*giới thiệu: 1.Nó-Lâm Thiên Băng:(17t)học viên học viện Sky danh giá nhất nhì cả nước(vào được nhờ trúng học bổng:))..đa nhân cách nhưng phần lớn là ít nói,lạnh lung cố hữu..gia thế bí ẩn nhưng hiện tại có thể nói là nghèo trước kia có một gđ vô cùng hp nhưng bị chính người anh cùng cha khác mẹ đẩy vào bước đường cùng...nói chung là vô cung bí ẩn, đọc sẽ rõ..:D 2.Hắn-Hứa Hàn Phong(18t)hội trưởng học sinh học viện Sky,giám đốc tập đoàn Vegas hùng mạnh nhất châu á(giỏi gê>.<)lạnh lùng,vô cảm..có mối tình tuyệt đẹp nhưng phút chốc tan biến do biến cố,rất rất bí ẩn..đẹp tự thiên thần nhưng cũng k kém phần ác quỷ.. 3.Vương Hoàng(18t):anh cùng mẹ khác cha của nó, là kẻ đã nói ở trên..tuy hại nó nhưng tận sâu trong tim rất yêu thương nó..giám đốc tài ba của tập đoàn Thiên Tử hung mạnh nhì châu á(sau hắn), là đối thủ của hắn(chưa chắc)..đẹp trai,lạnh lùng.. 4.Ngô Gia Bảo:(18t)hội phó học sinh học viện sky..thiếu gia nhà họ Ngô, là người thừa kế sáng gá của tập đoàn Ngô thị đứng thứ ba tg, vì 1 số việc nên chưa thể tiếp quản tập đoàn..là một người ấm áp như thiên sứ, làm say mê biết bao cô gái, một playboy chính hiệu nhưng vì nó đã thay đổi....kẻ dám đối đầu với hắn-Hứa Hàn Phong 5.Từ Minh Hy(17t):bạn thân nó, hiểu tất cả những chuyện của nó ở quá khứ và hiện tại..tiểu thư quyên quý của tập đoàn Hy viên....zt,dịu dàng... 6.Thiên Kim(17t): kẻ luôn căm ghét nó mặc dù nó k làm gì(quái)..tiểu thư sang chảnh của tập đoàn kim thị....đẹp...giả tạo..mưu mô quỷ quyệt.. còn rất nhiều nhân vật sau này sẽ giới thiệu..... một cuộc tình đáng lẽ ra k nên bất đầu..dù biêt trước sẽ rất đau nhưng con người ta vẫn cố chấp để rôi chính họ lại là người đau nhất..cuộc đời đã nghiệt ngã nay lại càng thêm cay đắng..thật bất lực... là em sai khi đã chọn yêu anh bằng tất cả chân tình để rôi em lại một mình chịu đựng...anh à..dù thế nào..em cũng rất yêu anh..vẫn sẽ mãi yêu anh..yêu anh đến hơi thở cuối cùng...... chap1: hồi tưởng ....3 năm trước... - tôi k ngờ cô là loại đàn bà trơ trẽn như vậy..hóa ra tôi đã tin lầm người..thiên an(tên cũ của nó)...đứa con mà tôi hết mực yêu thương lạ là con của cô với thằng đàn ông khác...đáng lẽ tôi phỉa để cô lại với ông ta(ý nói ba vương hoàng)..-giọng nói chua xót, đầy đau thương của ông Hưng(ba nó)vang lên thật bi ai, thật thê lương.. - k phải đâu anh..anh hiểu lầm rồi..thiên an nó là con anh mà..- bà gia tuệ khổ sở van xin.. - con tôi ư..haha..cô biết cô mặt dày lắm k hả?? - anh hãy tin em..đó là thật - cô là cái thá j mà tôi phải tin....cút- tiếng cút của ông hưng vang lên xé toang cả màn đêm tĩnh lặng..nó như trút hết đy nỗi tức giận của người này nhưng lại là ngàn nhát dao cứa sâu vào tim người kia..thật bi thương.... - anh.... bộp...tiếng va chạm nghe thật rõ thì ra trong lúc giằng co ông hưng đã lỡ tay hất bà tuệ ra nhưng lực quá mạnh khiến bà chao đảo rồi ngã xuống cạnh bàn, máu chảy lênh láng... - mẹ..ẹ..ẹ- tiếng hét hãi hùng của nó khiến ông hưng sực tỉnh..chính ông cũng k kiểm soát được ông đang làm gì..chỉ vì ghen tuông vô cớ mà mắc phải bẫy của vương hoàng đặt ra mà ông đã mất đy người vợ mà ông luôn yêu thương... - thiên..an..mẹ xin lỗi..tha..thứ cho..mẹ...và..cả ba..con nữa..mẹ...yêu...con...- bà tuệ nói ngắt quãng..rồi tắt thở cái gì thế này..chỉ mới lúc sang mẹ nó còn chào nó đy học cơ mà...tại sao bây giờ lại như thế này..hụt hẫn, tuyệt vọng..đó là cảm giác của nó lúc này..còn ba nó,ông đứng chết lặng khi thấy người vợ của ông đang dần xa ông mãi mãi và mãi mãi ông cũng chẳng kéo bà về được... Đã mấy ngày liền nó giam mình suốt trong nhà,ba nó cũng chẳng thấy đâu,chắc ông k mún thấy mặc nó, cuộc đối thoại ấy nó đã nghe hết..thì ra nó k phải con của ba nó,là con của mẹ nó với người khác,....thật trớ trêu - hahaha...-nó cười trong nước mắt, cuộc sống của nó vốn đã yên bình cớ sao lại ra nông nỗi này,bây giờ chỉ con lại ba nó nhưng ông chẳng thèm đoái hoài gì đến nó thì no sống làm gì cơ chứ...thật bất công, nó đã làm gì sai sao..taị sao nó lại trở nên thế này.... cộp cộp cộp..tiếng giày mỗi lúc một gần.. trước khi nhắm mắt nó còn nghe thấy giọng khàn khàn, hình như là của ba nó..: - lần sau nên mặc thêm áo, nhớ đắp chăn,trời khuya lạnh lắm...- rồi người ấy lại bước đy "ba à..là ba đúng k?"-nó thật muốn vùng dậy để ôm lấy ba nó như ngày xưa nhưng dường như bây giờ đã có một bức tường ngaen cách cha con nó mà nó thì k thể phá vỡ... nửa đêm nó giật mình tỉnh giấc..hộc hộc hộc..hình như có tiếng thở gấp gáp..ở phòng ba nó..nghĩ thế nó chạy một mạch đến phòng ba..đập vào mắt là cảnh tượng người cha nằm trên giường đôi tay run run..khuôn mặt trắng bệch trông chẳng còn sức sống...thấy nó ông Hưng thì thào: - thiên..ân..ba xin lỗi..quãng thời gian sống với con bà rất vui...sự thật là con k phải con của ba..ta nợ cha con rất nhiều..vì 1 biến cố nên cha con phải rời mẹ rồi nhờ ta chăm sóc con..hãy tìm ông ấy...tất cả những ngày vừa qua là 1 vở kịch mà vương hoàng đã dựng nên nhằm trả thù mẹ con...xin lỗi vì ta đã k bảo vệ được con...ta yêu con..- ba nó vừa dứt lời thì đôi tay bất giác buông thõng..vậy là xong..gđ nó đã tan biến..chỉ con lại mình nó là cô độc, lẻ loi, rồi mai đây nó sẽ sống ra sao.."ba..mẹ..hai người ác lắm"..nó nói trong tuyệt vọng... - thế nào em gái..cảm giác ra sao...- giọng chế giễu của vương hoàng vang lên kéo nó ra khỏi mớ hỗn độn mà trở về thực tại... - là anh??- nó hỏi - đúng v..thấy sao em gái... - tàn nhẫn- nó buông đúng hai từ - haha..-vương hoàng cười lạnh- tàn nhẫn ư?cô nên hỏi mẹ cô thì đúng hơn..mẹ cô đã tàn nhẫn với cha tôi thế nào..cướp lấy tim ông rôi bỏ ông lại chơ vơ, biến ông thành một kẻ lạc trong mê cung t.y rồi chết trong đó vì không có lối thoát thì cô nghĩ sao..mẹ cô..à k..mẹ cta có phải rất tàn nhẫn k nhỉ?- hoàng đầy mỉa mai - ... - ba cô..tôi sẽ mai tang thật tốt..còn bây giờ xếp hành lí theo tôi vê nhà.... - tạ sao tôi phải về với anh? - vì cô là em gái tôi...em gái...- lại là cái giọng đùa cợt đó lê lết lên phòng thì bình minh cũng dần ló dạng..nó mở rèm cửa..ánh sáng le lói của rạng đông khẽ hắt vào mắt khiến mắt nó khẽ nheo lại rồi từ từ mở to..nó nhìn vào chân trời xa xăm..nhìn vào khoảng không vô định...ngày mới lại bắt đầu..thế nhưng liệu cuộc đời nó có được bắt đầu không.... ........................................... tạch..một tách trà hồng sâm nóng tạt thẳng vào người nó..bỏng rát - cô cho bn thuốc ngủ vào đây rồi hả?pha lại- giọng vương hoàng lạnh lùng... nó k nói gì, chỉ lẳng lặng quay đầu..nhìn lại khắp người mình nó chỉ thấy toàn những vết hằn của thắt lưng,roi da..đó là vết tích của những trận đòn từ vương hoàng..mỡi khi anh ta say thì lại lấy nó ra trút giận...nó hiểu vì sao anh lại làm thế nhưng cứ mãi thế này thì nó sẽ sớm gục ngã...nhìn vào khoảng k vô định..nó k biết đời mình rồi sẽ ra sao..hay laiij như Thúy Kiều bập bênh mãi k thôi hay thậm chí là tệ hơn thế... - lại suy nghĩ gì hả em gái....??- giọng vương hoàng lại vang lên kéo nó về thực tại.... - đúng..suy nghĩ-nó trả lời mông lung.... - xem ra em gái cũng giỏi chịu đựng nhỉ?? - quá khen - đáng ra cô k nên tồn tại trên cõi đời này..- lời nói của vương hoàng như nhát dao đâm thẳng tim cô..đau nhói thì ra cô tồn tại trên cõi đời này 15 năm chỉ là một kẻ vô dụng, k nên tồn tại, k nên sống...hóa ra là cô ngộ nhận cô có giá trị..còn trong mắt vương hoang thì điều đó hoàn toàn k... lặng lẽ quay mình ra ban công..nhìn xuống vực biển sâu thẳm..cô biết nhảy xuống sẽ khó thể sống nổi nhưng anh đã nói cô k nên sông thì còn gì luyến tiếc nữa cơ chứ..rồi cô sẽ được gặp lại gđ cô... bụp..tiếng va chạm thật rõ..vương hoàng quay mặt nhìn lại..."không..không thể thiên an.." lơ lửng giữa không trung..nó thấy lòng nhẹ bẫng..nhìn lên nền trời xanh.. nó thấy mẹ no..cha nó cả ngôi nhà thân yêu của nó nữa..tất cả đang chờ nó....khẽ cười..nó nhắm mắt...toàn thân k hề cảm giác gì..trước khi nhắm mắt..nó còn nghe có lời nói bên tai: - thiên an...anh xin lỗi..thiên an...
|