Sát Thủ Băng Giá (Nữ Hoàng Của Bóng Đêm)
|
|
CHƯƠNG 17: ĐIỀU KIỆN -Chào.
Jun ngồi xuống bên cạnh Cherry khẽ quan sát gương mặt xinh đẹp của cô, đêm nay cô rất khác biệt. Ánh mắt nhìn phía xa xa cứ như bị mất hồn vậy, khi nãy anh ngồi xuống thậm chí cô còn không hề hay biết. Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong lòng Jun có phần hơi khó chịu, anh thầm nghĩ phải chăng Cherry đã biết trước anh sẽ đến đó nên đã cài sẵn mật khẩu cho anh tự chui vào hay không? Hai cô gái ngoài sàn nhảy vẫn còn đang say sưa không thèm để ý đến bàn rượu hiện tại đang ẩn chứa một luồng khí lạnh vô hình.
Ren thấy tình hình không ổn bèn lên tiếng phá tan sự im lặng, anh biết cô đã nhận ra sự có mặt của Jun nhưng vẫn đang giả vờ thất thần. Chắc cô đang giận Jun, anh không thể thấy bạn mình gặp nạn mà không ra tay cứu giúp. Thế khác nào là bạn xấu.
-Chào cậu. Sao rồi? Hôm nay đua thắng chứ?
Ren ánh mắt đầy ẩn ý nhìn ành rồi liếc qua Cherry như muốn ám hiệu cho Jun biết điều gì đó, không cần giải thích thêm anh cũng biết được. Tuy cô không hề nói ra chuyện này nhưng anh tin chắc một điều mọi thứ anh làm cô đã nhìn thấu từ trước, chẳng trách cô lại để cánh cửa dễ mở khóa như thế.
-Thất bại, tôi không nghĩ tên đó lại có kĩ thuật tốt như thế. Không cẩn thận nên thua rồi.
Lời trong từng câu nói của Jun đều có hàm ý riêng, anh muốn mượn cuộc đua để nói lên rằng kĩ thuật che mắt của cô ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều rồi. Khả năng nhìn thấu tâm tư của người khác cũng không ai sánh bằng, ngay cả Jun người luôn luôn được cô tin tưởng nhất cũng không ngoại lệ bị nghi ngờ.
Ren chỉ cười mà không tiếp lời của Jun, từ khi Cherry mới bước chân vào Bar với gương mặt không mấy vui vẻ anh cũng đã đoán ra được phần nào. Cherry là một cô gái thông minh, khó có thể lừa được con mắt tinh tườm của cô trừ khi người đó là thầy hoặc người hơn Cherry rất nhiều về trí tuệ lẫn khả năng. Lúc nãy Cherry lựa chọn sự im lặng để nói lên tâm trạng của mình, Ren cứ nghĩ hai người họ đã vướng bẫy tình của nhau mới khiến Cherry tức giận như thế.
Nếu như Ren biết được Mina sai Cherry giết chết Long Sẹo e rằng cả Ngũ Quỷ đều sẽ biết hết và không ngừng ngăn cản cô. Họ không muốn cô gặp bất cứ trở ngại gì và tổn thương gì, dù biết Cherry là người mạnh mẽ kiên cường đi nữa thì cũng chỉ là phận con gái. Tấm thân yếu ớt đó có thể chịu đựng được mọi thứ như cái vẻ bình thản bên ngoài bao lâu chứ, con người ai ai cũng có cái mức độ chịu đựng nhất định. Cherry cũng không ngoại lệ, rồi sẽ có lúc cô cảm thấy sức chịu của mình đã đạt đến giới hạn cho phép.
-Cherry.
Anh lay lay cánh tay mềm mại của Cherry, giọng nói nhỏ nhẹ. Anh biết mình làm như thế là không đúng nhưng anh chỉ suy nghĩ duy nhất một điều đó chính là giúp cô, chuyện lần này anh chẳng nói với ai trong Ngũ Quỷ cả, sở dĩ mọi người giúp nói dối là vì anh nói với họ rằng anh đang bị một cô gái đeo bám, cô ấy đang bên ngoài nên anh phải ra xem sao.
Họ đều nhận ra được tình cảm của anh giành cho cô, nhưng không hiểu vì sao? Anh thật ra có điểm nào không tốt mà lại không thể nhận được tình cảm của cô, hay với cô anh đơn giản chỉ là một người anh trai không hơn không kém.
Nghe thấy tiếng gọi của Jun lúc này Cherry mới hoàn hồn trở lại, cô đặt đôi chân xuống đất ngồi thẳng người lên nhìn trực diện vào ánh mắt của Jun. Trong đôi mắt đen láy đó chất chứa hình ành người con gái xinh đẹp đang xõa mái tóc dài thẳng mượt, cô có thể nhìn thấy chính bản thân mình bên trong đó. Có phải chăng trái tim anh cũng như thế, cũng chứa một hình ảnh tuyệt đẹp của riêng cô hay không?
Cô cứ im lặng không nói bất cứ câu gì mặc cho thời gian cứ trôi qua như thế, anh đã làm quá nhiều điều vì cô, không ngại nguy hiểm giúp cô hết lần này đến lần khác. Nhưng cô không thể liên lụy anh nữa, nhận nhiệm vụ lần này cô đã đoán được cái kết cho mình. Nếu không may cái mạng này không còn cô không muốn anh vì mình mà bị thương, nếu để anh biết được mọi thông tin nhất định sẽ không ngần ngại mà đến đó trợ giúp cho cô. Nhưng như vậy thì đã sao chứ? Anh có thể giúp cô được bao nhiêu, một thời gian ngắn hay là cả đời.
Cô không muốn anh quan tâm cho mình như thế nữa, cô muốn tự bản thân mình làm lấy mọi thứ. Con bài chủ chốt cô đã nắm được trong lòng bàn tay, nếu cô có chuyện gì hắn ta nhất định sẽ thay cô giết chết bà ta. Cô tin chắc hắn sẽ không cự tuyệt mà còn vui vẻ nhận lời, vì cô biết thứ hắn cần là mạng sống và trái tim của cô. Nói đến đây cô bất giác mỉm cười, do cô đã suy nghĩ quá cực đoan thì phải. Nếu hắn thật sự thích thân thể này thì nhất định sẽ không cho ai làm hại đến.
Jun không thể vào hệ thống như JB thì có thể, với khả năng vượt bật hơn cả cô thì Jun không thể nào là đối thủ của hắn được. Nhưng Cherry không hề hay biết một điều, mọi kế hoạch này là do JB sắp đặt cớ sao lại không biết người cô giết là ai.
Hắn là người có dã tâm nhưng cũng là người có trái tim, hắn biết cô đang rất cần một người thân nên đã cho Jody tiếp trợ người giết Long Sẹo mục đích duy nhất đó chính là giúp hai người bọn họ nhìn nhận lại nhau. Nhưng mọi thứ đều đã bị bàn tay Minda phá vỡ hoàn toàn, ngay cả JB cũng không hề hay biết nhiệm vụ lần này ban đầu chỉ là muốn giúp bọn họ đoàn tụ nhưng phía sau lại là khiến hai chị em họ giết chết lẫn nhau.
Cherry đặt tay mình lên tay Jun, giọng nói nhẹ nhàng.
-Jun à. Em biết anh lo cho em, nhưng những chuyện em đã quyết định mong anh đừng nhúng tay vào nữa.
Jun nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đang bị cô nắm chặt, cảm giác bi thương trong lòng càng thêm dữ dội. Người con gái trước mặt này là người như thế nào, anh nghĩ bản thân mình đã biết được từ lâu, anh nghĩ mình có thể đoán được những suy nghĩ trong lòng cô. Nhưng không ngờ mọi thứ anh biết được chỉ là cái vỏ bề ngoài mà thôi, bên trong cô còn sắt đá hơn những gì anh biết.
-Em thật sự lúc nào cũng làm anh lo lắng.
Cherry mỉm cười:
-Em có thể tự mình làm mọi thứ, cảm giác ấm áp này anh hãy trao lại cho người thích hợp với anh hơn em. Em không xứng.
Nghe hay người nói đến chuyện tình cảm Ren ngồi ngay bên cạnh hiểu ý lập tức bấm nút rồi khỏi hiện trường trong vòng 1 phút 30 giây. Lúc này chỉ chỉ còn lại hai người, anh và cô mặt đối mặt như muốn nhân cơ hội này nói hết mọi thứ trong lòng ra.
Jun hơi ngạc nhiên trước những lời nói của Cherry, thì ra ngay từ đầu cô đã biết anh yêu cô nhưng lại giả vờ không hề hay biết.
“Haha”
Anh cười nhạo lên chính bản thân ngu xuẩn của mình, nếu thật sự thích mày anh thì cô đã nói ra rồi chứ không phải im lặng như mọi thứ trước mắt chỉ là vô hình. Cherry là một người sống khép kín nhưng tính tình lại ngay thẳng, thích không thích sẽ lập tức nói ra chứ không bao giờ giữ trong lòng. Nhưng lần này cô đã chọn cách im lặng, cô không muốn mình làm anh đau nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Nếu như cô không nói rõ hết mọi chuyện nhất định anh sẽ còn làm nhiều điều dạy dột vì cô hơn thế nữa, cô xem anh như là anh cả của mình nên tuyệt đối không thể để anh gặp bất cứ chuyện gì.
-Em có muốn đi đua xe hay không?
Jun lập tức chuyển chủ đề, anh không biết mình nên nói gì vào giờ phút này nếu không có một câu chuyện khác bắt đầu anh nghĩ mình sẽ điên lên mất.
-Được.
Biết trong lòng anh đang khó xử cô cũng không ép anh đối mặt làm gì vì thế liền nhận lời đi, từ nhỏ Cherry đã thích đua xe với cái bản tính trầm lặng của mình tốc độ làm cô thư giãn đi rất nhiều. Để mọi suy nghĩ theo làn gió lạnh bay tít ra tận phía sau, hơi ấm sẽ không còn động lại trong tâm trí cô nữa, nó cứ như thế biến mất, khiến cô thấy mình dường như được thoát khỏi cái bóng đêm đầy đen tối.
**
“Cạch”
Cherry tháo đôi giày cao gót ra khỏi chân, bước đi khó khăn tiến vào trong nhà. Khẽ ngước mắt lên nhìn đồng hồ, kim giây kim phút chỉ đúng 3 giờ sáng. Nhớ lại nụ hôn khi nãy, cô mới phát hiện ra một điều đó chính là trước khi đi hắn đã nói cô nhất định phải về trước 2 giờ. Nhưng vậy thì đã sao chứ? Hắn chẳng là gì của cô cả nên cô không có nhiệm vụ làm theo những điều hắn nói.
Trong phòng lúc này chỉ có vỏn vẹn một chút ánh sáng, cô cứ như thế chìm mình vào bóng tối. Ngồi dậy với tay lấy gói thuốc lá trên bàn, cô đưa lên môi châm lửa hút một hơi thật sâu khiến đầu thuốc lóe lên một tia đỏ rực. Ngã người ra ghế cô thấy thân mình dường như được bay bổng lên tít trên trời cao, gương mặt tuấn tú đẹp trai của JB liền hiện ra trong tâm trí cô. Cherry không biết thật ra mình đang làm gì nữa, cô đã quá tự tin với chính bản thân mình chăng.
Nhìn lại xuống eo và đôi chân thon dài, cô khẽ nheo mắt. Thì ra thứ mà JB thích chính là những cái này, xinh đẹp dáng cao eo nhỏ. Hầu như mọi thằng đàn ông đều có sở thích như thế, hắn cũng vậy cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường không hơn không kém. Cái mà hắn yêu thích chỉ là cái vỏ bề ngoài mà thôi, nếu cô mất đi cái vỏ này khác nào khiến hắn trở nên chán ghét và không thèm vác mặt đến đây dù chỉ nữa bước.
Có ai lại tình nguyện đi yêu một nữ sát thủ giết người không thấy máu bao giờ, cô chỉ được cái giỏi làm người khác điên cuồng. Hắn làm sáo có thể thích một đứa con gái như thế được, hắn không biết cảm nhận trái tim của người khác. Hắn chỉ biết nhìn và hưởng thụ cái vẻ đẹp trước mắt mà thôi, khi nào chơi chán, khi nào không còn hứng thú thì sẽ lập tức rũ bỏ không một lời từ biệt. Cái trường hợp như thế Cherry đã thấy rất nhiều rồi, dù sao bản thân cô còn trong trắng hay không cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Giữ thân thể trong sạch thì sao chứ, khi trả thù xong cô cũng tự tặng cho mình một cái chết nhanh chống.
Thân thể là vũ khí lợi hại nhất của Cherry, nếu dùng nó đổi lấy tính mạng của Mina thì hoàn toàn xứng đáng. Bây giờ JB đang có hứng thú với cô, nếu còn do dự cô e rằng đến lúc hắn cảm thấy cô chẳng có gì đặc biệt sẽ không còn cơ hội nữa. Nghĩ đến đây ánh mắt ấy cô cụp xuống, cô không ngờ cũng có ngày mình bán thân để đạt được mục đích.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm làm Cherry hơi ngẩn ra đôi chút, nhưng khi nhớ lại chắc chắn trong nhà không chỉ có riêng mình nên cô lại bình tĩnh đưa thuốc lên môi khẽ hưởng thụ. Bàn chân đưa qua đưa lại một cách lười nhát, ánh mắt cô khép hờ nữa tỉnh nữa mê. Cô rất thích cái cảm giác kì diệu này, nó làm người ta quên đi rất nhiều thứ, nó khiến cơ thể không còn chút sức lựa để suy nghĩ chỉ muốn thiếp đi một giấc thật dài cho đến tận sáng mai.
“Cạch”
Cánh cửa nhà tắm mở ra, do nằm hơi thấp nên tầm nhìn của Cherry chỉ dừng lại ngay đôi chân thẳng dài cứng cáp của JB. Trên người hắn chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm khóa ngang lưng lộ ra vùng cơ bụng săn sắc và khuôn ngực màu đồng sáng bóng.
Nhìn thấy cảnh tượng này Cherry không có chút xấu hổ nào cả bình thản nằm nhìn từng động tác của hắn, ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt nhẹo lại nhìn chằm chằm vào cặp đùi Cherry. Tất cả đều được cô thu hồi trong tầm mắt, nhìn hắn cứ như một con thú đang thèm khát con mồi và sợ nó chạy mất. Không khí xung quanh đầy hơi nước, mùi hương của sữa tắm trên người hắn lan tỏa ra khắp căn phòng.
Ngửi một lúc khóe môi Cherry hơi nhếch lên, hắn không ngần ngại dùng loại sữa tắm nữ của cô, hương thơm nồng nàn đầy quyến rũ của nhãn hiệu Enchanteur hoa hồng xanh. Cô rất thích mùi hương này, nó không quá nồng cũng không quá nhạt có thể giữ được hương vị riêng biệt trên cơ thể rất lâu. Cherry từ trước đến nay không thích sử dụng nước hoa, vì thế mùi hương đặc trưng của cô chính là mùi sữa tắm này.
Cô không nghĩ JB lại có cái sở thích quái dị như thế, hắn không biết rằng thân hình này với mùi hương này đem lại cảm giác nghịch khứu giác và thị giác lắm hay không?
JB thấy ánh mắt như đang soi mói đến tận bên trong chiếc khăn tắm của Cherry liền nở nụ cười tà mị, hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thoáng đã ửng hồng của Cherry. Tuy hắn không ở đây nữa nhưng mọi thứ bên trong ngôi nhà này đối với hắn đều quen thuộc, hắn có thể ngủ ở đây mà không cần sự cho phép của cô. Hắn thích cái cảm giác đầy kích tình này, hắn muốn cô bất ngờ khi gặp hắn, hắn muốn cô phải đỏ mặt khi nhìn thấy thân thể hắn, hắn còn muốn cô… Nói tóm lại những thứ hắn muốn không chỉ đơn giản là như thế.
Cherry cười cười đẩy bàn tay gian tà của hắn ra khỏi gương mặt mình.
-Anh thích mùi hương này sao?
JB cúi xuống ngửi mùi sữa tắm y hệt như của hắn trên người cô hít hà thoải mái.
-Chỉ cần thứ em thích, tôi đều thích.
Cô có thể xem hắn là một tên vô cùng bá đạo không? Hắn có thể nói ra bất cứ câu nào làm người khác không ngừng nổi da gà. Gợi tình một cách quá đáng, tuy trong phòng không có đèn nhưng ánh trăng có thể đi men theo ô cửa sổ chiếu gọi không ít màu sáng mờ mờ khiến tầm mắt cô dường như phải mở to ra mới có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trước mặt.
Hắn giật điếu thuốc trên tay cô, gương mặt không mấy vui vẻ. Gói thuốc này là hắn đem đến, trước nay hắn cứ nghĩ đàn bà hút thuốc trông thật đáng ghét không có chút thùy mị gì hết. Nhưng hôm nay hắn lại muốn vả vào mặt mình vì những suy nghĩ trước đây, còn người gái này ánh mắt khép hờ, đôi môi đỏ mộng không ngừng nhã ra nhựng làn khói trông thật mê người. Nếu cứ tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt hắn sợ mình sẽ nhất thời làm hỏng mọi thứ.
Vứt gói thuốc vào thùng rác hắn không quên trách cô, ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
-Con gái không nên hút thuốc, nhìn xấu chết đi được.
Cherry nở nụ cười nhàn nhã, đêm nay không phải hắn đến đây là để có cô hay sao? Đến giờ rồi mà hắn chưa có động tĩnh gì hết khiến Cherry có chút khó hiểu, bình thường điều đầu tiên hắn thấy cô đó chính là bay lại hôn lấy hôn để, đó mới chính là JB bá đạo mà cô biết.
Còn bây giờ hắn đang dùng thân hình để quyến rũ ngược lại cô, còn không thèm hôn cô lấy một cái nào chỉ ngồi đó nhìn cô bằng ánh mắt rất kì lạ.
Đột nhiên hắn nói.
-Từ trước đến nay em mặc cho tôi hôn em, không ngừng vuốt ve, chạm vào thân thể em chỉ vì có mục đích đúng không?
Hắn cứ nghĩ mình thật sự có thể hấp dẫn được cô nhưng không ngờ phía sau sự im lặng đó lại là một toan tính khác, có thể cô đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của hắn nên mới không hề cự tuyệt hắn những lúc thân mật. Nghĩ đến đây hắn mỉm cười đầy tàn nhẫn. Không ngờ cũng có lúc hắn được người khác lợi dụng như thế, mà người con gái đó lại chính là Cherry. Người mà trước nay hắn luôn cho rằng kiêu ngạo nhất, nhưng không sao hắn sẽ tìm đủ mọi cách phá hủy đi cái sự kiêu ngạo trời sinh của cô.
Cherry ngồi thẳng người lên, cô cũng hơi bất ngờ khi nghe hắn hỏi một cách trực tiếp như thế. Quả thật cái cảm giác khi bị người khác nắm thóp thật khó chịu, lại còn bị vạch trần một cách trắng trợn như thế.
-Đúng. Mọi thứ đều có mục đích, thế giới của chúng ta vốn dĩ là như thế không phải sao? Tình nguyện cho đi nhưng đổi lại phải lấy được thứ gì đó ngang bằng giá trị.
Hắn cúi xuống đối diện với gương mặt cô, môi hắn áp sát vào môi cô. Cherry có thể cảm nhận rõ được từng hơi thở của hắn đang không ngừng phả vào mặt mình, nó cứ như một lời cảnh cáo nếu cô còn tiếp tục chọc tức hắn thì ngay lập tức, ngay nơi này. Hắn sẽ không ngần ngại mà ăn thịt cô không chừa một chỗ.
-Tốt. Tôi thích điều này, nếu em thấy mình có giá trị như thế thì- Hắn lướt nhẹ ngón tay qua môi cô –Tôi cũng muốn thử xem cái cảm giác trao đổi thân xác với nhau kích thích như thế nào?
Cherry khẽ nhướng mày, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ngón tay đang vuốt ve đôi môi mình. Giọng nói đầy ám muội.
-Tất nhiên là đáng giá, không phải anh luôn muốn tôi sao?
JB cười, thuận thế tóm gọn cằm cô dưới bàn tay.
-Đúng, tôi luôn muốn em. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc, thời khắc vui vẻ của chúng ta còn nằm phía sau vở kịch. Bé cưng. Nhớ đấy, giữ thân mình cho thật cẩn thận, tôi không muốn mất vui vào đêm “Xuân mị” đầu tiên của chúng ta đâu.
Cherry lạnh mặt đi, hất bàn tay bẩn thỉu của hắn ra khỏi người mình. Cô đứng lên từ trên cao nhìn vào mắt hắn, nụ cười trên khóe môi như có như không. Cô quả còn xem thường hắn ta, một người đàn ông như thế này làm sao chỉ đơn giãn như thế. Hắn nói hắn muốn cô, nhưng lại nói chưa đến thời khắc thích hợp. Vở kịch phía sau mà hắn nói là gì, không lẽ điều kiện mà cô đưa ra thật sự quá đáng sao, không lẽ cái thân thể này không đáng giá bằng cái mạng của người đàn bà thối tha đó.
Cô ngửa cổ lên cười lớn, ánh mắt nhìn lên tầng nhà lạnh đến thấu xương. Không gian xung quanh im lặng, người đàn ông đó dựa người ra sau ghế không nói bất cứ câu gì.
Hắn chỉ ngồi đó nhìn vào thân hình cô, từng đường cong cơ thể hiện ra rõ mồn một trước mắt. Người con gái này không chỉ có trái tim sắt đá mà còn có lòng thâm độc khó lường, cô có thể hi sinh tất cả mọi thứ để đổi lấy cái mình muốn. Ban đầu xem ra hắn đã coi thường cô, cứ nghĩ rằng điều kiện cô trao đổi có thể là bất cứ cái gì nhưng chỉ duy nhất là thể xác không được. Nhưng không ngờ mọi thứ nằm ngoài dự liệu của hắn, JB thầm nghĩ thì ra cô gái đó cũng biết được hắn không cần những thứ gì khác ngoài cô.
JB đứng lên nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô giọng nói trầm ấm.
-Thứ tôi muốn không chỉ có thân xác em mà còn có cuộc đời và cả trái tim của em.
T/g: Zen bù nha hihi. Tuần sau Zen thi rồi chắc có thể tạm thời không post truyện đều được. Khi nào nghĩ hè, thi xong ấy. Zen viết bù nha Thanks mọi người hihi.
|
Nói xong hắn nhanh chống lấy quần áo mặc lên người rồi quay người bước đi, bóng lưng thẳng tấp động lại trong đôi mắt chăm chú của cô. Thân xác, cuộc đời, cả trái tim. Nó không chỉ đơn giản là một câu nói mà đó chính là mệnh lệnh của hắn đối với cô, có thể được nói như thế này. “Nếu em không làm những điều như tôi muốn, thì tôi cũng không có lý do gì giúp em hoàn thành điều em mong”. Hắn là thế luôn ngang tàn, cô có thể nhìn thấy những thứ hắn muốn ở mình nhưng mãi vẫn không thể nào hiểu nổi con người và cuộc sống của hắn. Hắn rốt cuộc là ai, phía sau gương mặt lãng tử ấy là bộ mặt như thế nào, tại sao hắn lại biết mọi chuyện về cô như thế? Cô nhất định phải biết được nguyên nhân, bị người khác lừa dối và nắm lấy nhược điểm quả thật không dễ chịu chút nào. Nghĩ đến đây tâm trạng Cherry càng trở nên nặng nề, cô ngồi phịch xuống ghế bàn tay trong vô thức nắm chặt lại với nhau. Những móng tay sắc nhọn không ngừng đâm thẳng vào da thịt, cảm giác đau đớn làm đôi mày đang nhíu chặt khẽ giãn ra. Cũng có nhiều lúc cô nghĩ rằng chỉ có đau đớn mới khiến cô được bình tĩnh, và cũng chỉ có nó mới khiến cô quyết tâm làm một việc mà mình muốn làm. Trước nay cái cảm giác đau về tinh thần làm cô trở nên mệt mỏi vô cùng, nó như một gánh nặng không thể nào gỡ xuống được. Còn bây giờ cô muốn quên đi cái cảm giác khó chịu do tinh thần mang lại, thay vào đó là cái cảm giác đau đớn của thế xác. ** Căn phòng được trang bị đầy đủ các loại đạn và súng có tầm công kích cao, ánh đèn vàng bao phủ toàn bộ không gian xung quanh, mọi thứ cứ trở nên mờ mờ ảo ảo. Jody cầm khẩu súng K55 trên tay, cô đeo kính, hai tai bịch tai nghe giảm thanh ánh mắt sắc sảo nhìn về phía chấm đỏ. “Pằng” Lực phát ra từ khẩu súng này thật sự không thể xem nhẹ, vỏ đạn rơi xuống đất lỗ thủng nằm ngay vị trí chấm đỏ. Jody hài lòng nhếch mép buông khẩu súng trên tay xuống, khẽ lắc đầu qua một bên tạo ra tiếng “Rắc” giòn tan.
“Bộp …… Bộp” Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng vỗ tay, bước chân của người đó càng ngày càng rút ngắn cự li với cô. Giọng cười không lớn cũng không nhỏ lọt vào tai làm Jody bất giác khó chịu đến nhíu mày. Người đàn bà này lại không biết vì nguyên nhân gì lại đến đây tìm cô. Chuyện lần trước bà ta giao cho cô đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì, cụ thể là người bên phía kia vẫn chưa hành động nên tạm thời có thể nói Jody được nghĩ phép ngắn hạn. Không chỉ đơn giản như thế mà cô còn chuyên tâm tập luyên tài bắn súng, người có khả năng một mình trừ khử Long Sẹo nhất định không phải là người bình thường, điều duy nhất cô học được sau bao lần liều mạng đó chính là  ;không được khinh thường địch. -Tôi thật sự không thể coi thường tài bắn súng của cô rồi, Jody. Cái bóng cao gầy dưới nhất mau chống hiện trước mắt cô, bàn tay bà ta đưa ra cầm lấy khẩu súng trên tay Jody nhìn nó với ánh mắt đầy hứng thứ. Cô không trả lời câu nói như khen như chê của Minda mà chỉ thầm quan sát mọi cử động của bà ta. Bỗng nhiên hai tay Minda bóp chặt lấy cổ Jody giật mạnh về phía sau, khẩu súng nhanh chống được ghí mạnh vào thái dương cô không sai một milimét. Trong lòng Jody khả tin, không phải đêm nay bà ta định đến đây để giết chết cô đấy chứ? Nhưng khi suy nghĩ lại thì cô thấy mình thật nực cười, đây đơn giản chỉ là một trò đùa và trò đùa này nhằm để nhìn thẳng vào tâm lí sợ sệt của cô. Jody mỉm cười cúi đầu xuống nhìn vào bàn tay đang siết chặt lấy mình thản nhiên nói. -Muốn giết tôi sao? Bà Minda. Minda cười không lên tiếng. “Pằng” Phát súng này vang lên nhằm để nhắc nhở cô không được tùy tiện mở miệng khi người đang ở thế mạnh là bà ta, viên đạn chỉ cách gương mặt cô 1centimét không nhích. -Mạng của cô tôi muốn lấy thì dễ như trở bàn tay. Nói xong bà ta buông tay ra, thân thể được thả lỏng nhanh chống hơi chao đảo. Jody đảo mắt qua nhìn vào cánh tay trông có vẻ yếu ởt của bà ta thì lại cảm thấy buồn cười, cô khi nãy đã tự nhắc mình không được khinh địch mà không ngờ chưa đến năm phút vì sự khinh địch đã bị người khác tóm cổ một cách dễ dàng. Cô nhanh chống lấy lại trạng thái bình tĩnh như nước của mình, Minda lúc này đang ngồi trên chiếc ghế cây được đặt trong góc căn phòng. Bên cạnh bà ta là ly trà vừa được rót ra vẫn còn nghi ngút khói, thấy cô nhìn về phía mình bà tay nhướng mày ngụ ý bảo cô tiến lại gần. Jody bước đến không kìm được hỏi: -Không biết hôm nay đích thân chủ nhân đến đây tìm tôi là có việc gì? Minda đặt cốc trà xuống nhìn thẳng vào mắt cô rồi sau đó lấy trong túi xách ra cái Ipad đưa cho cô. -Trong này là bản đồ mật thất của Long Sẹo, vào chủ nhật hàng tuần hắn đều đến đây để xem lại sổ sách. Con bé sát thủ kia nhất định sẽ lựa chọn thời gian này để giết chết ông ta. Long Sẹo là người có thế lực trong bóng tối, vì thế muốn giết ông ta quan minh chính đại tại ngôi biệt thự thì đây chẳng khác nào tự đưa mạng mình vào miệng cọp. Chỉ có thời điểm này cũng tức là lúc ông ta mặc niệm một mình trong mật thất, những ông trùm thường có thói quen như thế. Trong một tuần sẽ lựa ra một ngày ở tại mật thất tập trung suy nghĩ bàn lế hoạch với anh em. Lúc đó ông ta sẽ cho mọi thuộc hạ canh gác ở 4 cánh cửa đầu hổ bên ngoài và chỉ cho những thuộc hạ thân cận đi vào. Người ngoài nhìn vào sẽ cho con bé sát thủ này là ngu ngốc nhưng thật ra nó quá thông minh, nó biết được thời gian nào mới là thích hợp nhất. Nó cũng có suy nghĩ giống như Long Sẹo, đó chính là nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn nhất. Bề ngoài nhìn mật thất có vẻ khó đột nhập và cứ nghĩ nó như cái hình tượng trước cửa, vào miệng cọp sẽ không có con đường bước ra. Nhưng thực chất đó chỉ là cái mẹo để bắt những kẻ muốn sát hại mình của ông ta mà thôi. Sao khi nhiều lần quan sát và xâm nhập vào bản thiết kế căn biệt thự đó Jody mới phát hiện ra một điều. Mọi cơ quan nguy hiểm trong mật thất mà Minda giao cho cô đã rất nguy hiểm, trong khi đó ngôi nhà nhìn có vẻ bình thường này lại có các cơ quan nguy hiểm gấp 2 lần mật thất. Ông ta là dùng kế điệu hổ ly sơn, ngôi nhà này không có vẻ hiền hòa như cái màu sắc trắng tinh bên ngoài mà là con dao sắc nhọn đang nằm bên trong. Những kẻ thiếu ý thức và tự cho mình là tài giỏi sẽ không ngần ngại đặt chân vào căn biệt thự này, mà không bao giờ đi vào cái hang cọp như mật thất. Chúng sẽ bị treo một cách nhẹ nhàng lên tần nhà khi bước qua cánh cổng thứ ba cũng tức là&nbs p;đường đi vào ngôi nhà chính. Long Sẹo nổi tiếng với những cực hình tàn bào, những tên cả gan bước vào đó chỉ có cơ hội bước ra khi trên người không còn nơi nào chữa trị khỏi. Jody nhìn vẻ mặt có phần thất thần của Minda hơi nhíu mày, cô đưa tay nhận lấy chiếc Ipad trước mặt, hành động đột ngột này của cô làm Minda bừng tỉnh. -Không còn gì nữa, hôm nay ta chỉ muốn đích thân đến đưa cô cái này. Còn về những việc còn lại cô hãy tự mình lo lấy đi. Hôm nay Minda không còn gọi cô là con như thường ngày nữa, có thể tâm trạng của người đàn bà đó không tốt nên đã không ngần ngại trút giận lên đầu cô. Khi nãy bà ta còn nghĩ cô là kẻ thù của mình, một tay bóp chết. Nhìn theo bóng dáng dần khuất của Minda, Jody mỉm cười nhìn xuống lòng bàn tay mình. Mật thất, cửa đầu hổ, đá Sapphire. Rất thú vị. “Tôi muốn biết xem nữ sát thủ, thuộc hạ của kẻ đối đầu người đàn bà độc ác này thật ra tài giỏi như thế nào?” Tác giả: Hihi lâu quá rồi Zen không có viết truyện hic, Minda quả thật độc ác các mem nhỉ, lừa gạt Jody và cả Mina nhằm để 2 chị em họ công kích lẫn nhau. Bà ta vừa muốn có được người thắng, vừa muốn cướp sát thủ sổ 1 trong tay Mina. Phần sau chắc chắn sẽ gây cấn đây, các bạn nhớ đón đọc nhé.ڜ
|
CHƯƠNG 18: ĐỐI MẶT
Gió thổi, tâm hồn Cherry cũng theo từng cơn gió lạnh đến tận xương tủy. Cô ngồi trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ, nhìn vào gương mặt trắng mịn của mình, bất giác nhếch mép cười khinh bỉ. Cô đưa tay lên vuốt cánh môi hồng một cách nhẹ nhàng đầy nâng niu. Đôi môi này từng được người đàn ông đó chạm vào, từng được người đàn ông đó tham lam chiếm giữ.
Cô thích cái cảm giác được nhìn thấy hắn từ phía sau lưng, bờ vai rộng như chứa cả một giang sơn bên trên đó. Cô mỉm cười, một nụ cười tự xót cho chính bản thân đầy hèn nhát của mình. Cô từng thề, thề trước ngôi mộ của cha mẹ, cô nói cô sẽ trả thù, cô nói cô sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào trên thế gian này. Cô ích kỉ tự cho mình là người có thể làm được bất cứ mọi chu yện, nhưng cô không biết được rằng từ khi người đàn ông đó bước vào cuộc sống của cô thì mọi thứ đã không còn theo quỹ đạo riêng của nó.
Cherry đứng lên đi lại phía học bàn lấy bên trong ra chiếc mặt nạ màu bạc sáng lóa, cô khẽ kéo ngón tay trỏ theo đường viền của chiếc mặt nạ. Nó đã theo cô trong suốt thời gian qua, nó rất đẹp, rất có khí chất của một bảo vật nguy hiểm vô giá.
Trên người cô lúc này là bộ đồ đen bó sát vào phần cơ thể, cặp đùi thon dài càng thêm sắc nét, chiếc eo nhỏ nhắn được bao bọc không chút sơ hở làm cho người thấy có một ý nghĩ rằng “Càng kín càng thích”. Cherry đeo chiếc mặt nạ lên mặt mình, điều chỉnh góc độ cân bằng rồi buộc sợi dây qua đầu một cách chắc chắn. Khi trang bị cho mình xong mọi thứ cô bước lại phía chiếc gương, tay nhấn nh ẹ vào góc bên phải trên cùng chiếc gương tạo ra tiếng.
“Tít … Cạch”
Một cái tủ nhỏ tự động di chuyển ra, bên trong cái tủ đó là khẩu súng mà Cherry thường dùng, tuy nó không đáng giá bằng “Thủy Băng” nhưng cũng là một bảo vật đáng giá, kế bên nó là súng bắn tỉa, rất có lợi cho nhiệm vụ lần này. Còn đối với “Thủy Băng” thì cô chưa vội dùng ngay bây giờ vì nó là giành cho Mina chứ không phải là Long Sẹo, người đàn ông được bà ta xem như một con chó giữ&nb sp;cửa có thể đá văng ra ngoài sàn đất bất cứ lúc nào.
Cầm khẩu súng trên tay cô cẩn thận lắp đầy đạn và bỏ theo bên mình hai hộp phòng bị, nhét chúng vào bên trong lưng quần thật chặt. Sau đó cô tiến đến bên cửa sổ, màn đêm bên ngoài trong thật lạnh, bàn tay cô vô thức nắm chặt vào nhau tạo ra những âm thanh rơm rớp. Hôm nay Long Sẹo, kẻ trực tiếp gây ra cái chết của gia đình cô sẽ trả giá bằng chính sinh mạng của mình cho sự ngu xuẩn khi nghe&nbs p;lời người đàn bà nham hiểm kia.
“Mina hãy chờ đó, ông ta đi gặp cha mẹ tôi trước, nhưng yên tâm. Tôi sẽ cho bà xuống nhận tội trong nay mai thôi”
“Vù..”
Bóng dáng cao gầy khuất sau màn đêm, một thân hình to lớn nhanh chống xuất hiện bên cánh cửa khi nãy Cherry vừa đi khỏi. Ánh mắt thâm sâu khó tả nhìn theo mọi cử chỉ của cô, hắn đưa điếu thuốc lên môi hít nhẹ, làn khói trắng hòa tan vào trong không khí tạo ra mùi hương đặc trưng của riêng mình hắn. Hắn đã bỏ không ít công sức ra giúp cô có cơ hội nhận lại người thân, nhìn thấy cô đau khổ hắn&nb sp;thật sự không đành lòng. ^_^
Nhưng ai biết được phía sau sự che chở của hắn giành cho cô lại là âm mưu của người đàn bà mang bên mình cái danh là mẹ hắn, bà ta đã phá hủy toàn bộ kế hoạch ban đầu của hắn. Mail hắn gửi cho cô đã bị bà ta chặn mất, để chắc chắn chuyện mình làm không bị bại lộ đích thân Minda đã đến và cho cô biết chính xác nhiệm vụ lần này. JB cứ nghĩ Minda sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuy ện của mình, nhưng ai biết được người đàn bà luôn nói giành tất cả cho con trai lại đang thực hiện một kế hoạch không ai ngờ đến.
— Tôi tên là dãy phân cách—
Cherry nhanh chống đứng trước ba cánh cửa lớn của “Tam Động” quả như bên ngoài đẹp hơn trong hình rất nhiều. Do có vệ sĩ canh gác nên Cherry chỉ đứng phía xa chứ không thể trực tiếp đứng trước phía chính diện cổng chính. Khẽ quan sát tình hình xung quanh, mọi thứ đều diễn ra một cách bình thường, yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng thở nhẹ nhàng truyền đến bên tai.
Cô ngồi xuống dưới một gốc gây to cách đó không xa, lấy trong người ra toàn bộ thiết bị quan sát, súng bắn tỉa, ống nhòm nhìn đêm và tấm bản đồ làm bằng da ra. Bàn tay linh hoạt trong một thời gian ngắn đã lắp xong cây súng bắn tỉa, khoảng cách từ vị trí cô mai phục cho đến ba cánh cửa là 40m, tầm mắt rơi vào ống nhòm, trước mỗi cửa đều có người. Hiện tại chưa thể xác định được đâu&nb sp;là cửa chính đâu là cửa phụ, nếu không mai vào nhầm cửa phụ thì cái mạng này của cô coi như xong.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, trong đầu cô lúc này đã nghĩ ra được một kế sách hoàn hảo. Những tên này được đào tạo không phải là hạng thường nên dùng chiêu giương đông kích tây với bọn chúng chỉ làm hao tổn sức lực và tự khinh thường trí tuệ của mình mà thôi. Trong hệ thống phần mềm mới nhất do cô viết có thứ được gọi là ảo ảnh, nó có thể tạo ra hình ảnh 4D giống như người thật trong chân k hông. Chỉ cần cho các con ảo ảnh này chạy vài vòng và tạo ra âm thanh như đạn bắn là được. Bọn người tự nghĩ mình thông minh đó nhất định sẽ gọi người tiếp trợ, cánh cổng không quan trọng sẽ được bỏ qua, còn cánh cửa đi vào bên trong sẽ được tập trung nhiều người hơn số lượng ban đầu gấp nhiều lần.
Lấy chiếc máy tính bản được giấu cẩn thận trong áo ra, bàn tay cô lướt nhẹ trên các con chữ, tạo ra các hình ảnh phụ kích khác nhau. Cherry thoáng mỉm cười, tạo hình ảnh vài cô em dáng đẹp hở hang một chút, không chừng còn có ít hơn là những tên bịch mặt, áo đen, dáng người vạm vỡ. Phàm là đàn ông không ai không thích gái đẹp, đặc biệt là những tên làm nghề như bọn chúng, càng thích thú hơn với&nbs p;những cô nàng sát thủ vì theo quan niệm của những tên này “Nữ sát thủ” Luôn là những cô nàng có thân hình quyến rũ và ánh mắt sắc lạnh đến hút hồn.
“Ting”
Ảo ảnh đã được tạo xong, Cherry lick vào hình toàn bộ thả chúng ra ngoài khỏi máy tính, từng người từng người tranh nhau chạy về phía bọn chúng. Trên tay những cô nàng ảo ảnh còn có súng, mỗi viên đạn được bắn ra từ nó đều do Cherry lòng âm thanh và ánh sáng vào. Bọn người canh cửa thấy xuất hiện phục kích liền tản ra, tên thì né đạn, tên thì cầm súng bắn ngược lại. Cherry thấy thế không khỏi cười thích thú, bọn chúng tha hồ bắn, tha hồ né nhưng không hề biết rằng dù có trúng cũng chẳng có cảm giác gì.
Đúng như dự đoán của Cherry, chưa đến 15 phút cửa động số một và số hai không còn người nào, bọn chúng đều tập trung lại trước cửa động số ba. Theo như tính toán bây giờ cô đã tìm được cánh cửa nào là thật nào là giả, nhưng khi suy nghĩ lại thì không thể nào dễ dàng tìm ra được, nhất định trong chuyện này có vấn đề. Cherry thu hồi tất cả ảo ảnh lại vào vi tính, không gian xung quanh bỗng c hốc trở nên im lặng, mùi thuốc súng vẫn còn thoang thoảng trong không khí, nồng nặc, khó chịu.
Cô quay người nằm xuống phần đất mềm, lấy ống nhòm ra khẽ quan sát thật kĩ hai cửa động để trống. Quả thật có phát hiện bất ngờ, cửa động số hai trên miệng con hổ viên đá được lắp hơi nghiêng về phía bên trái, nhìn lại hai cửa hai bên thì chúng nghiêng về bên phải. Ông ta đúng thật là một tên cáo già, những gì cô nghĩ ra được người nham hiểm như ông ta cũng nghĩ ra được. Nhưng hình như ông&nb sp;ta hơi xem thường cái đầu này của cô rồi, những thứ ông nghĩ ra được tất nhiên cô cũng nghĩ ra được. Hai người đều như nhau, nhưng cái thông minh của ông ta chỉ dùng được vào mười mấy năm trước thôi, bây giờ khoa học hiện đại chỉ sợ ông ta sẽ thua một cách thảm hại trong tay cô.
Lần trong ống quần lấy ra một quả cam nhỏ nhỏ, lần nữa Cherry không khỏi thấy sảng khoái khi tham gia trò chơi này. Một mình rất kích thích giác quan, cô đưa tay lên cao dùng một chút lực ném quả cam về phía cánh cửa thứ số ba.
“Bùm”
Toàn bộ chỉ còn lại mùi máu tanh, cô mỉm cười bước ra khỏi bóng tối tiến về phía cánh cửa số hai. Nhìn vào bản đồ cho thấy cánh cửa thật sẽ có ba cái nút nằm phía dưới chân góc trái, Cherry quỳ một gối xuống đất, đầu khẽ cúi, ngón tay giữa đưa vào mò lần vào vị trí mà bản đồ nói đến. Quả nhiên có ba cái nút hình vuông nhỏ nhỏ, nút chính giữa chạm vào hơi cộm lên nên Cherry quyết định làm liều nhấn nhẹ vào cái nút đó.
“Ting”
Cánh cửa mở ra, bên trong chỉ toàn một màu đen hoàn toàn không có bất cứ điều khả nghi nào khác. Cherry đi vào bên trong, lần theo con đường duy nhất tiến vào. Càng đi càng sâu, nhưng cô cảm nhận được bên trong này có hơi thở, cách âm tuy rất tốt nhưng trong không gian yên lặng này dù có một tiếng động nhỏ nhất cũng có thể dễ dàng nhận ra được. Đi chừng 5 phút cô phát hiện phía trước có chút ánh&nbs p;sáng, đi đến gần Cherry đưa đèn bin lên quan sát, trước mặt cô lúc này là một cánh cửa có khắc họa những hình nhảy múa giống như những bức hình được chạm trong lặng mộ cổ ở ai cập.
Cô đưa hai tay lên chạm vào cánh cửa, tai áp sát vào nghe ngóng mọi âm thanh bên trong. Có tiếng người nói chuyện với nhau, dây thần kinh trong cơ thể cô càng thêm căng ra, tình huống này là lần đầu tiên cô gặp phải. Vừa nguy hiểm vừa an toàn, xung quanh lại không có bất cứ người nào, chỉ duy nhất mình cô đứng trong cái bóng tối vô hình làm một nhiệm vụ không dám chắc được bảo toàn tính mạng đi ra.
|
Bên trong hoàn toàn im lặng không có bất cứ âm thanh nào. Cherry mỉm cười nhìn thẳng vào cánh cửa được khép kín, khi nãy cô đã đoán được chắc chắn có người đã thông báo cho Long Sẹo biết việc đột nhập cửa mật thất vừa rồi. Xem ra toàn bộ đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ cô bước vào cái lưới mà bọn họ đặt ra bên trong căn phòng, nếu như lực lượng của ông ta đã chết bên ngoài thì con đường&nbs p;duy nhất ông ta có thể đi đó chính là trốn thoát bằng một đường mật đạo bí mật khác.
Cô tìm trong người và lấy ra một cây kim bằng bạc nhỏ, đưa vào bên trong khe cửa di chuyển lên xuống một cách nhẹ nhàng và đầy chuyên nghiệp.
“Cạch”
Cánh cửa cuối cùng được mở ra, cô đặt chân trái vào bên trong, trên tay cầm khẩu súng chuyên dụng của mình khẽ bước. Mọi thứ trước mắt chỉ toàn một màu đen, chỉ có duy nhất một luồng sáng yếu ớt phát ra từ bóng đèn nhỏ nằm trên tường. Bỗng bước chân cô khựng lại, đôi môi anh đào lại lần nữa nhếch lên.
Phía sau cách cô 3m có người đang đứng, hắn ta đang từng bước từng bước đi lại phía cô. Hoàn toàn không gây ra bất cứ âm thanh nào, cô đoán rằng hắn đã tháo giày tránh bị cô phát hiện. Nhưng hắn ta đã quên một điều, tiếng động có thể làm mất được nhưng bóng người in dưới đất là hoàn toàn không thể, dù cho nơi này hoàn toàn tối nhưng vẫn hiện lên rõ lên cái bóng khiến hắn ta phải mất mạng.
Cherry đứng im bất động tiếp tục quan sát tình hình xung quanh, người đàn ông phía say mỗi lúc một gần. Hơi thở cô phát ra lạnh đến thấu xương, gương mặt mỉm cười không còn nữa thay vào đó là ánh mắt có thể đốt cháy người đối diện. Bàn tay cầm khẩu súng nhanh chống được thả lỏng, muốn bắn mục tiêu chính xác trước hết là phải thắng tâm lí của chính bản thân mình, chỉ cần thả lỏng thân thể và  ;ngón tay thì cơ hội chuẩn đích là 99%.
“Pằng”
Viên đạn bay lướt qua gương mặt Cherry, cô mỉm cười lùi về sau hai bước. Người đàn ông phục kích vừa rồi không ngờ cô có thể thoát được nên thoáng do dự, hắn ta chưa từng nghĩ một đứa con gái có thân hình trông vẻ yếu ớt như cô thế mà lại tránh được viên đạn cách đầu không quá 1m.
Cherry xoay người lại đối diện với người đàn ông đó, đôi chân bật lên nhảy cao về phía trước giật lấy khẩu súng trên tay hắn ta. Tay còn lại nắm chặt, đấm mạnh thẳng từ trên đầu xuống vuông góc khiến hắn ta không thể đỡ kịp ngã xòa người ra đất, khóe môi gướm máu gương mặt hắn lộ ra vẻ căm ghét đến cực độ.
“Tao giết mày, con quỷ cái”
Người đàn ông đó đứng lên, gầm lớn. Chạy nhanh về phía cô, không biết từ khi nào trên tay hắn đã có một con dao lưỡi sắt dài xuyên xuống cán rất chắc chắn. Bàn tay đưa lên cao, nhắm thẳng vào người cô lao đến. Cherry nheo mày thong dong nhìn hắn, 1 bước, 2 bước, 3 bước. Khoảng cách dần dần được rút ngắn, cho đến khi con dao nằm ngay trước mặt thì.
“Phựt…… Khụ khụ”
Thân hình hắn ta chao đảo rồi ngã phịch xuống đất, con dao khi nãy giành cho cô hiện tại đang được cắm sâu vào cổ hộng tên đó, độ sâu khoảng 6cm. Cherry lấy chiếc khăn giấy từ trong người ra, khẽ lau những vết máu còn vương trên mặt, khoảnh khắc này cô tựa như một thần chết, chỉ cần đến gần máu sẽ chảy thành sông.
Cherry tiếp tục đi thẳng vào bên trong mà không có bất cứ trở ngại nào, cho đến khi đứng trước chiếc bàn trà vẫn còn hơi khói thì bên dưới gầm bàn xuất hiện hai người đàn ông đưa tay ra nắm chặt lấy chân cô kéo mạnh. Lực kéo khá mạnh khiến cơ thể Cherry chao đảo, nhưng nhanh chống sau đó cô đưa hai tay đặt trên bàn, chiếc nhẫn màu đỏ đeo ở ngón giữa bắn ra một cái đầu móc sắt nhọn kết ch ặt với mặt bàn. Đôi tay được giữ vững, cô vung chân phải đá mạnh vào cạnh bàn, cánh tay hắn ta đập mạnh vào phần vuông góc tạo thành một mảng đỏ tanh nồng.
Chân phải được giải thoát cô liền xoay người ngồi lên mặt bàn, đôi giày đen sáng bóng lúc này cũng phát huy tác dụng của nó. Mũi giày xuất hiện một mảnh sáng, cực mỏng. Cô nhất chân đạp mạnh lên bàn tay đang nắm chặt chân trái, khẽ kéo nhẹ mũi chân. Trên bàn tay hắn ta nhanh chống xuất hiện một đường cắt sâu khoảng 1.5cm. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu súng không nhân nhượng nhắm vào tim bắn thẳng.
“Pằng….. Pằng”
Máu phun ra từ miệng vết thương, ánh mắt của bọn chúng vẫn còn được mở to. Có thể do quá kinh ngạc vì sự khinh địch, và cũng có thể do cái chết này với bọn chúng vẫn chưa thật sự cam lòng.
Cherry không thèm liếc nhìn bọn chúng, xoay người bước tiếp vào bên trong. Không khí mỗi lúc một u ám, bàn tay cầm súng của cô cũng vô thức bị nắm chặt lại. Những kẻ bị cô giết vừa nãy chỉ là người chết thay cho việc thử sức lực của cô do Long Sẹo sắp xếp mà thôi. Sâu vào bên trong cuộc vui mới càng thú vị.
“Cạch”
Bỗng nhiên có một bàn tay to lớn tóm chặt lấy cổ Cherry, lực kéo của hắn ta tương đối mạnh khiến cô ngã người rơi xuống đất. Nhanh sau đó cô thúc mạnh chỏ vào hông hắn ta, mũi bàn chân đá thẳng lên mảnh lưỡi sắt nhọn đâm vào giữa trán người đàn ông đó.
“A..aa”
Hơi thở mạnh mẽ khi nãy sau lưng biến mất, Cherry ôm cổ đau rát khó chịu đứng lên khỏi người hắn ta. Khẩu súng trên tay nhắm thẳng vào vết thương khi nãy.
“Pằng”
— Tôi tên là dãy phân cách—
Lúc này bên ngoài cửa động xuất hiện một thân hình mảnh khảnh, cô nhìn thẳng vào bên trong cánh cửa chính giữa, đôi mày khẽ nhướng lên đầy thích thú. Xem ra cô đã đến trể nên đã bỏ qua màn dạo đầu hấp dẫn này, nhìn toàn bộ khung cảnh xung quanh cho thấy vừa nãy nhất định đã xảy ra một vụ nỗ khá lớn, chết không biết bao nhiêu người, cảnh tượng này hoàn toàn không thể nào dùng hai từ “bi thảm”&nb sp;để diễn tả. Mùi máu tanh sộc lên mũi làm Jody khó chịu, cách giết người này tuy tiết kiệm được rất nhiều thời gian và gia tăng người chết nhưng thật sự là kiểu vô cùng biến thái. Xác người không còn nguyên vẹn, những mảnh vỡ rời rạc từ cơ thể bắn ra khiến người khác không khỏi chau mày.
Theo như cô quan sát thì cánh cửa đi vào bên trong nhất định là cánh cửa thứ hai, Jody lấy chiếc Ipad ra xem xét và làm theo như các trình tự mà khi nãy Cherry đã làm. Cánh cửa được mở ra, cô đi theo con đường vào bên trong, đôi môi mỉm cười.
Quả nhiên nữ sát thủ đi trước không phải là kẻ bình thường, tính theo thời gian cô chỉ đến trể không quá 20phút thế mà mọi thứ đã được cô ta mở đường tất cả. Theo như Jody biết thì muốn giết chết toàn bộ những kẻ canh giữ mật thất hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng nếu như người đó có mẹo và cách phá giải suy nghĩ trong đầu Long Sẹo thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
Xem ra ngay từ khi nhận nhiệm vụ này Jody đã xem người nữ sát thủ đó rồi, còn một chuyện cô cảm thấy thắc mắc, nhiệm vụ lần này mục đích duy nhất chính là bảo vệ Long Sẹo, nhưng theo cô biết thì Long Sẹo và Minda không có bất cứ quan hệ hợp tác nào. Phía sau mọi sắp đặt đó rốt cuộc là nguyên nhân gì, dù biết có rất nhiều điều khả nghi nhưng Jody biết bản thân mình sẽ khó tìm ra được c âu trả lời như ý muốn. Cô chỉ cần biết hoàn thành nhiệm vụ và đem lại cho bà ta cái kết quả đáng mong đợi.
Jody đi đến trước một cánh cửa khác thì bỗng nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ bên trong, linh cảm cho thấy mọi thứ chắc chắn đã trở nên hỗn loạn, Long Sẹo cũng đã bắt đầu cho người tập kích nữ sát thủ đó. Jody không biết nhiều về ông ta nhưng cô biết ông ta không phải là người dễ đối phó, làm đại ca cho đến nay cũng hơn 20 năm rồi nên kinh nghiệm và phòng bị cũng hơn hẳn những đ ứa trẻ mới vào nghề. Nghĩ đến đây sự hứng thú trong lòng Jody càng tăng lên, cô rất muốn biết người con gái đó có dung mạo như thế nào, tài năng ra sao mà có thể khiến Minda đích thân ra lệnh cho đích thân đi giải quyết. Hầu hết những nhiệm vụ do JB và Minda ra lệnh cho cô đều trừ khử những người khó đối phó, khả năng của chính bản thân mình Jody tất nhiên biết rõ, những kẻ được đào tạo cùng một sinh thời với&nb sp;cô đều là bọn vô dụng, không bị giết cũng bị thương nặng, tàn phế hoặc nửa chết nửa sống.
“Pằng”
Jody nghe thấy tiếng súng thì lập tức bước nhanh vào bên trong, cảnh tượng không thể nói được nên lời. Dưới mặt đất toàn là máu, những tên đàn ông thân hình cao lớn thi nhau nằm trên đó không có một chút cử động. Jody dừng lại trên chiếc mặt nạ sáng bóng kia, đôi chân thon dài đang đạp lên cổ một tên vệ sĩ tạo ra thâm thanh xương vỡ giòn tan.
Cherry phát hiện ra một người nữa xuất hiện nên cũng ngước mắt lên quan sát, người con gái đó cũng có một chiếc mặt nạ che kính gương mặt. Thân hình mảnh mai được bao bọc bởi bộ đồ đen bó sát hoàn toàn không để lọ da thịt ra bên ngoài, trên tay người con gái đó còn có một khẩu súng ngắn màu đen đang nhắm thẳng vào đầu cô nhắm tới.
Cherry thoáng chau mày, người con gái này là ai cô nhất thời chưa thể đoán ra nhưng trong lòng cô đang có một linh cảm không lành. Sự xuất hiện đột ngột của Jody khiến Cherry bất ngờ, cô được biết vệ sĩ của Long Sẹo không có nữ, như thế có thể nói người con gái này không phải là người của Long Sẹo. Vậy thì người đứng phía sau cô ta là ai, tại sao muốn bảo vệ Long Sẹo trừ khử cô?.
Cherry lên tiếng:
-Cô là ai?
Jody mỉm cười bước từng bước đến trước mặt Cherry, khẩu súng trên tay được cô xoay nhẹ nhàng tạo ra vòng tròn đẹp mắt.
-Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cô.
Cherry nhếch môi mỉm cười đầy nham hiểm, người con gái trước mặt này lời nói vô cùng sắc sảo. Phụng mệnh giết chết cô nhất định không phải là người cô có thể xem thường được.
-Thì ra cô cũng là một con rối.
Lời nói vừa dứt Jody đã giơ súng lên bắn thẳng vào người Cherry.
“Pằng”
Cô lộn người ra phía sau tránh đi viên đạn đang bay đến, khi né được đòn công kích vừa rồi cô nhanh chống bắn trả lại. Hàng loạt tiếng súng vang lên trong không gian yên lặng, hai cơ thể không ngừng di chuyển nhanh chậm nhằm tránh né nòng súng của đối phương. Trong lúc Cherry đang chạy về phía chiếc bàn cạnh cửa kính thì đôi chân đạp lên phải một thứ gì đó cứng cáp, khẽ nhìn xuống dưới thì cô phát hiện& nbsp;ra đó chính là một sợi dây chuyền.
Từng hình ảnh trong kí ức ùa về, cô nhận ra sợi dây chuyền này, nó không thể xuất hiện ở nơi này được. Trừ khi… Nghĩ đến đây Cherry dừng mọi động tác của mình lại ngước mắt lên nhìn thẳng vào thân hình đang bước đến gần mình, người con gái này không thể nào là chị của cô được. Nhưng nếu thật sự không phải thì sợi dây chuyền này phải giải thích như thế nào?
“Pằng”
Ngực chợt nhói đau, Cherry cố gắng mở đôi mắt đang không kìm được sự điều khiến của mình đang dần khép lại. Sợi dây chuyền trên tay rơi xuống đất tạo ra âm thanh vang vọng chối tay, môi cô mấp mái cố gắng lắm mới thốt ra được hai chữ.
-Chị hai.
Ánh mắt Jody hiện lên một cơn chấn động và dừng lại ngay sợi dây chuyền vừa rơi ra từ tay Cherry, Jody đưa tay lên chạm vào cổ mình thì phát hiện ra nó đã bị rơi không biết từ lúc này, có thể do lúc nãy đấu súng với người con gái trước mặt khiến nó tuột khỏi người. Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở sợi dây chuyền mà còn dừng lại ở đôi môi đang thốt ra lời kia, nếu Jody nghe không lầm&n bsp;thì hai từ đó chính là “Chị hai”.
Trong lúc đang mơ màn Cherry có thể cảm nhận được cổ áo bị ai đó xé toạt ra, cảm giác lạnh giá khiến cơ thể cô rung lên từng hồi. Chiếc mặt nạ trên mặt cũng được tháo xuống, giọt nước mắt lăn dài ra khóe mí, mang theo những mảng sương mờ mù mịt.
Nhìn thấy sợi dây chuyện trên cổ Cherry, đôi chân Jody không khống chế được sự kích động khụy xuống đất. Bàn tay rung rẩy đưa lên kìm chặt vết thương do chính khẩu súng trên tay tạo ra trên cơ thể em gái mình. Thì ra mọi chuyện mà cô không biết chính là đây, người con gái này chính là đứa em mà cô luôn muốn nhìn nhận.
Jody ôm lấy Cherry vào lòng hét lên:
-Yến Nguyệt.
|
CHƯƠNG 19: LƯỠI HÁI TỬ THẦN
Tiếng hét vang rộng khắp căn phòng, cơ thể Cherry dần trở nên lạnh giá, gương mặt cũng hiện lên nét nhợt nhạt. Lúc này, điều duy nhất Jody biết đó chính là đưa Cherry rời khỏi nơi này lập tức, cô không hề hay biết phía sau mình cũng đang có nguy hiểm đang rình rập một cách mập mờ.
Một bóng người thoáng qua, tiếng súng lập tức vang lên mang theo hương vị đầy chết chốc, hai tên mặc đồ đen bị người đàn ông lạ mặt vừa bước vào giết một cách không nhân nhượng. Hắn bước đến bên cạnh hai người, lấy trong túi ra một viên thuốc màu đen bỏ vào miệng Cherry, dùng tay nhấn nhẹ vào cổ hộng cô, khiến viên thuốc kia trôi thẳng vào trong bụng Cherry.
-Cherry cứ giao cho tôi, còn cô hãy đi giải quyết Long Sẹo đi.
Hắn nói xong lập tức bế Cherry lên chạy thẳng ra bên ngoài, để lại căn mật thất toàn mùi máu tanh vào cơ thể đằng đằng sát khí của Jody. Chính Minda là người giao cho cô nhiệm vụ lần này, bà ta đã đoán trước được người đến đây giết chết Long Sẹo là Yến Nguyệt, em gái của cô. Mọi chuyện đã được sắp đặt một cách rất cẩn thận, lấy danh nghĩa JB, thay hắn ta ra tay tàn độc. Người đàn ông khi&n bsp;nãy vừa nhìn cô đã biết đó chính là JB, con trai của Minda, kẻ bị bà ta lấy danh nghĩa đi giết người.
Minda ơi là Minda, có chết bà cũng không ngờ bí mật to lớn mà bà đã che đậy suốt 25 năm đã bị JB biết được, qua hành động vừa rồi cho thấy giữa JB và em gái cô nhất định có quan hệ, nếu không hắn sẽ không đến đây cứu Cherry. Thù cũ và thù mới, Minda tôi xem bà làm sao thoát khỏi kiếp số lần này.
Nghĩ đến đây Jody lập tức nhặt khẩu súng của mình lên, bàn tay nắm thật chặt, cô giương mắt quan sát xung quanh, mọi thứ đều tối như mực. Khẽ nhắm mắt lại, dồn mọi tập trung vào những vật đang suy chuyển, trước mặt cô có một người, bên trái cạnh cánh cửa có một người, còn toàn bộ chỉ là những cái xác chết không thể cử động. Như vậy, trong hai người này sẽ có một người là Long Sẹo một người  ;là tên vệ sĩ, giết ai cũng được, tất cả đều phải chết như nhau.
Đôi chân chuyển động, một bước, hai bước cứ như thế cô đã tìm được tên thứ nhất. Hắn ta vẫn chưa biết cô đang tới gần nên vẫn ngồi im không động đậy, nụ cười trên môi Jody càng lúc càng lạnh lùng, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía tên đó.
-Tạm biệt.
“Pằng”
Dù nơi đây không có ánh sáng, nhưng mùi máu và thuốc súng hòa trộn với nhau tạo nên một bầu không khí đầy quỷ dị. Trong căn mật thất kín đáo này chỉ còn lại duy nhất mình cô và ông ta, một là cô chết, hai là ông ta chết. Nhưng bản thân Jody chưa cho phép mình chết, cô phải đem cái mạng này ra chuộc tội, gặp mặt đứa em gái đáng thương của mình.
Long Sẹo biết được nơi ẩn nấp của mình đã bại lộ nên tự mình bước ra mà không cần Jody cung kính, Jody nhắm thẳng họng súng tanh nồng vào đầu ông ta, cô chỉ thấy trên gương mặt Long Sẹo nhanh chống xuất hiện một nét quỷ dị. Ông ta không phải là người bình thường, mọi cạm bẫy bên trong căn mật thất này nhất định còn rất nhiều. Long Sẹo bước đến đá mạnh vào chân cô, Jody nhảy người ra sau né tránh, nhưng không ngờ sau đó ông ta lại đập mạnh bàn tay vào bên hông cô, cảm giác đau đớn làm mọi giác quan của Jody dường như ngừng hoạt động.
Nhân cơ hội đó Long Sẹo bước đến vắt cơ thể cô lên vai, ông ta cười lớn tiến nhanh lại chiếc quạt gió to lớn nằm bên cạnh chiếc giường màu vàng sáng lóa.
Trong lòng Jody thất kinh, cánh tay không ngừng đấm mạnh vào lưng ông ta, nhưng Long Sẹo sống chết không chịu buông cô ra. Trước khi bị ném vào trong chiếc quạt Jody đã nhanh hơn ông ta một bước, cô cầm con dao được cắm bên khóe tai đâm mạnh vào gáy ông ta, trên đó liền hiện lên một đường dao sâu ngoái, máu không ngừng phun ra.
Jody bật người, dùng chân đạp đầu Long Sẹo thẳng vào trong cánh quạt, máu tanh, thịt sống, mọi thứ đều được cánh quạt trộn thành một tạp chất thừa thải không hơn không kém. Nhìn thấy cảnh tượng này Jody ngửa đầu lên cười lớn, cuối cùng kẻ chính tay giết chết gia đình cô đã chết, ông ta chết còn bi thảm hơn cha mẹ cô rất nhiều, cô đã cho ông ta nếm mùi vị thế nào là thịt nát xương tan.
— Tôi là dãy phân cách toàn máu—
Devil nhận phụ trách đưa JB và người con gái trên cơ thể toàn máu kia về ngôi biệt thự trên bờ biển. Nơi này ngoại trừ Devil và Wind ra hắn chưa từng cho ai đến đây, nhưng bây giờ anh lại thấy hắn đích thân cứu cô gái này, lại còn mang đến ngôi biệt thự bí mật, xem ra cô gái trong vòng tay hắn nhất định có lai lịch không bình thường. Yên vị với bổn phận tài xế của mình, anh không dám có bất&n bsp;cứ suy nghĩ nào thêm, chuyện này là của chủ nhân, anh không có quyền quyết định hay xen vào.
“Khụ khụ”
Một dòng máu trào ra từ miệng Cherry, cơ thể cô không ngừng ho dữ dội, gương mặt nhanh chống trở nên trắng bệch không có sắc khí, càng nhìn JB càng thấy tim mình như đang bị co thắt một cách đau đớn. Hắn không ngờ mọi chuyện lại bị người khác giở trò, mà người đó không ai khác chính là Minda, lửa hận trong mắt JB càng sâu, trò chơi này chỉ mới bắt đầu, hắn không muốn nữ chính mất đi sinh mạng.
JB đưa tay lên vuốt ve gương mặt kiều diễm của Cherry, người con gái này làm hắn tốn rất nhiều công sức, hắn rất muốn nói tất cả sự thật với Cherry, nhưng đến nay hắn vẫn chưa thể nào mở lời ra được. Nếu hắn nói cho cô biết, hắn chính là người anh trai đã dạy võ thuật cho cô khi còn bé, chính là người đàn ông luôn mang bên mình một chiếc mặt nạ, tình nguyện trở thành người căm, làm người&nbs p;thầy trong bóng tối cho cô. Lúc đó, không biết cô sẽ có suy nghĩ như thế nào, có nguyện ý bên cạnh hắn, làm người đàn bà của hắn hay không?
Chiếc xe nhanh chống đến căn biệt thự, hắn bế Cherry vào bên trong không quen dặn Devil đứng trước canh gác nhằm tránh có người đột nhập làm cản trở việc hắn điều trị cho Cherry.
Đặt cô lên chiếc giường màu trắng, bàn tay hắn vẫn còn đang nắm chặt tay cô chưa từng có ý định buông ra. Gương mặt cô đã không còn vẻ lạnh lùng như mọi thường, thay vào đó là sự đau đớn do vết thương đem lại làm cô không ngừng rên rỉ. Hắn cởi chiếc áo khoác bên ngoài Cherry ra, sau đó là chiếc áo thun bên trong. Làn da trắng mịn nhanh chống hiện lên trước tầm mắt, hiện tại hắn không còn tâm trí quan tâm đến việc này nữa, hắn chỉ biết điều hắn cần làm bây giờ đó chính là cứu Cherry thoát khỏi sự nguy hiểm trước mắt.
“Xoẹt”
Chiếc áo mỏng được hắn dùng dao cắt tan tành, vết thương nhanh chống được lộ ra. Đầu đạn được nằm khá sâu nên việc lấy ra rất khó khăn, lòng bàn tay hắn hiện tại đang ước đẫm mồ hôi, hắn biết nguyên nhân khiến mình lo lắng là gì. Nhưng nếu cứ tiếp tục duy trì không lấy viên đạn ra, thì e rằng cô hội không đến lần thứ hai.
JB xoay người lấy con dao sắc bén nằm trên bộ dụng cụ, đầu dao rất nhọn, có thể cắt vào trong da thịt một cách dễ dàng. Hắn hướng đầu mũi dao vào ngọn lửa đèn cồn đang cháy, đợi đến khi hơi khói bốc lên từ đầu dao hắn mới di chuyển đến nơi vết thương, từng đường đi trên da thịt cô một cách nhẹ nhàng, lực tay bỗng nhiên tăng lên.
“Xoẹt”
“Á aa…..aa”
|