ ngơi đi. Cảm ơn đã chăm sóc M nha
– Bày đặt khách sáo nửa.Bạn bè mà
– Ờ. Thì cũng phải cảm ơn
– Sau này có chuyện gì nhớ gọi cho Hân ha
– Chuyện gì là chuyện gì
– Mệt … thui để tự Hân tính
– Khó hỉu
– Kệ Hân
Tôi lắc đầu vì những câu nói khó hiểu của nhỏ Hân, cũng không quan trọng … điều tôi quan tâm bây giờ chỉ có một chữ duy nhất: “em”.
Đưa nhỏ Hân về nhà xong tôi quay trở về nhà cất đồ rồi chạy xe ra quán với tâm trạng sẵn sàng nhận trận lôi đình của ông Kha vì cái tội nghĩ ngang không xin phép hơn tuần lễ nay. Quán vẫn vậy, hình như chẳng có nhân vật nào mới. Vừa nhìn thấy tôi tụi phục vụ vội bu lại thăm hỏi làm tôi rối cả lên. Ông Kha cũng biết tôi về … nhưng chẳng nói gì chỉ ngồi một chỗ trong gần quầy thu ngân. Thoát khỏi đám phục vụ tôi đi lại gần ông Kha
– Ngồi đi mày
– Dạ
Giọng ông Kha chẳng quát tháo dzữ dằn như thường ngày mà bình tĩnh đến lạ.
– Em xin lỗi … em …
– Thôi! Tau biết chuyện mày mà. Chị Tiên mày có nói với anh chuyện con Thy
– Dạ … vậy anh hổng giận em hả
– Giận thì giận. Anh em tau thương mày như em ruột sao bỏ mày được
– Dạ vậy em còn làm trở lại được hả anh
– Làm bình thường. Nghe tau hỏi. Mày thương con Thy thiệt không
– Dạ … thương nhiều lắm anh
– Rồi mày tính sao
– … Em cũng chẳng biết nửa. Mà chắc em cần anh giúp
– Ừ. Có gì mày nói tau biết đừng có ngại
– Dạ em cũng muốn hỏi ý kiến anh
– Nói đi
– …
Cuộc nói chuyện diễn ra khá lâu. Tôi hỏi ý ông Kha về điều tôi sắp làm … và ông Kha đã cho tôi những lời khuyên thực sự đúng như tôi mong đợi. Thầm cảm ơn ổng đã giúp tôi tháo gỡ một số lo lắng còn lại, tôi hít thở một hơi thật mạnh để trấn an tinh thần mình trước cơn sóng gió tôi đang chuẩn bị lao đầu vào, bất chấp tất cả. Trở về phòng tôi lăn ra ngủ một giấc thật sâu và thoải mái … Đôi lúc nhớ lại tôi cũng cảm thấy bất ngờ vì sự bình tĩnh và im lặng đến đáng sợ của tôi vào những ngày ấy.
Chiều tối! Tôi thức dậy chạy xe qua nhà em. Con đường tưởng chừng như quen thuộc hôm nay bổng thấy mới lạ làm sao. Có lẽ mới lạ chính vì con người tôi đang thực sự thay đổi, cả tình yêu trong tôi cũng thay đổi đi so với những ngày trước đó. Ừ thì ai cũng phải khác kia mà, đâu cứ phải lạnh lùng bất cần mãi được … như vậy sau này tôi sẽ phải hối hận rất nhiều.Nếu cả thế giới đều muốn chống lại tôi thì tôi sẵn sàng tuyên chiến … chỉ cần một câu … chỉ cần một tiếng từ em … tôi sẽ làm tất cả. 2 ngày im lặng suy nghĩ, 2 ngày im lặng không phải vì tôi đau buồn mà từ bỏ em dễ dàng như vậy … mà 2 ngày ấy tôi dành để tìm cách làm thế nào cho đúng.
Dừng xe trước cửa nhà em. Tôi đứng ngoài cổng bấm số em. Tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên … nổi nhớ như chực vỡ òa khi nghe tiếng em bắt máy
– Em nghe!
– Anh … đang ở trước nhà em nè. Mở cửa sổ ra đi em
– Anh … anh về hồi nào vậy
– Anh mới về hồi sáng. Em sao rồi tiểu thư
– Em … em …
Em của tôi đang xúc động mạnh rồi … hình như khóc không thể nói thành lời nửa rồi … tôi mĩm cười nhìn lên khung cửa sổ. Chẳng thể nhìn rõ mặt em … nhưng tôi vẫn thấy tiểu thư của tôi đẹp lung linh như công chúa … thương em nhiều lắm … chỉ muốn lao vào ôm lấy em mà thôi.
– Nghe anh nói nè. Anh không nói lại lần nửa đâu đó. Mấy hôm nay một mình chắc em sợ lắm đúng không. Anh cũng vậy. Anh biết em đau khỗ nhiều lắm … sao em ngốc vậy chứ, cứ chịu khổ một mình vậy mà nói yêu anh sao. Giờ … anh đang ở đây nè. Anh không biết mình sẽ gặp nhiều khó khăn ra sao để được tiếp tục yêu em nửa, anh cũng hổng biết ai sẽ làm gì anh nửa … Em nhớ hôm ngoài biển anh đã nói gì không … chỉ cần em nắm tay anh thật chặt … anh sẽ luôn ở bên em … dễ lắm đúng không nè … chỉ cần nắm tay anh thật chặt thôi mà … vậy nhé. Em đó … ngủ sớm đi … suy nghĩ thật kỹ nha. Anh về đây. Anh yêu em!
Tôi mỉm cười nhìn em một lúc lâu rồi cúp máy lên xe chạy về nhà … Tôi cần phải về ngày nếu không muốn vì nhìn thấy em khóc mà nổi điên lên lao ngay vào nhà để bất chấp tất cả kéo em đi … hai ngày qua tôi đã tính toán rất kỹ … và giờ chỉ cần một câu nói của em tôi sẽ sẵn sàng đạp lên tất cả để giữ lấy em bằng mọi giá. Tôi đã sẵn sàng, còn em … liệu em có từ bỏ tất cả để yêu tôi hay không … quyền quyết định là do em, dù yêu nhau đến đâu cũng cần phải tôn trọng quyết định của đối phương không thể tự ý muốn làm gì thì làm vì dù sao em và tôi cũng còn trẻ mà.
Tôi ghé quán làm việc một chút rồi ở lại ngồi chơi với ông Kha. Tôi chỉ uống một ly cho có lệ còn lại thì ngồi im cho đến tàn tiệc nhậu mới về nhà ngủ. Đêm đầu tiên trở lại Sài Gòn hình như mọi thứ yên lặng quá thì phải. Chẳng sao cả … trước sóng gió có lẽ luôn là những khoảng lặng đến rợn người.
Sáng dậy … lại một ngày nửa không có em … hình như vẫn chưa thể quen được cảm giác này … cảm giác thức dậy đối diện với một ngày dài không có em thật đáng sợ. Tự nhiên nhớ đến chị. Chắc chị đang lo và buồn tôi lắm vì cả tuần rồi có thèm nói chuyện gì với chị đâu. Bấm số chị tôi hồi hộp chờ tiếng chị bên kia máy. Đây rồi … cái giọng ngái ngủ như con nít vang lên… – Tự nhiên gọi sớm dzữ dzạ nhóc.
– Dậy đi chị lười nhox về Sài Gòn rùi nè …
– Kệ nhox liên quan gì chị … hổng đi lun đi …
– Trời nỡ lòng nói vậy hả …
– Chứ ai nỡ lòng bỏ chị chạy tuốt về quê đó …
– La hổng giận rùi mà …
– Ừ … giờ đổi ý được hôn …
– Sax … ngang quá nha …
– Kệ ta … giờ muốn gì đây …
– Dậy đi ăn sáng với nhox không …
– Ủa bửa nay tốt bụng rủ chị đi ăn sáng … tính hối lộ cho chị hết giận hả. Đừng hòng …
– Có đâu. Thui dậy đi giờ nhox chạy qua nhà chị ha …
– Biết đường hôn …
– Ờ ờ đi từ từ chắc được mà …
– Vậy qua đi. Chị ngủ xíu nửa …
– Trời … làm ơn dậy đi …
– Mệt quá thì qua đi … người ta nằm xiu thui … 5phút à … vậy hen.
Chị cúp máy … bó tay với bà chị này của tôi. Mê ngủ thấy sợ luôn … Cố lục lọi trong trí nhớ cái đường đi qua nhà chị tôi thay đồ chạy ào đi. Sài Gòn buổi sáng sớm thật dễ chịu, xe cộ cũng ít và trời mát lạnh người, chưa có một tia nắng nào len qua được những dãy nhà san sát, những hàng cây rủ bóng hai bên đường. Lòng vòng một hồi cùng qua gần đến nhà chị. Chỉ biết đường chứ chưa biết nhà. Bấm số chị.
– Alo alo dậy chưa chị xấu xí.
– Mệt ghê dậy rùi nè … tới chưa…
– Gần tới, hết biết đường rồi…
– Ngố quá nha. Đang đâu …
– Đang ở đường …
– Biết rùi ở đó đi chị đi taxi ra.
Tôi dành dừng xe ở một góc cây ngồi chờ chị. Được một chút thì chỉ ra tới. Hôm nay mặc nguyên cái áo tùm lum màu rộng thùng thình nhìn mắc cười thiệt. Vừa nhìn thấy tôi chị chu chu cái miệng ra làm mặt giận …
– Lại đây … phùng cái má ra ngay …
– Chi …
– Phùng ra nhanh …
– Ờ ờ …
Tôi vừa phùng má ra chị liền búng vô má tôi 1 cái thiệt mạnh suýt lủng má tôi luôn.
– Ui da … tự nhiên bún người ta …
– Cho chết. Phạt cái tội dám bỏ đi mất tiêu …
– Hix hix đau … la bỏ qua mà …
– Bỏ qua hùi nào …
– Bửa nói rõ ràng …
– Ai làm chứng …
– Trời … ngang ngược …
– Mới biết hả … giờ nhox phải dẫn chị đi ăn gà rán nè … đi coi phim nè … ăn pizza nửa biết chưa …
– Ăn nhiều vậy hổng sợ mập hả …
– Kệ ta. Đi nhanh nhanh đói bụng lắm rùi…
– Ờ. Đi xe dỏm đừng có than à …
– Xì … khỏi lo chị của ngươi dễ tính nhất lun đó …
– Ờ vậy đội nón vào nè …
– Đội cho chị đi …
– Không có tay hả trời …
– Nè thấy mắc cầm ví không …
– Cầm có tay mừ …
– Nhiều chiện, chị kiu gì phải nghe biết chưa, không có cãi
– Hix hix
Tôi đành tự tay đội nón bảo hiểm cho bà cô khó tính ngang ngược này. Dường như mỗi lần gặp chị, tôi là một con người khác, đến giờ tôi cũng không thể lí giải được vì sao. Chỉ biết rằng mỗi lần gặp chị tôi biết trêu đùa nhiều hơn, nói nhiều hơn và vui vẻ nhiều hơn … tôi có thể thờ ơ lạnh lùng với bất cứ ai nhưng trừ chị … à giờ thì còn một người khác nửa tôi không thể lạnh lùng … là em … Tôi chở chị trên con dream cũ của mình vào KFC gần đó theo lời chỉ đường của chị … tất nhiên phải chạy vòng vòng mới vào được KFC bởi cái trò chỉ đường lòng vòng của chị. Gọi hai phần combo giống nhau ra vậy mà chị của tôi cũng hổng chịu ngồi yên để ăn, chút chút lại giành phần của tôi cắn một miếng rồi bỏ lại dĩa, xong quay qua cắn miếng khác … thành ra miếng gà nào cũng có dấu răng của chị.
– Chưa từng thấy … miếng gà của người ta mà toàn chị cắn …
– Vậy ăn phần chị nè …
– Hay ha phần chị cũng cắn rồi còn đâu …
– Xì … cho chết giờ có ăn không …
– Ăn sao không …
– Vậy đừng có ý kiến …
– Nhưng mà …
– Không nhưng mà gì hết ăn nhanh mình đi xem phim nửa …
timviec taitro
– Ờ … mà nói trước hổng có coi phim kinh dị nửa à …
– Sao vậy …
– Lần nào cũng ngắt nhéo cào cấu người ta …
– Hihi tại chị sợ chứ bộ …
– Sợ sao coi chi …
– Sợ mà thích được hôn …
– Thôi bó tay rồi … ăn đi chị kua …
– Dám nói chị kua haaa … kẹp nè …
Chị lấy hai tay kẹp cái má tôi kéo căng ra hết mức có thể rồi cười thích thú … người gì thích hành hạ tôi thấy sợ luôn. Nhưng phải nói nụ cười của chị rất đẹp, cười tít cả mắt vẫn đẹp. Ăn xong tay đứa nào cũng toàn dầu mỡ, dao nĩa hầu như chẳng đứa nào đụng tới, thành ra lại giành nhau đi rửa tay náo loạn cả cái KFC của người ta khiến ai cũng nhìn lắc đầu.
Ăn KFC xong, hai đứa lại long nhong chạy qua Megastar, lần này chị hổng có giở trò chỉ đường lung tung được nửa vì tôi biết đường đi. Đứng trước bảng điện tử để chọn phim tôi thở phào nhẹ nhõm, may qua bửa nay hổng có phim nào kinh dị.
– Coi phim gì giờ nhox …
– Phim gì ai biết đâu chị chọn đi. Kiếm cái nào gần chiếu nha chứ ngồi ngoài một hồi giỡn giống hồi bửa người ta đuổi cổ liền …
– Uh hihi còn nhớ nửa hả ta … vậy coi phim ”… ” ha
– Cũng được. …
– Nhox chạy mua nước với đồ ăn đi …
– Ờ … ăn gì …
– Cá viên chiên với bắp …
– Ờ …
Thiệt là muốn giết thằng đạo diễn nào làm cái phim này quá, làm phim chi hồi hộp quá trời cho nên cái tay tôi lại chịu những cú bấm hết mình của chị mà hổng dám lên tiếng. Coi xong bộ phim bước ra như thường lệ tôi giơ cánh tay đầy vết tích hành xác cho chị coi lắc đầu …
– Nè nhìn đi … nát tay người ta rồi …
– Hihi sorry mà … chị mời nhox ăn pizza ha …
– Ăn suốt vậy trời …
– Lâu lâu mới đi chơi … ăn cho đã …
– Ờ ăn vậy mà hổng mập ngộ …
– Ừ vậy mới sướng …
Tôi và chị đi xuống tầng dưới để ăn pizza, trong lúc chờ đợi tự nhiên chị nắm lấy tay tôi siết chặt
– Sau này … nhox mà bỏ chị đi lần nửa. Chị sẽ không gặp nhox nửa, nhớ chưa …
Gương mặt chị cho tôi biết rằng chị không hề nói đùa, thực sự đang rất nghiêm túc. Tôi mĩm cười gật đầu
– Nhox biết rồi … nhox xin lỗi …
– Chị hổng cần nhox xin lỗi. Chị cần nhox đừng có bỏ mà hổng nói gì, có biết chi lo lắm không …
– Uhm … nhox sẽ không làm vậy nửa đâu mà…
– Nhớ đó! … nhox nè … nhox yêu bé Thy thật đúng không…
Tôi mĩm cười gật đầu
– Ừ
– Chuyện xảy ra vậy rồi nhox dự tính gì …
– Làm hết sức thôi chị …
– Uhm … vậy nhox phải cố lên…. không được làm chị thất vọng đó
– Là sao chị …
– Là hổng được yếu đuối nha nhox …
– Ờ nhox sẽ cố gắng … Hì bửa nay nữ hoàng nhà mình sao nói chuyện tâm trạng vậy nè …
– Tâm trạng cái đầu nhà ngươi tại ta lo cho nhox con thui biết chưa …
– Biết rùi … cảm ơn ha …
– Vậy trả tiền pizza đền ơn đi
– Sax nảy ai la mời nhox ăn pizza mà
Tôi giơ giơ cánh tay lên trước mặt chị. Chị cười tít mắt
– Hihi nhớ rồi nhớ rồi … tha cho nhox đó …
Ăn pizza no nê đến lúc phải về quán làm việc. Tôi chở chị về nhà. Đường về nhà chị cũng dễ vì tôi đã đi 1 hai lần chỉ có nhà chị là nhà nào tới giờ tôi vẫn chưa biết … Nhà chị nằm tách biệt hoàn toàn với những ngôi nhà xung quanh, có bờ tường khá cao với những dây leo hình trái tim, có cả giàn hoa tigon ngoài cổng nửa. Nhà xây theo lối kiến trúc châu âu cổ kính cho nên khá lạ mắt, nhìn vào trong sân có rất nhiều hoa cúc dại nằm hai bên lối vào nhà, có những chiếc ghế màu trắng trên bãi có xanh … rõ ràng người chăm sóc khu vườn này rất có đầu óc thẩm mỹ.
– Vườn nhà chị đẹp quá …
– Hihi thiệt hôn …
– Thiệt mà …
– Nịnh hoài nha … chị với Phong làm đó …
– Vậy hả … công nhận khéo tay ghê …
– Chứ sao chị của nhox mà … thui nhox về đi không nắng đó …
– Thì đang nắng nè …
– Chạy cẩn thận ha …
– Biết rồi chị vào nhà đi …
– Ừ bibi nhox…
Tôi đưa tay ngắt một đóa hoa cúc dại chìa ra cổng nhà chị bỏ vào túi rồi lên xe chạy về. Lòng cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều. Đi chơi với chị nửa ngày hình như hơn cả hàng trăm viên thuốc bổ dưỡng cho tâm hồn. Ít nhất bên chị tôi không phải có cảm giác lo lắng mọi chuyện xung quanh nửa. Tôi quay trở lại quán làm việc bình thường như trước, tâm trạng khá hơn một tí … nhưng vẫn đang chờ câu trả lời từ em. Có lẽ em cần thêm thời gian để quyết định, không phải vì em thiếu quyết đoán, tôi biết em đang bị người ta ép gánh trên mình trách nhiệm lớn, đâu phải muốn làm gì thì làm như tôi được … Ít nhất vào lúc này tôi đang có ba sự ủng hộ nếu tôi quyết định chiến đấu để giành lấy em … ông Kha, chị và cả nhỏ Hân sẽ đứng về phía tôi … có lẽ sẽ có cả anh Huy nửa chứ. Tất cả sẽ do em quyết định và dù em chọn làm gì tôi cũng sẽ không trách em. Tôi đủ suy nghĩ để biết em đang muốn gì và cần phải làm gì mà.
Kết thúc buổi làm bình thường, tôi trở về nhà … đặt lưng xuống căn trọ nhỏ của mình, nhắn vài tin cho chị và nhỏ Hân nửa rồi nhắm mắt ngủ. Thêm một ngày không em trôi qua … bình lặng … nhớ nhung da diết!
|
Chương 37 Phần 37
Bình minh ló rạng sau những dãy nhà cao tầng. Chẳng có những nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng. Khẽ xoay qua ôm lấy cái gối ôm của em mua vào lòng, mùi hương của em còn vẹn nguyên … mùi của yêu thương, mùi của nổi nhớ giăng đầy. Em ở gần đó … vậy mà chẳng thể chạy ào lại ôm chầm chỉ để nói “anh thực sự rất nhớ em … ”
Tôi thay đồ, sử dụng cái bàn chải duy nhất trong nhà để đánh răng rồi lên trường để học. Ngày trở lại trường, cũng không có gì đặc biệt vì sự có mặt hay vắng mặt của tôi trên lớp cũng không quá nhiều người biết đến. Nếu mọi ngày tôi học hành có vẻ lơ là thì hôm nay tôi đã chịu khó chú ý đến bài học nhiều hơn. Tan học bất giác thấy trống rỗng trong lòng … chẳng lẽ lại tìm chị đi chơi nửa … nghĩ đi nghĩ lại một hồi tôi gọi cho nhỏ Hân …
– Hân nghe nè …
– Đang làm gì vậy …
– Uhm … đang đọc sách …
– Sách gì …
– Tiểu thuyết nè …
– Chà biết đọc tiếu thuyết luôn …
– Chứ sao … giờ mới biết hả …
– Ừ …
– Gọi có gì không M …
– Đi đâu đó chút được không …
– Uhm … M muốn đi đâu …
– M hổng biết nửa …
– Ừ thui M qua chở Hân đi siêu thị nửa đi …
– Cũng được …
– Uhm … Hân thay đồ, qua nhanh nghen ….
– Ờ …
Chạy xe qua nhà Hân giữa trưa nắng để rủ đi chơi … tôi cũng thiệt là điên hết sức. Tới đầu hẻm tôi móc điện thoại ra gọi Hân
– Alo tới rồi nè …
– Chờ chút xíu đi … chưa xong …
– Nhanh nha …
– Biết rồi … chớ xíu nha …
– Ờ ờ …
Từ nhà tôi qua tới nhà Hân dữ lắm cũng 15 phút chạy xe thay đồ gì mà lâu quá trời không biết … Đứng, ngồi rồi nằm dài trên xe cuối cùng nhỏ Hân cũng xuất hiện.
– Làm gì lâu dzậy …
– Thay đồ …
– Thay đồ hơn nửa tiếng …
– Make up nửa bộ …
– Trời đi chút, chuẩn bị chi cho kỹ không biết …
– Kệ … Hân muốn đẹp …
– Ờ ờ …
– Hỏi nhiều quá … giờ qua siêu thị trước nha…
– Ờ…
Nhỏ Hân vui vẻ ngồi lên xe. Trong số những đứa con gái tôi quen thi nhỏ Hân là người biết chăm sóc sắc đẹp nhất, bởi vậy da của nhỏ cũng trắng nhất cho nên vừa bước lên xe đã vội giật ngay cái áo khoác của tôi trùm lên đầu.
– Nắng kiểu này đen da người ta hết
– Ờ
– Tự nhiên đi chơi giữa trưa … khùng thấy sợ
– Ờ
– Ờ hoài dzậy
– Nói đúng thì ờ chứ biết nói gì giờ
– Đúng là khó ưa. Chạy nhanh đi nắng nè
– Từ từ có che nắng rồi đòi gì nửa
– Che nhưng vẫn bị đen biết chưa
– Ờ …
Cãi nhau linh tinh một hồi cũng tới siêu thị. Bước vào bên trong, cảm giác mát lạnh xâm chiếm lấy cả người … dễ chịu. Gửi giỏ đồ xong nhỏ Hân bắt tôi kéo theo cái xe đẩy để nhỏ mua đồ. Làm như cả tháng trời hổng đi siêu thị hay sao mà mua đủ thứ … Nhiệm vụ của tôi rất đơn giản, đẩy xe theo sau lưng, nhỏ chỉ món nào thì tự lấy bỏ vào lồng xe. Tự nhiên rủ nhỏ đi chơi giờ y chang osin sai vặt. Làm như tính tôi dễ sai lắm hay sao mà thấy ai quen tôi cũng going cô chủ chứ hổng phải bạn bè.
– Nè nước ngọt nào ngon hả M…
– Ờ … thường M uống 7up với redbull …
– Cái đó ngon hả …
– Ờ ngon với M …
Nhỏ gật đầu lấy luôn mỗi loại 2 lốc bỏ vào xe xong xoay lưng đi tính tiền
– Tính tiền xong mình lên tầng trên ăn kem ha …
– Gì … Hân cũng thích ăn kem hả …
– Trời kem ai mà hổng thích …
– Ờ …
– Còn đống đồ này …
– M xách đi …
– Nặng lắm …
– Con trai làm ơn ga-lăng đi nha …
– Ờ ờ …
Thầm trách cái sự ngu của mình vì đã lỡ dại rủ nhỏ đi chơi, tôi ngậm ngồi vác hai bọc đồ to đùng đi lên thang cuốn … người qua, người lại nhìn nhỏ Hân rồi nhìn tôi tủm tỉm cười … làm như chưa thấy trai xách đồ theo sau lưng con gái bao giờ hả trời.
Lên tới cafe trên sân thượng tôi nằm dài ra bàn thở … Nhỏ Hân nguýt dài …
– Người vô duyên hổng bỏ … đi quán xa người ta mà tối ngày nằm dài à …
– Ờ …
– Thấy ghét quá nha … ngồi dậy đàng hoàng coi. Ăn gì kìa …
– Ăn cafe uống cơm gà …
Tôi vừa úp mặt xuống bàn vừa gọi … tự nhiên nhỏ Hân với nhỏ phục vụ cười khúc khích
– Hihi đồ điên … nói khùng khùng gì dzạ …
– Thì kiu món đó …
– Điên quá à … chị cho em 2 ly rau má với hai cơm gà nha …
– Ủa cafe của M đâu …
– Trưa đừng có uống cafe uống rau má cho mát.
Tôi chẳng nói gì nửa, nằm dài ra hưởng cái mát của cafe. Chợt nhỏ Hân nhẹ giọng
– M gặp nhỏ Thy rồi hả
– Uhm
– Có nói gì không
– Có
– Rồi M tính sao
– Chờ
– Chờ gì
– Chờ Thy quyết định …
– Uhm … Mấy nay nhà nó cãi nhau suốt. Nhà chỉ có anh Huy bênh vực nhỏ Thy … Hân cũng hổng được qua gặp nhỏ Thy luôn
– Vậy à
– Có cách nào không M
– Có
– Vậy M còn yêu Thy nhiều lắm hả …
– Ừ
– M cứu nó không …
– Nhất định
– Sao thấy M thờ ơ quá à …
– Chờ
– Chờ gì …
Cuộc nói chuyện cắt ngang bởi nhỏ phục vu mang đồ ăn ra … Tôi nhìn nhỏ Hân mĩm cười
– Ăn đi Hân … M biết mình phải làm gì mà
– Uhm …
Nhỏ Hân nhìn ra bên ngoài khung cửa … gương mặt thoáng nét buồn … có lẽ vì chuyện của tôi … làm Hân buồn theo chăng …
– Đang nghĩ gì vậy
– Có gì đâu … Hân nghĩ tới chuyện của mình thôi
– Qua lâu rồi mà … còn buồn hoài vậy
– Không … chuyện đó đâu đáng để Hân quan tâm
– Chứ chuyện gì …
– Uhm … chuyện chỉ mình Hân biết thôi
– Không nói được à
– Không được
– Ừ vậy chừng nào nói được … cứ chia sẻ với M nếu muốn
– Hì … M là người đầu tiên Hân không muốn chia sẻ chuyện này đó
– Sao vậy
– Vì M rất khó ưa và … ngốc
– Trời … ờ vậy … thui … mai mốt có suy nghĩ lại nhớ chia sẻ với M nha
– Để xem thái độ
– Ờ ờ …
Ăn không được bao nhiêu, đồ ăn quán làm không hợp khẩu vị cho lắm.
– M có đi làm không …
– Uh … chiều M mới làm …
– Vậy … giờ mình về nhà cất đồ rùi M chở Hân đi coi phim nha …
– Hả … giờ coi phim nửa sao …
– Ừ … bộ hổng thích đi hả … – Ờ ờ … thì đi…
– Sao thấy trả lời miễn cưỡng …
– Đâu có … muốn đi mà …
– Thiệt không …
– Thiệt …
– Uhm vậy đi …
Nhỏ Hân gọi tính tiền rồi tung tăng đi xuống dưới mặc cho tôi khổ sở với hai bọc đồ to đùng. Chạy qua nhà Hân … xách đồ vào trong để cất giúp nhỏ ngay lập tức bị chị hai nhỏ với bắt lại điều tra lí lịch … làm như tôi có ý định bắt cóc nhỏ Hân không bằng. Ngồi nói chuyện cả nửa tiếng trời mới được thả đi … Tôi im lặng đi ra xe, sau lưng nhỏ Hân cười tủm tỉm đi theo.
– Qua nhà M trước rồi hả đi coi phim nha …
– Chi …
– Cất cái này nè …
Nhỏ Hân giơ hai bịch trắng trắng lên trước mặt tôi
– Gì vậy …
– Nước ngọt với mấy gói mỳ …
– Chi …
– Cho M uống chứ chi …
– M đâu có mua đâu …
– Thì Hân mua …
– Tự nhiên mua cho M chi vậy …
– Để M ăn uống …
– Nhưng mà …
– Mệt … nói nhiều bực nha … đi nhanh đi …
– Ờ ờ … bình tĩnh …
– Nhiều chuyện …
Trời trời … lại bị nói xấu một cách trắng trợn … Làm như hổng nói xấu tôi nhỏ ăn hổng ngon hay sao ấy. Chạy xe ghé nhà để đồ xong hai đứa quay trở lại Megaster gần đó để coi phim. Chọn một bộ phim hài nhẹ nhàng để coi … tôi im lặng thưởng thức bộ phim và ly coca, còn nhỏ Hân như thường lệ nhanh chóng giải quyết sạch bịch bắp to tướng. Cũng may phim ngắn nên tôi không phải chạy ra mua thêm bịch bắp cho nhỏ ăn. Xem xong phim cũng vừa sắp tới giờ tôi đi làm nên đưa nhỏ Hân về.
Cảm thấy đói, tôi chạy qua quán vào bếp xin một phần bít-tết ngồi ăn tại chỗ rồi mới đi làm việc. Có tôi ông Kha cũng rảnh tay để lo sổ sách hoặc ngồi tiếp chuyện với khách quen. Công việc cứ cuốn tôi đi quên cả thời gian, quên cả mệt mõi … tôi không biết còn đủ sức để giữ thái đồ bình tĩnh này đến bao giờ nửa, mỗi giờ trôi qua lòng tôi như có ngọn lửa đang cháy lớn hơn, nóng hơn. Có lẽ người duy nhất trong quán này hiểu tôi đang nghĩ gì chỉ có mình ông Kha, vì vậy cứ đi ngang tôi ông Kha lại vỗ vai một cái trấn an tinh thần … nếu không có mấy cái vỗ vai đó chắc tôi cũng khó mà tập trung được vào công việc.
Kết thúc buổi làm, tôi lặng lẽ chạy xe qua nhà em. không phải để gặp em … mà tôi chỉ muốn ngồi nhìn vào khung cửa sổ của em, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ an lòng. Đứng một lúc bổng nhiên cửa nhà em mở, dáng người quen thuộc bước ra … là em. Hôm nay em mặc một chiếc váy màu đen gợi cảm từ xa tôi không thể nhìn rõ gương mặt em nhưng tôi biết chẳng ai khác đang đứng đó là người yêu tôi. Định nhấc chân chạy về phía em thì tôi buộc đứng lại núp trở vào trong gốc cây. Chiếc xe hôm trước từ từ lăn bánh ra cổng, người đàn ông dừng xe bước ra mở cửa cho em vào … bất giác tôi nhìn thấy họ thật xứng đôi, bất giác bàn tay tôi bấm chặt vào gốc cây, vai run run mĩm cười chua xót.
Chiếc xe chậm chậm đi ngang mặt tôi, khung kính màu đen vô hình trở nên một vật cản quá xa xăm … em ở đó … mà chẳng thể nhìn thấy nhau … em đi bên người ta đó … tôi chỉ biết đừng nhìn … Hơn mười một giờ khuya rồi mà còn đi ra ngoài … có lẽ câu trả lời dành cho tôi đã có … giấc mơ … phải chăng chấm dứt từ đây. Bên trong nhà em, tiếng cãi vả đang vang lên … có lẽ anh Huy đang tranh luận gì đó với mẹ em … nghe thấy đó những cũng không để làm gì … tôi ngửa mặt mỉm cười lên xe chạy trở về căn gác trọ nhỏ bé của mình …
Bóng đêm như nuốt chửng lấy tôi … mọi thứ đều im lặng. Tôi gục đầu … chìm vào giấc ngủ…
Tiếng điện thoại dồn dập vang lên giữa khuya làm tôi tỉnh giấc. Mệt mỏi cầm lấy điện thoại … là số máy quen thuộc của em hiện lên trên màn hình … Trong đầu tôi nghĩ sẽ tắt máy nhưng chẳng hiểu vì sao ngón tay lại bấm nút nghe … giọng em vang lên trong điện thoại … nghẹn ngào và gấp gáp
– Anh … anh ơi … mau tới đây đưa em ra khỏi đây đi anh … em sợ lắm … anh ơi …
Tôi nói như hét lên trong điện thoại
– Thy … em đang ở đâu … nói anh nghe nhanh … em không sao chứ
– Em … em sợ lắm anh ơi … em đang trốn trong tolet nè … anh cứu em đi …
– Em nói anh địa chỉ … nhanh đi em
– Dạ … khách sạn … trên đường … phòng …
– Được rồi em ở yên đó anh tới ngay
– Nhanh nhanh nha anh … em sợ lắm
Tôi tung cửa phóng xe như điên trên đường, có lúc phải thắng gấp để hỏi đường rồi lại phóng xe như điên đến cái đường có khách sạn em đang ở. Tôi chẳng cần biết em đang làm gì mà phải cầu cứu … tôi chỉ biết nếu tôi đến thằng nào làm gì em … tôi sẽ giết thằng đó … nhất định như vậy … nếu có ai nhìn được vào đôi mắt của tôi bây giờ … sẽ chẳng khác nào đôi mắt của một con thú.
Cuối cùng tôi cũng tìm được cái khách sạn nơi em ở. Tôi quăng xe lao ngay vào trong. Có hai người bảo vệ ngăn tôi lại
– Nè nhóc … đi đâu chạy ào áo ghê vậy mậy
– Tránh ra …
– Nè ăn nói đàng hoàng nha … mày muốn quậy hả
Tôi biết thế nào cũng không thể chống lại nổi hai người bảo vệ to cao này … dù cơn điên trong người tôi đang như ngọn lửa phừng phừng khó mà kiểm soát được. Tôi móc trong túi đưa cho hai ông bảo vệ tất cả số tiền còn lại tôi có.
– Anh chỉ giùm em phòng 405 … bạn gái em đang cầu cứu em trong tollet phòng đó
– Vậy vậy là sao … mày bình tĩnh đi nhóc
– Dạ … em không biết chuyện gì nửa, bạn em call cầu cứu em … chắc có chuyện gì … anh giúp dùm em …
– Được được rồi … từ từ
Ông bảo vệ cầm tiền cất vào túi vội dẫn tôi đi về phía thang máy, ông còn lại chạy lại tiếp tân để lấy chìa khóa.
– Phòng 305 phải cái ông đi xe hơi màu xám không nhóc
– Dạ chắc vậy … hồi chiều em có thấy ổng chở bạn em đi
– Rồi chắc lại dụ dỗ con gái người ta rồi … chuyện này tau thấy hoài
– Dạ
Lên đến phòng ông bảo vệ kiu tôi bình tĩnh rồi đi lại gõ cửa phòng
– Anh ơi … xin lỗi vì đã làm phiền … khách sạn tụi em có chuyện cần hỏi.
Khoảng một phút trôi qua. Có một người đàn ông mở cửa phòng. Trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi, nhưng qua nét mặt tôi có thể nhận ra chính là người lúc này chở em đi. Lập tức tôi xông vào phòng mặc cho ông bảo vệ với người đó ngăn cản … Tôi lao vào phòng … nhìn quanh. Quần áo đang vứt lung tung trên giường, có cả giỏ xách của em thường sử dụng nửa. Tôi chạy ào lại cửa tollet nhẹ nhàng.
– Em … là anh nè … M nè … em ra đi … anh đưa em về …
– Anh ơi … em sợ lắm … huhu …
Em mở cửa bước ra … chiếc váy trên người em xộc xệch, người nồng nặc mùi rượu … ôm chầm hôn như mưa lên môi tôi. Người đàn ông tôi đoán tên Quang vội chạy lại đẩy tôi ra đấm thẳng vào mặt khiến tôi ngả ngay ra đất.
– Mày làm gì vậy thằng khốn … vợ sắp cưới của tau mà … còn em … quá đáng lắm nha Thy … em không biết mình là ai hả
Em giằng tay Quang ra hét lên lao thẳng vào người khiến hắn lúi chúi ra phía sau
– Tui không biết … sao anh dám đánh ảnh … tui giết anh …
– Em điên đủ chưa Thy …
Quang xô em ngả ra đất rồi quay ra nói với ông bảo vệ
– Khách sạn anh làm ăn kiểu gì để thằng điên kia tôi vào quậy vợ chồng tôi hả
– Dạ … dạ tụi em không biết … để em lôi tôi ra …
Ông bảo vệ toan bước tới lôi tôi ra. Tuy vừa bị đánh đau nhưng tôi vẫn cố gắng đứng dậy nhảy lên giường lao đến góc phòng chụp ngay cái bình chữa cháy (trong lúc tới đây tôi đã có nghĩ đến tình huống tệ nhất như thế này nên lúc lao vào phòng tôi đã cố gắng nhìn quanh để tìm hung khí rồi mới chạy lại gõ cửa tollet). Tôi dùng hết sức bình sinh giật phăng cái chốt, do giật mạnh và không quen nên ngón tay tôi bị rách toét máu. Chẳng quan tâm, tôi chỉa vòi phun về phía ông bảo vệ la lên
– Anh đừng có xen vào. Thy em lại đây với anh
Em loạng choạng đứng dậy leo lên giường chạy về phía tôi. Ông bảo vệ và Quang cũng hơi chùn tay khi tôi khẽ xịt thử bột chữa cháy.
– Nè nhóc có chuyện gì từ từ nói … đừng có quậy …
– Không anh cứ đứng qua một bên để tụi em giải quyết … còn không … tui giết anh đó
Tôi gằng giọng.
– Bửa nay tui mà không đưa được Thy ra khỏi đây … tui thề sẽ quay lại trả thù … đừng có cản tui.
– Đ.m mày đừng có điên nhóc
– Anh biết tui điên thì chuyện gì tui hổng dám làm hả … nhắm dám giết được tui thì giết.
Tôi nói nhẹ nhàng … nhưng dứt khoát từng chữ, gương mặt tôi nóng bừng,tay cầm chắc bình chữa cháy sẵn sàng nếu ông bảo vệ lao vào. Có vẻ sự quyết liệt của tôi cũng khiến ông bảo vệ hơi ngại cho nên đứng im vẫn chưa làm gì. Người tên Quang lúc này mới nhẹ giọng
– Nè … cậu là ai … sao tự nhiên quậy quá trời vậy … có gì nói chuyện từ từ…
Tôi mĩm cười
– Tui là người yêu của Thy…
– Người yêu…
Quang ngạc nhiên nhấn giọng rồi nhìn phía em đang đứng sau lưng ôm chặt lấy tôi.
– Chuyện này là sao hả Thy…
Em trả lời rất lạnh lùng, rõ ràng từng chữ … dường như sự có mặt của tôi khiến em rất bình tĩnh để lấy lại thái độ như thường ngày.
– Đây là người yêu của em. Anh Huy có nói với anh hồi bửa đó.
– Là thằng nhóc này hả…
– Phải!
– Em! …
Quang hất tay ôm mặt rồi ngồi xuống ghế im lặng một lúc rồi nhìn tôi.
– Thì ra cậu là cái người làm bé Thy nhất quyết phản đối chuyện đám cưới hả…
Tôi nhẹ giọng.
– Ừ … nhưng tui hổng có làm … cưới hay không là quyền của Thy
– Vậy sao! Cậu cũng dzữ dằn quá nhỉ. Giờ bỏ cái bình chữa cháy xuống được chưa.
Tôi mĩm cười.
– Ra khỏi đây bỏ sau. Giờ anh tránh ra ha … tui với anh sẽ nói chuyện sau
– Không nói bây giờ được hả
– Ờ … giờ nói chuyện … không có hợp. Vậy nhé … Đi em
Tôi đi từ từ ra cửa, em líu ríu theo sau không quên cầm cái giỏ xách trên giường
– Thy … sao em làm vậy với anh. Anh có làm gì sai đâu
Quang khẽ ngẩn mặt nhìn em … Em mĩm cười, tay vẫn nắm chặt tay tôi chẳng quay mặt lại
– Em chỉ coi anh là bạn. Người em yêu là M…
– Vậy sao từ lúc đính hôn tới giờ em không nói gì…
– Anh hỏi mẹ em nha anh …
Em quay qua tôi
– Mình đi đi anh …
– Ừ
Tôi nắm chặt bình chữa cháy đi ra ngoài, vài người nghe tiếng động cãi nhau đứng tò mò nhìn. Tôi chẳng quan tâm kéo tay em vào thang máy … Trong thang máy cũng đang có người. Em chẳng quan tâm quay qua hôn lên môi tôi. Rồi mỉm cười
– Nhớ anh quá
– Ừ … biết mà
– Hihi …
Em ôm chặt lấy tay tôi. Cửa thang máy mở ra … Tôi nhìn xuống chân em … tiểu thư của tôi đang đi chân không … Tôi khom lưng xuống
– Lên anh cõng ra xe nè
– Nổi hông đó
– Nổi mà
Em nhẹ nhàng leo lên lưng vòng tay ôm chặt tôi, hai tay cầm bình chữa cháy, tôi cõng em ra cổng, dựng xe lên đề máy, em leo lên xe ngồi sau lưng. Tôi quăng bình chữa cháy xuống đất mĩm cười chào ông bảo vệ khác đang đứng gần đó nhìn em với tôi ngạc nhiên rồi siết ga phóng đi. Đường Sài Gòn ban đêm lạnh thật nhưng chẳng đủ làm tôi thấy run … vì sau lưng em đang ôm chặt ngả đầu lên vai tôi …
– Em nhớ anh lắm … nhớ sắp điên lên được … huhu em sợ lắm … em sợ anh sẽ hổng tìm em … em sợ anh bỏ rơi em rồi … huhu may quá … anh hổng bỏ em … nhớ anh lắm luôn …
– Ừ … anh ở đây rồi nè … đừng khóc nửa …
Tôi khẽ quay lại … em ngẩng mặt lên mĩm cười lau nước mắt hôn 1 cái nhẹ lên môi tôi rồi ngả đầu xuống.
– Em yêu anh … Tôi im lặng siết ga … vậy là … câu trả lời đã có … tự nhiên cảm thấy háo hức cho những điều sẽ đến. Tôi biết rằng sóng gió đang cuồn cuộn kéo đến. Nhưng chẳng hề gì … em của tôi đang ở đây … em của tôi đã gọi cho tôi … em của tôi đã sẵn sàng bên tôi bất chấp tất cả.
Cuối cùng đã đến nhà … người em vẫn còn mùi rượu … Đưa em vào nhà … dắt xe lên rồi khóa cửa lại. Em ôm chầm lấy tôi hôn như mưa. Mọi thứ như vỡ òa sau bao ngày xa cách, một ngày như hàng năm trời … nhớ em đến điên lên được. Tôi vội đáp lại những nụ hôn của em … vội vả và gấp gáp. Chưa bao giờ bên nhau em và tôi cuồng nhiệt như bây giờ. Không có gì có thể chia cắt được em với tôi lúc này. Cả hai lao vào nhau cho thỏa bao ngày đau khổ chia ly, cảm xúc như vỡ òa hạnh phúc … tình yêu thăng hoa trong những tiếng gọi tên nhau, trong hơi thở, trong mồ hôi và cả nước mắt. Em vẫn gọi tên tôi, em lập lại hàng trăm lần ba tiếng “em yêu anh” … đó … còn gì hạnh phúc hơn … còn đòi hỏi gì hơn ở một tình yêu chân thành nhất.
Ôm em trong lòng … tôi mĩm cười hạnh phúc. Em cũng nằm im ôm chặt tôi …
– Có chuyện gì mà ở khách sạn vậy em.
– Dạ … là trò của mẹ em đó. Mẹ muốn em gạo nấu thành cơm với anh Quang nên mới xúi ảnh đưa em đi bar. Anh hai biết nói em hay. Lúc anh Quang chuốc rượu em giả bộ say nhưng để ý đường với địa chỉ khách sạn, ổng đưa em vào … chờ ổng lo cởi quần áo em chạy vô tollet khóa cửa lại gọi anh đó.
– Ờ vậy à … may ghê … anh cũng ngủ hổng tắt chuông nên chạy tới kịp.
– Em biết anh sẽ tới mà.
– Sao biết…
– Vì … anh ngốc yêu em …
– Uhm …
Em chu miệng ngắt mạnh vào hông tôi …
– Ghét anh lắm … lúc em về đây … anh hổng thèm đuổi theo cũng hổng thèm điện thoại, hổng thèm nói gì hết luôn … làm em cứ tưởng … anh lại lạnh lùng bỏ em luôn rồi … huhuhu.
Em nghẹn ngào … đấm nhẹ vào ngực tôi liên tiếp … Tôi chỉ mĩm cười hôn lấy em
– Anh xin lỗi … không phải anh bỏ em … anh cần thời gian để suy nghĩ nên làm gì mà … cả em nửa, phải cho em thời gian suy nghĩ chứ … tụi mình còn nhỏ đâu có đùng đùng muốn làm gì thì làm được nè …
– Biết rồi … nhưng … người ta sợ anh bỏ người ta thiệt … anh biết em sợ lắm không hả
– Uhm … anh biết mà … anh cũng sợ mà … thì giờ đang ôm em rùi nè …
– Uhm …
Em nín khóc ôm tôi thật chặt hiền ngoan như chú mèo vừa trãi qua cơn mưa ướt vậy … run rẩy … cần sự che chở … Đôi mươi tuổi đầu … vậy mà … em của tôi đã phải chịu nhiều sức ép như vậy … còn đứng vững để yêu thương tôi đến bây giờ … em của tôi cũng rất kiên cường rồi đó … Vẫn câu nói cũ … vai tôi tuy nhỏ … nhưng xin nguyện được giang đôi tay này … che chở em.
Tiếng em thở đều đều cuộn tròn trong vòng tay tôi im ngủ, thi thoảng đôi tay em siết chặt lấy tôi trong cơn mê … em của tôi có lẽ đã quá mệt mõi về tinh thần suốt mấy hôm nay. Tôi cũng vậy, nhưng tôi không cho phép mình mệt mỏi vì tôi cần phải che chở cho em nửa mà. Trong đầu tôi chuẩn bị sẵn cách đối phó với mọi tính huống sẽ diễn ra cũng như đã sẵn sàng mọi thứ để giữ em ở lại bên tôi bất chấp tất cả. Trời Sài Gòn ban đêm im lặng nao lòng, nhìn em ngủ ngon như thiên thần nhỏ, lòng tôi rộn lên niềm hạnh phúc … mỗi lần nhìn em ngủ tôi luôn cảm thấy như vậy. Khẽ hôn nhẹ lên bờ môi em, tôi mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng … mọi thứ lại diễn ra như những ngày bên nhau. Lại một nụ hôn ngọt ngào từ em đánh thức tôi dậy, lại cảm giác có con ma đáng yêu đè lên người nhún nhún cười khúc khích không cho tôi ngủ nướng. Không thèm mở mắt tôi giơ tay kéo em vào lòng mĩm cười
– Dậy sớm vậy tiểu thư
– Người ta dậy lâu rùi … có tên ngốc anh ham ngủ nướng hoài lun. Dậy điiiiiii em muốn ăn sáng
– Ờ … vậy làm ơn đánh thức anh dậy dùm đi. Ngủ nửa rồi nè
– Hihi đồ đáng ghét
Em cúi người hôn thật sâu lên môi rồi nắm tay kéo tôi dậy. Mỉm cười ôm em vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc em sau đó tôi mới chịu lếch vào tolet vệ sinh cá nhân. Vừa chạm tay vào nước tôi vội rụt lại vì đau rát. Nhìn bàn tay tôi mĩm cười tự cốc nhẹ vào đầu mình, lại vì em mà bị thương rồi. Ngón tay tôi bị sướt do rút chốt bình chữa cháy hôm qua giờ sưng tấy lên đỏ loét, nhìn vào gương suýt phì cười vì vết bầm nho nhỏ trên khóe mắt phải, do cú đấm đêm qua của Quang đây mà. Sử dụng tay trái để đánh răng, rửa mặt nhẹ nhẹ tránh đau xong tôi đi ra ngoài thay đồ. Em đứng sau lưng tự bao giờ mĩm cười cầm tay tôi lôi băng trong hộp dụng cụ y tế ra cốc nhẹ lên đầu tôi.
– Đưa đây em băng cho. Anh đó … lâu lâu cũng liều lắm lun nha…
– Bảo vệ người yêu mà …
– Cảm ơn hen … học ai cái kiểu nói chiện dẻo miệng quá dzạ …
– Ờ ờ … tự ngâm cứu đó …
– Hihi … mệt ghê. Chút em mua trứng gà lăn vết bầm cho anh..
– Ờ ờ thôi khỏi đi em … lăn đau …
– Biết sợ đau luôn …
– Đau ai hổng sợ trời …
– Hihi đáng ghét … Xong rùi đó đi ăn sáng đi em đói bụng lắm rùi nè
– Ờ …
Tôi dắt xe ra ngoài, em khóa cửa leo lên ôm chặt sau lưng. Tôi siết ga chạy ra quán ăn gần đó để ăn sáng. Gọi một tô hủ tiếu và tô bánh canh cho em tôi mới phát hiện cái ngu của mình. Tay bị sướt ngay ngón giữa lấy gì mà cầm đũa thành ra loay hoay một hồi với cái tay trái không thuận, hủ tiếu thì hổng gắp được cọng nào mà đũa thì rớt suốt. Cái khó ló cái khôn, tôi lấy muỗng dầm dầm cho hủ tiếu đứt nhỏ ra … Em ngồi kế bên âu yếm nhìn từng hành động của tôi rồi cốc nhẹ lên đầu
– Tự nhiên dầm hủ tiếu chi dzạ …
– Ờ ờ dài quá làm biếng gắp …
– Xí đồ nói dóc … tay đau chứ gì … Nè đổi bánh canh của em đi …
– Ờ ờ …
Em đẩy tô bánh canh qua cho tôi rồi kéo tô hủ tiếu về mình ăn ngon lành. Hai đứa cứ như cặp tình nhân mới quen ấy. Đang ăn, chốc chốc lại quay qua nhìn nhau mĩm cười.
– Đưa em đi coi phim đi anh …
– Ờ … sao tự nhiên đòi coi phim …
– Vì em muốn hẹn hò với anh …
– Ờ ờ … ngộ ha …
– Uhm …
Tôi mỉm cười chạy xe hướng về megastar, từ lúc quen nhau đến giờ, bao nhiêu chuyện xảy ra có bao giờ tôi với em hẹn hò với nhau như bao cặp tình nhân khác đâu. Quen nhau từ sự lạnh lùng của cả hai, đến gần với nhau bằng những tai nạn, yêu nhau bởi sự quan tâm chăm sóc mỗi ngày. Có lẽ cũng nên có một buổi gọi là hẹn hò cho lãng mạn như mấy cặp tình nhân bình thường chứ. Đưa em vào trong, chọn một bộ phim tình cảm hài nhẹ nhàng để xem, em ôm chặt tay dựa đầu vào vai tôi im lặng xem phim, thi thoảng cười khúc khích như trẻ con, thi thoảng rướn người hôn nhẹ lên môi tôi. Tình yêu … luôn cần những điều lãng mạn kia mà.
Xem phim xong tôi đưa em về Coutryhouse để trốn cái nóng của buổi trưa Sài Gòn. Một cafe không đường, một cam vắt thêm tí muối cho cả hai … vậy là vừa đủ cho thói quen yêu thương từ em và tôi. Bẻ trộm một cành hoa trong bồn tôi đặt vào tay em mĩm cười …
– Hình như chưa bao giờ anh nói với em câu này … giờ tự nhiên muốn nói … hy vọng hổng quá muộn …
Em im lặng, mắt âu yếm nhìn tôi chờ đợi điều tôi sắp nói. Yêu nhau đến không còn gì yêu hơn nửa vậy mà tự nhiên tay tôi run, tim đập thình thịch, miệng ấp úng như gà mắc thóc …
– Em … làm … làm bạn gái … anh nha …
Ngập ngừng cả buổi, gãi muốn tróc da đầu cuồi cùng tôi cũng hoàn thành được trọn vẹn câu nói … Hình như em bất ngờ với cái ý định ngố tồ của tôi cho nên mắt em tròn xoe, má ửng hồng … có lẽ lần đầu tiên em thấy một người yêu nhau từ lâu, bên nhau vượt qua bao nhiêu yêu thương giờ tự nhiên lại đòi tỏ tình. Tôi cũng cảm thấy tôi cũng rảnh thiệt ^^. Em nắm chặt tay dựa đầu vào vai tôi khẽ gật đầu
– Dạ …
Em hiền ngoan như chú mèo con, chẳng còn một chút lạnh lùng kiêu sa thường ngày, bên tôi … em luôn như vậy … Dường như khi yêu con người ta ai cũng là một người khác so với phần còn lại của thế giới. Em cũng vậy … và tôi cũng vậy.
Nhấp một ngụm cam vắt của mình em nhẹ nhàng quay qua nhìn tôi
– Anh … mẹ em sẽ gây chuyện với anh đó …
– Ờ anh biết …
– Anh có sợ không …
– Anh chỉ sợ mất em thôi …
– Dạ …
Em im lặng … tôi cũng chìm vào suy nghĩ của riêng tôi. Rồi em lại lên tiếng
– Anh … có chịu bỏ tất cả để yêu em không …
– Ừ …
– Hổng hối hận hả…
– Ừ …
Tôi hôn nhẹ lên tóc em thầm thì
– Anh yêu em …
Cafe đắng bổng dưng ngọt ngào đến lạ. Tôi đang sống rất thật với cảm xúc của mình, có lẽ cho mãi đến giờ … đó là những khoảnh khắc duy nhất tôi sống thật với suy nghĩ trong mình … tất cả cũng từ tình yêu của em mang lại sự thay đổi đó. Em gật đầu … cắn nhẹ lên vai tôi mĩm cười vui vẻ … Suy nghĩ một hồi em của tôi lại lên tiếng trước.
– Anh … hay là anh đưa em đi khỏi Sài Gòn đi …
– Đi đâu em
– Đi đâu cũng được … em sợ ở lại đây nhà em kiếm được thì …
– Ờ … anh hiểu mà.
Tôi đưa ly cafe lên miệng uống một ngụm dài rồi chép miệng.
– Không cần đi đâu hết. Cứ ở lại đây. Mọi chuyện anh suy nghĩ kỹ cho tương lai hai đứa mình rồi. Chỉ cần em mạnh mẽ bên anh … chuyện còn lại anh sẽ lo được
– Là sao anh …
– Ừ … tụi mình còn nhỏ thiệt nhưng anh nghĩ nếu em vượt qua được tâm lí với gia đình em thì mọi thứ khó khăn cỡ nào tụi mình cũng bên nhau được hết.
– Anh … nhưng nhà em …
– Đừng lo. Anh biết nếu em từ bỏ gia đình theo anh sẽ nhiều khó khăn lắm, nhất là cuộc sống lâu dài sau này vì tụi mình còn nhỏ mà. Nhưng anh tính hết rồi, hỏi ý anh Kha nửa. Anh vẫn sẽ đi học, vừa đi làm có gì anh Kha sẽ lo việc làm cho anh, học phí của anh cũng hổng nhiều nên hổng cần lo quá … còn em thu nhập đi diễn cũng đủ lo lắng cho cuộc sống hàng ngày, lo cho cả việc em học nửa. Anh cũng hy vọng mọi thứ không đẩy tụi mình tới mức phải bắt em rời bỏ gia đình … như vậy em sẽ khó khăn nhiều lắm …
– Thì ra anh tính tới mức này lun rùi sao … em đồng ý hết nè … miễn được bên anh khó khăn mấy em cũng chịu. Em còn anh Huy, có dì em, bà ngoại em ủng hộ tụi mình đó …
– Vậy tốt quá … trước mắt cứ vững tin như vậy khi nào anh tốt nghiệp, em học xong mình từ từ thuyết phục gia đình em sau …
– Dạ …
Em dựa đầu vào vai tôi im lặng. Mấy ngày xa em tôi đã suy nghĩ rất nhiều tình huống và đã hỏi qua ý của ông Kha. Trong tình huống xấu nhất nếu em dám bỏ gia đình theo tôi thì cuộc sống hai đứa có lẽ cũng không quá khó khăn vì tôi ít ra cũng có thu nhập, em thì càng khỏi phải nói tính chất công việc của mình một tuần em diễn một vài show là gấp 10 lần lương tôi làm một tháng. Công việc của em là ngắn ngày, còn của tôi sẽ là lâu dài về sau. Chỉ cần cả hai thực sự cố gắng chẳng khó khăn nào không vượt qua hết. Bắt em rời bỏ mọi thứ để bên tôi sẽ thiệt thòi cho em lắm nhưng tôi biết một khi em quyết định yêu tôi em đã không bao giờ quan tâm đến khó khăn thiệt thòi … và tôi biết tuy em còn trẻ nhưng em của tôi đủ chín chắn và nghị lực để vượt qua tất cả khó khăn của cuộc sống vật chất bình thường hằng ngày với tôi mà.
– Em suy nghĩ kỹ lời anh nói nha. Sống với nhau nhiều chuyện nảy sinh lắm đó không như yêu nhau bình thường đâu. Sẽ có lúc anh hoặc em mệt mỏi chán nản, rồi lục đục cãi nhau này nọ nửa vì tụi mình còn trẻ lắm mà. Anh hổng muốn vì suy nghĩ và tình cảm bồng bột nhất thời của tuổi trẻ làm hại đến tương lai sau này đâu … anh đã sẵn sàng … quyết định còn lại là em đó … anh …
Em bịt miệng tôi lại mĩm cười
– Em đồng ý … em đồng ý … em đồng ý …
Em nhắm mắt lập lại đến ba lần trước khi ôm cổ hôn tôi thật lâu mặc cho vài người đang nhìn về phía em và tôi. Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng … em đồng ý, tôi cũng không ngại ngần gì mà đương đầu với tất cả để giữ em. Người con gái tốt nhất cho gia đình nhỏ tôi sẽ cố gắng xây dựng. Tôi sẽ làm tất cả để chăm sóc thật tốt bù đắp cho em, tôi sẽ học và làm bất cứ gì để đủ kinh tế lo lắng cho em sau này kể cả việc phải từ bỏ ước mơ công việc của mình nếu cần thiết. Không có gì quan trọng bằng em lúc này và về sau nửa … không có ước mơ nào so sánh được việc ở bên em … vì đơn giản em chính là ước mơ của tôi.
– Giờ em trở về nhà nha anh. Em muốn nói chuyện với mẹ một lần nửa …
– Ừ. Cũng được nhưng em phải bình tĩnh đó …
– Uhm nè. Em cũng sẽ nói chuyện với anh Huy và ngoại em nửa …
– Anh cũng tính nói vậy. Dù sao cũng phải hỏi ý kiến người lớn…
– Còn anh …
– Anh hả … một mình anh quyết định đủ rồi. Anh nghĩ nhà anh khi biết chuyện cũng sẽ ủng hộ. Nếu không ủng hộ cũng chẳng quan trọng lắm. Anh cứng đầu từ nhỏ rùi mà …
– Hay quá ha … hèn gì …
– Hèn gì hả em …
– Hư hỏng mặt thấy ghét …
– Ờ ờ …
Em nhìn sâu vào mắt tôi
– Anh …
– Sao em …
– Cảm ơn anh …
– Sao cảm ơn anh …
– Uhm vì anh đã luôn bình tĩnh … anh làm em thấy an tâm lắm …
– Ờ cũng buồn cũng rối lắm chớ …
– Em cũng vậy. Anh mà hổng ở bên em chắc em sẽ điên lun đó …
– Ừ … anh ở đây mà. Em phải mạnh mẽ lên nha …
– Dạ em biết rùi người yêu … hihi …
– Giờ anh đưa em về …
– Thui … anh đưa em qua nhà nhỏ Hân chút em gọi anh Huy đưa em về nhà sau …
– Ờ vậy cũng được…
Tôi mĩm cười gọi tính tiền, em vẫn tranh thủ ngả vào vai tôi. Tự nhiên thấy vai mình nhỏ nhưng cũng vững đó chứ … ít nhất là về mặt tinh thần cho em.
Đưa em qua nhà nhỏ Hân xong tôi quay xe trở về quán ngay, không phải để làm mà để kiếm ông Kha thông báo tình hình. Vừa gặp tôi kéo vội ông Kha vào một góc bàn nhanh chóng thông báo lại mọi chuyện xảy ra hôm qua đến giờ cả việc tôi và em đã thống nhất với nhau nửa. Nghe xong ông Kha gật gù
– Tốt … vậy là tau hổng có nhìn lầm mày. Cứ bình tĩnh mà làm, con Thy nó thương mày thì đừng có lo mấy chuyện kia. Có gì tau tính phụ cho mày … anh em tau không có bỏ mày đâu. Tau đéo muốn thấy thằng anh em của tau bị giống tau hồi trước. Cố gắng lên mày.
– Dạ vậy thì cảm ơn anh. Hổng có anh cho ý kiến chắc em cũng hổng dám mạnh miệng vậy nửa …
– Tào lao ơn nghĩa gì. Anh em không mà. Đi làm việc tiếp đi có gì cho tau hay.
– Em biết rồi.
Ông Kha đứng dậy vỗ vai tôi mấy cái rồi xách xe đi kiếm chị Tiên làm gì đó không biết. Còn tôi thì thay đồ quản lí quán thế chỗ cho ổng. Ở nhà nhờ cha mẹ ra ngoài thì nhờ bạn bè. Câu nói này luôn luôn chính xác ít nhất cho tới lúc tôi viết hồi ký này … thực sự tôi đã may mắn được giúp đỡ từ nhiều người bạn tốt.
|
Chương 38 Phần 38
Một cơn mưa nhỏ đi qua … không lớn nhưng cũng đủ làm những người khách đang ngồi ngoài trời phải di chuyển vào khu có mái che. Sài Gòn luôn có những con mưa bất ngờ như vậy giống như chuyện của em và tôi vậy luôn có những bất ngờ, luôn có những điều không thể tin được diễn ra. Có lẽ nếu mọi chuyện bình thường thì tình cảm của em và tôi có lẽ chắc cũng chỉ bình thương mà thôi … Mưa tạnh … vài vị khách lại quay trở ra ngoài trời để ngồi, tôi cũng rời khỏi suy nghĩ của mình để trở lại với công việc. Cũng muốn điện thoại cho em lắm nhưng lại thôi, có lẽ em đang cố gắng nói chuyện với mẹ, gọi vào những lúc thế này không nên chút nào.
Trời tối, tôi vẫn tiếp tục công việc bình thường, kiểm tra đèn các khu, từng ánh đèn sáng lên như đốt thêm một ngọn lửa trong lòng tôi … hồi hộp và lo lắng. Sau khi bật xong đèn khắp quán tôi quay lại chỗ cũ ngồi xuống nghỉ ngơi một tí, mắt hướng ra cổng quán như một thói quen mong chờ em hằng ngày. Những ký ức chợt quay về … những ngày đầu quen nhau … lạnh lùng đến buồn cười … lạnh lùng đến yêu thương. Chẳng thể tin được ngày hôm nay hai con người đều cứng đầu ngang bướng lại đến được với nhau, cũng nhau trải qua những cung bậc của tình yêu, không phải thứ tình cảm đúng cái tuổi mà hai đứa cần có … mà vô tình cuộc sống đã đẩy em và tôi sớm rơi vào thứ tình cảm mà có lẽ chỉ nhìn thấy ở những người lớn hơn em và tôi … Tự nhiên lại thèm café. Tôi quay qua nhỏ phục vụ đứng gần đó nhờ mang giùm một ly cafe không đường rồi im lặng chờ đợi. Hình như tôi là thằng phục vụ khác đời nhất trong những người đi làm phục vụ … giờ làm mà tỉnh bơ ngồi gọi cafe uống. Nhưng với cái mối quan hệ của tôi với ông Kha thì chuyện này cũng hổng có gì lạ …
Vị đắng của cafe lan tỏa khắp miệng, đắng sâu trong tận cổ họng … tôi im lặng nhắm mắt thưởng thức chẳng quan tâm đên xung quanh nửa. Tự nhiên thấy mình im lặng đến lạ, tự nhiên thấy mọi thứ xung quanh bình yên đến lạ … tự nhiên thấy mình vững vàng đến lạ.
– Phục vụ mà ngồi uống cafe ngang nhiên quá ha
Tiếng nói vang lên từ sau lưng … chẳng quay lại tôi cũng biết là ai … mĩm cười
– Ừ
– Em nhớ anh quá …
Khẽ vòng tay ôm lấy cổ tôi … em thì thầm … Mới xa nhau có vài tiếng mà đã nhớ … đúng là yêu quá hóa điên mất rồi … vì chính tôi cũng nhớ em nhiều. Đưa tay luồn vào tóc em, tôi cảm nhận được hơi ấm, mùi hương thân thiết …
– Hai đứa mày tính đóng phim tới sáng hả
Lại giọng 1 người con trai vang lên từ sau lưng. Tôi mở mắt ra quay lại … em cũng rời tôi ra ngồi xuống bên cạnh. Là anh Huy vừa nói. Tôi đứng dậy kéo ghế mời anh Huy ngồi rồi hỏi
– Dạ anh uống gì em làm luôn cho
– Cafe đi em.
Tôi quay lưng đi vào trong nhờ pha chế làm thêm một ly cafe với ly cam vắt không đường rồi mang ra ngoài bàn. Ngồi xuống cạnh em chưa kịp nói gì em đã nắm chặt lấy tay tôi. Dùng tay còn lại đẩy ly cafe tới trước mặt anh Huy tôi nhẹ giọng
– Anh uống cafe đi, quán em cafe ngon lắm …
– Ừ …
Anh Huy đưa ly cafe lên miêng uống một ngụm nhẹ rồi chép miệng
– Em thương con Thy theo kiểu nào M … anh gọi em là M được không
– Dạ … cái này Thy biết rõ hơn em anh
– Ừ.
Cả ba im lặng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình … cafe cạn đi hơn phân nửa anh Huy lại lên tiếng
– Mai anh dọn đồ con Thy qua phòng trọ của em. Đêm nay chắc nó hết về nhà được rồi
– Dạ … sao vậy anh
– Ừ cãi nhau cả buổi trời ở nhà. Giờ sao về được nửa. Con Thy nó cũng có nói với anh dự tính của hai đứa. Anh thì chỉ có con nhỏ này là em … thương tôi nhất nhà. Chưa thấy thằng anh nào như anh, em gái mình mà dám cãi cha mẹ dọn đồ xúi em gái bỏ theo người khác. Haha
– Em … xin lỗi anh … tại tụi em mà anh …
– Em chăm sóc em gái giùm anh nha M. Vài ngày nửa chắc anh cũng về Nha Trang sống với ngoại. Thy nó quyết định theo em … anh thì không gặp em nhiều. Hổng biết anh làm vậy có đúng không nửa. Kệ thử tin lời con Thy một lần giao nó cho em. Con nhỏ này chắc không nhìn lầm người đâu ha. Miễn hai đứa sống hạnh phúc, anh sẽ ráng giúp hai đứa học cho xong rồi làm gì tiếp theo thì làm.
– Dạ … em cảm ơn anh đã tin thằng nhóc như em. Em nghĩ được anh ủng hộ tụi em sẽ vượt qua được mà. Anh yên tâm, tiểu thư tốt như vậy mà chịu yêu thằng nhóc như em thì làm sao em làm khổ Thy được. Mơ còn hổng hết nửa là …
– Nói được phải làm được nha nhóc … Thôi trước mắt cứ vậy từ từ ổn rồi về Nha Trang nói chuyện với ngoại anh. Nhà anh giờ coi như chấm dứt … hết gia đình hết ba mẹ gì rồi. Tùm lum chuyện giờ thêm chuyện ép con Thy lấy chồng … ngày nào cũng thấy tôi khóc, nằm ngủ thì mớ kiu tên em … làm anh cũng xót lắm chứ giỡn à. Nói cho em biết từ nhỏ hai anh em anh có ba mẹ cũng như không nên anh cũng hổng thích nghe lời ba mẹ … anh hổng thương nó chứ thương ai giờ. Đó giờ mới thấy Thy nó cười nhiều hình như từ lúc nó quen em đó. Ngày nào về cũng tía lia cái miệng kể anh M thế này, anh M thế khác riết phát khùng với nó luôn. Anh cũng tính gặp em lâu rồi mà không ngờ gặp nhau thì tùm lum chuyện xảy ra như vầy. Xui thiệt. Lẽ ra anh phải ở đây chăm sóc con Thy … nhưng mà giờ bỏ nhà đi nên phải về Nha Trang làm việc mới đủ tiền lo lắng cho hai anh em nên mới gửi con Thy ở đây. Hai đứa coi ráng mà giữ gìn sống với nhau cho hạnh phúc. Để con Thy bị ép lấy chồng ở xa mà ngay người nó hổng thương vậy thì anh giao nó cho người nó thương cho nó vui chứ vòng vòng trước sau gì cũng bị ép lấy chồng sớm à … phù …
Anh Huy thở dài đưa ly cafe lên miệng uống cạn. Tôi giờ chỉ biết im lặng để lắng nghe từng dặn dò của anh Huy. Đúng là ít có người anh nào lại đi cãi lời cha mẹ giúp em gái mình theo sống với người khác trong khi em gái mình cũng còn trẻ, người anh Huy giao em gái lại cũng chỉ là một thằng nhóc còn nhỏ chưa biết ngày mai ra sao … mọi thứ cứ như một canh bạc mà người anh trai này đang mạo hiểm một lần vì hạnh phúc của em gái vậy.
Nhưng tôi nghĩ anh làm như vậy là đúng, không phải vì anh làm đúng ý muốn tôi là đúng mà cái đúng ở đây chính như lời anh nói. Nếu không tác hợp cho em và tôi sống với nhau thì em cũng vẫn phải đi lấy chồng, lấy chồng xa xứ và lấy người em không yêu. Có lẽ chính anh cũng đang chịu rất nhiều áp lực và đau khổ,có lẽ anh cũng chỉ là nạn nhân đang bị người lớn đẩy vào bước đường cùng. Đúng là anh trai của cô tiểu thư đáng yêu ngồi cạnh tôi đây … mạnh mẽ, chững chạc và rất bình tĩnh dù gia đình anh đang rối bời. Tôi đưa tay ra để mời anh bắt tay, bàn tay còn nguyên vết sẹo vì cứu em lần trước … có lẽ chính vì điều này mà anh Huy tin tưởng thằng nhóc như tôi chăng.
– Em hứa cố gắng hết sức để yêu thương Thy. Anh cứ tin ở em.
Anh Huy im lặng gật đầu bắt tay tôi … Đây là lần đầu tiên tôi bắt tay một người trong tình huống phải có quyết định quan trọng ảnh hưởng đến tương lai sau này của mình. Tương lai mà chính giây phút đó tôi biết em đã gắn chặt với con đường tôi đi.
– Thôi được rồi. Có gì nói chuyện sau. Giờ anh về nhà. Nè bé Cam em …
Anh Huy chưa nói hết câu em vội chồm lên bịt miệng anh Huy lại miệng chu chu ra …
– Trời … người ta dặn đừng có kiu tên đó rùi màaaaaaaa
Anh Huy với tôi sững người ra rồi cười nhẹ nhẹ … thì ra ở nhà em được anh Huy gọi là bé Cam.
– Mệt quá … trước sau gì thằng M nó cũng biết mà … bày đặt mắc cở nửa. Em qua phòng M ngủ đi. Mai anh đem quần áo qua cho. Tạm thời vậy chờ anh nói chuyện với ngoại có gì tuần sau hai đứa về thưa chuyện với ngoại. Ok
– Biết rồi … biết rồi … thương anh hai nhất nhà hihi.
– Anh đi nha M. Mai anh qua.
– Dạ em chào anh.
– Bye.
Anh Huy đứng dậy đi ra cổng. Đôi vai anh hơi run run … trở về căn nhà đó … có lẽ không khác gì địa ngục với anh bây giờ. Tôi khẽ siết chặt tay em như một cách để thông cảm với hoàn cảnh của anh em đang chịu mà tôi cũng là người trong cuộc đó thôi.
Anh Huy đi rồi … tôi quay qua nói với em
– Lúc nảy về nhà mẹ em la dữ lắm hả.
– Dạ.
– Sợ không? Có khóc không?
– Dạ không.
– Sao vậy.
– Em hổng có yếu đuối vậy đâu. Tự nhiên gặp anh xong em thấy thoải mái lắm, mẹ la cỡ nào em cũng hổng sợ. Thấy nhớ anh thui à.
– Vậy à … ngộ hen.
– Uhm … tại mấy lời anh nói … làm em vững tâm lắm. Hết sợ gì lun.
– Ừ … vậy là em quyết định bỏ theo anh rùi phải không. Không hối hận đó nha … sau này hổng có sống đầy đủ như ở nhà đâu đó.
– Em biết rùi. Em sẽ ráng làm quen. Có anh em hổng sợ gì hết. Em chỉ sợ … xa anh thui.
– Ngốc … hai đứa mình cũng cố gắng nha … yeah cái nè.
– Hihi yeah … yeah … chút chở em đi ăn kem hen.
Tôi và em đánh tay nhau như những người bạn. Tôi mĩm cười lắc nhẹ cằm em.
– Thui để anh kiu kem ra cho ăn, đi đâu nửa.
– Không thích … thích ăn kem giống hồi mới quen nhau kìa…
– Kem hộp đó hả…
– Uhm …
– Ờ ờ chút tan làm rùi đi …
– Hihi thương người yêu nhất nhà …
– Ờ …
Tôi dẫn em vào trong cho em ngồi chơi với chị thu ngân còn tôi quay trở ra làm việc. Ông Kha nảy giờ chắc cũng thấy tôi ngồi nói chuyện với em cho nên vừa thấy tôi đi ra liền tiến lại gần kéo tôi ngồi xuống nói chuyện. Tôi nhanh chóng thuật lại cuộc nói chuyện với anh Huy cho ông Kha. Nghe xong ông Kha gật đầu vỗ vai tôi nói một câu duy nhất.
– Ok … ráng lên mày. DM sống cho hết mình, đéo sợ gì hết, phải ngang tàn vậy mới đáng làm anh em tau chớ khà khà …
Ngang tàng … ừ đúng là em và tôi đang rất ngang tàng đạp lên những bức tường to lớn trước mặt để đến với nhau. Tôi mỉm cười nắm chặt tay tự nhủ phải cố gắng làm việc nhiều hơn nửa vì bây giờ tôi đã mang nặng trách nhiệm không chỉ với mẹ tôi mà còn có cả em nửa rồi. Vai tôi nhỏ … nhưng xin cố gắng làm chỗ dựa cho những người tôi yêu thương.
Những cơn gió cuối năm của tháng mười hai vẫn không thể ngăn được em và tôi đưa nhau lang thang khắp các con đường Sài Gòn đêm đó. Mọi thứ vẫn ấm áp mặc cho gió rít lùa vào khe áo, người tôi nổi cả gai ốc vì lạnh. Em của tôi ngồi sau lưng cũng lạnh không kém gì tôi. Đôi tay em run lên từng cơn siết chặt lấy người tôi. Hai con người tuy lẻ loi giữa phố xá vắng tanh… nhưng lại cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ cặp đôi nào trên thế giới. Nhìn qua nhìn lại, bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra… giờ mới phát hiện năm sắp hết… giáng sinh đang đến gần. Đột nhiên tôi mỉm cười, một nụ cười rất ấm áp chứ không phải nụ cười theo thói quen hằng ngày. Tôi đang nghĩ đến mùa giáng sinh này và cả những mùa tiếp theo nửa tôi chẳng còn một mình nửa… vì tôi đã có em … giáng sinh năm nay chắc sẽ đẹp biết bao nhiêu. Phát hiện ra tôi đang cười một mình em siết lấy eo tôi hỏi
– Người yêu cười gì dzạ
– Có gì đâu
– Xạo nha … nói em nghe coi
– Ờ…tự nhiên thấy yêu em
– Trời vậy mọi khi hổng có yêu hả
– Thì có
– Rùi sao
– Thì tự nhiên giờ anh thấy yêu hơn chứ sao
– Đồ khùng…hihi
Tôi im lặng. Ừ thì khùng khùng, khờ khờ mà vẫn có được em đó thôi.
– Anh nè
– Sao em
– Sắp giáng sinh rùi kìa
– Uhm
– Lạnh ghê anh ha
– Ừ.
– Sài Gòn nam nay sao tự nhiên lạnh ghê
– Tại em đó
– Sao tại em
– Tại em cứ đòi ăn kem hoài đó chứ sao
– Hihi vô duyên người ta đòi an kem liên quan gì tới thời tiết lạnh
– Chứ sao nửa…làm ơn lấy hộp kem xa xa cái bụng anh coi. Lạnh cóng rùi nè
– Hihi vậy hả…cho chết ai bỉu nảy giờ hổng nói.
– Ôm cứng ngắt sao nói.
– Đó lại vô duyên nửa. Chứ ai đang nắm tay người ta có chịu thả ra đâu kìa
– Ờ tại em yêu anh… hổng nắm tay sao được …
– Hihi đáng ghét.
Em cười khúc khích áp đầu vào vai tôi im lặng. Từng hơi thở của em nhẹ nhẹ phả vào gáy, ấm áp thơm thoang thoảng mùi con gái. Khẽ ngoảnh mặt ra phía sau hôn nhẹ lên bờ ôi em… tôi thầm thì
– Mạnh mẽ lên nha em.
– Dạ.
Em gật nhẹ đầu, áp chặt thân vào người tôi hơn nửa. Hộp kem em cầm tranh tay vẫn chạm vào bụng tôi lạnh buốt…nhưng lòng thấy ấm áp làm sao.
Tôi vòng xe quay trở về nhà. Vừa dắt xe vào đóng cửa lại em đã vội ôm chầm lấy tôi hôn thật sâu thật sâu… giữa những con gió lùa vào khe cửa….có hai còn người đang dính chặt lấy nhau như sợ rằng buông ra thì sẽ không bao giờ gần nhau được nữa. Kéo em ngồi gọn trong lòng, tôi dựa lưng vào tường, tay mân mê tóc em, tay còn lại cho vào bụng em xoa nhẹ nhẹ. Tay tôi lạnh làm em rùng mình cười khúc khích nép sát vào người tôi. Em mở hộp kem ra, kem đã tan nhưng vẫn còn rất lạnh vừa đủ để ăn chứ không cứng như đá nửa.
Một muỗng cho em, một muỗng cho tôi… xen kẽ vào đó là những nụ hôn nhẹ… có lúc chẳng còn phân biêt được kem nào nằm trong miệng tôi, kem nào nằm trong miệng em nửa… mọi thứ hòa quyện vào nhau ngọt ngào như mùi vị của tình yêu vậy… Rồi em và tôi lại cuốn lấy nhau trong đam mê hạnh phúc. Căn gác trọ nhỏ lạnh lẽo bởi những cơn gió lùa giờ ấm lên vì những tiếng gọi tên nhau trong hơi thở… Cuộc sống bên ngoài có lẽ lạnh lùng tàn nhẫn lắm… nhưng có hề gì… yêu và được yêu hết mình thì còn gì đáng tiếc hơn nửa cho một đời người.
Lặng yên…em rúc đầu vào người tôi ngủ ngon lành như chú mèo con … Đêm tháng mười hai của Sài Gòn tự nhiên đang yêu đến lạ lùng.
Sáng… ánh nắng len vào khe cửa sổ. Tôi lại thức giấc, cánh tay lại được dịp tê dại đi vì em nằm đè lên gần cả đêm. Tôi im lặng ngắm nhìn em ngủ, gương mặt vẫn như thiên thần hằng ngày tôi quen nhìn từ lâu. Càng nhìn lại càng không thể rời mắt đi được…cứ như chưa bao giờ tôi được nhìn em ngủ vậy. Ngắm nhìn đã đời, lại khẽ kéo cái mền xuống ngắm cơ thể em…đang ấm áp trong chiếc mền tự nhiên bị kéo xuống, cả da thịt lộ ra ngoài tiếp xúc với không khí se lạnh của buổi sáng làm người em nổi gai ốc, rùng mình nép sát vào người tôi cuộn tròn…
– Uhm…ư…là gì dzạ…
– Không có gì
– …em lạnh…kéo mền cho ngta đi
– Không
– …Hư quá nha…
Em vẫn nhắm mắt dụi đầu vào ngực tôi…Vòng tay ôm thật chặt…sáng Sài Gòn…bình yên vỗ về giấc ngủ nướng như thường lệ.
Lại thức dậy vì bị ma đè. Ngày nào cũng bị con ma này đè thì thật tốt. Mở mắt ra là thấy ngay gương mặt của em nhìn tôi âu yếm.
– Dậy ăn sáng nè
– Ăn gì giờ nửa
– Em làm bánh mỳ ốp-la đó …
– Uhm giỏi ta
– Khỏi nịnh đâu ha. Ăn nhanh rùi ra quán lấy đồ em về dùm nghen
– Ờ sao anh Huy hổng mang qua đây luôn. – Uhm hen quên mất tiêu. Để em gọi cho ảnh. Anh ăn đi cho nóng
– Ờ.
Em gọi điện chỉ đường cho anh Huy còn tôi thì vui vẻ thưởng thức món ốp-la nóng sốt em vừa mới làm dành riêng cho tôi. Khoảng nửa tiếng sau anh Huy qua tới.
– Chà nhà nóng quá hai đứa.
– Dạ … ở từ từ quen mà anh.
– Ừ … mà giờ em đâu có sống một mình nửa mà quen với không. Để anh nhờ thằng bạn kiếm cho hai đứa thuê cái nhà bên kia. Mát hơn nhiều. Hổng có nhiêu tiền đâu đừng lo.
– Vậy hả anh. Sao cũng được miễn Thy chịu là ok.
– Quyết định vậy đi. Mẹ hồi tối về bả quậy tưng bừng cái nhà ngủ không được. Hai đứa làm gì làm anh ngủ một chút.
Anh Huy quăng hai va-li vào góc rồi nằm xuống cạnh cái quạt thở phì phò vì nóng. Em ngồi xuống lay nhẹ nhẹ anh Huy
– Hai ăn gì chưa em nấu cho ăn.
|