*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hôm nay vẫn như mọi ngày, Anh Ngọc đã thức dậy từ rất sớm. Chuẩn bị xong mọi thứ, cô đeo chiếc balo nhỏ lên vai rồi ra ngoài. Sáng sớm cô phải tranh thủ giao báo thật nhanh để còn kịp thời gian để vào ca trực ở tiệm cafe nữa. Trong nhà chỉ có mỗi chiếc xe đạp do được thưởng cùng đợt với học bổng vào 5 năm trước. Tuy đã trôi qua quãng thời gian dài như vậy nhưng cô vẫn giữ nó rất kỹ và trông như mới. Đây được xem là món quà để cô chạm vào bước ngoặc mới của cuộc đời khi lần đầu tiên bước chân vào đại học. Vả lại Anh Ngọc rất thích đạp xe thế này, vừa có sức khỏe, vừa được ngắm cảnh vật xung quanh.
Nhận sấp báo từ chủ sạp, Anh Ngọc để vào giỏ xe rồi đạp đi. Tuy cuộc sống của cô bây giờ chữ "tiền" đặt rất nặng nhưng cô vẫn thích cuộc sống tự do tự tại thế này hơn. Làm gì đi đâu cũng không ai nhìn ngó.
Ngày nào cũng vậy, dừng xe trước một toà nhà to lớn. Anh Ngọc đứng trước hai cánh cổng to bản, khép kín chặt chẽ. Ước gì nhà cô cũng thế này nhỉ? Nhìn ngôi nhà này đúng là đáng kinh hãi quá đi. Vừa to vừa đẹp. Đây cũng không chỉ là ước mơ của mỗi mình cô đâu. Chắc chắn sẽ có một ngày cô cũng có một ngôi nhà như thế. Không to cũng được, chỉ cần nó là ngôi nhà đường hoàng thôi.
Chợt nhớ sắp trễ giờ, Anh Ngọc vội vã lấy một tờ báo bỏ vào hộp thư, ấn chuông một cái rồi lên xe đạp đi.
- Thiếu gia, báo đã được giao đến.
Quản gia Hương đưa tờ báo cho anh rồi tự mình lui ra ngoài. Cầm lấy tờ báo, hớp thêm một ngụm trà rồi đặt tách xuống bàn. Lê Đan bình thản mở tờ báo ra đọc. Thông thường anh dậy rất sớm chỉ để uống trà và đọc báo ở vườn hoa. Như thế này sẽ được thư giãn vài phần trước khi bắt đầu những công việc căng thẳng sắp đến.
Cả ngôi nhà rộng lớn như thế nhưng chỉ có mỗi mình anh và người hầu. Vì không thích tiếng ồn nên cũng chỉ có vài ba người làm việc ở đây. Cha không đến đây lần nào, mẹ cũng được anh đưa đến vài lần, ở lại một hai hôm rồi thôi. Nhưng như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Vướng víu thêm chỉ tổn thêm mệt mỏi.
Tựa người ra phía sau, Lê Đan mở từng trang ra đọc cho đến khi sắp tới giờ đến công ty. Đặt tờ báo xuống, anh quay lưng về phòng thay đồ.
...
Anh Ngọc hấp ta hấp tấp chạy vào quán cafe được cho là lớn nhất ở thành phố. Cất đồ vào tủ cá nhân, cô vội đi lấy đồng phục của quán đi thay. Xém tí nữa à muộn mất rồi. May mắn thoát được kiếp nạn, không thôi chốc nữa bị chửi tơi bời cho xem. Vì là thu ngân cho nên Anh Ngọc mặc trang phục khác với nhân viên phục vụ. Họ đều mặc quần đen, áo màu xanh nhạt, trên người còn mang cả tạp dề. Nhưng Anh Ngọc thì khác, cô chỉ mặc một chiếc sơmi đơn giản và chiếc nón có lôgô của quán ở đầu.
Ra đến quầy thu ngân, cùng lúc cô gặp cậu em đồng nghiệp. Cậu nhỏ hơn cô 2 tuổi, tính tình còn rất là trẻ con.
- Chị Anh Ngọc, chị vừa bị ma đuổi hay sao vậy?- Dăng Lãng chu môi hỏi.
- À không!- Anh Ngọc thở phào.- Chị sợ bị trễ giờ làm nên tức tốc chạy ấy mà.
- Xem kìa, xem kìa.- Dăng Lãng loay hoay lấy một ít khăn giấy rồi đưa cho cô.- Mồ hôi mồ kê nhễ nhại hết cả rồi. Nếu như không kịp thì em sẽ qua đón chị.
- Xem ra có em là tốt với chị nhất đó.- Ngồi xuống ghế ngay vị trí của mình, cô mỉm cười.- Dăng Lãng, ngày mai hình như em dự lễ tốt nghiệp sao?
- Phải phải! Ngày mai em tốt nghiệp rồi. Sau khi ra trường em sẽ tìm một chỗ làm thật tốt.- Hai tay chấp vào nhau, đôi mắt của cậu long lanh.
- Em định xin làm ở đâu?
- Em muốn vào Lê Viễn, nghe nói môi trường làm việc tốt lắm.- Nhắc đến Lê Viễn, Dăng Lãng không khỏi hào hứng.
- Chị cũng vừa được nhận vào Lê Viễn nè, em tranh thủ xin đi, họ vẫn còn đang tuyển người đó.
- Thật sao? Có chị nữa là tốt quá rồi. Mà chị xin vào bộ phận nào thế? Người ta đang tuyển thư ký nữ cho Tổng Tài đó nha.
- Chị xin vào phòng kinh doanh. Ở công ty lớn như vậy nên né tránh sếp thì hơn. Lỡ tay một cái là chết tươi đó.- Ánh mắt nhanh nhảu nhìn ra cửa, cô huýt tay cậu một cái.- Có khách kìa, em mau đi pha cafe đi.
Dăng Lãng vội vã đi pha cafe giúp khách. Cậu nhóc nói chuyện thân thiện lắm, hình như là khách quen thì phải. Nhưng cô chưa hề gặp bao giờ. Khi anh ấy qua thanh toán, lúc này cô mới ngờ ngợ. Nhìn quen lắm đó, mà không biết đã gặp khi nào.
- Cô gái, hình như hôm qua cô đến Lê Viễn phải không?- Người con trai nhìn cô, xoa cằm vài cái.
- Đúng vậy ạ, hôm qua tôi đến đó phỏng vấn.- Cô gật nhẹ đầu.- Đầu tuần sau sẽ đi làm.
- Cô tên gì? Xin vào bộ phận nào?
- Tôi tên Hoàng Anh Ngọc, xin vào phòng kinh doanh ạ.
- Haha, tôi có xem qua hồ sơ của cô rồi đấy.- Anh ấy cười to rồi nghiêm túc nói.- Tôi thấy học vấn của cô rất tốt. Cô có muốn làm thư ký riêng của Hạo Tổng không?
- Ơ...tôi...tôi...
Anh Ngọc lưỡng lự, cô đã nghe sơ qua về Hạo Tổng gì đó rồi. Anh ta rất khó chịu, tâm tính không dễ đoán. Cô không dại gì đâu. Lắc đầu ngầy ngậy, Anh Ngọc nhất quyết từ chối.
- Không đâu. Tôi chỉ muốn vào phòng kinh doanh thôi.
- Bổng lộc hậu hĩnh lắm đấy. Cô bỏ lỡ là uổng phí lắm. Đây là danh thiếp của tôi, khi nào suy nghĩ thông suốt thì cứ gọi. Tôi chờ cuộc gọi từ cô đấy.
Để lại một mảnh giấy nhỏ, anh ta cầm lấy 2 cốc cafe rồi ra ngoài. Anh Ngọc ngớ người nhìn tấm danh thiếp. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy và cả gương mặt, dáng vóc ấy nữa. Rất quen...rất quen...
- Lam Trạch, Phó Tổng tại Lê Viễn sao?
Anh Ngọc ngớ người. Phải rồi! Hôm qua cô gặp anh ấy tại thang máy, anh còn nở nụ cười rất tươi. Còn người bên cạnh thì lạnh hơn cả tảng băng. Đừng bảo anh ta là Hạo Tổng gì đó nhé. Bảo cô làm việc với một người không biết đến "nụ cười là cách xả giao đơn giản" như anh ta sao? Không bao giờ đâu.
- Chị, chị. Chị biết anh ấy sao?- Dăng Lãng lay vai cô.
Anh Ngọc không trả lời chỉ đưa danh thiếp cho cậu. Cầm lấy danh thiếp Dăng Lãng không khỏi xuýt xoa.
- Trời ơi, người gì đâu vừa phong độ, đẹp trai lại vừa tài giỏi thế này.
Nhìn cậu em của mình mà khoé môi Anh Ngọc giật giật. Càng ngày cậu nhóc này càng lộ à nha.
- Em đừng bảo thích anh ấy nhé?
Dăng Lãng nhìn cô, hai mắt chớp chớp. Đúng quả thật cậu là tiểu mỹ thụ, ở đây ai lại không biết.
- Em chỉ thích kiểu hâm mộ thôi. Chứ em có ý trung nhân rồi mà.
- Em đó!- Anh Ngọc chợt bật cười. - Lo mà đi làm đi, linh tinh à.
...
- Ra ngoài!
Cánh cửa phòng làm việc bật mở. Đồ đạc đều bị một cánh tay mạnh mẽ vứt thẳng ra ngoài. Đóng sầm cửa, Lê Đan chống hai tay lên bàn rồi thở từng nhịp mạnh, mặc kệ nữ nhân vừa bị tống ra khỏi cửa. Tại sao vậy? Vì sao anh không thể thoát khỏi căn bệnh quái quỷ này. Cuối cùng nó là thứ gì mà cứ đeo bám anh suốt bao năm ròng. Cô thư ký mới kia vừa đưa hồ sơ, tay anh vô tình chạm phải cô ta thôi mà cả người như sắp chết ngạt đến nơi vậy. Khó thở vô cùng, tim cũng bị bóp nghẹn đau nhói. Cứ mỗi lần như thế là máu loạn trong anh càng bùng phát. Lê Đan sẵn sàng đuổi hết tất cả những người xung quanh mình đi, mặc kệ người đó là ai.
Cả gương mặt đỏ ửng, anh khó nhọc ôm tim rồi thở dốc.
- Lê Đan!
Lam Trạch xông cửa chạy vào. Thấy cô gái thứ 17 kia bị đuổi là hiểu anh lại nóng máu nữa rồi. Đã dặn trước mà không nghe, để bây giờ như thế này đây.
- Mày có sao không?- Lam Trạch vỗ vai anh.
- Không sao!- Lê Đan trầm giọng.- Cứ tìm tiếp đi.
Lê Đan không tin trên đời này lại không có một ai ngoài cô gái đó. Cô ta có thể chạm vào anh thì những nữ nhân khác cũng có thể. Anh không tin trên đời này lại có mỗi mình "Anh Ngọc" kia mới làm được điều như thế. Hạo Lê Đan này không hề tin!
- Hey, tao gặp cô Hoàng Anh Ngọc lúc sáng. Gương mặt ưa nhìn, dáng người cũng khá cân đối. Tao thấy rất hợp. Hay là gọi cô ấy thử đi.- Lam Trạch vòng tay trước ngực, người cũng tựa vào bàn.
- Không cần, cứ tìm người khác.
Lê Đan phớt lờ cho qua. Thật sự anh bây giờ đã bị cái tên đó ám ảnh lắm rồi. Dù là người khác mà tên giống vậy cũng không được tuyển. Nhất định anh phải chứng minh được cô Anh Ngọc kia không hề quan trọng với mình.
- Được được. Nhưng mà mày nên nhớ trong đợt này thì cô gái vừa nãy là người thứ 17 bị tống đi. Chỉ vừa bắt đầu tuyển trong hai ngày nay thôi mà vậy rồi đấy. Còn những đợt tuyển trước đều bị từ chối không biết bao nhiêu người rồi.- Lam Trạch thở hắt ra.- Có ai làm mày vừa lòng đâu. Mà dựa vào gì mà mày nghĩ mình hết bệnh chứ?
- Hôm trước có một cô gái lạ va vào tao ở bar.- Lê Đan nhíu mày, ghì chặt đôi vai của Lam Trạch.- Nhưng rõ ràng là lúc đó tao rất bình thường, là bình thường đó. Mày hiểu không?
Gạt tay anh ra, Lam Trạch chậc lưỡi.
- Cô ta tên gì?
- Tao nghe gọi loáng thoáng là Anh Ngọc.
- Anh Ngọc? Wow, công ty mình cũng có người tên đó. Hay để cô ấy đi làm rồi mày gọi lên đi. Haha, được thì đưa đến bệnh viện kiểm tra cùng mày xem có gì phù hợp mà có thể trị được căn bệnh khó hiểu đó.
- Uhm huh, cũng có lý.- Lê Đan gật gù.- Trong thời gian chờ đợi cô ta đi làm thì mày cứ tìm tiếp đi.
- Okay, tao làm việc tiếp đây.
Sau khi Lam Trạch ra ngoài thì Lê Đan cũng lấy áo vest rồi đi mất. Leo lên con xe của mình, anh mở khoá rồi điều khiển rời đi. Thông thường Lê Đan đều suy nghĩ đến công việc và mẹ. Nhưng bắt đầu từ hôm đó, mọi suy nghĩ của anh đều bị chi phối bởi cô gái Anh Ngọc kia. Không ấn tượng về ngoại hình nhưng thứ làm anh chú ý là cô ấy có thể chạm vào anh. Điều đó đối với những cô gái bình thường thì là chuyện rất khó khăn. Rốt cuộc là cô ấy phù hợp hay là có "ma thuật"? Aiz, thật là đau đầu mà.
Cho xe vào bên trong ngôi biệt thự Hạo Gia, Lê Đan liếc nhìn ngôi nhà đầy xa hoa, lộng lẫy trước mắt. Đối với người khác thì đây chính là "thiên đường" còn đối với anh thì nó chẳng khác gì chốn "địa ngục" đầy tăm tối cả.
Khi vừa thấy anh từ xa, quản gia đã lệnh cho người hầu tập trung ở sảnh. Lê Đan vừa bước đến cũng là lúc tất cả cúi rạp đầu chào.
- Chào mừng Thiếu gia trở về nhà!
Lê Đan không nhìn đến một ai. Đúng hơn là không để họ vào mắt. Những người này khác gì cha của anh? Khi có anh ở đây thì bưng bê, tíu tít đủ thứ. Còn khi anh khuất bóng rồi thì họ lập tức xem mẹ anh không ra gì. Bà đường đường là Phu nhân Hạo Gia kia mà. Cớ gì lại phải chịu sỉ nhục như vậy?
- Thiếu Gia, Lão phu nhân sức khỏe không ổn, hiện đang nghỉ ngơi ở phòng. Tốt nhất đừng...
- Không cần nói nhiều đâu.- Lê Đan liếc mắt, sắc mặt tối đi lạ thường.- Mẹ tôi bệnh mà không báo một tiếng. Tôi chưa hỏi tội các người mà dám ở đây luyên thuyên sao?
- Tôi không dám!- Ông ấy cúi đầu rồi lùi lại vài bước.
Nhìn một lượt hết thảy người hầu trong nhà. Mẹ anh đối tốt với họ như vậy mà lại không xem bà ra gì. Được lắm! Cho dù bây giờ có cả Hạo Chính Quốc thì anh đây cũng không nể mặt chút nào đâu. Chỉ cần nghĩ đến mẹ mình phải chịu những lời cay nghiệt ra sao thì anh đã không thể dằn lòng được. Ánh mắt sắc như gươm, chất giọng cũng trầm hơn bao giờ hết. Nghiến chặt răng, Lê Đan chỉ vào từng người một mà mắng.
- Đừng tưởng tôi đây không biết các người đối xử với Lão phu nhân ra sao. Nhớ cho rõ! Đã gọi là "Lão phu nhân" thì phải biết cấp bậc của mình. Mẹ tôi có ra sao hay để tôi nghe được một lần nào nữa thì đừng hòng tôi bỏ qua cho cái mạng của các người.
- Thiếu gia bớt giận!
Tất cả họ nép vào nhau. Vì bị ánh mắt của anh chiếu tướng mà run cầm cập. Không nhìn họ thêm giây nào. Lê Đan phất vạt áo rồi vì tức giận mà đùng đùng bỏ đi lên tầng trên. Mỗi lần bước vào ngôi nhà này lại là như vậy đấy. Tâm tư và trí óc đều trở nên nặng nề.
Đứng trước cửa phòng, anh nhẹ nhàng đưa tay gõ. Bên trong có giọng của một người phụ nữ vọng ra. Tuy chỉ nghe giọng nói cũng đủ biết bà hiền từ, dịu dàng ra sao.
- Cửa không khoá, cứ vào đi.
Lê Đan đưa tay mở chốt. Anh bước vào trong, vừa trông thấy mẹ của mình đang ngồi phía ngoài ban công thêu bức tranh chữ thập thì liền mỉm cười rồi đi đến. Biết bao nhiêu năm trôi qua, mẹ anh vẫn thích thêu những bức tranh thế này. Cứ hết là đổi sang bức khác. Vươn tay ôm lấy bà, Lê Đan tựa đầu lên bờ vai gầy gò như khi mình còn nhỏ.
- Mẹ có khỏe không? Thấy trong người mình ổn chứ?
Phi Sương một tay nắm lấy tay anh, một tay áp lên bên má. Mỉm cười dịu dàng, bà nhẹ giọng.
- Mẹ rất khỏe. Chỉ cần con thường xuyên về thăm thì lúc nào mẹ cũng khỏe cả.
- Mẹ ở đây có ổn không? Hay là mẹ về sống cùng con đi.
Ngồi xuống bên cạnh bà, anh siết chặt đôi tay bé nhỏ, đầy những nếp nhăn kia. Mỗi lần nhìn bà cố tỏ ra vui vẻ thì lòng anh không khỏi nhói lên từng đợt.
- Mẹ sống ở đây rất tốt, con yên tâm.- Dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh của anh, bà mỉm cười.
- Sống như vậy là tốt ư? Mẹ không nói nhưng con biết hết tất cả đấy.- Siết chặt bàn tay ấy, anh áp lên má mình.
Phi Sương thở dài. Bà biết, nếu lúc này ra đi thì không hề có lợi cho Lê Đan. Khi ở lại đây ít nhiều gì bà cũng biết được một ít thông tin để thông báo với anh mà còn kịp lường trước. Tuy rằng không ủng hộ việc hai cha con đối đầu nhưng bà luôn luôn ủng hộ sự nghiệp của con trai. Bây giờ nếu chuyện này dính líu đến bà thì Lê Đan sẽ càng áp lực và đặng lòng lo nhiều hơn.
Và một khi Lê Đan thực sự đứng ở đỉnh cao sự nghiệp thì lúc đó Hạo Thị cũng sẽ lụi tàn mà thôi.
- Khi nào con thật sự thành đạt thì mẹ sẽ quay về với con.